Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 90



Trần Viên Viên quay đầu trái phải, không ngừng đổi hướng để ngắm kiểu tóc mới của mình, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.

Viên Viên khen ngợi: “Đẹp quá, tay nghề của Sương Sương khéo quá!”

“Tôi còn chẳng hiểu gì cả, sao lại đẹp thế được.” Người phụ nữ nói.

Một người khác nói: “Tôi nhìn thì cảm thấy hình như mình cũng làm được, lát về thử với con gái mình xem.”

Lúc này, Trần Đan Đan bước vào phòng.

“Chị Viên Viên, em vào xem chị đã xong chưa?” Trần Đan Đan đi vào.

Trần Viên Viên liếc cô ta một cái, cười nhạt: “Gần xong rồi!”

“Ồ, chị Viên Viên, em không biết chị còn quen biết Cố Sương nữa.” Trần Đan Đan có vẻ hơi tò mò.

“Sương Sương, hai người quen nhau à?” Trần Viên Viên cũng hơi ngạc nhiên.

Trần Đan Đan được coi là em họ của Trần Viên Viên nhưng là em họ cách một đời, quan hệ của hai người không được tốt lắm.

Gia cảnh Trần Viên Viên khá giả, nhà Trần Đan Đan thường nịnh nọt nhà cô ấy, thậm chí còn cố tình đặt tên con gái giống với Trần Viên Viên, người không biết còn tưởng họ là chị em ruột.

Cha Trần Viên Viên là người tốt bụng, luôn ngại từ chối những người họ hàng đến xin xỏ.

Hồi nhỏ Trần Đan Đan rất thích cướp đồ của cô ấy, cha cô ấy luôn bắt cô ấy nhường nhịn em gái.

Trần Viên Viên không nhận cô ta là em gái, mẹ cô ấy chỉ sinh ra một mình cô ấy thôi.

Sau này mẹ Viên Viên cũng không chịu được nữa, nổi giận, không cho cha cô ấy tiếp tế những người họ hàng không biết điều nữa.

Nhà Trần Đan Đan mới dần dần tránh xa cuộc sống của nhà Viên viên.

Lần này Viên Viên kết hôn, nhà Trần Đan Đan cũng đến hai người, chính là mẹ của Trần Đan Đan và Trần Đan Đan.

Trần Viên Viên biết, đây là biết mình gả được tốt, muốn đến tiệc cưới tìm xem có chàng trai trẻ nào phù hợp không.

Trần Đan Đan vẫn chưa có đối tượng.

“Là bạn học.” Cố Sương liếc Trần Đan Đan một cái, đáp.

Còn là kiểu không mấy thân thiết, lúc đó hai người thường không ưa nhau, sau đó còn cạnh tranh.

Nghe Cố Sương trả lời, Trần Viên Viên biết, Cố Sương và Trần Đan Đan cũng không thân thiết lắm.

Thấy vậy, Trần Đan Đan không nhịn được lên tiếng: “Đúng vậy, đã hai năm không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp được.”

“Thật là trùng hợp.” Trần Viên Viên nhàn nhạt nói.

Trần Đan Đan đánh giá Cố Sương từ trên xuống dưới, trong lòng ghen tị, sao cô ta lại càng ngày càng đẹp hơn thế.

Có phải là cũng ôm tâm tư tìm kiếm thanh niên tài tuấn mà đến không?

Nghĩ đến đây, lòng Trần Đan Đan run lên, có Cố Sương ở đây, làm sao những nam đồng chí khác có thể để mắt đến cô ta được!

Trần Đan Đan cố ý nói: “Đúng rồi, Cố Sương, nghe nói đối tượng trước kia của cô đã hủy hôn với cô, bây giờ cô vẫn chưa có đối tượng đúng không. Có muốn để chị tôi giới thiệu cho cô một người không, anh rể tôi quen biết nhiều người, biết đâu lại có người không chê cô thì sao.”

Trần Đan Đan nhìn những người khác trong phòng, thầm nghĩ, nghe thấy chưa, người phụ nữ này đã từng bị hủy hôn, không ai muốn.

“Ôi, đồng chí Cố vẫn còn độc thân à, xinh đẹp như vậy, lại còn khéo tay, phải chọn lựa thật kỹ mới được! Đồng chí thích kiểu nào? Tôi biết không ít chàng trai độc thân, đều rất ưu tú!”

Một người khác cũng nói: “Tôi cũng có! Tôi có một người cháu trai làm việc ở cơ quan chính phủ, nó cũng chưa có đối tượng, đồng chí Cố nếu đồng ý, tôi sẽ mai mối cho hai người!”

Hai người nhìn nhau, người nói trước không vui rồi.

TBC

“Tôi nói với đồng chí Cố trước, cái thằng cháu trai nhà bà xếp hàng sau đi!”

Cố Sương: “...”

Trần Đan Đan: “...”

Ôi chao, sao lại còn tranh nhau thế này.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 91



Trần Viên Viên vội vàng nói: “... Ôi, bác gái, bác gái, Sương Sương có đối tượng rồi! Đối tượng của cô ấy rất ưu tú, rất xứng đôi với Sương Sương!”

Nói xong trừng mắt nhìn Trần Đan Đan, Trần Viên Viên không khách khí: “Cô nói bậy bạ gì thế, Sương Sương tốt như vậy, sao người ta lại chê được! Lo chuyện bao đồng còn không bằng lo cho chính mình!”

Trần Đan Đan đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là không dám tin.

Cố Sương sao có thể có đối tượng được, có đối tượng thì thôi đi, còn rất ưu tú?

Trần Đan Đan ghen tị đến đỏ cả mặt, cô ta tự nhủ không thể nào, Trần Viên Viên chắc chắn là đang nể mặt Cố Sương nên mới cố ý nói vậy.

Cô ta có thể tìm được đối tượng ưu tú nào chứ, chẳng qua là trông đẹp hơn một chút, tính cách thì khó chịu muốn chết, Trần Đan Đan không tin.

“Ôi chao, thật đáng tiếc, đồng chí Cố có đối tượng rồi à...”

