Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 50



Cô ta giọng run run, sắc mặt dữ dằn nói: “Tôi, tôi sẽ không mắc mưu của cô đâu!”

Cố Sương lười diễn trò cãi nhau trẻ con với cô ta, quá trẻ con.

Cô thu hồi tầm mắt, nói với Lưu Ngọc: “Chị dâu, chúng ta về nhà thôi.”

Lưu Ngọc nhìn Hứa Thiệu sau lưng Liễu Thanh, tâm trạng có chút phức tạp, mím môi: “Đồng chí Hứa, chúng tôi về đây.”

“...”

Đồng tử Liễu Thanh giãn ra, cả người cứng đờ, Cố Sương người này khá là xấu xa, có thể sẽ lừa cô ta.

Chị dâu cô ta không thể cũng phối hợp như vậy chứ?

...

Cố Sương khoác tay Lưu Ngọc đi trên đường về nhà, Lưu Ngọc muốn nói lại thôi.

Cố Sương chủ động nói: “Chị dâu, chị đừng nghe Liễu Thanh nói bậy, em không có ý gì với đồng chí Hứa.”

Than ôi, vốn là có chút ý nhưng cứ mãi nhiệt tình mà không được đáp lại, cô cũng có lòng tự trọng chứ.

Cố Sương thấy vẫn không nên miễn cưỡng bản thân quá, dù sao trên đời này không có gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ.

Cố Sương là người biết thời thế.

Cái đùi này không ôm được, cô còn không thể đổi cái khác sao?

Trên đời đàn ông nhiều như vậy, cô không tin là không tìm được người vừa mắt.

Cho dù không có người như Hứa Thiệu hợp ý cô thì hạ thấp tiêu chuẩn một chút cũng được.

Nghĩ như vậy, Cố Sương lập tức lại trở nên sảng khoái.

Thấy Cố Sương lại khôi phục tinh thần, Lưu Ngọc cũng buông bỏ sự vướng mắc trong lòng, không làm khó mình nữa.

*

“Đồng chí Hứa.”

Liễu Thanh cuối cùng cũng quay người, nhìn Hứa Thiệu đối diện, biểu cảm có chút chột dạ.

Nghe lời nói không biết chừng mực của Liễu Thanh, tâm trạng Hứa Thiệu rất không tốt, vừa định lên tiếng thì lời nói của Cố Sương đã làm anh nghẹn họng.

Hứa Thiệu nghe mà nhíu mày, cái gì mà đồng chí Hứa của cô ta.

Rõ ràng anh và Liễu Thanh không có quan hệ gì, vừa mở miệng định giải thích thì Cố Sương đã không thèm để ý đến anh, dứt khoát đi mất.

Hứa Thiệu: “...”

Nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của cô, Hứa Thiệu không nói nên lời.

Cô cuối cùng cũng biết điều mà giữ khoảng cách với anh, rõ ràng là anh muốn như vậy.

Nhưng mà, trong lòng anh lại có chút buồn bã không rõ, có lẽ là còn chưa quen chăng.

Tiếng nói của Liễu Thanh kéo Hứa Thiệu về với hiện thực, anh nhíu mày nhìn cô ta, hơi khó chịu nói: “Đồng chí Liễu, tôi không cần cô thay tôi phát biểu ý kiến, hy vọng sau này cô đừng tự cho mình là thông minh nữa.”

Hứa Thiệu vốn không phải là người dễ tính, ghét nhất là người khác mượn danh anh làm một số việc, đặc biệt là những việc nhằm vào người khác.

Ánh mắt anh lạnh lùng, lời nói cũng không chút nể nang. Mặt Liễu Thanh tái mét, mắt nhanh chóng đỏ hoe.

Biểu cảm của Hứa Thiệu không hề thay đổi, cảnh cáo xong liền bỏ qua cô ta rời khỏi nơi này.

Trở về khu nhà ở, Hứa Thiệu đi thẳng về chỗ mình.

Tiết Trác Thanh thò đầu vào, cố nhìn ra được một chút khác thường trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, tò mò hỏi: “Sao vậy, ai chọc anh thế.”

Đã lâu không thấy anh như thế này, Tiết Trác Thanh có chút lạ.

TBC

Anh ta quen Hứa Thiệu từ nhỏ, hai người là lớn lên cùng nhau.

Phải biết rằng, hồi nhỏ Hứa Thiệu chính là tiểu bá vương trong viện.

Đừng thấy Hứa Thiệu dễ nói chuyện mà cho rằng anh tính tình rất tốt.

Đó là tùy người.

Hồi còn đi học, có một nam sinh gia thế rất lớn bắt nạt nữ sinh, bị Hứa Thiệu nhìn thấy, trực tiếp đá một cước vào bồn hoa.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 51



Người đó còn lớn tiếng đòi cho Hứa Thiệu biết tay, tìm một đám người muốn dạy cho anh một bài học.

Kết quả bị Hứa Thiệu đánh cho khóc lóc thảm thiết, về nhà còn bị người nhà đánh một trận, ngoan ngoãn đến nhà họ Hứa xin lỗi.

Sau này gặp Hứa Thiệu thì giống như chuột gặp mèo.

Than ôi, nghĩ lại Tiết Trác Thanh còn có chút nhớ nhung những ngày tháng ý khí phong phát năm xưa.

Đáng tiếc bây giờ tình hình không ổn, nhà họ Hứa sợ những người đó ra tay với Hứa Thiệu, cũng muốn mài giũa tính tình của anh nên đã đưa anh xuống nông thôn.

Tiết Trác Thanh cũng không ưa những chuyện lộn xộn đó, dứt khoát cũng xuống nông thôn.

Nơi thôn quê này, bình yên thì bình yên thật, chỉ có điều hơi nhàm chán.

Cuối cùng cũng thấy Hứa Thiệu có chút cảm xúc, Tiết Trác Thanh lập tức phấn chấn hẳn lên.

