Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 60



Hứa Thiệu nhìn cô chằm chằm, giọng thấp: “Trước kia cô không phải thích tôi sao?”

“Đúng vậy nhưng mà Hứa trí thức, không phải anh nói anh không muốn yêu đương, bảo tôi đừng lãng phí thời gian vào anh sao?”

Cố Sương vô tội nhìn anh.

Hứa Thiệu hơi nhếch khóe môi, đúng là anh nói, anh ta cũng không ngờ bị vả mặt nhanh như vậy.

Hứa Thiệu có chút bối rối nói: “Tôi sai rồi.”

Cố Sương ngẩn ra.

Lời khó nói nhất đã nói ra, những lời khác cũng chẳng là gì.

Hứa Thiệu nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Tôi hối hận rồi.”

Hứa Thiệu chịu thua, bất kể cô thích anh ở điểm nào, chỉ cần là anh là được.

Hứa Thiệu cũng không biết mình bắt đầu để ý đến cô từ lúc nào, anh chỉ biết, anh không thể chấp nhận việc cô phớt lờ mình, không thể chấp nhận việc cô đứng bên cạnh người khác, cười tươi như hoa với người khác.

“Đừng đi xem mắt nữa, hãy yêu đương với anh đi.” Hứa Thiệu nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: “Anh sẽ làm tốt hơn người khác.”

Hứa Thiệu tự tin, anh sẽ không kém hơn người khác. Chỉ là, không biết cô sẽ trả lời thế nào, Hứa Thiệu hiếm khi có tâm trạng căng thẳng như vậy.

Cố Sương nhìn vành tai đỏ bừng của anh, từ từ cười, cô nói: “Được.”

Một chữ đơn giản, nghe vào tai Hứa Thiệu, khiến khóe miệng anh không khỏi cong lên.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí đã khác trước.

Cố Sương cười kéo tay anh, bị anh nắm lại, mười ngón tay đan vào nhau.

Cố Sương lắc lắc tay, cười nói: “Hứa trí thức, chú ý ảnh hưởng.”

Hứa Thiệu nhướng mày, giọng điệu đương nhiên nói: “Nắm tay người yêu, có vấn đề gì sao?”

Cố Sương thấy xung quanh cũng không có ai, mặc kệ anh.

“Đúng rồi, anh đến huyện thành làm gì?”

Hứa Thiệu im lặng một lúc, nói: “Tìm em.”

“Anh biết em đi xem mắt?”

Hứa Thiệu không vui ừ một tiếng, nói: “Gặp Tiểu Vũ, cô bé lén nói với anh.”

Cố Sương không nhịn được cười.

Hứa Thiệu cụp mắt xuống: “Em thấy anh, cũng không thèm để ý đến anh.”

Rõ ràng trước đây thấy anh, đều sẽ ngọt ngào gọi anh là Hứa trí thức.

Cố Sương liếc anh một cái, chậm rãi nói: “Anh không biết tại sao à? Lúc trước là ai bảo em đừng...”

Lời còn chưa nói hết đã bị Hứa Thiệu véo má, anh vẻ mặt hối hận: “Anh sai rồi!”

“Em và người kia, hôm nay nói chuyện thế nào?” Hứa Thiệu như vô tình hỏi một câu.

Anh đến huyện thành, suy nghĩ xem địa điểm mọi người thường đi xem mắt, đạp xe vòng quanh huyện thành rất lâu.

Ban đầu chỉ muốn thử vận may, ngoài cách này ra, anh cũng không biết mình có thể làm gì.

TBC

Không ngờ vận may không tệ, thật sự gặp được cô.

Cô và đối phương có vẻ rất hợp nhau, hợp đến mức khiến anh hoảng sợ.

“Nên cũng ổn, người ta còn nói mời em đi xem phim.”

Khóe môi Hứa Thiệu lập tức kéo thẳng, trong lòng chua xót, nhàn nhạt nói: “Sao không đi?”

“Em còn chưa cùng Hứa trí thức đi xem phim, sao có thể đi với người khác.” Cố Sương dỗ dành anh.

Hứa Thiệu biết cô đang dỗ anh nhưng vẫn rất vui, miệng thì cố tình không hài lòng: “Anh còn thấy em ăn kẹo hồ lô anh ta mua.”

Cố Sương không ngờ đến cả chuyện này anh cũng nhìn thấy, cô còn tưởng hai người gặp nhau ở nhà hàng.

Cô không nhịn được cười: “Em đã nói rõ với anh ta rồi, tiền cũng trả lại cho anh ta rồi. Nói ra thì, kỳ thực là em tự mua.”

Hứa Thiệu cong môi: “Nói rõ rồi?”

Cố Sương gật đầu: “Nếu không, em có thể đồng ý làm người yêu anh sao?”

Hứa Thiệu cười, mày kiếm mắt sáng, có chút khí khái của thiếu niên.

Khiến Cố Sương nhận ra, anh vẫn là một chàng trai hai mươi tuổi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 61



Cô cũng không nhịn được cười.

“Vui rồi?”

Hứa Thiệu khẽ ho một tiếng, lại khôi phục sự nghiêm túc như trước, đơn giản ừ một tiếng.

Cố Sương cũng không vạch trần anh, đột nhiên nói: “Xe buýt đến huyện thành chỉ có một chuyến, anh đến đây bằng cách nào?”

Hứa Thiệu lúc này mới nhớ ra, anh đã để xe đạp ở cửa nhà hàng.

“Đi xe đạp đến.” Anh ta nói.

“Xe đâu?” Cố Sương hỏi.

Hai người lại đi về hướng nhà hàng, Hứa Thiệu bước lên xe đạp, Cố Sương ngồi ở ghế sau, hai tay không khách khí vòng qua eo anh.

Còn không nhịn được lén sờ sờ, oa, cảm giác không tệ, xem ra tập luyện rất tốt, đúng là thân thể của thanh niên.

Vành tai Hứa Thiệu đỏ bừng, quay đầu nhìn cô một cái, giọng khàn khàn nói: “Đừng... sờ.”

Cố Sương hỏi: “Vậy khi nào thì có thể sờ?”

Hứa Thiệu: “...”