Chị dâu Trần Viên Viên cũng cười nói: “Sương Sương ưu tú như vậy, có đối tượng là chuyện bình thường. Đan Đan à, chị thấy em mới là người phải tranh thủ, đừng có ánh mắt quá cao, chỉ biết kén chọn người khác, cũng phải xem lại điều kiện của mình.”

Sắc mặt Trần Đan Đan thay đổi. Đây là có ý gì?

Rõ ràng cô ta mới là người thân của nhà họ Trần, từng người một chỉ giúp Cố Sương nói chuyện, không ai giúp cô ta!

Trần Đan Đan không chịu được sự tủi thân này, không muốn nói gì nữa, tức giận quay người bỏ đi khỏi phòng.

“Ôi, tính tình cô gái này cũng tệ quá...”

Nghe thấy lời nói truyền đến từ phía sau, Trần Đan Đan càng tức giận hơn.

Trần Viên Viên nói với Cố Sương: “Sương Sương, em đừng để ý nhé, cô ta là người như vậy, lòng dạ hẹp hòi, hay ghen tị, chị không thích cô ta chút nào.”

“Không sao, em không để ý.” Cố Sương không hề tức giận, cô còn chưa nói gì, người ta đã sắp khóc vì tức rồi.

Rất nhanh đã đến giờ, mọi người lần lượt từ nhà họ Trần đi đến nhà hàng.

Cố Sương không quen biết ai, người bác gái vừa trò chuyện ngắn ngủi trong phòng nhiệt tình mời cô ngồi cùng.

Cố Sương liền ngồi cùng họ.

Cố Sương cũng nhìn thấy chú rể, mày thanh mắt sáng, trông tính tình rất tốt.

Giống như Trần Viên Viên đã nói trong thư với cô.

Hai người đứng cạnh nhau, vô tình nhìn nhau, trên mặt đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

TBC

Là một đôi tân lang tân nương rất xứng đôi.

Cố Sương cũng vui mừng cho cô ấy.

Ăn xong, những nghi thức sau đó Cố Sương không tham gia nữa.

Chào hỏi người nhà họ Trần, Cố Sương lại ôm Trần Viên Viên một cái, chúc cô ấy tân hôn vui vẻ.

Đi ra khỏi nhà hàng, cô lập tức nhìn thấy người đàn ông dựa vào gốc cây không xa, trên mặt cô nở nụ cười, chạy tới.

“Anh đến rồi!”

Hứa Thiệu khi cô chạy tới đã chú ý đến cô, cười đáp một tiếng, sau đó ánh mắt vô tình liếc nhìn người phía sau cô.

“Anh ăn rồi chưa? Đói không?” Cố Sương lại hỏi.

Hứa Thiệu cong môi, nói: “Ăn rồi, không đói.”

Cố Sương yên tâm, nắm tay anh nói: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”

Nghe cô nói về nhà, trong lòng Hứa Thiệu khẽ động, khẽ nói: “Được.”

Cố Sương không để ý, ngược lại nhìn thấy bóng dáng lén lút của Trần Đan Đan không xa, cô nhếch mép, trực tiếp phớt lờ cô ta.

“Đi thôi, về nhà.”

Trần Đan Đan thấy Cố Sương ra khỏi nhà hàng, không biết nhìn thấy gì, cười tươi như hoa chạy ra ngoài.

Cô ta không kìm được bước chân đi theo, kết quả nhìn thấy cô ta chạy đến trước mặt một người đàn ông.

Ánh mắt Trần Đan Đan không khỏi rơi vào người đàn ông, cô ta dùng ánh mắt kén chọn không bỏ qua bất kỳ khuyết điểm nào của người đàn ông.

Kết quả càng nhìn, cô ta càng chua xót.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 92



Thật sự giống như Trần Viên Viên nói, nhà trai rất ưu tú, còn nói rất xứng đôi, Trần Đan Đan không thừa nhận.

Cô ta thấy Cố Sương không xứng với người ta!

Nhưng tại sao Cố Sương lại may mắn như vậy?

TBC

Đầu tiên là Triệu Trường Vũ, giờ lại đến một người còn ưu tú hơn!

Trần Đan Đan rất ghen tị, tại sao cô ta lại không gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ?

Không sao, Trần Đan Đan nắm chặt góc áo, trong lòng tự an ủi mình.

Triệu Trường Vũ không cần cô ta nữa.

Biết đâu người này đến lúc đó cũng vậy.

“Làm gì vậy? Mọi người đều đi hết rồi, sao con còn đứng ngây ra đây?” Mẹ Trần Đan Đan mặt lạnh đi tới, hận sắt không thành thép nói: “Mẹ bảo con đến đây là để ăn cơm à? Chỉ lo ăn thôi! Con là quỷ đói đầu thai à!”

Nói xong không nhịn được véo tai cô ta.

Trần Đan Đan đau đến suýt kêu lên, dậm chân nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy!”

“Mẹ làm gì, mẹ còn muốn hỏi con làm gì!” Mẹ Trần Đan Đan tức muốn chết: “Mẹ vẫn luôn ra hiệu cho con trên bàn, con làm gì vậy?”

Không phải ăn thì là nhìn chằm chằm một cô gái. Người ta đi rồi, cô ta còn đứng ở cửa nhìn!

Bà nghi ngờ con gái mình có vấn đề gì đó.

Không ăn thì làm gì được, tiệc cưới ở nhà hàng này không rẻ, cơ hội khó có, Trần Đan Đan đương nhiên phải ăn nhiều một chút.

Trần Đan Đan bĩu môi: “Con không thích người mà mẹ nói, không muốn nói chuyện.”

Điều kiện kém xa chồng của Trần Viên Viên.

Ngoại hình cũng không thể so với đối tượng của Cố Sương, lùn như quả dưa hấu, cao hơn cô ta không bao nhiêu.

Tóm lại Trần Đan Đan không thích.

...

Bên kia, Cố Sương đang ung dung tự tại đi trên đường về nhà cùng Hứa Thiệu, còn lấy kẹo mừng mà mẹ Trần đưa cho cô từ trong túi ra đưa cho Hứa Thiệu ăn.