Giống như nhìn thấy chuyện gì vui lắm vậy.

Hứa Thiệu liếc anh ta một cái, không nói gì.

Tiết Trác Thanh càng tò mò hơn, lại hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Hứa Thiệu cụp mắt, đè nén tâm tư trong lòng.

...

TBC

Từ hôm trước trời đổ mưa, thời tiết ngày càng trở nên nóng bức, khẩu vị của Cố Sương cũng giảm đi.

Chán ăn, vô cùng chán nản.

Cố Tiểu Vũ làm xong bài tập, quay đầu nhìn chị mình, hỏi: “Chị, hay là chúng ta đi dạo trong núi đi.”

“Nóng...” Cố Sương lười biếng thốt ra một chữ.

“Trong núi mát mẻ lắm, còn có nước suối nữa, mát lạnh, còn hơi ngọt, ngon hơn nước giếng nhiều! Chúng ta còn có thể đi hái quả dại, còn có măng nữa...” Cố Tiểu Vũ nói.

Cố Sương nghe có hứng thú, chống người dậy: “Tiểu Vũ, em đi lấy bình nước, chị về phòng thay quần áo.”

“Vâng.” Cố Tiểu Vũ trực tiếp lấy một cái giỏ tre, bên trong đựng bình nước, xách là đi được.

Thấy Cố Sương thay một chiếc áo dài tay ra, cô bé sắc mặt kỳ lạ: “Chị, chị không phải nói nóng sao?”

Sao còn thay áo dài tay thế? Cố Tiểu Vũ không hiểu lắm.

Cố Sương mặt không đổi sắc, nói với Cố Tiểu Vũ: “Em không phải nói trong núi mát mẻ sao, chị sợ lạnh.”

Cô sợ nóng nhưng càng sợ bị đen, hơn nữa tia cực tím không chỉ khiến người ta đen, còn khiến người ta mau già đi, nổi đốm.

Cố Sương đương nhiên phải bảo vệ làn da của mình.

Hơn nữa quần áo cô mặc là vải cotton, thực ra không nóng lắm.

Hơn nữa trong núi mát mẻ, vừa vặn.

Nói xong, Cố Sương lại đội chiếc mũ cỏ mới mà bà nội Cố đan cho cô.

Không phải loại mũ cỏ rộng vành, sau khi cô cải tiến, nhỏ nhắn tinh xảo, lại có thể che nắng.

Phải nói rằng, tay nghề thủ công của bà nội Cố thực sự rất tốt.

Cố Sương rất thích, sau đó Cố Tiểu Vũ lại quấn lấy bà nội Cố đan cho cô bé một cái.

Thấy Cố Sương đội mũ, cô bé cũng vui vẻ đội chiếc mũ mới của mình.

Hai chị em vui vẻ lên đường, kết quả vừa mới đi đến chân núi, Cố Sương đã hét lên một tiếng.

“Á!”

Cố Sương chỉ cảm thấy bắp chân đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, một vật dài ngoằng nhanh chóng chui vào bụi cỏ mất hút.

Biểu cảm thoải mái vui vẻ trên mặt cô lập tức biến mất, thay vào đó là một tràng tiếng hét thảm.

“Á á á...”

Cố Sương sụp đổ, cả đời này cô sợ nhất những thứ trơn tuột!

Rắn là một trong số đó.

Chỉ cần nhìn thấy ảnh con rắn thôi là cô đã thấy sởn gai ốc, nói gì đến bị rắn cắn một cái.

“Sao vậy sao vậy?” Cố Tiểu Vũ giật mình, vẻ mặt hoảng hốt.

Cố Sương cảm thấy trước mắt mình bắt đầu tối sầm, đầu óc choáng váng, xong rồi, không phải là rắn độc chứ.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 52



Nghe thấy Cố Tiểu Vũ hỏi, cô ngồi phịch xuống đất: “Tiểu Vũ, chị bị rắn cắn rồi, chị có phải sắp c.h.ế.t rồi không, hu hu hu...”

Cố Sương vừa khóc vừa bóp vết thương trên chân, hu hu hu bị rắn cắn thì phải cấp cứu thế nào nhỉ?

“Sao vậy?”

Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, tiếng khóc của Cố Sương đột ngột dừng lại, cô nước mắt lưng tròng quay đầu lại.

“Anh Hứa, chị em bị rắn cắn rồi! Anh mau cứu chị ấy đi!” Cố Tiểu Vũ lo lắng không biết làm thế nào, như tìm được cứu tinh, cô bé lớn tiếng nói.

Cô bé biết, đồng chí Hứa biết y thuật, chắc chắn có thể cứu chị mình!

Hứa Thiệu không kịp nghĩ nhiều, hai chân ba bước đã đi đến bên cạnh Cố Sương, ngồi xổm xuống nhìn chân cô.

Sau đó dứt khoát xé một mảnh vải trên áo, buộc vào phía trên chân cô ấy, ngăn không cho nọc rắn lan rộng.

Cố Sương hít hít mũi, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, hỏi: “Đồng chí Hứa, tôi có c.h.ế.t không?”

“Không.” Hứa Thiệu khẽ nói, lấy một con d.a.o nhỏ trong túi ra, trực tiếp rạch một hình chữ thập ở vết thương của cô, sau đó dùng sức nặn m.á.u độc ra.

Lực của anh lớn hơn Cố Sương nhiều, Cố Sương định nói gì đó nhưng lại nuốt ngược vào bụng, đau đến mức kêu ầm lên, chẳng còn để ý đến hình tượng gì nữa.

Hứa Thiệu dừng động tác, nói: “Cố gắng chịu đựng, phải nặn hết m.á.u độc ra.”

Cố Sương đành cắn chặt môi.

Hứa Thiệu thấy cô không còn tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô cắn môi, mắt đẫm nước, mũi đỏ ửng, trông thật đáng thương.

