Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 140: Chương 140



Ngày hôm sau, Khương Nguyên và Lý Thụ nộp báo cáo phân tích cho Tô Diên, cũng nói ra điều mình tâm đắc: "Chúng em nghĩ dưa hấu bán không được là vì gần đây có chợ rau, ở đó có nhiều loại dưa để lựa chọn hơn. Còn nữa, cư dân ở đây nhận phúc lợi từ đơn vị, mùa hè được phát dưa hấu, nước ngọt. Nói chung là bọn em chọn sai địa điểm."

Thấy họ phân tích rành rọt như vậy, Tô Diên cười hài lòng, gợi ý: "Thật ra, các em có thể bán ở gần tòa nhà bách hóa, ở đó nhiều người qua lại, chắc chắn sẽ bán được."

Nghĩ đến xe dưa hấu nặng nề, Lý Thụ xoa xoa mũi, nhỏ giọng nói: "Nhưng hình như chỗ đó không cho bày hàng rong, hay là đổi chỗ khác đi."

Nhưng Tô Diên vẫn nghĩ rằng khu vực gần tòa nhà bách hóa là nơi lý tưởng để bán hàng.

"Các em có thể phân tích thử xem, ở đó người qua lại đông, trời lại nóng, bán những thứ giải khát chắc chắn sẽ có khách. Nếu cảm thấy bán cả quả dưa không tiện, có thể cắt thành từng miếng hoặc từng khối nhỏ bán, miễn là bán được thì mọi thứ đều có thể linh hoạt."

Hai người nghe xong, không khỏi suy nghĩ sâu xa, sau đó lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, cảm kích nói: "Cảm ơn cô giáo, bọn em hiểu rồi! Giờ chúng em sẽ đi bán dưa hấu ngay!"

Tô Diên ngăn họ lại kịp thời, cho họ mượn chiếc xe đạp không sử dụng ở nhà, cười khích lệ: "Cố lên! Chúc hôm nay các em may mắn!"

Sau khi tiễn hai người đi, Tô Diên trở về phòng thay bộ quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Thẩm Như và thím bảo mẫu dẫn theo hai đứa nhỏ chuẩn bị đi chơi, vừa vặn gặp cô.

"Con đi đâu vậy?"

Tô Diên mỉm cười với họ, ra vẻ bí mật nói: "Đợi con về sẽ kể cho mọi người, tạm biệt!"

Nói xong, cô như chú chim nhỏ, bước đi nhẹ nhàng.

Ba mươi phút sau, Tô Diên đến trước cửa nhà xuất bản, mẹ Chu phấn khởi từ bên trong chạy ra, thấy cô mồ hôi rịn trên trán, không khỏi thương xót: "Trời nóng thế này, chúng ta vào trong đi, trong nhà mát hơn."

Ngay sau đó, bà ấy dẫn cô vào văn phòng, mẹ Chu bật quạt điện, rót một cốc nước lọc, sau đó ngồi xuống ghế sofa đối diện cô, cười nói: "Chúc mừng cháu nhé, cuốn sách bổ trợ mới xuất bản bán rất tốt, phản hồi cực kỳ tốt. Giờ đây cháu đã là anh hùng trong lòng các thí sinh rồi, cháu có nghĩ đến việc xuất bản thêm một bộ sách bổ trợ nữa không?"

Tô Diên uống một ngụm nước lọc trên bàn, khiêm tốn nói: "Khả năng của cháu có hạn, tạm thời chưa có ý định đó. Dì Chu, dì nói quyển tiểu thuyết của cháu đã in xong, dì có thể cho cháu xem không?"

Hôm nay cô đến đây vì việc này, nên có chút sốt ruột.

Mẹ Chu tỏ vẻ hiểu ra, vội đứng dậy lấy sách: "Đúng đúng, mải nói về sách bổ trợ mà quên mất việc chính."

Bà ấy lấy ra hai quyển sách dày cộm từ ngăn kéo bàn làm việc, đưa đến trước mặt Tô Diên, khen ngợi: "Ai trong nhà xuất bản cũng đọc sách của cháu, mọi người đều nói rất hay, sau khi xuất bản chắc chắn sẽ bán rất chạy!"

Tô Diên cúi đầu nhẹ nhàng v**t v* quyển sách, mùi mực in mới tỏa ra thơm ngát, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu.

Giống như nuôi dưỡng đứa con nhiều năm, một ngày nào đó sinh ra, cảm giác kích động không thể diễn tả.

Cô từ từ lật mở cuốn sách, bên trong in ấn rõ ràng, đoạn văn rành mạch, cô lật vài trang rồi bày tỏ sự hài lòng.

Mẹ Chu tặng hai quyển sách này cho cô, đồng thời đưa cho cô một khoản nhuận bút không nhỏ, bảo cô nhận lấy.

"Dưới tình huống bình thường thì kế toán mới là người thanh toán cho cháu, nhưng vì biết hôm nay cháu đến nên tôi tự quyết định giao tiền cho cháu luôn. Cháu kiểm tra xem có đúng không?"

Tiền nhuận bút sách bổ trợ lần này còn nhiều hơn lần trước, tổng cộng là tám nghìn tệ! Lần đầu tiên Tô Diên kiếm được nhiều tiền như vậy, không khỏi nuốt nước bọt.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, kiểm tra chi tiết nhuận bút, cuối cùng không có vấn đề gì, rồi cất giữ kỹ lưỡng khoản tiền lớn này.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 141: Chương 141



Rời nhà xuất bản, Tô Diên không về nhà ngay mà quay sang đi đến ngân hàng, định gửi số tiền này.

Trên đường đi, cô lặng lẽ suy nghĩ về số tiền tiết kiệm hiện tại, làm cách nào mới có thể tiền đẻ ra tiền đây?

Lúc này, tiếng hò hét không xa đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô.

"Xin tránh đường! Cái thùng gỗ nặng lắm, đừng để va vào mọi người!"

Tô Diên nghe thấy, nhìn lại, chỉ thấy một số người đàn ông đang chuyển đồ nội thất, mà chủ nhân của đồ đạc đứng bên cạnh, vui vẻ trò chuyện với người khác về việc họ được phân nhà từ đơn vị, sắp dọn đi.

Những người đứng xem đều vô cùng ngưỡng mộ, bàn tán về việc giá nhà gần đây tăng liên tục, có đơn vị chia nhà cho thật là tốt.

Tô Diên nghe thấy những điều này, kết hợp với tình tiết trong tiểu thuyết, đột nhiên nghĩ ra một hướng đầu tư.

Buổi tối trở về nhà, Khương Nguyên và Lý Thụ đã về trước cô.

Hai người lấy một đống tiền lẻ ra khỏi túi, hào hứng nói: "Cô ơi, bọn em bán hết dưa hấu rồi. Cô xem này, đây là số tiền hôm nay bọn em kiếm được."

