Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Tử Tái Sinh

Bạch Tử Tái Sinh
Chương 160: Chương 160



Trời ạ!??

Khi nghe được tin này, Hoàng Thái Liên lập tức ngẩn người!

Một trăm vạn đổi lấy một logo!?

Phải biết rằng, một trăm vạn có thể mua được một căn nhà rồi...

Chúc Tiểu Xuân thấy biểu cảm của Hoàng Thái Liên không đúng, liền lên tiếng hỏi: "Thái Liên, sao vậy? Cậu hỏi người bán hàng chưa, họ nói gì?"

Hoàng Thái Liên đưa điện thoại cho họ : "Các cậu tự xem đi."

Chúc Tiểu Xuân cầm lấy điện thoại, đọc lại các cuộc trò chuyện trước đó.

Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư cũng đọc qua.

Cả ba người đều khá ngạc nhiên.

"Ý là, áo mà Bạch Tử mặc là hàng chính hãng sao?"

Lương Văn Thư cảm thấy trong lòng rất phức tạp!

Trước đây, một thương hiệu mà ngay cả mẹ cô cũng không coi trọng, giờ đây lại có mức giá và yêu cầu cao như vậy!?

Nhị Thập Tứ Kiều đã bắt đầu đi theo con đường thiết kế cao cấp rồi sao?

Trầm Thanh Thanh lại cảm thấy khó mà nói hết được.

Tại sao lại thế? Thương hiệu Nhị Thập Tứ Kiều này, trong ký ức của cô ở kiếp trước, chẳng có chút ấn tượng gì, làm sao có thể là một thương hiệu cao cấp được!?

Ngay lúc này, người bán hàng lại gửi thêm một tin nhắn nữa:

“À đúng rồi, cậu có thấy không, website vừa cập nhật thông tin, Nhị Thập Tứ Kiều chính thức mở cửa hàng tổng tại nước ngoài, có vẻ như họ đang chuẩn bị mở rộng thị trường quốc tế.”

“day” trong tiếng Anh có nghĩa là "ngày."

Hai Mươi Bốn = Một Ngày.

Ở nước ngoài, cái tên này thật dễ hiểu. Bên cạnh đó, triết lý thương hiệu của Nhị Thập Tứ Kiều cũng rất đơn giản, dễ hiểu, đó là muốn khách hàng có thể mặc đồ của họ 24 giờ một ngày.

Nhị Thập Tứ Kiều không chỉ sản xuất đồ may sẵn, mà còn có rất nhiều dòng sản phẩm cho trẻ em, đồ ngủ gia đình và nhiều loại khác...

Trầm Thanh Thanh hoàn toàn bị sốc.

Nhị Thập Tứ Kiều chính là "day" sao!?

Khoảng cách thông tin này quá lớn, trong ký ức của cô ở kiếp trước, “day” có thể được coi là thương hiệu quốc gia, là một trong những thương hiệu cực kỳ mạnh, hiếm có đối thủ có thể so với họ.

Trước đây, Tống Hàn Yên chẳng thèm quan tâm, giờ lại trở thành một thương hiệu mà bà không thể nào với tới.

Nhưng điều làm đau lòng hơn cả còn ở phía sau, khi một tin nhắn khác lại xuất hiện trên màn hình.

“Cô gái này mặc đồ có vẻ rất sang trọng, rất có phong cách. Cậu có thể cho mình thông tin liên lạc của cô ấy không? Mình muốn mời cô ấy làm người mẫu, đồng thời giúp mình thiết kế mẫu cho bộ sưu tập của mình.”

“…………”

Thật là khiến người ta không biết nói gì!

Hoàng Thái Liên vội vàng xóa người bán hàng này.

“Vậy là nói Bạch Tử mặc đồ chính hãng sao?”

Lương Văn Thư để lại chút thể diện, mở miệng nói: “Thật ra, nếu Bạch Tử mặc đồ chính hãng cũng chẳng có gì lạ, một, hai trăm vạn cũng không phải là quá lớn, huống chi, cậu ấy dù sao cũng là người Bạch gia gia.”

Chúc Tiểu Xuân : “Cái gì? Bạch Tử là người Bạch gia gia á?”

Lương Văn Thư : “Ồ, các cậu vẫn chưa biết à? Bạch Tử là em gái cùng ba khác mẹ của Bạch Chú .”

Cùng ba khác mẹ?

Vậy nói trắng ra chẳng phải là con ngoài giá thú sao?

Chúc Tiểu Xuân vô tình thốt lên: “À? Bạch Tử cũng giống cậu, là con ngoài giá thú à?”

Lương Văn Thư ánh mắt trở nên sắc bén, “Cậu có ý gì?”

Chúc Tiểu Xuân ho mấy tiếng, “Xin lỗi Văn Thư , mình không cố ý đâu… mình không có ý gì khác.”

Lương Văn Thư khinh thường nói: “ Cậu ta có thể so với mình sao? Mẹ mình vừa có tiền vừa có danh tiếng. Bà ấy ngày xưa không nỡ mới sinh ra mình và anh trai, bà ấy bị lừa. Hơn nữa, bây giờ mình và anh trai đã được nhà họ Lương công nhận, hưởng quyền thừa kế ngang hàng!”

“Còn Bạch Tử kia, nhìn một cái là biết không được công nhận, cậu ta cũng chẳng có quyền thừa kế gì.”

Nói thì nói vậy, nhưng ai cũng biết rằng trong giới thượng lưu, con ngoài giá thú là tầng lớp bị khinh thường nhất.

Thậm chí, những ai là con ngoài giá thú cũng chẳng dám tự hào, họ cố gắng giữ mọi thứ kín đáo nhất có thể, không để lộ thân phận.

Nhưng Lương Văn Thư thì khác, cô lại cảm thấy tự hào về điều này.

Hoàng Thái Liên: “Hóa ra Bạch Tử là con ngoài giá thú? Trời ạ, vậy mà cậu ta còn kiêu ngạo thế.”

Chúc Tiểu Xuân : “ Cậu ta đúng là vận may không tệ, trước đó đã cướp mất 18 năm cuộc đời của Thanh Thanh, giờ lại bước vào một gia đình giàu có khác. Mặc dù là con ngoài giá thú, nhưng cậu ta vẫn giàu.”

Trầm Thanh Thanh : “...”

Nhắc đến chuyện này, lòng Trầm Thanh Thanh lại cảm thấy không cam tâm.

Vận may của con tiện nhân Bạch Tử kia thật sự quá tốt! Lần trước cô điều tra kết quả lại sai, rốt cuộc là sai ở khâu nào? Có lẽ cần phải nhờ hacker điều tra lại.

Lương Văn Thư: “Nếu áo cậu ta mặc không phải hàng giả thì thôi, dù sao cũng chỉ là một chiếc áo, không có gì to tát. Đi đến câu lạc bộ thôi.”

“Được.”

Buổi chiều.

Trên diễn đàn của trường T, giải đấu cấp đại học đã được bàn tán rôm rả.

Lương Văn Thư và Trầm Thanh Thanh lần lượt đăng ký tham gia.

Cả hai đều tìm đồng đội là những người nổi tiếng trong giới, thậm chí có một người là streamer có tiếng trên nền tảng trực tuyến.

Trên website chính thức, danh sách các đội và thành viên được hiển thị theo thời gian thực.

Trầm Thanh Thanh rất mong chờ, muốn xem đội "luck" của mình sẽ tạo ra làn sóng bàn tán như thế nào trên diễn đàn khi cái tên được công bố.

Cô tự tin rằng mình chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm thảo luận. Nhưng không ngờ…

Tâm điểm thảo luận không phải cô, cũng không phải đội của Lương Văn Thư.

Mà là một đội có tên gọi "Mãnh Long Quá Giang."

Trầm Thanh Thanh nhấn vào tên đội "Mãnh Long Quá Giang" quê mùa kia, nhìn danh sách các thành viên bên dưới.

Cô lập tức sững sờ. Đội trưởng lại là Bạch Tử, sinh viên năm nhất ngành biểu diễn, còn các thành viên khác đều là đàn anh năm ba: Tề Hàn, Bạch Chú, Lương Trạch Tích, và Chu Hòe.

Đến kẻ ngốc cũng có thể đoán ra đó là Tề Hàn và ba người còn lại!

Đồng đội của Bạch Tử lại là Tề Hàn và nhóm của anh sao??

Không khó hiểu tại sao "Mãnh Long Quá Giang" lại trở thành tâm điểm thảo luận trên diễn đàn. Phải biết rằng, Tề Hàn và những người kia vốn dĩ đã là nhân vật nổi tiếng trong ngành máy tính. Trước đây họ chưa từng tham gia bất kỳ giải đấu nào. Ngoại trừ Chu Hòe dẫn câu lạc bộ đi thi đấu, ba người còn lại hoàn toàn không xuất hiện.

Vậy mà giờ đây, Bạch Tử lại thuyết phục được họ cùng tham gia giải đấu cấp đại học, chuyện này đúng là chưa từng có!

Không lạ gì khi diễn đàn lại sôi động đến vậy. Ngay cả những người không chơi "TY" cũng bắt đầu chú ý, khiến giải đấu lần này trở nên nóng hơn bao giờ hết.

Điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là, Bạch Tử lại là đội trưởng!?

Thực ra không phải Bạch Tử không thể làm đội trưởng.

Nhưng vấn đề là, dựa vào đâu cô được làm đội trưởng trong đội này?

Trong đội, ai mà không giỏi hơn cô cơ chứ?

Cô lấy tư cách gì để làm đội trưởng?

Trầm Thanh Thanh nghĩ mãi không thông, tức đến nỗi không chịu được.

Cô lập tức nhắn tin cho hacker qua WeChat, đã đến mức này, cô không thể nhịn được nữa. Cô muốn khiến Bạch Tử rơi xuống vực thẳm.

"Cậu tra được gì chưa?"

Bạch Tử nhận được tin nhắn của Trầm Thanh Thanh , mở ra xem, sau đó chậm rãi trả lời: "Tra được rồi."

Đã tra được rồi!

Trầm Thanh Thanh trong lòng lập tức vui mừng, "Vậy cậu lập tức tung tất cả những thông tin bẩn này lên diễn đàn của Trường đại học T đi, tôi muốn cậu ta thân bại danh liệt, không thể ở lại trường được nữa, tốt nhất là bỏ học!"

Bạch Tử biết Trầm Thanh Thanh ghét mình, nhưng không ngờ Trầm Thanh Thanh lại vội vã đến vậy.

Tuy nhiên, đây chưa phải là thời điểm mà Bạch Tử đã dự đoán.

" Cậu chắc chắn muốn làm ngay bây giờ à? Tôi đề nghị cậu vẫn nên kiên nhẫn một chút, sao không đợi tới khi giải đấu cấp đại học bắt đầu rồi hãy vạch trần? Lúc đó mới có hiệu quả cao nhất, độ nóng cũng lớn nhất."
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 161: Chương 161



Trầm Thanh Thanh không thể chờ đợi được nữa.

Tuy nhiên, sau khi xem xong tin nhắn trên WeChat, cô lại hơi do dự.

Cô nghĩ hacker nói cũng có lý, vẫn nên kiên nhẫn, chờ đến khi giải đấu bắt đầu rồi mới đánh một đòn chí mạng vào Bạch Tử!

"Được rồi, cậu nói đúng. Vậy cậu đã tìm ra tin tức gì vậy?"

six: "Đó là tin tức chấn động mà cậu muốn, chắc chắn sẽ khiến cô ta mất hết danh dự ở trường, là những chuyện mà cô ta đã từng bị ghét bỏ trong trường."

Trầm Thanh Thanh : "!! Thật không? Tôi thực sự rất mong chờ."

Bạch Tử chính là hoa khôi mới được chọn vào học kỳ trước ở Trường đại học T .

Cô rất nổi tiếng trong trường, nếu những thông tin này bị phơi bày, vị trí hoa khôi của Bạch Tử có lẽ cũng không giữ được.

Trầm Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy vui mừng!

...

Giải đấu cấp đại học đã được "hâm nóng" trong trò chơi từ lâu, sẽ được tổ chức tại nhà thi đấu khu Tây thành phố A.

Thời gian đăng ký kéo dài năm ngày.

Tại Trường đại học T , có rất nhiều người đăng ký tham gia, nghe nói vé vào sân đã được bán hết từ trước.

Bởi vì một trong những phần thưởng cho đội vô địch của giải đấu này là cơ hội tham gia quay MV cho trò chơi, nên rất nhiều người trong ngành biểu diễn đã tham gia đăng ký, cạnh tranh vô cùng gay gắt.

Nghe nói giải đấu sẽ được phát sóng trực tiếp trên kênh Bạch Hùng TV.

Sau giờ học, Bạch Tử và các thành viên trong đội đến quán cà phê gần trường, vào tiệm net để luyện game. Dần dần, tiệm net của Qua Gia đã trở thành một trong những căn cứ của họ, mỗi ngày đều giữ cho họ một phòng riêng ở tầng hai.

Họ phối hợp ngày càng ăn ý, chiến thuật và đội hình cũng đã nghiên cứu ra kế hoạch tối ưu nhất.

Khi thời gian đăng ký kết thúc, cổng đăng ký chính thức đóng lại.

Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư đều chi tiền để tăng cường độ phủ sóng cho đội của mình, hiệu quả vẫn có, vì trong đội họ cũng có những người nổi tiếng trong bảng xếp hạng.

Vòng loại của giải đấu sẽ diễn ra vào đầu tháng sau, đúng lúc bảng xếp hạng cũng sẽ được cập nhật.

Tối hôm đó, Bạch Tử ở nhà chờ đợi bảng xếp hạng, và cuối cùng cũng giành lại được ngôi đầu.

Ngay trong đêm, lượng truy cập vào trang cá nhân của cô tăng vọt, sau hai năm, ID "Tôi là cậu sáu của bạn" lại lọt vào bảng xếp hạng.

Tối hôm đó, nhiều studio game cũng đang đợi bảng xếp hạng cập nhật, và vào đúng thời điểm bảng xếp hạng mới được cập nhật, họ nhận ra cái ID "Tôi là cậu sáu của bạn."

"ID này hình như hơi quen quen."

"Là sao? Cậu đã thấy ở đâu?"

"Để tôi nghĩ đã..."

"À, tôi nhớ ra rồi, đội trưởng của đội 'Mãnh Long Quá Giang' nổi như cồn ở giải đấu cấp đại học chẳng phải chính là 'Tôi là cậu sáu của bạn' sao?"

"Tôi phải xem thử."

Họ vội vàng đăng nhập vào website chính thức để kiểm tra, và đúng như họ nhớ, đội trưởng của "Mãnh Long Quá Giang" chính là "Tôi là cậu sáu của bạn," và người sử dụng ID này là một cô gái.

Điều quan trọng nhất là cô gái này chính là hoa khôi của Trường đại học T !

Thật tuyệt vời.

Trong bảng xếp hạng, nữ game thủ rất hiếm, chỉ chiếm khoảng 20% số lượng.

Nhưng khi lướt qua trang game của Bạch Tử, mọi người phát hiện ra rằng trong mùa giải cách đây hai năm, cô đã có rất nhiều thứ hạng cao trên bảng xếp hạng, thực sự là một "chiến binh đa năng."

Hai năm im ắng, cô ấy lại một lần nữa vươn lên trong bảng xếp hạng.

"Vậy tại sao hai năm nay cô ấy không chơi game?"

"… Có khi nào là vì phải thi đại học nên không chơi game không?"

"Xét theo độ tuổi, cô ấy năm nay mới chỉ học năm nhất, trước đây chắc là vì năm hai, năm ba để chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên không chơi game là rất bình thường."

Hai năm không chơi game, nhưng đổi lại là kết quả học tập xuất sắc nhất của mùa giải này.

Thậm chí như bây giờ.

Điểm chuyên ngành của Bạch Tử vào cuối học kỳ trước cũng là tốt nhất trong lớp.

Ngày hôm sau.

Bạch Tử lại nổi tiếng vì đứng đầu bảng xếp hạng.

Trên diễn đàn, khắp nơi đều bàn tán về việc Bạch Tử lọt vào bảng xếp hạng.

"Không ngờ Bạch Tử lại có thể trở thành đội trưởng,cậu ấy thực sự có khả năng."

"Đội trưởng nữ cơ đấy, thật ngầu."

"Thực ra mình nghĩ có hay không có xếp hạng cũng không quan trọng, quan trọng là bốn người kia trong đội có thể phục tùng Bạch Tử."

"Thật là ngầu,mình chỉ nói một lần thôi..."

Tất cả mọi người trong lớp đều biết Bạch Tử đã lọt vào bảng xếp hạng , cô lại trở thành tâm điểm chú ý.

Ban đầu, Trầm Thanh Thanh và vài người không tin, nghĩ rằng Bạch Tử mua marketing vào ban đêm, nhưng không ngờ khi họ tự mình đăng nhập vào game, họ thật sự tìm thấy Bạch Tử trong bảng xếp hạng.

Điều này khiến họ rất bất ngờ.

Đội của Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư bị bàn tán là nhờ vào việc đội của họ có những người nổi tiếng nhỏ trong đó.

Họ tự hào vì được "dính bóng" từ một người nổi tiếng.

Nhưng Bạch Tử lại không cần dựa vào ai, vì cô chính là người đứng đầu bảng xếp hạng. Đây chính là sự khác biệt cơ bản giữa cô và họ.

Hơn nữa, Bạch Tử không phải là “người nổi tiếng nhỏ", cô ấy là một “đại mình tinh."

Điều này chứng tỏ thực lực của Bạch Tử thực sự rất mạnh!

"Khi nhìn thấy ID 'Tôi là cậu sáu của bạn', Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư tức giận vô cùng.

Họ nhớ lại lần trước gặp phải Bạch Tử trong game, và đã bị cô khiến phải gọi “ ba" trong một trận solo, đoạn ghi âm đó vẫn còn trong tay Bạch Tử đến giờ!

Lương Văn Thư nghiến răng nói: "Nhất định phải làm cậu ta thất bại trong giải đấu cấp đại học!"

Nói xong, Lương Văn Thư lại quay sang nhìn Trầm Thanh Thanh , không vui hỏi: "Cậu sao lại chẳng biết gì cả, trước đây cậu không biết Bạch Tử chơi game à?"

Trầm Thanh Thanh : "…………"

Cô cũng đang muốn biết là vì sao đây.

Nhưng khi cô trở về Trầm gia , đó đã là kỳ nghỉ hè năm lớp 12 của Bạch Tử rồi, lúc đó Bạch Tử đã không chơi game nữa.

Sau đó, vào Trường đại học T , Bạch Tử vẫn không chơi game, cô dành phần lớn thời gian cho việc luyện tập chuyên ngành.

Cuối cùng, người giành chiến thắng trong giải đấu cấp đại học là Lương Văn Thư.

Vì vậy, trong mắt Trầm Thanh Thanh , đối thủ lớn nhất trong giải đấu này chính là Lương Văn Thư.

Ở Kiếp trước, Lương Văn Thư đã thành công tham gia quay MV, và trong trường cô nổi bật ngang hàng với Bạch Tử.

Lương Văn Thư: "Thôi, thôi, dù sao lần này mình nhất định phải giành được chức vô địch."

Không thể quá kỳ vọng vào Trầm Thanh Thanh , thông tin của cô thực sự quá lạc hậu

Có vẻ như việc đối phó với Bạch Tử vẫn phải dựa vào chính mình.

Trầm Thanh Thanh chuyển mắt đi, cô sẽ không để Lương Văn Thư một mình chiếm hết hào quang, một tay cô phải ngăn cản Bạch Tử, tay còn lại ngăn chặn Lương Văn Thư.

Lương Văn Thư muốn có chức vô địch, vậy cô ta chẳng lẽ không muốn sao?

Hừ...

Chức vô địch này chỉ có thể là của cô!

Trong mắt Trầm Thanh Thanh lóe lên một tia sáng ám muội, thực ra, ngay từ hai ngày trước, cô đã tiêu tiền để tìm hiểu được nơi làm việc của Lương Văn Thư, và đã lén lút mua chuộc ông chủ của nơi đó.

Dưới sự chỉ đạo của cô, ông chủ đã cho người mà Lương Văn Thư mời đến, cố tình làm tồi tệ, đóng vai trò như những diễn viên kém cỏi.

Dù mọi chuyện đã được sắp xếp xong, nhưng cũng không thể để quá rõ ràng.

Vì vậy, Trầm Thanh Thanh nghĩ ra một kế hoạch, trước tiên để Lương Văn Thư một mạch thăng tiến, để cô nghĩ mình đã thấy được ánh sáng chiến thắng. Sau đó, trong trận chung kết, sẽ diễn ra màn "kịch" hoành tráng.

Còn về phía Bạch Tử, cô đã sắp xếp xong vụ hacker để rò rỉ thông tin.

Đến lúc đó, một người là Lương Văn Thư sẽ thất bại, còn một người là Bạch Tử sẽ bị hạ gục.

Hai đối thủ mạnh nhất đều sẽ thất bại, vậy thì chức vô địch chẳng phải là của cô sao?

Trầm Thanh Thanh tự cho là bản thân đã chuẩn bị kỹ càng, nhìn Lương Văn Thư trước mặt vẫn tự tin đến mức suýt nữa cô phải bật cười.

Vòng sơ khảo rất nhanh đã bắt đầu.

Khu vực thi đấu Thành phố Q phố có tổng cộng bảy trường đại học, vì vậy đội Trường đại học T phải chọn ra mười đội nhỏ để tiến vào vòng đấu lại, đấu với các đội khác tại nhà thi đấu, cuối cùng giành chức vô địch.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 162: Chương 162



Ngày thi sơ khảo.

Đội Bạch Tử thắng liên tiếp 15 trận, trực tiếp trở thành đội đầu tiên của Trường đại học T vượt qua vòng sơ khảo.

Ban đầu, nhiều người đến xem chỉ vì bốn người của Tề Hàn , nhưng sau khi thấy cách chơi của Bạch Tử, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên.

Hóa ra đây chính là sức mạnh của Server quốc gia !

Ý thức và thao tác của cô đã đạt đến đỉnh cao.

Đội của Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư cũng có thành tích rất tốt, họ tiến vào vòng tiếp theo một cách thuận lợi.

Đội của Lương Văn Thư là đội thứ hai vào vòng tiếp theo, Trầm Thanh Thanh là đội thứ ba.

Vòng sơ khảo kéo dài một tuần, ba đội đầu tiên có thành tích tốt nhất chính là họ, ba trong số mười vị trí đã bị chiếm giữ, bảy vị trí còn lại phải để các đội khác cạnh tranh.

Trầm Thanh Thanh ban đầu định làm cho Bạch Tử bị vướng vào các tin tức tiêu cực trong vòng sơ khảo.

Nhưng sau đó nghĩ lại, thấy Bạch Tử đang có đà thăng tiến mạnh mẽ, nếu để cô "lên cao rồi rơi xuống" sẽ có hiệu quả hơn.

Vì vậy, cô ta đã kiềm chế lại.

Sau khi vòng sơ khảo kết thúc.

Những người trong Hội cờ tướng thật sự đến Trường đại học T để quảng bá và tổ chức một buổi thuyết trình.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Người phụ trách buổi thuyết trình đã liên lạc với Bạch Tử và yêu cầu cô tham gia phát tờ rơi cùng với họ trong trường.

Tạ Bắc Mạc là thành viên của Hội Sinh viên, trường cũng đã phân công anh làm công việc quảng bá lần này.

Vì vậy, hai người không thể tránh khỏi việc gặp gỡ nhiều lần tại trường trong thời gian gần đây.

Trầm Thanh Thanh luôn chú ý đến Tạ Bắc Mạc, mỗi buổi trưa, cô đều cố tình đi qua phòng Chủ tịch Hội Sinh viên, mong muốn tình cờ gặp được Tạ Bắc Mạc.

Nhưng trong mấy ngày qua, cô phát hiện ra rằng, Bạch Tử, con tiện nhân kia, lại đến phòng của Tạ Bắc Mạc!

Mỗi buổi trưa, Bạch Tử đều chủ động đến phòng của Tạ Bắc Mạc,còn ở lại đó không biết nói chuyện gì.

Trầm Thanh Thanh đã đi qua phòng của anh mấy lần, lần nào cô cũng phát hiện Bạch Tử đang ở trong đó.

Chẳng lẽ Bạch Tử không còn e dè gì nữa mà trực tiếp đến dụ dỗ Tạ Bắc Mạc sao?

Không được.

Cô nhất định không thể ngồi yên, phải tìm hiểu xem Bạch Tử và Tạ Bắc Mạc đang nói chuyện gì trong đó!

Trầm Thanh Thanh đã hủy bộ đồng phục mới vừa phát cho mình, sau đó lại đi đến Hội Sinh viên để đăng ký lại, trả tiền và nhận đồng phục.

Buổi trưa, trong phòng Chủ tịch Hội Sinh viên.

Bạch Tử và Tạ Bắc Mạc đang trao đổi về việc sắp xếp chỗ ngồi và số lượng nước cho buổi thuyết trình tại hội trường, cũng như việc đăng bài quảng cáo trên diễn đàn và chuẩn bị những món quà nhỏ cho sự kiện.

"Rầm—"

Văn phòng bị mở ra.

Trầm Thanh Thanh và Hoàng Thái Liên cùng bước vào từ bên ngoài, nói: “Học Trưởng , chúng em đến nhận đồng phục mới.”

Tạ Bắc Mạc và Bạch Tử đồng thời quay lại nhìn, ánh mắt đối diện với cái nhìn của Trầm Thanh Thanh, như thể đang bắt quả tang.

Tạ Bắc Mạc nhíu mày, lật lại một số tài liệu trên bàn, nhìn thấy kích cỡ màTrầm Thanh Thanh đã đưa trước đó, nhẹ nhàng nói: “Tủ thứ hai bên trái, tầng ba có cỡ của em.”

Trầm Thanh Thanh bước vào, giả vờ mở tủ để lấy đồng phục, nhìn một cái với Hoàng Thái Liên , Hoàng Thái Liên hiểu ý ngay.