“Này, kẹo mừng của người ta, cho anh nếm thử.” Cố Sương bóc một viên, nhét vào miệng anh.

Hứa Thiệu phối hợp cúi đầu, ngậm viên kẹo cô nhét vào miệng mình, kết quả đầu lưỡi vô tình l.i.ế.m vào đầu ngón tay cô.

Cố Sương sửng sốt.

Hứa Thiệu cũng sửng sốt, sau khi phản ứng lại vành tai đỏ ửng.

Cố Sương vừa định rụt tay lại, Hứa Thiệu đã nắm lấy, lau cho cô.

“Xin lỗi.” Hứa Thiệu khẽ nói.

Cố Sương không nhịn được cười, cong môi nói: “Không sao, em không chê anh đâu.”

Hứa Thiệu khẽ ho một tiếng, sau đó nhìn về phía trước, anh nói: “Ừ.”

Về đến nhà.

Cố Sương lấy kẹo mừng ra, chia cho mọi người trong nhà ăn.

Bà nội Cố nhìn thấy Cố Sương cầm một túi kẹo, không khỏi nói: “Nhà họ Trần cũng hào phóng quá.”

Trần Quế Lan cũng hỏi: “Chồng của Viên Viên thế nào?”

“Rất tốt, hai người rất xứng đôi.”

Cố Hải ngậm viên kẹo ngọt ngào trong miệng, đảo mắt, hỏi: “Chị, chị và anh Hứa Thiệu bao giờ thì kết hôn vậy!”

Cố Sương liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Sao, kẹo mừng không đủ ăn à?”

Cố Hải cười hì hì nói: “Em không chê nhiều!”

Cố Sương lại chia cho cậu ta hai viên, nói: “Cẩn thận đau răng.”

Nhìn Cố Tiểu Vũ bên cạnh, liền đưa hết số còn lại cho cô bé.

Cố Tiểu Vũ đắc ý nhìn anh trai mình, Cố Hải trợn mắt, lặp lại lời Cố Sương nói với cậu ta với Cố Tiểu Vũ.

“Cẩn thận đau răng.”

...

“Trời ạ! Thằng nào đánh cháu trai ngoan của bà thành ra thế này!”

Sáng sớm, một sân nào đó đột nhiên truyền đến tiếng khóc than: “Đại Đầu ơi, sao thế này! Tỉnh lại đi! Đừng dọa bà!”

Những nhà hàng xóm nghe thấy động tĩnh đều vây quanh sân nhà họ Lưu, có người đang ăn sáng, nghe tiếng liền bưng bát cơm chạy tới.

“Ôi trời, chuyện gì thế này?”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 93



Lưu Đại Đầu mũi bầm mặt sưng nằm trong sân, bà nội Lưu nằm trên người hắn khóc than.

“Bà cũng không biết nữa, bà vừa dậy, Đại Đầu đã nằm ở đây rồi, bà còn tưởng nó ngủ trong nhà chứ, trời ạ, ai đánh cháu trai ngoan của bà thành ra thế này! Lãnh đạo ơi, đội trưởng ơi, các người phải làm chủ cho bà!”

Bà nội Lưu gào khóc như vậy, Lưu Đại Đầu vẫn không có phản ứng gì, có người trong lòng thắt lại, sợ rằng không xong rồi.

Vội vàng tiến lên thăm dò hơi thở của Lưu Đại Đầu, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

“Còn thở! Bà lão đừng khóc nữa, mau đưa người về nhà đi, gọi bác sĩ đến xem nào!”

Bà nội Lưu lập tức nín khóc, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, không thể để Đại Đầu nằm như vậy được, các người mau đưa cháu trai ngoan của bà về nhà đi.”

Vài người đàn ông tốt bụng khiêng người vào nhà, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lưu Đại Đầu, không khỏi nói: “Không phải là say rượu tự ngã chứ?”

Bà nội Lưu kiên quyết phủ nhận: “Không thể nào, Đại Đầu nhà tôi chưa bao giờ say rượu ngã, chắc chắn là có người bắt nạt Đại Đầu nhà tôi!”

Mấy người kia nhìn nhau, với cái vẻ lưu manh của Đại Đầu này, nó không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi.

Ai dám bắt nạt nó chứ.

Thôi, dù sao cũng không liên quan đến họ, khiêng người vào nhà rồi đi thôi.

TBC

Đừng có hóng hớt không được gì, lại rước họa vào thân.

Bà nội Lưu cũng đi theo từng bước, đau lòng nói: “Các người nhẹ tay thôi!”

“Ái chà...” Lưu Đại Đầu đang được khiêng đột nhiên phát ra một tiếng r*n r*.

Nó bị làm sao vậy?

“Người tỉnh rồi!”

Bà nội Lưu lập tức chạy đến trước mặt, nước mắt lưng tròng quan tâm hỏi: “Đại Đầu, cháu tỉnh rồi, cháu bị làm sao vậy, ai đánh cháu thành ra thế này, cháu nói cho bà biết, bà làm chủ cho cháu.”

Lưu Đại Đầu chỉ thấy người đau ê ẩm, mãi một lúc sau mới phản ứng lại được.

Đau c.h.ế.t m.ẹ đi được!

Nó bị làm sao vậy, nó cũng muốn biết chứ! Hôm qua nó uống rượu ở nhà Nhị Cẩu đội bên cạnh, nửa đêm mới tan, sau đó nó đi bộ về nhà.

Sau đó...

Lưu Đại Đầu nhíu mày suy nghĩ, nó chẳng có chút ký ức nào về việc về nhà cả.

Những vết thương trên người nó, chắc chắn là bị người ta đánh lén!

...

Ngoài sân, có người chế giễu, nói: “Ôi trời ơi, sợ là gặp báo ứng rồi!”

Người nói chuyện là bà lão nhà họ Vương bên cạnh, từ thời trẻ đã không ưa bà lão nhà họ Lưu, đằng này hai nhà lại còn là hàng xóm.

Cách ba bữa lại cãi nhau một trận.

