Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Tử Tái Sinh

Bạch Tử Tái Sinh
Chương 150: Chương 150



Người giúp việc đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn Bạch Tử lao đi, cứ như thể cô vừa gặp phải chuyện lớn.

Bạch Tử xô cửa phòng làm việc ra, “Anh!”

Nhưng khi cô bước vào, mới phát hiện trong phòng không chỉ có Bạch Vân Thâm mà còn có cả Tề Hàn nữa.

Hai người dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.

Cả hai đều bất ngờ nhìn về phía cửa khi thấy Bạch Tử bước vào.

“Bạch Tử , sao vậy?”

Bạch Tử bước vào phòng làm việc, mắt nhìn thấy chiếc bình thủy tinh trên bàn nhỏ bên cạnh, liền vội vã bước lại gần và cầm lấy bình.

Sau đó, cô nghiêm túc nhìn Bạch Vân Thâm và hỏi: “Anh, anh đã uống nước trong này chưa?”

“Chưa, sao vậy?”

Nghe Bạch Vân Thâm nói là chưa uống nước trong bình, Bạch Tử mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tử không biết liệu Lương Văn Thư có bỏ thứ gì vào bình nước này không, nên không thể chắc chắn rằng nước trong bình có vấn đề.

Mặc dù cô có 80% tự tin vào phán đoán của mình, nhưng nếu đoán sai, có thể sẽ bị Lương Văn Thư nói là cố tình gây chuyện.

Vì vậy, Bạch Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sao, chỉ là nước không sạch, em sẽ đem đổ đi.”

“Không sạch?”

Bạch Vân Thâm liếc nhìn Tề Hàn.

Bạch Tử cầm bình nước rời khỏi phòng làm việc, trực tiếp đi đến bồn rửa ngoài nhà để đổ đi.

Mối nguy đã được giải quyết.

Bạch Tử quay lại nhìn từ lan can tầng hai xuống, thấy Lương Văn Thư không còn ở phòng khách nữa.

Cô chỉ có một cơ hội hành động, và lần này bị Bạch Tử phá hỏng rồi, sau này sẽ không còn cơ hội tiếp cận Bạch Vân Thâm nữa.

Tuy nhiên, để phòng ngừa, Bạch Tử quyết định tối nay sẽ đứng gác ở cửa phòng Bạch Vân Thâm, phòng khi Lương Văn Thư có kế hoạch tấn công vào ban đêm!

...

Nghĩ vậy, Bạch Tử nhanh chóng trở lại phòng tắm.

Nửa tiếng đồng hồ là dư sức.

Khi Bạch Tử mặc áo ngủ, bước ra khỏi phòng và đi đến phòng làm việc lần nữa, cô phát hiện Bạch Vân Thâm đã không còn ở đó nữa.

Lúc này, hành lang bên ngoài đã vắng lặng, đêm đã khuya.

Bạch Tử đứng trước cửa phòng Bạch Vân Thâm, lén lút áp tai vào cửa nghe ngóng, không ai biết cô giống như một tên trộm đang nghe lén.

“Anh? Anh...”

Không có tiếng trả lời, có phải Bạch Vân Thâm đã ngủ rồi không??

Bạch Tử lùi lại hai bước.

Xung quanh vắng vẻ, không có việc gì làm, Bạch Tử tựa vào tường, lấy điện thoại ra và lén lút vào trang web đen để lướt một chút.

Kể từ lần cuối cô đăng thông báo thách đấu có thưởng trên Dark Web, các bài viết của cô đã bị đẩy xuống dưới khá nhiều.

Hiện tại, bài viết có thưởng cao nhất đang đứng đầu là một bài đăng có trả tiền.

ID của người đăng là “Thanh Thanh Nho Xanh”.

Địa chỉ IP được ẩn đi.

Bạch Tử tò mò, liền click vào xem.

Bài viết này có một khoản tiền thưởng khá lớn, bắt đầu từ 1.000 USD, nếu tìm được thông tin hữu ích, có thể lên tới hàng chục nghìn USD.

Ai mà dám chi tiền lớn để đào bới thông tin nhạy cảm như vậy nhỉ?

Có phải là kẻ thù không?

Hay là tình địch?

Bạch Tử bỗng cảm thấy hứng thú, nhấn vào cửa sổ của người này, với tâm trạng thử xem sao vì cũng chẳng có việc gì làm.

Cô gửi một tin nhắn “hi” qua.

Phía bên kia, Trầm Thanh Thanh đang ngồi trước máy tính, trả lời tin nhắn từ những hacker.

Lần này, cô ta thật sự không tiếc chi tiền!

Cô ta nhất định phải lật đổ hoàn toàn Bạch Tử, khiến cô bị Chu Hòe ghét bỏ rồi bị vứt bỏ, để sau này cô ở trường không còn chỗ dựa nữa, xem Bạch Tử còn dám làm gì!

Cô nhất định phải đạp Bạch Tử dưới chân thật mạnh.

Có rất nhiều hacker đăng ký tham gia, nhưng Trầm Thanh Thanh cũng không phải là người dễ bị lừa, không phải hacker nào mà là kẻ vô dụng cô ta cũng đồng ý nhận nhiệm vụ.

Đột nhiên, một tin nhắn với ID "six" hiện lên trên màn hình.

Trầm Thanh Thanh nhìn vào cửa sổ chat và biết ngay người này lại đến để hỏi về công việc, không nói nhiều, cô ta trực tiếp trả lời: "Nếu nhận nhiệm vụ, phải qua kiểm tra."

six: "Kiểm tra gì?"

Trầm Thanh Thanh : "Vì bạn là hacker, chắc bạn có thể tìm ra địa chỉ IP của tôi đúng không?"

Khi đăng nhiệm vụ trên thị trường đen, Trầm Thanh Thanh đã chi tiền để mã hóa địa chỉ IP của mình. Nếu không thể phá giải được địa chỉ IP mã hóa của cô ta, thì cũng không cần hợp tác nữa.

Thật ra, Trầm Thanh Thanh luôn muốn tìm một hacker để giúp mình, như vậy sau này việc kiểm soát các đội quân mạng sẽ hiệu quả hơn nhiều.

Trước đây, cô ta để ý đến Qua Gia .

Nhưng ai ngờ lại bị Bạch Tử chặn đường trước.

Vì vậy, cô ta đành phải tự mình vào thị trường đen tìm kiếm, nhất định phải tìm được người phù hợp.

Bạch Tử nhìn thấy tin nhắn đối phương gửi đến, cảm thấy người này đúng là có tham vọng lớn.

Phải biết rằng khi mã hóa địa chỉ IP trên thị trường đen, có nghĩa là muốn tìm ra địa chỉ IP của cô ta, người đó phải phá vỡ được tường lửa của thị trường đen, rồi mới đi tìm địa chỉ IP.

Vậy thì, địa chỉ của Bạch Tử cũng có thể bị lộ.

Không phải là không thể phá giải, mà là quá nguy hiểm.

Để làm một giao dịch, để lộ địa chỉ IP của mình và thách thức tường lửa của thị trường đen, rất ít người có thể thoát ra mà không bị tổn hại, gần như chẳng có lợi ích gì cả.

Bất kỳ người thông minh nào cũng sẽ không làm như vậy, bảo vệ bản thân mới là quan trọng nhất.

Nhưng…

Bạch Tử lại là người thích mạo hiểm!

"Bạn ơi, cách kiểm tra của bạn thật mới mẻ đấy."

Từ cách kiểm tra thiếu chuyên nghiệp này, Bạch Tử có thể đoán chắc đối phương là một tay mới.

Hành động này giống như muốn kiếm miếng cơm nhưng lại tự làm hỏng chuyện, chắc hẳn những hacker sống bằng cách nhận nhiệm vụ sẽ phát điên nếu làm như thế!

"Trước tôi, chắc không ai đồng ý với cách kiểm tra này của bạn đúng không?"

Trầm Thanh Thanh ngớ ra một chút, tự hỏi: Người này làm sao biết được?

Trước đây đã có rất nhiều hacker đến nhận nhiệm vụ, nhưng khi nghe đến cách kiểm tra này, họ đều lập tức im lặng, không trả lời nữa.

Tuy nhiên, Trầm Thanh Thanh không nói ra mà tự cho mình là thông minh, nói: "Không phải , trước đây có nhiều người, nhưng họ đều thất bại thôi. Kiểm tra của tôi rất nghiêm ngặt! Nếu bạn không làm được thì đừng đến, đừng lãng phí thời gian của tôi."

Ha ha ha.

Bạch Tử nhìn thấy câu này suýt nữa đã bật cười.

Cách nói tự cao tự đại này khiến cô nhớ đến một người phụ nữ kiêu ngạo nhưng lại rất ngu ngốc.

Cộng với việc thấy ID của đối phương là "Thanh Thanh Nho Xanh".

Bạch Tử tự hỏi: Không phải là Trầm Thanh Thanh ngốc nghếch này chứ?

Cô ta trở nên rất tò mò về người đứng sau cái ID này, và vì Bạch Tử hoàn toàn không sợ những người trên thị trường đen, nên cô trực tiếp trả lời: "Bạn ơi, tôi nhận kiểm tra của bạn, nửa tiếng nữa sẽ có phản hồi."

Nói xong, Bạch Tử thoát khỏi cửa sổ trò chuyện và bắt đầu thao tác trên máy tính.

Việc phá giải tường lửa của thị trường đen thực sự rất thách thức, hơn nữa lại không thể để lộ mình, vì vậy Bạch Tử làm rất cẩn thận.

Sau 20 phút, Bạch Tử đã thành công xâm nhập vào hệ thống IP mã hóa của thị trường đen.

Trong đó có vô số địa chỉ IP mã hóa của mọi người, Bạch Tử rà soát một lượt, tìm thấy "Thanh Thanh Nho Xanh" ở trong đó.

Tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng cô đã xác định được IP này ở khu biệt thự cao cấp số 17-501, khu Tiến Quý, quận A, thành phố Hoa Quốc.

“……”

Thấy địa chỉ IP này, Bạch Tử ngẩn người một chút.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 151: Chương 151



Địa chỉ IP này.

Bạch Tử rất quen thuộc.

Đây là nơi mà cô ta quen thuộc nhất...

Nhà họ Trầm.

Hóa ra, "Thanh Thanh nho xanh" đối diện chính là Trầm Thanh Thanh .

Bạch Tử tựa vào ghế, cười nhẹ.

"Trầm Thanh Thanh à, cô nói xem chúng ta có duyên đến thế nào."

"Chúng ta đã định là kẻ thù khó mà phân ly trong kiếp này."

Vì đã biết được thân phận của Trầm Thanh Thanh , Bạch Tử lập tức gửi địa chỉ IP mà cô ta đã tìm được.

Trầm Thanh Thanh nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua mà six vẫn chưa xuất hiện, còn tưởng người này cũng là một con rùa rụt đầu.

Không ngờ, đột nhiên khung trò chuyện bật lên, cô ta mở ra xem.

Chỉ thấy địa chỉ của mình hiện lên trên màn hình, Trầm Thanh Thanh ngẩn ra, rất ngạc nhiên, không ngờ rằng six lại có chút bản lĩnh!

Vì đối phương đã tìm được IP của cô, Trầm Thanh Thanh có thể yên tâm về kỹ năng của người này rồi!

Cô ta liền gửi số liên lạc của mình đi "Cậu liên hệ với tôi trước, sau đó còn nhiều chuyện khác, chúng ta lại liên lạc."

Trầm Thanh Thanh đã gửi số WeChat của mình.

Bạch Tử lập tức đăng ký một tài khoản phụ, thêm WeChat của cô ta.

Sau khi kết bạn thành công, Bạch Tử phát hiện tài khoản của mình có thêm một khoản tiền thù lao.

Vừa tắt máy tính, cô đã nghe thấy một số tiếng động ngoài kia.

Phòng ngủ của Bạch Tử đối diện với phòng của Bạch Vân Thâm, cô luôn để cửa phòng mình mở, vì vậy có gì động ở hành lang, Bạch Tử có thể nghe thấy ngay lập tức.

Cô vội vã ra khỏi phòng.

Phát hiện ra, hóa ra cửa sổ cuối hành lang bị gió thổi mở, cô đi đến đóng cửa sổ lại.

Khi chuẩn bị quay lại phòng, cô đi qua phòng của Bạch Vân Thâm và nghe thấy một số âm thanh lạ.

Bạch Tử dừng lại một chút, quay đầu nhìn vào phòng của Bạch Vân Thâm.

Cô nghe thấy trong phòng có âm thanh rất rõ ràng của dòng nước, còn có cả tiếng hát...

Sau khi xác nhận âm thanh xuất phát từ trong phòng, cô tiến lên gõ cửa và nói: "Anh, anh làm gì vậy?"

"……"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Không có trả lời từ bên trong.

Bạch Tử cảm thấy có linh cảm không tốt, lại gõ cửa lần nữa và nói: "Anh, em mở cửa đây."

Vẫn không có tiếng đáp lại, Bạch Tử liền đặt tay lên nắm cửa, trực tiếp mở cửa ra.

Khi bước vào, cô mới phát hiện ra, sàn gỗ trong phòng đầy vết nước, nhìn theo hướng vết nước, hóa ra là từ phòng tắm chảy ra.

