Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

[BOT] Mê Truyện Dịch
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương 105


Mấy ngày sau, trong hậu cung xôn xao tin đồn.

Ban đầu nói Chính sử Khâm Thiên Giám tính ngày thân cày cho Hoàng thượng năm nay ở Thừa Càn Cung thì ngẫu nhiên biết được sinh thần bát tự của Vệ Quốc Công.

Chỉnh sử Khâm Thiên Giám mang bát tự của Vệ Kích về, không ai biết ông ta đã tính ra kết quả thế nào, chỉ biết Chính sử đột nhiên bị bệnh không xuống nổi giường.

Sau đó phải uống thuốc do thái y kê rồi mới cố gắng đến Thừa Càn Cung một chuyến, nói có chuyện nhất định phải nói riêng với Hoàng đế.

Hoàng đế đồng ý, cho mọi người lui hết rồi mật đàm với Chính sử Khâm Thiên Giám gần một canh giờ.

Sau đó Hoàng đế ban thưởng cho Chính sử không ít trân bảo, cũng hạ lệnh phải giữ kín miệng, chỉ bảo Chính sử an tâm dưỡng bệnh, còn lại thì không nói gì nữa.

Vì sao ban thưởng cho Chính sử mà phải lén lút, càng như vậy, thiên hạ càng hiếu kỳ, không biết quân thần hai người đã nói những gì?

Đương nhiên là không ai dám hỏi Hoàng đế, nhưng không ít bóng gió hỏi Chính sử, nhưng Chính sử rất kín miệng, không tiết lộ nửa lời.

Dù có hỏi thế nào, ông ta cũng chỉ nói đây là chuyện rất lớn, Hoàng thượng đã dặn không được để lộ ra.

Mọi người càng tò mò, rốt cuộc là chuyện gì?

Năm nay có thiên tai à?

Hay là sao chổi sắp quét qua?

Khi mọi người đã gần như bỏ cuộc thì Chính sử đột nhiên lên tiếng.

Hôm đó Chính sử ra ngoài uống rượu, đang lúc say khướt liền nói với các quan viên đi cùng: "Chúng ta gặp thời vận tốt, có tân đế, mấy năm nữa thế cục sẽ thay đổi.

Đợi thêm vài năm nữa, nhất định sẽ tạo nên một thiên hạ thịnh vượng."

Một người trong đó cũng đã ngà ngà say, cười nói: "Hoàng thượng thánh minh, chuyện này ai mà không biết, còn cần ngươi nói chắc."

Chính sử líu lưỡi lắc đầu: "Ta có nói mấy lời nịnh hót đó đâu, ngươi cứ nhìn xem, ta nói sự thật đấy, không đến mười năm nữa, Đại Chử chúng ta sẽ sánh ngang với Hoa Thanh thịnh thế."

Người đàn ông nấc một cái, giễu cợt nói: "Ngươi lại biết cơ à?

Làm sao ngươi biết?"

Chính sử cười nhạt, cố ý khẽ nói: "Hôm đó lúc ta đến Thừa Càn Cung thì gặp đúng lúc Hoàng thượng đang sai Vương tổng quản đi mua thế thân cho Vệ Quốc Công.

Hoàng thượng nói Vệ Quốc Công tam tai cửu nạn, luôn gặp phải huyết quang, muốn mua một thế thân cho Vệ Quốc Công ở chùa Đông Hoa.

Ta đứng một bên, Hoàng thượng liền nói sinh thần bát tự của Vệ Quốc Công cho ta, bảo ta tính mệnh xem có tai ương gì không, nếu có thì phải hóa giải sớm..."

Quan viên kia vừa nghe nói là chuyện trước đó, lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?

Ngươi phát hiện cái gì?"

Chính sử nhẹ giọng nói: "Không tính còn đỡ, vừa tính mà ta đã suýt mất mạng, ôi chao...

Quả nhiên là thiên cơ không thể tiết lộ, ta vừa tính mệnh cho Vệ Quốc Công đã lập tức bị bệnh, ôi..."

Mấy người nghe vậy liền mở to mắt, túm cánh tay Chính sử thúc giục: "Rồi sao?

Mệnh số của Vệ Quốc Công thế nào?"

Chính sử ngáp một cái, mí mắt như dính lại, lắc đầu khẽ nói: "Hoàng thượng không cho nói...không cho nói, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, có Vệ Quốc Công, thiên hạ sẽ càng ngày càng tốt, y ấy mà...chính là trời sinh tới để phụ trợ cho Hoàng thượng của chúng ta.

Có y, mọi thứ sẽ ổn..."

Chính sử ra vẻ say lắm rồi, trượt xuống bàn rồi ngủ gục.

Mấy người kia đỡ Chính sử lên, nhưng gọi mãi ông ta cũng không dậy, một viên quan nhỏ khẽ nói: "Chuyện mấy hôm trước....có lẽ thật sự có liên quan tới Vệ Quốc Công, bảo sao Hoàng thượng bắt phải giữ kín miệng, không cho nói..."

Mọi người có vẻ suy tư gì đó, một lát sau mới nói: "Thì ra là thế...nói tới chuyện này làm ta nhớ một chuyện cũ năm xưa, các ngươi có nhớ không?

Khi Hoàng thượng còn là Hoàng tử đã từng thân cày thay Tiên đế, trên đường thì gặp thích khách.

Khi đó ta đang hầu hạ ở hành cung, nghe nói Vệ Quốc Công khi đó vẫn còn là thị vệ, đã chắn cho Hoàng thượng một đao mà bị trúng cánh tay!

Ta còn nhớ rõ, nếu khi đó không có y, có lẽ Hoàng thượng đã...ôi ôi, ta nói lỡ..."

Người bên cạnh cũng hứng lên, nghe vậy vội nói: "Nếu thế thì ta cũng nhớ tới một chuyện!

Ta nghe nói lúc Hoàng thượng thân chinh đến Tây Di, Công chúa Tây Di đã giả làm thích khách tới quân doanh, Vệ Quốc Công đã nói bản thân là Thái tử để Công chúa Tây Di bắt mình thay cho Hoàng thượng!

May mà thân thủ Vệ đại nhân rất tốt, sau khi lừa Công chúa Tây Di xong thì bắt được cô ta lại, nếu người bị bắt là Hoàng thượng...

ôi ôi, ta không dám nghĩ nữa..."

Mọi người đều gật đầu, lại nói: "Vệ Quốc Công đã có công lao rất lớn trong cuộc chiến Tây Di đó...."

"Chẳng lẽ Vệ Quốc Công thật sự là do ông trời phái tới phụ tá Hoàng thượng?"

Một người nói khẽ: "Nếu không thì sao Hoàng thượng lại không cho Chính sử đại nhân nói chứ, chắc là sợ người khác biết sẽ cướp lấy Vệ Quốc Công.

Ta nói này...mấy năm nay Hoàng thượng cũng quá thuận lợi rồi, các ngươi nghĩ xem, năm đó khi Lăng Hoàng hậu vừa mất, tình hình như thế nào?

Sau đó lại xuôi gió xuôi nước được phong vương, rồi lập làm Thái tử, giờ đã là Hoàng đế.

Năm đó làm gì có ai được sủng bằng Lệ quý phi cùng Nhị hoàng tử?

Giờ thì sao, chắc cỏ mọc đầy mộ rồi...."

Trong đó có một người uống ít nhất, thấy mọi người càng nói càng không kiêng dè, vội ngắt lời: "Các vị!

Các vị...dù chuyện thế nào thì cũng không liên quan đến chúng ta.

Đại Chử càng lúc càng hưng thịnh là chuyện tốt, giờ chúng ta cứ uống rượu đi, đừng nói quốc sự làm gì..."

Mọi người không nhiều lời nữa, bắt đầu uống rượu tiếp.

Chính sự Khâm Thiên Giám được đỡ sang một bên thầm thở dài một hơi, ông ta đã cố gắng làm chuyện Hoàng thượng muốn, sau đó thế nào thì để xem sau đi.

Tin đồn về Vệ Kích cứ vậy lan ra, vì e ngại Chử Thiệu Lăng nên ai cũng chỉ lén lút nghị luận, còn lại thì giữ kín như bưng, cho tới khi đến tai Vệ Kích thì đã là mùa hè.

Những ngày nóng bức, Thừa Càn Cung bày đủ tám bồn băng, Chử Thiệu Lăng dựa trên ghế quý phi xem tấu chương, Vệ Kích rót cho Chử Thiệu Lăng một ly nước mơ nhưng Chử Thiệu Lăng không nhận, vẫn đang chăm chú đọc, chỉ hơi hơi nghiêng đầu.

Vệ Kích không còn cách nào, chỉ phải đưa tận miệng Chử Thiệu Lăng.

Chử Thiệu Lăng uống hai ngụm từ tay Vệ Kích, gật đầu nói: "Nước mơ không tồi, lát nữa mang chút đến Từ An Điện, mấy hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu càng không khỏe, dùng chút đồ gì dễ tiêu hóa thì tốt hơn."

Vương Mộ Hàn đứng ngoài hầu hạ nghe vậy thì vội vàng ra lệnh cho người phía dưới đi làm, Chử Thiệu Lăng cầm bút son phê mấy chữ trên tấu chương rồi ném sang một bên.

Vệ Kích cúi đầu nhìn tấu chương rồi khẽ nói: "Bên Vân Nam có tin tức gì sao?"

"Ừm."

Chử Thiệu Lăng gật đầu, vẻ mặt có vẻ cũng khá vừa lòng, "Người Tây Di cũng khá chăm chỉ trồng trọt, mới có nửa năm mà đã khai khẩn được nhiều đất hoang như vậy.

Trước đó đều là ruộng tốt, đã thu hoạch xong, chỉ cần giữ lại ba phần là có thể cung ứng cho toàn tộc Tây Di ăn Tết rồi, số còn lại ta đã lệnh chuyển tới đây bằng đường thủy..."

Chử Thiệu Lăng khẽ cười: "Cứ như vậy...sang năm là có thể tăng thuế ở Vân Nam rồi."

"Xin Hoàng thượng nghĩ lại."

Vệ Kích hơi nhíu mày, "Hơn nửa năm nay, người Tây Di cũng không hề phạm lỗi, còn khai khẩn nhiều đất hoang cho Đại Chử ta như vậy, Hoàng thượng đã không khen ngợi, vì sao còn tăng thuế?

Giờ không xây hoàng lăng cũng không có chiến tranh, sao Hoàng thượng lại vô cớ thu thêm như vậy?"

Chử Thiệu Lăng cười nhạt: "Vệ Quốc Công, người Tây Di làm nô lệ cho Đại Chử chúng ta, tính mạng đều thuộc về ta, ta thu thêm chút lương thực thì sao?"

Vệ Kích giờ đã sớm có cách ứng phó Chử Thiệu Lăng, y nhẹ nhàng nói: "Nhưng Hoàng thượng lòng mang tứ hải, từ bi với vạn dân, đương nhiên sẽ không khiến con dân chịu khổ."

Con dân?

Chử Thiệu Lăng chưa bao giờ coi người Tây Di như con dân, dù hắn có nói với bên ngoài những lời hay đến đâu thì trong lòng hắn vẫn luôn phòng bị những kẻ Liêu Lương mất nước đó, nếu không thì hắn đã không để quân đội của mình vẫn tiếp tục đóng quân ở Vân Nam rồi.

Chử Thiệu Lăng giơ tay, khẽ nhéo mặt Vệ Kích: "Nịnh nọt cũng vô dụng."

Vệ Kích hơi dừng một chút, cười nói: "Vậy thần cũng chẳng còn cách nào rồi, thần cũng không dám học theo ngôn quan can gián, càng không dám quỳ xuống xin như nhóm ngự sử, chỉ có thể nói vài câu nịnh nọt Hoàng thượng để cầu may thôi.

Hoàng thượng...thuế áp lên tộc Tây Di vốn đã nặng rồi, thật sự không cần tăng thuế đâu ạ."

Chử Thiệu Lăng lắc đầu: "Thôi, nghe lời em."

Vệ Kích thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nói: "Gần đây thần có nghe nói....một vài chuyện kỳ quái, không biết Hoàng thượng có nghe nói không?"

