Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 79: Phát hiện


Ánh mắt Hạ Thanh Thư lặng lẽ rời khỏi tai Tố Cẩm, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nhìn lơ đãng rơi vào dòng người qua lại ở cửa thành.

Một mảnh ký ức mơ hồ nhỏ đến mức suýt bị lãng quên chợt hiện lên trong đầu.

Nghiêng mặt, hướng về phía mà cả Quý Thiên Diêu lẫn Tố Cẩm đều không thấy được, đôi mắt Hạ Thanh Thư hơi nheo lại.Quý Thiên Diêu mỉm cười, khóe môi khẽ cong, tâm trạng rõ ràng rất tốt.

Các nàng từng là chủ tớ, sau thời gian xa cách giờ lại gặp lại, tự nhiên có rất nhiều điều muốn nói: "Ngươi mấy ngày nay vẫn ở thị trấn Nam Giản này à?"

Hạ Thanh Thư vừa lắng nghe, vừa chăm chú tìm kiếm Lưu Yên và Thẩm An Di trong đám người ở cửa thành, vẻ mặt vẫn bình thản như thường."

Đúng vậy.

Ý tưởng của ta và các ngươi có lẽ vô tình trùng hợp.

Nam Giản là cửa ngõ giao thông nối nam bắc, các ngươi muốn lên phía bắc thì chắc chắn phải đi qua nơi này.

Ta nghĩ thay vì cứ lang thang tìm kiếm vô định, chi bằng sớm đến đây chờ.

Ta đã đến đây từ ba ngày trước, suốt thời gian qua vẫn ở quanh cửa thành để trông chừng."

Trong mắt Quý Thiên Diêu chợt loé lên ánh sáng, như bắt được điểm gì đó: "Ngươi có từng thấy Lưu Yên không?"

"Lưu Yên?"

Tố Cẩm như rơi vào hồi tưởng: "Ta không biết nàng ấy đi cùng các ngươi, nên cũng không để ý lắm...

Nhưng ta đã quan sát rất kỹ từng người qua lại, có thể xác nhận rằng trong ba ngày nay, Lưu Yên chưa từng đi qua cửa thành này."

"Chúng ta đoán rằng các nàng đã rời đi từ ba ngày trước rồi cơ..."

Nét mặt Quý Thiên Diêu đang vui mừng bỗng chùng xuống, hai hàng lông mày cụp lại, ánh mắt đầy lo lắng.

Nàng lặng lẽ nhìn sang Hạ Thanh Thư đang ngồi cạnh.Hạ Thanh Thư mím môi, khẽ thở dài: "Ngày đêm đuổi theo không nghỉ, vẫn là không theo kịp các nàng..."

Quý Thiên Diêu hỏi: "Hiện tại phải làm sao?

Chúng ta lập tức đi về phía Bắc chứ?"

Hạ Thanh Thư ngẩng lên liếc nhìn sắc trời, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của các nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Trời cũng sắp tối rồi.

Mấy ngày nay chúng ta đã rảo bước suốt cả quãng đường, ai nấy đều mệt mỏi rã rời.

Chi bằng nghỉ lại một đêm ở trấn Nam Giản này, các nàng thấy sao?"

Quý Thiên Diêu vừa xoa mi tâm vừa day nhẹ khóe mắt vì mỏi mệt, gật đầu đáp: "Cũng được.

Vậy thì ở lại đây nghỉ ngơi một đêm."

Hai người đều đã đồng ý, Tố Cẩm tự nhiên cũng không có ý kiến gì."

Vậy ở chỗ này luôn đi, để ta đi tìm tiểu nhị đặt hai gian phòng."

Hạ Thanh Thư đứng dậy, toan bước ra cửa.Tố Cẩm liền ngăn lại: "Đường xa vất vả như vậy, chuyện chạy đi chạy lại cứ để ta lo."

Hạ Thanh Thư khẽ mỉm cười cảm ơn, giao việc ấy cho nàng, rồi trở về chỗ cũ.

Vừa ngồi xuống ghế, Hạ Thanh Thư đã ngáp một cái thật dài, nước mắt cũng theo đó trào ra.Ngáp vốn dễ lây, miệng nàng còn chưa khép lại, Quý Thiên Diêu cũng đã ngáp theo.

Mấy ngày liền chạy gấp, hai người vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Giờ phút này đột nhiên yên tĩnh, lại càng cảm thấy toàn thân rã rời.Ngáp xong, Hạ Thanh Thư liền gục đầu xuống, chống cánh tay lên bàn mà ngủ.

Quý Thiên Diêu đưa tay xoa đầu nàng, bật cười hỏi khẽ: "Thế này mà cũng chịu được sao?"

Trong phòng lúc này chỉ có hai người, giọng nàng hạ thấp dịu dàng, chất giọng mềm đến mức không giấu nổi cưng chiều.Hạ Thanh Thư khẽ nhắm mắt, mi mắt lướt qua làn tóc rối, đầu cũng chậm rãi gật gù.Quý Thiên Diêu lại nhẹ giọng hơn nữa: "Chờ Tố Cẩm đặt phòng xong, chúng ta liền đi nghỉ.

Chiều nay cũng không cần ra ngoài nữa.

Hiện tại đã có Tố Cẩm bên cạnh trông chừng, nàng không cần phải cảnh giác bốn phía như trước nữa, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi."

Vừa nhắc đến hai chữ "Tố Cẩm", lòng Hạ Thanh Thư liền như chùng xuống một nhịp.

Chỉ là, nàng đã có ý định giấu đi những cảm xúc khác thường kia, nên Quý Thiên Diêu cũng không nhận ra."

Được."

Nàng khẽ động đậy, tựa đầu lên cánh tay Quý Thiên Diêu, biểu cảm trở lại bình thường, chỉ đáp lại một tiếng.Một nén hương sau, Tố Cẩm trở lại, đi theo sau là tiểu nhị."

Mấy vị khách quan, phòng ở ngay trên lầu, xin mời theo ta."

Tiểu nhị vẫn giữ vẻ nhiệt tình như thường, dẫn ba người lên tầng trên về phía phòng nghỉ."

Phòng này vừa mới quét dọn sạch sẽ cách đây nửa canh giờ, ba vị cứ yên tâm ở lại."

Tiểu nhị dẫn ba người đi một vòng trong phòng.

"Phòng này hơi rộng, còn một phòng nhỏ hơn ở sát vách, ngay bên cạnh."

Sau khi đi một vòng giới thiệu gần xong, tiểu nhị thấy Hạ Thanh Thư lại ngáp thêm hai cái, liền biết ý dừng lời: "Ba vị khách quan cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu có việc gì thì gọi tôi, tôi ở ngay dưới lầu."

Tuy rằng lời nói có phần mang hơi hướng thương mại, nhưng hành xử chu đáo, ân cần như vậy cũng khiến người ta không thể ghét bỏ.

Trên mặt Quý Thiên Diêu lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lễ phép nói một tiếng cảm ơn với tiểu nhị."

Các nàng đường xa vất vả, cứ nghỉ ngơi đi.

Ta sẽ đi dạo quanh mấy nhà trọ gần đây, điều tra chút tình hình."

Tố Cẩm vừa nói, vừa đặt tay lên chuôi thanh bảo kiếm trắng bạc đeo bên hông, rồi chậm rãi bước ra phía cửa."

Được, chính nàng cũng phải cẩn thận một chút."

Quý Thiên Diêu dặn dò."

Cẩn thận nhiều hơn."

Hạ Thanh Thư cũng thêm một câu.

Tố Cẩm lui ra, đóng cửa phòng lại.

Hạ Thanh Thư xếp lại hành lý mang theo bên người cho gọn gàng, rồi ngồi lên mép giường, bắt đầu cởi giày."

Hơn nửa tháng ngủ ngoài rừng núi, cuối cùng bây giờ cũng xem như được một giấc ngon lành tử tế rồi."

Quý Thiên Diêu đang trải lại chăn, giọng nói nhẹ tênh.Hạ Thanh Thư biết, giờ phút này tâm trạng nàng rất tốt là bởi vì Tố Cẩm đã trở về.

Trước kia, ở trong hoàng cung sâu thẳm, Tố Cẩm chính là cánh tay đắc lực của nàng.

Nàng luôn vô cùng tin tưởng vào năng lực và nhân cách của Tố Cẩm.Nếu không phải vô tình phát hiện được nốt ruồi đen sau tai Tố Cầm, thì giờ phút này nàng hẳn là đã rất vui mừng.

Nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, các nàng thậm chí sẽ chẳng biết mình chết như thế nào.Toàn thân nổi da gà.Tâm trí Hạ Thanh Thư nặng trĩu, đầu óc cũng nặng nề.

Nàng thật sự rất mệt mỏi.

Trận chiến lớn sắp đến gần, nàng cần tranh thủ nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh lại trạng thái bản thân, đồng thời lập ra một kế sách để giảm thiểu thương vong khi đối địch.Người đó tốn bao công sức để giả dạng tiếp cận nàng là vì cái gì?

Là muốn mạng các nàng?

Hay chỉ xem các nàng như vật trong tay để lợi dụng?

Người phụ nữ kia rõ ràng là giả, bé gái kia chắc chắn cũng có vấn đề.

Thái cô nương, Dương cô nương các nàng có xảy ra chuyện gì rồi không?Càng nghĩ sâu, Hạ Thanh Thư càng thấy bất an, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống từ thái dương.Nàng nằm trên giường, mắt khép hờ, tâm trí rối bời.

Một cơn gió mát thoảng qua mặt, kèm theo đó là một chiếc khăn nhẹ nhàng lau đi vài giọt mồ hôi đang chực rơi."...Nóng?"

Giọng Quý Thiên Diêu dịu dàng, mang theo cả sự quan tâm và cơn gió mát cùng lúc truyền đến.

Hạ Thanh Thư khẽ dụi mặt vào lòng bàn tay nàng, ép xuống cơn sóng lớn đang dâng lên trong lòng, điều chỉnh lại nhịp thở.

Nàng không muốn để người trước mặt nhìn ra điều gì bất thường.Chuyện này chỉ mình nàng biết, sẽ an toàn hơn là để cả hai cùng biết."

Hiện tại không nóng."

Hạ Thanh Thư mỉm cười tự nhiên, khóe môi cong nhẹ, mở mắt rồi lại khép lại.Thời tiết oi bức, khí trời nóng nực.

Quý Thiên Diêu thể chất hàn, không dễ đổ mồ hôi, còn Hạ Thanh Thư thì ngược lại, chỉ cần xoay người cũng đã khiến trán đẫm mồ hôi."

Ngủ đi, ta quạt cho nàng thêm một lúc nữa."

Trong đầu Hạ Thanh Thư trống rỗng, tâm tư đã chẳng thể đáp lại.

Một luồng gió mát lại nhẹ nhàng thổi qua gương mặt nàng, xóa đi những phiền não rối rắm, phức tạp và khó lòng gỡ bỏ trong lòng.Bất tri bất giác, đầu nàng càng lúc càng nhẹ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Trong giấc mộng, khuôn mặt nàng bình thản, chỉ là giữa hai hàng lông mày vẫn vương nét bất an.Quý Thiên Diêu nhìn gương mặt nàng lúc ngủ, vẫn tiếp tục quạt thêm một lúc, sau đó mới từ từ dừng tay lại, nhẹ nhàng đặt chiếc quạt tròn ở đầu giường, rồi cũng nhắm mắt lại.Nàng nhắm hai mắt, nhưng không ngủ.

Tất cả sự chú ý của nàng đều đặt vào thính giác.

Tiếng bước chân lui tới bên ngoài, nàng nghe rõ ràng từng chút một.Một giấc ngủ sâu kéo dài trọn hai canh giờ.

Khi tỉnh lại, Hạ Thanh Thư cảm thấy đầu đau như muốn nứt.

Nàng trở mình, ngón tay ấn vào huyệt trên đầu để giảm bớt cơn đau cùng sự choáng váng.Ánh sáng từ giấy dán cửa sổ mờ nhạt truyền vào, Hạ Thanh Thư nheo mắt nhìn một cái, nhưng cũng không thể phân biệt giờ giấc là lúc nào."

Bây giờ là giờ gì?

Ta ngủ bao lâu rồi?"

Nàng hỏi, giọng khàn khàn.Không có ai đáp lại nàng.Bỗng chốc mở to mắt, Hạ Thanh Thư hơi khựng lại, sau đó tay vội vàng mò tìm sang bên cạnh, hoang mang và lo lắng.

Nhưng bên đó trống không, trên gối cũng không còn chút hơi ấm nào.Nguy rồi!Tinh thần bừng tỉnh, Hạ Thanh Thư liếc nhìn sang bên cạnh, rồi lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, nắm lấy thanh kiếm, định lao ra ngoài.Nàng vốn cho rằng ban ngày có nhiều người, tiếng động ồn ào phức tạp, dù kẻ đó có âm mưu gì cũng sẽ không ra tay lúc này nhưng sự thật lại vượt khỏi dự đoán của nàng.

Kẻ địch xảo quyệt, nàng không nên quá chủ quan mà suy đoán bằng trái tim của mình.Nếu Quý Thiên Diêu gặp chuyện, nàng sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân.

Hối hận dâng tràn trong đầu Hạ Thanh Thư, hai mắt nàng đỏ rực, nghiến chặt răng, đang định xông ra ngoài thì đúng lúc đó, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc.Động tác của nàng bỗng chốc khựng lại, cánh tay đang giơ lên vì tức giận cũng dừng lơ lửng giữa không trung, không kịp thu lại.

Nàng áp sát tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, cả hơi thở cũng nín lại."

Tố Cẩm, đã mua được ngựa chưa?"

"Chỗ lão Vương bán ngựa tốt đều đã hết, ông ấy bảo mấy hôm nữa mới có đợt mới về.

Mai phải xuất phát trước, ta sẽ đến chỗ ông ấy lấy."

"Được.

Ta sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn và nước uống trên đường."

Mãi đến khi nghe rõ giọng Quý Thiên Diêu, nỗi lo lắng trong lòng Hạ Thanh Thư mới được buông xuống.

Nàng nhẹ nhàng thở phào, may mà mọi chuyện vẫn chưa đến mức tồi tệ.Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện của hai người kia ngày càng gần.

Nàng phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Vì vậy, nàng bước nhẹ chân quay về bên giường, cẩn thận đặt kiếm về chỗ cũ, rồi nằm trở lại vào trong chăn."

Buổi chiều ngươi cũng đã dò xét tới lui, cực khổ rồi.

Trở về phòng nghỉ ngơi đi.

Nếu ta đoán không sai, kẻ địch hẳn là đang chờ trong bí cảnh, muốn chúng ta tự chui đầu vào lưới.

Thị trấn Nam Giản này vẫn an toàn, ngươi không cần cảnh giác quá mức.

Nghỉ ngơi đi, dưỡng sức quan trọng hơn."

"Được."

Hai người chậm rãi bước đến trước cửa phòng, rồi chia tay.

Quý Thiên Diêu đẩy cửa bước vào phòng, còn Tố Cẩm thì đi thêm vài bước nữa, đẩy cửa vào gian sương phòng kế bên.Hạ Thanh Thư vẫn nằm nghiêng trên giường, thân thể nghiêng về một bên, chăn đắp ngang eo.

Quý Thiên Diêu đứng phía sau không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt nàng.Nhưng khi liếc nhìn xuống đôi giày đặt dưới giường, Quý Thiên Diêu nhận ra vị trí của chúng đã bị thay đổi.

Khóe miệng nàng khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ.

Rồi nàng chậm rãi bước tới bên giường.

Hạ Thanh Thư cũng theo tiếng bước chân mà xoay người lại.

Nụ cười của Quý Thiên Diêu càng thêm rõ ràng.Hạ Thanh Thư mở mắt, cố gắng giả vờ như mới tỉnh dậy, nhưng vừa đối diện đã là đôi mắt đang ánh lên ý cười.

Đôi mắt ấy trong veo, sáng ngời, và âm thầm truyền đến cho nàng một vài điều không cần lời nói.Nàng ấy đã nhận ra.--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 80: Thủ tiêu


"Đi ra ngoài mua đồ?"

Hạ Thanh Thư từ trên giường ngồi dậy, duỗi người một cái, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh dậy, hỏi.

Nàng xoay cổ hơi cứng ngắc, rồi đưa tay lục dưới gối, lấy ra thứ gì đó, nắm trong tay, sau đó nhét vào túi quần."

Đúng thế, sáng sớm mai chúng ta phải xuất phát rồi, lúc đó chắc chắn không còn kịp mua nữa.