Bà lão Vương vừa nói xong, bà nội Lưu đã nghe thấy, bà tức giận xông ra khỏi nhà.

“Bà già c.h.ế.t tiệt, nói lời xui xẻo gì thế, Đại Đầu nhà tôi có phải do các người đánh không!”

Bà nội Lưu không đợi bà lão Vương trả lời, trực tiếp khẳng định là do nhà bà ta làm.

Lại tức giận nói: “Được lắm, tôi biết ngay các người là đồ đen tối, vẫn luôn hận Đại Đầu ăn trộm gà nhà các người mà. Không có lương tâm, đối với một đứa trẻ mà ra tay tàn nhẫn như vậy!”

Lời này vừa nói ra, bà lão Vương cũng nổi giận.

“Đúng là đồ trộm cướp, tôi biết ngay mà, gà nhà tôi là Lưu Đại Đầu ăn trộm. Trước đây các người còn chối chết! Bây giờ mọi người nghe thấy chưa, bà già này thừa nhận rồi, Lưu Đại Đầu ăn trộm gà nhà tôi! Tôi mặc kệ, bà phải đền cho tôi!”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 94



“Tao còn chưa hỏi các người tiền thuốc men đây, các người đánh Đại Đầu nhà tao thành ra thế này, các người phải đền tiền cho tao, ăn trộm gà nhà mày thì sao nào, hai con gà còn lại nhà mày cũng phải đưa cho tao, bồi bổ cho Đại Đầu nhà tao!” Bà nội Lưu nói năng vô lý.

Bà lão Vương trợn mắt, cười lạnh nói: “Đồ khốn nạn, mơ mộng hão huyền à! Lưu Đại Đầu xảy ra chuyện thì liên quan gì đến nhà tôi. Nó suốt ngày ăn trộm vặt, lêu lổng, ai biết được bên ngoài nó làm bao nhiêu chuyện xấu, đắc tội với bao nhiêu người! Theo tôi thì, nó đáng đời!”

Đến tận bây giờ mới bị đánh, bà lão Vương còn thấy Lưu Đại Đầu may mắn lắm rồi.

Lưu Đại Đầu trong nhà nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, sắc mặt vô cùng u ám, không khỏi suy nghĩ gần đây mình đã đắc tội với ai.

Nhà họ Vương tuy không ưa nhà hắn nhưng hắn đã loại trừ họ ra ngoài, mấy người trong nhà đó, kể cả một người cũng đều là đồ nhát gan, làm sao dám ra tay đánh hắn.

Nghĩ mãi, trong đầu liệt kê ra một loạt tên người, Lưu Đại Đầu nhíu mày, rốt cuộc là ai?

Bà nội Lưu thương nhất đứa cháu trai Lưu Đại Đầu này, nghe vậy, bà xông lên muốn cho bà lão Vương biết mặt.

Bà lão Vương nào sợ bà ta chứ, xắn tay áo định xông lên.

Nhưng sau đó bị người ta ngăn lại.

“Nói chuyện tử tế nào, đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa, đội trưởng đến rồi!”

Đội trưởng Triệu mặt lạnh đi đến trước sân nhà họ Lưu: “Sáng sớm thế này, trời mới vừa sáng, cãi nhau cái gì!”

Ông còn chưa ăn cơm.

Bà lão Vương nói: “Đội trưởng, Lưu Đại Đầu ăn trộm gà nhà tôi, vừa rồi bà già này thừa nhận rồi, ông phải bắt bà ta đền cho tôi!”

“Tôi không thừa nhận! Ai ăn trộm, tôi không biết, đừng vu oan cho Đại Đầu nhà tôi!”

“Vừa rồi mọi người đều nghe thấy!” Bà lão Vương bị sự vô lại của bà nội Lưu chọc tức, đúng là ông bà cháu.

“Đúng vậy, bà lão, vừa rồi chúng tôi đều nghe thấy.” Có người xung quanh làm chứng.

Bà nội Lưu lật mặt không nhận, cứ không thừa nhận.

“Các người là một giuộc với nhau, chỉ biết bắt nạt chúng tôi là người già cô đơn, không có công lý! Đội trưởng, Đại Đầu nhà tôi bị người ta đánh, tôi nghi là do nhà bà ta làm!” Bà nội Lưu chỉ vào bà lão Vương: “Đội trưởng phải làm chủ cho tôi!”

Bà nội Lưu giọng nói the thé, lại còn to, hét đến nỗi đầu óc đội trưởng Triệu ong ong.

“Đồ khốn nạn, đừng có đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi, tôi không giống bà, không biết xấu hổ, dám làm không dám nhận!”

“Nói ai không biết xấu hổ!” Bà nội Lưu nổi giận, lại muốn xông lên đánh nhau với bà lão Vương.

Bà lão Vương cũng không chịu yếu thế, trốn sau lưng đội trưởng Triệu ra tay đánh lén.

Đội trưởng Triệu đứng giữa, đầu óc choáng váng, vội vàng đưa tay ra ngăn cản.

Cuối cùng đội trưởng Triệu đứng đó với vết m.á.u trên mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thấy đội trưởng tức giận, bà nội Lưu cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

Bà lão Vương bĩu môi, dù sao cũng không phải bà bắt.

Trong lòng cũng có chút đắc ý, để ông thiên vị cho bà già không biết xấu hổ này.

TBC

Người ta ra tay không chút nương tay.

...

Cố Sương sau đó mới biết Lưu Đại Đầu xảy ra chuyện, biết được sự việc không có kết quả, vì Lưu Đại Đầu căn bản không biết mình bị ai đánh, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Nghe nói bà nội hắn ta ngày nào cũng đứng trước cửa nhà chửi bới, may mà nhà họ Cố ở xa, không nghe thấy.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 95



Nhớ đến trước đây Hứa Thiệu nói sẽ để mắt đến Lưu Đại Đầu, Cố Sương không khỏi có chút nghi ngờ, có phải Hứa Thiệu lén lút trùm bao tải đánh người không?

Cố Sương có chút tò mò, sau đó gặp Hứa Thiệu liền hỏi anh.

