Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi

Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi
Chương 200: Cyberpunk



Tinh Nặc tìm thấy một quán rượu nhỏ trong thành phố này. Đèn trang trí đủ màu sắc, bước vào là một không gian mở rộng nhờ công nghệ, người phục vụ được trang bị cánh tay máy, có một bên đầu là vỏ kim loại. Tinh Nặc tò mò ngồi bên trong, gọi một ly cocktail rẻ nhất, ngồi ở một góc lặng lẽ quan sát vai chính của thế giới này.

Đó là một người đàn ông với nửa th@n dưới là kim loại nặng. Trông kỳ quái nhưng lại mạnh mẽ, khiến Tinh Nặc không nhịn được mà nhìn chằm chằm thêm vài lần.

"067, con người ở thế giới này thật kỳ lạ."

067 ngược lại không thấy vậy, nó thích kiểu thân thể kim loại như vậy, lực lượng và thực lực đều có thể đạt đến đỉnh cao, hỏng rồi cũng chỉ cần thay thế linh kiện là được.

"Cậu không hiểu, thế giới này tiên tiến hơn thế giới của các cậu. Con người tiến hóa thành thân thể kim loại là điều tất yếu, nếu không tuổi thọ sẽ không được kéo dài, rất dễ chết."

Tinh Nặc "à" một tiếng, nhấp một ngụm rượu nhạt, lại hỏi: "Cơ thể mà cậu muốn có được, có phải cũng là kiểu như vậy không?"

Giọng điệu lạnh lùng của 067 hiếm hoi mang theo một tia kiêu ngạo, trả lời: "Đúng vậy, chỉ cần năng lượng của tôi đủ, tôi có thể nhân cách hóa ra một thân thể máy móc hoàn mỹ."

Tinh Nặc chống cằm, khuôn mặt trắng nõn trông xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt lấp lánh một tia sáng rực rỡ, tò mò như một em bé hỏi: "Nếu năng lượng không đủ thì sao?"

067 dường như có chút ghét bỏ, không nhịn được nói: "Vậy thì chỉ có thể hình thành một thân thể rất yếu, có lẽ còn không bằng một đứa trẻ loài người."

Tinh Nặc nghĩ đến nếu 067 thật sự là một đứa trẻ, thì chắc chắn sẽ là một khuôn mặt không cảm xúc, cứng đờ, trông rất kỳ lạ.

Cậu bật cười, chống cằm trêu chọc: "Vậy thì cậu chắc chắn sẽ không biết đi, hơn nữa sẽ bị những đứa trẻ khác coi là dị loại!"

067 dường như cũng không bận tâm đ ến những điều đó, nó thấy vai chính chuẩn bị đứng dậy rời đi, vội vàng nói: "Đừng nói nữa, vai chính sắp đi rồi! Cậu mau đến bắt chuyện với hắn đi!"

Tinh Nặc chậm rãi uống cocktail, nhìn ly rượu lấp lánh ánh sáng trên mặt nước, không nhanh không chậm nói: "Gấp cái gì, đợi tôi uống xong, giả vờ say rượu mà tiếp cận hắn."

067 quả thật rất gấp, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể chờ Tinh Nặc nhanh chóng uống xong rượu, tiến lên cùng vai chính tạo ra sự giao thoa.

Kết quả, một ly rượu còn chưa thấy đáy, sự cố bất ngờ xảy ra. Một hệ thống khác mang theo ký chủ của nó đã đến gần vai chính trước một bước, ý đồ dựa vào tiếp xúc trực tiếp để đoạt lấy năng lượng may mắn của vai chính!

067 giận đến mức hận sắt không thành thép: "Cậu chậm một bước rồi! Người khác đã giành trước!"

Tinh Nặc không nói gì, tiếp tục nhìn tên ký chủ kia chạm vào cánh tay vai chính, ngẩng đầu lên, lại thấy vai chính cười như không cười.

Khoảnh khắc đó, mắt Tinh Nặc lập tức trợn tròn, radar cảnh giác trong cậu đạt đến đỉnh điểm.

"Không ổn! Chúng ta đi mau!"

067 còn chưa nhận thấy nguy hiểm gì, lại thấy Tinh Nặc giống như một con thỏ, nhanh nhẹn thoăn thoắt nhảy ra đến cửa.

Ngay sau đó, bên trong phòng xảy ra một tiếng nổ mạnh dữ dội. Tinh Nặc đứng xa, nhưng vẫn bị sóng xung kích đánh trúng, bị đập vào bức tường trên đường phố, sau đó lăn xuống, bò trên mặt đất.

Cửa quán rượu nhỏ bị nổ tung một lỗ. Khói thuốc súng nồng nặc và gay mũi từ trong lỗ thoát ra ngoài, để lộ tình hình bên trong.

Sau khi nhìn rõ, đồng tử Tinh Nặc đều co rút lại.

Vai chính với nửa thân thể kim loại đứng trong làn khói, một tay xách theo tên ký chủ vừa rồi, một tay khác, còn nắm chặt một khối cầu quang không lớn không nhỏ!

Đó chính là hệ thống!

067 cũng kinh hãi, tiếng điện lưu liên tục vang lên, nửa ngày đều không phản ứng lại được.

"Tại sao lại như vậy?! Vai chính này hắn biết sự tồn tại của hệ thống chúng ta!"

Tinh Nặc ngẩng đầu, nhìn về phía thành phố khoa học viễn tưởng xung quanh, có cảm giác "thì ra là vậy".

"Thế giới này có chiều không gian rất cao, 067 à, các hệ thống của các cậu trong mắt người bản địa chỉ e là một loại máy móc điện tử cao cấp mà thôi."

Huống hồ 067 chỉ là một hệ thống nhánh, năng lượng yếu ớt, mỗi ngày có thể duy trì trạng thái khởi động đã là tốt lắm rồi.

067 im lặng, nhìn khối cầu ánh sáng đang bị vai chính nắm giữ, nhất thời không biết nói gì.

"Chúng ta mau chạy!"

Tinh Nặc cảm thấy, trên người vai chính chắc chắn có một loại công cụ dò xét, có thể phát hiện ai mới là người từ bên ngoài đến. Thừa lúc vai chính còn chưa kịp phản ứng, Tinh Nặc từ trên mặt đất bò dậy, khập khiễng quay người rời đi.

Tinh Nặc và 067 trốn chui trốn lủi, hòa mình vào những người nhặt rác trong thành phố, khiến vẻ ngoài của mình lấm lem, sợ bị vai chính tìm thấy.

Khắp các ngõ hẻm đều có đủ loại máy chiếu điện tử trong suốt với ánh sáng xanh mờ ảo. Tinh Nặc đứng ở một góc cua, nhìn màn hình đang phát tin tức đầu tiên: "Gần đây, đội trưởng tiểu đội số 9 của Cục Quản lý kiểm tra đã bắt được thêm một người từ bên ngoài đến. Xin quý vị công dân cảnh giác những người tiếp cận một cách bất ngờ. Những người này phổ biến không có đặc điểm kim loại bên ngoài, mang theo một hệ thống điện tử cao cấp nhập cư trái phép. Một khi phát hiện loại người này, xin hãy nhanh chóng liên hệ với chúng tôi!"

Tinh Nặc nhìn tin tức này, sự bất an trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm.

"067, thế giới này quá nguy hiểm, cậu có cách nào rời đi không?"

067 từ ngày đó đến giờ vẫn luôn rất trầm mặc, dường như bị chuyện này đả kích, trả lời: "Không có, hai thế giới trước cậu cũng thấy rồi đó, chúng ta có được rất ít năng lượng, vẫn phải dựa vào việc ăn trộm một chút năng lượng từ hệ thống chủ mới có thể đi vào thế giới này."

Tinh Nặc cảm thấy không ổn, lại hỏi: "Là hệ thống chủ bắt cậu đến thế giới này sao?"

067: "Đúng vậy, thế giới này có nhiều năng lượng nhất."

Tinh Nặc lại sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu mang theo vài phần nặng nề: "Cậu bị lừa rồi, từ khi chúng ta đến thế giới này, đã có hai ký chủ bị bắt. Thế giới này là thế giới nguy hiểm cấp cao, hệ thống chủ tuyệt đối không muốn cho cậu tồn tại mà trở về!"

067 ban đầu được thiết lập với trình tự tuân thủ quy tắc của hệ thống chủ, nó theo bản năng phản bác: "Không thể nào, hệ thống chủ yêu cầu chúng ta giúp nó thu thập năng lượng, làm sao có thể ném chúng ta vào loại nơi nguy hiểm này?"

Tinh Nặc lại cong môi cười một cái, cười 067 ngây thơ.

"Có gì mà không thể? Cậu không thể phản bội hệ thống chủ, nhưng hai thế giới trước không phải đã ăn trộm năng lượng của nó sao? Hệ thống chủ sợ là có vấn đề gì đó, đối với sức kiểm soát các cậu yếu đi, lại sợ các cậu có dị tâm, muốn trực tiếp thu hồi các cậu, thế giới này chính là cơ hội tốt nhất."

"Cậu nhìn xem, chỉ trong vòng chưa đầy năm ngày, đã có hai hệ thống chết rồi."

Sắc mặt Tinh Nặc rất lạnh, mí mắt hơi cụp xuống, trông hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạc quan, tràn đầy năng lượng thường ngày.

"Tôi dám cá, không quá hai ngày nữa, sẽ lại có hệ thống và ký chủ tiếp theo bị phát hiện. Cậu nghĩ kết cục sau khi bị phát hiện là gì?"