Vệ Kích đã biết rồi thì hắn cũng không tiện giả bộ nữa, Chử Thiệu Lăng cười nói: "Chính là nói ông trời phái em tới phụ trợ ta phải không?"

Vệ Kích gật đầu, trầm giọng hỏi: "Hoàng thượng đã sớm biết, vì sao không hạ lệnh cấm đoán chuyện hoang đường này?"

Chử Thiệu Lăng lùi vào bên trong ghế quý phi rồi kéo Vệ Kích lên, lại vuốt tóc Vệ Kích, nghĩ một lát mới nói: "Chẳng qua là mấy lời nhàn rỗi của người trong cung thôi, hơn nữa cũng đâu phải lời gì không tốt, sao em phải để ý làm gì?"

Vệ Kích bỗng nổi giận: "Họ nói Hoàng thượng có thần giúp đỡ nên mới liên tục thuận lợi, nói cái gì vậy chứ?!

Họ biết năm đó Hoàng thượng đã chịu khổ tới mức nào sao?

Thuận lợi ở đâu chứ?

Chỉ mới nửa năm trước mới tốt hơn chút, trước đó có ngày nào là Hoàng thượng không phải tính kế.

Họ không hề biết gì cả, lại coi mưu lược của Hoàng thượng là nhờ mấy thứ hư vô mờ mịt kia!"

Chử Thiệu Lăng bật cười, hắn không ngờ Vệ Kích lại nghĩ sang chuyện này, hắn cúi đầu hôn hôn mi tâm Vệ Kích: "Ta tưởng là vì em không thích người khác đồn đại về mình, thì ra là....ha ha, ta không để ý, quy công lao cho em, ta lại càng vui."

"Thần không vui."

Nói tới cái này, Vệ Kích lại nghĩ tới một chuyện, không khỏi khẽ nói, "Bây giờ....vẫn có kẻ phỉ báng sau lưng Hoàng thượng, nói Hoàng thượng tàn nhẫn, sao những kẻ đó lại rắp tâm như vậy chứ?

Thần lớn như vậy rồi mà chưa từng gặp một ai tốt như Hoàng thượng, Hoàng thượng đối xử với người khác rất tốt, họ không biết gì cả, chỉ toàn nói bừa...."

Chử Thiệu Lăng bật cười, cũng chỉ có nhóc ngốc này mới luôn cảm thấy hắn là người tốt, hắn cười nói: "Không sao...chúng chỉ dám nghị luận sau lưng ta, đến trước mặt ta còn không phải tất cung tất kính sao?

Nếu bất mãn thì cứ nói trước mặt, nói sau lưng chẳng qua chỉ là kẻ hèn nhát mà thôi."

Vệ Kích rũ mắt không nói gì.

Lát sau, nhớ tới chuyện trước đó, lại ngẩng đầu nói: "Hoàng thượng hạ lệnh cấm những lời đó đi, thần không muốn chiếm công lao của người."

"Vốn cũng có gì đâu, cứ cố nhắc tới làm cái gì?

Không có ý nghĩa."

Chử Thiệu Lăng không qua để ý, "

Sau này họ sẽ biết công đức của trẫm."

Vệ Kích nghe vậy, trong lòng khẽ động.

Sau khi đăng cơ, Chử Thiệu Lăng đã chỉnh đốn triều cương, còn thanh lý lục bộ đâu vào đấy, giờ việc ở Vân Nam cũng đã hạ màn.

Y từng nghe Chử Thiệu Lăng nói sau đó hắn sẽ chỉnh đốn đến thương nhân, chỉ cần vài năm thôi, Đại Chử sẽ thay đổi.

Chử Thiệu Lăng đắc ý, mọi thứ đều đã diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn, cứ từ từ từng bước, trước khi nâng Vệ Kích lên vị trí Hoàng hậu, hắn sẽ dọn sạch mọi trở ngại cho y, sau đó nắm tay y, tự mình dắt lên bảo tọa.
 
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương 106


Sau thu, Chử Thiệu Lăng thực sự bắt tay vào chấn chỉnh thương mậu, giờ hắn đã mở đường liên thông giữa Đại Chử và Tây Di nên việc buôn bán vùng biên cương đã dần tăng lên.

Ban đầu chỉ là một số thương nhân nhỏ qua lại giữa các nước láng giềng để mua và bán một số thứ nhỏ nhặt.

Phương pháp này có thể kiếm được lợi nhuận kếch xù, không đến một năm đã hình thành thói quen giao dịch, thậm chí có người còn liên kết với lý chính ở vùng biên cảnh, muốn văn bản rõ ràng của quan phủ.

May mà quân đội ở biên cảnh vẫn chưa rút về nên nhóm quan lại địa phương cũng không dám làm gì.

Ban đầu Vệ Kích tưởng Chử Thiệu Lăng sẽ đặt lại các quy tắc buôn bán giao dịch ở biên giới, nhưng không ngờ vừa chỉnh đốn mậu dịch biên giới thì Chử Thiệu Lăng liền tiếp tục điều tra việc quản lý muối, lại kéo sang việc quản lý trà ở phía Nam.

Mọi việc như quả cầu tuyết, cứ một chuyện tiếp theo một chuyện, khiến mấy tháng này Chử Thiệu Lăng còn bận hơn lúc chưa đăng cơ.

"Mang cho trẫm một chén trà đặc."

Chử Thiệu Lăng đặt tấu chương trong tay xuống, thấp giọng ra lệnh, "Lệnh cho họ..."

Chử Thiệu Lăng hơi ngẩng lên, rồi mỉm cười: "Sao lại là em?

Vương Mộ Hàn đâu?"

Vệ Kích hơi khom người đưa tách trà cho Chử Thiệu Lăng, "Vương công công khuyên Hoàng thượng ngủ thêm một lát, Hoàng thượng không nghe, Vương công công không có cách nào, đành phải nhờ thần tới khuyên Hoàng thượng."

Chử Thiệu Lăng kéo tay Vệ Kích, để y ngồi bên cạnh mình.

Vệ Kích nghiêng người tránh đi rồi cười nói: "Hoàng thượng cứ luôn uống trà đặc như vậy sẽ hại sức khoẻ, đây là Long Tỉnh thần pha cho Hoàng thượng, người nếm thử đi."

Chử Thiệu Lăng nhận tách trà nhấp một ngụm rồi buông xuống, rồi vẫn kéo Vệ Kích tới ngồi bên cạnh mình.

Vệ Kích không có cách nào, chỉ đành ngồi vào một góc bên cạnh Chử Thiệu Lăng.

Nơi này không phải tẩm điện, Chử Thiệu Lăng đang ngồi trên ghế rồng, bên trên còn phủ đệm mềm có vải thêu long văn màu vàng, Vệ Kích sợ để người khác thấy thì không ổn, khẽ nói: "Giờ mới giờ Dần, trời còn chưa sáng.

Hoàng thượng về nằm thêm chút đi, trước khi lên triều, thần lại gọi Hoàng thượng dậy."

Chử Thiệu Lăng xoa xoa chân mày, khẽ nói: "Không sao, tuy hai tháng nay hơi bận rộn nhưng ta cảm thấy tinh thần còn tốt hơn trước....a, ta đúng là có mệnh lao lực."

"Kế tiếp cũng không có việc gì quan trọng nữa."

Chử Thiệu Lăng giơ tay xoa đầu Vệ Kích, "Mấy ngày nay không ở cùng em, trách ta sao?"

Vệ Kích: "Không dám ạ, ngày nào cũng xem tấu chương cùng Hoàng thượng, thần đã có thêm không ít kiến thức.

Ý của Hoàng thượng là....vụ án quản lý trà kia đã có kết quả rồi sao?"

Chử Thiệu Lăng gật đầu, lấy một phong thư đưa cho Vệ Kích, Vệ Kích mở ra đọc kỹ, trong đây viết tên không ít người, còn có cả người Vệ Kích cũng biết, còn từng nói với nhau mấy câu.

Bên dưới là lời phê của Chử Thiệu Lăng, chỉ có một chữ: Trảm.

Chử Thiệu Lăng khẽ vân vê vành tai Vệ Kích, cười nói: "Lại muốn cầu xin cho người khác hả?"

Vệ Kích lắc đầu: "Vụ việc liên quan đến lá trà này rất rộng, thần chẳng có mấy kiến thức, dù đã đi theo Hoàng thượng nhiều ngày, nghe các đại thần nói nhiều như vậy cũng chưa hiểu được hết nên không dám lắm miệng nói gì cả."

Trong lòng Chử Thiệu Lăng không khỏi yêu thương.

Xưa nay Vệ Kích vẫn luôn như vậy, y từ tâm, nhưng không phải ai cũng cứu giúp, y luôn có cư xử đúng mực với những chuyện bản thân chưa hiểu hết, sẽ không nói nhiều một câu để hắn khó xử.

Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng chọt chọt trán Vệ Kích, "Cả ngày đã theo ta thượng triều rồi, tan triều lại còn đến Nội Các nghe đám lão thần kia cãi nhau.

Các đại quan tam phẩm bên ngoài còn chưa biết nhiều chuyện như vậy, em nghe suốt thế mà vẫn không hiểu sao?"

Vệ Kích lắc đầu: "Có lúc hiểu nhưng có lúc lại không ạ, cũng không rõ Hoàng thượng cùng các vị đại nhân đang nói gì cho lắm."

Chử Thiệu Lăng cười, nhẹ giọng nói: "Xong việc thì...đưa em ra ngoài đi chơi nhé?

Đến Thiên Thọ Hành Cung ở một thời gian được không?"

Vệ Kích nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Thôi ạ, Thái Hoàng Thái Hậu đang ốm, Hoàng thượng rời cung cũng không ổn."

Nhắc tới Thái Hoàng Thái Hậu, Chử Thiệu Lăng hơi nhíu mày, khẽ nói: "Thái y thật vô dụng, từ sau khi vào thu, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn phải dùng thuốc, vậy mà bệnh tình không hề khởi sắc.

Nếu không phải Thái Hoàng Thái Hậu khuyên, ta thực sự muốn giết hết đám thái y đó...."

Vệ Kích đặt bàn tay lên tay Chử Thiệu Lăng, nhẹ giọng an ủi: "Chẳng phải Chương thái y cũng đã đi bắt mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu sao?

Y thuật của Chương thái y rất cao minh, chắc chắn có thể diệu thủ hồi xuân."

Chử Thiệu Lăng gật gật đầu: "Hy vọng là vậy."

Nói là nói vậy, nhưng Viện phán của Thái y viện cũng không có cách nào thì Chương thái y cũng chẳng thể có đơn thuốc nào tốt hơn được.

Hơn nữa, Thái Hoàng Thái Hậu đã lớn tuổi, thái y cũng không dám kê thuốc mạnh, chủ yếu chỉ là thuốc bổ nên cũng không hữu ích lắm.

Vệ Kích nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Hay là...tìm thêm nhiều loại thuốc bổ quý giá cho Thái Hoàng Thái Hậu, thần nhớ Trung thu, Nguỵ đại nhân ở Lễ bộ có tặng thần một hộp tổ yến vàng, tỷ lệ rất tốt.

Lúc ấy thần đã đưa vào kho Thừa Càn Cung rồi, Hoàng thượng hạ triều xong đi thỉnh an thì mang đi nhé."

Chử Thiệu Lăng gật gật đầu: "Em có lòng rồi, để lát nữa ta mang đi."

Sau khi hạ triều, Chử Thiệu Lăng đến Từ An Điện thỉnh an, quả nhiên có kèm cả tâm ý của Vệ Kích, Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thoáng qua rồi cười nói: "Nơi này của ai gia cũng không thiếu, ngươi cứ giữ lại đi."

"Biết Hoàng tổ mẫu có không ít đồ."

Chử Thiệu Lăng nhận bát thuốc từ tay Tôn ma ma rồi tự mình đút cho Thái Hoàng Thái Hậu, khẽ nói, "Trời lại sắp sang đông rồi, tôn nhi đã dặn Phủ Nội Vụ năm nay đốt địa long cho Từ An Điện sớm hơn một tháng, sức khoẻ của Hoàng tổ mẫu giờ không tốt, không thể chịu lạnh được."