Ta thấy trời vẫn chưa tối hẳn nên tranh thủ ra ngoài một chuyến."

Thấy môi Hạ Thanh Thư khô nẻ, Quý Thiên Diêu liền rót một chén trà, đưa cho nàng."

Ta ngủ say quá, chẳng biết nàng đi lúc nào."

Hạ Thanh Thư giọng có chút trầm, mang theo ít nhiều áy náy, nét mặt cũng thoáng vẻ buồn bã.

Nàng hai tay đón lấy chén trà, đưa lên môi, uống một ngụm."

Nửa canh giờ trước, thấy nàng ngủ ngon nên ta cố tình đi nhẹ chân."

Quý Thiên Diêu ngồi xuống ghế đối diện Hạ Thanh Thư, vỗ nhẹ lên đầu gối nàng, mỉm cười nhìn nàng: "Có Tố Cẩm đi cùng ta rồi, nàng không cần lo lắng."

Nghe vậy, vẻ mặt lẫn giọng nói của Hạ Thanh Thư khẽ biến đổi, nàng chậm rãi nói, ngụ ý sâu xa: "May là có Tố Cẩm ở đó."

Hai người ngồi trò chuyện bên giường, không hề hay biết một sợi tế đằng đã len lỏi từ khe hở giữa vách gỗ sương phòng sát bên, mềm oặt bò sát trên mặt đất, lộ ra một đầu nhọn nhỏ xíu.Tế đằng bò dọc sàn nhà, trườn về phía sau tủ gỗ ở sương phòng phía đông, từ từ bám lên trên, rồi bắt đầu quấn quanh mặt bên trái tủ gỗ, từng vòng từng vòng.

Tế đằng này chính là một cái tai khác của "Tố Cẩm".Ở căn phòng sát vách, từng lời hai người nói chuyện đều lọt hết vào tai nàng.

Chỉ là nghe suốt hơn nửa canh giờ, thấy hai người vẫn chưa có vẻ nghi ngờ gì, nàng mới yên tâm, liền vẫy tay, triệu hồi tế đằng quay về.Trong sương phòng sát vách, ánh nến sáng rực, chiếu rõ cả gian phòng.

"Tố Cẩm" đang nằm trên ghế dài, đầu hơi ngẩng, ánh mắt trống rỗng, không chút sinh khí.

Nàng nhìn lên trần phòng, gương mặt đột nhiên vặn vẹo, rồi ngay sau đó, da thịt trên mặt bắt đầu biến đổi.

Khuôn mặt hiện ra lúc này khác hẳn với khuôn mặt của Tố Cẩm ban đầu.

Đó là dáng vẻ của Quý Thiên Diêu.Cổ nàng chuyển động, chỉ trong chớp mắt, da thịt trên mặt lại thay đổi, lần này biến thành dung mạo của Hạ Thanh Thư.Nàng đang do dự.Nàng đang cân nhắc liệu có cách nào khác dễ thành công hơn không.

Ví dụ như giả dạng một trong hai người Quý Thiên Diêu hoặc Hạ Thanh Thư thì có thể...

Nhưng hai người kia lại quá thân thuộc với nhau.

Bất kể nàng giả dạng ai trong số họ, rất dễ bị phát hiện.

Cách này e là không thể dùng được.Lợi dụng gương mặt của Tố Cẩm thì có phần thích hợp hơn.

Nhưng khó khăn hiện giờ lại nằm ở chỗ: mảnh vỡ đang được giấu đi.

Nàng biết mảnh vỡ nằm trong tay hai người kia, nhưng lại không biết họ đã giấu ở đâu.

Muốn tìm ra nơi ẩn giấu đó bằng thân phận Tố Cẩm, chắc chắn sẽ tốn không ít công sức.Sau một hồi suy tính, nàng quyết định giữ nguyên hình dạng hiện tại.Nàng nhắm mắt lại.

Dung mạo của "Tố Cẩm" lập tức lại biến đổi, lần này là một nam nhân xa lạ, người mà nàng vừa tình cờ gặp trên đường ban nãy.

Bất kể là ai, chỉ cần nàng từng nhìn thấy một lần, liền có thể biến đổi thành người đó, giống y như đúc.

Người bình thường hoàn toàn không thể phân biệt được."

Tố Cẩm" rất tự tin vào năng linh lực của mình.

Tuy nhiên, nàng cũng có những điều phải kiêng dè, không thể tùy tiện hành động.

Điều khiến nàng e ngại nhất chính là thanh gỉ kiếm mà Hạ Thanh Thư đang giữ.Hơn trăm năm trước, chính thanh gỉ kiếm ấy đã hủy hoại dung mạo của nàng, chém đứt gân tay nàng, khiến nàng không còn có thể dùng diện mạo thật của mình để gặp người.Đêm nay nhất định phải hủy diệt thanh kiếm ấy!Gương mặt lại biến đổi.

Một khuôn mặt xấu xí, làn da gồ ghề với những vết sẹo lồi lõm lộ ra giữa không khí, đây mới chính là dung mạo thật sự của "Tố Cẩm".

Những ngón tay dài mảnh từ từ đưa lên, chạm vào từng mảng da biến dạng, vuốt ve từng chỗ lõm lồi, chạm lần lượt, mỗi lần lại thay đổi hình dạng."

Khách quan, món ăn đã được mang lên đầy đủ, xin chậm rãi dùng bữa."

Tiểu nhị mang cơm tối đến, bày từng mâm một lên bàn.

Vừa định đặt bát đũa ra, lại bị Quý Thiên Diêu ngăn lại: "Những thứ này để ta làm, ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng, khách quan dùng bữa ngon miệng."

Tiểu nhị nói xong thì nhanh chóng lui xuống.Quý Thiên Diêu ngẩng đầu nói: "Thừa lúc còn nóng, mau đi gọi Tố Cẩm đến."

Hạ Thanh Thư buộc thanh gỉ kiếm lại bên hông, chỉnh sửa một chút rồi nói: "Ta đi gọi nàng."

Tố Cẩm ngồi xuống, ba người đồng loạt động đũa."

Hiếm khi có bữa cơm có thịt cá, ăn nhiều một chút.

Mấy ngày nay, nàng cũng đã chịu không ít khổ cực rồi."

Thấy Tố Cẩm chỉ khều cơm trong bát mà không ăn, Quý Thiên Diêu gắp một miếng cá đặt vào bát nàng: "Đây, nếm thử cái này đi."

"Không cần đâu, ta tự gắp được mà."

Tố Cẩm đưa bát ra đón, trên mặt lộ ra một nụ cười thẹn thùng.

Nàng gắp miếng cá, lay nhẹ hai cái rồi cho vào miệng nhai, nuốt xuống bụng.Cơm tối xong, đêm cũng đã khuya.

Trong khách điếm, bọn tiểu nhị đến thu dọn cơm canh thừa.

Quý Thiên Diêu mở cửa sổ, cầm quạt tròn phe phẩy, xua đi mùi thức ăn còn đọng lại trong phòng."

Ngày mai còn phải dậy sớm lên đường, các nàng nghỉ sớm một chút.

Ta về phòng trước."

Tố Cẩm không nấn ná lâu trong phòng hai người, chỉ nói một câu rồi cáo từ trở về phòng mình.Quý Thiên Diêu và Hạ Thanh Thư cũng không giữ nàng lại, chỉ khẽ gật đầu.Ngọn nến trên bàn bị thổi tắt, bóng tối dần bao phủ khắp căn phòng.

Phòng của các nàng nằm ở tầng ba, phía sâu trong cùng nên rất yên tĩnh.

Ngay cả tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, phát ra âm thanh xột xoạt cũng nghe rõ ràng.Một luồng khí tức nguy hiểm bắt đầu lan tỏa.

Quý Thiên Diêu và Hạ Thanh Thư cùng nằm ngửa trên giường, nhắm mắt, nín thở chờ đợi.Thời gian trôi chậm rãi.

Trong bóng tối của sương phòng, có một đôi mắt đang chăm chú nhìn về phía bức tường gỗ phía tây, phát ra ánh sáng u lam mờ mờ.

Một khuôn mặt phủ đầy vết sẹo lờ mờ hiện lên dưới ánh sáng yếu ớt ấy.

