Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Tử Tái Sinh

Bạch Tử Tái Sinh
Chương 130: Chương 130



Tiếu Tư Lâm ngồi xổm bên cạnh, trước đó đã gọi điện.

Giờ chỉ còn đợi người Tiếu gia đến bồi thường thiệt hại cửa hàng và mang anh ta về.

Tuy nhiên, Tiếu Tư Lâm đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch. Lúc nãy khi gọi điện, anh ta đã liên lạc với người chú hai, người luôn thương yêu anh ta nhất và hiện đang có vị trí cao trong thành phố.

Chỉ cần người chú đó đến, anh ta sẽ xem thử cô còn làm được gì.

Nếu để người chú biết anh ta bị đánh, khi ông ấy đến, không chỉ cửa hàng này sẽ không phải bồi thường, mà nhóm người này cũng sẽ gặp phải vận xui lớn!

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Tiếu Tư Lâm đã cảm thấy vui sướng trong lòng.

Bút đã lấy xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp những thứ trong cửa hàng rồi tính toán thiệt hại.

Những món đồ mà Tiếu Tư Lâm làm hư hỏng trong cửa hàng tổng cộng khoảng gần tám mươi vạn tệ.

May mắn là các sản phẩm bị anh ta phá hỏng đều là hàng bình thường, những cây bút cao cấp mà Hồ Nhiệm tự làm đều được ông cất kỹ sau tấm bình phong, nên không bị hư hại.

Bạch Chú đi đến trước mặt Tiếu Tư Lâm , hỏi: “Này, gia đình cậu rốt cuộc khi nào mới đến?”

Tiếu Tư Lâm ngừng một chút, vô thức đưa tay che mặt.

Anh ta tưởng họ sắp đánh mình.

“... Sắp, sắp đến rồi.”

Bạch Tử: “Cậu đừng có mà bày trò gì nhé!”

“Làm sao dám, haha...”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tiếu Tư Lâm cúi đầu, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Chờ đấy!

Chờ đến khi người chú tôi tới, Mấy người sẽ gặp họa!

Một cậu bé bê nhấc thêm vài chiếc ghế tốt từ sau tấm bình phong đến cho họ ngồi.

Tề Hàn ngồi trên ghế, tay cầm cây bút trúc vân, đánh giá một cách tỉ mỉ.

Hồ Nhiệm , thấy những lời Tề Hàn nói trước đó rất đáng tò mò, liền tiến lại hỏi: “Chàng trai, cậu nói gia đình cậu cũng có một cây bút trúc vân à?”

Tề Hàn để cây bút vào hộp, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Hồ Nhiệm .

“Đúng vậy.”

Hồ Nhiệm nhíu mày: “Vậy cây bút nhà cậu chắc chắn là giả rồi.”

Lương Trạch Tích ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, không nhịn được cười lớn.

“Tôi nói này, ông hồ, sao ông lại chắc chắn như vậy?”

Hồ Nhiệm trừng mắt nói: “Cây bút trúc vân do nhà tôi làm chỉ có hai cây thôi. Một là tôi làm, một là do ông nội tôi làm cách đây cả trăm năm. Cây của ông tôi hiện giờ đang được trưng bày trong bảo tàng. Cây của tôi ở đây, vậy nên cây của nhà cậu chắc chắn là giả.”

Lương Trạch Tích : “Vậy thì thật không dám giấu, tôi là...”

Câu nói của anh chưa nói xong thì ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh tiếng xe dừng lại.

Tiếu Tư Lâm , đang ngồi dưới đất, nhìn ra cửa với vẻ mặt đầy hy vọng.

Khi nhìn thấy người đàn ông bước xuống từ chiếc xe, Tiếu Tư Lâm vui mừng nhảy lên.

Lập tức tràn đầy tự tin.

Chỉ tay vào Bạch Tử và nhóm người trong cửa hàng, nói: “Chú hai tôi cuối cùng cũng đến rồi! Mấy người cứ đợi đấy!”

“Chú hai! Chú đến rồi, con ở đây, họ bắt nạt con!”

Tiếu Tư Lâm chạy vội ra khỏi cửa hàng.

Bạch Chú đi theo ra ngoài, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, dáng vẻ thanh nhã bước xuống từ chiếc xe. Ông trông có vẻ như một người trí thức.

Tiếu Tư Lâm đứng cạnh Tiếu Khang , vẻ mặt tựa như một người có chỗ dựa mới, hoàn toàn không giống với bộ dạng yếu đuối lúc nãy.

Bạch Tử cũng đi về phía cửa, khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, liền lên tiếng: “Ông là người Tiếu gia sao?”

Tiếu Tư Lâm kiêu ngạo đáp: “Ông ấy là chú hai của tôi! Haha.”

Bạch Tử không thèm để ý, nói: “Tôi không quan tâm ông ta là chú hai của cậu hay là ba cậu, nếu đã đến rồi thì mau chóng bồi thường đi.”

Thấy vẻ mặt của Bạch Tử, Tiếu Tư Lâm trong lòng rất tức giận.

Tiếu Tư Lâm quay đầu, nói với Tiếu Khang :

“Chú hai, chú phải giúp cháu điều tra kỹ cửa hàng này, biết đâu là cửa hàng kinh doanh không có giấy phép, còn cô ta và mấy người trong cửa hàng này, lúc nãy ở trên phố đánh cháu một trận, chắc chắn là những người không có nghề nghiệp ổn định, là những nhân tố không an toàn, chưa kể họ chắc chắn có lý lịch xấu.”

“Họ dám gây chuyện ở đây, nhất định phải điều tra thật kỹ…”

Trong khi Tiếu Tư Lâm nói, Tề Hàn và nhóm người từ trong cửa hàng bước ra ngoài.

Tiếu Khang nhận được điện thoại của Tiếu Tư Lâm đã lái xe đến. Thực ra, chuyện nhỏ như vậy ông không định tự mình đến, nhưng vì ông cũng có việc phải họp ở thành phố, nên nhân tiện ghé qua đây.

Vừa nghe Tiếu Tư Lâm nói, ông vừa liếc mắt nhìn vào trong cửa hàng.

Lúc đầu, ông nghĩ rằng một cửa hàng nhỏ như thế này, chỉ cần tìm người giải quyết là xong, nhưng không ngờ khi nhìn thấy Tề Hàn bước ra từ trong cánh cửa, ông lại ngẩn người ngay lập tức!

Khi ông nhìn thấy Tề Hàn lần đầu tiên, ông lập tức nhận ra thân phận của cậu.

Thì ra... thì ra là con trai của người đó.

Tiếu Khang không thể tin nổi, ngắt lời Tiếu Tư Lâm .

“Cháu nói họ là những người không nghề nghiệp?”

Tiếu Tư Lâm gật đầu: “Đúng vậy! Chú hai, chú nhất định phải tin lời cháu nói...”

Chỉ trong khoảnh khắc, Tiếu Khang đã hiểu, chắc chắn là đứa cháu ngốc này đã gây ra chuyện lớn rồi!

Trong lòng ông lạnh toát, không buồn nghe Tiếu Tư Lâm nói nữa, vội vàng bước đến trước mặt Tề Hàn và nhóm người của cậu.

Khác hẳn với vẻ mặt nghiêm túc trước đó, lần này ông thay đổi thái độ, cười nói: “Nếu tôi không nhầm, cậu đây chắc chắn là con trai của ngài Tề Hữu Vận đúng không?”

Lương Trạch Tích khẽ cười: “Ồ, anh Hàn, có người nhận ra ba anh rồi, chắc là quen biết nhỉ, haha…”

Đúng vậy, ba của Tề Hàn tên là Tề Hữu Vận .

Tề Hàn nhìn Tiếu Khang một cách lãnh đạm, hoàn toàn không có ấn tượng gì về ông ta.

Tiếu Khang vội vàng xua tay: “Không không, quen biết thì không phải, chỉ là từng có dịp gặp mặt thôi.”

Khoảng hai năm trước, thành phố tổ chức một buổi lễ tôn vinh, Tề Hữu Vận đã được mời đến làm người chứng kiến.

Là một lãnh đạo nhỏ, Tiếu Khang cũng có chụp ảnh chung với Tề Hữu Vận , bức ảnh tập thể đó ông đã đóng khung và treo ở nhà.

Dù sao thì với một người như ông, có lẽ cả đời cũng chỉ có một lần được chụp ảnh chung với người quan trọng như vậy thôi.

Tiếu Khang nhận ra Tề Hàn chỉ vì tình cờ nghe được Tề Hữu Vận nói về con trai mình, năm nay anh leo núi tuyết, còn được một biên tập viên viết bài về trong mục chuyên mục của tạp chí.

Vì vậy Tiếu Khang đã âm thầm chú ý, mua tạp chí về xem.

Trong đó có một bức ảnh chân dung mờ mờ của Tề Hàn .

Vậy mà giờ đây, khi nhìn thấy Tề Hàn ngoài đời, ông ta mới thật sự thấy anh là một người tài năng, phong thái quý phái và khác biệt!

Tiếu Tư Lâm thấy chú hai mình không giúp đỡ mình mà lại đi trò chuyện với người khác, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó bước tới kéo kéo tay áo của Tiếu Khang : “Chú hai, chú làm gì vậy, chính bọn họ lúc nãy đã xúc phạm cháu mà…”

“Im miệng!”

Tiếu Khang quay lại, giận dữ trừng mắt nhìn Tiếu Tư Lâm: “Cháu là đồ vô liêm sỉ, có mấy tháng không gặp mà cháu dám lộng hành vậy sao, cửa hàng này bị cháu phá tan như vậy mà còn dám nói người khác, mau xin lỗi! Nhanh lên!”

Tiếu Tư Lâm : “... Hả?”

“Còn hả cái gì mà hả!”

Tiếu Khang tát một cái lên mặt Tiếu Tư Lâm: “Mau xin lỗi đi!”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 131: Chương 131



“…………”

Một cái tát khiến Tiếu Tư Lâm đầu óc choáng váng.

Anh ta ôm đầu: “Chú hai, chú điên rồi sao!?”

Tiếu Khang thấy Tiếu Tư Lâm còn dám cãi lại, lại đá anh ta một cái: “Cháu đừng có hỗn láo, nhanh chóng xin lỗi đi!”

Nếu Tiếu Tư Lâm không xin lỗi, chẳng may Tề Hàn truy cứu chuyện này, thì công việc của ông có khi cũng không giữ được!

Tiếu Khang lúc này vô cùng hối hận, nếu biết như vậy, ông đã không tới đây, để tránh phải dính vào chuyện này.

Biểu cảm của Tiếu Tư Lâm lúc này giống như vừa ăn phải phân.

“Chú hai...”

“Ta bảo cháu xin lỗi, cháu không hiểu lời ta nói à?”

“Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Tiếu Tư Lâm cúi đầu, nói trong lòng đầy thất vọng: “Xin lỗi, hôm nay là tôi sai.”

Tiếu Khang vội vàng cười tươi nhìn vào Hồ Nhiệm: “Ông chính là chủ cửa hàng này phải không? Yên tâm, mọi thiệt hại hôm nay, tất cả tôi sẽ chịu. Cái đứa nghịch tử này sau khi về, tôi sẽ giáo dục nghiêm khắc, không để nó ra ngoài làm loạn nữa!”

Nói xong, Tiếu Khang ra hiệu cho tài xế.

Tài xế, đồng thời là cấp dưới của ông, vội vàng tiến tới, chuẩn bị chuyển khoản tiền bồi thường ngay tại chỗ.

Bồi thường và xin lỗi đã được thực hiện đầy đủ.

Bạch Tử cười một cái, nhìn Tiếu Tư Lâm bên cạnh với vẻ mặt khó chịu, cố ý nói mỉa: “Có vẻ như cậu vẫn phải học hỏi chú hai của mình đấy.”

Tiếu Khang mặt trắng bệch, cảm thấy xấu hổ.

“Hôm nay chuyện này đúng là đứa nghịch tử này làm sai, sau này mọi trách nhiệm chúng tôi sẽ chịu, không biết nó có đánh ai bị thương không, nếu có, phí chữa trị chúng tôi cũng sẽ chi trả hết.”

Tiếu Tư Lâm nhíu mày: “Chú hai, họ đâu có bị thương đâu, là người của chúng ta bị đánh mà.”

“Còn dám cãi lý!”

Tiếu Khang quay lại, tát một cái vào mặt Tiếu Tư Lâm: “Cháu là cái đồ không biết tự lượng sức, hôm nay về sẽ bị nhốt vào phòng! Còn dám ra ngoài nữa, ta sẽ đánh gãy chân cháu!”

Tiếu Tư Lâm cảm thấy vô cùng tức nghẹn trong lòng.

Ban đầu tưởng Tiếu Khang tới giúp đỡ, ai ngờ chú hai người mà luôn nâng niu mình lại là lần đầu tiên không đứng về phía mình.

“Lên xe! Đừng ở đây làm vướng mắt nữa.”

“Ồ.”