Sau khi đút thuốc xong, Chử Thiệu Lăng đặt bát thuốc rỗng sang một bên, lấy khăn tay lau khóe miệng cho Thái Hoàng Thái Hậu rồi cười nói: "Chỉ sợ Hoàng tổ mẫu thượng hoả, nhưng tới khi đó uống trà là được."

Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: "Biết rồi, thực ra mấy hôm nay ai gia cũng đã thấy ổn hơn chút...

Ai gia còn đang nghĩ, năm trước vì có đám tang của phụ hoàng ngươi nên ngày Tết cũng trầm hơn.

Không bằng năm nay mời hết các lão Vương gia tới hoàng thành đi, để không khí náo nhiệt chút."

"Vậy cứ làm theo ý Hoàng tổ mẫu thôi."

Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ rồi nói, "Ngày mai ta sẽ cho người truyền tin cho các lão Vương gia ở đất phong, bảo họ dẫn theo gia quyến tới sớm chút.

Chờ tới cuối năm thì sẽ gọi người của phủ Tĩnh Quốc Công, phủ Tử Quân Hầu và phủ An Khang Hầu cùng vào cung ăn Tết với Hoàng tổ mẫu."

Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: "Sao phải vội thế làm gì, đúng rồi, nói tới phủ Tử Quân Hầu...hình như ai gia nghe nói Vân nha đầu không được khoẻ à?"

Chử Thiệu Lăng hơi khựng lại rồi cười nói: "Nói gì vậy chứ?

Em họ rất khoẻ mà, Lễ Khất Xảo chẳng phải còn thêu túi thơm tặng Hoàng tổ mẫu sao?

Hoàng tổ mẫu yên tâm..."

"Ai gia bị ốm chứ không bị mù, những việc này còn muốn giấu diếm ai gia hay sao?"

Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, "Ai gia vẫn luôn biết sức khoẻ Lăng Vân mà, còn kém hơn cả ai gia.

Hôm trước mẹ đẻ nàng tới thỉnh an, ai gia chỉ mới hỏi một câu mà mắt đã đỏ lên rồi.

Ai gia không hỏi nữa, nhưng cũng hiểu là không ổn chút nào.

Thật đáng tiếc, đứa bé này vốn là có phúc lớn."

Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu, khẽ hỏi: "Giờ rốt cuộc thế nào rồi?

Thái y nói sao?

Còn cứu được không?

Ngươi trả lời ai gia một lời chắc chắn đi."

Chử Thiệu Lăng khẽ mím môi, lời chắc chắn?

Nửa tháng trước Lăng Vân đã mất rồi, nhưng sao có thể nói với Thái Hoàng Thái Hậu được.

Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ rồi đáp, "So với trước kia thì quả thực không tốt, ta cũng cử thái y đến rồi, thôi thì cứ xem số phận của em họ đi, dù sao cũng vẫn còn trẻ, có khi uống thuốc rồi lại ổn hơn."

Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, "Từ nhỏ, Lăng Vân đã được nhà ngoại ngươi yêu thương như thế, vì con bé yếu ớt nên chẳng thiếu thứ gì, đã như vậy rồi còn không nuôi nổi, giờ có cử thái y đến e cũng vô dụng thôi.

Ôi chao...đứa nhỏ đáng thương."

Chử Thiệu Lăng cười nói: "Cũng không tới nỗi như vậy mà, lại là kẻ nào lắm miệng nói bên tai khiến Hoàng tổ mẫu không yên tâm vậy?"

Thái Hoàng Thái Hậu vỗ vỗ mu bàn tay Chử Thiệu Lăng, khẽ nói: "Ngươi đừng trút giận lên đám nô tài đó làm gì, chuyện gì ngươi cũng muốn giấu ai gia, người khác nói mà ngươi còn nổi giận hay sao?

Hơn nữa cũng không phải do nô tài nói."

Chử Thiệu Lăng bị Thái Hoàng Thái Hậu nói trúng tâm sự, cười nói: "Vừa rồi tôn nhi chỉ nói vậy thôi."

"Ai gia còn không hiểu ngươi sao."

Thái Hoàng Thái Hậu dựa vào đệm mềm, chậm rãi nói, "Sắp đến ngày giỗ phụ hoàng ngươi rồi, mau bảo Phủ Nội Vụ chuẩn bị đi....ai gia mệt mỏi, không lo được."

Chử Thiệu Lăng gật đầu, "Vâng, ta sẽ dặn họ làm ngay."

Nhắc tới Tiên đế, hai người đều im lặng.

Từ khi Tiên đế mất đi, Thái Hoàng Thái Hậu mới bắt đầu bệnh, sau đó vẫn không thể dưỡng lành được.

Giờ người đã đi được một năm, Thái Hoàng Thái Hậu nhớ tới cũng vẫn đau lòng, bà xua xua tay, "Không nói chuyện này nữa."

Chử Thiệu Lăng cũng vội nói sang chuyện khác để dỗ cho Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ.

Hai bà cháu hàn huyên một canh giờ, cuối cùng Tôn ma ma phải giục Thái Hoàng Thái Hậu nghỉ ngơi rồi Chử Thiệu Lăng mới rời đi.

Chử Thiệu Lăng vừa về tới Thừa Càn Cung thì Vệ Kích tìm tới, vội vàng nói: "Hoàng thượng, hôm nay thần tuần tra qua Bích Đào Uyển thì thấy có người đang sửa sang bên đó.

Thần hỏi thì họ nói là Hoàng thượng bảo sửa.

Hoàng thượng...Bích Đào Uyển là nơi Hoàng thượng từng ở lúc trước, sao lại thay đổi làm gì?!"

Chử Thiệu Lăng thầm thở dài, quả nhiên tiền trảm hậu tấu là không được mà, vừa mới ứng phó với Thái Hoàng Thái Hậu xong thì phải ứng phó sang bảo bối này.

Chử Thiệu Lăng kéo Vệ Kích ngồi xuống, nhẹ nhàng nói, "Chuyện có bao lớn đâu, sao em lại sốt ruột vậy..."

"Họ muốn động vào Bích Đào Uyển mà, sao thần có thể không sốt ruột được!"

Chử Thiệu Lăng bật cười: "Vội tới mức đỏ cả mặt kìa, được rồi, là thế này...ta nghĩ, cung điện đó giờ để không cũng thật đáng tiếc, chi bằng sửa sang lại cho em ở.

Nhưng vì nơi ấy trước đó là chỗ ở của Hoàng tử, để em vào ở thì có chỗ hơi không thích hợp, lại vừa lúc Bích Đào Uyển cũng đã nhiều năm không tu sửa nên mới để nhóm thợ thủ công sửa lại thôi."

Vệ Kích sửng sốt: "Để cho thần ở?

Hoàng thượng...không phải cho thần ở Thừa Càn Cung sao?"

"Không phải...."

Chử Thiệu Lăng dở khóc dở cười, "Đương nhiên vẫn cho em ở đây mà, chỉ là muốn cho em cung điện kia, không để người khác ở thôi."

Vệ Kích càng bối rối: "Nếu thần đã không ở đó thì sao phải sửa ạ?

Nếu để ngôn quan biết thì lại ầm ĩ lên thôi."

Chử Thiệu Lăng thầm thở dài, hắn không thể nói cho Vệ Kích những chuyện này được.

Đương nhiên hắn không phải ban một cung đó cho Vệ Kích, nhưng để Vệ Kích có một nơi ở riêng trong cung thì có rất nhiều ý nghĩa, mà đó phải là người có quan hệ vô cùng thân thiết với Hoàng đế.

Hắn đẩy Vệ Kích lên vị trí này, đương nhiên sẽ có ngự sử ngôn quan khuyên can.

Chử Thiệu Lăng đã tính trước rồi, nghĩ cách bác bỏ là được.

Có một vài việc cứ từ từ mà làm, trước đó thì để Vệ Kích có chỗ ở riêng của mình trong cung thì những việc tiếp theo sẽ dễ làm hơn chút.

Chuyện Chử Thiệu Lăng định làm quá mức kinh hãi thế tục, hắn phải chậm rãi thực hiện trong vòng mấy năm, tốt nhất là để khi đạt tới kết quả cuối cùng, mọi người đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên mới ổn.

Nhưng tất nhiên không thể nói thẳng với Vệ Kích rồi, Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước đó vài ngày không phải còn có ngự sử dâng tấu nói em ở trong Thừa Càn Cung là không hợp lễ nghĩa sao?

Giờ để em dọn ra thì họ còn gì để nói nữa?"

Vệ Kích bật cười: "Nhưng như thế càng không hợp lễ nghĩa mà!"

"Vệ Quốc Công muốn tuỳ thời hộ giá, có gì mà phải nói nữa?"

Chử Thiệu Lăng đã nghĩ ra lý do thoái thác từ sớm rồi, "Cung điện của Hoàng tử cách hậu cung rất xa, không sao, sau khi cải tạo lại Bích Đào Uyển sẽ chỉ còn một cửa chính thôi.

Người ở bên trong chỉ có thể đi ra cửa trước, không phải lo mấy chuyện dâm loạn hậu cung gì đó đâu."

Chử Thiệu Lăng sợ còn chưa đủ doạ Vệ Kích, thấp giọng nói thêm, "Mà sao em không nghĩ, có nhiều cung điện như thế mà ta lại ban Bích Đào Uyển cho em?"

Vệ Kích hơi dừng lại, không khỏi hỏi: "Vì...vì sao ạ?"

Chử Thiệu Lăng ôm Vệ Kích vào lòng, nhẹ nhàng hôn y, thở dài nói: "Là ai nói với ta nhỉ?

Năm mười ba tuổi vào cung lần đầu, rồi gặp ta ở Bích Đào Uyển?"

Đôi mắt Vệ Kích bỗng nhiên nóng lên.

Chử Thiệu Lăng khẽ nói: "Bích Đào Uyển là nơi ta ở từ nhỏ tới lớn, lại là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, ta tặng nó cho em, không tốt sao?"

Vệ Kích không từ chối được nữa, gật đầu nói: "Thần....tạ ơn Hoàng thượng đã ban thưởng."

Chử Thiệu Lăng cười, thừa dịp Vệ Kích cảm động liền ôm y vào lòng thân thiết một phen....
 
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương 107


Sau khi đăng cơ, Chử Thiệu Lăng cũng bị không ít ngôn quan ngự sử mắng, nhưng cả một năm rồi cũng không gay gắt như buổi lâm triều hôm nay.

Vốn đã quen ứng phó với Ngự Sử Đài, Chử Thiệu Lăng cười nói, "Liễu ái khanh lo lắng nhiều rồi, chẳng qua chỉ là một cung điện nhỏ để Vệ Kích có chỗ nghỉ ngơi thôi, sao mà liên quan tới cả xã tắc đại sự như vậy được."

Liễu Gia Bác của Ngự Sử Đài năm nay mới được đề bạt, xuất thân gia cảnh bần hàn, không đảng phái, là kẻ không có vướng bận nhất.

Nghe Chử Thiệu Lăng nói xong, Liễu Gia Bác nói, "Thánh thượng nói vậy là sai rồi, chuyện của Hoàng thượng chính là quốc gia đại sự, trước nay nam tử không thể ra vào hậu cung được.

Nếu hộ vệ bên người Thánh thượng đã thế thì sao có thể ban một cung điện cho Vệ Quốc Công ở hậu cung được.

Từ thời Thái tổ, Đại Chử cũng chưa hề có tiền lệ này."

Vừa nói xong, không ít người lôi gia pháp tổ tông ra nói, nói có sách mách có chứng để bác bỏ, nào là "Danh không chính ngôn không thuận", nào là "Không thể trái với tổ huấn", cuối cùng còn cả "Ba năm tang cha không thể sửa sang gì hết", ý chí dâng trào tới mức hận không thể để Chử Thiệu Lăng đến quỳ ở Thái miếu thỉnh tội.

Tách trà sứ trong tay Chử Thiệu Lăng không nặng không nhẹ đặt xuống án thư, mọi người nhất thời an tĩnh lại.

