Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi

Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi
Chương 210: Phiên ngoại 3-3: Nuôi bé ngoan (if tuyến)



Cùng những em bé mồ côi khác, Tinh Nặc mở to đôi mắt long lanh ướt sũng, tròn xoe như mắt mèo, không chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Thẩm Ôn có mái tóc vàng óng ánh, gương mặt tinh xảo, làn da trắng lạnh. Khi khẽ mím môi, y toát lên vẻ lãnh đạm như không quan tâm đ ến mọi người.

Quần áo trên người y vừa nhìn đã thấy rất đắt tiền, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ sang trọng nhưng không phô trương. Mái tóc vàng càng làm y nổi bật, kiêu sa.

Nhưng có lẽ vì màu tóc giống nhau, Tinh Nặc chỉ dụi dụi đôi mắt không ngừng rơi lệ, cũng không quá sợ hãi.

"Chú ơi, bé đi lạc rồi."

Thẩm Ôn sững lại, thầm nghĩ bé con này cũng thông minh ghê, còn biết mình bị lạc.

"Không khóc nữa nhé? Lại đây nói cho chú nghe, con tên gì? Lát nữa chú đưa con đi tìm ba mẹ."

Tinh Nặc hít một hơi thật sâu, muốn ngừng khóc nức nở nhưng nhất thời lại không kiểm soát được mình, khụt khịt vài cái với biên độ nhỏ, mới miễn cưỡng ngừng rơi lệ.

"Bé, bé tên Tinh Nặc, bé không có ba mẹ."

Tay Thẩm Ôn đang lấy khăn giấy cho đứa bé khựng lại giữa không trung, sững sờ vài giây. Trong lòng y bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả.

Y cụp mắt xuống, lúc này mới chú ý đến chiếc cặp sách to sau lưng đứa bé, vẽ một trái tim màu đỏ rực rất rõ ràng.

Trên đó còn viết tên viện mồ côi.

Thẩm Ôn cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhìn đứa bé nhỏ xíu như vậy khóc lên như thể làm bằng nước, vậy mà đã không còn ba mẹ.

Động tác lau mặt cho bé con cũng không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thẩm Ôn lộ ra vài phần thương xót trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói: "Vậy chú đưa Tinh Nặc về được không?"

Tinh Nặc "ừm" một tiếng, cuối cùng cũng gạt bỏ được tâm trạng lo lắng, bất an. Đôi chân nhỏ nhảy một cái, từ ghế dài nhảy xuống, muốn đuổi theo chị tình nguyện viên vừa đi xa.

Thẩm Ôn thấy bé thấp bé, đi lại vẫn khá vững vàng, y định kéo tay bé con nhưng lại thu về.

Đi đến khu vực động vật tiếp theo, Tinh Nặc không thấy chị tình nguyện viên đang cầm cờ nhỏ màu đỏ đâu, miệng nhỏ bĩu ra, suýt chút nữa lại khóc.

Thẩm Ôn thấy vậy tay chân luống cuống trong chớp mắt. Thấy những người khác đều quay đầu nhìn mình, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi vấn không hay, y theo bản năng bế bé lên trước.

"Không khóc, không khóc, họ có thể chưa đến khu này. Chú đưa con đến trung tâm dịch vụ, ở đó có loa, có thể gọi vài tiếng trong khu vực để tìm người."

Tinh Nặc lúc này mới gật đầu, nắm chặt quai cặp sách nhỏ của mình, khổ sở nói: "Bé, không, không muốn đến sở thú nữa đâu!"

Chân ngắn ngủn, ngẩng cổ cũng không thấy được mấy con vật nào. Mới vừa vào khu vực không bao lâu, còn tự làm mình bị lạc.

Thẩm Ôn nhìn đôi mắt tròn xoe như quả nho của bé con, cảm thấy đáng yêu vô cùng, khóe môi không nhịn được cong lên vài tia ý cười.

"Tinh Nặc đi với ai? Không có ai chăm sóc con sao?"

Tinh Nặc rất kỳ lạ, quay đầu nhìn chú tốt bụng này một cái, ngoan ngoãn nói: "Với các chị tình nguyện viên. Bé có thể tự chăm sóc cho bé."

Bé đã không còn là đứa trẻ một tuổi không biết đi đường, đứa trẻ hai tuổi trong viện mồ côi đã có thể tự chăm sóc mình rất tốt.

Ăn cơm, mặc quần áo, chơi đùa, thậm chí còn tự mình ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhỏ xem sách vẽ.

Thẩm Ôn nghe xong, nghĩ đến một đống trẻ con cần được chăm sóc trong viện mồ côi, Tinh Nặc cũng chỉ là một trong số đó, làm sao có thể được chăm sóc tốt?

Trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi chua xót. Thẩm Ôn xoa đầu bé con, rũ mắt mím môi suy nghĩ.

Mang theo bé con đến trung tâm dịch vụ, Thẩm Ôn giải thích tình hình với nhân viên. Mấy nhân viên lập tức bật loa, bắt đầu thông báo toàn sở thú.

Tinh Nặc được Thẩm Ôn ôm, tràn đầy mong chờ và hồi hộp nhìn mấy cô chị nói chuyện trước loa, nắm chặt bàn tay nhỏ, không nhịn được hỏi: "Như vậy, các chị tình nguyện viên sẽ đến tìm bé sao?"

Thẩm Ôn "ừm" một tiếng, mày cong lên, cười lên dịu dàng như làn gió tháng ba đầu xuân, làm tan chảy băng giá khắp nơi.