Bạch Tử bước nhanh đến cửa phòng tắm và gõ cửa rất gấp :"Anh? Anh làm sao vậy?"

Không phải đã nói là không uống nước đó sao? Không lẽ Lương Văn Thư lại có mánh khóe gì khác?

Trong phòng tắm, Tề Hàn nghe thấy tiếng của Bạch Tử , đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm, rồi ho nhẹ, nói: "Anh Vân Thâm không có ở đây."

"……"

Khi tiếng của Tề Hàn truyền ra từ trong phòng tắm, Bạch Tử ngớ ra.

"Tề Hàn ? Sao lại là anh, đây chẳng phải phòng của anh trai em sao?"

Không thể nào?

Tề Hàn và anh trai...??

Khi Bạch Tử đang rối bời, tiếng Tề Hàn lại vang lên từ trong phòng tắm: "Hôm nay anh đổi phòng với anh ấy."

"Tại sao?"

Tề Hàn nhắm mắt lại, dựa vào gối bồn tắm : "Cái ấm nước đó, chẳng phải em lo nó có vấn đề sao?"

Bạch Tử nhíu mày : "Anh sao biết được, anh không uống cái ấm nước đó đấy chứ!?"

“Ừ.”

Trước khi người giúp việc mang ấm nước vào phòng, Tề Hàn đã đang nói chuyện trong phòng của Bạch Vân Thâm, chủ yếu là truyền đạt cho anh một số thông tin liên quan đến dự án ở khu trung tâm thành phố. Người giúp việc mang ấm nước vào, rót cho Tề Hàn một ly nước, anh uống luôn.

Kết quả là Bạch Tử xông vào, đổ hết ấm nước đó đi, Tề Hàn đoán rằng nước này có vấn đề.

Nhưng lúc này đã muộn.

Anh liền đề nghị đổi phòng với Bạch Vân Thâm để ngủ.

Anh lấy lý do là nệm quá mềm, không ngủ được, Bạch Vân Thâm không suy nghĩ nhiều, nên đã đồng ý.

Sau khi nghe xong câu chuyện, Bạch Tử vô cùng ngạc nhiên.

“Anh uống nước đó rồi, sao không nói sớm? Bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Không sao.”

Tề Hàn trả lời với giọng lạnh lùng.

Bạch Tử cúi mắt, đại khái đoán được trong nước có gì mà Lương Văn Thư đã bỏ vào.

Nhìn nước trên sàn, Bạch Tử quay người, tìm một chiếc khăn tắm trong tủ góc gần đó, ném xuống đất để thấm nước.

Rồi cô đi đến cửa phòng tắm, nói: “Nếu không ổn, em gọi người đến giúp?”

Lương Văn Thư tìm được thuốc ở đảo, chỉ là thuốc k*ch th*ch, có tác dụng như thuốc bổ thận, giúp tăng cường sinh lý.

Thuốc này không quá mạnh, chỉ cần Tề Hàn kiểm soát suy nghĩ của mình, đừng nghĩ lung tung, và giảm nhiệt độ cơ thể thì sẽ không đến mức mất kiểm soát.

Vì vậy, Tề Hàn thở dài, nói: “Không cần đâu, anh không sao, em về đi.”

Bạch Tử mím môi, rồi quay người rời khỏi phòng.

Khi nghe thấy tiếng cửa ngoài đóng lại, Tề Hàn tưởng Bạch Tử đã đi rồi, thở phào, dựa vào bồn tắm từ từ nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cơn nóng trong lòng.

Nhưng không lâu sau, anh lại nghe thấy tiếng cửa mở.

“Em lại quay lại làm gì?”

Hóa ra là Bạch Tử mang một chiếc ghế qua, còn đem theo bộ sạc điện thoại.

“Anh đang nằm trong bồn tắm, nếu ngủ quên mà bị nghẹt thở thì sao? em ở đây canh cho anh, phòng khi có chuyện gì xảy ra.”

Nếu Tề Hàn mất ý thức trong bồn tắm, anh sẽ bị nước trùm lên đầu và c.h.ế.t ngạt.

Tề Hàn mặt tối sầm lại : “Không cần, anh tự biết chừng mực.”

Anh không phải đồ ngốc, nếu thuốc có tác dụng mạnh, anh đã gọi bác sĩ tiêm thuốc từ lâu rồi.

Bạch Tử nói: “Anh ngại hả? Vậy để em gọi Bạch Chú qua trông chừng anh nhé, vì nước vẫn chảy ra, không an toàn lắm.”

“……”

Gọi Bạch Chú đến ư?

Vậy thì sáng hôm sau ai cũng sẽ biết chuyện này mất.

“ Tùy em.”

Rồi hai người không nói gì nữa.

Bạch Tử mở điện thoại tìm lại bộ phim ma mà cô định xem lúc ăn bánh kem, tiếp tục xem một cách hứng thú.

Vì cô mở âm thanh khá lớn, nên Tề Hàn ở trong phòng tắm cũng có thể nghe thấy hiệu ứng âm thanh kinh dị trong phim.

Điều này khiến anh dù có muốn ngủ cũng không thể chợp mắt.

Còn ở phía bên kia.

Lương Văn Thư thấy thời gian đã đến, liền lén lút ra khỏi phòng, chuẩn bị lên tầng trên đến phòng Bạch Vân Thâm.

Không ngờ, khi cô vừa lên lầu, đột nhiên có một bóng đen bay qua.

Lương Văn Thư bị giật mình, suýt nữa thì la lên.

Cô dụi mắt rồi tiếp tục đi lên, khi rẽ ở góc hành lang, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo sau lưng, như thể có ai đó đang nhìn mình.

Lương Văn Thư từ từ quay lại, và thấy dưới ánh đèn mờ của hành lang, một con chim ưng đang đứng trên lan can tầng hai!!

Ánh mắt của con chim ưng sắc lạnh như dao, nhìn chằm chằm vào cô, vô cùng đáng sợ!

Và ngay lúc đó, từ phòng phía trước lại vang lên tiếng “a a a a a a” mơ hồ, giống như âm thanh trong phim ma.

Lần này, Lương Văn Thư thật sự bị dọa cho một phen, không cẩn thận trượt chân và ngã xuống cầu thang ở góc.

“Bịch bịch bịch——”

Cô ngã rất mạnh.

Người giúp việc trực đêm cầm đèn pin đi đến kiểm tra—
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 152: Chương 152



Ánh sáng của đèn pin chiếu vào người Lương Văn Thư.

Người giúp việc đầu tiên bị giật mình.

Lương Văn Thư vừa từ cầu thang lăn xuống, nằm co rúm trên sàn, đầu va phải cột cầu thang, lập tức choáng váng.

Tóc che kín mặt, nhìn thoáng qua giống như một hồn ma nữ.

Người giúp việc : “…Lương? Lương tiểu thư?”

“Cô làm gì ở đây vậy?”

Lương Văn Thư khó khăn lắm mới tỉnh lại, từ từ chống tay vào hông, tay còn lại ôm đầu đứng dậy, “Tôi… tôi ra ngoài đi vệ sinh.”

Người giúp việc không thể tin được, nhìn cô : “Cô vừa từ trên lầu lăn xuống sao? Nhà vệ sinh ở bên này, Lương tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Chíp——”

Zeus đứng trên lan can tầng hai, giương cánh, chỉnh lại lông vũ, đôi mắt chim ưng sắc lạnh nhìn từ trên xuống.

Lương Văn Thư quay đầu nhìn con chim ưng trên tầng hai.

“Tôi không sao, tôi tưởng nhà vệ sinh ở trên lầu.”

“Ở đây sao lại có một con chim ưng ?”

Người giúp việc : “Đây là của Tề Hàn thiếu gia.”

Tề Hàn đã đổi phòng với Bạch Vân Thâm, Zeus chắc là ngửi thấy mùi từ phòng và chạy ra ngoài.

Nó không vào phòng, mà đứng ngay cửa đợi.

Cũng đúng lúc Lương Văn Thư lên lầu, đi một cách lén lút, vô tình gặp phải con chim ưng.

Lương Văn Thư bị ngã một cú đau, đầu bị sưng lên, tâm trạng cũng hoàn toàn bối rối.

Cơ hội đêm nay của cô đã hoàn toàn bị phá hủy, làm kinh động đến người giúp việc , khiến cô không còn cơ hội lên tầng nữa.

“Tôi về phòng trước…”

Người giúp việc cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không tiện hỏi gì thêm.

Bạch Tử từ phòng bước ra, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Zeus, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Lương Văn Thư dưới lầu.

Lương Văn Thư bị ngã đau, lê bước trở lại phòng của mình.

Xem ra đêm nay đúng là như Bạch Tử đã đoán.

Lương Văn Thư thật sự định hành động vào ban đêm!

Chỉ vì một chuỗi tình cờ mà kế hoạch của cô đã bị phá hỏng.

Nếu như cô không ngăn cản Bạch Vân Thâm uống nước, nếu Tề Hàn không đổi phòng với Bạch Vân Thâm…

Có lẽ, kế hoạch của Lương Văn Thư đã thành công.

……

Vào khoảng ba bốn giờ sáng.

Cửa phòng tắm mở ra, Tề Hàn mặc áo choàng tắm bước ra từ trong đó.

Tóc anh hơi rối, những sợi tóc đẫm nước rủ xuống, dáng người thẳng tắp, cổ áo choàng khá rộng, lộ ra phần xương quai xanh và đường nét cơ thể rõ ràng. Anh bước ra khỏi phòng tắm, ánh sáng chiếu dài bóng anh trên sàn.

Bạch Tử trước đó còn ngồi trên ghế, nhưng vì ghế quá cứng khiến cô ngồi đau, nên đã leo lên giường nằm nghiêng chơi điện thoại, rồi ngủ luôn.

Tề Hàn nhìn thoáng qua Bạch Tử đang ngủ với tư thế kỳ lạ trên giường.

Anh tiến lại gần, đắp chăn cho cô, rồi đi tới cửa sổ nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, ánh mắt trầm tư.

“Cục cục cục——”

Zeus trước đó đã được Bạch Tử đưa vào phòng, giờ đang đứng trên giá kim loại trên bàn.

Tề Hàn nhẹ nhàng giơ tay, Zeus bay đến vai anh, cả người và chim cùng nhìn về phía cơn mưa bên ngoài.

Khi Bạch Tử tỉnh dậy đã gần trưa.

Tề Hàn đã không còn ở trong phòng từ lâu.

Tối qua cô thức rất khuya, lại không ai làm phiền cô, nên cô ngủ một giấc đến no say.

Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, rất ít người biết.

Nhưng việc Bạch Tử ngủ trong phòng của Bạch Vân Thâm thì ai ai cũng biết.

Bạch Vân Thâm cảm thấy rất kỳ lạ, tối qua anh đã đổi phòng với Tề Hàn , sao cuối cùng người ngủ trong phòng của anh lại là Bạch Tử?

Vậy Tề Hàn ngủ ở đâu?

Người giúp việc nói: “Tối qua Tề Hàn thiếu gia ngồi ở dưới lầu đọc sách, không ngủ.”

“……”

Bạch Vân Thâm mơ hồ cảm thấy tối qua chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra.

Người giúp việc lại báo cáo chuyện Lương Văn Thư đã dậy giữa đêm “đi vệ sinh” rồi ngã xuống cầu thang.

Bạch Vân Thâm kết hợp tất cả những chuyện này lại, lập tức hiểu ra rằng tối qua chắc chắn có người có ý đồ không chính đáng.

Mặc dù không nói rõ, nhưng trong lòng anh đã hoàn toàn mất hết thiện cảm với anh em Lương gia , ngay sáng hôm đó, khi mưa nhỏ dần, anh đã bảo người giúp việc chuẩn bị xe để đưa họ rời khỏi biệt thự.

Thất bại lần này, Lương Văn Thư hoàn toàn đổ lỗi cho Bạch Tử.

Nếu không phải vì Bạch Tử, cô chắc chắn sẽ không thất bại.

Vì vậy, mối thù giữa họ càng thêm sâu sắc.

Lương Văn Thư càng nóng lòng muốn “nghiền nát” Bạch Tử trong cuộc thi đại học sau khi học kỳ mới bắt đầu!

Hai ngày trôi qua.

Mưa đã ngừng, biển lặng sóng.

Chiếc du thuyền mà Tống Hàn Yên cử đi cuối cùng cũng có thể đưa Lương Văn Thư và Lương Thế Bách quay trở lại.

Ngày hôm sau khi họ rời khỏi đảo, một vụ sập xảy ra trên đảo của Tống Hàn Yên, nền của căn nhà xây dựng bị lún xuống, tất cả mọi thứ sụp đổ một nửa, giống như bị động đất.

Sự kiện này đã thành công gây xôn xao và lên báo.

Ngày hôm sau, Bạch Tử và mọi người cũng lên tàu Sunrise rời khỏi đảo.

Khi họ trở về Thành phố Q , nghe tin cô con gái quý báu và thằng con trai “bốc mùi” của mình đã về, Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng cũng vội vàng đặt vé máy bay từ Pháp để về ngay.

