Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

[BOT] Mê Truyện Dịch
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương 100


Sau đại điển đăng cơ, Chử Thiệu Lăng tổ chức đại yến cùng quần thần, tiệc tổ chức ở Xuân Hỉ Lâu, cả trong lẫn ngoài điện tổng cộng có hai trăm mười tám bàn tiệc.

Chử Thiệu Lăng ngồi trên thủ vị, vài vị lão Vương gia ngồi bên phải hắn, vị trí đầu tiên bên trái Chử Thiệu Lăng là Tử Quân Hầu, vị trí thứ hai là Tĩnh Quốc Công, sau đó là hai huynh đệ Vệ Chiến, Vệ Kích.

Sau khi Chử Thiệu Lăng uống ly đầu tiên, yến hội chính thức bắt đầu.

Trong điện không ngừng vang lên tiếng đàn sáo, vô cùng náo nhiệt.

Vương Mộ Hàn khom người rót rượu cho Chử Thiệu Lăng.

Chử Thiệu Lăng nghiêng đầu dặn dò gì đó, Vương Mộ Hàn gật gật đầu rồi xoay người bước đi.

Không bao lâu, tiếng chuông khánh trong điện dần thấp đi, thay vào đó là tiếng tỳ bà cất lên, nhóm vũ cơ nối đuôi nhau nhẹ nhàng nhảy múa, dáng vóc của vũ cơ đi đầu cực kỳ động lòng người.

Chử Thiệu Lăng không khỏi nhìn nhin rồi cười nói: "Đây là người do Vinh vương dâng lên phải không, từ lâu trẫm đã nghe nói tài nghệ ca múa hát kịch của vũ nương trong phủ hoàng thúc không thua gì vũ nương trong cung, quả nhiên là vậy."

Chử Thiệu Đào nghe vậy thì cười nhạt, chẳng phải thế sao, giáo phường nổi bật nhất ở đất phong cũng đã vào trong phủ của họ rồi.

Hắn cười lạnh: "Đúng vậy, ai không biết chắc còn tưởng phủ chúng ta sắp mở nhà thổ...."

Giọng Chử Thiệu Đào không cao không thấp, mấy vương gia bên cạnh muốn cười nhưng không dám, nín rất vất vả.

Vinh vương ở cách đó khá xa lại không nghe thấy, thấy Chử Thiệu Lăng khen lại còn vội đứng lên, cung kính nói: "Không dám không dám, chỉ là chút ngón nghề thô bỉ ở đất phong, không dám làm bẩn mắt Hoàng thượng."

Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt cười: "Hoàng thúc quá khiêm tốn, nữ tử phía trước này quả nhiên không tồi.....

Vương Mộ Hàn, thưởng."

Vương Mộ Hàn cúi đầu lĩnh mệnh, không lâu sau quả nhiên một khay châu báu được mang tới, nhóm vũ cơ biểu diễn một khúc xong tạ ơn ban thưởng rồi lui xuống.

Vinh vương nhìn sang Vệ Kích, trong lòng thầm do dự.

Nhưng Vệ Kích chẳng để ý, y vẫn nhớ lời Chử Thiệu Lăng dặn mình trước khi tham gia yến tiệc, chỉ có thể uống năm ly rượu.

Vệ Kích vẫn luôn yên lặng tính, sợ mình sơ ý uống nhiều hơn sẽ khiến Chử Thiệu Lăng không vui.

Chử Thiệu Lăng đã trông thấy rõ toàn bộ tình hình trong điện.

Hắn thưởng thức chén lưu ly trong tay, nhìn Vinh vương mà lòng thầm cười lạnh.

Dù sao Chử Thiệu Đào cũng chuẩn bị động thủ, phải tranh thủ lợi dụng một lần cuối trước khi Vinh vương chết mới được.....

Quả nhiên một lúc sau, Vinh vương mượn cớ thay quần áo rồi đi ra ngoài tìm tổng quản Phủ Nội Vụ, thấp giọng dặn dò một lúc lâu.

Tổng quản Phủ Nội Vụ nghe xong liền hoảng sợ, vội vàng hạ giọng nói: "Vương gia, tha cho nô tài đi, ai mà không biết Hoàng thượng chưa bao giờ sủng hạnh cung nữ?

Hơn nữa bây giờ còn đang phải để tang, sao có thể làm loại chuyện này?"

Vinh vương say rượu, khẽ nấc lên rồi cười nói: "Ngươi cẩn thận quá rồi, nói là để tang thôi chứ làm sao có thể thật sự nhịn được?

Làm dáng thôi ấy mà, vừa rồi Hoàng thượng còn nhìn chằm chằm Minh Hi, ánh mắt kia bổn vương còn không hiểu sao?

Hoàng thượng còn ban thưởng rất nhiều đồ, ý tứ như vậy còn chưa đủ rõ ràng hay sao?

Các ngươi hay thật đấy, bình thường cái gì cũng hiểu mà sao giờ lại ngốc như vậy?"

Tổng quản Phủ Nội Vụ cười khổ: "Vương gia vẫn luôn ở đất phong nên không biết, Hoàng đế của chúng ta không giống Tiên đế đâu, Hoàng thượng nha....."

Một đám cung nhân bưng đồ ăn bước qua hai người, tổng quản Phủ Nội Vụ liền kéo Vinh vương ra xa một chút, khẽ nói: "Có người được Hoàng thượng sủng hạnh đó, nô tài không tin Vương gia không biết!"

Vinh vương cười, đương nhiên là ông ta biết, giờ có ai không biết Chử Thiệu Lăng tiêu diệt toàn bộ Liêu Lương là vì Vệ Kích chứ, cho nên triều đình vừa kính vừa sợ Vệ Kích, không dám chọc giận y, cho nên xem ra....Chử Thiệu Lăng đối xử với người bên gối mình rất tốt.

Vinh vương vỗ vỗ vai tổng quản Phủ Nội Vụ, cười nói: "Thế thì sao?

Hoàng thượng sủng y thì cũng không thể không tìm người khác được, bổn vương cũng không tin Hoàng thượng sẽ không đại hôn, không nạp tam cung lục viện.

Ha ha....đàn ông ấy mà, thật nực cười...."

Vinh vương biết rõ tình hình hiện tại của bản thân.

Chử Thiệu Đào được lòng vua, Hoàng đế hiện tại rất coi trọng Chử Thiệu Đào và Vinh vương phi, địa vị của ông ta ở trong phủ càng lúc càng thấp.

Vinh vương cũng muốn lấy lòng Chử Thiệu Lăng, khổ cái là vẫn chưa có cách nào, giờ thấy Chử Thiệu Lăng có ý với Minh Hi thì sao có thể để vuột mất cơ hội này.

Nếu Minh Hi sớm ngày được Chử Thiệu Lăng sủng ái, vậy không phải muốn gì sẽ có nấy sao?

Chử Thiệu Lăng có thể vì Vệ Kích mà tiêu diệt Liêu Lương, vậy thì có thể vì Minh Hi mà nể trọng ông ta chút chứ?

Vinh vương nghĩ rất hay, còn nhét cả xấp ngân phiếu vào tay áo tổng quản Phủ Nội Vụ, mơ hồ cười: "Được rồi, chuyện này thì có đáng gì?

Lát nữa ngươi chỉ cần để Minh Hi trang điểm thành cung nữ rồi tới Càn Thanh Cung là được, không cần nói thêm gì nữa!"

Tổng quản Phủ Nội Vụ nắm ngân phiếu trong tay, cắn răng gật đầu: "Nếu chẳng may có chuyện gì....Vương gia nhớ nói đỡ cho nô tài một câu, ngài chạy thì dễ rồi, nhưng nô tài còn phải kiếm ăn dưới mí mắt Hoàng thượng!"

Vinh vương liên tục gật đầu: "Cứ yên tâm đi đi, bổn vương còn việc khác....

Ha ha..."

Vinh vương khẽ hát rồi rời khỏi, tổng quản Phủ Nội Vụ do dự rồi xoay người bước vào trong điện.

Trong đại điện, Chử Thiệu Lăng đang nhìn đồng hồ cát, Vương Mộ Hàn đến gần, khom người nói: "Bệ hạ, đã giờ Tuất ba khắc rồi."

Chử Thiệu Lăng quay sang nhìn Vệ Kích, vì uống rượu nên mặt y hơi đỏ, Chử Thiệu Lăng thầm cười khẽ, Vinh vương kia đúng là đồ ngu, so với những vũ cơ kia, đây mới là tuyệt sắc....

Chử Thiệu Lăng quay sang nhìn Vương Mộ Hàn, Vương Mộ Hàn biết ý liền khom người tới phía sau Vệ Kích khẽ nói mấy câu.

Vệ Kích ngẩng đầu nhìn Chử Thiệu Lăng đang ngồi bên trên.

Chử Thiệu Lăng đang mỉm cười nhìn y, hơi gật đầu, Vệ Kích liền đứng dậy đi theo Vương Mộ Hàn.

Trong Ngự Hoa Viên, Vệ Kích không khỏi hỏi: "Công công, còn chưa tàn tiệc mà ta đã rời đi....nếu có người khỏi thì biết nói sao?"

Vương Mộ Hàn ôn hòa cười: "Ta đã dặn họ, chỉ cần nói đại nhân không uống được nhiều nên đã say.

Vệ đại nhân cứ đi theo nô tài thôi, lát nữa Hoàng thượng cũng sẽ tới."

Vệ Kích chỉ đành đi theo Vương Mộ Hàn, xuyên qua Ngự Hoa Viên rồi tới Càn Thanh Cung, tới trước cửa cung, Vương Mộ Hàn khom người cười nói: "Từ lúc Tiên đế băng hà, trong cung vẫn luôn tu sửa, tổng cộng đã hai tháng.

Trong quá trình đó chỉ có Hoàng thượng từng tới vài lần, còn lại chưa ai tới đây cả.

Hoàng thượng nói chờ sửa xong thì đóng cửa, sau khi đăng cơ thì để Vệ đại nhân vào xem trước."

Trong lòng Vệ Kích ấm áp, đột nhiên y nghĩ tới đại hôn năm đó của Vệ Chiến và Công chúa Phức Nghi, lúc Chử Thiệu Lăng bảo Vương Mộ Hàn đưa mình về Tần vương phủ thì cũng như vậy.

Vương Mộ Hàn cũng nghĩ lại chuyện năm đó, cười nói: "Vệ đại nhân xem xem...."

Vương Mộ Hàn đỡ Vệ Kích vào cửa lớn, đi qua cửa thùy hoa rồi vào chính điện, đột nhiên trông thấy bảng hiệu "Họa Kích Điện", Vệ Kích sửng sốt.

Vương Mộ Hàn khom người, nghiêm mặt nói, "Hoàng thượng nói trước kia thế nào thì về sau vẫn sẽ như vậy.

Hôm qua Hoàng thượng đã sai người mang bảng hiệu này từ Tần vương phủ vào cung đó ạ."

Trong lòng Vệ Kích không khỏi tê rần, y nhớ trước kia Chử Thiệu Lăng từng nói, thiên hạ to lớn, chỉ nơi nào có Vệ Kích thì mới là nhà.

"Vệ đại nhân vào tẩm điện xem trước đi...."

Vương Mộ Hàn dẫn Vệ Kích đi qua hành lang gấp khúc, chỉ chỉ những cây hoa trong sân rồi lần lượt giải thích, "Ở đây đều là cây đào, một số là mang từ Tần vương phủ tới, một số là mang từ Thiên Thọ Hành Cung tới.

Hoàng thượng nói Vệ đại nhân thích hoa đào, cho nên Thừa Càn Cung sẽ không trồng loại khác, chỉ cần cây đào thôi.

Bây giờ như vậy, nhưng chỉ cần một hai tháng nữa là sẽ nở hoa, đỏ trắng hồng đủ cả.... ha ha, khi đó trong cung mới náo nhiệt được."

Vệ Kích gật gật đầu đi theo Vương Mộ Hàn vào trong, Vương Mộ Hàn nói tiếp: "Thảm trong tẩm điện dày hơn trong vương phủ trước kia.

Hoàng thượng nói Vệ đại nhân từng bị thương khi đánh giặc ở phía Tây, không thể nhiễm lạnh được.

Địa long trong Thừa Càn Cung cũng nhiều gấp đôi trước đây, lại trải thảm dày, tam cửu thiên cũng sẽ không lạnh."

"Những người hầu trong cung cũng được mang từ vương phủ tới, đều là những người đại nhân quen dùng, không thể khiến đại nhân khó chịu được."