Khi Trầm Thanh Thanh lấy đồng phục, một quả bóng bàn nhỏ trong túi của Hoàng Thái Liên vô tình rơi xuống, nhẹ nhàng lăn xuống dưới bàn.

“Ôi, bóng bàn của em.”

Hoàng Thái Liên vội vàng bước tới bàn, cúi xuống để nhặt.

Bạch Tử lùi lại một bước.

Sau khi Hoàng Thái Liên nhặt bóng bàn lên, cô đứng dậy và vô tình va phải Bạch Tử.

Tạ Bắc Mạc nhẹ nhàng kéo Bạch Tử ra phía sau, ánh mắt của Hoàng Thái Liên theo đó liếc nhìn vào màn hình máy tính.

Hóa ra dạo này họ đang thiết kế ảnh quảng cáo trong văn phòng.

“Xin lỗi Học Trưởng , đã làm phiền.”

Sau khi Trầm Thanh Thanh lấy xong đồng phục, cô cùng Hoàng Thái Liên rời khỏi văn phòng.

Ngay khi ra khỏi văn phòng,Trầm Thanh Thanh không thể chờ đợi thêm và ngay lập tức hỏi Hoàng Thái Liên vừa rồi đã thấy gì.

“Thanh Thanh , họ đang thiết kế ảnh quảng cáo trong văn phòng, hình như là về cờ tướng…”

“Cờ tướng?”

Trầm Thanh Thanh đột nhiên hiểu ra, thì ra là có quan hệ với đội cờ tướng!

Hội cờ tướng đến trường để quảng bá, vốn là do hội sinh viên phụ trách.

Bạch Tử chắc chắn đã lợi dụng tư cách thành viên hội cờ tướng trước đó để cố tình tiếp cận Tạ Bắc Mạc , thật không biết xấu hổ!

……

Chiều hôm đó.

Hội cờ tướng cuối cùng cũng xác nhận thời gian tổ chức buổi tọa đàm quảng bá.

Giáo viên dẫn đoàn đến lớp thông báo: “Ngày kia sẽ có buổi tọa đàm của hội cờ tướng ở hội trường, nếu ai có hứng thú với cờ tướng thì có thể đến nghe, sẽ rất có ích.”

“Đi nghe tọa đàm còn có quà nhỏ nữa.”

Giới trẻ hiện nay không có mấy người thích cờ tướng .

Trước đó,Trầm Thanh Thanh cũng không thích, nếu không phải muốn giành lấy ấn tượng trước mặt Đào Băng Hà, cô cũng không muốn học môn cờ tướng khô khan này.

Nhưng giờ hội cờ tướng đến trường quảng bá.

Nếu cô có thể giúp Tạ Bắc Mạc thu hút nhiều người đến nghe tọa đàm, chắc chắn Tạ Bắc Mạc sẽ nhìn cô bằng con mắt khác.

Sau khi giáo viên dẫn đoàn rời đi và các bạn trong lớp chuẩn bị rời khỏi lớp học.

Trầm Thanh Thanh đứng dậy nói: “ cờ tướng là trò chơi trí tuệ truyền thống của nước ta, mình rất thích cờ tướng , mời mọi người cùng đến nghe tọa đàm, nếu mọi người đi, mình sẽ mời mọi người ăn hải sản tại nhà hàng TÂY ĐỒ LAN Á vào cuối tuần!”

“…………”

“Woa!! Tuyệt quá!”

“ Bạn học Thanh Thanh thật hào phóng!”

Hoàng Thái Liên lên tiếng: “Chắc các bạn không biết đâu, chủ tịch hội cờ tướng lần này đến trường chính là người quen củaThanh Thanh , còn chụp ảnh chung nữa!”

“Thật sao?”

Trầm Thanh Thanh đỏ mặt nói: “À, không có gì đâu, chỉ là gặp một lần rồi chụp ảnh chung thôi.”

Hoàng Thái Liên : “Thanh Thanh , cậu thật khiêm tốn quá, đâu phải chỉ là gặp một lần mà có thể chụp ảnh chung được, chắc chắn chủ tịch rất coi trọng bạn!”

Ngồi ở hàng ghế sau, Từ Hiểu Đồng nghe thấy sự khoe khoang phía trước, ngượng ngùng đến mức muốn trốn luôn.

“ Bạch Tử, cậu mới là thành viên của hội cờ tướng , cậu không ra khoe mình thì thôi, sao cậu ta lại có mặt mũi khoe như vậy chứ, thật là không nói nên lời.”

Bạch Tử: “Không sao đâu, cậu ta làm vậy, thật ra cũng tốt mà.”

Hiện nay, nhóm giới trẻ không mấy quan tâm đến văn hóa cờ tướng.

Vì vậy, trong mấy ngày qua, Tạ Bắc Mạc và Bạch Tử đều đang suy nghĩ cách thu hút mọi người đến nghe buổi hội thảo, nếu không thì sẽ có quá nhiều ghế trống, khiến không khí buổi hội thảo trở nên tẻ nhạt.

Ban đầu, Bạch Tử và Tạ Bắc Mạc đã tự nguyện bỏ tiền túi để mua một vài món quà nhỏ.

Ai ngờ, Trầm Thanh Thanh lại tình nguyện làm người "chết thay", giúp đỡ cô, vậy tại sao không chứ?

Bạch Tử đoán, Trầm Thanh Thanh làm vậy chẳng qua là muốn giành được nhiều thiện cảm hơn từ Tạ Bắc Mạc .

Nhưng Bạch Tử chỉ muốn hoàn thành nhanh chóng nhiệm vụ được giao từ hội, không muốn bận tâm đến những chuyện khác.

“Chúng ta đi thôi, Hiểu Đồng , còn phải đi tập ở câu lạc bộ nữa.”

“Được rồi.”

Hai ngày sau, buổi hội thảo cờ tướng đã thành công tổ chức tại hội trường lớn.

Chủ tịch hội cờ tướng lên sân khấu, dưới khán đài, không còn chỗ trống, ít nhất một nửa trong số đó là sinh viên khoa biểu diễn do Trầm Thanh Thanh kéo đến.

Dạo gần đây, tin đồn Trầm Thanh Thanh kết thân với chủ tịch hội cờ tướng càng lan truyền rộng rãi.

Mọi người gần như đang tâng bốc Trầm Thanh Thanh là kỳ tài cờ tướng.

Tuy nhiên, sau hai giờ hội thảo kết thúc, chủ tịch hội cờ tướng trên sân khấu lại chẳng hề nhắc đến tên Trầm Thanh Thanh , mà lại đề cập đến Bạch Tử, hội viên duy nhất của hội cờ tướng tại trường T.

“Hôm nay, nội dung của tôi đến đây là hết. Nếu các bạn quan tâm đến cờ tướng, có thể liên hệ với hội viên duy nhất của hội cờ tướng tại trường T, bạn Bạch Tử…”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 163: Chương 163



Sau khi chủ tịch hội cờ tướng nói vậy, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

Nhưng những sinh viên năm nhất khoa biểu diễn ngồi ở bên trái có phần im lặng và ngạc nhiên.

“Chuyện gì vậy, không phải Trầm Thanh Thanh là hội viên của hội cờ tướng sao? Sao lại thành Bạch Tử rồi?”

“Trước đây không phải có tin đồn nói chủ tịch hội cờ tướng và Trầm Thanh Thanh đã chụp ảnh cùng nhau, cậu ấy là kỳ tài cờ tướng sao?”

“…”

Một số người bắt đầu nhìn về phía Trầm Thanh Thanh ở hàng ghế đầu.

Trầm Thanh Thanh nghiến chặt răng, tức giận đến mức muốn nổ tung.

Làm xong mọi chuyện, giờ cô mới hiểu, hóa ra Bạch Tử đã nhận sự chỉ đạo của hội cờ tướng và chuẩn bị buổi hội thảo cùng với Tạ Bắc Mạc .

Bạch Tử không phải là người như Trầm Thanh Thanh nghĩ, muốn quyến rũ Tạ Bắc Mạc .

Và giờ đây, những nỗ lực của Trầm Thanh Thanh , trong mắt chủ tịch hội cờ tướng không biết gì, đều được ghi nhận cho Bạch Tử.

Chủ tịch hội cờ tướng công khai nhắc đến tên Bạch Tử trên sân khấu.

Bạch Tử đã cướp công lao của cô!

Cái kẻ đáng ghét này!!!

Trầm Thanh Thanh quay đầu, ánh mắt u ám nhìn về phía Bạch Tử không xa.

Bạch Tử vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của cô, trong đôi mắt nhạt màu phản chiếu ánh sáng từ đèn chùm trên trần hội trường.

Nếu cơn giận có thể biến hình, thì Trầm Thanh Thanh đã biến thành ma quái lao đến cắn c.h.ế.t Bạch Tử rồi.

Cái kẻ đáng ghét này, cướp đi công lao của cô, còn tỏ ra đắc ý, thật đáng chết.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Sau đó, khi mọi người rời khỏi hội trường lớn, Trầm Thanh Thanh và những người khác nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người trong hội sinh viên phía trước:

“Thật tuyệt, hôm nay có nhiều người đến nghe buổi hội thảo như vậy.”

“Mấy hôm trước, chúng ta còn đang nghĩ cách làm sao để thu hút nhiều người đến, không ngờ lại có thể ngồi đầy như thế này.”

Sắc mặt Trầm Thanh Thanh lúc này như sắp biến thành đá.

Nguyên nhân khiến hội trường nhiều người là vì cô đã hứa với mọi người, nếu họ đến nghe hội thảo thì cô sẽ mời cả lớp đi ăn hải sản, vì vậy cô đã đặc biệt thuê nhà hàng hải sản tự chọn ở Đông Thành vào cuối tuần. Lúc đó cả lớp sẽ đi.

Cô đã bỏ tiền ra, không ngờ lại để Bạch Tử cướp mất công lao.

Thật là càng nghĩ càng tức!

Khi trở lại lớp, Lương Văn Thư biết chuyện này, không nhịn được cười, nhẹ nhàng chế giễu: "Quá ngu ngốc rồi, Thanh Thanh, chuyện này mà cũng làm mà không hiểu rõ tình hình. Ít nhất cậu cũng phải để cho Tạ Bắc Mạc biết chứ."

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu mà buổi hội thảo không có người tham gia, thì chắc chắn là do Bạch Tử làm không tốt, nhưng hôm nay lại có nhiều người tham gia như vậy, hội trưởng chắc chắn phải khen ngợi cậu ấy một chút."

Hoàng Thái Liên cũng góp lời: "Chắc chắn là Bạch Tử làm cố ý, hôm trước lúc chúng ta vào văn phòng, cậu ấy cố tình để mình nhìn màn hình máy tính! Thật là quá thông minh."

Hoàng Thái Liên lần này cũng khôn ra một chút.

Nhớ lại lần trước khi cô cúi xuống dưới bàn nhặt bóng bàn, Bạch Tử khéo léo lùi lại một bước…

Cứ như vậy, mọi việc đều trở nên dễ dàng.

…………

Ngay từ khi Hội Cờ Vua thông báo sẽ tổ chức hội thảo tại trường T, Bạch Tử và Tạ Bắc Mạc đã gặp phải khó khăn.

Cả hai đều đang suy nghĩ làm thế nào để tất cả các chỗ ngồi đều được lấp đầy trong ngày hội thảo.

Nhưng cờ vua là một môn thể thao truyền thống, những người yêu thích nó sẽ tự tìm đến mà không cần quảng cáo, còn những người không thích thì dù có hét vào tai họ cũng chẳng có chút hứng thú nào.

Cho đến một ngày, Bạch Tử phát hiện ra mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa, Trầm Thanh Thanh đều đi qua văn phòng chủ tịch hội sinh viên.

Vào khoảnh khắc đó, Bạch Tử đã có một kế hoạch trong đầu.

Nếu không tận dụng cơ hội này, thì thật là phí phạm.

Bạch Tử cố tình đến văn phòng hội sinh viên trước Trầm Thanh Thanh mỗi ngày vào giờ trưa, mục đích là muốn thu hút sự chú ý của Trầm Thanh Thanh, để cô cũng tham gia và giúp đỡ trong việc tổ chức hội thảo.

Bây giờ mục đích đã đạt được, hội thảo đã thành công mỹ mãn.

Bạch Tử vui vẻ cùng nhóm sinh viên hội sinh viên đi ăn lẩu cay vào buổi tối.

Khi Trầm Thanh Thanh nhận ra mình bị lợi dụng, tức đến mức không ăn nổi.

Mặc dù trước đây Lương Văn Thư nói không thích đồ của Nhị Thập Tứ Kiều, nhưng khi biết Nhị Thập Tứ Kiều có cửa hàng đối diện với Chanel ở nước ngoài, cuối tuần Lương Văn Thư đã tìm được nguồn và mua bộ đồ mới nhất của dòng cao cấp Nhị Thập Tứ Kiều, bỏ ra gấp ba lần giá tiền.

Tuy nhiên, khi đến lớp vào thứ Hai, Lương Văn Thư rất vui vẻ khoe bộ đồ của Nhị Thập Tứ Kiều thì lại phát hiện ra Trầm Thanh Thanh cũng mặc bộ đồ cùng mẫu.

Có vẻ như cả hai đều có suy nghĩ giống nhau.

