Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu

Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 10


Khi Quý Hân Nguyệt và mấy người kia trở về, Giản Tiếu Tiếu đang nheo mắt lại uống trà sữa.

Nàng vốn đã thích loại đồ uống thơm thơm như thế này, chỉ là trước đây tâm trạng không được tốt nên chẳng buồn động đến. Gần đây tâm trạng không còn quá tiêu cực, các nhu cầu sinh lý và tâm lý cũng dần dần trỗi dậy, không còn như trước đây sống chết chẳng màng gì nữa.

Quý Hân Nguyệt thấy Giản Tiếu Tiếu lén mua một chai trà sữa, liền giả vờ trách yêu: "Ôi chà, cậu đúng là tham ăn, tớ đã nói uống trà sữa dễ mập mà, thế mà cậu còn lén mua về."

Giản Tiếu Tiếu trân quý đậy nắp lại, hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ: không phải tớ mua đâu, là cái con ma đáng ghét đó mua cho đấy.

Bùi Uyển vừa cởi áo ngoài ra, bên trong là một chiếc áo ngắn tập thể thao ướt đẫm mồ hôi. Dù trông Bùi Uyển dịu dàng nho nhã nhưng lúc cởi áo lại lộ ra cơ bụng rõ nét, eo nhỏ mảnh khảnh, khiến Giản Tiếu Tiếu nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.

Bùi Uyển cười nói: "Đừng nhìn nữa, uống trà sữa thì không có cơ bụng đâu nha."

Thịnh Diễm còn đi đến bên cạnh Giản Tiếu Tiếu, vén vạt áo lên, nhướng mày nói: "Bảo bối Tiếu Tiếu ơi, cho chị uống một ngụm trà sữa liền cho em sờ cơ bụng."

Giản Tiếu Tiếu nuốt nước miếng, rồi ôm chặt chai trà sữa vào lòng: "Em không sờ, không thèm!"

Ngạo Băng cầm quần áo thay đi vào nhà tắm: "Chắc chắn là em không có, chắc trong đây mỗi em không có thôi."

Giản Tiếu Tiếu len lén xoa xoa cái bụng mềm mềm của mình: "Không thèm."

Nàng là con gái, con gái thì cần gì cơ bụng chứ!
Sau đó bốn người lần lượt đi tắm, nói chúc ngủ ngon rồi ai nấy leo lên giường.

Quý Hân Nguyệt còn cười nói: "Tiếu Tiếu vẫn còn ôm lấy chai trà sữa của cậu ấy kìa, sợ tụi mình giành uống đó."

Bốn người họ bật cười khẽ, sau đó vì luyện tập quá mệt nên chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau là ngày Bạch Mạn và Giản Tiếu Tiếu cùng thi đấu.

Bạch Mạn cũng không còn thời gian để chơi game nữa, chỉ sau khi ngủ dậy vào buổi sáng, cô mở game ra, xoa đầu Giản Tiếu Tiếu một cái rồi nhẹ giọng nói "cố lên", sau đó rời đi.

Giản Tiếu Tiếu trong lúc mơ màng cảm thấy có người đang xoa đầu mình, khẽ lẩm bẩm một câu "Đồ đáng ghét", rồi lại ngủ tiếp.

Sau đó Bạch Mạn lên xe đến trung tâm ghi hình, đến nơi thì mọi người bắt đầu bốc thăm quyết định thứ tự biểu diễn.

Vì lần này có sáu nhóm thi đấu, mỗi nhóm biểu diễn khoảng hơn mười phút, cộng thêm thời gian dẫn dắt chương trình, nhận xét, chấm điểm nên toàn bộ thời lượng ghi hình dự kiến là bốn tiếng.

Dù mỗi nhóm chỉ biểu diễn hơn mười phút, nhưng vẫn phải ở lại chờ suốt buổi.

Khi bốc thăm, MC mời mỗi vị khách mời bốc hai con số thứ tự, rồi chia cho hai nhóm thí sinh thuộc đội mình.

Huấn luyện viên của Bạch Mạn là Văn Ngọc lập tức tỏ vẻ khó xử: "Thật khó nghĩ quá đi mất! Hai số này chắc chắn là một số đứng trước, một số đứng sau, vậy thì nên đưa số đứng sau cho nhóm nào đây?"

Trong những chương trình như thế này, biểu diễn càng về sau càng có lợi, bởi vì trí nhớ của khán giả có giới hạn. Ví dụ tiết mục đầu tiên có thể khiến người ta ấn tượng mạnh, nhưng đến khi xem xong tiết mục thứ tư, thứ năm hay thứ sáu, nếu hỏi lại khán giả về tiết mục đầu tiên thì họ có khi đã chẳng nhớ rõ nữa.

Vì vậy việc giao quyền sắp xếp thứ tự biểu diễn cho huấn luyện viên lần này thật ra cũng là một điểm gây chú ý.

Bạch Mạn cảm thấy câu này của Văn Ngọc dường như là đang nói với cô, nhưng cô không lên tiếng đáp lại. Cô luôn có cảm giác, dù cô có nói gì đi nữa thì cũng sẽ rơi vào cái bẫy do Văn Ngọc đặt sẵn.

Cuối cùng, nam diễn viên đóng vai Nhĩ Hào lên tiếng: "Bọn tôi nghe theo sắp xếp của cô Văn, tin rằng mọi sự sắp đặt của cô đều có lý do cả."

Nam diễn viên này trong giới vốn có thực lực và danh tiếng không tệ, đến tham gia chương trình chủ yếu là vì nợ tình đạo diễn chương trình nên mới xuất hiện. Vì vậy Văn Ngọc cũng không dám đối đầu trực diện với anh ta, chỉ cười nói sẽ cố gắng công bằng hết mức có thể.

Cuối cùng không rõ là may mắn hay xui xẻo, Văn Ngọc lại bốc trúng số một và số sáu. Nhưng cô cũng hiểu nếu mình bốc được hai vị trí như vậy, lên hình chắc chắn sẽ không ít, liền tỏ vẻ rất khó xử: "Giờ thì phải làm sao đây?"

Lúc này MC liền nói với hai nhóm diễn viên: "Hai nhóm có muốn tranh thủ cơ hội vận động bầu chọn từ cô Văn không?"

Lúc này hai nhóm diễn viên thật ra có thể mạnh dạn lên tiếng, cũng là một cách gây sự chú ý.

Chẳng hạn có thể nói toạc ra là muốn giành hạng nhất, hoặc nói rằng phần trình diễn của mình chắc chắn vượt mặt nhóm còn lại, tuy sẽ có phần kém khiêm tốn, thậm chí hơi ngạo mạn, nhưng sau khi phát sóng sẽ chắc chắn thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Ai mà ngờ được, sau khi nhóm lưu lượng nói xong lời khí thế thì nam diễn viên đóng vai Nhĩ Hào lại lên tiếng: "Tôi cũng cảm thấy thực lực của bọn họ không thể xem thường. Đã lợi hại như vậy thì nên để lại cuối cùng làm tiết mục kết thúc, cho nên cô cứ giao vị trí đầu tiên cho bọn tôi đi. Dù sao tụi tôi cũng lớn tuổi hơn, nên nhường cơ hội nhiều hơn cho lớp trẻ."

Thế là nhóm lưu lượng bỗng trở nên rất vô lễ, thiếu tinh tế, khiến hầu hết người trong nhóm đều sầm mặt. Nhưng chuyện đã thế thì biết làm sao được, chỉ đành đến lúc ghi hình xong thì nhờ đạo diễn cắt đoạn này đi đừng để nó lên sóng.

Sau đó MC liền cho mọi người lui xuống chuẩn bị.

Xuống sân khấu rồi, Sài Tư Tư vỗ ngực nói: "Thật ra em thấy biểu diễn đầu tiên cũng hay mà, xong sớm thì có thể yên tâm ngồi xem người ta diễn."

Bạch Mạn cười nói: "Tôi cũng nghĩ vậy." Đến lúc đó còn có thể tranh thủ lén ra ngoài tìm thời gian xem Giản Tiếu Tiếu biểu diễn nữa, không biết trong trò chơi có làm lại phần thi đấu đó không.

Bạch Mạn chưa từng xem phiên bản hoàn chỉnh có cả phần nghe nhạc và nhảy múa, cũng khá mong chờ.

Tạo hình và trang điểm của họ đã được chuẩn bị xong từ trước khi ghi hình, giờ chỉ cần thay quần áo là lên sân khấu được rồi.

Khi đứng vững trên sân khấu, MC bắt đầu dẫn dắt trước màn, sau khi đọc xong toàn bộ quy tắc cùng tên các nhà tài trợ, cô ấy hưng phấn giới thiệu: "Tiếp theo, mời nhóm biểu diễn đầu tiên của chúng ta mang đến tiết mục《 Tình thâm thâm vũ mông mông 》, màn đính hôn giữa Như Bình và Thư Hoàn!"

Tiếng vỗ tay vang lên, màn sân khấu được kéo lên, cả sân khấu chìm trong bóng tối, ngay sau đó một luồng ánh sáng trắng rọi thẳng lên người Bạch Mạn, khán giả bên dưới lập tức phát ra tiếng trầm trồ kinh ngạc.