Chớp mắt một cái, ánh sáng xanh lam biến mất không còn dấu vết, người kia cũng lập tức ẩn mình vào trong bóng tối.Người gõ mõ canh đêm đi dọc theo con phố, vừa đi vừa gõ một tiếng mõ.

Hắn cúi đầu, lần bước trong ánh trăng mờ ảo, đang đi về phía trước thì đột nhiên đầu đau nhói, đâm sầm vào một vật gì đó không rõ hình dạng.Vừa định ngẩng đầu lên, thì một mảnh lá cây lạnh buốt đã bịt lấy miệng hắn, ngăn không cho hắn phát ra tiếng.

Ngay sau đó, có thứ gì đó kỳ dị như rắn bò lên thân thể hắn, quấn lấy cổ hắn.Đồng tử hắn vì hoảng sợ mà không ngừng giãn to.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, vật đang quấn quanh cổ hắn đột ngột siết chặt lại khiến hắn không còn phát ra được âm thanh nào nữa.

Thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, bỗng bị nhấc bổng lên không trung.

Một sợi tế đằng quấn lấy hắn, đưa hắn bay ra ngoài, đến khu vực hào nước bảo vệ thành.Đôi mắt phát ra ánh sáng lam lóe lên, nàng đứng giữa phố, ngẩng nhìn lên sương phòng tầng ba, nơi cửa sổ còn khẽ mở.

Ngay sau đó, thân hình nàng thoắt một cái, phóng lên bám lấy rìa cửa sổ, lặng lẽ nhảy vào trong mà không phát ra tiếng động.Dưới ánh trăng mờ có thể thấy hai bóng người đang nằm yên trên giường.

Nhưng đêm nay, mục tiêu của nàng không phải là hai người đó.Ánh mắt đảo qua một lượt, "Tố Cẩm" tập trung sự chú ý vào thanh gỉ kiếm đang đặt bên cạnh giường.

Nàng tháo từ thắt lưng ra một vật gì đó do chính mình mang theo, nhanh chóng đánh tráo với thanh gỉ kiếm, rồi lùi về phía cửa sổ rời đi.Nàng không chỉ tinh thông thuật dịch dung, mà còn rất giỏi trong việc ngụy trang tráo đồ, dùng giả thay thật là đủ.Trong rừng cây, nàng lướt đi cực nhanh suốt hơn nửa canh giờ.

Cuối cùng, "Tố Cẩm" đến bên hồ.

Nàng đứng đó, lạnh lùng nhìn thanh kiếm rỉ đang cầm trong tay, sau đó phất tay một cái, ném nó xuống hồ.--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 81: Giăng lưới


Bên hồ tiếng ếch kêu từng tràng, một tiếng "Rầm" lớn đặc biệt vang dội khiến mặt nước đang phẳng lặng bắn tung bọt nước, sau đó từng vòng từng vòng gợn sóng lan ra.

Chỉ chốc lát sau, mặt nước yên tĩnh trở lại, thanh kiếm dần chìm xuống đáy."

Tố Cẩm" khoanh tay đứng nhìn những vòng sóng dần lặng xuống, rồi xoay người trở về khách điếm.Đêm đó, mọi chuyện bình lặng ngoài dự đoán.Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Hạ Thanh Thư đã thức dậy, bước ra cửa bên hông.

Nàng cúi đầu liền nhìn thấy "Tố Cẩm" đang dắt ba con ngựa đi từ cuối con đường lại gần.

Nàng duỗi người một cái, xoay xoay cổ, sau đó ánh mắt chuyển tới thanh gỉ kiếm đang đặt ở góc.Nàng chăm chú nhìn trong chốc lát, rồi đưa tay chộp lấy thanh kiếm và buộc lên eo mình.Một nén hương sau, Quý Thiên Diêu và Hạ Thanh Thư đã thu dọn hành lý xong xuôi, xuống lầu, cùng ông chủ khách điếm thanh toán tiền bữa khuya.

Nhân lúc trời sáng sớm còn mát, ba người lên đường đi về phía Bắc.Đi được hơn năm mươi dặm, người và ngựa đều mỏi mệt rã rời, ba người liền chậm lại để nghỉ ngơi, cứ thế lần lượt đi qua rừng rậm.

"Tố Cẩm" đi chếch phía sau bên phải của Hạ Thanh Thư, từ vị trí đó có thể quan sát nàng mà không bị phát hiện.

Nhờ đi chậm theo ngựa như vậy, nàng lặng lẽ đánh giá thanh kiếm mà Hạ Thanh Thư đeo bên hông.Trên lớp gỉ của thân kiếm có ký hiệu mà chỉ một mình nàng hiểu được, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã có thể xác nhận được thật giả.Mọi việc diễn ra thuận lợi đến bất ngờ.

Trong vòng ba ngày, nàng nhất định sẽ thành công.

Nghĩ đến đây, "Tố Cẩm" cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên.Đúng lúc ấy, ba người đi đến một khoảng rừng râm mát, gió nhẹ thổi qua làm tan đi cái nóng bức và mồ hôi bết dính."

Chúng ta nghỉ một lát ở đây đi."

Quý Thiên Diêu đề nghị."

Được."

Hạ Thanh Thư vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên chóp mũi, vừa đáp lời.Tố Cẩm thì không giống hai người kia dừng ngựa lại, ngược lại còn quay đầu ngựa, đi về một con đường mòn khác.

"Các ngươi cứ nghỉ ngơi trước, ta đi quanh xem có dòng suối nào không."

Nàng giải thích."

Cẩn thận."

Quý Thiên Diêu căn dặn.Tố Cẩm gật đầu, vung roi rời đi.Trong rừng tìm một vòng, vẫn không phát hiện dấu vết của dòng suối, Tố Cẩm tay không trở về.

Hai người đang ngồi nghỉ trên tảng đá thấy nàng quay lại thì không khỏi ngồi thẳng người.

Động tác này bị Tố Cẩm thu hết vào mắt, trong lòng nàng đột nhiên dấy lên một nỗi nghi hoặc."

Xung quanh vẫn chưa có dòng suối."

"Khổ cực cho nàng rồi, chuyện nguồn nước không vội, chúng ta có một việc quan trọng hơn muốn ủy thác cho nàng."

Quý Thiên Diêu vẫy tay gọi nàng lại, sắc mặt đặc biệt nghiêm túc.

Lại quay đầu liếc nhìn Hạ Thanh Thư, nàng ấy cũng giống như vậy.Tố Cẩm xuống ngựa, buộc cương ngựa vào cành cây khô trên đại thụ, rồi bước chậm rãi về phía hai người.

Nàng linh cảm được rằng hai người này sắp nói với nàng một chuyện lớn, mà chuyện lớn này rất có thể liên quan đến điều mà bản thân đang muốn thăm dò.Càng bước lại gần, cảm giác ấy càng mãnh liệt.

"Tố Cẩm" đè nén sự kinh ngạc trong lòng cùng niềm vui đang âm thầm dâng lên, không để lộ cảm xúc, ngồi xuống một tảng đá tròn khác, cẩn thận, giả vờ dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Quý Thiên Diêu và Hạ Thanh Thư liếc nhìn nhau, rồi chậm rãi lấy ra từ trong tay áo một cái túi gấm, đưa đến tay "Tố Cẩm", vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tố Cẩm, chúng ta có một vật muốn giao cho nàng, mong nàng giữ gìn cẩn thận."

Hai người tỏ vẻ quá mức nghiêm túc, chính kinh, khiến tâm trí "Tố Cẩm" không khỏi dồn hết về phía "đồ vật đó".

Nàng nắm lấy mép túi gấm, dò hỏi: "Đây là vật gì?"

"Vật này nàng tạm đừng hỏi.

Nói tóm lại là rất quan trọng.

Nàng biết càng nhiều, với nàng lại càng nguy hiểm.

Nàng phải giữ nó thật kỹ, mang theo bên mình, đừng mở ra xem."

Quý Thiên Diêu cẩn thận dặn dò lại lần nữa.Vật này nhất định không phải chuyện nhỏ!

"Tố Cẩm" nắm chặt túi gấm, tỏ vẻ đáng tin cậy, sau đó cẩn thận cất vào túi áo trong.Khi tìm được một thời điểm vắng vẻ không ai để ý, nàng mở túi gấm ra, từ giữa lấy ra một tờ giấy vàng.Tờ giấy vàng từ từ mở ra, bên trong giấu một phần bản đồ.