"Đồ này cậu mua ở đâu vậy?" Lương Văn Thư hỏi.

Trầm Thanh Thanh: "Mẹ mình nhờ bạn ở Anh gửi về cho, còn cậu thì sao?"

Lương Văn Thư: "Ha ha, mình cũng vậy, là mẹ mua cho mình đó, thật ra mình cũng không định mặc đâu, nhưng mẹ cứ bắt mình mặc, mình nghĩ thôi để mặc cũng chẳng sao, nên mới mặc."

Hai người nhìn nhau, cười giả tạo.

Thực ra, đồ của Trầm Thanh Thanh không phải là mua qua bạn ở Anh, mà cô đã tìm một người mua hộ và bỏ ra gấp ba lần giá tiền.

Lương Văn Thư cũng vậy, cả hai đều phải trả gấp mấy lần giá tiền.

Nhưng họ không muốn nói thật vì cảm thấy không có mặt mũi, trước đây họ đã chê bai bộ đồ này, giờ lại mặc nó.

Bây giờ Nhị Thập Tứ Kiều nổi tiếng đến mức quá mạnh mẽ.

Ngay cả trong khoa diễn viên, bộ đồ này gần như đã thành trang phục của khoa, nếu ai không có thì sẽ bị coi là không bắt kịp xu hướng.

Trầm Thanh Thanh không chịu nổi việc bị thua kém người khác, nên dù phải mua với giá gấp ba, cô cũng muốn đi trước một bước. Tuy nhiên, không ngờ Lương Văn Thư cũng mua bộ đồ này, khiến Trầm Thanh Thanh trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì được, đành phải im lặng chịu đựng.

Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên rất biết cách chiều lòng người khác.

Sau khi nhìn thấy bộ đồ của họ, liền khen ngợi: "Văn Thư, Thanh Thanh, bộ sưu tập này chắc chắn là phiên bản mới nhất của mùa thu phải không? Những bộ ở cửa hàng nước ngoài có phần cổ tay là họa tiết caro, bộ của các cậu là mua từ nước ngoài đúng không?"

Thanh Thanh: "Đúng vậy."

Lương Văn Thư: "Tất nhiên rồi."

Thực ra, không phải đồ ở nước ngoài lúc nào cũng tốt hơn trong nước.

Nhị Thập Tứ Kiều vốn là thương hiệu nội địa, nếu không làm sao có thể được gọi là "Ánh sáng quốc gia"? Vấn đề là trong nước quá hot, các cửa hàng không thể cung cấp đủ, phải đi mua với giá cao ở nước ngoài, chẳng còn cách nào khác.

Có tin đồn rằng chất lượng hàng nước ngoài và trong nước không giống nhau, không chỉ là sự khác biệt ở thiết kế cổ tay mà còn là chất liệu cũng khác một chút.

Vì người Trung Quốc đa phần thích mặc vải cotton và linen, nên chất liệu mềm mại và thân thiện với da, được thiết kế đặc biệt cho người Hoa.

Còn các nhà máy nước ngoài lại không chú ý đến điểm này, nên chất liệu so với trong nước có phần thô ráp hơn.

Cả lớp chỉ có Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư là mặc bộ mới nhất.

Hai người còn đang tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn trong lớp, thì chẳng mấy chốc, Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng từ bên ngoài bước vào, lập tức thu hút hết sự chú ý.

"Bạch Tử mặc một chiếc áo Nhị Thập Tứ Kiều thiết kế riêng nữa kìa, nhìn logo khác với của các cậu."

"Đã mấy chiếc rồi nhỉ? Hình như tuần trước cũng không trùng mẫu..."

"Thật đáng ghen tị, nếu mình có nhiều đồ như vậy thì chắc chắn sẽ đăng ảnh lên mạng, sẽ có rất nhiều người chú ý đến mình."
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 164: Chương 164



Câu này rõ ràng là đang ám chỉ đến Thanh Thanh và Lương Văn Thư.

Cả hai không ít lần khoe đồ trên các nền tảng xã hội, đặc biệt là đồ xa xỉ và ảnh selfie.

Hai chữ "hư vinh" gần như đã được viết rõ trên mặt, mà họ còn tự biện minh là "chia sẻ cuộc sống hàng ngày."

Bạch Tử với những món đồ thiết kế riêng đã gần như lấn át toàn bộ bộ sưu tập của Nhị Thập Tứ Kiều trong khoa Diễn xuất, những bộ đồ mới nhất của Thanh Thanh và Lương Văn Thư chẳng là gì so với cô.

Ở phía sau, ngoài Thanh Thanh và Lương Văn Thư, không ít người cũng đang thì thầm đàm tiếu về Bạch Tử.

Chiều hôm đó, trên diễn đàn của trường bắt đầu xuất hiện các bài viết "nghi ngờ Bạch Tử mặc đồ giả Nhị Thập Tứ Kiều" và có người còn đặt câu hỏi tại sao Bạch Tử lại có tiền để một tuần mặc đồ Nhị Thập Tứ Kiều không trùng nhau.

"Bạch Tử nhà làm gì mà lại giàu có thế nhỉ?"

"Chẳng phải chỉ riêng mình tôi nghĩ cậu ấy mặc đồ Nhị Thập Tứ Kiều giả, lần trước ở sân thể thao tôi thấy logo trên vai cậu ấy hình như không giống, có cảm giác là đồ giả."

"Trời ơi, tôi tưởng chỉ mình tôi nghĩ thế thôi, cậu ấy trên diễn đàn nổi quá, tôi không dám nói gì."

"Quả thật nhìn không giống thật, trên trang web chính hãng cũng không có mẫu này, chắc không thể nào tất cả đều giống nhau, chỉ có bộ đồ của cô ấy là khác chứ nhỉ? Cười c.h.ế.t tôi rồi."

"Bạch Tử không phải đang yêu với Chu Hòe sao, có phải Chu Hòe mua cho cậu ấy không?"

"Thế thì nói trắng ra là cậu ấy là gái "đào mỏ" rồi."

Những bài viết nghi ngờ về Bạch Tử đang gây náo loạn trên diễn đàn.

Thanh Thanh và Lương Văn Thư đang âm thầm xem trò cười.

Thật tuyệt vời, Bạch Tử đã làm mọi người phẫn nộ.



Tại sân tennis.

Khi Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đang luyện tập,

Lý Tình Nhi từ phòng nghỉ đi ra: "Bạch Tử ."

" Dạ?"

"Em lại đây một chút!"

"Ồ, được rồi."

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đặt vợt xuống, cùng đi về phía phòng nghỉ.

Khi vào trong, Lý Tình Nhi mở các bài viết trên diễn đàn cho họ xem.

“Bạch Tử , nhìn này, ba bài viết nóng nhất trên diễn đàn đều đang nói về em, em nghĩ chuyện này sẽ giải quyết thế nào?”

Thực ra, cơn sóng này cũng không phải đến đột ngột.

Kể từ khi Bạch Tử vào Trường đại học T , cô đã tạo nên nhiều cơn sóng trên diễn đàn.

Ngay từ khi nhập học, bóng lưng của cô và Chu Hòe đã lên top diễn đàn, sau đó là sự kiện hoa khôi trường, rồi liên tiếp nhiều chuyện khác…

Không kể đến chuyện học kỳ trước.

Kỳ này, cô lại đạt đỉnh quốc gia, rồi vì việc thi đấu đại học mà trên diễn đàn lại bùng nổ mấy bài hot.

Chắc chắn đã có rất nhiều người không ưa cô.

Vì vậy, lần này những bài viết với nội dung “vạch trần” hay nói cô mặc đồ giả, hoặc nói cô là “con gái đào mỏ” đều nằm trong dự đoán của Bạch Tử.

Từ Hiểu Đồng sau khi xem xong các bài viết, bực bội nói: “Thật quá đáng, Bạch Tử với Chu Hòe chỉ là bạn bè bình thường mà, ai nói họ là bạn trai bạn gái vậy?”

Bạch Tử đáp: “Người không hoàn hảo, họ muốn nói gì thì nói,Mình chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”

Lý Tình Nhi cảm phục trái tim kiên cường của Bạch Tử.

Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi: “Dù em nghĩ vậy, nhưng những suy đoán sai trên diễn đàn mà người ta đang lan truyền, em không định phản hồi sao?”

Bạch Tử suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc chắn phải phản hồi một chút, em và Chu Hòe chỉ là bạn bè bình thường thôi, kéo anh ấy vào chuyện này không hay, em sẽ để anh ấy ra mặt làm rõ là chúng em không có gì.”

Lý Tình Nhi : “Em muốn để hội trưởng ra mặt cắt đứt quan hệ với em à? Còn chuyện khác thì sao?”

Bạch Tử: “Còn chuyện gì nữa?”

Lý Tình Nhi : “Còn tin đồn về đồ giả.”

Bạch Tử thở dài: “Cái áo này là mẹ em mua cho em, giờ em cũng chưa hiểu rõ lắm tình hình, về nhà hỏi mẹ xem logo này là sao, rồi tính tiếp.”

Lý Tình Nhi : “Vậy cũng tốt, em đi hỏi cho rõ ràng rồi dập tắt mấy cái miệng đó. Nếu em muốn đăng bài giải thích, chị sẽ giúp cậu ghim bài.”

Lý Tình Nhi là một trong những quản trị viên của diễn đàn trường.

Vì vậy, cô thật sự có thể giúp đỡ Bạch Tử.

Bạch Tử đã nhờ Chu Hòe làm rõ mối quan hệ của họ. Chu Hòe đã tìm vài người phát thông tin để người tung tin đồn phải tự xóa bài, nếu không thì đừng mong sống yên ổn ở trường. Đồng thời, anh cũng đã làm rõ rằng Bạch Tử và anh chỉ là bạn bè.

Kể từ khi tin tức này lan ra, những bình luận nói Bạch Tử là “con gái đào mỏ” trên diễn đàn nhanh chóng biến mất.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tối hôm đó, khi Bạch Tử ăn cơm ở nhà, cô đã hỏi về logo trên chiếc áo này với Giang Quỳnh Chi .

“Mẹ, sao logo trên chiếc áo này của con lại khác với những chiếc áo khác của Nhị Thập Tứ Kiều vậy ?”

Giang Quỳnh Chi mỉm cười dịu dàng: “Sao vậy? Con không thích à?”

Bạch Tử đáp: “Không phải không thích, chỉ là logo trên áo con khác với những chiếc áo khác, ở trường có người nói áo của con là đồ giả.”

Giang Quỳnh Chi nghe thấy vậy, mặt lập tức đổi sắc.

“Cái gì!? Đồ giả á? Mất trí rồi à! Logo trên áo của con là do mẹ thiết kế đấy, là tình yêu của mẹ, đương nhiên nó khác với những chiếc áo sản xuất đại trà ở nhà máy rồi. Hơn nữa, mẹ đã tiêu nhiều tiền như vậy, mục đích là để có được một thứ khác biệt, nếu không thì không phải mẹ đã phí tiền rồi sao?”

Bạch Xuyên Hùng nghe Giang Quỳnh Chi ồn ào như vậy, liền hỏi: “Quỳnh Chi, sao vậy?”

Giang Quỳnh Chi đặt đũa xuống: “Logo trên áo của Bạch Tử là do em thiết kế, muốn có dịch vụ này ở Nhị Thập Tứ Kiều phải chi tiêu ít nhất một trăm vạn đấy!”

Áo bình thường của Nhị Thập Tứ Kiều chỉ đáng mấy vạn, một cái logo lên đến một trăm vạn, Giang Quỳnh Chi đã đặt rất nhiều áo cho Bạch Tử, có thể tưởng tượng được bà đã tiêu tốn bao nhiêu.

Giang Quỳnh Chi đã tiêu nhiều tiền như vậy, để có được dịch vụ này, đương nhiên phải khác biệt với áo bình thường, nếu không thì có gì đặc biệt nữa?

“Bọn không hiểu gì cứ nói đồ của Bạch Tử là giả, không hiểu thì đừng nói bậy, thật là làm người ta vừa tức vừa buồn cười.”

Giang Quỳnh Chi không biết phải nói gì nữa.

“Có vẻ như vẫn có nhiều người không hiểu chuyện, chẳng phải đang tự làm trò cười sao! Việc thiết kế logo riêng hiện nay trên toàn quốc có lẽ chưa đến 30 người đâu.”

Bạch Xuyên Hùng : “Được rồi, được rồi, chuyện này có gì mà phải bực mình chứ. Chắc là nhiều người vẫn chưa biết là Nhị Thập Tứ Kiều có dịch vụ này đâu. Ăn xong, anh sẽ gọi cho bộ phận marketing, yêu cầu họ đăng thông báo trên mạng, như vậy mấy lời đồn đại này sẽ tự khắc tan biến.”

Giang Quỳnh Chi : “ Vâng, phải thông báo rõ ràng, không thể để Bạch Tử chịu oan uổng như vậy.”

Bạch Tử hiểu ra rồi, thì ra cái logo này là như vậy.

Cô chỉ mặc mà không hề tìm hiểu tại sao cái logo lại khác biệt.

……

Ngày hôm sau.

Trên Weibo chính thức của Nhị Thập Tứ Kiều , đã có một thông báo chính thức được đăng tải.