Yết hầu anh khẽ động, hỏi: “Con rắn gì cắn vậy, cô còn nhớ đặc điểm gì không?”

Cố Sương có chút ngơ ngác, chỉ lo sợ hãi, đầu óc trống rỗng.

Cố Tiểu Vũ càng không nhìn thấy gì, nghe thấy tiếng kêu thảm của Cố Sương mới biết cô bị rắn cắn.

Cố Sương cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra một số thứ, từ từ kể lại đặc điểm của con rắn mà cô nhìn thấy.

“Không sao, không phải rắn độc.” Hứa Thiệu yên tâm, nhìn xung quanh, nhổ một ít cỏ trong bụi cỏ, giã nát, đắp lên vết thương của Cố Sương.

Cố Sương không nhịn được kêu lên một tiếng, Hứa Thiệu vô thức nhẹ tay hơn.

“Đồng chí Hứa, sao anh lại ở đây vậy?” Cố Sương chú ý đến, cong môi.

Hứa Thiệu mím môi, nói: “Nghe thấy tiếng hét, đến xem.”

Cố Sương đột nhiên nhớ đến cảnh mình vừa khóc vừa la hét xấu hổ, không cười nổi nữa.

“Ha ha, thật là khéo.”

“Ừ.” Hứa Thiệu đáp một tiếng.

Lúc này Cố Tiểu Vũ lên tiếng, cô bé tự trách: “Chị, chị làm em sợ c.h.ế.t khiếp, biết thế không rủ chị ra ngoài, may mà có anh thanh niên trí thức Hứa!”

Cố Sương nhìn cô em an ủi: “Được rồi, chị không sao, chân mọc trên người chị, không liên quan đến em.”

TBC

Thôi, là cô xui xẻo. Nhưng mà, may là không phải rắn độc.

Lại không nhịn được nhìn Hứa Thiệu, anh vừa ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải tầm mắt của cô.

Đôi mắt và lông mày của anh đặc biệt đẹp, Cố Sương không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Hứa Thiệu là người đầu tiên dời mắt, đưa tay về phía cô, Cố Sương chớp chớp mắt, nhìn bàn tay trắng trẻo thon dài, xương ngón tay rõ ràng trước mặt, thử dò dẫm đặt lên.

Giây tiếp theo, cô bị kéo đứng dậy.

Cố Sương loạng choạng một chút, được anh đỡ vững vàng.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 53



Anh hỏi: “Còn đi được không?”

Cố Sương cúi đầu cử động chân, nói: “Được.”

Cô hơi ngẩng đầu, nhìn Hứa Thiệu: “Đồng chí Hứa, hôm nay cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Hứa Thiệu trả lời, nghĩ ngợi rồi lại bổ sung một câu: “Sau này chú ý một chút.”

“Vâng.” Sau cú hoảng sợ này, Cố Sương cảm thấy mình có lẽ sẽ sợ dây thừng trong mười năm.

Ánh mắt chuyển xuống, nhìn vạt áo bị xé rách của anh, mơ hồ lộ ra một mảng da bên hông, gầy gò săn chắc.

Cố Sương nhìn chăm chú hai lần, mở miệng nói: “Đồng chí Hứa, tôi sẽ đền quần áo cho anh.”

Hứa Thiệu cúi đầu nhìn, không để ý: “Không sao.”

Lại nói: “Cô tự đi được không?”

Cố Sương cử động chân đi hai bước, hơi đau âm ỉ nhưng vẫn ổn, có thể chịu đựng được.

Cố Tiểu Vũ phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ Cố Sương.

“Được rồi.” Cố Sương cong môi.

“Ừ.” Hứa Thiệu lại dặn dò thêm vài câu, bảo cô chú ý nghỉ ngơi, ít ăn đồ cay, sẽ nhanh khỏi thôi, nếu không yên tâm thì có thể đến trạm y tế xem.

Lưu Ngọc thấy Cố Sương và Cố Tiểu Vũ nhanh chóng trở về, có chút bất ngờ.

Nhìn kỹ lại, phát hiện không ổn, cô ấy vội vàng nghênh đón: “Sương Sương, em làm sao vậy?”

“Vừa đi đến chân núi thì bị rắn cắn.” Cố Sương thở dài.

Lưu Ngọc ồ một tiếng, lo lắng nói: “Sao lại bị rắn cắn được chứ. Sương Sương bây giờ em thấy thế nào, không thoải mái thì phải nhanh chóng đến trạm y tế xem!”

Cố Tiểu Vũ bổ sung: “May mà có đồng chí Hứa, đã xử lý vết thương cho chị Sương Sương.”

Lại là đồng chí Hứa giúp đỡ, Lưu Ngọc cẩn thận nhìn Cố Sương, nói: “Vậy thì phải cảm ơn đồng chí Hứa thật nhiều.”

“Đúng vậy, đồng chí Hứa đã xé rách cả quần áo, dùng để băng bó vết thương cho chị ấy.” Cố Tiểu Vũ lập tức nói.

“Vết thương gì? Ai bị thương vậy?” Bà nội Cố từ bên ngoài trở về, nghe thấy có vết thương, vội vàng hỏi.

TBC

Đến khi biết đứa cháu gái bảo chân bị rắn cắn, bà nội Cố lo lắng lắm.

“Ôi trời, Sương Sương của bà ơi, có đau không con?” Nhìn thấy màu đỏ ẩn hiện trên miếng vải trắng, bà nội Cố đau lòng vô cùng.

Cố Sương ngồi trên ghế, bên cạnh có ba người vây quanh, cô cúi đầu nhìn, nói: “Bà ơi, không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi vài ngày nữa là khỏi. Đồng chí Hứa cũng nói vậy, bà không tin thì hỏi Tiểu Vũ xem.”

Vết thương khá nhỏ, chủ yếu là Hứa Thiệu đã rạch vết cắn cho cô chảy máu, rạch hai nhát, còn liên tục nặn máu, lúc đó đau nhất.