Bất đắc dĩ nhìn cô một cái, giọng thấp nói: “Khi không có ai.”

Cố Sương thấy đủ là được, cười tủm tỉm đáp một tiếng.

Hứa Thiệu thở phào nhẹ nhõm.

...

Đến đầu làng, Cố Sương bảo anh dừng xe, từ ghế sau nhảy xuống, lén sờ mông, m.ô.n.g đều tê hết cả rồi.

Hứa Thiệu chú ý tới, mím môi nói: “Lần sau anh lót đệm.”

Cố Sương cong môi, rất hài lòng với sự chu đáo của anh.

“Được rồi, em về nhà đây, anh cũng về đi.” Cô nói.

“Anh đưa em về.”

Cố Sương không ngờ anh lại dính người như vậy, cười nói: “Đoạn đường ngắn thế này, không cần đưa đâu.”

Hứa Thiệu nhìn cô một cái, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo sữa.

“Cho em.”

Cố Sương nhìn những viên kẹo trong lòng bàn tay, cười cong cả mắt, anh sao lại giống như dỗ trẻ con vậy.

Cô lập tức bóc vỏ kẹo, nhét một viên vào miệng anh, mình cũng ăn một viên.

“Ngọt quá.”

Hứa Thiệu cảm nhận vị ngọt ngào trong miệng, cảm thấy trong lòng cũng ngọt ngào.

“Ừ, ngọt lắm.”

“Được rồi, em đi đây?”

“Ừ.” Hứa Thiệu nhìn bóng lưng cô, mái tóc dài ngang eo, váy nhẹ nhàng bay bay.

Liễu Thanh kéo tay Cao Ngọc Lan: “Cô có thấy không?! Hứa trí thức không phải xin nghỉ phép đi huyện thành sao? Sao lại đi cùng Cố Sương?”

Cao Ngọc Lan nói: “Có lẽ là tình cờ gặp nhau thôi.”

“Tôi thấy, cảm giác không khí giữa họ có chút không bình thường.” Liễu Thanh tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng Hứa Thiệu, thân thể Cố Sương bị che mất quá nửa, không biết họ nói gì.

Nhưng Liễu Thanh trực giác cảm thấy họ không bình thường.

Nghĩ đến lời cảnh cáo của Hứa đồng chí lần trước, Liễu Thanh chỉ có thể lén lút than phiền với Cao Ngọc Lan, không dám lên tiếng nữa.

Cao Ngọc Lan không hùa theo lời cô, chỉ nói: “Xa như vậy, cô có thể nhìn ra được gì chứ.”

Thế là Liễu Thanh cũng không nói gì nữa.

Cho dù người ta thật sự có gì đi chăng nữa, cô ta cũng chỉ có thể âm thầm ghen tị mà thôi.

Dù sao cô ta và Hứa đồng chí cũng chẳng có quan hệ gì.

Ồ, ước chừng anh đã bắt đầu chán ghét cô ta rồi, Liễu Thanh buồn bã.

Cố Sương trở về nhà họ Cố, bà nội Cố thấy cô mặt mày tươi cười vui vẻ, vội nói: “Thành rồi à?”

Cố Sương vui vẻ gật đầu.

Bà nội Cố có chút tiếc cho Hứa trí thức, ôi, xem ra Hứa trí thức không làm rể bà được rồi.

TBC

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cháu gái, bà biết cô rất hài lòng với người ta, vội hỏi tình hình họ ở bên nhau.

Cố Sương sững người, lúc này mới phản ứng lại bà nội hiểu lầm rồi.

“Không phải, cháu với đồng chí Phương kia không có gì.” Cố Sương ngồi xuống bên cạnh bà nội, nhỏ giọng nói: “Cháu nói thành là với Hứa trí thức.”

Bà nội có chút mơ hồ: “Sương Sương, không phải cháu đi xem mắt với một chàng trai họ Phương sao?”

“Đúng vậy, xem mắt rồi, không ưng.” Cố Sương nói.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 62



Cô kể chuyện mình và Hứa Thiệu quen nhau cho bà nội nghe, lại bóc một viên kẹo Hứa Thiệu cho mình ra, nhét vào miệng bà nội.

Không ngờ còn có chuyện này, bà nội thầm nghĩ, xem ra trong lòng Hứa trí thức cũng có Sương Sương.

Bà nội ngậm kẹo trong miệng, ngọt ngào, còn có mùi sữa.

Nhìn không giống kẹo cứng hoa quả thường mua trong nhà, bà hỏi: “Hứa trí thức cho à?”

“Vâng.” Cố Sương gật đầu.

Bà nội rất vui, chuyện chung thân đại sự của cháu gái cuối cùng cũng có chút manh mối.

Mấy chữ này cuối cùng cũng có một nét.

“Nhà Hứa trí thức có đồng ý cho cậu ấy tìm đối tượng ở đây không?”

“Bà ơi, chúng cháu mới quen nhau, còn sớm lắm, đợi lần sau con hỏi anh ấy.”

Cố Sương cũng quên hỏi rồi.

Nhưng cô không vội, cứ để cô tận hưởng niềm vui khi yêu đương đã.

Người nhà họ Cố đi làm về, đều rất quan tâm đến kết quả xem mắt của Cố Sương.

Cố Sương nói không ưng, mọi người tuy có chút thất vọng nhưng cũng quen rồi.

Dù sao đây cũng là lần thứ tư rồi.

Trần Quế Lan thở dài trong lòng, bà thấy đồng chí Phương không tệ, thế mà lại không ưng, tiếp theo phải làm sao đây.

*

Ngày hôm sau.

Cố Sương dậy đã rất muộn, tối hôm qua vui quá, mãi không ngủ được.

Ăn sáng xong, cô nhìn sắc trời.

“Bà ơi, cháu đi đưa nước cho mọi người!”

Bà nội lại rửa mấy quả dưa chuột tươi mới hái từ ruộng nhà sáng nay, bỏ vào trong rổ: “Đi đi.”

Cố Sương đội mũ, xách rổ tre, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

“Sương Sương, đến đưa nước cho người nhà à?” Cao Thắng kéo chiếc khăn mặt treo trên cổ, lau mặt.