Bạch Mạn trước khi lên sân khấu có dặm lại lớp trang điểm, lúc này đang mặc một bộ sườn xám trắng, bên ngoài khoác thêm một tấm lụa đỏ trong suốt, đứng ở mé phải sân khấu với ánh mắt đầy căm hận.

Đôi mắt cô được trang điểm sắc nét, đôi môi đỏ rực rỡ như máu tươi, thoạt nhìn đã tạo cảm giác thị giác vô cùng mạnh mẽ.

Ánh mắt cô chậm rãi nâng lên, nhìn về phía khán giả, nhưng lại như đang nhìn một kẻ bạc tình lạnh lùng vô tâm, "Thư Hoàn, anh rời bỏ tôi chỉ vì cuốn nhật ký, anh chỉ thấy tôi theo đuổi anh là để trả thù Như Bình và cả nhà bọn họ, nhưng lại không thấy được sau đó tôi đã thực lòng với anh."

Cô cười khẩy đầy giễu cợt, cụp mắt xuống rồi lại ngẩng lên, trong đôi mắt lúc này không còn yếu đuối hay oán hận nữa, chỉ còn lại một ý niệm cố chấp đầy kiên định, "Tôi sẽ không để anh toại nguyện đâu, sẽ không để anh đính hôn với Như Bình. Một khi tôi đã yêu anh, một khi vì muốn trả thù bọn họ mà khiến anh yêu tôi, thì tôi tuyệt đối không cho phép anh rời xa tôi nữa."

Dứt lời, cô khẽ nhếch môi cười, vừa cứng cỏi, vừa mê hoặc, lại như có chút gì đó trong sáng và thuần khiết.

Thấy Bạch Mạn như vậy, Văn Ngọc nghiến răng đến suýt vỡ vụn!

Tuy rằng Bạch Mạn đã phá vỡ thiết lập nhân vật gốc của Như Bình, nhưng phải thừa nhận kiểu phụ nữ xinh đẹp có phần hiểm độc nhưng lại kiên định như vậy, lại càng phù hợp với thẩm mỹ đại chúng hiện nay hơn.
 
Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 11


Bạch Mạn diễn xuất vô cùng tự nhiên, không phải kiểu vừa nhìn đã biết là đang "diễn", mà từ lời thoại đến biểu cảm đều trôi chảy, phản ứng tự nhiên, như thể cô chính là nhân vật ấy, là người trong câu chuyện ấy.

Cô bước vài bước trên đôi giày cao gót, đúng lúc trùng khớp với tiếng giày vang lên từ loa phát, ánh đèn cũng dần sáng lên, toàn bộ sân khấu hiện ra trước mắt khán giả, tiếng nhạc phương Tây vui vẻ rộn ràng vang lên, mọi người trên sân khấu đang ôm nhau nhảy múa, từng bước chân tràn đầy hân hoan.

Trên mặt Bạch Mạn thoáng hiện nụ cười, nụ cười ấy lan vào tận trong đáy mắt, như thể cô cũng đang vui cùng với đám đông kia.

Tiếng của một người hầu vang lên giữa đám đông: "Lão gia, phu nhân, tiểu thư Y Bình đến rồi."

Mọi người đồng loạt ngừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía người vừa tới.

Y Bình mặc một bộ sườn xám trắng, trang phục lộng lẫy, nhìn vô cùng nổi bật, thậm chí còn rực rỡ hơn cả nhân vật chính hôm nay là Như Bình.

"Thư Hoàn, Như Bình, tôi đến đây là để chúc mừng hai người." Nàng cười quyến rũ, ánh mắt lại rơi lên người Thư Hoàn, "Ngày trọng đại như thế này, sao anh có thể quên tôi được? Vậy mà lại không mời tôi, chẳng lẽ tôi không phải là một phần của hai người sao? Chẳng lẽ giữa chúng ta không có nhiều kỷ niệm đáng nhớ à?"

Lời nàng nói thẳng thừng nhắm vào Thư Hoàn, tuy miệng cười nhưng rõ ràng là đang khơi mào trận chiến.

Một cô gái ngồi hàng ghế đầu trong khán đài ôm tim, nhìn màn hình lớn rồi lại nhìn sang Bạch Mạn, trong lòng tràn ngập chấn động, thốt lên một câu: "Vãi! Quá 'trà xanh' luôn!"

Cô gái bên cạnh cũng phụ họa: "Hu hu hu, trà xanh mà đẹp quá đi mất!"

Văn Ngọc nghe thấy đánh giá này mà tức đến nghiến răng, cô ta dám chắc cái từ "trà xanh" đó tuyệt đối không phải mang nghĩa xấu!

Ánh mắt Thư Hoàn thoáng lộ vẻ đau lòng, gương mặt đẹp trai đến mức kinh diễm xuất hiện trên màn hình lớn, ánh mắt sâu tình lập tức khiến khán giả dưới khán đài hét lên khe khẽ.

Y Bình lại càng cười quyến rũ hơn, cất lời chúc: "Hai người đúng là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc. Tôi chúc hai người đầu bạc răng long, mọi chuyện đều thuận lợi." Diễn sống động hình ảnh "trên mặt cười hớn hở, trong lòng chửi thầm".

Đồng tử Thư Hoàn hơi co lại, thoáng hiện sự kinh ngạc, ngay sau đó là biểu cảm như thể "người phụ nữ này dám mắng tôi, không hổ là người tôi từng yêu, quả nhiên khác biệt."

Màn đấu khẩu này lại tiếp tục khiến khán giả phía dưới la lên khe khẽ lần nữa.

Lúc này Như Bình mặc một bộ sườn xám đỏ rực, nhưng vẫn mang dáng vẻ thuần khiết ngây thơ, khẽ c*n m** d***, cuối cùng vẫn cố nở nụ cười: "Y Bình, chị đến rồi à, cảm ơn chị đã chúc phúc cho bọn em."

Trong nguyên tác, Hà Thư Hoàn vốn là bạn trai của Như Bình, bị Y Bình, người mang ý đồ trả thù cướp đi, nhưng trong quá trình đó Y Bình lại yêu Thư Hoàn thật lòng.

Về sau Thư Hoàn đọc được nhật ký trả thù của Y Bình, liền tin rằng Y Bình ở bên mình chỉ vì muốn báo thù chứ không thật lòng yêu, vì quá đau khổ nên lao vào chiến trường làm phóng viên chiến địa.

Trên sân khấu lúc này, Sài Tư Tư vào vai Như Bình thể hiện hình ảnh một đóa "bạch liên hoa*", vừa ấm ức vừa vô tội, rõ ràng khi trước chính là nàng bị cướp mất bạn trai, nàng phải vất vả đến tận Tùy Viễn xa xôi để an ủi trái tim bị tổn thương của bạn trai, đưa anh ta quay lại bên mình, vậy mà Y Bình lại xuất hiện.

(*): từ lóng chỉ người giả vờ ngây thơ, trong sáng, thánh thiện, nhưng thật ra thủ đoạn, giả tạo hoặc hai mặt.

Tuy ngoài miệng Y Bình nói lời chúc phúc, nhưng nàng hiểu rõ, Y Bình hoàn toàn không thật lòng. Nếu thật sự chúc phúc thì sao lại không nhìn mình mà cứ nhìn chằm chằm vào Thư Hoàn chứ!

Nhưng hôm nay là lễ đính hôn của mình, không thể nói những lời trẻ con được, chỉ có thể giả vờ vui vẻ mà cảm ơn Y Bình thôi.

Lúc này Y Bình mới nhìn sang Như Bình, ánh mắt đầy sắc bén, sau đó đảo mắt một vòng xung quanh, "Còn có cả ban nhạc nữa kìa, đúng là một buổi tiệc đính hôn lãng mạn quá nhỉ!"

Cô lại nhìn sang Như Bình, đưa tay nắm lấy tay Như Bình, khuôn mặt đầy áy náy, "Chị làm chị gái thật là tệ, chẳng mang được gì đến cho em cả. Nhưng, chị là ca nữ ở vũ trường Đại Thượng Hải, vậy nên chị muốn dùng tiếng hát để gửi lời chúc phúc, được chứ?"

Như Bình hoảng hốt nhìn xung quanh, cuối cùng quay sang nhìn Thư Hoàn.

Thư Hoàn vừa nhìn vào đôi mắt như nai con của Như Bình thì lập tức mềm lòng, ôm eo nàng, định lên tiếng từ chối. Thế nhưng khi ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Y Bình, lời từ chối lại không thể nói ra miệng.

Anh nhất thời không biết phải làm sao, mà đôi mắt sâu tình ấy nhìn ai cũng đầy thâm tình, vẻ yêu chiều đau lòng trên mặt khiến người ta khó lòng cưỡng lại. Nhưng kiểu này lại đang đối diện với hai cô gái, khiến khán giả không khỏi ôm ngực thốt lên: "Trời ơi, tên này đúng là tra nam!"

Văn Ngọc đưa tay ôm trán, lúc này cô ta cũng đã hiểu rõ suy nghĩ của đám người này rồi!

Lúc này, một người "lốp dự phòng" kiêm "máy điều hòa trung tâm" chính hiệu Lục Phi không chịu nổi nữa liền nhíu mày bước tới. Anh mặc một bộ vest xám ba mảnh, đeo kính gọng vàng, vốn đã mang khí chất nho nhã ôn hòa, nay lại thêm chút cảm giác cấm dục, khiến người ta không thể diễn tả thành lời.

