Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời

Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 20: Chương 20



Sáng sớm hôm sau, cô lập tức đi đến địa chỉ mà mình nhận được.

Bảng hiệu trước tòa nhà ghi rõ hai chữ "Liễu Thị", Tần Sương xác nhận mình không tìm nhầm chỗ.

Thế nhưng, cô nhấn chuông cửa nhiều lần mà vẫn không ai ra mở cửa.

Mãi đến khi có người qua đường nhắc nhở, cô mới biết vào thời điểm này, hai vợ chồng nhà họ Liễu thường ra ngoài, đến trưa mới quay về.

Tần Sương bèn kiên nhẫn chờ đợi, ngồi trên bậc thềm trước cửa, ánh mắt mong ngóng nhìn về phía xa.

Mặt trời lên cao, chờ đến khi bụng bắt đầu réo lên vì đói, cuối cùng cô cũng thấy bóng dáng một đôi vợ chồng trung niên.

Gọi là trung niên, nhưng trên mái tóc của cả hai đã lốm đốm sợi bạc, trông già nua hơn so với độ tuổi thực sự.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Tần Sương đã có thể khẳng định —— chắc chắn hai người này là cha mẹ ruột của mình!

Bởi vì khuôn mặt của cô và người phụ nữ trung niên kia thật sự quá giống nhau!

Ngay tại khoảnh khắc này, cô mới ý thức được vô cùng rõ ràng rằng, mẹ của mình trông như thế nào.

Hai vợ chồng họ Liễu nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi trước cửa nhà mình thì không khỏi ngạc nhiên.

"Cháu gái... cháu tìm ai sao?"

Người đàn ông có phần thận trọng lên tiếng, nhưng người phụ nữ bên cạnh ông đã đứng sững lại, trong mắt dần dần ánh lên sự kích động.

"Cháu..."

Tần Sương vừa định mở miệng giới thiệu, người phụ nữ trung niên kia đã vội vàng hỏi dồn dập:

"Sương Sương... có phải con là Sương Sương không?"

Cô sững sờ, không hiểu sao đối phương lại biết tên mình.

Trong giây phút ấy, cô chợt nhận ra —— có lẽ tên thật của cô chính là Liễu Sương!

Về sau, vì vợ chồng nhà họ Tần sợ bị lộ chuyện đã đưa cô đi, nên mới đổi họ của cô sang "Tần" khi đăng ký hộ khẩu.

Nghe thấy lời người phụ nữ kia, người đàn ông trung niên lập tức đẩy gọng kính, trợn to mắt nhìn cô chằm chằm.

Một lúc sau, ông ấy cũng kinh ngạc thốt lên:

"Quá giống... sao có thể giống đến vậy?"

Nhận thức được điều sắp xảy ra sau đó, hai vợ chồng họ Liễu đều kích động hẳn lên.

Tần Sương kìm nén cảm giác cay đắng và lúng túng trong lòng, có chút ngại ngùng mà thử gọi: "Cha... mẹ?"

Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên lập tức lao đến ôm chặt cô vào lòng.

"Sương Sương, mẹ cứ tưởng đời này sẽ không còn được gặp con nữa!"

Khoảnh khắc được ôm vào lòng, hương thơm sạch sẽ từ xà phòng phả vào mũi, khiến Tần Sương cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

Cô lúng túng ôm lại người phụ nữ ấy, chậm rãi cảm nhận được hơi ấm mà trước giờ chưa từng có.

Đây chính là cảm giác được cha mẹ yêu thương sao?

Người đàn ông trung niên cũng muốn tiến lên, nhưng vì Tần Sương đã lớn, giữa họ lại vô cùng xa lạ, ông chỉ có thể lúng túng xoa xoa tay.

"Vào nhà trước đi, vào rồi hẵng nói chuyện tiếp!"

Ông kéo vợ mình sang một bên, giục mọi người nhanh chóng vào nhà.

Vừa bước vào phòng khách, Tần Sương lập tức sững sờ.

Ngôi nhà của nhà họ Liễu nhìn từ bên ngoài không hề phô trương, chỉ là một căn nhà hai tầng màu xám trắng.

Cô tuy biết những người có thể mua được nhà riêng đều có chút của cải, nhưng không ngờ bên trong lại được trang trí tinh tế như vậy.