“Chú ơi, chú khát không, uống một bát không?” Cố Sương vừa nói, vừa nhìn về phía Hứa Thiệu bên cạnh.

Cao Thắng đúng là có hơi khát, nghe vậy, lập tức đồng ý.

TBC

Cố Sương rót cho ông ta một bát nước, Cao Thắng ừng ực uống hết.

“Hứa trí thức có muốn uống một bát không?”

Cao Thắng nghe vậy, cũng lớn tiếng nói: “Đừng khách sáo, Hứa trí thức.”

Thấy anh đi tới, Cao Thắng vui vẻ.

Cố Sương hỏi: “Chú ơi, ăn dưa chuột không?”

“Không, chú không thích ăn thứ này.” Cao Thắng từ chối.

Nhà ngày nào cũng ăn, ngán lắm rồi.

“Cô bé, cô tiếp Hứa trí thức, tôi đi làm tiếp đây.”

“Vâng.” Cố Sương đáp.

Hứa Thiệu đi tới, thấy cô ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn anh, trong mắt thoáng qua ý cười.

“Hứa trí thức, đây, cốc sạch.” Cố Sương cười tươi rói.

Cô thấy Hứa Thiệu dù xuống ruộng làm việc, cũng rất chú ý không để đồ bẩn dính vào người, biết anh là người rất sạch sẽ.

Hứa Thiệu nhận lấy, Cố Sương thấy lúc anh nuốt, yết hầu lên xuống, ánh mắt không nhịn được mà di chuyển theo.

Uống xong nước, anh dùng mu bàn tay lau môi, Cố Sương lại đưa cho anh một quả dưa chuột.

Hứa Thiệu nói: “Tay anh bẩn.”

Cố Sương lại rót một cốc nước, rửa tay cho anh.

Hứa Thiệu nói: “Không phải đi đưa nước cho người nhà sao, không đủ rồi.”

Cố Sương nói: “Không sao, lát nữa em về lấy thêm một bình.”

Hứa Thiệu ừ một tiếng, nhận lấy dưa chuột cắn một miếng.

Thực ra anh cũng không thích ăn dưa chuột nhưng chỉ muốn ở bên cô thêm một lúc nữa.

Cố Sương chống cằm nhìn anh ăn, nhìn đến mức Hứa Thiệu có chút không nuốt nổi nữa.

Bất đắc dĩ liếc cô một cái, đuôi lông mày hơi nhếch lên: “Có đẹp thế không?”

Cố Sương cười rạng rỡ hơn: “Đẹp lắm, Hứa trí thức, anh là người đẹp nhất mà em từng gặp.”

Ôi, càng nhìn càng thích.

Hứa Thiệu thấy cô thích ngoại hình của mình như vậy, nhất thời không biết nên vui hay không.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 63



“Hứa Thiệu, anh làm gì ở đây vậy?” Tiết Trác Thanh định về uống nước, không ngờ lại thấy Hứa Thiệu và Cố Sương đứng cùng nhau, không nhịn được mà đi tới.

“Đồng chí Cố, cô cũng ở đây à.” Tiết Trác Thanh cố tình hỏi.

Hứa Thiệu nhíu mày, thấy anh ta vướng mắt.

Cố Sương cong môi: “Tiết trí thức, anh có muốn uống nước không?”

Tiết Trác Thanh cười toe toét, phớt lờ ánh mắt bảo anh ta mau đi của Hứa Thiệu, nhận lấy cốc nước Cố Sương đưa cho, ngồi phịch xuống đất.

“Cảm ơn cô, đồng chí Cố.”

“Không có gì.” Cố Sương đáp.

Cố Sương nhìn Hứa Thiệu, ngón tay khẽ câu lấy ngón tay anh: “Em về trước đây.”

Ngón tay Hứa Thiệu khẽ động, nắm lấy ngón tay cô: “Ừ.” một tiếng.

Cố Sương về lấy thêm một bình nước, đưa cho người nhà họ Cố.

Trên đường về, Triệu Tiểu Liên chặn cô lại.

“Cố Sương, cô có phải nhắm vào Hứa trí thức không?”

Cố Sương nhìn cô ta, nhướng mày: “Sao thế?”

“Cô rõ ràng biết tôi thích Hứa trí thức, trước đây cô rõ ràng không thích Hứa trí thức, còn chê anh ấy... Cô có phải cố ý trả thù tôi không?! Cô thật quá hèn hạ!” Triệu Tiểu Liên nói.

Lúc đó nghe cô chê Hứa trí thức, trong lòng Triệu Tiểu Liên rất không vui.

Thấy cô cố ý tiếp cận Hứa trí thức, Triệu Tiểu Liên càng không vui hơn.

Cô chắc chắn là cố ý trả thù mình!

“...” Cố Sương không biết cô ta tự tin ở đâu, cô nói: “Trước đây là do tôi mù, bây giờ tôi thấy Hứa trí thức rất tốt, đặc biệt tốt.”

Triệu Tiểu Liên: “Hứa trí thức sẽ không thích cô đâu.”

“Thật sao? Nhưng chúng tôi đã quen nhau rồi.” Cố Sương đắc ý nói.

Nghe vậy, Triệu Tiểu Liên không dám tin: “Cô chắc chắn là đang lừa tôi...”

Cô ta không tin, Hứa trí thức trước đây cũng nông cạn như vậy.

Thích ai không thích, sao lại thích Cố Sương chứ.

Cố Sương liếc cô ta một cái, nói: “Không tin, cô có thể đích thân đi hỏi anh ấy.”

Cố Sương hừ một tiếng, số đào hoa của Hứa Thiệu nhiều quá rồi.

Ôi, đồ tốt thì dễ khiến người ta để mắt tới.

*

“Ê, vừa rồi anh nói gì với đồng chí Cố vậy?” Tiết Trác Thanh nói: “Rốt cuộc anh và cô ấy có chuyện gì?”

Hứa Thiệu nói: “Không nói gì cả, chúng tôi đang quen nhau.”

“???” Tiết Trác Thanh đột nhiên quay đầu nhìn anh, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Anh ta hỏi: “Vừa rồi anh nói gì cơ?”

Hứa Thiệu nhìn anh ta, nói: “Tôi nói, tôi và Cố Sương đang quen nhau.”