Hứa Thiệu khựng lại, phủ nhận.

Mặc dù có ý định đó nhưng anh vẫn chưa hành động.

Hơn nữa nửa đêm lén lút trùm bao tải đánh người... ừm, phong cách của Hứa Thiệu luôn quang minh chính đại, chưa bao giờ dùng thủ đoạn đánh lén.

Người tốt bụng nào làm vậy nhỉ, Cố Sương chống cằm, có chút tò mò.

Làm tốt lắm.

Tiếc là Lưu Đại Đầu đang dưỡng thương ở nhà, căn bản không ra ngoài, nếu không cô nhất định sẽ đi xem trò cười.

Liễu Thanh và Cao Ngọc Lan biết được Lưu Đại Đầu bị đánh, chỉ thấy hả hê.

Thậm chí còn muốn hắn ta bị đánh nặng hơn.

Tiết Trác Thanh cũng có chút tò mò, nói với Hứa Thiệu: “Là ai vậy, nhanh hơn chúng ta rồi.”

Hai người còn chưa ra tay.

Hứa Thiệu chậm rãi nói: “Tôi bảo người để mắt đến Lưu Đại Đầu, anh ta hẳn biết.”

Bà nội Lưu bưng bát mì trứng đến phòng Lưu Đại Đầu, cẩn thận nói: “Đại Đầu, bà nấu mì trứng cho cháu, cháu ăn nhanh đi.”

Lưu Đại Đầu đang nằm trên giường nhăn nhó, thấy bà nội bưng đồ ăn vào, nhịn đau ngồi dậy, nhận lấy bát rồi ăn ngấu nghiến.

“Bà, bà ăn chưa?” Lưu Đại Đầu ngẩng đầu khỏi bát, thấy bà nội vẫn luôn nhìn mình trìu mến, liền hỏi.

“Bà không đói, lát nữa bà ăn.” Bà nội Lưu nghe cháu trai quan tâm, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười.

Trong nồi vẫn còn một ít nước dùng.

Lưu Đại Đầu nhíu mày, nói thẳng: “Đến giờ này rồi, bà, bà đưa bát đây, chúng ta cùng ăn.”

Bà nội Lưu luôn nghe lời cháu trai, liền làm theo.

Lưu Đại Đầu thấy trong bát bà nội toàn là nước dùng, bên trong ngâm một chiếc bánh ngô đen, không nói hai lời liền gắp hai đũa mì từ bát mình sang cho bà.

Bà nội Lưu vội nói: “Được rồi, được rồi, bà không đói, ăn không hết nhiều thế này!”

“Mới có bao nhiêu, ăn không hết thì từ từ ăn.” Lưu Đại Đầu nói.

Bà nội Lưu biết Đại Đầu là quan tâm mình, trên mặt nở hoa.

Vừa ăn mì vừa nói chuyện với Lưu Đại Đầu.

TBC

Lưu Đại Đầu chỉ lo cúi đầu ăn mì, lời bà nội nói, tai trái vào tai phải ra, trả lời qua loa.

Bà nội Lưu nói chuyện thì nhìn thấy vết thương trên mặt cháu trai, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bà sờ vào cục u trên đầu cháu trai, mắng: “Đồ c.h.ế.t tiệt, ra tay tàn độc thế, lòng dạ đen tối quá!”

“Còn cả mụ già khó tính nhà bên, toàn nói lời cay độc, xì, bà ta mới làm chuyện gì trái lương tâm chứ!”

Cư nhiên nói Đại Đầu nhà bà làm nhiều chuyện trái lương tâm, đây là gặp báo ứng rồi.

Bà nội Lưu không thoải mái trong lòng, bà biết mọi người trong đội đều không ưa Đại Đầu nhà bà, cho rằng anh ta là một kẻ vô tích sự, không ai muốn gả con gái cho anh ta.

Bà nội Lưu cũng có chút hối hận, bà thương cháu từ nhỏ đã mất cha mẹ, cái gì cũng không nỡ để cháu làm, sợ chịu ấm ức, kết quả lại nuôi cháu trai thành tính như vậy.

Thấy Đại Đầu ngày càng lớn tuổi, vẫn chưa lấy được vợ, bà nội Lưu sốt ruột lắm.

Cũng thấy những người đó hẹp hòi, Đại Đầu nhà bà tuy không có tiền đồ như vậy nhưng cũng là một đứa trẻ ngoan.

Lưu Đại Đầu vừa ăn xong mì, nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, rất nhanh sau đó lại nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, bà, đừng nói chuyện này nữa!”

Bà nội Lưu thấy cháu trai không vui, vội ngậm miệng, nói: “Được, được, được, bà không nói nữa, Đại Đầu nghỉ ngơi cho khỏe.”

Bà nội Lưu cầm bát đi ra ngoài.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 96



Lưu Đại Đầu ngồi trên giường cúi đầu, vẻ mặt u ám, báo ứng gì chứ, anh ta không tin.

Mặc dù không có ấn tượng nhưng Lưu Đại Đầu chắc chắn, là đàn ông đánh anh ta.

Phụ nữ không có gan đó, cũng không có sức lực đó, đánh anh ta ngất xỉu rồi ném vào sân.

Chỉ là rốt cuộc là ai làm, Lưu Đại Đầu vẫn chưa có manh mối.

...

“Là tôi đánh, tên Lưu Đại Đầu đó chẳng ra gì.” Người đàn ông nói chuyện tên là Phó Dũng.

Trước đó, tiểu đội trưởng đội dân quân đã bảo anh ta để mắt đến Lưu Đại Đầu.

Phó Dũng biết Lưu Đại Đầu, là người đội bên cạnh, thường chơi với Nhị Cẩu trong đội của họ.

Cha mẹ Nhị Cẩu mất sớm, được anh chị dâu nuôi lớn, đến khi trưởng thành thì chia gia sản, để lại nhà cũ cho Nhị Cẩu.

Nhị Cẩu không nên thân, đi làm thì ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng.

Lưu Đại Đầu cũng chẳng hơn gì, trong nhà còn có một bà nội.