Tiếu Tư Lâm uất ức lên xe.

Một tên tiểu thiếu gia danh tiếng ở khu vực, lúc này bị dạy bảo như một đứa cháu trai, không dám mở miệng nói thêm câu nào.

Tiếu Khang bày tỏ xin lỗi một cách trang trọng, thể hiện trước mặt Tề Hàn .

Tề Hàn không có ấn tượng gì về ông ta, vì vậy những gì Tiếu Khang thể hiện chẳng có chút dấu ấn gì đối với anh.

Hồ Nhiệm cũng không phải là người gây chuyện vô lý bồi thường đầy đủ rồi, ông cũng không nói thêm gì nữa.

Tiếu Khang đề nghị mời họ đi ăn, nhưng bị từ chối.

Nửa tiếng sau, người Tiếu gia mang đến những tủ mới, dưới sự giám sát của Tiếu Khang , gần như đã thay mới hoàn toàn cửa hàng bút lông “đơn giản” này.

Hồ Nhiệm nhận ra, Tiếu Khang không thực sự muốn bồi thường cho ông, mà chỉ là vì thể diện của Tề Hàn .

Ở hậu viện, Hồ Nhiệm đi đến trước mặt Tề Hàn , hỏi: “Ba cậu thật sự tên là Tề Hữu Vận ?”

“Ừ.”

Hồ Nhiệm ánh mắt khép lại, sau đó thở dài một hơi.

“Không lạ gì, không lạ gì cậu lại nói nhà cậu có bút lông tre trúc.”

Lần này không cần Tề Hàn giải thích, Hồ Nhiệm đã đoán ra thân phận của cậu.

Chu Hòe nói: “Cây bút mà tổ tiên ông làm, chính là món quà mà Tề gia đã quyên góp cho bảo tàng.”

Những món đồ như vậy, Tề gia vẫn còn rất nhiều.

Với người khác, đó là cổ vật quý giá.

Nhưng với Tề Hàn , đó chỉ là những món đồ chơi trong thời thơ ấu, hoàn toàn không có cảm giác như những người khác với các cổ vật.

...

Bạch Tử đưa bút lông cho Tề Hàn .

Tề Hàn cầm bút lông, cảm thấy thật buồn cười.

Bạch Tử thấy Tề Hàn cười, liền hỏi: “Anh cười gì vậy? Chê à? Mặc dù nó là miễn phí, nhưng lại là tác phẩm của danh gia đấy!”

Tề gia gửi đi một chiếc bút, rồi lại có một chiếc trở về.

Nếu Tề gia thiếu, thì chắc chắn sẽ không gửi chiếc bút ấy cho bảo tàng vào năm đó.

Tuy nhiên, chiếc bút này đối với Tề Hàn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, vì vậy anh sẽ giữ gìn thật tốt.

“Ừ, anh sẽ giữ cẩn thận, mang theo vào mộ.”

“Mang vào mộ?”

Câu nói này nghe thật kỳ quái.

Nhưng vì Tề Hàn coi trọng nó như vậy, nên Bạch Tử cũng không thể nói gì thêm.

Sau khi rời khỏi cửa hàng bút lông, họ đi xem trận đấu vật, Bạch Tử thua hai ván khi đặt cược vào các võ sĩ, nhưng thắng năm ván và kiếm được tiền. Tối đó, họ cùng nhau ăn cừu nướng trên thảo nguyên.

Sau vài ngày ăn thịt nướng, sáng hôm sau, Bạch Tử phát hiện có một cục mụn đỏ mọc trên má trái.

Mụn không lớn nhưng đỏ và nổi bật trên khuôn mặt trắng mịn của Bạch Tử.

Nhìn từ xa, cứ tưởng là một nốt ruồi đỏ trên má.

Khi xuống lầu ăn sáng, Bạch Tử bị Bạch Chú trêu chọc.

“Ôi, Bạch Tử , sao mặt em lại mọc mụn vậy?”

Bạch Tử: “Cũng tại mấy ngày qua ăn thịt nướng với các anh, em nóng trong người rồi.”

Mọi người đều nhìn vào mặt Bạch Tử, cô thở dài bất lực: “Sau này em sẽ ăn nhẹ thôi, không ăn đồ nóng nữa.”

Tề Hàn lạnh lùng lên tiếng: “Đúng vậy, mấy ngày qua chúng ta đã chơi hết các địa điểm xung quanh rồi, đến lúc xem xét đổi chỗ khác rồi.”

Từ lúc họ ra ngoài, đã qua hai trạm dừng, và giờ lại đến Gongger.

Chẳng mấy chốc đã gần một tháng trôi qua, kỳ nghỉ hè đã đi qua một nửa.

Đua ngựa, huấn luyện chim ưng , ở lều m.ô.n.g cổ, xem đấu vật... tất cả đều đã hoàn thành.

Lương Trạch Tích : “Chán thảo nguyên rồi, chúng ta đi ngắm biển không?”

Chu Hòe ngồi dựa vào ghế: “Vậy đi đến đảo Bắc Hải đi? Vừa lúc đưa chiếc du thuyền Sunrise của anh Vân Thâm ra chơi thử.”

Bạch Chú: “Vậy thì tốt quá, Bạch Tử , em thấy sao?”

Bạch Tử: “Em không có ý kiến gì, dù sao cũng chơi với các anh mà, anh, chiếc du thuyền Sunrise là của anh sao?”

Bạch Vân Thâm : “Ừ.”

Sunrise là một siêu du thuyền.

Lúc ban đầu, nó có giá lên đến vài tỷ tệ! Gần như là du thuyền tư nhân lớn nhất thế giới.

Bạch Vân Thâm đôi khi có những cuộc họp kinh doanh trên đó, nhưng đa phần là thảnh thơi.

Họ quyết định sẽ cùng nhau đi biển chơi, rồi sau khi tạm biệt Thư Nhã Nhược vào buổi trưa, họ sẽ lên đường vào buổi chiều.

Cùng lúc đó,

Trầm Thanh Thanh cùng ba mẹ đang ở sân bay, chuẩn bị rời Pháp và trở về Thành phố tA.

Kể từ khi cô ta mua được chiếc vòng tay cẩm thạch tám trăm vạn tại buổi đấu giá, Trầm Thanh Thanh đã đăng rất nhiều ảnh lên vòng bạn bè.

Không chỉ có ảnh về vòng tay, mà còn có ảnh từ buổi đấu giá.

Mặc dù họ ngồi ở hàng ghế giữa và cuối trong buổi đấu giá, nhưng Trầm Thanh Thanh rất biết cách chụp ảnh, nhờ vào kỹ thuật của mình mà trông như thể cô đang ngồi ở hàng ghế đầu, còn những người phía trước đã bị cô chỉnh sửa cắt bỏ đi.

Trước khi lên máy bay, Trầm Thanh Thanh cố tình gọi điện khoe khoang với Lương Văn Thư .

“Alô, Văn Thư à, mình sắp lên máy bay về Thành phố A rồi, còn cậu ở đảo thế nào?”

Lương Văn Thư đang nằm phơi nắng trên bãi biển: “Cũng tạm, nắng khá tốt, mình đang tắm nắng đây.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trầm Thanh Thanh : “Cậu xem những bức ảnh mình đăng trên vòng bạn bè chưa, Pháp đẹp lắm, tiếc là cậu không đến…”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 132: Chương 132



Những bức ảnh mà Trầm Thanh Thanh đăng gần đây đều liên quan đến việc tiêu tiền ở Pháp và mua sắm đồ hiệu...

Đương nhiên, mỗi bức ảnh đều vô tình để lộ chiếc vòng tay cẩm thạch 8 trăm vạn của cô ta.

Đừng nhắc đến việc nói về xem vòng bạn bè của cô ta nữa, việc Lương Văn Thư không chặn cô ta đã là một điều may mắn rồi.

Lương Văn Thư đáp lại một cách hời hợt: “Đã xem rồi.”

Trầm Thanh Thanh trong lòng cảm thấy thoải mái, lên tiếng: “Mình đã mua quà lưu niệm cho cậu, khi nào cậu về? Chúng ta gặp mặt nhé.”

Lương Văn Thư : “Khoảng một tuần nữa thôi, mẹ mình vào đoàn phim rồi không thể đi cùng, mình ở lại đây một mình cũng chẳng thú vị gì.”

“Được rồi, vậy khi cậu về Thành phố Q , mình sẽ đến gặp cậu.”

“Ừ, vậy nhé, tạm biệt.”

Lương Văn Thư lập tức cúp máy, rồi vứt điện thoại lên bàn.

Cô lầm bầm: “Khoe cái gì chứ, thật là vô lý, chỉ có một cái vòng tay mà vui mừng đến vậy, trông cứ như thể chưa từng thấy thế giới này vậy.”



Máy bay hạ cánh vào buổi trưa.

Bạch Tử và nhóm của cô dừng lại ở sân bay Bắc Hải.

Bạch Vân Thâm có một số tài sản ở đây, lúc trước vì thuận tiện cho công việc nên anh đã mua một hòn đảo nhỏ ở Bắc Hải và xây dựng một khu nghỉ dưỡng để cất giữ bộ sưu tập rượu của mình.

Có người lái xe đến đón họ tại sân bay, đưa họ đến cảng, rồi họ lên tàu cao tốc để ra đảo.

Biển rất yên tĩnh, làn gió biển làm tóc Bạch Tử bay loạn, xa xa có một đàn hải âu đang bay vòng quanh, một con hải âu dạn dĩ dừng lại ngay mũi tàu.

Bạch Tử lấy điện thoại chụp bầu trời xanh và mây trắng, để nó bên cạnh lồng chim, Hera liền kêu lên một tiếng.

Con hải âu đứng trên mũi tàu nghe thấy âm thanh đó, ngay lập tức vỗ cánh bay đi.

Bạch Tử mở tấm vải che lồng chim, mở cửa và nhẹ nhàng nắm sợi dây trong lồng, Hera bước ra ngoài.

Có lẽ nó cũng tò mò đây là đâu, nên sau khi ra khỏi lồng, nó nhìn xung quanh.

Chim ưng vàng là loài chim săn mồi lớn, được gọi là vua của các loài chim săn mồi, sải cánh có thể đạt đến hai mét rưỡi.

Chim ưng vàng trưởng thành có thể g.i.ế.c thiên nga trên không trung và săn lùng sói trên mặt đất.

Mặc dù Hera còn là chim non, nhưng tầm nhìn của nó đã rất xa và vô cùng sắc bén.

Nó nheo mắt lại rồi lại mở rộng, dồn mọi sự chú ý vào vài con hải âu ở xa.

Những con hải âu cảm nhận được sự uy h**p, vội vã bay đi, chỉ trong vài giây, khu vực xung quanh tàu không còn bóng dáng một con chim nào.

Chim của Bạch Chú được gửi trở lại Thành phố Q sau khi họ xuống máy bay, không mang theo chuyến này.

Ban đầu Bạch Tử cũng định gửi Hera về Thành phố Q , nhưng vì Hera rất hay vỗ cánh và có tính cách khá dữ dằn, cô lo rằng nếu để Hera ở nhà, không cẩn thận nó sẽ làm hại người giúp việc .

Vì vậy cô đã quyết định mang Hera theo.

Còn về Zeus của Tề Hàn , nó đã là một con chim ưng trưởng thành với tính cách rất ổn định, suốt chuyến đi nó rất im lặng và không gây rắc rối, có thể nói là cực kỳ ngoan ngoãn, hoặc nói cách khác là chẳng quan tâm đến ai cả.

Trước đó Zeus luôn nhắm mắt, nhưng khi Hera ra khỏi lồng, không biết từ lúc nào nó đã mở mắt và nhìn chằm chằm vào Hera .

Hera quay đầu nhìn Bạch Tử, cô lại đưa nó trở lại trong lồng.

Khoảng mười lăm phút sau, tàu cao tốc đã đến đảo.

Trên đảo đã có những người giúp việc phụ trách khu nghỉ dưỡng chờ sẵn, khi tàu cập bến, họ tiến lên giúp mang hành lý và lồng chim.

Mọi người lên xe đưa đón và hướng về khu nghỉ dưỡng.

“Những hòn đảo xung quanh đây khá gần nhau, hầu hết những người giàu có đều mua ở đây, toàn là các tên tuổi trên bảng xếp hạng của giới thượng lưu.”

Việc các triệu phú có đảo riêng không phải là điều lạ, hôm nay trời đẹp, không có sương mù, nhìn qua kính viễn vọng có thể thấy những biệt thự xây trên các đảo xa xa.

Người giúp việc đưa kính viễn vọng cho Bạch Tử, cô cầm và nhìn qua vùng biển xung quanh.

Ở phía bên trái, cô có thể nhìn thấy một biệt thự màu trắng trên một hòn đảo, kéo kính lại gần hơn, cô có thể nhìn thấy những người giúp việc đang chăm sóc bãi cỏ và chiếc trực thăng riêng đậu trên bãi cỏ.