Tóm lại là, khi ống kính lia đến anh, cả đám khán giả phía dưới đồng loạt hít một hơi lạnh.

Sau đó Lục Phi dịu dàng nhìn Như Bình, còn khi nhìn sang Y Bình thì ánh mắt lại là sự trách móc, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa: "Y Bình, hình như cô hơi mệt rồi, hay là đi nghỉ một lát nhé?"

Y Bình lập tức phản bác, "Tôi làm sao mà không thoải mái?"

Đúng lúc đó, một người đàn ông từ cầu thang bên cạnh bước xuống, là Nhĩ Hào. Anh ta một tay đút túi, áo vest mở phanh để lộ chiếc áo gilê và sơ mi trắng bên trong, bộ vest đen tuyền càng làm tăng thêm vẻ nghiêm nghị và cao quý.

Anh ta lạnh lùng nhìn Y Bình, giọng nói lại không dịu dàng như Lục Phi mà trầm thấp cứng rắn, "Như cô nói, hôm nay đúng là một ngày vui. Lời chúc của cô chúng tôi cũng đã nhận, chúng tôi đã mời ban nhạc và ca sĩ khác rồi, không cần cô hát để chúc mừng."

Sau đó anh quay sang nói với người hầu bên cạnh: "Dìu tiểu thư sang nghỉ một chút."

"Tôi không cần." Y Bình đưa tay vuốt lại mái tóc, ánh mắt lẳng lơ nhìn sang Nhĩ Hào, "Nếu tôi không đi, đại thiếu gia có phải sẽ bảo người đuổi tôi ra ngoài không?"

Nhĩ Hào không cười, nhíu mày, cả người toát ra khí chất quý tộc tinh tế, "Không cần. Chỉ là cô cũng nên tự hiểu rõ một số chuyện."

Y Bình hiểu được ánh mắt của anh ta. Hôm nay là lễ đính hôn của Như Bình và Thư Hoàn, còn cô chỉ là bạn gái cũ của Thư Hoàn, thật sự không nên xuất hiện ở đây. Cô cúi đầu cười nhạt đầy châm biếm, cảm thấy bản thân lúc này thật hèn mọn đến cực điểm, giống hệt như người phụ nữ thê thảm ngày ấy dầm mưa đến đây để cầu xin chút sinh hoạt phí, không còn gì gọi là tự trọng hay thể diện nữa.

Cô đã dựa vào giọng hát của mình để nuôi sống bản thân và mẹ, thoát khỏi gia đình này, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy, vậy mà lại bị tên Hà Thư Hoàn này đánh bại, thất bại trong gang tấc!

Còn Như Bình thì chẳng cần làm gì cả. Chỉ cần là tiểu thư của ngôi nhà này, là con gái của Tuyết di, cô ấy liền có thể nhận được sự quan tâm và yêu thương của tất cả mọi người.

Cô đúng là nên rời đi, nhưng cô không cam lòng!

Y Bình một lần nữa ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười đó, nhưng trong mắt đã ngập tràn nước mắt.

Cô nhìn Thư Hoàn, nhìn vào đôi mắt sâu tình ấy đang nhìn mình, nhìn thấy Lục Phi bên cạnh đang đầy dịu dàng chăm sóc Như Bình, lại nhìn thấy Nhĩ Hào lạnh lùng vô tình, cô cười, cuối cùng khóe mắt cong lên, nhìn Thư Hoàn, "Tôi đi trước đây. Tạm biệt."

Con ngươi Thư Hoàn run lên, như thể trái tim bị ánh nhìn đó móc trúng. Khi Y Bình xoay người, anh vô thức bước lên một bước, nhưng lại bị vướng vì đang ôm eo Như Bình.

Anh cúi đầu nhìn Như Bình với ánh mắt đầy trong sáng và tủi thân, rồi nhẫn tâm buông eo nàng ra, bước nhanh về phía Y Bình vừa rời đi.

Y Bình nghe thấy tiếng bước chân phía sau, khóe môi cong lên, nở một nụ cười đắc ý.

Còn Như Bình thì mím môi, nước mắt rơi xuống.

Lục Phi lập tức đau lòng tiến đến bên cạnh nàng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang nơi Nhĩ Hạo đang đứng. Nhĩ Hào siết chặt tay vịn, nghiến răng, trầm giọng quát: "Thư Hoàn!"

Sau đó màn sân khấu buông xuống.

Hiện trường phải mất một lúc mới vang lên tiếng vỗ tay.

Tổ diễn viên này toàn là thực lực, hơn nữa không diễn theo phong cách cũ đầy drama của nguyên tác, mà dùng phục trang, đạo cụ và phong cách diễn phù hợp thị hiếu hiện tại của khán giả, lại còn thêm yếu tố sáng tạo cá nhân để lý giải nhân vật, lập tức khiến người ta cảm thấy tươi mới.

Không những không thấy xấu hổ hay lố lăng, mà còn có cảm giác: "Trời ơi, đang đến đoạn ** nhất rồi, sao lại dừng lại! Diễn tiếp đi! Mau diễn tiếp đi cho tôi!"

Màn sân khấu vừa hạ, nhiều khán giả vẫn chưa kịp hoàn hồn. Mãi đến khi MC lên sân khấu, họ mới bắt đầu cảm thán.

"Trời ơi! Nhĩ Hào kia tôi mê rồi! Khí chất quý tộc đó, đúng là thiếu gia nhà giàu đích thực!"

"Lục Phi cũng quá ổn! Dịu dàng quá đi mất!"

"Thư Hoàn đúng là tra nam! Mắt thì sâu tình thật đấy, mặt cũng đẹp thật đấy nhưng đúng là tra mà! Aaaaa!" Người nói câu này còn cắn cả ống tay áo.

Không ít người cũng bàn tán về Bạch Mạn và Sài Tư Tư.

"Tôi thích Y Bình. Diễn kiểu 'trà xanh' nhưng mà thẳng thắn, cảm giác không giống nguyên tác lắm nhưng mà cuốn quá trời! Môi đỏ rực kia, tôi mê quá trời luôn!"

"Tôi mê Y Bình, quá A rồi*! Đẹp chết đi được, tôi chịu không nổi!"

(*): đang khen ai đó là quá bản lĩnh, quá ngầu, hoặc có phong thái áp đảo người khác.

"Không ai nói đến Như Bình à? Tôi thích Như Bình lắm á! Như một bé thỏ trắng ngoan ngoãn, đúng chuẩn tiểu thư. Cái tên đại tra Thư Hoàn kia, sao lại bỏ đóa bạch liên như Như Bình để chạy theo trà xanh Y Bình chứ! Như Bình của tụi mình không tốt sao?!"

MC phải trấn an một lúc lâu, mới khiến khán giả bình tĩnh lại. Sau đó MC cảm khái nói:

"Tôi thật sự không ngờ nhóm diễn viên này lại có thể thể hiện phân cảnh này một cách mãnh liệt như vậy. Dù sao thì bộ phim này là ký ức tuổi thơ của tôi, và hiện giờ trên Weibo hay các nền tảng mạng xã hội khác tôi cũng thường thấy mọi người cà khịa bộ phim này. Tất nhiên,《 Tình thâm thâm vũ mông mông 》là một tác phẩm vô cùng xuất sắc, chỉ là tác phẩm nào cũng mang tính thời đại, một nghìn người thì sẽ có một nghìn cách hiểu khác nhau. Mà hôm nay, chúng ta đã được chứng kiến một cách lý giải hoàn toàn mới về tác phẩm và nhân vật, thật sự khiến tôi rất kinh ngạc."

Lúc này, các diễn viên cũng được mời lên sân khấu, sau đó các khách mời bắt đầu nhận xét.

Một vị đạo diễn nói: "Tôi cảm thấy lần cải biên này của họ vô cùng thành công. Tuy chỉ là một phân cảnh ngắn, nhưng điều mà chúng ta có thể thấy được là, các diễn viên đã dùng chính kỹ năng diễn xuất của mình để lý giải một câu chuyện theo cách hoàn toàn mới, mà lại không khiến người xem cảm thấy gượng gạo, trái lại còn khiến người ta cảm thấy chưa đã. Chỉ riêng cảm giác đó thôi cũng đủ để tôi cho rằng màn biểu diễn này đã thành công."

Một diễn viên gạo cội khác cũng nói: "Tôi rất đồng tình với lời của đạo diễn Lưu. Dù tuổi tôi đã lớn, nhưng vẫn luôn quan tâm đến ngành phim ảnh của chúng ta. Giờ đây khán giả truyền hình đã thay đổi qua từng thế hệ, thì phong cách biểu diễn của chúng ta cũng cần thay đổi. Mà họ đã làm rất tốt điều đó. Tôi cho rằng đây là một tác phẩm rất thành công."

Lúc này mọi người đã hiểu rõ lý do thành công của nhóm diễn viên này, bởi phản ứng của khán giả chính là minh chứng cho hiệu quả của việc cải biên.