Bây giờ thì ổn rồi, nếu không cử động chân thì không thấy gì cả.

Nghe nói lại là Hứa Thiệu giúp đỡ, bà nội Cố đã đạt đến đỉnh điểm của sự yêu thích đối với anh, không ngừng khen ngợi: “Đồng chí Hứa là một đồng chí tốt!”

Lại nói muốn mời anh đến nhà ăn cơm.

Cố Sương ho một tiếng, nói: “Bà ơi, ăn cơm thì thôi. Chúng ta đền một bộ quần áo cho anh ấy là được, nhiệt tình quá sẽ làm người ta sợ chạy mất.”

Bà nội Cố nghe vậy, vội vàng từ bỏ ý định, sợ làm sợ chạy mất đứa cháu rể tương lai của mình, tỏ ý sẽ nghe theo Cố Sương.

Những ngày tiếp theo, Cố Sương ở nhà dưỡng thương ở chân, cô cũng không nhàn rỗi.

Bảo bà nội Cố lấy vải đã mua trước đó ra, cùng nhau may quần áo.

Vải mà Trần Viên Viên để lại cho cô, bác cả đã đưa lại cho cô.

Là một tấm vải màu vàng có hoa nhỏ, Cố Sương quyết định may một chiếc váy liền.

Tất nhiên, không phải cô tự may.

Thời buổi này, máy khâu được coi là đồ lớn, bình thường nhà nào cũng không có.

Nhà họ Cố cũng không có.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 54



Bỏ ra một số tiền lớn để mua một chiếc xe đạp, đã khiến người nhà họ Cố đau lòng lắm rồi.

Máy khâu không phải là thứ quá cần thiết, dù sao vải cũng rất khó mua, không có nhiều cơ hội may quần áo.

Phụ nữ thì thường sẽ khâu vá, may bằng tay cũng chỉ tốn thời gian mà thôi.

Trần Viên Viên rất hào phóng, vải còn thừa sau khi cắt ra còn nhiều, Cố Sương hỏi: “Bà ơi, có thể may hai bộ không? May cho Tiểu Vũ một bộ.”

Nguyên thân không biết may vá, Cố Sương vẽ mẫu rồi đưa cho bà nội Cố xem, bảo bà nội Cố may.

Bà nội Cố không nghi ngờ gì, cảm thấy nguyên thân dù sao cũng học hết cấp hai, biết viết biết vẽ, rất bình thường.

Còn khen Cố Sương thông minh, giống cha cô.

Cố Sương nhớ đến tấm ảnh cũ mà bà nội Cố cất giữ, là ảnh cha nguyên thân chụp lúc nhập ngũ, trước n.g.ự.c đeo một bông hoa đỏ lớn, mặc quân phục, rất oai phong.

Bà nội Cố giũ giũ vải, ước lượng một chút, nói: “Gần đủ rồi.”

Cố Sương lấy tấm vải lần trước mua cho bà nội Cố ra, nói: “Bà ơi, may của bà trước đi.”

Bà nội Cố nói: “Của bà để sau cũng được.”

“May luôn đi, để lâu sẽ cũ mất, bà ơi, bà xem mẫu con vẽ này, may ra mặc lên người bà nhất định đẹp lắm, con muốn xem mà.”

“Được được được.” Bà nội Cố đành chiều theo cô.

Đến khi may xong quần áo cho ba người, đã qua mấy ngày.

Vết thương của Cố Sương đã đóng vảy, Cố Kiến Hoa cũng về nhà.

Ông ấy còn mang về một tin tốt - cuối cùng ông ấy cũng tìm được đối tượng xem mắt phù hợp.

Cố Sương: Hả?

TBC

Trần Quế Lan nói: “Lần này Sương Sương yên tâm, đã được bác cả của con thẩm tra rồi, chắc chắn đáng tin, bác nghe cũng thấy ổn, hay là con gặp mặt xem?”

Sau đó lại nói sơ qua về tình hình cơ bản của đối phương, còn có hoàn cảnh gia đình.

Cao một mét bảy tám, hai mươi lăm tuổi, tướng mạo chính trực, tính tình ôn hòa, đối nhân xử thế chân thành, làm việc ở cơ quan nhà nước. Là con một trong nhà, cha mẹ đều là cán bộ, cũng dễ tương xứ, không phải người thích gây chuyện.

Bà nội Cố có chút do dự, liếc nhìn đứa cháu gái lớn.

Trong lòng bà vẫn thích đồng chí Hứa hơn nhưng nghe người này cũng có vẻ không tệ.

Hơn nữa, chuyện với đồng chí Hứa chưa chắc đã thành, bà nội Cố lại sợ đến lúc đó lại công cốc.

Một lúc không biết nên làm thế nào.

Nghe xong, Cố Sương trầm ngâm một lúc, sau đó cong môi, cô nói: “Được thôi.”

Đến ngày hẹn, Cố Sương sáng sớm đã dậy dọn dẹp bản thân.

Mặc chiếc váy mới, trên đầu còn buộc thêm chiếc băng đô cùng tông màu.

Hôm nay Cố Tiểu Vũ không đi học, ở bên cạnh nhìn, mắt cứ đờ đẫn.

“Chị ơi, hôm nay chị đẹp quá!”

Cố Sương liếc cô bé một cái, cố ý hỏi: “Trước đây không đẹp à?”

“Trước đây cũng đẹp! Hôm nay đẹp hơn!” Cố Tiểu Vũ không cần suy nghĩ.

Cố Sương cười, nói: “Lại đây, chị cũng buộc tóc cho em.”

Cố Tiểu Vũ vui vẻ chạy đến trước mặt Cố Sương, Cố Sương buộc cho cô bé một b.í.m tóc đẹp.

Cố Tiểu Vũ chạy đến trước gương, đưa tay nâng mặt ngắm nghía trái phải, lại nhẹ nhàng sờ sợi dây buộc tóc màu đỏ trên đầu, sợ làm rối mất.