Kỳ nghỉ hè hai tháng chỉ còn lại mười mấy ngày nữa.

Giang Quỳnh Chi trong chuyến đi Pháp đã mua không ít đồ quý cho Bạch Tử.

Trong đó, đắt giá nhất là chiếc vòng tay và chuỗi hạt phỉ thúy, Giang Quỳnh Chi không kìm nổi lòng, vội vàng đưa hộp quà cho Bạch Tử.

Mở hộp quà làm từ gỗ tự nhiên tinh xảo, bên trong là hai món trang sức lấp lánh, toát lên vẻ đẹp kiêu sa.

“Wow! Đẹp quá, trong suốt và tinh tế.”

Giang Quỳnh Chi vui mừng nói: “Con gái thích là tốt rồi.”

“Thấy chưa, em đã biết chắc chắn con gái sẽ thích mà.” Bà quay sang nhìn Bạch Xuyên Hùng.

Bạch Xuyên Hùng mỉm cười âu yếm, “Được rồi, các con thích là tốt rồi.”

Giang Quỳnh Chi vội vàng bảo Bạch Tử đeo thử.

Bạch Tử có cổ tay nhỏ, chiếc vòng tay vừa vặn, đeo vào không quá chật cũng không quá lỏng, như thể được thiết kế riêng cho cô vậy.

Còn chuỗi hạt thì càng vừa vặn hơn, dễ dàng đeo và tháo ra.

“Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Bạch Vân Thâm ngồi bên cạnh, có chút chán nản lên tiếng: “Mẹ, thật sự không mua cho con cái gì sao?”

Giang Quỳnh Chi vốn đang vui vẻ, nghe xong lời của Bạch Vân Thâm, sắc mặt hơi sụt xuống, quay đầu bảo người giúp việc : “Chị đi lấy cuốn sổ trong túi của mẹ cho tôi.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Vâng, phu nhân.”

Bạch Vân Thâm nghĩ chắc là món đồ gì đó quý giá.

Không lâu sau, người giúp việc mang cuốn sổ nhỏ đến, Giang Quỳnh Chi đưa cho Bạch Vân Thâm.

Bạch Vân Thâm vui mừng mở cuốn sổ ra, và thấy bên trong là những thông tin rõ ràng về khoảng mười cô gái, bao gồm số điện thoại, địa chỉ, sở thích, thậm chí còn kèm theo ảnh. Tất cả đều là những cô gái gốc Hoa đang du học, hoặc là người gốc Á.

“……”

Khuôn mặt của Bạch Vân Thâm ngay lập tức trở nên tối sầm lại.

Giang Quỳnh Chi nói: “Tất cả những người này là mẹ đã chọn lựa kỹ càng ở Pháp cho con! Tất cả đều là các nữ tiến sĩ trẻ, tuổi tác phù hợp, học vấn tốt, gia cảnh đã điều tra kỹ và ghi rõ ở đây.”

Giang Quỳnh Chi chỉ chọn những người có phẩm chất tốt, bà không quá chú trọng vào gia thế, mà đặc biệt xem trọng nhân phẩm và tính cách.

Trong cuốn sổ này đều là những cô gái xuất sắc cùng độ tuổi với Bạch Vân Thâm.

“ Mặt mũi mẹ sắp bị con làm mất hết rồi, mẹ còn phải xấu hổ liên lạc với mấy người bạn thân, nhờ họ giúp tìm danh sách này cho con, con phải nắm bắt cơ hội đi! Nhiều lựa chọn như thế, ít nhất phải có một cô có thể nhìn trúng chứ?”

Bạch Vân Thâm chỉ có thể cảm thấy mình như bị lừa dối, liền vứt cuốn sổ lên ghế sofa.

“ Con không thích một ai cả.”

“Không thích một ai?? Bạch Vân Thâm, mẹ nhắc con một lần nữa, đừng ép mẹ tức giận!”

Bạch Xuyên Hùng: “Thôi đi, không cần phải tìm ở ngoài làm gì, chẳng mấy chốc nữa, cô con gái nhỏ nhà lão Trình sẽ về, đến lúc đó có thể tổ chức một buổi gặp mặt, hai nhà gặp gỡ nhau thôi.”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 153: Chương 153



Ánh sáng của đèn pin chiếu vào người Lương Văn Thư.

Người giúp việc đầu tiên bị giật mình.

Lương Văn Thư vừa từ cầu thang lăn xuống, nằm co rúm trên sàn, đầu va phải cột cầu thang, lập tức choáng váng.

Tóc che kín mặt, nhìn thoáng qua giống như một hồn ma nữ.

Người giúp việc : “…Lương? Lương tiểu thư?”

“Cô làm gì ở đây vậy?”

Lương Văn Thư khó khăn lắm mới tỉnh lại, từ từ chống tay vào hông, tay còn lại ôm đầu đứng dậy, “Tôi… tôi ra ngoài đi vệ sinh.”

Người giúp việc không thể tin được, nhìn cô : “Cô vừa từ trên lầu lăn xuống sao? Nhà vệ sinh ở bên này, Lương tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Chíp——”

Zeus đứng trên lan can tầng hai, giương cánh, chỉnh lại lông vũ, đôi mắt chim ưng sắc lạnh nhìn từ trên xuống.

Lương Văn Thư quay đầu nhìn con chim ưng trên tầng hai.

“Tôi không sao, tôi tưởng nhà vệ sinh ở trên lầu.”

“Ở đây sao lại có một con chim ưng ?”

Người giúp việc : “Đây là của Tề Hàn thiếu gia.”

Tề Hàn đã đổi phòng với Bạch Vân Thâm, Zeus chắc là ngửi thấy mùi từ phòng và chạy ra ngoài.

Nó không vào phòng, mà đứng ngay cửa đợi.

Cũng đúng lúc Lương Văn Thư lên lầu, đi một cách lén lút, vô tình gặp phải con chim ưng.

Lương Văn Thư bị ngã một cú đau, đầu bị sưng lên, tâm trạng cũng hoàn toàn bối rối.

Cơ hội đêm nay của cô đã hoàn toàn bị phá hủy, làm kinh động đến người giúp việc , khiến cô không còn cơ hội lên tầng nữa.

“Tôi về phòng trước…”

Người giúp việc cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không tiện hỏi gì thêm.

Bạch Tử từ phòng bước ra, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Zeus, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Lương Văn Thư dưới lầu.

Lương Văn Thư bị ngã đau, lê bước trở lại phòng của mình.

Xem ra đêm nay đúng là như Bạch Tử đã đoán.

Lương Văn Thư thật sự định hành động vào ban đêm!

Chỉ vì một chuỗi tình cờ mà kế hoạch của cô đã bị phá hỏng.

Nếu như cô không ngăn cản Bạch Vân Thâm uống nước, nếu Tề Hàn không đổi phòng với Bạch Vân Thâm…

Có lẽ, kế hoạch của Lương Văn Thư đã thành công.

……

Vào khoảng ba bốn giờ sáng.

Cửa phòng tắm mở ra, Tề Hàn mặc áo choàng tắm bước ra từ trong đó.

Tóc anh hơi rối, những sợi tóc đẫm nước rủ xuống, dáng người thẳng tắp, cổ áo choàng khá rộng, lộ ra phần xương quai xanh và đường nét cơ thể rõ ràng. Anh bước ra khỏi phòng tắm, ánh sáng chiếu dài bóng anh trên sàn.

Bạch Tử trước đó còn ngồi trên ghế, nhưng vì ghế quá cứng khiến cô ngồi đau, nên đã leo lên giường nằm nghiêng chơi điện thoại, rồi ngủ luôn.

Tề Hàn nhìn thoáng qua Bạch Tử đang ngủ với tư thế kỳ lạ trên giường.

Anh tiến lại gần, đắp chăn cho cô, rồi đi tới cửa sổ nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, ánh mắt trầm tư.

“Cục cục cục——”

Zeus trước đó đã được Bạch Tử đưa vào phòng, giờ đang đứng trên giá kim loại trên bàn.

Tề Hàn nhẹ nhàng giơ tay, Zeus bay đến vai anh, cả người và chim cùng nhìn về phía cơn mưa bên ngoài.

Khi Bạch Tử tỉnh dậy đã gần trưa.

Tề Hàn đã không còn ở trong phòng từ lâu.

Tối qua cô thức rất khuya, lại không ai làm phiền cô, nên cô ngủ một giấc đến no say.

Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, rất ít người biết.

Nhưng việc Bạch Tử ngủ trong phòng của Bạch Vân Thâm thì ai ai cũng biết.

Bạch Vân Thâm cảm thấy rất kỳ lạ, tối qua anh đã đổi phòng với Tề Hàn , sao cuối cùng người ngủ trong phòng của anh lại là Bạch Tử?

Vậy Tề Hàn ngủ ở đâu?

Người giúp việc nói: “Tối qua Tề Hàn thiếu gia ngồi ở dưới lầu đọc sách, không ngủ.”

“……”

Bạch Vân Thâm mơ hồ cảm thấy tối qua chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra.

Người giúp việc lại báo cáo chuyện Lương Văn Thư đã dậy giữa đêm “đi vệ sinh” rồi ngã xuống cầu thang.

Bạch Vân Thâm kết hợp tất cả những chuyện này lại, lập tức hiểu ra rằng tối qua chắc chắn có người có ý đồ không chính đáng.

Mặc dù không nói rõ, nhưng trong lòng anh đã hoàn toàn mất hết thiện cảm với anh em Lương gia , ngay sáng hôm đó, khi mưa nhỏ dần, anh đã bảo người giúp việc chuẩn bị xe để đưa họ rời khỏi biệt thự.

Thất bại lần này, Lương Văn Thư hoàn toàn đổ lỗi cho Bạch Tử.

Nếu không phải vì Bạch Tử, cô chắc chắn sẽ không thất bại.

Vì vậy, mối thù giữa họ càng thêm sâu sắc.

Lương Văn Thư càng nóng lòng muốn “nghiền nát” Bạch Tử trong cuộc thi đại học sau khi học kỳ mới bắt đầu!

Hai ngày trôi qua.

Mưa đã ngừng, biển lặng sóng.

Chiếc du thuyền mà Tống Hàn Yên cử đi cuối cùng cũng có thể đưa Lương Văn Thư và Lương Thế Bách quay trở lại.

Ngày hôm sau khi họ rời khỏi đảo, một vụ sập xảy ra trên đảo của Tống Hàn Yên, nền của căn nhà xây dựng bị lún xuống, tất cả mọi thứ sụp đổ một nửa, giống như bị động đất.

Sự kiện này đã thành công gây xôn xao và lên báo.

Ngày hôm sau, Bạch Tử và mọi người cũng lên tàu Sunrise rời khỏi đảo.

Khi họ trở về Thành phố Q , nghe tin cô con gái quý báu và thằng con trai “bốc mùi” của mình đã về, Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng cũng vội vàng đặt vé máy bay từ Pháp để về ngay.

Kỳ nghỉ hè hai tháng chỉ còn lại mười mấy ngày nữa.

Giang Quỳnh Chi trong chuyến đi Pháp đã mua không ít đồ quý cho Bạch Tử.

Trong đó, đắt giá nhất là chiếc vòng tay và chuỗi hạt phỉ thúy, Giang Quỳnh Chi không kìm nổi lòng, vội vàng đưa hộp quà cho Bạch Tử.

Mở hộp quà làm từ gỗ tự nhiên tinh xảo, bên trong là hai món trang sức lấp lánh, toát lên vẻ đẹp kiêu sa.

“Wow! Đẹp quá, trong suốt và tinh tế.”

Giang Quỳnh Chi vui mừng nói: “Con gái thích là tốt rồi.”

“Thấy chưa, em đã biết chắc chắn con gái sẽ thích mà.” Bà quay sang nhìn Bạch Xuyên Hùng.

Bạch Xuyên Hùng mỉm cười âu yếm, “Được rồi, các con thích là tốt rồi.”

Giang Quỳnh Chi vội vàng bảo Bạch Tử đeo thử.

Bạch Tử có cổ tay nhỏ, chiếc vòng tay vừa vặn, đeo vào không quá chật cũng không quá lỏng, như thể được thiết kế riêng cho cô vậy.

Còn chuỗi hạt thì càng vừa vặn hơn, dễ dàng đeo và tháo ra.

“Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Bạch Vân Thâm ngồi bên cạnh, có chút chán nản lên tiếng: “Mẹ, thật sự không mua cho con cái gì sao?”

Giang Quỳnh Chi vốn đang vui vẻ, nghe xong lời của Bạch Vân Thâm, sắc mặt hơi sụt xuống, quay đầu bảo người giúp việc : “Chị đi lấy cuốn sổ trong túi của mẹ cho tôi.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Vâng, phu nhân.”

Bạch Vân Thâm nghĩ chắc là món đồ gì đó quý giá.

Không lâu sau, người giúp việc mang cuốn sổ nhỏ đến, Giang Quỳnh Chi đưa cho Bạch Vân Thâm.

Bạch Vân Thâm vui mừng mở cuốn sổ ra, và thấy bên trong là những thông tin rõ ràng về khoảng mười cô gái, bao gồm số điện thoại, địa chỉ, sở thích, thậm chí còn kèm theo ảnh. Tất cả đều là những cô gái gốc Hoa đang du học, hoặc là người gốc Á.