Dù có người cho rằng khán giả bị ngoại hình của năm người trong nhóm thu hút, thì những lời nhận xét từ các khách mời cũng đã chứng minh rằng kỹ năng diễn xuất của họ gần như không có khuyết điểm.

Đến lượt Văn Ngọc, cô cười nói: "Mọi người đều đang khen ngợi các bạn, nhưng vì các bạn là thành viên trong đội của tôi, nên tôi sẽ nói một vài lời các bạn có thể không thích nghe. Dĩ nhiên, cũng là để tốt cho mọi người. Dẫu sao thì, lời thật thường khó nghe."

"Phần diễn của mọi người đều rất tốt, hiệu quả cũng không tồi. Nhưng các bạn có từng nghĩ rằng, việc cải biên một tác phẩm kinh điển như vậy thực ra là không nên không?"

Văn Ngọc mang theo vẻ không tán đồng rõ rệt, "Tất cả các bạn đều biết, tác phẩm kinh điển được gọi là kinh điển là vì nó có giá trị riêng, và đó là thành quả lao động cực khổ của các tiền bối. Nhưng sự cải biên hôm nay, lại như một sự thiếu tôn trọng với tác phẩm gốc vậy."

Sau đó Văn Ngọc lắc đầu, nói với họ: "Tôi hy vọng sau này các bạn có thể dùng một thái độ tôn trọng hơn để đối đãi với từng tác phẩm."

Tất cả mọi người kể cả MC: "......"

MC: Cái quỷ gì thế này, tôi phải gỡ rối thế nào đây? Gỡ kiểu gì? Má nó, lúc nhờ người đưa cô ta vào chương trình thì đầu cô ta bị cửa kẹp chắc? Mấy lời này chẳng phải vả vào mặt hai vị tiền bối phía trước à? Mấy nhóm sau lên sân khấu còn diễn kiểu gì nữa? Có mấy đội cũng cải biên rồi mà! Cô ta bị ngu à? Tôi mẹ nó gỡ không nổi nữa đâu! Gỡ con khỉ ấy, tôi mặc kệ!

Sau đó MC nhìn vào ống kính, nói: "Cảm ơn cô Văn đã nhận xét, bây giờ xin mời bước vào phần đánh giá của khán giả."

Anh ta trực tiếp nhảy qua quy trình, khán giả còn chưa kịp phản ứng, vội vàng lấy máy bấm điểm ra và nhấn nút bình chọn.

Mấy người trên sân khấu nghe xong nhận xét của Văn Ngọc cũng không ai tranh luận, mọi người sau ba ngày tập luyện chung đã có chút ăn ý, trong lòng lúc này đều nghĩ: Đợi đến lúc chương trình phát sóng, khán giả sẽ tự biết mắng cô ta ngu đến cỡ nào, chúng ta không cần tự mình ra mặt, chỉ cần mỉm cười là được rồi.

---

Tính ghi chú giải thích bên dưới nhiều cái lắm á mà sợ mọi người thấy phiền nên thôi luôn hihi
 
Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 12


Bạch Mạn và các thành viên trong nhóm của cô ngay từ khi bắt đầu đã mang đến cho khán giả một ấn tượng thị giác vô cùng mạnh mẽ, nên trong số 500 khán giả có mặt tại trường quay, đã có 398 người bình chọn cho họ.

MC cũng kinh ngạc không thôi, con số này cho thấy 80% khán giả đều yêu thích tiết mục này.

Tuy nhiên, trong lòng mọi người vẫn không yên tâm, bởi vì mới chỉ có mỗi nhóm của họ biểu diễn, chưa có gì để so sánh, không rõ tiêu chuẩn chấm điểm của khán giả như thế nào, cũng không biết số phiếu này xếp thứ mấy trong toàn bộ chương trình.

Theo lời dẫn dắt của MC, họ rời khỏi sân khấu, lúc này mới có thể thật sự thả lỏng một chút.

Mặc dù là nhóm đầu tiên biểu diễn, nhưng họ vẫn phải quay về một căn phòng riêng để ngồi xem các nhóm sau biểu diễn cho đến khi chương trình ghi hình xong. Hơn nữa, biểu hiện của họ trong căn phòng nhỏ đó cũng sẽ bị quay lại, trở thành tư liệu để biên tập nên mọi người vẫn không dám lơi lỏng.

Khi các nhóm khác lần lượt lên biểu diễn, khán giả đã bị Bạch Mạn và nhóm của cô nuôi hư khẩu vị, nên điểm số có xu hướng cao lúc đầu, giảm dần về sau.

Mãi đến nhóm cuối cùng, chính là nhóm lưu lượng dưới tay Văn Ngọc xuất hiện, khán giả lúc này thật ra đã bắt đầu mệt mỏi, thẩm mỹ cũng trở nên bão hòa. Ban đầu nghĩ rằng là vị trí xuất hiện tốt nhất, giờ lại thành ra là thứ tự tệ nhất.

Hơn nữa, nhóm lưu lượng này tuy có tiếng tăm, nhưng biểu diễn lại vô cùng gượng gạo, cảm xúc lên xuống quá đà, lời thoại thì khoa trương, càng không cần nói đến việc hoàn toàn thiếu khí chất như nhóm của Bạch Mạn.

Một thời gian ngắn sau, ngay cả fan của nhóm lưu lượng này cũng bắt đầu chịu không nổi, thậm chí có người lặng lẽ leo tường*.

(*): Chuyển sang thần tượng người khác.

"Tự dưng tôi thấy anh chàng nhà tôi không đẹp trai bằng Nhĩ Hào nữa."

"Tôi còn cảm thấy chị gái tôi đang thích không bằng chị Y Bình điêu* nữa ấy! Chị Y Bình đúng là nữ hoàng trong giới điêu*, tôi mê chết mất!"

(*): kiểu vừa châm chọc vừa khen kiểu "diễn sâu", "giả tạo đỉnh cao" nhưng mà cuốn.

Phụ nữ thật ra cũng chẳng có sức đề kháng gì với phụ nữ xinh đẹp, thậm chí trên Bilibili* còn có không ít các cô gái hét toáng lên khi xem các video điêu của nữ minh tinh.

(*): một ứng dụng giống YouTube nổi tiếng ở Trung Quốc nhưng nổi bật với bình luận "bay" trên màn hình. Đây là nơi fan Trung chia sẻ video, bình luận, và tạo nên nhiều "meme", nhân vật và trào lưu mạng độc đáo.

Vì vậy sau một vòng thi này, điểm số của nhóm Bạch Mạn là cao nhất, điều đó có nghĩa là không ai trong nhóm của họ sẽ bị loại.

Sau đó tất cả diễn viên đều lên sân khấu, rồi theo kết quả bình chọn của khán giả, nhóm có số phiếu thấp nhất sẽ bị loại 4 người, kế tiếp là 3 người, 2 người, 1 người, hai nhóm có điểm cao nhất thì không bị loại ai, như vậy trong 30 thí sinh sẽ bị loại 10 người.

Còn ai bị loại trong nhóm đó thì do huấn luyện viên của nhóm quyết định. Dĩ nhiên, mỗi huấn luyện viên đều có quyền bảo vệ một thí sinh, chọn một người trong nhóm bị loại đưa vào danh sách chờ. Người đó vẫn được thi tiếp ở tập sau, nhưng sẽ phải trải qua một vòng bình chọn đặc biệt của khán giả. Nếu tổng số phiếu của cả ba người được bảo lưu đều không đạt đến mốc tối thiểu là 300 phiếu, thì cả ba vẫn sẽ bị loại. Chỉ khi có người vượt qua mốc và có số phiếu cao nhất thì mới được vào vòng trong.

Như vậy, áp lực loại người rơi hết lên vai các huấn luyện viên, mà Văn Ngọc thì phải loại 4 người trong nhóm lưu lượng của mình.

Nét mặt của Văn Ngọc vô cùng đau thương: "Các em ấy đều là những thành viên mà tôi vô cùng yêu quý, tôi không nỡ để ai rời đi cả."

Huấn luyện viên bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, phải chọn ra một người thật sự quá khó."

Văn Ngọc tiếp tục cúi đầu tỏ vẻ đáng thương: "Hơn nữa tôi phải loại 4 người trong một nhóm, tôi thấy chuyện này quá khó khăn."

Cô ta nói vậy, chẳng qua là muốn cho fan của nhóm lưu lượng thấy rằng mình bất đắc dĩ, không phải cố ý loại người họ yêu thích. Nhưng lại vô tình đắc tội với huấn luyện viên bên cạnh, người kia thoạt nhìn thì ung dung, nhưng lại nói: "Tôi gộp hai nhóm lại cũng phải loại 4 người, ai cũng không dễ dàng cả."

Cuối cùng Văn Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể loại ba người không quá nổi tiếng, rồi giữ lại một người có độ hot cao hơn vào danh sách chờ, còn nam minh tinh có lượng fan cao nhất thì cô ta trực tiếp bảo vệ luôn.

Hai huấn luyện viên còn lại cũng không ngờ cô ta lại trơ trẽn đến thế, hoàn toàn không quan tâm đến kỹ năng hay thực lực, chỉ đơn giản là bảo vệ thí sinh có nhiều fan nhất, nhất thời không nói nên lời.