Còn có cả những người ở các đội lân cận, tóm lại đều là những kẻ vô công rồi nghề, chỉ biết ăn chơi.

Phó Dũng khinh thường những người này, chưa bao giờ qua lại với họ.

Vì nhà Nhị Cẩu chỉ có một mình hắn ta, khá tiện nên những người này đặc biệt thích đến nhà Nhị Cẩu đánh bài uống rượu.

Nghe lời tiểu đội trưởng, khi Lưu Đại Đầu đến đội của họ, Phó Dũng đặc biệt chú ý.

TBC

Lưu Đại Đầu đến tìm Nhị Cẩu để đi qua nhà hắn ta, chiều hôm đó, Phó Dũng thấy Lưu Đại Đầu lại đến tìm Nhị Cẩu.

Nghĩ đến lời dặn của tiểu đội trưởng, Phó Dũng không rõ lắm tại sao lại phải để mắt đến Lưu Đại Đầu, có chút tò mò, liền chạy đến nhà Nhị Cẩu ngồi xổm ở góc tường.

Sau đó nghe thấy đám người kia vô tư khoác lác, nói năng tục tĩu, đặc biệt là Lưu Đại Đầu.

“He he, các anh không biết đâu, hôm đó tôi suýt nữa là thành công rồi, cô thanh niên trí thức kia trơn tuột lắm, sờ vào thích lắm...”

“Anh may mắn thật đấy, có chuyện tốt như vậy cũng không gọi anh em, không có nghĩa khí!”

“Ôi, cũng là tình cờ gặp cô ta đi một mình, nếu các anh ở đó thì tốt rồi. Nếu không phải ả Cố Sương kia đột nhiên xuất hiện, một mình tôi không chế ngự được hai người, cả hai ả đều không chạy thoát được.”

Nghĩ đến đó, Lưu Đại Đầu có chút hối hận.

“Nói khoác! Anh có gan đó à? Nhà họ Cố sẽ không tha cho anh đâu!” Một người không tin.

“Xì, cô ta đã là người của tôi rồi, còn làm gì được tôi, cùng lắm thì tôi chịu thiệt cưới cô ta thôi!” Lưu Đại Đầu vừa dịch răng vừa nói, vẻ mặt đắc ý.

“Anh thôi đi, nghe nói cô ta đang quen với thanh niên trí thức trong thành phố, sao có thể coi trọng loại người như chúng ta.”

“Người thành phố thì sao? Đại Đầu nói đúng, người đã là của chúng ta rồi, cô ta có vui hay không cũng không do cô ta quyết định.”

“Đúng vậy.” Lưu Đại Đầu nheo mắt, có chút tiếc nuối: “Tiếc là phụ nữ trong đội chúng ta không dễ động vào, hảo không dễ dàng có một cô thanh niên trí thức tính tình nhu mì, lại có thanh niên trí thức khác chạy ra cản trở...”

Lưu Đại Đầu nhớ lại chuyện chỉ nói vài câu với cô thanh niên trí thức, tên họ Tiết đã chạy ra cản trở, còn muốn đánh anh ta, tâm trạng rất khó chịu.

“Nói đến thì, trong đội chúng ta có một cô thanh niên trí thức khá xinh, thỉnh thoảng thấy cô ta đi một mình...”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 97



Phó Dũng kể lại những chuyện mình nghe được tối hôm đó, Tiết Trác Thanh nhanh chóng liếc nhìn Hứa Thiệu, không trách anh ta lại để mắt đến Lưu Đại Đầu.

Tên này đúng là muốn chết.

Thì ra còn có cả Liễu Thanh cũng suýt bị Lưu Đại Đầu bắt nạt, Tiết Trác Thanh có chút không ngờ.

Không trách trước đó cô ấy lại nói với những cô thanh niên trí thức khác là chú ý an toàn, đừng đi một mình.

Tiết Trác Thanh nghe cô ấy nói là người nhà dặn dò, liền tin ngay.

Không ngờ lại có chuyện này.

May mà có Cố Sương, nếu không Tiết Trác Thanh không dám nghĩ.

Hứa Thiệu cụp mắt, che giấu cảm xúc trong mắt, không biết đang nghĩ gì.

“Chết tiệt, lũ súc sinh này!” Tiết Trác Thanh mắng.

Họ xuống nông thôn là để hỗ trợ xây dựng, không phải để cho người ta giày xéo.

Phó Dũng: “Sau đó chúng còn bàn mưu làm thế nào để bắt nạt những cô thanh niên trí thức kia...”

“Thấy Lưu Đại Đầu đi một mình, một mình về nhà, tôi thực sự không nhịn được...” liền từ phía sau đánh lén hắn ta, đánh cho hả giận, rồi ném hắn ta vào sân nhà hắn.

Nói xong, Phó Dũng liếc nhìn tiểu đội trưởng Lý Vũ, lại liếc nhìn Hứa Thiệu: “Tiểu đội trưởng, Hứa tri thức thanh niên, tôi sẽ không làm hỏng chuyện của các anh chứ?”

Tiểu đội trưởng bảo anh ta để mắt đến người, kết quả anh ta không nhịn được mà đánh người.

“Không sao, hắn ta không biết là ai làm.” Hứa Thiệu nhỏ giọng nói.

Phó Dũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là anh ta đã đánh cho hắn ta ngất xỉu, Lưu Đại Đầu say khướt, ngay cả ngón tay của mình cũng không nhìn thấy.

“Anh em, làm tốt lắm!” Tiết Trác Thanh vỗ vai anh ta, khen ngợi.

Lý Vũ cau mày: “Lũ tai họa này, thật mất mặt cho công xã chúng ta! Không được, tôi phải chào hỏi với các anh em dân quân ở các đội khác, để họ cũng để mắt đến những người này, không thể để chúng làm hại các đồng chí nữ.”

...

Ăn xong, mọi người giải tán.

Hứa Thiệu và Tiết Trác Thanh cũng về, trên đường, phía sau truyền đến tiếng chuông.