Thông báo này rất chi tiết, chỉ rõ các cấp bậc tiêu dùng hiện nay và các chính sách hội viên tương ứng.

Thông báo cũng ghi rõ rằng, chỉ cần chi tiêu trên một trăm vạn thì có thể đặt thiết kế logo riêng, đồng thời còn công bố mẫu logo hiện tại, trong đó đặc biệt ghi chú mẫu logo mà Giang Quỳnh Chi đã thiết kế ở trang đầu tiên, sau đó còn có rất nhiều mẫu khác.

Khoảng 32 mẫu logo, và sẽ cập nhật thêm trên website chính thức trong thời gian tới.

Điều này có nghĩa là hiện tại trên toàn quốc, chỉ có 32 người được hưởng dịch vụ này.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 165: Chương 165



Khi thông báo này được phát hành, rõ ràng đã tát vào mặt những người đang nói xấu Bạch Tử mặc đồ giả trên diễn đàn.

Nó khiến những người trong diễn đàn trở nên im lặng ngay lập tức.

Bây giờ nếu ai còn nói đồ trên người Bạch Tử là giả, thì chắc chắn là người mù.

Nhưng mà chuyện này đúng là tin sốc rồi…

Ngày hôm qua họ mới bắt đầu bàn tán về việc Bạch Tử mặc đồ giả, hôm nay người của Nhị Thập Tứ Kiều đã ra thông báo, gián tiếp giúp Bạch Tử giải oan cho chuyện logo giả.

Đây là sự trùng hợp sao?

Nhưng sự trùng hợp này cũng không thể ngẫu nhiên đến thế, đúng lúc giúp Bạch Tử xoay chuyển cục diện.

Sáng hôm sau, Bạch Tử đến trường, rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt khác.

Hóa ra Bạch Tử cũng là một " phú nhị đại" ngầm!

Nhà cô chắc giàu lắm, chỉ là không biết cô là con gái của gia đình nào...

Trước đây, Trầm Thanh Thanh và những người bạn đã hỏi qua người mua hộ, không ngờ họ lại được người mua hộ dự đoán chính xác, rằng logo trên áo Bạch Tử chính là sản phẩm đặt riêng.

Thông báo của Nhị Thập Tứ Kiều đã mang lại hai lợi ích:

Một là giúp Bạch Tử giải thích rõ về vấn đề logo thật giả.

Hai là thông báo này đã giúp những khách hàng tiềm năng nhận ra dịch vụ logo riêng của Nhị Thập Tứ Kiều .

Sau khi có thông báo chính thức, dịch vụ đặt logo riêng của Nhị Thập Tứ Kiều đã đột ngột tăng mạnh trong tháng này. Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư đã không nói gì rõ ràng, nhưng sau lưng họ cũng bắt đầu mua hàng, hy vọng cũng có thể đặt được logo riêng.

Họ đã nghĩ rằng một trăm vạn có thể đặt được logo, nhưng không ngờ một trăm vạn chỉ có thể thiết kế một logo!

Mỗi chiếc áo có một logo riêng, Bạch Tử có nhiều chiếc áo như vậy, cứ thử suy nghĩ xem cô đã phải chi bao nhiêu tiền. Cô đang mặc một bộ sưu tập cao cấp đấy chứ!

Phong ba trên diễn đàn dễ dàng được Bạch Tử giải quyết, khiến Trầm Thanh Thanh cảm thấy vô cùng thất vọng.

Tuy nhiên, chuyện này cũng gián tiếp chứng minh giả thuyết của Lương Văn Thư .

Bạch Tử chính là con gái ngoài giá thú của Bạch gia !

Bởi vì họ đã vào website của Nhị Thập Tứ Kiều và kiểm tra thông tin các hội viên. Mặc dù không có họ tên đầy đủ, nhưng rõ ràng có một hội viên tên "Bạch ** **."

Người này có vẻ là ba của Bạch Tử, Bạch Xuyên Hùng.

Một vài ngày sau, khi logo được chính thức triển khai, Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư lại bắt đầu ra mặt nói những lời “phê bình” sau:

“Thật là vớ vẩn, các cậu trước đây không biết Nhị Thập Tứ Kiều có dịch vụ đặt logo sao?”

“Đúng vậy, Nhị Thập Tứ Kiều vốn đã có dịch vụ này rồi, những người trên diễn đàn trước đó đúng là nói quá mức, thật đáng sợ.”

Mọi người nhìn logo trên vai áo của họ, chỉ có thể lắc đầu, không nói nên lời.

"……"

Lúc này, họ lại tỏ ra hiểu biết.

Nếu đã hiểu rõ như vậy, sao trước đây không nói ra?

Những tin đồn trên diễn đàn tạm thời đã bị dập tắt.

Tin tức mà Chu Hòe phát ra cũng đã làm rõ quan hệ giữa anh và Bạch Tử, hai người chỉ là bạn bè bình thường, trước kia không có quan hệ yêu đương.

Sau khi tin này lan truyền rộng rãi trong trường T, có một nhóm người nghi ngờ liệu có phải Chu Hòe và Bạch Tử đã chia tay, nên mới phải ra thông báo để làm rõ.

Tuy nhiên, một nhóm khác lại cho rằng, Chu Hòe không phải là người làm mà không dám nhận, trước đây anh đã chia tay nhiều lần mà không cố gắng che giấu, với Bạch Tử thì chắc chắn cũng không có lý do để giấu giếm.

Hơn nữa, những cô gái từng chia tay Chu Hòe đều không còn làm bạn với anh nữa.

Với mức độ thân thiết giữa Bạch Tử và bốn người kia, chắc chắn không phải là bạn gái cũ.

Nếu không, việc ba người kia cùng chơi với bạn gái cũ của Chu Hòe sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, đúng không?

Không lâu sau, vòng loại của cuộc thi trong trường đã kết thúc, và vòng loại tiếp theo sẽ bắt đầu vào cuối tuần sau.

Sự chú ý vào sự kiện "TY" lại dâng cao, trên diễn đàn trường chỉ còn lác đác vài bài đăng thảo luận về chuyện của Bạch Tử, còn lại đều bị các bài đăng về trò chơi lấn át.

Cơ chế thi đấu của vòng sau là sẽ thi đấu với các đội thắng ở vòng loại của các trường khác, cho đến khi còn bốn đội thắng cuộc.

Bạch Tử và bốn người bạn của cô vẫn luôn bận rộn nghiên cứu kỹ các trận đấu, chẳng để ý gì đến chuyện bên ngoài.

Tối hôm đó, một cuộc gọi từ Viên Nhị đến.

"Hello, Bạch Tử , ngày kia là sinh nhật của cô giáo, chúng ta ra ngoài ăn mừng một bữa nhé?"

Bạch Tử hơi ngừng lại khi đang chơi game : "Được, ăn ở đâu vậy?"

Viên Nhị : "Chị và chị gái tính đi ăn ở khách sạn Vạn Xuân Thành."

Bạch Tử: "Được, em nhớ rồi."

Khi chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, Viên Nhị nghe thấy tiếng âm thanh của trò chơi từ đầu dây bên kia.

" Em đang chơi game à?"

"Ừ, đang chuẩn bị cho vòng loại tiếp theo của cuộc thi trong trường."

Viên Nhị có chút ngạc nhiên: "Wow, vậy là cả Tần Văn Phong cũng tham gia, anh ấy cũng đã vào vòng tiếp theo rồi, chắc chắn các em sẽ gặp nhau."

"Ồ, trùng hợp thật."

"Chắc chắn rồi, nhưng em phải cẩn thận đấy, họ chơi game rất giỏi, dù chị thích anh ấy, nhưng ai bảo em là sư muội của chị chứ, chị sẽ cổ vũ cho em, cố lên nhé!"

"Haha, được rồi, chị cúp máy đây, hẹn gặp ở khách sạn ngày kia!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Được!"

Cuộc gọi kết thúc.

Bạch Tử đeo tai nghe tiếp tục chơi game.

Bạch Chú nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ.

"Bạch Tử , ngày kia em sẽ đến Vạn Xuân Thành à?"

" Vâng , sinh nhật cô giáo dạy múa của em , em sẽ đến chúc mừng."

"Thật trung hợp, có vẻ như Vạn Xuân Thành ngày kia sẽ tổ chức hai sự kiện đấy."

"Ý gì vậy?"

"Đến lúc đó, em sẽ biết."

Bạch Chú vẫn cố tình giữ bí mật.

Bạch Tử định hỏi rõ ràng, nhưng sau một trận đấu đội, cô lại quên mất chuyện này.

Ngày hôm sau, Bạch Tử chọn quà sinh nhật cho Lê Thanh , cô định tặng một chiếc sườn xám, nhưng lúc này nếu đặt hàng tùy chỉnh thì chắc chắn không kịp. Vì vậy, cô đã mua một chiếc vòng tay ngọc bích Hòa Điền, bên trong được khắc một chiếc khóa bình an, đồ trang sức này vừa thanh nhã lại có công dụng tốt cho sức khỏe, rất hợp với khí chất của Lê Thanh .

Tối nay cô sẽ đi ăn ở Vạn Xuân Thành.

Viên Nhị và Viên Lôi đã đến trường T từ sớm để đón Bạch Tử.

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cùng đi ra từ cổng trường, vừa ra ngoài thì thấy hai chị em này đang đứng đối diện bên kia đường.

“Bạch Tử !!”

Sau khi tạm biệt Từ Hiểu Đồng , Bạch Tử chạy qua đường từ vạch kẻ trắng.

“Đàn chị!”

“Cuối cùng cũng ra rồi, chúng tui chị đợi lâu lắm rồi đó, đi thôi, lấy quà xong rồi đến khách sạn.”

Viên Nhị và Viên Lôi mỗi người đứng một bên cạnh Bạch Tử, Bạch Tử đứng ở giữa họ, ba người vừa đi vừa trò chuyện.

Xe Quý gia đang đợi Quý Noãn Thu ở cổng trường. Khi Quý Noãn Thu bước ra, cô nhìn thấy ba người đang đi xa dần bên kia đường.

Tài xế tiến lên, “Tiểu thư, mời lên xe.”

Quý Noãn Thu thu ánh mắt lại, bước lên xe : “Đi Vạn Xuân Thành.”

Tối nay, không chỉ Lê Thanh tổ chức tiệc sinh nhật ở Vạn Xuân Thành, còn có một bậc thầy trong giới vũ đạo khác là Thi Thiến .

Lê Thanh là thầy của ba người Bạch Tử.

Còn Thi Thiến thì là thầy của Quý Noãn Thu .

Cả hai đều đã bốn mươi tuổi, cùng là thế hệ danh tiếng trong giới vũ đạo, trùng hợp là sinh nhật của họ cũng rơi vào cùng ngày.

Sau khi Bạch Tử và hai chị em Viên Nhị lấy quà xong, họ bắt taxi đi đến Vạn Xuân Thành.

“Tối nay toàn là các bậc tiền bối trong giới vũ đạo, cô giáo sẽ giới thiệu em với mọi người, em là học trò ruột mà!”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 166: Chương 166



Đến Vạn Xuân Thành.

Ba người xuống xe, chưa vào cửa đã thấy hai biển hiệu treo ở cửa.

Bên cạnh tiệc sinh nhật của Lê Thanh là một biển hiệu khác của một người tổ chức tiệc sinh nhật.

Bạch Tử không hiểu, liếc mắt cái rồi bỏ qua.

Khi ánh mắt của Viên Nhị và Viên Lôi nhìn thấy tên trên biển hiệu bên cạnh, vẻ mặt lập tức thay đổi.

“Thi Thiến !?”

“Thi Thiến sao lại ở khách sạn này?”

Bạch Tử: “Sao vậy?”

Viên Nhị : “Thi Thiến là kẻ thù của cô giáo chúng ta!”

Bạch Tử: “Hả?”

Viên Lôi : “Chuyện này dài lắm…”

Lê Thanh và Thi Thiến từ nhỏ là bạn thân, nhưng khi đại học, Lê Thanh yêu một chàng trai, cuối cùng bị Thi Thiến cướp mất.

Chuyện cướp bạn trai của bạn thân cứ thế xảy ra đầy trớ trêu.

Điều đáng chú ý là trong kỳ Đại Hội Liên Hoa năm đó, Lê Thanh đã mất cơ hội tham gia vì chân bị thương, phải nghỉ dưỡng cả năm.

Mà trong kỳ thi đó, Thi Thiến đã tỏa sáng, giành hết tất cả sự tán thưởng, danh vọng và cúp, còn lên chương trình truyền hình CCTV.

Lê Thanh vì bị thương mà mất cả một năm cơ hội, mãi đến năm sau mới hồi phục.

Vì vậy, nhiều người chỉ biết đến Thi Thiến là thiên tài vũ đạo, nhưng không ai nhớ đến Lê Thanh .

Hơn nữa, trong giới này có không ít quy tắc ngầm, Lê Thanh và Thi Thiến tính cách hoàn toàn trái ngược, Thi Thiến giỏi kết giao, còn Lê Thanh chỉ thích nghiên cứu vũ đạo.

