- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,057
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Bệnh Nan Y [Edit Full] - Lộng Giản Tiểu Hào
Chương 29
Chương 29
Editor: Gấu GầyNgười nhà bệnh nhân gây rối họ Trương, là một tên côn đồ có chút tiếng tăm trên đường phố Kinh Thị.
Những năm gần đây, do chiến dịch trấn áp tội phạm, gã mới buộc phải chuyển nghề không làm xã hội đen nữa.Ngay từ giai đoạn tư vấn phẫu thuật, gã đã kết thù với Sở Thu Bạch.
Đã từng chứng kiến sự cứng rắn ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Sở Thu Bạch, lúc này gặp lại y, gã không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ nói những lời mỉa mai, gọi Sở Thu Bạch là "thần y", là loại "chữa chết người".Sở Thu Bạch lạnh lùng liếc nhìn gã, quay đầu nói với Tống Như Ân: "Cậu đi cùng tôi xem tình hình của bệnh nhân."
Tên họ Trương lập tức chặn đường bọn họ, khiêu khích nói: "Lang băm thì đừng có xen vào nữa được không?"
Gã nhướng mày, trên mặt không hề có chút lo lắng nào: "Cái mạng của của ông già tao coi như bị hủy trong tay chúng mày rồi, giờ chúng mày mà đến đó, e là ông ấy chết không yên ổn!"
Tống Như Ân không nhịn được nữa: "Anh đừng có nói như vậy!
Chúng tôi là bác sĩ, đến đó chỉ để cố gắng cứu ông ấy!"
"Cố gắng?"
Người họ Trương cười lạnh một tiếng: "Nói thì hay lắm, lát nữa đừng quên đền mạng đấy!"
Ba vẫn còn đang cấp cứu, con trai đã khẳng định cần bác sĩ đền mạng?
Trong lòng Sở Thu Bạch thoáng qua một tia bất an, lông mày nhíu lại: "Tôi là bác sĩ phẫu thuật chính của bệnh nhân, là người hiểu rõ tình hình của bệnh nhân nhất, anh ngăn cản không cho tôi vào phòng cấp cứu, sao vậy?
Sợ tôi cứu sống bệnh nhân à?"
Vừa dứt lời, tên côn đồ như bị chọc trúng chỗ đau, mặt nhanh chóng đỏ bừng, rống lớn một tiếng "Mẹ kiếp", lao đến như một con chó điên.Gã hung hăng vung nắm đấm về phía Sở Thu Bạch, định ra tay trước, nhưng chưa kịp chạm vào mặt y đã bị người ta túm lấy cánh tay từ phía sau.Bàn tay túm lấy gã như hai cái kìm làm bằng sắt, giữ chặt cánh tay gã quặc ra sau lưng, khiến gã không thể phản kháng.
Người đàn ông hổ báo dùng hết sức giãy giụa, nhưng lại như con thiêu thân lao vào gốc cây, không thể lay chuyển dù chỉ một chút.Tên côn đồ không thể cử động nổi giận đùng đùng nhìn về phía sau, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, sát khí lành lạnh.Người thanh niên túm lấy gã rất cao, ít nhất cũng phải trên một mét tám mươi lăm, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta không dám đến gần.
Tên họ Trương đã từng trải qua một số chuyện cùng anh trai mình, gặp đủ loại người.
Người thanh niên có vẻ ngoài nho nhã tuấn mỹ trước mặt khiến gã vô thức có dự cảm "chuyện chẳng lành".Giống như một con chó chihuahua đang điên cuồng sủa không ngừng, đột nhiên đụng phải một con sói đực cũng đang quạu quọ, dù có hung dữ đến đâu cũng sẽ lập tức ngậm miệng, trốn vào trong ổ run rẩy.Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Giang Lai, tên họ Trương cảm thấy mình chính là con chó chihuahua đó.Nhưng nỗi sợ hãi quý giá bắt nguồn từ bản năng chỉ duy trì được vài giây, lập tức bị tâm lý may mắn đặc trưng của loài người che lấp.
Con chó chihuahua theo bản năng run rẩy khi bị con sói nhìn chằm chằm, sau khi ngoan ngoãn một lúc, nó lại ăn gan hùm mà sủa om sòm."
Cứu mạng!
Mọi người mau đến xem đi!
Lang băm giết người rồi!"
Tiểu Vương đứng ở cửa sững sờ nhìn diễn biến câu chuyện vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Sở Giang Lai lạnh lùng và người cô nhìn thấy ở cửa phòng theo dõi sáng nay dần dần trùng khớp.Nhìn khuôn mặt lạnh lùng kiêu căng đó, trong lòng Tiểu Vương từ từ hiện lên bốn chữ in đậm: Đẹp trai vãi nồi!Hóa ra không cần đến mấy vệ sĩ "người núi"!