Tô Diên nhìn những đồng tiền, cảm thấy vui mừng cho họ: "Thật tuyệt quá, ngày mai các em còn tiếp tục bán không?"

"Chắc chắn rồi! Sáng mai bốn giờ chúng em sẽ đi lấy dưa hấu, sau đó trở về cắt ra, thời gian vừa đúng."

Thấy họ tràn đầy hứng khởi, không có chút mệt mỏi, Tô Diên ủng hộ họ tiếp tục bán.

Khi Phó Mặc Bạch về nhà sau giờ làm, Tô Diên kéo anh vào phòng ngủ, trông có vẻ bí ẩn.

Người đàn ông hơi nhướng mày, cười khẽ: "Sao thế, nhớ anh rồi à?"

Tô Diên đẩy anh ngồi xuống giường, rồi lấy từ trong túi ra sổ tiết kiệm, đưa cho anh xem: "Này, đây là tiền nhuận bút em kiếm được hôm nay, anh xem đi."

Mặc dù tiền trong nhà do cô quản lý, nhưng các khoản chi tiêu đều minh bạch và rõ ràng, cô tin rằng về vấn đề tài chính, cả hai cần phải tin tưởng lẫn nhau.

Phó Mặc Bạch ngoan ngoãn mở sổ tiết kiệm ra, khi nhìn thấy con số đó, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Vợ anh giỏi quá, còn giỏi hơn anh nhiều."

Phản ứng của anh đã làm cô vui lòng, Tô Diên cười rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh anh, nói về kế hoạch đầu tư của mình.

"Quyển tiểu thuyết em viết cũng sắp xuất bản, nếu kiếm được tiền, em muốn mua thêm vài căn nhà để cho thuê, anh thấy thế nào?"

Người đàn ông gập sổ tiết kiệm lại, trả lại cho cô, không có ý kiến gì về vấn đề này: "Em quyết định là được, nếu thiếu tiền, anh sẽ lo liệu."

Đã dự đoán anh sẽ nói vậy, Tô Diên hài lòng quay đầu lại, hôn một cái lên má anh.

Khi cô vừa hành động, một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, Phó Mặc Bạch không kìm được nuốt nước bọt, đưa tay đỡ lấy đầu cô, hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng.

Cảm giác mềm mại và ngọt ngào làm cả hai chìm đắm, không thể rời ra.

Không biết từ khi nào, cúc áo bị cởi, Tô Diên ngẩng đầu lên, cảm thấy như mình sắp c.h.ế.t chìm trong sự dịu dàng của anh.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, phá vỡ không gian ấm áp.

"Mẹ ơi, bà ngoại nói ăn cơm rồi!"

Nghe giọng của Tiêu Tiêu, Tô Diên nhanh chóng đẩy người đàn ông ra, vội vàng chỉnh lại quần áo.

"Được rồi, mẹ ra ngay! Con ăn trước đi nhé."

Nói xong, cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, rồi nhỏ giọng trách móc: "Đều tại anh cả, suýt nữa thì mất mặt rồi."

Phó Mặc Bạch giúp cô cài lại cúc áo, bất đắc dĩ cười khẽ: "Là em quyến rũ anh trước, đối với em, anh không bao giờ kiềm chế được."

Tô Diên đỏ mặt, không dám nhìn anh, khi cúc áo được cài xong, cô nhanh chóng bước ra ngoài.

Trên bàn ăn, ông cụ Giang đề xuất muốn trở về sống ở nhà mình, Giang Phong Viễn và Thẩm Như vẫn ở lại đây, giúp chăm sóc lũ trẻ.

Tô Diên không nỡ để ông đi, khẩn thiết mời ông ở lại thêm một thời gian nữa. Phó Mặc Bạch cũng phụ họa theo: "Ông nội, ông ở lại đi, đồ ăn ở nhà mình ngon hơn ở đại viện nhiều."
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 142: Chương 142



Đối với ông cụ Giang, "ăn" là một vấn đề quan trọng. Khi đã đến một độ tuổi nhất định, người ta giống như trẻ con, thèm ăn và kén chọn, không chỉ thích ăn vặt mà còn không thể chống lại sự hấp dẫn của món ngon.

Ông cụ mím môi, nói: "Trong nhà ăn có một đầu bếp mới, mấy người lão Hoắc đều nói người đầu bếp này nấu ăn ngon lắm, ông không tin, nên muốn đi xem thử."

Nghe xong, mọi người lập tức hiểu ý của ông, Tô Diên không giữ ông lại nữa, ngược lại còn tò mò muốn biết đầu bếp đó nấu ăn ngon đến mức nào.

Ngày hôm sau.

Phó Mặc Bạch và Tô Diên đưa ông cụ về nhà ở đại viện, trước khi đi không quên dặn dò: "Ông nội, nếu đầu bếp đó nấu ăn không ngon thì ông về nhé, chúng cháu sẽ đến đón ông."

Ông cụ Giang vẫy tay, nói rằng ông có tài xế riêng, không cần họ phải đi lại phiền phức, bảo hai người nhanh chóng đi lo việc của mình.

Tô Diên để lại một túi đồ ăn vặt, cùng Phó Mặc Bạch rời đi. Trên đường trở về, cô bảo anh lái xe đến gần khu tòa nhà bách hóa: "Em nhớ là ở đó có một khu nhà nhỏ, không biết có ai muốn bán không?"

Phó Mặc Bạch nhìn về phía trước, nghe lời cô, xoay vô lăng, lái xe về hướng khu tòa nhà bách hóa.

Chẳng mấy chốc, xe đến nơi. Cả hai cùng xuống xe, Tô Diên định xem tình hình kinh doanh của Khương Nguyên và Lý Thụ thế nào.

Khu này đông người, rất dễ va chạm. Phó Mặc Bạch nắm tay cô, bảo vệ cô ở bên cạnh, giúp cô tìm kiếm bóng dáng của Khương Nguyên và Lý Thụ.

Không lâu sau, anh nhìn thấy họ ở một góc, bèn chỉ cho Tô Diên hướng đi.

Cô nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy gian hàng nhỏ không chỉ bán dưa hấu mà còn b*n n**c ngọt, người đi lại tấp nập, việc buôn bán rất tốt.

Lúc này, cô hoàn toàn yên tâm.

"Chúng ta có nên qua chào hỏi không?" Người đàn ông hỏi.

Tô Diên lắc đầu: "Chúng ta đừng làm phiền bọn nhỏ, để họ làm việc đi."

Mười phút sau, họ đến khu nhà nhỏ.

Tô Diên vừa đi vừa quan sát xung quanh, rất hài lòng với tình trạng nhà và môi trường xung quanh.