Lê Thanh lại có tính cách thẳng thắn, nói gì là làm vậy, nên cũng đắc tội với không ít người.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Mấy năm trôi qua, Thi Thiến đã trở thành một giáo viên dạy múa nổi bật trên màn ảnh, còn Lê Thanh gần như trở thành ẩn sĩ.

Họ là kẻ thù.

Trong giới vũ đạo, nhiều người đều biết chuyện này.

Thi Thiến đã kết hôn, bà là phu nhân hợp pháp của Hà Gia , vợ của Hà Hoàn .

Hà Hoàn chính là người mà bà đã cướp từ tay Lê Thanh .

Hận thù từ việc cướp bạn trai và mất đi cơ hội phát triển sự nghiệp đã khiến Lê Thanh không thể quên.

Và hôm nay, hai người đều tổ chức sinh nhật khi cùng tròn bốn mươi tuổi.

Hóa ra họ còn đặt tiệc ở cùng một khách sạn…

Khách mời đa phần chắc hẳn là những người trong giới, có thể nói đêm nay sẽ vô cùng “nổi bật”!

Ba người Bạch Tử vừa đi vào khách sạn, vừa nghe Viên Lôi và Viên Nhị kể về những chuyện cũ trong giới vũ đạo.

“ Cô giáo chưa kết hôn, em còn tưởng… không ngờ cô giáo lại trải qua những chuyện này.”

Viên Lôi : “Đương nhiên rồi, còn có chuyện đáng giận hơn nữa!”

“Ngày xưa khi Hà Hoàn còn ở bên cô giáo, ông ấy đã hứa mỗi năm sẽ cho cô giáo xem pháo hoa, nhưng sau khi ông ấy ở với Thi Thiến rồi, mỗi năm vào ngày kỷ niệm kết hôn, đều b.ắ.n pháo hoa! cậu nói xem, có tức không chứ! Quá đáng thật sự, người phụ nữ này không chỉ cướp mất người yêu của cô giáo mà còn cướp luôn cả lời hứa của họ, thật là quá đê tiện.”

Viên Nhị : “Đúng vậy, cứ nghĩ đến là thấy tức thay cô giáo luôn.”

“Thi Thiến chắc chắn là cố ý, mỗi năm lại im lặng khoe khoang trước mặt cô.”

Thực ra, Lê Thanh cũng không phải là người ngu ngốc. Mấy năm qua, bà chỉ chuyên tâm nghiên cứu vũ đạo, tham gia rất nhiều cuộc thi quốc tế, còn dẫn theo Viên Lôi và Viên Nhị đi cùng. Thị trường và độ nổi tiếng của họ ở nước ngoài chắc chắn hơn Thi Thiến rất nhiều.

Mỗi năm, Thi Thiến tổ chức b.ắ.n pháo hoa ở trong nước.

Còn Lê Thanh lại đưa họ đi thi đấu quốc tế, khi trở về, thì lại mang về rất nhiều thành tích.

Trong ngành, cái tên Lê Thanh có giá trị thực tế còn cao hơn nhiều so với Thi Thiến .

Nhưng Thi Thiến lại có tần suất xuất hiện trên màn ảnh cao hơn Lê Thanh rất nhiều, bởi Thi Thiến thích tham gia các chương trình, còn Lê Thanh thì không thích.

Chính vì vậy, mấy năm trước, học trò lớn nhất của Thi Thiến , Quý Noãn Thu , sau khi chia tay với Chu Hòe đã đi ra nước ngoài. Mọi người nghĩ cô đi học vũ đạo, nhưng thật ra là đi để thi đấu và nâng cao danh tiếng.

Quý Noãn Thu học xong trở về, quả thật đã có chút danh tiếng ở nước ngoài.

Tuy nhiên, đồng thời, Quý Noãn Thu cũng hiểu rõ rằng cái tên Lê Thanh có sức hút lớn đến mức nào ở nước ngoài!

Lê Thanh đưa đội ngũ đi biểu diễn thương mại, mỗi buổi biểu diễn đều chật kín, không còn chỗ ngồi.

“Bạch Tử , tối nay chắc chắn em sẽ bị người ta nhắm vào, mình có thể đoán được họ sẽ dùng thủ đoạn gì.”

Bạch Tử: “Là em á?”

Viên Nhị : “Đúng vậy.”

“Em là học trò cuối cùng của cô giáo, mọi người đều biết yêu cầu của cô giáo cao thế nào, bây giờ cô giáo chọn em, chắc chắn sẽ bị đưa ra làm chủ đề. Em học chưa lâu đâu, họ nhất định sẽ tìm ra điểm yếu của em. Em đừng để bị chọc tức nhé, chỉ cần đi theo tụi chị là được.”

Bạch Tử: “… Được.”

Ba người bước vào đại sảnh thì thấy sảnh đã được chia thành hai khu nhỏ, bên trái là khu của Lê Thanh , có vẻ như khu này thể hiện vị thế "cánh trái" của Lê Thanh trong giới vũ đạo.

Còn bên phải là khu của Thi Thiến , thể hiện bà là "cánh phải".

Bạch Tử cùng Viên Lôi và Viên Nhị đi vào, lúc này còn chưa có nhiều người, họ liền mang quà lên tầng hai để chúc mừng Lê Thanh .

Lê Thanh đang tiếp khách trên tầng hai, hôm nay bà mặc một chiếc sườn xám màu xanh nhạt.

Khi Bạch Tử tặng chiếc vòng tay Hòa Điền và đồng xu bình an, Lê Thanh rất vui mừng, ngay lập tức đeo chiếc vòng tay và đồng xu lên tay, đủ thấy bà thích chúng thế nào.

“Nào, vừa hay tôi sẽ giới thiệu với mọi người một chút.”

“Đây là Bạch Tử, học trò cuối cùng của tôi, Bạch Tử , đây là Trần Giai , em phải gọi là sư thúc…”

Bạch Tử lần lượt gặp gỡ bạn bè của Lê Thanh , tất cả đều rất thân thiện và có khí chất của những vũ công.

Họ cùng trò chuyện về kỳ Đại Hội Liên Hoa năm sau, Bạch Tử chỉ im lặng lắng nghe.

Chừng một lúc sau, khách khứa cũng đã đến đủ.

Lê Thanh dẫn ba học trò xuống tầng.

Tuy nhiên, không ngờ vừa xuống, họ đã thấy một vòng người tụ tập ở dưới, ở giữa là một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác trắng, rất có khí chất và vẻ quyến rũ, tóc búi cao, tay đeo một chiếc vòng tay Hòa Điền.

Viên Nhị thì thầm bên cạnh Bạch Tử: “Bà ấy là Thi Thiến .”

Thực ra, Bạch Tử cũng đoán được.

Ngoài Thi Thiến ra, ai lại vô duyên như thế? Đây rõ ràng là tiệc sinh nhật của Lê Thanh , vậy mà Thi Thiến lại ngang nhiên đứng ở giữa, trò chuyện và phớt lờ hoàn toàn sự hiện diện của Lê Thanh , không coi bà ra gì.

Rất thiếu tôn trọng người khác!

Lê Thanh ánh mắt lạnh lùng, không khí xung quanh cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Có người không nhịn được, liền lên tiếng: “Thi Thiến , làm gì ở đây vậy?”

Mọi người dưới lầu nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn lên cầu thang, chỉ thấy Lê Thanh và ba người đứng ở góc cầu thang, đang nhìn xuống họ.

Khuôn mặt của Thi Thiến , được chăm sóc kỹ lưỡng, không hề có dấu hiệu tuổi tác, mặc dù bà đã bốn mươi tuổi, nhưng nhìn chỉ như ba mươi tuổi.

“À,Trần Giai là mọi người à.” Thi Thiến mỉm cười chào họ.

Một người đứng cạnh Thi Thiến bất ngờ lên tiếng: “Đây chẳng phải là Lê Thanh sao? Tôi thấy biển tên ở ngoài cửa, hôm nay bà cũng bốn mươi rồi à, Tiểu Thiến,hình như tổ chức sớm một ngày à.”

Thi Thiến che miệng cười: “Cũng không phải đâu, thật ra hôm nay tôi chưa đầy 40 tuổi, chỉ là ông Hà nhà tôi ngày mai phải đi công tác, ông ấy bảo không muốn bỏ lỡ sinh nhật của tôi nên đã chọn hôm nay để tổ chức.”

“Ôi, hai người là vợ chồng già rồi mà vẫn còn tình tứ thế, thật đáng ngưỡng mộ!”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 167: Chương 167



Thi Thiến có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Còn Lê Thanh , bước vào tuổi trung niên, nhưng vẫn chưa kết hôn.

So với cuộc hôn nhân hạnh phúc của Thi Thiến , Lê Thanh , mấy năm trước, đã mất cả ba mẹ vì bệnh tật, càng trở nên giống một người cô đơn, lẻ loi.

Tiếng cười của họ lúc này, thật sự rất chói tai!

Trần Giai : “ Mấy người muốn cười thì đi chỗ khác mà cười, cười cái gì ở đây? Đây có phải là chỗ của mấy người đâu?”

Thi Thiến ngẩn người, quay đầu nhìn xung quanh.

Mọi người xung quanh cũng có vẻ hơi ngơ ngác: “Đây không phải là tiệc sinh nhật của Tiểu Thiến sao? Nói đi nói lại, sao mọi người lại ở đây?”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Thật là buồn cười.

Viên Nhị : “Mắt mọi người có vấn đề à! lúc nãy vào đây không thấy biển hiệu ở bàn lễ tân sao? Chỗ của mấy người ở bên cạnh kia kìa!”

“……”

Đại sảnh tầng một được chia thành hai khu.

Khu bên trái là của Lê Thanh .

Khu bên phải là của Thi Thiến .

Không biết họ thật sự không nhìn thấy hay cố tình đến đây để chọc ghẹo.

Lời nói của Viên Nhị khiến sắc mặt mấy người dưới lầu không được tốt.

Dù sao thì Viên Nhị cũng chỉ là một người nhỏ tuổi, trong khi người đứng dưới là những bậc tiền bối trong giới vũ đạo, với Thi Thiến là người dẫn đầu, có thể nói là một nửa của giới vũ đạo.

Bị một người nhỏ tuổi dạy bảo như vậy, thật sự là chuyện không thể chấp nhận.

Dù họ có thật sự đi nhầm, cũng không đến lượt Viên Nhị lên tiếng.

Lê Thanh lên tiếng nhắc nhở Viên Nhị một câu nhẹ nhàng: “ Tiểu Nhị, xuống đi.”

Viên Nhị bĩu môi, lui về phía sau, đứng bên cạnh Lê Thanh .

Mọi người dưới lầu rõ ràng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Họ lập tức lên tiếng khiêu khích: “Lê Thanh , những người biết bà đều biết bà là cô giáo của cô ấy, nhưng những người không biết còn tưởng bà mới là học trò của cô ấy cơ đó. Bà dạy học trò kiểu này à? Thật là không có phép tắc!”

Lê Thanh đứng trên cầu thang, ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống Thi Thiến và những người dưới lầu, trả lời: “Cách tôi dạy học trò không cần đến bà phải chỉ trích, nhưng nói thật thì bà cũng đúng, tôi quả thật dạy không tốt, gặp phải những kẻ không mời mà đến xin ăn, chỉ có thể cho một chút thức ăn thừa thôi, như vậy mới thể hiện được tư cách của chủ nhà, tránh để người khác nghĩ rằng chúng tôi không thể mời nổi một bữa ăn.”

“…………”

“Lê Thanh ! bà đừng quá đáng như vậy, bà nói ai là kẻ xin ăn thế!”

“Có cô giáo như bà, cũng dễ hiểu sao lại dạy ra được một học trò thiếu giáo dục như vậy.”

Lê Thanh : “Sao, mấy người không phải là kẻ xin ăn à, sao còn đứng đây đợi tôi mang cơm mang canh cho mấy người?”

Vừa lúc này, nhân viên khách sạn vội vã chạy lên, nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Thưa bà Thi, chỗ ngồi của mọi người là ở bên cạnh, mọi người đi nhầm rồi."

Thi Thiến sắc mặt biến thành xanh mét.

Mặc dù Lê Thanh nổi tiếng là người nói chuyện không nể nang, nhưng những người có mặt ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới, còn có một số người là MC mà Thi Thiến mời đến, đều là những người có danh tiếng, ai ngờ lại bị Lê Thanh mắng như vậy.

Tuy nhiên, họ lại không thể làm gì được Lê Thanh .

Bởi vì Lê Thanh không dựa vào độ nổi tiếng hay quan hệ để có được vị trí ngày hôm nay.

Bà không có điểm yếu,hơn nữa vị trí hiện tại của bà đều là nhờ vào năng lực thực sự của mình, những thành tích trong ngành vũ đạo đã giúp bà xây dựng được danh tiếng, dù họ có muốn nhắm vào bà cũng không thể làm gì được, vì Lê Thanh trong giới vũ đạo có giá trị cực kỳ cao.

Bà là giám khảo suốt đời của nhiều cuộc thi lớn trong nước, đứng đầu trong những giám khảo uy tín.

Lê Thanh và Thi Thiến đều là những nhân vật có ảnh hưởng rất lớn trong ngành vũ đạo, nhưng Lê Thanh có được thành công nhờ vào chính gia đình mình, với cả một căn phòng đầy huy chương, còn Thi Thiến thì dựa vào các mối quan hệ xung quanh.