Vương Mộ Hàn tiến lên vén mành cho Vệ Kích vào tẩm điện rồi cười nói, "Bài trí trong phòng này đều là do Hoàng thượng tự mình chọn, tất cả đều là tốt nhất, thậm chí giường phụ này cũng là mang từ vương phủ tới.

Hoàng thượng nói đại nhân thích nhất là nằm trên đó nghỉ trưa, bình thường đọc thoại bản cũng thích nằm trên giường này, sợ đổi giường khác sẽ không quen nên đã mang tới luôn."

Vệ Kích im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve những hoa văn chạm rỗng, trong lòng ê ẩm, Vương Mộ Hàn cười nói: "Đi dạo một vòng, có lẽ đại nhân đã mệt rồi, vừa lúc có thể nghỉ ngơi ở đây một lát.

Nô tài về Xuân Hỉ Lâu trước, lát nữa Hoàng thượng sẽ tới."

Vệ Kích gật đầu rồi khẽ nói: "Trời tuyết đường trơn, dặn người nâng bộ liễn cẩn thận chút."

"Vâng vâng."

Vương Mộ Hàn cười nói, "Nô tài sẽ nói những lời này cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nghe xong nhất định sẽ vui vẻ, nô tài đi trước."

Vương Mộ Hàn đi đón Chử Thiệu Lăng, quả nhiên chỉ khoảng nửa canh giờ, Chử Thiệu Lăng đã trở lại.

Vệ Kích vội ra đón, Chử Thiệu Lăng thấy Vệ Kích đã thay thường phục liền cười nói: "Em mệt rồi phải không?"

Chử Thiệu Lăng quay đầu nói, "Lui hết đi, trẫm và Vệ Quốc Công có chuyện muốn nói."

Vương Mộ Hàn nghe vậy vội dẫn cung nhân lui ra, Vệ Kích nhìn Chử Thiệu Lăng một thân long bào mà hơi hoảng hốt, thấp giọng gọi, "Hoàng thượng...."

"Suỵt...."

Chử Thiệu Lăng bước lên, một tay ôm Vệ Kích, tay kia dùng ngón trỏ khẽ chạm lên môi y, nhẹ giọng cười, "Cả ngày nay phải nghe gọi Hoàng thượng rồi, gọi cách khác đi...."

Vệ Kích mím môi, lắc đầu khẽ nói: "Hoàng thượng đừng đùa, thần thay áo cho Hoàng thượng...."

Chử Thiệu Lăng tranh tay Vệ Kích, cười nói, "Ai đùa em?

Ở đây không có người ngoài, gọi dễ nghe chút nào....."

Chử Thiệu Lăng không khỏi vỗ vỗ eo Vệ Kích, trêu chọc, "Em gọi ta liền tha cho em...."

Vệ Kích quay đầu đi, hốc mắt bỗng ửng đỏ, Chử Thiệu Lăng bật cười, vội dỗ dành, "Làm sao thế này?

Không gọi thì thôi, em sao thế?"

"Thần thất lễ...."

Vệ Kích cúi đầu xuống, Chử Thiệu Lăng cười nói: "Ta hôm nay đã uống hơi nhiều rồi, Vệ Quốc Công chịu khó chút nhé....hửm?"

Vệ Kích lắc đầu, khàn giọng nói: "Thần....thần không nhận nổi tình cảm lớn như vậy của Điện hạ...."

Chử Thiệu Lăng nghe vậy mới hiểu, hắn cười cười ôm y vào lòng, khẽ nói: "Nơi chúng ta ở sau này mà, sửa sang nhiều chút chẳng phải tốt sao?

Cũng có phải đơn thuần vì em đâu, ta cũng sẽ ở đây mà....Vương Mộ Hàn đã đưa em đi dạo hết chưa?

Có thích không?"

Trong lòng Vệ Kích nóng lên, y gật đầu: "Thích ạ...."

Chử Thiệu Lăng cười: "Thích?

À, vậy là đang làm nũng với ta sao?"

Chử Thiệu Lăng dùng ngón cái khẽ lau khóe mắt Vệ Kích rồi khẽ dỗ dành, "Không phải muốn thay áo cho ta sao?

Tới đây nào...."

Vệ Kích lau mặt, nhẹ nhàng cởi nút thắt trên long bào, Chử Thiệu Lăng nắm tay Vệ Kích, nhẹ giọng nói: "Chỉ chút xíu chỗ tốt này mà đã không chịu nổi sao?

Em chờ sau này đi....ta có thể đối với em càng tốt hơn."

Chử Thiệu Lăng hơi cúi đầu, khẽ hôn lên môi Vệ Kích rồi thừa cơ đẩy người lên giường.

Vốn còn tưởng Vệ Kích sẽ trốn, không ngờ Vệ Kích lại giơ tay ôm hắn như không muốn rời xa.

Chử Thiệu Lăng cười, chờ xem, hắn sẽ đưa cả thiên hạ này tới trước mặt y.....

Trong phòng, long bào của Chử Thiệu Lăng tùy ý ném trên giường phụ, chăn bông trên giường bị lật tung thành từng nếp uốn, Chử Thiệu Lăng trần trụi thân trên đè lên người Vệ Kích, không ngừng hôn cổ cùng vành tai Vệ Kích, Vệ Kích khó chịu ôm cổ Chử Thiệu Lăng, khẽ cầu xin: "Hoàng thượng, thần... nơi đó của thần...."

"Nơi nào?"

Chử Thiệu Lăng cười, giọng khàn khàn, "Lần nào cũng nhanh như vậy, bây giờ phải phạt em...."

Vệ Kích trần trụi toàn thân, chỉ có thân dưới bị Chử Thiệu Lăng dùng dây lụa vàng buộc chặt ở gốc, Chử Thiệu Lăng không ngừng xoa nắn đầu vú của Vệ Kích, giọng trầm thấp: "Ngoan, chờ ta ra thì sẽ tha cho em...."

"Thần không được...."

Vệ Kích liều mạng lắc đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, lần nào Chử Thiệu Lăng cũng lâu như thế, làm sao y chịu được.

Toàn thân Vệ Kích bị Chử Thiệu Lăng khiêu khích như muốn bay lên, nhưng chỗ đó vẫn cứ bị buộc chặt.

Vệ Kích thật sự không chịu được, không khỏi cầu xin, "Thần không được, chỗ đó đau, chỗ đó đau....

Hoàng thượng, tha cho thần đi mà...."

Chử Thiệu Lăng bị Vệ Kích gọi đến mức trái tim nóng lên, cho dù y có khó chịu tới mức nào, rõ ràng chỉ cần đưa tay là có thể cởi thứ đang trói buộc, vậy mà cứ luôn cắn răng chịu đựng vì hắn....

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, cố ý cầm lấy nơi đó nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị buộc lại, khẽ nói: "Không phải đã nói cho em sao?

Giúp ta xuất ra... ta sẽ tạm tha cho em, nào...."

Chử Thiệu Lăng xoay người tựa vào đầu giường, ôm Vệ Kích vào lòng, mắt phượng tối lại, khàn giọng nói: "Vệ Kích ngoan... em hầu hạ ta thư thái, ta cũng sẽ cho em thoải mái...."

Chử Thiệu Lăng cố ý dùng hạ thân cọ cọ vào bụng Vệ Kích, Vệ Kích hiểu, y cố nén ngượng ngùng kéo tiết khố Chử Thiệu Lăng xuống một chút, nắm chặt nơi đó xoa nắn.

Chử Thiệu Lăng thở nhẹ: "Chỉ xoa thôi thì không ra được...."

Vệ Kích ngẩng đều ngơ ngác nhìn Chử Thiệu Lăng, y không hiểu.

Chử Thiệu Lăng cười thầm, nhóc ngốc này, chẳng biết gì cả....

Chử Thiệu Lăng đặt một tay trên gáy Vệ Kích nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó hơi đè xuống, thấp giọng nói: "Ngậm vào nào... chờ nó ướt rồi ta sẽ tiến vào nơi đó của em, cho em thoải mái...."

Mặt Vệ Kích đỏ bừng lên, tội nghiệp cho y, kinh nghiệm tình ái đều chỉ do một mình Chử Thiệu Lăng chỉ dạy, làm gì biết những thứ khác.

Vừa nghe lời này, y suýt nữa xấu hổ đến phát ngất, giọng còn mang theo một tia khóc: "Hoàng thượng...."

Chử Thiệu Lăng khẽ mỉm cười nhìn y, cũng không dùng sức ấn đầu y nữa, chỉ yên lặng chờ Vệ Kích chủ động ngậm lấy.

Vệ Kích cũng không ngại gì cả, thân thể Chử Thiệu Lăng, nơi nào y cũng thích, nhưng đây là lần đầu tiên y làm việc này.

Vừa nghĩ đến chuyện lát nữa nơi đó của Chử Thiệu Lăng sẽ tiến vào thân thể mình, Vệ Kích liền ngượng đến muốn ngất....

Vệ Kích do dự một lúc, cuối cùng không còn cách nào, chỉ phải cúi đầu ngậm lấy.

Chử Thiệu Lăng thoải mái thở dài, Vệ Kích rũ mi, liếm nhẹ hành thân theo lời Chử Thiệu Lăng hướng dẫn....

"Đúng rồi, sâu thêm một chút nào...."

Vệ Kích xấu hổ đến mức đỏ bừng cả người.

Y cố nén khó chịu ngậm vào toàn bộ, cố gắng dùng khoang miệng mềm mại lấy lòng Chử Thiệu Lăng.

Vệ Kích càng ngậm càng sâu, cánh môi gần như hôn lên gốc dương vật người kia.

Chử Thiệu Lăng rút dương vật ra, khàn giọng nói: "Xoay người lại...."

Vệ Kích ngoan ngoãn nằm sấp xuống, trong lòng có hơi chờ mong.

Chử Thiệu Lăng cúi người chậm rãi tiến vào thân thể Vệ Kích, một tay không ngừng ấn lên lỗ nhỏ, để cho Vệ Kích dễ chịu hơn một chút, dương vật tiến vào từng tấc, tay kia tháo dây buộc trên hành thân Vệ Kích, chậm rãi thúc eo....
 
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương 101


Hôm sau, đến giờ Mẹo Vệ Kích mới dậy, y ngồi dậy nhìn tới nhìn lui, rèm cửa bằng lụa thêu vàng trong tẩm điện xếp tầng tầng lớp lớp.

Vệ Kích không biết giờ đã là lúc nào, nhưng lòng vẫn nhớ chuyện Chử Thiệu Lăng phải vào triều, muốn gọi hắn nhưng lại sợ nếu còn sớm thì sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của Chử Thiệu Lăng.

Đang định khẽ khàng xuống giường nhìn xem thì Chử Thiệu Lăng đã tỉnh, ôm eo y túm trở về....

"Muốn đi vệ sinh à."

Chử Thiệu Lăng mở mắt nhìn ra ngoài, "Gọi người mang bô vào đi."

Vệ Kích lắc đầu, khẽ nói, "Đánh thức Hoàng thượng sao, thần còn đang nghĩ xem đã là giờ nào rồi, sợ chậm trễ giờ lâm triều."

Chử Thiệu Lăng bật cười, kéo chăn đắp cho Vệ Kích: "Sao em chăm chỉ quá vậy, thượng triều chậm một khắc nửa khắc thì có sao?

Tiên đế năm xưa còn có lúc thượng triều muộn đến hai canh giờ ấy chứ, đêm qua em không mệt sao?

Nằm chút nữa đi..."

"Lần đầu thượng triều sao có thể đến muộn chứ?"

Vệ Kích đang nằm trong chăn mà cũng không quên khuyên can một câu, "Hơn nữa Hoàng thượng đâu có giống Tiên đế, Hoàng thượng phải là thịnh thế minh quân."

Chử Thiệu Lăng nghĩ thầm ta nói muốn làm minh quân khi nào hả....nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ thụ giáo, "Phải, vậy còn phải làm phiền ái khanh liên tục đốc xúc trẫm."

Vệ Kích bật cười: "Thần đang nói chính sự mà..."

"Ta cũng đang nói chính sự mà."

Chử Thiệu Lăng nghiêng người, nhẹ nhàng xoa xoa sau eo Vệ Kích, dịu dàng hỏi, "Lần này còn đau eo không?"

Vệ Kích rũ mắt lắc lắc đầu, Chử Thiệu Lăng lại xoa mạnh mấy lần: "Tin em được chắc?

Có đau thật em cũng không nói.

Lát nữa ta đi thượng triều thì bảo Vương Mộ Hàn chuẩn bị nước tắm hoa hồng cẩu kỷ cho em."

