- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,002
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Bệnh Nan Y [Edit Full] - Lộng Giản Tiểu Hào
Chương 9
Chương 9
Editor: Gấu GầyChiều hôm thử đồ cưới, lúc sắp ra khỏi cửa, Sở Giang Lai đột nhiên về nhà."
Em đi cùng anh."
Thái độ của hắn không hề cứng rắn, nhưng lại không thể lay chuyển, thậm chí còn cho tài xế về trước, ra vẻ muốn tự mình lái xe cho Sở Thu Bạch.Sở Thu Bạch đang thay giày ở cửa, im lặng đi giày xong mới đứng thẳng dậy hỏi: "Em không cần đến công ty sao?"
"Ngồi tù còn có lúc được ra ngoài hóng gió nữa là?
Em bận rộn lâu như vậy rồi, nghỉ nửa ngày cũng không quá đáng chứ?"
Sở Giang Lai luôn giỏi làm nũng với y, vừa nói vừa cười dựa vào người y, hoàn toàn không nhìn ra hai người đã từng cãi nhau ở Kinh Thị.Hàn Thuỵ Cầm thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy Sở Giang Lai cầm chìa khóa xe, nghi ngờ hỏi: "Giang Lai?
Sao con lại đến đây?"
"Con cũng đi cùng anh Thu Bạch thử đồ cưới."
Sở Giang Lai cao hơn Sở Thu Bạch một chút, hắn tự nhiên gập tay đặt khuỷu tay lên vai Sở Thu Bạch, sức nặng như đang cảnh cáo, nếu Sở Thu Bạch từ chối, hắn sẽ biến cảnh tượng ấm áp "đi cùng anh chị thử đồ cưới" thành trò hề "chọn 'đồ cưới' cho anh Thu Bạch".Sở Thu Bạch cứng đờ đứng im tại chỗ, mặt không cảm xúc nghe Sở Giang Lai nói: "Kết hôn là chuyện trọng đại của anh Thu Bạch, em nhất định phải tham gia."
Hàn Thuỵ Cầm không hề hay biết sự căng thẳng và giằng co giữa hai người, gật đầu nói: "Con cũng chịu đi cùng thì tốt quá rồi, như vậy càng thể hiện sự coi trọng của nhà chúng ta đối với hôn sự này, không bạc đãi người ta."
Bà suy nghĩ một chút rồi dặn dò: "Giang Lai, lát nữa gặp chị dâu phải nhiệt tình một chút đấy, đừng có vì chị ấy cướp mất anh Thu Bạch mà không thích chị ấy."
Trong khóe mắt, Sở Thu Bạch nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên tự nhiên của Sở Giang Lai hơi cứng lại, nhưng mắt vẫn cong lên cười: "Dạ vâng, mẹ.
Đối với người thích anh Thu Bạch, con biết phải làm thế nào mà."
Trên đường đi, Hàn Thụy Cầm tâm trạng vui vẻ nói rất nhiều.Càng lớn tuổi, người ta dường như sẽ trở nên nói nhiều hơn.Bà nhắc đến rất nhiều chuyện cũ, còn liên tục cảm thán cuối cùng cũng đợi được đến ngày Sở Thu Bạch kết hôn."
Thời gian trôi qua nhanh thật, hai đứa đều lớn cả rồi, mới đó mà Thu Bạch đã kết hôn..."
Khi bà cảm thán như vậy lần thứ ba, Sở Thu Bạch ngồi bên cạnh bà cảm thấy như ngồi trên đống lửa.Nhưng Sở Giang Lai đang lái xe ở ghế lái phía trước vẫn kiên nhẫn gật đầu, nhẹ nhàng phụ họa: "Đúng vậy, anh Thu Bạch kết hôn đúng là chuyện vui lớn."
Hắn vừa chú ý xe ở làn đường bên phải trong gương chiếu hậu, vừa bật đèn xi nhan phải, sau đó, tự nhiên nói thêm một câu: "Nếu ba Sở cũng có thể nhìn thấy thì tốt biết mấy..."
Hàn Thuỵ Cầm vốn đang nói luyên thuyên bỗng im bặt.Sở Thu Bạch vẫn luôn im lặng bỗng ngẩng đầu nhìn Sở Giang Lai như bị điện giật.
