Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu

Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 100


Mẹ của Ngạo Băng vẫn chưa thể chấp nhận được những lời con gái mình vừa nói ra, không chỉ là không thể chấp nhận con gái mình lại thích một cô gái, mà càng không thể chấp nhận người đó chính là em gái tương lai của con bé.

Ngạo Băng nhắm mắt lại, nghiến chặt răng, phải mất một lúc lâu mới mở miệng nói ra một câu đầy tính sát thương:

"Mẹ, mẹ không thể ích kỷ như vậy được. Mẹ ở bên chú ấy, đã làm tổn thương em ấy rồi, giờ mẹ còn muốn tiếp tục tổn thương em ấy, kéo theo cả con nữa sao?"

Mẹ của Ngạo Băng chưa từng nghĩ con gái mình lại nói với bà những lời như thế, cả người bà khẽ run lên, lùi lại hai bước, suýt nữa thì không đứng vững nổi.

Ngạo Băng mở mắt ra, trong đáy mắt đầy sự mềm mại, thế nhưng lời nói ra vẫn sắc như gai nhọn:

"Mẹ, con ở bên em ấy thật sự là trái với pháp luật và đạo đức sao? Hay là mẹ không vượt qua được rào cản trong lòng mình? Nếu vậy, tại sao mẹ cứ nhất định phải bắt con và em ấy tuân theo quan niệm đạo đức trong lòng mẹ chứ?"

Ngạo Băng lại nhắm mắt lại, "Xin lỗi, con đã làm mẹ buồn rồi."

Mẹ của Ngạo Băng vẫn luôn nhìn cô con gái đang nằm trên giường và đã nhắm mắt kia.

Bà không phải là người may mắn, cuộc hôn nhân thất bại đã để lại bóng đen rất lớn trong cuộc đời bà, khiến tính cách bà trở nên có phần yếu đuối. Nhưng đồng thời, bà cũng là người dịu dàng xinh đẹp, ấm áp và chu đáo. Bà nghĩ đó chính là lý do mình có thể bước vào trái tim ba của Quý Hân Nguyệt.

Bà biết Quý Hân Nguyệt không muốn ba mình tái hôn, thực ra bản thân bà cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn với ba của Quý Hân Nguyệt, chỉ là hai người gặp nhau quá muộn, tình cảm ngày càng sâu đậm, nên mới dần có mong muốn gắn bó lâu dài.

Thực ra đối với Quý Hân Nguyệt mà nói, có kết hôn hay không cũng không còn quan trọng, bởi vì ngay khoảnh khắc ba nàng có quan hệ với người phụ nữ khác, ông đã phản bội lời hứa từng nói với nàng.

"Anh thật sự không định nói chuyện của chúng ta cho Hân Nguyệt biết sao? Nếu để con bé tự phát hiện ra, chắc chắn sẽ càng không thể chấp nhận được." Bà từng khuyên ba của Quý Hân Nguyệt như vậy.

Thế nhưng người đàn ông đó sau khi hút thêm vài điếu thuốc thì lo lắng nói: "Hân Nguyệt là một đứa trẻ rất thiếu cảm giác an toàn, cũng có tính chiếm hữu rất mạnh, anh mà nói ra, con bé nhất định sẽ vô cùng giận dữ, còn sẽ rất đau lòng nữa."

Mẹ của Ngạo Băng nghĩ một chút, rồi nói: "Vậy thì đừng nói nữa, thật ra bây giờ như vậy cũng rất tốt rồi, chúng ta đều là người lớn tuổi cả rồi, thế này là đủ tốt rồi, không cần phải làm tổn thương đến con trẻ."

Ba của Quý Hân Nguyệt nói: "Đợi con bé lớn thêm một chút, đợi nó chín chắn hơn, con bé sẽ dần dần hiểu và thông cảm cho chúng ta, đến lúc đó hãy từ từ mà nói."

Ngạo Băng thật ra chỉ biết đến sự tồn tại của ba Quý Hân Nguyệt, chứ chưa từng gặp người đàn ông ấy, nhưng thấy mẹ mình mỗi ngày một vui vẻ hơn, nên vẫn luôn ủng hộ.

Nào ngờ trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, lần đó Ngạo Băng cùng ba của Quý Hân Nguyệt đi ăn, bị bạn của Quý Hân Nguyệt bắt gặp, chuyện liền bị phơi bày trước mặt cô nàng như vậy.

"Đồ lừa đảo! Ba là đồ lừa đảo! Ba đã hứa với con điều gì cơ chứ!"

Quý Hân Nguyệt chỉ cảm thấy cả trái tim mình như bị cha đào ra từng mảnh, rồi lấy dao xẻ nát từng nhát từng nhát!

Ba nàng như già đi mười tuổi chỉ trong khoảnh khắc, "Hân Nguyệt! Con nghe ba giải thích đi, đừng kích động!"

Nước mắt Quý Hân Nguyệt trào ra như suối, "Con không nghe, con không muốn nghe ba nói nữa! Ba từng nói cả đời này chỉ yêu mẹ, ba từng nói đời này sẽ yêu con gấp đôi, bù đắp cả phần tình yêu của mẹ, nhưng ba không làm được! Ba vẫn đi yêu người khác, ba phản bội con, cũng phản bội mẹ con!"

Ba của Quý Hân Nguyệt nhìn con gái mình, chỉ cảm thấy mệt mỏi và đau lòng, ông vô lực ngồi xuống ghế sofa, đầu ngón tay run rẩy, nói chuyện dường như phải dốc hết toàn thân sức lực:

"Nhưng ba cũng sẽ mệt, cũng sẽ muốn có một người ở bên cạnh ba."

"Vậy sao ba lại hứa với con!"

Hiện tại cảm xúc của Quý Hân Nguyệt vô cùng kích động, "Đã như vậy, sao ba lại hứa với con! Ba giấu con, luôn luôn giấu con, ba là đồ lừa đảo!"

Bởi vì con luôn thì thầm bên tai ba rằng: "Ba ơi, bạn con ba mẹ ly hôn rồi, ba nó lại tìm cho nó một bà mẹ kế, cuộc sống của nó thảm lắm!"

"Ba ơi, bạn con ấy, ba biết rồi đúng không, ba nó ngoại tình đấy. Chỉ có ba con là tốt, chưa bao giờ phản bội mẹ và con."

Ông chỉ có mỗi một đứa con gái, khi còn trẻ thì dồn sức cho sự nghiệp, lo việc công ty, chạy đi chạy lại giữa gia đình và công việc, thật sự không có thời gian và tinh thần để nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng sau khi con gái trưởng thành, thời gian về nhà không còn nhiều như trước, sự nghiệp của ông cũng đã đi vào quỹ đạo, không còn bận rộn và căng thẳng như trước kia.

Thế nhưng, chỉ cần còn sống trên đời, thì sẽ mệt mỏi, sẽ cô đơn.

Nhìn căn phòng trống vắng, trong nhà chỉ còn tiếng tivi, ông cũng thấy buồn.

Ông vẫn luôn yêu thương con gái, không muốn để con biết đến nỗi buồn của mình, không muốn con phải lo lắng cho mình, cũng không muốn hình ảnh của bản thân trong lòng con gái bị sụp đổ, cho nên vẫn luôn gắng gượng một mình.

Cứ gắng gượng như vậy, cuối cùng cũng có một ngày, ông dần dần rơi vào vòng tay dịu dàng.

Nhưng ông lại không dám nói với con gái, ông luôn nghĩ, đợi con gái lớn rồi, có gia đình riêng rồi, có lẽ sẽ dễ dàng hiểu cho ông hơn, đến lúc đó, ông sẽ từ từ đưa mẹ con Ngạo Băng đến gặp con.

Ông từng tính toán rất tốt, nhưng vẫn không thể thắng nổi sự trùng hợp.

Hồi ức quay cuồng trong đầu mẹ của Ngạo Băng, bà biết rõ sau khi Quý Hân Nguyệt tự sát, người đàn ông từng mạnh mẽ ấy bỗng chốc sụp đổ.

Bà cũng nhìn thấy khi bác sĩ nói với ông rằng Quý Hân Nguyệt có thể tỉnh lại thuận lợi, mà khúc mắc trong lòng cũng sẽ dần dần được hóa giải, thì trong đôi mắt đỏ hoe của người đàn ông ấy ngập tràn cảm xúc.

Giây phút ấy, mẹ của Ngạo Băng cuối cùng cũng hiểu ra lời con gái mình nói.

Mấy tư tưởng cổ hủ trong đầu bà thực sự quan trọng đến vậy sao? Rốt cuộc bà để tâm đến chuyện Ngạo Băng và Quý Hân Nguyệt có vi phạm đạo đức hay không, hay là để tâm đến việc có người sẽ chỉ trỏ vào lưng bà, nói hai mẹ con họ đã "leo lên được vị trí tốt"?

Lúc này, người phụ nữ nhìn Ngạo Băng, cuối cùng cũng chậm rãi bước đến, trở lại bên giường.

"Con không sai." Giọng bà dịu dàng như nước, hoàn toàn đối lập với Ngạo Băng, "Là mẹ sai rồi. Mẹ và chú Quý ở bên nhau, con vẫn luôn ủng hộ mẹ. Vậy thì mẹ cũng nên ủng hộ con. Sau này con và Hân Nguyệt chỉ là chị em khác cha khác mẹ, tất nhiên các con có thể ở bên nhau."

Ngạo Băng mở mắt ra, nhìn mẹ mình, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt:

"Em ấy tỉnh chưa mẹ?"

Mẹ của Ngạo Băng khẽ lắc đầu:

"Hiện tại vẫn chưa, nhưng nếu con muốn gặp con bé sớm, mẹ sẽ đi hỏi chú Quý xem có thể để con qua trông chừng không."

Ngạo Băng đáp: "Vâng."

Trước khi đến phòng bệnh của Quý Hân Nguyệt, Ngạo Băng vẫn cần làm một số kiểm tra định kỳ.

Đồng thời, trong lòng cô nàng này cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ đối với một vài người mà mình quen trong trò chơi.

"Lần điều trị ý thức này, không chỉ có một mình Hân Nguyệt đúng không?" Ngạo Băng hỏi bác sĩ đến kiểm tra.

Thật ra chuyện này cũng không có gì cần giấu giếm, dù sao hiện tại bọn họ đều đã thoát khỏi trò chơi, quay trở lại thế giới thực, việc biết đến sự tồn tại của nhau chỉ là vấn đề thời gian.