"Đương nhiên, chú sẽ đợi cùng Tinh Nặc một lát, nghe được thông báo thì sẽ có người đến đón con thôi."

Tinh Nặc không nhịn được thở phào một hơi, ngoan ngoãn được chú tốt bụng ôm vào lòng, đôi mắt trừng lớn, sợ bỏ lỡ cô chị tình nguyện viên đến tìm mình.

Khóc một lúc, rồi lại đi không ít đường, Tinh Nặc nghiêng đầu dựa vào lòng Thẩm Ôn, cảm nhận được cánh tay hữu lực và lồ ng ngực ấm áp của y, bỗng nhiên cảm thấy rất kiên định.

Đầu nhỏ của Tinh Nặc lại bắt đầu nghĩ lung tung.

Một mặt nghĩ rằng sau này mình tuyệt đối không thể chạy lung tung lạc đường, mặt khác lại nghĩ, nếu mình cũng có ba thì có phải cũng sẽ giống chú tốt bụng này không?

Tóc màu vàng, cánh tay rất khỏe, một tay có thể ôm Tinh Nặc đi lại.

Chỉ là ảo tưởng một chút, Tinh Nặc không nhịn được mà vui vẻ, mày cong lên nhưng thấy ở cửa vẫn không thấy chị tình nguyện viên đến tìm mình, lưng nhỏ lập tức lại xịu xuống, mím môi nhỏ.

Sao không ai phát hiện bé mất tích nhỉ?

Thẩm Ôn cũng không khỏi nhíu mày. Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy ai đến tìm Tinh Nặc, nét mặt y đã ẩn hiện vài phần tức giận.

Ngực phập phồng vài cái, Thẩm Ôn nhìn đứa bé đang ngóng trông ra ngoài trong lòng mình, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không bộc phát ngay tại chỗ.

Đeo kính râm vào, Thẩm Ôn ôm Tinh Nặc đứng dậy, mở lời nói: "Không đợi nữa, chú lái xe đưa con về viện mồ côi."

Mấy nhân viên ở trung tâm dịch vụ còn khuyên Thẩm Ôn vài câu: "Anh đợi thêm chút nữa đi, nhỡ lát nữa họ đến thì sao?"

Thẩm Ôn lười đợi. Y cúi đầu, thấy đứa bé trong lòng với vẻ mặt lo sợ, bồn chồn, đôi mắt long lanh nhìn mình, lòng lại không khỏi mềm đi một chút.

"Đừng sợ."

Y nhẹ nhàng xoa đầu Tinh Nặc, bàn tay khô ráo nhưng lực rất nhẹ nhàng, làm tâm trạng lo lắng của Tinh Nặc cũng giảm bớt không ít.

"Bé không sợ đâu ạ."

Tinh Nặc nghĩ nghĩ, cái đầu nhỏ quay nhanh, đột nhiên mắt sáng lên, mở lời nói: "Bé ngồi xe buýt đến, đợi ở đó nhé!"

Thẩm Ôn cảm thấy cũng được. Mấy nhân viên ở trung tâm dịch vụ cũng sợ gây ra chuyện gì đó làm lạc trẻ con nên đi cùng hai người.

Thấy quả nhiên có một chiếc xe buýt đậu ở cổng khu vực, nhân viên và Thẩm Ôn đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Cái này được rồi, đợi họ quay về là được."

Tài xế vẫn còn trên xe, thấy Tinh Nặc được người khác ôm về, buồn bực nói: "Thế này là xong rồi sao?"

Thẩm Ôn đeo kính râm, che đi ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng của mình, lạnh lùng nói: "Trẻ con lạc cũng không biết sao? Các người làm ăn kiểu gì thế?"

Tài xế lúc này mới ý thức được hoạt động còn chưa kết thúc, chỉ là Tinh Nặc bị lạc, được người ta đưa về.

Nhưng dù sao đây cũng không phải lỗi của tài xế. Gã thậm chí còn không phải tình nguyện viên của viện mồ côi, chỉ là lái xe ăn lương thôi.

Thẩm Ôn kìm nén cơn giận, biết mình cũng không thể trách gã.

Tinh Nặc nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của y, rúc vào lòng y, không nhịn được dùng tay nhỏ túm túm quần áo của Thẩm Ôn.

"Không sao đâu ạ, bé không lạc đâu. Đợi một lát, các bạn nhỏ khác về là được rồi."

Thẩm Ôn nghe lời này, trong lòng lại không khỏi dâng lên chua xót, mím môi, ôm đứa bé lên xe chờ.

Nhân viên thấy hai người đã lên xe, giờ làm việc cũng không thể chạy lung tung, chào hỏi xong thì đi rồi.

Tinh Nặc ôm chiếc cặp sách nhỏ của mình, ngồi trên chiếc ghế lúc đến, nhìn chú tốt bụng, mở lời nói: "Cảm ơn chú."

Thẩm Ôn nghe bé con mềm mại nói lời cảm ơn, tâm trạng cũng theo đó mềm đi trong chớp mắt, khóe môi cong lên, véo má Tinh Nặc một cái.

Mềm mại, trơn tuột, như thể véo một miếng thạch trái cây mềm oặt.

"Không cần cảm ơn, gặp con cũng là duyên phận."

Thẩm Ôn không phải là người thích xen vào chuyện người khác, nhưng bé con còn nhỏ như vậy, khóc lên đáng thương vô cùng, lại khiến y mềm lòng.