Hứa Thiệu và Tiết Trác Thanh quay đầu lại, một thanh niên mặc đồng phục công an đạp xe nhanh chóng đến trước mặt họ.

“A Thiệu, Trác Thanh, hai người đi huyện à?” Dương Chí Thành bóp phanh, một chân chống xuống đất, hỏi.

“Ừ, vừa mới về.” Hứa Thiệu trả lời.

Tiết Trác Thanh nhìn anh ta, nói: “Anh Chí Thành, anh có án à?”

Dương Chí Thành thở dài, nói: “Đúng vậy, đội bên cạnh có một cô thanh niên trí thức xin nghỉ phép nói là về thăm nhà, gần đây nhà bên đó báo án, nói là người không về. Tra mới biết, cô ta căn bản không lên xe...”

Một nữ đồng chí như vậy mất tích, thời gian trôi qua lâu như vậy, Dương Chí Thành biết, e là lành ít dữ nhiều.

Chỉ là, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.

Nghe vậy, Hứa Thiệu và Tiết Trác Thanh đều có chút im lặng.

Hứa Thiệu im lặng một lúc, lên tiếng hỏi: “Có manh mối gì không?”

Dương Chí Thành lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa có đầu mối gì, tôi đến đây là để tìm manh mối.”

“Không nói với hai người nữa, về nói với các cô thanh niên trí thức trong đội của hai người một tiếng, chú ý an toàn, đừng đi một mình...”

Nghe vậy, Hứa Thiệu khựng lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì. “Anh Chí Thành, anh có thể điều tra Lưu Đại Đầu không.”

Tiết Trác Thanh ngẩn ra, cũng nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Đúng vậy, những người này rất đáng ngờ...”

Dương Chí Thành tinh thần chấn động, hỏi: “Hai người biết gì à?”

Nghe xong, Dương Chí Thành cau mày: “Cho dù không phải những người này, cũng không thể để chúng tiếp tục như vậy, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.”

TBC

Có lẽ, đã xảy ra vấn đề rồi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 98



Tâm trạng Dương Chí Thành có chút nặng nề, Hứa Thiệu vốn không phải người nói suông.

Nghe cha anh ta nói, Hứa Thiệu từ nhỏ đã thông minh, hồi nhỏ còn bắt được gián điệp.

Anh nhạy bén như vậy, chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.

...

Lưu Ngọc chống nạnh vừa từ trong nhà đi ra, Cố Sương liền vội vàng tiến lên đỡ cô.

Lưu Ngọc cười, vịn tay Cố Sương, từ từ ngồi xuống ghế, đợi cô ấy ngồi vững, Cố Sương mới buông tay.

“Chị dâu, chị thực sự không đến bệnh viện sinh con sao?” Cố Sương lại hỏi một lần nữa.

Lưu Ngọc nói: “Không cần đâu, chị thấy khỏe lắm. Bà đỡ ở thị trấn cũng rất giỏi, nhiều năm nay bà ấy đỡ đẻ chưa từng xảy ra chuyện gì đâu.”

Mọi người trong nhà đều nói không cần đi, Cố Sương cũng chỉ đành thiểu số phục tùng đa số.

Cố Sương nhìn bụng Lưu Ngọc ngày càng to, ba ngày hai đầu lại bảo Hứa Thiệu bắt mạch, hỏi anh tình hình của Lưu Ngọc và đứa trẻ.

Nghe anh nói rất tốt, Cố Sương mới yên tâm.

Cô tin Hứa Thiệu.

Lưu Ngọc cũng rất tin Hứa Thiệu, nghe anh nói không sao, cô hoàn toàn không lo lắng gì nữa, vô cùng mong chờ đứa trẻ trong bụng chào đời.

TBC

Rất nhanh, Lưu Ngọc đã chuyển dạ.

Lúc chuyển dạ đúng là nửa đêm, cảm thấy dưới thân ướt đẫm, Lưu Ngọc còn hơi xấu hổ, tưởng mình tè dầm.

Cho đến khi cảm thấy bụng đau, cô ấy mới phản ứng lại, hình như mình sắp sinh rồi.

Cô ấy không phải tè dầm, mà là vỡ ối.

Đột nhiên, Lưu Ngọc hoảng hốt, đưa tay nắm lấy cánh tay của người chồng bên cạnh.

“Sao vậy, vợ?” Giọng Cố Giang khàn khàn, người còn chưa tỉnh táo lắm, mơ màng hỏi: “Muốn đi vệ sinh hay muốn uống nước?”

“Em, em hình như sắp sinh rồi.”

Lời này vừa nói ra, cả người Cố Giang đều tỉnh táo.

Trực tiếp bật dậy khỏi giường, liên tục gọi mẹ và bà nội.

“Gấp cái gì, mới vỡ ối thôi, còn sớm lắm.” Bà nội Cố rất nhanh đã dậy, trước tiên đi xem tình hình của cháu dâu, giọng nói bình tĩnh an ủi cô ấy.

Trần Quế Lan bảo con trai nhanh chóng đạp xe đi đón bà đỡ về.

Vì ngày dự sinh của Lưu Ngọc là mấy ngày này, Hứa Thiệu cũng để lại xe đạp của mình để phòng ngừa bất trắc.

Cố Giang không giúp được gì, nghe lời mẹ, vội vàng đạp xe lên thị trấn đón bà đỡ.

“Đi chậm thôi!” Trần Quế Lan vội vàng nói.

Anh ta ngã không sao nhưng đừng làm bà đỡ ngã!

“Biết rồi!”

Mẹ chồng ở trong nhà, Trần Quế Lan rất yên tâm, đi xem tình hình: “Tiểu Giang đi đón bà đỡ rồi, Tiểu Ngọc đừng sợ, thả lỏng nào.”

“Vâng.” Lưu Ngọc hít thở chậm rãi, thời tiết tháng mười, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Trần Quế Lan đi bếp đun nước, lúc sinh nở sẽ dùng đến.

Hấp thêm một bát trứng hấp để bổ sung thể lực.