Mẹ Liễu không để tâm đến chuyện khác, lập tức nắm lấy tay Tần Sương kéo cô ngồi xuống ghế sofa phòng khách.

Cha Liễu không nói gì, chỉ lặng lẽ lau khóe mắt rồi xoay người đi vào bếp pha trà.

Nhìn ngắm con gái từ trái sang phải, dường như thế nào cũng không đủ, nước mắt dần lăn dài trên gương mặt bà.

"Thật giống quá, y như mẹ hồi trẻ vậy..."

Tần Sương nhìn nét mặt của mẹ, cũng cảm thấy như đang thấy phiên bản già đi của chính mình.

Nhìn mái tóc mẹ điểm bạc nhiều hơn mức nên có, lòng cô bỗng nhói lên một nỗi xót xa sâu sắc.

Cha mẹ già đi nhanh như vậy, có lẽ chính là vì suốt những năm qua phải chịu cảnh cốt nhục chia lìa, khó mà chấp nhận sự thật này...

Sau khi xúc động một hồi, cha Liễu đặt tách trà trước mặt hai người rồi cũng ngồi xuống đối diện họ.

Mẹ Liễu lúc này lại do dự trong chốc lát, trên mặt mang theo chút áy náy.

"Sương Sương, mặc dù mẹ tin con chính là con gái của mẹ, nhưng mẹ vẫn cần xác nhận lại."

"Con không biết đâu, nhiều năm qua vì cha mẹ luôn tìm kiếm con, đã có rất nhiều người giả mạo con..."

Bà không nói hết, nhưng Tần Sương đã hiểu.

Chỉ cần nhìn vào hoàn cảnh sống cũng đủ thấy, cha mẹ ruột của cô ít nhất cũng thuộc tầng lớp có chút tài sản.

Người thấy tiền sáng mắt chưa chắc đã không làm ra những chuyện mưu đồ tráo trở.

Mẹ Liễu tiếp tục nói: "Có thể nào... để mẹ xem vết bớt sau lưng con không?"

Vết bớt?

Tần Sương ngẩn ra, ngay sau đó mới ý thức được rằng mẹ Liễu đang nhắc đến dấu vết nhỏ trên cổ cô.

Vết bớt ấy có hình dáng giống như một bông mai, vì vậy cô rất thích nó.

Chỉ là từ nhỏ, những gì cô nghe từ miệng mẹ nuôi toàn là những lời chê bai về nó.

Không phải nói xui xẻo, thì là bảo nó mọc trên người cô trông không tốt lành chút nào.

Cô mím môi, kéo cổ áo xuống một chút, để lộ ra bông hoa mai nhạt màu ấy.
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 21: Chương 21



Vừa nhìn thấy hình dáng đó, nước mắt mẹ Liễu lập tức trào ra.

"Quả nhiên, con chính là Sương Sương..."

Bà kể lại cho Tần Sương nghe rằng, lý do đặt cho cô cái tên này chính là vì vết bớt hình hoa mai ấy.

Năm đó, cha Liễu cảm thấy vết bớt này trông rất giống bông mai, liền liên tưởng đến con diều hoa mai mà ông từng trân quý.

Ban đầu định đặt tên con là Liễu Tranh, nhưng mẹ Liễu lại nghĩ ra một cái tên khác mềm mại hơn —— Liễu Sương.

"Nhưng tiếc là, những ngày vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu... Chỉ sau khi sinh con không lâu, gia đình đã gặp biến cố."

Mẹ Liễu thở dài, giọng nghẹn ngào, không thể nói tiếp, đành để cha Liễu lên tiếng.

"Nhà chúng ta trước đây làm ăn lớn, vì thế mà bị người ta ghen ghét."

"Cha mẹ buộc phải đưa con đến nhà họ Tần, khi ấy bản thân cha mẹ còn lo chưa xong, nào dám giữ con lại để liên lụy."

"Chỉ là... vốn dĩ nghĩ rằng nhà họ Tần là người đáng tin cậy, không ngờ rằng..."

Cha Liễu nhíu mày, cũng cảm thán về những năm tháng thăng trầm đã qua.

Nếu không phải vì tình cờ Tần Sương phát hiện ra sự thật, e rằng cả đời này họ cũng chẳng có cơ hội đoàn tụ.