“Được rồi, em từ từ làm đẹp nhé, chị đi đây.”

“Vâng vâng vâng!” Trước đó còn tiếc nuối vì không được đi huyện cùng, thấy Cố Sương đi, Cố Tiểu Vũ còn chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Không biết qua bao lâu, Cố Tiểu Vũ tự ngắm mình cho thỏa thích mới ra khỏi phòng, chu đáo đóng cửa phòng lại, sau đó đi đi lại lại trước mặt bà nội Cố.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 55



Bà nội Cố mất kiên nhẫn, mắt hoa cả lên: “Làm gì thế, không có việc gì thì đi làm bài tập đi!”

Cố Tiểu Vũ bĩu môi: “Bà ơi, bà không thấy hôm nay cháu có gì khác sao?”

Bà nội Cố ngẩng đầu lên, thấy kiểu tóc mới của cô bé, khen: “Nhìn kìa, hôm nay đẹp hơn rồi.”

Cố Tiểu Vũ hài lòng, nói: “Chị Sương Sương buộc cho cháu đấy.”

Sờ sờ tóc, cô bé nói: “Bà ơi, con ra ngoài chơi đây!”

Cố Tiểu Vũ chạy ra ngoài, định đi tìm bạn chơi, vừa khéo nhìn thấy Hứa Thiệu.

“Đồng chí Hứa!” Cố Tiểu Vũ vui vẻ tiến lên chào hỏi.

Hứa Thiệu quay đầu lại, thấy là Cố Tiểu Vũ, liền lấy một viên kẹo trong túi ra đưa cho cô bé.

Mắt Cố Tiểu Vũ sáng lên, vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh Hứa.”

Hứa Thiệu cong môi, như vô tình hỏi một câu: “Chị gái em... vết thương của cô ấy hẳn là đã khỏi rồi chứ?”

“Khỏi rồi ạ!” Cố Tiểu Vũ nói: “Hôm nay chị ấy còn ra ngoài nữa.”

TBC

“Ra ngoài ư?”

“Vâng ạ, đi huyện!” Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Cố Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: “Anh Hứa, em nói cho anh biết, anh đừng nói cho người khác nhé.”

Hứa Thiệu cúi mắt, thấy vẻ thần bí của cô bé, trong mắt thoáng hiện ý cười.

Anh phối hợp “Ừ.” một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Có thể là em sắp có anh rể rồi!” Cố Tiểu Vũ cười toe toét: “Chị gái họ em đi xem mắt rồi!”

“Lần này nghe nói rất tốt, chắc chắn không giống như trước kia!” Cố Tiểu Vũ tràn đầy mong đợi, hy vọng lần này nhất định phải thành công.

“...”

Hứa Thiệu hít một hơi, nhìn Cố Tiểu Vũ cười tươi như hoa nhưng anh lại không vui nổi.

Cố Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn anh: “Anh Hứa, anh sao vậy?”

“Không sao...” Hứa Thiệu nói với Cố Tiểu Vũ: “Anh còn có việc, đi trước đây.”

“Vâng ạ.” Cố Tiểu Vũ nhanh chóng quên mất chút nghi hoặc đó, nhảy nhót đi tìm bạn chơi.

Hứa Thiệu đến nơi làm việc, định dùng lao động để giải tỏa bản thân nhưng kết quả là lòng càng ngày càng loạn, đầu óc cứ không kiềm chế được mà nghĩ đến chuyện khác.

Trên bờ ruộng, đội trưởng Triệu đang nói chuyện với mọi người, Hứa Thiệu đột nhiên bước tới.

Đội trưởng Triệu ngẩn ra: “Đồng chí Hứa, sao thế, có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn xin nghỉ phép.” Hứa Thiệu nói: “Đi huyện một chuyến.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 56



Cố Sương đã đến nhà lão Phạm, đồng nghiệp của bác cả cô và đã gặp mặt đối tượng xem mắt Phương Chính Lễ thành công.

Hai người chào hỏi xã giao, sau đó ngồi xuống phòng khách.

Phương Chính Lễ nhìn Cố Sương ngồi đối diện, ngồi nghiêm chỉnh, đột nhiên có chút căng thẳng.

Anh ta cũng không còn trẻ nữa, trước đây cũng đã xem mắt, chỉ là đều không có duyên.

Phương Chính Lễ có chút nản lòng, anh ta muốn cưới vợ sao lại khó khăn đến vậy.

Anh ta chỉ muốn cưới một người vợ đảm đang có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lại có thể nói chuyện hợp nhau, môn đăng hộ đối thôi mà.

Sao lại không gặp được người phù hợp chứ.

Ngay cả cha mẹ cũng bảo anh ta hạ thấp yêu cầu, đừng có đòi hỏi quá cao.

TBC

Phương Chính Lễ nghiêm túc xem xét lại yêu cầu của mình, có chút khó xử, cảm thấy không thể hạ thấp yêu cầu nào.

Lúc này, một người cô họ xa của anh ta, cũng chính là vợ lão Phạm, đến giới thiệu cho anh ta một cô gái.

Nói rằng cô gái kia tuy là ở nông thôn nhưng lại là gia đình liệt sĩ, ông nội cũng là quân nhân về hưu, bác cả là công nhân nhà máy cơ khí.

Bản thân cô cũng đã đi học, học hết cấp hai, lại còn rất xinh đẹp.

Chỉ là từ nhỏ được gia đình cưng chiều, tính cách có hơi đỏng đảnh.

Phương Chính Lễ nghe xong, thấy cũng tạm được, không khác mấy so với yêu cầu của anh ta. Còn những chỗ không rõ lắm, có thể gặp mặt rồi tìm hiểu sau.

Đồng thời cũng có chút tò mò, cô gái xinh đẹp trong miệng cô họ mình, rốt cuộc là xinh đẹp đến mức nào.