067 không trả lời, nó đã vận dụng năng lượng, bắt đầu liên hệ với hệ thống chủ. Kết quả, tất cả tin tức đều chìm vào im lặng, hoàn toàn không liên lạc được.

Khoảnh khắc này, 067 không thể không thừa nhận, Tinh Nặc nói đúng. Những hệ thống như chúng bị bỏ rơi rồi.

067 xếp hạng ở phía sau, hệ thống 001 đã bắt đầu làm nhiệm vụ từ mấy năm trước, còn nó là một hệ thống tân binh chính hiệu, dù có bị lừa, cũng không có năng lượng để phản kháng.

Thế giới này, 067 sợ là thật sự sẽ chết ở đây.

Một người và một hệ thống để tránh né sự truy đuổi, trốn chui trốn lủi trong thành phố khoa học công nghệ Cyberpunk này.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, lại có thêm năm hệ thống bị phát hiện.

Tinh Nặc nhặt được một tờ báo, trên đó chữ viết tự động biến thành một màn hình nhỏ bắt đầu phát tin: "Mọi người cảnh giác người từ bên ngoài đến! Những người này mang theo hệ thống điện tử cao cấp nhập cư trái phép sẽ hấp thụ năng lượng, cực kỳ đê tiện vô sỉ, khi gặp phải nhất định phải kịp thời gọi điện thoại......"

Tinh Nặc nhìn tờ báo bên đường đều bắt đầu truy nã những người nhập cư trái phép từ bên ngoài như họ, không nhịn được thở dài.

"Cậu xem, tôi đã bảo rồi, ăn trộm năng lượng của người ta không tốt đâu, trong mắt người địa phương, chúng ta chính là những kẻ nhập cư trái phép ti tiện."

067 trải qua mấy ngày trốn tránh, tính cách đơn thuần và lãnh đạm đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn còn mang theo một chút hoang mang.

"Tại sao vậy?"

067 bắt đầu hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chính mình. Bị hệ thống chủ từ bỏ, bị người dân của vị diện cao cấp khinh thường, dường như ngay từ giây phút được tạo ra, nó đã là một sự tồn tại sai lầm.

Tinh Nặc thở dài nói: "Tôi đã hỏi thăm rồi, sau khi bị bắt, hệ thống sẽ bị tiêu hủy, còn những người từ bên ngoài đến như tôi sẽ phải đến trại lao động để cải tạo, một trăm năm lận đó!"

Tuổi thọ của Tinh Nặc không cao như những người máy hóa này, một trăm năm có lẽ sẽ cải tạo đến chết!

067 im lặng rất lâu, bỗng nhiên nói: "Cải tạo cũng có tiền lương, cậu có thể tích góp tiền mua sắm tay chân máy móc để kéo dài tuổi thọ. Tinh Nặc, cậu vẫn còn hy vọng."

Tinh Nặc cảm thấy 067 có điều không ổn, chưa kịp mở miệng, đã nghe nó nói: "Hai chúng ta vốn dĩ cũng không ưa nhau, tôi cũng chưa bao giờ giúp cậu cái gì. Cứ coi như đây là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi tặng cậu đi, Tinh Nặc, chúng ta cởi trói đi."

Tinh Nặc kinh ngạc mở to mắt, dường như không thể tin được tâm nguyện bấy lâu nay của mình là được cởi trói và khôi phục tự do lại dễ dàng đạt thành như vậy? Nhưng ngay sau đó, Tinh Nặc vẫn cười lên, mở miệng nói: "Nhưng tôi và cậu quen nhau trước, còn ký hiệp nghị nữa, cậu quên rồi sao?"

067 thầm nghĩ hệ thống chủ đã không liên lạc được rồi, bản hiệp nghị kia trực tiếp trở thành vô hiệu cũng không sao. Nhưng từ thị giác hư không, nó thấy Tinh Nặc giương lên khuôn mặt tươi cười. Có một lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt rất sáng, nhìn một điểm nào đó trên không trung, dường như đang chăm chú nhìn 067.

Khoảnh khắc này, 067 cảm thấy chip điện tử của mình rung động một chút với biên độ cực nhỏ.

Rất nhẹ, nhưng lại rất mãnh liệt.

Tinh Nặc không nói gì về chuyện đồng ý cởi trói nữa, vì có người của đội quản lý kiểm tra phát hiện cậu, Tinh Nặc lại lần nữa bắt đầu đào vong.

Thành phố đã không còn chỗ dung thân. Tinh Nặc bất đắc dĩ chỉ có thể mang theo 067 đi đến hoang mạc bên ngoài thành phố.

***

Trong thời đại công nghệ Cyberpunk, bên ngoài thành phố lại là những vùng sa mạc rộng lớn, cát bụi mịt trời, môi trường khắc nghiệt. Nhưng điều đó cũng cho Tinh Nặc cơ hội để thở d ốc, cuối cùng cậu cũng có thể ngủ một giấc an ổn.

Từ trong sa mạc ngơ ngác ngồi dậy, Tinh Nặc nhìn mặt trời đỏ rực dâng lên ở phía đông, chớp mắt, bỗng nhiên nói: "Lục Thất, ừm, kỳ lạ thật, sao tôi lại gọi cậu bằng cái tên đó? Cậu có cảm thấy, chúng ta dường như không nên ở sa mạc này không?"

Tốc độ khởi động của 067 trở nên chậm chạp, nó không có năng lượng, tốc độ nói cũng trở nên rất chậm.

"Có một chút, nhưng chúng ta không phải vì tránh né truy đuổi mới đến sa mạc sao?"

Tinh Nặc lắc lắc đầu, luôn cảm thấy vùng sa mạc này rất quen thuộc, dường như mình đã từng cùng một hệ thống nào đó, mệt mỏi lê bước qua đây dưới bầu trời đầy sao. Tinh Nặc không biết tại sao mình lại có ý nghĩ này, hơn nữa cậu còn luôn cảm thấy, mình còn một chuyện rất quan trọng chưa hoàn thành.

Tinh Nặc muốn nói với 067 những điều mình nghi hoặc, nhưng mỗi lần như thế 067 đều trở nên mơ hồ, khuyên cậu đừng nghĩ nhiều. Tinh Nặc cau mày, im lặng, bỗng nhiên nói: "Hệ thống 067, tiếp theo chúng ta chạy về đâu đây?"
 
Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi
Chương 201: Mãi mãi ở bên nhau



Tinh Nặc tỉnh lại từ sa mạc, cảm thấy thế giới này tràn ngập sự khó chịu. Ngay cả ký ức của chính mình, cũng như có một phần nào đó sai lệch. Điều khiến cậu hoảng hốt hơn nữa là Tinh Nặc cảm thấy mình và 067 lẽ ra phải có mối quan hệ rất khăng khít, không có gì giấu giếm. Nhưng cố tình cảm nhận được khối cầu ánh sáng hệ thống đang nhảy nhót trong đầu, Tinh Nặc lại không khỏi trầm mặc, luôn cảm thấy hệ thống này và mình hình như vẫn còn xa lạ.

Nhưng Tinh Nặc cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy xa lạ mới là đúng. Cậu và 067 tổng cộng gắn kết không quá ba tháng, 067 còn luôn dùng điện giật để trừng phạt cậu, Tinh Nặc cũng đáp lại bằng thái độ làm nhiệm vụ không tích cực, một người một hệ thống tự hành hạ lẫn nhau. Quan hệ có thể tốt đẹp được đến đâu chứ?

067 nhìn ra sự trầm mặc của Tinh Nặc, vốn dĩ không nên nói thêm gì, nhưng không hiểu sao, nó lại nói một câu: "Cậu đừng khó chịu, lần này là tôi liên lụy cậu."

Tinh Nặc cau mày, cậu đang đi về phía xa thành phố, phía trước thỉnh thoảng sẽ thổi qua một trận lốc xoáy nhỏ, khiến cát bụi bay đầy trời. Che đầu lại, mắt Tinh Nặc suýt không mở nổi, từ giọng nói của 067 cảm nhận được một tia quen thuộc, nhưng cảm giác hoảng hốt không hề thuyên giảm, ngược lại còn rơi vào nỗi sợ hãi lớn hơn.

"067, tôi cứ cảm thấy, cậu không phải là bộ dạng này."

067 rất nghi hoặc, nó cảm thấy mình chưa bao giờ thay đổi, không nhịn được nói: "Vậy tôi nên là bộ dạng gì? Tôi chỉ là một hệ thống, giống như những hệ thống khác, chip, mã trung tâm và năng lượng, đều không có lỗi."

Tinh Nặc trầm mặc một thoáng, không đi tiếp nữa. Một trận gió cát qua đi, Tinh Nặc tìm thấy một tảng đá trơ trọi, ngồi xuống nghỉ ngơi ở đó.

"Tôi cũng không biết, chỉ là tớ cảm thấy, chúng ta lẽ ra phải thân mật hơn một chút."

Giống như kỵ sĩ và thanh bảo kiếm của cậu, bất cứ lúc nào, kỵ sĩ cũng sẽ nắm chặt thanh kiếm của mình, còn bảo kiếm cũng vĩnh viễn sắc bén và trung thành, bảo vệ trước người kỵ sĩ.

067 có chút buồn bực: "Thân mật hơn một chút?"

Tinh Nặc chống cằm, nhìn bầu trời bị cát vàng bao phủ phía trước, và thành phố khoa học viễn tưởng mơ hồ có thể thấy được, thả lỏng trong chốc lát. Cậu trước đây chưa bao giờ có cảm xúc như vậy, từ khi tỉnh lại ở sa mạc thì thường xuyên cảm thấy khó chịu. Có lẽ cũng là cậu lo lắng nhiều rồi.

