- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,057
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Bệnh Nan Y [Edit Full] - Lộng Giản Tiểu Hào
Chương 39
Chương 39
Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu GầySở Thu Bạch hất tay Sở Giang Lai ra, tựa vào lưng ghế đứng thẳng, thở hổn hển, sắc mặt u ám nhìn về phía hắn.Sở Giang Lai thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn lại, ánh mắt chằm chằm vào y, như đang phán đoán y đã biết được bao nhiêu. — Bề ngoài, căn hộ này hoàn toàn không có phòng chiếu phim."
Với đầu óc của em, chắc có thể nghĩ ra hàng ngàn cách giải thích nhỉ?"
Sở Thu Bạch thở hổn hển, không biết tại sao mình lại mệt mỏi như vậy, sự tiêu hao cảm xúc quá mức khiến y kiệt sức, gần như không thể đứng vững nếu không có điểm tựa.
Y đột nhiên cảm thấy rất khát nước, cổ họng khô đến mức như bốc khói, nuốt nước bọt rồi mới khàn giọng nói: "Nhưng những lời dối trá đó, anh sẽ không tin dù chỉ một dấu chấm câu."
Nhìn Sở Thu Bạch đang cố gắng chống đỡ nhưng vẫn lảo đảo, trong lòng Sở Giang Lai dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.Trong truyện cổ tích, có một vị vua vì quá yêu quý con chim quý của mình, sợ nó bay mất nên đã cắt cánh, nắm chặt trong tay.
Nhưng vị vua lại thường xuyên mất ngủ, luôn lo lắng bất an, sợ nắm quá chặt sẽ làm nó chết ngạt.Sở Giang Lai cảm thấy mình chính là vị vua ngu xuẩn đó.Nhưng Sở Thu Bạch không chỉ là con chim quý mà hắn yêu thích.
Bởi vì dù là vị vua ngu nhất, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép món đồ chơi mua vui mổ vào ngón tay mình, nhưng Sở Giang Lai lại thích thú với những vết cào mất kiểm soát của Sở Thu Bạch khi y vui vẻ, cũng sẵn sàng chịu đựng những cú đấm đá dữ dội của y khi y tức giận.Chỉ cần Sở Thu Bạch chịu ở bên cạnh hắn, Sở Giang Lai sẽ không cảm thấy tức giận tức nào.Nhưng Sở Thu Bạch không muốn.
Y tự ý mở cánh cửa cất giấu bí mật, sau khi nhìn thấy sự tồi tệ và mục nát dưới lớp vỏ bọc hào nhoáng của Sở Giang Lai, lại tự ý quyết định, kiên quyết vứt bỏ hắn.Y chia tay với Sở Giang Lai, rời khỏi Giang Hỗ, còn kết hôn với người phụ nữ khác.
Rõ ràng đã hứa sẽ mãi mãi ở bên Sở Giang Lai, nhưng đột nhiên lại trở mặt.Việc nuốt lời bỏ rơi Sở Giang Lai, rõ ràng là lỗi của Sở Thu Bạch.
Nhưng Sở Giang Lai có thể tha thứ, có thể rộng lượng không so đo, và vẫn sẽ đối xử tốt với y như trước.Bởi vì, đó là Sở Thu Bạch duy nhất trên thế giới, người khiến Sở Giang Lai có trái tim sắt đá cảm thấy thỉnh thoảng mềm lòng cũng không sao."
Không tin cũng không sao."
Sở Giang Lai nói, "Chỉ cần ở bên cạnh em là được."
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Sở Thu Bạch, nói: "Anh bị sốt rồi.
Em đưa anh về phòng nghỉ ngơi."
"Đừng chạm vào tôi!"
Bàn tay đưa ra bị hất mạnh, mu bàn tay trắng trẻo bị móng tay cào xước, rỉ ra những giọt máu đỏ tươi.
Sở Giang Lai rụt tay lại, đưa lên môi, liếm nhẹ.
Ánh mắt dịu dàng và nóng bỏng, như đang nhìn một con mèo nhỏ vô tình cào trúng chủ nhân.Hắn nhìn người anh trai đang đứng không vững trước mặt mình, nhìn đôi má ửng đỏ vì bệnh tật và đôi môi mềm mại đang mấp máy thốt ra những lời từ chối."
Sở Giang Lai!
Làm sai thì phải xin lỗi và sửa sai, chứ không phải tiếp tục lừa dối.
Lời dối trá không thể nói mãi được, tôi hỏi em lần nữa, Văn Nhân đang ở đâu!"
Sở Giang Lai rất ghét việc nghe thấy tên người phụ nữ đó từ miệng Sở Thu Bạch, lông mày hơi nhíu lại: "Em không biết."
Suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nếu thật sự là em bắt cóc cô ta, anh sẽ vì người phụ nữ đó mà đại nghĩa diệt thân, đi báo cảnh sát sao?"
Sở Thu Bạch lập tức im lặng, không nói gì, từ chối trả lời bất kỳ giả thiết nào của hắn, chỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn.Nhiệt độ trong phòng tăng lên quá nhanh, Sở Thu Bạch cảm thấy nóng, trán và chóp mũi đều đỏ bừng, ngay cả cổ cũng ửng hồng, trong sự yếu ớt lại mang theo một loại khát khao kỳ lạ.Sở Giang Lai lấy điện thoại ra khỏi túi, nhập số 110 trước mặt y, rồi nhét vào tay y, nói: "Gọi đi, bảo cảnh sát đến tìm em, em sẽ ở đây chờ, không đi đâu cả."
Ngón tay Sở Thu Bạch co giật, hất điện thoại ra như bị bỏng, tức giận mắng hắn: "Em có thể bình thường một chút không!"
Sở Giang Lai mỉm cười: "Anh rõ ràng biết, em không bình thường."
Hắn đột nhiên tiến lại gần, hơi thở gần trong gang tấc khiến Sở Thu Bạch đang đứng cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, bất giác giật mình, không tự chủ lùi lại."
Nếu em bình thường thì đã không lên giường với anh rồi."
Rõ ràng có một khuôn mặt đẹp vô hại, nhưng lại luôn nói ra những lời khiến người ta nghẹt thở.Sở Thu Bạch cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn bộ máu trong người như sôi lên.
Y đứng hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, buông tay khỏi lưng ghế, lạnh lùng nói: "Muộn rồi, tôi về trước đây."
Sở Giang Lai đứng đối diện mỉm cười dịu dàng với y, hoàn toàn không có ý định ngăn cản, thậm chí còn nghiêng người, ân cần nhường đường cho y.Đầu óc Sở Thu Bạch nóng bừng, hoàn toàn không thể suy nghĩ tiếp.
Tay chân y bủn rủn, đi về phía cửa mà không hề nghi ngờ, vừa mới đi được hai bước, bước chân liền chậm lại.
Y thật sự bị sốt cao, trước mắt lúc đen lúc trắng, ánh đèn dần dần mờ đi, thế giới bị một lớp ánh sáng bảy màu mông lung và rực rỡ bao phủ.Sở Thu Bạch khó khăn bước thêm một bước nhỏ, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, loạng choạng ngã về phía trước.Nhưng cú ngã ê chề như dự đoán đã không xảy ra, y chỉ lảo đảo một chút đã sa vào một vòng tay rắn chắc đã được chuẩn bị từ lâu.Sở Giang Lai từ phía sau ôm chặt lấy y, môi dán vào vành tai, đỡ lấy y bằng tư thế mập mờ không thể từ chối.Sự tiếp xúc đột ngột khiến Sở Thu Bạch càng nóng hơn, ý thức của y mơ hồ trong giây lát, rồi lập tức tỉnh táo lại, ngực phập phồng dữ dội, cảm thấy rất ngột ngạt và khó thở."
Anh Thu Bạch, mặt anh đỏ quá."
Bàn tay ấm áp và mềm mại nhân cơ hội kiểm tra nhiệt độ, linh hoạt luồn vào vạt áo y.Sở Thu Bạch cứng người, giữ chặt bàn tay đang di chuyển từ bụng lên trên một cách ngang ngược dưới áo sơ mi, ngăn hắn lại: "Sở Giang Lai!
Dừng tay!"
Sở Giang Lai rất nghe lời, ngón tay lướt nhẹ qua ngực y, ngoan ngoãn trượt trở về, từ từ rút ra khỏi vạt áo.Sở Thu Bạch như một ngôi nhà gỗ cũ bị đốt cháy, ngọn lửa lan theo đầu ngón tay hơi lạnh của Sở Giang Lai, thiêu đốt từng tấc da thịt mà hắn đã chạm vào, kéo theo những cơn rùng mình không thể kìm chế.Sở Thu Bạch bị hơi nóng làm cho choáng váng.
Bàn tay vừa mới làm loạn của tên nhóc chó lướt qua, ngón tay thon dài phóng to trước mắt y.
Y nhìn thấy một nốt ruồi màu nâu tròn trịa xinh đẹp ở gốc ngón áp út bàn tay trái của hắn.
Khi còn mặn nồng, Sở Thu Bạch đã từng trân trọng hôn lên nó vô số lần.Chưa kịp suy nghĩ thêm, vành tai đã bị khoang miệng ẩm ướt ngậm lấy.