Tuy vậy, hai huấn luyện viên kia vẫn nghiêm túc lựa chọn, đối với các thí sinh bị loại, họ cũng kiên nhẫn giải thích lý do, và động viên họ đừng nản chí, chỉ rõ họ cần cố gắng ở những mặt nào.

Như vậy mới khiến người ta tâm phục khẩu phục, và điều đó cũng khiến Văn Ngọc càng lộ rõ tính cách vụ lợi của mình.

Văn Ngọc sau khi rời khỏi chương trình, ghi hình xong phần phỏng vấn cá nhân, vừa rời khỏi tổ quay là lên xe bắt đầu trút giận lên trợ lý:

"Cái chương trình này rõ ràng đang nhắm vào tôi đúng không! Tại sao lại phân Bạch Mạn về nhóm của tôi! Cái nhóm đó rốt cuộc là cái quỷ gì vậy, tôi là huấn luyện viên mà bọn họ chẳng nể mặt tôi chút nào! Tại sao không thể loại bọn họ đi luôn chứ!"

Hơn nữa tiếp theo cô ta còn phải quay về đoàn phim, chuyện đó lại càng khiến cô ta bực bội hơn.

Đoàn phim mà cô ta đang quay hiện tại, Bạch Mạn từng đến làm khách mời một vai. Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đó, Bạch Mạn dường như đã chinh phục hết mọi người, rất nhiều người khen cô ấy xinh đẹp, tính cách tốt, diễn xuất giỏi, lại còn không hề có chút kiêu ngạo nào.

So sánh như vậy, khiến vị trí của Văn Ngọc trong đoàn lại càng trở nên lúng túng.

Rõ ràng nhà đầu tư của bộ phim này là bạn trai cô ta, rõ ràng cô ta cũng đã bỏ ra rất nhiều cho vai diễn này, những thứ mà cô ta từ bỏ là điều người khác không thể tưởng tượng được. Cô ta đã từ bỏ nhiều đến vậy rồi, tại sao lại không thể đòi hỏi thêm một chút ở những nơi khác?

Mỗi khi nghĩ đến việc sau lần phát sóng này, Bạch Mạn sẽ càng nhận được nhiều sự chú ý hơn nữa, trong lòng Văn Ngọc liền không kìm được sự khó chịu và ghen tị.

Còn Bạch Mạn tuy là ảnh hậu, nhưng danh tiếng vẫn chưa đến mức quá cao, nên cô không được xếp phỏng vấn cá nhân ngay lập tức mà phải chờ đến thứ tự thứ 25.

Tuy nhiên Bạch Mạn cũng không gấp, nên chẳng để tâm, cô nhận lại điện thoại từ tay Trương Lăng, chuẩn bị xem trận thi đấu của Giản Tiếu Tiếu.

Trương Lăng ngồi xuống bên cạnh cô, thấy xung quanh không có ai, không nhịn được cảm thán:

"Tôi thấy lần này chắc chắn em sẽ nổi thật rồi."

Bạch Mạn khẽ động, ngẩng đầu nhìn Trương Lăng.

Trương Lăng nhe răng cười, "Em không biết đâu, lúc kết thúc chương trình, tôi đứng ở gần cửa ra, nghe thấy rất nhiều người đều đang bàn tán về nhóm của các em, còn có người nói sẽ về nhà xem lại phim của em nữa, hoàn toàn bị em thu hút rồi."

Bạch Mạn cũng khẽ nở nụ cười nhạt, "Vâng, vậy thì tốt."

Cuối cùng cũng thấy được chút hy vọng rồi.

Trương Lăng vỗ đùi một cái, "Tôi nghĩ thế này, bây giờ tôi sẽ bỏ tiền thuê người cắt ghép một video tổng hợp về em, rồi đăng lên tất cả các nền tảng. Tuy trước đây em có nhiều tác phẩm, nhưng phần lớn đều là vai phụ, mà nhiều vai phụ lại chỉ xuất hiện chớp nhoáng. Tôi sẽ bảo người ta cắt riêng hết các phân đoạn đó ra, để những người mới thích em có thể chỉ xem mỗi em thôi."

"Được ạ, vất vả cho anh Trương rồi."

Bạch Mạn luôn rất biết ơn người quản lý này, sau đó khóe môi cô cong lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ, "Chúng ta nhất định sẽ tốt lên thôi."

Trương Lăng cũng gật đầu, "Ừ, vậy em ngồi chờ một mình ở đây ổn chứ? Tôi đi trước nhé."

Bạch Mạn gật đầu, "Không sao đâu, em ở một mình cũng được mà."

Sau khi Trương Lăng rời đi, Bạch Mạn mở khóa điện thoại, vào phần mềm trò chơi kia.

Vừa mới mở, phần mềm trò chơi đã bật ra một bảng thông báo:

"Nhân vật trò chơi của bạn sẽ biểu diễn sau nửa tiếng nữa, xin hãy chuẩn bị cổ vũ cho cô ấy thật nhiệt tình nhé!"

Ngay bên dưới dòng chữ đó là các hiệu ứng cổ vũ có thể đổi bằng vàng trong game, còn giải thích rằng mỗi hiệu ứng cổ vũ sẽ được hiển thị trước mặt nhân vật trong trò chơi bằng nhiều cách khác nhau, càng nhiều hiệu ứng, nhân vật càng có thể biểu hiện tốt hơn trên sân khấu.

Trong lòng Bạch Mạn thầm chửi một câu: Đồ tồi, cái đám làm game này không còn là con người nữa rồi! Vì hút máu người chơi mà nghĩ ra đủ thứ trò!

Chỉ còn nửa tiếng nữa là Giản Tiếu Tiếu lên sân khấu, cô cần dành vài phút để v**t v* nhân vật nhỏ, cho nàng biết mình đang ở đây, để nàng đỡ căng thẳng. Nhưng thời gian còn lại thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Mà bây giờ cũng chẳng có nhiệm vụ ngắn hạn nào phù hợp để kiếm tiền!

Bạch Mạn nhìn những hiệu ứng cổ vũ đó, đơn giản nhất là "gào thét đơn lẻ và gậy cổ vũ", giá 1000 vàng, tức là 10 tệ.

Cổ vũ theo nhóm bằng gậy cổ vũ thì 5000 vàng.

Toàn sân cổ vũ gậy là 20000 vàng.

Rồi còn cả hiệu ứng pháo hoa, hiệu ứng tia lửa, hiệu ứng dây ruy băng... vân vân, mỗi cái đều có giá hơn 100 tệ.

Hệ thống còn chu đáo nhắc nhở Bạch Mạn rằng:

Tất cả các hiệu ứng cổ vũ trên có thể mua lặp lại nhiều lần nhé!

Chu đáo cái đầu mấy người ấy!

Trong lòng Bạch Mạn bốc lên một cơn tức, không rõ là tức bọn thiết kế game quá cáo già, hay là tức bản thân mình quá nghèo không thể mua cho Giản Tiếu Tiếu hiệu ứng tốt nhất.

Cuối cùng, Bạch Mạn cắn răng!

Lần này ghi hình chương trình, cô có thể nhận được thù lao, mấy ngày trước còn đi khách mời trong một bộ phim điện ảnh, cũng coi như kiếm được vài vạn.

Hơn nữa chi phí sinh hoạt, khách sạn khi ở đoàn phim và tổ chương trình đều được bao trong hợp đồng, cô cũng chưa tiêu mấy, nên vẫn có thể mua cho Giản Tiếu Tiếu một phần cổ vũ đơn giản.

Vậy thì mua loại đơn giản nhất thôi, dù chỉ là một người cổ vũ, nhưng đó là tấm lòng của cô dành cho nàng.

Tuy nhiên, Bạch Mạn không dùng khoản 907 tệ đã để dành riêng cho Giản Tiếu Tiếu.

Trong suy nghĩ của cô, đó là vàng thưởng từ hệ thống, không phải tiền mình nạp, đã đưa cho Giản Tiếu Tiếu làm tiền tiêu vặt thì không còn là của mình nữa, cô sẽ không tự ý đụng đến.

Hơn nữa, cô cũng biết Giản Tiếu Tiếu cần một khoản tiêu vặt để phòng thân, nên càng không thể dùng đến số tiền đó.

Thế là Bạch Mạn, trong cảm giác tội lỗi, đành nạp 10 tệ, mua một gói cổ vũ đơn lẻ bằng gậy cổ vũ.

Nhìn thấy bốn chữ "Thanh toán thành công", Bạch Mạn chỉ cảm thấy lòng hơi nhói lên, cuối cùng thở dài nói:

"Thôi kệ đi, nạp rồi thì nạp rồi, sau này kiềm chế bản thân là được."

Sau đó cô đóng cái giao diện khiến cô bực bội kia lại, đi đến phòng chờ lên sân khấu.

Lúc này trong phòng, bạn cùng phòng với Giản Tiếu Tiếu chỉ còn lại Ngạo Băng là chưa lên sân khấu.

Mà bọn họ đều có công ty quản lý, nên sẽ đứng chung theo nhóm công ty. Tuy vậy, Ngạo Băng vẫn kéo Giản Tiếu Tiếu lại gần, khẽ nói:

"Còn căng thẳng không?"

Giản Tiếu Tiếu có chút cứng đờ.