Y biết, hắn nhất định là cố ý.Trong gương chiếu hậu, ánh mắt Sở Giang Lai nhìn lại thẳng thắn nhưng rất dịu dàng.
Thậm chí hắn còn mỉm cười ôn hòa và vô hại với y.Nhưng Sở Thu Bạch lại vô cớ rùng mình, cứng đờ quay mặt đi.Hàn Thuỵ Cầm lập tức thoát khỏi sự phấn khích và vui vẻ, bà nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì nữa, vẻ mặt hơi buồn.Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã mấy năm trôi qua kể từ ngày Sở Chấn Thiên qua đời.
Nhưng dù đã qua bao lâu, cái chết của Sở Chấn Thiên vẫn là nỗi đau không thể trốn tránh của gia đình này.Văn Nhân rất đúng giờ, bọn họ hẹn gặp nhau lúc hai giờ, nhưng khi Sở Thu Bạch đẩy cửa bước vào lúc một giờ năm mươi, cô đã đợi sẵn trong tiệm váy cưới."
Thu Bạch!"
Cô là một đối tượng kết hôn rất xứng đáng, lại càng là người biết điều, vừa nhìn thấy Sở Thu Bạch liền nhiệt tình đi tới khoác tay y, làm nũng phàn nàn: "Mấy hôm nay mẹ em đánh bài không biết bị ai lây cảm nặng, hôm nay sốt, em sợ lây cho anh nên đã kêu bà về nghỉ ngơi rồi!"
Cô tự nhiên giải thích lý do đến thử đồ cưới một mình, rồi mới quay sang chào hỏi Hàn Thuỵ Cầm một cách thân thiết: "Dì Hàn, sao mới mấy hôm không gặp mà dì lại trẻ đẹp ra vậy!"
Hàn Thuỵ Cầm bị cô dỗ dành đến mức cười toe toét: "Sao còn gọi là dì nữa!
Phải đổi cách xưng hô rồi!"
Văn Nhân cười duyên, lập tức gọi: "Mẹ!"
"Phải vậy chứ."
Hàn Thuỵ Cầm vui trở lại.Sở Giang Lai đi theo sau Sở Thu Bạch không nói một lời.
Văn Nhân nói chuyện với hắn, hắn cũng không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc áo phông rộng thùng thình và đôi giày bệt của Văn Nhân như đang suy nghĩ điều gì đó.Áo cưới là hàng thiết kế cao cấp của thương hiệu nổi tiếng, bốn năm nhân viên phục vụ đã chuẩn bị sẵn sàng, tất bật phục vụ, nhưng khi thử đồ vẫn gặp chút trục trặc - vòng eo cô dâu hơi lớn.
Nhân viên cửa hàng gọi một người lớn tuổi hơn vào phòng thử đồ, hai người cùng nhau cố gắng mới nhét vừa Văn Nhân vào trong chiếc áo.Ngày cưới đã cận kề, đây là lần thử đồ cuối cùng.
Tuy phần tà váy đã được thiết kế rộng rãi để che đi khuyết điểm, nhưng bụng Văn Nhân vẫn hơi lộ ra.Việc Văn Nhân có bạn trai cũ trước khi quen Sở Thu Bạch không phải là bí mật trong giới.Nụ cười trên mặt Hàn Thuỵ Cầm rõ ràng hơi gượng gạo, ánh mắt như dao găm nhìn Sở Thu Bạch.Sở Thu Bạch vẫn luôn đề phòng Sở Giang Lai sẽ đột nhiên gây khó dễ, nhưng chưa từng nghĩ tới cửa ải đầu tiên lại đến từ mẹ mình.Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, Văn Nhân không dám tùy tiện nói chuyện nữa, tuy vẫn cố gắng giữ nụ cười đúng mực, nhưng không ngừng dùng ánh mắt cầu cứu Sở Thu Bạch."
Rất đẹp."
Sở Thu Bạch không giải thích, y cho rằng mình không cần phải giải thích chi tiết với bất kỳ ai, tự nhiên bước đến trước gương, ôm cô dâu của mình từ phía sau, thân mật đặt cằm lên vai Văn Nhân.Chưa bao giờ gần gũi với Sở Thu Bạch như vậy, vai Văn Nhân hơi cứng lại.