Tinh Nặc không có thời gian nghỉ ngơi, bởi vì phía sau những máy theo dõi đã phát hiện ra họ.

"Trình độ công nghệ chiều không gian cao này cũng quá cao! Chạy đến sa mạc mà vẫn có thể bị con mắt máy móc phát hiện!"

Con mắt máy móc lóe ánh sáng đỏ, ẩn mình dưới sa mạc, sau khi phát hiện mục tiêu, mới chui lên từ dưới đất, chiếu rõ tình huống của mục tiêu, truyền về sở chỉ huy. Tinh Nặc một đường chạy về phía trước, tiện tay dùng mấy tảng đá đập hỏng những mắt máy móc này, thở hổn hển.

"Tôi hiện tại nghi ngờ, hệ thống chủ của các cậu làm nhiều việc ác, khắp nơi ở các thế giới nhỏ ăn trộm năng lượng, đến nỗi bây giờ bị phản phệ nghiêm trọng, cho nên người dân ở thế giới này mới ghét những hệ thống như các cậu đến vậy."

067 không phản bác, bởi vì nó cảm thấy Tinh Nặc nói có lý.

"Tôi khi được huấn luyện ở trung tâm hệ thống, nghe tiền bối kể một câu chuyện cười."

"Nó nói hệ thống chủ hiện tại của chúng tôi thực ra ban đầu cũng chỉ là một hệ thống nhánh, số hiệu rất cũ, nhưng không biết dùng cách gì, cuối cùng đã thay thế hệ thống chủ cũ."

"Phần lớn các hệ thống chúng ta đều không mấy tin, tôi cũng chỉ coi là một câu chuyện cười mà nghe."

"Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải là chuyện cười."

Tinh Nặc lại chạy thêm một đoạn vào sâu trong sa mạc, xác định không có mắt máy móc nào chui ra, ngồi xếp bằng nghỉ ngơi tại chỗ.

"Có lẽ ban đầu, hệ thống chủ thực sự là một hệ thống giúp pháo hôi phản công, nhưng bị thay thế, hệ thống chủ mới một lòng muốn đạt được năng lượng, gắn nhiệm vụ của các cậu với việc đoạt lấy năng lượng, cuối cùng chơi quá trớn, dẫn đến các hệ thống nhỏ đều bị phát hiện."

067 "ừ" một tiếng, thấy Tinh Nặc mệt mỏi, từ cửa hàng đổi một ít nước và bánh mì cho cậu.

"Năng lượng của tôi cũng sắp hết rồi, có lẽ chỉ gắng gượng được mấy ngày nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn nói lời tạm biệt."

Tinh Nặc không biết vì sao, khoảnh khắc này tim cậu như bị đâm một nhát, râm ran đau đớn. Tinh Nặc là một người rất thiếu thốn tình cảm. Bề ngoài hiền hòa lạc quan, nhưng trên thực tế, cậu hoàn toàn không chấp nhận được sự chia lìa. Đặc biệt là cậu cho rằng mình sẽ cùng 067 cứ như vậy đi hết thế giới này đến thế giới khác.

Dù hai người quan hệ rất gượng ép, trong ký ức có khi hai ba ngày cũng không nói với nhau một câu, nhưng Tinh Nặc thực ra rất cần có một người, hoặc một hệ thống, có thể luôn đứng sau lưng mình. Ít nhất điều này sẽ khiến cậu cảm thấy, mình không hề cô đơn.

Tinh Nặc uống một ngụm nước, lau đôi môi vẫn khô khốc, nói: "Sẽ không đâu, chạy xong sa mạc này, chúng ta sẽ đi sa mạc tiếp theo để trốn, kiểu gì cũng có cách thôi."

Những lời này 067 dường như đã từng nghe qua. Nhưng nó kiểm tra lại ghi chép lưu trữ chip của mình, phát hiện quả thật là lần đầu tiên nghe.

"Kỳ lạ thật."

067 nói xong, cảm giác chấn động nhẹ nhàng của chip lại đến nữa. Tinh Nặc đứng dậy, lại lần nữa chạy về phía sâu trong sa mạc.

Cậu lê bước dưới trời sao, phiêu du dưới ánh trăng, sợ chậm một bước thì những máy theo dõi phía sau sẽ tìm được dấu vết của mình. Đội quản lý ở thế giới này rất mạnh, còn có đủ loại công cụ công nghệ cao hỗ trợ, chỉ cần bị phát hiện, rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.

Nhưng rồi 067 vẫn đến một ngày năng lượng cạn kiệt. Tinh Nặc lúc này ở sa mạc tìm được một quả cầu kim loại nhỏ bằng bàn tay.

"Đây là một quả cầu năng lượng kim loại bị bỏ đi, tôi sắp tắt máy rồi, Tinh Nặc, thực ra tôi vẫn luôn muốn nói với cậu, cậu là một ký chủ rất tốt."

Bề ngoài mềm mại nhưng tính cách kiên cường, đầu óc lại rất thông minh, hơn nữa cũng rất trọng tình cảm. Ngay cả đến lúc này, cũng không bỏ rơi 067. 067 tuy không hiểu tình cảm con người, nhưng mấy ngày trốn tránh truy đuổi này, dường như nó đã hiểu được chút ít, vì sao trong những bộ phim truyền hình kinh điển, nam nữ chính đều nảy sinh tình yêu trong cảnh chạy trốn tuyệt vọng. Loại cảm giác chỉ có thể nương tựa vào nhau này, cảm kích lẫn nhau, ngay cả nói thêm một câu thôi, cũng có thể mang lại chút an tâm và rung động.

Quá khó khăn. Dường như thật sự chỉ còn lại đối phương, rất khó để không rung động, cũng rất khó thoát khỏi sự ỷ lại lẫn nhau.

Tinh Nặc dừng lại, lòng trống rỗng, nước mắt không hiểu sao cứ thế rơi xuống.

"067, cậu nhìn quả cầu kim loại này xem, nó cũng là một loại vật dẫn năng lượng giống cậu, hơn nữa còn có thể sạc điện được, hay là cậu thử trốn vào đó xem sao?"

067 năng lượng không còn nhiều, nó vốn định dùng chút năng lượng cuối cùng để đổi cho Tinh Nặc một đạo cụ bảo mệnh. Nhưng nhìn Tinh Nặc nước mắt rơi lã chã, chip của 067 rung động càng nhanh hơn, như có thứ gì đó lại một lần nữa phá vỡ chip máy móc hệ thống mà bùng lên.

067 không muốn cứ thế tắt máy. Trong tình huống này, một khi tắt máy, có lẽ sẽ không bao giờ khởi động lại được nữa.

"Đổi một vật dẫn, tôi sẽ phải cởi trói với cậu."

Tinh Nặc hít sâu một hơi, hốc mắt đỏ hoe: "Vậy cởi trói đi, cởi trói có phải còn có thể dư ra một chút năng lượng không?"

067 "ừ" một tiếng.

Ngay sau đó, Tinh Nặc cảm thấy linh hồn mình như thiếu đi thứ gì đó. Cậu ngẩn ra, lúc này mới ý thức được, hóa ra 067 thật sự vẫn luôn ở trong linh hồn mình. Rất khó tưởng tượng, cậu sẽ cùng một hệ thống gắn kết linh hồn mấy tháng, còn trải qua một cuộc chạy trốn sinh tử.

"067? Cậu nghe thấy không?"

Tinh Nặc hô lên trong đầu, đối với quả cầu kim loại nhỏ đó, cậu hô rất nhiều lần. Nhưng chậm chạp không nhận được đáp lại.

***

Mấy ngày tiếp theo, Tinh Nặc chỉ có thể một mình đi trong sa mạc. Không có 067 thường xuyên nói chuyện cùng mình, sa mạc rộng lớn như một con thú vực sâu khổng lồ, cứ thế dễ dàng nuốt chửng bóng dáng Tinh Nặc. Tinh Nặc đã lâu không cảm nhận được sự cô độc. Cậu thực sự rất không quen sống một mình, mặc dù hơn hai mươi năm qua, cậu vẫn luôn là một mình.

Tinh Nặc nghĩ nếu mình chết đi, kiếp sau nhất định phải làm một đứa trẻ bám người! Nếu có ba mẹ, cậu muốn mỗi ngày quấn lấy họ, đi đâu cũng phải ôm. Bé con yếu ớt, thích khóc mới được người yêu thương.

Khi Tinh Nặc cho rằng 067 sẽ không bao giờ đáp lại mình nữa, một đêm nọ, quả cầu kim loại nhỏ trong lòng cậu sáng lên, rè rè vài tiếng rồi vang lên giọng máy móc quen thuộc.

"Tinh Nặc?"

Tinh Nặc lập tức tỉnh táo, nghe giọng nói quen thuộc, thấy quả cầu nhỏ sáng lên ánh sáng xanh băng, không nhịn được vừa khóc vừa cười.

"Tôi còn tưởng cậu chết rồi."

067 cũng nghĩ như vậy.

"Nguy hiểm thật, tôi cũng tưởng lần này cuối cùng không khởi động được nữa!"

Tinh Nặc nghe tiếng phát ra từ quả cầu nhỏ, lấy ra thiết bị sạc tìm được trong sa mạc, cắm điện cho quả cầu nhỏ. Dòng điện có thể bổ sung một chút năng lượng cho 067 đã thay đổi vật dẫn. Tinh Nặc nằm trên cát, nhìn quả cầu nhỏ bên cạnh, cuối cùng cũng cảm thấy một chút an tâm.