Thấy cô có vẻ hài lòng, Phó Mặc Bạch nhẹ giọng hỏi: "Em muốn mua nhà ở đây sao?"

"Vâng, nhưng không biết có ai muốn bán không?"

Cô vừa dứt lời, một người phụ nữ đã lên tiếng: "Cô gái, cô muốn mua gì vậy? Nói với tôi đi."

Tô Diên nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng sinh ra chút cảnh giác: "Chị là cư dân ở đây à?"

"Đúng rồi! Tôi đã sống ở đây hơn mười năm, không tin cô có thể hỏi thăm."

Thấy ánh mắt của đối phương thẳng thắn, Tô Diên dần dần buông lỏng cảnh giác, nói thật: "Tôi muốn mua nhà, chị có biết ai đang muốn bán nhà không?"

Người phụ nữ nghe xong mắt sáng lên, tiến gần hỏi: "Cô muốn mua loại nào? Tôi biết có vài nhà đang muốn bán."

Tô Diên đáp: "Tốt nhất là gần đường, diện tích càng lớn càng tốt, giá cả hợp lý, không phải là nhà nguy hiểm."

Nghe xong miêu tả, người phụ nữ vỗ tay, vui vẻ nói: "Nhà của tôi đáp ứng đủ những điều kiện này, hay là các vị đến nhà tôi xem thử?"

"…"

Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, khiến Tô Diên lại cảm thấy lo lắng, cô không tự giác nhìn về phía Phó Mặc Bạch, anh gật đầu, vẫn điềm tĩnh.

"Đi nào, đến xem thử."

Có anh ở bên, Tô Diên nhanh chóng tìm lại cảm giác an toàn, đi theo người phụ nữ, tiến về khu nhà ở phía Đông.

Giống như lời người phụ nữ đã nói, căn nhà này có cửa phụ nhìn ra đường, sân vườn rất rộng, có thể trồng nhiều rau.

Ba gian nhà ngói được bảo dưỡng rất tốt, không phải là nhà nguy hiểm.

Một cậu bé nghe thấy động tĩnh từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy người phụ nữ thì gọi "mẹ", thông qua hành động này có thể khẳng định rằng, người phụ nữ thật sự sống ở đây, không nói dối.

"Các vị vào đi, chúng ta vào nhà nói chuyện."

Tô Diên rất thích căn nhà này, dưới sự mời mọc của người phụ nữ, cô bước vào sân, trong lòng bắt đầu tính toán xem cô ta sẽ bán giá bao nhiêu.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 143: Chương 143



Người phụ nữ dẫn họ đi quanh sân trước và sau nhà, sau đó mang hai chiếc ghế nhỏ ra cho họ ngồi.

"Các vị thấy thế nào? Có phải rất tốt không? Dù căn nhà của tôi đã được xây nhiều năm, nhưng không có chỗ nào bị hỏng hóc cả, điều này có thể tiết kiệm không ít chi phí sửa chữa đấy."

Tô Diên gật đầu đồng tình, rồi hỏi người phụ nữ tại sao lại muốn bán căn nhà.

Người phụ nữ kéo một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh cô, cười tươi đáp: "Chồng tôi làm ở đơn vị, mới được chia nhà. Chúng tôi sắp dọn đi rồi, để nhà này trống cũng chẳng ích gì, chi bằng bán đi."

Nghe vậy, Tô Diên khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút nghi ngờ. Theo lý thuyết, nếu họ đã có nhà, đơn vị không thể nhanh chóng cấp nhà mới cho họ.

Không lâu sau, Phó Mặc Bạch đã thay cô hỏi ra suy nghĩ trong đầu: "Chồng chị làm ở đơn vị nào? Có vẻ phúc lợi rất cao."

Dường như người phụ nữ không muốn nói nhiều, chỉ đáp lời quanh co: "Nhà tôi tốt như vậy, hai người dự định trả bao nhiêu? Nếu quá ít thì không cần bàn nữa."

Cô ta nói vậy là muốn thao túng họ một chút.

Tô Diên khẽ cau mày, cảm thấy sự việc này còn phải cân nhắc thêm, nên cô đứng dậy, khéo léo nói: "Mua nhà là việc lớn, chi bằng chị cứ nói giá đi, để chúng tôi hiểu được tình hình rồi về nhà bàn bạc lại."

Phó Mặc Bạch cũng đứng dậy, không nói gì thêm.

Thấy không thể bắt chẹt được họ, chuyện này sắp ngâm nước nóng, người phụ nữ có chút nóng nảy: "Tôi không có ý đuổi hai người, chỉ là tôi chưa từng bán nhà, không biết giá thị trường hiện tại là bao nhiêu. Hai người ngồi lại đây, chúng ta cùng bàn tiếp."

Tô Diên vẫn đứng yên, chờ đợi giá cả từ cô ta.

Người phụ nữ thấy vậy đành phải nhượng bộ, giơ năm ngón tay lên, nói: "Ít nhất là năm nghìn, không bớt. Nếu không phải nhà này để không vô ích, tôi cũng không bán đâu."

Thực lòng mà nói, với một ngôi nhà rộng lớn gần khu bách hóa, giá năm nghìn tệ là quá rẻ. Tô Diên cố gắng kìm nén sự háo hức muốn mua, nhưng vẫn muốn về nhà cân nhắc kỹ hơn.

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi và anh ấy sẽ về bàn bạc, nếu quyết định mua, chúng tôi sẽ nhanh chóng báo cho chị biết."

Thấy giá cả không đả động được cô, người phụ nữ bực bội trong lòng, không khỏi nhìn lại trang phục của hai người, vẫn cho rằng họ không thiếu tiền.

"Em gái à, nói thật với chị đi, nhà này có vấn đề gì mà cô không muốn quyết định ngay tại chỗ thế?"

"..." Lần đầu tiên Tô Diên phải người bán nhà nôn nóng như vậy, càng cảm thấy không yên tâm, chắc chắn có điều gì đó không ổn.

May mà Phó Mặc Bạch có gương mặt lạnh lùng khá đáng sợ, anh chắn trước Tô Diên, giải thích với người phụ nữ: "Ngôi nhà này là do cha mẹ bỏ tiền ra mua cho chúng tôi, dù chúng tôi có thích cũng phải hỏi ý kiến của họ. Xin lỗi đã làm phiền chị lâu như vậy."

Trước hình tượng cao lớn của anh, người phụ nữ không dám quá hung hãn, chỉ không hài lòng tiễn họ ra ngoài.

Cậu bé không hiểu sao mẹ mình lại tức giận, đợi khi mọi người đi hết mới hỏi: "Mẹ, họ là ai vậy ạ? Tại sao mẹ lại không vui?"