“……”

Khuôn mặt của Bạch Vân Thâm ngay lập tức trở nên tối sầm lại.

Giang Quỳnh Chi nói: “Tất cả những người này là mẹ đã chọn lựa kỹ càng ở Pháp cho con! Tất cả đều là các nữ tiến sĩ trẻ, tuổi tác phù hợp, học vấn tốt, gia cảnh đã điều tra kỹ và ghi rõ ở đây.”

Giang Quỳnh Chi chỉ chọn những người có phẩm chất tốt, bà không quá chú trọng vào gia thế, mà đặc biệt xem trọng nhân phẩm và tính cách.

Trong cuốn sổ này đều là những cô gái xuất sắc cùng độ tuổi với Bạch Vân Thâm.

“ Mặt mũi mẹ sắp bị con làm mất hết rồi, mẹ còn phải xấu hổ liên lạc với mấy người bạn thân, nhờ họ giúp tìm danh sách này cho con, con phải nắm bắt cơ hội đi! Nhiều lựa chọn như thế, ít nhất phải có một cô có thể nhìn trúng chứ?”

Bạch Vân Thâm chỉ có thể cảm thấy mình như bị lừa dối, liền vứt cuốn sổ lên ghế sofa.

“ Con không thích một ai cả.”

“Không thích một ai?? Bạch Vân Thâm, mẹ nhắc con một lần nữa, đừng ép mẹ tức giận!”

Bạch Xuyên Hùng: “Thôi đi, không cần phải tìm ở ngoài làm gì, chẳng mấy chốc nữa, cô con gái nhỏ nhà lão Trình sẽ về, đến lúc đó có thể tổ chức một buổi gặp mặt, hai nhà gặp gỡ nhau thôi.”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 154: Chương 154



Con gái nhà lão Trình?

Trên khuôn mặt anh tuấn của Bạch Vân Thâm thoáng qua một tia bối rối không dễ phát hiện.

Giang Quỳnh Chi nhướn mày: “Cái gì? Cô bé Kiều Kiều sắp về rồi à? Xuất ngũ rồi sao?”

Bạch Xuyên Hùng: “Không phải xuất ngũ, con bé được điều động về quân đội ở Thành phố Q rồi, lần trước bị thương trong nhiệm vụ, giờ chuyển sang công tác văn phòng.”

Họ Trình, tên có chữ Kiều...

Điều này khiến Bạch Tử nhớ ngay đến một nữ MC tin tức quân sự anh dũng, mạnh mẽ.

Trình Thập Kiều .

Chắc chắn là cô ấy rồi!

Bạch Tử: “Mẹ, cô ấy là ai vậy?”

Giang Quỳnh Chi đáp: “Là con gái bạn chiến hữu cũ của ba con, Trình Thập Kiều , chúng ta thường gọi con bé là Kiều Kiều , con bé đã gia nhập quân đội làm nữ quân nhân mấy năm rồi, lâu rồi không về Thành phố Q .”

Có vẻ như cô đã đoán đúng, đúng là Trình Thập Kiều .

Khi nhắc đến Trình Thập Kiều , ánh mắt của Bạch Xuyên Hùng tràn đầy sự ngưỡng mộ.

“Bạch Tử , con phải gọi con bé là chị, Kiều Kiều và anh con cùng tuổi, cũng là đứa trẻ chúng ta nhìn nó lớn lên.”

Ngày trước, Bạch Xuyên Hùng cũng đã từng nổi loạn, không thích bị sắp đặt nên đã trực tiếp nhập ngũ hai năm.

Ông có rất nhiều bạn chiến hữu, bây giờ đều giữ các chức vụ quan trọng, năm nào cũng tụ họp một lần.

Trình gia là một gia đình quân nhân, Trình Thập Kiều học tại học viện quân sự.

Ban đầu, Trình gia chỉ có một cô con gái, định sau này sẽ nhờ quan hệ tìm một công việc văn phòng cho cô , ai ngờ Trình Thập Kiều lại tự mình nộp đơn xin ra biên giới.

Và từ đó, cô đã đi rồi, đã được năm năm, năm nay là năm thứ sáu rồi.

Bạch Tử cười cười :“Chị Kiều Kiều và anh trai có phải là thanh mai trúc mã không?”

Bạch Vân Thâm hạ mắt xuống, đứng dậy khỏi ghế sofa, nói: “ Con lên lầu trước.”

Nhìn theo bóng dáng của Bạch Vân Thâm rời đi,

Bạch Tử dường như ngửi thấy một chút mùi "bát quái".

Có vẻ như có một câu chuyện đằng sau đây!

Nhìn vào chiếc vòng tay và chuỗi hạt trên tay, Bạch Tử tháo chiếc vòng tay ra.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Mẹ, con không đeo vòng tay nữa đâu, con sợ làm vỡ nó, chỉ đeo chuỗi hạt thôi.”

Chiếc vòng tay đắt giá như thế, dù có mua về thì cũng chỉ để cất giữ, giữ gìn làm của quý để sau này tăng giá.

Chỉ khi tham gia những sự kiện quan trọng mới đeo, còn không thì không ai đeo nó mỗi ngày.

Còn chuỗi hạt thì rất tiện dụng, không lo bị vỡ.

“Được rồi, vì đây là quà tặng cho con, con muốn xử lý thế nào cũng được, chỉ cần con thích là được rồi.”

“Dạ, con thích lắm.”

……Bạch Tử có ấn tượng về Trình Thập Kiều .

Bởi vì trong kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, Bạch Tử đi làm diễn viên phụ và thỉnh thoảng trên các bản tin, cô có thể nhìn thấy Trình Thập Kiều .

Cô là MC chính của kênh quân sự, nói chuyện rất tự tin và trôi chảy trên màn hình.

Với dáng vẻ mạnh mẽ, Trình Thập Kiều là người có khí chất nhất trong số những người phụ nữ tóc ngắn mà Bạch Tử nhớ tới, cô có một sự chính trực tự nhiên.

Có lẽ chính vì thế mà Trình Thập Kiều mới có thể đạt được vị trí đó, khả năng chuyên môn và lý lịch của cô rất ấn tượng.

Tuy nhiên, trong kiếp trước, Bạch Tử chắc chắn không dành nhiều thời gian để tìm hiểu về cô.

Nếu không phải hôm nay ba mẹ vừa nhắc đến Trình gia , có lẽ Bạch Tử sẽ không biết nhiều về cô.

Mặc dù không biết rõ, nhưng Bạch Tử cảm thấy cô chắc chắn là một người phụ nữ rất có cá tính.

Dù sao, ở độ tuổi đẹp nhất mà từ bỏ cuộc sống an nhàn, chọn đi ra biên giới và ở đó suốt năm sáu năm, điều đó chỉ những người trải qua mới hiểu được.

Hai ngày sau.

Bạch Tử đi đến quán cà phê Nhật Lạc.

Dạo gần đây, Từ Hiểu Đồng vẫn làm thêm tại quán cà phê, mối quan hệ giữa cô với vợ chồng dì Phương rất tốt.

Bạch Tử đến quán cà phê vào lúc một giờ chiều.

Từ Hiểu Đồng vừa mới ngủ dậy sau giấc ngủ trưa và đang ngáp sau quầy.

“Chào chị, cần tôi giúp gì không, chị có thể gọi món trên menu…”

“Hiểu Đồng .”

Từ Hiểu Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh lúc đầu trở nên rạng rỡ khi nhìn thấy Bạch Tử.

“Bạch Tử , cậu đã về rồi à!!”

Bạch Tử mỉm cười, “Ừ, mình có mang quà cho cậu đây.”

Cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi và đưa cho Từ Hiểu Đồng , đó là một vài món trang sức dân tộc mà Bạch Tử đã mua ở thảo nguyên, rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Từ Hiểu Đồng vui vẻ chạy ra từ sau quầy.

“ Mình cứ tưởng cậu cuối tháng mới về mà!”

“ Cậu chơi vui không, mau kể cho mình nghe đi!”

Dì Phương nghe thấy tiếng, từ sau rèm bước ra, nhìn thấy Bạch Tử thì cũng cười tươi gọi: “Bạch Tử về rồi!”

“Vâng, dì Phương.”

Thấy dì Phương , Bạch Tử cũng lấy một món quà từ trong túi đưa cho dì.

Lúc này chưa phải giờ cao điểm, quán cà phê không có nhiều khách.

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cùng nhau lên tầng hai trò chuyện. Sau khi tầng hai được trang trí và khai trương, dù Trường đại học T học đang vào kỳ nghỉ, ảnh hưởng đến kinh doanh của quán, nhưng ảnh hưởng không quá lớn.

Vì quán cà phê Nhật Lạc có đánh giá rất tốt trên mạng, khách cũ vẫn tiếp tục quay lại, cộng thêm khách mới sẽ tham khảo đánh giá trực tuyến, và khách cũ cũng dẫn bạn mới đến, tổng thể doanh thu trong hai tháng hè vẫn khá ổn.

Từ Hiểu Đồng kéo Bạch Tử, nghe cô kể lại chuyến đi thảo nguyên, rất ngưỡng mộ.

“Ôi, mình ước gì cũng được tự do như cậu.”

“Còn có cả chim ưng nữa! Gọi là Hera phải không? Ôi, mình thật muốn được nhìn thấy nó.”

Bạch Tử: “Có cơ hội mình sẽ dẫn cậu đi xem.”

Từ Hiểu Đồng : “ Được, vậy mình chờ nhé!”

“ Cậu còn gặp phải Lương Văn Thư nữa á!? Trời ơi!”

Sau khi Bạch Tử kể lại chuyện xảy ra ở đảo.

Từ Hiểu Đồng mới vỡ lẽ, “Cái gì, đảo bị sập hôm trước đó là đảo của mẹ Lương Văn Thư sao? Ha ha, cậu ta trước còn khoe khoang là sẽ đi nghỉ dưỡng ở đảo, kết quả lại làm sập cả đảo, buồn cười c.h.ế.t mất!”

Cả hai nói chuyện một hồi lâu, chia sẻ với nhau những câu chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.

Sau đó, khách bắt đầu đông dần, Từ Hiểu Đồng phải xuống giúp đỡ.

Bạch Tử ngồi bên cửa sổ tầng hai, vừa uống cà phê vừa lướt điện thoại.

Đang xem, đột nhiên một tin nhắn xuất hiện.

Nhìn vào tên người gửi, Bạch Tử một lúc không nhớ ra, nhưng khi nhìn vào ảnh đại diện, cô lập tức nhận ra.

Đó là Trầm Thanh Thanh .

Trầm Thanh Thanh gửi cho cô một số thông tin quan trọng, toàn bộ là thông tin về Bạch Tử, mức độ chi tiết như một bản lý lịch.

" Tôi muốn cậu điều tra thêm thông tin về người phụ nữ này."

Bạch Tử đoán không sai, quả thật Trầm Thanh Thanh muốn tìm hacker, mục đích là âm thầm hại cô!

Nếu cô ta thông minh hơn, không đặt ra bài kiểm tra, có lẽ bài đăng của cô ta sẽ bị hacker khác nhận trước khi Bạch Tử kịp xem.

Đáng tiếc, cô ta quá thông minh lại làm hại chính mình.

"Ví dụ như những thông tin gì?"

Thông tin mà Trầm Thanh Thanh gửi, Bạch Tử xem qua một lượt, gần như đã rất đầy đủ.

Cô ta gần như hiểu rõ từng chi tiết!

Chỉ tiếc, đây là những hiểu biết của Trầm Thanh Thanh về Bạch Tử ở kiếp trước, rất nông cạn, Bạch Tử bây giờ không còn là người như trước nữa.

Bạch Tử cảm thấy rợn người.

Trong kiếp trước, đối mặt với Trầm Thanh Thanh như vậy, cô làm sao có thể đấu lại được!

Hơn nữa, trong kiếp trước, cô còn ngốc nghếch coi Trầm Thanh Thanh là một người có thể trở thành bạn tốt, nhưng thực tế lại bị cô ta đ.â.m sau lưng một nhát dao!

Trầm Thanh Thanh trả lời: " Tôi muốn biết một vài chuyện mà cô ấy không muốn người khác biết, càng bí mật càng tốt. Hiện giờ cô ấy đang là bạn gái của Chu Hòe năm ba ở trường Trường đại học T , tôi không tin cô ấy lại ngây thơ như vậy. Cậu đi đào thêm thông tin về cô ấy, càng gây sốc càng tốt!"
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 155: Chương 155



Đào thông tin của chính cô?

Trên màn hình điện thoại, nụ cười của Bạch Tử hơi nhếch lên.

Một cơ hội tuyệt vời đã được dâng đến, nếu Bạch Tử không nắm lấy, thì thật là uổng phí cơ hội mà Trầm Thanh Thanh đã tự giao cho.

Cô gõ vài chữ để trả lời: "Được rồi."

Trầm Thanh Thanh : "Làm nhanh lên."

"Mất hai tuần."

Trầm Thanh Thanh ban đầu cảm thấy hai tuần có vẻ hơi dài.