Thấy Tinh Nặc cong mày cong mặt, co ro ngồi trên ghế chờ các bạn nhỏ khác quay về, Thẩm Ôn nhìn thấy không khỏi thắt lòng.

Các bạn nhỏ khác đều đi sở thú chơi, chỉ có Tinh Nặc chẳng chơi được gì cả.

Trong lòng Thẩm Ôn dâng lên cảm giác chua xót, ngón tay y nhấp vào điện thoại, không kiểm soát được mà tìm kiếm: Điều kiện để nhận nuôi trẻ em ở viện mồ côi.
 
Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi
Chương 211: Phiên ngoại 3-4: Nuôi bé ngoan (if tuyến)



Thẩm Ôn ngồi trên xe buýt, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, đột nhiên hoàn hồn sau, y không khỏi sững người.

Sao tự dưng lại nảy ra ý nghĩ kỳ quặc đi tìm hiểu chuyện nhận nuôi trẻ con thế này?

Thẩm Ôn nhéo mũi, thầm nghĩ mình tốt bụng từ khi nào vậy?

Bên cạnh, Tinh Nặc xoa xoa đôi mắt đã khóc một lúc nên hơi cay, thấy chú tốt bụng đang ấn trán, bé vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay y.

"Chú đau đầu ạ?"

Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng, dịu dàng như một cánh lông chim nhỏ đậu trên da khiến Thẩm Ôn suýt nữa bỏ qua cảm giác này.

"Chú không sao."

Đối mặt với bé con, Thẩm Ôn vốn luôn lãnh đạm cũng không thể cứng rắn được, giọng nói cũng mang vài phần dịu dàng.

Thẩm Ôn nhẹ nhàng xoa đầu Tinh Nặc, thấy ánh mắt ngây thơ, đơn thuần của bé thì không khỏi khẽ thở dài.

"Con đợi ở đây một lát, chú đi mua ít đồ."

Tinh Nặc ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ y đi cũng đúng vì bé đã tìm được xe buýt rồi.

Không cần y ở lại cũng được, bé là đứa trẻ lớn rồi, có thể tự mình đợi một mình.

Thẩm Ôn không nói sẽ rời đi, y xuống xe từ cửa trước, quay đầu thấy tài xế đang ngửa đầu ngủ khì khì, mím môi, lo lắng bé con sẽ gặp chuyện nếu mình đi, lập tức quay người trở lại.

"Chú lại quay lại ạ?"

Tinh Nặc phát âm chưa chuẩn, nhiều lời nói vẫn còn ngọng nghịu.

Thẩm Ôn "ừm" một tiếng, không nói thêm gì, chỉ bấm điện thoại gọi một dịch vụ giao hàng.

Hơn mười phút sau, người giao hàng đã đến cổng sở thú.

Thẩm Ôn xuống xe đi lấy đồ, một túi lớn, đựng đầy ú ụ.

"Là gì vậy ạ?"

Tinh Nặc ngồi ở đó, nhìn y mua nhiều đồ như vậy, không nhịn được tò mò hỏi.

Thẩm Ôn mở túi ra, để lộ từng hộp nhỏ tinh xảo, những chiếc bánh kem mềm mại, xinh đẹp đựng trong hộp trong suốt.

Còn có bánh tart trứng, bánh mì ngọt, bánh donut, trà sữa, trà hoa quả... đủ thứ.

Thẩm Ôn mở một cái bánh tart trứng nhỏ ra, đưa đến tay Tinh Nặc.

"Ăn thử đi, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, lót dạ chút."

Tinh Nặc vội vàng xua tay, nghiêng người nép sát vào ghế, sợ làm phiền chú tốt bụng.

"Không cần đâu ạ, bé không đói."

Nhưng Thẩm Ôn khăng khăng muốn đưa, thậm chí còn bóc lớp giấy bạc của bánh tart trứng ra, đút đến miệng Tinh Nặc.

Tinh Nặc không còn cách nào khác, mở miệng, cắn một miếng nhỏ.

Giòn tan, thơm mềm, còn mang theo một chút vị ngọt mặn.

Ngon hơn tất cả những gì Tinh Nặc từng ăn trước đây!

Mắt nhỏ của Tinh Nặc lập tức cong lên, long lanh lấp lánh, điểm xuyết rất nhiều ngôi sao nhỏ.

"Ngon quá ạ!"

Thẩm Ôn nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của bé con, khóe miệng còn dính một chút vụn bánh tart trứng, lòng y như ngâm mình trong suối nước nóng, lập tức mềm nhũn.

Sao lại có đứa bé ngoan đến vậy chứ?!

Thẩm Ôn cảm nhận được niềm vui khi được đút cho bé ăn, y đút cho Tinh Nặc hai cái bánh tart trứng, một cái bánh mì nhỏ giòn tan và một viên sô cô la.

Bụng Tinh Nặc lập tức căng tròn, nhai sô cô la như một chú hamster nhỏ, bé mở miệng nói: "Không ăn nữa đâu, bé no rồi ạ."

Thẩm Ôn chưa từng nuôi trẻ con, thấy vậy đành dừng tay, vẻ mặt tỏ ra rất tiếc nuối.

Nhìn bé con vất vả nhai sô cô la, dáng vẻ nghiêm túc, Thẩm Ôn khoanh tay dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn bé.

Cũng chẳng ai nói cho y biết, nuôi trẻ con lại có cảm giác thành tựu đến vậy?

Nghĩ vậy, Thẩm Ôn lại không nhịn được cười phá lên.