Hóa ra anh đẹp trai cũng có thể tự mình đánh nhau!
Dư sức bảo vệ anh Thu Bạch!Trời ơi!
Đây là tổ hợp thần tiên gì vậy!
Cục dân chính đâu!?
Cục dân chính ở đâu!
Hôn sự của hai người này, Tiểu Vương tôi đồng ý!"
Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Sở Thu Bạch nói với Tống Như Ân cũng đang ngẩn người: "Nhanh chóng đến phòng bệnh!"
Tống Như Ân lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đi theo y ra khỏi văn phòng.Tuy phần lớn các khối u tuyến ức có kích thước lớn sẽ để lại một số biến chứng, nhưng khi bệnh nhân này xuống khỏi bàn mổ, các chỉ số sinh tồn đều ổn định, không thể nào tái phát nguy hiểm đe dọa đến tính mạng như vậy.Nhất định là có chỗ nào đó sai sót!Sở Thu Bạch vội vàng chạy đến phòng bệnh, nhưng lại phát hiện cửa phòng bệnh cũng đã bị người ta vây kín.
Một người nhà đang cầm hộp cơm lo lắng nhìn vào trong, lập tức bị một người đàn ông đang xem ngăn cản: "Anh!
Nhìn cái gì mà nhìn!"
Người đàn ông cầm hộp cơm nói: "Mẹ tôi cũng nằm trong phòng bệnh này, làm phiền anh nhường đường một chút."
"Nhường cái gì mà nhường?"
Người chặn đường rất hung dữ, chặn cửa không cho vào: "Ba ruột của anh tôi đang cấp cứu trong đó!
Không có sự cho phép của anh tôi, dù là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không được vào!"
Hết nói nổi, mộ tổ của nhà này chắc là chôn nhầm chỗ rồi, phong thủy âm trạch kiểu gì mà lại sinh ra một ổ du côn du đảng!Tống Như Ân luôn nhẫn nhịn tức giận đến mức bốc khói, cả đời anh ta chưa bao giờ tức giận như vậy!
Anh ta xông lên phẫn nộ nói: "Các người có thể chặn được bác sĩ và người nhà bệnh nhân kia, nhưng chặn được Diêm Vương sao!
Mau tránh ra!
Đừng có làm chậm trễ việc chúng tôi cứu người!"
Người chặn cửa rõ ràng là quen biết anh ta, dang tay dang chân đứng ở cửa, như một cỗ máy chặn đường hình chữ đại: "Không được!
Anh tôi đã nói rồi!
Một người cũng không được vào!
Đặc biệt là tên lang băm hại người như anh!"
Hắn ta vừa dứt lời, những người khác vây quanh cửa cũng phụ họa theo, sáu bảy người đàn ông trung niên kích động, ai nấy đều hung dữ, xem ra cùng một bọn.Trong phòng bệnh, y tá Tiểu Thái vội vàng thò đầu ra, mắt đỏ hoe gọi ra ngoài cửa: "Trưởng khoa Tống đến chưa?
Bác sĩ đâu!
Bác sĩ!
Huyết áp của bệnh nhân sắp tụt xuống mức thấp nhất rồi, chúng tôi cần một bác sĩ có thể chủ trì cấp cứu!"
Sở Thu Bạch chen qua đám đông, định hỏi y tá nội trú tiếp nhận cấp cứu về tình hình cụ thể, nhưng mấy người nhà gây rối thấy y muốn xông vào lập tức không chịu, ùa lên như ong vỡ tổ, túm lấy cổ áo y kéo lại.
Những lời mắng nhiếc gay gắt vang lên khắp hành lang khu nội trú.Sở Thu Bạch chưa bao giờ gặp phải những kẻ man rợ như vậy, cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, gần như vô thức đánh trả.Khóa học tự vệ là môn học bắt buộc của mỗi đứa trẻ dòng họ Sở.
Trước đây, Sở Kiều Tân, người đứng đầu gia tộc xuất thân là quân nhân, các khóa võ thuật của thế hệ trẻ đều do lính đặc nhiệm xuất ngũ dạy kèm.Sở Thu Bạch không quan tâm đến những khóa học đánh đấm tốn sức đó, thường trốn được thì trốn, nhưng thành tích võ thuật và bắn súng của y luôn rất tốt, vì vậy huấn luyện viên luôn nhắm mắt làm ngơ trước sự vắng mặt của y.Sau khi bị bắt cóc, Sở Giang Lai bắt đầu đích thân áp giải y đến lớp võ thuật, các khóa học thường ngày vẫn tiếp tục cho đến năm Sở Thu Bạch được thăng chức trưởng khoa mới chấm dứt hoàn toàn."