Nàng cảm thấy mình vốn không nên lo lắng, bởi vì trước khi đến đây, thậm chí nàng còn chẳng có lấy một chút khát vọng sinh tồn, cả người cứ lơ lửng, mờ mịt.

Nhưng vì cái đồ đáng ghét kia, vì những người trong ký túc xá này, nàng dần dần trở lại trạng thái bình thường.

Không còn lãnh đạm với mọi thứ, nàng bắt đầu biết vui vẻ, biết lo lắng, biết ngại ngùng, thậm chí biết tức giận.

Cảm xúc từng chút từng chút quay lại với cơ thể, như được sống lại một lần nữa.

Ngoại trừ việc không có ký ức, không có người thân bạn bè, nàng cũng chẳng khác gì người bình thường cả.

"Em có muốn nghe lại bài hát của mình không? Lên sân khấu mà quên lời thì không hay đâu."

Hôm nay Ngạo Băng đã trang điểm, thay trang phục biểu diễn, trông càng ngầu hơn.

Mái tóc đen dài được chải ngược ra sau, buông thẳng xuống lưng, kết hợp với áo gilê vest đen khiến cô trông vừa xinh đẹp lại vừa ngầu, biểu cảm lạnh lùng khiến bao thí sinh ở hậu trường bị hớp hồn ngay tức khắc.

Thế nhưng khi cúi đầu nói chuyện với Giản Tiếu Tiếu, giọng nói của cô gái ấy lại pha lẫn sự dịu dàng trong vẻ lạnh lùng.

Giản Tiếu Tiếu gật đầu, đúng lúc đó nhân viên đến gọi nhóm của Ngạo Băng lên chuẩn bị.

Giản Tiếu Tiếu mỉm cười, đôi mắt nheo lại, "Chị phải cố lên đó nha! Ba người kia đều được xếp hạng A rồi."

Ngạo Băng nhéo má Giản Tiếu Tiếu một cái, "Ừ, tôi sẽ cố gắng, em cũng phải cố gắng, bọn tôi đợi em."

Ngạo Băng rời khỏi phòng, Giản Tiếu Tiếu đan tay trước ngực, căng thẳng đến mức dậm dậm chân.

Ngay sau đó nàng cảm giác có ai đó xoa nhẹ lên đầu mình.

Giản Tiếu Tiếu theo phản xạ lập tức đưa tay che trán, đôi mắt mở to tròn xoe!

---

Chúc mừng Tiếu Tiếu bé cưng của cả nhà nay đã được người chơi hơi hơi ki bo kia nạp tiền cho rồi 😭 vui quá vui quá
 
Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 13


Đồ đáng ghét đến rồi!

Đôi mắt Giản Tiếu Tiếu sáng lên.

Tuy không biết người đó đang ở đâu, nhưng nàng lại thấy an tâm hơn rất nhiều.

"Nếu có đồ đáng ghét ở bên cạnh, hình như sẽ không còn căng thẳng đến thế nữa." Giản Tiếu Tiếu nghĩ như vậy.

Bạch Mạn thấy trên màn hình hiện ra câu này, liền khẽ nhướng mày.

Sao mình lại trở thành tên đáng ghét rồi?

Để bày tỏ sự tức giận trong lòng, Bạch Mạn liền tranh thủ xoa xoa Giản Tiếu Tiếu thật lâu.

Giản Tiếu Tiếu phải cố gắng lắm mới giữ vững được cơ thể, tránh để mọi người thấy một màn tự dưng ngã nhào nào đó.

Trong đầu nàng vẫn không ngừng vùng vẫy:

"Đồ đáng ghét, còn làm loạn nữa là lát nữa sẽ bị người khác phát hiện đó!"

Bạch Mạn lúc này mới chịu thu tay lại, vừa nghĩ trò chơi này thật quá chân thực, vừa thì thầm:

"Vậy lúc không có ai thì có thể tha hồ làm gì cũng được à?"

Nói xong cô lại cảm thấy câu này có gì đó hơi mờ ám, bất giác thở dài.

Nhưng nhìn Giản Tiếu Tiếu ngồi một mình trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc căng cứng lại, Bạch Mạn lại không nhịn được muốn an ủi nàng.

Cuối cùng cô nhẹ nhàng xoa xoa bả vai nàng một cái.

Giản Tiếu Tiếu vì quá căng thẳng mà vai đã cứng đờ, lúc này bị cái đồ đáng ghét kia xoa một cái thì lập tức cảm thấy thoải mái vô cùng, suýt chút nữa là nhắm mắt lại tận hưởng.

Lúc này nhân viên đến gọi nàng chuẩn bị lên sân khấu, Giản Tiếu Tiếu mới từ cảm giác thoải mái kia giãy ra được, lại rơi vào trạng thái căng thẳng.

Nàng thật sự không muốn căng thẳng như vậy.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, trong đầu nàng còn đầy những suy nghĩ rằng bản thân đã biết hát, biết nhảy, còn nói được rất nhiều câu dài ngoằn ngoèo, không có gì đáng sợ nữa.

Thế nhưng thực tế và tưởng tượng lại cách nhau quá xa, nàng không khống chế được sự lạnh buốt ở đầu ngón tay, chân cũng mềm nhũn.

Nhân viên phía trước đưa cho nàng một chiếc micro, rồi nói: "3, 2, 1, lên sân khấu!"

Giản Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy mình cứng ngắc cả người mà bước lên sân khấu, sau đó dưới khán đài vang lên một tràng tiếng cổ vũ, "Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu cố lên nha!"

Trong đó to nhất phải kể đến Quý Hân Nguyệt, cô ngồi ở hàng ghế thứ hai, vị trí thứ tư, tượng trưng cho việc cô nàng hiện tại đã vào lớp A.

Giản Tiếu Tiếu thở ra một hơi, mỉm cười giới thiệu bản thân với ban giám khảo và người khởi xướng nhóm nữ, sau đó bắt đầu phần biểu diễn của mình.

Nàng hít sâu một hơi, vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng, toàn thân đều cứng ngắc, nàng nghĩ lần này chắc chắn mình không thể vào lớp A rồi, nhất định sẽ thất bại.

Bạch Mạn qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Giản Tiếu Tiếu, đặc biệt là khi góc nhìn kéo gần đến gương mặt nàng, thậm chí còn có thể thấy mồ hôi lấm tấm ở thái dương.

Trò chơi này phần mỹ thuật đúng là vô địch thật.

Bạch Mạn cảm thán một câu, rồi thấy trò chơi bật ra một giao diện:

Do nhân vật Giản Tiếu Tiếu của bạn đang rất căng thẳng, đề nghị sử dụng hiệu ứng cổ vũ ngay từ đầu, đồng thời thông qua thao tác trong trò chơi để giúp cô ấy hoàn thành phần đánh giá biểu diễn lần này.

Hệ thống còn báo cho cô biết, vì cô đã nạp tiền nên được tặng phần thưởng lần đầu, chính là có thể nghe được giọng hát của Giản Tiếu Tiếu. Hệ thống còn khuyến nghị cô nên đeo tai nghe để trải nghiệm.

Bạch Mạn cũng không mong Giản Tiếu Tiếu gặp bất trắc trong lần đánh giá này, dù gì cũng đã vất vả chuẩn bị bao nhiêu ngày, thậm chí còn nạp tiền nữa!

Mà được nghe Giản Tiếu Tiếu hát, nghe cũng hấp dẫn quá, nên cô lập tức lấy tai nghe ra kết nối điện thoại.

Tất nhiên, Bạch Mạn trong lòng hiểu rõ, chắc chắn không phải là giọng thật của nhân vật trong game, hẳn là do diễn viên lồng tiếng thu âm.

Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất sự bỏ công của cô có thêm phần hồi đáp.

Sau đó, Bạch Mạn thấy giao diện trò chơi phía dưới xuất hiện một thanh dài khoảng hai centimet, trên màn hình hiện ra một phiên bản nhạt màu của "Rhythm Master", giúp Giản Tiếu Tiếu ổn định tiết tấu khi biểu diễn trực tiếp.

Ca khúc này thì Bạch Mạn đã quen thuộc quá rồi, dù hiệu ứng tiết tấu nhạt đến mức gần như trong suốt cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô xem Giản Tiếu Tiếu, và cô vẫn có thể thao tác rất tốt.

Thế là nhạc dạo vang lên, đúng lúc Giản Tiếu Tiếu đưa micro lên miệng, nàng lập tức cảm thấy đồ đáng ghét kia lại đến rồi! Cảm giác bị kiểm soát quen thuộc ấy lập tức ùa về, tuy lần này không còn mạnh mẽ như trước nhưng lại khiến nàng nhận ra đối phương đang giúp mình.

Nàng lập tức không còn căng thẳng nữa, rồi phát hiện cảnh tượng trước mắt như thay đổi. Những bạn cùng phòng và các thực tập sinh đang cổ vũ nàng dường như trở nên mờ nhòe trong khoảnh khắc đó, bốn phía tối dần, có một bóng người cầm đèn phát sáng đứng dưới sân khấu.

Người ấy có gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, hiện lên một nụ cười dịu dàng. Giọng nói vang lên trong trẻo lạnh lẽo nhưng đầy dịu dàng, "Tiếu Tiếu, cố lên."

Là người đó!