Chử Thiệu Lăng xốc trung y của Vệ Kích lên, sờ sờ vết sẹo trên người y rồi khẽ nói: "Thái y nói trời lạnh là vết thương này sẽ vừa đau vừa ngứa, sao em lại không nói chứ?"

Vệ Kích vội vã lắc đầu: "Thái y nói quá lên thôi mà, lúc trời đổ tuyết thì chỉ hơi ngứa chút thôi, sau đó thì không thấy gì nữa."

"Vậy cũng là khó chịu rồi phải không?"

Chử Thiệu Lăng khẽ xoa đầu Vệ Kích rồi trách mắng, "

Sau này ngày nào Chương thái y cũng sẽ tới bắt mạch cho em, nếu đau hay ngứa thì phải nói với Chương thái y nghe không....

Còn giấu giếm thì xem ta phạt em thế nào."

Trong lòng Vệ Kích nóng lên, y rũ mắt: "Vâng, thần biết rồi."

"Nghe thái y nói mùa đông ngâm nước nóng nhiều sẽ tốt hơn chút, cho thêm cả dược liệu giúp lưu thông máu nữa.

Em chịu khó ngâm đi, phải trị tận gốc triệu chứng này mới được, còn nhỏ như vậy mà..."

"Hoàng thượng, giờ Mẹo hai khắc rồi."

Vương Mộ Hàn bên ngoài noãn các nhắc nhở, "Hoàng thượng dậy chưa ạ?"

"Còn nhỏ như vậy mà đã để lại bệnh căn thì sao chứ?"

Chử Thiệu Lăng lại kéo chăn qua đắp cho Vệ Kích, sau đó xuống giường rồi lại buông màn giường xuống rồi mới nói vọng ra bên ngoài, "Vào đi."

Cung nhân chờ hầu hạ bên ngoài nghe vậy liền nối đuôi nhau mà bước vào, nhẹ tay nhẹ chân hầu hạ Chử Thiệu Lăng rửa mặt, mười mấy người không một ai dám nhìn trên giường, chỉ chuyên tâm hầu hạ Chử Thiệu Lăng.

Vương Mộ Hàn nhận lấy long bào cung nhân dâng lên rồi giúp Chử Thiệu Lăng mặc vào, Chử Thiệu Lăng hơi hơi ngẩng đầu để Vương Mộ Hàn tiện cài nút áo cho hắn, nhàn nhạt ra lệnh: "Chờ y dậy thì mang đồ ăn lên xong rồi chuẩn bị nước thuốc cho y ngâm mình, trẫm đã xem đơn thuốc do Chương thái y kê rồi, có chút dược liệu e là đồ trong Ngự Dược Phòng không tốt, ngươi lấy trong kho ra dùng trước đi."

"Vâng vâng."

Vương Mộ Hàn liên tục đáp ứng, gật đầu nói, "Nô tài sợ người bên dưới không hiểu dược lý nên đều tự mình xem kỹ dược liệu rồi mới sắc, chắn chắn không sai lầm đâu."

Chử Thiệu Lăng vuốt nhẹ dải lụa trên thái dương, gật đầu nói: "Cẩn thận thì sẽ không có sai lầm lớn."

Chử Thiệu Lăng ra khỏi noãn các dùng tảo thiện, Vương Mộ Hàn cho cung nhân lui hết rồi khẽ nói: "Hoàng thượng, tối qua quả nhiên Vinh vương đã dâng vũ nương tên Minh Hi kia tới.

Lúc ấy Hoàng thượng đang nói chuyện với Vệ đại nhân, nô tài đã cho giữ người lại rồi."

Chử Thiệu Lăng cười lạnh: "Ai hỗ trợ đưa người vào?"

Vương Mộ Hàn khẽ thưa: "Là Địch Bảo – Tổng quản Phủ Nội Vụ."

"Vậy thì vừa lúc..."

Địch Bảo này không phải người của Chử Thiệu Lăng, hắn còn đang tìm cớ đuổi gã đi đây.

Chử Thiệu Lăng cười nói, "Truyền ý chỉ của trẫm, Tổng quản Phủ Nội Vụ Địch Bảo không tuân pháp kỷ, tổn hại quốc hiếu, cách chức ngay trong ngày rồi đuổi ra khỏi cung đi.

Chức Tổng quản Phủ Nội Vụ sẽ do công công tiếp nhận."

Vương Mộ Hàn đại hỉ, dập đầu tạ ơn, Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt cười: "Nên làm."

Vương Mộ Hàn vẫn tạ ơn không dứt, rồi lại hỏi: "Vậy nên xử lý vũ nương kia thế nào ạ?"

"Ai đưa tới thì trả lại cho người đó."

Chử Thiệu Lăng buông đũa bạc, đứng dậy, "Không cần lén lút, cứ quang minh chính đại trả lại cho Vinh vương, để càng nhiều người biết càng tốt."

Vương Mộ Hàn bừng tỉnh, cười nói: "Nô tài hiểu rồi, Hoàng thượng đang muốn nói cho mọi người, chớ nên làm những việc như vậy."

Chử Thiệu Lăng hờ hững đáp: "Không đơn giản chỉ vậy....trở về ngươi sẽ biết."

Vương Mộ Hàn không nghĩ ra nhưng cũng không dám hỏi thêm nữa, hầu hạ Chử Thiệu Lăng ra ngoài lên bộ liễn, sau đó đi làm những việc Chử Thiệu Lăng đã dặn dò.

Lúc lâm triều, Chử Thiệu Lăng đã mạnh mẽ thi hành chính sách chấn chỉnh lục bộ, lại dặn dò các vấn đề ở Vân Nam kia.

Cả đám quan lại đều thầm lo sợ, Hoàng đế đang muốn thay máu triều đình sao?

Chử Thiệu Lăng ngồi trên ngai vàng, quan sát toàn bộ vẻ mặt của triều thần, cuối cùng cười nói: "Hôm nay là lần đầu tiên trẫm thượng triều, cho nên sẽ nói thêm vài câu..."

Chử Thiệu Lăng mỉm cười, chậm rãi nói: "Tiên đế nhân từ, có một số việc không nhìn thấy, có một số việc thấy, nhưng lại nể tình nghĩa mấy đời của chúng ái khanh cho nên sẽ không nói gì, chỉ tiếc...trẫm không tốt tính như Tiên đế.

Với trẫm, mọi chuyện đều phải rõ ràng rành mạch, trong mắt trẫm không chấp nhận được một hạt cát.

Còn tính tình trẫm ra sao... ha, có lẽ chúng ái khanh cũng đã biết rồi."

Đám người bên dưới không khỏi nghĩ tới hơn một ngàn thi thể treo ngoài thành Phong Hòa, những người được Tiên đế nể nang trước kia đều toát mồ hôi lạnh, có người đã hơn sáu mươi còn không khỏi trắng bệch mặt mũi.

Chử Thiệu Lăng coi như không thấy, nhàn nhạt nói: "Chúng ái khanh đã hiểu ý trẫm chưa?"

Chúng quang lại vội vàng thưa vâng, Chử Thiệu Lăng đứng dậy cười nói: "Hiểu thì tốt, trẫm mới tiếp nhận triều chính, mọi việc trong triều cũng mong chúng ái khanh phụ trợ."

Các đại thần vội hô "không dám", không có chuyện gì quan trọng nữa liền bãi triều, Chử Thiệu Lăng liền đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.

Trong Từ An Điện ấm áp như xuân, Thái Hoàng Thái Hậu đang dựa vào gối mềm, nói chuyện nhà với vài vị Thái phi.

Chử Thiệu Lăng bước vào noãn các, cung kính quỳ xuống thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu cười rồi vội bảo Tôn ma ma nâng hắn dậy, sau đó kéo hắn tới bên cạnh, cười nói: "Đứa nhỏ này...lúc nào cũng đa lễ như vậy, trời lạnh như vậy mà quỳ trên đất không lạnh sao?"

Nói là nói vậy nhưng trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu vẫn rất vui.

Sau khi đăng cơ, Chử Thiệu Lăng càng hiếu thuận với bà hơn.

Trước kia có rất nhiều việc hắn không quyết định được, nhưng vừa đăng cơ đã dặn dò Phủ Nội Vụ, tất cả những thứ cung ứng cho Từ An Điện đều nhiều hơn gấp bội.

Những đồ ăn uống mặc của Thái Hoàng Thái Hậu đều là tốt nhất hoàng cung, các cáo mệnh trong cung ngoài cung tới thỉnh an đều nói Thái Hoàng Thái Hậu thật có phúc.

Thái Hoàng Thái Hậu rất vui, thậm chí sức khỏe cũng tốt hơn chút.

"Ai gia nghe nói ngươi lại ban ba chức cáo mệnh cho phủ Tĩnh Quốc Công phải không?"

Thái Hoàng Thái Hậu cười nói, "Cao quá mức rồi, phong tam phẩm thôi là được, ngay cả con dâu trong nhà mà cũng được phong nhị phẩm cáo mệnh..."

Chử Thiệu Lăng cười: "Mẫu gia của Hoàng tổ mẫu đáng được vinh sủng bậc nhất mà.

Giờ Vi Hàm Tường cũng rất được trọng dụng, tôn nhi đã phái hắn đến Hộ bộ rồi.

Đống sổ nợ rối mù ở Hộ bộ còn phải trông vào hắn mà, ban cho phu nhân hắn một chức cáo mệnh cũng có sao đâu."

Thục thái phi nghe vậy liền cười nói: "Công tử của phủ Tĩnh Quốc Công sao có thể không tài giỏi được?

Dù có trẻ tuổi chút thì có Hoàng thượng đề điểm cũng sẽ đâu vào đấy thôi."

Thái Hoàng Thái Hậu lại càng cười thoải mái hơn, nói: "Cũng không thể quá dung túng họ được, nếu có gì làm không tốt, nên xử trí thế nào thì Hoàng đế cứ xử trí như vậy, còn trẻ tuổi thì phải dạy dỗ chút mới phải..."

Giờ người của phủ Tĩnh Quốc Công và phủ Tử Quân Hầu liên tục tiếp nhận chức vị quan trọng trong triều.

Thái Hoàng Thái Hậu hoàn toàn yên tâm, Chử Thiệu Lăng không giống Tiên đế, hắn là người biết tri ân báo đáp.

Hai gia tộc kia bị Tiên đế chèn ép tận mấy chục năm, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu.

Chử Thiệu Lăng cười đáp ứng, lại nói chuyện với Thái Hoàng Thái Hậu một lúc mới về Thừa Càn Cung.

Trong Thừa Càn Cung, Vệ Kích vừa ra khỏi bồn tắm, sợ trên người còn lưu lại vị thuốc nên còn dùng khăn lau kỹ đi, vừa mặc quần áo xong thì Chử Thiệu Lăng vào.

Chử Thiệu Lăng cười nói: "Em thoải mái quá...mau tới giúp ta thay bộ đồ này ra, gò bó lắm."

Vệ Kích vội lấy thường phục của Chử Thiệu Lăng ra rồi giúp hắn thay đồ.

Chử Thiệu Lăng cúi đầu, khẽ ngửi bên gáy Vệ Kích rồi cười nói: "Ngâm thuốc gì vậy?

Sao thơm thế?"

Vệ Kích vội ngửi ngửi trên người rồi khẽ đáp: "Thần còn cố ý lau rồi, vẫn còn mùi sao?"

"Có chút, nhưng thơm lắm, sau này em dùng thường xuyên đi."

Chử Thiệu Lăng buộc lại ngọc bội trên hông rồi cúi đầu hôn môi Vệ Kích, cười nói, "Buổi chiều không còn việc gì quan trọng nữa rồi, ta chơi cờ với em."

Vệ Kích rũ mắt cười, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Đáng lẽ thần phải vào trong quân, trước đó do có lễ tang của Tiên đế nên cứ luôn không tới.

Giờ không còn việc gì nữa rồi, nhưng thần vẫn muốn đến đó xem xem...được không ạ?"

Chử Thiệu Lăng hơi khựng lại rồi gật đầu, "Được chứ, đương nhiên là được....Nhưng giờ trời lạnh, vết thương trên người em còn chưa khỏi hẳn, chờ thêm chút nhé, chờ đến đầu xuân ấm áp, ta tự khắc có việc cần giao cho em."

Vệ Kích chỉ phải gật đầu, Chử Thiệu Lăng cười nói: "Cho em nhàn hạ chút còn không tốt sao?

Trời sinh mệnh lao lực hay sao vậy hả?

Hôm nay là mười sáu, ta cùng em lên Hải Yến Lâu ngắm pháo hoa đi."