Mày còn dám chống cự à?!"
Những người nhà và bạn bè đang tức giận xông lên, thấy Sở Thu Bạch vùng vẫy, việc xô đẩy nhanh chóng leo thang thành những cú đấm đá ngang tàng vô lý.Tống Như Ân lo lắng khuyên can: "Này!
Mọi người nói chuyện đàng hoàng đi!
Đừng đánh nhau!
Bảo vệ!
Mau đi tìm bảo vệ!"
Ngay cả thời cổ đại, trước khi xử trảm còn phải thẩm vấn trước, nhưng đám người này vừa thấy mặt người ta đã đánh đá túi bụi, ai nấy đều nguyên thủy và man rợ.Tống Như Ân chỉ là một người yếu đuối, nhanh chóng bị đá ngã xuống đất, những cú đấm đá liên tiếp khiến anh ta không ngẩng đầu lên được.
Kẻ ra tay tàn nhẫn nhất thấy Tống Như Ân không hề đánh trả càng nhắm vào chỗ hiểm của anh ta mà đánh.
Sở Thu Bạch thấy vậy liền ra tay bảo vệ vài lần.
Tên khốn đó bị y đánh một cú thật mạnh vào ngực, đau đến mức kêu lên, hét lớn: "Thằng này quá mạnh, chúng ta cùng lên!"
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều bỏ mặc Tống Như Ân đang ôm đầu nằm trên mặt đất, xông lên vây quanh Sở Thu Bạch.Đến khi Sở Giang Lai tham gia, cuộc vây đánh của sáu bảy người mới kết thúc hoàn toàn.Năm phút sau, bảo vệ của đội bảo vệ bệnh viện đến muộn, bọn họ khống chế những người nhà gây rối, nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản Sở Giang Lai đang nổi giận.Tiếng kêu la và cầu cứu của y tá nhỏ lại vang lên từ trong phòng bệnh, Sở Thu Bạch đứng dậy, lấy tay ấn khóe miệng đang chảy máu, ra hiệu cho Tống Như Ân vào trước.Sở Giang Lai bóp cổ tên côn đồ cầm đầu gây rối không chịu buông, bóp cho khuôn mặt lưu manh của hắn ta tím tái, cái miệng hung ác há to, phát ra tiếng thở khì khì chỉ có khi sắp chết.Thấy mắt hắn ta trợn ngược lên, hai lòng trắng nổi đầy tia máu, Sở Thu Bạch vội vàng gỡ ngón tay như kìm sắt của Sở Giang Lai: "Giang Lai, dừng tay!
Em sẽ bóp chết hắn ta đấy."
Sở Giang Lai lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn y, trên khuôn mặt tuấn mỹ là những đám mây đen bạo ngược, vẻ mặt như đang nói: Em đang có ý đó.Trái tim co thắt dữ dội, bơm máu lên não nóng bừng.
Sở Thu Bạch dùng thêm sức, nhưng những ngón tay Sở Giang Lai đang bóp cổ người đàn ông vẫn không hề nhúc nhích, y bảo "buông tay" nhiều lần, nhưng con chó con đang trong cơn giận dữ lại mắt điếc tai ngơ."
Mau buông tay!"
Sở Thu Bạch không biết từ khi nào đã ôm chặt lấy Sở Giang Lai, cả người nhào lên tấm lưng đang căng cứng của hắn.Sở Giang Lai như một con sư tử đang nổi giận, lông bờm dựng đứng, ăn mềm không ăn cứng, ánh mắt hung ác.
Sở Thu Bạch đành phải áp sát vào cổ hắn, dỗ dành trấn an nó: "Bí Đao Nhỏ, nghe lời!
Em buông hắn ta ra đi!"
Giữa những tiếng ngăn cản dồn dập, bàn tay đang siết chặt cổ cuối cùng cũng từ từ buông ra.Tên đàn ông bị bóp cổ đến mức gần như chết tại chỗ ho dữ dội, lồm cồm bò dậy từ dưới đất, chớp mắt đã trốn vào đám đông.Sở Giang Lai hoàn hồn, vẻ mặt hung dữ như muốn lấy mạng đã dịu đi phần nào.