TBC

Được lắm, trước đây là ai chê anh ta nhiều chuyện, lắm mồm.

Khiến anh ta còn tưởng mình nghĩ nhiều.

Kết quả thì sao.

Anh ta bực bội nói: “Được lắm, anh giấu kỹ thật đấy, quen nhau từ khi nào vậy? Tôi có phải anh em của anh không, chuyện lớn như vậy mà không nói với tôi!”

“Không phải vừa nói với anh rồi sao.” Giọng điệu Hứa Thiệu bình thản: “Mới quen thôi.”

Tiết Trác Thanh: “... Được rồi.”

Anh ta nhíu mày: “Nhà anh đồng ý không?”

Nhà họ Hứa đưa anh xuống nông thôn để tránh đón đầu ngọn gió, chứ không phải để anh xuống đây quen bạn gái!

Nghĩ đến Cố Sương, Tiết Trác Thanh có chút do dự, mặc dù bây giờ nhìn cô cũng khá tốt.

Nhưng nhớ lại chuyện trước đây của cô, không khỏi vẫn có chút lăn tăn.

Côta thật sự không phải vì gia thế của Hứa Thiệu mà đến sao?

Nghe anh ta nói vậy, Hứa Thiệu hỏi ngược lại: “Tại sao không đồng ý?”

Tiết Trác Thanh bị anh hỏi đến mức im lặng.

Đừng thấy Hứa Thiệu là em út trong nhà nhưng lại là người có chủ kiến nhất.

Nhà họ Hứa cũng ít khi can thiệp vào quyết định của anh.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 64



Thôi, chuyện của Hứa Thiệu, anh ta lo gì chứ. Người ta thông minh hơn anh ta nhiều.

Anh đã để mắt đến Cố Sương, chứng tỏ cô chắc chắn là người tốt.

Nghĩ thông suốt, Tiết Trác Thanh cũng thoải mái hơn, thậm chí còn bắt đầu trêu chọc Hứa Thiệu.

Hứa Thiệu vẻ mặt thản nhiên, không hề hoảng hốt, thậm chí khóe miệng còn vô thức nhếch lên, khiến Tiết Trác Thanh đau cả răng.

Được Tiết Trác Thanh nhắc nhở, Hứa Thiệu thấy, chuyện quen bạn gái của mình, đúng là nên báo cho gia đình một tiếng.

Tan làm, Hứa Thiệu liền lấy giấy bút ra bắt đầu viết thư.

Sáng hôm sau, Hứa Thiệu đến thị trấn gửi thư đi.

Vài ngày tiếp theo, Cố Sương và Hứa Thiệu ngày nào cũng gặp nhau, dần dần, có người truyền ra chuyện họ đang quen nhau.

Cũng có một số người không tin, cho rằng là Cố Sương có ý với người ta, đang theo đuổi người ta.

Ai cũng biết, Cố Sương đã sớm rêu rao muốn lấy chồng thành phố.

Hứa trí thức, vừa hay là người thành phố đến.

Có người không ưa Cố Sương, ví dụ như bà mối Triệu, liền rất khinh thường, quả quyết nói: “Thanh niên trí thức thành phố kia có thể để mắt đến cô ta sao? Không thể nào!”

“Sao lại không thể, tôi thấy cô gái Sương Sương kia cũng khá tốt, hai người rất xứng đôi, đều đẹp cả.” Đây là lời của người trọng sắc.

Bà mối Triệu trợn mắt: “Mặt đẹp có thể ăn được sao, cô gái Cố Sương kia chỉ có cái mặt là hù dọa người ta được thôi. Mặc dù là thời đại mới rồi nhưng có câu nói xưa vẫn có lý, ví dụ như môn đăng hộ đối. Môn không đăng hộ không đối, cuộc sống không thể hòa hợp được!”

Nghe có vẻ cũng có lý.

Thấy mọi người đều lộ ra vẻ đồng tình, bà mối Triệu đắc ý trong lòng, nói thêm:

TBC

“Theo tôi thì, cô ta thực sự không bằng mẹ cô ta...”

“Khụ khụ!” Có người nói: “Lời này đừng nói nữa, lỡ bà lão Cố biết được...”

Bà mối Triệu cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi còn sợ bà ta sao...”

Nói vậy thôi nhưng bà ta cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

“Tóm lại, trí thức Hứa chắc chắn sẽ không để mắt đến cô gái Cố Sương kia.” Người như Triệu Trường Vũ, còn không muốn cô.

Vậy thì trí thức ở thành phố, đã từng trải qua nhiều chuyện, có thể để mắt đến cô sao?

Bà mối Triệu không tin.

Kết quả lời này vừa nói ra không lâu, đã bị vả mặt.

Có người không nhịn được hỏi thẳng trí thức thanh niên Hứa Thiệu rằng anh có đang quen Cố Sương không, anh liền thừa nhận.

Bà mối Triệu tức chết, ở nhà mắng trí thức họ Hứa có phải bị mù không, còn con trai bà mối Triệu thì nhếch mép.

Người ta không mù, mới để mắt đến cô gái Cố Sương kia.

Theo anh ta nói, cái gì mà m.ô.n.g to dễ sinh, chăm chỉ tháo vát, đều không bằng đẹp!

Thời buổi này, không có gì giải trí, có chuyện gì mới mẻ, rất nhanh có thể truyền khắp cả đội.

Vừa tan học chưa về đến nhà, trên đường đã có người nói cho Cố Tiểu Vũ tin này.

“Cố Tiểu Vũ, chị gái cô và trí thức họ Hứa quen nhau rồi, đồng chí Hứa sắp làm anh rể cô rồi!” Người đó nói với giọng ngưỡng mộ, ước gì Cố Sương là chị gái mình.

Hứa trí thức rất hào phóng, thường cho bọn trẻ con chúng tôi ăn kẹo, còn có bánh quy.

Đợi đến khi trí thức họ Hứa trở thành anh rể của Cố Tiểu Vũ, vậy thì Cố Tiểu Vũ có thể nhận được nhiều lợi ích hơn không.

Cố Tiểu Vũ không tin lắm, hỏi: “Ai nói vậy?”