Vệ Kích cười cười: "Vâng, nhưng...tối nay Hoàng thượng nhớ phải để ý chút, đừng làm gì trước mặt nhiều người vậy....để người ta thấy thì không tốt đâu."

Chử Thiệu Lăng bật cười: "Ta làm sao?"

Vệ Kích ngượng ngùng mím môi, buổi tiệc đêm qua, cứ một lúc Chử Thiệu Lăng lại nhìn y, tuy y cũng luôn không nhịn được mà nhìn Chử Thiệu Lăng, nhưng thần tử nhìn Hoàng đế thì không sao, chứ Hoàng đế mà cứ nhìn chằm chằm thần tử thì có hơi quá rồi.

Vệ Kích nghĩ nghĩ rồi khẽ nói: "Là...đừng cứ luôn nhìn thần."

"Thú vị đấy, em không nhìn ta thì sao biết ta cứ luôn nhìn em?"

Chử Thiệu Lăng cười, "Hơn nữa tối nay thì em không cần lo, chỉ có hai chúng ta thôi, không còn ai khác."

Vệ Kích sửng sốt: "Không phải còn có nhóm hoàng thân quốc thích sao?"

"Đang quốc hiếu thì sao có thể cứ luôn tầm hoan mua vui được?

Ta đã lệnh cho họ năm nay không tới rồi."

Chử Thiệu Lăng nói vô cùng có lý, "Hải Yến Lâu đã chuẩn bị xong rồi, hai ta ngắm cảnh giùm cho đám hoàng thân quốc thích kia cũng được."

Vệ Kích không nhịn được cười, gật đầu: "Vâng."

Tối đó, hai người dùng bữa xong liền tới Hải Yến Lâu.

Ngoài cửa sổ Hải Yến Lâu còn có mười hai cái lò sưởi, cho nên dù mở cửa sổ cũng không lạnh lắm.

Chử Thiệu Lăng và Vệ Kích cùng dựa trên ghế Tiêu Tương ngắm pháo hoa.

Chử Thiệu Lăng lười biếng nằm, năm nào cũng vậy, hắn đã sớm xem chán rồi.

Nhưng Vệ Kích lại rất vui, trước đó y chỉ xem bên ngoài, không đẹp bằng ngồi trên lầu xem.

Vệ Kích nhìn chăm chú từng cụm pháo hoa bên ngoài khiến Chử Thiệu Lăng thấy hơi buồn cười, liền lấy một miếng điểm tâm long nhãn trong tráp bên cạnh đút cho y.

Vệ Kích ngậm điểm tâm trong miệng, đầu lưỡi còn lơ đãng cọ vào ngón tay Chử Thiệu Lăng.

Trong lòng Chử Thiệu Lăng nóng lên, đang định cúi đầu hôn Vệ Kích thì Vương Mộ Hàn vào.

Chử Thiệu Lăng ngồi trở lại, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

Vương Mộ Hàn tới gần, cúi người khẽ nói: "Hoàng thượng, lão Vinh vương hoăng."

Vệ Kích ngồi dậy nhìn Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng thản nhiên nói: "Trẫm đã biết, bảo Phủ Nội Vụ phát tang đi."

Vương Mộ Hàn khom người nhận lệnh, Chử Thiệu Lăng cười trấn an Vệ Kích: "Chết thì thôi, đừng để mất nhã hứng."

Vệ Kích thấy Chử Thiệu Lăng không hề giật mình, liền biết chuyện này đã nằm trong dự đoán của hắn, không cần phải nhiều lời nữa.

Chử Thiệu Lăng lấy tấm thảm lông cáo bên cạnh đắp lên người cả hai rồi cười nói: "Em thích thì ra sẽ bảo họ phóng thêm nhiều chút...."

Hôm sau lâm triều, Chử Thiệu Lăng dặn dò chuyện Vinh vương, chỉ nói thương xót Vinh vương tuổi còn trẻ, hơn nữa là vì tới hoàng thành nên mới xảy ra chuyện, cho nên phải quan tâm nhiều hơn, rồi gia phong cho Thế tử Chử Thiệu Đào là thân vương.

Khi Chử Thiệu Lăng xuất chinh, Chử Thiệu Đào vẫn luôn ở hoàng thành giúp Chử Thiệu Lăng chuẩn bị mọi việc, có công phò trợ.

Các đại thần cũng hiểu ý Chử Thiệu Lăng, phụ họa theo vài câu rồi quyết định chuyện này.

Vốn là do Chử Thiệu Đào không nhịn nổi liền động thủ, thái y do Chử Thiệu Lăng phái đi cũng sẽ chỉ nói là do Vinh vương đột nhiên phát bệnh thì việc này cũng xong.

Nhưng không hiểu sao trong cung lại có lời đồn, là do lão Vinh vương dâng mỹ nữ cho Hoàng đế, phạm vào kiêng kỵ của Hoàng đế, cho nên Thánh thượng mới giận dữ, động thủ với lão Vinh vương.

Ban đầu mọi người đều không tin, dù sao cũng chỉ dâng lên một nữ tử, Hoàng thượng không thích thì thôi chứ sao còn động thủ?

Chuyện này sao có thể chứ, lại có người lén nghị luận, nói Hoàng đế độc sủng vị nào đó, không thích người khác xen vào, cho nên mới nổi giận.

Mọi người nửa tin nửa ngờ, sau đó lại nghe nói Tổng quản Phủ Nội Vụ hỗ trợ Vinh vương dâng mỹ nữ đã bị giáng chức đuổi khỏi cung, lập tức ai cũng tin là việc này đã chọc giận Hoàng đế.

Từ đó, tặng người lên giường Hoàng đế đã trở thành một điều tối kỵ của đám người trong hoàng thành.

Lão Vinh vương chết cùng Tổng quản Phủ Nội Vụ bị cách chức khiến mọi người đều hiểu cách này không thể lấy lòng Hoàng đế, trái lại sẽ càng chết nhanh hơn.

Chử Thiệu Lăng dựa trên giường nghe Vương Mộ Hàn bẩm báo rồi cười cười gật đầu, rất tốt.
 
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương102


Đoàn người Chử Thiệu Đào sau khi chịu tang ở hoàng thành xong liền về đất phong.

Trước khi đi, Chử Thiệu Đào còn cố ý bao một tầng ở Tuý Tiên Lâu để gặp Vệ Kích, hai người vẫn luôn nói chuyện, ăn một bữa cơm đã mất gần hai canh giờ.

Sau khi đón người về, Chử Thiệu Lăng thấy trên người Vệ Kích có mùi rượu, nửa cười nửa không, nói, "Ngày thường ở trước mặt ta cũng chẳng uống rượu, dỗ em uống một ly mà còn khó hơn lên trời, giờ ra ngoài với Chử Thiệu Đào lại uống rồi à?"

Thực ra Vệ Kích cũng chỉ uống mấy chén trước khi từ biệt, coi như đưa tiễn, chỉ không ngờ rượu mơ của Tuý Tiên Lâu tác dụng chậm nhưng rất mạnh, giờ đã hơi choáng đầu.

Cho nên Vệ Kích không hiểu ý tại ngôn ngoại của Chử Thiệu Lăng, chỉ thành thật nói, "Ngày mai Vương gia sẽ về đất phong, cứ mời mãi, thần không từ chối được nên uống chút....

Còn khi ở trước mặt Hoàng thượng thì đương nhiên không thể uống rồi..."

Cung nhân tiến lên dâng trà, Vệ Kích nhận lấy cầm trong tay rồi nói tiếp, "Uống rượu hỏng việc, bên người Hoàng thượng tuỳ lúc tuỳ nơi đều có thể có chuyện.

Thần là thị vệ của Hoàng thượng, sao dám để mình choáng váng được."

Trong lòng Chử Thiệu Lăng nóng lên, hắn đuổi cung nhân ra, tự mình lấy thường phục ra thay cho Vệ Kích, cười nói: "Đã là Quốc Công rồi, sao cứ luôn nói mình là thị vệ thế, không sợ người ta cười cho hay sao?"

Vệ Kích chỉnh lại xiêm y, lắc đầu: "Không sợ, là do Hoàng thượng cất nhắc.

Thần chỉ là thị vệ của Hoàng thượng thôi, không dám quên."

Cảm giác hơi bực vừa rồi của Chử Thiệu Lăng đã được câu nói này xoa dịu, hắn xoa đầu Vệ Kích, "Lát nữa Phức Nghi sẽ đưa bọn nhỏ vào cung, đã mấy hôm em không gặp con mình rồi phải không?"

Vệ Kích cười, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy thần đi tắm trước đã, không lát nữa lại dính mùi sang bọn nhỏ."

Chử Thiệu Lăng bật cười: "Làm gì có mùi rượu nồng như vậy đâu, thôi, nghỉ ngơi một chút đi."

Vệ Kích vào phòng tắm, Chử Thiệu Lăng liền gọi người đi theo Vệ Kích hôm nay tới, người kia nói rõ ràng toàn bộ những gì Vệ Kích và Chử Thiệu Đào nói ở Tuý Tiên Lâu, cuối cùng còn nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Quả thực ban đầu Vệ đại nhân vẫn luôn từ chối không uống, Vương gia mời mãi, Vệ đại nhân mới uống mấy chén."

Chử Thiệu Lăng gật đầu, nhàn nhạt nói: "Trẫm biết, trí nhớ ngươi không tồi, xuống lĩnh thưởng đi."

Người nọ dập đầu rồi lui xuống, Vương Mộ Hàn bưng trà lên cho Chử Thiệu Lăng, khẽ cười nói: "Hoàng thượng cũng quá nhọc lòng, người khác không tin Vệ đại nhân thì ngài cũng nên tin chứ, sao phải cẩn thận như vậy?

Nếu Vệ đại nhân biết...lại khiến Vệ đại nhân suy nghĩ thì không tốt."

"Không phải trẫm không tin y..."

Chử Thiệu Lăng uống một ngụm trà, có lẽ người khác không thể hiểu được, nhưng thực ra hắn chỉ đơn thuần muốn biết Vệ Kích đã nói gì làm gì khi hắn không có mặt mà thôi.

Hắn muốn biết mọi chuyện của Vệ Kích, không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì cả.

Chử Thiệu Lăng đặt tách trà xuống, khẽ cười: "Hơn nữa trẫm cũng không sợ y biết, không tin ngươi cứ nói thẳng với Vệ Kích, bảo là mỗi ngày trẫm đều phái người theo sát hành tung của y rồi báo cho mình, để xem Vệ Kích có giận không?"

Vương Mộ Hàn vội cười làm lành: "Nô tài không dám."

Chử Thiệu Lăng khẽ bật cười: "Trẫm không doạ ngươi, y thực sự không để bụng đâu, ngươi cứ đi thử đi."

Vương Mộ Hàn cười khổ, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin tha: "Lão nô trăm triệu lần không dám, lão nô cũng sẽ dặn dò cẩn thận đám người dưới, tuyệt đối không được để Vệ đại nhân biết."

Chử Thiệu Lăng bật cười, lắc đầu không nói nữa.

Hắn thực sự không có ý đe doạ Vương Mộ Hàn, hắn có tự tin, dù Vệ Kích có biết chuyện thì cũng sẽ hiểu hắn không phải đang giám thị y.

Vệ Kích lại chẳng có chuyện gì cần giấu hắn, đương nhiên y sẽ không sợ.

Còn hắn thì chỉ tò mò xem Vệ Kích làm gì bên ngoài thôi, chuyện đơn giản như vậy nhưng sao người khác cứ nghĩ phức tạp?

Chử Thiệu Lăng đắc ý thở dài, thiên hạ không có chuyện gì nên người ta cứ thích lo sợ không đâu.

Lát sau, Vệ Kích đã tắm gội xong trở lại.

Chử Thiệu Lăng dẫn y đi nghỉ trưa, còn nghiêng người khẽ chọt chọt lên trán Vệ Kích, thấp giọng nói: "Còn đau đầu không?

Ta bảo họ nấu canh giải rượu cho em nhé?"

"Không cần đâu ạ."

Vệ Kích nhắm mắt, khẽ cười, "Có vài chén rượu thôi mà, Vương gia nói với thần vài chuyện ở đất phong, nói trước khi về đã đuổi hết đám oanh yến trong phủ đi rồi, sau này chỉ ở cùng thái phi thôi."

Chử Thiệu Lăng cười: "Đúng là gia đình bên ngoài thoải mái hơn nhiều, sau khi cha chết là có thể đuổi sạch đám cơ thiếp đó đi rồi, thanh tịnh hơn hắn, chúng ta trong cung thì sao?