Cả hai đều không dễ chọc giận, nhưng nếu xét tổng thể, Lê Thanh vẫn mạnh hơn.

Ít nhất bà vẫn có thể nhảy múa, dù tuổi tác đã tăng lên, nhưng Lê Thanh vẫn không hề lơ là.

Trong khi đó, mấy năm gần đây, Thi Thiến gần như không nhảy nữa, chỉ còn truyền thuyết về bà lúc trẻ, bây giờ người ta rất ít thấy bà xuất hiện trên sân khấu.

Viên Nhị và Viên Lôi đều là học trò cưng của Lê Thanh , họ cũng là những người nổi bật trong thế hệ của mình.

Muốn gây chuyện cũng khó mà tìm được điểm yếu!

Thật sự là bức bối quá mà!

Ngay khi Thi Thiến và những người khác chuẩn bị rời đi, Quý Noãn Thu từ ngoài cửa bước vào. Cô vừa bước vào đại sảnh đã thấy hai bên đối đầu nhau.

“Cô.”

Quý Noãn Thu nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thi Thiến nghe thấy, quay đầu lại: "Quý Noãn Thu , em đến rồi đó à."

Quý Noãn Thu liếc qua Lê Thanh và những người còn lại, cảm thấy không khí ở đây có chút không ổn, ánh mắt lại liếc qua Bạch Tử - người đứng bên cạnh Lê Thanh .

“Chúng ta đi thôi.”

Thi Thiến bước đi trước.

Quý Noãn Thu vội vàng đi theo, nhưng khi họ sắp rời khỏi sảnh bên trái, một người đứng bên cạnh Thi Thiến bỗng nhớ ra điều gì đó, nhỏ giọng hỏi:

“Cô gái trẻ đứng bên Lê Thanh là ai vậy? Tôi nghe nói Lê Thanh đã nhận học trò cuối cùng, chẳng lẽ cô gái đó chính là học trò cuối cùng của bà ấy sao?”

Trước đó họ chỉ chú ý đến Lê Thanh , không để ý đến người khác.

Nhưng giờ nghe người này nói vậy, Thi Thiến cũng nhớ ra.

Hôm nay, bên cạnh Lê Thanh không chỉ có hai chị em Viên Lôi và Viên Nhị , còn có một cô gái trẻ nữa.

“Trước đây quả thực có nghe nói Lê Thanh đã nhận học trò cuối cùng.”

“Haha, Lê Thanh trước kia nói học trò cuối cùng của bà ấy là người tài giỏi nhất, mà người đó là cô gái vừa rồi sao? Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt mà.”

Thi Thiến cố giữ hình ảnh cao sang, từ lâu đã không nhận học trò nữa.

Nhưng thực ra, bà vẫn lén lút mở một tổ chức đào tạo múa với một vài đối tác, và nhận không ít học trò. Những học trò ở các cơ sở này đều khoe mẽ là học trò của Thi Thiến .

Vậy nên, Thi Thiến dựa vào danh tiếng của mình để kiếm tiền.

Trong khi đó, Lê Thanh từ lâu đã tuyên bố bà chỉ nhận ba học trò , và hiện đã có Viên Lôi và Viên Nhị rồi, chỉ còn lại một vị trí cuối cùng.

Vì thế, không ít gia đình giàu có ở thành phố Q đã gửi con cái đến nhờ Lê Thanh nhận làm học trò.

Nhưng tất cả đều bị Lê Thanh từ chối.

Vì vậy, theo thời gian, mọi người đều biết rằng tiêu chuẩn của Lê Thanh rất khắt khe, người bình thường bà hoàn toàn không để mắt tới.

Mới đây, có tin đồn rằng Lê Thanh đã nhận học trò cuối cùng, lúc đó mọi người đều không tin. Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, có phải cô gái trẻ vừa rồi chính là học trò của bà không?

"Cô gái trẻ đó là ai vậy? Mọi người có biết không?"

Không ai biết.

Thi Thiến quay lại nhìn Quý Noãn Thu :

"Quý Noãn Thu , em có nghe nói chuyện này chưa?"

Quý Noãn Thu có vẻ không muốn nói lắm, nhưng sau khi nghĩ kỹ, cô vẫn trả lời:

"Thưa Cô, cô ấy cùng trường với em, năm nay là sinh viên năm nhất, tên là Bạch Tử."

"Cô đoán không sai à, Bạch Tử chính là học trò cuối cùng của Lê Thanh . Trước đó, ở lễ hội Hoa Sen của Đại học T, cô ấy đã biểu diễn điệu múa Hồ Xuân."

"!!!"

Quả thật là vậy.

Những người bên cạnh Thi Thiến đều nhìn nhau, vẻ mặt bất ngờ.

Thi Thiến đột nhiên dừng bước, lúc trước không biết tìm cách gây chuyện từ đâu, bây giờ không phải đã đến rồi sao?
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 168: Chương 168



Lê Thanh cùng nhóm của mình vừa xuống cầu thang.

Thi Thiến và nhóm người của bà dừng lại ở sảnh tiệc, rồi mọi người từ từ quay lại.

Khi họ thấy nhóm của Lê Thanh quay lại, Lê Thanh nhíu mày.

"Lê Thanh à, sao bà nhận học trò mới mà không giới thiệu với chúng tôi vậy? Cứ thế lén lút nhận học trò , thế này có phải bà không coi chúng tôi là đồng nghiệp nữa sao? Nếu có học trò tốt như vậy, sao không giới thiệu một chút?"

"Đúng đấy! Cô gái đứng cạnh bà là học trò phải không? cô ấy học ngành Biểu diễn, sao không phải ngành Vũ đạo? Chậc, không lẽ cô gái này không định phát triển theo ngành Vũ đạo sao? Thật tiếc, vậy thì sau này trò của bà giúp gì được chứ? Nghề này đâu dễ làm đâu!"

Một người lại nói một câu, vẻ mặt kiêu căng.

Bạch Tử cảm nhận được những gì Viên Nhị đã nói trước đó, cô vốn tưởng rằng Viên Nhị chỉ lo nghĩ quá nhiều, nhưng không ngờ lại hoàn toàn đúng.

Lê Thanh không chút khách khí cắt lời họ:

"Tôi nhận học trò , cần phải đặc biệt giới thiệu với mấy người sao? mấy người là cái thá gì?"

Thi Thiến :

"Lê Thanh , hôm nay là một ngày tốt đẹp, bà đừng nói chuyện gay gắt quá, dù sao chúng ta cũng cùng một ngành, sau này vẫn sẽ gặp nhau thường xuyên. Dù tôi có không gặp, nhưng những học trò của bà sau này cũng sẽ hoạt động trong ngành này chứ? Nếu bà không cần mặt mũi, thì đừng trách tôi không nể nang!"

Đây là lời đe dọa.

Là một đe dọa rõ ràng.

Lê Thanh không thể làm gì được họ.

Nhưng Viên Lôi và Viên Nhị sau này sẽ phải tiếp tục làm trong giới vũ đạo.

Chỉ cần một chút bóng tối nhỏ, họ sẽ dễ dàng nhắm vào hai cô gái này.

Lê Thanh sắc mặt lập tức thay đổi.

"Vậy bà thử xem sao?"

Không khí trong sảnh lập tức hạ xuống mức đóng băng.

Một MC đứng bên cạnh Thi Thiến lên tiếng:

"Ồ, thôi nào, đừng căng thẳng quá. Mọi người đều là đồng nghiệp cả, không cần phải làm căng như vậy. Hôm nay là sinh nhật Lê Thanh , bà ấy vừa nhận học trò cuối cùng, đó là chuyện vui, phải không?"

"Mọi người đều biết tiêu chuẩn nghiêm ngặt của Lê Thanh khi nhận học trò , bọn tôi chỉ muốn xem thử một chút thôi mà."

"Đúng vậy!"

"Để chúng tôi xem thử học trò này có trình độ thế nào."

Khi Lê Thanh nhận Viên Lôi và Viên Nhị , cả hai đều đã tham gia thi đấu và giành giải thưởng từ khi mới 10 tuổi, là những tài năng xuất chúng từ nhỏ.

Còn Bạch Tử hiện tại đã trưởng thành, trước đây Thi Thiến và những người khác không nhận ra cô, chứng tỏ Bạch Tử trước kia không phải là người theo đuổi vũ đạo.

Dựa trên tiêu chuẩn nhận học trò của Lê Thanh , việc nhận một người không phải là vũ công từ nhỏ, thật sự khiến người khác cảm thấy rất lạ.

Họ cố tình tạo làn sóng, muốn xem Bạch Tử có tài năng gì.

Nhưng bản chất của chuyện này giống như là, đi tham dự một bữa tiệc rượu và yêu cầu bạn đồng hành đi nhảy múa, rõ ràng là muốn xem trình độ của Bạch Tử, nhưng thực ra chỉ muốn lợi dụng cơ hội để chế giễu Lê Thanh .

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lê Thanh đương nhiên sẽ không để Bạch Tử đi nhảy múa.

"Tôi nói lại lần nữa, đây là tiệc của tôi, tôi phát hiện có một số con ch.ó không hiểu chuyện, lần này, lần hai còn chưa dạy được, lần ba thì đừng trách tôi dùng gậy để dạy dỗ!"

Lê Thanh nói với giọng cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn không thay đổi so với phong cách thường ngày của bà.

Thi Thiến liếc mắt, trong đầu nảy sinh một kế hoạch, rồi đột nhiên cười nói:

"Thôi thôi, nếu không muốn , chúng tôi cũng không ép buộc nữa, mọi người đi thôi."

Thi Thiến quay người, nhìn người đứng bên cạnh.

Người đó là MC, ra hiệu rồi cười nham hiểm nói với âm lượng vừa đủ:

"Này, trước đây nghe nói có người đang hẹn hò với một ông trùm giàu có ở Lan Châu, cô học trò nhỏ này chắc không phải là con riêng đấy chứ..."

"Đừng nói bậy, nếu mà để lộ ra ngoài, lại thành tiêu đề lớn đấy."

"Đi thôi đi thôi, chúng ta về bên khu của mình."

"…………"

Đây chính là kiểu "không có được thì phải bịa đặt".

Có vẻ như ngành nào cũng có những kẻ tiểu nhân, thật sự là khiến người ta buồn nôn.

Bạch Tử nhìn Lê Thanh , rõ ràng Lê Thanh cũng tức giận rồi, cô mím môi, bước lên một bước.

"Mấy người đứng lại."

"…………"

Thi Thiến và những người khác lại dừng bước, ánh mắt tinh quái nhìn Bạch Tử.

Viên Nhị thấy Bạch Tử bước ra, lập tức có chút lo lắng.

"Bạch Tử !"

Viên Nhị nhỏ giọng gọi.

Bạch Tử quay lại mỉm cười với cô, rồi lên tiếng:

"Không sao đâu."

Cô thực sự không có ý định phát triển trong ngành vũ đạo và cũng chưa từng học múa từ nhỏ.

Nhưng Bạch Tử lại có hơn mười năm kinh nghiệm trong võ thuật, khi đóng phim ở kiếp trước, cô đã có thể thực hiện những động tác khó khăn trong xiếc, vì vậy với vũ đạo, cô cũng không quá lo ngại.

Dĩ nhiên, nếu là các động tác vũ đạo, cô hoàn toàn có thể làm được, nhưng nếu yêu cầu cô phải nhảy một điệu múa hoàn chỉnh ngay tại chỗ thì đó thực sự là một thử thách.

Tuy nhiên, làm sao có thể nhảy múa ngay tại sảnh tiệc được chứ, không gian không đủ lớn.

Dù vậy, vì đã bước ra, Bạch Tử cũng đã có sự chuẩn bị trong lòng, cô tự tin rằng mình sẽ không làm Lê Thanh mất mặt.

Thi Thiến thấy Bạch Tử bước ra, khóe miệng bà nhếch lên: "Cũng không tệ, có gan đứng ra trước mặt chúng tôi, kỹ năng múa thì chưa biết thế nào, nhưng chí khí thì có đó."

Tất cả mọi người có mặt tối nay đều là những người nổi bật trong giới vũ đạo.

Nhiều người, trước khi lên sân khấu biểu diễn, đều phải vượt qua thử thách lớn nhất là lo lắng, hồi hộp.

Nhưng Bạch Tử, ít nhất từ bề ngoài mà nói, cô không có vẻ gì là căng thẳng, có vẻ như rất tự tin, tâm lý rất vững. Thi Thiến nhớ kỹ cô!

"Cô tên là Bạch Tử phải không?"

" Đúng."

Thi Thiến quay đầu nhìn những người bên cạnh : "Vậy nếu cô muốn biểu diễn trực tiếp, nhưng không gian ở đây không đủ lớn, thì làm một vài động tác thôi, mọi người thấy sao?"

Một vài người khác thì thầm trao đổi với nhau.

Bạch Tử cúi đầu suy nghĩ một chút, thay vì bị họ chỉ trích và bắt bẻ, không bằng cô tự mình đứng lên.

"Thế còn một cú lộn trong mây thì sao?"

"……Lộn trong mây?"