Nhưng cô lập tức kiểm soát được.Những nhân viên đứng bên cạnh không hề hay biết sự ngại ngùng trong bầu không khí, nhao nhao khen ngợi, khen đây là một đôi trai tài gái sắc.Nhận thấy sự căng thẳng của Văn Nhân, Sở Thu Bạch mỉm cười an ủi.
Y phớt lờ ánh mắt sắc bén như dao găm của Sở Giang Lai, đưa tay vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trên vai Văn Nhân, ghé sát tai cô nói nhỏ một câu.
Cô dâu đang căng thẳng lập tức thả lỏng hơn một chút.Sau đó, Sở Thu Bạch hơi nâng giọng, mang theo nụ cười ấm áp: "Nhưng mà Văn Nhân, xem ra bất ngờ mà chúng ta dành cho mọi người sắp không giấu được nữa rồi!"
Thái độ ôn hòa dịu dàng, thậm chí còn có chút vui mừng nuông chiều của y khiến câu trả lời đã rõ - "Mẹ, đừng cau mày nữa, vợ con mang thai hơn hai tháng rồi, là song sinh đấy, mẹ không chúc mừng con sao?"
"Con sắp làm ba rồi..."
Hàn Thuỵ Cầm đang ngồi ở khu vực chờ đợi lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên phức tạp.
Gia đình này đã quá lâu không chào đón một sinh linh mới.Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tâm trạng bà như trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc, bà không kìm được mà nghẹn ngào.Thấy mẹ sắp khóc, Sở Thu Bạch biết mình đã vượt qua một cửa ải khó khăn, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám nhìn biểu cảm của Sở Giang Lai.Sau bữa tối, Văn Nhân hiếm khi chủ động gọi điện đến.Ánh mắt Hàn Thuỵ Cầm nhìn bụng cô chiều nay khiến cô cảm thấy bất an."
Thu Bạch, có phải em đã làm hỏng việc rồi không...
Em rất lo lắng, chúng ta thật sự có thể giấu được nhiều người như vậy sao?"
Khi thử áo cưới, thái độ ban đầu của Hàn Thuỵ Cầm đại diện cho suy nghĩ của rất nhiều người về những bà mẹ trẻ chưa kết hôn mà đã mang thai.
- Dù ngoài miệng có cởi mở đến đâu, trong lòng vẫn sẽ gán cho cô những nhãn mác này nọ.Hơn nữa, đứa trẻ trong bụng cô, căn bản không phải của Sở Thu Bạch."
Hay là, chúng ta nói thật đi?"
"Văn Nhân!"
Văn Nhân lập tức im bặt.Trong ấn tượng, Sở Thu Bạch hình như chưa bao giờ cắt ngang lời cô một cách gay gắt như vậy: "Chuyện này không hề phức tạp, chúng ta cũng không muốn giấu giếm điều gì.
Em mang thai, nên chúng ta chọn kết hôn sớm, chỉ vậy thôi."
Lúc này điều cấm kỵ nhất chính là tự loạn trận trước.Sở Thu Bạch nhỏ giọng trấn an cô: "Đừng nghĩ nhiều, mẹ anh chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý thôi.
Có thể thấy, bà rất thích em."
Y dừng lại một chút rồi hỏi: "Văn Nhân, em đã nói trước với ba mẹ em chuyện em mang thai chưa?"
"Ừ, em đã nói rồi."
Văn Nhân vội vàng đáp: "Nhưng em bảo họ tạm thời giữ bí mật."
"Vậy họ nói sao?"
"Họ đồng ý."
Văn Nhân nói: "Em nói, chúng ta định đợi em mang thai được ba tháng rồi mới công bố, đây cũng là phong tục ở quê em, nên họ không hỏi gì khác..."
"Tốt lắm."
Sở Thu Bạch yên tâm hơn một chút: "Em xem, cho đến bây giờ em đều làm rất tốt, mọi chuyện đều rất suôn sẻ, nên không cần phải suy nghĩ lung tung."
"Nhưng em lo lắng..."
"Không có nhưng."