Ta đâu có kiên nhẫn tới mức cung phụng đám thái phi thái tần đó ăn ngon uống tốt, nếu không phải trước kia họ còn thành thật..."

"Hoàng thượng không thể vọng ngôn."

Vệ Kích thầm buồn cười, y mở mắt ra nhìn Chử Thiệu Lăng rồi khuyên nhủ, "Nhóm thái phi đều đã dọn đến phía sau cung điện, Hoàng thượng đâu có dễ gặp được, vậy mà còn không được sao?

Hơn nữa....chi phí ăn mặc của họ cũng đâu đáng bao nhiêu đâu?

Hoàng thượng nên khoan dung với nữ tử, đừng nói vậy làm gì."

Chử Thiệu Lăng chế giễu: "Nói tới chuyện này hả...Vương Mộ Hàn vừa tiếp quản Phủ Nội Vụ, còn nói với ta, chỉ riêng tiền son phấn cho những nữ nhân đó thôi, mỗi năm đã phải tốn đến mấy vạn lượng.

Ta vừa ra lệnh, trừ vài vị Công chúa chưa xuất giá và Thái Hoàng Thái Hậu, toàn bộ tiền bạc cùng trang phục cho những người khác đều phải giảm đi một nửa.

Tiên đế đã đi rồi, họ còn muốn trang điểm diện đẹp cho ai xem?"

Vệ Kích không nhịn được cười: "Hoàng thượng trước nay đâu phải người keo kiệt, giờ có bao nhiêu bạc đâu, hà tất để người khác nói sau lưng là Hoàng thượng khắt khe với hậu cung?"

"Ta khắt khe với hậu cung?"

Chử Thiệu Lăng mỉm cười nhìn Vệ Kích, "Vệ Quốc Công, em có lương tâm không vậy hả?

Trẫm đã bao giờ khắt khe với em chưa?

Những oanh yến đó đâu phải hậu cung của trẫm, trẫm không để họ tuẫn táng mà vẫn tiếp tục nuôi họ đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, còn muốn để phân lệ của họ vượt qua em hay sao?"

Vệ Kích hiểu ra, mặt đỏ lên, cố nén thẹn thùng nói: "Hoàng thượng biết trước nay thần không để ý những thứ đó mà, hà tất phải vì tranh chấp những thứ này mà khắt khe với họ?

Ngày nào thần cũng ở cùng một chỗ với Hoàng thượng, tất cả phân lệ cũng đều dùng cùng Hoàng thượng.

Thiên hạ này....có ai vượt qua thần được đâu."

Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt cười, giờ chỉ còn thiếu một hư danh thôi...

Vệ Kích không biết ý tưởng trong lòng Chử Thiệu Lăng, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Đặc biệt là hai vị thái phi còn đang nuôi dưỡng Hoàng tử kia, Hoàng thượng càng nên hậu đãi."

Chử Thiệu Lăng thuận miệng có lệ đáp, "Ừm, lát ta sẽ dặn Vương Mộ Hàn..."

"Hoàng thượng đừng lại quên nhé."

Vệ Kích nhắc một câu, còn đang định nói gì đó thì bên ngoài truyền, Trưởng Công chúa Phức Nghi tới.

Chử Thiệu Lăng ra lệnh: "Đưa Trưởng Công chúa tới thiên điện trong noãn các đi, trẫm sẽ tới ngay."

Hai người ngồi dậy chỉnh lại xiêm y rồi đến thiên điện, Phức Nghi đang cẩn thận đặt Vệ Dao lên giường đệm, thấy Chử Thiệu Lăng tới thì vội vàng hành lễ.

Chử Thiệu Lăng nâng người dậy, cười nói: "Trời lạnh rồi, trẻ nhỏ có bị lạnh không?"

"Vừa ra cửa đã lên kiệu rồi, hạ kiệu là tới chỗ hoàng huynh, sao có thể lạnh chứ?"

Phức Nghi lệnh cho bà vú bế đứa nhỏ tới, cười nói, "Đây vẫn là lần đầu tiên hoàng huynh thấy hai đứa nhỏ này phải không..."

Hai bà vú bế hai đứa nhỏ hành lễ với Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cười cười, "Trường Bình Hầu là nhóc nào?

Để trẫm bế một lát...."

Bà vú đang bế Vệ Dao vội bước lên đưa đứa nhỏ cho Chử Thiệu Lăng, bé Vệ Dao vừa tỉnh lại, đang mở to mắt nhìn Chử Thiệu Lăng.

Chử Thiệu Lăng ước lượng rồi cười nói: "Là một đứa nhỏ khoẻ mạnh."

Phức Nghi nghe vậy cười nói: "Còn nặng hơn anh trai nó mà, ăn được ngủ được, còn cần hai bà vú chăm sóc đấy ạ."

Chử Thiệu Lăng vừa lòng cười: "Như vậy mới tốt, không lo sinh...."

Chử Thiệu Lăng còn chưa nói xong thì Vệ Dao đã "oa" một tiếng, khóc ầm ĩ.

Mọi người đều cười, Vệ Kích bế đứa nhỏ rồi nói: "Cho thần ôm bé với...."

Vệ Dao tròn như quả bóng nhỏ co trong tã lót, khuôn mặt nhỏ đang khóc tới mức đỏ lên, Vệ Kích nhẹ giọng dỗ dành, cúi đầu thơm nhẹ lên trán Vệ Dao.

Lát sau, quả nhiên Vệ Dao đã nín khóc, giơ tay sờ sờ mặt Vệ Kích.

Vệ Kích cúi đầu ngậm ngón tay Vệ Dao cắn nhè nhẹ, Vệ Dao cười toe toét, Phức Nghi cười nói: "Phụ tử thiên tính, quả nhiên rất thân thiết, tiểu thúc cũng ít khi về nhà, nhưng Dao nhi không hề lạ."

Chử Thiệu Lăng cười cười, cũng bế Vệ Cảnh, "Quả nhiên là nhẹ hơn Dao nhi một chút, bà vú vô dụng sao?"

"Bảo mẫu do hoàng cung phái tới, sao có thể vô dụng được.

Đứa nhỏ này cũng không nhẹ đâu, chẳng qua là không bằng Dao nhi."

Phức Nghi cười cười, "Ta luôn nói với phò mã, e là sau thành trưởng thành, Cảnh nhi sẽ càng giống đệ đệ hơn."

Chử Thiệu Lăng cười: "Đều tốt, truyền ý chỉ của trẫm, ban cho hai đứa nhỏ hai đôi ngọc như ý, bốn bình bạch ngọc, vàng bạc mỗi loại một trăm lượng."

Phức Nghi cùng Vệ Kích tạ ơn, bên ngoài có người thông báo Nội Các có chuyện quan trọng cần báo.

Chử Thiệu Lăng cười nói với Phức Nghi, "Hôm nay ngươi ở lại trong cung đi, đến tâm sự cùng Thái Hoàng Thái Hậu và Ninh thái phi nhiều chút."

Phức Nghi cười cười đáp ứng: "Ta đưa hai đứa nhỏ tới thỉnh an Hoàng tổ mẫu trước, lát nữa sẽ để bà vú đưa Dao nhi về Thừa Càn Cung, cũng để tiểu thúc có dịp ở gần đứa nhỏ chút."

Chử Thiệu Lăng gật đầu: "Vậy thì càng tốt, trẫm đi trước, Vệ Kích thay quần áo rồi đi cùng trẫm."

Vệ Kích gật đầu.

Phức Nghi nhìn hai người mà lòng thầm kinh ngạc, sau đó hành lễ với Chử Thiệu Lăng rồi dẫn người đến Từ An Điện.

Chử Thiệu Lăng luôn dành thời gian buổi sáng để xử lý chính sự, buổi chiều nếu không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không đến Nội Các.

Lần này cầu kiến, chắc chắn là chuyện quan trọng.

Chử Thiệu Lăng lên bộ liễn đi trước, vừa vào trong đã thấy các vị lão thần đều có mặt.

Chử Thiệu Lăng cười: "Chúng ái khanh vất vả rồi, có chuyện gì vậy?"

Chử Thiệu Lăng ngồi xuống, Tử Quân Hầu dâng tấu lên, trầm giọng nói: "Đây là những lời đồn đại gần đây đột nhiên lưu truyền trong hoàng thành, Hoàng thượng xem đi."

Chử Thiệu Lăng mở ra nhìn, Vệ Kích đứng sau Chử Thiệu Lăng, rũ mắt nhìn lướt qua, chợt thấy tim đập thình thịch.

Vệ Kích nhìn thấy hai hàng chữ....

"Hiện giờ trên phố có nhiều lời đồn đại, nói bạo quân lên ngôi, vương thất suy tàn, quốc gia sắp diệt vong...."

Vệ Kích không thấy đoạn bên dưới, nhưng không cần nghĩ cũng biết đều là những lời đại nghịch bất đạo.

Tử Quân Hầu thấp giọng nói: "Thậm chí còn có những kẻ cố tình biên lại những lời này thành vè cho trẻ nhỏ, bọn nhỏ vô tri không hiểu gì, cứ liên tục truyền xướng.

Cũng may mà Hoàng thượng đã bổ nhiệm Kinh Triệu Doãn bố trí nhân thủ canh gác ở hoàng thành, giờ mới chỉ vài thôn trấn có lời đồn này thôi.

Hoàng thượng định thế nào?"

Vệ Kích thầm lo lắng, mấy tháng nay trong hoàng thất có quá nhiều người chết, hoàng thành liên tục có tang nên mới có người rắp tâm nhân cơ hội gây sự.

Mọi người đều chờ Chử Thiệu Lăng quyết định, Tử Quân Hầu nhắc nhở: "Có cần phải phong toả tin tức trước, sau đó..."

"Không cần, mới có chút tin tức thưa thớt thì không cần chặn, phong toả chẳng phải khiến kẻ khác cảm thấy trẫm đang chột dạ sao?"

Chử Thiệu Lăng ném tấu chương lên án thư, cười nói: "Để Hình bộ nhanh chóng điều tra ra kẻ chủ mưu phía sau, kẻ cầm đầu tru di cửu tộc, còn lại tru di tam tộc."
 
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương 103


Chử Thiệu Lăng vừa dứt lời, noãn các đã im lặng hoàn toàn.

Người có thể vào được Nội Các đều là lão thần mấy triều, ai cũng đã thành tinh.

Chử Thiệu Lăng tuy đang cười nhưng trong lòng đương nhiên là đang nổi giận.

Phùng Các lão nhìn Tử Quân Hầu, Tử Quân Hầu cũng chẳng còn cách nào, ỷ vào việc Chử Thiệu Lăng còn cho mình ba phần thể diện, chỉ đành nói: "Hoàng thượng, chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, có phải nên chờ..."

"Chuyện này sao phải chờ," Chử Thiệu Lăng cười cười, "Chẳng những dám vọng ngôn việc nước mà còn xúc phạm đến trẫm, chỉ riêng tội này dù chu di cửu tộc cũng đã không oan rồi.

Ông ngoại thực quá nhân từ."

Tử Quân Hầu không có cách nào, chỉ đành vâng lệnh.

Chử Thiệu Lăng lấy tấu chương lật xem, rồi lại trầm giọng nói: "Bảo Hình bộ khẩn trương lên, trong vòng ba ngày không tra được thì chuyển sang Đại Lý Tự, ba ngày tiếp vẫn không được thì chuyển sang Đốc Sát Viện.

Trẫm không tin tam pháp tư mà không điều tra nổi một án tử nho nhỏ."

Hình bộ Thượng thư nghe vậy vội vã cúi đầu thưa: "Hoàng thượng yên tâm, thần sẽ tự mình thẩm tra xử lý án tử này, nội trong ba ngày sẽ dâng kết quả lên cho Hoàng thượng."

Nực cười, án tử đã mang tới nơi này, nếu chuyển sang Đại Lý Tự thì toàn bộ quan viên Hình bộ làm gì còn mặt mũi nào nữa.

Chử Thiệu Lăng cười nhạt: "Ái khanh không cần vội, trẫm cũng sẽ không vô cớ làm khó người khác.

Trẫm cho ngươi kỳ hạn ba ngày, vậy thì trong ba ngày chắc chắn sẽ điều tra ra.

Trẫm đã nói rồi...trẫm khác với Tiên đế, với trẫm, chuyện gì cũng không được phép trì hoãn kéo dài thời gian, ái khanh hiểu chưa?"

Hình bộ Thượng thư vội gật đầu: "Vâng vâng, thần đã hiểu."

Chử Thiệu Lăng thầm cười lạnh, lời đồn này cũng không phải hôm nay mới xuất hiện.