Rất nhanh, Cố Giang đã đón bà đỡ về. Bà đỡ là một phụ nữ trung niên bốn mươi, năm mươi tuổi, đeo một hộp thuốc.

“Sản phụ ở đâu?” Không chào hỏi, bà đỡ trực tiếp đi xem tình hình sản phụ.

Rất nhanh, trong phòng truyền ra từng trận r*n r* và tiếng kêu đau.

Khi trời vừa sáng, trong sân nhà họ Cố vang lên tiếng khóc to của trẻ sơ sinh.

Cố Sương giật mình tỉnh giấc.

Cô mơ màng, còn chìm đắm trong giấc mơ, cô vừa mơ thấy chị dâu mình sinh con, đứa trẻ khóc rất to.

Ừm?

Cố Sương nghiêng đầu, cô dường như thực sự nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc.

“Không tệ, sản phụ dưỡng cơ thể tốt, đứa trẻ cũng khỏe, nghe xem giọng này, to thế.” Bà đỡ nở nụ cười, hôm nay việc đỡ đẻ rất suôn sẻ.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 99



Lưu Ngọc nhìn đứa trẻ trong tã lót bên cạnh mình, mỉm cười yếu ớt và mãn nguyện.

“Có muốn uống chút nước không?” Trần Quế Lan lau mặt cho cô.

Lưu Ngọc lắc đầu nói không cần, bây giờ cô ấy chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Trần Quế Lan liếc nhìn con trai, bảo nó trông vợ con.

Cùng bà Cố đưa bà đỡ ra khỏi nhà, để bà ăn sáng rồi mới đi.

Bà đỡ không từ chối.

Cố Sương trong phòng sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài truyền đến tai.

TBC

Cố Sương quyết định dậy.

Vừa mặc quần áo từ trong phòng đi ra, Cố Sương liền phát hiện trong nhà có thêm một người lạ.

Đang định hỏi thì bà Cố đã lên tiếng.

“Sương Sương, con dậy rồi à, chị dâu con sinh rồi!” Bà Cố hớn hở, nhà có thêm người, vui lắm.

Quả nhiên!

Cố Sương lập tức tỉnh táo, nhìn về phía người phụ nữ trung niên lạ mặt trên ghế, liếc thấy hộp thuốc bà ta đặt bên cạnh.

“Đây là bà đỡ phải không ạ? Bà ơi, chị dâu chuyển dạ sao bà không báo cho cháu biết.” Cô không biết gì cả.

“Con thức cũng không giúp được gì, cứ ngủ đi. Không chỉ con, Tiểu Vũ cũng không biết đâu.”

Cố Sương liếc nhìn Cố Hải đang cười toe toét, Cố Hải chớp chớp mắt: “Em cũng mới biết thôi!”

Cậu ta còn chưa biết cháu trai mình trông như thế nào nhưng biết là đã làm chú rồi, hì hì.

“Trai hay gái vậy ạ?” Cố Sương tò mò.

Trần Quế Lan cười nói: “Con trai, khóc to lắm.”

Cố Sương nghe vậy cũng cười, là cháu trai.

“Cháu có thể vào thăm chị dâu và cháu trai không ạ?” Cố Sương có chút nóng lòng.

“Không biết nó đã ngủ chưa, con vào xem một chút không sao, anh trai con cũng ở trong đó.”

Cố Sương nhẹ nhàng bước vào, Cố Giang đang chăm chú nhìn vợ và con trai đang ngủ say cười ngốc nghếch.

Nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thấy là Cố Sương, nhẹ giọng nói: “Vào xem cháu à?”

Cố Sương gật đầu, trước tiên nhìn tình hình của Lưu Ngọc, thấy cô ấy đã ngủ rồi, sau đó ánh mắt chuyển xuống, nhìn đứa trẻ trong tã lót.

Mông nhăn nheo, tóc trên trán mọc khá tốt, đen nhánh và rậm rạp.

Cố Sương quan sát kỹ hai mắt, thực sự không nhìn ra giống ai.

“Nhỏ quá.” Cố Sương nhỏ giọng nói.

Cố Giang cũng gật đầu, thực sự rất nhỏ, anh ấy không dám bế, sợ đụng phải nó.

Nhìn một lúc, Cố Sương đi ra ngoài.

Bà đỡ đã đi rồi.

Cố Sương rửa mặt xong, ăn sáng xong, cũng vui vẻ đi tìm Hứa Thiệu, báo cho anh tin vui này.

Hứa Thiệu chỉ vào chiếc xe đạp của anh trong sân, nói: “Cố Hải đã nói với anh rồi.”

Cố Sương không ngờ miệng Cố Hải lại nhanh như vậy.

Hứa Thiệu cúi đầu nhìn cô, nói: “Không phải nói để em đặt tên ở nhà cho đứa trẻ sao, em nghĩ xong chưa?”

Nghe vậy, Cố Sương liền cười: “Nghĩ xong rồi.”

Hứa Thiệu tò mò, hỏi: “Gọi là gì?”

“Sáng Sáng!” Cố Sương nói: “Bởi vì tiếng khóc của nó đặc biệt to, lại còn sinh ra vào lúc trời vừa sáng...”

Nói xong, cô hỏi Hứa Thiệu: “Anh thấy thế nào?”

Hứa Thiệu nhìn ánh mắt chờ đợi của cô, gật đầu nói: “Không tệ.”

Hai người đi trên đường, đụng mặt Lưu Đại Đầu, Hứa Thiệu liếc nhìn anh ta một cái, cúi đầu nhìn Cố Sương.

“Đúng rồi, nghe nói đội bên cạnh có một nữ thanh niên trí thức xảy ra chuyện, sau này em đừng đi ra ngoài một mình.”

Cố Sương nhìn thấy Lưu Đại Đầu, trong lòng thầm chửi xui xẻo.

Nhưng ngay sau đó nghe Hứa Thiệu nói vậy, lòng cô thắt lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hứa Thiệu nhỏ giọng nói: “Nghe nói cô ấy mất tích trên đường về nhà thăm thân, công an đang điều tra, phỏng chừng sẽ sớm có kết quả thôi.”
 
Back
Top Bottom