Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 84: A Như


Lưỡi dao lạnh lẽo phía sau lưng kề sát áo của mình, cảm giác tê dại của da thịt bắt đầu lan tràn trong lòng Thái Trúc Quân.

Nàng cắn răng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu đựng đau đớn, thế nhưng lưỡi dao đó đã dừng lại ngay khoảnh khắc chạm vào lưng nàng.Thái Trúc Quân có thể cảm nhận rõ ràng sự dừng lại đó, sau đó cảm giác ngột ngạt từ từ bị bỏ lại phía sau, hoàn toàn ngoài dự kiến.

Tuy nhiên, nàng không thể quay đầu lại kiểm tra được vì việc thoát thân mới là điều quan trọng nhất đối với các nàng.Sau khi vận dụng hết linh lực, Thái Trúc Quân ôm Dương Hi Vũ hết tốc lực chạy về phía trước.

Rất nhanh, bóng dáng các nàng biến mất trong một rừng trúc.Giáng Tử ngừng lại việc vận dụng linh lực, hào quang màu tím bao quanh thân nàng.

Nàng khép hai chân lại, đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Vẻ mặt nàng quỷ dị và ngây dại, môi khẽ nhếch, mang theo một tia không thể tin nổi.Nàng ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, trên khuôn mặt non nớt trắng nõn lộ ra vẻ thống khổ.

Trong lòng bàn tay nàng, một đường mạch tuyến ánh sáng màu xanh lam đang biến mất, lúc này đã lùi về đến cuối cùng, điều này nói rõ."

Mẹ!"

Giáng Tử kêu lên một tiếng đau buồn, sau đó cả khuôn mặt nhăn lại, khắp nơi đều là sự giận dữ không thể kiềm chế.

Nàng đổi hướng, lắc mình một cái, hóa thành một tia tử quang di chuyển trong rừng cây.Bên bờ suối, Úy Lam chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.

Một con chim nhỏ đậu trên vai nàng, ríu rít không ngừng, còn dùng mỏ mổ vào bông hoa nhỏ nở trên áo nàng.

Nàng vô lực xua đuổi, một linh nhân được thành tựu từ Thụ Quan trăm năm, lại rơi vào kết cục thảm hại và thất vọng như vậy, thật sự đáng buồn cười."

Mẹ!"

Giáng Tử vọng tiếng từ xa.

Giọng nói vừa dứt, một vệt tử quang liền dừng lại bên cạnh nàng, một bàn tay nhỏ xíu đặt lên vai nàng.

"Mẹ, mẹ sao rồi?"

A Như đầy mặt lo lắng, đôi mắt to tròn của nàng quét từ trên xuống dưới nhìn Úy Lam, kiểm tra vết thương của nàng."

A Như, con cuối cùng cũng đến rồi..."

Giọng Úy Lam nhỏ như tiếng muỗi kêu, cần phải cúi tai xuống mới nghe rõ.

"Mẹ... muốn đưa... muốn đưa cái này cho con..."

Úy Lam giơ bàn tay trái của mình lên, trong lòng bàn tay nàng là một mảnh vỡ.

Vết máu trên tay nàng đã nhuộm đỏ mảnh vỡ trắng như tuyết.Úy Lam run rẩy đưa mảnh vỡ đến trước mặt Giáng Tử: "Con giúp mẹ báo thù được không?"

Nàng nở một nụ cười hiền lành: "Mẹ biết con làm được, nhưng phải cẩn thận mấy người kia nhé, các nàng ấy rất xảo quyệt, con...

đừng mắc bẫy của các nàng...

Khụ khụ..."

Nói rồi, một ngụm máu tươi trào ra từ miệng Úy Lam."

Mẹ, mẹ sẽ không chết đâu, con sẽ dùng linh lực chữa thương cho mẹ!"

Giọng A Như non nớt nhưng tràn đầy lo lắng.

Nàng xoay người Úy Lam lại, bàn tay nhỏ xíu áp sát vào vết thương trên eo Úy Lam, muốn truyền linh lực cho nàng."

Vô dụng, linh lực trong cơ thể mẹ càng nhiều, mẹ chết càng nhanh, các nàng đã hạ độc..."

Úy Lam bất lực nói, trong mắt tràn đầy sự không nỡ.

"Con cứ đứng yên ở đây, không cần làm gì cả, mẹ bây giờ chỉ muốn nhìn con một chút..."

"Được, con sẽ ở đây với mẹ."

A Như vành mắt đỏ hoe, nhưng lại nén nước mắt, không để chúng trào mi.

Thụ Quan Nhân vốn dĩ cô độc, nàng coi như là một người may mắn, được sớm tối có mẹ bầu bạn.

Bây giờ, những kẻ đáng ghét kia lại hại chết mẹ nàng!

Thù này nhất định phải báo, cho đến chết mới thôi!"

Mẹ!

Mẹ!"

Chỉ vừa thất thần nghĩ về chuyện khác một lát, khi hồi thần lại, Úy Lam đã tắt thở, ánh mắt không nỡ ngừng lại, thẳng tắp nhìn về hướng A Như đang đứng.

A Như gọi hai tiếng, nhưng không gọi tỉnh được nàng.

Nàng duỗi bàn tay nhỏ bé, che lên đôi mắt xanh lam đó, nhẹ nhàng khép lại.Nàng muốn những kẻ kia phải trả nợ máu bằng máu!Sau khi xác nhận nơi này cách ngọn núi cao kia rất xa, Thái Trúc Quân mới dừng vận dụng linh lực, vịn thân cây thở hổn hển.Một chặng đường xóc nảy, vết thương của Dương Hi Vũ lại nặng thêm.

Thái Trúc Quân đặt nàng lên giường, cẩn thận kiểm tra toàn bộ vết thương trên người nàng.

Một chưởng của Giáng Tử đã làm Dương Hi Vũ bị thương nội tạng, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương.

Nếu không có Thái Trúc Quân truyền linh lực cho nàng, một canh giờ trước, nàng đã mất mạng rồi.Không nên dẫn nàng ấy đến!

Thái Trúc Quân tự trách không ngừng."

A Vũ, nàng có nghe thấy ta nói không?

A Vũ, tỉnh lại đi!"

"Đau, đau..."

Chưởng kia đã làm tổn thương tim phổi, Dương Hi Vũ đau đến cả khi hô hấp.Thái Trúc Quân nhìn thấy trong mắt, đau trong lòng, vừa hận sự bất lực của chính mình, không biết phải làm gì để giảm bớt đau đớn cho người yêu.Ánh sáng chói chang buổi chiều chiếu vào người nàng, linh khí hóa thành linh lực, những vết thương phía sau lưng nàng dần dần khép lại từng chút một.

Thái Trúc Quân muốn dâng hiến thân thể mình cho nàng ấy.

Nhưng đó là một ý nghĩ không thực tế.Thời gian trôi qua chậm rãi, Thái Trúc Quân ngày càng buồn bực."

Đau, đau..."

Trong lúc hoang mang lo sợ, giọng nói của Dương Hi Vũ đã kéo suy nghĩ của nàng trở lại đúng hướng.Linh lực không thể trị tận gốc nhưng có thể kéo dài tính mạng, tổn thương tàn phế không sao, nàng chỉ hy vọng Dương Hi Vũ có thể sống sót.

Đây là nguyện vọng nhỏ bé của Thái Trúc Quân.Thái Trúc Quân ôm Dương Hi Vũ dưới ánh nắng chói chang, dùng địa hành biên chế một cái lều nhỏ thấp, vừa đủ để che chắn ánh nắng gay gắt chiếu vào người Dương Hi Vũ.Còn chính nàng, thì đứng dưới nắng gắt để hấp thụ ánh sáng, chuyển hóa tất cả ánh sáng có thể hấp thụ được thành linh lực.

Sau đó, thông qua việc nắm tay, lại chuyển tất cả linh lực đó cho Dương Hi Vũ.Vết thương trên người nàng không hề khép lại, bởi vì linh lực không dừng lại và phân phối trong cơ thể nàng.Đôi môi Thái Trúc Quân dần dần trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng tái nhợt đến đáng sợ, đầu nàng ong lên một tiếng, trước mắt một vùng tối tăm.

Nàng bất tỉnh nhân sự.--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 85: Tranh cãi


Tỉnh dậy lần nữa đã là trời tối, không biết là buổi tối của ngày nào.

Trong cơn hôn mê sâu, Thái Trúc Quân hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu ngày.

Rõ ràng, nơi này không phải nơi nàng đã ngất xỉu trước đó.Vậy đây là đâu?Thái Trúc Quân mở to mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Căn phòng bằng gỗ, trang trí đơn giản, tất cả đều mộc mạc đến tột cùng.

Các nàng làm sao lại ở đây?Khẽ cử động cánh tay, vai chợt truyền đến một cơn đau nhức.

Nàng cảm nhận được linh lực trên người đã khôi phục được năm phần mười, rất nhanh, cảm giác đau nhức này bị linh lực xóa đi.A Vũ đâu rồi?

Một cảm giác hoảng hốt đột nhiên kéo dài trong lòng.

Thái Trúc Quân ngồi bật dậy, tìm khắp căn phòng, nhưng không phát hiện bóng dáng Dương Hi Vũ.