Hình bộ trước đó đã biết nhưng lại không làm gì cả, nhất định cứ chờ hắn hạ chỉ rồi mới hành động, đều do Tiên đế làm cho lười biếng quen!

Chử Thiệu Lăng rũ mắt xem tấu chương, nhàn nhạt nói: "Chúng ái khanh bận thì cứ đi đi, trẫm xem tấu chương một lát."

Mọi người khom người hành lễ rồi trở về vị trí của mình, Tử Quân Hầu ngồi xuống, không bao lâu thì khẽ nói gì đó với cung nhân bên người.

Cung nhân kia gật gật đầu, Tử Quân Hầu chỉnh lại xiêm y rồi ra khỏi phòng.

Trong Nội Các còn có một nơi chuyên dành cho các đại thần uống trà nghỉ tạm, Tử Quân Hầu ngồi xuống uống một ngụm trà, không bao lâu Vệ Kích đã tới.

Tử Quân Hầu đứng dậy cười nói: "Chào Vệ Quốc Công."

"Không dám."

Vệ Kích khom người hành lễ, "Chào lão Hầu gia."

Tử Quân Hầu mỉm cười: "Vệ Quốc Công khách khí rồi, ngồi đi thôi..."

Tử Quân Hầu đưa tách trà cho Vệ Kích: "Trà Long Tỉnh cực phẩm, không biết có vừa ý Vệ Quốc Công hay không."

Vệ Kích dùng hai tay nhận lấy, nếm thử rồi thành thật cười: "Đương nhiên trà của lão Hầu gia rất ngon rồi, nhưng...chẳng giấu gì lão Hầu gia, Vệ Kích là người thô thiển, không biết phẩm trà, cũng không nếm ra tốt xấu."

Tử Quân Hầu không khỏi cười cười: "Thực ra ta cũng không nếm ra đâu, chỉ học đòi văn vẻ thôi, nhưng lại không thành thật được như Vệ Quốc Công."

Vệ Kích rũ mắt: "Không dám, lão Hầu gia cứ gọi thẳng vãn bối là Vệ Kích được rồi, lão Hầu gia đức cao vọng trọng, cứ liên tục gọi 'Quốc công' khiến vãn bối thực sự sợ hãi."

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại rất hiểu lễ tiết.

Tử Quân Hầu thầm thở dài, nếu vẫn là một thị vệ không phẩm cấp thì có thể dễ dàng làm vậy, nhưng đã được Chử Thiệu Lăng yêu thương mấy năm nay rồi mà vẫn như vậy, quả là hiếm có.

Tử Quân Hầu lại càng có hảo cảm với Vệ Kích, người có thể khiến cháu ngoại ông đặt trên đầu tim quả là khác biệt.

"Vậy thì lão phu liền cậy già lên mặt vậy..."

Tử Quân Hầu cười cười, "Vệ Kích, vừa rồi ngươi cũng thấy Hoàng thượng hạ chỉ rồi, ngươi thấy thế nào?"

Vệ Kích dừng một chút rồi cúi đầu nói: "Lão Hầu gia...Hoàng thượng làm gì đều có tính toán của người, thần trời sinh ngu dốt, không dám vọng nghị thánh ý."

Tử Quân Hầu cười: "Ngươi vẫn luôn không nhúng tay vào việc của Hoàng thượng, chuyện này thực hiếm có..."

Đây cũng là lý do vì sao Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn không nhúng tay vào việc giữa y và Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích chưa bao giờ ỷ vào yêu thương của Chử Thiệu Lăng để lạm quyền, khiến Thái Hoàng Thái Hậu muốn bắt lỗi cũng không tìm được cớ.

"Đúng rồi, lão phu muốn hỏi ngươi một chuyện..."

Tuy Tử Quân Hầu đã lớn tuổi, nhưng giọng nói vẫn rất vững vàng, vô cùng trung khí, lúc nói chuyện chậm rãi thì nghe rất thoải mái, "Vệ đại nhân xuất thân từ binh nghiệp, có lẽ sẽ hiểu về binh khí.

Lão phu từng nghe nói khi rèn đúc vũ khí thì phải đập sắt nhiều lần mới luyện thành thép, như vậy thì vũ khí mới có thể sắc bén được.

Có lẽ Vệ đại nhân cũng từng nghe nói rồi phải không?"

Vệ Kích gật đầu: "Quả thực là vậy."

Tử Quân Hầu ôn hòa cười: "Nếu mọi việc đều làm quá mức thì rất dễ trở thành tốt quá hóa dở.

Lệ khí trên người Hoàng thượng quá nặng, giống như một thanh kiếm sắc bén, dễ dàng giết chóc, dễ dàng khiến tứ di kinh sợ, nhưng cũng dễ...hại người hại mình."

Vệ Kích thầm rùng mình, Tử Quân Hầu tiếp tục nói: "Vệ đại nhân có hiểu ý lão phu không?"

Vệ Kích gật gật đầu: "Không giấu gì lão Hầu gia, có đôi khi Vệ Kích cũng sẽ khuyên, nhưng...

Một là Vệ Kích tự biết tư chất bản thân rất bình thường, sợ cứ khuyên nhủ bừa bãi lại làm hỏng việc của Hoàng thượng.

Hai là Hoàng thượng cũng không phải luôn nghe theo vãn bối, khuyên nhiều thì người cũng sẽ nổi giận..."

Tử Quân Hầu cười cười: "Nhưng Hoàng thượng vẫn luôn không làm gì Vệ đại nhân mà, có thể thấy Vệ đại nhân vẫn có trọng lượng trong lòng Hoàng thượng.

Lão phu biết Vệ đại nhân khó xử, lão phu chỉ hy vọng Vệ đại nhân...có thể khuyên răn những khi Hoàng thượng muốn giết người.

Vệ đại nhân tâm tính lương thiện, như vậy có thể hóa giải lệ khí của Hoàng thượng, lại có thể khiến người đời hiểu rõ ưu điểm của Vệ đại nhân, cớ gì mà không làm chứ?"

Vệ Kích mím môi gật đầu: "Vãn bối đã hiểu."

Tử Quân Hầu thở dài: "Nếu là trước kia...tất nhiên lão phu sẽ không nói những lời này với Vệ đại nhân.

Không giấu gì Vệ đại nhân, trước kia lão phu từng có chút hiểu lầm với ngươi, cho tới hôm nay mới hiểu, là do trước đó lão phu hồ đồ."

Vệ Kích sửng sốt, không khỏi hỏi: "Lão Hầu gia hiểu lầm vãn bối chuyện gì?"

Tử Quân Hầu trầm giọng: "Cũng không hoàn toàn là hiểu lầm, chỉ là trước kia lão phu không hiểu tính tình Vệ đại nhân.

Sau trận chiến Tây Di, lão phu đã nghe nói tình hình chiến sự, Vệ đại nhân đã không tiếc thân mình, nhiều lần chắn đao thương cho Hoàng thượng, sau đó lại liều chết cản lại hiệp ước nghị hòa kia, cuối cùng còn khuyên Hoàng thượng đặc xá cho bá tính Tây Di...

Lão phu nghe xong từng chuyện mà cảm thấy bội phục, người khác chỉ nói Vệ đại nhân nhân hậu nên không đành lòng tàn sát, nhưng lão phu hiểu...

Vệ đại nhân là muốn bảo vệ thanh danh cho Hoàng thượng, lão phu cảm tạ đại ân đại đức này của ngươi."

Tử Quân Hầu đứng dậy chắp tay thi lễ, Vệ Kích vội ngăn lại, gấp gáp nói: "Lão Hầu gia, không thể!

Vãn bối chỉ làm đúng bổn phận mà thôi."

Tử Quân Hầu thở dài: "Cho nên lão phu mới muốn nhờ vả Vệ đại nhân, sau này hãy nhớ phải liên tục giống như ngày còn trên chiến trường, hãy khuyên nhủ...Lăng nhi.

Số mệnh nó khổ nên tính tình mới tàn độc, lão phu luôn sợ nó sẽ khiến bản thân bị thương luôn.

Nếu Vệ đại nhân vẫn luôn làm bạn bên cạnh Hoàng thượng, vậy thì đúng lúc, lúc nào cũng có thể che mũi nhọn đó đi."

Vệ Kích cúi đầu: "Vãn bối cẩn tuân lời dạy của lão Hầu gia."

Bên trong phòng nghị sự, Chử Thiệu Lăng bưng tách trà lên uống một ngụm, nghe cung nhân bẩm báo xong thì gật đầu: "Lui đi."

Chử Thiệu Lăng cười thầm, ánh mắt hắn tốt thật chứ.

Vệ Kích có năng lực có thể khiến những người xung quanh thích mình, Tử Quân Hầu trước nay chưa hề lui tới với Vệ Kích, vậy mà bây giờ lão Hầu gia đối xử với Vệ Kích lại rất ôn hòa.

Sau khi nói chuyện với Tử Quân Hầu xong, Vệ Kích liền vào trong, làm bộ như không có việc gì đứng sau Chử Thiệu Lăng.

Chử Thiệu Lăng cũng không nói gì, xem tấu chương xong liền dẫn Vệ Kích về Thừa Càn Cung.

Phức Nghi đang nói chuyện với Ninh thái tần, nghe tin Chử Thiệu Lăng đã hồi cung liền bảo bà vú bế Vệ Dao đi.

Chử Thiệu Lăng vào tẩm điện trêu chọc đứa nhỏ rồi cười nói: "Quả nhiên cũng có chút giống em này, mặt này, mũi này, đều giống em."

Vệ Kích cười cười: "Càng lớn càng giống mà, lúc chưa đầy tháng thì còn giống Công chúa chút, sau thì càng ngày càng giống em và đại ca."

Chử Thiệu Lăng cầm trống bỏi nhẹ lắc lắc trêu Vệ Dao, rồi lơ đãng hỏi: "Vừa rồi ông ngoại nói gì với em vậy?"

Vệ Kích hơi dừng lại, lược bỏ những lời Tử Quân Hầu khen mình, sau đó nói lại với Chử Thiệu Lăng không sót một chữ.

Chử Thiệu Lăng cười bảo: "Vương Mộ Hàn nói có em bên cạnh ta thực tốt, giờ ông ngoại cũng thích em ở bên ta, có thể thấy em rất được lòng người."

Vệ Kích cúi đầu: "Thần không dám, chẳng qua là Tử Quân Hầu khách khí thôi, trong lòng thần hiểu mà, không dám vượt qua quy củ."

"Ta cho em vượt qua quy củ đó..."

Chử Thiệu Lăng đưa trống bỏi cho Vệ Dao rồi xoay người cười nói, "Như vậy rất tốt, ta thích mọi người thích em."

Vệ Kích không hiểu lắm, vừa quay đầu liền thấy Vệ Dao tay nhỏ không cầm được trống bỏi, nó lỏng tay nên làm rơi xuống.

Vệ Kích bước tới, cúi đầu nhìn trống bỏi kia.

Mặt trên là da bò có thêu ngũ độc ti, tay cầm bằng bạch ngọc, hai bên là hai mặt trang sức bằng san hô nhìn rất đẹp.

Vệ Kích nhìn kỹ, hai mặt trang sức kia còn khắc mấy chữ "Phúc thọ", "Bình an".

Y bật cười: "Đồ chơi cho trẻ nhỏ mà làm quý giá vậy làm chi?"

Chử Thiệu Lăng cười: "Cái này mà cũng quý giá sao?"

Vệ Kích gật đầu: "Như này mà còn không quý sao?

Bé trai không cần chăm sóc quá mức vậy đâu, chỉ cần không thiếu ăn thiếu mặc là được, nếu không chỉ sợ sẽ không thể nên người.

Hoàng thượng đã ở lâu trong cung nên không biết chuyện bên ngoài, khi thần còn bé, dù gia đình không phú quý nhưng cũng coi như giàu có lắm rồi, vậy mà trước khi vào cung, thần chưa bao giờ thấy những thứ này...

Nói mới nhớ, trước kia khi vừa vào Bích Đào Uyển, thần trông thấy ngăn kéo lục tinh của Hoàng thượng mà còn không biết cách mở ra ấy chứ..."

Chử Thiệu Lăng cười: "Cho nên em mới bỏ tay nải của mình ở bên dưới ngăn kéo à, đáng thương thực đó..."

Vệ Kích cười cười, sau đó lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Vệ Dao: "

Sau này Dao nhi đương nhiên sẽ không đáng chê cười như thần, nhưng cũng không thể chiều chuộng quá mức được.

