- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 410,470
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Bệnh Nan Y [Edit Full] - Lộng Giản Tiểu Hào
Chương 49
Chương 49
Editor: Gấu Gầy"Cô ta thế nào rồi?"
"Vẫn đang ngủ."
"Sao ngủ lâu vậy?"
"Phụ nữ mang thai bị kinh hãi sẽ yếu hơn một chút, tôi đã bảo bác sĩ kê một ít thuốc an thần mà sản phụ cũng có thể dùng, nếu không cô ta cứ ồn ào."
"Ừm, kết quả có chưa?"
"Chưa có, cô ta vẫn không chịu hợp tác, tranh thủ lúc cô ấy ngủ, chúng tôi vừa mới lấy được máu."."
"Khi nào có kết quả, lập tức báo cho tôi."
"Vâng, thưa bà.
Cảnh sát bên đó—""Không cần lo lắng, chỉ cần xóa một vài hình ảnh camera giám sát thôi, chỉ là chuyện nhỏ.
Nhanh chóng cho ra kết quả đi."
"Vâng, thưa bà."...Lâm Thiếu Hoa cùng ông chủ đi ra khỏi văn phòng của Cố Minh Lượng.Lịch trình làm việc của bác sĩ ngoại khoa rất thất thường, một giờ rưỡi chiều, anh ta mới vừa ăn cơm.
Một cốc sữa đậu nành với hai cái bánh bao hấp, trông giống bữa sáng hơn.Sở Giang Lai dường như không ngủ ngon, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy.Trở lại xe, Lâm Thiếu Hoa quan sát sắc mặt hắn, hỏi: "Sở tổng, về công ty sao?"
Sở Giang Lai không nói gì, ánh mắt ngây dại rơi vào bàn tay đang đặt hờ trên khung cửa của mình.Nhìn theo ánh mắt hắn, Lâm Thiếu Hoa trên mu bàn tay của hắn có một vết máu sâu, giống như bị ai đó cào bằng móng tay, mới lành không lâu, trông rất đáng sợ trên làn da trắng phếu.Thật ra, hôm đó ở bến Đường Thành, Lâm Thiếu Hoa đã phát hiện ra, trên má trái của Sở Giang Lai cũng có một vết bầm tím nhẹ và một vết thương rất nhỏ.Giống như bị ai đó đánh.Nhưng gần đây Sở Giang Lai rất ít khi ra khỏi nhà.Nhớ lại lịch trình trong những ngày qua.
Người dám động tay động chân với ông chủ trẻ tuổi lạnh lùng, cứng rắn, tàn nhẫn trong ngôi nhà an ninh nghiêm ngặt...
Lâm Thiếu Hoa nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra ai.Ông chủ của anh ta có một khuôn mặt đẹp sánh ngang với các thần tượng giải trí, nhưng không phải là loại hoa được nuôi trong nhà kính.
Tuổi còn trẻ đã nắm giữ khối tài sản kếch xù khiến người ta phải trầm trồ, tất cả đều nhờ vào đầu óc xuất chúng và thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.Lâm Thiếu Hoa đã từng chứng kiến Sở Giang Lai hai mươi tuổi, trong nháy mắt đã đánh cho tên côn đồ gây rối ở văn phòng chủ tịch vì thua lỗ chứng khoán chảy máu mũi.Ngay cả khi đánh tay đôi, người bình thường có thể khiến hắn bị thương cũng không nhiều.Lâm Thiếu Hoa cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ đến vài ngày trước, Sở Giang Lai đã từng bảo anh ta chuẩn bị một liều nhỏ thuốc an thần dạng uống, còn hỏi anh ta: "Cho vào thức ăn, có bị phát hiện ra không?"
Ngay sau đó, anh ta nhớ lại đêm hôm đó, Sở Thu Bạch đã đi ngủ lúc chín giờ hai mươi mấy phút.Một khả năng nào đó giống như nắp chai kim loại phát sáng dưới ánh mặt trời chợt lóe lên trong đầu Lâm Thiếu Hoa, kỳ lạ đến mức chính anh ta cũng cảm thấy nực cười."
Về nhà."
"Vâng."
Sở Giang Lai cúi đầu, nhìn camera giám sát được kết nối với điện thoại.Không lâu sau khi uống nước, Sở Thu Bạch đã ngủ gục trên ghế sofa.