Tần Sương do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không kể cho cha mẹ ruột nghe về những gì mình đã chịu đựng ở nhà họ Tần.

Cô biết, nếu để hai người tuổi đã không còn trẻ này biết được, chắc chắn họ sẽ đau lòng khôn xiết.

Nhà họ Tần có nhận quả báo hay không không quan trọng, cô không muốn cha mẹ ruột vì mình mà tức giận đến tổn hại sức khỏe.

Vậy nên, cô chỉ nói với họ rằng, do vô tình nhìn thấy giấy khai sinh, cô mới nhận ra mình không phải con ruột.

Cha mẹ Liễu hoàn toàn tin tưởng, lại tiếp tục ôm cô cảm thán một hồi lâu.

Sau những phút giây tâm sự, mẹ Liễu khẽ hỏi với ánh mắt đầy mong đợi: "Sương Sương... con có muốn về ở cùng cha mẹ không?"

Bà không biết nội tình, cứ nghĩ rằng Tần Sương vẫn còn tình cảm sâu sắc với nhà họ Tần.

Vì vậy, bà vội vàng bổ sung: "Nếu con không muốn cũng không sao, nơi này vĩnh viễn là nhà của con, bất cứ lúc nào cũng có thể về."

Nhìn thấy mẹ Liễu nói chuyện với dáng vẻ dè dặt như vậy, lòng Tần Sương chợt dâng lên một nỗi xót xa.

Cô vội vàng giải thích:

"Không phải đâu, mẹ...con đã đỗ đại học, bây giờ đang nghỉ hè nên mới có thể đến tìm cha mẹ."

"Bình thường con còn phải đi học trên trường nữa."

Cha Liễu lập tức tán thưởng: "Đỗ đại học là chuyện tốt, làm cha mẹ sao có thể cản trở tiền đồ của con được!"

Ông và mẹ Liễu nhìn nhau, ngay sau đó liền quyết định: "Con không đến được cũng không sao, cha mẹ chuyển đến đó là được!"

Sau khi hỏi thăm, biết được Tần Sương đã thi đỗ vào Thanh Hoa với thành tích xuất sắc, hai người càng vui mừng khôn xiết.

Họ không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa, lập tức đưa cô đi làm lại hộ khẩu.

Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, họ còn làm lại giấy khai sinh với thông tin chính xác cho cô.

Như thể muốn bù đắp hai mươi năm xa cách, mấy ngày tiếp theo mẹ Liễu đưa cô đi khắp các trung tâm thương mại mua sắm.

Nhìn dáng vẻ của bà, dường như chỉ hận không thể mang hết tất cả những bộ quần áo đẹp nhất về cho con gái mình.

Tần Sương có phần không chịu nổi sự nhiệt tình này, vội vàng ngăn cản mẹ mình, mẹ Liễu lúc này mới chịu kiềm chế lại.

Nhưng ngay khi về đến nhà, cha Liễu lại bất ngờ tuyên bố một tin khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

Ông vui vẻ nói: "Cha đã tìm được người mua căn nhà này rồi."

"Sương Sương, đợi con quay lại trường, cha mẹ sẽ mua nhà mới, cùng chung sống với con!"

Dù đã từng chứng kiến sự giàu có sau này, Tần Sương vẫn bị sự hào phóng này làm cho chấn động.

Phải biết rằng, đến thời điểm hiện tại, muốn mua một căn nhà cũng đủ để vét sạch tài sản của cả hai gia đình.

Nhưng giọng điệu của cha Liễu lại cứ như thể đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Mẹ Liễu cũng không hề phản đối, ngược lại còn khen ngợi chồng mình phản ứng nhanh.

Thái độ của cả hai vô cùng nhất quán, đều cảm thấy nếu con gái không thể về, vậy thì họ chuyển đến đó là được!

Sự nuông chiều và yêu thương vô điều kiện này khiến Tần Sương, người chưa từng cảm nhận được hơi ấm gia đình trong suốt hai kiếp, không khỏi cay cay nơi sống mũi.

Biết được rằng chỉ vài ngày nữa cô phải quay lại trường, hai vợ chồng họ Liễu lập tức thu dọn hành lý.

Họ quyết định sẽ lên cùng chuyến tàu với con gái, trực tiếp đến nơi cô đang học và định cư tại đó!