Kết quả là khi gặp mặt, Phương Chính Lễ không thể rời mắt, trong đầu chỉ còn lại hai chữ xinh đẹp.

Vị đồng chí Cố này là người con gái xinh đẹp nhất mà anh ta từng xem mắt.

Xinh đẹp đến mức, ánh mắt của Phương Chính Lễ luôn không nhịn được mà dừng lại trên người cô.

Anh ta rất hài lòng, chỉ không biết đối phương thấy anh ta thế nào.

Phương Chính Lễ nghĩ, lát nữa nhất định phải thể hiện thật tốt.

Vợ lão Phạm nhiệt tình rót nước cho hai người: “Sương Sương, còn có Chính Lễ nữa, lại đây, uống nước uống nước, đừng ngây ra đó nữa.”

Cố Sương nâng cốc nước nóng hổi, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn dì.”

Phương Chính Lễ liếc nhìn cô, nhắc nhở: “Đồng chí Cố, cẩn thận bỏng.”

Vợ lão Phạm lập tức khen ngợi: “Chính Lễ thật chu đáo, nhìn là biết sau này sẽ là một người chồng tốt.”

Bà có thể nhìn ra, Chính Lễ rõ ràng là có ý với cô gái nhà họ Cố.

Phải nói, cô gái nhỏ này trông thật xinh đẹp, bà nhìn còn thấy thích.

Phương Chính Lễ có chút ngượng ngùng: “Cô họ, cô cũng ngồi đi, đừng bận rộn nữa.”

Thế là vợ lão Phạm cũng ngồi xuống một bên, cùng nói chuyện một lúc.

Cố Sương chú ý đến ánh mắt của đối phương luôn dừng lại trên người cô nhưng ánh mắt anh ta trong sáng, không có ý đồ gì xấu, Cố Sương không thấy phản cảm.

Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp. Cố Sương nghĩ, không khỏi nghĩ đến Hứa Thiệu.

Vợ lão Phạm hỏi: “Chính Lễ à, công việc của con không bận chứ? Bình thường tan làm có sở thích gì không?”

Phương Chính Lễ trả lời nghiêm túc: “Không bận. Bình thường rảnh rỗi cháu thích chơi cờ, đánh cầu lông, còn có đọc sách báo, đi dạo các kiểu.”

“Ồ, tốt quá.” Vợ lão Phạm nhìn sang Cố Sương: “Sương Sương, còn cháu?”

Cố Sương nghĩ ngợi, nói: “Ngủ, ăn, chơi ạ?”

Vợ lão Phạm: “...”

Ôi, đứa trẻ này, sao lại thành thật thế chứ.

Bảo sao Cố Kiến Hoa nói cháu gái mình đỏng đảnh, phải tìm một nhà chồng dễ tính.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 57



Nhà bình thường thật sự không nhất định muốn cưới một cô con dâu ngoài ăn với ngủ ra thì chỉ biết chơi, còn giống trẻ con thế này.

Vợ lão Phạm liếc nhìn vẻ mặt của Phương Chính Lễ, thấy trên mặt anh ta không có gì bất mãn, ngược lại còn nghiêm túc hỏi: “Đồng chí Cố, vậy cô thích ăn gì?”

Không khỏi lẩm bẩm trong lòng, chị dâu bà không phải nói Chính Lễ rất kén chọn sao.

Nói Chính Lễ muốn đối phương xinh đẹp, còn phải đảm đang, phải biết điều này nọ, bà ấy là mẹ mà nghe xong còn trợn mắt.

Không khỏi liếc nhìn Phương Chính Lễ nhiệt tình chủ động, vợ lão Phạm im lặng.

Tình cảm là xinh đẹp mới là trọng điểm đúng không, những thứ khác đều là thứ yếu.

Cố Sương nói: “Nhiều lắm, đồ ăn ngon thì tôi đều thích ăn.”

Phương Chính Lễ cười, nói: “Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở huyện, biết nhiều chỗ ăn ngon, có cơ hội tôi sẽ dẫn cô đi nếm thử.”

Vợ lão Phạm cũng cười, mở lời tạo cơ hội cho hai người.

“Cô thấy hôm nay cũng khá đẹp, bây giờ còn sớm, hai đứa vừa hay ra ngoài dạo chơi, ăn chút đồ ăn ngon bên ngoài.”

Phương Chính Lễ lập tức nghiêng đầu, nhìn sang Cố Sương, hỏi ý kiến của cô.

Cố Sương nghĩ ngợi: “Được.”

Phương Chính Lễ trong lòng mừng thầm, đứng dậy khỏi ghế, vô tình vuốt lại quần áo.

Vợ lão Phạm dặn dò: “Chính Lễ à, con phải chăm sóc tốt cho Sương Sương đấy.”

“Con biết rồi, cô họ.” Phương Chính Lễ vội vàng nói.

Cố Sương đứng dậy, nhìn vợ lão Phạm nói: “Vậy bác gái, chúng cháu đi đây.”

Ra khỏi sân nhà họ Phạm, Cố Sương hỏi Phương Chính Lễ bên cạnh: “Chúng ta đi đâu?”

Phương Chính Lễ nghĩ ngợi, nói: “Hay là chúng ta đi dạo công viên?”

Cố Sương: “... Được.”

Đi một lúc, cuối cùng cũng đến cổng công viên, Cố Sương nhìn thấy dưới gốc cây có một chiếc ghế dài, nói: “Có hơi nắng, hay là chúng ta ngồi xuống đi?”

Phương Chính Lễ có chút bực bội, thấy má cô ửng hồng, đầu mũi toàn là những giọt mồ hôi li ti, vội vàng nói: “Đồng chí Cố, cô ngồi trước đi, tôi đi mua cho cô chai nước ngọt!”

“Cảm ơn.” Cố Sương nói.

Cô ngồi xuống ghế, dùng tay quạt cho mình.