"Vậy đến đời trẫm liền có."

Chử Thiệu Lăng không rảnh đối phó với đám học giả chua ngoa này, đặc biệt là Liễu Gia Bác, từ khi đề bạt gã rồi chẳng có ngày nào yên, dù đáng ghét nhưng gã lại chưa từng nhận hối lộ khiến Chử Thiệu Lăng cũng không có cách đối phó, chỉ đành nói có lệ, "Trẫm đã sai người bịt lại cửa sau của Bích Đào Uyển rồi, cửa trước thông với tiền triều, không thể coi nơi đó như hậu cung được."

Liễu Gia Bác cũng vẫn không nghe, "Không nói tới hậu cung, nhưng Vệ Quốc Công cũng đâu phải hoàng tộc, vì sao lại được ở trong cung?"

Chử Thiệu Lăng cười nhạt: "Vệ Quốc Công nhiều lần hộ giá, công lao của y trong trận chiến Tây Di lại càng đáng được ban thưởng, ban cho một cung điện thì có sao?"

Liễu Gia Bác nghiêm mặt, "Thần không tham dự chiến sự Tây Di, nhưng ngày đó ở hoàng thành cũng đã nghe đến thần tích của Vệ Quốc Công, thực sự rất khâm phục, nhưng thần còn có một câu....

Hoàng thượng, trận chiến Tây Di đó đã kết thúc lâu rồi.

Những năm qua, Hoàng thượng vẫn luôn ban ơn cho Vệ phủ rất nhiều, các triều thần đều có thể thấy rõ từng việc.

Hoàng thượng đã ban thưởng gần một năm, có lẽ cũng đã đạt tới công lao to lớn của Vệ Quốc Công rồi."

Chử Thiệu Lăng hơi sầm mặt, bình tĩnh nói: "Liễu ái khanh đang chỉ trích trẫm phong thưởng quá mức sao?"

Liễu Gia Bác hơi dừng lại rồi gật đầu nói: "Mọi việc đều tốt quá hoá dở, xin Thánh thượng suy xét kỹ lại."

Chử Thiệu Lăng cười lạnh: "Liễu ái khanh có từng lên chiến trường hay sao?

Ngươi biết Vệ Kích đã lập công lớn tới mức nào trong trận chiến Tây Di đó hay sao?

Ngươi có biết sau khi trở về từ trận chiến đó, trên người y có bao nhiêu vết thương hay không?!

Trẫm chẳng qua chỉ ban thưởng cho tướng sĩ, vậy mà cũng thành sai sao?

Các ngươi an ổn sống trong hoàng thành, hưởng thụ giang sơn do nhóm võ tướng liều cả tính mạng để gìn giữ, nhưng lại không chịu được khi họ được phong thưởng, thứ gì thế hả!"

Chử Thiệu Lăng tức giận, quần thần vội vã quỳ xuống, nhưng vẫn không ai mở miệng tán thành việc ban Bích Đào Uyển cho Vệ Kích.

Chử Thiệu Lăng lạnh lùng nhìn Liễu Gia Bác, nhưng Liễu Gia Bác tuy đang quỳ mà vẫn không hề sợ hãi, thẳng người cao giọng nói: "Nói đến trận chiến Tây Di, thần lại nghĩ tới một chuyện.

Thần nghe nói đại quân tây chinh của Hoàng thượng từng trải qua hai trận chiến ác liệt ở Nhiệt Đồng và Phong Hoà, ngày đó khi Vệ Quốc Công bị bao vây, Hoàng thượng từng đồng ý với sử giả Tây Di..."

"Liễu Gia Bác!"

Đều là Ngự sử, nhưng Lý Kính đột nhiên quát lớn, "Không được vọng ngôn!"

Trong lòng Liễu Gia Bác thực ra đã hoảng rồi, nhưng giờ vươn đầu rụt đầu đều là một đao, chỉ đành phải nói tiếp, "Cắt mười lăm toà thành từ Ka Lạp Ka Thập đến Nhàn Âu Đà để đổi lấy tính mạng cho Vệ Quốc Công.

Ngày đó Hoàng thượng đã vì Vệ Quốc Công mà không tiếc..."

"Làm càn!"

Chử Thiệu Lăng lạnh giọng ngắt lời Liễu Gia Bác.

Hắn vẫn luôn không muốn nhắc lại hiệp ước ngày đó, đó không đơn thuần là nỗi sỉ nhục của Chử Thiệu Lăng hắn, mà mỗi khi nhắc tới, Chử Thiệu Lăng đều sẽ nhớ lại cảm giác sợ hãi khi Vệ Kích bị vây khốn, còn cả hình ảnh Vệ Kích tắm máu mà chết trong kiếp trước.

Giờ Liễu Gia Bác đã chạm đến vảy ngược của Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng không còn giữ dáng vẻ có tu dưỡng như trước nữa.

Hắn giận dữ nói: "Ngày đó trẫm không hạ ấn!

Giờ không chỉ có Ka Lạp Ka Thập, đến cả thành Phong Hoà trẫm cũng đã đánh hạ rồi, còn chưa đủ sao?

Chưa đủ sao?!"

Liễu Gia Bác đổ mồ hôi lạnh, cắn răng nói tiếp: "Nhưng ngày đó Hoàng thượng đã có ý này, vì Vệ Quốc Công mà Hoàng thượng đã mấy lần vi phạm tổ chế, thần cho rằng Vệ Quốc Công nên tự mình nhận tội."

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, cũng may hôm nay hắn đã sớm biết là sẽ ầm ĩ nên đã bảo Vệ Kích tới quân doanh rồi.

Bảo Vệ Kích nhận tội?

Ha.

"Thái tổ có lệnh, Ngự sử can gián sẽ không bị định tội.

Liễu Gia Bác, nếu không phải vì thế, chỉ dựa vào lời ngươi vừa nói, trẫm đã có thể chu di cửu tộc nhà ngươi."

Chử Thiệu Lăng lạnh lùng nhìn Liễu Gia Bác, "Nể mặt tổ tiên, trẫm tha cho ngươi, tự lo liệu cho tốt đi, bãi triều!"

Những ngày gần đây, vì chuyện sức khoẻ của Thái Hoàng Thái Hậu mà Chử Thiệu Lăng vẫn luôn nóng giận, nhưng Liễu Gia Bác cứ nhất quyết phải gây sự với hắn, mà hắn lại không thể thực sự chém đầu gã được.

Chử Thiệu Lăng cố nén giận, triệu Lại bộ Thượng thư tới, "Tìm cớ đuổi Liễu Gia Bác ra ngoài đi, đừng ép trẫm phải phá bỏ quy tắc của tổ tông."

Lại bộ Thượng thư nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng phải, Liễu Gia Bác tuy chính trực nhưng bất kính, dám nói những lời vô lễ ngay trong triều, quả thực không thích hợp ở lại hoàng thành.

Thần sẽ nghĩ cách điều gã đi."

Thực ra sau khi tan triều, Lại bộ Thượng thư đã bàn việc này với Tử Quân Hầu, họ cũng chẳng phải sợ Liễu Gia Bác vô lễ sẽ ảnh hưởng đến thể diện của triều đình, mà chỉ sợ một ngày nào đó, Liễu Gia Bác hoàn toàn chọc giận Chử Thiệu Lăng rồi bị Chử Thiệu Lăng chém đầu.

Thanh danh xử tử ngôn quan không hề dễ nghe, vì nghĩ cho Chử Thiệu Lăng, Liễu Gia Bác chung quy vẫn là mối hoạ, sớm đuổi đi thì hơn.

Mặc dù vì chuyện này mà rất nhiều người tức giận, nhưng cũng không ai dám nhắc tới nữa, Ngự Sử Đài chỉ nói tạm gác chuyện này lại, gác đến tận cuối năm, Vệ Kích cũng đã dọn vào Bích Đào Uyển rồi.

Cuối năm rất náo nhiệt, Chử Thiệu Lăng vẫn giữ Vệ Kích lại trong cung như mọi lần, còn dỗ dành y, "Năm mới sắp tới, trong phủ nhà em đông người lắm, nếu họ hỏi tới chuyện lấy vợ thì em biết nói sao?"

Vệ Kích nghĩ nghĩ, quả nhiên là có chuyện này, hơn nữa năm nay, vì muốn dỗ cho Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ mà trong cung có không ít người.

Vệ Kích còn lo lắng, sợ đám đông hỗn tạp sẽ có những kẻ mang ý xấu trà trộn, rời khỏi Chử Thiệu Lăng, y cũng không yên tâm được, sau đó thì gật đầu: "Thôi vậy, chờ khi nào mọi người về hết thì thần sẽ về qua nhà xem."

"Vậy mới đúng chứ."

Chử Thiệu Lăng xoa đầu Vệ Kích, "Ta đã phái người đưa những đồ cần thiết tới Vệ phủ, năm trước còn xin ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu để phong cho lão phu nhân Vệ gia làm nhất phẩm cáo mệnh, coi như không khiến thông gia thất vọng rồi chứ?"

Vệ Kích ngượng ngùng, khẽ nói: "Hoàng thượng lại nói đùa."

Chử Thiệu Lăng buồn cười: "Sao lại nói đùa?

Sáng sớm mùng một Tết ta sẽ cho em bao lì xì, không thiếu phần của em đâu."

Vệ Kích dở khóc dở cười tạ ơn.

Vì để Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ nên năm nay trong cung tổ chức tiệc lớn, từ ngày hai mươi ba đã bắt đầu tổ chức tiệc không ngừng.

Khi nào Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy khoẻ thì sẽ tới ngồi một chút, nói mấy câu với nhóm người quen cũ; khi nào bà không khoẻ thì Chử Thiệu Lăng sẽ mời người đến Từ An Điện nói chuyện hàn huyên với Thái Hoàng Thái Hậu.

Chử Thiệu Lăng biết Thái Hoàng Thái Hậu thích trẻ con, đầu năm còn cố ý sắp xếp đám nhỏ trong tông thất tới xin tiền mừng tuổi.

Quả nhiên Thái Hoàng Thái Hậu rất vui, thưởng cho mỗi đứa một túi vàng nhỏ, còn sai người mang một phong vàng lá tới cho Chử Thiệu Lăng.

Chử Thiệu Lăng vừa nhận được tiền mừng tuổi liền đến Từ An Điện tạ ơn khiến Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ rất lâu.

Cả một dịp Tết, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn khoẻ mạnh, Chử Thiệu Lăng vừa mới yên tâm hơn chút thì tới mười lăm, Thái Hoàng Thái Hậu lại bị bệnh, lần này đã hoàn toàn không xuống được giường.

Sau khi biết tin, Chử Thiệu Lăng lập tức gọi mấy thái y vẫn bắt mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu đến, ép hỏi một phen, họ mới nói thật: Nếu Thái Hoàng Thái Hậu có thể trụ được qua mùa xuân thì đến mùa hè mới có hy vọng bình phục.

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, vậy là chỉ còn có mấy tháng.

Trong Từ An Điện, Chử Thiệu Lăng tự mình đút thuốc cho Thái Hoàng Thái Hậu, rồi chậm rãi nói những chuyện vui trong năm mới.

Thái Hoàng Thái Hậu đã gầy hơn trước nhiều, bà dựa trên nệm giường, cười nói: "Được, nếu nhóm lão Vương gia đồng ý ở lại hoàng thành thêm chút thời gian thì ngươi cũng nhớ chiêu đãi họ, đừng chậm trễ."

Chử Thiệu Lăng vội vàng đáp ứng, lại nói: "Hay giữ nhóm thúc bá lại tới tháng ba, khi đó hoa xuân đã nở rộ rồi, để họ ngắm hoa cùng Hoàng tổ mẫu."

Thái Hoàng Thái Hậu cười: "Tháng ba?

Được rồi, ai gia cũng tự biết bệnh này không thể tốt lên được, e là ai gia không chống đỡ được tới lúc đó."

Trong lòng Chử Thiệu Lăng đau xót, nhưng nét mặt vẫn ôn hoà: "Hoàng tổ mẫu lại nói đùa, thái y nói, giờ Hoàng tổ mẫu đã khoẻ hơn trước nhiều, chỉ là mấy hôm nay không chịu dùng bữa nên mới mệt mỏi.