Cô mong muốn có thể dành nhiều thời gian hơn bên cha mẹ, nên đương nhiên không từ chối sắp xếp này.

Trước khi rời đi, cha của cô, ông Liễu, bí ẩn đưa cho cô một chiếc hộp gấm nhỏ.

Cô tò mò mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo vô cùng.

Thương hiệu này cô đã từng nghe qua, không phải thứ có thể dễ dàng mua được với giá rẻ.

Theo bản năng, cô muốn từ chối, nhưng lại bị mẹ Liễu ngăn lại.

"Sương Sương, đây là tấm lòng của cha con, con cứ nhận lấy đi!"
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 22: Chương 22



"Ông ấy đắn đo cả mấy ngày trời, không biết con gái thời nay thích gì, cuối cùng vẫn là mẹ giúp ông ấy chọn đấy."

Liễu Sương đành nhận lấy, nhưng cô cảm thấy món quà này quá nặng tình cảm, khiến cô có phần không biết làm sao.

Không ngờ, ngay sau đó, mẹ Liễu cũng đưa cho cô một chiếc hộp gỗ, bảo cô mở ra xem.

Cô hơi hồi hộp mở nắp hộp, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc trông có vẻ đơn giản, mộc mạc.

Những thứ như thế này thường là trẻ nhỏ mới đeo, khiến cô không khỏi thắc mắc nhìn về phía mẹ Liễu.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của con gái, bà Liễu dịu dàng nhìn chiếc khóa trường mệnh, ánh mắt chất chứa hồi ức.

"Mẹ nhìn ra được con không thích những thứ quá phô trương."

"Chiếc khóa trường mệnh này có cùng kiểu dáng với cái con từng đeo hồi nhỏ, chỉ là mẹ thấy cái trước kia của con không còn trên người nữa..."

"Tặng con cái này cũng là mong con sau này luôn bình an, không còn xa cách với cha mẹ nữa."

Cô lập tức im lặng, không nói lời từ chối nữa mà trực tiếp đeo chiếc khóa trường mệnh lên.

Thấy vậy, mẹ Liễu mới nở nụ cười an lòng.

Liễu Sương chợt nhận ra rằng, so với cô, cha mẹ mới là những người đau khổ và dằn vặt nhiều hơn suốt những năm qua.

Cô không hề hay biết gì mà sống qua bao năm tháng, thậm chí kiếp trước cho đến lúc chết, cô cũng không hề biết được sự thật.

Không biết thì sẽ không cảm thấy đau đớn.

Nhưng cha mẹ cô thì khác, họ đã từng hy vọng rồi lại tuyệt vọng, năm này qua năm khác tìm kiếm cô, cho đến khi già yếu mà vẫn không thể gặp lại con mình.

So với những đau khổ mà cô phải chịu đựng ở nhà họ Tần, thì sự mất mát của cha mẹ ruột còn lớn hơn nhiều.

Nhưng may mắn là bây giờ cô đã trở về bên họ, gia đình đoàn tụ.

Vài ngày sau, cả gia đình họ cùng nhau lên đường trở về.

Lúc đến, Liễu Sương chỉ có một mình, nhưng khi trở về, bên cô đã có cha mẹ ruột ở bên.

Cha mẹ Liễu cũng không cảm thấy đi tàu hỏa là việc gì vất vả, ngược lại còn có chút hào hứng.

Trong lúc rảnh rỗi, họ tỉ mỉ tìm hiểu từng chút về cuộc sống trước đây của Liễu Sương.

Khi về đến thành phố nơi cô học đại học, Liễu Sương suy nghĩ một lúc, rồi quyết định gửi một bức thư cho Ninh Thần Sanh.

Cô biết rằng mình có thể tìm lại cha mẹ, hoàn toàn không thể thiếu sự giúp đỡ của anh ta, vì thế cô cần phải cảm ơn anh ta.

Trong thư, cô kể sơ lược về những trải nghiệm của mình trong suốt hành trình, cuối cùng mới viết thêm một câu.

[Ninh Thần Sanh, thật sự cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi. Anh còn nhớ lời đã nói trước đây không? Giờ tôi không cần mối quan hệ đó nữa.]