Ở trung tâm bản đồ, chỗ giao nhau của các con đường, được đánh dấu bằng một hình tam giác.Liệu đây có phải là một trong những mảnh ghép bản đồ không?--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 82: Dính bẫy


Bản đồ hiển thị điểm ẩn náu nằm ngay trong khu rừng nơi các nàng đang nghỉ ngơi, hơn nữa nét mực trên thư viết bằng giấy vàng còn chưa khô, hiển nhiên là mới vừa được viết không bao lâu.

"Tố Cẩm" suy đoán rằng đây chính là thời điểm vừa nãy khi nàng rời đi tìm dòng suối, có người đã tranh thủ lúc đó để giấu đồ.

Nàng dự định thừa dịp ban đêm khi hai người kia ngủ say sẽ đến chỗ đó nhìn một chút.Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ba người lại tiếp tục đi thêm năm dặm đường, dừng chân bên một con suối, dựng lên hai cái lều tạm để trú qua đêm.

Vì để tiết kiệm thời gian, họ chỉ ghép vài cây gậy tre, tìm vài phiến lá to để che chắn, một lần là xong.Đêm tối thăm thẳm, ngọn lửa trên bãi đất trống vẫn cháy không ngừng, gỗ mục thỉnh thoảng phát ra tiếng "bùm bùm"."

Tố Cẩm" chủ động xin canh đêm, phụ trách gác.

Sau khi thấy Quý Thiên Diêu và Hạ Thanh Thư đã ngủ say, nàng liền lặng lẽ rời đi trong đêm, men theo con đường được đánh dấu trên bản đồ để đến chỗ đó.Bản đồ chỉ dẫn nàng đến bên dưới một tán cây rậm rạp, "bảo vật" được giấu ở phía đông thân cây, cách rễ cây khoảng hai thước."

Tố Cẩm" rất nhanh đã tìm được vị trí đó, nàng nhấc chân đạp nhẹ lên mặt đất, phát hiện bùn đất nơi đây tơi xốp, rõ ràng là mới bị đào xới.Nàng ngồi xổm xuống, ánh lam lóe trên tay, ngón tay hóa thành chất gỗ, biến thành mấy cây đoản côn đầu nhọn.

Những đoản côn đâm xuống đất, tụ về một điểm, rút lên một nhát, lập tức đào ra một mảng đất lớn."

Tố Cẩm" mở rộng phạm vi tìm kiếm quanh điểm đó, rốt cuộc sau nửa nén hương, đoản côn bằng gỗ chạm đến một cái hộp gỗ.

Nàng cẩn thận gõ hai cái, rồi rút linh lực khỏi tay phải, dùng năm ngón tay mềm mại nắm lấy hộp, hơi dùng sức kéo lên một cái, liền kéo được cái hộp gỗ đang bị chôn dưới đất ra ngoài.Nàng hoàn toàn không có phòng bị, cho nên không phát hiện phía sau hộp gỗ có buộc một sợi dây nhỏ.

Khi hộp gỗ bị kéo lên, sợi dây này cũng bị tác động, kích hoạt một cái cơ quan khiến nàng không kịp phản ứng.Nguy rồi!

Trúng kế rồi!Một tấm lưới lớn từ trên trời giáng xuống, phủ thẳng lên người nàng.

Lúc này "Tố Cẩm" mới nhận ra bản thân đã trúng kế.

Còn chưa kịp hối hận, lưới lớn đã quấn chặt lấy nàng, kéo ngược lên, khiến nàng bị treo ngược lủng lẳng trên cây.Quý Thiên Diêu và Hạ Thanh Thư từ trong bóng tối bước ra."

Thì ra các ngươi đã sớm phát hiện ta không phải là Tố Cẩm!"

Người đang bị treo ngược trên cây, "Tố Cẩm" không giãy giụa, chỉ là trong giọng nói không thể che giấu được cơn giận dữ."

Thuật dịch dung của ngươi không thể soi mói được, nhưng khẩu khí nói chuyện, cách dùng từ, những thứ này quá khó để mô phỏng theo, các ngươi quen thuộc lại không giống, nên một cách tự nhiên liền để lộ sơ hở.

Cái cách làm này của ngươi không có bao nhiêu phần thắng."

Quý Thiên Diêu khoanh tay, giễu cợt nói: "Đúng là chính ngươi... quá mức tự tin."

"Ngươi!"

"Tố Cẩm" bị chọc giận, đạp chân một cái, dây thừng bắt đầu đung đưa.

Nàng nghiến răng ken két, hận không thể lập tức xé nát hai người trước mặt.Hạ Thanh Thư cảm nhận được sát khí của nàng, biết tình hình không ổn, liền lập tức rút gỉ kiếm ra, muốn nhanh chóng giải quyết."

Các ngươi tính toán rất tốt, nhưng chỉ bằng một tấm lưới thế này mà muốn nhốt ta, không khỏi quá xem thường ta rồi?"

Dây thừng đung đưa mỗi lúc một mạnh hơn, Úy Lam - Thụ Quan Nhân lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai cánh tay dồn lực, bất ngờ kéo mạnh một cái, liền xé toạc tấm lưới thành từng mảnh vụn.Thụ Quan Nhân xoay người, rơi xuống đất một cách vững vàng."

Ta sẽ đối phó, nàng đừng đến gần quá."

Hạ Thanh Thư quay đầu, vội nói với Quý Thiên Diêu xong câu đó, liền cầm kiếm xông tới.Cánh tay của Thụ Quan Nhân hóa thành trường côn sắc bén, như một thanh kiếm dài xé gió lao thẳng đến tấn công Hạ Thanh Thư.

Hạ Thanh Thư dùng gỉ kiếm chống đỡ.

Một lam một vàng, hai luồng ánh sáng đan xen nhau giữa bóng tối trong rừng, xoắn lấy nhau, không thể tách rời.Gỉ kiếm trong tay Hạ Thanh Thư có thể áp chế yêu tính của Thụ Quan Nhân, vì vậy trong thời gian giao đấu, nàng vẫn chưa rơi vào thế yếu, ngược lại càng đánh càng dũng mãnh, nhiều lần áp sát thân thể của Thụ Quan Nhân, chặn đứng các chiêu thức của nàng.Chỉ là, Thụ Quan Nhân có linh lực, không thể coi thường.

Hạ Thanh Thư đã dốc toàn lực công kích một hồi lâu, nhưng vẫn chưa làm nàng bị thương chút nào.Mà lúc này, Úy Lam mới chỉ sử dụng ba phần mười yêu tính."

Ngươi liên thủ với gỉ kiếm thì công lực cũng chỉ đến vậy."

Úy Lam cười ha ha."

Ngươi cũng chỉ đến vậy.

So với ta, còn yếu hơn một bậc, có gì đáng đắc ý.

Đây chính là toàn bộ công lực của ngươi sao?"

Hạ Thanh Thư dùng lời khiêu khích nàng: "Ngươi là Thụ Quan Nhân yếu nhất mà ta từng gặp tới giờ."

"Ngươi chờ đó!"

Úy Lam kéo dài côn gỗ trong tay, hai mặt giáp công dồn ép Hạ Thanh Thư về phía xa, bản thân thì tụ linh lực, muốn đem toàn bộ cơ thể từ nhân tính chuyển hóa thành yêu tính.Nhưng đúng lúc mới bắt đầu vận công, trong bụng nàng bỗng đau dữ dội không rõ nguyên nhân, ngay sau đó, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng.

Bảy phần yêu tính kia không thể tiếp tục chuyển hóa được nữa!Úy Lam ngẩng đầu, lau máu ở khóe miệng, bàn tay phát ra ánh lam khẽ run lên.Nàng đã bị hạ độc!Hạ Thanh Thư thấy Úy Lam vẫn còn chưa kịp hồi thần, liền vung một chiêu kiếm chém vào lưng ả ta.

Ngay lập tức, trên lưng Úy Lam liền bị rạch một vết sâu, máu tươi lập tức tuôn ra.Úy Lam vận một ít linh lực để cầm máu, thân hình chớp lóe rồi bay thẳng về phía Quý Thiên Diêu.

Vì phải dồn linh lực vào trị thương, tốc độ và sức mạnh của cô ta đều giảm sút rõ rệt.Không thể dùng sức mạnh đối đầu, chỉ có thể dùng trí mà ứng phó!"