Sở Giang Lai xấu xa mút vành tai y, giọng nói trầm khàn như dung nham sôi sục có thể thiêu rụi tất cả: "Sao anh lại thích cậy mạnh như vậy, đã bảo anh đừng ra ban công hứng gió rồi mà.
Bây giờ thì hay rồi, nhiệt độ cơ thể cao như vậy, sốt đến mức đứng còn không vững, vậy mà còn hung dữ mắng em."
Sở Thu Bạch đưa tay đẩy hắn ra, những ngón tay mềm nhũn bị hắn giữ chặt trong hõm vai.
Nốt ruồi màu nâu lay động, bàn tay nắm lấy ngón tay y từ từ vuốt lên trên, cọ xát qua cổ rồi đến cằm, cuối cùng rơi vào khe miệng hơi hé mở, đầu ngón tay run rẩy bị liếm nhẹ một cái.Sở Thu Bạch co rúm người giãy ra: "Đừng như vậy."
Sở Giang Lai giả vờ không nghe thấy, tiến lại gần ngửi phần cổ lộ ra của y, hỏi: "Anh bị bệnh rồi, em chăm sóc anh có được không..."
Đầu óc Sở Thu Bạch mơ hồ, sự phản kháng yếu ớt tựa như từ chối lại như hoan nghênh.
Sở Giang Lai nắm lấy tay y, đưa lên môi hôn.
Hắn đứng dậy, ôm lấy vòng eo mềm nhũn của Sở Thu Bạch, vác y lên vai như vác bao cát."
Sở Giang Lai, thả anh xuống!"
"Gấp cái gì, lên giường rồi sẽ thả."
"Tên nhóc thối tha!
Đồ khốn nạn!"
"Ừm ừ, đây chẳng phải là điều anh thích nhất sao?
Nhỏ tuổi hơn anh, không học hành đàng hoàng."
Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng yếu ớt, dục vọng càng thêm mãnh liệt.Sở Thu Bạch bị ấn xuống giường trong cơn choáng váng, bóng đen cao lớn phủ xuống, khiến trái tim y đập loạn đến đớn đau.Sở Giang Lai từ từ cởi hai cúc áo, như con sói đực cởi bỏ cái vòng siết chặt cổ, hỏi y: "Đoạn video đó, anh Thu Bạch cũng đã xem rồi đúng không?"
Hắn nhìn xuống y, giọng điệu lộ ra sự phấn khích không đúng lúc: "Góc quay có đẹp không?
Nội dung có hay không?"
Sở Giang Lai cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng đều: "Cá nhân em rất thích, thường xuyên lấy ra xem một mình."
Cảm nhận được cơ thể bên dưới hơi run rẩy vì lời nói của mình, hắn lại mỉm cười, đôi mắt đẹp cong lên như hai vầng trăng khuyết: "
Sau này không cần phải lén xem một mình nữa, anh có thể xem cùng em, thưởng thức lời tỏ tình của anh dành cho em."
"Anh Thu Bạch, em chịu đựng vất vả lắm anh có biết không, giả vờ ngoan ngoãn như anh thích, thật sự rất mệt mỏi."
Cái gì..."
Bây giờ như vậy cũng tốt, dù sao cũng đã như vậy rồi, cuối cùng em... cũng có thể là chính mình rồi."
"Anh Thu Bạch, em thật sự rất vui, em không ngờ anh lại yêu em nhiều như vậy.
Lúc tuyệt vọng nhất, trong đầu chỉ nghĩ đến em.
Anh cầu xin em cứu anh, cầu xin em đưa anh về nhà.
Anh không biết dáng vẻ vừa khóc vừa cầu xin em đưa anh đi của mình hấp dẫn đến mức nào đâu.
Anh Thu Bạch, anh cầu xin em như vậy, làm sao em có thể không cứu anh, làm sao tôi có thể không đưa anh về nhà.
Vì vậy, em đã đi, như anh mong muốn, cứu anh, đưa anh về nhà..."
Dưới lớp áo len, những đường nét cơ bắp mờ nhạt căng cứng trong lòng bàn tay, da bụng phẳng phiu và mềm mại như miếng thịt non dưới lớp vỏ sò cứng.
Nếu bị thương, con sò sẽ chết.Sở Giang Lai vuốt ve cơ thể đang căng cứng trong tay, ác ý ghé sát tai, hôn lên người anh trai đáng thương dễ bị lừa và mềm lòng của mình: "Đây là bí mật lớn nhất của em—""Bị anh phát hiện rồi, anh Thu Bạch..." — Bí mật mà Sở Giang Lai giấu trong phòng chiếu phim, liên quan đến một cơn ác mộng dai dẳng đeo bám Sở Thu Bạch trong suốt những năm qua.—----