Y lại lần nữa mở điện thoại, tìm kiếm về việc nhận nuôi.

Mặc dù vẫn không thể hiểu nổi, nhưng Thẩm Ôn luôn mềm lòng với bé con tên Tinh Nặc này.

Hơn nữa, vì vấn đề xu hướng tính dục, Thẩm Ôn chắc chắn không thể có con ruột của mình.

Chi bằng nhận nuôi một đứa.

Vừa hay khoảng thời gian này ông cụ đang điên cuồng thúc giục cưới vợ, Thẩm Ôn vốn không ngại phiền phức, nếu bây giờ trực tiếp đưa về cho ông cụ một đứa cháu trai thì ông cụ còn không vui mừng nở hoa sao?

Huống chi cháu trai nhỏ còn lớn lên đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, ngay cả màu tóc cũng giống mình.

Càng nghĩ càng thấy không tệ, Thẩm Ôn chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã tự thuyết phục được mình.

Ánh mắt y có thêm một sự kiên định nào đó, quay đầu lại thấy Tinh Nặc vẫn còn phồng má nhai sô cô la, tâm trạng y lập tức khác hẳn.

Xoa xoa đầu Tinh Nặc, Thẩm Ôn mở lời nói: "Tinh Nặc thích ăn bánh mì nhỏ không?"

Tinh Nặc cuối cùng cũng nhai xong viên sô cô la rồi nuốt xuống, gật đầu, vươn tay xoa xoa quai hàm hơi mỏi của mình.

"Có ạ."

Bánh mì nhỏ rất xốp, mới làm xong nên bên trong mềm mại thơm ngọt, ăn vào cứ như nuốt cả đám mây vậy.

Trong ký ức của Tinh Nặc, đây là lần đầu tiên bé được ăn chiếc bánh mì nhỏ ngọt ngào đến thế!

Những chiếc bánh mì nhỏ mà các anh chị tình nguyện viên đưa tới đều không ngon bằng chiếc này đâu!

Thẩm Ôn đã có ý định riêng, đôi mắt y mang theo một chút ý cười dịu dàng, mở lời nói: "Lần sau chú lại đưa con đi ăn nữa được không?"

Tinh Nặc lại hơi nghi hoặc, bé nghiêng đầu, ngoan ngoãn nói: "Lần sau ạ?"

Bé và chú sẽ còn gặp nhau nữa sao?

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng Tinh Nặc biết mình sống ở viện mồ côi, gặp chú tốt bụng chỉ là duyên thoáng qua, e rằng sau này chưa chắc đã gặp lại.

Nghĩ vậy, Tinh Nặc không khỏi mím môi, trong lòng có chút buồn.

Chú tốt bụng là người gần nhất với hình tượng ba trong tưởng tượng của Tinh Nặc.

Mặc dù chú không có tóc xoăn như bé.

Thẩm Ôn nhìn ra sự mất mát của Tinh Nặc, nhưng y không trực tiếp mở lời nói về việc nhận nuôi. Y không thích hứa hẹn suông, mà thích làm trước.

"Đương nhiên là có lần sau rồi. Lát nữa chú sẽ cùng con về viện mồ côi, ngày mai chú đến thăm con nữa được không?"

Mái tóc vốn xẹp lép của Tinh Nặc lập tức sáng bừng lên như được chiếu rọi, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, không nhịn được nói: "Thật sao ạ?"

Thẩm Ôn cười gật đầu, khóe miệng ngậm ý cười: "Đương nhiên."

Hai người vừa nói chuyện, vừa tựa vào nhau, dùng điện thoại xem một tập phim hoạt hình.

Tinh Nặc trước đây luôn tụ tập cùng các bạn nhỏ ở phòng sinh hoạt viện mồ côi, tối nào cũng đúng giờ xem phim hoạt hình.

Hôm nay lại được xem thêm một tập, điều này làm bé phấn khích vô cùng.

Tuy không đi sở thú được, nhưng lại được ăn bánh mì nhỏ thơm ngọt, xem được một tập phim hoạt hình mới, Tinh Nặc cảm thấy hôm nay cũng siêu tuyệt vời!

Quan trọng nhất là bé còn quen được một chú rất tốt bụng và rất hiền lành!

Tinh Nặc đung đưa đôi chân ngắn nhỏ, vui vẻ chờ đợi các bạn nhỏ khác kết thúc chuyến tham quan sở thú.

Những tiếng líu lo và ồn ào vang lên, từ xa đến gần, mang theo sự hoạt bát, ngây thơ đặc trưng của trẻ nhỏ.

Nhưng nghe vào tai Thẩm Ôn, vẫn làm y không khỏi nhíu mày.

Một người tình nguyện nam và một người tình nguyện nữ giơ chiếc cờ nhỏ màu đỏ, mệt đến không thở nổi, vừa lên xe đã nằm vật ra ghế, liên tục quạt lấy quạt để.

Các bạn nhỏ thì khá ngoan, không chạy lung tung, tất cả đều ngồi trên xe buýt, chờ về viện mồ côi.

Cô bé ngồi cạnh Tinh Nặc nhảy chân sáo đi tới, thấy trên ghế của mình có một người lớn lạ mặt ngồi, không khỏi ngây người.

"Chú là ai vậy?"

Thẩm Ôn không nói gì, chỉ đứng dậy nhường chỗ cho cô bé rồi đi đến bên cạnh hai người tình nguyện viên.

Hai người tình nguyện viên còn chưa kịp nghỉ ngơi, thấy Thẩm Ôn đến gần, giật mình.