Sở Thu Bạch đứng trên góc độ của bác sĩ, trấn an cô: "Nội tiết tố trong thời kỳ mang thai dao động lớn, thai phụ quả thực sẽ trở nên dễ xúc động hơn.
Sự nhạy cảm hiện giờ của em không phải vì tình hình trở nên tồi tệ, mà chỉ là do ảnh hưởng của nội tiết tố thôi.
Đừng lo lắng, mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp."
Văn Nhân ở đầu dây bên kia do dự, hơi thở gấp gáp, sự bình tĩnh ban ngày của cô thực ra đều là giả vờ."
Thật sao?
Em thật sự không bị lộ tẩy sao?
Thu Bạch, em rất là lo, nhất là khi đối mặt với mẹ anh, luôn sợ mình lỡ lời.
Mẹ anh giống như biết tất cả mọi chuyện."
"Mẹ anh biết gì chứ?"
Sở Thu Bạch nói: "Bây giờ mẹ anh là bà nội hạnh phúc nhất trên đời."
"Vậy chúng ta càng không nên lừa bà ấy chứ?
Thu Bạch, em rất áy náy.
Anh đã giúp em đến mức này, em thật sự rất ngại."
"Đừng nói như vậy."
Sở Thu Bạch lại cắt ngang lời cô.Sau một lúc im lặng, y chân thành và trầm giọng nói: "Văn Nhân, là em đã giúp anh."
Cảm nhận được sự nặng nề đột ngột của y, Văn Ân ở đầu dây bên kia cũng im lặng.Sở Thu Bạch ép mình trở thành một người lạc quan, cố tỏ ra thoải mái nói: "Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, việc cấp bách bây giờ của cô là nghe lời bác sĩ, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, ngủ sớm đi, cô dâu."
Chợt vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc", Hàn Thuỵ Cầm ở ngoài cửa gọi tên y.Sở Thu Bạch chưa kịp trả lời, bà đã đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh bàn im lặng nhìn cậu con trai chưa bao giờ hiểu chuyện đời lại khác thường nhỏ nhẹ dỗ dành người khác.
- "Văn Nhân, anh có chút việc, không nói chuyện với em nữa, mọi chuyện cứ giao cho anh, đừng lo lắng.
Ngủ đi nhé, chúc ngủ ngon."
Thấy y cúp máy, bà chủ nhà họ Sở ban chiều còn xúc động rơi nước mắt vì được lên chức bà nội, lúc này sắc mặt lại nghiêm trọng: "Gọi cho Văn Nhân à?"
"Vâng."
Hàn Thuỵ Cầm kéo ghế lại, ngồi đối diện y, ra vẻ muốn tâm sự.Sở Thu Bạch cảm thấy không ổn, liền nói với bà: "Mẹ, có chuyện gì thì mẹ nói ngắn gọn thôi, hôm nay con rất mệt."
Bà nhìn y một lúc, mới chậm rãi hỏi: "Thu Bạch, con nói thật với mẹ đi - đứa trẻ trong bụng Văn Ân rốt cuộc là của ai?"
Câu hỏi này đường đột và khiếm nhã.Sở Thu Bạch lộ vẻ mặt không thể tin được."
Mẹ biết mình đang nói gì không?!"
Y cao giọng, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi sợ hãi thầm kín.
- Gừng càng già càng cay."
Mẹ còn không biết con sao?"
Là mẹ ruột của Sở Thu Bạch, Hàn Thuỵ Cầm hiểu y hơn y tưởng rất nhiều."
Con và cô ấy quen nhau được bao lâu rồi?"
"Cái bụng đó của cô ấy không giống như mang thai hai tháng!"
"Theo mẹ thấy, đứa trẻ trong bụng cô ấy không phải của con..."
Sở Thu Bạch không kiên nhẫn cắt ngang suy đoán của bà: "Hồi chiều con đã nói rồi, Văn Nhân mang thai song sinh!"
Đối mặt với lời vu khống vô lý của mẹ, y tỏ ra gay gắt hơn bao giờ hết, giống như một người chồng thật sự, cãi nhau với mẹ để bảo vệ vợ mới cưới: "Mẹ có thể đừng nói bậy được không?"
Cuộc tranh cãi gay gắt khiến bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.Đối với Sở Thu Bạch, cơn thịnh nộ tuy hiếm thấy, nhưng lại rất hợp lý.