Thiên Diêu, cẩn thận!"

Hạ Thanh Thư liếc thấy Thụ Quan Nhân đang rơi xuống đất, lập tức kinh hô lớn.Quý Thiên Diêu luôn chú ý đến tình hình chiến đấu bên kia, nên khi Hạ Thanh Thư vừa phát hiện ra ý đồ của Thụ Quan Nhân, nàng đã rút bội kiếm, sẵn sàng nghênh địch.Nhưng Thụ Quan Nhân bay đến dường như không phải để lấy mạng nàng, mà lại dừng lại ở khoảng cách cách nàng một trượng, không hề có thêm động tác nào nữa.

Nhìn kỹ lại, thì thấy thân ảnh đó đã hóa thành dáng vẻ của chính nàng, từ quần áo đến bảo kiếm đều giống hệt như đúc, khó mà phân biệt.Quý Thiên Diêu hít sâu một hơi lạnh, lập tức nâng kiếm chủ động tấn công.

Ai ngờ đối phương lại giống hệt hình ảnh phản chiếu trong gương, dùng đúng cùng một chiêu thức kiếm pháp để chống đỡ."

Thanh Thư, giúp ta!"

Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng hô như vậy.

Rồi ngay sau đó, một người khác cũng gọi: "Thanh Thư, giúp ta!"

Hai giọng nói ấy từ ngữ điệu, khẩu khí, âm sắc hoàn toàn giống nhau như đúc, khiến Hạ Thanh Thư sững sờ tại chỗ.Thân hình, hình dáng, giọng nói đều không có điểm nào khác biệt.

Lại thêm cảnh đêm tối mịt mờ, Hạ Thanh Thư không thể nào dựa vào những chi tiết nhỏ để nhận ra ai là thật, ai là giả, nên nàng không dám tùy tiện tiến lên.

Nàng dừng bước, lùi về đứng một bên.Trong đầu nàng đang nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

Nhưng dù trầm tư suy tính vẫn chưa nghĩ ra được cách nào, lông mày nàng càng lúc càng chau chặt lại.Quý Thiên Diêu thì vừa phải chống đỡ thế công của "chính mình", vừa phải suy nghĩ xem làm sao để phá giải thế cục này.Thụ Quan Nhân vốn mạnh hơn nàng về mặt vũ lực, nếu ở nơi khác gặp nhau, e là nàng không đỡ nổi mấy chiêu.

Nhưng hiện tại, Thụ Quan Nhân lại đánh ngang ngửa với nàng, không phân cao thấp, điều này khiến cho Hạ Thanh Thư không thể không nghi ngờ.Các nàng ấy đã bày mưu tính kế, từng bước một dẫn nàng rơi vào bẫy, trong lòng Thụ Quan Nhân nhất định đang giận sôi máu.

Với cơn giận này, nếu không giết các nàng ấy thì chưa thể hả giận, nên khi nàng ta bất ngờ lao tới chỗ mình, chắc chắn là muốn ra tay với mình trước.Nếu đúng như vậy, thì sau khi Úy Lam khiến Hạ Thanh Thư đánh giá sai tình hình, khả năng cao nhất là Thụ Quan Nhân sẽ tìm một cơ hội giết chết mình, rồi nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.Quý Thiên Diêu phân tích tâm lý của Thụ Quan Nhân, nheo mắt lại, nàng tin rằng Thanh Thư cũng đã nghĩ đến điều đó giống nàng.Vậy thì tái thiết lập một cái bẫy để dụ Thụ Quan Nhân mắc lừa!Quý Thiên Diêu giả vờ ra đòn, tay cầm kiếm nhẹ hẳn lực đi, rồi đâm về phía trước, để lộ một khoảng trống ở vai phải.

Úy Lam thấy thời cơ đến liền vỗ một chưởng lên vai nàng, khiến nàng mất thăng bằng, tiếp theo, trường kiếm trong tay vận đủ nội lực, đâm thẳng vào ngực Quý Thiên Diêu."

Ầm" Một thanh đại kiếm chặn đứng đòn tấn công đó lại.

Ngay khoảnh khắc Quý Thiên Diêu để lộ sơ hở ở vai, Hạ Thanh Thư đã có câu trả lời trong lòng.

Tâm động thì thân cũng động, đúng lúc Thụ Quan Nhân để lộ sát ý, Hạ Thanh Thư lập tức lao nhanh đến bên cạnh Quý Thiên Diêu, chặn đứng đòn đánh của Thụ Quan Nhân.Ngay sau đó, nàng phản ứng cực nhanh, xoay người áp sát, vung kiếm mạnh mẽ, lưỡi kiếm vòng qua eo Thụ Quan Nhân, cắt một đường sâu khiến máu phun ra xối xả.

Hạ Thanh Thư lại đá thêm một cú trúng ngay vết thương đó, khiến Thụ Quan Nhân bay văng ra ngoài.Thân thể Thụ Quan Nhân bị hất văng, đập mạnh vào thân cây khô cằn với những cành nhọn lởm chởm.Thụ Quan Nhân trọng thương, không còn sức chống cự, thắng bại đã được định đoạt.

Hạ Thanh Thư cầm kiếm lao lên muốn kết liễu để trừ hậu họa, nhưng đúng lúc ấy, Thụ Quan Nhân dùng chút sức lực cuối cùng, thổi lên một tiếng còi.Trong rừng bỗng nhiên có một bóng người lao tới, theo sau là từng trận tiếng gào thét.

Người đó xông đến, chen vào giữa Thụ Quan Nhân và Hạ Thanh Thư, đối mặt nhìn thẳng với Hạ Thanh Thư."

Giết Hạ Thanh Thư..." – Úy Lam khó khăn thốt ra.Người kia như thể vừa nhận được mệnh lệnh, sát khí lập tức hiện rõ, ngay lập tức vung kiếm tấn công Hạ Thanh Thư.Hạ Thanh Thư lập tức lùi nhanh về sau.

Dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy thanh bảo kiếm màu bạc trắng cùng gương mặt của người đang cầm kiếm.

Động tác của nàng vốn trôi chảy, lúc này lại chững lại rất rõ ràng."

Tố Cẩm."

Hạ Thanh Thư lo lắng gọi: "Tố Cẩm, là ta mà!"

Nhưng Tố Cẩm mặt không có chút cảm xúc, hoàn toàn không có phản ứng gì, lời của Hạ Thanh Thư như chỉ lướt qua bên tai, không hề lọt vào tai nàng.Thừa lúc Hạ Thanh Thư khựng lại, Tố Cẩm ra tay trước.

Thanh bảo kiếm bạc trắng vút qua trước ngực Hạ Thanh Thư với tốc độ cực nhanh.

Nếu không phải Hạ Thanh Thư kịp thời nghiêng người về sau, thì lúc này trên ngực nàng chắc chắn đã có một vết kiếm dài.May mà không bị thương!Hạ Thanh Thư nhanh chóng vung kiếm lên phòng thủ.

Nhân lúc hai người giằng co, Thụ Quan Nhân lập tức bỏ chạy."

Tố Cẩm!

Ngươi đang làm gì vậy?"

Quý Thiên Diêu chạy tới, thấy hai người đang đánh nhau giằng co không phân thắng bại thì lo lắng nói.

Hạ Thanh Thư vì sợ làm Tố Cẩm bị thương nên cố ý giảm sức mạnh của mình hơn một nửa, thoạt nhìn cực kỳ vất vả."

Đánh ngất nàng ấy đi!"

Thấy Quý Thiên Diêu đã đến, Hạ Thanh Thư hét lên một tiếng.

Sau đó, nàng dùng thanh gỉ kiếm đè lên bảo kiếm bạc trắng của Tố Cẩm, tay kia chộp lấy vai nàng, đẩy cả người Tố Cẩm áp chặt vào thân cây khô, khống chế lại.Quý Thiên Diêu hiểu ý, liền dùng chuôi dao đập mạnh vào sau cổ Tố Cẩm, đánh nàng ngất đi."

Tại sao lại như vậy?

Nàng hoàn toàn không nhận ra chúng ta ư?"

Quý Thiên Diêu nhìn Tố Cẩm, lo lắng nói."

Không biết bọn họ đã làm gì với Tố Cẩm mới khiến nàng biến thành như vậy.

Để đề phòng bất trắc, chúng ta nên đi tìm dây thừng trói nàng lại trước.