Nàng vội vàng xuống giường, cao giọng gọi: "A Vũ, A Vũ!"

Động tác của nàng quá nhanh, bất cẩn làm đổ một chậu đồng đặt ở đầu giường.

Chậu đồng chạm đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, người trong phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh này, liền đứng dậy, vịn vách tường đi tới.Các nàng gặp nhau ở khung cửa.

Cánh cửa được Thái Trúc Quân mở từ trong ra ngoài, nàng cúi đầu, trước tiên nghe thấy giọng nói của người đứng ngoài cửa: "Dương cô nương không nguy hiểm đến tính mạng, nàng yên tâm, nàng ấy ở ngay phòng bên cạnh phòng nàng."

"Ngươi..."

Thái Trúc Quân ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt người phụ nữ, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời."

Nàng rất yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Linh lực phản phệ, người mạnh mẽ hơn cũng không chịu đựng nổi, nàng muốn cứu nàng ấy thì trước tiên cần học cách bảo vệ mạng sống của mình."

Người nói chuyện chính là Thẩm An Di, người đã mất tích nhiều ngày."

Ngươi sao lại ở đây?"

Thái Trúc Quân không để ý đến lời thuyết giáo của Thẩm An Di, kinh ngạc hỏi.

Nàng nhìn từ trên xuống dưới Thẩm An Di, phát hiện nàng bị thương không ít.

Cánh tay bị lụa trắng buộc, treo ở trên cổ.

Trên mặt, bên gáy đều có những vết thương rõ ràng, nhìn mà giật mình.

Cả chân nàng nữa, lung lay trái phải, dường như cũng đứng không vững.

"Ngươi làm sao bị thương thành như vậy?"

Thái Trúc Quân hỏi tiếp."

Ta vô tình phát hiện các nàng, trùng hợp lúc đó đang đi vào rừng hái thảo dược.

Khi đó tình hình của nàng và Dương cô nương cũng không tốt, tính mạng thoi thóp, ta liền đưa các nàng đến nơi này."

Thẩm An Di trước tiên trả lời câu hỏi đầu tiên của Thái Trúc Quân, sau đó nói, "Còn vết thương trên người ta, chắc nàng cũng đoán được, là do Thụ Quan Nhân gây ra."

"Các nàng đến bí cảnh?"

"A" Thẩm An Di cười lắc đầu, trong miệng bật ra một tiếng, dường như đang tự cười nhạo sự tự lượng sức của mình.

"Các nàng không biết đâu, chúng ta vừa xuất sơn còn chưa đi về phía bắc, hai tấm mảnh vỡ trong tay đã bị cướp đi, vào buổi tối hôm đó."

"Bị cướp đi?"

Thái Trúc Quân nhíu mày lại."

Hai Thụ Quan Nhân còn lại, Giáng Tử và U Lam, các nàng thật lợi hại."

Khuôn mặt Thẩm An Di vẫn còn sợ hãi, nàng khó khăn hồi ức lại chuyện xảy ra ngày đó.

"Nếu không có sáo nhỏ trong tay, có thể áp chế yêu tính của các nàng, thì lúc này ta và Lưu Yên sớm đã mất mạng rồi."

Thái Trúc Quân cũng đã từng giao thủ với Giáng Tử, đương nhiên biết rõ nàng ta lợi hại.

Nghe đến đó, không khỏi trầm mặc nửa ngày."

Nhưng bây giờ tình trạng cũng không tốt lắm, hai tấm mảnh vỡ trong tay ta và Lưu Yên bị đoạt, Lưu Yên bị trọng thương, ta cũng hành động bất tiện...

Cũng may có nơi trú ẩn này, Thụ Quan Nhân không vào được, chúng ta mới tránh được tai nạn này."

Thẩm An Di cúi đầu, ngữ khí trầm thấp bi thương."

Đây là nơi nào?"

"Địa bàn của người đứng đầu Luyện Thi Tộc, bên ngoài có trồng Linh Thụ tương khắc với Thụ Quan Nhân, Thụ Quan Nhân không thể đi vào được."

Thẩm An Di nói, "Các nàng ở bên trong rất an toàn, không cần lo lắng."

Nhớ đến mảnh vỡ, Thái Trúc Quân tính toán một chút trong lòng, nói: "Hai tấm mảnh vỡ của nàng bị cướp đi, hai tấm của ta ở đây cũng bị cướp đi, nói cách khác, bảy tấm mảnh vỡ, Giáng Tử và U Lam đang nắm giữ sáu tấm.

Các nàng muốn mở ra vạn cụ Thụ Quan Nhân, chỉ còn thiếu tấm mảnh vỡ cuối cùng."

"Không sai.

Tấm mảnh vỡ cuối cùng này là tấm mà Thanh Thư và Thiên Diêu đang giữ."

Thẩm An Di lặng lẽ thở dài một hơi."

Hay là kết cục đã định rồi..."

Ánh sáng trong mắt Thái Trúc Quân biến mất, "Thực lực cách biệt quá lớn, chúng ta có giãy giụa nữa cũng vô ích rồi..."

"Không phải như vậy."

Thẩm An Di dù bị thương nặng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc lùi bước từ bỏ: "Chưa chắc chắn thì mọi thứ vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

Những câu nói vừa rồi, không giống những lời từ miệng nàng nói ra được, các nàng đã trải qua chuyện gì?

Mà lại bi quan như vậy?"

"Chúng ta cũng đã từng giao thủ với Giáng Tử, ta căn bản không đánh lại nàng ta.

Ta chỉ có thể nhìn A Vũ bị tổn thương, mà không có sức bảo vệ nàng ấy..."

Thẩm An Di không nói gì, việc nhìn người yêu bị thương thống khổ, nàng cũng đã trải qua.

Chỉ có điều Lưu Yên và nàng ấy đồng lòng, không đến cuối cùng tuyệt đối không buông bỏ."

Mọi người quen biết nhau đã lâu, đã là bạn bè rồi.

Nàng muốn nhìn Thanh Thư và Thiên Diêu hai phàm nhân đi đối kháng Thụ Quan Nhân mạnh mẽ mà không ra tay cứu giúp sao?"

"Đây không phải là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng cách ra tay cứu giúp.

Lực lượng của các nàng cộng thêm ta, hơn nữa nàng, nàng nghĩ có thể chiến thắng Thụ Quan Nhân hùng mạnh sao?"

"Không thử làm sao nàng biết được?"

Giọng nói của hai người ngày càng lớn, có dấu hiệu cãi vã, làm kinh động Dương Hi Vũ đang ngủ trong phòng bên cạnh."

Ta cảm thấy không được."

Thái Trúc Quân nói thẳng thắn, "Ta cảm thấy cho dù chúng ta hợp lực, cũng chẳng làm nên chuyện gì.

Đây là sự thật, các nàng nhất định phải đối mặt với sự thật."

Thẩm An Di nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng tột cùng.

Thái Trúc Quân đối diện với nàng, "Nàng đã cứu chúng ta, ta vô cùng cảm động, ân này ta sẽ tìm cách khác để báo đáp.

Hạ cô nương và Quý cô nương là người lương thiện, ta cũng không muốn nhìn các nàng đi chịu chết, nhưng việc đã đến nước này, người ngoài căn bản khó lòng xoay chuyển được tình thế.

Trên thế giới này, người quan trọng nhất đối với ta là A Vũ, ta chỉ muốn cùng nàng ấy bình an vui vẻ trải qua một đời."

"Giáng Tử và U Lam mở ra vạn cụ Thụ Quan Nhân, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ đại loạn, các nàng còn có gì để nói chuyện an bình được nữa?

Nàng nghĩ che chở nàng ấy, thì phải giải quyết vấn đề, chứ không phải thờ ơ mặc kệ!"

Thẩm An Di đã nổi giận."

Nàng không cần phải nói, ta sẽ không đi!"

Thái Trúc Quân phất tay áo, quay lưng lại, mặt căng thẳng.Thẩm An Di tức giận quay người bỏ đi thẳng, châm chọc nói: "Sức lực của một người cũng là lực, ta sẽ không đứng nhìn bàng quan, sáng sớm ngày mai liền xuất phát.

Nơi này có bình phong, Thụ Quan Nhân không xông vào được, nàng cứ trốn ở trong này, làm con rùa rụt cổ đi."

Thái Trúc Quân căng thẳng cúi mặt xuống.Trong không gian tĩnh mịch, mùi hoa thơm và tiếng chim hót vang lên từng đợt.

Thái Trúc Quân đẩy cửa sổ ra, lặng lẽ đứng trước cửa sổ, nhìn dòng suối róc rách chảy bên ngoài, tâm tư trăm mối ngổn ngang.Dương Hi Vũ đang nằm trên giường ở bên cạnh, chỉ cần hơi nghiêng đầu, Thái Trúc Quân là có thể nhìn thấy nàng.

Chỉ có điều trong tình hình hiện tại, Thái Trúc Quân không dám nhìn nàng.Nàng nâng tầm mắt lên, nhìn về phía những cây phong rực lửa trong núi rừng, từ từ thất thần."

A...

Quân..."

Một âm thanh rất nhỏ truyền đến từ phía sau, Thái Trúc Quân bỗng nhiên quay đầu lại.

Không biết từ lúc nào, Dương Hi Vũ đã tỉnh lại, di chuyển cơ thể tựa vào đầu giường, đang ngẩng đầu nhìn nàng."