“Đồng chí Hứa đích thân thừa nhận, mọi người đều biết rồi!”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 65



Cố Tiểu Vũ ngây người, vội chạy về nhà, cô bé hỏi chị gái mình.

“Chị, chị và anh Hứa ở bên nhau rồi sao?”

Trước đó không lâu, cô bé còn nói với đồng chí Hứa rằng mình sắp có anh rể rồi, kết quả chị gái cô bé đi xem mắt không thành, Cố Tiểu Vũ còn thấy ngại.

May mà đồng chí Hứa không phải là người nhiều chuyện.

Kết quả không ngờ, anh lại là anh rể tương lai của mình. Cố Tiểu Vũ đều kinh ngạc.

Quen nhau thôi, mà ồn ào đến thế, Cố Sương đều đỏ mặt.

Cô còn không ngờ Triệu Tiểu Liên lại thực sự đến trước mặt Hứa Thiệu hỏi quan hệ của họ.

“Đúng vậy.” Cố Sương trả lời.

Mắt Cố Tiểu Vũ sáng lên, đầy mong đợi: “Vậy thì em có phải gọi anh Hứa là anh rể không?”

Cố Sương ho một tiếng, nói: “Gọi là anh trai.”

“Được rồi, vậy em cứ gọi anh Hứa trước vậy.” Cố Tiểu Vũ hỏi: “Hai người bao giờ thì kết hôn vậy?”

Cố Sương liếc cô bé: “Em là còn trẻ con, cũng biết thúc giục kết hôn rồi sao?”

Cố Tiểu Vũ không vui: “Em không phải trẻ con!”

Cô bé đã mười tuổi rồi!

“Được rồi, đi chơi đi.” Cố Sương xoa đầu cô bé, ừm, cảm giác rất tốt.

Cố Tiểu Vũ vội vàng lùi lại, thoát khỏi ma trảo của cô.

Từ khi mọi người biết chuyện Cố Sương và Hứa Thiệu quen nhau, lúc đầu thấy họ nói chuyện với nhau, còn trêu chọc họ.

Sau đó dần dần quen rồi.

~~

Nhà họ Hứa.

Viên Quỳnh Phương biết được con trai út gửi thư về, tâm trạng rất tốt.

Bà không kịp chờ đợi xé phong thư, muốn xem A Thiệu viết gì.

Đợi đến khi nhìn thấy thư, Viên Quỳnh Phương nghi ngờ mình nhìn nhầm, lật phong thư ra xem người gửi.

Không gửi nhầm.

Viên Quỳnh Phương ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt ngơ ngác...

Hứa Tùng Sơn vừa vào cửa, đã thấy vợ ngồi ngẩn người trong phòng khách.

“Quỳnh Phương, sao em lại thế này?” Hứa Tùng Sơn tò mò hỏi.

Viên Quỳnh Phương thấy chồng về, sắc mặt phức tạp, đưa tờ giấy trên tay cho ông.

TBC

“Ai gửi thư vậy? Là A Vi hay A Thiệu?” Hứa Tùng Sơn nhận lấy, nhìn thoáng qua người ký tên, nói: “A Thiệu à, nó nói gì mà khiến em thành ra thế này?”

“Anh tự xem đi...”

Xem xong, Hứa Tùng Sơn cười.

“Thằng nhóc thối này, bảo nó về vùng quê tránh gió, mới bao lâu, nó đã có người yêu rồi.”

Viên Quỳnh Phương không cười nổi: “Còn không biết đối phương là người thế nào...”

Bà thực sự không hài lòng.

“Không phải nó đều nói rồi sao, cha là liệt sĩ, ông nội cũng là lão binh từng ra chiến trường. Cô gái cũng rất tốt.”

Hứa Tùng Sơn rất hài lòng.

Viên Quỳnh Phương mím môi, biết chồng coi trọng quân nhân, không nói gì, chỉ nói: “Nó đã quen người yêu rồi, có thể không thấy người ta tốt sao?”

“Trong đại viện này có nhiều cô gái tốt như vậy, nó đều không thèm để ý. A Thiệu sẽ không bị lừa chứ...”

Hứa Tùng Sơn nói: “Con trai mình, anh còn không biết sao? Ai có thể lừa được nó. Được rồi, anh thấy cô gái này rất tốt, ánh mắt của A Thiệu không tệ.”

Viên Quỳnh Phương bị chồng thuyết phục, hơi yên tâm.

“Cha biết được chắc chắn sẽ rất vui, em nhớ đưa thư cho cha xem.”

Nghe chồng nhắc đến cha, Viên Quỳnh Phương cũng gật đầu.

“Em trả lời thư cho A Thiệu trước, chỉ nói hay thôi, cũng không biết gửi cho chúng ta xem ảnh.” Viên Quỳnh Phương lẩm bẩm.

Hứa Anh về nhà mẹ đẻ, biết được em trai ở quê quen người yêu, cũng không dám tin.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 66



“Cái gì, A Thiệu quen người yêu rồi?” Hứa Anh không nhịn được hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ chắc chắn là A Thiệu, không phải anh cả chứ?”

Viên Quỳnh Phương nói: “Mẹ còn chưa hoa mắt đâu, này, thư ở đây, con tự xem.”

Bà không nói mình cũng đã xác nhận nhiều lần.

Hứa Anh nhận lấy thư, nhanh chóng xem xong, đột nhiên cảm thấy có chút khó nói.

Mặc dù em trai viết rất hàm súc nhưng sự khoe khoang giữa các dòng chữ, Hứa Anh lập tức nhận ra.

“Quả nhiên là trong mắt người tình thì Thị nở cũng xinh đẹp...” Hứa Anh nhếch mép.

“Mẹ, mẹ đã trả lời thư cho A Thiệu chưa?”

Đã trả lời rồi, ước chừng cũng sắp nhận được rồi.” Viên Quỳnh Phương trả lời thư, lại gửi thêm phiếu tiền, sợ anh không đủ tiêu.

Nhân viên bưu điện Tiểu Hà lại đạp xe đến gửi thư, thấy Hứa tri thức và Cố Sương ở cùng nhau, anh ta cao giọng gọi:

“Hứa tri thức, có thư của anh!”