Không lâu sau, cô nhận được thư hồi âm từ Ninh Thần Sanh.

Chữ viết trên đó ít ỏi, đúng với phong cách trước giờ của anh ta.

[Đã nhận được thư, chúc mừng em đạt được điều mong muốn.]

[Liễu Sương, chúc em cả đời bình an, vạn sự như ý.]

Ở mặt sau của bức thư, có một tờ đơn ly hôn được gấp gọn gàng.

Trên đó đã có chữ ký rắn rỏi, sắc nét của Ninh Thần Sanh.

Nhìn nét chữ ấy, cô vô thức đưa tay chạm vào, khóe môi khẽ cong lên.

Kiếp trước, khi nhìn thấy chữ ký này, cô chỉ cảm thấy tuyệt vọng cùng cực, như thể cuộc đời không còn chút ánh sáng nào.

Nhưng lần này, khi đối diện với nó, trong lòng cô chỉ có sự mong chờ vào tương lai và hy vọng sâu sắc.

Cô mở tờ đơn ly hôn ra, ký tên mình lên đó.

Hôn lễ năm đó diễn ra vội vàng, ngay cả nhẫn cưới cũng không có, giờ đây mọi thứ lại kết thúc một cách dứt khoát.

Sau khi nộp đơn ly hôn, cô buông xuống được gánh nặng trong lòng, tập trung vào việc ở bên cha mẹ.

Cha Liễu nói được làm được, rất nhanh đã tìm được một căn nhà ưng ý.

Biết mẹ Liễu thích chăm sóc cây cảnh, ông đặc biệt chọn một căn nhà có sân nhỏ với hướng nắng đẹp, đủ không gian để trồng nhiều chậu hoa.

Nhà mới cách trường học không xa, mỗi cuối tuần Liễu Sương có thể về nhà thăm cha mẹ.

Dù đã kết thúc hôn nhân với Ninh Thần Sanh, nhưng hai người vẫn duy trì thư từ qua lại.

Trong thư, anh ta cho cô biết cha mẹ nuôi của cô — vợ chồng nhà họ Tần — sẽ phải chịu thêm một tội danh vì đã giấu diếm thân thế của cô.

Do thời gian quá lâu, họ không thể cung cấp bằng chứng cho thấy cha mẹ ruột của cô đã trả số tiền lớn để họ nuôi dưỡng cô.

Vì thế, ngoài những tội trạng khác, họ còn bị khép vào tội danh bắt cóc.

Với những tội danh chồng chất, trong vòng mười năm, vợ chồng nhà họ Tần chắc chắn không thể ra tù.

Tần Uyển vốn không cần chịu trách nhiệm, nhưng bức thư mà cô ta tự tay viết cho Liễu Sương lại trở thành bằng chứng.

Nếu điều tra đến cùng, cô ta cũng sẽ bị coi là đồng phạm của vụ bắt cóc.

Trong thư, Ninh Thần Sanh hỏi cô có muốn giảm nhẹ hình phạt cho Tần Uyển không.

Nhưng Liễu Sương chỉ đáp lại ngắn gọn: [Cứ xử lý theo pháp luật.]

Hai kiếp đều bị Tần Uyển hãm hại, cô không thể nào rộng lượng đến mức tha thứ.
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 23: Chương 23



Huống hồ, những gì xảy ra đều do cô ta tự chuốc lấy.

Sau khi phán quyết được đưa ra, cuộc sống của Liễu Sương hoàn toàn không còn bóng dáng của nhà họ Tần.

Vào sinh nhật tiếp theo, cô chính thức đổi tên trở lại thành Liễu Sương.

Những ngày sau đó, cô vẫn tiếp tục chăm chỉ học hành, đồng thời âm thầm phát triển sự nghiệp thời trang của riêng mình.

Nói là "lặng lẽ" phát triển cũng không hẳn đúng, bởi khi cha mẹ Liễu biết con gái có ý định theo đuổi lĩnh vực này, họ lập tức bày tỏ sự ủng hộ tuyệt đối.

Sau nhiều năm kinh doanh, họ cũng có một số mối quan hệ trong ngành thời trang nên đã giúp cô kết nối với những nhân vật quan trọng.

Nhờ có ký ức từ hai mươi năm sau, các thiết kế của Liễu Sương luôn đi trước thời đại.