Sở Giang Lai bế y vào phòng ngủ, đặt vào trong chăn, lúc rời đi đã hôn lên đôi môi mềm mại ấm áp của y.Thuốc an thần mà bác sĩ kê rất hiệu quả, nhưng Sở Thu Bạch không chịu uống thuốc, Sở Giang Lai đành phải tìm cách dỗ y uống.Sau khi uống thuốc, Sở Thu Bạch vẫn luôn không buồn ngủ cuối cùng cũng có được giấc ngủ quý giá.Trong camera giám sát, Sở Thu Bạch vẫn chưa tỉnh, vẫn giữ nguyên tư thế mà Sở Giang Lai đã đặt.
Hai tay đặt trên bụng một cách yên ổn, đầu hơi nghiêng sang một bên, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi rất thích hợp để hôn nhẹ nhàng mím lại, như đang thúc giục Sở Giang Lai, thúc giục hắn nhanh chóng về nhà, hôn y một nụ hôn thật dài.Nhìn khuôn mặt ngay cả khi ngủ cũng thoáng vẻ u sầu trên màn hình, trong lòng Sở Giang Lai có chút bồn chồn.
Hắn hy vọng có thể tìm thấy Văn Nhân càng sớm càng tốt.Như vậy, Sở Thu Bạch hẳn sẽ vui hơn một chút, rất có thể sẽ lại cười với hắn một cách bình thường.Văn Nhân tự mình tránh camera giám sát, cô ta đã có vài lần hành động tương tự.Điều thú vị là, mỗi khi Văn Nhân kiểm tra camera giám sát và diễn tập xong không lâu, vào một ngày nào đó, Cố Minh Lượng cũng nhất định sẽ xuất hiện gần đó.Vì vậy, Sở Giang Lai đã đặc biệt tìm đến Cố Minh Lượng.
Được biết ngày mất tích, Văn Nhân quả thật đã hẹn gặp anh ta.
Nhưng Cố Minh Lượng nói anh ta cũng không biết Văn Nhân đang ở đâu, vẻ mặt lo lắng trông rất căng thẳng.
Có lẽ vì kiêng dè Sở Giang Lai là người nhà họ Sở, nên anh ta chỉ nói mình và Văn Nhân là bạn bình thường.Bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi lo lắng đến mức môi nổi mụn nước, sự quan tâm đó không giống như giả vờ.Sở Giang Lai đương nhiên không tin bọn họ chỉ là bạn bình thường, gần như chắc chắn Cố Minh Lượng đã cấu kết với Văn Nhân, cùng Sở Thu Bạch lừa hắn.Cố Minh Lượng và Văn Nhân nhất định đã có mối quan hệ tình cảm từ lâu.
Việc tránh camera giám sát để hẹn hò, có lẽ là vì Sở Thu Bạch biết Sở Giang Lai đã nghi ngờ, nên bảo hai người bọn họ không được yêu đương công khai như vậy.Việc Văn Nhân bị bắt cóc là do cô ta tự chuốc lấy, loại phụ nữ ngu như vậy chết là tốt nhất.
Nhưng trước khi chết, cô ta phải quay lại một chuyến, chứng minh với Sở Thu Bạch, người sẽ không bao giờ tin tưởng Sở Giang Lai nữa, rằng Sở Giang Lai không rảnh rỗi đến mức bắt cóc một người phụ nữ xấu xí và điên rồ.Trong mắt người ngoài, Văn Nhân được coi là xinh đẹp.
Nhưng Sở Giang Lai cảm thấy, chỉ cần người đứng bên cạnh Sở Thu Bạch không phải là hắn, thì những kẻ dám trơ tráo đứng bên cạnh anh Thu Bạch của hắn đều là những sinh vật xấu xí, ngu ngốc và tự đào hố chôn mình.Thứ duy nhất mà hắn yêu quý, người khác nhìn một cái cũng là cướp cạn.Mơ tưởng cướp miếng thịt cuối cùng trên thế gian từ miệng sói đói, là tự tìm đường chết.Đầu óc mơ màng, nhưng cơ thể đã tỉnh dậy trước.