Dù sao, trên đời hiếm có người đàn ông nào có thể bình tĩnh khi bị mẹ nghi ngờ đứa trẻ trong bụng vợ mới cưới không phải của mình.Đối mặt với cơn giận của Sở Thu Bạch, Hàn Thuỵ Cầm không hề tức giận, bà như một công tố viên dày dặn kinh nghiệm, đang thẩm vấn tội phạm quan trọng, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Con chắc chắn là mẹ đang nói bậy sao?"
Sở Thu Bạch không muốn rơi vào bẫy của công tố viên, càng không muốn trở thành tội phạm phải liên tục chứng minh mình vô tội.
Y không tiếp lời mẹ, mà chủ động công kích: "Bà Hàn Thuỵ Cầm, làm ơn đừng dùng trí tưởng tượng phong phú của bà, đưa ra những giả thiết vớ vẩn đó nữa!
Điều này bất lợi cho sự đoàn kết của gia đình nhỏ mới thành lập của con trai bà..."
"Nếu đứa trẻ không phải của con, thì còn đoàn kết gia đình cái gì?"
"..."
"Bản thân con là bác sĩ, chẳng lẽ lại không biết đứa trẻ có phải của con hay không?"
"Nếu chuyện này xảy ra với Giang Lai, chắc chắn mẹ sẽ không phải lo lắng, nhưng đổi lại là con thì khó nói lắm!"
"Đầu óc con chỉ toàn nghĩ đến bệnh nhân của mình, suốt ngày bận rộn cứu người, ngay cả việc hôm nay mình đã ăn trưa chưa cũng có thể quên, làm sao biết được lai lịch của đứa trẻ?"
"Hơn nữa, con và cô ấy mới quen nhau chưa được bao lâu thì con đã đến Kinh Thị rồi, ngày thường ngay cả Giang Hỗ cũng ít khi về.
Con nói xem, đứa trẻ này từ đâu ra?"
"Chuyện này khó hiểu lắm sao?"
Sở Thu Bạch không nhịn được nói: "Con đã nói rất nhiều lần rồi!
Trong mối quan hệ này, cô ấy đã hy sinh nhiều hơn con!
Mẹ cũng thấy rồi đấy, những ngày con ở Kinh Thị, cô ấy chạy đến Kinh Thị nhiều như thế nào!
Chúng con luôn ở bên nhau, nếu mẹ không tin, có thể hỏi Sở Dung!"
"Hơn nữa, nếu không phải mẹ luôn giục con thử quen cô ấy!
Con căn bản sẽ không chấp nhận cô ấy!"
Sở Thu Bạch tỏ ra hung hăng hơn bao giờ hết, như một con linh dương bị chọc giận: "Nếu ngay từ đầu mẹ đã cho rằng cô ấy là người phụ nữ mang thai con của người khác đến tìm con cưới, thì mẹ không nên giới thiệu cô ấy cho con!"
"Con..."
Hàn Thuỵ Cầm sững người.Sở Thu Bạch thừa thắng xông lên: "Xin lỗi mẹ, tuy không nên nói thế này, nhưng nếu không phải mẹ liên tục nhấn mạnh hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, nói cái gì mà hy vọng sau này có thể hợp tác cùng có lợi, còn than thở cháu của người ta đã biết chạy nhảy rồi, mà mẹ vẫn còn chưa thấy bóng dáng con dâu đâu, thì lúc đầu con còn không thèm nhìn cô ấy lấy một cái!"
"Một mối quan hệ bắt đầu như vậy, mà mẹ lại nghi ngờ con yêu cô ấy đến mức bằng lòng nhận nuôi con của người khác?"
Sở Thu Bạch hơi nhướng mày, toát lên vẻ lạnh lùng mà Hàn Thuỵ Cầm cảm thấy xa lạ: "Nếu không phải cô ấy bất ngờ mang thai, con sẽ không cưới cô ấy."