Phương Chính Lễ nhanh chóng quay lại, trên tay không chỉ cầm chai nước ngọt, còn có một xiên hồ lô đường.

Phương Chính Lễ nói: “Vừa hay nhìn thấy người bán hồ lô đường nên cũng mua một xiên, không biết đồng chí Cố có thích ăn không?”

Anh ta mở nắp chai, đưa nước ngọt cho cô, để cô giải khát trước.

Cố Sương vừa nhận lấy vừa nói lời cảm ơn.

TBC

Uống xong nước ngọt, tâm trạng của Cố Sương tốt hơn hẳn.

Phương Chính Lễ ra hiệu cho cô đưa chai nước ngọt cho anh ta, rồi đưa xiên hồ lô đường cho cô.

Cố Sương bị sự chu đáo của anh ta làm cho có chút ngượng ngùng, cô cắn một viên táo gai, má phồng lên.

“Đồng chí Phương, anh không ăn sao?”

Phương Chính Lễ thấy cô ăn ngon lành, cười nói: “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”

Cố Sương hỏi một câu: “Vậy anh thích ăn gì?”

Phương Chính Lễ nghĩ ngợi, nói: “Tôi đối với đồ ăn không có yêu cầu gì, miễn là ăn được là được.”

Phương Chính Lễ nhìn đồng hồ, nói: “Đồng chí Cố, cô đói không, tôi thấy cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi nhà hàng ăn cơm đi?”

“Được.”

Hai người lại đến nhà hàng, Phương Chính Lễ hỏi cô muốn ăn gì, Cố Sương nhìn vào thực đơn, gọi một đĩa thịt ba chỉ xào ớt.

Phương Chính Lễ thấy vậy, lại gọi thêm một món mặn, còn có một món canh.

Đợi trả tiền xong, hai người ngồi vào chỗ.

Phương Chính Lễ nhận ra xung quanh có không ít khách hàng lén nhìn họ, lập tức thẳng lưng.

Anh ta biết ánh mắt của những người này đều hướng về đồng chí Cố, anh ta không thể làm mất mặt đồng chí Cố được.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 58



Cố Sương đã quen với ánh mắt có cũng như không của những người xung quanh, cô nhét xiên hồ lô đường đã ăn một nửa vào trong túi giấy.

Một lát nữa là ăn cơm rồi, để dành bụng.

Đợi đồ ăn lên, hai người bắt đầu yên lặng ăn cơm.

Phương Chính Lễ muốn nói chuyện nhưng không biết nói gì, Cố Sương thì mắt chỉ nhìn đồ ăn, không muốn nói chuyện.

“Món canh này không tệ, đồng chí Cố, cô nếm thử xem.”

Cố Sương nhìn bát canh đưa đến bên tay, ngẩng mắt lên định cảm ơn thì bị sự tồn tại sau lưng anh ta thu hút tầm mắt.

Cố Sương mở to mắt, chạm mắt với Hứa Thiệu.

“!!!” Sao anh lại ở đây?

Phương Chính Lễ có chút kỳ lạ, quan tâm hỏi: “Sao vậy, đồng chí Cố?”

“Không có gì.”

Cố Sương cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Hứa Thiệu.

Cô cầm thìa múc một thìa canh, hương vị tươi ngon, ngon vô cùng.

Không nhịn được lại uống thêm hai ngụm.

Hứa Thiệu: “...”

Nhìn cô vô tư, vô lo ăn đồ ăn, còn cười tươi với người đối diện, trong lòng Hứa Thiệu đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả.

Trước kia không phải còn có ý với anh sao? Nhanh như vậy, đã thay lòng đổi dạ rồi sao?

Anh rõ ràng đã nhận ra tâm tư của mình rồi, Hứa Thiệu sắc mặt bình tĩnh, đè nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

Cố Sương bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi ngồi không yên, anh làm gì mà dùng ánh mắt của một kẻ phụ tình nhìn cô thế!

Cố Sương không hiểu sao lại có chút chột dạ, nghĩ lại thì họ chẳng có quan hệ gì, Cố Sương lại lấy lại được sự lý lẽ.

Cô lau miệng, ừm, không ăn nổi nữa.

Vô tình liếc nhìn Hứa Thiệu, anh mặt lạnh, trông tâm trạng không được tốt lắm.

Cố Sương khẽ cong môi.

Việc cô ra ngoài xem mắt, hiện tại chỉ có người nhà biết.

Vì những trải nghiệm không vui trước đó, để tránh những lời đàm tiếu không cần thiết, người nhà nhất trí quyết định, đợi mọi chuyện thành công rồi mới tiết lộ ra ngoài.

Cố Sương cũng rất đồng ý.

Cô đã nghĩ đến lúc đó sẽ âm thầm tiết lộ cho Hứa Thiệu, xem phản ứng của anh thế nào.

Kết quả, cô còn chưa hành động thì anh đã biết.

Cố Sương có chút không ngờ tới, không biết là trùng hợp hay là gì.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, phản ứng hiện tại của anh cũng đã nói cho Cố Sương biết một sự thật.

Ít nhất, anh cũng không phải là không quan tâm đến cô. Nghĩ đến đây, khóe môi Cố Sương khẽ cong lên.

“Đồng chí Cố, cô ăn no chưa?”

Cố Sương gật đầu. “Ăn no rồi.”

Con gái ăn ít thật, thấy cô không ăn nữa, theo nguyên tắc không được lãng phí, Phương Chính Lễ giải quyết nốt phần cơm còn lại.

Ăn xong, anh ta âm thầm hóp bụng, cố gắng duy trì hình tượng của mình.

“Đồng chí Cố, chúng ta đi dạo một chút nhé?” Ăn nhiều rồi, phải tiêu bớt thức ăn.

Cố Sương: “Được.”

Hai người đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.

Thấy cô phớt lờ mình, ngay cả chào cũng không chào, Hứa Thiệu cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt.