Nếu chịu khó dưỡng bệnh, chỉ không tới một tháng nữa là sẽ ổn."

Thái Hoàng Thái Hậu bật cười: "Đừng dỗ dành ai gia, ai gia tự biết rõ mà, từ khi phụ hoàng ngươi còn chưa đi, sức khoẻ của ai gia đã không ổn, cũng may mà còn có thể thấy ngươi đăng cơ.

Sau đó lại thấy người nhà sống tốt hơn, ai gia lại sống lâu hơn được mấy ngày, cũng có lời rồi."

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt lại, khẽ nói: "Vậy thì Hoàng tổ mẫu càng phải nên giữ sức khoẻ, tôn nhi đăng cơ còn chưa tới một năm, còn có không ít chuyện phải chờ Hoàng tổ mẫu dạy dỗ..."

"Những thứ có thể dạy ngươi, ai gia đã dạy hết rồi.

Ai gia cũng đã nghe nói những chuyện triều chính, ngươi làm rất tốt."

Thái Hoàng Thái Hậu trìu mến vuốt ve mặt Chử Thiệu Lăng, cười cười, "Ai gia không sinh được một đứa con trai tốt, cho nên ông trời đã cho ai gia một đứa cháu trai tốt rồi....ai gia đã thấy đủ.

Lăng nhi, ai gia chỉ hối hận nhất một việc, đó là không chịu nhân lúc sức khoẻ vẫn còn ổn mà định hôn sự cho ngươi...."

Thái Hoàng Thái Hậu bỗng đỏ mắt, khẽ nói: "Chờ ai gia buông tay đi rồi, hậu cung lớn như vậy biết phải giao cho ai?

Thục thái phi, Ninh thái phi....ai gia đều không yên tâm."

Trong lòng Chử Thiệu Lăng đau xót, cố ý cười nói: "Cho nên Hoàng tổ mẫu cũng không thể bỏ mặc tôn nhi được, tôn nhi...."

Yết hầu Chử Thiệu Lăng căng chặt lại, hắn không nói được nữa.

Chử Thiệu Lăng quay đầu đi, cố nén nước mắt, Thái Hoàng Thái Hậu thấy vậy liền tươi cười ôm hắn vào lòng, thấp giọng dỗ dành: "Đã làm Hoàng đế rồi, sao vẫn như đứa nhỏ vậy?

Để người khác thấy chẳng phải sẽ chê cười sao?"

Chử Thiệu Lăng lắc đầu: "Tôn nhi thất lễ."

Thái Hoàng Thái Hậu lau nước mắt, khẽ nói: "Đừng quá đau lòng, năm đó, khi Hoàng gia gia ngươi đi, ai gia cũng từng muốn đi theo rồi, nhưng lại không thể yên tâm phụ hoàng ngươi.

Còn ngươi, đâu có giống như hắn, nhưng ngươi lại có chuyện khác khiến ai gia không yên tâm.

Lăng nhi.....ai gia biết ngươi yêu người đó, nhưng dù thế nào thì y cũng vẫn là một nam nhân."

Chử Thiệu Lăng im lặng một lúc mới nói: "Tôn nhi đáng chết."

Thái Hoàng Thái Hậu bật cười, xoa xoa thái dương: "Còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục dỗ dành ai gia chứ..."

Chử Thiệu Lăng quả thực muốn lừa Thái Hoàng Thái Hậu cho đến phút cuối cùng, nhưng nhìn Hoàng tổ mẫu đã yêu thương mình nhiều năm như vậy, Chử Thiệu Lăng đột nhiên nói không thành lời.

Hắn đứng dậy lùi về sau một bước rồi quỳ xuống: "Ta nợ y rất nhiều, không thể....buông tay y được."

Thái Hoàng Thái Hậu thở dài: "Hoàng đế, đây là lời mà ngươi nên nói sao?"

Từ khi đăng cơ đến nay, đây là lần đầu tiên Thái Hoàng Thái Hậu gọi hắn như vậy, Chử Thiệu Lăng chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, mắt hắn bỗng nhiên ướt, thấp giọng khàn khàn, "Tôn nhi đáng chết."

"Đang ngày Tết, đừng nói những lời xui rủi như sống chết vậy."

Thái Hoàng Thái Hậu giơ tay kéo Chử Thiệu Lăng lên, một tay lau nước mắt cho hắn, dịu dàng nói: "Ai gia hiểu.....vẫn luôn không nói là vì biết ngươi thương y.

Ngươi đã khổ sở nhiều rồi, giờ bên cạnh đã có tri kỷ, thực ra ai gia cũng rất vui.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu ngươi đã phải sống những tháng ngày lãnh đạm gần như cả cuộc đời, ai gia không nỡ để ngươi cũng vậy."

Chử Thiệu Lăng nghe mà lòng càng đau đớn, Thái Hoàng Thái Hậu chậm rãi nói tiếp: "Ai gia cũng từng sai người lén điều tra, y đối với ngươi thực sự rất trung thành, ai gia cũng yên tâm.

Ngươi thực sự thương y nên ai gia cũng không muốn nói thêm chuyện gì khiến ngươi phiền lòng, chỉ có một chuyện, Lăng nhi, trong hậu cung của ngươi nhất định phải có người."

Chử Thiệu Lăng cúi đầu im lặng, Thái Hoàng Thái Hậu kéo tay hắn, khẽ nói: "Ngươi không cần con nối dõi hay sao?

Lăng nhi, đồng ý với ai gia một chuyện, sau khi hết thời gian chịu tang thì đón Lăng Di vào cung đi.

Ngươi không muốn lập nó làm Hoàng hậu cũng được, nhưng cứ lập làm phi, được không?"

Thái Hoàng Thái Hậu thấy Chử Thiệu Lăng không nói gì, sốt ruột nói tiếp: "Ngươi muốn để ai gia chết không nhắm mắt sao?"

"Tôn nhi không dám."

Chử Thiệu Lăng cúi đầu, "Tôn nhi đáp ứng, sau khi hết thời gian chịu tang, sẽ lập Lăng thị làm phi."

Thái Hoàng Thái Hậu bình tĩnh nhìn Chử Thiệu Lăng, ánh mắt vẫn không quá yên tâm, Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, "Có liệt tổ liệt tông làm chứng, tôn nhi sẽ không nuốt lời."

Thái Hoàng Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm, dựa trên gối mềm, gật đầu nói: "Ai gia biết....ngươi sẽ nghe lời ai gia mà."

"Hoàng tổ mẫu luôn suy nghĩ cho tôn nhi, sao tôn nhi dám cãi lời Hoàng tổ mẫu?"

Chử Thiệu Lăng kéo chăn đắp cho Thái Hoàng Thái Hậu, dịu dàng an ủi, "Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm dưỡng bệnh, qua được thời gian này là ổn rồi."

Chuyện Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn lo lắng đã có kết quả, trong lòng nhất thời vô cùng nhẹ nhàng, cười cười không nói chuyện.

Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện đã lâu nên mệt mỏi, lại câu được câu không nói với Chử Thiệu Lăng một lát rồi ngủ gật.

Bên ngoài có người đang chờ Chử Thiệu Lăng ra phía trước, Chử Thiệu Lăng bước đi vài bước lại quay về, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu ba cái mới đi ra.

Chử Thiệu Lăng sẽ không nuốt lời, hắn đã đáp ứng sẽ lập Lăng thị làm phi thì sẽ lập, nhưng Lăng thị này không phải Lăng Di, mà là Lăng Vân đã ra đi vào mùa thu năm ngoái.
 
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương 108


Chuyện nạp phi mà Chử Thiệu Lăng đã đồng ý với Thái Hoàng Thái Hậu chỉ có hai người họ biết.

Dù Chử Thiệu Lăng biết nên nói với Vệ Kích, đã mấy lần hắn muốn nói, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt trở về.

Thậm chí Chử Thiệu Lăng còn hơi hối hận, ít nhất hắn cũng nên thương nghị với Vệ Kích rồi mới đồng ý với Thái Hoàng Thái Hậu, bởi bất kể thế nào thì việc này Vệ Kích cũng vẫn chịu thiệt.

Nếu đổi lại là Vệ Kích đột nhiên nói với hắn, y phải lấy em họ đằng mẹ về làm thiếp thì đương nhiên Chử Thiệu Lăng sẽ không tốt tính mà đáp ứng.

"Hoàng thượng có tâm sự sao," Vệ Kích ngồi dậy mặc quần áo, còn cố nén khó chịu mặc cả quần lót, "Là việc triều chính phải không ạ?"

Chử Thiệu Lăng lắc đầu, ôm Vệ Kích, để y dựa vào người mình, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa eo Vệ Kích, còn cúi đầu hôn y.

Vệ Kích đã sớm nhìn ra Chử Thiệu Lăng có tâm sự, nhưng khổ nỗi Chử Thiệu Lăng không chịu nói, lần nào cũng chỉ đáp qua loa có lệ.

Vệ Kích nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Có phải vì sức khoẻ của Thái Hoàng Thái Hậu mãi không tốt lên không?"

Chử Thiệu Lăng im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Mấy ngày trước ở Từ An Điện, ta đã đồng ý với Thái Hoàng Thái Hậu một việc rồi."

Vệ Kích bỗng thấy lòng mình trầm xuống, thân thể cũng hơi cứng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Hoàng thượng đã đồng ý việc đại hôn phải không?"

Chử Thiệu Lăng không khỏi nhìn Vệ Kích, y đoán được rồi sao?

Hắn bỗng cứng họng: "Không phải, không phải đại hôn....ta chỉ đáp ứng với Hoàng tổ mẫu là sẽ...nạp Lăng Vân làm phi."

Vệ Kích sửng sốt: "Lăng Vân?

Không phải mùa thu năm ngoái nàng đã đi sao?"

Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng nắm tay Vệ Kích, khẽ nói: "Thực ra Thái Hoàng Thái Hậu chỉ định Lăng Di, nhưng ta đã nói thành mơ hồ rồi.

Thái Hoàng Thái Hậu tự biết không chờ được tới ngày ta nghênh đón người vào cung nên mới sốt ruột bắt ta thề, đương nhiên ta không thể thực sự nạp phi được, mà tình hình khi đó không thể nghĩ nhiều, cho nên mới đành phải dùng hạ sách này."

Chử Thiệu Lăng thở dài: "Xin lỗi em."

Vệ Kích thở phào nhẹ nhõm một hơi, y còn tưởng chuyện gì cơ, thì ra là muốn nạp bài vị của Lăng Vân, nhìn dáng vẻ như gặp đại địch của Chử Thiệu Lăng, y còn tưởng hắn thực sự sẽ tổ chức đại hôn chứ.

Vệ Kích nắm lại tay Chử Thiệu Lăng, bật cười nói: "Hoàng thượng đâu có lỗi gì với thần, dưới tình hình đó, Hoàng thượng không có cách nào mà, thần hiểu."

Chử Thiệu Lăng cúi đầu khẽ hôn Vệ Kích, thấp giọng hỏi: "Nếu ta đáp ứng rồi cưới Lăng Di, em sẽ thế nào?"

Vệ Kích không cần suy nghĩ đã lập tức đáp lời: "Thần đã nói rồi, trước khi thần bảo vệ một mình Hoàng thượng.

Nếu Hoàng thượng cưới vợ sinh con, thần sẽ bảo vệ cả nhà người."

Chử Thiệu Lăng kinh ngạc: "Em không tức giận sao?"

Vệ Kích nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, nói tiếp: "Thần vĩnh viễn sẽ không giận Hoàng thượng, nhưng nếu Hoàng thượng đại hôn, thần sẽ không lại thân cận với người nữa, sẽ quay trở về làm thị vệ như trước."

Trong lòng Chử Thiệu Lăng đau đớn, Vệ Kích nói nghe rất bình thản, nhưng hắn biết y sẽ đau lòng tới mức nào.

Kiếp trước, Vệ Kích đã say trắng đêm trong đêm tân hôn của hắn, chỉ e không đơn giản là do hắn cưới vợ, mà là chuyện vui mừng đêm đó đã chặt đứt toàn bộ tưởng niệm của Vệ Kích.