"Các cô đúng là một nhóm kỳ tích." Nhân viên y tế nói: "Dù lúc đó chúng tôi đã đánh giá đủ loại dữ liệu, dự đoán rằng các cô cùng thực hiện nhiệm vụ trong cùng một thế giới ý thức sẽ có lợi cho quá trình điều trị, nhưng biểu hiện và kết quả sau cùng của các cô vẫn khiến chúng tôi vô cùng kinh ngạc."

Ngạo Băng đè nén nhịp tim đang đập dồn dập cùng cảm xúc căng thẳng: "Vậy tất cả chúng tôi... Năm người cùng debut ấy, đều thực sự tồn tại trong thế giới thực sao?"

"Đúng vậy, cũng vì thế mà chúng tôi mới thấy đây là một kỳ tích. Bởi ban đầu chúng tôi chưa từng nghĩ rằng năm người các cô sẽ cùng debut."

Vị bác sĩ vẫn đầy cảm khái, "Trước khi tham gia đợt điều trị này, chắc cô cũng tìm hiểu rồi, kiểu điều trị này không phải bệnh nhân nào cũng thành công ngay lần đầu, có người phải liên tục điều chỉnh phác đồ, nhiều lần bước vào thế giới ý thức mới có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, từng bước bước ra khỏi bóng tối và nỗi ám ảnh quá khứ. Hơn nữa không phải ai cũng có thể debut."

"Nhưng năm người các cô thì khác. Trong đó cô không phải bệnh nhân, mà trong thế giới ý thức lần này còn đóng vai trò lãnh đạo rất quan trọng. Việc các cô có thể cùng nhau debut, và còn chữa lành lẫn nhau ngay trong thế giới ý thức, đã có thể được xem là một kỳ tích trong dự án điều trị này của chúng tôi."

Trong lòng Ngạo Băng dâng lên một tia kiêu hãnh, vì họ là họ mà. Họ dường như vốn dĩ đã nên là những người xuất sắc như vậy.

Ngạo Băng thậm chí có chút không kìm được, muốn nhanh chóng đoàn tụ với những người bạn ấy.

"Vậy khi nào chúng tôi mới có thể gặp lại nhau?"

Dù trong lòng vô cùng xúc động, nhưng trên mặt Ngạo Băng lại không thể hiện nhiều cảm xúc, giọng nói vẫn hơi lạnh nhạt.

"Những người còn lại hiện tại ký ức vẫn đang dần hồi phục. Vì cô là người duy nhất không phải bệnh nhân, nên tốc độ phục hồi ký ức của cô là nhanh nhất. Còn họ thì cần thêm một chút thời gian."

Thật ra Ngạo Băng cũng không quá sốt ruột, chỉ cần có cơ hội gặp lại, được trở thành bạn bè lần nữa trong thế giới hiện thực, như vậy đã là điều vô cùng may mắn.

Sau khi làm xong kiểm tra, Ngạo Băng được chuyển đến phòng bệnh nơi Quý Hân Nguyệt đang nằm.

Hiện tại Quý Hân Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mọi chỉ số cho thấy tình trạng của cô nàng khá ổn định.

Một tiếng sau, hàng mi của Quý Hân Nguyệt khẽ run, sau đó cô nàng từ từ mở mắt.

Lúc này trong đầu cô nàng ký ức vẫn còn chút hỗn loạn, cảm xúc lẽ ra vẫn phải dừng lại ở thời điểm tức giận nhất trước khi tự sát, thế nhưng khi mở mắt, lại có thể cảm nhận rõ ràng trong lòng mình có một sự bình tĩnh nhất định.

Điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt đầy những nếp nhăn, trông như già đi mười tuổi của ba mình ở bên tay phải.

Người đàn ông vốn luôn vững chãi, kiên cường, luôn che chở mình dưới cánh, giờ phút này đôi mắt đỏ bừng, giây phút mở mắt ra, nước mắt ông đã như vỡ đê trào ra.

Để đôi mắt của Quý Hân Nguyệt sau thời gian dài ngủ mê dần thích nghi với ánh sáng, đèn trong phòng bệnh được điều chỉnh rất mờ. Nhưng cô nàng vẫn có thể thấy được cảm xúc phức tạp trong mắt ba mình.

Hối hận, áy náy, đau lòng.

Rồi cô nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của ba mình: "Tất cả đều là lỗi của ba, đều là lỗi của ba... Con tỉnh lại là tốt rồi, dù con muốn thế nào, ba đều đồng ý."

Khoảnh khắc ấy, ba của Quý Hân Nguyệt cảm thấy mình thật khốn nạn. Bởi ông thậm chí còn nghĩ rằng, nếu con gái mình vẫn không thể chấp nhận, thì ông sẽ chấm dứt với mẹ của Ngạo Băng.

Nếu đã định sẵn làm một kẻ tệ bạc, thì dù thế nào ông cũng không muốn làm tổn thương con gái mình.

Quý Hân Nguyệt từng nghĩ rằng khi nghe thấy những lời này, trong lòng mình sẽ dâng lên cảm giác chiến thắng rất mãnh liệt.

Thế nhưng giây phút này, cô nàng nhìn thấy cha mình thỏa hiệp, lại chỉ cảm thấy tim mình còn đau hơn cả lúc mới tỉnh lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Phần nội dung về việc năm người bọn họ lần lượt tỉnh lại có thể sẽ hơi dài một chút, vì mỗi người đều cần có sự giải thích rõ ràng.

Và cả bộ truyện hiện tại chưa phải sắp kết thúc đâu.

Cả năm người các cô ấy sẽ debut với tư cách nhóm nhạc nữ trong thế giới hiện thực, sau đó sẽ lần lượt giải quyết những vấn đề còn tồn đọng trước khi bước vào trò chơi.

Hơn nữa trước đó tất cả đều chỉ là cảm xúc kiểu thuần khiết kiểu Plato, thậm chí còn chưa chính thức ở bên nhau.

Vậy nên cách kết truyện vẫn còn một đoạn khá dài nhé~

---

100 chương trong 14 ngày hehe
 
Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 101


Ngay sau đó, Quý Hân Nguyệt liền chú ý tới một cô gái ở bên tay trái của mình, cảm giác quen thuộc bất ngờ ập đến đã làm dịu bớt những cảm xúc khác trong lòng cô nàng.

"Quý Hân Nguyệt." Giọng nói của cô gái ấy hơi khàn và lạnh lùng, nhưng không hề khiến người ta phản cảm hay bài xích, ngược lại còn mang đến một cảm giác như thể vốn nên là như vậy.

Hân Nguyệt nhìn cô gái ấy, nhìn đường nét gương mặt đơn giản mà rõ ràng xinh đẹp, mái tóc đen dài như thác nước xõa sau lưng, ánh mắt trông có vẻ lạnh lùng, nhưng sâu trong đáy mắt lại tràn đầy dịu dàng.

Ngay khoảnh khắc đó, Quý Hân Nguyệt đột nhiên nhớ ra người này là ai, cô ấy là con gái của mẹ kế tương lai.

"Chị đến đây làm gì!" Giọng Quý Hân Nguyệt cũng chẳng khá hơn là bao, thậm chí cổ họng còn hơi khô khốc, "Tôi chẳng muốn gặp chị chút nào."

Những lời hơi mang theo tức giận đó hoàn toàn không chọc giận Ngạo Băng, ngược lại lại nhận được một câu đáp còn kiên định hơn từ cô nàng này, "Không sao, vài ngày nữa em sẽ muốn gặp chị thôi."

"Dù vài ngày nữa, tôi cũng sẽ không muốn gặp chị!" Quý Hân Nguyệt vô cùng chắc chắn.

Ngạo Băng nhàn nhạt mỉm cười, "Em nghỉ ngơi trước đi, tuy em đã ngủ rất lâu rồi, nhưng chị nghĩ em chắc vẫn còn mệt."

Cơ thể của bọn họ tuy vẫn luôn nằm trên giường, nhưng tinh thần lại luôn chìm trong trò chơi, tiêu hao nhiều sức lực tinh thần vì vậy vẫn cần giấc ngủ để hồi phục.

Hơn nữa vì các cô nàng đều là do bị thương rồi mới vào game, khác với Ngạo Băng là người tự nguyện tham gia, nên ký ức trong game cũng cần phải từ từ khôi phục thông qua giấc ngủ, như vậy mới tránh được việc đột ngột tiếp nhận lượng ký ức lớn khiến đầu óc sụp đổ, đau nhức.

Quý Hân Nguyệt tuy vừa mới tỉnh lại, nhưng quả thực cảm thấy rất mệt, vì vậy sau khi đấu khẩu vài câu với Ngạo Băng thì lại ngủ tiếp.

Ngạo Băng nhìn về phía ba của Quý Hân Nguyệt ở đối diện giường bệnh, "Chú yên tâm, Hân Nguyệt sẽ không sao nữa đâu."

Ba của Quý Hân Nguyệt cảm động gật đầu liên tục, "Cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm!"

Lúc này, Bùi Uyển cũng mở mắt ra, nhìn trần nhà ánh vàng nhạt, trong lòng cảm thấy một sự tĩnh lặng khó tả, thậm chí thỉnh thoảng còn tràn ra vài tia mong chờ dịu dàng.

"Uyển Uyển, cuối cùng con cũng tỉnh rồi." Chú của Bùi Uyển thở phào một hơi, đồng thời viền mắt cũng đỏ lên không kiềm chế được, "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là không sao nữa rồi, đừng lo gì cả, chỉ cần con tỉnh lại là tốt nhất."

"Chú, con xin lỗi." Tuy Bùi Uyển vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ký ức trong trò chơi, nhưng tâm thái chị ấy thì đã có sự thay đổi rõ rệt.

Cái cảm giác tuyệt vọng trùm kín trước khi chết dường như không còn xuất hiện lại sau khi tỉnh lại, ngược lại, khoảnh khắc nhìn thấy chú, trong lòng chị tràn đầy áy náy và ấm áp.

"Không sao, con không sai, chuyện đó không phải lỗi của con, tất cả đều không phải lỗi của con." Chú của Bùi Uyển hít sâu một hơi.

