Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 450: Chương 450



Triệu Thiết Đản hít mũi, cậu bé biết mình sai rồi, hơn nữa Tiểu Béo và những người khác còn nói không chơi với cậu bé nữa.

Nghĩ đến đây, Thiết Đản càng buồn hơn, lại há miệng khóc.

Đội trưởng Triệu đau đầu vì tiếng khóc củacháu trai: “Được rồi, đừng khóc nữa!”

Tiếng khóc của Triệu Thiết Đản dừng lại, đôi mắt đẫm lệ liếc nhìn đội trưởng Triệu, phát hiện sắc mặt ông không còn đáng sợ như trước.

Trong lòng có thêm chút tự tin, lại tiếp tục òa khóc, cậu bé muốn khóc!

Điền Xuân Nga rất đau lòng, đội trưởng Triệu nói: “Đều là bà chiều hư nó!”

...

Nhà họ Cố.

Cố Sương vừa ăn sáng xong, Tuế Tuế vui vẻ ngồi xổm trên đất v**t v* con chó, tay không biết nặng nhẹ, đã giật mất không ít lông của Tia Chớp.

Cố Sương nhìn Tia Chớp không nhúc nhích mặc cho Tuế Tuế giật lông, ngồi xổm xuống v**t v* đầu nó, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tuế Tuế, phủi sạch lông chó trên tay cô bé.

“Bảo bối, vuốt nhẹ thôi, đừng giật, Tia Chớp sẽ đau.”

Tuế Tuế chớp chớp mắt, cẩn thận v**t v* lông Tia Chớp, rồi nhìn Cố Sương.

TBC

Cố Sương gật đầu: “Đúng rồi, như vậy đấy.”

Tuế Tuế vui vẻ cười, Cố Sương cũng không nhịn được mà cười theo.

Lúc này, cửa có tiếng động, Cố Sương nhìn sang, không khỏi ngẩn ra.

Thiết Đản nắm chặt vạt áo, thấy Cố Sương nhìn mình, cậu bé ngập ngừng bước vào.

“Cái kia, cháu đến đền tiền ạ...” Thiết Đản mở to mắt, vẻ mặt chân thành nói.

Cố Sương nhìn mặt cậu bé, sao cô thấy qua một ngày, vết thương trên mặt cậu bé có vẻ nghiêm trọng hơn nhỉ?

Triệu Thiết Đản không để ý đến ánh mắt của Cố Sương, nói xong liền cúi đầu lục tiền trong túi.

“Này, cho cô!” Triệu Thiết Đản lấy ra một đống tiền giấy, nhét hết vào tay Cố Sương.

Cố Sương đếm thử, đưa lại một đồng, có thể mua hơn một cân thịt để bồi bổ cho Sáng Sáng, cũng được.

Triệu Thiết Đản cũng bị thương khá thảm, một đồng thì một đồng.

Cô hỏi: “Sao lại là con đến?”

Thiết Đản nói thẳng: “Bọn họ không muốn đến nên cháu tự đến!”

Cố Sương nhìn cậu bé, ừ một tiếng, nhận tiền là được.

“Được rồi, tiền đã nhận, con về đi.” Cố Sương nói.

Triệu Thiết Đản mím môi, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Cố Sương nhìn cậu bé, hỏi: “Sao thế, còn chuyện gì à?”

Triệu Thiết Đản ừ một tiếng, nhìn Cố Sương, không nhịn được nói: “Cái kia, Sáng Sáng và Tiểu Bảo có thể tha thứ cho cháu, cho cháu chơi cùng không ạ?”

Bà Cố từ trong bếp đi ra, nghe thấy lời này thì nhìn Triệu Thiết Đản, không nói gì rồi quay vào nhà.

Cố Sương nghe lời Triệu Thiết Đản nói, vẻ mặt không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Chuyện này thì con phải hỏi Sáng Sáng và Tiểu Bảo, xem các bạn có muốn tha thứ cho con, chơi với con không, nói với cô cũng vô ích.”

“Hả?” Triệu Thiết Đản hơi thất vọng, không nhịn được nói: “Sáng Sáng và Tiểu Bảo ở đâu ạ, cháu có thể hỏi các cậu ấy không?”

“Bọn nó chắc đang chơi ở nhà Tiểu Béo, con có thể đến đó tìm.”

Triệu Thiết Đản nhìn Tuế Tuế, thờ ơ ồ một tiếng, nói: “Vậy cháu đi hỏi các cậu ấy vậy...”

Đôi mắt to tròn trong veo của Tuế Tuế nhìn Triệu Thiết Đản, ánh mắt tò mò, Triệu Thiết Đản chớp chớp mắt, hơi đỏ mặt.

Cố Sương: “...”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 451: Chương 451



Cô mỉm cười, nói: “Được, con đi đi.”

Triệu Thiết Đản quay người định đi, vừa nhấc chân lên thì nhớ ra điều gì đó, lại quay lại.

“Cái kia, nếu bọn nó không đồng ý, cháu có thể chơi với cô không?” Triệu Thiết Đản vừa nói vừa bứt ngón tay, ngượng ngùng nói.

Cậu bé thấy mẹ Tiểu Bảo khá đẹp, lại dịu dàng, còn có một cô con gái xinh xắn.

Chỉ là hình như cô Cố Sương cũng thích lừa người, hôm qua nói cậu ta trả lời được câu hỏi thì sẽ cho kẹo, kết quả lại lừa cậu ta.

Triệu Thiết Đản ban đầu rất buồn, sau đó nghĩ lại thì cậu ta cũng mắng cô rồi, coi như hòa nhau đi.

Cố Sương: “?”

Cậu nhóc này, nói mấy lời này, bà nội và mẹ cậu ấy có biết không?

“Con muốn chơi gì với cô?” Cố Sương hỏi.

“Lúc rảnh rỗi, cháu sẽ đến chơi với cô, cô muốn chơi gì cũng được, cháu đều có thể chơi.” Triệu Thiết Đản hào phóng nói: “Cháu, cháu còn có thể giúp cô trông em nhỏ!”

Ánh mắt Triệu Thiết Đản nhìn Tuế Tuế, còn có con ch.ó dưới chân cô bé, đột nhiên có chút hâm mộ Sáng Sáng.

Cậu bé thường thấy Sáng Sáng dắt con ch.ó lớn màu trắng này đi chơi trong làng, oai phong lắm.

Đáng tiếc là quan hệ của cậu bé và Sáng Sáng không tốt lắm, sau khi đánh nhau hôm qua, quan hệ của hai người càng tệ hơn.

Tiểu Béo và những đứa khác đều nói sau này sẽ không chơi với cậu ta nữa, Triệu Thiết Đản rất buồn.

Cậu bé không còn bạn bè nào nữa rồi.

“...” Cố Sương nghe lời Triệu Thiết Đản nói, rơi vào trầm mặc.

Để Triệu Thiết Đản trông con cho cô ư? Cố Sương không dám nghĩ đến biểu cảm của Hứa Thiệu khi biết chuyện này.

Sau đó, cô nói: “Cái kia, trước tiên con đi tìm Tiểu Béo và những bạn khác đi.”

“Vâng ạ.” Triệu Thiết Đản không nhận được câu trả lời, có chút buồn.

Sau khi Triệu Thiết Đản đi, bà Cố có chút thắc mắc nói: “Thằng bé Thiết Đản này làm gì vậy? Trước đó còn đánh nhau với Sáng Sáng, đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy, không phải là Điền Xuân Nga có ý đồ xấu gì chứ?”

Bà Cố đột nhiên cảnh giác.

Cố Sương cười nói: “Cháu thấy bản chất của Thiết Đản vẫn khá đơn thuần, Điền Xuân Nga có ý đồ xấu gì cũng sẽ không để Thiết Đản làm. Bà yên tâm đi.”

Cố Sương cảm thấy mình không đến nỗi để một đứa trẻ tính kế.

Bà Cố nghĩ đến chuyện hôm qua Thiết Đản vạch trần Điền Xuân Nga trước mặt mọi người, không khỏi gật đầu.

Bà Cố nói: “Thằng bé Thiết Đản này, nhìn thì thuận mắt hơn những người khác trong nhà họ Triệu, đáng tiếc là sinh ra trong nhà họ Triệu.”

TBC

Bà Cố lắc đầu, rất coi thường nhà họ Triệu.

...

“Sao Thiết Đản vẫn chưa về?” Điền Xuân Nga đi đi lại lại trong sân, có chút lo lắng: “Nhà họ Cố sẽ không làm khó Thiết Đản chứ?”

Tiền thuốc men kia, Điền Xuân Nga không muốn đưa, Thiết Đản bị thương nặng hơn nhiều, bà ta cũng không đòi tiền, nhà họ Cố cũng thật to gan.

Nhưng chồng bà ta không đồng ý, bảo lén lút đưa tiền qua, giải quyết chuyện này nhanh chóng. Nếu không đợi đến khi người ta đến tận nhà đòi, lại mất mặt.

Đội trưởng Triệu thực sự không muốn mất mặt nữa.

Điền Xuân Nga mặt mày khó chịu, mở miệng bảo con dâu cả đền tiền. Bà ta mới không bỏ tiền ra.

Không ngờ Thiết Đản lại nhận lời, tự mình xung phong đi đưa tiền.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 452: Chương 452



Con dâu cả vốn không muốn gặp người nhà họ Cố, cũng không từ chối, bảo con trai đưa tiền xong thì nhanh chóng về nhà.

Còn không yên tâm dặn Điền Xuân Nga một tiếng, cô ta phải đi làm.

Điền Xuân Nga không ưa con dâu cả nhưng vẫn quan tâm đến đứa cháu đích tôn.

Đợi ở nhà nửa ngày, vẫn không thấy Thiết Đản về, không khỏi có chút sốt ruột.

Bà ta nhìn con gái, vừa định nói.

Triệu Tiểu Liên lên tiếng: “Thiết Đản còn là một đứa trẻ, nhà họ Cố chắc không làm khó nó đâu.”

“Vậy sao nó còn chưa về?” Điền Xuân Nga vô thức nói.

“Có phải Thiết Đản đi chơi rồi, không muốn về nhà không?” Triệu Tiểu Liên tìm một cái cớ, không muốn bị mẹ sai đi đến nhà họ Cố tìm Thiết Đản.

Điền Xuân Nga thấy có khả năng nhưng vẫn có chút không yên tâm.

“Cái kia, mẹ, con đi làm đồng đây.”

Rất nhanh, trong nhà chỉ còn lại một mình Điền Xuân Nga.

Triệu Thiết Đản mà Điền Xuân Nga lo lắng lúc này đang ở nhà Tiểu Béo.

Cậu bé cười hì hì, nhìn Sáng Sáng và những đứa khác nịnh nọt.

“Sáng Sáng, vừa nãy tớ đến nhà cậu!”

Sáng Sáng nhíu mày, hỏi: “Cậu đến nhà tớ làm gì?”

“Đưa tiền cho nhà cậu, hôm qua nói rồi, phải đền cái gì đó, tiền thuốc men.” Triệu Thiết Đản gãi đầu.

“Là mẹ Tiểu Bảo nhận, chúng tớ còn nói chuyện với nhau!” Thiết Đản nói.

Tiểu Bảo nghe thấy tên mình, quay đầu nhìn Triệu Thiết Đản.

Triệu Thiết Đản cười hì hì với cậu bé, giọng nói mang theo hy vọng: “Tớ đã đền tiền rồi, các cậu chơi với tớ được không?”

Tiểu Bảo nhíu mày: “Cậu đánh anh tớ, không chơi với cậu.”

Tiểu Bảo rất tức giận, anh trai Sáng Sáng của cậu bị cậu ta làm cho bị thương, cậu không muốn chơi với Triệu Thiết Đản.

Sáng Sáng nghe lời Tiểu Bảo, thấy cậu bé nói không chơi, lập tức gật đầu.

Tiểu Béo rất trọng nghĩa khí, thấy bọn họ không đồng ý, lập tức nói: “Đúng vậy, chúng tớ không chơi với cậu, cậu đi đi!”

Cậu ta đứng về phía Sáng Sáng và Tiểu Bảo!

Nghĩ đến những ngày trước đây mình và Triệu Thiết Đản cùng nhau chơi bùn, cậu ta thở dài như một người lớn.

“Sau này cậu tìm người khác chơi bùn với cậu đi!”

Nghe vậy, nước mắt Triệu Thiết Đản không kìm được mà chảy ra, khóc rất thương tâm.

“Oa oa ——”

“Tớ sai rồi, các cậu chơi với tớ đi hu hu hu...”

Mẹ Tiểu Béo giật mình, đi ra xem, Triệu Thiết Đản đang khóc ở nhà bà.

“Sao thế sao thế, Thiết Đản, sao con lại đến đây? Sao còn khóc nữa?” Mẹ Tiểu Béo có chút sốt ruột.

Đừng để Điền Xuân Nga nghĩ rằng cô ta bắt nạt cháu đích tôn của bà ta, lại chạy đến nhà cô ta đòi nói chuyện.

Tiểu Béo có chút khó xử: “Cậu ấy muốn chơi với chúng con, chúng con không muốn, cậu ấy liền khóc.”

Mẹ Tiểu Béo: “...”

Bạn bè không chơi với mình nữa, đối với trẻ con mà nói, quả thực là chuyện động trời.

Đừng nói đến con trai cô ta, cô ta cũng đứng về phía nhà họ Cố.

Trẻ con trong đội có độ tuổi gần nhau chỉ có từng ấy đứa, mọi người đều thích tụ tập lại chơi.

Bình thường Thiết Đản và Sáng Sáng rất ít khi chơi với nhau, tuy không đến mức trở mặt thành thù nhưng quan hệ cũng chỉ bình thường.

Chuyện của người lớn không liên quan đến trẻ con, trước giờ vẫn bình an vô sự.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 453: Chương 453



Đáng tiếc là lời nói độ lượng của vợ đội trưởng, ở nhà chắc cũng chẳng ít lần mắng Cố Sương và những đứa trẻ.

Đứa trẻ này lớn dần, rất dễ nghe mà bắt chước, không phải sao, Thiết Đản đã bị bà nội dạy hư rồi.

“Thiết Đản, con đừng khóc nữa, lát nữa bà nội con lại tưởng con bị bọn trẻ nhà cô bắt nạt.”

Mẹ Tiểu Béo nói: “Con cũng đừng trách mọi người không chơi với con, là nhà họ Triệu của con có lỗi với nhà họ Cố, con còn bắt nạt Tiểu Bảo và Sáng Sáng, không nên như vậy...”

Nói rồi, thấy Triệu Thiết Đản nước mắt lưng tròng, cô ta dừng lại: “Nhìn cô này, nói gì với một đứa trẻ như con? Thôi, sau này con đừng bắt nạt người khác nữa, về nhà trước đi.”

Triệu Thiết Đản có chút mơ hồ, nhà cậu ta có lỗi với nhà họ Cố ư?

Triệu Thiết Đản không hiểu lắm nhưng cậu bé biết mình đã bắt nạt Tiểu Bảo.

“Nhà con, sao thế?” Triệu Thiết Đản không nhịn được hỏi.

Cậu ta chỉ biết mấy hôm trước người nhà Cố Sáng Sáng đã trở về, bà nội cậu ta biết được thì ở nhà chửi bới mãi, nói cô của Sáng Sáng là hồ ly tinh, sớm muộn gì cũng bị người ta bỏ.

Triệu Thiết Đản nghe được, Triệu Thiết Đản không biết hồ ly tinh là gì, liền hỏi một câu.

Bà nội nói là đồ không ra gì, cậu ta liền biết, là lời chửi bới, âm thầm ghi nhớ trong đầu, sau này dùng để chửi người.

Vừa khéo Tiểu Bảo không cho cậu ta ăn kẹo, Triệu Thiết Đản tức lắm, nghĩ đến những lời chửi bới của bà nội, liền học theo.

Kết quả là bị đánh một trận, nghĩ đến Triệu Thiết Đản lại thấy buồn.

Tối qua mẹ cậu ta còn nói với cậu ta, sau này không được nghe lời bà nội, cũng không được nói những lời bà nội nói cho người khác.

Tóm lại là không được nói những lời không nên nói ra ngoài.

Triệu Thiết Đản có chút mơ hồ, cậu ta làm sao biết được những lời nào nên nói những lời nào không nên nói, nếu không nên nói thì tại sao họ lại nói?

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Thiết Đản, mẹ Tiểu Béo không nhịn được nói: “Còn không phải là do chú út của con làm chuyện tốt sao...”

Nói được một nửa thì dừng lại, Triệu Thiết Đản ngay cả lời chửi bới của bà nội cũng có thể tùy tiện nói ra.

Cô ta nói xấu Triệu Trường Vũ, cậu bé quay ra nói ra ngoài, lỡ Điền Xuân Nga đến tìm cô ta gây chuyện thì sao?

Không thể nói không thể nói.

“Hả? Chú út của con sao?” Trên mặt Triệu Thiết Đản còn đọng nước mắt nhưng đã không khóc nữa.

Bị lời nói của mẹ Tiểu Béo hấp dẫn sự chú ý, quên mất cả khóc.

Cậu ta không thân với chú út nhưng bà nội thường khen chú út ở nhà, Triệu Thiết Đản rất ngưỡng mộ chú út.

Mẹ Tiểu Béo vội vàng nói: “Không có gì không có gì.”

Triệu Thiết Đản không phải ngốc, biết chắc chắn là chú út của cậu ta đã làm chuyện xấu.

Nhìn xem, bây giờ còn liên lụy đến việc cậu ta kết bạn nữa hu hu hu, Triệu Thiết Đản cảm thấy mình rất oan ức, cậu ta không thích chú út nữa hu hu...

“Con, con thay chú út xin lỗi được không? Sau này con cũng không bắt nạt người khác nữa hu hu...”

Nói rồi, Triệu Thiết Đản thổi ra một quả bóng mũi, cậu ta ngẩn người, hít mũi.

Sáng Sáng có chút chê bai: “Đã lớn thế này rồi, còn khóc nhè, cậu không biết xấu hổ à?”

Triệu Thiết Đản thấy Sáng Sáng nói chuyện với mình, có chút vui vẻ: “Không, không khóc nữa.”

Liếc nhìn đồ vật trong tay bọn họ, mắt Triệu Thiết Đản sáng lên.

“Các cậu có phải đang nặn ô tô không, bánh xe này không tròn, tớ biết nặn đất sét, tớ, tớ giúp các cậu nặn bánh xe được không?” Triệu Thiết Đản chớp chớp mắt, nịnh nọt.

Sáng Sáng nhíu mày, không vui lắm.

Bánh xe này là cậu tự nặn, sao lại không tròn, cậu tự nhìn thấy rõ ràng là rất đẹp.

Sáng Sáng không nhìn Triệu Thiết Đản, hỏi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, em thấy nhiều xe, em xem bánh xe này thế nào?”

Tiểu Bảo nhìn một cái, có chút do dự, thật ra là không tròn lắm nhưng nhìn khuôn mặt tự tin của Sáng Sáng, rõ ràng là đang chờ lời khen của mình.

Tiểu Bảo nghĩ ngợi, cảm thấy không thể khiến anh trai thất vọng, chớp chớp đôi mắt to, giọng nói kiên định: “Rất tốt, rất tròn!”

“Đúng vậy, rất tròn, Sáng Sáng, cậu nặn rất đẹp!” Tiểu Béo và những đứa trẻ khác cũng hùa theo.

Triệu Thiết Đản không tin vào mắt mình, không nhịn được mà nghi ngờ chính mình.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 454: Chương 454



Rõ ràng không tròn chút nào, Triệu Thiết Đản nhìn với ánh mắt nghi hoặc.

“Anh xem, chỗ này còn lồi ra kìa!” Triệu Thiết Đản chỉ vào một chỗ nói.

Sáng Sáng nhìn vào chỗ Triệu Thiết Đản chỉ, hình như có hơi lồi thật nhưng không phải vấn đề lớn, cậu đưa ngón tay ấn vào chỗ lồi đó, chỗ đó liền lõm xuống.

“Giờ thì ổn rồi, không lồi nữa.” Sáng Sáng nói một cách rất tự nhiên.

Triệu Thiết Đản nhìn mà muốn thở dài, không lồi nữa thì đúng nhưng lại hơi lõm vào.

Nhưng nếu không nhìn kỹ thì cũng không thấy rõ.

Thấy bọn họ không đuổi mình đi nữa, Triệu Thiết Đản có chút vui mừng, thèm thuồng nhìn đống đất nặn trước mặt bọn họ.

Cậu ta đứng bên cạnh nhìn một lúc, thỉnh thoảng lại lên tiếng nhắc nhở Sáng Sáng.

Cậu ta phát hiện ra, trong số những người này, Sáng Sáng nặn xấu nhất.

Triệu Thiết Đản đứng bên cạnh nhìn, chỉ hận không thể giật lấy mà tự mình nặn.

Nhưng cậu ta không dám, chỉ có thể đứng bên cạnh nhắc nhở nhỏ nhẹ.

“Chỗ này có thể nặn nhỏ hơn một chút.”

“Dùng cục màu xanh kia đi.”

“Cái này hơi nhỏ, phải thêm đất nặn vào.”

...

Đến khi nặn xong, Triệu Thiết Đản nhìn chiếc ô tô mà Sáng Sáng nặn xong, cẩn thận khen ngợi: “ Sáng Sáng, cậu nặn đẹp thật.”

Sáng Sáng liếc cậu ta một cái, thấy Triệu Thiết Đản bây giờ tuy hơi xấu nhưng lại dễ thương hơn trước nhiều.

“Cũng tạm.” Sáng Sáng khiêm tốn nói.

Ngắm nghía tác phẩm trên tay, Sáng Sáng rất hài lòng, cảm thấy tay nghề của mình không tệ.

Liếc nhìn Triệu Thiết Đản, vừa rồi cậu ta cũng giúp đỡ.

Nghĩ một lúc, cậu ta lại gần thì thầm vào tai Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nhìn cậu ta rồi gật đầu.

Sáng Sáng cười, quay lại lấy một cục đất nặn đưa cho Triệu Thiết Đản, nói: “Cho cậu.”

Triệu Thiết Đản mừng rỡ nhận lấy, giọng nói còn hơi lắp bắp.

“Cho, cho tớ à?”

“Ừ, muốn nặn gì thì nặn.” Sáng Sáng nói.

“Được, được, được!” Triệu Thiết Đản gật đầu như giã tỏi, cười đến mức lộ cả hàm răng.

Không biết từ lúc nào, mặt trời càng lúc càng gắt, Sáng Sáng và những người khác chuyển từ trong sân vào chỗ râm mát dưới mái hiên.

Triệu Thiết Đản vui vẻ khoe với Sáng Sáng và những người khác chú chim mà cậu ta vừa nặn xong.

“Oa, giống thật!”

“Thiết Đản, cậu nặn thế nào vậy, chỉ tớ với! Tớ muốn nặn một con chim màu đỏ.”

“Tớ thích màu tím!”

...

Mẹ Tiểu Béo đi ra thấy bọn trẻ chơi với nhau, không nói gì vào bếp nấu cơm.

Tiểu Bảo nhìn ra ngoài, nói: “Anh, về nhà thôi!”

Sáng Sáng nghe vậy, lập tức gật đầu: “Chúng ta về thôi, rảnh thì chơi tiếp.”

TBC

Tiểu Béo và những đứa trẻ khác gật đầu, Triệu Thiết Đản có chút không nỡ.

“Sau này, chúng ta lại chơi với nhau nhé?”

Sáng Sáng xua tay, nhìn Triệu Thiết Đản nói: “Xem biểu hiện của cậu.”

Triệu Thiết Đản nhìn cậu ta đầy mong đợi, hỏi: “Tớ phải biểu hiện thế nào, sau này tớ thực sự sẽ không bắt nạt người khác nữa!”

Sáng Sáng hừ một tiếng, nói: “Cậu không bắt nạt người khác thì được nhưng người nhà cậu thì không chắc...”

Vừa rồi Sáng Sáng nghe mẹ Tiểu Béo nói, người nhà Triệu Thiết Đản đã bắt nạt người nhà mình!

Mặc dù Sáng Sáng vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cậu bé chưa nghe người nhà nói.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 455: Chương 455



Nhưng cậu bé tin rằng mẹ Tiểu Béo sẽ không lừa dối, hơn nữa lời chửi bới của Triệu Thiết Đản là học từ bà của cậu ta.

Hôm qua bà và mẹ cậu ta còn đến nhà cậu gây chuyện, Sáng Sáng vẫn còn nhớ.

Triệu Thiết Đản đỏ mặt, cũng nhớ ra chuyện bà của cậu ta chửi mẹ Tiểu Bảo ở nhà, vừa rồi còn biết được chú út của cậu ta lại làm chuyện có lỗi với người ta.

Triệu Thiết Đản còn nhỏ tuổi cảm thấy rất buồn, người nhà không đáng tin cậy, sao còn kéo chân cậu ta lại, ảnh hưởng đến việc kết bạn của cậu ta!

“Tớ, tớ sẽ biểu hiện tốt!” Triệu Thiết Đản hạ quyết tâm, cậu ta là đứa trẻ biết sai biết sửa.

Cậu ta đã xin lỗi Sáng Sáng và những người khác, bà và chú của cậu ấy cũng phải xin lỗi.

Chú của cậu ta không có nhà, thôi vậy, lần sau gọi điện về, cậu ta sẽ cùng bà đi, dặn dò chú của cậu ta qua điện thoại.

Bây giờ, trước tiên hãy để bà của cậu ta xin lỗi.

Sáng Sáng gật đầu, rất hài lòng với thái độ chân thành của cậu ta, nắm tay Tiểu Bảo về nhà.

Cố Sương thấy hai đứa trẻ về, cười nói: “Về rồi à.”

Tiểu Bảo gật đầu, nói: “Mẹ, con muốn rửa tay.” Chơi đất nặn, tay có mùi, còn hơi nhờn, Tiểu Bảo cảm thấy không thoải mái lắm.

“Được, hai con ngồi một lát, mẹ đi lấy nước.”

Khi rửa tay cho Tiểu Bảo, Sáng Sáng ngồi xổm bên cạnh, khoe với Cố Sương chiếc ô tô tự nặn của mình.

“Cô, cô xem, cháu làm đấy, đẹp không?”

Cố Sương nhìn một cái, gật đầu khẳng định: “Đẹp, Sáng Sáng làm đẹp lắm.”

Sáng Sáng cười hài lòng.

Tiểu Bảo nghe vậy, nhìn sang mô hình máy b** ch**n đ** mà mình vừa nặn xong đặt trên ghế.

“Mẹ, cái đó là con nặn.”

Cố Sương quay đầu lại, nhìn thấy mô hình máy bay trên ghế, ồ lên một tiếng.

“Máy bay nhỏ Tiểu Bảo nặn cũng rất oai phong, thật lợi hại!”

Tiểu Bảo ánh mắt trong veo, nghiêm túc sửa lại: “Mẹ, không phải máy bay nhỏ, là máy b** ch**n đ**.”

Cố Sương cười, nói: “Được, là mẹ nhận nhầm. Máy b** ch**n đ** Tiểu Bảo nặn, rất tuyệt.”

Tiểu Bảo mím môi cười.

Sáng Sáng cũng rất thích, nói: “Tiểu Bảo, để anh giúp em mang vào nhà cất nhé?”

Tiểu Bảo gật đầu.

Tiểu Bảo dựa vào người Cố Sương, đột nhiên hỏi: “Mẹ, người nhà Thiết Đản có bắt nạt mẹ không?”

Cố Sương sửng sốt, từ từ hỏi: “Sao vậy, Thiết Đản nói gì à?”

Tiểu Bảo lắc đầu, là lời của mẹ Tiểu Béo đã khiến Tiểu Bảo chú ý.

Khiến cậu bé nhớ đến lời Triệu Thiết Đản mắng cậu bé hôm đó, nói mẹ cậu bé là hồ ly tinh, leo lên cành cao gì đó, sau này sẽ bị cha cậu bé bỏ rơi...

Tiểu Bảo không biết hồ ly tinh là gì nhưng cậu bé hiểu những lời sau.

Cậu bé không tin đâu, cha sẽ không bỏ rơi mẹ cậu bé!

Lúc đó cậu bé đã phản bác lại.

Cậu bé còn nhớ Triệu Thiết Đản lúc đó còn la hét, nói chuyện sau này không nói trước được, con người đều sẽ thay đổi.

Tiểu Bảo nghe xong, có chút lo lắng, cậu bé phát hiện Triệu Thiết Đản nói đúng, con người sẽ thay đổi.

Trước đây cậu bé thích ăn trứng hấp, bây giờ không thích nữa!

“Mẹ, nếu cha bỏ rơi mẹ, mẹ đừng buồn, con sẽ nuôi mẹ.” Tiểu Bảo suy nghĩ một lát rồi nói.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 456: Chương 456



Cố Sương hỏi: “Tiểu Bảo, ai nói với con là cha sẽ bỏ rơi mẹ?”

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, nói: “Hôm qua, Triệu Thiết Đản nói.”

Cố Sương ừ một tiếng, biết Triệu Thiết Đản học theo Điền Xuân Nga.

Người đó chắc đã nói xấu cô không ít ở nhà, khiến Triệu Thiết Đản bắt chước.

Cô nói với Tiểu Bảo: “Triệu Thiết Đản không quen biết cha con, sao có thể tin lời cậu ta được? Tiểu Bảo không tin cha, cha sẽ buồn lắm.”

Tiểu Bảo nghe xong, có chút chột dạ, cảm thấy mình nghi ngờ cha mình, hình như có chút không đúng.

“Mẹ, mẹ đừng nói với cha.”

Cố Sương không nhịn được cười, cô xoa đầu Tiểu Bảo, nói: “Được, mẹ sẽ không nói với cha con.”

~~

Nhà họ Triệu.

Điền Xuân Nga thấy cháu trai về thì thở phào nhẹ nhõm.

“Thiết Đản, cháu làm gì thế, sao đi lâu thế?” Điền Xuân Nga không nhịn được hỏi.

“Bà, cháu đến nhà Tiểu Béo chơi.” Triệu Thiết Đản liếc nhìn Điền Xuân Nga, vẻ mặt nghiêm túc.

Điền Xuân Nga nhìn cậu bé hai lần, không khỏi có chút căng thẳng.

“Sao thế, sao lại nhìn bà như vậy?”

“Bà...” Triệu Thiết Đản nghiêm túc nói: “Bà đi xin lỗi mẹ Tiểu Bảo đi.”

Điền Xuân Nga đột nhiên ngây người, nghi ngờ mình có phải nghe nhầm không.

Vừa rồi Thiết Đản nói gì, bảo bà xin lỗi Cố Sương?

Điền Xuân Nga lập tức biến sắc, nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta có ý gì? Tiền đã đền rồi, còn được nước lấn tới, bắt bà xin lỗi cô ta? Cô ta nằm mơ!”

Triệu Thiết Đản cau mày, không nhịn được nói: “Bà, không phải cô ấy nói, là cháu nói.”

Điền Xuân Nga tức giận nói: “Cháu bảo bà đi xin lỗi Cố Sương? Bà xin lỗi cái gì?”

Cháu trai bà có phải bị lừa đá vào đầu không??? Điền Xuân Nga tức chết, cảm thấy nhà họ Cố đã làm hư cháu trai bà.

Nhìn xem, bây giờ Thiết Đản lại dám nói chuyện với bà như vậy, Điền Xuân Nga không thể chấp nhận được.

Triệu Thiết Đản gật đầu, nói: “Trước đây bà chửi người, còn chưa xin lỗi, cháu đã nói rất nhiều lời xin lỗi rồi!”

Cuối cùng cậu bé cũng khiến Sáng Sáng và những người khác hài lòng, chơi cùng mình.

Sau này có thể tiếp tục chơi cùng nhau hay không, còn phải xem bà của cậu bé.

Điền Xuân Nga: “...”

Nhìn ánh mắt thúc giục của cháu trai, Điền Xuân Nga không nói nên lời.

Muốn chửi ầm lên, lại sợ cháu trai không hiểu chuyện nói ra ngoài, đành phải kìm nén trong lòng.

Bà miễn cưỡng cười, nói: “Chúng ta không phải đã đền tiền rồi sao, Thiết Đản cũng đã xin lỗi rồi, được rồi.”

Xin lỗi cái gì, còn phải xin lỗi Cố Sương, Điền Xuân Nga không làm, nhờ phúc của Thiết Đản, mọi người trong đội đều biết bà chửi Cố Sương ở nhà, có ý kiến với bà.

Đã đến nước này rồi, Điền Xuân Nga dứt khoát đập vỡ bình, chấy nhiều không sợ ngứa.

Bà ghét nhà họ Cố, ghét Cố Sương thì sao nào? Phạm pháp à!

Triệu Thiết Đản không đồng ý: “Bà, cháu là cháu, bà cũng phải xin lỗi!”

Bên Sáng Sáng còn đang chờ xem thái độ của cậu bé, bà của cậu bé làm sao vậy, thật là không hiểu chuyện.

Điền Xuân Nga hít sâu một hơi, kéo mặt hỏi: “Thiết Đản, mày có phải ngốc rồi không, mày nhìn mặt mày xem, mày còn biết là ai đánh không! Quên đau nhanh thế?”

Triệu Thiết Đản chớp chớp mắt, thành thật nói: “Bây giờ không đau lắm, không thấy gì.”

Điền Xuân Nga tức muốn c.h.ế.t với đứa cháu ngốc, quay đầu đi thẳng vào bếp.

Triệu Thiết Đản vội vàng đuổi theo, hỏi: “Bà, khi nào bà đi xin lỗi?”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 457: Chương 457



“Không đi!” Điền Xuân Nga không cần suy nghĩ đã trả lời.

“Hu hu hu, bà, sao bà lại thế, bà không xin lỗi, Sáng Sáng và những người khác sẽ không chơi với cháu nữa!” Triệu Thiết Đản buồn lắm, ngồi bệt xuống đất khóc lóc.

Điền Xuân Nga không hề lay động: “Không chơi thì không chơi, ai thèm!”

“Cháu thèm!” Triệu Thiết Đản lập tức đáp lời, lớn tiếng nói: “Cháu muốn chơi với họ!”

“...”

Điền Xuân Nga: “Đợi thu hoạch xong, bà cho mày đi học, đến lúc đó sẽ có người chơi với mày!”

“Không đi học, không đi học, cháu không đi học!” Triệu Thiết Đản không chịu.

Điền Xuân Nga thấy Thiết Đản không nghe lời, cũng lười để ý đến cậu bé, mặc kệ cậu bé khóc.

Con dâu cả nhà họ Triệu còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc của con trai, vội vàng chạy vào nhà, thấy Thiết Đản ngồi khóc ở cửa bếp, tưởng cậu bé lại bị nhà họ Cố bắt nạt.

“Thiết Đản, sao thế!” Con dâu cả nhà họ Triệu vội vàng nói.

Triệu Thiết Đản đã khóc mệt, giọng nói hơi khàn, nói: “Bà không nghe lời con, hu hu hu...”

Con dâu cả nhà họ Triệu: “...”

Đội trưởng Triệu cau mày đi tới, nhìn cháu trai nói: “Có chuyện gì thì nói tử tế, khóc lóc như thế, ra thể thống gì!”

Triệu Thiết Đản lau nước mắt, nhìn ông nội, bà của cậu bé nghe lời ông nội.

“Ông, ông có thể bảo bà đi xin lỗi mẹ Tiểu Bảo không?”

Đội trưởng Triệu nghi ngờ mình nghe nhầm, cái gì cơ?

Con dâu cả nhà họ Triệu nghe rõ, vội vàng ngắt lời con trai: “Thiết Đản, con nói gì thế, đừng nói bậy!”

Con trai cô ta đúng là dám nói, bảo mẹ chồng cô ta đi xin lỗi Cố Sương...

Điền Xuân Nga từ trong bếp đi ra, hừ lạnh một tiếng.

“Xem cô dạy con trai tốt đấy!” Bảo bà là bà nội đi xin lỗi Cố Sương, bà làm bà nội, thế mà lại như thành cháu.

“...”

Lời của mẹ chồng khiến con dâu cả nhà họ Triệu không dám lên tiếng, trong lòng cũng thấy ấm ức.

Cô ta không biết chuyện gì xảy ra, sao lại thành ra do cô ta dạy?

Cô ta lại không phải bị điên, sai khiến Thiết Đản bảo mẹ chồng bà đi xin lỗi Cố Sương.

Cô ta có mục đích gì? Có phải bà thấy cuộc sống của mình quá tốt rồi không?

Con trai cả nhà họ Triệu nhìn đứa con trai đang ngồi dưới đất, lạnh mặt bảo cậu bé đứng lên.

Triệu Thiết Đản liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của cha, không cam lòng đứng dậy, vỗ vỗ mông, cúi đầu không nói gì.

Con trai hai nhà họ Triệu nhàn nhã đứng đằng sau xem náo nhiệt, Thiết Đản đúng là giỏi.

“Thiết Đản, mẹ Tiểu Bảo có bảo con bảo bà nội con đi xin lỗi không?” Đội trưởng Triệu nhìn đứa cháu lớn, lên tiếng hỏi.

Triệu Thiết Đản chớp đôi mắt to ngây thơ, nhìn đội trưởng Triệu lắc đầu.

Đội trưởng Triệu: “...”

Con dâu cả nhà họ Triệu vội vàng nói: “Người ta không nói, tức là không để bụng, không cần xin lỗi! Mau đứng lên đi, trưa rồi, Thiết Đản con không đói à?”

“Đói.” Triệu Thiết Đản vô thức trả lời.

“Đói thì ăn cơm, mau lên, mẹ rửa tay cho con, nhìn con bẩn thế này!” Con dâu cả nhà họ Triệu vội vàng chuyển hướng sự chú ý của con trai, không cho cậu bé nói nữa.

Trước đây sao cô ta không biết con trai mình nói chuyện lại khiến người ta ghét đến thế.

Nếu cứ thế này, cô ta sợ mẹ chồng sẽ không thích Đản Đản nữa.

Trên bàn ăn, Điền Xuân Nga mặt mày không vui, Triệu Thiết Đản hơi đói rồi, cũng khóc mệt rồi, ngồi vào bàn ăn là cắm đầu ăn.

“Thiết Đản, sao con lại bảo bà con đi xin lỗi?” Triệu Tiểu Liên tò mò hỏi khẽ.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 458: Chương 458



Con dâu cả khựng lại, nhìn cô em chồng cố tình khơi mào chuyện, biết cô ấy cố tình gây sự.

Vừa định chuyển chủ đề, Điền Xuân Nga đã không vui lên tiếng.

“Còn vì sao nữa, sợ người ta không chơi với nó, bắt bà nội nó đi xin lỗi người ta, lấy lòng người ta!”

Triệu Thiết Đản bĩu môi, lẩm bẩm: “Bà, không phải bà mắng người ta trước sao, với lại cháu đã xin lỗi rồi, sao bà lại không xin lỗi chứ...”

Triệu Thiết Đản thấy bà của cậu thật không nghe lời, phiền phức quá...

Điền Xuân Nga trừng mắt: “Bà mắng ở nhà, họ lại không biết, còn không phải do mày nói ra!”

“Mày đã xin lỗi rồi, còn bắt bà xin lỗi, mày giỏi thật.”

“Đúng thế, Thiết Đản à, sau này không được nói thế nữa. Sáng Sáng và những người khác không chơi với con thì thôi, mình tìm người khác chơi.” Con dâu cả lén liếc nhìn mẹ chồng, vội vàng dỗ con trai.

Trước đây Thiết Đản cũng chẳng chơi với Sáng Sáng, sao đánh nhau một trận rồi, quan hệ lại tốt lên thế.

Con dâu cả nhà họ Triệu nhìn con trai, vẻ mặt có phần khó tả.

Mặc dù cô ta là mẹ của Thiết Đản nhưng vẫn có phần không hiểu suy nghĩ của Thiết Đản.

Triệu Thiết Đản không nghe: “Sáng Sáng không chơi với con, Tiểu Béo và những người khác cũng không chơi với con! Con làm sai, họ đều không thèm để ý đến con!”

“Con không phải đã xin lỗi rồi sao, tiền cũng đã đền rồi, sao họ lại không tha thứ cho con chứ, keo kiệt quá!” Con dâu cả không nhịn được nói.

Triệu Thiết Đản nhìn bà nội của cậu ta, Điền Xuân Nga để ý thấy, lập tức sa sầm mặt, sao thế, lại muốn bà xin lỗi à?!

“Họ bảo phải xem thái độ của cháu, thái độ của cháu rất tốt, bà nội không tốt!” Triệu Thiết Đản nhíu mày, vẻ mặt đau khổ, bà nội đã kéo chân cậu bé lại.

“Bà lại không chơi với tụi nó, sao lại phải xem thái độ của bà chứ!” Điền Xuân Nga không vui, nói: “Thiết Đản, nghe lời bà, chúng ta không chơi với họ, bà cho con đi học, đến lúc đó con sẽ có rất nhiều bạn cùng lớp, không thèm để ý đến họ.”

“Không muốn.” Triệu Thiết Đản dứt khoát từ chối, cậu bé không thích đi học, không muốn đi học.

Con dâu cả nhà họ Triệu tức giận đến mức muốn đập đầu vào tường, đi học mà, Thiết Đản lại không muốn đi.

Đợi Thiết Đản thi đỗ đại học về, sẽ oai phong lắm! Nhìn nhà họ Cố, còn lên báo nữa.

Người trong huyện đều biết họ rồi, ngay cả cha chồng bà là đội trưởng cũng được khen ngợi theo.

Người ở trên còn đến tận nhà họ Cố phỏng vấn, còn tặng tiền thưởng, không biết bao nhiêu người ghen tị.

TBC

Tiếc là năm nay không có ai trong đội thi đỗ đại học, năm ngoái em chồng cô ta còn đi theo hóng hớt, kết quả chẳng phải là trò cười sao.

Con dâu cả nhà họ Triệu bĩu môi.

“Sao con lại ngốc thế, đến lúc đó Sáng Sáng và những người khác chắc chắn sẽ đi học. Con không đi học, đến lúc đó chỉ có thể ở nhà nhìn thôi.” Con dâu cả nói.

Thiết Đản nghe xong, lập tức nói: “Vậy con cũng đi học!”

Con dâu cả: “...”

Con dâu cả có tâm trạng hơi phức tạp, nhìn Thiết Đản, rồi đột nhiên lộ ra vẻ suy tư.

Không nói đến mối quan hệ giữa nhà họ Triệu và nhà họ Cố, Thiết Đản có thể chơi tốt với Sáng Sáng nhà họ Cố cũng không hẳn là chuyện xấu.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 459: Chương 459



Nhà họ Cố có tiếng tốt như thế, còn có nhiều sinh viên đại học như vậy, tương lai của Sáng Sáng nhà họ Cố chắc chắn sẽ không tệ.

Nếu Thiết Đản có thể nhờ đó mà được hưởng chút ánh sáng thì cũng có lợi cho cậu bé.

Điểm duy nhất không tốt là mẹ chồng cô ta, chắc chắn sẽ không thích Đản Đản chơi thân với người ta.

Con dâu cả lén nhìn Điền Xuân Nga, cảm thấy mấy ngày nay trên mặt mẹ chồng lại thêm nhiều nếp nhăn.

Trông dữ tợn quá.

“Ồ, xem ra Thiết Đản và Sáng Sáng rất hợp nhau.”

Triệu lão nhị cười nói: “Nghĩ lại thì, Trường Vũ và Cố Giang cũng chơi rất tốt, còn quen Cố Sương, xem ra...”

Điền Xuân Nga đập mạnh đôi đũa xuống bàn, cắt ngang lời anh ta: “Ăn xong thì đi làm, đừng ở đây nói linh tinh.”

Triệu lão nhị không nói tiếp nữa, lau miệng, không để ý nói: “Mẹ, giữa trưa làm gì chứ, con về phòng ngủ đây.”

Con dâu hai cũng ăn xong rồi, lặng lẽ đi theo chồng về phòng.

Điền Xuân Nga liếc nhìn, không nói gì.

Triệu Thiết Đản nghe thấy tên chú của mình, nghĩ đến lời của mẹ Tiểu Béo, liền nói: “Bà, khi nào bà gọi điện cho chú cháu thế?”

Điền Xuân Nga sửng sốt, thấy đứa cháu trai bà yêu thương nhất nhắc đến đứa con trai bà thương nhớ nhất, vẻ mặt dịu lại, bà hỏi: “Sao thế, nhớ chú con à?”

Nghĩ lại thì đã lâu rồi không liên lạc với Trường Vũ, cũng không biết dạo này anh ấy thế nào.

Nghe Điền Xuân Nga nói, Triệu Thiết Đản thành thật lắc đầu.

Bây giờ cậu bé không thích chú của mình lắm, không muốn nhớ đến chú ấy.

Nếu chú ấy cũng giống như mình, biết sai thì sửa, Triệu Thiết Đản nghĩ có thể cho chú của mình một cơ hội.

“Hôm nay cháu nghe mẹ Tiểu Béo nói, hình như chú đã làm chuyện gì đó không tốt, cháu muốn chú ấy xin lỗi mọi người.” Triệu Thiết Đản nghiêm túc nói.

“???”

Điền Xuân Nga hít một hơi thật sâu, ngón tay run rẩy che lấy ngực.

Hôm nay bị đứa cháu trai của bà làm cho tức nhiều lần rồi, bà đau n.g.ự.c quá.

Con dâu cả nhà họ Triệu hoảng hốt, dứt khoát bịt miệng Thiết Đản: “Mẹ, Thiết Đản ăn no rồi, con đưa về ngủ trưa.”

Con dâu cả không nói hai lời, bế Thiết Đản về phòng.

“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Triệu Thiết Đản không vui, cậu bé còn chưa ăn no, còn chưa nghe bà nội trả lời, mẹ cậu bé đã lôi cậu bé đi rồi.

Còn bịt miệng cậu bé nữa! Triệu Thiết Đản tức giận rồi!

Con dâu cả mệt mỏi nhìn con trai, nhỏ giọng dặn dò: “Thiết Đản à, sau này con đừng nhắc đến người nhà họ Cố trước mặt bà nội nữa, biết chưa?”

“Còn nữa, cũng đừng mong bà nội và chú con xin lỗi người ta nữa!”

Triệu Thiết Đản không hiểu: “Sao thế?”

“Con đừng quan tâm sao thế, nghe lời mẹ, chuyện của người lớn, con là trẻ con thì đừng xen vào.”

TBC

Triệu Thiết Đản hơi không vui, cậu bé cũng không muốn xen vào nhưng mà, họ làm sai mà không nhận lỗi, sẽ liên lụy đến cậu bé.

“Sao lại không được xen vào, cháu còn muốn hỏi xem chú đã làm gì nữa...” Triệu Thiết Đản chỉ biết chú của mình hình như đã làm chuyện gì đó không tốt, còn chuyện gì cụ thể thì cậu bé không biết.

Con dâu cả vội vàng nói: “Chuyện đó không liên quan đến con, con là trẻ con thì đừng hỏi nhiều.”

“Không hỏi thì không hỏi, chú và bà nội xin lỗi mọi người là được rồi...”

Con dâu cả nhìn con trai, có những chuyện nào phải xin lỗi là giải quyết được.
 
Back
Top Bottom