Sau đó nghe thấy lời Thẩm Ôn nói, họ trợn tròn mắt, kinh ngạc hít một hơi.

"Tôi đã bảo mà, đi đằng trước cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó!"

Đứa bé xinh đẹp đó suýt nữa thì lạc!

Hai người tình nguyện viên còn khá trẻ, cũng là lần đầu tham gia hoạt động kiểu này, kinh nghiệm thiếu. Ở sở thú vừa hay bỏ lỡ tiếng loa gọi, cứ thế mơ mơ màng màng dẫn dắt các bạn nhỏ khác đi tham quan sở thú nửa ngày trời!

Hai người tình nguyện viên vội vàng đứng dậy, lấy sổ điểm danh ra, đếm từng người một.

May mắn thay, số lượng người đã đủ.

Tảng đá trong lòng họ cuối cùng cũng được đặt xuống.
 
Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi
Chương 212: Phiên ngoại 3-5: Nuôi bé ngoan (if tuyến)



Viện mồ côi.

Thẩm Ôn đến viện mồ côi nhỏ bé, hơi rách nát này, ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá.

Bà viện trưởng đứng ở cửa, lo lắng ngóng trông các bạn nhỏ trở về.

Các bạn nhỏ lớn hơn một chút và nhỏ hơn một chút đều không đi sở thú, vây quanh bà viện trưởng, cũng chăm chú nhìn chiếc xe buýt này.

Thấy một người trẻ tuổi tóc vàng lạ mặt bước xuống xe, bà viện trưởng sững sờ một chút, không khỏi nói: "Cậu là?"

Thẩm Ôn không lập tức mở lời, mà đưa bé Tinh Nặc xuống xe, xoa xoa đầu bé nói: "Tinh Nặc vào trước đi."

Tinh Nặc "dạ" một tiếng, cùng các bạn nhỏ khác vội vàng chạy về phía trong viện mồ côi.

Bà viện trưởng không kịp quan tâm các bạn nhỏ vừa về, thấy Thẩm Ôn có chuyện muốn nói với mình, bà tìm một gốc cây yên tĩnh, vẻ mặt hiền từ.

"Có chuyện gì sao?"

Thẩm Ôn thẳng thắn nói ra mục đích của mình: "Tôi muốn nhận nuôi Tinh Nặc."

Bà viện trưởng cũng ít nhiều đoán được ý đồ của Thẩm Ôn, hơi kinh ngạc một chút rồi nói: "Việc nhận nuôi cũng cần điều kiện, hơn nữa Tinh Nặc ngoan ngoãn xinh đẹp, không thiếu người muốn nhận nuôi đâu."

Mấy ngày trước còn có một cặp vợ chồng cũng muốn nhận nuôi Tinh Nặc.

Thẩm Ôn gật đầu, nhưng y làm theo cảm tính, cảm thấy mình và Tinh Nặc nhất định có duyên ba con.

"Tôi biết. Chiều nay sẽ có giám đốc chuyên trách đến nói chuyện với bà, tôi định đầu tư 500 vạn cho viện mồ côi."

Trong lòng bà viện trưởng vốn thiên về cặp vợ chồng giáo viên kia, nhưng nghe thấy Thẩm Ôn lại có ý định đầu tư lớn như vậy, bà vẫn bị kinh ngạc.

Mấy năm nay những người có lòng hảo tâm trong xã hội không ít, nhưng cao nhất cũng không đến 100 vạn, lần này vừa ra tay đã là 500 vạn, thật sự khiến người ta choáng váng.

Với điều kiện gia đình như vậy, nếu Tinh Nặc thực sự được nhận nuôi, e rằng cuộc đời sau này sẽ càng thêm suôn sẻ.

Bà viện trưởng lúc này không còn lời nào để nói, thở dài nói: "Cuối cùng vẫn phải xem ý nguyện của Tinh Nặc."

***

Vào bữa tối.

Tinh Nặc buổi trưa đã ăn rất no trên xe buýt, bữa tối bé chỉ uống hơn nửa bát canh, còn đồ ăn thì chẳng ăn được bao nhiêu.

Bà viện trưởng và dì tình nguyện viên đang chăm sóc các bạn nhỏ, thấy Tinh Nặc đã ăn xong, bà viện trưởng đi tới, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Tinh Nặc.

"Tinh Nặc có thích chú tóc vàng hôm nay không?"

Mắt nhỏ của Tinh Nặc hơi chớp chớp, long lanh lấp lánh, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Có ạ!"

Tinh Nặc cong mắt, sờ sờ mái tóc xoăn bên tai mình, không nhịn được nói: "Chú giống con, tóc vàng óng ạ!"

Thấy Tinh Nặc nhắc đến chú này, mắt bé đều sáng bừng, hoàn toàn khác với lúc nhắc đến cặp vợ chồng kia, bà viện trưởng trong lòng lập tức hiểu.

Bà không khỏi gật đầu, cảm thấy như vậy cũng tốt.

Bé con ngoan ngoãn như vậy, cũng xứng đáng có được một khởi đầu tốt hơn.

"Nếu để chú ấy làm ba của Tinh Nặc, Tinh Nặc thấy thế nào?"

Tinh Nặc nghe thấy lời của bà viện trưởng, vẻ mặt nhỏ bé ngây người, đáy mắt lộ ra vài phần mong đợi, nhưng ngay sau đó lại rũ đầu nhỏ xuống, khẽ nói: "Nhưng mà, lỡ như chú không thích làm ba của con thì sao ạ?"