Người phụ nữ giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn cậu bé một cái, hùng hổ nói: "Thần tài đã chạy mất, mẹ có vui được không? Nhà của ông ngoại mày, không biết bao giờ mới bán được! Thật không muốn chia cho hai chị em họ một xu!"

Bên kia, Tô Diên ngồi trên chiếc jeep, vẫn chưa hiểu tại sao người phụ nữ đó lại nôn nóng bán nhà như thế.

"Anh đoán... Chị ta có thể là gián điệp không? Chờ chúng ta tự đưa đầu vào rọ rồi bắt gọn một mẻ."

Phó Mặc Bạch khựng lại, sau đó cười lớn, hàm răng trắng đều đặn, Tô Diên lại thấy khó chịu: "Anh cười cái gì? Em nói sai sao?"

"Anh chỉ muốn nói là trí tưởng tượng của em phong phú quá. Nếu em viết một quyển tiểu thuyết về gián điệp, chắc chắn sẽ nổi tiếng."

Tô Diên chớp mắt, cảm thấy ý tưởng này khá hay, nên lặng lẽ ghi nhớ lại.

"Nói thật đi, anh đang cười gì?"

Phó Mặc Bạch cố gắng kìm nén nụ cười, trả lời: "Theo quan sát của anh, người phụ nữ đó chỉ là người bình thường, việc chị ta gấp rút bán nhà có thể do có lý do khác. Theo anh thấy thì, căn nhà này không nên mua, có thể gây ra rắc rối."
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 144: Chương 144



Tô Diên tin vào khả năng phán đoán của anh, lập tức như quả cà chua bị dập, xìu xuống.

"Thăm dò cả ngày trời, khó khăn lắm mới nhìn trúng một căn nhà, sao lại không thể mua vậy chứ? Tìm nhà thật khó quá đi!"

"Đừng vội, khắp Bắc Kinh có rất nhiều nhà, chắc chắn sẽ có cái vừa ý em thôi. Chúng ta cứ từ từ tìm, rồi cũng sẽ tìm thấy."

Nghe lời anh an ủi, tâm trạng Tô Diên đỡ hơn hẳn.

Những ngày sau đó, ban ngày cô tiếp tục tìm nhà, buổi tối chơi đùa với bọn trẻ, cuộc sống bận rộn nhưng cũng rất thú vị.

Hôm nay, cô nhận được thông báo từ nhà xuất bản, trong cái nóng hơn ba mươi độ đến thư viện, cuối cùng cũng thấy tiểu thuyết mình viết đã được lên kệ!

Vì tựa sách nổi bật, bìa đẹp mắt, nhiều bạn trẻ đứng lại lật xem, rồi cứ thế không rời.

Chưa đầy hai mươi phút, khu vực của tiểu thuyết của cô đã chật kín người.

Tô Diên thấy cảnh đó, xúc động muốn chụp một tấm ảnh kỷ niệm, nhưng tiếc là không có máy ảnh, đành phải bỏ qua ý định này.

Sau đó, cô tự bỏ tiền túi, mua cho mỗi người trong nhà một quyển.

Buổi chiều về nhà, cô phát sách cho mọi người, miệng cười tươi rói, mang chút tự hào nhỏ nhoi: "Đây là quyển tiểu thuyết đầu tiên con viết, tặng mọi người làm kỷ niệm."

Thẩm Như cầm sách, tự hào vì có một cô con gái như vậy: "Diên Diên của mẹ thật tuyệt!"

Những người khác cũng nhận sách, lòng đầy hãnh diện.

"Diên Diên, em định khi nào viết cuốn tiểu thuyết tiếp theo? Anh tặng em một chiếc máy đánh chữ, nó gõ chữ rất nhanh."

Tô Diên đã nghe về nó, nhưng cảm thấy viết tay thì có cảm hứng hơn, vội từ chối: "Anh đừng lãng phí tiền, em quen viết tay hơn."

Đến lượt Phó Mặc Bạch, sách đã phát hết, không còn quyển nào cho anh. Tô Diên cố tình trêu anh: "Anh thì thôi vậy, chỗ em còn hai quyển tặng kèm, có thể cho anh một quyển."

Thấy cô nặng bên này nhẹ bên kia như thế, người đàn ông chỉ cười bất đắc dĩ.

Sau bữa tối, hai người trở về phòng.

Cô muốn tìm quyển tiểu thuyết mà nhà xuất bản đã tặng trước đó, khi mở hộp đựng sách, Tô Diên sững sờ.

Bên trong là hàng loạt quyển tiểu thuyết của cô, được sắp xếp gọn gàng, nhìn rất ấn tượng.

Cô quay lại nhìn anh, hỏi: "Tất cả những quyển này là do anh mua sao?"

"Ừ, em có thích không?"

Phó Mặc Bạch từ phía sau ôm cô, cằm tựa lên vai cô, nhếch môi cười.

Tô Diên vô cùng cảm động, quay lại hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh.

"Cảm ơn anh đã ủng hộ, sau này khi em trở thành một nhà văn trứ danh, nhất định sẽ viết cho anh một quyển tự truyện."

Phó Mặc Bạch hôn lại cô, bị chọc bật cười: "Anh không phải là nhân vật lớn gì, viết tự truyện làm chi? Chỉ cần em luôn ở bên anh, anh đã mãn nguyện rồi."

Cảm giác ấm áp len lỏi giữa hai người, Tô Diên ôm chặt anh, chỉ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này!

*

Khiến người ta bất ngờ là quyển tiểu thuyết này chỉ sau một tuần xuất bản đã bán hết sạch.

Điều này khiến nhà xuất bản vui mừng khôn xiết, còn Tô Diên thì thu được một khoản tiền kha khá.

Trước khi năm học mới bắt đầu, tiền tiết kiệm của cô đã gần chạm mốc sáu con số. Sợ gây phiền phức không đáng có, cô quyết định mua một căn tứ hợp viện gần nhà, để giảm bớt số tiền tiết kiệm.

Vừa hay, nhà hàng xóm của Trịnh Luân đang chuẩn bị đi nước ngoài, nên họ muốn bán căn nhà ở trong nước —— một khoảnh sân có ba dãy nhà liền kề.

Cổng bên của tứ hợp viện này hướng ra phố, toàn bộ ngôi nhà vẫn còn bảo quản tốt. Chỉ có điều, đây vốn là khu nhà tập thể, nếu muốn ở thì cần sửa sang lại một chút.

Ngày đi xem nhà, Tô Diên cầm khăn tay đi quanh một vòng, cảm thấy khá hài lòng.

Trịnh Luân dẫn cô đi xem, sau một lúc lưỡng lự mới hỏi: "Sao cậu lại muốn mua nhà? Nếu chẳng may một ngày nào đó... không sợ..."