Nếu không, lúc nàng tỉnh lại có thể sẽ xem chúng ta là kẻ địch rồi tấn công loạn xạ.

Chỉ là... cái tên Úy Lam Thụ Quan Nhân kia, thật đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi..."

Hạ Thanh Thư thở dài nói."

Nàng đã không còn đủ sức xoay chuyển tình thế nữa, ta đã sớm bỏ thuốc vào thức ăn của nàng rồi, chắc là nàng không biết, nên không thể làm loạn.

Chỉ tiếc là... mảnh vỡ trên người nàng, chúng ta lại để lỡ mất cơ hội."

"Việc cấp bách bây giờ là phải làm rõ tình hình của Tố Cẩm trước đã."

"Rốt cuộc là thứ gì đã khiến nàng biến thành bộ dạng như vậy?"

Quý Thiên Diêu trăm mối rối ren.Đêm đó, trải qua một trận mệt mỏi trập trùng.

Quý Thiên Diêu bị thương ở vai, Hạ Thanh Thư giúp nàng bôi thuốc.

Sau đó, hai người dựa vào nhau ngủ thiếp đi.

Rừng cây dưới ánh bình minh vang lên tiếng chim hót như gọi thức tỉnh.

Bỗng một tiếng gào thét vang lên từ miệng Tố Cẩm, đánh thức cả Quý Thiên Diêu lẫn Hạ Thanh Thư đang ngủ say.

Bị trói chặt vào thân cây khô, hai tay Tố Cẩm bị cột ra sau, thân thể cũng bị dây thừng thô to quấn quanh nhiều vòng.Lúc này, nàng đã tỉnh lại, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt dán chặt về hướng của Hạ Thanh Thư.

Trong miệng nàng lẩm bẩm không rõ nhưng vẫn nghe ra được: "...

Giết...

Giết Hạ...

Thanh Thư...

Giết Hạ Thanh Thư..."

Hai người nghe rõ ý tứ trong lời nói của nàng, không khỏi kinh hãi.

Tố Cẩm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 83: Hiểm cảnh


"Giết ngươi!"

Vừa thấy Hạ Thanh Thư đến gần, Tố Cẩm liền trở nên vô cùng kích động, không chỉ trợn tròn mắt mà còn nhe răng nanh, trông dữ tợn như thể đang đối đầu với một con mãnh thú.Trong miệng nàng vẫn lẩm bẩm không ngừng câu: "Giết Hạ Thanh Thư!"

Hạ Thanh Thư nhíu chặt hai hàng lông mày, nghiêng đầu suy tư điều gì đó.

Nàng vòng quanh cái cây lớn đi được nửa vòng, đôi mắt Tố Cẩm cũng dán chặt vào nàng, dõi theo nàng xoay nửa vòng."

Nàng ấy là bị Thụ Quan Nhân khống chế rồi."

Quý Thiên Diêu đứng bên cạnh nói."

Chắc là vậy."

Hạ Thanh Thư vừa quan sát Tố Cẩm, vừa xoa cằm."

Ta phát hiện nàng phản ứng rất mạnh mẽ với ta, còn với nàng thì vẫn ổn, có lẽ nàng vẫn còn nhớ nàng.

Ta sẽ rời khỏi đây trước, nàng hãy nói chuyện với nàng ấy vài câu, xem có thể tìm hiểu được gì từ miệng nàng không."

Hạ Thanh Thư ở trong tầm nhìn của Tố Cẩm càng lâu, tính khí của nàng ấy càng trở nên nóng nảy.

May mà Hạ Thanh Thư rời đi, điều đó giúp Tố Cẩm trấn tĩnh lại được một lúc.Hạ Thanh Thư đi theo hướng quay lưng lại với Tố Cẩm, đến một nơi mà nàng ấy không nhìn thấy.

Tuy nhiên, nàng ấy chỉ đi vài bước, chưa đi quá xa, nên vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người kia."

Hô ôi –– hô ôi––" Khi Hạ Thanh Thư rời khỏi tầm mắt Tố Cẩm, nàng ấy không còn có những động tác lớn nữa, chỉ còn thở hổn hển trong miệng và trừng mắt nhìn.Quý Thiên Diêu cảm thấy Tố Cẩm đã trấn tĩnh hơn một chút, liền tiến lên vài bước, giữ khoảng cách một cánh tay giữa hai người.

"Tố Cẩm, nàng nhìn ta này, nàng còn nhận ra ta không?"

"Ngươi là ai?"

Tố Cẩm ngẩng đầu lên, thấy một bóng người xuất hiện trước mặt, liền lao mạnh về phía trước một cái, giọng nói khàn khàn khó nghe.

Có điều, tâm trạng của nàng ấy không còn cáu kỉnh như lúc nãy, giọng nói cũng nhỏ đi."

Ta là bạn của nàng."

Quý Thiên Diêu nói."

Ta không có bạn, ta không có bạn!

Ta muốn giết Hạ Thanh Thư, Hạ Thanh Thư ở đâu?"

Vừa nhắc đến Hạ Thanh Thư, động tác và thần thái của Tố Cẩm lại trở nên kích động hơn rất nhiều.Quý Thiên Diêu định bụng nói xã giao, cũng không để ý đến câu hỏi của Tố Cẩm, mà lại mở lời hỏi: "Tố Cẩm, sau khi chia tay ở Khúc Huyền thành thì đã xảy ra chuyện gì?

Ai đã khiến nàng trở nên như vậy?"

"Ai?

Ai?

Là Hạ Thanh Thư!

Ta muốn giết Hạ Thanh Thư!

Ta muốn giết Hạ Thanh Thư!

Hạ Thanh Thư ở đâu?"

Vòng đi vòng lại, Tố Cẩm lại quay về nhắc đến Hạ Thanh Thư.

Quý Thiên Diêu vô cùng bất đắc dĩ, rốt cuộc là loại vu thuật nào đã biến bạn thành thù, khiến một người vốn cẩn trọng và lương thiện trở nên cực kỳ nóng nảy như vậy?"

Ở đây không có Hạ Thanh Thư, nàng ấy đi rồi."

"Nàng ấy đi rồi?

Nàng ấy đi đâu?

Thả ta ra, ta muốn đi giết nàng ấy."

Tố Cẩm dùng sức giãy giụa, muốn thoát khỏi dây thừng trói buộc.

Thật không may, dây thừng quấn quá chặt, bàn tay nàng nắm thành quyền bị dây thừng siết đến ửng hồng, nhưng vẫn không làm được gì.Thế nhưng, nàng ấy giống như bị mê muội, càng không giãy ra được lại càng muốn giãy giụa, Quý Thiên Diêu nhìn mà cảm thấy nghẹn họng và bất lực."

Nàng tại sao phải giết nàng ấy?"

"Ta muốn giết nàng ấy!

Ta muốn giết nàng ấy!"

Hỏi những chuyện khác, Tố Cẩm còn có thể đáp lại một vài câu, nhưng vừa nhắc đến Hạ Thanh Thư, nàng ấy chỉ muốn giết nàng ấy, không còn cảm xúc nào khác.Quý Thiên Diêu cũng không biết phải làm sao bây giờ?"

Lại đây."

Hạ Thanh Thư nhìn thấy tất cả, liền vẫy tay về phía Quý Thiên Diêu ở phía sau."

Bây giờ phải làm sao?"

Quý Thiên Diêu hỏi, "Nếu thả ra, nàng ấy chắc chắn sẽ tìm nàng để gây sự, nhưng cũng không thể cứ trói nàng ấy mãi ở đây.

Hơn nữa, nàng ấy cứ điên cuồng giãy giụa như vậy, rất có khả năng sẽ tự làm mình bị thương."

"Ta sẽ chuẩn bị một ít thuốc mê trước, lát nữa đổ vào ấm nước, nàng hãy dỗ nàng ấy uống."

Hạ Thanh Thư nói."

Được."

Hạ Thanh Thư mang đến một cái túi nước, đổ nửa ấm nước vào đó, sau đó đổ một gói thuốc mê vào, rồi đậy nắp lại, lắc đều cho thuốc tan hết.Sau khoảng nửa nén hương, Hạ Thanh Thư đưa túi nước cho Quý Thiên Diêu, ra hiệu bằng mắt về phía Tố Cẩm.

Quý Thiên Diêu hiểu ý, cầm túi nước, đi đến bên cạnh Tố Cẩm.