Bà viện trưởng thương xót xoa xoa đầu bé con, mở lời nói: "Không đâu, chú ấy cũng thích Tinh Nặc mà."

Tinh Nặc nghe vậy, đôi mắt nhỏ vốn ảm đạm không khỏi sáng bừng trở lại.

***

Buổi tối lúc đi ngủ.

Tinh Nặc nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, dùng tay tự dịch chăn ngay ngắn, nằm ngoan ngoãn, không nhịn được suy nghĩ miên man.

Bà viện trưởng nói để chú ấy làm ba của mình, có thật không?

Vậy chẳng phải bé sẽ có một người ba có màu tóc giống mình sao?

Tinh Nặc nghĩ vậy, lần nữa cong lên đôi mắt nhỏ, ngay cả trong mơ cũng ngọt ngào.

***

Biệt thự cổ Thẩm gia.

Sau khi trở về, Thẩm Ôn thấy ông cụ đang ngồi ăn cơm ở bàn, còn có hai đứa trẻ của chiến hữu ông cụ để lại, Thẩm Yến và Thẩm Bạch Chu.

Hai đứa trẻ này hiện tại cùng Thẩm Ôn chung hộ khẩu, gọi ông cụ là ông nội. Theo lý mà nói, Thẩm Ôn cũng được coi là trưởng bối của chúng.

Thẩm Ôn bình tĩnh đi qua, Thẩm Yến thì rất lễ phép, một thiếu niên 17-18 tuổi nhưng lại trông già dặn, chững chạc.

"Chú." Thẩm Yến gọi một tiếng.

Thẩm Ôn ừ một tiếng, lãnh đạm ngồi xuống ghế, nhìn Thẩm Bạch Chu ăn không ngừng như ma đói đầu thai, cũng chẳng để ý, tuyên bố một chuyện: "Con định nhận nuôi một đứa bé."

Ông cụ lập tức chống gậy, gõ mạnh xuống đất.

"Con nói linh tinh gì đấy?!"

Thẩm Bạch Chu cũng ngạc nhiên ngẩng mắt lên, đôi mắt có vài phần ngây thơ, mở miệng nói: "Vậy con sắp có em trai à?"

Trên mặt Thẩm Ôn nở một nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên, gật đầu nhẹ.

"Đúng vậy, rất giống chú, các con sẽ thích đứa bé."

Thẩm Yến cũng không nói thêm gì, dù sao anh cũng được Thẩm gia nhận nuôi, nên không phản cảm lắm với việc Thẩm Ôn nhận nuôi trẻ con.

Ông cụ thì tức giận không thôi, ông biết xu hướng giới tính của Thẩm Ôn, cho rằng đây là Thẩm Ôn đang đối đầu với mình, giận bừng bừng một hồi lâu.

Nhưng Thẩm Ôn nhìn ôn hòa, kỳ thật tính cách xa cách và lạnh nhạt, đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.

Y chỉ đến thông báo một chút, nói xong thì rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ôn lái xe đến cô nhi viện.

Các bạn nhỏ ở cô nhi viện đang ăn sáng.

Tinh Nặc ngồi trước bàn, dùng thìa nhỏ múc từng muỗng canh nóng hổi.

Bé còn thổi trước khi uống, thổi bay hơn nửa bát canh, cuối cùng chỉ còn lại chưa đến một phần ba bát được đưa vào miệng.

Đứa trẻ bên cạnh ăn canh húp vội vàng, uống một nửa đổ một nửa, không mấy chốc đã làm bàn ăn dính đầy nước canh.

Tinh Nặc và cô bé ngồi cùng nhau thấy vậy cũng quen rồi, còn lấy khăn giấy giúp nó lau đi vết canh dính trên người.

Nhưng đứa trẻ kia rõ ràng là lôi thôi quen rồi, phất tay không thèm để ý, trực tiếp chạy ra ngoài.

Tinh Nặc thấy thế cất khăn giấy vào túi, tiếp tục yên lặng ăn canh.

Khi Thẩm Ôn bước vào, thấy đúng là hình ảnh một bé ngoan đang ăn canh như vậy.

Tim y lập tức mềm nhũn, thấy đứa bé ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh, không khỏi mỉm cười.

"Tinh Nặc lại đây, hôm nay chú dẫn con đi chơi."

Tinh Nặc vui vẻ nhảy xuống, chạy nhanh đến trước mặt chú, vui sướng nói: "Chú đến tìm con!"

Chú nói được làm được, thật sự đã đến tìm bé con!

Thẩm Ôn chỉ xoa đầu nhỏ mềm mại của bé, ừ một tiếng, đeo chiếc cặp sách y mới mua hôm qua cho bé con.

"Đi thôi, chú đã nói với viện trưởng rồi, hôm nay có thể dẫn Tinh Nặc ra ngoài chơi một ngày."

Nói rồi, y lập tức bế Tinh Nặc đi ra ngoài.

Tầm nhìn của Tinh Nặc lập tức được nâng lên, nhìn thấy những nơi cao và xa hơn, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, đôi mắt cười cong tít.
 
Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi
Chương 213: Phiên ngoại 3-6 (END): Nuôi bé ngoan (if tuyến)



Tinh Nặc rất thích ở bên chú tóc vàng.

Bé ngồi trên xe của Thẩm Ôn, ôm cặp nhỏ, chân ngắn đung đưa nói: "Chú ơi, mình đi đâu chơi thế ạ?"

Thẩm Ôn vẫn đeo kính râm, trông như muốn đi trình diễn thời trang, khóe môi hơi cong, ánh mắt nhìn bé con tràn đầy sự dịu dàng.

"Đi sở thú."

Tinh Nặc nghe vậy sững sờ, nhớ đến chuyện hôm qua ở sở thú vì lạc mà không nhìn thấy con vật nào, cái đầu nhỏ không kìm được cố sức suy nghĩ.

Nhưng dù sao bé vẫn còn nhỏ, chỉ có thể cảm nhận được sự chăm sóc âm thầm mà dịu dàng của Thẩm Ôn, chứ không diễn tả được cảm giác đó.

Chỉ là trong lòng ấm áp, dường như có dòng nước nóng chảy qua khiến Tinh Nặc không kìm được mũi cay cay, nhưng đôi mắt lại không kìm được cong lên cười.

"Đi xem những con vật to thật to!"

Thẩm Ôn nói đúng.

Vì Tinh Nặc ngồi ghế phụ nên lái xe rất chậm.

Sở thú vẫn náo nhiệt như hôm qua.

Người đưa trẻ con đến tham quan là đông nhất, vừa vào khu vườn đã có thể nghe thấy tiếng trẻ con líu lo đầy sức sống.

Khác với hôm qua, Tinh Nặc nghĩ hôm nay bé cũng đi cùng người lớn!

Nắm tay chú, Tinh Nặc bước chân rất nhỏ, nhưng nhờ Thẩm Ôn cố tình đi chậm lại, Tinh Nặc luôn có thể bắt kịp bước chân của Thẩm Ôn.

Không còn xảy ra tình huống như hôm qua, vì đi quá chậm mà thoắt cái đã lạc mất.

Trong số các bạn nhỏ đi tham quan hôm qua, Tinh Nặc là bé nhất, vốn dĩ bà viện trưởng không đồng ý cho bé con đi.

Nhưng không hiểu vì sao, thế nào mà cuối cùng lại đồng ý.

Tinh Nặc đi qua khu hươu cao cổ, đi ngang qua khu voi, còn mua thức ăn cho cá, tự tay cho lũ cá chép mập mạp trong hồ ăn.

Chơi cả ngày, Thẩm Ôn không ngừng chụp ảnh cho bé con.

Trong ảnh, Tinh Nặc luôn cười, mắt cong cong, khuôn mặt trắng hồng, môi đỏ răng trắng, trông rất ngoan.

Thẩm Ôn nhìn nhìn, chợt bật cười.

Tinh Nặc ôm con thú nhồi bông bắt được từ máy gắp thú bông, nhìn y cười, tò mò hỏi: "Chú cười gì thế ạ?"

Thẩm Ôn không nói gì, chỉ bế Tinh Nặc lên, dẫn bé con đi ăn tối.

Bữa tối là KFC mà tất cả trẻ con đều thích.

Tinh Nặc chỉ thấy quảng cáo trên TV, đây là lần đầu tiên đến đây ăn, phấn khích đến mức mặt đỏ bừng, mắt sáng đến mức có thể chứa cả một dải ngân hà.

Thẩm Ôn gọi suất ăn trẻ em, biết Tinh Nặc thích ăn đồ ngọt, còn cố ý mua thêm hai ba cái bánh tart trứng, coi như món tráng miệng sau bữa ăn.

Tiếc là Tinh Nặc ăn không hết, bánh tart trứng cuối cùng chỉ có thể gói lại mang về.

Trên đường về, Tinh Nặc tinh thần rất tốt, vui vẻ đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình.

Thẩm Ôn đỗ xe ở cổng cô nhi viện, nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho Tinh Nặc, véo nhẹ má mềm mại của bé, mở miệng nói: "Tinh Nặc có muốn chú làm ba của con không?"

Tinh Nặc không khỏi sững sờ.

Thẩm Ôn còn tưởng rằng mình nói quá đột ngột, dù sao thời gian hai người ở chung còn rất ngắn, trực tiếp đề cập đến việc trở thành người thân, quả thật sẽ khiến trẻ nhỏ bối rối.

Nhưng Thẩm Ôn rất thích Tinh Nặc, từ tận đáy lòng không thể kiểm soát được muốn cho bé con những điều tốt đẹp hơn, giống như bọn họ trời sinh nên là ba con vậy.

Hơn nữa, vừa nghĩ đến tương lai sẽ có một bé con đáng yêu, ngoan ngoãn, tóc xoăn tham gia vào cuộc sống của mình, Thẩm Ôn vô cùng mong chờ.

Thật sự rất muốn nuôi dưỡng mà!

Đúng lúc Thẩm Ôn quyết định bỏ qua chủ đề này, Tinh Nặc bỗng nhiên mở miệng, khuôn mặt nhỏ mang theo vài phần trịnh trọng.

"Được ạ, con thích chú làm ba của con."

Thẩm Ôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc ra vẻ của bé con, trẻ con loài người dù làm gì cũng thật đáng yêu, trái tim y như tan chảy ra.

"Được, chú cũng rất mong chờ, được làm ba của con."

***

Tinh Nặc được nhận nuôi.

Đôi vợ chồng giáo viên khi biết tin này suýt nữa tức điên lên.

"Chúng tôi đến nhận nuôi Tinh Nặc trước mà! Tại sao lại đưa Tinh Nặc cho người khác?!"

Bà viện trưởng nhìn chiếc giường nhỏ đã trống của Tinh Nặc, quay đầu lại, nụ cười vẫn ấm áp.