Tô Diên bị hỏi một câu, lập tức nghĩ đến những gì anh ta đã trải qua, lòng chợt cảm thấy xót xa: "Tôi tin rằng tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, cậu cũng nên thử bỏ qua sự cảnh giác, đối diện với tương lai bằng một tâm trạng mới xem sao."

Nhìn vào ánh mắt kiên định của cô, Trịnh Luân mím môi, đột nhiên một suy nghĩ nào đó như sắp nảy mầm.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 145: Chương 145



Anh ta không nói thêm gì nữa, Tô Diên thấy vậy giả vờ đi xem cây ngô đồng trong sân, rồi nói chuyện với chủ nhà về giá bán.

Vì là người quen, mà chủ nhà cũng đang gấp rút ra nước ngoài làm ăn, nên đã đưa ra một mức giá rất hợp lý, bốn mươi sáu nghìn nhân dân tệ.

Mức giá này đối với nhiều người mà nói, quả thực là một con số khổng lồ. Tô Diên đã chuẩn bị tâm lý trước, thể hiện sự bình tĩnh: "Nhà của ông có thể chuyển nhượng hợp pháp không? Tôi không muốn sau khi mua rồi lại gặp rắc rối."

Chủ nhà hiểu ý cô, vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Cô cứ yên tâm, trước khi tôi đi nước ngoài, tôi sẽ hoàn thành mọi thủ tục, tuyệt đối không gây phiền phức cho cô."

Nghe ông nói vậy, Tô Diên mới yên tâm.

Cô thương lượng xuống còn bốn mươi lăm nghìn, hai bên ký kết hợp đồng mua bán.

Một tuần sau, Tô Diên đã nhận được sổ đỏ, để tỏ lòng cảm ơn, cô còn mời Trịnh Luân đến nhà ăn cơm.

Vì sợ Phó Mặc Bạch lại ghen, tối hôm trước khi mời khách, cô đẩy người đàn ông lên giường, dỗ dành rất lâu, anh mới đồng ý không ghen tuông lung tung.

Ngày mời khách.

Trịnh Luân diện bộ vest bảnh bao, tay cầm các món quà cao cấp đến thăm, trông chẳng giống như chỉ đến ăn cơm, mà như đang đến cầu hôn.

Thẩm Như mời anh ta vào nhà, cười hỏi: "Cháu với Diên Diên cùng tuổi phải không? Cháu kết hôn chưa?"

Để gây ấn tượng tốt với người nhà họ Giang, Trịnh Luân tỏ ra lịch thiệp, nhã nhặn: "Cháu cùng tuổi với cô ấy, hiện chưa kết hôn."

Gần đây, Thẩm Như rất nhiệt tình trong việc mai mối, nên muốn giới thiệu cho anh ta một người: "Cháu thích kiểu con gái thế nào? Bác biết rất nhiều cô gái, đảm bảo sẽ có người cháu thích."

Mấy câu này, Tô Diên nghe không biết bao nhiêu lần, không nhịn được cười: "Mẹ, mẹ giải quyết ba người độc thân trong nhà mình trước đã, rồi hẵng đi mai mối cho người khác, nếu không thì không có sức thuyết phục đâu."

Thẩm Như cũng thấy cô nói có lý, cười với Trịnh Luân rồi nói sau này sẽ giới thiệu cho anh ta.

Lúc này, Phó Mặc Bạch và Giang Phong Viễn từ ngoài về, thấy khách trong nhà, biểu cảm mỗi người mỗi khác.

Giang Phong Viễn vỗ nhẹ vai anh, nói nhỏ: "Xem ra dã tâm đối thủ của con không nhỏ, bảo trọng."

Phó Mặc Bạch hơi nhướng mày, không muốn bị cha vợ chê cười, trầm giọng đáp: "Cậu ta không đủ tư cách làm đối thủ của con."

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, Trịnh Luân nhanh chóng đứng dậy chào Giang Phong Viễn.

Giang Phong Viễn gật đầu ra hiệu, mời anh ta ngồi xuống nói chuyện.

Trịnh Luân ngồi lại chỗ cũ, khẽ mỉm cười với Phó Mặc Bạch.

Nụ cười của anh ta chỉ mang theo sự khiêm tốn, không có ý thách thức, ai nhìn vào cũng không thể chê trách.

Phó Mặc Bạch liếc nhìn anh ta một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Diên, vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh. Áo sơ mi trắng, quần xanh quân đội, dáng ngồi thẳng tắp, khí chất nổi bật.

Trịnh Luân thu hồi ánh mắt, chủ động bắt chuyện với Giang Phong Viễn: "Bác trai, bình thường rảnh rỗi bác thích làm gì ạ?"

Giang Phong Viễn biết rõ ý đồ của anh ta nhưng không biểu hiện gì: "Cậu có biết chơi cờ không? Chúng ta có thể đánh một ván."

Trịnh Luân kiềm nén tâm trạng kích động, giả vờ là người mới học: "Cháu chỉ biết sơ sơ, mong bác chỉ dạy."

Hai người họ đánh cờ, Tô Diên không có việc gì làm, liền kéo tay Phó Mặc Bạch vào bếp giúp đỡ.

Anh để cô kéo, trên gương mặt thoáng hiện ý cười, đến khi vào bếp mới dần thu lại.

Trịnh Luân nhìn thấy họ rời đi, lòng chợt cảm thấy trống trải.

"Chát" một tiếng, Giang Phong Viễn nhân cơ hội ăn mất con [xe] của anh ta, ẩn ý nói: "Những quân cờ không thuộc về mình, dù có luyến tiếc cũng phải buông tay, có đúng không?"

Trịnh Luân quay lại thực tại, đối mặt với ánh mắt của ông, lập tức hiểu ý nghĩa của câu nói, không khỏi cảm thấy cay đắng trong lòng.

Lúc ăn tối, Phó Mặc Bạch không còn giữ dáng vẻ nghiêm túc như thường ngày, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra cục yết hầu nổi lên và xương quai xanh tinh tế, trên cổ trắng nõn còn có một vệt đỏ mờ, giống như bị muỗi cắn, thực ra là vết hôn do Tô Diên để lại tối qua.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 146: Chương 146



Theo hành động ăn cơm của anh, vết đỏ đó rất tự nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Một người độc thân không có kinh nghiệm như Giang Nam hoàn toàn không hiểu đó là gì, anh ấy ngồi ngay bên trái Phó Mặc Bạch, tò mò hỏi: "Cổ cậu bị sao vậy? Bị muỗi đốt à?"

Giọng của anh ấy không to không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy, tất cả đồng loạt nhìn về phía Phó Mặc Bạch, ánh mắt đầy tò mò.