Nàng dậy làm gì?

Nằm yên nghỉ ngơi đi."

Thái Trúc Quân đè vai Dương Hi Vũ, không dám dùng quá nhiều lực.

Dương Hi Vũ vội vàng lắc đầu, ra hiệu mình muốn ngồi dậy.

Từng sợi tóc tung bay trên mặt nàng, Thái Trúc Quân vén chúng ra phía sau.Dù cho y thuật của Thẩm An Di có cao siêu đến mấy, cũng không thể trong một ngày mà cải tử hoàn sinh.

Mặc dù tính mạng của Dương Hi Vũ không đáng lo, nhưng những cơn đau trên cơ thể vẫn còn đó.

Những vết thương đó cũng phải từ từ mới hồi phục được.Thái Trúc Quân nhìn nàng ấy hơi dịch chuyển một chút, lông mày đều phải nhăn lại, biểu hiện thống khổ, trong lòng nàng lo lắng càng sâu."

Ta muốn ngồi dậy."

Giọng Dương Hi Vũ như thể một người cô độc đang hấp hối, không chỉ yếu ớt vô lực, mà còn mơ hồ khàn đặc.Thái Trúc Quân hận không thể ép buộc nàng ấy nằm yên trên giường nghỉ ngơi thật tốt.Thế nhưng nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dương Hi Vũ muốn làm gì, nàng liền làm theo ý nàng ấy.Nàng tìm hai cái gối mềm mại, đặt phía sau Dương Hi Vũ, nhẹ nhàng đỡ cơ thể nàng ấy dựa vào, sau đó kéo chăn đệm, quấn nàng ấy thật chặt và vững vàng."

Sao vậy, nàng muốn làm gì?"

Thái Trúc Quân nghiêng người về phía trước, chờ Dương Hi Vũ mở lời."

Chúng ta... nói chuyện..."

"Nói chuyện" và "tâm sự" đều có nghĩa là trò chuyện, nhưng mức độ nghiêm túc thì không giống nhau.

Theo tính cách của Dương Hi Vũ, việc chọn từ "nói chuyện" hẳn là có chuyện quan trọng.Thái Trúc Quân mơ hồ đoán được vài phần."

Nàng nói đi, ta nghe.

Nàng nói nhỏ giọng một chút thôi, ta đều nghe thấy, nàng không cần phải cố sức quá nhiều."

Thái Trúc Quân vẫn lo lắng cho vết thương của Dương Hi Vũ.Thấy người trước mặt vì mình mà lo lắng như vậy, trên khuôn mặt yếu ớt của Dương Hi Vũ nở một nụ cười, chậm rãi sau đó nói: "Ta tỉnh lại một lúc rất sớm, sau đó lại ngủ.

Lúc tỉnh dậy, trùng hợp là ta nghe thấy nàng và Thẩm đại phu nói chuyện."

"Nàng nghe được...

Nghe được bao nhiêu?"

Ánh mắt Thái Trúc Quân tràn đầy phức tạp, nàng và Dương Hi Vũ nhìn nhau, rồi không tự nhiên dời tầm mắt đi.

Nửa ngày sau, nàng mới mở miệng nói: "A Vũ, đây là ý nghĩ chân thật của ta."

"Ta biết."

Dương Hi Vũ nhìn Thái Trúc Quân, đôi mày cong cong, trong ánh mắt ngập tràn nhu tình."

Nàng có thể hiểu được sao?"

Thái Trúc Quân dè dặt hỏi.

Dương Hi Vũ có vị trí quan trọng trong lòng nàng mà bất cứ ai cũng không thể sánh bằng, kể cả bản thân nàng.

Vì vậy, nàng đặc biệt để ý đến cái nhìn của Dương Hi Vũ."

Ta biết...

Đây không phải là ý nghĩ chân thật của nàng..."

Thái Trúc Quân ngây ngốc sững sờ."

Nếu đó là ý nghĩ chân thật của nàng, thì nàng sẽ không cau mày.

Ta biết...

Nội tâm nàng rất giằng xé.

Những gì nàng nói ra, chỉ là một phần nhỏ..."

Tay Dương Hi Vũ thò ra khỏi chăn đệm, tìm thấy tay Thái Trúc Quân, nhẹ nhàng nắm chặt.

Thái Trúc Quân khẽ động, đưa hai bàn tay gầy yếu của nàng ấy kề sát vào lòng bàn tay mình.

Nàng nửa ngày không nói nên lời, bởi vì nàng đang suy nghĩ miên man, nhưng lại bị Dương Hi Vũ nhìn thấu trong một ánh mắt."

A Quân, ta hy vọng nàng đi..."

Dương Hi Vũ khó nhọc nói câu này ra khỏi miệng.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần cùng Thái Trúc Quân sống chết có nhau, cho nên bất kể kết cục thế nào, đối với bản thân nàng đều có thể chấp nhận.

Chỉ là nàng không hy vọng thế giới này bị một đám kẻ gian ác quấy nhiễu đến long trời lở đất.Thái Trúc Quân im lặng."

Ta hy vọng nàng đi, sau đó ta ở đây chờ nàng trở về, ta biết nàng sẽ trở lại."

Dương Hi Vũ mỉm cười.

Thái Trúc Quân nhìn nàng ấy, không hiểu sao, lòng nàng trở nên kiên định.Sức mạnh của người yêu, mạnh mẽ hơn nhiều so với việc tự khuyên nhủ bản thân.

Thái Trúc Quân đột nhiên cảm thấy bản thân mình vô cùng "thấy sắc vong nghĩa".

"Được."

Không suy nghĩ quá lâu, Thái Trúc Quân nâng hai tay Dương Hi Vũ lên, nhẹ nhàng nói ra một chữ này."

Phía trước chính là khu rừng bí ẩn kia."

Hạ Thanh Thư đứng bên đường mòn, chỉ về phía cánh rừng bị sương mù bao phủ.

Ở vị trí trung tâm cánh rừng, một cây đa cổ thụ cao lớn, cành lá xum xuê đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.Quý Thiên Diêu nheo mắt đánh giá cây đa ngàn năm một lúc, phát hiện một hiện tượng kỳ lạ: "Xung quanh cây đa kia dường như có một vòng sáng màu tím bao quanh, không biết có phải cảm giác của ta sai lầm không."

"Không phải ảo giác, ta cũng nhìn thấy.

Có người ở đó đang chờ chúng ta."

Cái "Người" đó chỉ ai, tự nhiên không cần nói nhiều, hai người tâm ý tương thông."

Để Tố Cẩm ở bên ngoài đi, nếu chúng ta có thể đi ra, thì sẽ đưa nàng ấy về.

Nếu không thể, thì cứ để người qua đường giải cứu nàng ấy ra."

"Được thôi."

Ba con ngựa đều được buộc ở bên ngoài khu rừng bí ẩn, gần những cái cây bên đường nhỏ.

Hạ Thanh Thư cởi phần lớn dây thừng trên người Tố Cẩm, chỉ còn buộc một sợi ở cổ tay, như thể không có người qua đường, một mình nàng ấy cũng có thể trốn thoát.Hạ Thanh Thư nghiêng đầu hỏi Quý Thiên Diêu: "Đồ vật đều mang theo rồi chứ?"

"Đều mang theo đầy đủ rồi."

Quý Thiên Diêu gật đầu đáp lại."

Vậy chúng ta xuất phát."

"Đi."

Nguy hiểm đang ở phía trước, hai người nghĩa vô phản cố (không chùn bước) tiến lên, vì thiên hạ trăm họ, và cũng vì chính bản thân các nàng.

Mấy tháng qua thời gian dài đằng đẵng một cách kỳ lạ, hai người đã trải qua đắng cay ngọt bùi.

Không lâu sau đó, các nàng sẽ phải trải qua kiếp nạn lớn nhất trong đời, theo phương thức đã bàn bạc kỹ lưỡng từ sớm, cùng nhau đối mặt.

Bất luận kết cục thế nào, các nàng đều phải cùng nhau trải qua, cùng nhau đối mặt và cùng gánh chịu."

Đường bị sương mù che phủ, không tìm thấy lối đi."

Quý Thiên Diêu ngồi xổm xuống, cố gắng dò xét từ phía dưới."

Không vội, chúng ta từ từ tìm."

Hạ Thanh Thư cũng muốn ngồi xổm xuống kiểm tra, chỉ có điều chân nàng vừa cong lên, màn sương liền như có linh tính, đột nhiên mở ra.

Giống như một vị thần từ giữa bổ một nhát, tản ra đều đặn sang hai bên.Một con đường đã lộ ra."

Tại sao lại như vậy?"

Quý Thiên Diêu hỏi, "Có phải chúng ta đã chạm vào chốt mở không?"

Hạ Thanh Thư đánh giá ánh sáng tím nhạt nhẽo ở hai bên đường, lắc đầu: "Có người không chờ được nữa rồi."

Con đường này vòng qua những bụi cây gai góc rậm rạp, vượt qua dòng nước chảy xiết, kéo dài về phía cây đa ngàn năm cao lớn hùng vĩ."

Đi thôi."

Hạ Thanh Thư nắm chặt tay Quý Thiên Diêu.Bước vào khu rừng bí ẩn, tầm nhìn bỗng chốc trở nên tối đen.