Bên kia, Phương Chính Lễ cuối cùng cũng lấy hết can đảm, hỏi: “Đồng chí Cố, cô thấy tôi thế nào?”

TBC

Cố Sương ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa định nói thì bị một giọng nữ kinh ngạc cắt ngang.

“Đồng chí Phương!”

Phương Chính Lễ đang chờ Cố Sương trả lời thì bị người ta cắt ngang, anh ta không vui lắm, quay lại nhìn người đến, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.

“Là cô à, đồng chí Nhi.”

Nhi Bách Hợp bước tới, tươi cười rạng rỡ: “Tôi nhìn giống đồng chí Phương quá, đúng là anh thật.”

Quay sang nhìn Cố Sương, cô ta giọng điệu do dự: “Vị này là?”

Phương Chính Lễ ngượng ngùng nói: “Đây là đối tượng xem mắt của tôi, đồng chí Cố.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 59



Trong mắt Nhi Bách Hợp lóe lên một tia ghen tị, rất nhanh sau đó cô ta nở nụ cười: “Thì ra là đối tượng của đồng chí Phương, tôi không biết, chúc mừng hai người.”

Cố Sương nói: “Là đối tượng xem mắt, đồng chí Nhi, cô chúc mừng sớm quá rồi.”

Phương Chính Lễ vội vàng nói: “Đúng đúng, chúng tôi hôm nay mới gặp nhau. Đúng rồi, đồng chí Nhi, sao cô lại ở đây?”

Nhi Bách Hợp nói: “Tôi vừa từ cửa hàng về, định đến bệnh viện lấy thuốc cho mẹ tôi. Nói đến thì dạo này tình hình nhà tôi tốt hơn nhiều rồi, đều nhờ công của đồng chí Phương, người nhà tôi bảo mời anh ăn cơm, đồng chí Phương, anh rảnh lúc nào?”

Nhi Bách Hợp mong chờ nhìn Phương Chính Lễ, giọng nhẹ nhàng nói: “Chỉ là cơm nhà thôi, mong đồng chí Phương đừng chê.”

Phương Chính Lễ vội vàng nói: “Không không, sao lại chê được.”

“Vậy thì tuần sau nhé, hôm đó đồng chí Phương nghỉ chứ?” Nhi Bách Hợp thuận thế nói, trực tiếp hẹn luôn ngày giờ.

“Được.” Phương Chính Lễ đồng ý ngay.

Nhi Bách Hợp cười, đột nhiên nhìn về phía Cố Sương, xin lỗi nói: “À, đồng chí Phương, tôi có làm phiền hai người không. Đồng chí Cố, xin lỗi, cô đừng để bụng. Trước kia đồng chí Phương đã giúp đỡ nhà tôi rất nhiều, tôi chỉ nhất thời xúc động nên mới nói nhiều.”

“...” Cố Sương cong môi, chu đáo nói: “Không sao, tôi không để bụng, cô cứ nói tiếp đi.”

Nhi Bách Hợp mím môi, không biết tại sao, cô ta cảm thấy nụ cười của nữ đồng chí này có chút kỳ lạ, cảm giác như đang xem kịch vậy...

Phương Chính Lễ cũng nói: “Đồng chí Nhi, cô đừng nghĩ nhiều, đồng chí Cố là người rất tốt, sẽ không để bụng những chuyện nhỏ này đâu.”

“Vậy thì tốt.” Nhi Bách Hợp miễn cưỡng cong môi, biết điều dừng lại: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa.”

Đợi Nhi Bách Hợp đi rồi, Phương Chính Lễ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đồng chí Cố, tôi nghe nói rạp chiếu phim gần đây có chiếu một bộ phim mới rất hay, hay là chúng ta đi xem nhé?”

Thôi bỏ đi, Cố Sương không có ý định tiến thêm một bước với Phương Chính Lễ.

Cô nói: “Xin lỗi, đồng chí Phương...”

*

Sau khi Cố Sương rời đi, Hứa Thiệu cũng lập tức ra khỏi nhà hàng, đi theo Cố Sương từ xa, thấy họ sóng vai nhau đi, sau đó lại có một nữ đồng chí đến, ba người trò chuyện một lúc.

TBC

Tiếp đó chỉ còn lại hai người họ, không biết nói gì đó, họ lại tiếp tục đi về phía trước.

Mãi đến khi đến bến xe, Hứa Thiệu mới phản ứng lại, cô chuẩn bị về nhà rồi.

Người đàn ông kia nói gì đó với cô, sau đó cũng rời đi.

Phương Chính Lễ đưa Cố Sương đến bến xe, có chút chán nản nhưng cũng có thể hiểu được.

Trước kia anh ta cũng từ chối rất nhiều người, người ta không thích anh ta cũng là chuyện bình thường.

Dù sao đồng chí Cố lại xinh đẹp như vậy, anh ta có hơi không xứng.

Hứa Thiệu nhìn người đàn ông đi ngang qua mình, không để lại dấu vết liếc nhìn một cái,

Trong lòng so sánh một phen, không nói gì khác, chỉ riêng về ngoại hình thì chắc chắn anh thắng.

Cô không phải thích người đẹp sao...

Nhận ra mình đang nghĩ gì, anh khựng lại, chậm rãi đi tới.

Cố Sương hơi quay đầu, cười nói: “Lại gặp rồi, Hứa trí thức, thật khéo.”

Nói là khéo, giọng điệu của Cố Sương không có một chút ngạc nhiên nào, rõ ràng là đã nằm trong dự đoán.

“Không khéo.” Hứa Thiệu thẳng thắn nói: “Tôi vẫn luôn đi theo cô.”

“Ồ, anh theo tôi làm gì?” Cố Sương cố ý hỏi anh.

Hứa Thiệu không trả lời, hỏi: “Cô đi xem mắt à?”

“Đúng vậy.” Cố Sương nói: “Dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, sao vậy?”
 
Back
Top Bottom