Lúc đầu Tô Diên không phản ứng kịp, cũng nhìn sang, khi nhìn thấy vệt đỏ đó, mặt cô lập tức đỏ bừng, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Thấy mục đích đã đạt được, Phó Mặc Bạch kéo cổ áo che đi vết hôn, bình tĩnh đáp: "Vâng, con muỗi hôm qua hăng quá, cắn em hơi quá tay."

Tô Diên lườm anh một cái, nghi ngờ rằng anh cố tình làm vậy.

Phó Mặc Bạch chớp mắt đầy vô tội, nắm lấy tay cô dưới bàn, nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh nóng quá, không ngờ bị họ nhìn thấy, ngoan, đừng giận nữa. Tối nay em muốn làm gì anh cũng được."

Tô Diên lại lườm anh, bảo anh "im miệng".

Ở phía đối diện, Trịnh Luân chứng kiến tất cả những tương tác ngọt ngào của họ, trong lòng như bị ong đốt, vừa đau vừa xót.

Cuối cùng anh ta cúi đầu, chấp nhận rằng mình mãi mãi không thể thay thế vị trí của Phó Mặc Bạch.

*

Ngày trước khi khai giảng, Tô Diên lại làm một việc lớn. Cô dẫn hai đứa trẻ, đưa chúng vào mẫu giáo.

Trường mẫu giáo ở gần nhà, rất tiện lợi cho việc đón đưa.

Trước khi đi, Tô Diên không chỉ "dặn dò" các con, mà còn "dặn dò" cả Thẩm Như, sợ rằng đến lúc đó thì ai cũng khóc, ai cũng không muốn rời xa ai.

Trên đường đến trường mẫu giáo, Nguyên Nguyên ngẩng đầu, cất giọng non nớt hỏi: "Mẹ ơi, ở đó có đồ ăn ngon không ạ? Bà ngoại sợ chúng ta ăn không no."

Tô Diên cúi đầu, nụ cười đọng trên khóe mắt: "Tất nhiên là có đồ ăn ngon, bà ngoại còn nói gì nữa không?"

Diên Diên bẻ từng ngón tay kể ra rất nhiều điều, toàn là những lời Lâm Như dặn dò và lưu luyến với các cháu.

Tô Diên xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng an ủi: "Đến giờ tan học, mẹ và bà ngoại sẽ đến đón các con, rồi chúng ta cùng về nhà, được không?"

Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên đồng thanh "Vâng ạ," trông đáng yêu và ngây ngô vô cùng.

Cô hôn lên má hai đứa, lưu luyến không nỡ mà đưa chúng vào trường.

Có lẽ vì không hiểu ý nghĩa của sự chia ly, hai đứa nhỏ chỉ mím môi nhìn cô, sau khi được giáo viên nhẹ nhàng dỗ dành vài câu là ổn ngay.

Thấy chúng không khóc toáng lên, cuối cùng Tô Diên cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút trống vắng, nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh...

Khi cô về đến nhà, Thẩm Như lập tức đón hỏi: "Chúng có khóc không? Cô giáo đó nhìn thế nào?"

Tô Diên lần lượt trả lời, cố gắng làm dịu sự lo lắng của mẹ: "Mẹ, còn bảy tiếng nữa mới đến giờ tan học, sau giờ học mẹ lại được gặp chúng rồi, ban ngày mẹ có thể trồng hoa, trồng rau, chẳng phải cũng tốt sao?"

Đây vốn dĩ là cuộc sống trước kia của Thẩm Như, từ khi có hai đứa cháu ngoại, trọng tâm cuộc sống của bà dần dần thay đổi, giờ lại phải trở về như trước, thực sự rất khó thích nghi.

"Hay chúng ta đi dạo phố đi, chỉ có dạo phố mới chuyển dời được sự chú ý của mẹ."

"Vâng ạ, vừa hay con cũng muốn mua đồ."

Hai mẹ con tay trong tay, hướng về phía tòa nhà bách hóa.

Lý Thụ và Khương Nguyên đã kết thúc việc bán dưa hấu, trở về trường. Kỳ nghỉ hè này, hai người kiếm không ít tiền, còn dùng số tiền kiếm được mua nhiều đồ chơi cho Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên.

Tô Diên muốn mua cho bọn trẻ một số đồ dùng sinh hoạt, tuần sau rảnh rỗi sẽ mang đến.

Thẩm Như một lòng nhớ đến hai đứa cháu ngoại, đầu tiên mua rất nhiều đồ dùng học tập ở tầng một, rồi lên tầng hai mua mấy xấp vải, dự định may cho chúng mấy bộ quần áo mới.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 147: Chương 147



Thấy mẹ còn định mua giày, Tô Diên vội ngăn lại: "Mẹ, từng này đồ là đủ rồi, giày không cần mua thêm, ở nhà vẫn còn giày mới chưa mang, nếu không mang sẽ chật mất."

Nhưng Thẩm Như quen tay hào phóng, không có khái niệm gì về tiền bạc, thấy không đáng là bao nên lại mua thêm giày mới cho hai đứa trẻ.

Tô Diên đứng bên nhìn mà đau lòng, không lâu sau tìm được cái cớ kéo mẹ ra khỏi tòa nhà bách hóa.

Thẩm Như vẫn còn lưu luyến, không muốn đi.

"Hay con đi làm việc, mẹ ở lại dạo tiếp?"

Làm sao Tô Diên yên tâm để mẹ đi dạo một mình, lập tức khoác tay bà, khuyên nhủ: "Đi thôi, Văn Yến còn nói nhớ mẹ, trước khi khai giảng, mẹ hãy đáp ứng nguyện vọng này của cậu ấy đi."

Lâm Như bị dụ cười tươi, theo con gái rời khỏi tòa nhà bách hóa.

Lúc này, không xa vang lên một tràng cãi vã, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tô Diên cũng nhìn theo, chỉ thấy ba người phụ nữ đang giằng co nhau, trong đó có một người chính là nữ chủ nhà dẫn cô đi xem nhà dạo trước.

Cô vô thức tiến gần, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thông qua lời kể của người xung quanh và tiếng chửi bới của ba người phụ nữ, Tô Diên hiểu được đầu đuôi câu chuyện, vô cùng may mắn vì không mua căn nhà đó, nếu không bây giờ toàn là rắc rối.

Hóa ra, căn nhà đó không phải của người phụ nữ mà là của cha mẹ cô ta, cô ta chỉ ở nhờ mà thôi. Sau khi cha mẹ qua đời, theo lý thì căn nhà phải được chia cho mấy người con trực hệ này, cho dù muốn bán cũng phải được cả nhà đồng ý mới được. Nhưng cô ta tham lam, muốn nuốt trọn tiền bán nhà, nên lén lút bán đi.

Bên ngoài thì nói dối là nhà đã cho thuê.

Không biết ai đã tiết lộ chuyện này với mấy người con khác, nên mới có cảnh tượng trước mắt.

Thẩm Như không hứng thú với mấy chuyện lặt vặt này, kéo kéo tay áo của Tô Diên, muốn rời đi.

Tô Diên cũng sợ bà đứng ngoài lâu sẽ mệt, không xem nữa mà đi lướt qua đám đông.

*

Ngày tháng trôi qua từng ngày, hai đứa trẻ dần dần thích nghi với cuộc sống ở nhà trẻ, Thẩm Như cũng lấy lại hứng thú, hàng ngày chăm sóc những chậu hoa cây cảnh.

Năm ba đại học này, Khương Nguyên và Lý Thụ dùng tiền tiết kiệm mở một quán ăn nhỏ, mẹ của Lý Thụ phụ trách nấu nướng, em gái cũng theo đó lên Bắc Kinh học mẫu giáo.

Tô Diên có cổ phần trong quán ăn này, thường dẫn bạn bè đến ủng hộ.

Khương Nguyên và Lý Thụ sau giờ học sẽ đến quán giúp đỡ, ngày nào cũng rất bận rộn.

Vì quán ăn nằm gần mấy trường đại học danh tiếng nên thường xuyên đông khách, mỗi lần Tô Diên đến ăn đều đi thẳng vào phòng riêng.

Cuối tuần này, cô và Phó Mặc Bạch đến đây tận hưởng thế giới của hai người, phòng riêng yên tĩnh khiến tâm trạng thêm vui vẻ.

Tô Diên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy người qua kẻ lại, không khỏi cảm thán: "Hai năm nay, Bắc Kinh phát triển ngày càng nhanh, có những nơi mới xây, em còn chưa đến lần nào. Ăn xong, chúng ta đi dạo nhé."

Người đàn ông gật đầu đồng ý, sau đó báo cho cô một tin vui: "Sáng nay anh nhận được thông báo, sắp được thăng chức làm phó đoàn trưởng, bữa cơm hôm nay anh mời."

Thực ra từ lâu đã có tin đồn này, nhưng chưa có quyết định chính thức, Phó Mặc Bạch không muốn cô vui mừng hão nên không nói gì.

Tô Diên nghe vậy mắt sáng rực lên, quan tâm nhất là: "Lương có tăng không? Tăng bao nhiêu?"

"…"

Người đàn ông nhìn cô, suýt nữa bật cười: "Em có thể kiên nhẫn chờ đến tháng sau khi anh nhận lương rồi hỏi không? Cụ thể tăng bao nhiêu, anh cũng không biết."

Tô Diên không muốn làm khó anh, nâng ly nước lên, cười nói: "Chúc mừng anh, hy vọng anh tiếp tục nỗ lực!"

Phó Mặc Bạch cụng ly với cô, hứa rằng mình sẽ cố gắng.
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 148: Chương 148



Tiếp đến, hai người ăn uống rất vui vẻ, hiếm hoi có một cuối tuần không ai quấy rầy.

Khi họ ăn uống no nê xuống lầu, đúng lúc Lý Thụ giao đồ ăn về, tìm Tô Diên có việc.

Phó Mặc Bạch rất hiểu ý mà rời khỏi quán, để lại không gian cho họ trò chuyện.

Ở góc tầng một, Tô Diên nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao mặt đỏ thế?"

Lý Thụ ngập ngừng một lúc, gãi gãi mái tóc rối bù, nói: "Cô giáo, em muốn báo với cô một tin vui, em và Khương Nguyên đang hẹn hò."

"??"

Tin này quá đỗi bất ngờ, Tô Diên trợn to mắt không tin nổi: "Em và Khương Nguyên đang yêu nhau?"

Lý Thụ xấu hổ gật đầu, rất mong nhận được lời chúc phúc của cô.

Như ý cậu nhóc muốn, Tô Diên lập tức chúc phúc, mong họ dài lâu, có một ngày đơm hoa kết quả.

Sau khi chia tay, Tô Diên vẫn chưa hoàn hồn, nắm c.h.ặ.t t.a.y người đàn ông bên cạnh, mãi không buông.

"Thật không ngờ, học trò của em đều đến tuổi có thể yêu đương rồi, xem ra, em thực sự đã già rồi."

Phó Mặc Bạch lớn hơn cô vài tuổi, nghe chữ "già" lập tức nhướng mày: "Em còn trẻ, tương lai rộng mở, đi thôi, anh đưa em làm vài chuyện người trẻ mới làm."

Anh choàng tay qua vai cô, đi về phía chiếc xe jeep. Bên ngoài trời thu cao trong, khí hậu mát mẻ, rất thích hợp để dạo chơi.

Tô Diên cùng anh dạo quanh nửa Bắc Kinh, cuối cùng dừng lại tại một sân nhỏ vắng vẻ.

"Xin mời vào, anh dẫn em tham quan một chút."

Nhìn quanh đây chỉ là một căn nhà bình thường, Tô Diên đầy tò mò: "Anh định cho em xem gì vậy?"

Phó Mặc Bạch không trả lời ngay, nắm tay cô bước vào sân, chỉ thấy trên giàn nho giữa sân treo lủng lẳng những chùm nho tím.

Ngoài cổng sau còn có một cây táo cao lớn, trên cây chi chít những quả táo đỏ mọng, khiến Tô Diên nhìn mà thèm thuồng không chịu nổi.

Phó Mặc Bạch không biết từ đâu lấy ra một cái giỏ tre, đưa cho cô: "Đây là Khâu Dã vừa mua. Cậu ấy biết em thích ăn táo, nên bảo chúng ta cứ hái thoải mái."

Tô Diên nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhận lấy giỏ tre hỏi: "Anh ấy và Hiểu Hồng thế nào rồi? Sao đột nhiên lại mua nhà?"

Cả hai người đó đều là thần giữ của, không thích đầu tư, nên cô mới hỏi vậy.

Phó Mặc Bạch thành thật trả lời: "Là mẹ của Khâu Dã muốn về sống với cậu ấy. Để tránh mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, cậu ấy đã mua căn nhà này. Nơi này cách quân khu không xa."

Tô Diên không có mẹ chồng, nên không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Cô định hôm nào gặp Dương Hiểu Hồng để hỏi rõ sự tình.

"Đi thôi, hái táo nào. Khâu Dã nói chúng ta không hái, người khác cũng sẽ hái sạch."

Tô Diên thu lại dòng suy nghĩ, xách giỏ tre đi về phía cây táo cao lớn kia, ngẩng đầu nhìn lên, toàn là táo.

Khoảnh khắc này, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Phó Mặc Bạch xắn tay áo sơ mi lên, để lộ nửa cánh tay, trông vô cùng gợi cảm.