Sở Thu Bạch từ từ mở mắt ra, bối rối trong giây lát, rồi chống tay ngồi dậy.Đèn tắt hết, rèm cửa dày nặng làm trong phòng không có một tia sáng nào, y thậm chí không biết mình đang ở đâu, có cảm giác mơ hồ không phân biệt được ngày đêm.Điện thoại úp xuống, màn hình hướng xuống dưới, đặt ở đầu giường.
Giống như để dỗ dành con mèo đang phát điên vì bị vuốt ve quá mức, chủ nhân đã phát cho nó một con cá khô rẻ tiền.Sở Thu Bạch cầm điện thoại lên xem, mới ba giờ chiều.Y đứng dậy, kéo rèm cửa ra.Tầm nhìn của phòng ngủ chính rất tốt, ngoài cửa sổ là khu vực sông lớn nhất ở trung tâm thành phố Giang Hỗ, cảnh sông hiếm có khiến nơi này trở thành đất vàng.Sở Thu Bạch thờ ơ nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài và mặt sông trải dài vô tận, y cảm thấy mình như một con quái vật xấu xí xanh xao bị giam trong tòa tháp cao, không thể lộ diện.Sở Giang Lai đã trả lại điện thoại cho y, nhưng camera giám sát không quá rõ ràng phía trên phòng ngủ vẫn nhấp nháy ánh sáng mờ ảo.Hắn dùng nụ hôn và hơi ấm để giữ Sở Thu Bạch lại khu dân cư sầm uất và đắt đỏ nhất Giang Hỗ, dùng tình cảm giả tạo khiến Sở Thu Bạch không thể rời đi.Lý do Sở Giang Lai giả vờ hào phóng trả lại điện thoại, là vì hắn chắc chắn rằng Sở Thu Bạch yêu hắn và sĩ diện, không dám kêu cứu dễ dàng.Trong WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, tin nhắn đầu tiên được ghim là của Sở Giang Lai."
Em ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi.
Anh phải ngoan."
Ảnh đại diện của Sở Giang Lai là một quả bí đao hoạt hình màu xanh lá cây, là do Sở Thu Bạch vẽ cho hắn năm mười lăm tuổi.Sở Giang Lai mười tuổi ngoan ngoãn ngồi đối diện bảng vẽ, vui vẻ hỏi: "Anh Thu Bạch, anh vẽ xong chưa?"
Sở Thu Bạch cố tình nói: "Chưa, mắt của em khó vẽ quá!"
Sở Giang Lai muốn nhảy xuống khỏi ghế đối diện, đến xem bảng vẽ của y, Sở Thu Bạch giả vờ tức giận ngăn lại: "Em đừng nhúc nhích."
Đôi chân ngắn đáng yêu lập tức rụt lại, đôi mắt long lanh nhìn y chằm chằm, quả bí đao nhỏ này, dường như vì câu nói "đừng nhúc nhích" của anh Thu Bạch mà không dám thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nín thở.Sở Thu Bạch đành bất lực nói: "Đừng nhúc nhích, nhưng có thể thở."
Lúc này hắn mới dám hít thở nhẹ nhàng, nói nhỏ: "Anh Thu Bạch, em muốn đi vệ sinh."
Sở Thu Bạch lập tức tô xong ô màu xanh lá cây cuối cùng trên lá, nói nhanh: "Anh vẽ xong rồi."
Sở Giang Lai lập tức nhảy cẫng lên chạy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đang phấn khích khi nhìn thấy quả bí đao hoạt hình, ngay lập tức sụp đổ: "Á—?"
"Á gì?
Anh vẽ không đẹp sao?"
"Không phải."
Sở Giang Lai lập tức cười với y: "Không phải không đẹp.
Nhưng mà, đây là thực vật, không phải em."
"Sao không phải em."
Sở Thu Bạch đặt bút chì màu xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười dịu dàng, đưa tay véo khuôn mặt trắng mềm của hắn, cười nói: "Chẳng phải em là một quả bí đao nhỏ mãi mãi không lớn sao?"
Nhấn vào ảnh đại diện quả bí đao, bên dưới là một dòng chữ rất nhỏ: "I love you.
I always have.