Chưa tốt nghiệp, cô đã tạo dựng được danh tiếng nhất định trong thành phố.

Vì vậy, cô quyết định cùng những người bạn từng hợp tác trước đó mở một xưởng thời trang nhỏ ngay trong khuôn viên trường.

Lúc cha Liễu biết chuyện, ông không ngần ngại mua hẳn một căn biệt thự để cô sử dụng làm xưởng thiết kế.

Chỉ cần tốt nghiệp, cô có thể ngay lập tức tiếp quản mọi hoạt động của xưởng.

Liễu Sương hiểu rằng cuộc đời của cô trong kiếp này đã hoàn toàn khác với kiếp trước.

Lần này, cô có sự nghiệp do chính mình gây dựng, có cha mẹ ruột đã tìm lại sau bao năm thất lạc.

Bất kể vì lý do gì mà cô có thể quay trở lại quá khứ, cô đều vô cùng biết ơn tất cả những điều này.

Cô cũng biết ơn chính mình, vì đã không bao giờ từ bỏ.

__

Năm năm sau.

Khi máy bay vừa hạ cánh, Liễu Sương đã thấy cha mẹ đang đứng chờ đón cô tại sân bay, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

"Cha, mẹ, con đã bảo là cứ chờ ở nhà là được rồi mà. Trời lạnh thế này, sao hai người lại ra tận đây?"

Cô vội vàng cởi áo khoác ngoài, choàng lên người mẹ Liễu, nhưng vẫn không ngăn được cha Liễu giành lấy hành lý từ tay cô.

"Ôi chao, con gái chúng ta mang vinh quang về cho đất nước, cha mẹ đứng chờ một lát thì có sao đâu?"

Mẹ Liễu cười rạng rỡ, không từ chối sự quan tâm của con gái.

Từ khi biết Liễu Sương đại diện quốc gia tham gia cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế, hai người đã vô cùng kích động.

Bất kể thứ hạng ra sao, việc cô có thể tham gia đã chứng minh cô là một trong những người xuất sắc nhất trong ngành.

Có một cô con gái như vậy, họ sao có thể không tự hào?

Cha Liễu bên cạnh lại tỏ ra nôn nóng, hết nhìn con gái lại liếc nhìn vali của cô, như muốn hỏi điều gì đó nhưng cứ chần chừ.

Dù không đặt nặng chuyện cô có giành giải hay không, nhưng nếu đạt giải thì tất nhiên sẽ càng vui hơn.

Liễu Sương hiểu rõ tính nóng nảy của cha, nhưng cô chỉ khẽ cười, cố tình giữ bí mật.

"Cha gấp gì chứ, về nhà rồi con nói sau!"

"Ở nước ngoài nửa tháng trời, điều con mong nhất bây giờ là được ăn cơm mẹ nấu."

Nghe vậy, mẹ Liễu lập tức huých nhẹ vào chồng, cười tươi nói: "Được rồi, được rồi. Sương Sương muốn ăn gì mẹ cũng nấu hết cho con!"

Cả nhà dìu nhau rời khỏi sân bay, bầu không khí ấm áp tràn ngập trong từng khoảnh khắc.

Cha mẹ cô vẫn sống trong căn nhà mà họ đã mua từ trước, chỉ là giờ đây, khoảng sân nhỏ đã được bao phủ bởi vô số chậu cây xanh tốt, được chăm sóc cẩn thận.

Về đến nhà, mẹ Liễu dường như muốn trổ hết tài nghệ của mình, bận rộn làm tám, chín món ngon để đón con gái.

Nhìn bà vẫn còn định tiếp tục nấu thêm, Liễu Sương vội vàng ngăn lại, sợ mẹ sẽ mệt.

Sau bữa cơm, cô bí ẩn mở vali, lấy ra một vật gì đó.

Đó là một tấm chứng nhận mạ vàng và một chiếc cúp pha lê.

Cô đã giành được giải nhất trong cuộc thi quốc tế!

Cha mẹ cô tuy không hiểu những dòng chữ tiếng Anh trên chứng nhận, nhưng vẫn nâng niu xem đi xem lại, yêu thích không rời tay.

Riêng chiếc cúp pha lê, Liễu Sương không đưa cho họ.