Nhưng nghĩ lại, hai tuần sau không phải là thời gian Trường đại học T bắt đầu học kỳ, cũng là lúc cuộc thi đại học sẽ diễn ra sao.

Thời gian này tính ra cũng khá hợp lý.

Trầm Thanh Thanh đồng ý ngay.

"Được rồi, vậy tôi sẽ chờ tin vui của cậu."

……

Nói ra thì, những gì Bạch Tử hiểu về Trầm Thanh Thanh chỉ giới hạn ở những chuyện sau khi cô ta trở về Trầm gia .

Còn về quá khứ của cô ta, Bạch Tử hầu như không biết gì.

Ngược lại, Trầm Thanh Thanh lại rất rõ ràng về quá khứ của Bạch Tử.

Chắc chắn cô ta đã bỏ công sức điều tra về Bạch Tử.

Bạch Tử nhớ lại, khi Trầm Thanh Thanh bị bắt nhầm tại bệnh viện,ba mẹ nuôi của cô ta là những người bán hạt giống trên chợ, không phải là gia đình giàu có, nhưng cũng không phải nghèo, họ chưa bao giờ đối xử tệ với cô ta.

Trầm Thanh Thanh từ nhỏ học ở các trường công lập trong khu vực.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nếu muốn điều tra về cô ta, điều tra từ phía trường học là hướng tốt nhất.

Nghĩ tới đây, Bạch Tử đột nhiên nhớ ra, trong kiếp trước, khi Trầm Thanh Thanh trở nên nổi tiếng, đã có một số người ẩn danh tiết lộ trên mạng rằng cô ta từng bắt nạt bạn học trong trường, người bị cô ta bắt nạt bị tổn thương tai và phải chịu chứng điếc thần kinh.

Lúc đó, Trầm Thanh Thanh còn là một chị đại trong trường.

Việc này lúc trước từng gây ra một làn sóng nhỏ trên mạng, nhưng sau đó đã được xử lý bằng quan hệ công chúng.

Người tung tin đó không còn tin tức gì nữa.

Còn người đăng bài đã phải đăng một lá thư xin lỗi, được ghim lên đầu trang trong suốt một tháng.

Chắc chắn là Trầm Thanh Thanh đã dùng tiền và thư luật sư để giải quyết việc này.

Bạch Tử suy nghĩ một lúc, theo dòng thời gian mà suy đoán, người tung tin đó giờ chắc cũng đang học ở trường...

Vì nếu người ấy đã sẵn sàng tung tin vào lúc Trầm Thanh Thanh đang ở đỉnh cao, thì chắc chắn biết không chỉ những điều này. Nếu tìm được người này, quá khứ của Trầm Thanh Thanh chẳng phải sẽ rõ ràng dễ dàng sao?

Có hướng điều tra rồi, Bạch Tử nhanh chóng hành động.

Cô rời khỏi quán cà phê và đến một quán net gần đó.

Mở máy tính, Bạch Tử bắt đầu điều tra các trường học ở các quận, huyện xung quanh thành phố A. Cô sử dụng phương pháp loại trừ, lọc ra một số trường, sau đó gọi điện từng trường một đến các phòng tuyển sinh để hỏi.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Lương Văn Thư trở về thành phố Q, còn Trầm Thanh Thanh đặc biệt từ thành phố A trở về và đến căn hộ cô thuê tại khu Khúc Gia Viên .

Hai người hẹn nhau gặp tại một trung tâm thương mại.

Như chị em tốt, họ cùng đi mua sắm.

Đến một cửa hàng thời trang cao cấp, hai người vừa vào trong chọn đồ, vừa thoải mái bàn tán về Bạch Tử và cuộc thi đại học sắp tới mà họ sẽ đối mặt ngay khi khai giảng.

Vì bị ngã từ cầu thang, Lương Văn Thư bị sưng một cục to trên trán, vì thế cô luôn đội mũ để che đi.

Trầm Thanh Thanh : "Đúng rồi, Văn Thư, mấy hôm trước có một tin tức nói rằng có một hòn đảo bị sụp,cậu có nghe nói không? Hòn đảo ở Bắc Hải ấy."

Chỉ cần nhắc đến chuyện hòn đảo, Lương Văn Thư lại cảm thấy cục sưng trên trán mình đau nhói.

Hòn đảo bị sụp là đảo của mẹ cô!

Lương Văn Thư không muốn nói ra chuyện xấu hổ như vậy.

"Không biết, Bắc Hải có rất nhiều đảo, sao mình biết được hòn đảo nào bị sụp."

Trầm Thanh Thanh quay lại: " Cậu thật sự gặp Bạch Tử trên đảo à? Lẽ nào hòn đảo của chị ấy bị sụp rồi? Haha."

Lương Văn Thư có chút bối rối, vội vàng chuyển chủ đề.

"Về cuộc thi đại học, cậu đã tìm được đồng đội chưa?"

"Tìm được rồi,mình đã bỏ tiền ra tìm một studio trong câu lạc bộ thể thao điện tử, chọn mấy game thủ nhỏ từ các máy chủ quốc gia để tham gia cùng. Văn Thư , kỹ thuật của mình yếu quá, không thể cùng cậu lập đội, tránh làm cậu bị ảnh hưởng."

Lời nói có vẻ tốt, nhưng Trầm Thanh Thanh thực sự chỉ muốn một mình chiến thắng, không muốn đưa Lương Văn Thư theo.

Lương Văn Thư ngây người, "Cái gì? Sao cậu không nói sớm với mình?"

Cô không ngờ Trầm Thanh Thanh lại âm thầm tìm đồng đội trước, thật ra không cần Trầm Thanh Thanh chủ động rút lui, Lương Văn Thư cũng chẳng có ý định lập đội với cô ta.

Dù sao, kỹ thuật của Trầm Thanh Thanh chẳng ra gì, nếu lập đội với cô ta, chỉ có thua là chắc chắn.

Hai người mặt ngoài thì hòa hợp, nhưng trong lòng thì hoàn toàn trái ngược. Tuy nhiên, một điểm mà họ hoàn toàn đồng nhất là ghét bỏ Bạch Tử.

Lương Văn Thư : "Nếu cậu đã tìm được đồng đội rồi thì cũng được, mình cũng đã tìm xong rồi. À, có một chuyện cậu có biết không?"

Trầm Thanh Thanh : "Chuyện gì?"

Lương Văn Thư : "Thực ra, Bạch Tử chính là em gái của Bạch Chú , vì vậy cậu ấy mới có thể làm bạn với Chu Hòe và mấy người kia."

Trầm Thanh Thanh lập tức mở to mắt, tròng mắt chấn động, vẻ mặt kinh ngạc.

Lương Văn Thư nhếch miệng cười lạnh : "Nhưng cậu đừng quá ngạc nhiên, mình đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh Bạch Tử chính là con gái riêng của ba Bạch Chú , em gái cùng ba khác mẹ của anh ấy."

"…Cái gì?? Không thể nào, cậu không nhầm đấy chứ?"

Lương Văn Thư : "Sao mình có thể nhầm được!"

"Trận mưa lớn trên đảo, mình đã tiếp xúc với mấy người đó, Bạch Chú đã trực tiếp gọi Bạch Tử là em gái và nói cậu ấy là người anh đưa về Bạch gia ! Nếu không phải là em gái của Bạch Chú thì là ai?"

Trầm Thanh Thanh nhíu mày, thì thầm, "Không thể nào… Liệu mình có điều tra sai không?"

Lương Văn Thư : "Chắc chắn là cậu điều tra sai rồi, đừng nghi ngờ nữa."

Trầm Thanh Thanh : "…"

Lương Văn Thư : "Nếu liên tưởng đến việc Bạch Tử đã mua chai nước hoa kia và cây vợt tennis giới hạn, nếu như cậu ấy thật sự như cậu nói, ba mẹ cậu ấy đều là người bình thường, thì lấy đâu ra tiền để mua những thứ này?"

Suy nghĩ kỹ lại, lời của Lương Văn Thư quả thật có lý.

Trước đây, Trầm Thanh Thanh cũng đã nghi ngờ, nhưng cô cho rằng đó là do Chu Hòe mua tặng Bạch Tử.

Nhưng giờ nghĩ lại, Bạch Tử và Chu Hòe đã ở bên nhau lâu như vậy, trong trường đều đồn rằng họ yêu nhau chỉ khoảng một tháng, nếu không có chút quan hệ đặc biệt, Chu Hòe đã sớm đá Bạch Tử rồi, không thể nào giữ cô lâu như vậy.

Lời của Lương Văn Thư , Trầm Thanh Thanh không thể xác minh được.

Nhưng không sao, chỉ cần đợi kết quả điều tra từ hacker thôi.

Đến lúc đó, không chỉ có thể biết được thân phận thật sự của ba mẹ Bạch Tử, mà còn có thể đào ra một số bí mật động trời của cô.

Để Bạch Tử mất hết thể diện ngay tại trường!

Cái danh hiệu "hoa khôi Trường đại học T " nghe mà buồn cười c.h.ế.t đi được.

Trầm Thanh Thanh : "Văn Thư , đợi kỳ thi đại học bắt đầu đi, chính là lúc Bạch Tử mất hết thể diện đấy."

Lương Văn Thư : "Sao thế?"

Trầm Thanh Thanh : "Cứ đợi mà xem, nhất định sẽ là một bất ngờ lớn đấy!"

Lương Văn Thư không biết Trầm Thanh Thanh sẽ làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của Trầm Thanh Thanh , cô đoán chắc là sẽ có một cái bẫy lớn ở phía trước chờ Bạch Tử nhảy vào.

Chỉ cần được nhìn thấy Bạch Tử lâm vào tình huống thê thảm, Lương Văn Thư đã thấy vui rồi.

Cô ta vứt một chiếc váy cho người phục vụ bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Được rồi, nhưng kỳ thi đại học, đừng mong mình nhường cho cậu, chiếc cúp này mình chắc chắn sẽ có được."
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 156: Chương 156



Lương Văn Thư nói những lời này cũng chính là những lời Trầm Thanh Thanh muốn nói.

Tuy nhiên, tham vọng của Trầm Thanh Thanh không rõ ràng đến vậy.

Lương Văn Thư có thể trực tiếp nói những lời này trước mặt Trầm Thanh Thanh , đơn giản là vì trong tiềm thức cô không hề coi Trầm Thanh Thanh là đối thủ cạnh tranh.

Dù nhà Trầm Thanh Thanh có tiền, nhưng chỉ có thể coi là gia đình khá giả ở thành phố A.

Ở thành phố Q, họ không có danh tiếng gì, đừng nói chi là sánh ngang với gia tộc Lương.

Không chỉ không bằng gia đình Lương, mà cô cũng không có người mẹ có vị thế trong làng giải trí, vì vậy trong "mối quan hệ bạn bè" này, dù bề ngoài có vẻ bình đẳng, nhưng trong lòng Lương Văn Thư chưa bao giờ coi Trầm Thanh Thanh là đối thủ.

Cô ta bị coi thường rồi.

Trầm Thanh Thanh cảm thấy tức giận trong lòng.

Nhưng không sao, vốn dĩ Lương Văn Thư chỉ là công cụ mà cô ta lợi dụng, vì thế không sao cả, miễn là sau cùng người cười đến cuối là cô ta là được.

Trầm Thanh Thanh kìm nén sự tăm tối trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Haha, được thôi."

"Nhưng mình cũng không nghĩ phải giành được chức vô địch đâu, Văn Thư , vậy mình xin chúc mừng trước nhé."

Tại quán net.

Sau khi loại bỏ các lựa chọn, Bạch Tử cuối cùng đã xác định được trường trung học mà Trầm Thanh Thanh từng học, đó là Trường Trung học Thiên Dật 8.

Trầm Thanh Thanh đã học ở trường này suốt ba năm, nếu có lịch sử bắt nạt học sinh, chỉ cần điều tra những bạn học cùng lớp của cô ấy là đủ.

Bạch Tử đã xâm nhập vào hệ thống mạng của Trường 8, tìm kiếm thông tin về các bạn học cùng lớp của Trầm Thanh Thanh .

Cuối cùng, cô khóa mục tiêu vào một học sinh ưu tú, người học lớp 11 và chỉ học hết học kỳ đầu, nghỉ học vào học kỳ sau vì lý do sức khỏe.

Khi Bạch Tử đang điều tra sâu hơn, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Bạch Tử?"

Bạch Tử nghe thấy, quay lại nhìn, không ngờ lại là Qua Gia .

Cô mỉm cười nhẹ: "Qua Gia , sao anh lại ở đây?"

Qua Gia : "Cửa hàng này là tôi mở."

Bạch Tử đầu tiên hơi ngạc nhiên, rồi sau đó nói: "Thế à? Cửa hàng này là anh mở à? Thật là trùng hợp, ha ha, vậy anh có thể miễn phí cho tôi tiền mạng được không?"

Qua Gia hào phóng nói: "Đương nhiên rồi."

Bạch Tử: "Tôi chỉ đùa thôi mà."

Cả quán net này, Qua Gia đều có thể theo dõi tình trạng sử dụng máy tính của khách hàng.

Thông thường, Qua Gia sẽ không can thiệp vào việc khách hàng sử dụng máy tính.

Nhưng đó là trong trường hợp bình thường.