“Quả thật rất đẹp.”

Bạch Tử thu kính lại và bắt đầu mong đợi tới khu nghỉ dưỡng của Bạch Vân Thâm

Bạch Vân Thâm nghiêng đầu, nói với Tề Hàn và những người khác: “Mấy người bạn ở Bồ Đào Nha của anh đã gửi cho anh một thùng rượu Bordeaux hảo hạng, lát nữa chúng ta sẽ mở một chai thử. Khi rời đi, các cậu cứ mang rượu về giúp anh, coi như là anh chào hỏi bác trai bác gái nhé.”

Chu Hòe : “Anh Vân Thâm , nói vậy chẳng phải là khách sáo rồi sao?”

Bạch Chú: “Đúng vậy, em thấy Bordeaux chẳng có gì đặc biệt, em nghĩ những chai Lafite hạng nhất trong hầm rượu của anh mới hay. Em sẽ mang chai đó về.”

Bạch Vân Thâm : “?”

Lương Trạch Tích không nhịn được cười lớn: “Ha ha ha, Bạch Chú chắc là ngứa tay rồi chứ gì.”

Lợi dụng không bao giờ bỏ qua, mà đã lợi dụng rồi thì còn muốn lợi dụng nữa.

Những chai rượu được gọi là hạng mục “chuyên dụng” thì cũng có thể được xem như tài sản, để đó mà không động đến cũng có thể sinh lời.

Bạch Vân Thâm liếc nhìn Bạch Chú, ánh mắt lặng lẽ: “Rượu anh có thể cho cậu, nhưng lúc đó cậu phải tự bơi qua lấy, có mang về được hay không thì tùy vào bản lĩnh của cậu.”

Bạch Chú nghe xong lập tức nghiêm túc: “Anh Vân Thâm , m chỉ đùa thôi! Biển rộng thế này, em làm sao mà bơi qua được.”

Bạch Vân Thâm : “Ồ, thế à? Vậy anh thấy cậu chắc là khẩu vị cũng lớn lắm, nước biển chỉ là chuyện nhỏ thôi, cậu có thể uống hết cả biển đó.”

Bạch Chú lập tức đầu hàng: “Được rồi, được rồi, em sai rồi, anh à.”

Bạch Tử quay đầu nhìn Bạch Vân Thâm , hỏi: “Anh, chiếc du thuyền siêu sang của anh đâu rồi?”

“Đi ra ngoài rồi, chắc phải một lúc nữa mới quay lại.”

Mặc dù Bạch Vân Thâm đã lâu không tổ chức sự kiện trên du thuyền, nhưng mỗi ngày du thuyền vẫn có đội ngũ chuyên nghiệp đến để dọn dẹp và bảo dưỡng.

Xe đưa đón đến trước cổng khu nghỉ dưỡng, mọi người lần lượt xuống xe.

Khu nghỉ dưỡng mang phong cách Trung Hoa cổ điển, cửa chính là cửa gỗ thật hai cánh, mang đậm tinh hoa của kiến trúc truyền thống.

Tự nhiên, cổ kính nhưng không mất đi sự hiện đại.

Trước cửa còn được trồng nhiều loại cây biển đảo, tất cả đều được cắt tỉa gọn gàng và đẹp mắt.

Cánh cửa mở ra, cả đoàn đi vào, đi qua con đường sỏi và hành lang dài, Bạch Tử nhìn thấy hai con mèo đang nằm trên bức tường trước sân.

“Anh, anh nuôi mèo ở đây à?”

Bạch Vân Thâm liếc qua hai con mèo trên bức tường: “Ừ, lúc đầu khi mới đến đảo này để làm công việc loại bỏ rác, có khá nhiều chuột, nên anh nuôi hai con mèo.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Chúng gọi là Đại Bạch và Tiểu Hắc.”

“Chúng là mèo đực hay mèo cái?”

Bạch Vân Thâm trầm mặc một lát: “Mèo đực.”

“…………”

“Phụt.”

Mọi người cười ầm lên.

Hóa ra Bạch Vân Thâm đã nghĩ đến chuyện nếu là một mèo đực một mèo cái, chắc chắn sẽ sinh nở trên đảo, còn nếu là cùng giới thì lại dễ gây xung đột và đến mùa còn có thể đ*ng d*c rất phiền phức, vì vậy anh đã chọn nuôi mèo đực.

Những người giúp việc đã chuẩn bị sẵn phòng ngủ, sau khi mang hành lý lên, Hera và Zeus được đặt trên sân thượng, còn Bạch Tử và mọi người thì đi đến phòng ăn dùng bữa trưa.

Bạch Chú và Mấy người khác đều đã biết Bạch Vân Thâm sở hữu một khu nghỉ dưỡng trên đảo.

Tuy nhiên, họ vẫn chưa có dịp đến đây chơi.

Thực ra, sống trên đảo mỗi ngày cũng rất nhàn nhã, nghe thì có vẻ rất sang trọng, nhưng cuộc sống ở đây không đa dạng như ở thành phố.

Nếu không phải mùa hè này, có lẽ họ cũng chẳng mấy hứng thú với đảo biển.

Vì vậy đây là lần đầu tiên họ đến khu nghỉ dưỡng này chơi.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 133: Chương 133



Bữa trưa chủ yếu là hải sản.

Trước đó, Bạch Tử vì ăn đồ nướng bị nhiệt nên nổi mụn, nhưng lần này thì không, toàn là các món thanh đạm và tươi ngon.

Vào buổi trưa, khi cả nhóm đang ăn cơm và trò chuyện, Lương Trạch Tích tò mò hỏi: “Anh Vân Thâm , quanh đây là những hòn đảo nào, có phải đều là của các đại gia không? Có thể có người quen của anh ở đây không?”

Bạch Vân Thâm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có khá nhiều doanh nhân nước ngoài, chắc cậu không quen đâu, nhưng bác trai chắc chắn đã từng gặp.”

“Để anh nghĩ xem… À, anh nhớ ra rồi, hình như có một nữ minh tinh ở Cảng Thành cũng đã mua một hòn đảo gần đây.”

Chu Hòe : “Minh tinh? Là ai vậy, tên gì thế?”

Bạch Chú: “Anh, anh nhớ thử xem.”

Tề Hàn cũng dừng lại một chút, dường như cũng rất quan tâm.

Ký ức có chút mơ hồ, Bạch Vân Thâm nghĩ khoảng nửa phút mới nhớ ra được cái họ, “Hình như là họ Tống, hay là họ gì đó… quên mất rồi.”

Bạch Tử đang ăn cua hoàng đế, nghe vậy liền tự nhiên thốt ra ba chữ:

“Tống Hàn Yên?”

“Đúng rồi, chính là bà ấy.”

Bạch Vân Thâm cầm d.a.o nĩa, xử lý miếng cua trong đĩa rồi rưới một ít nước chanh lên.

Anh nói một cách nhẹ nhàng, giống như đang trò chuyện tán gẫu: “Khi hòn đảo nhỏ bên cạnh này chuẩn bị bán, họ còn hỏi anh có muốn mua không, nhưng anh không hứng thú lắm.”

Bạch Tử: “Tại sao vậy anh?”

Bạch Vân Thâm đáp: “Hòn đảo đó là do sau này mới được đất lấp, ban đầu ở giữa đảo có một cái hố tự nhiên rất sâu, kiểu hố đó không phù hợp để xây dựng khu nghỉ dưỡng. Sau đó, những hòn đảo xung quanh đều được bán hết, chỉ có hòn đảo này không ai mua, nên họ mới lấp đất rồi bán.”

“Vì hòn đảo này gần với đảo của anh, lúc đó môi giới đến hỏi anh có muốn mua không, và còn giảm giá 40%.”

“Anh không lấy. Mặc dù giờ nó đã ổn định, nhưng đất đã được lấp lại rồi thì chắc chắn không chắc chắn như đất tự nhiên. Dù bây giờ có ổn, nhưng nếu sau này có thay đổi về mặt địa chất, đất lấp có thể lại bị lún xuống, lúc đó thì sao? Thêm nữa, biển này thời tiết rất khó đoán, nếu có bão, chúng ta sẽ bị kẹt lại trên đảo, chứ đừng nói đến vùng đất lấp sau này. Tóm lại là quá nhiều yếu tố không an toàn.”

Nếu không phải Bạch Vân Thâm nói chuyện này, Bạch Tử thật sự không biết rằng hòn đảo mà Lương Văn Thư từng khoe khoang lại có câu chuyện như vậy!

Giá trị của hòn đảo không nhỏ, mà giảm giá đến 40%, gần như là giá sàn rồi.

Hèn chi Tống Hàn Yên lại mua, hóa ra là vì ham đồ rẻ.

Thật đáng tiếc, của rẻ là của ôi.

Bạch Tử chớp mắt một cái, nói: “À, em có một bạn học đang sống ở đó.”

Lương Trạch Tích : “Chắc là Lương Văn Thư phải không?”

Bạch Tử gật đầu: “Đúng rồi, trước kỳ nghỉ hè, Lương Văn Thư có nói trong lớp là mẹ cậu ấy mua một hòn đảo để nghỉ dưỡng, hè này sẽ đi nghỉ ở đảo, chắc giờ cậu ấy vẫn đang ở đó.”

“Không biết trước khi mẹ cậu ấy mua đảo, có tìm hiểu kỹ chuyện này không.”

Lương Trạch Tích liếc mắt, không nói gì thêm: “Cứ kệ cô ấy đi.”

Chu Hòe : “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chiều nay du thuyền sẽ tới, chúng ta lên du thuyền chơi thôi.”

“Chúc mừng!”

Mọi người nâng cốc lên, cùng nhau uống một ly.

……

Du thuyền Sunrise đã đến đảo.

Chiếc du thuyền khổng lồ, siêu sang trọng dừng trước mặt, quả đúng là chiếc du thuyền lớn nhất thế giới!

Mọi người lên du thuyền tham quan, thực sự quá lớn, có đến năm tầng, trên đó còn có hai sân bay trực thăng, một hồ bơi, và dưới đáy du thuyền còn có một chiếc tàu tốc độ có thể xuất phát bất cứ lúc nào…

Việc tham quan toàn bộ du thuyền mất khá nhiều thời gian.

Sau khi tham quan xong, cả nhóm đều nằm trên ghế nghỉ trên boong tàu, tận hưởng ánh nắng mặt trời.

Ở hòn đảo bên cạnh, Lương Văn Thư nhìn thấy chiếc du thuyền khổng lồ Sunrise đã đến, kích cỡ của chiếc du thuyền không cần dùng kính viễn vọng, chỉ cần nhìn bằng mắt thường là thấy rõ.

“Bên kia sao lại có chiếc du thuyền lớn như vậy? Đó là du thuyền hay tàu hả?”

Lương Văn Thư ngồi dậy trên ghế, ngạc nhiên chỉ tay về phía chiếc du thuyền Sunrise và hỏi.

Một người giúp việc đứng bên cạnh nghe vậy, kính cẩn đáp: “Tiểu thư, đó là du thuyền Sunrise, là du thuyền riêng của ngài Bạch bên cạnh đảo chúng ta.”

Lương Văn Thư nhíu mày: “ngài Bạch? ngài Bạch nào?”

Cô vẫn chưa biết ai sống ở hòn đảo bên cạnh, chỉ biết rằng các hòn đảo xung quanh đều thuộc sở hữu của những đại gia nổi tiếng.

Người giúp việc nghĩ một chút rồi đáp: “Đó là ngài Bạch Vân Thâm , người trong ngành dầu mỏ.”

“!”

Khi nghe vậy, Lương Văn Thư ngay lập tức nhớ đến Bạch Vân Thâm .

Đây chính là anh họ của Bạch Chú, người mà cô đã gặp ở trường!

Không ngờ người hàng xóm của cô lại chính là Bạch Vân Thâm !

Hơn nữa, anh còn có một chiếc du thuyền lớn như vậy, thật sự quá xa hoa!

Lương Văn Thư nghĩ đến chiếc vòng tay trị giá vài trăm vạn mà Trầm Thanh Thanh đã khoe trong vòng bạn bè, rồi lại nhìn chiếc du thuyền sang trọng trước mắt.

Một chiếc vòng tay vài trăm vạn sao có thể so với du thuyền trị giá hàng tỷ, thậm chí hàng chục tỷ như thế này chứ!

Nếu cô có thể lên du thuyền chụp vài bức ảnh, thì có thể khiến Trầm Thanh Thanh không dám khoe khoang trước mặt cô nữa.

Nghĩ vậy, Lương Văn Thư lập tức lấy điện thoại ra, phóng to và chụp vài bức ảnh chiếc du thuyền dưới ánh nắng mặt trời, rồi quay sang hỏi người giúp việc : “Trước đây mẹ tôi có quen biết Bạch Vân Thâm không? Có giao du với anh ấy không?”

Người giúp việc lắc đầu: “Không, ngài Bạch rất ít khi đến đây.”

Lương Văn Thư vốn định nếu mẹ cô có quen biết Bạch Vân Thâm , cô có thể trực tiếp lấy cớ gửi lời hỏi thăm rồi đi ca-nô qua đảo bên cạnh, như vậy có thể dễ dàng xin phép tham quan du thuyền.

Nhưng không ngờ, mẹ cô là Tống Hàn Yên hoàn toàn không có giao du gì với Bạch Vân Thâm .

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nếu vậy, thì việc này khó giải quyết rồi…

Trong khi Lương Văn Thư đang suy nghĩ cách giải quyết, Lương Thế Bách từ phía sau bước đến.

“Văn Thư , vé máy bay anh đã mua rồi, năm ngày nữa bay về thành phố Q.”

“Anh, anh tới rồi! Anh nhìn xem, chiếc du thuyền kia kìa, anh đã từng thấy du thuyền nào lớn như vậy chưa?”

Lương Thế Bách liếc mắt nhìn qua, lập tức nhận ra du thuyền không xa, anh nhìn một hồi rồi nói: “Nó tới từ lúc nào vậy, lớn thật đấy, đúng là lần đầu anh thấy.”

Lương Văn Thư : “Vừa rồi đấy! Đỗ ngay trên hòn đảo bên cạnh chúng ta, mà anh biết hòn đảo bên cạnh là của ai không?”

Lương Thế Bách : “Của ai?”

Lương Văn Thư : “Là của Bạch Vân Thâm ! Chính là người mà trước đây em đã thấy trong tạp chí tài chính, là người kế thừa mỏ dầu của ông nội, là đại gia dầu mỏ trẻ tuổi nhất lịch sử!”

“…”

Rõ ràng là Lương Văn Thư rất quan tâm đến Bạch Vân Thâm .

Bởi vì khi cô từ Cảng Thành chuyển đến thành phố Q, mục tiêu của cô chính là tìm một đại gia tương xứng để kết hôn.

Nhưng những đại gia nổi tiếng trên danh sách thì hoặc là tuổi đã có thể làm ba cô, hoặc là không đẹp trai.

Chỉ có Bạch Vân Thâm khiến Lương Văn Thư ấn tượng sâu sắc, hơn nữa anh còn vô cùng đẹp trai!
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 134: Chương 134



“Bạch Vân Thâm là con trai duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Bạch, nhưng anh lại chọn kế thừa ngành dầu mỏ của ông nội sau khi tốt nghiệp đại học, không đi làm ở Tập đoàn Bạch. Liệu có phải là công ty gia đình sẽ giao cho người ngoài không?”

Lương Văn Thư lắc đầu: “Anh nghĩ không phải đâu, hiện tại anh ấy kế thừa ngành dầu mỏ chắc chỉ để rèn luyện bản thân thôi, vì Tập đoàn Bạch là một đế chế thương mại khổng lồ được xây dựng qua nhiều thế hệ, làm sao có thể giao cho người ngoài được. Tương lai, chắc chắn Tập đoàn Bạch sẽ là của Bạch Vân Thâm .”

Bạch Vân Thâm hiện tại chưa có thông tin về hôn nhân, vẫn còn độc thân.

Lương Văn Thư ấn tượng sâu sắc với anh là vì cô ta nhìn thấy được tiềm năng và xu hướng trong tương lai của Bạch Vân Thâm .

Nếu có cơ hội, cô ta hy vọng có thể kết giao với Bạch Vân Thâm !

Khi rời khỏi Cảng Thành đến thành phố Q để học, Tống Hàn Yên, mẹ của Lương Văn Thư , đã từng nói rằng nếu có cơ hội, nhất định phải mở rộng mối quan hệ, chỉ có vậy mới có thể vững vàng trụ ở thành phố Q!

Tốt nhất là có thể làm quen với một vài ông lớn trong ngành kinh doanh, để sau này khi vào ngành giải trí, thì có thể nhận được sự hỗ trợ đắc lực.

Bởi vì ai cũng biết, nếu muốn thành công trong ngành giải trí, không có quan hệ và nền tảng thì chỉ dựa vào nỗ lực màm thôi. Không phải là nỗ lực không thể thành công, nhưng con đường chỉ có nỗ lực thôi chắc chắn sẽ rất khó khăn!

Có con đường tắt sao không đi chứ.

Tống Hàn Yên khi quyết định sinh Lương Văn Thư và Lương Thế Bách chính là muốn dựa vào Lương gia, “mẹ dựa vào con”, lợi dụng được quyền lực của con cái!

Lương Văn Thư , giống như Tống Hàn Yên, có tham vọng rất lớn.

“Nhánh thứ hai của Bạch gia , Bạch Chú cũng đang học ở trường T, quan hệ với Lương Trạch Tích rất tốt. Anh, Lương Trạch Tích ổn định hơn em ở thành phố Q, chúng ta chắc chắn phải tìm một con đường tắt mới có thể chiến thắng.”

Lương Thế Bách ngồi trên ghế: “Anh dự định học xong học kỳ sau rồi ra nước ngoài.”

Lương Văn Thư hơi ngạc nhiên: “Anh ra nước ngoài? Anh đã bàn với mẹ chưa?”

Lương Thế Bách nhìn ra biển xa, giọng nói bình tĩnh: “Lương Trạch Tích tốt nghiệp trước anh, vào công ty cũng trước anh. Nếu không tìm cách vượt mặt, cứ đi theo con đường bình thường, anh sẽ mãi không thể cạnh tranh dành với Lương Trạch Tích . Em không phải muốn vào ngành giải trí làm sao, mục tiêu của em không giống anh.”

Khi hai anh em cùng đến trường T học, Lương Thế Bách thực sự rất thích ngành tài chính.

Nhưng anh vừa về Lương gia , lại có quá nhiều ánh mắt đang theo dõi anh, nếu chọn ngành tài chính ngay lập tức sẽ rất dễ dàng bị nghi ngờ là có mục đích rõ ràng.

Vì vậy, Lương Thế Bách chọn ngành diễn xuất cùng Lương Văn Thư .

Nhưng học ngành diễn xuất thực sự là một việc lãng phí thời gian.

Đây chỉ là cách để Lương Thế Bách làm mờ đi sự chú ý của Lương gia mà thôi. Kỳ sau anh sẽ ra nước ngoài học tiếp ngành tài chính và sau đó sẽ quay lại mạnh mẽ hơn hiện tại.

“Văn Thư, anh đã bàn với mẹ từ lâu rồi, mẹ cũng đã giúp anh sắp xếp trường ở nước ngoài.”

Lương Văn Thư cụp mí mắt: “Được rồi, anh, vậy chúng ta cũng sẽ ít thời gian ở bên nhau hơn rồi.”

“Không sao đâu” Lương Văn Thư cười khẽ: “Em tin rằng, khi anh trở về sau vài năm, em đã là một ngôi sao lớn đứng dưới ánh đèn, ảnh hưởng của em chắc chắn sẽ giúp được anh rất nhiều.”

“Ừ.”

Hai anh em nhìn nhau một lúc, trong mắt đều tràn đầy tham vọng về tương lai.

Sau đó, Lương Thế Bách đứng dậy và rời đi.

Lương Văn Thư tiếp tục nằm trên ghế tắm nắng, trong đầu đang lên kế hoạch làm thế nào để quen biết Bạch Vân Thâm ...

……

Trên boong tàu.

Họ bắt đầu nướng thịt ăn.

Chu Hòe nói: “Trạch Tích, nếu Lương Văn Thư đang ở đảo bên cạnh, chắc Lương Thế Bách cũng ở đó, ậu không đi chào hỏi sao?”

Lương Trạch Tích cầm một xiên cánh gà, ánh mắt lạnh lùng, trả lời: “Không đi.”

Bạch Chú một tay mở lon nước ngọt nói chen vào: “Lương Thế Bách sau khi vào trường bị đối xử khá tệ, có thể kiên trì đến giờ cũng không phải là người thường.”

“Bạch Tử, hai anh em đó ở lớp của em, em thấy họ thế nào?”

Bạch Tử đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nghe xong câu hỏi của Bạch Chú, bình tĩnh nói: “Cùng hội cùng thuyền, người như cô ta chắc chắn không thể không có quan hệ tốt với Trầm Thanh Thanh , họ còn cùng tham gia câu lạc bộ múa, còn Lương Thế Bách , em không có ấn tượng gì đặc biệt về cậu ta, cậu ta khá khiêm tốn trong lớp.”

Tề Hàn nói: “Khiêm tốn chỉ có thể chứng tỏ cậu ta đủ kiên nhẫn, có thể bị bạn bè tẩy chay mà vẫn kiên trì học, điều đó cũng chứng minh cậu ta có sự nhẫn nại và lòng dạ mà người khác không có được.”

Lương Trạch Tích hoàn toàn đồng ý với lời nói của Tề Hàn .

Bạch Vân Thâm mang một ít cá đông lạnh đến, xiên lên que và đặt lên vỉ nướng.

“Các em đang nói gì thế?”

“Anh, chúng em đang nói về hai đứa con ngoài giá thú của Lương gia đấy.”

Bạch Vân Thâm ngồi xuống: “Ồ? Chúng nó làm sao?”

Bạch Chú lại bắt đầu nói đùa, hỏi: “ Anh Vân Thâm , nếu bác trai mang về hai đứa con ngoài giá thú tranh giành gia sản với anh, anh sẽ làm gì?”

Bạch Vân Thâm biểu cảm bình thản: “Trước khi chúng nó về, bác trai của cậu sẽ lên trang nhất báo thành phố trước, tiêu đề sẽ là 'Chủ tịch Tập đoàn Bạch ngoại tình, không chịu nổi tội lỗi nên quyết định tự sát, để lại di thư'.”

“…………”

“Trời ạ.”

Bạch Vân Thâm : “Cậu nghĩ mẹ anh có thể leo lên vị trí chủ tịch trong đoàn kịch nhờ vào cái gì? Những lời này cậu chỉ có thể nói trước mặt anh thôi nhé, nếu bị ba anh nghe thấy, ông ấy sẽ không vui đâu, còn cậu thì cũng đừng mong được yên ổn.”

Bạch Tử cười lớn: “Bố em nổi tiếng là người bị vợ quản lý chặt.”

Chỉ cần có thể kiểm soát được bản thân, thì sẽ không có chuyện con ngoài giá thú gì cả.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Dù có con ngoài giá thú đi nữa, trước khi xử lý chuyện con ngoài giá thú, người đầu tiên bị xử lý chính là Bạch Xuyên Hùng.

“Nhưng mà nói đi nói lại, trước khi Bạch Tử chưa về, anh thật sự không có ý định kế thừa tập đoàn gia đình. Lúc đó, ba mẹ anh nghĩ là, cổ phần sẽ được thừa kế, người có năng lực sẽ lên làm lãnh đạo.”

“Bây giờ Bạch Tử đã về, không chừng suy nghĩ của họ sẽ thay đổi.”

Bạch Chú hỏi: “Vậy trong tương lai công ty có giao cho Bạch Tử không?”

Bạch Vân Thâm đáp: “Không biết, có thể lắm, Bạch Tử còn nhỏ, để con bé học thêm vài năm nữa sau khi tốt nghiệp cũng không muộn.”

Trên boong tàu, khói từ vỉ nướng ngày càng lớn.

Ở phía xa xa, Lương Văn Thư cầm kính viễn vọng, luôn quan sát họ.

Khi trời bắt đầu tối, đèn trên chiếc du thuyền sáng lên, Bạch Chú không biết từ đâu kéo đến một chiếc loa, mở nhạc lên họ bắt đầu tiệc tùng.

Họ nhảy nhót trên boong tàu.

Ban đầu, khi họ ngồi xuống, Lương Văn Thư còn không thể nhìn rõ bóng người, nhưng giờ khi họ nhảy nhót trên boong, cô có thể mơ hồ thấy họ qua kính viễn vọng.

“1, 2, 3... Sáu người.”

“Người mặc áo khoác đen chắc chắn là Bạch Vân Thâm , còn mấy người đàn ông kia là ai, sao lại có cả một người phụ nữ...”

Lương Văn Thư càng nhìn càng thấy họ rất quen, nhưng tiếc là kính viễn vọng chỉ có độ phóng đại hạn chế, cô ta không thể nhìn rõ mặt họ.

Mặc dù không biết người phụ nữ đó là ai, nhưng Lương Văn Thư cảm thấy chắc chắn cô rất may mắn!

Ai có thể lên du thuyền của Bạch Vân Thâm chắc chắn là những người có điều kiện tương tự.

Người phụ nữ này có thể hòa nhập vào vòng tròn của họ, đủ chứng minh cô ấy không phải dạng bình thường.

“Quả thật là vận may tốt.”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 135: Chương 135



“Không có kính viễn vọng nào rõ hơn sao? Tôi nhìn không rõ.”

Lương Văn Thư tức giận nói với người giúp việc , rồi vứt kính viễn vọng lên bàn.

Người giúp việc khó xử nói: “Tiểu thư, trên đảo hiện tại chỉ có loại kính viễn vọng này thôi.”

Lý do lớn nhất là, nếu kính viễn vọng có độ phóng đại quá cao, thì không phải là quan sát mà là xâm phạm quyền riêng tư.

Vì các hòn đảo xung quanh đều là nơi ở của những người giàu có, nếu họ phát hiện ra ánh sáng phản chiếu từ kính viễn vọng, có thể sẽ bị coi là rình mò, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Lương Văn Thư cau mày: “Vậy phải làm sao? Tôi chẳng nhìn thấy gì cả!”

Người giúp việc nói: “Tiểu thư, nếu thật sự muốn nhìn rõ hơn, có thể ngồi ca-nô di chuyển đến gần du thuyền hơn một chút, có thể sẽ nhìn rõ hơn.”

“Đúng là một ý hay!”

Lương Văn Thư mắt lập tức sáng lên, đứng dậy, vội vàng ra lệnh cho người giúp việc : “Đi, đi mang ca-nô đến đây, tôi muốn đi ngay bây giờ!”

Người giúp việc vẫn còn ngần ngại: “Tiểu thư, thật sự muốn đi biển vào lúc này sao? Dự báo thời tiết chiều nay nói là có thể sẽ có bão đêm nay, thêm nữa gió giờ đã bắt đầu thổi...”

Lương Văn Thư trừng mắt nhìn: “Nói nhảm gì vậy, mau đi!”

“Vâng.”

Ca-nô chóng rời bến, Lương Văn Thư ngồi trên ca-nô, cầm kính viễn vọng.

Người điều khiển ca-nô ngồi trên ca-nô, còn người giúp việc đứng trên bờ nói: “Tiểu thư, tốt nhất là nên nhanh chóng quay lại, thời tiết có thể bất ngờ thay đổi, nếu bị mắc kẹt trên biển thì sẽ rất nguy hiểm!”

Lương Văn Thư không trả lời, rõ ràng là cô ta hoàn toàn không nghe thấy.

Chiếc thuyền nhỏ nhanh lao về phía du thuyền.

Lương Văn Thư không thể chờ đợi, vội vã cầm kính viễn vọng lên để quan sát, nhưng vẫn không thể nhìn rõ.

“Đi tiếp chút nữa, tôi vẫn không nhìn rõ.”

Người điều khiển thuyền nói: “Tiểu thư, nếu đi tiếp nữa, chúng ta sẽ vượt qua khoảng cách an toàn với đảo.”

Lương Văn Thư hối thúc: “Nhanh lên!”

Không còn cách nào khác, người điều khiển ca-nô đành phải cho thuyền tiếp tục tiến về phía du thuyền.

Khi khoảng cách gần hơn, hình ảnh trong kính viễn vọng cuối cùng cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Lương Văn Thư đứng dậy trên thuyền nhỏ, cầm kính viễn vọng lên xem, cô ta dừng lại nhìn kỹ, mắt trợn tròn.

Cùng với Bạch Vân Thâm trên du thuyền không chỉ có đám người của Tề Hàn mà còn… Bạch Tử!?

Lương Văn Thư bỏ kính viễn vọng xuống, nhanh chóng dụi mắt, cô ta nghĩ mình nhìn nhầm rồi, rồi lại lấy kính viễn vọng lên, nhìn kỹ lại một lần nữa. Quả thật, người đang cùng họ vui vẻ trò chuyện trên du thuyền là Bạch Tử!!

Là Bạch Tử!?

Chắc chắn là Bạch Tử!?

Lương Văn Thư không thể tin vào mắt mình, Bạch Tử sao lại có thể chơi chung với Bạch Vân Thâm và đám người đó?

Không thể nào... tuyệt đối không thể nào.

Cô lập tức lấy điện thoại gọi cho Trầm Thanh Thanh , nhưng do Trầm Thanh Thanh đang trên máy bay nên không nghe máy. May mà trên máy bay có Wi-Fi, cô có thể dùng WeChat để nhắn tin.

“Thanh Thanh , cậu có biết Bạch Tử đi đâu vào kỳ nghỉ hè không?”

Trầm Thanh Thanh đang selfie trên máy bay, chiếc vòng tay dưới ánh đèn mờ còn thêm phần đẹp mắt, cô ta không nhịn được mà chụp thêm vài tấm rồi định đăng lên vòng bạn bè.

Khi vừa chuẩn bị đăng, thì nhận được tin nhắn từ Lương Văn Thư .

Cô ta mở ra đọc, ngạc nhiên khi Lương Văn Thư lại hỏi về Bạch Tử.

Trầm Thanh Thanh : “Không biết, chắc là đi làm thêm ở quán cà phê thôi.”

Lương Văn Thư : “Không! Bạch Tử không làm thêm ở quán cà phê, cậu ta đi du lịch với bọn Chu Hòe và mấy người đó! Họ còn đến đảo nữa!”

Cái gì?

Trầm Thanh Thanh đọc xong tin nhắn, hoàn toàn choáng váng.

Không thể nào, Bạch Tử lấy đâu ra tiền mà đi du lịch? Ba mẹ của Trầm Thanh Thanh không hề cho cô tiền.

“Văn Thư , chắc cậu nhìn nhầm rồi, làm sao Bạch Tử lại đi du lịch ngoài đảo được.”

Lương Văn Thư thấy cô ta không tin, lập tức lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh về chiếc du thuyền trước mặt. Cô ta cố gắng dùng độ phân giải của điện thoại để chụp được vài người trên du thuyền, nhưng tiếc là độ phân giải của điện thoại không thể bằng kính viễn vọng.

“Lái thêm chút nữa, tôi không thể chụp được họ.”

Nhân viên lái ca-nô: “... Tiểu thư, thực sự không thể đi thêm nữa đâu, giờ chúng ta đã ở giữa biển rồi...”

Lương Văn Thư liếc mắt nhìn: “Anh sợ cái gì? Biển lặng như thế này, có giống sắp có bão không? Tôi bảo anh lái đi! Nhanh lên!”

“...”

Không còn cách nào khác, nhân viên lái ca-nô đành phải nghe theo và lái tiếp về phía du thuyền.

Khi có thể chụp rõ ràng bóng dáng trên boong tàu, Lương Văn Thư nhanh chóng chụp một bức ảnh và gửi cho Trầm Thanh Thanh .

Trên máy bay, tốc độ tải ảnh rất chậm, Trầm Thanh Thanh vừa đợi vừa lo lắng.

Làm sao Bạch Tử lại đi du lịch ngoài đảo được?

Không thể tin nổi...

Chắc chắn Lương Văn Thư nhìn nhầm rồi.

Khi ảnh tải xong, Trầm Thanh Thanh nhanh chóng mở ra xem.

Mặc dù Lương Văn Thư đã cố gắng chụp, nhưng do độ phân giải của điện thoại không đủ, chỉ có thể thấy những gương mặt mờ ảo.

Tuy nhiên, vì lòng căm thù Bạch Tử quá sâu sắc, Trầm Thanh Thanh vẫn nhận ra ngay người phụ nữ trong ảnh chính là Bạch Tử!

“Chắc mình không nói sai đâu, đây chính là Bạch Tử. Mình không thể chụp rõ, nhưng dùng kính viễn vọng ở đây có thể nhìn rõ lắm! Chính là Bạch Tử cùng với Chu Hòe , Tề Hàn , Bạch Chú, Lương Trạch Tích , và nhóm đó! Hơn nữa, chiếc du thuyền này chính là của Bạch Vân Thâm ! Bạch Tử sao có thể chơi chung với họ được chứ?”

Lương Văn Thư rất sốc.

Trầm Thanh Thanh càng sốc hơn!

Không thể nào, Trầm Thanh Thanh không thể nghĩ ra nổi, điều này sao có thể xảy ra?

Bạch Tử dù có quán cà phê, nhưng quán đó mới mở, kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Làm sao đủ tiền để đi du lịch ngoài đảo được?

Lương Văn Thư bắt đầu nghi ngờ liệu Bạch Tử có phải đang đi chơi cùng Chu Hòe không.

Trầm Thanh Thanh cảm thấy mặt lạnh đi, cô lập tức gõ trên điện thoại:

"Chắc chắn là lại đi chơi cùng Chu Hòe rồi!"

Nhưng Lương Văn Thư cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Bạch Vân Thâm mang họ Bạch, Bạch Chú cũng mang họ Bạch.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Họ mang cùng một họ với Bạch Tử!

Liệu Bạch Tử có phải là người trong Bạch gia không?

Lương Văn Thư cảm thấy khả năng này là khá cao.

"Chẳng lẽ cậu không nghĩ Bạch Tử có thể là người trong Bạch gia sao?"

Trầm Thanh Thanh trong lòng bỗng chốc chùng xuống, nhưng nhanh chóng xua tan suy nghĩ này:

"Văn Thư , cậu nghĩ nhiều rồi, trước đây mình và Chúc Tiểu Xuân cũng từng nghi ngờ Bạch Tử có thể là người trong gia tộc Bạch, nhưng tài liệu về Bạch gia đều công khai trên mạng, cậu thử tìm xem, Bạch gia đâu có cô con gái nào? Chỉ có con trai thôi!"

Câu này cũng có lý.

Bạch Vân Thâm là người duy nhất có thể kế thừa tập đoàn Bạch thị, Lương Văn Thư trước đây cũng đã tra cứu về Bạch Vân Thâm , cũng không thấy có thông tin nào nói anh có một người chị hay em gái.

Trầm Thanh Thanh lại tiếp tục gửi thêm tin nhắn:

"Hơn nữa, trước khi mình về Trầm gia , mình đã điều tra về ba mẹ ruột của chị ấy rồi, họ chỉ là những người dân trong một ngôi làng nhỏ, hoàn toàn không phải gia đình giàu có!"

"Văn Thư , cậu chắc chắn đang lo xa rồi, Bạch Tử chắc chắn là đi cùng với Chu Hòe và đám người đó, rồi mới quen biết Bạch Vân Thâm . Bạch Vân Thâm là anh họ của Bạch Chú, nếu có sự giới thiệu của Bạch Chú, thì không có gì lạ khi họ quen biết nhau."

Lương Văn Thư nhìn vào những lời Trầm Thanh Thanh viết, trầm tư suy nghĩ.

Cùng lúc đó, nhân viên lái thuyền đã nhận ra có điều gì đó không ổn với hướng gió, có vẻ như...

Cơn bão thực sự đã đến!
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 136: Chương 136



Lương Văn Thư từ nhỏ lớn lên ở cảng thành, không phải người Thành phố Q .

Mặc dù đã về Lương gia ở Thành phố Q , nhưng do cô là con gái ngoài giá thú của Lương Thế Bách , không được sự ủng hộ của các tiểu thư trong giới thượng lưu, nên rất khó để hòa nhập vào xã hội thượng lưu ở Thành phố Q . Nếu không, Lương Văn Thư cũng sẽ không chọn chơi cùng Trầm Thanh Thanh .

Cô từng nghĩ rằng việc hỏi Trầm Thanh Thanh sẽ có kết quả, vì Trầm Thanh Thanh tự xưng là em gái của Bạch Tử. Nhưng giờ Trầm Thanh Thanh lại khẳng định ba mẹ ruột của Bạch Tử là những người dân trong một ngôi làng nhỏ.

Lương Văn Thư cảm thấy trong lòng bối rối, không biết liệu có phải đúng như Trầm Thanh Thanh nói không?

Nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác như mọi chuyện không đơn giản như vậy...

"Tiểu thư! Tiểu thư, thời tiết trên biển thay đổi rồi, chúng ta mau đi thôi!"

Lương Văn Thư còn chưa nghĩ ra được gì.

Lời thúc giục của nhân viên lái ca-nô đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

"Thúc giục cái gì..."

Lương Văn Thư ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trước đó trên mặt biển có thể nhìn thấy ánh trăng, nhưng bây giờ cả vầng trăng đều bị mây đen che khuất. Ca-nô đang ở giữa biển, xung quanh hoàn toàn vắng vẻ và tối tăm, tạo cảm giác rất đáng sợ!

Trước đó sóng biển yên ả, nhưng giờ đây đã bắt đầu có dấu hiệu của cơn gió mạnh, những cơn gió ào đến khiến tóc của Lương Văn Thư bay loạn xạ, mặt biển bắt đầu nổi lên những đợt sóng nhỏ.

Lương Văn Thư ngồi gục xuống ghế, lòng cô lúc này sợ hãi vô cùng.

"Nhanh lên! Mau quay lại đi! Nhanh lên!"

Nhân viên lái ca-nô vội vã quay thuyền, hướng về đảo với tốc độ nhanh nhất.

Họ chưa đi được bao xa, thì bầu trời đột ngột vang lên một tiếng sấm lớn.

"RẦM——!"

Mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra sau lưng Lương Văn Thư .

Trên boong du thuyền, mọi người đang ăn đồ nướng và nghe nhạc cũng đã nghe thấy tiếng sấm rền vang đó.

Bạch Tử ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Anh, trời sắp mưa lớn rồi, chúng ta vào trong thôi."

Bạch Vân Thâm nhìn xung quanh vùng biển: "Quả thật trời sắp thay đổi, sóng biển bắt đầu dâng lên, gió cũng mạnh hơn. Chúng ta vào trong trước, tránh mưa. Nếu mưa quá lớn, tốt hơn là lên đảo trước."

Lương Trạch Tích đột nhiên nhìn thấy chiếc ca-nô ở giữa biển, ban đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi đến gần lan can nhìn kỹ thì quả thực là một chiếc ca-nô .

"Các cậu xem, có một chiếc ca-nô ."

Nghe thấy tiếng, Bạch Chú và Chu Hòe cùng đi tới.

"Ồ, quả thật có, ai mà dám đi ca-nô ra ngoài lúc này vậy chứ, trời đã tối rồi."

"Biển tối om, chẳng có gì hay để xem."

Bạch Tử cũng bước tới, tò mò nhìn lại: "Trên ca-nô hình như có người, có vẻ là một cô gái. Đi lấy ống kính viễn vọng xem thử."

Cô cầm kính viễn vọng nhìn về phía chiếc ca-nô .

Không ngờ, khi nhìn kỹ thì đó chính là Lương Văn Thư !

Bạch Tử: "Là Lương Văn Thư ."

Bạch Chú: "Đúng là Lương Văn Thư , Trạch Tích, là em gái cậu."

Lương Trạch Tích sắc mặt bỗng chốc trở nên trầm xuống: "Là em gái cậu!"

Bạch Chú: "Ha ha, đây chẳng phải là em gái cậu sao, tôi có nói sai đâu."

Tề Hàn lau tay rồi đến cạnh lan can, nhìn về phía chiếc ca-nô ở xa: "Muộn thế này, cô ấy đi ca-nô qua đây làm gì?"

Chu Hòe : "Chắc không phải muốn lên du thuyền của chúng ta chứ?"

Thời tiết trên biển thay đổi rất nhanh.

Lương Văn Thư đã ở trên đảo gần một tháng, bầu trời luôn yên bình, nhưng không ngờ đêm nay lại có gió mạnh.

Lương Thế Bách thấy trời ngoài kia thay đổi, liền nói với người giúp việc: "Đi gọi tiểu thư về đi, trời sắp mưa lớn rồi."

Người giúp việc hoảng hốt: "Thiếu gia, tiểu thư trước đó đã ra biển bằng ca-nô !"

"Cái gì!?"

"Sao không ngăn cô ấy lại?"

Người giúp việc : "Tôi không ngăn được, tôi đã bảo cô ấy đừng đi, nhưng cô ấy không nghe... Ôi, giờ thì sao đây? Nếu bị mắc kẹt trên biển thì làm sao?"

Lương Thế Bách lo lắng chạy ra ngoài, cầm kính viễn vọng quan sát tình hình trên biển.

Cơn mưa đến rất đột ngột, một đám mây chứa đầy mưa nhanh chóng tràn tới.

Cơn mưa to kèm theo sấm chớp lóe lên trong những đám mây đen.

Ngồi trên ca-nô , Lương Văn Thư lúc này hoảng sợ đến mức không ngừng thúc giục nhân viên lái ca- nô đi nhanh hơn.

"Nhanh lên chút nữa đi, trời mưa rồi!!"

Nhân viên lái ca- nô trong lòng mắng chửi.

Trước đó đã cảnh báo Lương Văn Thư đừng đi, cô cứ không nghe.

Người muốn đi là cô, yêu cầu đi nhanh cũng là cô, nếu có thể, anh ta thật sự muốn đá cô xuống biển!

...

Trên du thuyền.

"Quả nhiên mưa rồi, chúng ta vào trong thôi, đừng ở ngoài nữa."

Bạch Tử giơ tay lên đón những giọt mưa đang rơi xuống, quay lại nhìn về phía vùng biển phía sau.

Chỉ thấy vùng biển phía sau, cơn mưa đang đến với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt.

Chu Hòe : "Với tốc độ này, Lương Văn Thư chắc chắn sẽ bị ướt như chuột lột trước khi quay lại đảo."

Bạch Vân Thâm : "Vậy là người trước đó từ cảng thành trở về, có phải là cặp anh em kia không?"

Bạch Chú gật đầu: "Đúng, cô gái này là em gái trong cặp anh em đó."

Nhìn theo hướng chiếc ca-nô , có vẻ họ đang quay về đảo.

Bạch Vân Thâm suy đoán: "Với khoảng cách hiện tại của cô ấy với bờ, có lẽ chỉ bị mưa ướt thôi, không đến mức bị cuốn vào."

Lương Trạch Tích không nói gì, chuyển mắt đi chỗ khác: "Đi thôi, đừng để ý đến họ nữa, chúng ta vào trong trước."

Sau khi vào khoang khách, Tề Hàn lấy điện thoại ra kiểm tra dự báo thời tiết trong vài ngày tới. "Tôi thấy tốt hơn chúng ta nên lên đảo thôi, dự báo nói rằng sẽ có mưa trong suốt một tuần tới."

Bạch Vân Thâm : "Mưa cả tuần sao? Vậy thì chúng ta lên đảo thôi, dù chiếc du thuyền này đủ lớn, chúng ta không bị ảnh hưởng trên thuyền, nhưng ở đảo sẽ thoải mái hơn nhiều."

Nếu sóng biển và mưa lớn kết hợp với sấm sét, ở trên du thuyền vẫn sẽ rất đáng sợ, không bằng ở đảo sẽ yên tâm hơn.

Bạch Tử gật đầu: "Được rồi, vậy tranh thủ lúc chưa mưa to, chúng ta nhanh chóng quay lại."

Bạch Vân Thâm đi đến khoang điều khiển, thao tác một chút, sau đó cho chiếc ca-nô ẩn dưới du thuyền ra ngoài.

Họ sẽ ngồi ca-nô để quay lại đảo.

Tuy nhiên chiếc ca-nô này không giống với ca- nô của Lương Văn Thư . Lúc này, cơn mưa lớn và gió mạnh đã khiến Lương Văn Thư ngồi trên ca-nô ướt đẫm, trông cô như một con chuột lột.

Bạch Vân Thâm giới thiệu: "Ca-nô của anh có mái che, sẽ không bị ướt,c tốc độ cũng nhanh gấp ba lần ca-nô bình thường!"

Có nghĩa là, dù họ xuất phát ngay bây giờ, tốc độ đến đảo cũng sẽ nhanh hơn Lương Văn Thư rất nhiều.

Họ thông báo cho người ở đảo chuẩn bị xe đưa đón, rồi lên ca-nô và xuất phát.

So với Lương Văn Thư đang khốn khổ trên thuyền, họ thật sự như được hưởng đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.

Vì hướng đi giống nhau, ca-nô của Bạch Tử và cả nhóm sẽ phải đi ngang qua ca-nô của Lương Văn Thư .

Lương Văn Thư vừa che mưa, vừa thúc giục nhân viên lái ca-nô nhanh hơn.

Đột nhiên, một cơn sóng biển mạnh mẽ ập tới, làm ướt cả người Lương Văn Thư .

Cô ho sặc sụa:

"Cái quái gì vậy!"

Khi nhìn kỹ, thì ra đó là sóng do chiếc ca-nô của Bạch Tử tạo ra từ động cơ mạnh.

Nhìn thấy Bạch Tử và những người ngồi trên ca-nô không hề bị gió thổi, không bị mưa tạt, Lương Văn Thư tức giận đến run người.

"Chết tiệt! Chết tiệt!"
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 137: Chương 137



Mái của ca-nô được làm bằng kính đặc biệt.

Có thể nhìn rõ từ trong ra ngoài và từ ngoài vào trong.

Vì vậy, khi họ vượt qua thuyền của Lương Văn Thư , không chỉ Lương Văn Thư nhìn thấy Bạch Tử, mà Bạch Tử cũng nhìn thấy rõ ràng biểu cảm tức giận của Lương Văn Thư .

Bạch Tử bình tĩnh quay đầu, khuôn mặt không cảm xúc, không bị ảnh hưởng bởi cô ta.

Kiếp trước, Lương Văn Thư không phải là người của cô.

Kiếp này, đương nhiên cũng không thể là.

...

Họ đến đảo.

Nhân viên đã chuẩn bị ba chiếc xe chung chuyển, mang theo áo mưa, đưa tất cả mọi người về trang viên.

Còn ở phía bên kia đảo, Lương Thế Bách vẫn đang quan sát tình hình biển với kính viễn vọng.

Hai chiếc du thuyền lúc nãy, trong một chiếc có Bạch Tử và nhóm người kia, dĩ nhiên Lương Thế Bách cũng nhìn thấy.

Khi Lương Văn Thư đến bờ, toàn thân cô ướt sũng, người giúp việc vội vàng chạy lên dùng khăn tắm quấn quanh cô.

" Văn Thư , sao em lại ra biển vào lúc này?"

Lương Văn Thư tức giận đến mức không thở nổi, trong lòng không hề nhận ra sai lầm của mình, mà còn cảm thấy rất oan ức.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Anh à! Họ vừa phóng nước biển vào người em, em còn bị sặc nữa!"

Lương Thế Bách cũng đã nhìn thấy cảnh tượng đó trước đó.

Thực ra, chiếc ca-nô mà Bạch Tử và cả nhóm ngồi, với động cơ mạnh mẽ tạo ra tốc độ nhanh như vậy, việc tạo ra sóng biển là chuyện bình thường.

Liệu có phải họ cố tình không, cũng không thể nói rõ.

Có thể chỉ là Lương Văn Thư không may mắn, trúng phải sóng lúc đó.

Lương Thế Bách bất lực nói: "Về trước đi! Chờ một lát nữa mưa sẽ lớn hơn đó, đừng để bị cảm lạnh."

Nhưng Lương Văn Thư trong lòng lại nghĩ, cô và Tề Hàn , Bạch Chú không có thù oán gì, có lẽ chính là ý tưởng của Bạch Tử!

Chắc chắn là cô cố tình muốn làm bẽ mặt cô ta, muốn nhìn thấy cô ta thảm hại, đúng không!

Thật là ghê tởm, cái tên Bạch Tử này.

Khi trở về nơi ở, Lương Văn Thư thay một bộ đồ khác, vội vàng chạy đến phòng Lương Thế Bách để nói với anh về suy nghĩ của mình.

"Anh, em có một ý tưởng."

Lương Thế Bách đang đọc sách, trong video là các bài học về tài chính, anh đang tự học!

Khi thấy Lương Văn Thư vào, anh tắt video, điềm tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy?"

Lương Văn Thư trước đó đã suy nghĩ kỹ, cô cảm thấy chỉ nghe lời của Trầm Thanh Thanh là không đáng tin.

Bạch Tử có một thân phận rất đáng ngờ!

Nhớ lại vụ việc về nước hoa hoa hồng trước đó, lúc đó Lương Văn Thư đã có chút nghi ngờ về thân phận của Bạch Tử.

Nhưng lúc đó, Trầm Thanh Thanh đã đưa ra giả thiết nói rằng đó là quà mà Chu Hòe mua cho cô, rồi cho qua.

Cô không suy nghĩ kỹ.

Giờ suy nghĩ lại, cô càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Lương Văn Thư ngồi đối diện Lương Thế Bách , phân tích nói: "Anh, em nghĩ thân phận của Bạch Tử không đơn giản đâu!"

"Anh thử nghĩ xem, dù Bạch Tử thực sự là bạn gái của Chu Hòe đi nữa, dù Chu Hòe có thể đưa cậu ta đi chơi, nhưng làm sao Chu Hòe có thể dễ dàng giới thiệu cậu ta cho những người có thân phận như Bạch Vân Thâm được?"

Nếu ba mẹ của Bạch Tử là người nông thôn bình thường, thì rõ ràng không thể có mối quan hệ với một công tử nhà giàu như Chu Hòe được . Dù giờ đây họ có thể yêu nhau, nhưng tương lai cũng không thể kết hôn được.

Chu Hòe có thể không hiểu điều này sao?

Nhà giàu luôn coi trọng việc môn đăng hộ đối, ngay cả khi không môn đăng hộ đối thì cũng phải tìm một người phụ nữ có ảnh hưởng, có lợi cho gia đình.

Rõ ràng, tất cả những điều này đều không phù hợp với Bạch Tử!

Lương Thế Bách hiểu ý của Lương Văn Thư: "Ừm, rồi sao nữa?"

Lương Văn Thư: "Điều quan trọng là, Bạch Tử họ gì, họ Bạch!"

Lương Thế Bách khẽ rũ mắt: "Ý em là Bạch Tử cũng là người Bạch gia sao?"

Lương Văn Thư đập bàn: "Đúng!"

"Trước đây em đã hỏi Trầm Thanh Thanh , cậu ấy nói đã điều tra, ba mẹ ruột của Bạch Tử không phải là gia đình hào môn. Em cũng đã điều tra về Bạch Vân Thâm, theo tài liệu, Bạch Vân Thâm là con trai duy nhất! Không có em gái."

"Trước đây Bạch Tử còn gần gũi với Bạch Chú ở trường, vậy câu trả lời chỉ có thể là một thôi."

Lương Thế Bách nhìn Lương Văn Thư một cách nghiêm túc.

Lương Văn Thư chậm rãi nói: "Em nghi ngờ, Bạch Tử cũng là con riêng của Bạch gia ! Cậu ta là em gái của Bạch Chú!"

"…………"

Lương Văn Thư phân tích rất rõ ràng: "Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được chứ, Bạch Tử cũng họ Bạch, lại còn quan hệ gần gũi với họ, điều này chỉ có thể chứng tỏ họ có mối quan hệ không đơn giản, chính là quan hệ thân thích!"

"Giả sử cậu ta là em gái cùng cha khác mẹ của Bạch Chú , thì không phải Chu Hòe đưa cậu ta đi chơi, mà chính là Bạch Chú đưa cậu ta đi, Bạch Vân Thâm tính ra chính là anh họ của Bạch Tử!"

Lương Thế Bách : "...Em có chứng cứ không?"

Lương Văn Thư: "Không có, đây chỉ là suy đoán của em."

"Nhưng chỉ có đáp án này thôi, nếu Bạch Tử là em gái cùng cha khác mẹ của Bạch Chú , thì việc Chu Hòe ở bên cậu ta cũng hợp lý. Em nghĩ suy đoán của mình không sai đâu, Bạch Tử nhất định là người Bạch gia , trước đây nếu không có mối quan hệ và kênh mua thì cậu ta sẽ không thể nào mua được loại nước hoa đó."

Nếu Bạch Tử là con riêng của Bạch gia , thì Lương Văn Thư sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, và mọi thứ cũng sẽ rõ ràng hơn.

Lương Thế Bách ánh mắt trở nên trầm ngâm, nói: "Bạch Tử có phải con riêng hay không không quan trọng, quan trọng là, tốt nhất đừng gây thù chuốc oán với cô ấy."

Lương Văn Thư rất không hài lòng:"Một đứa con riêng, có họ Bạch thì đã cao quý lắm sao? Anh, em không chịu nổi cậu ta!"

Trước đây ở trường đã có không ít thù hận, giờ bảo không kết thù thì đã muộn rồi.

Lương Thế Bách : "Văn Thư, dù sao Bạch gia cũng là công ty đầu ngành ở Thành phố Q , có thêm bạn bè thì thêm đường đi."

Lương Văn Thư khinh thường nói: "Hứ, chỉ dựa vào cậu ta à?"

"Đừng nói là Bạch Tử, cho dù là Bạch Chú cũng chỉ là nhánh phụ của Bạch gia thôi, người thực sự quan trọng là Bạch Vân Thâm! Bạch Vân Thâm mới là người đáng kết giao. Thôi, anh đừng quản em, em tự biết rõ."



Bên kia, trên đảo.

Bạch Tử và những người khác đã trở về biệt thự.

Bạch Tử tắm xong, trước khi trời mưa, người giúp việc đã mang lồng chim từ ban công vào trong phòng.

Dưới lầu, người giúp việc đã làm xong bánh ngọt, một người giúp việc mang lên cho Bạch Tử.

"Tiểu thư, xin mời dùng."

"Cảm ơn."

Cầm miếng bánh vào phòng, lúc này trời đang mưa, trong phòng đang chiếu phim, vừa thưởng thức bánh ngọt vừa xim phim, cảm giác tuyệt vời biết bao!

Tuy nhiên, trước khi ăn bánh, Bạch Tử muốn tìm một bộ phim kịch tính!

Cô cầm điều khiển tìm kiếm phim ma, trong lúc tìm, Bạch Tử không để ý rằng chiếc bánh trên bàn đã bị Hera lén lút mổ.

Hera mổ một miếng bánh, cảm thấy rất ngon!

Nó mổ nhanh hơn.

Khi Bạch Tử tìm được bộ phim ma, quay lại thì thấy chiếc bánh bị mổ tơi tả.

"Hera!!"

"Chíp——"

Bạch Tử đi đến, nhốt nó vào lồng.

"Sao lại lén chạy ra ngoài, còn ăn bánh của tao nữa! Giờ tao chẳng ăn được nữa rồi."

Bạch Tử tiếc rẻ lau chùi kem trên bàn, rồi mang đĩa bánh ra ngoài, chuẩn bị thay một chiếc khác.

Nhưng cô quên mất bộ phim ma cô vừa tìm xong đang chiếu dở.

Bạch Tử vừa ra ngoài, thì Bạch Chú từ phòng đi ra, định tìm Bạch Tử chơi trò chơi bàn, thấy cửa không đóng, anh gọi một tiếng rồi đi vào—
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 138: Chương 138



"Bạch Tử ?"

"Ra ngoài chơi đi? Em ngủ chưa?"

Bạch Chú đi vào trong phòng, nhìn quanh một lượt, không thấy Bạch Tử, chỉ thấy chiếc lồng chim trên bàn.

Phim ma được chiếu trực tiếp từ điện thoại của Bạch Tử lên tường, trong phòng sáng quá, Bạch Chú không chú ý đến tường.

Trong lồng chim, Hera đang chỉnh lại lông của mình.

Bạch Chú đi đến trước lồng, dùng cây gỗ nhỏ bên cạnh chọt nhẹ vào Hera: "Chủ nhân của mày đâu? Sao chỉ có mỗi mày ở đây?"

"Chíp——"

Hera đột nhiên kêu lên một tiếng.

"Ùm ùm ùm ùm ùm ùm ——"

Đột nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía sau, giống như có ai đó đang khóc.

Bạch Chú ngây người một lúc, quay đầu lại nhìn, không thấy gì khác thường, chỉ thấy cửa sổ không đóng kín, gió và mưa ngoài trời thổi làm động rèm cửa. Anh tiến lên đóng cửa sổ lại.

"Chíp——"

Hera lại kêu một tiếng.

Bạch Chú : "Mày kêu cái gì mà ồn thế, phiền c.h.ế.t đi được, tao ra ngoài đây…"

"Á á á á á á á——"

Lần này, tiếng hét mà Bạch Chú nghe thấy rất rõ ràng.

Lông gáy của anh dựng đứng, cả người nổi da gà.

Ngay sau đó, anh quay đầu lại và nhìn thấy màn hình trên tường chiếu cảnh kinh dị từ bộ phim ma, một khuôn mặt bóng ma hiện lên—

"Á!"

Bạch Chú giật mình hét lên một tiếng.

Ngay lúc này, Bạch Tử cầm chiếc bánh mới lên tầng, đi đến chân cầu thang thì nghe thấy tiếng hét của Bạch Chú , vội vàng quay lại phòng.

"Anh?"

Bạch Chú đi đến cửa, suýt nữa thì đụng phải Bạch Tử đang cầm bánh trong tay.

"Ôi!" Bạch Chú kịp thời dừng lại "Bạch Tử , sao em lại ra ngoài? Em ra ngoài từ lúc nào vậy?"

Bạch Tử: "Em xuống lầu để lấy bánh, anh tìm em có chuyện gì không?"

Bạch Chú vỗ vỗ ngực, "Em ra ngoài thì ra, nhưng sao không tắt bộ phim ma đi, anh bị dọa c.h.ế.t khiếp, tim anh suýt rớt luôn rồi đây. Anh ra đây là muốn rủ em cùng xuống phòng giải trí chơi trò chơi đấy."

"Anh bị dọa à? Ha ha ha..."

Bạch Tử cười lớn: "Được rồi, anh xuống trước đi, em mặc áo khoác rồi sẽ xuống ngay."

"Được, thật đúng là, em là con gái mà không ngờ lại thích xem phim ma thế..."

Bạch Chú vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài.

Bạch Tử bước vào phòng, tạm dừng bộ phim, rồi mặc một chiếc áo khoác, lại mang bánh xuống lầu.

Hera ngồi quan sát cả quá trình, thấy Bạch Tử ra ngoài, liền kêu mấy tiếng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

...

Bạch Tử xuống lầu, vào phòng nghỉ.

Mọi người đều tập trung ở đó.

Bạch Vân Thâm đang đứng bên cửa sổ.

Phòng nghỉ có cửa sổ vòm, trên bệ cửa sổ có vài chiếc gối ôm, gió mưa ngoài trời nhìn từ trong phòng thật sự rất kinh hãi.

"Mưa càng lúc càng lớn, không phải là điềm tốt."

"Nếu thực sự mưa suốt cả tuần, có thể sẽ gây ra sóng thần."

Bạch Vân Thâm có vẻ lo lắng.

Chu Hòe cầm cốc nước trái cây bước tới bên cạnh Bạch Vân Thâm , nói: "Nếu xảy ra sóng thần, chẳng phải chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây sao?"

Bạch Vân Thâm : "Không chỉ vậy, có thể còn bị ngập, nhưng điều cần lo không phải là chúng ta, mà là đảo bên cạnh. Địa chất đảo đó không ổn, nếu sóng thần thật sự xảy ra, có thể sẽ sụp đổ."

Nghe vậy, Lương Trạch Tích ngồi trên sofa bên cạnh nhíu mày lại.

Bạch Chú bước tới vỗ vỗ vai Lương Trạch Tích : "Em gái và em trai của cậu vẫn còn ở trên đó."

Lương Trạch Tích không nói gì.

Bạch Tử đặt bánh lên bàn, ngồi xếp chân trên thảm, thong thả nói: "Nếu đảo bị sụp, họ sẽ gặp nguy rồi. Anh Trạch Tích, anh không giúp họ sao?"

Lương Trạch Tích thật sự không muốn giúp.

Nhưng đây không phải chuyện anh có muốn hay không.

Dù sao, Lương Văn Thư và Lương Thế Bách đều là người trong gia đình Lương, dù là con ngoài giá thú, nhưng giờ đã quay về Lương gia, ông Lương cũng gián tiếp công nhận thân phận của họ. Nếu có chuyện xảy ra, ông Lương biết Lương Trạch Tích ở đây mà không ra tay giúp đỡ, chắc chắn sẽ nổi giận.

Hơn nữa, nếu họ c.h.ế.t thì còn đỡ.

Đáng sợ là nếu họ không chết, quay lại rồi phản bội Lương Trạch Tích , lúc đó anh sẽ khó mà giải thích được.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Lương Trạch Tích trong lòng cực kỳ bực bội.

"Đợi đến lúc đó sụp đổ rồi nói sau, trời muốn lấy mạng họ, ai mà ngăn được?"

"Chỉ có thể xem vận mệnh của họ thôi."

Phòng nghỉ có rất nhiều trò chơi, còn có một bàn bi-a.

Người giúp việc còn mang đến một chai rượu vang, cùng vài chiếc cốc.

Bạch Tử ăn bánh, mọi người bắt đầu chơi bi-a, còn Bạch Vân Thâm thì đang gọi điện.

Bạch Tử mang bánh đi vòng quanh, rồi phát hiện ra phía sau phòng nghỉ có một phòng e-sports.

Cô quay đầu lại hỏi Bạch Vân Thâm : "Anh ơi, phòng e-sports này còn dùng được không? Mưa lớn như thế chắc không có internet nhỉ?"

Bạch Vân Thâm che điện thoại, trả lời Bạch Tử: "Có mạng."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trước khi sửa sang đảo, họ đã tính đến thời tiết của đảo, nên đã làm những xử lý đặc biệt.

Trừ khi có sóng thần thật sự, đảo bị ngập, nếu không thì chắc chắn sẽ có mạng.

Bạch Tử vào phòng e-sports nhìn một lượt, thiết bị ở đây đều rất tốt, màn hình rất lớn, cảm giác rất hiện đại, mang phong cách cyberpunk.

Nghĩ đến việc họ đang chơi bi-a ngoài kia, Bạch Tử quyết định kéo ghế ngồi trong phòng và chơi game.

Cô mở máy tính và lướt qua một lượt.

Có rất nhiều game hot, trong đó "TY" đã thu hút sự chú ý của Bạch Tử.

Thời trung học, Bạch Tử cũng giống như bao đứa trẻ cùng lứa, rất thích chơi game.

Nhưng sau đó, vì muốn thi vào Đại học T, cô đã bỏ game và tập trung học hành.

Cuối cùng, với thành tích xuất sắc, cô được Đại học T tuyển vào. Cô đã nghĩ rằng, sau khi vào đại học, sẽ dành thời gian để chơi game lại.

Nhưng không ngờ, trước khi cô lên đại học, thì Trầm Thanh Thanh đã quay lại.

Kể từ đó, thời gian rảnh trong những năm đại học của cô đều dùng để làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, hoàn toàn bỏ qua việc chơi game, cho đến khi qua đời, Bạch Tử không còn tìm được thời gian để quay lại với những khoảnh khắc vui vẻ đó.

Nghĩ lại, giờ cô thấy rất nhớ nhung những ngày ấy.

"TY" là một trò chơi MOBA.

Trong kiếp này, tài khoản của cô có lẽ chỉ mới ngừng hoạt động hai năm.

Nhưng hiện tại, khi ngồi trước màn hình máy tính, Bạch Tử chỉ biết, không phải chỉ hai năm, mà là cả một kiếp người đã trôi qua.

Giao diện game đã thay đổi hoàn toàn, cách chơi cũng được cập nhật.

Nhưng may mắn là, cốt lõi của trò chơi vẫn giữ nguyên, Bạch Tử chỉ cần chút thời gian làm quen là đã nhanh chóng nắm lại.

Trước đây, tài khoản của Bạch Tử từng nổi tiếng, nhưng giờ đã rớt xuống cuối bảng. Tuy vậy, cô vẫn tự tin rằng trình độ của mình không hề tương xứng với thứ hạng đó!

Cô quyết định bắt đầu một trận đấu.

Lập tức, một trận đấu "hủy diệt hồ cá" bắt đầu!

...

Ở phía bên kia.

Trong phòng.

Lương Văn Thư và Trầm Thanh Thanh vừa kết thúc cuộc gọi video, chuẩn bị cùng Trầm Thanh Thanh và Lâm Vân, thành viên trong câu lạc bộ nhảy, chơi game cùng nhau.

"Văn Thư, cậu là người chơi giỏi nhất trong nhóm chúng ta, cậu đi rừng đi! Dẫn chúng mình bay cao nào!"

"Ôm chân, ôm chân!"
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 139: Chương 139



Lương Văn Thư trong lòng có chút đắc ý: "Thật ra mình chơi cũng không giỏi lắm, chỉ ở mức bình thường thôi, nếu các cậu muốn chơi thì cùng nhau chơi nhé!"

"Đừng khiêm tốn nữa mà."

"Mình biết cậu chơi giỏi mà, con gái chơi những tướng đó thật sự rất tuyệt vời, đâu giống mình chỉ biết chơi mấy tướng yếu yếu, ha ha ha..."

Ba người vừa kết nối mic vừa vào trận đấu.

Trùng hợp thay, Bạch Tử cũng vừa ăn bánh vừa ấn bắt đầu tìm trận đấu!

Bánh ngọt thơm ngon tan ngay trong miệng, Bạch Tử vô cùng hào hứng.

Đây là trận game đầu tiên của cô sau bao nhiêu năm, chắc chắn cô sẽ chơi thật "thăng hoa"!

Không biết liệu cô còn tìm lại được cảm giác chơi game ngày xưa không.

Hai trận đầu sẽ đánh "tìm trận", khi nào cảm giác tay lại vào thì mới đi đánh rank, hiện tại thì trình độ của cô không hợp với rank này rồi!

Chỉ mất một giây để tìm trận, tất cả đều sẵn sàng.

Bạch Tử có thể đảm nhận mọi vị trí.

Sau khi tất cả các đồng đội đã chọn vị trí, cô nhìn thấy còn một vị trí ở đường giữa và tùy tiện chọn một tướng dễ chơi, có thể kết liễu đối phương ngay lập tức.

...

Bên phía Lương Văn Thư .

Cô chọn đi rừng, Trầm Thanh Thanh chọn đường giữa, Lâm Vân chọn hỗ trợ.

Tất cả đã chọn xong vị trí, trận đấu bắt đầu tải.

Trầm Thanh Thanh nhìn vào ID đối phương và cười nói: "Mọi người nhìn kìa, ID của người chơi đường giữa đối phương buồn cười quá."

「Tôi là cậu sáu của bạn」

Lâm Vân : "ID này nhìn kiểu gì cũng là con trai, lại còn không có skin nữa, tsk."

Lương Văn Thư dùng tài khoản đã có đầy đủ skin, còn Trầm Thanh Thanh trước đây không có tài khoản nào, nên đã bỏ tiền mua một tài khoản full skin.

Tài khoản của Lâm Vân không phải là full skin, nhưng cũng có khá nhiều, nên khi nhìn vào lần đầu tiên, cô nhận ra ngay rằng đường giữa bên kia không có skin nào.

Thật trùng hợp, người chơi đường giữa với ID "Tôi là cậu sáu của bạn" chính là Bạch Tử.

Thực ra tài khoản của Bạch Tử trước đây cũng có khá nhiều skin. Nhưng do đã hai năm không chơi game, dù cách đây hai năm tài khoản của cô có thể coi là full skin, nhưng với khoảng thời gian dài như vậy, những skin mới ra sau này cô đều không mua, thành ra giờ đây nhìn như không có skin.

Trận đấu tải xong, trò chơi bắt đầu.

Bạch Tử đặt chiếc dĩa xuống, tập trung vào chơi game.

Trong ký ức của Bạch Tử, cô đã rất lâu rồi không chơi game này, nên ban đầu di chuyển không được tốt lắm. Khi dọn lính, cô ăn phải mấy chiêu của đường giữa bên kia và phải quay về hồi máu.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trầm Thanh Thanh đã chế nhạo không ít lần trong voice chat, nói rằng đường giữa bên kia ngốc nghếch, chẳng khác gì rô bốt.

Có lẽ vì quá tự tin, cô trực tiếp gõ vào game:

"Cậu giống rô bốt thật đấy, lính còn không tranh được, ngốc quá ha ha ha…"

Bạch Tử mím môi, không để ý đến lời chế nhạo, mà chỉ liếc qua ID của cô.

"Thanh Thanh Siêu dễ thương "

Chậc.

"Thanh Thanh siêu dễ thương?"

"Đặt cái ID xui xẻo như vậy, xem ra không g.i.ế.c cậu là không được rồi."

Dọn xong đợt lính tiếp theo, Bạch Tử núp trong bụi cỏ, thấy đối phương đến liền tung hết kỹ năng lên người cô ta.

Trầm Thanh Thanh bực mình mắng:

"Chết tiệt!"

Máu còn ít ỏi, cô chỉ có thể chạy về trụ, co ro uống máu.

Sau đó, Bạch Tử di chuyển sang đường khác hỗ trợ, giúp người đi rừng lấy được chiến công đầu, rồi vui vẻ quay lại đường giữa ăn lính.

Lương Văn Thư chơi vị trí đi rừng, vừa định ăn rồng thì bị Bạch Tử phát hiện, đành phải bỏ dở.

Trầm Thanh Thanh còn nửa m.á.u nhưng không chịu về nhà, bị Bạch Tử dứt điểm chỉ với một chiêu.

Trầm Thanh Thanh tức giận chửi bới:

"Có giỏi thì đừng núp trong bụi nữa! Thật đê tiện!"

Bạch Tử vẫn phớt lờ, tiếp tục đi hỗ trợ đường khác, rồi phối hợp với rừng ăn rồng.

Lương Văn Thư cũng vừa ăn được một con rồng, định đi trộm bùa thì bị Bạch Tử đánh gần hết máu, người đi rừng bên Bạch Tử đến kịp lấy được mạng của cô.

Lương Văn Thư cũng hơi nổi nóng, nói:

"Đường giữa này thật ra chơi khá có ý thức, không giống người mới."

Trầm Thanh Thanh và Lâm Vân đều ở bậc rank thấp, chỉ có Lương Văn Thư là rank cao nhất. Theo lý thuyết, ở mức rank này, Lương Văn Thư hoàn toàn có thể thắng dễ dàng, nhưng không ngờ lại gặp phải một đường giữa có ý thức cao.

Cứ thế qua lại.

Trầm Thanh Thanh dần dè dặt hơn, sợ lại bị núp bụi, nên không dám đi hỗ trợ đường khác.

Nhịp độ hoàn toàn nằm trong tay Bạch Tử. Cô càng chơi càng tìm lại cảm giác, liên tục hạ gục đối thủ, nhanh chóng đẩy nát hai trụ.

Lương Văn Thư một mình không thể gánh nổi, nói:

"Thanh Thanh, cậu làm ơn di chuyển đi chứ? Sao cứ đứng mãi ở đường giữa vậy?"

Trầm Thanh Thanh :

"Mình chẳng phải sợ bị núp bụi sao, được rồi được rồi, mình đi hỗ trợ đây."

"Á!!"

Không ngờ, vừa chuẩn bị đi hỗ trợ, cô đã bị Bạch Tử dứt điểm trong một chiêu.

Trầm Thanh Thanh nhìn màn hình đen thui trước mặt, tức điên người, gõ chữ mắng Bạch Tử:

"Cậu bị bệnh à!"

"Ngoài núp bụi và đánh lén ra, cậu còn biết làm gì nữa không?"

Bạch Tử vẫn không đáp, chỉ tập trung điều khiển nhân vật, nắm nhịp độ trận đấu.

Ăn rồng xong, trong một pha giao tranh tổng, bên đối phương bị đánh tan tác.

Lương Văn Thư cảm thấy bất lực, cô thực sự không gánh nổi nữa. Đường giữa không gây được sát thương, hai đường còn lại thì liên tục mất nhịp, kinh tế của cô cũng không phát triển nổi, chẳng làm được gì cả!

Khi cô chơi đi rừng, đã ba lần bốn lượt bị Bạch Tử ngắt quãng.

Sau vài lần như vậy, Lương Văn Thư cũng bắt đầu tức giận, gõ chữ mắng: "Đường giữa bên kia thật bẩn thỉu!"

Bạch Tử vừa thao tác, vừa nhìn thấy đối phương bị phá phòng thủ, tâm trạng vô cùng phấn khởi.

Lại có một pha giao tranh nữa, Bạch Tử vì vào trước và hạ gục được người duy nhất có thể gây sát thương của đối phương, Lương Văn Thư, nhưng cô đã phải chịu vô số sát thương và c.h.ế.t một lần duy nhất.

Là Trầm Thanh Thanh đã g.i.ế.c cô.

Trầm Thanh Thanh nhìn thành tích của mình chỉ có 1/10 mà vui mừng khôn xiết, vui vẻ từ tận đáy lòng.

"Ha ha ha ha, c.h.ế.t rồi à! Đáng đời!!"

Nhưng ngay sau khi cô ta vừa nói xong câu này, thì trụ nhà chính của họ đã bị phá.

Bạch Tử tâm trạng rất tốt, dù c.h.ế.t cũng còn thời gian để trả lời tin nhắn của đối phương.

"Không phải tôi nói đâu, rải một ít gạo lên màn hình cũng chơi game tốt hơn các cậu mấy người. Cậu là trẻ mẫu giáo à? Đối phương đi rừng là học sinh cấp hai, mấy người cộng lại còn không đủ chín năm giáo dục bắt buộc đâu!"

"Thanh Thanh siêu dễ thương": "Cậu nói cậu đấy, đồ ngu!"

"Tôi là cậu sáu của bạn": "Cậu là phế vật, ngay cả lính cũng còn hữu dụng hơn cậu. Nếu là tôi thì đã out game từ lâu rồi, đánh nhau như kiểu ăn thuốc bổ, ha ha ha ha..."

Trầm Thanh Thanh tức đến mức suýt chết, đang gõ chữ thì đột nhiên màn hình của cô ta bị sập, Crystal nổ tung.

Trong khi họ đang chửi nhau, đồng đội của họ đã rất tận tình đẩy trụ nhà chính của đối phương.

Trận đấu thắng!

Bạch Tử nhìn vào biểu tượng chiến thắng trên màn hình mà vui mừng khôn xiết.

Trầm Thanh Thanh vẫn chưa cảm thấy hết giận, nói: "Không được, tức c.h.ế.t mình rồi, mình phải kéo cậu ta vào đây để mắng một trận!"

Lương Văn Thư thoát ra, mở trang cá nhân của đối phương "Tôi là cậu sáu của bạn" và nhìn vào hồ sơ của đối phương.

Không xem thì thôi, xem xong thì giật mình.

Họ tưởng người này là nam, ai ngờ lại là nữ!

Hơn nữa, rất nhiều anh hùng trên trang cá nhân đều có quốc tịch!

Mặc dù mấy quốc tịch đó đã lâu rồi, hiện giờ cô đang ở bậc rất thấp, rõ ràng là không chơi game thường xuyên.

Không ngờ lại có thể chơi tốt như vậy, hóa ra trước đây cô là người chơi quốc gia!

"Chết thật, cậu ta là người chơi quốc gia! Mà còn là nữ nữa!"

Lâm Vân: "Không trách được, nữ mà lại đểu thế này!"

Trầm Thanh Thanh chua chát nói: "Nữ thì sao, cậu ta vốn đã đểu như vậy, chơi giỏi ai biết có phải là cậu ta chơi không? Nếu cậu ta từng là người chơi quốc gia, sao giờ lại tụt hạng thế này? Chắc chắn là cậu ta dụ dỗ mấy thằng đàn ông cho họ chơi hộ, giờ mấy thằng đó không còn, cậu ta chỉ có thể dậm chân ở bậc này thôi!"
 
Back
Top Bottom