Mái tóc trước kia của Tố Cẩm vốn được chải gọn gàng nay đã hoàn toàn rối tung, những sợi tóc dài buông xuống bên má, nàng ấy cúi đầu, tóc che phủ, Quý Thiên Diêu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng."

Tố Cẩm."

Cách hai bước chân, Quý Thiên Diêu gọi một tiếng.Tố Cẩm ngẩng đầu lên, Quý Thiên Diêu thoáng nhìn thấy môi nàng khô ráp.

Nàng vờ như không nhìn thấy, vẻ mặt bình thường tiến lại gần thêm nửa bước, mở nắp túi nước ra, rồi nghiêng túi.Tiếng nước rõ ràng truyền ra từ trong túi nước, Quý Thiên Diêu mỉm cười hiền lành nói: "Khát nước rồi, uống nước đi."

Ánh mắt Tố Cẩm dán chặt vào ấm nước, mặc dù không đáp lại, nhưng Quý Thiên Diêu đã hiểu được khao khát của nàng ấy qua thần thái.

Quý Thiên Diêu lại tiến thêm một bước, đưa miệng túi nước đến bên miệng Tố Cẩm, sau đó nghiêng đuôi túi, dòng nước trong veo chảy ra.Tố Cẩm uống nước từng ngụm lớn, chỉ một lát sau, hơn nửa túi nước đã cạn sạch.

Một nén nhang sau, thuốc có tác dụng, mí mắt Tố Cẩm ngày càng nặng trĩu.Hạ Thanh Thư tiến lại gần nàng, nàng muốn làm gì đó, nhưng lại hữu tâm vô lực, không thể chống cự lại cơn buồn ngủ đang bao trùm, cuối cùng ngất đi.

Hạ Thanh Thư cởi trói cho nàng khỏi cái cây, nhưng tay và chân vẫn bị trói chặt, trong miệng cũng bị nhét khăn.Các nàng đưa Tố Cẩm lên yên ngựa, dùng dây thừng cố định nàng lại để không bị ngã, sau đó ba người ba ngựa tiếp tục đi về phía bắc.Sau khi Úy Lam bỏ chạy, nàng loạng choạng đi đến một con suối nhỏ bên sườn núi với vết thương ở eo.

Nàng khó nhọc cúi người xuống, cởi giày, rồi ngâm hai chân vào dòng nước suối.

Vết thương trên eo không ngừng chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt nước, dần dần nhuộm đỏ cả dòng suối.Úy Lam biết mình không còn sống được bao lâu nữa, là do bản thân đã quá khinh suất.

Hai người kia tuy là phàm nhân, nhưng lại biết cách dùng mưu kế để chế ngự kẻ địch.Còn bản thân nàng, dù cũng dùng mưu kế, nhưng lại quá tự đại, không biết rằng mỗi một ý đồ của mình đều đã bị đối phương nhìn thấu.Úy Lam cúi đầu nhìn vết thương trên eo, bất lực cười một tiếng.

Việc vận dụng linh lực cũng không thể khép lại vết thương, vừa nghĩ là biết do thanh gỉ kiếm gây ra.

Đêm đó, bản thân nàng đã đánh tráo một thanh kiếm gỉ giả.

Kế trong kế, mưu trong mưu, những người này thật khó đối phó.

Cũng không biết A Như bên đó thế nào rồi, đứa con của nàng ấy.Úy Lam vô lực chống đỡ cơ thể mình, hai chân run rẩy, rồi ngã xuống bên bờ suối.

Nàng muốn giữ lại một hơi, chờ A Như tìm thấy nàng."

A Vũ, tỉnh lại đi!"

Trong một ngọn núi cao ở phía đông Vân Nam, Thái Trúc Quân ôm Dương Hi Vũ nhanh chóng xuyên qua rừng cây.Sắc mặt Dương Hi Vũ tái nhợt đến kỳ lạ, khóe môi vẫn còn vương lại một vệt máu đỏ sẫm.

Lúc này, nàng ấy đang nửa mê nửa tỉnh, lông mày nhíu chặt, trông vô cùng đau khổ.Cái tên Giáng Tử Thụ Quan Nhân kia tuy thân hình nhỏ bé, nhưng sức mạnh của một chưởng lại rất lớn, đánh cho Dương Hi Vũ ngất đi ngay tại chỗ.

Thái Trúc Quân thấy không thể gọi nàng ấy tỉnh lại, tâm trạng càng lúc càng sốt ruột.

Nàng đưa tay tìm mạch của Dương Hi Vũ, phát hiện mạch đập của nàng ấy ngày càng yếu, phải nhanh chóng truyền linh lực cho nàng ấy!Thế nhưng, lúc này nàng khó mà phân tâm được, Giáng Tử vẫn đang đuổi theo phía sau với tốc độ cực nhanh, nàng nhất định phải dùng linh lực bố trí bình phong để ngăn cản.

"Xèo" Lại một bình phong bị phá hủy, mấy hòn đá bị lật tung bay về phía các nàng.

Thái Trúc Quân trái tránh phải né, thoát được một ít, nhưng những hòn đá còn lại không thể tránh được, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.Một hòn đá sắc nhọn bay thẳng về phía gò má Dương Hi Vũ.

Thái Trúc Quân vì không muốn nàng ấy bị thương, đã giơ cánh tay lên đỡ.

Hòn đá bị đánh bay, nhưng cánh tay Thái Trúc Quân cũng bị rạch một vết thật sâu.Thái Trúc Quân cắn răng nhịn đau, tiếp tục lao về phía trước."

Oanh" Bình phong mà nàng đã dựng chỉ còn lại ba cái, không lâu nữa, Giáng Tử sẽ phá hủy chúng và đuổi kịp các nàng.

Khi đó, việc nàng ta muốn giết các nàng sẽ đơn giản như giẫm chết một con kiến.Đáng ghét!

Thái Trúc Quân thét lên một tiếng không cam lòng trong lòng, nhưng lúc này ngoài việc chạy trốn, còn có thể làm gì khác?"

Ngươi đã có được mảnh vỡ rồi, tại sao không tha cho chúng ta một con đường sống?"

Thái Trúc Quân bao giờ lại thấp kém như vậy, nhưng trước mặt Giáng Tử hùng mạnh, nàng chỉ có thể làm thế.

Đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra lúc này."

Các ngươi quá vướng bận, cần phải trừ bỏ thôi."

Giáng Tử chỉ là một đứa trẻ, giọng nói non nớt, tiếng cười hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác, âm u và đáng sợ, giống như một ma đầu không chuyện ác nào không làm.Nàng ta bám sát phía sau, tạo áp lực, giống như một con quỷ âm hồn bất tán, khiến người ta sợ hãi.

Lại có thêm hai bình phong bị phá hủy, nàng ta càng ngày càng gần các nàng."

Chỉ cần ngươi thả chúng ta đi, ta tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của các ngươi.

Cùng ở trong Thụ Quan chịu khổ trăm năm, ngươi không thể có chút tình cảm sao?"

"Tình cảm?"

Giáng Tử khinh bỉ cười hai tiếng, sau đó dùng giọng giả vờ ngây thơ nói: "Ta còn nhỏ, không biết tình cảm là thứ gì?

Xin thứ lỗi vì không thể làm theo ý ngươi."

Dù vẻ ngoài ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng tâm địa lại độc ác gian tà.

Lời cầu xin tha thứ đã không còn tác dụng.Thôi, không phải chỉ là chết thôi sao, nàng và A Vũ cùng đi hoàng tuyền cũng được.

"Không chơi với ngươi nữa, ta muốn kết thúc cuộc truy đuổi này."

Giáng Tử phóng thích toàn bộ yêu tính, bóng người lóe lên, một hơi phá tan tất cả bình phong mà Thái Trúc Quân đã thiết lập.

Năm ngón tay nàng ta hóa thành năm lưỡi dao sắc bén, đánh thẳng vào lưng Thái Trúc Quân."

Ta muốn móc tim ngươi ra, bóp nát!

Ha ha!"

Bóng tối bao trùm lấy Thái Trúc Quân, tầm nhìn của nàng hướng về phía trước, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm không ngừng đến gần từ phía sau.Linh lực trên người nàng chỉ còn lại rất ít, giãy giụa nữa cũng vô ích rồi.

Thái Trúc Quân tuyệt vọng cụp mắt xuống.--------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back