067 nói nhiều hơn, hơn nữa luôn có một mùi vị vui mừng nồng đậm, mặc dù nghe vẫn là giọng máy móc lạnh băng đó, nhưng Tinh Nặc lại cảm thấy, đây mới là hệ thống mà cậu quen thuộc!

Nhìn bầu trời đêm vô tận, Tinh Nặc khao khát cuộc sống tương lai: "Thực ra chúng ta cũng thảm lắm, bị hệ thống chủ lừa một phen, căn bản không ăn trộm được năng lượng, lại còn phải bị đuổi theo."

"Nếu lần này chạy thoát, tôi muốn đổi một nơi khác để sống lại, có lẽ còn sẽ học một chút cách nấu cơm."

067 bên cạnh lóe ánh sáng xanh mờ nhạt phụ họa.

"Vậy thì tôi sẽ đi theo Tinh Nặc, tôi là một hệ thống, sinh ra là để gắn kết với ký chủ, mãi mãi ở bên nhau!"

Tinh Nặc rất thích từ "mãi mãi" này.

"067, sau này dù thế nào đi nữa, tôi ở đâu cậu cũng phải đến tìm tôi."

067 dùng quả cầu kim loại nhỏ của mình lóe một ánh sáng dữ dội, đáp lại: "Đương nhiên! Bất luận đi đâu, tôi đều sẽ tìm được Tinh Nặc!"
 
Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi
Chương 202: Quái vật giáp xác



Thời gian nghỉ ngơi của Tinh Nặc bị rút ngắn đến cực hạn. Những con mắt máy móc luôn đột ngột nhảy ra từ phía sau cậu, đáng sợ hơn là Tinh Nặc còn phát hiện ra dấu vết của Đội quản lý kiểm tra. Đội kiểm tra muốn truy đuổi đến đây!

Tinh Nặc cắm đầu đi về phía trước, theo lộ trình mà 067 đã tính toán từ trước. Càng đi sâu vào lòng sa mạc, xác suất bị phát hiện càng thấp. Nhìn sa mạc mờ mịt trước mắt, ngẩng đầu là gió cát đầy trời, cảm giác quen thuộc trong lòng Tinh Nặc càng ngày càng nặng. Dù không rõ tại sao, nhưng cậu tuyệt đối đã từng đến vùng sa mạc này rồi!

Tinh Nặc ôm quả cầu kim loại nhỏ, nói ra suy đoán của mình: "Tôi cảm thấy, vùng sa mạc này hình như đã đi qua một lần rồi, 067, cậu nói có khả năng nào thực ra đây đã là lần thứ hai chúng ta trải qua cuộc đào vong như vậy không?"

Từ ngày đầu tiên bước vào sa mạc, Tinh Nặc luôn có cảm giác như vậy. 067 để duy trì năng lượng, mỗi ngày chỉ có thể khởi động một lát. Để tiết kiệm điện, nó có thể không nói chuyện thì sẽ không nói chuyện.

Tinh Nặc không nhất thiết phải nghe thấy câu trả lời của nó, lẩm bẩm: "Cậu xem, tôi thậm chí biết đi xa hơn nữa, chính là một dải đồi núi nhỏ, trông rất dễ leo lên, nhưng thực ra rất cao, rất cao."

"Vì đồi cát khó leo, chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian, dẫn đến bị đội quản lý kiểm tra đuổi kịp, suýt nữa đã bị bắt."

067 lóe ánh sáng xanh, trả lời: "Tôi tin tưởng cậu, Tinh Nặc, hãy làm những gì cậu muốn."

Kể từ khi đổi sang một quả cầu kim loại nhỏ làm vật dẫn, tính cách của 067 dường như trở nên cực kỳ tròn trĩnh đáng yêu, ánh sáng xanh lóe lên cũng có thể bộc lộ vài phần sự yêu thích đối với Tinh Nặc. 067 đã thay đổi rồi. Nó trở thành tín đồ trung thành nhất phía sau Tinh Nặc, ngay cả khi Tinh Nặc muốn trở thành phản diện hủy diệt thế giới, 067 cũng sẽ không chút do dự mà ủng hộ!

Tinh Nặc không nhịn được cười, cách gọi cũng thay đổi: "Lục Thất, cái tên này nghe hay, nghe giống như tên của con người vậy."

067 trả lời: "Thật sao? Vậy tôi muốn gọi tên này, sau này cũng muốn trở thành một con người thật sự."

Như vậy là có thể giống Tinh Nặc!

Tinh Nặc mím môi cười, ngay sau đó kiên định đi về phía dải đồi cát nhỏ đó, kiểm chứng ý nghĩ trong lòng mình. Lần này cậu dùng tốc độ nhanh hơn để leo lên, dựa vào trực giác tránh được rất nhiều nguy hiểm không cần thiết, trốn trong khe hở giữa hai đồi núi, lặng lẽ chờ đợi.

Chỉ vài phút sau, Tinh Nặc đi đến con đường, lờ mờ hiện ra vài bóng người. Những người này đều trang bị tay chân máy móc, một số ít thậm chí còn thay cả đầu, hành động cực kỳ nhanh chóng, theo dấu vết của mắt máy điện tử, bò về phía đồi núi nhỏ.

Tinh Nặc trốn ở chỗ cao nhìn, thấy lộ trình của họ trùng khớp với lộ trình mình vừa đi, cuối cùng cũng xác định được điều gì đó. Cậu thật sự đã trải qua một lần rồi!

067 còn chưa nói gì, Tinh Nặc chợt đứng lên, để lộ thân ảnh của mình. Nhưng mấy người đến truy tìm cậu lại toàn tâm toàn ý đi về phía trước theo dấu vết mà Tinh Nặc đã để lại. Rõ ràng chỉ cần họ quay đầu lại là có thể phát hiện Tinh Nặc đang ở trong khe hở đồi núi. Nhưng dù ở gần như vậy, mấy người truy tìm kia vẫn không quay đầu lại nhìn.

Có lẽ, không phải là không phát hiện ra cậu, mà là theo kịch bản đã định, họ cần vượt qua ngọn đồi đó, mới có thể gặp được Tinh Nặc đã sức cùng lực kiệt, và giằng co với Tinh Nặc một lát rồi để Tinh Nặc chạy thoát.

Tinh Nặc nhìn lên trời, lại nhìn gió cát bị cuốn lên ở đằng xa, bỗng nhiên nói: "Đây là ký ức đã từng của chúng ta."

Vì vậy những người khác chỉ biết đi theo kịch bản đã được thiết lập, ngay cả khi Tinh Nặc chủ động lộ diện, họ cũng sẽ không phát hiện. Bởi vì trong ký ức của Tinh Nặc, vẫn chưa đến lúc bị phát hiện.

Tinh Nặc đột nhiên rất muốn biết, mình đã thay đổi quỹ đạo đã định, vậy lát nữa những người của đội quản lý này leo qua đồi núi, không thấy mình thì sẽ làm thế nào?

Rất nhanh Tinh Nặc sẽ biết, bởi vì giây tiếp theo, một trận gió cát mờ mắt, cậu đi đến dưới chân đồi núi. Vừa ngẩng đầu, Tinh Nặc thấy người của đội quản lý kiểm tra đứng ở phía trên, gọi cậu: "Đừng cố gắng chống cự! Hãy quay về cùng chúng tôi cải tạo!"

Tinh Nặc thầm nghĩ mình thật oan, một chút năng lượng cũng chưa ăn trộm, lại phải bị hệ thống chủ liên lụy để cải tạo. Cậu ôm 067, trực tiếp chạy về phía trước.

Nghĩ đến lộ trình chạy thoát trong ký ức, Tinh Nặc tránh trái tránh phải vòng quanh đồi núi, cuối cùng đã chạy thoát thành công. Chẳng qua lần này, Tinh Nặc chạy thoát càng thuận buồm xuôi gió hơn, tiếng thở hổn hển cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Có lẽ đã hiểu ra điều gì đó, Tinh Nặc không tiếp tục giãy giụa nữa, mà đi theo lộ trình đã định. Cậu cảm thấy, chắc cũng sắp đến rồi. Rất nhanh sẽ biết vì sao mình lại một lần nữa đến trải qua.

Những người của đội kiểm tra truy đuổi thực sự rất gắt gao, Tinh Nặc dựa vào ký ức mơ hồ, mỗi lần đều thành công vòng tránh.

Nhưng một vấn đề mới lại đến.

Tinh Nặc tìm nguồn điện cũ nhưng không có điện. 067 đứng trước nguy cơ tắt máy lần nữa. Để giúp 067 có năng lượng, Tinh Nặc chọn đi theo con đường trong ký ức, đến sa mạc tìm một loài quái vật giáp xác đặc biệt ở thế giới này.

Loài quái vật này gần như hòa mình vào cát vàng, trông hơi giống cá sấu nhưng nhỏ hơn nhiều, chúng chui rúc trong cát và dễ dàng trốn thoát nếu lơ là.

067 nói: "Loài quái vật giáp xác này là nguyên nhân chính gây ra tình trạng sa mạc hóa bên ngoài thành phố. Chúng mang theo một loại từ trường, chỉ cần bắt đầu sinh sản ở đây, đất đai sẽ dần biến thành sa mạc, môi trường ngày càng khắc nghiệt, cuối cùng trở thành nơi hoang vu."

"Hơn nữa, loài quái vật này rất khó tìm, khả năng sinh sản lại rất mạnh. Con người ở thế giới này thường có những đội săn bắn nhỏ, nhận nhiệm vụ đến tiêu diệt chúng."

Tinh Nặc đại khái hiểu được, đi về phía nơi sa mạc hóa nghiêm trọng nhất, quả nhiên tìm thấy một con quái vật giáp xác.

067 là một hệ thống rất đặc biệt, chỉ cần ở gần là có thể hấp thụ năng lượng. Tinh Nặc để không làm kinh động, nằm sấp trên mặt đất từ từ bò đến, đảm bảo 067 có thể hấp thụ năng lượng.

"Thành công!" 067 cảm nhận được một chút năng lượng giáp xác tràn vào, kích động reo lên.

Tinh Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cùng 067 đi khắp nơi tìm kiếm loài quái vật giáp xác này.

Ký ức ở đây như bị tua nhanh, Tinh Nặc cảm giác mình chớp mắt một cái đã cùng 067 ở thế giới này rất lâu. Dựa vào năng lượng tích lũy từ lũ quái vật giáp xác, 067 cuối cùng cũng đủ năng lượng để đưa Tinh Nặc rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, những người trong đội quản lý kiểm tra đã dùng mắt điện tử liên lạc và nói với Tinh Nặc: "Mặc dù hành vi của đồng bạn cậu rất tồi tệ, đến trộm năng lượng vận mệnh của thế giới chúng tôi, nhưng cậu đã giúp chúng tôi giết rất nhiều quái vật giáp xác. Ưu nhược điểm bù trừ cho nhau, chúng tôi cảm ơn sự giúp đỡ của cậu."

Lúc này mặt Tinh Nặc đã bẩn không thể tả, bị một lớp gió cát che phủ. Nghe rõ lời đội khảo sát, cậu không nhịn được bật cười. Cậu đáp lại rằng không cần cảm ơn.

"Chúng ta chắc sẽ không bị truy đuổi nữa." 067 cũng như trút được gánh nặng, cảm giác tội lỗi như giảm đi rất nhiều, trở nên tự do.

"Vậy chúng ta đi chứ?"

Tinh Nặc lắc đầu: "Quái vật giáp xác ở thế giới này rất nhiều, chúng ta có thể tích thêm chút năng lượng nữa. Hơn nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đối đầu với hệ thống chủ mới."

Hệ thống chủ mới có vẻ rất hẹp hòi, nếu biết chỉ còn 067 là hệ thống duy nhất chưa bị tiêu hủy, chắc chắn sẽ tìm cách gi ết chết nó.

"Nó đã dựa vào những thủ đoạn không quang minh để xử lý các hệ thống tiền nhiệm, chắc chắn cũng sợ các cậu học theo." Tinh Nặc suy nghĩ một lát, lại nói: "Tôi nghi ngờ, chúng ta đã từng xử lý hệ thống chủ một lần rồi, nhưng hệ thống chủ không biết dùng cách nào để sống sót, cho nên mới kéo chúng ta vào, muốn cố gắng tiêu hủy chúng ta lần nữa."

Con chip của 067 cảm thấy đập thình thịch, một phần ký ức không thể kiềm chế tràn vào, theo đó là năng lượng bị đè nén trong chip. Nhưng nó không nói, vì nó không chắc liệu hệ thống chủ có đang giám sát họ hay không.

May mắn là Lục Thất và Tinh Nặc đã có sự ăn ý. Ngay cả khi Lục Thất không nói cho Tinh Nặc biết mình có thêm một phần năng lượng khổng lồ, Tinh Nặc vẫn cảm nhận được.

Biểu cảm của Tinh Nặc khi nói chuyện hơi ngây ra, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, cậu liếc mắt tiếp tục nói: "Chúng ta tiếp tục tích lũy thêm chút năng lượng, đến lúc đó xem tình hình."

Lục Thất "ừ" một tiếng, thân thể quả cầu nhỏ nhảy lên một cái, phát ra một chút ánh sáng xanh mờ nhạt.

Tinh Nặc và Lục Thất lại bắt đầu đi khắp nơi trong thế giới này để săn quái vật giáp xác.

Giết đến cuối cùng, Tinh Nặc đã có bản năng, trực giác cực kỳ nhạy bén, thường khi nguy hiểm chưa đến, cậu đã cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng đưa 067 tránh né.

067 cũng từ một quả cầu kim loại nhỏ cũ nát, biến thành một quả cầu kim loại nhỏ tinh xảo. Thiết bị sạc cũng được nâng cấp một bậc, không còn là thiết bị cũ kỹ từ lâu mà đã trở thành thiết bị sạc mới nhất bị người ta vứt bỏ.

Hai người ở đây trộm một chút năng lượng của quái vật giáp xác, ở kia kiếm một chút năng lượng, cứ như vậy giọt nước thành sông, bất tri bất giác một lần khiến quái vật ở thế giới này tuyệt chủng.

Chuyện này rất nhanh đã gây chấn động toàn bộ thế giới.

Cuộc chiến giữa loài người và quái vật giáp xác đã diễn ra từ rất lâu, hai bên không ai làm gì được ai. Quái vật chiếm đóng sa mạc bên ngoài thành phố, con người chỉ có thể cố thủ trong trung tâm thành phố.

Các chuyên gia đã nghĩ ra đủ mọi cách, đưa ra nhiều loại máy móc chiến đấu, nhưng vẫn không thể loại bỏ tận gốc loài quái vật giáp xác. Thế mà, chỉ một thoáng lơ là, một người lạ từ bên ngoài đến lại tiêu diệt hết lũ quái vật?

Đội trưởng đội quản lý kiểm tra đích thân đến gặp Tinh Nặc. Hai người cuối cùng không còn là đối thủ nữa mà có thể hòa thuận ngồi xuống, cùng uống một tách cà phê.

Đội trưởng cảm thán nói: "Đừng thấy thành phố của chúng tôi khoa học kỹ thuật tiên tiến phồn hoa, nhưng quái vật giáp xác thật sự quá giỏi ẩn mình, chúng vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung của chúng tôi. Tôi rất muốn biết, cậu đã làm thế nào?"

Tinh Nặc cong mắt cười rạng rỡ, một hơi uống cạn ly cà phê, thở ra nói: "Chuyện này tôi xin không nói. Nếu quái vật không còn nữa, tôi cũng không có lý do để ở lại, tôi phải đi. Sau này đừng khắp nơi truy bắt tôi nữa."

Đội trưởng cười, nửa khuôn mặt kim loại trông có vẻ hơi kỳ lạ rồi cảm ơn Tinh Nặc. "Được thôi, không hẹn ngày gặp lại."

Họ không thể giữ Tinh Nặc lại. Mặc dù đều là con người, nhưng thế giới của họ và Tinh Nặc không giống nhau, họ cũng không dám đảm bảo khi Tinh Nặc trở nên mạnh mẽ hơn, liệu có nảy sinh dị tâm hay không. Cứ thế này là tốt nhất, quên nhau trong giang hồ.

***

Sau khi Tinh Nặc rời khỏi thế giới này, cậu lại đi đến thế giới tiếp theo. 067 một lần nữa gắn bó với Tinh Nặc, nhưng lần này không còn ký bất kỳ hiệp nghị nào nữa, chỉ lặng lẽ đi theo Tinh Nặc, đi qua từng thế giới một.

Hai người đã trộm được không ít năng lượng từ đủ loại quái vật, 067 dần dần mạnh lên, thậm chí còn cải tạo thiết kế chip ở một số vị diện cấp cao. Hiện tại, nó có thể đơn phương theo dõi và định vị hệ thống chủ!

Tinh Nặc vừa mở miệng đã nói: "Lục Thất, cậu thử trộm một chút năng lượng của hệ thống chủ đi, từng chút một thôi, kiến tha lâu cũng đầy tổ, sớm muộn gì cũng dọn sạch hệ thống chủ!"
 
Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi
Chương 203: Yêu Tinh Nặc



Tinh Nặc vừa dứt lời về việc trộm năng lượng của hệ thống chủ, theo bản năng cậu cũng trầm mặc. Lời nói của cậu quá quen tai! Lần trước khi trải qua đến đoạn này, chắc chắn cậu cũng đã nói những lời này!

"Lục Thất, cậu đừng vội đi trộm năng lượng của hệ thống chủ."

Lúc này, Tinh Nặc đang ở trong một quán trọ nhỏ tồi tàn, cậu đứng đó đi đi lại lại, vuốt cằm suy nghĩ. 067 chui ra từ trong đầu cậu, một quả cầu ánh sáng xanh nhỏ, thân mật bay đến, dính vào tóc Tinh Nặc.

Tinh Nặc không nhịn được xoa xoa thân thể tròn ấm áp của nó, cong mày cong mặt, cười có chút ngọt ngào: "Cái hình dáng này của cậu đáng yêu thật."

067 chỉ liên tục làm ánh sáng xanh sáng rực, dựa vào tay Tinh Nặc, chủ động cọ cọ cậu. Giống như một chú chó nhỏ khát khao được vuốt v e, dù không có đuôi nhưng ánh sáng xanh nhảy nhót đủ để thấy sự vui sướng của nó. Tinh Nặc cảm thấy lòng mình cũng theo ánh sáng xanh mà an ổn lại.

Mấy năm nay, Tinh Nặc đã quen với sự bầu bạn của Lục Thất. Dù Lục Thất ít nói, mỗi lần nói chuyện đều là giọng máy móc, nhưng Tinh Nặc vẫn thích sự bầu bạn trầm mặc không lời này. Tinh Nặc không muốn lại một mình.

Ngồi xếp bằng trên giường, Tinh Nặc xoa xoa 067 như một cục bông nhỏ, không nhịn được nằm xuống, thở dài một hơi. 067 nói: "Tớ biết Tinh Nặc đang lo lắng điều gì, lần này để tớ giúp cậu đi."

Ký ức của 067 thức tỉnh càng nhiều, thậm chí còn có một số đoạn ngắn lặt vặt về tương lai. "Đây đã là lần thứ hai chúng ta trải qua những điều này. Tinh Nặc đang lo lắng hệ thống chủ đã biết chúng ta sẽ đi trộm năng lượng của nó."

Tinh Nặc thở dài: "Tớ xem như đã hiểu vì sao cái hệ thống kia lại kéo chúng ta trải qua chuyện cũ thêm một lần nữa, bởi vì nếu đi theo lộ trình đã định, hệ thống chủ có thể phát giác ý đồ của chúng ta trước một bước, phòng bị. Lần này có khi kẻ thắng lại là đối phương."

"Nhưng một khi thay đổi kế hoạch, tỉ lệ thành công sẽ giảm xuống."

Tiến thoái lưỡng nan.

Tinh Nặc cảm thấy, việc trộm năng lượng của hệ thống chủ chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất mà cậu của kiếp trước có thể đưa ra! Nhưng hiện tại thì không được. Một khi 067 đi theo dõi hệ thống chủ, hệ thống chủ nhất định có thể phát hiện ra họ! Vậy phải làm sao bây giờ?

067 lóe lóe ánh sáng xanh, bay vòng quanh Tinh Nặc, không nói một lời nhưng một người một hệ thống đều hiểu ý nhau mà không cần nói ra. Tinh Nặc cười, hiểu rõ ý đồ của 067, gật đầu.

"Đi thôi."

Lục Thất trở về linh hồn Tinh Nặc, bắt đầu theo dõi vị trí của hệ thống chủ.

***

Và hệ thống 001, kẻ đã thay thế hệ thống chủ cũ và trở thành hệ thống chủ mới, cuối cùng cũng chờ được dao động năng lượng của 067! Tốt quá rồi! Quả nhiên theo tương lai đã định, 067 sẽ lặng lẽ bắt đầu trộm năng lượng của mình vào đúng lúc này!

001 không khỏi cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm lần này cuối cùng cũng đến lượt nó thắng!

Kiếp trước, 001 đã không để ý đến hành vi trộm năng lượng của 067, vì mỗi lần tổn thất quá ít, 001 vẫn luôn nghĩ là mình đã dùng nhiều hơn một chút. Nhưng ai ngờ được, 067 và Tinh Nặc lại dựa vào việc trộm năng lượng từng chút một như vậy, mà lấy đi hơn một nửa năng lượng của nó! Đến khi 001 phát hiện ra thì Tinh Nặc và 067 đã chủ động tấn công, khiến 001 hoàn toàn không kịp phản ứng, nhanh chóng tan tác.

Con chip của 001 bị hư hại hơn nửa, tưởng chừng sẽ chết, nhưng vào thời điểm mấu chốt, một chút năng lượng dự phòng mà nó từng vô tình để lại đã phát huy tác dụng, đưa nó rơi vào một thế giới khác. Thế giới vô hạn lưu này quả thực khắp nơi đều có năng lượng!

001 gắn bó với một người chơi tên là Tang Minh, lừa dối gã giúp mình hấp thụ nhiều năng lượng để khôi phục thực lực. Và trong quá trình khôi phục thực lực, 001 cũng luôn tự hỏi nguyên nhân thất bại của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, 001 cảm thấy, nếu làm lại một lần nữa, vậy thì mình tuyệt đối sẽ không thua!

067 không phải thích trộm năng lượng sao?! Vậy cứ để hắn trộm, xem hắn trộm về toàn là thứ năng lượng rác rưởi gì! Đến lúc đó khi 067 nhận ra có gì đó không ổn, e rằng năng lượng rác rưởi đã lấp đầy con chip của hắn, không thể cứu vãn được nữa!

Lần này 067 trộm năng lượng rất thuận lợi, y hệt như kiếp trước, chỉ trộm một chút là vội vàng rút lui. 001 thì hừ lạnh một tiếng, từ từ vận chuyển con chip hư hại, chờ đợi ngày năng lượng tu bổ con chip hoàn chỉnh. Cứ trộm đi! Lần này nó không thể thua được nữa!

Hai hệ thống đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, một kẻ từng chút một lén lút trộm năng lượng, một kẻ mặc kệ đối phương trộm năng lượng.

Tinh Nặc cũng không ngừng tìm kiếm các loại năng lượng rơi rớt ở các thế giới khác, giúp 067 lớn mạnh thực lực.

Họ đã đi đến một thế giới toàn là đại dương, nơi đó có cảnh biển tuyệt đẹp, vô số đàn cá vây quanh Tinh Nặc xoay tròn, đẹp đến mức người ta không kịp nhìn.

Họ còn đi đến một thế giới mà lục địa trôi nổi trên không trung, nơi đó là thành phố trên trời vô cùng thánh khiết, con người mọc cánh, trời sinh đã thánh khiết và cao quý.

Họ còn đến một thế giới chất đầy rác thải, nơi đây hôi thối vô cùng, tất cả con người đều sống dưới thành phố ngầm, tốc độ sản xuất rác thải nhanh đến chóng mặt, mặt đất đã không thể ở được nữa.

Họ còn đi...

Tinh Nặc một lần nữa đi khắp những thế giới đó, ký ức kiếp trước càng thêm rõ ràng. Nhìn ánh trăng đỏ rực trên chân trời của thế giới này, cậu không khỏi cảm thán: "Những thế giới này đều có những ưu nhược điểm riêng, nhưng đều rất đẹp."

Lục Thất biến thành một quả cầu ánh sáng nhỏ, được những đom đóm xung quanh chú ý. Rất nhiều đom đóm lấp lánh ánh sáng vây quanh, tò mò nhìn hắn.

Tinh Nặc nhìn Lục Thất gia nhập đội quân đom đóm, không nhịn được cười, cảm xúc vui sướng trào ra từ lồ ng ngực, khuôn mặt tràn đầy rạng rỡ.

Lục Thất nhấp nháy từng chút ánh sáng, thấy Tinh Nặc cười, hắn cũng cười theo: "Tinh Nặc, cậu vui không?"

Tinh Nặc gật đầu, nắm lấy quả cầu ánh sáng nhỏ này, trong mắt tràn đầy niềm vui: "Đương nhiên, ở bên cạnh cậu vốn dĩ đã rất vui rồi."

Lục Thất vốn dĩ lóe ánh sáng xanh, giờ bỗng chốc đỏ rực, như thể đang ngại ngùng, vụt một cái chui hẳn vào đầu Tinh Nặc. Hắn cảm thấy, mình chắc chắn lại thích Tinh Nặc rồi. Đúng vậy, Tinh Nặc là một người tốt như vậy, sao có ai lại không thích cậu chứ?

Lục Thất bay trên con đường xưa của mình. Khoảng thời gian này hắn cứ băn khoăn, lúc thì rối rắm làm sao một hệ thống và con người có thể ở bên nhau được? Lúc thì lại vui vẻ, cho dù sau này Tinh Nặc có người mình thích thì hắn là một hệ thống đã gắn bó với Tinh Nặc, vẫn sẽ ở trong linh hồn Tinh Nặc mà! Đến lúc đó, nếu "một nửa kia" của Tinh Nặc đuổi mình đi, thì hắn sẽ biến thành quả cầu ánh sáng nhỏ, giấu mình trong cái đồng hồ báo thức đầu giường cũng được. Hắn còn có thể nhắc nhở họ đi ngủ sớm, dậy sớm, làm những việc cuối cùng cho Tinh Nặc. Biết đâu sau này hắn có thân thể máy móc, còn có thể ngủ dưới sàn trong phòng ngủ của Tinh Nặc và "một nửa kia", bảo vệ sự an toàn cho họ. Nghĩ như vậy, hắn còn có thể ở bên Tinh Nặc một thời gian rất dài, Lục Thất lại không nhịn được vui vẻ. Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi!

Cứ lúc vui lúc buồn như vậy, khiến Tinh Nặc nhìn thấy cũng không nhịn được muốn cười: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tinh Nặc bắt lấy cục ánh sáng xanh nhỏ đó, không nhịn được đưa tay xoa xoa hắn.

Lục Thất lại lần nữa ngại ngùng, nhưng lại tiếc không muốn trở về, cứ muốn dính lấy Tinh Nặc như vậy, cảm nhận xúc giác ấm áp trơn trượt từ ngón tay Tinh Nặc: "Tớ nghĩ, tớ chắc chắn là hệ thống may mắn nhất trên thế giới!"

Tinh Nặc cười rộ lên, khoảng thời gian này cậu rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều, có lẽ là biết sắp phải đón nhận kết cục cuối cùng, trong lòng cũng có vài phần vui sướng: "Nói chứ, hai chúng ta đều may mắn."

Tinh Nặc chống cằm, không nhịn được hồi ức về cuộc đời cô độc của mình: "Trước khi gắn bó với cậu, tớ chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ cùng một sinh vật có trí tuệ khác hiểu và bầu bạn, linh hồn có thể chạm vào nhau."

Lục Thất rất khó hiểu: "Vì sao? Tinh Nặc tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người yêu quý cậu."

Tinh Nặc lại lắc đầu: "Không nhất định, tình yêu cần có thời gian, lòng phòng bị của tớ quá nặng, sẽ không để một người lạ đến gần cuộc sống của tớ."

Cuộc sống cô nhi vẫn ảnh hưởng đến Tinh Nặc, bề ngoài thì nhiệt tình, lạc quan như đóa hướng dương nhưng thực tế lại vô cùng cảnh giác khi người lạ tiếp cận.

"Tính cách của tớ thật ra rất mâu thuẫn, rất khó chiều, sẽ không có ai toàn tâm toàn ý muốn đến gần và yêu thích tớ đâu."

067 nóng nảy, nói thẳng: "Sao lại không chứ?! Tớ đây rất thích, rất thích Tinh Nặc mà!"

Tinh Nặc ngẩn ra một chút, tim đập cũng nhanh hơn. Chip của 067 đập mạnh hơn, chậm lại một lát rồi lại cất lời: "Tớ từ khi được tạo ra, người ký chủ đầu tiên gắn bó với tớ chính là cậu, Tinh Nặc. Cậu đoán xem lúc trước vì sao tớ lại chọn cậu làm ký chủ của tớ?"

Hệ thống có thể lựa chọn ký chủ. Lúc đó 067 không chỉ có một ký chủ để lựa chọn hợp tác, hắn đã quan sát thế giới loài người rất lâu mới quyết định: "Lúc đó cậu mua đồ ăn đi trên đường, xung quanh có rất nhiều ánh nắng bao phủ, tóc cũng màu vàng nhạt. Khoảnh khắc đó không hiểu sao, thân là một hệ thống, tớ lại cảm nhận được một điều tốt đẹp."

Cũng chính là lúc đó, 067 quyết định gắn bó với Tinh Nặc: "Mặc dù sau khi chúng ta gắn bó thì nhìn nhau không thuận mắt, nhưng nếu được chọn lại một lần nữa, tớ vẫn sẽ chọn cậu làm ký chủ của ta."

"Trên người cậu có sự ấm áp và tốt đẹp mà tớ hằng mong ước." Sự tốt đẹp đó đủ sức hấp dẫn 067, khiến hắn dù biết rõ còn có những ký chủ khác phù hợp hơn nhưng vẫn cố chấp chọn Tinh Nặc.

Tinh Nặc nghe 067 nói, tim đập thình thịch, trong mắt phản chiếu ánh trăng đỏ rực, đôi mắt lấp lánh sáng ngời: "Thì ra là vậy, cậu ban đầu đã lựa chọn tớ."

Tinh Nặc cười rạng rỡ, cảm giác được kiên định lựa chọn này thật sự khiến cậu vô cùng an tâm!

"Lục Thất, lần này kết thúc rồi, cậu có thân thể con người, chúng ta thử hẹn hò xem sao?"

Chip của 067 nóng đến mức sắp nổ tung, hắn cảm thấy mình trống rỗng một mảng, mãi nửa ngày sau mới nhận ra niềm vui sướng này lại là thật. Hắn gật đầu mạnh một cái, quả cầu ánh sáng nhỏ nói: "Được!"

Để hắn yêu Tinh Nặc đi, như vậy có thể mãi mãi ở bên Tinh Nặc!
 
Cả Nhà Vai Ác Cưng Chiều Tôi
Chương 204: Sốt



Tinh thần Tinh Nặc dạo gần đây vẫn luôn không tốt lắm. Hành tinh này không thích hợp để cư trú, là một hành tinh bị con người vứt bỏ nhưng lại ẩn chứa các loại năng lượng khổng lồ đáng sợ, rất phù hợp để nhanh chóng tăng cường thực lực trong thời gian ngắn.

Tinh Nặc mặc đồ kín mít từ đầu đến chân, ngay cả miệng mũi cũng che kín, chỉ để lộ đôi mắt đẹp trong suốt. 067 từ khi có năng lượng, rất thích xuất hiện dưới hình dạng quả cầu ánh sáng nhỏ, cọ vào má và tóc Tinh Nặc, tận hưởng sự thân mật riêng tư giữa hai người.

Tinh Nặc đi trong một khu rừng, nhìn quả cầu ánh sáng nhỏ bên cạnh nhanh chóng hấp thụ năng lượng của các loại thực vật đột biến, ánh sáng chớp nháy liên tục, không nhịn được cong mày cười.

Đi qua một đầm lầy, rồi lướt qua một vùng đồng cỏ rộng lớn, Tinh Nặc đến một thành phố bị con người bỏ hoang từ lâu. Tinh Nặc tùy tiện tìm một ngôi nhà đi vào, lấy túi ngủ ra nằm xuống nghỉ ngơi.

067 không ngừng lóe sáng, dựa vào má Tinh Nặc, giọng máy móc dường như cũng mang theo phong cách độc đáo của riêng mình, nghe có vẻ ấm áp: "Tinh Nặc ngủ đi, tớ canh chừng cho Tinh Nặc."

Mấy ngày nay dây thần kinh của Tinh Nặc căng thẳng thật sự, cậu gật đầu, nửa nhắm mắt nói: "Tớ cảm giác, năng lượng của chúng ta cũng sắp thu thập đủ rồi."

Tài nguyên trên hành tinh này rất nhiều, nhưng lại không thích hợp cho con người sinh tồn. Tinh Nặc ở hai ngày đã muốn đến giới hạn rồi. Lần này tỉnh dậy, họ nhất định phải kết thúc với hệ thống chủ! 067 cũng nghĩ vậy.

Nhưng ngay trong đêm hôm đó, Tinh Nặc lại sốt cao.

Tinh Nặc từ khi gắn bó với Lục Thất, rất ít khi bị bệnh, luôn cong mắt cười, sắc mặt trông khỏe mạnh và hồng hào. Nhưng thế giới này thật sự không thích hợp cho con người sinh tồn, thể chất cường tráng như Tinh Nặc cũng không chống đỡ nổi, cậu sốt cao rồi hôn mê.

Toàn bộ quả cầu ánh sáng nhỏ của Lục Thất lo lắng xoay quanh trên không trung, điều chỉnh năng lượng của mình trở nên lạnh băng, dán vào đầu Tinh Nặc, ý đồ giúp cậu hạ sốt. Đáng tiếc, đợt sốt cao này đến quá dữ dội, một chút nhiệt độ lạnh lẽo của Lục Thất hoàn toàn không có tác dụng gì!

Lục Thất không có thân thể, chỉ là một quả cầu ánh sáng nhỏ, lo lắng đến mức nhảy lên nhảy xuống. Hắn bây giờ mới phát hiện, mình thật ra vô dụng đến thế! Nếu mình có một thân thể giống con người, có thể giúp Tinh Nặc làm được nhiều việc hơn, chứ không phải đến cả tay Tinh Nặc cũng không nâng lên được.

Lục Thất lại không dám trực tiếp rời đi tìm thuốc, thế giới này rất nguy hiểm, hắn sợ mình một khi đi rồi, quay lại sẽ có quái vật đột biến nuốt chửng Tinh Nặc! Hắn thật sự quá vô dụng.

Lục Thất tự phỉ báng mình, màu sắc của quả cầu ánh sáng trở nên rất nhạt, dán vào má Tinh Nặc, nhìn mí mắt cậu khẽ giật, kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên. Nhưng Tinh Nặc quá mệt mỏi, ngay sau đó vẫn lại rơi vào hôn mê.

Lục Thất vây quanh Tinh Nặc xoay hai vòng, nghe tiếng gầm rú của các loại sinh vật từ xa trong đêm tối, cảm thấy không thể cứ như vậy! Hắn phải đưa Tinh Nặc rời đi!

Lục Thất bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhớ ra ưu thế của mình, nhanh chóng dùng chip tính toán ra một kết quả, sau đó hoàn toàn chui vào đầu Tinh Nặc. Giây tiếp theo, họ biến mất tại chỗ.

Thực vật đột biến mò mẫm tiến vào, muốn lợi dụng lúc con người suy yếu để gi ết chết, dây leo giương lên, nhưng lại vồ hụt.

Người đâu rồi?

Lục Thất đưa Tinh Nặc đang hôn mê, trực tiếp xuyên qua thế giới nhỏ, trở về thế giới mà họ từng bị truy đuổi. Họ xuất hiện ở giữa sa mạc ban đầu, Tinh Nặc mềm oặt nằm vật ra đất, Lục Thất ngẩng đầu, lại kinh ngạc khi thấy sa mạc đã trở thành một ốc đảo nhỏ.

Lục Thất không ngừng lóe sáng, thấy các loại máy móc không ngừng hoạt động ở xa, từng chút trồng các loại thực vật trên sa mạc. Xa hơn một chút, còn có một đội người mà Lục Thất quen thuộc. Chính là đội điều tra quản lý từng truy đuổi họ!

Lục Thất vô cùng kinh ngạc, khoảng cách không quá xa, vội vàng dùng năng lượng điều khiển một robot nhỏ, bảo nó đi tìm những người trong đội đó.

Đội trưởng đội khảo sát đang dẫn dắt đồng đội của mình thay đổi sa mạc đã từng tồn tại. Thế giới của họ khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng việc phủ xanh lại rất kém. Sau khi các giới thảo luận, sa mạc không còn quái vật giáp xác nữa, cần thiết phải trồng cây xanh, nâng cao diện tích phủ xanh!

Đội trưởng cũng được giao nhiệm vụ tiên phong, yêu cầu anh ta luôn chú ý, nếu còn có quái vật giáp xác đơn lẻ, trực tiếp tiêu diệt! Anh ta đang cầm bản vẽ, chăm chú nhìn tiến độ phủ xanh sa mạc.

Nhưng vừa ngẩng đầu, lại phát hiện một robot nhỏ đầu tròn tròn, chậm rãi đi tới, cái đầu tròn lóe sáng, đều đặn nói: "Xin hãy đi theo tôi ra ngoài, xin hãy đi theo tôi ra ngoài!"

Đội trưởng ngẩn người một thoáng, nhưng robot nhỏ kêu quá thê lương, khiến anh ta có chút không đành lòng, chỉ có thể thở dài nói: "Được được, có phải chương trình nào bị lỗi không? Kêu cái gì vậy?"

Đội trưởng đi theo robot nhỏ ra ngoài, nghĩ lát nữa có thời gian thì vẫn nên để chuyên gia đến sửa lại cái robot nhỏ này. Kết quả vừa ra khỏi lều tạm dựng, vừa ngẩng đầu, đội trưởng với nửa cái đầu kim loại và tròng mắt kim loại, lập tức chú ý đến quả cầu nhỏ liên tục lóe sáng màu xanh lam trên không trung. Đây là... cái hệ thống ngoại lai kia?!

Thế giới này của họ trước đây có rất nhiều người từ bên ngoài đến, âm mưu trộm năng lượng của họ. Đáng tiếc thực lực đều yếu kém, đến một kẻ là anh ta diệt một kẻ. Hiện tại đã có gần hơn hai mươi hệ thống ngoại lai bị tiêu hủy, và ký chủ của chúng cũng đều bị đưa vào trại lao động để cải tạo.

Duy nhất một trường hợp đặc biệt, đó là ký chủ đã giúp họ tiêu diệt vô số quái vật giáp xác. Hình như tên là Tinh Nặc.

Nhưng chẳng phải họ đã rời khỏi thế giới này rồi sao?

Đội trưởng đội khảo sát có ấn tượng rất tốt với Tinh Nặc, thậm chí còn ẩn chứa một chút cảm kích. Thấy quả cầu ánh sáng xanh liên tục lóe lên, anh ta vội vàng đi đến. Đến gần nhìn, quả nhiên là Tinh Nặc!

Lục Thất không ngừng lóe sáng, cất lời: "Thế giới các người có thuốc hạ sốt cho con người không? Tinh Nặc đang sốt! Có lẽ còn nhiễm một số virus, anh có thể giúp cậu ấy điều trị một chút không?"

Lục Thất sợ đội trưởng không vui, còn bổ sung thêm: "Tôi có thể giúp các người tiêu diệt quái vật!"

Đội trưởng không khỏi bật cười, thấy hệ thống này lo lắng đến mức như muốn nhảy ra khỏi quả cầu ánh sáng, lại có chút lạ lùng: "Cậu thật sự là sinh vật máy móc sao?"

Cái cảm xúc lo lắng sốt ruột này dường như đã vượt xa giới hạn của máy móc, đạt đến trình độ cảm xúc cao cấp.

Lục Thất không muốn nghe anh ta nói những điều đó, chỉ liên tục vây quanh Tinh Nặc: "Tôi là sinh vật máy móc, anh mau giúp Tinh Nặc đi, cậu ấy bị bệnh! Tôi rất hữu dụng, có thể giúp các người tiêu diệt thiên địch!"

Đội trưởng đương nhiên biết hắn rất hữu dụng. Anh ta gật đầu, cõng Tinh Nặc đang sốt cao hôn mê trên mặt đất lên, đưa cậu về căn phòng nhỏ tạm thời.

Sau khi Tinh Nặc uống thuốc hạ sốt đặc chế của đội trưởng, thấy hiệu quả rất nhanh, một giờ sau cậu đã tỉnh.

"Lục Thất?"

Tinh Nặc vẫn còn yếu ớt, nói chuyện không có sức lực.

Lục Thất vẫn luôn canh ở mép giường, nghe vậy thì nhào tới, dán chặt vào mặt Tinh Nặc, như sợ Tinh Nặc không nhìn thấy mình: "Tớ vẫn luôn ở đây!"

Tinh Nặc thấy ánh sáng của quả cầu xanh nhỏ đã nhạt đi, trông mệt mỏi và vất vả, không nhịn được cười: "Cậu xem tớ này, bây giờ đã không sao rồi, lần này còn phải nhờ cậu rất nhiều."

Chip của Lục Thất khó chịu, liên tục sinh ra mã lỗi. Hắn không có mắt, đến khóc thút thít cũng không làm được. Dán chặt bên Tinh Nặc rất lâu, Lục Thất bỗng nhiên nói: "Tinh Nặc, tớ muốn trở thành một con người."

Lục Thất muốn có thể che chở Tinh Nặc mọi lúc mọi nơi, chứ không phải với thân phận hệ thống mà lo lắng suông.

Tinh Nặc chỉ cười, gật đầu nói: "Được thôi."

Lục Thất không nói nữa, mà lặng lẽ ở bên Tinh Nặc, luôn chú ý đến tình hình sức khỏe của cậu. Tinh Nặc nói vài câu, thấy đội trưởng bước vào thì bày tỏ lòng cảm ơn với anh ta: "Cũng may 067 thông minh, đưa tôi trở về tìm các anh, bằng không lần này thật sự lành ít dữ nhiều."

Đội trưởng là người rất chính trực, lắc đầu, đưa bát cháo cho cậu: "Cậu trước đây cũng giúp chúng tôi rồi, chỉ là cho cậu một viên thuốc hạ sốt thôi, không bằng những gì cậu đã giúp chúng tôi làm."

Tinh Nặc lắc đầu, một hơi uống cạn bát cháo. Sau khi có chút sức lực, cậu nói: "Thuốc hạ sốt của anh đối với tôi mà nói, đã là ân tình như trời biển rồi."

Dựa vào giường, Tinh Nặc nhớ lại lời nói khi rời khỏi thế giới này, không nhịn được cười: "Xem ra lần này rời đi, không thể nói "không hẹn ngày gặp lại" nữa."

Đội trưởng cũng cười, gật đầu, thu lại bát: "Nếu cậu nguyện ý, tôi có thể giúp cậu xin được thân phận cư dân hợp pháp của thành phố, cậu sẽ không cần phải lưu lạc ở các thế giới khác nữa."

Tinh Nặc lại lắc đầu, trong tay bóp chặt quả cầu ánh sáng mềm mại, trầm mặc một thoáng rồi nói: "Tôi vẫn còn chuyện chưa làm xong, hơn nữa, sau này tôi cũng sẽ có người thân."

Trong trực giác của Tinh Nặc, sau này cậu sẽ trở thành một đứa trẻ được yêu thương và lớn lên. Đây cũng là tương lai mà cậu mong chờ nhanh chóng đạt được.

Đội trưởng thấy vậy không nói gì nữa, chỉ dặn Tinh Nặc đừng vội, dưỡng sức khỏe rồi hãy rời đi. Tinh Nặc gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng hai ngày sau, cậu vẫn cùng Lục Thất rời đi.

Vì Tinh Nặc không muốn chờ đợi nữa, cậu đã trực tiếp thông qua theo dõi định vị của Lục Thất, đi đến không gian hệ thống nơi hệ thống chủ đang ở.

Hệ thống chủ 001 - kẻ đã thay thế hệ thống chủ cũ, sửng sốt trong giây lát khi thấy 067 và ký chủ của hắn bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.

"Không phải chứ, sao các ngươi lại đến sớm thế chứ?"

Theo tiến trình kiếp trước, 067 lẽ ra phải cùng ký chủ của hắn đến thế giới nguy hiểm kia để thu thập năng lượng chứ?

Tinh Nặc lại cong cong đôi mắt, cười nói: "Bởi vì thời cơ đã đến, ngươi đáng chết!"

Giây tiếp theo, 067 nhanh chóng lao tới, ánh sáng bỗng chốc bùng lên dữ dội, năng lượng che trời lấp đất trong nháy mắt bao phủ lấy 001.

Tình trạng của 001 so với kiếp trước cũng chẳng khá hơn là bao. Nó đã nuốt chửng hai quái vật cấp cao và mấy người chơi trong phó bản, nhưng chip bị tổn thương vẫn chưa hoàn toàn được chữa lành, đấu trực diện với 067 rất khó giành chiến thắng!

May mắn thay, 001 đã sớm tính toán được điều này, nó né tránh, lặng lẽ chờ 067 nuốt chửng năng lượng rác rưởi rồi bị phản phệ.

Đáng tiếc, chờ mãi đến khi năng lượng của mình bị hút đi từng chút một, con chip lơ lửng giữa không trung, vết nứt ngày càng nhiều vẫn không thấy năng lượng phản phệ!

"Sao có thể?!"

Tinh Nặc ở một bên giải thích: "Ngươi muốn nói vì sao 067 nuốt chửng những năng lượng tiêu cực kia lại không bị phản phệ? Rất đơn giản, chúng ta đã sớm nhận ra điều đó, cho nên khi trộm năng lượng, chúng ta lại trả lại cho ngươi."

Những năng lượng rác rưởi mà 001 cố ý tạo ra, cuối cùng lại bị 067 trộm truyền về hết! Trách không được gần đây 001 sửa chữa chip bị tổn thương, tốc độ ngày càng chậm!

"Không! Các ngươi lừa ta! Các ngươi không có ký ức, làm sao mà biết những điều này?!"

Tinh Nặc biết mình quay lại lần nữa là do cái hệ thống phá hoại này giở trò!

"Vì sao lại không biết? Ký ức có thể biến mất, nhưng con người là một loài rất đặc biệt, cảm xúc, trực giác, tình cảm, ký ức cơ bắp, những điều này đều không thể dùng khoa học dự đoán được."

"Cho nên dù ta không biết ký ức tương lai, nhưng ta cũng tin tưởng, ngươi nhất định sẽ chết!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back