Sở Thu Bạch từ nhỏ tính tình ôn hòa, ngoài việc học giỏi ra, nhìn chung là một người hơi khờ trong cuộc sống, khả năng tự lập kém, quan hệ xã giao bình thường.Nhưng y là một người tốt.Một gia sư từng dạy kèm nhiều đứa trẻ nhà họ Sở đã nhận xét một cách tế nhị rằng, so với những đứa trẻ tinh ranh đồng trang lứa của nhà họ Sở, Sở Thu Bạch giống như một viên ngọc chưa được mài giũa.Hàn Thuỵ Cầm biết, gia sư đó nói đúng.Trong số những đứa trẻ nhà họ Sở, nói dễ nghe thì Sở Thu Bạch là viên ngọc chưa được mài giũa, nói khó nghe thì y là một hòn đá ngoài cứng trong mềm.Không biết tranh giành, ngoài lạnh trong nóng, dễ mềm lòng, thiếu tham vọng...
Những đặc điểm hiếm thấy ở những đứa trẻ nhà họ Sở này đã từng khiến Hàn Thuỵ Cầm rất lo lắng.Bà lo lắng Sở Thu Bạch ôn hòa sẽ chịu thiệt thòi trong mọi mặt của cuộc sống sau này.Sở Thu Bạch không ham vật chất, tâm trạng cũng luôn ổn định và bình thản.
Hàn Thuỵ Cầm cho rằng y là một đứa trẻ rất dịu dàng, sẽ không biết tranh giành cho bản thân.
Đây là lần đầu tiên bà nghe y nói chuyện về chủ đề thực tế và thực dụng một cách tỉnh táo và lạnh lùng như vậy.Nhìn chằm chằm vào biểu cảm của y, Hàn Thuỵ Cầm cố gắng tìm kiếm dù chỉ một chút sơ hở trên khuôn mặt Sở Thu Bạch.Nhưng bà đã thất bại.Sự sắc bén chưa từng có của Sở Thu Bạch khiến bà cảm thấy xa lạ, nhưng cũng quen thuộc.
- Sự lạnh lùng "thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ không để người trong thiên hạ phụ ta" này, hoàn toàn trùng khớp với vẻ mặt mà Sở Chấn Thiên thường lộ ra trong ký ức của bà.Hôn nhân đối với người nhà họ Sở rốt cuộc có ý nghĩa gì?Đó là khế ước để hai gia tộc có thể cùng nhau kinh doanh, là liên minh cùng thịnh cùng suy.
Sự hình thành của nó cần nhiều điều kiện cần thiết, nhưng duy chỉ có tình yêu không phải là điều kiện bắt buộc.Sở Thu Bạch không hiểu chuyện tình cảm, một khi đã tỉnh ngộ, lại trở nên khôn ngoan và tỉnh táo giống hệt Sở Chấn Thiên.Hàn Thuỵ Cầm không biết mình nên vui hay buồn."
Con đừng giận, mẹ chỉ là lo lắng cho con!
Con luôn không biết tranh giành quyền lợi của mình, miệng cứng lòng mềm hay chịu thiệt.
Thôi được rồi, mẹ không nói nữa, chỉ cần con chắc chắn đứa trẻ là của con, chắc chắn cưới cô ấy rồi con sẽ không hối hận, thì đương nhiên mẹ không có gì để nói.
Muộn rồi, nghỉ ngơi đi."
Sở Thu Bạch gật đầu với bà: "Chúc ngủ ngon."
Nhưng y không đứng dậy mở cửa cho mẹ như mọi khi, mà chỉ ngồi yên trước bàn làm việc trong phòng ngủ nhìn bà rời đi.Y cảm thấy rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không còn sức lực để đứng dậy giả vờ ân cần nữa.Cánh cửa khẽ đóng lại, Sở Thu Bạch quay đầu lại, nhìn thấy trên tấm kính cửa sổ phòng ngủ phản chiếu ánh đèn đêm in bóng một khuôn mặt lạnh lùng.Ánh mắt nhìn xuống, trên bàn học đặt bức ảnh chụp chung của y và Sở Giang Lai thời cấp ba.Hai thiếu niên khoác vai nhau, mỉm cười nhìn y qua thời gian mười mấy năm có tốt có xấu.Nụ cười rạng rỡ đã lâu không gặp này khiến Sở Thu Bạch không cười nổi, trong lòng dâng lên cảm giác trống rỗng và mệt mỏi hơn.—----