Kể từ khi Bạch Tử vào quán net này và bắt đầu điều tra, lúc đầu sử dụng mạng cũng khá bình thường, cho đến khi cô nhập mã và xâm nhập vào hệ thống mạng trường học, Qua Gia mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi ra ngoài, Qua Gia không ngờ rằng người đang sử dụng mạng lại chính là Bạch Tử.

"Cô đang tra cái gì vậy?"

"Cũng chỉ là tra một chút thôi."

Qua Gia : "Cô biết không, Cô đang bị truy nã trong chợ đen đấy?"

Bạch Tử: "Ừ, tôi biết."

Trước đây, sau khi Bạch Tử giải mã địa chỉ IP của Trầm Thanh Thanh , cô đã dự đoán sẽ có ngày này.

Hệ thống mã hóa của chợ đen đã bị Bạch Tử phá, bây giờ bọn họ chắc chắn lo lắng về việc thông tin của khách hàng bị rò rỉ, nên nhất định phải ra tay bắt Bạch Tử để làm gương.

Nhưng Bạch Tử dám làm, chắc chắn cũng có cách để trốn thoát.

Trước đó, cô đã dùng máy tính trên đảo để xâm nhập vào chợ đen. Khi đó, biển động dữ dội, tín hiệu đã bị ảnh hưởng, thời tiết là lớp màn che tốt nhất. Hơn nữa, Bạch Tử không để lại bất kỳ dấu vết nào, vì vậy khả năng bị tìm thấy rất thấp.

Dù cho có bị tìm thấy, Bạch Tử cũng không sợ.

Qua Gia nhìn Bạch Tử với vẻ mặt thoải mái như vậy, không khỏi bật cười: "Cô đúng là chẳng hề nhận thức được mức độ nghiêm trọng đâu nhỉ."

"Bọn họ không thể tìm thấy tôi, ngoài anh ra chẳng ai biết tôi là Six. Nếu tôi bị lộ, thì chính là do anh nói ra đấy."

Bạch Tử vừa nói những lời này, vừa nhìn thẳng vào mắt Qua Gia . Ánh mắt bình tĩnh của cô không thể hiện chút cảm xúc nào.

Qua Gia nhìn vào mắt cô, rồi bất chợt cười.

"Những người trong chợ đen ấy, giờ coi cô như thần thánh rồi."

Bởi vì từ trước đến nay, Bạch Tử là người duy nhất dám thách thức quyền uy của họ, hơn nữa lại chưa bị bắt ngay lập tức.

Nếu Bạch Tử thật sự có thể thoát khỏi vòng vây lần này, cô sẽ trở thành "thần thánh" của chợ đen.

Trên bảng xếp hạng có rất nhiều hacker nổi tiếng, nhưng họ đa phần đều ẩn mình giữa đám đông. Dù nổi tiếng, nhưng cũng có rất nhiều hạn chế.

Six chưa bao giờ xuất hiện trên bảng xếp hạng, nhưng lại làm được những việc mà những hacker nổi tiếng cũng không dám làm.

Hành động của cô hoàn toàn minh chứng cho câu " Núi cao còn có núi cao hơn."

Khi Qua Gia nhìn thấy lệnh truy nã trên chợ đen, anh cũng đã bị sốc.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Không ngờ Bạch Tử lại lặng lẽ làm những chuyện lớn như vậy!

Qua Gia chắc chắn sẽ không bán đứng Bạch Tử.

"Cô đang tra cái gì? Biết đâu tôi có thể giúp cô."

Bạch Tử chỉ vào tên trên cuốn sổ mà cô ghi lại.

"Mao Tiểu Ly."

Qua Gia : "Cô ấy là ai?"

Bạch Tử: "Cô ấy là một học sinh bình thường của Trường Trung học Thiên Dật 8, tôi muốn tìm xem cô ấy hiện giờ đang ở đâu."

Trên máy tính, còn có một bức ảnh của Mao Tiểu Ly.

Qua Gia nhìn vào màn hình máy tính, thấy cô gái trong ảnh với mái tóc ngang vai trông rất quen. Anh suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhớ ra: "Cô ấy không phải là y tá ở viện dưỡng lão kế bên sao?"

"Y tá?"

Bạch Tử đang đau đầu vì không thể tìm được người, nhưng không ngờ Qua Gia lại biết.

Quả là một chuyện tốt đến không tốn công sức.

"Vậy anh có thể đưa tôi đi gặp cô ấy không?"

"Được , cô ấy là người làm việc thiện ở viện dưỡng lão Chí Thành trên con phố phía sau."

Sau đó, Bạch Tử đi theo Qua Gia rời khỏi quán net, gọi xe taxi đến viện dưỡng lão.

Trên đường đi, Bạch Tử mới biết, nguyên nhân Qua Gia có ấn tượng với Mao Tiểu Ly là vì bà của anh sống ở viện dưỡng lão này. Mỗi cuối tuần, Qua Gia đều đến thăm bà nên anh đã có ấn tượng sâu sắc với cô y tá trẻ tuổi chưa đầy 20 này.

"Nhưng theo tôi biết, Mao Tiểu Ly bị vấn đề về tai, đang cố gắng kiếm tiền để mua máy trợ thính."

Điều này chẳng phải giống hệt như những gì người đã tiết lộ trong kiếp trước nói sao?

Người bị Trầm Thanh Thanh bắt nạt trong trường học bị điếc thần kinh, ban đầu Bạch Tử xác định mục tiêu là Mao Tiểu Ly vì cô ấy đã nghỉ học giữa năm lớp 12 – một quyết định không hề đơn giản, chắc chắn đã gặp phải biến cố gì đó.

Không ngờ Bạch Tử lại tìm được người chính xác như vậy.

Liệu Mao Tiểu Ly có phải là người từng bị Trầm Thanh Thanh bắt nạt không...?

Hai mươi phút sau, cả hai đến viện dưỡng lão.

Qua Gia là khách quen ở đây, nên bảo vệ ở cổng đều nhận ra anh và không hỏi gì thêm, chỉ đơn giản cho họ vào.

Viện dưỡng lão này rất nổi tiếng ở Thành phố Q , môi trường cũng khá tốt. Dù là viện công lập, nhưng giá cả hợp lý và chất lượng phục vụ lại rất cao. Quan trọng là, viện này cách căn hộ mà Qua Gia thuê không xa, nên anh đã quyết định đưa bà mình vào đây sinh sống.

Vì đã đến rồi, Qua Gia tranh thủ đi thăm bà của anh trong phòng bệnh.

Bạch Tử tìm thấy văn phòng giám đốc, yêu cầu gặp Mao Tiểu Ly.

Giám đốc thấy Bạch Tử khí chất không tầm thường, tưởng rằng Mao Tiểu Ly đã gây chuyện gì nên vội vàng liên lạc với cô để đưa đến văn phòng.

Mao Tiểu Ly cũng tầm tuổi Bạch Tử, cắt tóc ngắn, dáng người nhỏ nhắn và mảnh mai.

Nhìn sơ qua, chẳng ai nghĩ cô đã trưởng thành, chỉ nghĩ rằng cô mới mười lăm mười sáu tuổi.

Người như vậy...

Không có chút uy h.i.ế.p nào, toàn thân toát lên vẻ ngây thơ và hiền lành.

Không lạ gì khi cô lại bị bắt nạt trong trường học.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 157: Chương 157



Mao Tiểu Ly nhìn thấy Bạch Tử có vẻ hơi ngượng ngùng.

Giám đốc: "Cô gái này chính là Mao Tiểu Ly mà cô muốn gặp."

Mao Tiểu Ly là nhân viên y tá trẻ nhất trong viện dưỡng lão, trước đây thành tích học tập rất tốt, nhưng không thi đại học.

Khi giám đốc biết được một số hoàn cảnh của Mao Tiểu Ly, bà cảm thấy khá xót thương, nên viện dưỡng lão đã đặc biệt trợ cấp thêm cho cô.

"Cô là Mao Tiểu Ly à?"

"..."

Mao Tiểu Ly hơi ngẩn người, "Xin lỗi, cô nói gì cơ?"

Giám đốc: "Tiểu Ly bị mất thính lực ở một tai, nếu nói chuyện với cô ấy, hãy cố gắng nói to một chút."

Bạch Tử hơi ngừng lại một chút, rồi nâng giọng nói chuyện với Mao Tiểu Ly.

Lúc này Mao Tiểu Ly mới nghe rõ :" Đúng, tôi là Mao Tiểu Ly, cô tìm tôi có chuyện gì không?"

Bạch Tử: "Tôi muốn hỏi cô về Trầm Thanh Thanh ."

"Trầm Thanh Thanh ? Trầm Thanh Thanh là ai?"

Mao Tiểu Ly bỗng nhiên sững sờ, hỏi lại đầy ngạc nhiên.

Bạch Tử nhanh chóng sửa lại : "Xin lỗi, tôi nhầm rồi, là PhạmThanh Thanh."

Trước khi Trầm Thanh Thanh trở lại Trầm gia, cô mang họ Phạm cùng ba mẹ nuôi.

Khi nghe đến tên Phạm Thanh Thanh, Mao Tiểu Ly có vẻ rất quen thuộc, cô bất ngờ bừng tỉnh và nói: "À, cô nói là Phạm Thanh Thanh, tôi biết cô ấy."

Sau đó, Bạch Tử bắt đầu hỏi Mao Tiểu Ly về những chuyện liên quan đến Trầm Thanh Thanh khi cô còn học ở trường Trung học Thiên Dật 8.

Quả nhiên, Mao Tiểu Ly chính là người bị nhóm nữ sinh cầm đầu bởi Trầm Thanh Thanh bắt nạt. Mao Tiểu Ly là một đứa trẻ trong gia đình đơn thân, tính cách yếu đuối nhưng học hành rất giỏi.

Cô ấy là một trong những học sinh giỏi của lớp và còn được làm giám sát viên kỷ luật.

Vào một buổi học tự học, Trầm Thanh Thanh đã nhiều lần vi phạm kỷ luật, khiến Mao Tiểu Ly phải ghi lại tên cô ấy vào sổ.

Sau sự việc, Trầm Thanh Thanh bị giáo viên mắng, từ đó hai người, Trầm Thanh Thanh và Mao Tiểu Ly, trở thành kẻ thù của nhau.

Mao Tiểu Ly bị bắt nạt liên tục, và vụ việc nghiêm trọng nhất là cô bị tát vào mặt dẫn đến điếc thần kinh, cần rất nhiều tiền để điều trị.

Ban đầu, Mao Tiểu Ly chỉ nghĩ mình bị ù tai.

Nhưng không ngờ sau đó tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng. Cô không muốn nói với mẹ mình, nhưng cuối cùng mẹ cô vẫn phát hiện ra.

Mẹ cô muốn đến trường gặp giáo viên, nhưng lúc đó đang là kỳ nghỉ đông.

Bởi vì họ là người dân bình thường, không có nhiều quyền lực, sự việc đã xảy ra từ lâu, Mao Tiểu Ly biết dù có đối mặt với Trầm Thanh Thanh , cô cũng sẽ không thừa nhận, hơn nữa không có chứng cứ.

Vì vậy, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, Mao Tiểu Ly quyết định bỏ học, nghỉ học sớm, không tiếp tục học năm lớp 12 nữa.

Cô còn đặc biệt đến Thành phố Q , chỉ để không gặp lại Trầm Thanh Thanh và không quay lại Thành phố A nữa.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, bước ngoặt trong cuộc đời cô lại đi theo hướng bi kịch.

Trong khi đó, Trầm Thanh Thanh lại trở thành người thắng cuộc trong cuộc sống.

Bởi vì vào học kỳ 2 lớp 12, Trầm Thanh Thanh đã trở về Trầm gia , từ đó thoát khỏi thân phận trước đây và trở thành tiểu thư Trầm gia ở thành phố A.

Bạch Tử: "Cô có biết Phạm Thanh Thanh hiện đang ở đâu không?"

Mao Tiểu Ly lắc đầu : "Tôi không biết, cô ấy có lẽ ở Thành phố A ?"

Bạch Tử: "Không, cô ấy đã đến Thành phố Q để học đại học, đang học ở Trường đại học T ."

"Cái gì!?"

Với thành tích của Pham Thanh Thanh , sao có thể vào được Trường đại học T ?

Bạch Tử: "Bởi vì bây giờ cô ấy là tiểu thư Trầm gia , không còn họ Phạm nữa, hiện tại họ là Trầm."

Mao Tiểu Ly như bị sét đánh : "Tiểu thư Trầm gia ?"

"Đúng."

Theo dòng thời gian trong kiếp trước, Mao Tiểu Ly biết Trầm Thanh Thanh chính là người đã bắt nạt cô lúc trước, cô sẽ tiếp tục thành công trong vài năm nữa.

Nhưng bây giờ, Bạch Tử đã ép dòng thời gian tiến lên hiện tại.

Khi Mao Tiểu Ly biết rằng Trầm Thanh Thanh đang sống một cuộc sống suôn sẻ, cô vô cùng tức giận!