And I always will. (Em yêu anh, luôn luôn như vậy, và sẽ mãi mãi như vậy.)"Ảnh đại diện của Sở Thu Bạch là một vùng biển xanh yên bình, trang cá nhân của y trống rỗng, chỉ hiển thị ba ngày.
Y không ghim chữ, tin chắc rằng những việc đã quyết tâm làm, ngay cả Phật tổ cũng không nói với ai.Bọn họ thật ra là những người hoàn toàn trái ngược nhau.Sở Giang Lai là loại người vì nụ hôn và cái ôm miễn cưỡng thề thốt, còn Sở Thu Bạch thì khác, y cần phải có lời thề trước, mới bằng lòng trao nụ hôn và cái ôm.Ông trời sắp đặt Sở Giang Lai đến lừa y, thật sự không còn gì thích hợp hơn.Cho dù Sở Giang Lai đã nói dối một trăm lần, đến lần sau mở miệng, Sở Thu Bạch vẫn sẽ vì quá muốn viên kẹo trong tay hắn mà tiếp tục do dự, bị lừa lần thứ một trăm lẻ một.Giấy và bút mực trong phòng khách đều có sẵn.Sở Thu Bạch không ngủ được, cũng không ra ngoài được, nên y ra khỏi phòng ngủ, xắn tay áo lên bắt đầu chép kinh văn.Nghe nói, trì tụng "Kinh Tăng Già" có thể tiêu trừ nghiệp chướng trong mơ.
Gặp ác mộng chính là bị báo ứng trong mơ, để tiêu trừ nghiệp chướng, không cần phải bị báo ứng trong cuộc sống thực.
Nếu mơ thấy bị giết, thì càng có thể tiêu trừ nghiệp chướng lớn, càng đau khổ trong mơ thì nghiệp chướng được tiêu trừ càng nhiều."
Làm hết mọi điều ác được Tu Đà Hoàn*, sau đó bố thí tránh xa mọi khổ đau.
Khiến chúng sinh đau khổ được giải thoát, khiến chúng sinh sợ hãi được tránh xa..."*Tu Đà Hoàn (Sơ quả): là quả vị Thánh đầu tiên trong Tứ Thánh Quả của Phật giáo, đánh dấu việc một người đã đạt được dòng Thánh, đoạn trừ ba kiết sử đầu tiên (Thân kiến, Giới cấm thủ, Nghi).
"Tu Đà Hoàn" có nghĩa là "Nhập lưu" hay "vào dòng", chỉ việc người này đã bước chân vào dòng Pháp tánh của bậc Thánh, đi ngược lại dòng Lục trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp) của phàm phu.Khi chép kinh văn, tâm trạng trở nên bình tĩnh.Sở Thu Bạch đã quen với việc nhắm mắt, bịt tai chép kinh, từ "Tâm Kinh", "Phổ Môn Phẩm" đến "Kim Cang Kinh", trong những năm qua, y đã chép vô số lần các loại kinh văn.
Ngay cả "Pháp Hoa Kinh" tám vạn chữ cũng đã chép trọn vẹn ba lần, tổng cộng hơn hai trăm ngàn chữ.Kinh văn lật đến trang thứ ba, điện thoại đặt trên góc bàn đột nhiên rung lên.
Sở Thu Bạch chép xong câu đang viết, mới đặt bút xuống, cầm điện thoại lên, vậy mà lại là Kiều Ức Lam.Kiều Ức Lam là đối tác kinh doanh của Sở Hoài Nam, cùng tuổi với Sở Hoài Nam, xuất thân danh giá, là thế hệ thứ ba nổi tiếng ở Kinh Thị từ bỏ chính trị để kinh doanh.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là trong một bữa tiệc.
Khi Sở Thu Bạch đến Kinh Thị giao lưu, tình cờ cháu trai họ xa của Kiều Ức Lam say rượu, không may ngã từ ban công nhà xuống.
Chính Sở Thu Bạch đã cứu mạng cậu ta.Từ đó, Kiều Ức Lam thường xuyên sai người gửi cho y một số thực phẩm, thuốc bổ hiếm có trên thị trường.
Đồ tuy không đáng giá, nhưng quý ở tấm lòng.
Nhưng Sở Thu Bạch và anh ta ngoài những lời hỏi thăm xã giao trong WeChat vào các dịp lễ Tết thì không có quan hệ riêng tư nào khác, lúc này anh ta gọi điện đến chắc là có việc gấp."
Trưởng khoa Sở."
Kiều Ức Lam là người trầm ổn, tuổi còn trẻ, nhưng giọng nói lại thẳng thắn và trầm thấp.Nghe đồn, anh ta là người dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, có lòng can đảm và dũng khí phi thường, nhưng không biết sao, giọng nói hôm nay lại hơi run rẩy."
Là tôi, có chuyện gì vậy?"
"Nghe Hoài Nam nói, anh đã về Giang Hỗ, bây giờ anh đang ở bệnh viện à?"
"Mấy ngày nay tôi nghỉ ngơi, có chuyện gì sao?
Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng."
"Nhược Văn say rượu, ngã ở nhà—""Có sao không?"
Sở Thu Bạch biết người cháu trai họ xa đó của anh ta là một người không an phận.
Lần trước ngã từ trên lầu xuống, vừa mới qua khỏi cơn nguy kịch, ngày đầu tiên chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường đã đi tìm rượu khắp nơi."
Không ổn lắm."
Hơi thở của Kiều Ức Lam rất gấp gáp, như thể anh ta đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể giữ bình tĩnh, nói ra câu chuyện một cách trôi chảy: "Em ấy đập đầu vào bể cá, làm vỡ hết kính, chảy rất nhiều máu, bây giờ chúng tôi đang trên xe cấp cứu—" Giọng Kiều Ức Lam ở đầu dây bên kia nghẹn lại, giống như anh ta đã nuốt phải mảnh kính lớn nhất trong bể cá vỡ, đau khổ khàn giọng nói: "Bác sĩ cấp cứu nói, con ngươi của em ấy bắt đầu giãn ra.
Trưởng khoa Sở, cầu xin anh cứu em ấy."
Cánh cửa căn hộ vẫn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra, các vệ sĩ ở cửa đồng loạt quay đầu lại, cảnh giác nhìn Sở Thu Bạch đang vội vàng thay giày ở cửa ra vào."
Sở tiên sinh, anh đi đâu vậy?"
Người trông giống như đội trưởng nghiêm túc hỏi."
Tôi đến bệnh viện một chuyến, có ca cấp cứu."
"Nhưng Sở tổng vẫn chưa về, hay là anh đợi anh ấy về rồi cùng đi?"
"Không đợi được!"
Sở Thu Bạch lo lắng đến mức không có thời gian dùng dụng cụ xỏ giày, chân xỏ bừa vào giày, tay vẫn đang gọi điện thoại cho trưởng khoa não đang trực."
Trưởng khoa Chu, tôi có một người bạn bị chấn thương sọ não hở, mất máu nghiêm trọng.
Người đó đã ở trên xe cấp cứu, sắp đến rồi, anh đến khoa cấp cứu ngay đi."
Mang giày xong, y vội vàng bước ra ngoài, nhưng lại bị tám bàn tay chặn lại ở sảnh thang máy."
Sở tiên sinh, anh vẫn nên đợi Sở tổng về rồi—"Sở Thu Bạch bị chặn lại tức giận, giọng điệu gay gắt nói: "Không đợi được!
Đừng nói là Sở Giang Lai, ngay cả ông trời cũng phải tránh ra, tôi đi cấp cứu!
Cấp cứu đó anh có hiểu không?"
Những vệ sĩ như núi chắn ngang cửa.
Đội trưởng vệ sĩ bị mắng không hiểu cấp cứu, chỉ biết Sở Giang Lai đã dặn dò, không có sự đồng ý của hắn, Sở Thu Bạch không được rời đi nửa bước.Anh ta biết Sở Thu Bạch là bác sĩ, cứu người là thiên chức.
Nhưng mạng sống của người khác so với bát cơm vàng của mình thì thật sự quá nhỏ bé."
Xin lỗi, Sở tiên sinh, xin anh đừng làm khó chúng tôi."
Sở Thu Bạch không hề muốn làm khó anh ta, chỉ muốn đập nát đầu tên nhóc chó đã ra lệnh cho người ta chặn y lại!Điện thoại trong tay nắm chặt đến mức kêu lên ken két: "Để tôi gọi điện thoại cho tên súc sinh đó!"—----