Anh cầm gậy trúc đập vào cành cây táo, giây tiếp theo, những quả táo đỏ như mưa rơi "lộp độp" xuống.

Tô Diên không còn thời gian ngắm nghía cái đẹp nữa, vội cúi xuống nhặt, từng quả từng quả, rất nhanh đã nhặt được nửa giỏ táo.

Thấy cô nhặt không phân biệt, táo nào cũng bỏ vào giỏ, anh nhắc nhở: "Có quả bị sâu, em phải nhìn kỹ có lỗ sâu không rồi hãy nhặt."

Tô Diên dứt khoát gật đầu, không vội nhặt nữa mà sàng lọc lại những quả táo đã nhặt trước đó.

Hai người họ làm rộn lên không ít, có mấy người phụ nữ xúm lại, tò mò hỏi: "Nhà này là các cậu mua à? Các cậu mua với giá bao nhiêu?"

Tô Diên nghe vậy ngẩng đầu lên, rất lịch sự hỏi: "Các chị là ai? Hỏi vậy có việc gì không?"

Người phụ nữ trung niên đứng đầu tự giới thiệu: "Tôi là cư dân gần đây. Nghe nói nhà ông Lý bán, chúng tôi muốn hỏi giá để cân nhắc bán nhà của mình."

Những người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy, nếu giá hợp lý, chúng tôi cũng muốn bán."
 
Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Chương 149: Chương 149



Thấy nhiều người muốn bán nhà, Tô Diên rất ngạc nhiên: "Tại sao các chị lại muốn bán? Nhà ở đây không tốt sao?"

Người phụ nữ đứng đầu tên là Miêu Anh, giải thích: "Nhà cửa rất tốt, không tin cô có thể đến từng nhà xem. Chúng tôi là công nhân nhà máy gốm sứ, năm ngoái nhà máy chuyển đi, nhà máy mới xa quá, chúng tôi muốn bán nhà ở đây, chuyển đến gần nhà máy mới."

Tô Diên hiểu ra, không khỏi có chút động lòng.

Trong vài năm tới, nơi đây sẽ phát triển thành khu thương mại, mua vào chắc chắn là lời. Cô còn vài nghìn tệ tiền tiết kiệm, để không cũng là để không, không bằng mua nhà.

Phó Mặc Bạch nhìn ra ý định của cô, chủ động đề xuất muốn xem nhà.

Miêu Anh nghe vậy rất phấn khởi, vội dẫn đường, dẫn họ đi xem từng nhà và giới thiệu sơ qua.

Tô Diên lắng nghe rất chăm chú, trong lòng ghi nhớ ưu nhược điểm của từng ngôi nhà.

Cuối cùng đi xem xong, cô đã nắm rõ trong lòng.

Buổi chiều về nhà, Tô Diên kéo Phó Mặc Bạch vào phòng ngủ, muốn bàn bạc chuyện mua nhà.

Trên đường về, hai người đã đạt được thỏa thuận sơ bộ: chắc chắn sẽ mua nhà, còn mua bao nhiêu căn thì chưa bàn kỹ.

Ý của Tô Diên là, giữ lại chút tiền tiết kiệm, còn lại dùng để mua nhà.

Phó Mặc Bạch không biết tương lai thế nào, rất tò mò hỏi tại sao cô lại muốn mua nhiều nhà như vậy.

"Tất nhiên là để cho thuê rồi. Em đã xem qua, có hai nhà mặt phố, và hai nhà liền kề. Nếu mua hết, có thể đập thông tường sân, tạo thành một căn nhà lớn. Anh thấy sao?"

Nghe ý cô là muốn mua bốn căn nhà, Phó Mặc Bạch rất khâm phục sự táo bạo của cô, người bình thường không có được sự quyết đoán như vậy.

"Nếu không cho thuê được thì sao? Em đã nghĩ đến chuyện đó chưa?"

Tô Diên muốn nói "Không thể nào", cũng muốn nói với anh về giá nhà tương lai ở Bắc Kinh, nhưng cuối cùng cô không nói, sợ lộ thiên cơ gây rắc rối.

"Anh tin em đi, không lỗ đâu."

Phó Mặc Bạch chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, chỉ sợ cô không cho thuê được sẽ sốt ruột. Thấy cô đã quyết, anh hết lòng ủng hộ quyết định của cô.

Ngày hôm sau, họ lại đến căn nhà, ký hợp đồng mua bán với bốn hộ gia đình.

Không lâu sau, giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đến tay, Tô Diên không vội đập thông tường sân mà dán thông tin cho thuê, chờ người thuê đến.

Việc này cô không dám nói với nhà họ Giang, rất sợ ánh mắt khó hiểu của họ. Dù sao thời điểm này, rất ít người đầu tư vào bất động sản.

*

Hiện giờ là mùa thu năm 1980, vì các ngành nghề đều rất cần nhân tài, họ chưa tốt nghiệp đã có các đơn vị lớn đến tuyển người.

Khương Nguyên và Lý Thụ còn nhỏ tuổi, muốn tiếp tục học cao hơn, không chấp nhận phân công của nhà nước.

Tô Diên cũng vậy, định tiếp tục học, cố gắng trở thành người có trình độ học vấn cao nhất trong gia đình.

Văn Yến và Dương Hiểu Hồng đã đi làm, đơn vị phân công đều rất tốt.

Ngoài ra, Khương Tùng từ miền Nam đến Bắc Kinh, định lập nghiệp ở đây.

Mọi người tụ họp tại Bắc Kinh, Tô Diên mời họ đến tiệm cơm ăn cơm, Dương Hiểu Hồng đến sớm nhất.

Hiện tại cô ấy làm việc ở cơ quan nhà nước, xem như tranh thủ thời gian đến đây sau bao nhiêu lúc bận rộn.

Tô Diên xếp cô ấy ngồi bên trái mình, nhẹ giọng hỏi: "Tôi nghe nói mẹ chồng cô đến, dạo này thế nào?"

Dương Hiểu Hồng không kìm nổi bắt đầu kể khổ: "Từ sau khi cha chồng tôi mất, bà ấy ba ngày hai bữa gọi Khâu Dã về. Giờ chuyển đến Bắc Kinh, còn mang theo hai đứa cháu nhà anh cả, cô nói bà ấy định làm gì?"

"Anh cả của Khâu Dã cũng đồng ý để bà ấy mang con lên đây à?"

"Đồng ý chứ, được sống ở Bắc Kinh, họ làm sao mà không muốn?"

Dương Hiểu Hồng bĩu môi, nghĩ rằng mẹ chồng vì mình không sinh con trai nên mới làm vậy.

Tô Diên khẽ nhíu mày: "Khâu Dã nghĩ sao? Anh ấy có nói gì không?"
 
Back
Top Bottom