Tuy vẻ ngoài Vệ Kích ôn hoà nhưng trong lòng lại có một sự kiêu ngạo không thể lay chuyển, dù có yêu hắn thật, nhưng sẽ không chấp nhận chia sẻ với người khác.

Chử Thiệu Lăng chôn mặt vào cổ Vệ Kích, khàn giọng nói: "Ta sẽ không cưới người khác, vĩnh viễn sẽ không.

Lần này là Chử Thiệu Lăng ta có lỗi với em, nhưng ta đảm bảo, chuyện nạp phi sẽ chỉ có một lần mà thôi."

Vệ Kích đỏ hốc mắt, khẽ nói: "Thần tin người."

Giờ phút này, Chử Thiệu Lăng gần như muốn nói toàn bộ kế hoạch mà hắn vẫn chuẩn bị cho Vệ Kích, hắn chưa từng muốn cưới ai khác cả, cũng sẽ không để Vệ Kích vẫn luôn không danh không phận ở bên hắn như vậy, hắn muốn lập Vệ Kích làm Hoàng hậu.

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, không thể nói được, còn chưa tới lúc, giờ nói cho Vệ Kích chỉ khiến y lo lắng mà thôi chứ có được gì đâu.

Chử Thiệu Lăng hôn lên mi tâm Vệ Kích: "Còn nữa, ta đã nghĩ cả chuyện con nối dõi rồi, ta sẽ không để lại con nối dõi, chờ khi....chờ tới khi có cơ hội thích hợp, ta sẽ chọn một đứa nhỏ trong tông thất rồi nhận làm con.

Đứa bé sẽ được ôm tới đây từ nhỏ, do em đích thân dạy dỗ."

"Hoàng thượng...."

Vệ Kích nhất thời không biết nói gì, "Chọn từ tông thất?

Thần vốn tưởng Hoàng thượng sẽ chọn một người trong số các cháu mình."

Chử Thiệu Lăng cười nhạo: "Những huynh đệ lớn tuổi đều bị ta giết hết rồi, lão Ngũ còn nhỏ không trông cậy được, lão Lục còn mang dòng máu của Chân gia, cũng không được.

Vốn ta muốn trông cậy vào con của Chử Thiệu Đào, nhưng giờ hắn cùng Tề Ngọc khó mà rời xa, cũng không trông cậy được."

"Ta cũng không quá quan tâm huyết thống có phải dòng chính hay không, chỉ cần mang họ Chử, tuổi còn nhỏ là được."

Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt nói, "Ta vẫn luôn dặn người dưới lưu ý đám cô nhi trong tông thất, hoặc là cha mẹ đã lớn tuổi, không có mấy anh chị em ruột thịt.

Đứa nhỏ có quá nhiều người có quan hệ huyết thống cũng không được, cứ từ từ suy xét thôi....kiểu gì cũng có cơ hội thích hợp."

Chử Thiệu Lăng bình tĩnh nhìn Vệ Kích rồi đơn giản nói hết những gì hắn đang suy tính: "Ta sẽ đưa một đứa nhỏ từ khi nó còn chưa biết gì về rồi để em nuôi lớn, như vậy khi trưởng thành, nó cũng sẽ thân thiết với em.

Đương nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối, nếu nó là đứa vô ơn, ta sẽ tự tay giết nó trước khi nó trưởng thành và tìm một đứa trẻ khác."

"Nếu nó may mắn là đứa hiểu chuyện, đến khi thành niên mà vẫn không phạm sai lầm thì sẽ lập làm Thái tử, sau đại lễ sắc phong thì sẽ để nó cưới nữ tử Vệ thị làm vợ, đứa nhỏ này tốt nhất nên là đích nữ của Phức Nghi và Vệ Chiến."

Hiển nhiên Chử Thiệu Lăng đã tính toán kỹ càng, "Mà không chỉ có Thái tử, còn cả lão Ngũ cùng con cháu tông thất đắc dụng sau này lớn lên, ta đều sẽ xem xét chỉ hôn cho nữ nhi của Vệ gia.

Chỉ có như vậy thì hoàng tộc và Vệ gia mới có thể buộc chặt với nhau."

Vệ Kích nghe Chử Thiệu Lăng nói mà sợ, Chử Thiệu Lăng thầm nghĩ may mà còn chưa nói hết, nếu không đã doạ chết nhóc ngốc này rồi.

Chử Thiệu Lăng ôm Vệ Kích, vỗ vỗ sau lưng y dỗ dành: "Đừng nói với ta mấy câu như thần không dám nọ kia nữa, ta nói trước với em là vì muốn để em yên tâm, chuyện trăm năm sau ta cũng kỹ xong rồi, tất nhiên sẽ không để em, để Vệ phủ chịu thiệt dù chỉ một chút.

Em biết trong lòng, ngoài mặt coi như không có gì là được, những việc này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được, cứ từ từ đi."

Vệ Kích đỏ hốc mắt, Chử Thiệu Lăng cười khổ: "Ta biết ngay mà....được rồi, lớn như thế rồi mà sao cứ thích khóc vậy.

Mau nín nào, ta còn có chuyện muốn dặn dò em."

Vệ Kích nghiêng đầu lau nước mắt, rũ mắt nói: "Hoàng thượng nói đi ạ."

Chử Thiệu Lăng thấp giọng nói: "Tình hình giờ như vậy, sợ là sẽ có người ngoài dò hỏi em.

Nếu có người hỏi, em cứ nói không biết là được.

Ta biết trước nay em vẫn luôn kín miệng, nhưng em còn chưa rõ thủ đoạn của những kẻ đó đâu, có khi chỉ nói chuyện phiếm với em vài câu cũng đã đoán được chuyện trong cung rồi mà khi bản thân em vẫn còn tưởng mình chưa nói gì."

Giờ phút này, Chử Thiệu Lăng lo nhất là Vệ Kích sẽ gặp rắc rối.

Có những lời kẻ khác có thể nói, nhưng nếu Vệ Kích nói ra thì sẽ thành bia ngắm.

Chử Thiệu Lăng chống trán mình lên trán Vệ Kích, nhẹ giọng nói: "Trong vòng một hoặc hai năm, ta có quá nhiều chuyện muốn làm.

Chẳng sợ những gì khác, chỉ lo lắng cho em."

Trong lòng Vệ Kích nóng lên, y rũ mắt: "Thần hiểu mà, thần sẽ thành thật, không gây hoạ cho Hoàng thượng, cũng không để Hoàng thượng lo lắng đâu."

"Ngoan."

Chử Thiệu Lăng hôn hôn mi tâm Vệ Kích, "Chỉ cần để người ngoài cảm thấy, toàn bộ những việc này là do một tay ta quyết định, em không hề liên quan gì là được."

Nói hết lời, hai người cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, mới nửa đêm, hai người ôm nhau thân thiết một lúc mới chìm vào giấc ngủ.

Năm sau, Chử Thiệu Lăng bắt tay chỉnh đốn đám quý tộc phía Bắc.

Đó là tập tục xưa cũ của phương Bắc rồi, vô cùng khó ra tay, Chử Thiệu Lăng bận tới mức sứt đầu mẻ trán, mãi tới đầu xuân mới tóm được manh mối, đương nhiên sau đó lại là một chuỗi đầu người rơi xuống đất.

Hôm đó, Chử Thiệu Lăng đang kiểm tra danh sách và quê quán của đám quan lại bị chém đầu, Vệ Kích ở bên cạnh mô phỏng nét chữ của Chử Thiệu Lăng giúp hắn phê tấu chương thì Vương Mộ Hàn bên ngoài lảo đảo bước vào, run rẩy nói: "Hoàng thượng, mau đến thăm Thái Hoàng Thái Hậu, thái y nói....không ổn rồi."

Chử Thiệu Lăng chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, bút son dừng trên tấu chương khiến mực đỏ chói mắt rơi xuống.

Hắn không kịp nói gì, lập tức chạy ra khỏi điện thảo luận chính sự.

Cung nhân trong Từ An Điện đang cố nén tiếng khóc, Chử Thiệu Lăng vừa vào tẩm điện đã túm cổ thái y đang quỳ nhấc người lên, "Hôm qua ngươi còn nói sức khoẻ của Thái Hoàng Thái Hậu đã chuyển biến tốt đẹp!

Sao hôm nay lại như vậy?

Hả?!"

Thái y sợ muốn bay mất nửa cái mạng, run giọng nói: "Thái Hoàng....Thái Hoàng Thái Hậu đã lớn tuổi, bệnh tình tái phát thì thần....thần cũng không có cách nào....."

Đôi mắt phượng của Chử Thiệu Lăng gần như muốn bốc hoả, Thái Hoàng Thái Hậu bên trong nghe thấy động tĩnh liền khẽ gọi: "Hoàng đế....là Hoàng đế tới phải không?"

Chử Thiệu Lăng đẩy thái y ra, vén rèm bước tới trước giường.

Thái Hoàng Thái Hậu còn gầy hơn cả mùa đông, sắc mặt vàng như nến, nhưng vẻ mặt vẫn hiền hoà.

Thái Hoàng Thái Hậu sẽ động đậy, Chử Thiệu Lăng vội nắm tay bà, Thái Hoàng Thái Hậu cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Chử Thiệu Lăng: "Đừng....đừng làm khó thái y, họ...đã tận lực."

Chử Thiệu Lăng cố nén nước mắt, gật đầu nói: "Tôn nhi đã biết."

"Lăng nhi....đừng buồn, ai gia vốn đã nên đi từ lâu, Hoàng gia gia ngươi đã đợi ai gia ở hoàng lăng vài thập niên rồi, ai gia....sớm đã muốn đi gặp ông ấy."

Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười, "Thấy ngươi đã trưởng thành, lại làm Hoàng đế, ai gia càng yên tâm.

Khi ta xuống đó cũng có thể ăn nói với mẫu thân đã sớm ra đi của ngươi."

Chử Thiệu Lăng gắt gao cắn chặt răng, Thái Hoàng Thái Hậu cười cười: "Được rồi, ai gia đã đến tuổi này, coi như là hỉ tang, chỉ không yên tâm về đứa nhỏ luôn nặng tâm tư như ngươi mà thôi.

Ai gia đi rồi, ngươi chịu khó khóc lớn một trận, khóc đủ rồi thì thôi, không thể quá mức đau buồn, không được tổ chức tang lễ phô trương lãng phí.

Triều đình đang làm lúc cần dùng tiền, mọi thứ cứ giản lược đi."

Chử Thiệu Lăng lắc đầu, nước mắt chảy đầy mặt, Thái Hoàng Thái Hậu giờ đã không nhìn rõ mọi thứ nữa, hai tay run rẩy hướng về phía Chử Thiệu Lăng, lau nước mắt cho hắn rồi suy yếu cười: "Ngươi vẫn giống y như lúc nhỏ, mặt lạnh nhưng tâm nóng....

Đừng thương tâm vì ai gia, cả đời này của ai gia đã trải qua ba đời Hoàng đế, nửa cuộc đời đã ở trong cung, hưởng phúc đủ lớn, cũng đâu thiệt thòi gì."

Chử Thiệu Lăng nghẹn giọng nức nở: "Tôn nhi còn chưa tẫn hiếu...."

"Ngươi đã tẫn hiếu đủ rồi, Tiên đế....còn không bằng một phần ngươi...."

Thái Hoàng Thái Hậu nói rõ hơn một chút, sắc mặt cũng hồng hơn, tiếp tục nói, "Ai gia chỉ dặn dò ngươi một việc, đối với Vi gia....ngươi đừng quá mức hậu đãi, ngươi đã ban thưởng che chở cho họ đủ nhiều rồi.

Những người của phủ Tĩnh Quốc Công đã được đề bạt rồi, còn những người còn lại....để họ vinh hoa phú quý cả đời thôi.

Cứ không làm gì mà có địa vị cao sẽ rất dễ phạm sai lầm rồi gặp hoạ diệt môn.

Đây chính là....điều ai gia lo lắng nhất."

"Tôn nhi xin nghe lời."