Thần còn muốn đưa Dao nhi vào quân doanh mà..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Chử Thiệu Lăng ngắt lời, "Em đã vất vả như thế, vào sinh ra tử như thế, chẳng phải nên che chở để Dao nhi hưởng phúc sao?"

Chử Thiệu Lăng bế Vệ Dao lên, cười nói: "Trường Bình Hầu không cần phải làm gì cả, có trẫm đây, nó chỉ cần cả đời làm người rảnh rỗi hưởng vinh hoa phú quý thôi.

Nếu đứa nhỏ này thông minh chút thì sẽ cho nó thi khoa cử, vào Hàn Lâm Viện, rèn luyện mấy năm rồi sẽ cho vào triều nghe chính sự, nghe mấy năm rồi sẽ vào Nội Các..."

Vệ Dao mở to mắt nhìn Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích bật cười: "Hoàng thượng nghĩ xa vậy."

Chử Thiệu Lăng đặt lại Vệ Dao vào giường, cười nói: "Trước kia em đã phải chịu khổ mới có được ngày hôm nay.

Cứ để Dao nhi vững chắc từ nhỏ là phải rồi, ta sẽ che chở nó."

Vệ Kích cười cười: "Hoàng thượng nói gì vậy?

Thần đâu có chịu khổ gì?

Thần còn chưa được mười lăm tuổi đã...đã ở bên cạnh Hoàng thượng, người dìu dắt thần tới ngày hôm nay, thần nào có phải chịu khổ gì."

Chử Thiệu Lăng cười cười không nói tiếp, hắn không chỉ nói đến việc Vệ Kích phải chịu khổ trước đây, hắn còn muốn nói cả một đời trước...

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, cười nói: "Vậy còn trước năm mười lăm thì sao?

Được rồi, chuyện của Dao nhi sau này đã có ta sắp xếp, em đừng tham gia nhiều."

Vệ Dao trời sinh mệnh tốt vẫn đang mở to mắt nhìn Chử Thiệu Lăng và Vệ Kích, cuối cùng vẫn giơ tay đòi Vệ Kích bế, Chử Thiệu Lăng bật cười: "Thằng nhóc không lương tâm."

Hai người chơi cùng đứa nhỏ một lát rồi dùng bữa tối.

Ăn tối xong, Vệ Kích vẫn nhớ Vệ Dao nên vẫn về noãn các dỗ con, Chử Thiệu Lăng cũng theo tới, chơi cùng nó một lát liền không kiên nhẫn nói, "Con còn nhỏ, qua đêm ở đây sợ không ổn đâu, nếu lạnh hoặc nóng thì sao?

Vẫn nên đưa tới chỗ Phức Nghi đi thôi."

Vệ Kích cũng sợ thằng nhỏ cứ ở đây một đêm sẽ không ổn, liền gật đầu, "Hoàng thượng nói phải."

Chử Thiệu Lăng sai người chuẩn bị noãn kiệu đưa bà vú cùng Vệ Dao sang chỗ Phức Nghi, sau đó quay đầu cười với Vệ Kích, "Không còn việc gì nữa rồi, mình đi nghỉ thôi."

Vệ Kích nhìn nhìn đồng hồ cát, khẽ nói: "Giờ đi nghỉ...có phải hơi sớm không?"

"Bảo em đi nằm chứ có bảo em đi ngủ đâu..."

Chử Thiệu Lăng cười, lại gần ôm eo Vệ Kích, khẽ nói, "Hôm nay ta đang vui, nghe lời, đừng làm ta mất hứng..."

Vệ Kích hơi khựng lại: "Chẳng phải hôm nay Hoàng thượng...không vui sao?"

Chử Thiệu Lăng biết Vệ Kích đang nói tới chuyện có người cố ý thêu dệt về hắn, không quá để ý nói: "Đó là việc nhỏ..."

Hôm nay thái độ của Tử Quân Hầu với Vệ Kích khiến Chử Thiệu Lăng rất vui, nếu ở góc độ của Tử Quân Hầu mà có thể tiếp nhận Vệ Kích, vậy thì để những người khác tiếp nhận Vệ Kích cũng sẽ không quá khó.

Trong lòng Chử Thiệu Lăng đều đã tính kế, hắn cúi đầu hôn môi Vệ Kích, dịu dàng vuốt ve sau lưng Vệ Kích, dỗ dành y.

Vệ Kích cũng không chống lại.

Khi hai người đang tình đầu ý hợp thì Vương Mộ Hàn bước vào, đứng bên ngoài noãn các nói: "Hoàng thượng, Hình bộ Thượng thư Tả đại nhân dâng tấu chương, nói là có việc gấp cần Hoàng thượng phê chuẩn."

Chử Thiệu Lăng bực bội ngồi dậy, Vệ Kích không biết nghĩ gì mà khẽ bật cười, khẽ nói: "Tả đại nhân hôm nay đã bị Hoàng thượng dọa sợ đó, chắc vội vàng đi tra án rồi, thế nên mới có kết quả nhanh vậy."

Chử Thiệu Lăng nghe vậy cũng không nhịn nổi bật cười, hắn cúi đầu khẽ cắn lên cổ Vệ Kích: "Càng lúc càng to gan, dám trêu ghẹo cả ta, để xem lát nữa ta phạt em thế nào..."

Vệ Kích sờ sờ vành tai, nơi bị Chử Thiệu Lăng cắn đã đỏ lên.

Chử Thiệu Lăng vừa lòng cười rồi đứng dậy bước qua bình phong, chỉnh lại xiêm y rồi nói: "Vào đi."
 
Bạo Quân - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương 104


Vương Mộ Hàn cũng biết mình vào không đúng lúc nên thật cẩn thận khom người dâng tấu lên, Chử Thiệu Lăng nhận lấy mở ra nhìn rồi cười cười, "Tả đại nhân lập án nhanh thật..."

Buổi chiều chỉ thuận miệng hù doạ vài câu mà thôi, thế mà mới mấy canh giờ đã giam được người vào rồi.

Vệ Kích bên trong cũng chỉnh lại xiêm y rồi bước ra ngoài, Vương Mộ Hàn khom người, "Vệ đại nhân."

Vệ Kích gật gật đầu: "Công công, Hoàng thượng...đã điều tra ra rồi à."

Chử Thiệu Lăng gật đầu, đưa tấu chương cho Vệ Kích.

Vệ Kích nhìn kỹ, vốn tưởng người dám gây chuyện lớn như vậy thì sau lưng phải có thế lực lớn, tỷ như bộ hạ cũ của Chân gia hay Chử Thiệu Dương gì gì đó, không ngờ chỉ là một đạo sĩ trong trấn Vạn Thiện.

Đạo sĩ này họ Thẩm, tên Vạn Sơn, bên ngoài còn gọi gã là "Thẩm thần tiên", trước kia bói toán ở phía Nam, sau đó chẳng hiểu sao lại đắc tội với lý chính ở địa phương nên không sống nổi ở đó nữa, đúng lúc ấy thì theo đại quân chiến thắng của Chử Thiệu Lăng về hoàng thành.

Thẩm Vạn Sơn theo đại quân Tây chinh trở về phía Bắc, vốn chỉ ở bên cạnh hoàng thành, lấy nghề xem bói xem phong thuỷ cho người ta kiếm sống.

Tháng trước tới một ngôi nhà ma ở trấn Vạn Thiện làm phép, sau đó thì chẳng hiểu sao lại tự xưng là thần tiên hạ phàm ở trấn Vạn Thiện, tới phổ độ chúng sinh trong thời kỳ loạn thế.

Thẩm Vạn Sơn cùng mấy đồ đệ của mình giả thần giả quỷ hù doạ người trong trấn Vạn Thiện, hơn nữa thời gian này, hoàng thành liên tục có tang khiến Thẩm Vạn Sơn lại càng được đà lấy cớ.

Gã nói với dân chúng, tân đế là thần tiên hạ phàm lịch kiếp, tính tình bạo ngược, khi ở thiên đình từng bất hoà với gã.

Giờ thấy tân đế gây nguy hại cho bá tính, gã chỉ đành bất đắc dĩ hạ phàm, chỉ để cứu chúng sinh khỏi bị Chử Thiệu Lăng tra tấn.

Thẩm Vạn Sơn tự nói vậy còn chưa đủ, đồ đệ của gã lại còn dạy mấy đứa nhỏ trong trấn mấy bài vè, nhất thời khiến lòng người hoảng sợ.

Không ít người tin theo, còn cung phụng Thẩm Vạn Sơn như thần thánh, chưa đầy một tháng, Thẩm Vạn Sơn đã có hẳn mấy trăm đồ đệ.

Vệ Kích kinh ngạc: "Thẩm Vạn Sơn này...chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lại đúng là cừ khôi."

Chử Thiệu Lăng như suy tư gì, nhàn nhạt nói: "Dân chúng đơn thuần thiện lương, trong lòng không có nhiều khúc mắc như vậy, chỉ cần cho họ cơm no áo ấm là có thể cổ động họ.

Hơn nữa đây vốn chỉ là lời bóng gió vô căn cứ, con người ta ít nhiều cũng sẽ kinh sợ quỷ thần, vin vào chuyện này là dễ dàng nhất."

Vệ Kích nhìn tấu chương: "Gã nói...Hoàng thượng là thần tiên hạ phàm lịch kiếp?"

Chử Thiệu Lăng cười hỏi: "Em tin à?"

Vệ Kích nghiêm túc gật đầu: "Hoàng thượng vốn chính là thiên nhân, cái khác đều nói bừa, nhưng chuyện này chắc chắn là thật."

Vệ Kích nhìn lại tấu chương, khẽ nói: "Giờ Thẩm Vạn Sơn và đồ đệ đều đã bị giam lại rồi, Hoàng thượng định thế nào?"

Chử Thiệu Lăng cười lạnh: "Ban đầu chẳng phải đã nói rồi sao, kẻ cầm đầu tru di cửu tộc, còn lại tru di tam tộc.

Chờ Hình bộ kết án xong thì tru di cửu tộc Thẩm Vạn Sơn và tam tộc các đồ đệ của gã."

Vệ Kích nhớ tới những lời Tử Quân Hầu đã nói với mình lúc ban ngày, do dự một lát rồi khẽ nói: "Hoàng thượng vừa nói, dân chúng đơn thuần lương thiện, chỉ bị mấy thứ tà đạo này mê hoặc.

Những đệ tử đó của gã đều là dân chúng trong trấn Vạn Thiện, người nhà họ cũng chỉ là dân chúng bình thường, nếu thực sự tru di tam tộc..."

Chử Thiệu Lăng cười nhàn nhạt: "Không tru di cửu tộc họ đã là do trẫm nhân từ rồi, Vệ Quốc Công muốn vì những kẻ không liên quan này mà cầu xin trẫm sao?"

Chử Thiệu Lăng cũng chưa cho những cung nhân khác lui, Vương Mộ Hàn cùng mười mấy cung nhân khác nghe xong đều thầm đổ mồ hôi.

Vương Mộ Hàn đi theo Chử Thiệu Lăng lâu nhất, nghe là biết hắn đã nổi giận, sợ Vệ Kích liên luỵ liền cười nói: "Hoàng thượng, Vệ đại nhân là người nhân từ, chỉ nói vậy thôi.

Vệ đại nhân còn nhỏ, sao hiểu được những chuyện đó?"

Vệ Kích sớm đã hiểu tính Chử Thiệu Lăng, trong lòng cũng chẳng sợ hãi gì mấy, khom người nói: "Thần không dám, thần chỉ cảm thấy tuy Thẩm Vạn Sơn tội không thể tha, nhưng tru di cửu tộc thì quá khoan dung.

Hay là Hoàng thượng...tru di thập tộc và toàn bộ những đồ đệ của gã."

Chử Thiệu Lăng hiểu ý Vệ Kích, không nhịn được khẽ cười: "Vậy còn tam tộc của những đồ đệ của gã thì sao?"

Vệ Kích thấy Chử Thiệu Lăng đã hết giận thì yên lòng, cười nói: "Hoàng thượng nhân đức, đã tru di thập tộc của Thẩm Vạn Sơn, còn những người không liên quan đó...hay là thôi nhé?"

Chử Thiệu Lăng bật cười: "Thôi được rồi, nghe em hết."

Vương Mộ Hàn cuối cùng cũng yên lòng, lại không khỏi bội phục Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng mà lạnh mặt thì đến ông cũng còn không dám khuyên can.

Vương Mộ Hàn dâng bút mực lên, Chử Thiệu Lăng viết vài dòng vào tấu chương rồi cho Vương Mộ Hàn và đám cung nhân lui xuống.

Sau đó, hắn ôm lấy Vệ Kích, vừa hôn vừa cười nói: "Trước kia giả bộ tức giận là có thể doạ em, giờ lại không sợ rồi, trưởng thành nên cũng to gan hả?"

Vệ Kích mím môi: "Dù Hoàng thượng có tức giận cũng sẽ không làm gì thần, huống chi chỉ là hù doạ?

Thần cậy sủng sinh kiêu, cho nên làm càn ạ."

Chử Thiệu Lăng cười: "Càng ngày càng biết dỗ dành ta, không sao, ta thích em làm càn..."

Chử Thiệu Lăng khẽ nói bên tai Vệ Kích một câu khiến tai Vệ Kích lập tức đỏ bừng.

Chử Thiệu Lăng cười cười, kéo Vệ Kích vào sau bình phong...

Vụ án của Thẩm Vạn Sơn chỉ vài ngày đã giải quyết xong, Hình bộ Thượng thư thấy Chử Thiệu Lăng không giết chóc nhiều nữa thì cũng hồi thần, khom người hỏi: "Hoàng thượng, không trừng phạt đồ đệ của Thẩm Vạn Sơn nhiều hơn sao?"

Chử Thiệu Lăng gật đầu, nhàn nhạt nói: "Vệ ái khanh đã khuyên nhủ trẫm thật lâu, người nhà những người đó đều là dân chúng bình thường, vô tội bị liên luỵ cũng thực đáng thương, trẫm không đành lòng nên tha cho họ."

Hình bộ Thượng thư nghe vậy không khỏi nhìn sang Vệ Kích, Vệ Kích vẫn là dáng vẻ bình thản như trước.

Hình bộ Thượng thư gật gật đầu: "Thánh thượng nhân đức."

Chử Thiệu Lăng liếc nhìn Vệ Kích, cười nói: "Chuyện này chẳng qua là rắc rối do một đám người giả mạo thần thánh mà thôi, hơn nữa đều chỉ vì tiền.

Việc này không lớn, nhưng trẫm không hy vọng sau này lại xuất hiện nữa, có thể dựa vào đó quyên tiền của dân chúng, vậy chẳng phải còn có thể dựa vào đó mà tạo phản sao?"

Tử Quân Hầu gật gật đầu: "Đúng vậy, sau này quan viên các nơi càng phải lưu ý chút, tuyệt đối không thể để những kẻ đó lợi dụng sơ hở nữa."

Sau khi lâm triều, Chử Thiệu Lăng bảo Vệ Kích đến quân doanh đưa một bản tấu cho Vệ Chiến, bản thân thì ở lại Thừa Càn Cung, bí mật triệu người của Khâm Thiên Giám vào nghị sự.

Từ sau khi Chử Thiệu Lăng đăng cơ, Chính sử Khâm Thiên Giám còn chưa có cơ hội yết kiến thiên nhan, giờ nghe vậy vội vàng tới.

Sau khi dập đầu, thấy Chử Thiệu Lăng vẫn chưa có động tĩnh gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại thấy Chử Thiệu Lăng đang nhìn mình thì vội vàng cúi đầu.

Trong điện vô cùng an tĩnh, Chử Thiệu Lăng tuỳ ý nghịch một chuỗi Phật châu trong tay, chậm rãi nói: "Thời tiết từ đầu xuân tới giờ vẫn luôn không tốt, khi nào mới ấm lên?"

Chính sử dập đầu thưa: "Bẩm Thánh thượng, năm nay mùa màng không tốt.

Thần đã tính qua, phải qua tháng Hai mới ổn lên."

"À...vậy thì chỉ còn vài ngày nữa thôi."

Chử Thiệu Lăng chậm rãi đếm hạt châu, một lúc sau mới hỏi: "Mấy ngày trước, trong hoàng thành ồn ào chuyện của Thẩm Vạn Sơn, ngươi có biết không?"

Chính sử hơi khựng lại, gật gật đầu: "Thần có nghe nói."

Chử Thiệu Lăng cười cười: "Nói ra thì công việc của Thẩm Vạn Sơn và các ngươi cũng không khác nhau lắm, đều là bấm tay tính toán định càn khôn, tuỳ tiện là có thể thấy kiếp trước kiếp này của người khác, thú vị thật."

Chính sử nghe vậy thì toát mồ hôi trán, vội vàng thưa rõ: "Hoàng thượng!

Thần chưa bao giờ dám vọng nghị triều chính!

Chức vị ở Khâm Thiên Giám đều là thừa kế, từ nhỏ thần đã đi theo các thúc bá của mình học xem thiên tượng, thật sự không hỏi tới những chuyện khác.

Những gì Hoàng thượng vừa nói, thần thực sự không hiểu."

"Sao có thể nói bản thân như vậy được?"

Chử Thiệu Lăng mỉm cười nhìn Chính sử, nhàn nhạt nói, "Các ngươi nào chỉ biết mỗi những thứ đó, còn biết phê cả mệnh cách mà."

Chính sử vội vàng lắc đầu: "Là Thẩm Vạn Sơn kia hồ ngôn loạn ngữ, từ xưa đến nay, việc phê mệnh cách chỉ có trong thoại bản, làm sao thực sự có được?"

Chử Thiệu Lăng nắm lại Phật châu trong tay, cười nói: "Chính sử quên rồi sao?

Vậy để trẫm nhắc ngươi một câu...

Ngươi còn nhớ mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười bốn, ngươi đã từng phê mệnh cách cho một người."

Chính sử im lặng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu Chử Thiệu Lăng đang nhắc tới chuyện gì, mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười bốn?

Chử Thiệu Lăng tốt bụng nhắc nhở: "Chính là năm Chân thái tần vào cung."

Hắn vừa dứt lời, toàn thân Chính sử đã toát mồ hôi lạnh, mồ hôi to như hạt đầu chảy ròng ròng trên đầu, Chử Thiệu Lăng lạnh lùng nói, "Xem ra ngươi đã nhớ ra rồi."

Việc vẫn còn đó, Chính sử đổ mồ hôi lạnh không ngừng.

Mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười bốn, Chân thái tần, đương nhiên là ông ta biết rồi.

Năm đó ông ta cầm bạc của Chử Thiệu Nguyễn, khi Thái hậu hỏi bát tự của Chân Tư, chính ông ta đã nói đó là mệnh phượng loan cao phi, vô cùng tôn quý.

Chính vì câu nói đó mà Chân Tư vốn gả cho Chử Thiệu Lăng lại bị Hoàng thượng thu vào hậu cung.

Sau đó Chử Thiệu Nguyễn còn đến tìm, hỏi vì sao ông ta dám nói lung tung, tới khi đó ông ta mới biết thư tín mà Chử Thiệu Nguyễn gửi cho mình đã bị đánh tráo.

Chử Thiệu Nguyễn vốn chỉ cần ông ta nói Chân Tư có mệnh số vượng phu mà thôi, ai ngờ đến tay ông ta lại thành Chân Tư có mệnh của mẫu nghi thiên hạ.

Chính sử vẫn luôn không hiểu rốt cuộc là sai ở đâu.

Chử Thiệu Lăng cười lạnh: "Vẫn không hiểu à?

Lá thư kia là do trẫm đổi."

Chính sử lập tức hoàn toàn hiểu rõ.

Năm Thiên Khải thứ mười bốn chính là lúc cuộc chiến giữa Chử Thiệu Lăng và Chân gia căng thẳng nhất, khi đó ông ta chẳng qua chỉ là một quân cờ của Chử Thiệu Nguyễn mà thôi.

Sau khi xảy ra chuyện, Chính sử cũng từng lo sợ bất an, sợ sau này Chử Thiệu Lăng sẽ trả thù mình, nhưng chuyện đã qua từ lâu mà Chử Thiệu Lăng vẫn không để ý tới, Chính sử liền nghĩ mình chỉ là kẻ không quan trọng nên Chử Thiệu Lăng đã cho qua, ai ngờ hôm nay đột nhiên bị xách ra!

Chính sử cảm thấy bản thân như đang bị rắn độc nhìn chằm chằm, trái tim như bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy.

Chính sử hoảng sợ nhìn Chử Thiệu Lăng, không biết nên nói gì.

Xin tha tội?

Hay giải thích?

Sự việc đã qua nhiều năm như vậy, vì sao hôm nay Chử Thiệu Lăng lại đột nhiên nhắc tới?!

Chính sử không ngừng dập đầu, miệng liên tục nói "Thánh thượng tha mạng", Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt nói: "Trẫm vẫn luôn không trừng phạt ngươi là vì thấy ngươi còn hữu dụng, cho nên mới giữ mạng cho ngươi.

Ngươi có cần mạng này hay không thì tuỳ."

Chính sử liên tục hứa hẹn: "Chỉ cần có thể tận tâm tận lực vì Thánh thượng, tội thần không dám từ chối, không dám từ chối."

Chử Thiệu Lăng cười: "Chuyện này cũng chẳng quá mức làm khó ngươi, trẫm chỉ cần ngươi mở miệng nói vài câu thôi."

Chính sử gật đầu, Chử Thiệu Lăng liền dặn dò hắn mọi chuyện, còn nhàn nhạt nói: "So với chuyện năm đó ngươi dám can đảm hợp mưu với Chử Thiệu Nguyễn để tính kế trẫm thì chuyện này không khó phải không?"

Chính sử vội vàng dập đầu không ngừng, liên thanh đáp ứng.

Chử Thiệu Lăng cúi đầu, trầm giọng nói: "Chuyện này rất quan trọng, nếu ngươi dám trái ý, trẫm sẽ lập tức lấy lý do tiêu diệt bộ hạ cũ của Chân thị để kết liễu ngươi, hiểu không?"

Chính sử sợ chết, vội vàng nói: "Thánh thượng yên tâm, tội thần chắc chắn sẽ lập công chuộc tội để tạ ơn thánh thượng không giết."

Chử Thiệu Lăng phất tay: "Đi đi."

Chính sử quỳ an, đầu đầy mồ hôi lạnh rời đi.

Chử Thiệu Lăng tháo chuỗi Phật châu trên cổ tay ra thưởng thức.

Chuyện Thẩm Vạn Sơn khiến hắn nhớ ra, con người luôn kính sợ những thứ hư ảo, so với việc để Vệ Kích không ngừng kiến công lập nghiệp để thu được nhân tâm, còn chẳng bằng hồ ngôn loạn ngữ hù dọa người.

Năm xưa Võ Tắc Thiên thân là nữ tử mà có thể bước lên ngôi vị Hoàng đế, trước đó chẳng phải cũng xưng là Phật Di Lặc chuyển thế sao?

Có thể thấy mấy thứ quái lực loạn thần này hữu dụng tới mức nào.

Chử Thiệu Lăng cười thầm, vì chuyện sau này, hắn gần như đã dùng mọi thủ đoạn rồi.

Bên ngoài thông báo Vệ Kích đã quay lại, Vệ Kích nghe nói Chử Thiệu Lăng đang ở thiên điện thì vội vàng vào thỉnh an, còn nghi hoặc hỏi: "Hoàng thượng sang bên này làm gì vậy?"

"Không có việc gì, tới xem chút thôi..."

Chử Thiệu Lăng tùy tay đưa chuỗi Phật châu kia cho Vệ Kích, "Sáng nay ta đến Từ An Điện thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu thưởng đó.

Đây là mã não lâu năm, em cầm chơi đi."

Suy nghĩ của Vệ Kích đã bị chuỗi hạt này cuốn đi, y cúi đầu nhìn chuỗi hạt đỏ đỏ, khẽ nói: "Tạ...tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng."

"Em đúng là...chỉ tạ ơn miệng thôi sao."

Chử Thiệu Lăng cười khẽ, "Có nhận ân điển lớn thế nào cũng chỉ một câu này thôi, vậy thì thứ này có là gì chứ?"

Vệ Kích rũ mắt, mặt hơi ửng đỏ.

Chử Thiệu Lăng cười cười, hắn cũng chẳng hiểu mình làm sao nữa, rõ ràng biết y rất hay ngại nhưng vẫn cứ thích trêu y.

Chử Thiệu Lăng xoa đầu Vệ Kích, cố ý nói: "Ta nói gì mà em đỏ mặt vậy?

Hửm?

Vệ Quốc Công, em nghĩ đi đâu thế?"

Vệ Kích lắc đầu không đá, Chử Thiệu Lăng cười: "Được rồi, không còn sớm nữa, đi dùng bữa với ta, trưa nay có món chân vịt em thích nhất đấy."

Vệ Kích khẽ mỉm cười rồi đi cùng Chử Thiệu Lăng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back