Bạch Tử ban đầu muốn để Mao Tiểu Ly đứng ra tố cáo những hành động tồi tệ của Trầm Thanh Thanh khi còn học ở trường, phơi bày bản chất của cô ta. Nhưng khi nhìn thấy Mao Tiểu Ly hiện tại, cô cảm thấy có chút không đành lòng.

Dù sao đây cũng là việc khơi lại vết thương cũ của Mao Tiểu Ly.

Nhưng không ngờ, Mao Tiểu Ly lại rất dũng cảm nói: "Tôi sẵn sàng chỉ ra cô ta!"

"Cô sẵn sàng?"

"Đúng." Mao Tiểu Ly gật đầu : "Thật ra tôi luôn nuốt không trôi cơn tức này, dù tôi biết hy vọng đòi lại công lý rất mỏng manh, nhưng tôi không muốn nhìn thấy người như vậy, sau này lại trở thành ngôi sao trên màn ảnh."

Thật ra, Bạch Tử rất rõ.

Cho dù Mao Tiểu Ly có đứng ra tố cáo, cũng không thể ngăn cản thành công tương lai của Trầm Thanh Thanh .

Tuy nhiên, hành động dũng cảm của Mao Tiểu Ly sẽ khiến Trầm Thanh Thanh luôn mang theo một vết đen. Dù sau này cô thành công bước vào showbiz, sẽ luôn có vô số người biết rằng cô ta đã từng tham gia vào việc bắt nạt học sinh, khiến một bạn học bị điếc thần kinh.

Cái nhãn mác này sẽ theo Trầm Thanh Thanh suốt đời.

Dù cô có đạt được thành công vĩ đại, vết nhơ này cũng không thể nào xóa được.

Danh tiếng của cô ta càng nổi, thì việc này sẽ càng được nhiều người biết đến.

Hiện tại, Trầm Thanh Thanh vẫn chưa đạt được khả năng kiểm soát lượng người theo dõi. Vì vậy, việc phơi bày sự việc này bây giờ là cơ hội tốt nhất.

Nếu vài năm nữa Mao Tiểu Ly mới đứng ra, kết quả sẽ giống kiếp trước, bị đội quân mạng phản kích, còn bị Trầm Thanh Thanh gửi thư cảnh cáo.

"Tôi sẵn sàng góp một phần nhỏ công sức chống lại bạo lực học đường."

"Tốt."

"Cảm ơn cô."

"Không cần đâu, đáng lẽ ra phải là tôi cảm ơn cô mới đúng."

Sau khi xác nhận với Mao Tiểu Ly , Bạch Tử và Qua Gia cùng nhau rời khỏi viện dưỡng lão. Sau đó, nửa tháng còn lại đều giao cho Mao Tiểu Ly chuẩn bị các chứng cứ của năm đó.

Cuối cùng, trước khi khai giảng, dưới sự giúp đỡ của Bạch Tử, Mao Tiểu Ly đã thành công thu thập tất cả chứng cứ, bao gồm các báo cáo bệnh lý trước đây, ảnh chụp chung với cả lớp và thẻ học sinh.

Ngày trước khai giảng.

Trường T gửi đồng phục học kỳ mới đến.

Bạch Tử dắt Nhục Nhục đi dạo công viên. Kể từ khi trở về Thành phố Q , Bạch Tử đã thường xuyên dẫn Nhục Nhục đi dạo.

Dù hiện tại Nhục Nhục ngày càng "mập" hơn, thân hình gần bằng một con ch.ó lớn trưởng thành, dắt ra ngoài trông rất oai.

Khi đến công viên, không gặp ngay được Tạ Bắc Mạc , mà lại gặp được Khả Ái trước.

Khả Ái ngửi thấy mùi và chạy lại gần.

Bạch Tử ngồi trên ghế dài, nghỉ ngơi uống nước, Khả Ái từ xa chạy tới.

Khi nhìn thấy Khả Ái , Bạch Tử biết ngay là Tạ Bắc Mạc chắc chắn ở gần đây.

Quả nhiên, từ khúc ngoặt bên trái, Tạ Bắc Mạc cầm dây xích từ từ bước tới.

Trong hai tháng hè, Tạ Bắc Mạc đã đi quay bộ phim "Xuân Giang Nguyệt Dạ", theo thời gian tính ra, gần như bộ phim đã hoàn thành trước khai giảng.

Anh mặc bộ đồ thể thao đen, bước đi chậm rãi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Tôi cứ nghĩ sao Khả Ái lại chạy đến đây, hóa ra là các em."

Bạch Tử tựa lưng vào ghế, ánh mắt thản nhiên quan sát Tạ Bắc Mạc . Sau thời gian này, tóc của anh dài ra rất nhiều, chắc là để quay phim cổ trang, so với trước thì da hơi sẫm màu hơn.

"Quay xong phim rồi à?"

"Ừ, bốn ngày trước đã hoàn thành rồi."

"Thật tuyệt nhỉ." Bạch Tử mỉm cười nhẹ, giọng điệu thoải mái: "Chúc mừng ra mắt nhé, học trưởng."

Nhìn Tạ Bắc Mạc trước mặt, Bạch Tử bỗng cảm thấy như đang gặp lại một diễn viên điện ảnh trường đại học T mà chỉ có thể thấy qua màn hình trong kiếp trước.

Chúc mừng anh bước vào bước đầu tiên của một cuộc đời đầy vận may, con đường sao sáng từ bây giờ bắt đầu.

Chúc mừng trước cho tương lai của một diễn viên, sự nghiệp rộng mở.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 158: Chương 158



Dù đã ra mắt rồi, nhưng bộ phim này phải mất thêm thời gian hậu kỳ và qua kiểm duyệt mới được phát sóng. Thời gian hậu kỳ này ước chừng cũng phải mất vài tháng.

Vì vậy, Tạ Bắc Mạc sẽ tiếp tục học ở trường T.

"Còn em thì sao, hè này đi đâu chơi rồi?"

"Đi thảo nguyên, rồi lại đi ra đảo."

"Nghe có vẻ rất tuyệt."

"Đúng vậy."

Hai người trò chuyện đơn giản một chút ở công viên.

Rồi lại nói về Hội cờ tướng.

Tạ Bắc Mạc biết được từ Đào Băng Hà rằng gần đây Hội cờ tướng sẽ tổ chức buổi nói chuyện quảng bá cờ tướng tại các trường đại học. Có thể sẽ tới trường T.

Bạch Tử là một thành viên của Hội cờ tướng, lại là sinh viên của trường T.

Có thể khi Hội cờ tướng đến trường T để quảng bá, họ sẽ yêu cầu Bạch Tử hỗ trợ.

"Được thôi, em lúc nào cũng được, chỉ cần thông báo cho em là được."

Điện thoại vang lên.

Là Giang Quỳnh Chi gọi điện bảo Bạch Tử về, hôm nay bà từ nhà hát về sớm, trước đó đã đặt cho Bạch Tử vài bộ đồ, bảo cô về thử.

“Mẹ em gọi em về rồi, em đi trước, lát nữa gặp ở trường nhé.”

“Được.”

Bạch Tử dắt Nhục Nhục rời công viên. Tạ Bắc Mạc tiếp tục dắt Khả Ái chơi trong công viên, gần đây anh còn đang huấn luyện Khả Ái từ chối đồ ăn từ người lạ, để tránh bị người lạ cho ăn đồ độc.

Tạ Bắc Mạc nhớ những gì Bạch Tử nói, phòng tránh Khả Ái bị người khác cho ăn thuốc độc.

Bạch Tử về đến nhà.

Giang Quỳnh Chi đang ngồi trong phòng khách chờ cô.

Những người giúp việc đẩy vài chiếc móc treo đồ lại gần, trên đó là những bộ đồ được phân loại theo màu sắc.

Nhục Nhục được người giúp việc dắt đi lau chân.

“Bạch Tử về rồi à, lại đây xem mẹ chọn cho con những bộ đồ gì nhé.”

Giang Quỳnh Chi đứng dậy, giới thiệu cho Bạch Tử: “Mấy bộ này là mẹ đặt ở Nhị Thập Tứ Kiều, đồ Quốc Triều , giờ đang rất hot, mẹ thấy nhiều cô gái trẻ ở nhà hát cũng mặc đấy.”

Quốc Triều (Chinatown Style) gần đây đang nổi lên.

Một buổi trình diễn Quốc Triều của Nhị Thập Tứ Kiều vào tháng trước đã đẩy dòng thời trang này ra sân khấu Tuần lễ thời trang Paris.

Hiện tại, Nhị Thập Tứ Kiều là thương hiệu thời trang nổi tiếng nhất trên mạng, không chỉ sao mà cả các influencer cũng mặc đồ Quốc Triều của Nhị Thập Tứ Kiều, làm cho thương hiệu này trở nên nổi bật.

Giang Quỳnh Chi vốn thích các sản phẩm mang đậm phong cách Trung Hoa, nên bà rất ủng hộ thương hiệu thời trang trong nước.

Bà đã đặt cho Bạch Tử gần hai mươi bộ đồ.

Thậm chí nếu Bạch Tử thay ba bộ đồ một ngày, cô cũng có thể mặc mà không trùng bộ nào trong suốt gần một tuần.

Có một cô con gái là ước mơ của Giang Quỳnh Chi từ ngày xưa. Nếu Bạch Tử hồi nhỏ ở Bạch gia gia, bà sẽ hóa trang cho cô như một con búp bê Barbie. Vậy nên, hai mươi bộ đồ này đối với bà vẫn là chưa đủ!

“Đi thử ngay đi, mẹ chờ con.”

“Vâng.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bạch Tử thử hết tất cả các bộ đồ mới, Giang Quỳnh Chi có con mắt rất tinh tường, những bộ đồ này mặc lên người Bạch Tử quả thực rất hợp với cô.

Giang Quỳnh Chi rất hài lòng.

“Có vẻ dòng cao cấp của Nhị Thập Tứ Kiều thật sự rất tốt, Bạch Tử , ngày mai khai giảng, con mặc bộ này đi! Trông đẹp lắm!”

“Vâng, mẹ.”

Bạch Tử xoay người trước gương một vòng, quả thật rất đẹp.

“Cảm ơn mẹ.”

“Có gì đâu, mẹ muốn cho con những thứ tốt nhất trên đời này, cần gì phải cảm ơn, con là bảo bối của mẹ mà!”

“À, đúng rồi, ba con cũng đầu tư vào thương hiệu này rồi, Bạch Tử sau này thích đồ của họ thì mỗi quý họ sẽ gửi đồ cho con.”

Nhị Thập Tứ Kiều nổi tiếng là thương hiệu thời trang thiết kế độc đáo, giá trị giờ đã không còn như xưa.

Ngày hôm sau, khai giảng.

Bạch Vân Thâm lái xe đưa Bạch Tử đến trường.

Tuy nhiên, tối hôm qua, Bạch Tử đã hẹn trước với Từ Hiểu Đồng , hai người sẽ gặp nhau ở cổng trường.

Từ Hiểu Đồng đạp xe đến cổng trường, vừa lúc Bạch Tử xuống xe, Bạch Vân Thâm xuống xe tiễn cô.

“ Bạch Tử!!”

“Đây rồi.”

Bạch Tử quay đầu, vẫy tay chào Từ Hiểu Đồng .

Từ Hiểu Đồng đẩy xe đạp đến trước mặt họ, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Hiểu Đồng .”

Từ Hiểu Đồng nhìn Bạch Tử bên cạnh Bạch Vân Thâm, tò mò hỏi: “Đây là ai vậy?”

“Đây là anh trai mình.”

“À, vậy là anh Vân Thâm mà cậu đã nói trước đó rồi.”

Bạch Vân Thâm lịch sự cười với cô: “Đúng vậy, anh là Bạch Vân Thâm. Bạch Tử , bạn của em đến rồi thì hai người vào lớp đi, anh về trước.”

“ Vâng anh.”

Sau đó, Bạch Vân Thâm chuyển ánh mắt sang Từ Hiểu Đồng , mỉm cười nói: “Có dịp đến nhà chơi nhé.”

Bạch Vân Thâm có khí chất rất tốt, lại còn đẹp trai!

Từ Hiểu Đồng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vã gật đầu: “ Dạ! vâng, cảm ơn anh!”

Lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, Bạch Vân Thâm đã lên xe và rời đi.

Từ Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm, “Trời ơi, Bạch Tử , anh của cậu không ngờ lại đẹp trai như vậy! Quá đỉnh rồi!”

Bạch Tử cười lớn: “Hahaha, nếu anh ấy nghe thấy cậu nói vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ tự cao lắm đấy.”

“Đi thôi, chúng ta vào trường thôi.”

Đến chỗ để xe đạp, Từ Hiểu Đồng khóa xe, rồi cùng Bạch Tử đi vào trường.

Hai người vừa bước vào cổng trường chưa được bao lâu, đã nghe có người gọi tên họ từ phía sau.

“Bạch Tử ! Hiểu Đồng !”

Hai người quay đầu lại.

Hóa ra là chị Lý Tình Nhi của câu lạc bộ tennis.

“Chị Tình Nhi , lâu rồi không gặp!”

Lý Tình Nhi chạy đến trước mặt họ, nở nụ cười tươi tắn: “Lâu rồi không gặp hai đứa, thật trùng hợp, lúc nãy mình thấy các em từ xa rồi, nên vội chạy lại đây. Hôm nay khai giảng đông quá, nhớ đừng quên đi báo danh cho câu lạc bộ nhé!”