Chử Thiệu Lăng nhìn là biết Thái Hoàng Thái Hậu đang là hồi quang phản chiếu, trong lòng nhất thời đau như dao cắt, nghẹn ngào đáp ứng, "Người có tài thì tôn nhi sẽ chậm rãi đề bạt, người bình thường chút thì tôn nhi sẽ thưởng bạc để họ tự mình trù tính."

Thái Hoàng Thái Hậu gật gật đầu: "Đó mới là con đường dẫn đến thịnh vượng lâu dài.

Phủ Tĩnh Quốc Công nên thế, phủ Tử Quân Hầu nên thế, còn cả Vệ phủ....ai gia khuyên ngươi cũng nên làm thế.

Ai gia biết ngươi thương y, vậy thì ngày sau để người trong hoàng tộc kết thân với Vệ phủ nhiều chút là được, tuyệt đối không thể bất cứ ai cũng đề bạt, hiểu không?"

Thái Hoàng Thái Hậu đã nghĩ giống Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng đáp ứng: "Tôn nhi cẩn tuân lời dạy của Hoàng tổ mẫu."

"Cũng không phải dạy dỗ gì, ta chỉ lo ngươi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi."

Thái Hoàng Thái Hậu đã dặn dò hết mấy chuyện lớn, đã hoàn toàn yên tâm, lại như nghĩ gì mà vỗ vỗ tay Chử Thiệu Lăng rồi nói, "Bảo....bảo đứa bé kia tới đây, ai cũng muốn dặn dò nó mấy câu."

Chử Thiệu Lăng hơi dừng lại, sau đó gật đầu, quay người khàn giọng nói với bên ngoài: "Truyền Vệ Quốc Công."
 
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương 109


Không bao lâu thì Vệ Kích tới, Thái Hoàng Thái Hậu cố gắng mở mắt ra nhìn, sau đó lập tức xua tay, "Lăng nhi...ra ngoài đi, ai gia có mấy câu muốn nói với Vệ Quốc Công."

Chử Thiệu Lăng do dự một chút rồi bước qua bình phong ra ngoài.

Thái Hoàng Thái Hậu ho khan hai tiếng rồi khẽ nói, "Lại gần chút, ai gia không có sức..."

Vệ Kích vội vàng tới gần quỳ xuống, trầm giọng nói, "Thái Hoàng Thái Hậu có việc muốn ra lệnh cho thần ạ?"

"Không phải ra lệnh, chỉ muốn khuyên ngươi mấy câu...."

Thái Hoàng Thái Hậu đứt quãng hỏi, "Hoàng đế....sẽ nạp nữ nhi Lăng gia làm phi.

Ngươi....ngươi có biết chưa?"

Vệ Kích gật gật đầu: "Trước đó Hoàng thượng đã nói với thần."

Thái Hoàng Thái Hậu dường như vui mừng thở phào một hơi: "Ai gia....biết hắn sẽ nói cho ngươi, ngươi có thể chấp nhận, vậy thì thực tốt.

Vệ Quốc Công, hắn là Hoàng đế, ai gia nghe nói....chuyện của các ngươi, ban đầu không phải do Hoàng đế ép buộc mà là ngươi nguyện ý.

Có rất nhiều chuyện....chẳng thể như ý được, ngươi cố gắng nhẫn nhịn chút."

Vệ Kích nhớ tới kế hoạch của Chử Thiệu Lăng, nhất thời không biết nói sao cho ổn, nghĩ nghĩ rồi chỉ gật đầu: "Thần đã biết."

"Sớm đã nghe Hoàng đế nói tính tình ngươi rất ôn hoà, quả nhiên....là vậy."

Thái Hoàng Thái Hậu lắc lắc đầu, "Ai gia còn có việc muốn dặn dò ngươi, Hoàng đế dễ nổi nóng rồi giết người.

Ai gia cũng biết chút chuyện trên triều, nghe Tử Quân Hầu nói, mỗi lần Hoàng đế nổi giận đều có ngươi ở bên can ngăn, làm khó ngươi rồi...."

Vệ Kích rũ mắt: "Thần là cận thần của Hoàng thượng, đây là việc thuộc bổn phận của thần."

Thái Hoàng Thái Hậu chậm rãi nói: "Điều ai gia muốn nói chính là việc này....Hoàng đế là người nhớ tình cũ, hôm nay hắn đã đối xử với ngươi như thế thì sau này sẽ càng đối tốt với ngươi.

Ngươi đừng băn khoăn, cần nói cứ nói....cần khuyên cứ khuyên.

Bên cạnh Hoàng đế phải có người khuyên giải mới tốt được, hiểu không?"

"Vâng."

Vệ Kích rũ mắt, "Chuyện nên làm, thần sẽ không đùn đẩy."

"Vậy thì ai gia yên tâm rồi."

Hơi thở của Thái Hoàng Thái Hậu càng yếu đi, tiếc nuối nói, "Chuyện nạp phi là ai gia ép buộc Hoàng đế, không phải ý hắn đâu, ngươi đừng trách hắn.

Nếu ngươi là nữ tử, đương nhiên ai gia sẽ cho ngươi một danh phận.

Nhưng con ơi...đời người có mười chuyện thì đã tám, chín chuyện không như ý.

Dù làm Hoàng đế cũng sẽ như vậy, cho nên mọi việc....mọi việc phải biết đủ."

Vệ Kích gật đầu: "Xin Thái Hoàng Thái Hậu yên tâm, Vệ Kích chưa bao giờ mưu toan đoạt lấy thứ gì cả.

Chờ khi dưới gối Hoàng thượng có Hoàng tử, thần sẽ coi như quân chủ, phụng dưỡng Hoàng tử như phụng dưỡng Hoàng thượng."

Thái Hoàng Thái Hậu đỏ hốc mắt: "Hiếm khi có người hiểu được đại nghĩa như vậy.

Ai gia muốn nhờ ngươi một việc cuối cùng, Lăng nhi hắn...."

Thái Hoàng Thái Hậu rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Hoàng đế rất có hiếu.

Năm đó, khi Lăng Hoàng hậu đi, hắn mới có mười mấy tuổi, cứ mặc áo tang túc trực bên linh cữu, không khóc thành tiếng, chỉ yên lặng rơi lệ, cứ nhịn đói trực bên linh cữu đến vài ngày.

Cuối cùng còn dập đầu tới mức ngất đi trong tang lễ.

Ai gia vẫn nhớ rõ cảnh tượng ấy, mỗi lần nghĩ lại đều đau lòng không chịu nổi...."

Giọng Thái Hoàng Thái Hậu đã khàn đi, "Ai gia đi rồi, Hoàng đế có thể sẽ không bi thương tới mức đó, nhưng vẫn sẽ thương tâm.

Ngươi nhớ phải khuyên hắn, đừng để ảnh hưởng tới sức khoẻ."

Vệ Kích rưng rưng nước mắt, gật đầu đáp ứng: "Thái Hoàng Thái Hậu yên tâm, thần tất nhiên sẽ tận lực khuyên nhủ."

Giọng Thái Hoàng Thái Hậu càng nhẹ, hơi thở đã mong manh: "Lăng nhi....Lăng nhi từ nhỏ đã mang mệnh khổ, Lăng Hoàng hậu không được sủng ái, nhà ngoại lại bị tiên đế áp chế, mấy huynh đệ của nó còn....lúc nào cũng muốn đâm sau lưng.

Đứa nhỏ này không hề có một ngày nào được vui vẻ, còn nhỏ....mà đã biết giả bộ vui vẻ trước mặt ai gia và Lăng Hoàng hậu rồi.

Dáng vẻ trầm ổn đó của nó là do....do bị ép từ những tháng ngày sống không được như ý.....

Con ơi, nhớ đối tốt với nó, đừng khiến nó thương tâm...."

Trong lòng Vệ Kích vô cùng đau xót, y trịnh trọng dập đầu, khàn giọng thưa: "Xin Thái Hoàng Thái Hậu yên tâm, thần tất nhiên sẽ không cô phụ Hoàng thượng."

Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng đã hoàn toàn yên lòng, bà thả lỏng người dựa vào gối mềm, cười khẽ rồi nói: "Gọi....gọi Hoàng đế vào đi....."

Vệ Kích vội vàng ra gọi Chử Thiệu Lăng.

Chử Thiệu Lăng bước vào ngồi bên cạnh giường, khàn giọng gọi, "Hoàng tổ mẫu...."

"Tôn ma ma....truyền ý chỉ của ai gia...."

Hơi thở của Thái Hoàng Thái Hậu trở nên dồn dập, bà nhìn thẳng ra ngoài rồi nói, "Sau khi ai gia băng hà.....Hoàng đế là người trực hệ chịu tang, nhưng....không được, không được để Hoàng đế....để tang ba năm.

Hoàng đế không giống những người khác, không thể trì hoãn ba năm vì ai gia nữa....chỉ cần.....chịu tang một năm là được."

Chử Thiệu Lăng quay đầu, nước mắt giàn dụa trên mặt, Tôn ma ma dâng ý chỉ lên, giúp Thái Hoàng Thái Hậu hạ phượng ấn.

Đồng tử của Thái Hoàng Thái Hậu đã giãn ra, bà ngậm cười, chậm rãi nói: "Ai gia....ai gia đi gặp Hoàng gia gia ngươi.

Đại Chử hưng thịnh như ngày hôm nay, ai gia....đã có thể ăn nói với Hoàng gia gia ngươi rồi.

Hoàng đế....con đường này...là do ngươi lựa chọn....phải....bước tiếp.

Nhớ....đối xử tử tế với Vệ Kích, chớ...giống như phụ hoàng ngươi, thực sự làm....làm một...."

"Cô gia quả nhân....." (Ý chỉ người đơn độc, nhưng từ này nặng hơn.)

Thái Hoàng Thái Hậu an tường nhắm mắt lại.

Thái Hoàng Thái Hậu Vi thị, trải qua bốn đời Hoàng đế, hưởng thọ sáu mươi sáu tuổi.

Chử Thiệu Lăng lập tức quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết.

Những ngày sau đó trôi qua thật nhanh, Thái Hoàng Thái Hậu đã ra lệnh rõ ràng, không được làm lớn, nhưng Chử Thiệu Lăng vô cùng thương tâm, sao có thể đồng ý được.

Hắn không chỉ lệnh cho Phủ Nội Vụ làm lớn, còn nhất quyết phải để quốc tang một năm.

Đại Chử chẳng mấy khi để quốc tang cho một Hoàng hậu, Lễ bộ Thượng thư cùng các ngôn quan đã dâng tấu can ngăn hiều lần, Chử Thiệu Lăng mới miễn cưỡng đổi thành bốn mươi chín ngày quốc tang.

Còn lại đều bị Chử Thiệu Lăng bác bỏ, Ngự sử cầm đầu vì lời lẽ không hợp còn bị Chử Thiệu Lăng phạt vả mặt ngay tại chỗ, sau đó không dám nhiều lời nữa.

Chử Thiệu Lăng là người trực hệ chịu tang nên hắn đã tự mình làm hết mọi việc, còn chưa đến lúc đưa tang đã gầy rộc cả người, mỗi lần trông thấy, lòng Vệ Kích đều đau như dao cắt.

Trong linh đường, chỉ có một mình Chử Thiệu Lăng đang quỳ đốt tiền giấy.

Vệ Kích đẩy cửa bước vào, chậm rãi quỳ bên cạnh Chử Thiệu Lăng rồi nói: "Hoàng thượng, đã giờ Hợi rồi, dùng chút đồ ăn đi."

Năm đó khi trực linh cữu cho Tiên đế, Vệ Kích sợ Chử Thiệu Lăng không ăn được nên cứ liên tục lén mang đồ ăn cho hắn.

Giờ thì chẳng cần lén lút nữa, vì Chử Thiệu Lăng không ăn gì cả.

"Đây là hạt dẻ nghiền thần mang từ nhà tới, đưa cho Ngự Thiện Phòng làm bánh, vừa thơm mềm lại tốt cho dạ dày, Hoàng thượng dùng một chút đi được không?"

Vệ Kích mở hộp đồ, lấy ra một đĩa bánh ngọt vàng óng rồi nói, "Thần mang bao hạt dẻ từ nhà tới, dọc đường đi xấu hổ lắm.

Hoàng thượng thương tình thần bị chê cười mà dùng chút đi được không?"

Chử Thiệu Lăng đặt tiền giấy xuống, Vệ Kích nâng Chử Thiệu Lăng dậy, hai người ngồi lên giường trong phòng trong.

Vệ Kích lấy điểm tâm cùng mấy món ăn kèm dọn ra rồi hầu hạ Chử Thiệu Lăng dùng cơm.

Suốt một ngày Chử Thiệu Lăng không hề ăn thứ gì nên giờ cũng dùng không ít.

Vệ Kích nhẹ nhàng thở ra, lại múc cho Chử Thiệu Lăng một bát cháo, tự mình đưa cho Chử Thiệu Lăng rồi khẽ nói, "Mấy hôm nay Hoàng thượng ăn uống không tốt, ăn nhiều cháo chút đi ạ."

Chử Thiệu Lăng gật gật đầu, nhận lấy ăn mấy miếng rồi nhìn Vệ Kích, "Em cũng chưa ăn phải không?"

"Thần ăn...."

Vệ Kích đáp lời, rồi bỗng chột dạ, ấp úng nói, "Chưa ăn ạ."

Vệ Kích sợ Chử Thiệu Lăng giận, vội nói: "Vẫn còn rất nhiều mà, đủ cho thần ăn rồi."

Nói xong lấy chút đồ còn lại ra ăn.

Vệ Kích ăn rất nhanh, không bao lâu đã quét sạch chén đĩa, Chử Thiệu Lăng nhìn mà đau lòng.

Chờ Vệ Kích ăn xong, Chử Thiệu Lăng kéo y tới bên cạnh, khàn giọng nói: "Mấy ngày nay khổ cho em rồi."

"Thần không khổ, thần chỉ thương Hoàng thượng."

Vệ Kích nhìn cằm Chử Thiệu Lăng lún phún râu mà đau lòng không thôi.

Chử Thiệu Lăng là người yêu quý mặt mũi, vậy mà đã mấy ngày nay chẳng thèm để ý rồi.

Vệ Kích nhẹ giọng nói, "Thần đi lấy dao cạo tới cạo mặt cho Hoàng thượng."

Chử Thiệu Lăng gật đầu, Vệ Kích đi chưa bao lâu đã quay lại.

Vệ Kích bưng một chậu nước, chờ rửa sạch mặt cho hắn rồi mới cầm lưỡi dao lên, nhẹ nhàng cạo mặt cho Chử Thiệu Lăng.

Lưỡi dao sắc khẽ dịu dàng cọ qua mặt hắn.

Vệ Kích làm rất nhanh, không bao lâu đã xong, sau đó cầm khăn lông nóng đã chuẩn bị sẵn lau lau mặt cho Chử Thiệu Lăng, khẽ nói: "Được rồi ạ."

Chử Thiệu Lăng bình tĩnh nhìn Vệ Kích, Vệ Kích lại cúi đầu hôn lên trán hắn an ủi: "Đã gần một tháng nay Hoàng thượng không ngủ ngon rồi, hôm nay ngủ sớm một chút được không?"

Chử Thiệu Lăng gật gật đầu, tuỳ ý để Vệ Kích kéo hắn lên giường.

Vệ Kích thay quần áo rồi đắp chăn lên cho Chử Thiệu Lăng giống như ngày thường hắn vẫn làm cho mình, sau đó gối đầu lên cánh tay hắn.

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, xoay người ôm Vệ Kích vào ngực, nước mắt lã chã rơi xuống.

Lễ an táng được tổ chức vào ngày thứ bốn mươi chín, Lễ bộ đã đưa ra thuỵ hào, phong Từ Chiêu Thuận Từ Hi Trang Huy Ý Đức Khánh Hiện Thừa Thiên Phụ Thánh Văn Hoàng Hậu.

Lễ tang của Thái Hoàng Thái Hậu xong xuôi, Chử Thiệu Lăng lại tập trung xử lý triều chính.

Trong triều đã bị thanh tẩy đến vài lần nên nhân số lại càng thiếu.

Chử Thiệu Lăng mở ân khoa rồi đích thân giám sát từ thi hương đến thi đình, không cho phép gian lận dù chỉ một chút.

Hắn là người rất biết dùng người, thi hành cả ân uy thì không ai dám vuốt râu hổ, ân khoa tiến hành vô cùng thuận lợi.

Lúc thi đình, Chử Thiệu Lăng còn đích thân đến trường thi hỏi han cuộc sống hàng ngày của các thí sinh, dân gian còn ca tụng một thời gian dài.

Chử Thiệu Lăng cần chính, đồng thời lại càng thêm yêu thương Vệ Kích.

Hắn dường như không hề rời Vệ Kích.

Vệ Kích nhậm chức thống soái trong quân doanh, tâm tư của nhóm võ tướng đơn thuần hơn các quan văn nhiều, họ sẽ không để ý tới những lời đồn đại kia.

Quân công của Vệ Kích là thực, cho nên các tướng nhỏ trong quân doanh đều rất tôn kính y, có thể thấy Vệ Kích rất có uy với thủ hạ.

Vệ Kích quyền cao chức trọng, việc trong quân doanh rất nhiều, nhưng cứ luôn bị người trong cung mời đi, nguyên nhân chỉ có một: Hoàng thượng lại tức giận.

Mỗi khi có cung nhân tới gọi, Vệ Kích đều phải vội vàng không ngừng trở về, tránh để mình chậm chạp mà có người mất đầu, tuy Chử Thiệu Lăng có thể chỉ muốn gọi y về uống ly nước mơ giải nhiệt hoặc bảo y cùng dùng thịt dê do phương Bắc tiến cống.

Cùng lúc đó, tin đồn Vệ Kích là người do ông trời phái tới trợ giúp cho Chử Thiệu Lăng đã lan khắp mọi nơi.

Lời này xuất phát từ Khâm Thiên Giám.

Chử Thiệu Lăng đã vô số lần cố ý vô tình xác minh, lại càng có thể tin tưởng.

Dân gian thậm chí còn lấy hình tượng của họ để viết thoại bản, có một quyển từng truyền vào cung, còn khiến Chử Thiệu Lăng vui tận nửa tháng.

Sau hơn một năm, Bích Đào Uyển dưới danh nghĩa là nơi ở của Vệ Kích đã được xây dựng thêm rất nhiều, nghiễm nhiên trở thành cung điện xa hoa nhất hoàng cung, chỉ đứng sau Thừa Càn Cung.

Có khi rảnh rỗi, Chử Thiệu Lăng và Vệ Kích sẽ tới Bích Đào Uyển ở mấy ngày, coi như tiêu khiển.

Lại tới tháng Ba, hoa rụng đầy trong Bích Đào Uyển, Chử Thiệu Lăng và Vệ Kích trở lại đây ngắm cảnh uống rượu.

Chử Thiệu Lăng cầm chỗ rượu còn lại trong tay Vệ Kích ngẩng đầu uống cạn rồi trầm giọng nói, "Không được uống quá ba chén, em vào quân doanh có mấy năm mà quên hết quy định rồi sao?"

Vệ Kích cúi đầu nhận tội: "Không dám, chỉ thấy hôm nay Hoàng thượng có vẻ vui nên thần cũng vui theo mà thôi."

"Vậy cũng phải phạt."

Chử Thiệu Lăng một tay ôm Vệ Kích vào lòng, khẽ nói, "Nói xem....ta nên phạt em thế nào đây?"

Chử Thiệu Lăng đã hơi say, cúi đầu hôn lên vành tai Vệ Kích, dịu dàng trêu y, "Em xấu hổ sao?"

Vệ Kích bên ngoài mang chiến công hiển hách, được xưng "Thiên tướng" nhưng lại vẫn giống y như lúc còn nhỏ, vừa đến bên cạnh Chử Thiệu Lăng đã ngốc ngốc, tuỳ ý Chử Thiệu Lăng xoa nắn, lúc bị Chử Thiệu Lăng trêu chọc cũng vẫn đỏ mặt y như xưa.

Chử Thiệu Lăng nhìn vành tai đỏ ửng của Vệ Kích mà vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Nói cho em nghe....những chuyện liên quan tới quản lý muối đã được điều tra rõ ràng, ngày mai ta có không thượng triều cũng chẳng sao...."

Vệ Kích vừa định nói gì thì bên ngoài có tiếng: "Hoàng thượng, Lễ bộ Thị lang Thuỷ Hâm cầu kiến."

Chử Thiệu Lăng cáu kỉnh: "Không gặp, bảo hắn đưa tấu chương đến Nội Các đi, trẫm không hơi đâu mà để ý tới hắn."

Bên ngoài dừng một chút rồi lại nói: "Thuỷ thị lang nói, tấu chương này không thể đưa ra bên ngoài."

Trong lòng Chử Thiệu Lăng khẽ động, "Thôi được, bảo hắn tới tiền điện chờ đi."

Chử Thiệu Lăng cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Vệ Kích, "Có chút việc, em về tẩm điện nghỉ ngơi trước đi.

Nếu mệt thì cứ ngủ trước, xong việc ta sẽ về."

Vệ Kích thành thật gật đầu: "Tuy giờ đã tháng Ba nhưng vẫn hơi lạnh, Hoàng thượng nhớ để ý, bảo người đốt lò sưởi ở thiên điện đi, đừng để lạnh nhé."

Chử Thiệu Lăng thuận miệng đáp, "Ừm, em yên tâm."

Chử Thiệu Lăng đến thiên điện, Chử Thiệu Lăng khảy khảy tách trà, chậm rãi hỏi: "Việc làm tới đâu rồi?"

Lễ bộ Thị lang Thuỷ Hâm là do Chử Thiệu Lăng tự mình đề bạt, là thế lực trực tiếp dưới tay Chử Thiệu Lăng, vì làm việc ổn trọng lại khôn khéo nên rất được lòng hắn, tuổi còn trẻ mà đã có thể ngồi lên địa vị cao.

Thuỷ Hâm khom người khẽ đáp, "Chiếu thư đã soạn xong, thần trau chuốt vài lần, tự thấy có thể dùng rồi ạ."

Thuỷ Hâm tới gần đưa tấu chương cho Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng mở ra đọc kỹ rồi hơi nhíu mày: "Chưa nói đủ công huân của Vệ Kích, thêm chút đi."

Thuỷ Hâm do dự, hạ giọng nói: "Hoàng thượng, thần cho rằng khi tế trời thì nên nói nhiều những lời mà Khâm Thiên Giám đã phê thì vẫn tốt hơn, dù sao....dân chúng vẫn luôn kính sợ thần minh hơn mà."

"Vậy thì cũng không thể chỉ ít ỏi vài nét bút liền cho qua được, làm lại lần nữa."

Chử Thiệu Lăng đưa tấu chương cho Thuỷ Hâm, trầm giọng nói, "Thứ trẫm muốn là một chiếu thư có thể truyền thừa thiên cổ, không đơn thuần chỉ là một thánh chỉ, ngươi hiểu chưa?"

Thuỷ Hâm cúi đầu: "Hoàng thượng muốn lập Vệ Quốc Công làm Hoàng hậu, chuyện này tự nhiên phải vô cùng thận trọng, thần hiểu."

Chử Thiệu Lăng xua tay cho Thuỷ Hâm lui, Thuỷ Hâm rời khỏi thiên điện, vừa thấy người bên ngoài, gương mặt đã tái nhợt đi vì sợ hãi, lắp bắp nói: "Vệ....Vệ đại nhân...."

Chử Thiệu Lăng thầm nghĩ không ổn, vội vàng bước ra.

Vệ Kích biết Chử Thiệu Lăng chỉ có lệ với mình, sẽ không đốt lò sưởi, sợ Chử Thiệu Lăng lạnh nên mới mang lò sưởi tay đến, cho nên y đã nghe hết toàn bộ những gì hai người vừa nói trong điện rồi.

Sắc mặt Vệ Kích trắng bệch nhìn sang Chử Thiệu Lăng, thấp giọng nói: "Hoàng thượng....vừa rồi đang nói gì vậy?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back