Thi Thiến hơi dừng lại, bên cạnh Quý Noãn Thu cũng có vẻ hơi bất ngờ.

Cú lộn trong mây là một động tác rất khó, đòi hỏi kỹ thuật rất cao, cần trải qua rất nhiều thời gian luyện tập và mài giũa, tuyệt đối có thể xếp vào danh sách kỹ thuật khó năm sao.

Là một người cũ cũng chưa chắc có thể làm được, chưa nói đến người mới học, ngay cả các vũ công kỳ cựu cũng phải liên tục luyện tập, nếu không sẽ mất đi sự nhuần nhuyễn và có thể không làm được động tác đó nữa.

Trước đây Thi Thiến cũng có thể thực hiện động tác này, nhưng những năm qua, khi tuổi tác tăng lên, bà không còn muốn khổ luyện vũ đạo nữa, vì vậy bây giờ động tác này bà đã không thể làm được nữa.

Không biết Lê Thanh còn có thể làm được không.

Khi nghe Bạch Tử nói vậy, Lê Thanh cũng rất bất ngờ : "Bạch Tử , em đừng có cố gắng quá."

Bạch Tử không phải là cố gắng. Một khi đã nói ra, cô chắc chắn sẽ làm được.

"Lộn trong mây được không?"

Thi Thiến : "Được, đúng lúc lối đi này cũng đủ rộng, cô lên đi."

Bạch Tử đặt những thứ trong tay xuống bàn.

Lúc này, người MC lại lên tiếng:

"Trước đây trong chương trình của chúng ta cũng có một vài vũ công thực hiện động tác lộn trong mây, thực ra làm một lần cũng chẳng có gì lớn lao..."

Cô chưa nói hết câu.

Bạch Tử nhanh chóng bắt đầu thực hiện động tác lộn trong mây.

Đây rõ ràng là một cơ hội để Bạch Tử thể hiện kỹ năng, thấy cô làm động tác nhanh nhẹn, như thể thật sự đang bay giữa mây, không hề gặp chút khó khăn nào…

Hơn nữa cô còn hoàn thành mười lần liên tiếp!
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 169: Chương 169



Chiều dài của lối đi đủ để cô thực hiện mười lần lộn trong mây.

Thực tế, Bạch Tử có thể làm nhiều hơn nữa, nhưng không cần thiết.

Mười lần là đủ để khiến họ phải im lặng, mà lại cũng không quá phô trương.

Bạch Tử vỗ vỗ tay cho sạch bụi, chỉnh lại trang phục một chút, rồi liếc mắt nhìn Thi Thiến và những người xung quanh : "Thế nào?"

"…………"

Trước đó, người MC đã nói rằng làm một lần cũng không có gì to tát, nhưng giờ thì không còn gì để nói nữa.

Những nhân viên phục vụ đứng gần đó cũng ngẩn người, không ngờ Bạch Tử lại có thể thực hiện được động tác lộn trong mây liên tiếp như vậy, tất cả các động tác mượt mà như thể đang bay giữa mây!

Không chỉ người ngoài, mà ngay cả những người trong ngành cũng phải sững sờ.

Ban đầu, họ nghĩ Bạch Tử còn trẻ, chưa từng học múa từ nhỏ, cũng không nổi tiếng trước đây, chắc chắn không phải là một vũ công xuất sắc. Nhưng ai ngờ cô lại có thể lộn mười lần liên tiếp như vậy.

Mười lần lộn trong mây không phải là điều chưa từng có.

Nhưng mười lần lộn như vậy đủ để chứng minh thực lực của Bạch Tử, không phải là một người mới trong vũ đạo như họ tưởng.

Thậm chí, động tác yêu cầu kỹ thuật khó khăn như vậy, Bạch Tử có thể thực hiện một cách hoàn hảo, đã vượt qua phần lớn các vũ công đồng lứa.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nếu cô làm được động tác này, thì các động tác khác chắc chắn không phải vấn đề.

Quả thật rất ấn tượng.

Đứng bên cạnh Thi Thiến , Quý Noãn Thu giờ đây mới thực sự công nhận Bạch Tử.

Cô cũng không ngờ Bạch Tử có thể thực hiện mười lần lộn trong mây đầy khó khăn như vậy. Chắc chắn cô đã được luyện tập, nhớ lại lần trước khi cô biểu diễn điệu Hồ Xuân trên sân khấu, giờ đây mọi thứ có vẻ hợp lý hơn.

Lê Thanh nhìn thấy Bạch Tử hoàn thành động tác một cách xuất sắc, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, tất nhiên là cũng có chút ngạc nhiên.

Họ không ngờ Bạch Tử lại có tài năng như vậy.

Rõ ràng cô đã âm thầm luyện tập rất nhiều, Lê Thanh càng cảm thấy hài lòng với học trò nhỏ này.

"Còn ai có ý kiến gì không? Nếu không thì Thi Thiến ,bà lên đây làm mười lần xem nào?"

Thi Thiến : "………"

Bà là một bậc tiền bối, sao có thể so tài với đàn em?

Làm vậy chẳng phải hạ thấp vị thế của mình sao?

Thi Thiến hạ mắt, rồi đột ngột mỉm cười : "Lê Thanh , xem ra học trò nhỏ của bà có tài năng khá cao, thật vui mừng vì bà đã nhận được một bảo bối như vậy. Nhưng không biết sau này sẽ phát triển ra sao, đừng để sau này dạy cho học trò mà lại làm cô giáo phải c.h.ế.t đói."

“Chúng ta đi thôi.”

Cả nhóm người lúc này mới rời đi.

Thực ra, Thi Thiến vẫn là một nghệ sĩ nổi tiếng trong giới múa, không ngờ lại có tâm tư nhỏ mọn như vậy.

Nhưng mà, với bầu không khí căng thẳng như vậy giữa hai bên, Bạch Tử đã có thể tưởng tượng được rằng họ đã tranh đấu quyết liệt trước đó.

Lê Thanh : “Bạch Tử , em đi rửa tay đi, sắp đến giờ ăn rồi.”

Bạch Tử gật đầu, “Vâng.”

Cô đi về phía nhà vệ sinh, Viên Nhị đi theo sau.

Lê Thanh quay lại, vui mừng nói với mấy người bạn đồng hành: “Mọi người thấy không, Bạch Tử vừa rồi thực hiện động tác lộn vòng mười vòng giữa không trung như thế nào?”

Trần Giai cười ha ha: “Có vẻ giống phong cách của chị khi tham gia thi đấu hồi đó nhỉ? Mọi người thấy không, Thi Thiến và nhóm của bà ấy đều ngây người hết cả ra rồi. Nhìn xem, sau này họ còn dám coi thường...”

Hồi đó, khi Lê Thanh thi đấu trên sân khấu, bà cũng rất thích thể hiện kỹ thuật.

Lúc đầu, nhiều người tự xưng là "chuyên gia trong ngành" đã bình luận rằng vũ điệu của Thi Thiến không có linh hồn, cứ như robot, chỉ biết khoe kỹ thuật.

Còn với Lê Thanh , người ta lại nói bà là một vũ công có linh hồn, có thể chạm vào trái tim người khác.

Danh tiếng của hai người chênh lệch quá lớn, điều này cũng phản ánh rằng hai người có những con đường đi khác nhau.

Có thể sẽ có người chê bai vũ điệu của Lê Thanh không đủ cảm động, nhưng chắc chắn không ai dám chê bai kỹ thuật của bà. Tuy nhiên, liệu có bao nhiêu người thực sự hiểu được một vũ điệu có thể chạm vào trái tim?

Lê Thanh cùng đội ngũ của bà đi lưu diễn, chẳng ai nói rằng vé vào không xứng đáng.

Dần dần, những "chuyên gia" ngày xưa cũng im hơi lặng tiếng trong ngành.



“Bạch Tử , thật là tuyệt! Đánh thẳng vào mặt bọn họ, xem họ còn dám coi thường cậu không.”

Bạch Tử đứng trước bồn rửa tay rửa tay, Viên Nhị bên cạnh kể đi kể lại vẻ mặt của những người bên Thi Thiến lúc nãy.

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Bạch Tử , không ngờ em lại luyện tập thầm lặng như vậy nhỉ?”

“ừ?”

Bạch Tử hơi dừng lại một chút, rồi cười nói: “Ha ha, thực ra cũng không luyện nhiều đâu.”

Cô không hiểu lắm về múa, nhưng lại rất rành về võ thuật. Cả hai môn này có sự tương đồng nhất định.

Có những động tác trông có vẻ khó, nhưng nếu tìm đúng điểm lực, thì việc hoàn thành lại rất dễ dàng.

Tất nhiên, những điều này đều là những kinh nghiệm mà Bạch Tử đã tích lũy từ kiếp trước khi làm người thay thế trong phim trường, làm diễn viên đóng thế, chịu đựng đủ loại vết thương để có được.

Cô biết cách sử dụng điểm lực ở tay, chân và toàn bộ cơ thể để thực hiện những động tác.

Nhưng nói thì dễ, nếu không có đủ kinh nghiệm, việc này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Viên Nhị : “Cái gì mà nhẹ nhàng chứ, em nói dễ vậy, chị cũng không phải chưa từng tập qua, mình hiểu rõ sự khó khăn của động tác này. Nếu không thì Thi Thiến và mấy người kia đã không ngớ người như vậy rồi.”

Nếu ai cũng làm được, thì đâu còn gọi là kỹ thuật khó nữa.

“Bạch Tử , em thật tuyệt!”

“Cảm ơn.”

Bạch Tử mỉm cười nhẹ, “Cái kiểu động tác này thì em làm được, nhưng nếu bảo em hoàn thành một điệu múa hoàn chỉnh thì không được đâu.”

Viên Nhị vỗ nhẹ vào vai cô : “Nhưng mà, để nhảy một điệu múa đẹp, điều kiện tiên quyết là phải có nền tảng vững chắc, giống như xây kim tự tháp vậy, không có nền móng sao có thể xây cao được. Có câu, ‘một phút trên sân khấu, mười năm luyện tập dưới sân khấu’ mà.”

Bạch Tử : “Ừ, em hiểu rồi.”

Viên Nhị : “Đợi đến mùa xuân năm sau, trong cuộc thi Liên Hoa, chị và chị gái sẽ đối đầu với Quý Noãn Thu , lúc đó mới là cuộc đấu thực sự.”

Năm đó, Thi Thiến tỏa sáng rực rỡ, còn Lê Thanh lại lâm vào tình cảnh ảm đạm.

Làm sao có thể dễ dàng lật qua trang này, chắc chắn trong ngành cũng đang chờ đợi cuộc thi Liên Hoa vào mùa xuân tới!

Cuộc đấu giữa Thi Thiến và Lê Thanh chưa bao giờ dừng lại. Đã đến lúc, tuổi tác của họ không còn phù hợp để tiếp tục "xé xác" nhau trên sân khấu, vì thế những cuộc đấu này phải nhường lại cho thế hệ trẻ.

Học trò mà bản thân dạy dỗ, nếu có thể thắng được học trò của đối phương, đó mới là thực lực đích thực.

Hai người quay lại phòng tiệc.

Bữa tiệc đã bắt đầu, Lê Thanh dẫn theo ba học trò đi tới từng bàn để kính rượu, sau đó giới thiệu Bạch Tử cho họ làm quen, không khí trong phòng rất hòa hợp.

Ăn được một lúc, tiếng nhạc từ phòng tiệc bên cạnh vang lên liên tiếp, bởi vì hai phòng tiệc quá gần nhau nên âm thanh từ bên kia có thể nghe rõ ràng.

Bên cạnh chắc hẳn là Hà Hoàn đến, ông và Thi Thiến đang nói chuyện trên sân khấu, âm thanh của họ đều vọng sang đây.

Hai người trên sân khấu đang thân mật trao nhau những lời tuyên thệ tình yêu, thỏa thích khoe khoang tình cảm.

Rất khó để tin đây không phải là Thi Thiến cố tình sắp đặt, chỉ để chọc tức Lê Thanh .

Lê Thanh không thay đổi sắc mặt, tiếp tục ăn.

Viên Nhị thì thầm một câu: “Thật là xui xẻo.”

Thi Thiến cố tình chọn tổ chức tiệc sinh nhật ngay cạnh Lê Thanh , lại còn là cùng một khu vực, chẳng phải chỉ muốn chọc tức Lê Thanh sao?

Tuy nhiên, hôm nay Thi Thiến đã tính nhầm rồi.

Bởi vì, bên Lê Thanh cũng không phải dạng vừa!

Đột nhiên, một nhân viên khách sạn vội vã chạy vào và nói: “Bà Lê Thanh ! Có bưu kiện của bà ngoài cửa.”

Trần Giai hỏi: “Mang vào luôn đi, sao lại cần bà ấy ra ngoài lấy?”

Nhân viên khách sạn lộ vẻ khó xử : “Hai chiếc xe tải lớn! Chúng tôi không mang vào được.”

“Cái gì!?”

Hai chiếc xe tải đầy ắp bưu kiện? Đó là bưu kiện à? Hay là hàng hóa vận chuyển đây?

Không biết là ai đã gửi món quà sinh nhật này, đúng là quá cao cấp rồi!
 
Back
Top Bottom