TBC

“Đồng chí Cố, cô cũng có thư!”

Cố Sương nhận thư và bưu kiện từ tay nhân viên bưu điện Tiểu Hà, nhìn địa chỉ và tên người nhận xa lạ trên đó, cô ngẩn người.

Trương Vy?

“Sao vậy?” Hứa Thiệu liếc nhìn ánh mắt hơi mơ màng của cô, hỏi.

Cố Sương hoàn hồn, lắc đầu.

Đây không phải tên mẹ ruột đã mất liên lạc nhiều năm của nguyên thân sao? Cố Sương đột nhiên nhớ ra.

Sao đột nhiên lại viết thư cho cô?

Cố Sương nhìn địa chỉ, là gửi từ tỉnh lỵ.

Cô cân nhắc bưu kiện, bên trong có vẻ là quần áo và giày dép?

Ánh mắt Hứa Thiệu lướt qua đồ đạc trong tay cô, không nói gì thêm, nhận lấy đồ trong tay cô, nói: “Đi thôi, đưa em về.”

Cố Sương cười tươi rói: “Chỉ có chút đồ này thôi, không nặng đâu.”

Hứa Thiệu nhếch môi: “Anh muốn.”

Đưa cô đến cửa, Hứa Thiệu xé một góc bưu kiện của mình ra, nhìn vào, lấy ra một hộp kẹo và bánh quy, còn có một gói thịt khô, để cô ăn vặt.

Cố Sương ôm đồ anh đưa trong lòng, nhìn bóng lưng cao lớn rời đi của anh.

Mặc dù cô thực sự để mắt đến tiền tài và nhan sắc của anh nhưng anh lại chủ động hào phóng để lộ đùi cho cô ôm, Cố Sương lại có chút ngượng ngùng.

Không biết anh thích gì?

Cô ôm đồ quay người, trở về phòng.

Bà nội Cố nhìn đồ đạc trong lòng cô, giật mình, đợi biết là Hứa Thiệu đưa, bà mới thở phào.

Bà nội Cố cảm thán: “Nhà mình cũng chẳng có gì tốt, trước kia quần áo may xong rồi, bà sẽ may thêm cho cháu đôi giày, lúc đó Sương Sương cháu tặng cho nó.”

Cố Sương gật đầu liên tục: “Được ạ, cảm ơn bà, cháu sẽ hỏi xem anh ấy đi giày cỡ bao nhiêu.”

Bà nội Cố tự tin nói: “Không cần hỏi, bà nhìn một cái là biết.”

Bà nội Cố làm giày cả đời, nhìn một cái là biết chân người ta to cỡ nào.

Thật lợi hại, bà của tôi!

Cố Sương đặt đồ trong lòng xuống, nhìn lá thư trên tay.

Vừa định nói thì Bà nội Cố đã chú ý.

“Cô bạn gái nhỏ ở huyện lại gửi thư cho cháu à?”

Lúc đầu nghe nói có thư của mình, Cố Sương cũng tưởng là Trần Viên Viên.

Liếc nhìn bà nội Cố, cô nói: “Không phải chị ấy...”

Không phải sao? Vậy còn có thể là ai, Bà nội Cố đột nhiên cảnh giác.

Bà vội hỏi: “Là ai gửi vậy?”

“Gửi từ tỉnh lỵ.” Cố Sương nói: “Người gửi là Trương Vy.”

Bà nội Cố nghe thấy cái tên này lúc đầu còn chưa phản ứng lại, mất mấy giây mới nhớ ra, đây không phải là cô con dâu trước của bà sao!

Đã bao nhiêu năm không liên lạc rồi, đột nhiên gửi thư về làm gì.

Bà nội Cố trực giác không phải chuyện gì tốt, thấy vẻ mặt Sương Sương bình thường, bà mới hơi yên tâm, nói: “Xem xem, cô ta viết gì trong thư, đọc cho bà nghe nào.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 67



Bà nội muốn xem xem, Trương Vy muốn làm trò gì.

Cố Sương mở thư ra, trước tiên đọc lướt qua một lượt, thấy Bà nội Cố vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay cô, giục: “Trên này viết gì vậy?”

Bà nội Cố không biết chữ.

Cố Sương từ từ mở miệng, đọc cho Bà nội Cố nghe một lần.

“Cái gì cơ, bảo con đến tỉnh lỵ? Không đi! Đã bao nhiêu năm không liên lạc rồi, tự nhiên bảo con đến đó, ai biết cô ta có ý đồ gì.”

Bà nội Cố gần như đã quên mất Trương Vy là ai rồi, bà nội Cố thực ra không có ý kiến gì với bà ta.

Con trai hy sinh, con dâu còn trẻ, bà ta không muốn ở vậy, bà nội Cố hiểu.

Lúc đầu, Trương Vy còn qua lại với nhà họ Cố, lúc đó trong lòng bà ta còn có Sương Sương, cứ đến sinh nhật Sương Sương, bà ta lại gửi đồ về.

Bà nội Cố còn an ủi, cảm thấy Trương Vy cũng không tệ.

Kết quả chỉ kéo dài được ba năm, sau đó không còn tin tức gì nữa.

Nhà họ Cố gửi thư sang bên đó, muốn quan tâm một chút, kết quả lại bị sỉ nhục một trận, cho rằng họ muốn dựa hơi.

Nhà họ Cố bèn thức thời không quấy rầy nữa.

Bà nội Cố tức lắm, từ đó về sau không cho nhắc đến Trương Vy, sợ cháu gái nhớ lại sẽ buồn.

Bà nội Cố biết, những lời nói lúc đó chưa chắc đã là ý của Trương Vy nhưng bà ta cũng không phản bác.

Sương Sương đã lớn thế này rồi, bà ta đột nhiên lại xuất hiện, Bà nội Cố chỉ thấy kỳ quái.

Con người ta, thay đổi nhanh nhất. Bao nhiêu năm trôi qua, ai biết bây giờ Trương Vy là người như thế nào.

Cố Sương đồng tình, thuận theo lời bà nội Cố nói: “Đúng, không đi!”

Với cô mà nói, ý kiến của bà nội Cố là quan trọng nhất.