Giản Tiếu Tiếu lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi khi nhạc dạo kết thúc, nàng theo bản năng bắt đầu cất giọng hát.

Chỉ sau khoảnh khắc kinh ngạc ấy, nàng lập tức nhập vai.

Nàng không thể làm mất mặt, không thể căng thẳng.

Nhất định phải thể hiện thật tốt, cái đồ đáng ghét đã cùng nàng luyện tập bao lâu như vậy, nàng không thể khiến người đó thất vọng!

Hơn nữa, nàng cũng muốn nói với đồ đáng ghét kia rằng, nàng đã không còn là Giản Tiếu Tiếu từng hát lệch tông, động tác loạn xì ngầu nữa rồi.

Hôm nay nàng là "Công Chúa Âm Nhạc" Giản Tiếu Tiếu!

Thật ra, phần trình diễn của Giản Tiếu Tiếu không thể hiện được bao nhiêu kỹ năng chuyên nghiệp,

Bởi vì bài hát ấy tiết tấu nhẹ nhàng, không thể phô diễn kỹ thuật. Vũ đạo cũng là những động tác đáng yêu, đơn giản, nhìn qua thì chẳng có gì khó khăn.

Nhưng khi khóe miệng Giản Tiếu Tiếu nở ra nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, cất tiếng hát và nhảy múa,

Cả sân khấu dường như trở nên ngọt lịm.

Có những cô gái vốn như vậy, giọng nói đã mang sẵn sự ngọt ngào,

Mỗi lần mở miệng đều như đang làm nũng, khi nàng lắc lư eo, hát một cách đáng yêu: "dodolododolo..."

Không ít người dưới sân khấu phải ôm lấy ngực!

"Còn đáng yêu hơn cả hôm ở phòng tập!"

Quý Hân Nguyệt khẽ hô một tiếng, đôi mắt lấp lánh, như thể đang bị mê hoặc hoàn toàn.

Những người khác cũng bị Giản Tiếu Tiếu trên sân khấu làm cho mê mẩn,

Tuy nàng biểu diễn không có kỹ xảo phức tạp gì, nhưng lại khiến người ta đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào dễ thương ấy.

Ngay cả Bạch Mạn đang ở ngoài màn hình cũng cảm thấy tai mình hơi nóng lên.

Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ bị một nhân vật giấy trong thế giới hai chiều làm cho rung động như thế này,

Cũng chưa từng nghĩ công ty game lại có thể tìm được diễn viên lồng tiếng phù hợp đến vậy.

Giọng nói ấy ngọt ngào đáng yêu, không gượng gạo, tràn đầy sức sống của thiếu nữ.

Thổi vào lòng Bạch Mạn một cơn gió xuân mang hương hoa đào ngọt ngào.

Một bài hát trôi qua rất nhanh, chỉ hơn bốn phút rồi kết thúc. Sau đó các thực tập sinh và hai vị huấn luyện viên dưới sân khấu đều hét toáng lên.

Giản Tiếu Tiếu cũng thở phào một hơi, cuối cùng nàng đã hoàn thành phần biểu diễn lần này.

"Đồ đáng ghét, sẽ thích chứ?"

Bạch Mạn cảm thấy mình tiêu rồi, có lẽ không thể gỡ trò chơi này ra được nữa.

Nhìn thấy sáu chữ hiện trên màn hình, cô khẽ nói:

"Thích chứ."

Lúc này cô chợt hiểu ra tại sao có dân mạng lại gán cho mèo câu nói "Cứ việc mang tôi về nhà là được". Sinh vật đáng yêu thực sự là vô địch, kể cả là nhân vật giấy trong thế giới hai chiều.

Trong game, các huấn luyện viên bắt đầu thảo luận về việc xếp hạng cho Giản Tiếu Tiếu.

Người khởi xướng nhóm nữ là Gia Mộ lên tiếng: "Tôi thấy có thể cho em ấy hạng A, sau đó để em ấy đấu với một người nào đó trong nhóm A."

Một huấn luyện viên vũ đạo khác thì nói:

"Tôi cảm thấy em ấy không có điểm gì nổi bật cả, cả về hát lẫn nhảy đều tương đối đơn giản, xếp A liệu có hơi quá không?"

Huấn luyện viên thanh nhạc lại lên tiếng: "Tôi thì đồng ý với ý kiến của chị Gia Mộ. Chúng ta tuy cần chọn ra thí sinh có thực lực, nhưng khí chất và phong thái sân khấu cũng là một phần của thực lực. Ít nhất thì trước giờ, không có nhiều người có phong thái sân khấu như em ấy. Ngay cả phản ứng của các thực tập sinh cũng là mãnh liệt nhất. Nên chúng ta không thể chỉ dựa vào kỹ năng ca hát hay vũ đạo để làm tiêu chuẩn đánh giá. Hơn nữa, bài hát Giản Tiếu Tiếu chọn tuy đơn giản, nhưng em ấy không hề lệch tông. Không chệch nhịp một chút nào cả, độ chính xác về âm thanh rất tốt. Mà điều này là thứ không phải thí sinh nào cũng làm được."

Dù sao thì phần lớn các thực tập sinh đều còn rất trẻ, thiếu kinh nghiệm, kỹ thuật cũng chưa đủ nên những vấn đề như quên lời, hát lệch tông, hát sai nhịp đều từng xảy ra.

Một huấn luyện viên vũ đạo khác cũng gật đầu đồng ý: "Về mặt vũ đạo cũng vậy, tuy điệu nhảy này rất đơn giản nhưng để thực hiện chuẩn xác, đồng thời làm cho động tác mang theo sức hấp dẫn đáng yêu thì cũng không dễ. Em ấy là cô gái ngọt ngào nhất trong tất cả các kiểu ngọt ngào, lại còn là người xinh đẹp nhất. Chỉ cần em ấy cười, cảm giác như cả trái tim người ta cũng tan chảy, cảm giác ấy thực sự là một điểm cộng lớn."

Huấn luyện viên vũ đạo ban đầu phản đối vẫn giữ nguyên quan điểm: "Nhưng với tư cách là huấn luyện viên, chúng ta phải thể hiện sự chuyên nghiệp. Nếu chỉ vì một học viên dễ thương, nụ cười ngọt ngào, biểu diễn sân khấu không có sai sót mà để em ấy vào lớp A thì khi phát sóng cũng sẽ không thuyết phục được khán giả."

Giám khảo khởi xướng, Gia Mộ nói đầy ẩn ý: "Em ấy đâu chỉ đơn thuần là xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào đâu."

Huấn luyện viên vũ đạo kia vẫn cau mày.

Lúc này Gia Mộ mới đề nghị: "Vậy thì, chúng ta xem thử em ấy có tài năng đặc biệt nào khác không nhé."

Sau đó, các huấn luyện viên bàn bạc rồi hỏi Giản Tiếu Tiếu: "Em còn có sở trường nào khác không?"

Giản Tiếu Tiếu hơi ngẩn người, sau đó cả khuôn mặt bỗng đỏ bừng.

"Ôi chao, bé con ngại ngùng rồi." Thịnh Diễm khoanh tay trước ngực, vóc dáng đầy đặn càng thêm quyến rũ, "Đáng yêu quá đi mất."

Ngạo Băng nhướng mày: "Tôi thật sự tò mò không biết em ấy có sở trường gì mà đỏ mặt đến thế."

Giản Tiếu Tiếu cũng không thể để mọi người chờ lâu, cuối cùng cắn môi nói:

"Em... em còn biết đọc câu nói líu lưỡi nữa, rất nhiều luôn ạ."

"Phụt!"

Ngay cả người hiền nhất như Bùi Uyển cũng không nhịn được bật cười.

"Đọc câu líu lưỡi là sao chứ, em ấy có cần dễ thương đến vậy không."
 
Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 14


Sau khi bài hát kết thúc, Bạch Mạn liền không còn nghe thấy giọng của Giản Tiếu Tiếu nữa, chỉ có thể nhìn thấy phản ứng của nàng và những dòng chữ hiện lên trên màn hình.
Lúc này cô đã có thể chắc chắn, Giản Tiếu Tiếu nhất định là hận cô chết mất rồi, bao nhiêu kỹ năng không chọn, lại chọn đúng cái đọc câu líu lưỡi, trong mớ kỹ năng đó, hình như đúng là cái này trông chẳng cao siêu tí nào, lại còn hoàn toàn không hợp với hình tượng của Giản Tiếu Tiếu.

Khi Giản Tiếu Tiếu nói ra bốn chữ "đọc câu líu lưỡi", nàng chỉ cảm thấy cả người như sắp bốc cháy, trong lòng thì xấu hổ chết vô cùng.

Gia Mộ cũng bật cười, "Vậy em biểu diễn một chút câu líu lưỡi cho chúng tôi xem nhé."

Giản Tiếu Tiếu vừa định mở miệng thì đột nhiên cảm thấy có ai đó đâm nhẹ một cái, nàng hơi sững người, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, cứ như thể là do đồ đáng ghét kia gắn vào đầu nàng vậy.

Lúc này, Bạch Mạn đang ở trong game, tiến hành chiến lược với lớp A.