Hắn đưa tay lên như muốn chạm vào khóe miệng rỉ máu bầm tím của Sở Thu Bạch, nhưng ngón tay lơ lửng giữa không trung rất lâu, cuối cùng cũng không thật sự chạm vào vết thương hơi sưng tấy đó.Sở Thu Bạch nhìn mu bàn tay đỏ ửng vì đánh người của hắn, tâm tình phức tạp vỗ vỗ bả vai hắn: "Anh đi xem bệnh nhân trước, em ngoan ngoãn một chút, đợi anh quay lại."
Tống Như Ân ngồi chỉ huy, lập tức tiêm thuốc tăng huyết áp dopamine vào tĩnh mạch bệnh nhân, nhưng huyết áp của ông cụ Trương vẫn không tăng lên.
Tim ngừng đập sáu lần trong vòng nửa tiếng, sau nhiều lần tiêm adrenaline kết hợp không có hiệu quả, điện tâm đồ cuối cùng cũng không còn dao động nữa, mãi mãi dừng lại thành một đường thẳng.Khoé miệng rỉ máu, sắc mặt tái nhợt, Sở Thu Bạch kiên trì hồi sức tim phổi cho bệnh nhân hai mươi phút.
Tống Như Ân thấy y kiệt sức, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, lo lắng trưởng khoa Sở cũng là bệnh nhân, liền bảo y tá kéo y ra, tự mình tiếp tục làm thêm ba mươi phút.Trong cấp cứu lâm sàng, nếu hồi sức tim phổi liên tục ba mươi phút mà tim vẫn ngừng đập thì được coi là tử vong.
Bọn họ đã cấp cứu liên tục năm mươi phút, nhưng vẫn không cứu được bệnh nhân.Trong phòng bệnh, tất cả các nhân viên y tế tham gia cấp cứu đều im lặng, bóng đen của cái chết bao trùm lên trái tim của mỗi người."
Thế nào rồi?"
Phó viện trưởng Quách Quân Bình* đứng đợi ở cửa phòng bệnh dường như còn sốt ruột hơn cả những người nhà cao lớn phía sau, vừa nhìn thấy Tống Như Ân, ông lập tức túm lấy cánh tay anh ta hỏi: "Cứu được chưa?"*Chỗ ông Quách Quân Bình, khi thì phó viện trưởng, khi thì viện trưởng.
Nên tui thống nhất gọi là phó viện trưởng như mấy chương đầu.Tống Như Ân im lặng cúi đầu, muốn nói lại thôi.Sở Thu Bạch đi theo phía sau anh ta ra ngoài, trong miệng vẫn còn ngậm viên nitroglycerin mà y tá nhỏ vừa đưa cho.Quách Quân Bình nhìn thấy y, giật mình: "Trưởng khoa Sở?
Hôm nay không phải cậu nghỉ ngơi sao?"
Sở Thu Bạch không nghe rõ câu nào, tim y đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn Tống Như Ân có sắc mặt khó coi bên cạnh.Là bác sĩ phẫu thuật chính, Sở Thu Bạch khó khăn mở miệng: "Xin lỗi, không cứu được người, xin các vị hãy nén bi thương."
Tin tức tàn khốc và quan trọng này từ miệng y nói ra, như nước đổ vào dầu nóng, hành lang yên tĩnh lập tức sôi trào trở lại.Vài người nhà xông lên đều bị bảo vệ ngăn lại, nhưng những cái miệng đang tức giận vẫn không ngừng đóng mở.Sở Thu Bạch kiệt sức mơ hồ cảm thấy xung quanh vang lên rất nhiều âm thanh, những lời mắng nhiếc khó nghe, những lời trách móc gay gắt, những tiếng gào khóc tuyệt vọng...
Chúng như những loại gia vị khác nhau trong lọ gia vị, bị người ta vô tình đổ chung vào chảy dầu đang sôi, ầm ầm dồn lại thành một khối.Nhưng tiếng ồn ào chỉ vang lên trong giây lát, rồi lập tức trở nên rất xa vời với y.
Sức sống của Sở Thu Bạch như thể bị rút cạn trong nháy mắt, tiếng chuông báo tử im lặng vang lên trên đầu y, y cảm thấy mình như đã chết, cả thế giới không còn chân thực nữa.Sở Thu Bạch đã chết như một con tàu đắm, bất lực dừng lại dưới đáy biển, giữa y và thế giới trên bờ là một mặt nước không bao giờ có thể vượt qua.Qua mặt nước đang dao động, y nhìn thấy đám đông đang nhốn nháo và những khuôn mặt đầy vẻ đau buồn và tức giận.
Âm thanh ồn ào méo mó như những mũi tên bay đến, đồng loạt bắn về phía Sở Thu Bạch, xen lẫn vào nhau thành một nhịp tim dữ dội mất kiểm soát bên tai y.—-----