Người mẹ ruột chỉ còn lại một cái tên trong ký ức của thân chủ, Cố Sương không quan tâm.

Như bà nội Cố nói, bao nhiêu năm không liên lạc, đột nhiên nói muốn gặp cô, ai biết bà ta có ý đồ gì.

TBC

Việc Trương Vy gửi thư về cũng gây ra một số xáo động trong nhà họ Cố.

Những người trẻ tuổi như Cố Sương hoàn toàn xa lạ với Trương Vy.

Khi Cố Sương được vài tháng tuổi, Trương Vy đã rời khỏi nhà họ Cố.

Lúc đó Cố Hải và Cố Tiểu Vũ đều chưa ra đời, Cố Giang thì đã hai ba tuổi, cũng chưa nhớ chuyện gì.

Biết là mẹ của Cố Sương, mọi người đều quay sang nhìn Cố Sương, Cố Sương bị hành động quay ngoắt của họ chọc cười.

Liếc nhìn họ, cô nói: “Nhìn gì thế?”

Cố Hải không nhịn được hỏi: “Đó là tỉnh lỵ đấy, chị, chị thật sự không đi sao?”

“Không đi.” Cố Sương lười biếng thốt ra hai chữ.

Bà nội Cố vỗ nhẹ vào Cố Hải, không hài lòng nói: “Tỉnh lỵ thì sao, đến đó có thể kiếm được tiền hay mọc thêm thịt không?”

Bà nội Cố không nỡ để cháu gái đi, nhà họ Ngưu không dễ ở chung, còn coi thường người nhà quê như họ, không khéo sẽ khiến Sương Sương nhà bà chịu ấm ức.

Cố Hải thầm nghĩ, có thể mở rộng tầm mắt mà. Cậu lớn thế này rồi, đến huyện cũng rất ít khi đi.

Tỉnh lỵ thì chỉ mới nghe tên thôi.

Thôi, nếu để cậu đi, cậu chắc chắn sẽ hí hửng đi ngay.

Tiếc là người thím trước chưa từng gặp của cậu lại không muốn gặp cậu.

May mà Trần Quế Lan không biết suy nghĩ của cậu con trai út.

Hồi đó, Trần Quế Lan và Trương Vy đều là con dâu nhà họ Cố, hai người ở chung được vài năm.

Trong ấn tượng của bà, Trương Vy rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, dịu dàng nhu mì
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 68



Lúc đó, Trần Quế Lan khá thích bà ta. Hai người cũng hòa hợp, trước khi đi bà ta còn nhờ bà chăm sóc Sương Sương nhiều hơn.

Trần Quế Lan coi Sương Sương như con gái ruột, ngược lại bà ta, mấy năm trước còn gửi thư về, quan tâm tình hình của Sương Sương.

Sau đó thì mất liên lạc, coi như không có đứa con gái tên Cố Sương này.

“Phải nói, bộ quần áo này khá đẹp đấy.” Trần Quế Lan nhìn bộ quần áo Trương Vy gửi về, còn có một đôi giày da nhỏ.

“Đẹp hơn cả đồ bán ở huyện mình.” Lưu Ngọc cũng nói.

“Đương nhiên rồi, người ta mua ở tỉnh lỵ mà.” Cố Giang chen vào: “Sương Sương, em thử xem, xem có vừa không?”

Cố Sương nhìn thoáng qua, nói thật, gu thẩm mỹ của bà Trương Vy này cũng không tệ.

Kiểu dáng này, đơn giản đại phương, màu sắc cũng đẹp, là màu xanh nhạt, mặc ở thời hiện đại cũng không lỗi mốt.

“Thôi không thử nữa.” Cố Sương liếc nhìn bà nội Cố, nói: “Bà, chúng ta không phải đã nói không liên lạc với bên đó rồi sao? Hay là trả đồ về đi.”

Cố Sương cảm thấy bà ta đột nhiên nhớ đến cô, chỉ sợ là muốn cô làm gì đó.

Không công không hưởng, bất kể bà ta có ý định gì, Cố Sương đều không muốn dính líu, thôi thì trả quần áo về đi.

Bà nội Cố nghe vậy, cũng nói: “Đúng, chúng ta không cần đồ của cô ta, tránh cho cô ta lại nghĩ chúng ta chiếm tiện nghi gì, rước họa vào thân.”

Ngày hôm sau.

Cố Sương thong thả đến bưu điện thị trấn, trả lại đồ theo đường cũ.

Trên đường về, đi ngang qua bờ sông, Cố Sương nhìn thấy chậu giặt đồ cô đơn trên mặt đất, có chút nghi hoặc.

Quần áo của ai, sao không mang đi, lại vứt ở ven đường thế này?

Cô nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Vừa rồi hình như cô nghe thấy tiếng ai đó kêu trong núi.

...

TBC

Lúc này, Liễu Thanh vô cùng hối hận, biết thế cô ta đã đợi đến ngày mai giặt quần áo cùng Ngọc Lan rồi!

Hôm nay cô không khỏe, bảo Ngọc Lan xin phép cho cô ta nghỉ ngơi trong ký túc xá.

Nằm nửa ngày, cảm thấy cơ thể đã khá hơn nhiều.

Nhìn đống quần áo bẩn trong phòng, Liễu Thanh thấy hơi chướng mắt, bèn một mình ra bờ sông giặt quần áo.

Đang cầm quần áo sạch chuẩn bị về thì đột nhiên cô ta nhìn thấy một con gà rừng núp trong bụi cỏ.

Thấy con gà rừng quay lưng về phía mình, thong thả kiếm ăn trong bụi cỏ, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần, Liễu Thanh lập tức không nhịn được.

Cẩn thận đặt chậu gỗ xuống, cô ta nhẹ nhàng đi về phía con gà rừng.

Sau đó... con gà rừng bị cô ta đuổi vào trong núi, Liễu Thanh nhất thời quên hình quên dạng cũng đi theo vào.

Cuối cùng vẫn không bắt được con gà rừng nhưng cũng không tính là không có thu hoạch, Liễu Thanh nhặt được mấy quả trứng gà rừng.

Vừa vui vẻ nhét vào túi, cô ta đã bị người ta chặn lại.