"Việc nhận nuôi cũng cần xem ý nguyện của đứa trẻ, cô nhi viện chúng tôi tôn trọng ý kiến của các bé."

Hai vợ chồng biết gia đình nhận nuôi Tinh Nặc có tiền, trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu, lẩm bẩm vài câu:

"Còn nhỏ đã bày đặt bám vào người giàu, có thể thấy cũng chẳng phải đứa tốt lành gì!"

"Đúng vậy, chẳng qua là thấy chúng tôi không có tiền thôi chứ gì?!"

Bà viện trưởng nghe vào tai, nụ cười trong mắt nhạt đi ngay lập tức, nghe thấy hai vợ chồng còn muốn xem những đứa bé trai khỏe mạnh khác, bà lạnh nhạt từ chối.

Loại người này mà làm cha mẹ, e rằng đứa trẻ được nhận nuôi cũng sẽ không sống tốt được.

Cũng may, Tinh Nặc đã không chọn họ.

***

Sau khi đến nhà mới, Tinh Nặc thích nghi rất nhanh.

Bé có tên trong sổ hộ khẩu của Thẩm gia, phía trên còn có hai người anh nuôi, Tinh Nặc vào sau, trở thành bé nhỏ nhất trong thế hệ này của Thẩm gia.

Thẩm Yến và Thẩm Bạch Chu lúc ăn tối, thấy bé con còn chưa cao bằng đầu gối của họ.

Bé rất ngoan, mặc chiếc yếm màu vàng nhạt, cầm thìa gỗ, ăn món canh trứng thơm lừng.

Tay cầm thìa rất vững, từng muỗng từng muỗng một, ăn rất ngon miệng, dễ dàng khơi gợi cảm giác thèm ăn của người khác.

Ông cụ ngồi ăn cùng bên cạnh, vẻ mặt ban đầu không đồng ý việc nhận nuôi đã biến mất hoàn toàn, khuôn mặt trước đó còn xanh mét, giờ đây đã thay bằng nụ cười hiền hậu, yêu thương.

"Tinh Nặc lại đây, ăn chút thịt đi con, ăn miếng to mới ngon này."

Má Tinh Nặc phồng lên, khẽ nói cảm ơn, giọng nói cũng mềm mại, lập tức chạm đến trái tim của mấy người khác ở đó.

Trời ơi, sao lại có đứa trẻ ngoan như thế này chứ!

Ông cụ bị sự đáng yêu của thằng bé con làm cho say đắm, thầm nghĩ con trai mình số gì mà hên thế, gặp được đứa trẻ ngoan như vậy!

Thẩm Yến là sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, cũng trực tiếp bỏ rơi đứa em vô dụng Thẩm Bạch Chu, ngược lại không hề lên tiếng mà đi đến bên cạnh bé con, đút cho bé một miếng trái cây.

Tinh Nặc gọi một tiếng anh cả, ngoan ngoãn ăn trái cây.

Thẩm Yến còn chưa nói gì, bên cạnh Thẩm Bạch Chu đã làm ầm ĩ lên trước.

"Em ấy ăn kìa! Còn biết chớp mắt nữa, là người sống!"

Thẩm Yến không thèm để ý đến đứa em ngu ngốc Thẩm Bạch Chu - người mà đầu óc thường xuyên chập mạch, khóe miệng giật giật, quay đầu lại, xoa nhẹ đầu bé con.

Tinh Nặc cong mắt cười, bé rất nhạy cảm về tình cảm, cảm nhận được sự tò mò và yêu thích của hai người anh dành cho mình, trong lòng cũng không kìm được thở phào nhẹ nhõm.

***

Buổi tối đi ngủ, Thẩm Ôn ở bên cạnh Tinh Nặc - người giờ đã là con trai của y.

Thẩm Ôn mở sách truyện cổ tích, kể cho Tinh Nặc nghe câu chuyện về chàng kỵ sĩ nhỏ mà bé con yêu thích nhất.

Giọng nói ấm áp vang bên tai Tinh Nặc, khiến cơn buồn ngủ của bé dâng lên, dựa vào lòng ba ba mà ngủ say.

Câu chuyện vẫn tiếp tục, tương lai của Tinh Nặc cũng tiếp tục.

Chỉ là lần này, con đường phía trước tràn đầy ánh sáng và rực rỡ.

🐣Toàn văn hoàn🐣



🐣Đến lúc nói lời tạm biệt bé con Tinh Nặc đáng yêu, Lục Thất cùng với gia đình siêu dễ thương của bé rồi (mặc dù mình không nỡ vì bé đáng iu quá mà🥹🥹). Mãi iu gia đình siêu to bự, đầy tình iu thương mà hai ba ba cùng hai anh trai dành cho Tinh Nặc. Cũng cảm ơn Lục Thất vì đã luôn bảo vệ bé, dù Tinh Nặc có đi đến bất cứ nơi đâu thì Lục Thất vẫn sẽ luôn tìm cách để gặp lại Tinh Nặc.

Chân thành cảm ơn các bạn độc giả rất nhiều vì đã đồng hành cùng nhà mình trong suốt thời gian qua ! 🫶

Tạm biệt Tinh Nặc ❤️ Tạm biệt Lục Thất❤️

Tạm biệt Thẩm Ôn❤️ Tạm biệt Văn Hành Tuyết❤️

Tạm biệt Thẩm Yến❤️ Tạm biệt Thẩm Bạch Chu❤️
 
Back
Top Bottom