"Ba mẹ con bị tai nạn xe không phải vì con, mà là vì tên tài xế say rượu gây tai nạn đó, là lỗi của hắn. Ba mẹ con yêu con, cho dù con yêu ai đi nữa, chỉ cần con có thể hạnh phúc vui vẻ, họ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ con. Họ lúc ấy chỉ là nhất thời chưa thể chấp nhận được, chỉ cần cho họ thêm chút thời gian, con sẽ hiểu rằng, so với định kiến thế tục họ càng yêu con hơn. Cho nên đừng tự mang cái chết của họ thành gánh nặng trong lòng nữa, nếu không chỉ có chú đau lòng, ba mẹ con dưới suối vàng cũng sẽ đau lòng."

Nước mắt của Bùi Uyển lặng lẽ chảy xuống theo gò má.

"Còn nữa, chuyện chú và dì con ly hôn thật ra không phải vì con, chúng ta đã không còn tình cảm từ rất lâu rồi, chỉ là vì một số lợi ích nên vẫn còn ràng buộc với nhau, chẳng qua chuyện của con lại trùng hợp xảy ra đúng lúc chúng ta ly hôn mà thôi."

Bùi Uyển chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, chị ấy cũng không biết vì sao, rõ ràng những lời này trước đây chú cũng từng nói rồi, nhưng khi đó những lời ấy dường như không thể lọt vào tim. Có lẽ lúc đó mình đã bị ám ảnh quá mức rồi.

Giờ phút này chú lại một lần nữa nói rõ mọi chuyện, ngoài cảm giác nhẹ nhõm, Bùi Uyển còn thấy cảm động, chị ấy đưa tay nắm lấy bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của chú, "Con biết rồi, con biết hết rồi, xin lỗi, là do con quá yếu đuối, sau này con sẽ không như vậy nữa, con sẽ mạnh mẽ sống tiếp."

Nhưng trong lòng chị lại mơ hồ cảm thấy như có một sức mạnh nào đó đang thúc đẩy tiến về phía trước, chỉ là rốt cuộc là cái gì, lại nhất thời không thể nhớ ra.

Chị ấy mơ hồ cảm thấy như bên cạnh mình đang thiếu mất vài người, nhưng tại sao lại thiếu người, chị cũng không rõ lắm.

"Có phải vẫn còn hơi mệt không? Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, bác sĩ nói con vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Bùi Uyển từ từ nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Thịnh Diễm cũng tỉnh lại gần như cùng lúc đó, sau đó liền thấy em gái mình đang ngồi bên cạnh khóc nức nở.

Tiếng khóc đó ầm ĩ đến mức khiến cô ấy không nhịn được nhíu mày, nhưng vẫn theo phản xạ nói: "Bé cưng, đừng khóc nữa, tim chị đau muốn tan chảy rồi đây này."

Em gái của Thịnh Diễm vừa khóc vừa nói: "Chị cũng thật là tệ quá đi à, sao lại gọi người ta là 'bé cưng' bừa bãi nữa rồi!"

Thịnh Diễm vừa định nói chẳng phải trước giờ chị vẫn hay gọi bừa vậy sao, nhưng theo bản năng lại cảm thấy hình như mình thực sự không nên tùy tiện gọi ai là 'bé cưng' nữa, bởi vì trong tim đã có một người vĩnh viễn giữ vị trí đó rồi.

Người đó là ai nhỉ?

Em gái Thịnh Diễm cũng không tranh cãi với chị mình về chuyện đó lâu, mà vừa khóc vừa nhào vào lòng chị, "Về sau chị không được như vậy nữa đâu đấy! Tất cả tiền em có đều tiêu hết để chữa trị cho chị rồi, em không còn tiền để cho chị chữa lần thứ hai nữa đâu!"

Ký ức của Thịnh Diễm dừng lại ở khoảnh khắc trước khi chết, tạm thời vẫn chưa nhớ ra những chuyện đã xảy ra trong trò chơi, nhưng tâm trạng lúc này đã khác trước.

Cô ấy sẽ không còn nghẹn ngào hỏi em gái như trước nữa: "Nếu không chết, thì chị phải làm sao đây? Chị phải sống tiếp thế nào?"

Giờ đây cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng hy vọng và dũng khí đang dần sinh ra trong lòng mình. Mình muốn sống, và mình có thể sống tiếp!

Thịnh Diễm lại một lần nữa thiếp đi trong tiếng khóc của em gái, trước khi ngủ còn nghĩ, sau này mình sẽ cố gắng kiếm tiền, nhưng những đồng tiền đó sẽ không bao giờ dốc hết đưa cho ba mẹ và người em trai hút máu kia nữa.

Bên phía viện dưỡng thương, tình hình của mọi người đều đang dần chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng Bạch Mạn lại như đang rơi vào hầm băng.

"Tôi đã liên lạc với công ty game rồi, nhưng bây giờ họ chỉ trả lời chính thức rằng, có thể điện thoại của em gặp sự cố nên mới luôn bị kẹt trong quá trình nâng cấp." Trương Lăng lúc này cũng gấp đến mức mồ hôi túa ra đầy đầu.

Sáng nay anh phát hiện Bạch Mạn không gọi trợ lý trong nhóm chat như thường lệ, cảm thấy có điều không ổn nên lập tức chạy tới phòng của cô, rồi nhìn thấy Bạch Mạn vẫn mặc đồ ngủ, ngồi trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay.

"Có chuyện gì vậy? Hôm nay là ngày đầu tiên cô vào đoàn quay phim, không được đến muộn đâu đấy!"

Bạch Mạn ngẩng đầu nhìn Trương Lăng, ánh mắt u ám hơn hẳn mọi khi, "Game của em bị treo rồi."

"Trời ơi, tôi còn tưởng có chuyện lớn gì cơ..." Trương Lăng buột miệng nói nửa câu, rồi cả người liền trở nên căng thẳng, "Không đúng, game bị treo thì em khởi động lại là được mà?"

"Em đã khởi động lại game rồi, điện thoại cũng đã khởi động lại, đều không được, vẫn trong trạng thái bị treo. Giờ chỉ còn chưa gỡ cài đặt rồi cài lại thôi." Bạch Mạn đưa tay day trán, "Giờ phải làm sao? Em muốn đến công ty game, hỏi cho ra rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra."

Trương Lăng thật sự không ngờ trò chơi này lại quan trọng đến vậy với Bạch Mạn, ít nhất trước đó anh luôn nghĩ Bạch Mạn sẽ đặt diễn xuất và kiếm tiền lên hàng đầu trong cuộc sống.

"Không được, hôm nay là ngày đầu tiên em nhập đoàn quay phim, đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp em xử lý vấn đề trò chơi, còn em nhất định phải nghiêm túc quay phim. Em phải nhớ, những cơ hội này đối với chúng ta mà nói đều vô cùng khó khăn mới có được!"

Trương Lăng lấy điện thoại từ tay Bạch Mạn rồi đẩy cô vào phòng ngủ thay đồ, "Nhanh lên một chút, sắp trễ rồi."

Bạch Mạn gật đầu, cũng cảm thấy có lẽ mình đang hơi làm quá lên.

Tuy tài nguyên trong nửa cuối năm của cô đã khá hơn nhiều, nhưng tiền vẫn chưa được thanh toán hết, nợ nần trong nhà vẫn còn đè nặng trên vai cô.

Bạch Mạn buộc phải lựa chọn đi làm, tất nhiên cô cũng không phải là kiểu người vô trách nhiệm sẽ bỏ đoàn giữa chừng khiến cả đoàn phim thiệt hại nặng nề.

Vì vậy trong một hai ngày đầu tiên, dù trong lòng vẫn lo lắng, nhưng cô luôn cho rằng đây chỉ là sự cố bình thường của một ứng dụng, chắc sẽ sớm được giải quyết.

Ngay cả Trương Lăng cũng nghĩ như vậy, nhưng cho dù đã gỡ cài đặt rồi cài lại game, hay đổi sang điện thoại khác rồi đăng nhập lại tài khoản của Bạch Mạn, cuối cùng vẫn đều bị kẹt ở giao diện nâng cấp hệ thống.

Lúc ấy Trương Lăng mới đi tìm Bạch Mạn, nói cho cô biết thái độ của công ty game.

"Nhưng chẳng phải chúng ta đã thử đăng nhập bằng máy khác rồi sao?" Cơn giận trong lòng Bạch Mạn dần bùng lên, cảm thấy mình lại một lần nữa bị công ty game qua loa đối phó.

"Đúng vậy, tôi đã báo toàn bộ tình hình cụ thể của em cho họ rồi, công ty game cũng rất coi trọng chuyện này, vì ban đầu họ còn dự định mời em làm đại diện phát ngôn cho game nữa." Trương Lăng lúc này vừa vui vừa buồn, "Tóm lại bây giờ chỉ có thể chờ phía công ty game phản hồi."

Bạch Mạn dựa vào ghế nằm do đoàn phim chuẩn bị cho cô, thở dài một hơi thật sâu, "Em không thể mất trò chơi này được, em nhất định phải khôi phục nó."

Trương Lăng cau mày, "Tôi biết trò chơi này đối với em có ý nghĩa rất lớn, thậm chí có thể nói là cơ hội để em trở lại ánh hào quang, nhưng tôi cũng thấy em đang đặt nó quá nặng rồi, điều đó sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng và trạng thái của em đấy."

"Nhưng em thật sự không thể mất em ấy được." Trong đáy mắt Bạch Mạn lóe lên một tia sợ hãi, giọng nói thậm chí còn nghẹn lại.

Dù hiện tại cô đang mặc bộ vest nữ cường trong phim, nhưng lại không cách nào che giấu sự yếu đuối và hoảng loạn trong lòng.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức." Trương Lăng lại một lần nữa nhìn Bạch Mạn thật sâu, quyết định sẽ tiếp tục gây áp lực lên công ty game thêm một lần nữa.

Lúc này, tại viện dưỡng thương và trụ sở cao tầng công ty game, Giản Trình đang cùng các chuyên gia phân tích dữ liệu của Giản Tiếu Tiếu.

Bác sĩ nói: "Ký ức khi họ sống chung trong game của cả năm người hiện đang dần khôi phục, hiện tại họ đã bắt đầu có ý muốn gặp lại nhau. Nhưng về tuyến tình cảm của Giản Tiếu Tiếu, tôi đề nghị để sau cùng mới phục hồi cho em ấy, bởi vì nếu phục hồi cùng lúc, có thể sẽ gây quá tải và khiến em ấy khó tiếp nhận."

Giản Trình đồng ý với điều đó.

Thật ra lần này khi Tiếu Tiếu tỉnh lại, sự địch ý mơ hồ mà Giản Trình từng có với Bạch Mạn cũng đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng Giản Trình vẫn còn lo lắng.

Anh lo rằng tình cảm của em gái mình trong game liệu có thực sự kéo dài ra ngoài đời thực không. Anh cũng lo rằng nếu Bạch Mạn biết Tiếu Tiếu là một người thật sự tồn tại, liệu cô có thay đổi tâm lý hay không, lại càng lo rằng Bạch Mạn sẽ thay đổi tình cảm của mình vì xuất thân gia đình của Tiếu Tiếu.

Dưới sức hấp dẫn của tiền bạc và danh lợi, liệu Bạch Mạn có trở thành Văn Ngọc thứ hai hay không?
 
Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 102


Giản Tiếu Tiếu và những người khác đã tỉnh lại được một tuần, ký ức của họ cũng đã khôi phục phần lớn.

Khi biết những đồng đội mà mình quen trong trò chơi cũng là người thật ngoài đời, hơn nữa còn đang ở trong cùng một viện điều dưỡng, năm người bọn họ lập tức yêu cầu được gặp mặt!

Tuy nhiên bác sĩ khuyên họ vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm, dù sao cũng đã nằm liệt giường mấy tháng trời, việc phục hồi chức năng và kiểm tra toàn diện đều phải theo sát, thế nên thời gian gặp mặt lại bị hoãn thêm một chút.

"Anh à, anh đừng có lạnh lùng vô tình như vậy được không, phục hồi chức năng thì cũng có thể sắp xếp cho bọn em cùng tập trong một phòng mà, tại sao lại phải đợi thêm nữa mới cho gặp mặt, em nhớ đồng đội của em lắm rồi!" Giản Tiếu Tiếu vừa nằm trên giường ăn suất ăn dinh dưỡng, vừa nũng nịu với Giản Trình.

Giản Trình vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng vô cảm, tiếp tục vô tình, "Tất cả phải nghe theo bác sĩ, mấy chuyện như thế này em đừng có làm loạn lên."

Giản Tiếu Tiếu r*n r* than thở, "Anh đúng là y như trước đây! Anh có phải căn bản không hề yêu thương em chút nào, anh không còn là người anh tốt của em nữa rồi!"

Giản Trình cảm thấy gân xanh trên trán mình cứ giật liên tục, "Được rồi, em đừng làm nũng nữa. Việc phục hồi sức khỏe của bọn em rất quan trọng cho con đường phát triển sau này, chẳng lẽ em không muốn được ra mắt cùng các đồng đội của mình sao?"

Giản Tiếu Tiếu: "!!!"

Giản Tiếu Tiếu lập tức buông muỗng, ngay cả cơm cũng không ăn nữa, kích động nhìn chằm chằm vào anh trai mình, "Thật sự có thể ra mắt sao? Em có thể cùng các bạn ra mắt thật sao!"

"Đúng, gần đây mọi người đang tích cực chuẩn bị chuyện này, vì vậy để có thể thuận lợi ra mắt, nhất định phải phục hồi chức năng thật tốt, cơ thể không được xảy ra bất kỳ vấn đề gì!" Giản Trình nói.

Giản Tiếu Tiếu lập tức giơ tay lên, "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Thế nhưng một tuần này đối với Bạch Mạn mà nói lại vô cùng khó khăn. Cô đã xin nghỉ ở đoàn phim để đến công ty game, bất kể là cô tự đi hay Trương Lăng đi, câu trả lời từ phía công ty game đều giống nhau.

"Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện trò chơi dựa trên tình huống của cô, hiện tại không phát hiện bất kỳ vấn đề hay lỗi hệ thống nào. Trường hợp của cô, chúng tôi đang cân nhắc có thể là tài khoản của cô đã gặp phải một số sự cố."

Lần này tiếp đón Bạch Mạn không phải là nhân viên chăm sóc khách hàng, mà là người trong ban lãnh đạo công ty.

Anh ta lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nói với Bạch Mạn: "Vì vậy bây giờ có hai lựa chọn, một là tiếp tục chờ chúng tôi kiểm tra, hai là cô có thể đăng ký một tài khoản mới."

Đầu ngón tay của Bạch Mạn gần như không còn chút máu, giọng nói mang theo chút tuyệt vọng, "Nếu tôi đăng ký tài khoản mới, thì nhân vật trong game và tất cả dữ liệu trong game trước đó sẽ không còn nữa, đúng không?"

Người quản lý cấp cao của công ty game đáp, "Về lý thuyết thì đúng là như vậy. Nếu cô đăng ký tài khoản mới, chúng tôi sẽ dựa vào mức độ tiêu dùng trước đó của cô để đưa ra một số phương án bồi thường."

"Không, tôi sẽ không đăng ký lại. Tôi chờ các anh tiếp tục nghiên cứu." Bạch Mạn đứng dậy, "Nhân vật trong trò chơi này rất quan trọng với tôi, làm phiền các anh rồi."

Sau khi tiễn Bạch Mạn đi, vị quản lý cấp cao cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sau đó anh ta gọi điện cho Giản Trình, "Giản tổng, tiểu thư Bạch vừa mới đích thân đến công ty."

"Vẫn là vì chuyện của Tiếu Tiếu sao?" Giọng của Giản Trình nghe như chẳng mang chút cảm xúc nào.

Người quản lý cấp cao nói, "Cô ấy nói chỉ cần có thể khôi phục được toàn bộ dữ liệu của Tiếu Tiếu thì sẵn sàng trả bất cứ giá nào."

Giản Trình hơi bất ngờ, "Bất cứ giá nào, dù là bao nhiêu tiền cũng được sao?"

Người quản lý lau mồ hôi trên trán, "Chuyện đó thì tôi chưa bàn sâu với cô ấy, nhưng nhìn biểu hiện và thái độ hiện giờ của cô ấy, có lẽ đúng là sẵn sàng trả giá rất lớn."

Giản Trình nói, "Tôi biết rồi. Nếu sau này cô ấy còn tìm đến các anh, cứ tiếp tục lấy lý do để hoãn lại là được."

Sau khi cúp máy, Giản Trình đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn ra ngoài con phố xe cộ tấp nập, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Những phản ứng dữ dội của Giản Tiếu Tiếu sau khi bị Văn Ngọc bỏ rơi đã khiến anh cảm thấy lo lắng.

Giờ đây, Giản Tiếu Tiếu khó khăn lắm mới được cứu sống, anh tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện em ấy lần nữa từ bỏ mạng sống của mình.

Anh thậm chí không nỡ để em ấy chịu thêm bất kỳ tổn thương nào trong chuyện tình cảm.

Anh biết suy nghĩ của mình rất ích kỷ, vô cùng bất công với Bạch Mạn, nhưng khi phải đứng giữa một người xa lạ và em gái ruột của mình, anh không thể làm khác, anh chỉ có thể chọn em gái.

Dĩ nhiên, lựa chọn cuối cùng không nằm ở Giản Trình, tất cả còn phải chờ đến khi Giản Tiếu Tiếu hồi phục hoàn toàn ký ức, để xem em ấy sẽ lựa chọn như thế nào.

Nếu Giản Tiếu Tiếu chọn ở bên Bạch Mạn, anh sẽ cố gắng hết sức dọn sạch mọi chướng ngại cho cả hai, cố gắng để họ có thể hạnh phúc bên nhau.

Nếu Giản Tiếu Tiếu lựa chọn không ở bên Bạch Mạn, anh cũng sẽ dồn thêm nhiều tài nguyên cho cô, đưa Bạch Mạn lên hàng tuyến một như một cách để bày tỏ lòng biết ơn.

Thế nhưng, khoảng thời gian này đối với Bạch Mạn mà nói lại quá đỗi dài đằng đẵng.

Thật ra chính cô cũng không ngờ rằng, sau khi Giản Tiếu Tiếu biến mất khỏi điện thoại của mình, phản ứng của cô lại dữ dội đến như vậy.

Dù cô đã sớm chuẩn bị tinh thần, đã tính toán làm sao để giữ lấy Giản Tiếu Tiếu, làm sao để em ấy có thể bình yên sống mãi trong điện thoại và yêu cô cả đời. Cô vẫn nghĩ rằng trong tiềm thức của mình đã chuẩn bị sẵn cho khả năng hai người sẽ chia xa, dù sao thì Giản Tiếu Tiếu cũng không phải một con người thật ngoài đời, chỉ là một đoạn dữ liệu mà thôi.

Cô vẫn còn nhớ mình từng an ủi và dỗ dành Giản Tiếu Tiếu như thế nào, cứ ngỡ mình sẽ là người mạnh mẽ hơn. Nhưng khi chuyện thật sự xảy đến, Bạch Mạn mới phát hiện bản thân hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.

Lúc này, Trương Lăng chỉ biết thầm cảm thấy may mắn vì năng lực nghiệp vụ của Bạch Mạn vô cùng xuất sắc.

Dù tất cả mọi người đều nhìn ra cô đang không vui, trong lòng có tâm sự, nhưng mỗi khi cô xuất hiện trước ống kính máy quay, trạng thái của cô vẫn luôn khiến đạo diễn rất hài lòng.

Hôm đó, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với cấp cao của công ty game, Bạch Mạn ngồi trên ghế, cả người bao phủ bởi một tầng áp suất thấp, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bật khóc.

Đinh Lưu bước đến bên cô, đưa cho cô một ly nước quất chanh mật ong, "Chị Mạn, uống chút nước ngọt đi cho dễ chịu hơn."

Bạch Mạn nhận lấy ly nước rồi cố gượng nở một nụ cười, "Cảm ơn."

"Chị Mạn, em biết quan hệ giữa chúng ta có thể chưa thân đến mức có thể chia sẻ mọi chuyện với nhau, nhưng thấy chị như bây giờ, em vẫn rất lo lắng cho chị." Đinh Lưu nói câu đó có phần dè dặt, "Em cũng sẽ không hỏi chị đã gặp chuyện gì, nhưng nếu có chỗ nào cần em giúp, chị tuyệt đối đừng khách sáo. Chỉ cần chị nói ra, em nhất định sẽ dốc toàn lực."

Bạch Mạn lúc này trang điểm gọn gàng, mặc chiếc váy liền kiểu công sở thời thượng do đoàn phim chuẩn bị. Vốn là người xinh đẹp sắc sảo, nhưng lúc này trên người cô lại chẳng còn chút linh khí nào. Trong mắt cô đôi lúc vụt qua một tia bi thương khiến người ta không khỏi thấy xót xa.

Nghe lời Đinh Lưu nói, mũi cô bất giác cay cay, những cảm xúc bị đè nén suốt bấy lâu như sắp trào ra.

Cô hít sâu một hơi, cố ép cảm xúc trở lại đáy lòng, "Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát lắm, qua một thời gian thì tôi sẽ tự điều chỉnh lại được. Nếu cảm xúc cá nhân của tôi ảnh hưởng đến tiến độ quay phim hoặc trạng thái của cậu, cậu nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ điều chỉnh lại."

"Không không, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì cả." Đinh Lưu biết Bạch Mạn không muốn nói, trong lòng vừa xót xa vừa có chút hụt hẫng.

Trong lòng cô, chắc hẳn cậu chỉ là một người bạn hết sức bình thường, vẫn chưa đủ thân thiết để chia sẻ tâm sự.

Cùng lúc đó, Giản Tiếu Tiếu cũng sắp sửa tiếp nhận những ký ức liên quan đến tình cảm trong trò chơi.

Hiện giờ em ấy đang chuẩn bị đi gặp Thịnh Diễm và các bạn.

Nàng thay một chiếc váy liền kẻ caro màu xanh lam, nhìn rất trẻ trung và đáng yêu, xoay một vòng tại chỗ rồi vui vẻ nói với Giản Trình, "Anh ơi, em có đẹp không?"

Giản Trình nói, "Rất đẹp."

Giản Tiếu Tiếu liền đeo túi xách nhỏ LV của mình, bước vào thang máy lên tầng khác để tìm các đồng đội.

Tầng năm của viện điều dưỡng có một phòng khách. Lúc này căn phòng được trang trí mới mẻ hơn hẳn ngày thường, những bông hoa tươi tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, trên bàn nhỏ giữa phòng bày đầy bánh ngọt và đồ uống, những chiếc ghế xung quanh cũng được phủ đệm ren hoa mềm mại.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Giản Tiếu Tiếu đã nghe thấy âm thanh truyền ra từ phòng khách, lập tức phấn khích chạy nhanh tới!

"Hân Nguyệt! Chị Uyển! Chị Diễm! Chị Băng! Em tới rồi đây!" Giọng nói hào hứng của em ấy vừa vang lên, liền có một bóng người khác từ trong phòng khách lao ra.

Cô nàng mặc một chiếc áo thun ngắn ngang eo và quần short bò vừa chạm đùi, vừa thấy Giản Tiếu Tiếu liền chạy đến ôm chặt lấy nàng, cả hai cùng ôm nhau xoay vòng tại chỗ, vừa xoay vừa hét to vui sướng.

Những người khác trong phòng khách cũng bước ra tới cửa, Giản Tiếu Tiếu kéo tay Quý Hân Nguyệt lao tới, năm người cuối cùng cũng đoàn tụ.

Giản Tiếu Tiếu ôm chầm lấy mọi người, trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, không kìm được mà bật khóc, "Em còn tưởng mọi người đều là giả! Còn tưởng em thật sự chỉ là nhân vật trong trò chơi! Thì ra mọi người cũng là người thật, thì ra chúng ta còn có thể gặp lại nhau ngoài đời, thật sự quá tốt rồi, em may mắn và hạnh phúc quá đi! Hu hu hu hu hu!"

Quý Hân Nguyệt thấy Giản Tiếu Tiếu khóc cũng không kìm được mà khóc theo!

Ba người còn lại tuy không rơi nước mắt, nhưng khóe mắt và chóp mũi cũng đã đỏ ửng.

Cuối cùng vẫn là Ngạo Băng mở lời, "Được rồi, bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc, đúng không nào?"

Đúng vậy, họ còn một chuyện vô cùng quan trọng, họ sắp debut thành nhóm!

Năm người lại quay về phòng khách, Giản Tiếu Tiếu đỏ mũi giơ tay nói, "Em biết hát, cũng từng học qua vũ đạo, nhưng em không biết chơi piano!"

Bùi Uyển mỉm cười dịu dàng, "Thế còn nói líu lưỡi thì sao?"

Giản Tiếu Tiếu hơi nghiêng đầu, cảm thấy trong đầu vẫn có chút mơ hồ, "Em không biết..."

Quý Hân Nguyệt vừa ăn trái cây vừa nói: "Vậy cậu rất kỳ lạ đấy nhé, tụi mình trong game giỏi cái gì thì ngoài đời cũng đều biết cả. Nhưng sao cậu ngoài đời không biết nói líu lưỡi cũng không biết piano, mà trong game lại làm tốt đến thế chứ?"

Giản Tiếu Tiếu nói: "Tớ cũng không biết nữa, cảm thấy rất kỳ quặc."

Sau đó nàng mang theo chút thần bí hỏi các bạn của mình: "Còn mọi người thì sao? Lúc mới bắt đầu trong game, có từng không biết hát hay nhảy, nhưng trong lúc luyện tập lại như có một thế lực nào đó giúp đỡ, khiến việc luyện tập trở nên dễ dàng hơn hẳn không?"

"Bọn tớ thì không có đâu." Quý Hân Nguyệt đáp.

Sau đó họ lại bàn thêm về việc debut thành nhóm, thì y tá đến nhắc nhở họ quay về phòng nghỉ ngơi.

Giản Tiếu Tiếu ôm lấy Quý Hân Nguyệt, luyến tiếc không muốn rời.

Ngạo Băng bước đến bên cạnh Quý Hân Nguyệt kéo cô nàng ra, "Muốn được debut thì phải nghe lời bác sĩ."

Quý Hân Nguyệt bị Ngạo Băng kéo đi, không cam lòng mà càu nhàu, "Ai cho chị quản em chứ? Quan hệ giữa hai chúng ta là gì? Chị quản em làm gì, nếu không phải vì mấy người kia, em chẳng thèm debut chung với chị đâu!"

Áo Băng hiền lành gật đầu, "Ừ ừ ừ, chị biết rồi, là chị được hưởng ké ánh sáng của người khác nên mới may mắn được debut cùng em."

Quý Hân Nguyệt: "Hứ, biết là tốt rồi á, sau này không được quản em nữa đó!"

Ngạo Băng: "Được được được, không quản em nữa, vậy chúng ta về phòng trước nhé."

Đi phía sau, Thịnh Diễm nhẹ giọng nói với Bùi Uyển: "IQ vùng trũng quả nhiên không phải giả."

Bùi Uyển khẽ cười, "Thật tốt, mọi người vẫn còn ở đây, mọi người vẫn không thay đổi."

Khóe môi Thịnh Diễm cũng khẽ nhếch, "Đúng, thật sự rất tốt."

Chỉ có trong lòng Giản Tiếu Tiếu vẫn còn vài nỗi nghi hoặc. Sau cuộc trò chuyện với các bạn hôm nay, nàng càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nàng luôn cảm giác rằng ký ức trong game của mình như thiếu mất một phần gì đó.

Về đến phòng bệnh, thấy Giản Trình vẫn còn ở đó, cô liền hỏi: "Anh ơi, ký ức của em đã khôi phục hoàn toàn chưa?"

Giản Trình không ngờ rằng Giản Tiếu Tiếu lại có thể sớm cảm nhận được ký ức của mình còn thiếu, anh hít sâu một hơi, "Tiếu Tiếu, em vẫn còn một số ký ức đặc biệt chưa khôi phục. Em hứa với anh, khi những ký ức đó dần quay lại trong đầu em, bất kể có điều gì em không hiểu hay cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói với anh. Anh mãi mãi sẽ đứng về phía em."

Tim Giản Tiếu Tiếu khẽ thắt lại, nàng nghiêm túc gật đầu, "Em biết rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ cần chờ thêm một hai chương nữa là được gặp mặt rồi.
 
Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 103


Giản Tiếu Tiếu từ sau khi nghe anh trai mình nói rằng có một phần ký ức chưa được tiếp nhận, nàng liền càng lúc càng rõ ràng cảm nhận được mình thực sự thiếu mất một phần gì đó, thậm chí ngay cả trái tim cũng như trống rỗng.

Sau đó, sau khi đội ngũ y tế, kỹ thuật cùng với Giản Tiếu Tiếu và Giản Trình tổ chức một cuộc họp để thảo luận, thì đã chuẩn bị sẵn sàng để Giản Tiếu Tiếu từng bước tiếp nhận phần ký ức bị phong tỏa ấy.

Vì vậy, hai ngày sau Giản Tiếu Tiếu nằm trên giường nói với nhân viên y tế: "Em đã chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi ạ."

Ngay sau đó nàng nhắm mắt, chưa bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, rồi nàng cảm thấy mình như đang nằm mơ, trong giấc mơ nàng không còn một mình vượt ải trong trò chơi nữa, có một người vẫn luôn âm thầm giúp đỡ nàng, nhưng Giản Tiếu Tiếu lại không hề sợ hãi, như thể biết rằng người ấy sẽ không làm tổn thương nàng.

Rồi bên tai nàng đột nhiên vang lên một giọng nói nghe có vẻ lạnh nhạt, nhưng lại đầy ý cười và dịu dàng: "Tiếu Tiếu, em phải cố gắng lên nhé, nhất định sẽ debut ở vị trí Center, chị sẽ đợi em debut."

Khoảnh khắc đó, Giản Tiếu Tiếu cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngừng, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm xúc chua xót mà mềm mại ấy lan ra từ tim đến khắp cơ thể.

Nàng đột nhiên cảm nhận được cảm giác rung động đã lâu không thấy, giống hệt như khi còn đang yêu say đắm với Văn Ngọc trước kia, chỉ cần nghe thấy giọng nói ấy thôi đã khiến toàn thân nàng run rẩy!

Ký ức trong đầu nàng càng lúc càng rõ ràng, nhưng đồng thời lại càng thêm mơ hồ, bởi vì nàng biết rõ ràng vẫn còn có một người khác luôn ở bên cạnh mình, thế nhưng điều khiến nàng thấy mơ hồ là, nàng chưa bao giờ biết người đó là ai, trong ký ức cũng không hề có bất kỳ thông tin nào về người ấy, cứ như một linh hồn tồn tại giữa hư không vậy.

Giản Tiếu Tiếu mới chỉ khôi phục được một phần ký ức, nhưng nàng lại suốt 12 tiếng đồng hồ không hề tỉnh lại.

Trong giấc mơ của nàng, có hai giọng nói liên tục xuất hiện, một là giọng nói của người yêu cũ quen thuộc, còn một là người quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.

Giản Tiếu Tiếu nhìn hai bóng người mơ hồ trước mắt, sau đó ánh nhìn dừng lại trên người bạn gái cũ.

"Văn Ngọc?" Giản Tiếu Tiếu chưa từng nghĩ rằng khi cái tên này được thốt ra từ miệng mình, nàng lại có thể bình thản đến vậy, như thể những tình cảm trước kia dành cho chị ta đều là giả dối.

"Tiếu Tiếu, chị yêu em, nhưng xin lỗi, chị cũng có giấc mơ và cuộc sống của riêng mình, chị cũng có những điều mình muốn theo đuổi, vì vậy có lẽ chị không thể tiếp tục ở bên em nữa."

"Em không cần chị ở bên, đã có người ở bên em rồi." Giản Tiếu Tiếu theo phản xạ cong khóe miệng, "Chị ấy sẽ không bỏ rơi em, cho dù em chỉ là một nhân vật trong trò chơi, chị ấy cũng sẽ không bỏ rơi em, chị ấy sẽ mãi mãi ở bên em."

"Chị muốn đi thì đi đi, đừng xuất hiện nữa, chị có thể đi cho dứt khoát được không? Em không muốn nhìn thấy chị nữa, cũng không muốn biết thêm bất cứ tin tức gì về chị, nên đừng xuất hiện trước mặt em nữa."

Giản Tiếu Tiếu bỗng dưng lại rất hoang mang, là ai vậy? Là người sẽ ở bên em cả đời sao? Chị ấy biết em là nhân vật trong trò chơi ư? Vậy chị ấy là ai? Chị ấy là người chơi trò chơi đó sao?

Giản Tiếu Tiếu đột nhiên mở bừng mắt, hơi thở gấp gáp, tim đập dữ dội trong lồng ngực như muốn phá tung lồng ngực mà lao ra ngoài.

"Tiếu Tiếu, em sao vậy?" Giản Trình cuối cùng cũng đợi được em gái mình tỉnh lại, lập tức lo lắng hỏi: "Là ký ức hồi phục có gì không ổn sao?"

Giản Tiếu Tiếu như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy tay anh trai, đôi mắt lập tức đỏ lên, trái tim vốn đang đập mạnh mẽ phút chốc trống rỗng, như thể vừa mất đi cả thế giới, "Anh ơi, người đó là ai? Có phải ký ức của em chưa hồi phục hết không? Chị ấy là ai vậy?"

Giản Trình lo lắng nói: "Đừng vội, mình từ từ thôi, phần còn lại để ngày mai hồi phục được không? Anh sợ nếu em tiếp nhận quá nhiều ký ức một lúc sẽ gây tổn thương cho cơ thể em."

"Nhưng em muốn nhớ hết, em không muốn đợi thêm nữa, em thấy trong tim rất đau!" Giản Tiếu Tiếu nước mắt rưng rưng, "Anh không cần lo cho em, em không sao đâu, em chỉ muốn nhớ lại tất cả, em chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, em hứa với anh em sẽ không làm chuyện dại dột nữa, anh không cần lo cho em, em còn phải debut nữa, em còn phải cùng bạn bè debut nữa, em nhất định sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, anh để em hồi phục toàn bộ ký ức đi!"

Thời gian tỉnh lại càng lâu, lòng nàng càng thêm sốt ruột, như thể nếu không lập tức nhớ ra tất cả thì mỗi giây trôi qua tim nàng sẽ càng thêm đau đớn.

Nàng cảm thấy hẳn là có một người đang chờ nàng, nhưng nàng lại không biết người ấy là ai, nàng phải nhớ ra tất cả.

Giản Trình không ngờ mới chỉ một phần ba ký ức được khôi phục mà em gái đã có phản ứng mãnh liệt như vậy, trong lòng anh càng thêm lo lắng, nhưng trước lời khẩn cầu tha thiết như vậy của Tiếu Tiếu, anh làm sao mà không đồng ý cho được?

Giản Trình hít sâu một hơi, nắm chặt tay em gái, giọng nghiêm túc, ánh mắt trầm ổn: "Anh có thể đồng ý cho em tiếp tục tiếp nhận phần ký ức còn lại, nhưng em cũng phải hứa với anh, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được giấu trong lòng một mình, hãy nói cho anh biết, anh sẽ giúp em giải quyết tất cả, em muốn gì anh cũng sẽ mang đến cho em. Chỉ cần em đồng ý, thì anh sẽ để em khôi phục ký ức."

Giản Tiếu Tiếu gật đầu nói: "Em sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu, em chắc chắn sẽ không làm chuyện dại dột nữa, anh yên tâm đi!"

Giản Trình thở hắt ra một hơi thật dài, ra hiệu cho nhân viên, sau đó Giản Tiếu Tiếu lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Rồi nàng cảm thấy bản thân như một lần nữa quay trở lại thế giới trò chơi, với tốc độ rất nhanh chơi lại toàn bộ trò chơi từ đầu đến cuối.

Khi nàng biết mình là một nhân vật trong trò chơi, còn "chị ấy" là người điều khiển nàng trong game, Giản Tiếu Tiếu bỗng nhiên dâng lên một tia hy vọng trong lòng!

Chị ấy là người ở thế giới thực sao? Chị ấy rốt cuộc là ai? Mình thật sự rất muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa để tiếp nhận toàn bộ ký ức!

Mình muốn biết chị ấy rốt cuộc là ai, muốn đi tìm chị ấy, muốn nói với chị rằng, không cần phải vất vả kiếm tiền để giữ mình lại nữa, vì mình chính là người thuộc về thế giới hiện thực, mình có thể ở bên chị mãi mãi!

Khi ảnh và video của Bạch Mạn xuất hiện trước mặt Giản Tiếu Tiếu, nàng một lần nữa cảm thấy tim mình đập loạn trong lồng ngực!

Đây chính là chị sao? Đây chính là bạn gái của mình! Chị ấy xinh đẹp như vậy sao!

Mình phải tỉnh lại, phải tỉnh lại ngay lập tức, mình phải đi tìm chị ấy, chị ấy đã chờ mình lâu như vậy, chắc chắn rất lo lắng!

Mình phải nói với chịrằng mình chưa biến mất, mình vẫn luôn ở đây, thậm chí còn ở gần chị ấy hơn bao giờ hết!

Lần này, thời gian Giản Tiếu Tiếu ngủ say ngắn hơn rất nhiều, có lẽ vì trong lòng nàng thật sự muốn đi tìm Bạch Mạn, ý nghĩ đó quá mãnh liệt, cho nên sau khi tiếp nhận ký ức xong, nàng thậm chí không kịp sắp xếp rõ ràng lại mọi thứ đã lập tức tỉnh lại.

"Tiếu Tiếu, thế nào rồi?" Giản Trình thấy phản ứng của em gái sau khi tỉnh lại còn mãnh liệt hơn cả lần trước, lập tức cảm thấy tim mình thắt lại.

Giản Tiếu Tiếu vùng vẫy muốn ngồi dậy, cuối cùng được Giản Trình đỡ dậy từ trên giường, sau đó nàng nói với anh: "Anh ơi, chị Mạn đang ở đâu? Em muốn đi tìm chị ấy, em muốn gặp chị ấy!"

Giản Trình hít sâu một hơi, "Em thật sự chắc chắn muốn đi tìm cô ấy sao? Em có biết việc đó có ý nghĩa gì không?"

"Em biết, em vốn dĩ là để ở bên chị ấy mà!" Ánh mắt Giản Tiếu Tiếu lại một lần nữa ngấn lệ, nhưng khóe miệng thì không nhịn được cong lên, "Chị ấy đã nói với em rồi, đợi đến khi chị ấy có tiền, sẽ đi tìm kỹ thuật viên, để em mãi mãi ở trong điện thoại chị ấy, như vậy thì có thể cả đời bên em. Em là một nhân vật trong trò chơi, chị ấy còn muốn ở bên em cả đời, còn yêu em như thế, giờ em đã khôi phục ký ức rồi, sao em có thể không đi tìm chị ấy được!"

Những chi tiết này đương nhiên Giản Trình không thể nào biết, nhưng khi nghe vậy thì cũng không khỏi xúc động.

Dù trước kia anh vẫn luôn cảm thấy Bạch Mạn đối với Tiếu Tiếu rất keo kiệt, không nỡ nạp tiền cho em ấy, nhưng thật ra anh cũng hiểu, vì nhà Bạch Mạn đang nợ nần chồng chất, nếu trong hoàn cảnh đó mà vẫn vung tiền vào game, thì anh lại phải đánh giá lại nhân phẩm của Bạch Mạn theo một góc độ khác.

Thế nhưng việc Bạch Mạn từng nghĩ đến chuyện tìm kỹ thuật viên để bảo vệ Tiếu Tiếu vĩnh viễn, cộng với thái độ mà cô thể hiện với công ty game trong thời gian Tiếu Tiếu biến mất, đều khiến Giản Trình thay đổi không ít ấn tượng về cô.

Thật ra Giản Trình đã sớm đoán được kết quả như thế này.

Giờ đây khi Tiếu Tiếu đã quyết định muốn đi tìm Bạch Mạn, đương nhiên anh sẽ ủng hộ em gái mình, hơn nữa anh cũng sẽ thực hiện đúng như lời mình từng nói với em gái, cố gắng giải quyết hết mọi vấn đề giữa hai người, để đảm bảo rằng Tiếu Tiếu sẽ không bao giờ phải trải qua thêm một lần bị người yêu phản bội nữa.

"Hiện giờ Bạch Mạn đang quay phim trong đoàn, anh sẽ lập tức cho người sắp xếp máy bay riêng cho em. Em có cần anh báo trước với cô ấy không?" Giản Trình nói.

Giản Tiếu Tiếu lắc đầu, vành tai bỗng ửng đỏ, có chút thẹn thùng nói: "Em muốn tạo bất ngờ cho chị ấy."

Giản Trình gật đầu, lập tức đi sắp xếp hành trình cho Giản Tiếu Tiếu.

Còn Giản Tiếu Tiếu thì lấy điện thoại ra, mở nhóm chat WeChat mà họ vừa lập cách đây hai ngày, rồi thả vào đó một quả bom thông tin!

"Các chị em ơi! Em nói cho mọi người biết này, em yêu đương trong game rồi nha, bây giờ em đang chuẩn bị đi tìm bạn gái của em đây!"

Quý Hân Nguyệt: "!!!???"

Thịnh Diễm: "???"

Bùi Uyển: "."

Ngạo Băng: "Quả nhiên."

Quý Hân Nguyệt: "Chị nói 'quả nhiên' là sao, nói như thể chị biết rồi vậy!"

Ngạo Băng: "Chị đoán được mà. Mọi người cũng đoán được đúng không? Lúc trong game chúng ta còn từng thảo luận chuyện này mà. Chỉ là khi ấy mọi người đều nghĩ đó là một thực tập sinh khác trong game, nhưng sau khi tỉnh lại suy nghĩ kỹ thì khả năng đó không cao. Khả năng lớn hơn là người chơi ở thế giới thực, vì anh trai của Tiếu Tiếu không phải người điều khiển nhân vật em ấy."

Quý Hân Nguyệt: "Em nghi là chị không chơi cùng cái game với mọi người luôn đó!"

Ngạo Băng: "Mọi người quên rồi sao?"

Bùi Uyển: "Chắc là do bọn tôi chưa khôi phục phần ký ức đó."

Ngạo Băng: "Em cứ thắc mắc sao mọi người sau khi tỉnh lại lại im lặng không nói gì về chuyện đó."

Quý Hân Nguyệt: "Vậy sao chị cũng im lặng? Nếu chị nói ra thì mọi người đã nghi ngờ rồi, bây giờ đã không sốc thế này!"

Ngạo Băng: "Được rồi cưng, sau này chị sẽ buôn chuyện nhiều hơn."

Thịnh Diễm: "???"

Bùi Uyển: "."

Giản Tiếu Tiếu: "!!!"

Quý Hân Nguyệt: "Chị gọi linh tinh gì vậy? Ai là cưng của chị chứ! Chị gọi nữa là em chặn chị luôn đó!"

Thịnh Diễm: "Đây gọi là giận quá hóa ngượng à?"

Quý Hân Nguyệt: "Thịnh Diễm em chặn luôn cả chị bây giờ!"

Ngạo Băng chuyển hướng câu chuyện một cách khéo léo: "Vậy bạn gái của Tiếu Tiếu là ai thế? Có ảnh không?"

Giản Tiếu Tiếu lúc này đang đắm chìm trong việc tra Baidu và Weibo, vừa thấy tin tức là lập tức chụp màn hình gửi vào nhóm.

Giản Tiếu Tiếu: "Hihi, bạn gái của em siêu xinh luôn đó nha!"

Quý Hân Nguyệt lập tức bị chuyển hướng sự chú ý: "Ôi má ơi, chị gái này xinh quá trời đất! Chị ấy đúng kiểu tổng tài luôn á! Trời ơi trời ơi, thật sự đẹp ghê! Tiếu Tiếu cậu lời to rồi đó!"

Giản Tiếu Tiếu: "Hihihihi! Tớ chuẩn bị ra sân bay đây! Chờ tớ về rồi tụi mình cùng debut nha!"

Ngạo Băng: "Tiếu Tiếu, nhớ mang theo quà. Sợi dây chuyền em đeo là bạn gái em tặng đúng không? Tôi nhớ chị ấy còn gửi cho em nhiều đồ ăn vặt và quần áo nữa. Lần đầu gặp bạn gái thì cũng nên ăn mặc xinh đẹp một chút."

Giản Tiếu Tiếu: "Chị Băng đúng là tốt quá đi! Chị chu đáo nhất luôn! Em lập tức nhờ anh trai dẫn em đi spa! Em còn muốn chọn một sợi dây chuyền khác tặng chị ấy nữa!"

Sau khi gửi tin nhắn xong, Giản Tiếu Tiếu cầm điện thoại đi tìm anh trai mình, vừa thấy Giản Trình liền đưa tay ra nói: "Anh ơi, thẻ đen tiêu vặt của em đâu rồi? Còn dây chuyền hoa hướng dương mà chị ấy tặng em nữa!"

Giản Trình lập tức bảo trợ lý mang dây chuyền đến.

Sau khi lấy được dây chuyền, Giản Tiếu Tiếu quay người bỏ đi, còn để lại một câu: "Anh đặt lịch spa giúp em đi, bảo tài xế đưa em đến làm tóc trang điểm, em phải thật xinh đẹp để đi gặp chị ấy!"

Giản Trình: "......" Tâm trạng, thật sự rất phức tạp.
 
Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 104


Hai ngày nay cảm xúc của Bạch Mạn đã rơi xuống đáy vực, tuy không ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc, nhưng lại khiến quản lý và trợ lý vô cùng xót xa.

"A Mạn, tôi đã bắt đầu tuyển một số kỹ thuật viên giỏi về lĩnh vực trò chơi rồi. Đã vậy bên công ty game mãi không có tin tức gì tốt, thì chúng ta tự nghiên cứu thôi. Em yên tâm, chỉ cần có đủ tiền, chắc chắn sẽ có kết quả. Đừng lo lắng nữa." Trương Lăng an ủi Bạch Mạn.

Bạch Mạn gật đầu, đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ tới lúc này.

Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy tài khoản của Giản Tiếu Tiếu không giống với những người khác, nhưng công ty game lại luôn nói rằng dữ liệu của Giản Tiếu Tiếu không có vấn đề gì.

Cũng giống như bây giờ, cô rõ ràng cảm nhận được lần nâng cấp hệ thống lần này bị kẹt ở chỗ đó là có vấn đề rất lớn, và điều đó có thể liên quan đến việc Giản Tiếu Tiếu từng biểu hiện khác với các nhân vật trong game khác.

Thế nhưng công ty game vẫn cứ nói rằng đang trong quá trình kiểm tra, tạm thời chưa phát hiện ra vấn đề gì. Thái độ như vậy, cô còn có thể tin tưởng họ được nữa sao?

Vì vậy cô chỉ còn cách tự mình tìm kỹ thuật viên để nghiên cứu, hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra vấn đề, đưa Tiếu Tiếu quay về.

Đúng lúc này, có một nhân viên hiện trường của đoàn phim chạy đến nói: "Chị Mạn, có một fan nữ đến thăm chị, bây giờ vẫn chưa tới lượt cảnh quay của chị, chị có muốn gặp em ấy không ạ?"

Hiện tại Bạch Mạn chẳng có chút tâm trạng nào để "tiếp thị bản thân", cô chẳng có chút hứng thú gì với việc gặp fan. "Em giúp tôi nhắn lại với em ấy, cảm ơn vì đã yêu quý tôi, nhưng hiện tại tôi đang quá bận quay phim, không có thời gian để gặp mặt."

Nhân viên hiện trường lập tức quay người đi ra ngoài.

Lúc này Giản Tiếu Tiếu đang đứng bên ngoài đoàn phim, len lén thò đầu nhìn vào, nhưng vì Bạch Mạn đang quay cảnh trong nhà nên nàng hoàn toàn không thể thấy được người.

Khi thấy nhân viên trở lại, Giản Tiếu Tiếu lập tức chạy đến, ánh mắt đầy mong đợi hỏi: "Chị ấy có muốn gặp em không ạ!"

Nhân viên đoàn phim vô cùng áy náy nói với cô: "Xin lỗi em gái, chị Mạn bận quay phim quá, bây giờ lại rất mệt, nên có lẽ không có thời gian gặp em được. Chị ấy nhờ chị nói lại rằng cảm ơn vì em đã ủng hộ, tuy không thể gặp mặt lúc này, nhưng trong lòng chị ấy rất cảm k*ch t*nh cảm của em."

Giản Tiếu Tiếu vội vàng níu lấy nhân viên hiện trường, "Chị nói với chị ấy đi, nói em không phải là một fan bình thường đâu, em là Tiếu Tiếu mà! Chị ấy nhất định sẽ gặp em! Sao chị ấy lại nói là quá bận quá mệt rồi không muốn gặp em chứ!"

Nhân viên hiện trường vốn thường xuyên làm việc trong đoàn phim, đã quá quen với những fan cuồng kiểu này nên lập tức tiếp tục an ủi: "Tôi tất nhiên biết em là đặc biệt rồi, mỗi một người hâm mộ đối với chị Mạn đều là đặc biệt cả. Nhưng hiện giờ chị Mạn thật sự rất mệt, em không thấy chị ấy ở phim trường tranh thủ từng chút một để chợp mắt nghỉ ngơi à? Cả người trông như sắp không trụ nổi nữa rồi. Thế nên không phải là chị ấy không muốn gặp em hay làm tổn thương các fan, mà là chị ấy thật sự lực bất tòng tâm."

Nghe nhân viên hiện trường nói thảm như vậy, dù Giản Tiếu Tiếu có nôn nóng thế nào thì cũng mềm lòng.

Chị đang rất mệt sao? Đến ngủ cũng phải tranh thủ trong lúc quay phim. Nàng nhớ lại khi còn trong game, chị cũng rất bận, mỗi ngày chỉ có thể tranh thủ chút thời gian để gặp nàng.

Bây giờ dù không thể gặp được chị, trong lòng nàng vô cùng nôn nóng, nhưng nàng không thể làm một người bạn gái thiếu hiểu chuyện. Nàng phải biết xót xa cho chị, phải để chị nghỉ ngơi thật tốt, nàng có thể chờ chị!

"Em có mua một ít bánh ngọt và đồ ăn vặt cho đoàn phim và chị ấy, làm phiền chị giúp em đưa cho mọi người, ai cũng vất vả quá!" Giản Tiếu Tiếu đã đặt bánh ngọt và đồ ăn vặt từ trước khi đến đây.

Trước kia trong game, chị luôn ủng hộ nàng như vậy, bây giờ nàng cũng muốn ủng hộ lại công việc của chị, chuẩn bị đồ ăn ngon cho các nhân viên trong đoàn để họ đối xử tốt với chị hơn.

Lúc đang chờ ở ngoài, Giản Trình thấy Giản Tiếu Tiếu ra nhanh như vậy mà lại cúi đầu ủ rũ thì tâm trạng càng thêm phức tạp. "Sao vậy? Không gặp được Bạch Mạn à?"

Giản Tiếu Tiếu nói: "Chị ấy rất bận, em không muốn làm phiền công việc của chị ấy. Em sẽ đợi chị ấypp ở đây."

Giản Trình lập tức nhíu mày, "Để anh nói với họ, có lẽ họ không nhận ra em. Nếu anh đi thì chắc chắn sẽ gặp được Bạch Mạn."

Gương mặt này của anh trong giới giải trí vẫn còn chút tiếng tăm, đoàn phim mà biết Giản Tiếu Tiếu là em gái anh thì chắc chắn sẽ lập tức sắp xếp cho nàng gặp Bạch Mạn.

Giản Tiếu Tiếu nhíu mày, phụng phịu tức giận: "Sao anh lại như vậy chứ! Chị ấy đã rất mệt rồi, anh còn ép chị ấy phải gặp em. Tuy em đúng là rất muốn gặp chị ấy, nhưng em cũng muốn chị ấy được nghỉ ngơi đàng hoàng. Chị ấy làm việc vất vả để kiếm tiền mà."

Giản Trình thấy em gái mình thiên vị người ngoài mà tức đến muốn nghẹn, rõ ràng là mình có lòng tốt, thế mà cuối cùng lại bị cô em dạy dỗ ngược lại! Đúng là tức thật đấy, nhưng lại không thể nổi giận với em gái, càng không thể trách Bạch Mạn. Cơn giận này chỉ có thể nuốt ngược vào trong, nghẹn đến muốn trào máu!

Một lúc sau, Giản Trình mới dịu lại, nói với Giản Tiếu Tiếu: "Vậy chúng ta đến khách sạn chờ cô ấy luôn đi. Khi cô ấy quay xong về khách sạn, lúc đó gặp em cũng không ảnh hưởng đến công việc nữa, đúng không?"

Giản Tiếu Tiếu vội vàng gật đầu, "Vâng! Mình bảo nhà hàng khách sạn chuẩn bị thêm chút món ngon nhé! Chị ấy quay phim xong về chắc chắn rất mệt, thời tiết thế này ăn mấy món tráng miệng mát mát là sảng khoái nhất!"

Giản Trình: "Anh cũng hơi mệt rồi..."

Giản Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn Giản Trình, "Nhưng mà anh không phải là người nghiện công việc sao? Chẳng lẽ ở bên em còn mệt hơn cả việc anh thức trắng đêm để làm việc trước kia à?"

Giản Trình: "......"

Trước kia đúng là Giản Trình rất nghiện công việc, cũng vì lý do công việc mà không có nhiều thời gian ở bên em gái.

Thế nên khi chuyện thất tình của Giản Tiếu Tiếu xảy ra, anh cũng không kịp thời dẫn dắt nàng buông bỏ quá khứ, hướng về tương lai.

Còn bây giờ, anh càng cảm nhận rõ khoảng cách thế hệ giữa mình và em gái, bởi vì anh chưa từng nghĩ rằng em gái lại có thể phản đòn mình một cách không chút do dự như vậy.

Giản Tiếu Tiếu thấy khoảnh khắc thất thần của anh trai, liền nhận ra mình có vẻ hơi quá đáng, vội vàng chữa cháy.

"Anh ơi, vậy anh muốn ăn gì? Chắc anh không thích đồ ngọt đâu nhỉ, hay để em gọi cho anh một ly bia lạnh nhé? Anh muốn ăn kèm món gì, đồ nướng hay lạc rang?" Giản Tiếu Tiếu nhìn anh đầy chân thành.

Giản Trình: "Không cần đâu, em không cần lo cho anh, lo chăm sóc 'chị ấy' của em là được rồi."

Giản Tiếu Tiếu gật đầu: "Anh đúng là tốt quá đi!"

Giản Trình: Bị dính ngay một phát thẻ "người tốt"...

Bạch Mạn kết thúc quay phim lúc 8 giờ tối, sau khi tẩy trang xong thì tự lái xe về khách sạn.

"Đã có mấy kỹ thuật viên phản hồi với tôi rồi, tôi đã sắp xếp để họ cố gắng đến tập trung ở gần đoàn phim, rồi sẽ kiểm tra và xử lý cụ thể tình trạng điện thoại của em."

Trương Lăng biết rõ hiện giờ điều mà Bạch Mạn lo lắng nhất chính là vấn đề trong trò chơi di động.

Mặc dù anh vẫn còn rất nghi hoặc, không hiểu vì sao Bạch Mạn lại bị ảnh hưởng cảm xúc nặng đến vậy chỉ vì một trò chơi bị lỗi, nhưng thái độ hiện tại của cô khiến anh buộc phải nghiêm túc xem xét vấn đề này.

Bạch Mạn chỉ cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, giống như quay về thời điểm ban đầu khi biết gia đình đang nợ 10 triệu và bố thì đang ở trong tù, mọi thứ đều phải tự mình gánh vác.

Cô vô thức thở dài, rồi nói với Trương Lăng: "Tóm lại, bằng mọi giá, em nhất định phải làm rõ nguyên nhân và sửa được cái bug này."

Trương Lăng lau mồ hôi trên trán, "Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm hết sức."

Khi đến khách sạn, Bạch Mạn bước xuống xe, đi vào sảnh khách sạn, bấm tầng phòng của mình trong thang máy, cả quá trình không biểu lộ cảm xúc gì, thậm chí còn mang chút uể oải.

Trương Lăng và trợ lý đứng cạnh cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể lặng lẽ lo lắng.

"Đinh" tiếng chuông thang máy vang lên, Bạch Mạn bước ra, đi về phía phòng của mình.

Khi đi qua một góc rẽ, ánh mắt cô vô thức dừng lại trước cửa phòng, nơi đó có một cô gái đang ngồi khoanh chân ngay trước cửa phòng cô, bước chân của Bạch Mạn lập tức khựng lại.

Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng trôi.

Ánh mắt của Bạch Mạn và cô gái ngồi trước cửa phòng chạm nhau giữa không trung, và trong khoảnh khắc đó, trái tim hai người như cùng nhịp, thình thịch, thình thịch, như muốn nhảy khỏi lồng ngực!

Cô gái luống cuống đứng dậy, chỉnh lại váy đã bị nhăn, hai tay căng thẳng siết lấy gấu váy, rồi nở một nụ cười rạng rỡ ngọt ngào.

Bạch Mạn gần như quên cả hô hấp.

Trong đầu cô lập tức hiện lên một suy đoán, nhưng lại không dám tin đó là sự thật.

Thế nhưng nếu đúng như những gì cô đang nghĩ, thì tất cả những điều kỳ lạ xảy ra từ lúc cô bắt đầu chơi game đến khi điện thoại bị đứng máy dường như đều có thể lý giải.

Nhưng... điều đó có thể sao? Giản Tiếu Tiếu thật sự là người trong thế giới thực? Chính là cô gái đang đứng trước mặt mình sao?

Bạch Mạn nhớ lại trong game, gương mặt của Tiếu Tiếu luôn mang phong cách hoạt hình 2D kiểu Nhật. Dù có thể xoay góc nhìn 3D trong game, nhưng khuôn mặt đó rõ ràng mang đậm nét hoạt hình kiểu anime Nhật Bản.

Thế nhưng nếu nhìn kỹ, cô gái đang đứng trước mặt và Tiếu Tiếu trong game thật sự rất giống nhau, đôi mắt hạnh tròn trịa, nụ cười rạng rỡ, khí chất ngọt ngào, thậm chí kiểu tóc cũng giống hệt.

Bạch Mạn khẽ hé môi, nhưng vẫn không dám lên tiếng. Thời gian gần đây, cô đã trải qua quá nhiều được mất, đến mức nghi ngờ người đang đứng trước mặt mình chỉ là ảo giác.

"Chị ơi?" Giản Tiếu Tiếu chờ mãi không thấy phản ứng từ Bạch Mạn, cũng bắt đầu thấy hoang mang. Đến nụ cười bên khóe môi cũng dần thu lại. "Chị... chị không nhận ra em sao?"

Phải rồi, chính là giọng nói này, đây là giọng của Tiếu Tiếu.

Hóa ra giọng trong game không phải do diễn viên lồng tiếng, mà là giọng thật của em ấy.

Còn việc vì sao một người tồn tại thật sự ngoài đời lại xuất hiện trong trò chơi điện thoại của mình, thì đó là điều chưa cần vội tìm hiểu. Điều quan trọng hơn bây giờ là xác nhận người trước mặt mình có thật hay không.

Bạch Mạn hít sâu một hơi, sải bước đi về phía Giản Tiếu Tiếu.

Giản Tiếu Tiếu thấy chị đi tới, lại một lần nữa nở nụ cười rạng rỡ, nhưng nàng không bước tới vì nàng đang quá căng thẳng, đến mức chân không thể nhấc nổi!

Chị ấy thật sự rất xinh đẹp, lại cao, chân dài, eo thon, ngực hình như cũng rất lớn... Chị ấy hoàn hảo như vậy, liệu chị có thật sự thích một người như nàng không?

Bạch Mạn đi tới trước mặt Giản Tiếu Tiếu, nhìn thấy gương mặt tràn đầy lo lắng và thấp thỏm của nàng, liền đưa tay ra chạm vào má.

Cảm giác làn da mềm mại dưới tay giúp cô xác nhận người này thật sự tồn tại, không phải ảo tưởng của bản thân.

Rồi cô hít sâu một hơi, lấy thẻ phòng từ túi ra, tít một tiếng mở khóa, sau đó nắm tay Giản Tiếu Tiếu kéo vào phòng, rầm một tiếng, đóng sầm cửa lại!

Cách đó không xa, người vẫn luôn bị phớt lờ, Giản Trình, người đang theo dõi từng hành động của Bạch Mạn: "......"

Kéo vào phòng thẳng như thế là sao? Cô Bạch Mạn này định làm gì với em gái mình vậy? Tại sao lại coi như không nhìn thấy mình? Cô chẳng phải nên gặp phụ huynh bạn gái trước, để tạo ấn tượng tốt sao? Cô không sợ tôi không đồng ý, cản trở chuyện tình cảm của cô với Tiếu Tiếu à?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back