Anh ta đột nhiên từ sau gốc cây lao ra, làm Liễu Thanh giật mình.

“Anh làm gì thế! Lén lút như ăn trộm!”

Lưu Đại Đầu nheo mắt nhìn Liễu Thanh trước mặt, cười toe toét nói: “Đi dạo trong núi à, hôm nay đồng chí Liễu không đi làm à, sao lại chạy vào núi thế? Đi sâu vào nữa là rừng sâu rồi, nguy hiểm lắm đấy.”

Liễu Thanh nhìn hàm răng vàng khè của anh ta, vô thức cau mày, không tự chủ được mà lộ ra vẻ chán ghét.

“Biết rồi, tôi đang định về đây.” Liễu Thanh nhấc chân định rời đi nhưng bị Lưu Đại Đầu chặn lại.

“Gấp gáp gì chứ đồng chí Liễu. Gặp nhau khó khăn lắm, chúng ta nói chuyện một chút chứ!”

“Tôi không có gì để nói với anh, anh tránh xa tôi ra.”

Nghe vậy, vẻ mặt Lưu Đại Đầu lập tức trở nên u ám.

“Các người thành phố có gì ghê gớm, khinh thường ai chứ! Con nhóc này, trông thì cũng được, không biết ngủ có sướng không...”

Nghe những lời tục tĩu từ miệng anh ta thốt ra, Liễu Thanh tức muốn nổ tung.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 69



Nhưng cô ta không phải kẻ ngốc, xung quanh không có ai, tốt nhất không nên dây dưa với anh ta, một mình cô ta không thể làm gì được.

Liễu Thanh không để ý đến anh ta, nhấc chân định chạy nhưng anh ta phản ứng nhanh hơn.

“Lưu Đại Đầu, nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ đi tố cáo anh lưu manh!”

Lưu Đại Đầu không sợ cô ta, vừa nói vừa bịt miệng cô ta, không cho cô ta kêu cứu.

“Lưu manh cái gì, đừng nói bậy chứ đồng chí Liễu, không phải cô cố tình đến đây hẹn hò với tôi sao, còn chưa ngủ mà, sao đã trở mặt không nhận người rồi?”

Đợi đến khi gạo nấu thành cơm, anh ta không tin cô ta còn mặt mũi đi nói lung tung.

Nói thì anh ta cũng không sợ, đến lúc đó anh ta cắn c.h.ế.t là do cô ta tình nguyện, ai làm gì được anh ta, lại không có ai chứng kiến, dựa vào đâu mà tin lời cô ta.

Lưu Đại Đầu nghĩ đến mà thấy thích thú, biết đâu còn được vợ không mất tiền.

Một mùi hôi thối xộc vào mũi, Liễu Thanh mở to mắt, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt nhưng anh ta trực tiếp kéo cô ta vào sau gốc cây.

Liễu Thanh tuyệt vọng vô cùng.

Cuối cùng cũng đợi được lúc anh ta lơ là, cô hét lên một tiếng, hy vọng có người nghe thấy, đến cứu cô ta.

“Hê hê, cô đừng trông chờ ai đến giúp, lúc này mọi người đều đang làm việc ở ruộng phía trước, cách đây xa lắm, sẽ không có ai nghe thấy đâu.”

“Ưm ưm ưm!”

Bên kia.

Cố Sương vốn định đi nhưng cuối cùng vẫn không yên tâm, quyết định đi xem thử.

Nhìn thấy chậu gỗ trên mặt đất, cô nhặt một cái gậy trên đất, trước tiên gõ vào bụi cỏ.

Cô không muốn bị rắn cắn thêm lần nào nữa!

“Có ai không?” Cố Sương thử dò hỏi: “Có ai không!”

Ánh mắt Liễu Thanh đột nhiên lóe lên tia hy vọng, cô ta dùng hết sức đạp mạnh xuống đất.

“Chết tiệt...” Là ai phá hỏng chuyện tốt của anh ta! Lưu Đại Đầu cảm thấy thân hình dưới tay vùng vẫy dữ dội hơn, nghiến răng nghiến lợi.

Cố Sương cau mày, nhặt mấy viên đá trên mặt đất, liếc nhìn phía sau, xác định nếu có chuyện gì bất trắc, cô có thể nhanh chóng chạy thoát.

“Ưm ưm ưm ưm...”

“Ai ở đó, tôi nhìn thấy rồi.” Cố Sương bình tĩnh nói.

“Mau ra đây! Nếu không tôi sẽ gọi người, tôi vừa thấy có người đi về phía này, tôi chỉ cần hét lên là anh ta có thể nghe thấy.”

Lưu Đại Đầu tiếc nuối nhìn người phụ nữ trong lòng, đáng tiếc hôm nay anh ta chỉ có một mình, không chế ngự được hai người.

Anh ta buông tay, Liễu Thanh lăn lộn bò trườn chạy khỏi người Lưu Đại Đầu.

Nhìn thấy Liễu Thanh đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc, Cố Sương vô cùng kinh ngạc, đỡ cô ta dậy.

Đồng thời cũng không lơ là cảnh giác, ánh mắt nhìn về phía gốc cây mà Liễu Thanh vừa xuất hiện, chạm phải một đôi mắt u ám.

Cố Sương trong lòng run lên, đôi mắt đó nhanh chóng biến mất.

Sau đó là một trận tiếng sột soạt, người đó đã chạy mất.

TBC

Cố Sương thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Người đó là ai?”

“Lưu Đại Đầu.” Liễu Thanh lau mặt, đến giờ cô ta vẫn còn mềm nhũn cả người.

Lưu Đại Đầu là tên lưu manh nổi tiếng trong đội, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, trộm gà bắt chó, đã hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ.

Không ai ưa anh ta, những nhà xung quanh đều không muốn gả con gái cho anh ta.

“Cảm ơn cô.” Liễu Thanh khẽ nói.

Nếu không phải Cố Sương xuất hiện, cô ta đã suýt nữa...

Liễu Thanh không dám nghĩ tiếp.

Cô ta từ từ chỉnh lại quần áo, nhớ đến việc Lưu Đại Đầu vừa nãy đã sàm sỡ mình, không nhịn được buồn nôn.
 
Back
Top Bottom