“Hôm nay câu lạc bộ cũng có đồng phục mới đấy.”

“Vâng, bọn em biết rồi, chị Tình Nhi .”

Lý Tình Nhi chào họ rồi chạy về tòa nhà giảng dạy của mình để báo danh.

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cùng nhau đến lớp để báo danh, sau đó đi qua câu lạc bộ, nhận đồng phục mới, khi quay lại lớp học thì gặp phải nhóm của Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư ngay tại cửa.

Họ đang mặc những chiếc váy thương hiệu cao cấp, đang trò chuyện cùng với Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên.

Hoàng Thái Liên chỉ vào chiếc kẹp tóc của Trầm Thanh Thanh : “Wow, Thanh Thanh, chiếc kẹp tóc này đẹp quá.”

Trầm Thanh Thanh lấy chiếc kẹp tóc xuống: “Cậu nói cái này à?”

“Ừ, cậu mua ở đâu vậy?”

Trầm Thanh Thanh cười nhẹ: “Cậu thích à? Tặng cậu luôn nhé.”

“Gì cơ?”

Hoàng Thái Liên ngạc nhiên hết sức.

“Thanh Thanh… Cậu thật tốt quá!”

Trầm Thanh Thanh : “Không sao đâu, chỉ là món đồ nhỏ thôi, thích thì cầm đi.”

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cầm đồng phục câu lạc bộ tennis mới đi ngang qua họ.

Chúc Tiểu Xuân nhìn Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng , nói: “Quần áo của Bạch Tử mặc, hình như là của Nhị Thập Tứ Kiều.”

Hoàng Thái Liên nhìn qua, gật đầu: “Đúng rồi, là bộ Rainbow ba màu của Nhị Thập Tứ Kiều, giờ đang rất hot, muốn mua cũng không mua được, đã hết hàng từ lâu rồi.”

Lương Văn Thư cười nhạo một tiếng: “Có gì ghê gớm đâu?”

“Trước đây Nhị Thập Tứ Kiều còn mời mẹ mình làm người đại diện đấy, nhưng mẹ mình còn không nhận lời, một thương hiệu của mấy influencer mà thôi, mẹ mình chả thèm nhìn tới!”

Chúc Tiểu Xuân lập tức tâng bốc: “Đúng vậy, thương hiệu này chỉ đi trình diễn ở tuần lễ thời trang, rồi bị marketing quá đà thôi, mình cảm thấy mấy người theo phong trào thì thật ngốc!”

Trầm Thanh Thanh : “Hahaha.”

“Đi thôi, chúng ta vào lớp trước, một lát nữa thầy giáo sẽ tới.”

“Ừ.”

Họ cùng nhau đi vào lớp học.

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng vẫn ngồi ở hàng ghế cuối như mọi khi—
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 159: Chương 159



Không lâu sau, người trong lớp ngày càng đông.

Giáo viên chủ nhiệm đến đúng giờ và nói vài câu, rồi mọi người ai về phòng ký túc xá thì về, ai đi ăn thì đi ăn.

Mặc dù Trầm Thanh Thanh và những người khác nói miệng rằng Nhị Thập Tứ Kiều là thương hiệu rác rưởi, nhưng không thể không thừa nhận rằng Nhị Thập Tứ Kiều có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới trẻ.

Ngành biểu diễn còn là nơi tập trung của những chàng trai, cô gái sành điệu.

Ngay cả trong lớp, nhìn quanh cũng có rất nhiều người mặc đồ của Nhị Thập Tứ Kiều.

“Gần đây Nhị Thập Tứ Kiều còn đang làm chương trình tích điểm thành viên nữa, nghe nói tích được ba vạn điểm sẽ tặng một món quà giới hạn theo mùa.”

“Cái đó chẳng phải là phải tiêu hơn mười vạn sao? Quần áo của Nhị Thập Tứ Kiều không phải là bình dân sao, chắc phải mua sạch cả cửa hàng rồi.”

“Ai nói vậy, quần áo trong cửa hàng Nhị Thập Tứ Kiều là dòng bình dân, còn trên website mới có dòng cao cấp. Các cậu không biết à, trước đây ở tuần lễ thời trang Paris, Nhị Thập Tứ Kiều đã nổi tiếng ở nước ngoài rồi, cửa hàng ở Milan đối diện với Chanel, bộ Rainbow đã bán hết sạch, mấy nhà mua hộ cũng không mua được…”

“Ê, lớp chúng ta không phải có người đang mặc bộ Rainbow sao?”

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa sau.

Thì ra là Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đang đi ra ngoài.

Bạch Tử trở thành tâm điểm của sự chú ý, có không ít người trong lớp ngưỡng mộ cô vì có thể mặc được bộ đồ đã bán hết.

Trầm Thanh Thanh nghe vậy, liền lấy điện thoại ra tìm trang web của Nhị Thập Tứ Kiều, quả nhiên trên trang chủ cô thấy bộ Rainbow ba màu đang hot hiện nay.

Tuy nhiên, khi Trầm Thanh Thanh nhìn kỹ, cô phát hiện có điều bất ổn.

“Cậu xem này, logo trên chiếc áo này, có phải khác với cái logo trên áo Bạch Tử không?”

Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên lập tức nhìn lại, suy nghĩ một chút thì quả thật có chút khác biệt.

Hoàng Thái Liên bỗng nhận ra vấn đề, lập tức nói: “Logo trên chiếc áo Rainbow này rất chuẩn, nhưng logo trên áo Bạch Tử có vẻ là chữ hoa kiểu khác.”

Tìm khắp trang web, họ không thấy chiếc áo nào giống y như của Bạch Tử.

Chúc Tiểu Xuân cười lớn và nói: “Bạch Tử mặc chắc không phải là đồ giả chứ?!”

“!!”

Quả thực có thể!

Hoàng Thái Liên: “Tiểu Xuân, cậu cũng nghĩ giống mình à! mình cũng thấy chiếc áo Bạch Tử mặc có thể là đồ giả, trên trang web còn chẳng thấy chiếc áo đó đâu, làm sao có thể là hàng thật được, trong website cả dòng cao cấp và bình dân đều có, sao lại chỉ có chiếc đó không có được?”

Chúc Tiểu Xuân : “Bây giờ Nhị Thập Tứ Kiều nổi lên rồi, trên mạng có rất nhiều kiểu giả, toàn là hàng nhái, nhiều người mua hộ cũng lấy hàng từ mấy xưởng này.”

Càng nói, hai người càng thấy hợp lý.

Trầm Thanh Thanh vội vàng giả vờ lo lắng và lên tiếng: “Các cậu đừng đoán bừa, mình nghĩ chắc chị ấy không làm vậy đâu, sao chị ấy lại đi mua đồ giả để theo trào lưu cơ chứ? Chắc là hiểu lầm thôi mà.”

Lương Văn Thư cười khẩy: “Nếu đúng như các cậu nói, thì đi hỏi mấy người mua hộ là biết ngay thôi.”

Chúc Tiểu Xuân : “Thanh Thanh, cậu nghĩ đơn giản quá rồi, thời này mà người ta mặc đồ giả còn ít à? Nhưng họ đều ngớ ngẩn, mặc đồ giả lại còn tưởng người khác không nhận ra, giờ mà bị phát hiện thì chẳng phải xấu hổ lắm sao?”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hoàng Thái Liên: “Mình biết một người mua hộ, chúng ta tìm cơ hội chụp một bức ảnh chiếc áo Bạch Tử mặc rồi mang đi hỏi xem, chắc chắn sẽ biết ngay sự thật.”

Chúc Tiểu Xuân : “Ừ, mình thấy cách này được đấy.”

Trầm Thanh Thanh cúi mắt, ánh mắt đọng lại một chút mây mù không thể tan đi.

Xem ra, có một số người lại sắp phải xấu hổ rồi.

Học kỳ này mới bắt đầu, nhưng trò hay đã bắt đầu rồi sao.

……

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cùng nhau đến câu lạc bộ.

Mấy người Tề Hàn đã đến trước, đang xem xét chỉ tiêu của học kỳ này.

Học kỳ này câu lạc bộ có một giải đấu, đồng thời trường T cũng sẽ tổ chức đại hội thể thao.

Lý Tình Nhi ngồi trước máy tính, đang in tài liệu. Thấy Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đi cùng nhau, cô liền đưa tài liệu cho họ.

“Đây, các em xem trước đi.”

Bạch Tử nhận tài liệu, nhìn qua thì thấy đó là thời gian huấn luyện của câu lạc bộ trong học kỳ này.

Còn có cuốn tài liệu quảng cáo cho giải đấu “TY” cấp đại học, đã phát ra rồi.

Lý Tình Nhi : “Chờ buổi chiều, băng rôn giải đấu sẽ được treo ở sân bóng, ai muốn đăng ký thì có thể vào website, là đường link ở dưới cuốn tài liệu quảng cáo này. Nếu các em hứng thú thì có thể đăng ký nhé.”

Từ Hiểu Đồng lắc đầu :“ Mình không có hứng, tớ không thích chơi game.”

Bạch Tử thì đã chuẩn bị sẵn sàng để đăng ký, nên lập tức dùng máy tính ở phòng nghỉ đăng ký.

Cả nhóm năm người đăng ký, đội trưởng là Bạch Tử. Khi điền thông tin cho bốn thành viên còn lại, Từ Hiểu Đồng tò mò hỏi: “Bạch Tử , cậu tìm được đồng đội chưa? Trò chơi này hình như phải có năm người.”

Lý Tình Nhi gật đầu: “Đúng rồi, Bạch Tử , trò chơi này cần phải có năm người trong đội, em tìm được đồng đội chưa?”

Bạch Tử nhìn qua bốn người Tề Hàn đang ngồi bên cạnh, nói: “Mấy anh lại đây đi, điền tài khoản với số điện thoại đi, em không nhớ số của mọi người.”

Mấy người họ đều đi qua, cùng nhau điền thông tin tài khoản và số điện thoại.

Từ Hiểu Đồng và Lý Tình Nhi đều rất ngạc nhiên: “Ôi, là mọi người cùng lập đội á? Thật là bất ngờ!”

Bạch Tử mỉm cười nhẹ nhàng với họ: “Chúng em đã làm quen với nhau từ lâu rồi, phối hợp rất ăn ý.”

Lý Tình Nhi : “Vậy mọi người gọi đội của mình là gì?”

Bạch Tử: “Để em nghĩ xem, gọi gì nhỉ…”

Vài giây sau, Bạch Tử quyết định tên đội: “Nghĩ ra rồi, gọi là tiểu đội ‘Mãnh Long Quá Giang’ đi!”

“…………”

“Tên này hay đấy,quá ngầu.”

“Ha ha ha ha…”

Trong lúc họ đang đùa giỡn và cười đùa trong phòng nghỉ, Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên đi qua ngoài cửa sổ, nhìn vào thấy Bạch Tử đang ngồi trong phòng. Hoàng Thái Liên lập tức lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh của Bạch Tử.

Rồi hai người nhanh chóng rời đi.



Sau khi có được bức ảnh, Hoàng Thái Liên vội vàng gửi nó cho người bán hàng order.

Người bán hàng nhìn ảnh xong, trả lời: “Xem từ bức ảnh thì không thể biết được là đồ giả hay thật, vì logo chữ hoa cũng có trên các sản phẩm chính thức của Nhị Thập Tứ Kiều .”

Hoàng Thái Liên rất ngạc nhiên: “Làm sao có thể, mình đã lục tung website mà không thấy mẫu áo có logo chữ hoa này.”

Người bán hàng có vẻ hơi bất ngờ: “Cậu không biết về chương trình tích điểm của Nhị Thập Tứ Kiều sao?”

Hoàng Thái Liên: “Là chương trình tích điểm lên 3 vạn đúng không?”

Người bán hàng: “Đúng vậy, nhưng 3 vạn chỉ là mức cơ bản thôi, mức cao nhất là phải chi tiêu một trăm vạn để đạt hạng cao nhất, rồi có thể tùy chỉnh logo riêng. Logo trên áo của cô ấy chắc chắn là loại tùy chỉnh, hiện tại trên website không có mẫu nào giống vậy, kể cả nếu nhà máy muốn sao chép cũng không thể sao chép được. Và nhìn cái logo này khá đẹp, người thiết kế nó chắc chắn là người có gu thẩm mỹ rất cao.”

Nói cách khác, một trăm vạn đổi lấy một logo chữ hoa!?

Người bán hàng đoán đúng rồi.

Áo khoác của Bạch Tử là trong bộ sưu tập ba màu cầu vồng, nhưng logo chữ hoa trên đó là do Giang Quỳnh Chi tự tay thiết kế và là sản phẩm tùy chỉnh.

Giang Quỳnh Chi đã đặt rất nhiều món đồ cho Bạch Tử, số tiền đã vượt qua mức cao nhất của chương trình tích điểm.

Và Bạch Xuyên Hùng đã đầu tư vào Nhị Thập Tứ Kiều , việc gửi quần áo cho con gái của ông chủ cũ chẳng là gì cả.
 
Back
Top Bottom