Hệ thống nói cho cô biết, nếu Giản Tiếu Tiếu được xếp hạng A, thì hiện tại lớp A đã có 5 người rồi, nên nàng phải chọn một người để battle. Nếu bây giờ dùng kỹ năng rồi, thì lát nữa battle sẽ phải chọn bài hát hoặc điệu nhảy khác, như vậy sẽ phải bắt đầu lại một ván "Rhythm Master" hoặc "Vũ đạo cuồng nhiệt".

Thế là toi rồi! Bạch Mạn cử động đầu ngón tay, lần đầu tiên trong đời cảm thấy khổ sở vì mình không giỏi chơi game.

Sau đó hệ thống bắt đầu đưa ra các tùy chọn, để Bạch Mạn giúp Giản Tiếu Tiếu vượt qua cửa ải khó khăn này.

Thấy quy trình hướng dẫn trong game, Bạch Mạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy, trong game, Giản Tiếu Tiếu giống như không thể khống chế suy nghĩ của mình, với giọng điệu dè dặt nói: "Các vị huấn luyện viên, em... em có thể hỏi trước kết quả đánh giá của mình được không ạ?"

Gia Mộ không ngờ cô bé này lại khá chủ động như vậy, liền mỉm cười hỏi lại: "Sao em lại muốn biết xếp hạng của mình? Bọn chị vẫn chưa bàn xong đâu."

Giản Tiếu Tiếu cảm thấy mặt mình dày như tường thành mất rồi! Tất cả là tại đồ đáng ghét đó! Rõ ràng nàng không muốn thế mà! Nhưng vẫn phải nói: "Nếu... nếu không phải là A, thì em có thể biểu diễn cũng được. Nhưng nếu là A rồi... thì em có thể dùng tài năng này để battle không ạ?"

Vị huấn luyện viên nhảy luôn không hài lòng với đánh giá cao dành cho Giản Tiếu Tiếu lập tức nói: "Ý em là, ngoài đọc câu líu lưỡi thì không còn sở trường nào khác? Nếu battle, người khác hát hoặc nhảy, còn em thì đọc, vậy chẳng ổn chút nào."

Giản Tiếu Tiếu cũng thấy chẳng ổn tẹo nào, nhưng nàng hát hay nhảy đều nhờ đồ đáng ghét kia luyện cùng mới có hiệu quả. Nàng dám chắc, nếu bây giờ nhảy bài khác, hoặc hát bài khác, đừng nói là A, chắc chắn bay thẳng về lớp F luôn.

Ngạo Băng và mấy người khác nghe Giản Tiếu Tiếu nói vậy, dường như cũng hiểu ra điều gì đó, ai nấy đều rất lo lắng liệu nàng có thể vào lớp A hay không.

"Tiếu Tiếu bảo bối áp lực lớn vậy sao, sớm biết thế chúng ta cứ theo em ấy vào lớp B cho rồi. Dù sao chờ đến khi mở bình chọn khán giả, Tiếu Tiếu bảo bối chắc chắn sẽ vào được lớp A." Thịnh Diễm nhẹ giọng nói đầy tiếc nuối.

Ngạo Băng liếc Thịnh Diễm một cái, ánh mắt toàn là trách móc, biểu cảm như thể đang nói: Sao giờ mới nói?

Bùi Uyển dịu dàng cười, "Chúng ta tin vào em ấy mà."

Quý Hân Nguyệt khẽ chạm vào cổ tay Ngạo Băng, "Hai người đừng nói thế nữa, còn đang trong lúc thi mà."

Kế bên, một người được xếp hạng A sắc mặt đã đen lại.

Còn mấy người xếp hạng B cũng có hai ba người trong lòng thấy không thoải mái.

Vì trong mắt họ, Giản Tiếu Tiếu chẳng có gì nổi bật. Chỉ là hát một bài cực dễ, nhảy một điệu chẳng có tí khó khăn nào, thế mà lại vào được lớp A? Bài hát của họ chẳng lẽ không khó hơn sao? Điệu nhảy của họ chẳng lẽ không đẹp hơn à? Thật là tức chết đi được!

Lúc này, ở bàn giám khảo, Gia Mộ nhìn lướt qua mấy vị còn lại. Ngoài huấn luyện viên nhảy vẫn chưa đồng ý, những người khác đều gật đầu. Gia Mộ nói: "Bọn chị chuẩn bị xếp em vào hạng A."

Hai mắt Giản Tiếu Tiếu sáng lên, trong lòng kích động không thôi. Nàng được xếp hạng A rồi, đồ đáng ghét nhất định sẽ rất vui. Hơn nữa, nàng còn có thể tiếp tục ở lại ký túc xá với các bạn!

"Có điều," giọng Gia Mộ khẽ chuyển, "Em cũng biết đấy, lớp A chỉ có 5 suất, giờ đã đủ người rồi, nên em phải chọn một người để battle*."

(*): Hai người thi đấu biểu diễn để phân thắng bại, thường là hát hoặc nhảy, ai biểu diễn tốt hơn thì sẽ được chọn vào lớp cao hơn.

Giản Tiếu Tiếu sẽ chọn ai thì gần như không còn gì đáng nghi ngờ, dù sao bốn người còn lại đều là bạn cùng phòng của nàng trước đó.

Giản Tiếu Tiếu nhìn về phía một người khác, vô cùng ngại ngùng nói: "Em chọn Điền Tĩnh."

Sắc mặt của Điền Tĩnh có chút lạnh lùng, cô ta sớm đã đoán được nếu có thêm người đạt hạng A, người bị chọn để đấu chọn nhất định sẽ là mình. Vì bốn người còn lại quá mạnh, căn bản không ai dám chọn.

Thế nhưng người chọn lại là Giản Tiếu Tiếu, trong lòng cô ta liền thấy rất khó chịu, thậm chí không hề che giấu sự khó chịu đó, mặt lạnh tanh bước lên sân khấu.

Thấy cô ta như vậy, cũng không ai khuyên nhủ hay cổ vũ, vì vẻ mặt lạnh lẽo ấy đã khiến không khí trở nên vô cùng ngượng ngập.

Giản Tiếu Tiếu cũng cảm thấy rất áy náy. Điền Tĩnh đầy mùi thuốc súng nói: "Cậu muốn đấu với tôi, nhưng tôi sẽ không đấu bằng đọc câu với cậu đâu."

Lúc này Gia Mộ lên tiếng điều hòa bầu không khí:

"Tất nhiên rồi, hai em chỉ cần thể hiện điểm mạnh hoặc tài năng khác của mình là được, sau đó bọn chị sẽ tiến hành đánh giá lại."

Điền Tĩnh nói: "Em sẽ nhảy. Nhảy ngẫu nhiên."

Sau đó hậu trường phát cho cô ta một đoạn nhạc, cô ta bắt đầu nhảy.

Tuy nói là nhảy ngẫu nhiên, nhưng tiết tấu giữa động tác và nhạc đôi lúc không khớp, những người đã luyện tập nhảy nhiều đều biết, đó rõ ràng là một đoạn đã luyện sẵn từ trước, bây giờ chỉ lấy ra làm freestyle mà thôi.

Tuy ai cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng không ai nói ra cả.

Chờ Điền Tĩnh biểu diễn xong, Gia Mộ hỏi Giản Tiếu Tiếu:

"Em vẫn định biểu diễn đọc câu líu lưỡi à?"

Giản Tiếu Tiếu gật đầu, sắc mặt lại đỏ lên thêm lần nữa, sau đó bắt đầu biểu diễn.

Trước đó Bạch Mạn đã giúp nàng mở khóa rất nhiều câu nói líu lưỡi, từ khó đến dễ đều có. Lúc này nàng chọn bắt đầu từ đoạn dễ, miệng nhỏ lải nhải như không thể ngừng lại.

Càng nói càng trơn tru, phát âm chuẩn xác, thời gian trôi qua càng khiến người dưới sân khấu càng thêm kinh ngạc.

"Ăn nho không nhả vỏ nho..."

"Tám trăm binh sĩ chạy lên Bắc Pha..."

...

"Nhà Lữ Tiểu Lục nuôi cá chép đỏ, cá chép xanh và lừa. Nhà Lý Tiểu Lệ nuôi lừa đỏ, lừa xanh và cá chép..."

Lúc này Bạch Mạn lại đeo tai nghe vào, là quyền lợi âm thanh, hình ảnh mà hệ thống tặng kèm. Cô nhìn những dòng chữ hiện ra, nghe thấy nhân vật 2D trên màn hình dùng giọng nói mềm mại đáng yêu đọc nói nhanh, cảm thấy vừa buồn cười vừa thú vị.

Giờ đây Bạch Mạn đã hiểu vì sao em gái mình lại giới thiệu trò chơi này cho cô.

Quả thật là một trò chơi hiếm thấy chất lượng như vậy. Nhân vật tương tác với người chơi rất tốt, tạo hình và lồng tiếng đều xuất sắc, còn có cả cơ chế thăng hạng debut.

Chẳng trách lại có nhiều người thích chơi game đến thế, đúng là các nhà thiết kế trò chơi đúng là thiên tài.

Cô vừa nghe vừa không kìm được muốn đưa tay chọt nhẹ Giản Tiếu Tiếu, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến nàng, vì mỗi lần cô chạm vào, nàng đều có phản ứng mà.

---

Thấy ngại dùm...😭
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back