Cuộc thi lần này không chỉ là hành trình cá nhân của cô, mà còn có sự hậu thuẫn từ phía quốc gia.

Đầu những năm 90, đất nước đang phát triển mạnh mẽ, tích cực mở rộng giao lưu và hợp tác quốc tế.

Những người tham gia như cô đều là đại diện xuất sắc của ngành, phía sau họ luôn có một nền tảng vững chắc.

Do đó, tấm chứng nhận có thể giữ lại, nhưng chiếc cúp thì phải nộp lại để trưng bày.

Liễu Sương hoàn toàn không có chút oán trách nào về việc này.

Kiếp trước, cô thậm chí còn không dám mơ đến những thành tựu như ngày hôm nay.

Sau khi tốt nghiệp, xưởng thời trang của cô phát triển như vũ bão, đơn đặt hàng dồn dập không ngớt.

Chẳng bao lâu, thương hiệu của cô đã tạo được chỗ đứng vững chắc trong ngành.

Nhưng cô không để bản thân bị thành công hiện tại làm mờ mắt.

Cô biết rõ rằng, sở dĩ cô có được lợi thế này là nhờ ký ức về tương lai.

Dù bây giờ rất thuận lợi, nhưng cô không thể dừng lại ở đó, càng không thể mãi dựa vào những kiến thức từ quá khứ.

Vì vậy, ngay khi tình hình trong nước bắt đầu khởi sắc, cô đã ra nước ngoài để học trao đổi.
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 24: Chương 24 (Hoàn)



Sau khi trở về, thiết kế của cô mang đậm dấu ấn giao thoa giữa thẩm mỹ phương Đông và phương Tây, hình thành phong cách độc đáo của riêng mình.

Ngay cả khi đứng giữa những đồng nghiệp xuất sắc, thành tích của cô vẫn vô cùng nổi bật.

Nhờ sự nỗ lực không ngừng, cô dần được quốc gia chú ý đến.

Khoảnh khắc đứng trên bục trao giải, dưới ánh đèn lấp lánh, Liễu Sương xúc động đến nghẹn ngào.

Cô biết, đây chỉ là chiếc cúp đầu tiên, nhưng chắc chắn sẽ không phải là danh hiệu cuối cùng mà cô giành được.

Cả đời này, cô sẽ đi xa hơn nữa, thay cho chính bản thân mình của quá khứ, đến những nơi mà cô chưa từng thấy.

__

Không lâu sau khi trở về nước, cô nhận được một lá thư từ Ninh Thần Sanh, người đã lâu không có tin tức gì.

Nét chữ của anh ta vẫn gãy gọn, súc tích như trước.

[Dạo này em thế nào? Nghe nói em đã giành giải thưởng quốc tế, anh cảm thấy rất vui mừng cho em.]

[Viết thư này vì muốn báo cho em biết: Tần Uyển sắp mãn hạn tù, cô ta chỉ đích danh muốn gặp em. Theo anh, em tốt nhất không nên đồng ý.]

[Chỉ có vậy, chúc em mọi điều thuận lợi.]

Liễu Sương không hồi âm lại cho Ninh Thần Sanh.

Thay vào đó, cô trực tiếp quay về thành phố mà mình đã từng sống suốt nhiều năm trời.

Cô tất nhiên không phải đến để gặp Tần Uyển.

Ngôi nhà mà gia đình họ Tần từng ở đã sớm được cho thuê, hiện tại có một gia đình ba người trẻ tuổi sinh sống.

Dựa theo ký ức, cô bước đến khu nhà tập thể, ngạc nhiên phát hiện nơi này dường như không có gì thay đổi so với nhiều năm trước.

Thứ duy nhất khác biệt, có lẽ là cây hoè già trong sân đã cao hơn một chút.

Người gác cổng giờ đây là một gương mặt xa lạ, anh ta thấy Liễu Sương đứng lặng trước cổng, không nhịn được mà lên tiếng: "Đồng chí, cô đến tìm ai sao?"

Liễu Sương giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười lắc đầu: "Không phải, xin lỗi vì đã làm phiền."

Cách đây vài năm, trong thư từ, Ninh Thần Sanh đã nói với cô rằng anh ta được điều động đến nơi khác, không còn sống trong khu tập thể này nữa.