Trong rừng cây cối rậm rạp, che kín cả bầu trời, dù là giữa ban ngày, nhưng lại có cảm giác như đang bước đi trong đêm tối.Cánh rừng rất yên tĩnh, không một tiếng côn trùng kêu, ngay cả gió cũng không thổi, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.Càng đi sâu vào trong, cảm giác ngột ngạt này càng mạnh mẽ."

Ai đó?"

Đột nhiên, một bàn tay vỗ vào vai Hạ Thanh Thư, nàng lập tức trở tay bắt lấy chủ nhân của bàn tay đó."

Là ta."

Giọng trầm thấp của Thẩm An Di truyền đến, tiếp đó nàng đưa ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng."

Các nàng hành sự tùy tiện như vậy, đi vào chẳng khác nào chịu chết."

Thẩm An Di thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm túc nói.

"Đi theo ta."

Nàng dẫn đường phía trước, đưa hai người đi về phía giữa hai cây Trùng Dương."

Đây là cái gì?"

Thẩm An Di đi tới phía trước, Hạ Thanh Thư lúc này mới phát hiện nàng không phải đứng trên mặt đất, mà là cưỡi trên một con thú nhỏ."

Đây là Thụ Quan Linh Kỵ, chỉ nghe lệnh của ta.

Có điều nó không có tính chất tấn công, không thể cùng chúng ta chiến đấu."

Thẩm An Di từ trên linh kỵ xuống, vỗ vỗ đầu linh kỵ, đột nhiên từ trên người linh kỵ tách ra hai con thú nhỏ giống hệt nhau."

Chúng ta có thể dựa vào nó để di chuyển nhanh chóng.

Các nàng thử ngồi lên xem sao."

"Chúng ta bây giờ đi đâu?"

"Tìm một nơi yên tĩnh, bàn bạc mưu kế.

Đối mặt Thụ Quan Nhân, chúng ta chỉ có thể dùng trí."

Dưới những cành lá rậm rạp của cây đa ngàn năm, A Như ngồi trên rễ cây đa nhô ra như tấm ván, trong tay xoay một cây Cầu Vĩ Thảo.

Nghe vậy, khóe miệng nàng cong lên một nụ cười âm u, thấp giọng lẩm bẩm: "Dùng trí sao?

Ta ngược lại muốn xem các ngươi có loại trí tuệ nào..."

--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 86: Thụ Quan


Thẩm An Di dẫn Hạ Thanh Thư và Quý Thiên Diêu tiến vào một con đường mòn, sau nhiều lần vòng vèo, cuối cùng dừng lại trước một cây đa cao lớn.Xuống khỏi linh kỵ, Thẩm An Di không nói một lời đi về phía cây đa.

Hạ Thanh Thư và Quý Thiên Diêu nhìn nhau, rồi theo bước chân nàng tiến lên, cuối cùng đứng cạnh nàng.

Thẩm An Di đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt nàng quét quanh một vòng dọc theo thân cây đa, rồi thân mình cũng bắt đầu xoay quanh cây.Hạ Thanh Thư ngẩng đầu liếc nhanh một cái, nhạy bén nhận ra cây đa này không hề đơn giản, có lẽ nó liên quan đến nơi các nàng muốn đến."

Các nàng đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích."

Thẩm An Di nói một câu rồi nhấc chân tiến lại gần cây đa, dừng lại khi còn cách khoảng nửa cánh tay.

Nàng giơ tay lên vỗ vào những cành khô chắc khỏe của cây đa, chỗ này một cái, chỗ kia một cái, thủ pháp khó lường.Hạ Thanh Thư nhíu mày, ngẩng đầu nhìn những lá và hoa xanh tốt um tùm của cây đa, bỗng nhiên nghĩ đến: Đây chẳng phải là Thụ Quan sao?"

Rắc rắc" Một tiếng động phát ra từ thân cây đa khô, kéo tinh thần của Quý Thiên Diêu và Hạ Thanh Thư trở lại.

Các nàng tập trung sự chú ý vào khe nứt trên thân cây đa bóng loáng.Thẩm An Di lùi lại vài bước, cũng kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, đây là lần đầu tiên nàng đến nơi này.

Cây đa trước mặt nàng mở ra một cánh cửa hình vòng cung hướng ra ngoài, bên trong có ánh sáng nhàn nhạt lộ ra.Khi cánh cửa hình vòng cung hoàn toàn mở ra, Thẩm An Di quay đầu vẫy tay về phía hai người phía sau, ra hiệu các nàng đi vào.Bước vào cái hốc nhỏ thấp, cảnh tượng bên trong thân cây đa hiện ra rõ mồn một.

Bên trong thân cây có một căn phòng nhỏ hình vuông.

Căn phòng rất lớn, có thể chứa mười người đứng thẳng, vách bên trong căn phòng là gỗ, mùi hương hoa đa xông thẳng vào mũi.

"Đây chính là Thụ Quan, nhưng chiếc hòm này vẫn chưa mở, chưa từng luyện qua Thụ Quan Nhân.

Trong khu rừng này, còn có rất nhiều Thụ Quan như vậy, lớn nhỏ khác nhau.

Cái này xem như là lớn, bên trong có thể đồng thời chứa mười hai Thụ Quan Nhân."

"Những Thụ Quan trống rỗng này có phải là đại diện cho việc còn có rất nhiều người vô tội sẽ bị đưa vào, luyện thành Thụ Quan Nhân không?"

"Không sai.

Một khi để Giáng Tử lấy được bản đồ, mở ra vạn cụ Thụ Quan Nhân, nàng ta liền có thể muốn làm gì thì làm.

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người vô tội, bị đưa đến đây, hoặc sống hoặc chết, hay là sống không bằng chết, cuối cùng bị luyện thành Thụ Quan Nhân."

"Đáng sợ..."

Hạ Thanh Thư vừa dứt lời, một cái ống dài từ đỉnh Thụ Quan hạ xuống, đánh về phía nàng.Hạ Thanh Thư đã nhận ra, lắc mình tránh thoát, không ngờ cái ống đó đổi hướng, lại đánh về phía Quý Thiên Diêu.

Hạ Thanh Thư lại nhanh chóng vòng qua, kéo tay Quý Thiên Diêu đưa nàng ấy về bên cạnh mình."

Đây là cái gì?"

Cái ống tùy ý vặn vẹo, bám theo không ngừng.

Hạ Thanh Thư vội vàng hỏi, nàng cảm thấy những cái ống kỳ quái này không phải là thứ tốt lành gì."

Là ta bất cẩn rồi, ta còn tưởng rằng Thụ Quan chưa mở ra sẽ không có tính chất tấn công.

Chờ đã, để ta giải quyết chúng."

Thẩm An Di rút cây sáo nhỏ của mình ra, đặt lên miệng nhẹ nhàng thổi.Tiếng sáo chính là cách người đứng đầu giao tiếp với Thụ Quan.

Tiếng nhạc vừa vang lên, những cái ống đó liền dừng động tác lại, sau đó đồng loạt thẳng tiến vào bên trong vách gỗ.Một cái động, vạn cái cũng động, hàng chục ngàn cái ống đồng loạt rút lui.

Hạ Thanh Thư và Quý Thiên Diêu lúc này mới nhận ra mình vốn đã bị bao vây, nếu một mình tiến vào, chắc chắn sẽ bị những cái ống này quấn chặt đến chết."

Thụ Quan Nhân chính là dựa vào những cái ống này để hấp thụ linh khí.

Những Linh Thụ này không ngừng truyền linh lực vào cơ thể phàm nhân, ngày qua ngày hấp thụ, chuyển hóa.

Trong cơ thể phàm nhân cũng có linh khí, và theo thời gian chuyển hóa, linh khí sẽ thành linh lực, giống như thành yêu quái."

"Cho nên vừa nãy chúng ta suýt chút nữa đã bị cái ống kia đâm trúng, suýt chút nữa thành Thụ Quan Nhân sao?"

Hạ Thanh Thư vẫn còn sợ hãi.

"Đây chẳng phải có ta ở đây sao, chúng nó sẽ không lớn lối như vậy, các nàng sẽ không biến thành Thụ Quan Nhân đâu."

Thẩm An Di khẽ cười một tiếng."

Tình cảnh vừa rồi có thể hơi đáng sợ một chút, nhưng không sao là tốt rồi.

Thời gian cấp bách, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự đi."

Quý Thiên Diêu kéo câu chuyện trở lại đúng hướng.Ba người tiến lại gần nhau, lập tức bắt đầu thì thầm bàn bạc.Giáng Tử ngồi trên rễ đa lớn, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn, cây cỏ đuôi chó trong tay cứ xoay đi xoay lại rồi bẻ gãy thân, đã đổi không biết bao nhiêu cây.

Ngày càng ngả về tây, nàng ta không nghe được những gì mấy người kia nói, nhưng lại có thể mơ hồ đoán ra ý đồ của các nàng.Các nàng biết điểm yếu của nàng ta, mà nàng ta cũng biết điểm yếu của các nàng.

Trời dần tối, khu rừng bí ẩn dưới những cành lá rậm rạp càng trở nên u tối hơn.Giáng Tử khoanh chân ngồi trên rễ cây, từ đầu đến cuối không hề rời đi nơi này, tử quang quanh quẩn trên người nàng ta trong bóng tối vô cùng chói mắt, cũng vô cùng quỷ dị.Tiếng động từ cây rừng cách đó không xa truyền đến, vẻ mặt Giáng Tử sáng bừng.

Ba người lần lượt bước ra khỏi lối đi nhỏ, sóng vai đứng dưới những cành lá sum suê của cây đa."

Các ngươi cuối cùng cũng đến rồi, làm ta đợi lâu quá."

Giáng Tử đứng dậy, duỗi bàn tay nhỏ xíu vỗ vỗ quần áo phía sau, trên mặt là biểu cảm ngoan ngoãn đáng yêu nhưng lại khiến người ta e ngại.Không gian ẩn náu rất lớn, nhưng đột nhiên lại xuất hiện cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Hạ Thanh Thư không dám lơ là, rút ra thanh kiếm gỉ của mình, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.

Lưỡi kiếm gỉ phát ra ánh sáng vàng óng, lấp lánh trong không gian tối tăm, đối chọi với tử quang.Giáng Tử vỗ tay một cái lên chỗ đầy vết bẩn, vô tình nói: "Các ngươi đã bàn bạc chiêu thức gì rồi thì cứ thử hết đi.

Cây đa lớn ở ngay phía sau, chỉ cần mảnh vỡ của các ngươi chạm vào chất lỏng của nó, là ta thua."

Vừa nói vừa nói, Giáng Tử bước ra khỏi phía trước cây đa lớn, để lộ những cành khô của cây đa.

"Rừng bí ẩn là của chung, ta cũng không chiếm lấy, nhường đường cho các ngươi."

"Ồ, đúng rồi, ta còn có thể giúp các ngươi một việc nữa."

Nói rồi, tay Giáng Tử giơ ra sau, các ngón tay đột nhiên duỗi dài, đầu nhọn sắc bén, nhanh chóng khía năm nhát vào thân cây đa.Dao đâm rất sâu, sữa cây từ vỏ cây đa gồ ghề thấm ra.

"Sữa cây cũng chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần các ngươi lấy mảnh vỡ của mình ra, cầm trong tay, chạy về hướng này, vừa chạm vào, các ngươi sẽ giành chiến thắng, có đơn giản không?"

Giáng Tử thu lại cánh tay đã duỗi dài, ngoan ngoãn áp sát vào người, giống như một đứa trẻ ngây thơ thuần khiết, đung đưa người qua lại.

Sao nàng ta nói nghe nhẹ nhàng đến thế?

Hạ Thanh Thư nheo mắt lại."

Đã cho các ngươi cơ hội rồi, đừng không biết quý trọng.

Ta cho các ngươi mười giây từ đó chạy đến đây là đủ rồi.

Ta chỉ có mười giây kiên nhẫn này thôi."

Giáng Tử vẫy vẫy ống tay áo, chuẩn bị bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín..."

Hạ Thanh Thư không đoán được tâm tư của nàng ta, cũng không quản âm mưu quỷ kế gì, quyết định liều một phen.Tiếng "chín" của Giáng Tử vừa dứt, Hạ Thanh Thư liền chạy như bay ra ngoài, thẳng tắp về phía cành khô của cây đa lớn.

Tay nàng luồn vào trong túi quần, móc ra một thứ gì đó, nằm trong lòng bàn tay.Ngay khoảnh khắc Hạ Thanh Thư chạy ra ngoài, mũi chân Quý Thiên Diêu cũng khẽ nhúc nhích.

Nàng cũng muốn lao về phía cây đa, chỉ là Hạ Thanh Thư đã ra hiệu bằng tay ra hiệu từ phía sau Giáng Tử, không cho nàng ấy hành động thiếu suy nghĩ.Quý Thiên Diêu thu lại ý định xông về phía trước."

Tám, bảy, sáu, năm, bốn..."

Hạ Thanh Thư càng ngày càng tiếp cận cây đa lớn, ánh mắt Giáng Tử theo nàng di chuyển, dán chặt vào người nàng.Hạ Thanh Thư chỉ thấy thân nàng ta chuyển động về phía mình, thầm nghĩ con cá sắp cắn câu rồi.

"Không phải nàng ta."

Giáng Tử đột nhiên thốt ra câu này, Hạ Thanh Thư sửng sốt một chút, bước chân đang chạy như bay cũng chậm lại.

Giáng Tử cười cười, tiếp tục nói: "Vật đó không ở trên người ngươi, mà ở trên người nàng ấy."

Giáng Tử duỗi ngón tay ngắn ngủn, chỉ về phía Quý Thiên Diêu.Khóe miệng nở nụ cười tà mị, Giáng Tử bay lơ lửng, lao về phía Quý Thiên Diêu, bàn tay buông thõng bên người biến thành năm lưỡi dao sắc bén, thủ thế chờ đợi."

Không được!"

Hạ Thanh Thư bỗng nhiên dừng bước lại, giận dữ hô một tiếng trong miệng.

Nàng cấp tốc vòng lại, lao về hướng ban nãy.Thế nhưng tốc độ của Giáng Tử thực sự quá nhanh, Hạ Thanh Thư căn bản không đuổi kịp nàng ta.

Nàng chưa chạy được hai bước, Giáng Tử đã bay đến trước mặt Quý Thiên Diêu, năm móng vuốt giơ cao lên.Thẩm An Di lặng lẽ nhìn Giáng Tử đến gần, trên mặt theo tình thế đột nhiên trở nên hoang mang, nhưng trong lòng lại trầm ổn và trấn tĩnh.

Trong lúc Giáng Tử hoàn toàn lơ là bản thân, Thẩm An Di giơ tay lên, tung thứ trong lòng bàn tay lên người Giáng Tử.Động tác này nằm ngoài dự liệu của Giáng Tử, nàng ta kịp thời thay đổi hướng, nhưng không tránh thoát khỏi đợt tấn công của bột phấn, y phục của nàng ta, và cả cánh tay đều dính chút ít."

Đáng ghét."

Bột phấn nhỏ xíu chuyển động, giống như từng con sâu nhỏ, từ da thịt Giáng Tử tiến vào trong cơ thể.

Giáng Tử không còn ý cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái này cũng là các ngươi đã sắp xếp sẵn sao?"

Thẩm An Di không thèm đáp lại, một mình rút sáo nhỏ ra, tấu lên khúc nhạc.

Tiếng nhạc vừa vang, những "con sâu nhỏ" trong cơ thể Giáng Tử liền phát ra nhiệt độ nóng bỏng."

Trò mèo."

Giáng Tử cười lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt, vận dụng hết linh khí, ép một cái, bức những "con sâu nhỏ" này ra ngoài.Sóng khí mạnh mẽ ập tới, toàn bộ cành cây trong rừng bắt đầu rung động dữ dội.

Thẩm An Di và Quý Thiên Diêu phải nắm tay đỡ nhau mới có thể đứng vững.Hạ Thanh Thư ngược gió tiến lên, nhảy lên sau lưng Giáng Tử, cúi thanh kiếm gỉ xuống.

Kiếm khí vàng óng cắt xuyên sóng khí của Giáng Tử, gió lớn đột nhiên ngừng lại.Hạ Thanh Thư ngã xuống đất, thở hổn hển.

Nàng đã dốc hết sức lực, chỉ để đối phó tạm thời với luồng khí của Giáng Tử.

Nếu Giáng Tử dồn toàn lực tấn công nàng và nắm giữ thanh kiếm gỉ, thì phần thắng vẫn không thuộc về nàng.Hạ Thanh Thư không dừng lại, mà nhảy thêm một lần nữa, bổ thanh kiếm về phía đầu Giáng Tử.

Bóng người nhỏ bé phía trước lóe lên rồi hóa thành một tia sáng tím và biến mất."

Chắc chắn là ở phía sau."

Hạ Thanh Thư xoay người lại, vung thanh kiếm gỉ ra phía sau.Một giọng nói chế giễu vang lên từ trên không: "Sai rồi, là ở phía trên."

Năm con dao sắc bén của Giáng Tử đã cắt ra năm vết máu ở sau lưng Hạ Thanh Thư.Cơn đau xót buốt ập đến, Hạ Thanh Thư nghiến răng vung kiếm gỉ, đánh bật năm con dao của Giáng Tử ra.

Năm dòng máu chảy xuống từ lưng Hạ Thanh Thư.

Nàng phải dùng kiếm làm trụ mới có thể đứng vững."

Đi chết đi."

Giáng Tử lại hóa thành một tia sáng tím, biến mất vào bóng tối vô tận, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong rừng sâu.--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 87: Kế trong kế


Hạ Thanh Thư nén đau, ngã người ra sau, lăn về phía bụi hoa thấp ở phía sau bên phải, thanh kiếm gỉ bị nàng vứt lại bên ngoài bụi hoa.Không có thuốc theo dõi, tại sao Giáng Tử vẫn có thể biết được tung tích của các nàng?

E rằng thanh kiếm gỉ này có phản ứng đặc biệt.

Phản ứng này không nhất thiết do Giáng Tử điều khiển, nhưng lại bị nàng lợi dụng một cách khéo léo.Lúc này, Hạ Thanh Thư nhận ra sự chênh lệch về thực lực giữa các nàng.

Giáng Tử không phải là Thụ Quan Nhân bình thường, thanh kiếm gỉ không giúp được gì cho nàng mà ngược lại còn là một mối họa lớn, tốt nhất là nên vứt bỏ nó.Đây là một hành động mạo hiểm, nhưng cũng đáng để mạo hiểm.

Nếu không bị Giáng Tử tìm thấy, có lẽ nàng có thể giành được một chút hy vọng sống sót.

Tay không tấc sắt, Hạ Thanh Thư dựa vào đôi tay của mình mà bò lê trong khóm hoa."

A, vùng vẫy như vậy cũng vô ích thôi."

Giáng Tử lơ lửng trên bụi hoa, linh lực tụ thành gió lớn, thổi về phía bụi hoa.

Gió lớn mạnh đến nỗi cây cỏ trong bụi hoa bị nhổ tận gốc, tập trung ở giữa không trung.Trong chớp mắt, Hạ Thanh Thư liền lộ diện.

Chỉ có điều nàng không hề bị khung cảnh này làm cho hoảng sợ, vẫn cắm đầu bò với tốc độ nhanh nhất về phía sâu hơn của bụi hoa.Nàng còn cần một chút thời gian, nàng muốn bò đến cuối bụi hoa, ở đó có một cây trận.Gió lớn tiếp tục thổi không ngừng, cành lá bay loạn trong rừng cây bí ẩn.

Giáng Tử trên tay xuất hiện một con dao lớn dài hai trượng.

Lưỡi dao nhắm thẳng vào Hạ Thanh Thư.Đúng lúc Giáng Tử chuẩn bị ra tay, bên tai nàng lại vang lên tiếng sáo đáng ghét.

Linh lực trên người nàng bị ảnh hưởng, con dao lớn trong tay hóa thành vài sợi khói xanh, nhẹ nhàng lay động vài lần rồi biến mất."

Thật là vướng víu.

Đừng vội, ta sẽ từng người một thu thập các ngươi."

Giáng Tử tĩnh tâm ngưng thần, khẽ niệm một câu chú.

Lập tức, khu rừng vắng lặng trở nên ồn ào vô cùng, từng đàn chim nhỏ bay lên, lao về phía Thẩm An Di.

Tiếng chim líu lo che lấp tiếng sáo của Thẩm An Di.Những chú chim nhỏ hung hãn dùng mỏ nhọn tấn công Thẩm An Di và Quý Thiên Diêu.

Thẩm An Di tự lo không xong, không thể dùng tiếng sáo để giúp Hạ Thanh Thư chạy trốn nữa.May mắn thay, Hạ Thanh Thư đã tận dụng khoảng trống khi Giáng Tử niệm chú, tiến vào cây trận."

Dụ ta đến đây, là muốn tiểu tức phụ ngươi nhân cơ hội địch hóa mảnh vỡ phải không?"

Giáng Tử người chưa đến, tiếng đã tới trước."

Đáng tiếc, các nàng đã bị chim nhỏ ta triệu hồi cuốn lấy rồi.

Chờ ta thu thập ngươi xong rồi, sẽ đi trừng trị các nàng."

Dứt lời, bóng dáng Giáng Tử xuất hiện trong cây trận, nghiêng ngả từ trên trời hạ xuống."

Tính cách bọn chúng tàn bạo, không yêu dân chúng, ngươi vì sao phải giúp bọn chúng làm điều ác?"

Hạ Thanh Thư thở hổn hển khó bình tĩnh, những vết thương trên người làm giọng nàng ngày càng yếu ớt.

Nàng vừa nói chuyện, vừa lùi về phía sau.Giáng Tử khịt mũi coi thường: "Những sức mạnh của bọn chúng, ta chẳng để mắt một chút nào.

Ta đương nhiên là vì chính ta."

"Ngươi muốn thống nhất thiên hạ?"

Giáng Tử cười to hơn: "Ngươi sẽ không bây giờ mới nghĩ đến chứ?

Lúc trước ta thực sự đã đánh giá ngươi quá cao rồi."

Khi bò lê, một cành cây có gai đâm vào vai Hạ Thanh Thư.

Nàng rút nó ra, dùng tay đè lên vết thương.

Bước chân nàng liên tục, vẫn lùi về phía sau, "Vạn cụ Thụ Quan Nhân bị mở ra, đến lúc đó tất sẽ khiến sinh linh lầm than, này quả nhiên là điều ngươi đồng ý thấy?"

Giáng Tử từ từ áp sát, khóe miệng mang theo nụ cười không có ý tốt, linh lực tụ lại trong lòng bàn tay: "Các ngươi có lòng Bồ Tát, quan tâm đến chúng sinh, ta thì không phải vậy, lòng ta vô cùng đen tối."

Dứt lời, Giáng Tử giương cánh tay: "Cuối cùng cũng phải chết, ngươi đừng trì hoãn thời gian nữa, dứt khoát một chút đi."

Nghe nàng nói vậy, trên mặt Hạ Thanh Thư bỗng nhiên lộ ra ý cười: "Không trì hoãn nữa, chút thời gian vừa rồi trì hoãn đã đủ rồi."

"Cái gì?"

Còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, trước mặt Giáng Tử đột nhiên xuất hiện một bức bình phong vững chắc, bên hông, phía sau, bên dưới cũng liên tiếp nổi lên.Phía trên!

Chỉ có phía trên có lối thoát!Giáng Tử đang định nhảy lên, bỗng nhiên bình phong phía trên cũng kết lại, chống lại ánh trăng yếu ớt.

Giáng Tử bị vây ở trung tâm bình phong.Nàng thử chạy trốn, nhưng không thể thay đổi hình dáng của mình.

Dưới sự đối lập và áp chế của một loại linh lực khác, nàng chỉ có thể thoát ra bằng cách loại bỏ bình phong."

Thái Trúc Quân!"

Giáng Tử gầm nhẹ gọi tên này."

Không đổi tên, không đổi họ, là ta."

Mũi chân lướt trên đầu cành lá, Thái Trúc Quân từ trên trời hạ xuống, dáng người mềm mại.Hạ Thanh Thư đón nàng tiến lên hai bước, nói: "Thái cô nương, nơi này giao cho nàng."

Thái Trúc Quân gật đầu, với giọng điệu bình thản quen thuộc nói: "Nàng yên tâm đi đi, nơi này có ta."

Hạ Thanh Thư quay đầu chạy về phía Quý Thiên Diêu và Thẩm An Di.

Thái Trúc Quân triển khai linh lực, từng tầng từng tầng làm dày thêm bình phong giam giữ Giáng Tử."

Oanh, oanh" Từng tiếng nổ mạnh truyền ra từ trung tâm bình phong, Giáng Tử bực bội dùng linh lực phá bỏ lớp trước mặt.

Chỉ có điều nàng phá vỡ được một tầng, chốc lát sau một tầng khác lại kết lên trước mặt.So tài chính là tốc độ.Hạ Thanh Thư quay lại bên bụi hoa hỗn độn, trong đống cành cây gãy và lá tàn chất đống như núi, nàng tìm thấy thanh kiếm gỉ của mình.

Nàng cầm kiếm gỉ, lao về phía đàn chim."

Thanh Thư, chúng ta ở đây."

Thẩm An Di dùng bùa chú mở ra một không gian an toàn, bao quanh nàng và Quý Thiên Diêu.

Bên ngoài, những chú chim nhỏ như quỷ, quên mình tấn công tấm bình phong ánh sáng vàng.Cơ thể chim nhỏ chạm vào ánh sáng vàng, dường như bị đánh chết, đột nhiên mất sức, rơi xuống.

Mặc dù vậy, đàn chim ma vẫn duy trì trạng thái tiền phó hậu kế (người trước ngã xuống, người sau tiến lên), khiến hai người bên trong khó lòng di chuyển.Hạ Thanh Thư tay cầm kiếm gỉ, bổ ra một con đường, gọi Quý Thiên Diêu: "Đưa mảnh vỡ cho ta!"

Tay Hạ Thanh Thư đưa vào bên trong ánh sáng vàng, Quý Thiên Diêu kín đáo đưa mảnh vỡ cho nàng.

Hạ Thanh Thư nắm chặt mảnh vỡ, với tốc độ nhanh nhất chạy về phía đại dong.Cây đại dong lặng lẽ đứng sừng sững trong đêm tối, im lặng nhìn mọi thứ diễn ra trong rừng.

Sự ồn ào phức tạp không thể làm phiền nó, đao thương kiếm kích không thể gây tổn thương nó.

Nó mới là vị vua của khu rừng bí ẩn này.Hạ Thanh Thư đứng trước cây đại dong, cung kính cúi chào.

Sau khi hành lễ, nàng vung kiếm gỉ, cắt một vết trên vỏ cây thô ráp."

Nàng ấy sắp ra rồi!

Nhanh lên!"

Giọng nói khẩn thiết của Thái Trúc Quân truyền đến từ trong cây trận.

Chất lỏng màu trắng sữa thấm ra từ vết cắt.

Hạ Thanh Thư nhẹ nhàng đặt mảnh vỡ vào."

Ầm ầm" Một tiếng nổ lớn vang lên, Giáng Tử phá tan tất cả bình phong do Thái Trúc Quân kết lại, hai mắt đỏ đậm, cả người tản ra sát khí khát máu.

Nàng liều lĩnh lao về phía cây đại dong.Hạ Thanh Thư quay người nhìn nàng ta đến gần, giơ tay lau khóe miệng chảy máu, đáy mắt ánh lên nụ cười chiến thắng.Cuộc sống hay cái chết của các nàng vẫn chưa rõ, nhưng ít ra việc bảo vệ bách tính thiên hạ, làm điều chí thiện chí đức, kiếp này cũng không hối tiếc."

Mảnh vỡ của ta!"

Giáng Tử trừng mắt nhìn chằm chằm tấm mảnh vỡ dính sữa trong tay Hạ Thanh Thư, tức giận đến toàn thân run rẩy không thôi.Năm móng vuốt sắc bén tóm lấy cổ Hạ Thanh Thư.

Giáng Tử nghiến răng ken két, ánh mắt sắc bén đối diện với hai mắt Hạ Thanh Thư.Hạ Thanh Thư không sợ, cười yếu ớt đối diện với nàng, đôi môi khẽ mở, nhẹ nhàng nói: "Ngươi thua rồi."

--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 88: Giết Hạ Thanh Thư


"Ngươi!"

Giáng Tử nắm chặt bàn tay, dùng sức nâng lên.

Toàn thân Hạ Thanh Thư bị nàng nhấc bổng.Hạ Thanh Thư ngẩng đầu lên, mắt híp lại.

Nàng vẫn biểu hiện vô cùng yếu ớt, nhưng tay đang âm thầm tích trữ sức mạnh.

Nàng xoay cổ tay, thừa lúc Giáng Tử không chút phòng bị, cắt một vết thương trên eo nàng.Lực siết ở cổ giãn ra, Hạ Thanh Thư thở phào một hơi.

Thái Trúc Quân chạy tới, ném một phi tiêu lá trúc, buộc Giáng Tử phải lùi lại.Thẩm An Di và Quý Thiên Diêu bên kia cũng đã giải quyết xong lũ chim, đồng loạt chạy tới.

Theo kế hoạch, bốn người có ý thức đứng thành bốn góc lấy Giáng Tử làm trung tâm.Sau khi bốn người đứng vào vị trí, Giáng Tử mới phát hiện mình lại trúng kế.

Đây không phải là bao vây đơn giản, vì trời quá tối, nàng không chú ý đến những cây mây được quấn quanh đều đặn trên mặt đất, trên cành mây còn dán những lá bùa đặc biệt.Đây là trận pháp do Thẩm An Di bày ra.

Trong trận pháp này, nàng không thể hấp thu linh khí thiên địa.

Không có linh khí, sẽ không có linh lực, nàng không thể tùy ý vận dụng yêu lực mạnh mẽ như trước nữa.Tóc Giáng Tử rối loạn, nàng không có thời gian bận tâm.

Nàng có thể cảm nhận được yêu tính trong cơ thể mình đã không còn nhiều.

Số yêu tính này không đủ để giúp nàng trốn thoát."

Linh lực trong cơ thể ngươi cũng sắp cạn rồi phải không?"

Trên mặt Thẩm An Di lộ ra một nụ cười.

Ngay từ đầu khi lên kế hoạch, các nàng đã đạt được nhận thức chung: muốn giành chiến thắng cuối cùng, nhất định phải "không từ thủ đoạn" để làm cạn kiệt yêu tính của Thụ Quan Nhân.

Thụ Quan Nhân không có linh lực thì không khác gì người thường, huống chi Giáng Tử còn là một đứa trẻ, đối phó dễ như ăn cháo."

Từng bước tính toán, các ngươi che giấu quá kỹ."

Giáng Tử hồi tưởng lại trận ác chiến đêm nay, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nàng biết mình đã thua, ngữ khí không còn hung hăng hăm dọa, trên mặt mang theo nụ cười lộ ra một tia hối hận: "Lẽ ra nên nghe lời a nương...

Ta đã quá bất cần rồi."

"Hãy bó tay chịu trói đi."

Thẩm An Di nói: "Dán hai lá bùa này lên, ngươi sẽ quên đi tất cả những gì đã xảy ra trước đây, trở về cuộc sống của người bình thường."

Mặc dù Giáng Tử đã làm nhiều việc ác, nhóm Thẩm An Di vẫn không có ý định lấy mạng nàng, đương nhiên đây là trong trường hợp các nàng có phần thắng lớn.

Nếu tình huống thay đổi, các nàng hẳn sẽ phải đấu tranh sinh tử, thì sẽ không thể lo được nhiều như vậy.Giáng Tử cúi đầu, sự tàn bạo và khát máu trên mặt nàng phai nhạt đi, dường như đã thực sự tỉnh ngộ, nhẹ nhàng nói: "Lời nói đã nói ra, tứ mã nan truy, ta thua thì ta nhận."

Y phục của nàng rách rưới, tử quang quanh quẩn trên người cũng trở nên mờ tối, lỗ hổng vết thương do kiếm gỉ trên eo vẫn đang rỉ máu tươi ra ngoài.Không thể cứu vãn.Thật sự phải tin tưởng nàng sao?"

Các ngươi đừng động đậy, ta đi xem sao."

Thẩm An Di khẽ nói.

Nàng từ trong lồng ngực lấy ra vài lá bùa, nằm trong lòng bàn tay, đi về phía Giáng Tử."

Cẩn thận."

Hạ Thanh Thư dặn dò, hai mắt dán chặt vào Giáng Tử.

Nếu Giáng Tử có bất kỳ động thái nào, nàng sẽ lập tức xông tới giải quyết.Thái Trúc Quân cũng chăm chú theo dõi động tác của Giáng Tử, mặt nàng vẫn không biểu cảm.

Trên tay nàng âm thầm tích tụ linh lực, có bất kỳ động tĩnh nhỏ nào, nàng cũng có thể hết sức giúp đỡ.Thẩm An Di càng ngày càng đến gần Giáng Tử.

Khi hai người còn cách nhau nửa trượng, Giáng Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt u tím lấp lánh trong bóng tối, khóe miệng mang theo một nụ cười quái dị."

An Di, cẩn thận!"

"Cẩn thận!"

Hạ Thanh Thư và Thái Trúc Quân đồng thời hành động, hai người với tốc độ cực nhanh di chuyển đến trung tâm trận pháp.Thẩm An Di đề phòng động tác tay của Giáng Tử, không ngờ nàng lại thay đổi cách khác.

Nàng đối diện với đôi mắt u tím đó, liền bị trói chặt tại chỗ.Kiếm gỉ của Hạ Thanh Thư và phi tiêu lá trúc của Thái Trúc Quân cùng lúc tấn công tới, Giáng Tử lại hóa thành một tia khói tím, đột nhiên biến mất không còn tăm hơi."

Nàng ấy vẫn còn linh lực!"

Hạ Thanh Thư kinh ngạc thốt lên, dư quang đuổi theo nơi khói tím bay đi, cho đến khi nàng nhận ra hình dạng.Không được!

Mục tiêu của nàng ta căn bản không phải Thẩm An Di, mà là Quý Thiên Diêu!Hạ Thanh Thư hiểu rõ quỷ kế và ý đồ của Giáng Tử.

Bước chân nhanh nhẹn của nàng không dừng lại, trực tiếp xoay một vòng tại chỗ, nhanh chóng lao về phía Quý Thiên Diêu đang đứng."

Đừng nhúc nhích!"

Lời nói của Giáng Tử là để Hạ Thanh Thư nghe, còn Thái Trúc Quân và Thẩm An Di đang sững sờ tại chỗ cũng không thoát khỏi ánh mắt uy hiếp của nàng.

Toàn thân nàng leo lên lưng Quý Thiên Diêu, một tay khống chế hai cổ tay của Quý Thiên Diêu, một tay vòng qua trước người Quý Thiên Diêu, nắm lấy cổ nàng.Trong nháy mắt, tình thế lại xoay chuyển.

Hạ Thanh Thư bị Giáng Tử quát đứng yên tại chỗ, không dám cử động.Quý Thiên Diêu kinh ngạc vô cùng, nàng không ngờ mục tiêu của Giáng Tử lại là mình.

Nàng kèm cặp mình là muốn thoát thân sao?

Hay muốn đạt được cái gì?

Quý Thiên Diêu phân tích tâm tư Giáng Tử, ý đồ tìm kiếm cơ hội trốn thoát.Ánh sáng tím trên người Giáng Tử lúc sáng lúc tối, Hạ Thanh Thư không thể phán đoán linh lực của nàng còn bao nhiêu.

Vừa nãy trận pháp của Thái Trúc Quân đã làm tiêu hao rất nhiều linh lực của nàng, theo tính toán của Hạ Thanh Thư, lúc này nàng không nên có bộ dạng này."

Ta cùng ngươi trao đổi, mảnh vỡ là ta địch hóa, thù hận của ngươi nên trút lên ta."

Hạ Thanh Thư tiến lên một bước."

Đừng nhúc nhích."

Giọng Giáng Tử mang theo chút lười biếng, đầu ngón tay sắc bén ấn vào nửa phân, hai dòng máu tươi chảy xuống từ cổ trắng nõn của Quý Thiên Diêu.Hạ Thanh Thư giật mình trong lòng, vội vàng lùi lại hai bước, giọng nói có chút luống cuống: "Ngươi muốn cái gì, ta có thể cho đều cho ngươi, đừng làm tổn thương nàng."

"Sợ rồi à.

Ta không muốn gì cả, ta chỉ muốn làm một chuyện cuối cùng..."

Đang nói, Giáng Tử đột nhiên xoay đầu Quý Thiên Diêu, làm nàng đối mặt với mình, miệng khẽ đọc: "Giết Hạ Thanh Thư, giết Hạ Thanh Thư..."

Đây là...

Hạ Thanh Thư nhớ tới Tố Cẩm, bỗng nhiên hiểu ra: "Thiên Diêu, nhắm mắt lại!

Đừng nhìn mắt nàng ta!"

Hạ Thanh Thư la lớn.Quý Thiên Diêu toàn thân run lên, bỗng nhiên nhắm mắt lại."

Vô dụng, chỉ cần ngươi có thể nghe thấy lời ta nói, cũng sẽ bị ta điều khiển, ngươi cả đời sẽ thay ta giết Hạ Thanh Thư...

Ha ha ha..."

Quý Thiên Diêu đấu tranh để rút tay ra phía sau, nàng muốn che tai, nhưng tay bị Giáng Tử kiên quyết khống chế, nàng không thể nhúc nhích.

Giáng Tử căn bản không muốn giết nàng, nàng muốn làm các nàng tự giết lẫn nhau.Điều này quá tàn nhẫn.Sự bình tĩnh của Quý Thiên Diêu không còn nữa, cơ thể nàng vùng vẫy, nước mắt lăn dài từ đôi mắt đang nhắm chặt.Bên tai và trong đầu nàng không ngừng lặp lại lời nói trầm thấp của Giáng Tử: "Giết Hạ Thanh Thư, giết Hạ Thanh Thư..."

"Nhanh ngăn nàng ta lại!"

Thẩm An Di cuối cùng đã rõ ý đồ của Giáng Tử, cầu cứu Thái Trúc Quân.

Khi đấu tốc độ, chỉ có thể dựa vào nàng.Thái Trúc Quân nhảy lên, cây mây vươn dài ra, trực tiếp đánh vào đầu Giáng Tử."

Giết Hạ Thanh Thư!"

Cây mây dài xuyên qua cơ thể, Giáng Tử dùng chút sức lực cuối cùng hô lên câu này, tiếp đó thân thể bị cây mây dài mang đi, ghim vào cây lớn phía sau.Cơ thể Quý Thiên Diêu lay động hai lần, dường như toàn bộ sức lực trong người đã bị rút cạn, nàng ngã xuống đất.Hạ Thanh Thư chạy tới gần đỡ nàng dậy, cúi đầu liền thấy Quý Thiên Diêu toàn thân run rẩy, khóe mắt không ngừng trào ra nước mắt."

Không sao rồi, không sao rồi."

Hạ Thanh Thư ôm nàng an ủi.Nghe thấy giọng Hạ Thanh Thư, Quý Thiên Diêu kéo cổ áo nàng, khóc càng dữ dội hơn.

Trong đầu nàng trước sau văng vẳng một âm thanh: "Giết Hạ Thanh Thư...

Giết Hạ Thanh Thư..."

Đây không phải giọng Giáng Tử, mà là trong chính đầu nàng, phát ra bằng giọng của nàng.

Điều này đã trở thành... nỗi ám ảnh của chính nàng..."

Nàng chết rồi, Giáng Tử chết rồi."

Hạ Thanh Thư cũng rất bối rối, rõ ràng chuyện vừa xảy ra đã dọa Quý Thiên Diêu, khiến nàng trở nên bất thường.Hạ Thanh Thư trong chốc lát cũng hoảng hốt, Quý Thiên Diêu từng trải qua không ít sóng gió, nàng cũng không phải người yếu đuối.

Khóc một lúc lâu, Quý Thiên Diêu mới bình phục tâm trạng, nước mắt nàng dần ngừng lại."

Ta xem vết thương cho nàng."

Hạ Thanh Thư cúi đầu, nhẹ nhàng nói, tay nàng chạm vào cổ Quý Thiên Diêu, muốn kiểm tra vết thương của nàng.Quý Thiên Diêu mở đôi mắt đẫm nước mắt, nghiêng đầu đi, tay Hạ Thanh Thư rơi vào khoảng không.Hạ Thanh Thư mặt đầy kinh ngạc, Quý Thiên Diêu quay đầu lại, giọng nói khàn đặc: "Nàng không thể đến gần ta như vậy, ta sợ ta sẽ giết nàng."

Quý Thiên Diêu từ lòng Hạ Thanh Thư đứng dậy, lảo đảo bước về phía trước.

Hạ Thanh Thư ngây người nhìn bóng lưng nàng, cổ họng nghẹn lại không ngừng.

Nàng muốn tiến lên nói thêm điều gì đó, nhưng bị Thẩm An Di ngăn lại.Thẩm An Di đứng bên cạnh, ra hiệu cho nàng, sau đó tiến lên đỡ lấy Quý Thiên Diêu, nhẹ giọng nói: "Ta xem vết thương cho nàng."

Quý Thiên Diêu không đẩy Thẩm An Di ra, mặc cho Thẩm An Di dẫn nàng đến ngồi trên một tảng đá lớn.Quý Thiên Diêu bị thương rất nặng, không phải vết thương da thịt, mà là linh hồn.

Kẻ kia đã truyền vào đầu nàng ý niệm tà ác mà nàng không thể chấp nhận nhất, điều này làm nàng phải làm sao đây?Nàng muốn giết người mình yêu nhất.

Đó là một nỗi ám ảnh tàn nhẫn và đáng sợ đến mức nào."

Ta là đại phu, tin tưởng ta, hãy nói hết những suy nghĩ của nàng cho ta biết, ta sẽ chữa khỏi cho nàng."

Thẩm An Di vỗ vai Quý Thiên Diêu an ủi nàng.Quý Thiên Diêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt tay nàng, giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng, từng chữ một khẩn thiết nói: "Làm ơn hãy chữa khỏi cho ta."

Ba tháng sauTheo thời gian trôi đi, ba chữ Thụ Quan Nhân dần trở nên mơ hồ và xa xôi.

Có rất nhiều nguyên nhân, những người đã trải qua không ai muốn nhớ lại những sinh vật nửa người nửa yêu đáng sợ này.Đáng mừng là cơn phong ba đó đã xảy ra trong lúc người đời không hay biết, và cũng kết thúc trong lúc người đời không hay biết.Những vết thương từng bị làm nhục của thực vật đã phục hồi như cũ, từ từ mọc ra những chiếc lá và cành mới.

Những người từng bị Thụ Quan Nhân làm tổn thương cũng từ từ hồi phục cơ thể, tiếp tục tận hưởng những điều tốt đẹp trên thế gian.Chỉ có một người ngoại lệ, nàng đã chữa lành vết thương trên cơ thể, nhưng lại không thể chữa khỏi vết thương trong lòng."

Nàng ấy vẫn không chịu gặp ngươi sao?"

Lưu Yên chống gậy dựa vào cột lớn của đình bốn góc để phơi nắng.

Vết thương ở chân nàng đã hồi phục gần đủ, chỉ là Thẩm An Di vẫn dùng gậy và lụa trắng để buộc lại, không cho nàng chạy lung tung.Hạ Thanh Thư ngồi trên hành lang dưới đình, ánh mắt lơ đãng nhìn vào hồ nước đầy sen, trong mắt không có thần thái.

"Đúng vậy."

Giọng nói liên tục cũng không có chút tinh thần nào."

Các ngươi đã từng nói chuyện với nhau chưa?"

"Có, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện phiếm hai, ba câu, chỉ có điều phải cách một bức tường."

"An Di nói, Thụ Quan Nhân đến cuối cùng chẳng qua là chống cự tạo thế, kỳ thực đã không còn linh lực để điều khiển tinh thần nàng.

Nàng sở dĩ như vậy, là do chính bản thân nàng sinh ra tâm ma, nàng không vượt qua được cửa ải đó."

Trận ác chiến đêm hôm ấy, Thẩm An Di đã kể rõ ràng cho Lưu Yên nghe."

Đúng vậy, nàng ấy bị tâm ma của mình cuốn lấy..."

Hạ Thanh Thư nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, một tiếng thở dài thật dài phát ra từ miệng nàng."

Nhưng nàng cũng không cần phải ủ rũ như vậy," Lưu Yên đột nhiên nâng cao giọng điệu, "Bởi vì các ngươi yêu nhau.

Nàng ấy vì yêu ngươi mới luôn tránh mặt ngươi, nàng ấy nhất định cũng đang cố gắng chiến thắng tâm ma của mình, nàng ấy sẽ trở lại."

Hạ Thanh Thư quay đầu, đối diện với đôi mắt cong cong của Lưu Yên, cảm nhận ý nghĩa trong lời nói của nàng.

Lưu Yên đã nói rất rõ ràng, Hạ Thanh Thư không thể nào không hiểu.Hạ Thanh Thư quay đầu lại, nhìn về phía đóa tịnh đế liên (hai bông sen cùng chung một cuống) ở giữa hồ, nở một nụ cười đã lâu không xuất hiện: "Nàng ấy nhất định sẽ trở lại."

--------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back