Lần này quay lại, cô cũng không rõ bản thân muốn làm gì.

Không có ai cần gặp, cũng chẳng có việc gì nhất định phải làm.

Có lẽ chỉ đơn giản là hoài niệm về chính mình của ngày xưa — người đã từng chật vật, lạc lối nhưng vẫn vùng vẫy tìm đường thoát ra.

Đang định quay đi, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên.

"Tần... Liễu Sương?"

Trong giọng nói của người đàn ông lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Liễu Sương quay lại, nhìn thấy Ninh Thần Sanh trong bộ thường phục.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài phẳng phiu, thoáng chốc khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.

Cô chợt nhận ra, mình gần như chưa bao giờ thấy anh ta rời khỏi bộ quân phục.

Cô khẽ hỏi: "Sao anh lại ở đây? Không phải nói đã được thăng hàm, điều chuyển đến quân khu khác rồi sao?"

Ninh Thần Sanh cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng, trầm giọng đáp: "Anh đi công tác, tiện đường ghé qua... Đúng là trùng hợp thật."

Liễu Sương bật cười: "Quả thực là trùng hợp... Anh có chuyện quan trọng cần làm không?"

Người đàn ông lập tức hiểu ý cô, chỉ lắc đầu nhẹ.

"Không có gì gấp cả. Lần này doanh trại cử anh ra ngoài cũng là muốn cho anh được nghỉ ngơi một thời gian."

Nghe vậy, Liễu Sương không nhịn được bật cười, trêu chọc: "Vậy thì Doanh trưởng Ninh không ngại dành chút thời gian trò chuyện với người quen cũ chứ?"

Ninh Thần Sanh nhìn người con gái trước mặt, cơn gió nhẹ khẽ thổi tung lọn tóc bên tai cô.

Cô giờ đây đã trở nên vô cùng tự tin, rạng rỡ, khác biệt hoàn toàn với hình ảnh của cô trong quá khứ — cô gái từng sống trong khu nhà tập thể này, mang theo bao đau khổ và tổn thương.

Thế nhưng, dù đã khác trước, cô vẫn có thể khiến lòng anh ta xao động như thuở nào.

Anh ta khẽ thu lại ánh mắt, giọng nói trầm ấm vang lên: "Dĩ nhiên là không ngại."

Hai người sóng vai bước đi trên con đường cũ, Liễu Sương bỗng có cảm giác muốn nói rất nhiều điều.

Nhưng đến lúc mở miệng, tất cả lại chỉ gói gọn trong một câu hỏi đơn giản: "Dạo này anh thế nào?"

Người đàn ông vốn trầm lặng, chỉ đáp gọn: "Rất tốt, không có chuyện gì xảy ra thì tức là tốt rồi."

Cô tò mò nhìn anh ta: "Bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa gặp được cô gái nào khiến anh rung động sao?"

Ninh Thần Sanh liếc nhìn cô một cái, rồi mới chậm rãi đáp: "Không có, anh cũng không hứng thú lắm."

Im lặng một lúc, anh ta thấp giọng hỏi: "Còn em thì sao?"

Lòng Liễu Sương bất giác khẽ rung động vì câu hỏi ấy.

Cô mím môi, thoáng suy nghĩ rồi đáp: "Chắc là không...những năm qua tôi vẫn luôn bận rộn với công việc ở xưởng thiết kế."

Hai người đột nhiên cùng im lặng.

Sau đó, ánh mắt vô thức chạm nhau, rồi cả hai lại bật cười.

"Thấy em đang sống cuộc sống mà em mong muốn, anh rất vui." Ninh Thần Sanh nói một cách chân thành.

Liễu Sương cảm thấy lòng nhẹ nhõm, mỉm cười đáp: "Cảm ơn anh."

Nghĩ một chút, cô lại nói thêm: "Nếu có cơ hội, anh cũng đến chỗ tôi chơi nhé?"

Người đàn ông nhìn về phía xa, ánh mắt như mang theo lời hứa hẹn.

"Sẽ có cơ hội."

Liễu Sương biết, chỉ cần cả hai đều muốn, thì chắc chắn sẽ có cơ hội.

Còn tương lai sẽ ra sao, cứ để tương lai tự định đoạt.

Bởi vì hiện tại, chính là điều cô từng ao ước nhất.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom