Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 500: Luận Võ Thần Cơ tháng hai (5)


Trưởng thôn Kế Sơn như già đi mười tuổi, hắn chắp tay nói: “Chư vị yên tâm!

Lần này, lão phu sẽ liều mạng, dù không cần khuôn mặt này, lão phu cũng sẽ

cầu xin Tây Sơn Đường cứu viện. Đừng quên, thôn chúng ta còn có người làm

việc ở Tây Sơn Đường. Sở đường chủ được xưng là nhân nghĩa phúc hậu, chỉ

cần chúng ta thật lòng thành tâm, hắn nhất định sẽ không ngồi nhìn chúng ta rơi

vào đường cùng.”

Hắn âm thầm thở dài, lòng thầm nói vị Sở đường chủ kia có thể không đáp ứng

sao?

Mục đích của vị kia chính là để cho đám thợ săn bọn họ phải cung cung kính

kính, thành thành thật thật mà.

Vị thiếu niên anh kiệt của Thiết Kỳ Bang này, thật sự là có thủ đoạn tốt.

Vừa để cho đám thợ săn bọn họ cảm nhận nỗi đau như cắt thị, lại khiến cho đám

thủ lĩnh thợ săn bọn họ không còn uy vọng.

Sau đó, còn có thể để cho tất cả thợ săn phải cảm kích ân đức của hắn.

Có điều, Kế Sơn cũng không có oán hận gì.

Chuyện này chỉ có thể trách bọn họ ngu xuẩn, lại thật sự tin tưởng lời nói của

đám tặc phỉ kia, lại dám tranh ăn với hổ.

. . .

Lúc này, Sở Hi Thanh đang ở trong một lương đình tại sân sau của cửa hàng

bánh bao Phúc Mãn Hương, cửa hàng bánh bao này nằm ở góc nam của trấn

Tây Sơn, hắn vừa nhàn nhã uống trà vừa ngưng thần xem sách tại đây.

Hắn không ngờ cửa hàng bánh bao Phúc Mãn Hương này còn mở đến tận trấn

Tây Sơn này.

Tuy nhiên, có lẽ là do địa điểm hẻo lánh, hơn nữa chỉ mới khai trương, cho nên

việc kinh doanh của cửa hàng bánh bao này rất kém cỏi, không có bao nhiêu

khách khứa.

Sách mà Sở Hi Thanh đọc, đương nhiên là kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu

Chí mới nhất.

Trước khi kỳ Luận Võ Thần Cơ này phát hành, nội tâm của Sở Hi Thanh rất

thấp thỏm, lo được lo mất, không đủ tự tin với văn chương của mình.

Nhưng sau khi nó phát hành, Sở Hi Thanh lại xem bài văn ‘Truy Phong đao

pháp nhập môn’ của mình, hắn lại cảm thấy viết rất tốt, hết sức đặc sắc.

Cái này không phải là hắn tự tâng bốc bản thân, mèo khen mèo dài đuôi, mà là

có bằng chứng cụ thể.

Lúc này, điểm võ đạo trong màn hình huỳnh quang hư ảo của hắn đang điên

cuồng tăng lên, đủ để chứng minh việc này.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: Thất phẩm hạ (siêu).

Võ đạo: Truy Phong đao pháp (tầng sáu), Khinh Vân Tung (tầng năm), Trục

Điện Chỉ (tầng năm).

Võ ý: Nhai Tí đao ý (tầng tám), Phong Lôi võ ý (tầng bốn).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng năm / bát phẩm thượng), Cửu Luyện

Cực Nguyên Tử Kim Thân (tầng ba).

Điểm võ đạo: 52123.

Thiên phú: Thần Thương (ngũ giai), Táng Thiên (tam giai), Thuần Dương (ngũ

giai), Thái Thượng Thông Thần (tam giai), Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ (lục

giai), Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (ngũ giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú, cộng sinh (sơ).

Tuổi thọ: 72 ngày.

Khi kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí này được bán ba khắc thời gian, số

lượng điểm võ đạo của Sở Hi Thanh đã từ 15.200 điểm, tăng lên đến 52.100

điểm.

Đây tuyệt đối không chỉ do hắn leo lên đứng thứ 29 trên Thanh Vân Bảng.

Tình huống lần này tuyệt đối khác với hai tháng trước.

Khi đó, trong phạm vi Đông Châu có rất ít người biết Sở Hi Thanh hắn là ai, rất

nhiều võ tu nhìn thấy tên hắn lần đầu tiên là trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng,

bởi vậy Sở Hi Thanh cũng thu hoạch được cực kỳ nhiều điểm võ đạo.

Nhưng sau khi Sở Hi Thanh thành danh, hắn lại trải qua mấy trận chiến đấu, tất

cả đều truyền khắp toàn bộ tám quận của Đông Châu.

Trước khi kỳ Thanh Vân Bảng này phát hành, thì mọi người đã tán thành hắn có

thực lực tiến vào ba mươi vị trí đầu của Thanh Vân Bảng rồi.

Nói cách khác, Sở Hi Thanh đã có cái danh vọng này từ trước rồi, cũng bỏ túi

số lượng điểm võ đạo tương ứng rồi.

Tuy nhiên, sau khi kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí này được phát hành,

thì điểm võ đạo của hắn lại điên cuồng tăng lên.

Bởi vậy có thể đoán được, bài văn chương ‘Truy Phong đao pháp nhập môn’

này của hắn rất được mọi người tán thành, thậm chí là yêu thích.

Sở Hi Thanh thầm nghĩ, với tốc độ tăng trưởng như thế này, nói không chừng

đêm mai là điểm võ đạo của hắn sẽ cao đến hơn mười vạn.

Nhưng sau đó hắn lại lắc lắc đầu, ý mừng trong lòng đã phai nhạt đi.

Đây là do Sở Hi Thanh nghĩ đến số điểm võ đạo cần thiết để đổi những thiên

phú huyết mạch kia.

Thuần Dương lục giai: cần 165.625 điểm võ đạo.

Thần Thương lục giai: cần 321.500 điểm võ đạo.

Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ thất giai: cần 312.500 điểm võ đạo.

Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân lục giai: cần 109.375 điểm võ đạo.

Thái Thượng Thông Thần tứ giai: cần 15.625 điểm võ đạo.

Khóe môi Sở Hi Thanh co quắp vài cái.

Tốc độ tăng trưởng này, so sánh với số lượng điểm võ đạo để hắn đổi những

thiên phú huyết mạch kia, quả thật là không tính là gì.

Hơn năm vạn điểm võ đạo của hắn bây giờ, cũng chỉ có thể đổi một cái Thái

Thượng Thông Thần tứ giai.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 501: Luận Võ Thần Cơ tháng hai (


Sở Hi Thanh không khỏi âm thầm thở dài.

Thời gian gần đây hắn quá khiêm tốn, quá thành thật, nên tốc độ thu hoạch điểm

võ đạo đã không theo kịp.

Xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp làm vài việc, phải nghĩ biện pháp nổi danh, để

cho càng nhiều người tán thành thực lực của hắn. . .

Trong khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ kế sách, một bóng người tóc xanh mày

xanh đi vào trong viện.

Người này chính là Thiên hộ Tào Hiên của Cẩm y vệ.

Phía sau hắn còn có một người áo đen.

Sở Hi Thanh hơi cau mày, đánh giá người này.

Người này cao tầm một mét bảy, toàn thân được bao trùm trong áo bào đen,

không nhìn ra là nam hay nữ, tất nhiên cũng không thấy rõ tướng mạo.

Cái tên này cho Sở Hi Thanh một loại cảm giác cao thâm khó dò, khó có thể

phân biệt sâu cạn.

“Thiên hộ đại nhân, ngươi đến muộn!”

Sở Hi Thanh thu hồi Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí trong tay, giọng nói

không vui: “Đại nhân phải biết bây giờ ta rất bận, không có nhiều thời gian

rảnh.”

Hắn cũng không ngờ đám trộm cướp và thợ săn Tây Sơn lại không chịu nổi

nhanh như vậy. Trong hai ngày này, đã có năm tòa thôn trang, hơn ngàn người

chủ động giao nộp tiền thuế bình an với Tây Sơn Đường, cầu xin bọn họ che

chở.

Ngoài ra, Sở Hi Thanh cũng mở một sản nghiệp mới cho Tây Sơn Đường, chính

là bao tiêu da thú, xương thú, răng thú, gân thú. . .của đám thợ săn, cũng nhận

cả dược liệu luôn.

Trực tiếp áp tiêu những thứ này đến tàu buôn của Thiết Kỳ Bang bọn họ, không

chỉ Tây Sơn Đường có thể kiếm khoảng ba phần mười, mà đám tàu buôn kia

cũng có thể lấy hàng với giá thấp hơn.

Cái này gọi là ‘không có thương nhân không kiếm tiền chênh lệch’.

Đám thương nhân kia quá xấu bụng, còn bán qua hai tay, ba tay, chẳng trách

đám thợ săn kia lại nghèo như vậy.

Bởi vậy, Sở Hi Thanh liền vung bút lên, mở rộng quy mô của Tây Sơn Đường

lên đến một ngàn người. . . bây giờ hắn nuôi nổi!

Nhưng thật ra những chuyện này đều là do đám tiên sinh phòng thu chi của Sở

Hi Thanh bận rộn, ngoài ra còn có đám người Lý Thần Sơn giúp đỡ.

Tinh thần và sức lực của Sở Hi Thanh vẫn tập trung vào việc tu luyện.

Bây giờ hắn ngủ ngày ngủ đêm, chuẩn bị vào mộng cảnh tu luyện Phong Lôi võ

ý và các loại võ đạo của bản thân lên đến tầng thứ sáu.

Đặc biệt là Phong Lôi võ ý, môn võ ý này có thể phối hợp với Nã Phong Ngự

Điện Chi Thủ, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.

Vì vậy, hôm nay Tào Hiên lại hẹn hắn ra gặp mặt, khiến cho Sở Hi Thanh thấy

rất khó chịu.

Người này lại còn dám đến muộn nữa!

Sau đó, Sở Hi Thanh lại nhìn người mặc áo đen kia: “Còn nữa, vị này có thân

phận gì? Tào thiên hộ, ta hi vọng càng ít người biết thân phận của ta thì càng

tốt.”

Tào Hiên nghe vậy thì hơi cau mày.

Lòng thầm nói cái tên trước mặt này, đúng là cánh đã cứng rồi.

Mỗi lần Sở Hi Thanh nói chuyện với hắn, đều có thái độ khác nhau.

Nhưng Tào Hiên lại không thể không thừa nhận, sau trận chiến Tây Sơn, Sở Hi

Thanh quả thật là có tư cách nói chuyện như vậy.

Trong phạm vị quận Tú Thủy này, đã không có mấy thế lực giang hồ có thể so

sánh với Sở Hi Thanh.

Tuy nhiên, quả nhiên là tên này đã tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim

Thân lên tầng thứ ba.

Tào Hiên nhìn da thịt càng ngày càng trắng của Sở Hi Thanh, còn có những hoa

văn trên da thịt, cùng với ánh huỳnh quang màu vàng nhạt được ẩn giấu trong

đó. Hắn không khỏi nhếch miệng cười.

“Vừa rồi nha môn có chút chuyện gấp, cho nên trì hoãn một chút thời gian.”

Tào Hiên thản nhiên như không, cười chắp tay: “Việc này là lỗi của ta, lát nữa

sẽ tự phạt ba chén rượu! Cần về phần vị này. . . là một thủ hạ trung thành của ta.

Yên tâm, đây là người rất đáng tin cậy, nhất định sẽ kín miệng như bưng với

thân phận của Sở đường chủ.”

Hắn ngồi xuống ở một bên khác của lương đình, rồi tự rót cho mình và Sở Hi

Thanh một chén trà.

“Tào mỗ cũng biết Sở đường chủ rất bận rộn, nhưng hôm nay đúng là có

chuyện quan trọng, không thể không mời Sở đường chủ ra nói chuyện. Ta nghe

nói thời gian gần đây, Thiết Kỳ Bang các ngươi lại mua một nhóm quân giới,

trong đó có ba bộ ‘Tứ Tí tru thần nỏ’ à?”

Tào Hiên nhìn Sở Hi Thanh, quan sát vẻ mặt của hắn: “Không biết việc này có

đúng hay không?”

Tứ Tí tru thần nỏ là một loại quân giới nặng, là pháp khí được chế tạo để nhằm

vào tộc duệ cự thần ở phương bắc.

Có người nói ngay cả cự linh cấp độ tứ phẩm cũng sẽ bị bắn trọng thương.

Lúc này, Sở Hi Thanh đã nghĩ đến tin tức ở trong bang, trên mặt lại thản nhiên

như thường: “Tứ Tí tru thần nỏ? Chưa từng nghe thấy, không rõ ràng lắm.”

Hai mắt Tào Hiên co lại.

Hắn có một loại cảm giác là Sở Hi Thanh không nói thật.

Tào Hiên cũng không vạch trần, hắn chỉ âm thầm mỉm cười, sau đó vụng trộm

bắt quyết ở dưới bàn đá.

Hôm nay hắn liền có thể để cho Sở Hi Thanh biết, không thể luyện công pháp

mà người khác đưa cho được. Cũng cho Sở Hi Thanh nếm thử mùi vị sống

không bằng chết, mùi vị bị người khác khống chế.”

--------------------

hệ thống:

(huyết mạch võ đạo ) (thuật sư)

cửu phẩm - bát phẩm – thất phẩm- … - nhất phẩm ( mỗi phẩm phân hạ thượng)

Siêu Phẩm (Tạo Hóa giả) (500 năm lần thiên kiếp)

Vĩnh Hằng (cướp thiên địa 1 điều Thiên quy đạo luật)

+ cổ đại cự thần (Cổ thần)

+ Thiên giới chi thần

Thi binh - Thi úy - Thi tướng - thi soái - Thi vương - Thi đế

tinh anh - thiên tài - thiên kiêu (huyết mạch, tố chất siêu cùng cấp) - siêu thiên

kiêu (có thể đánh vượt cấp) - Thiên trụ (ngũ phẩm sau vẫn là thiên tài tiến bộ

không ngừng) - siêu Thiên trụ (ngũ phẩm sau vẫn đánh vượt cấp)

võ ý - Thiên đạo chi vận - Thiên điều đạo quy - thiên nhân đồng luật - thiên

nhân hợp nhất -

cùng đạo hợp chân - ...

... - cực chiêu - gần thần chi chiêu - tru thần chi chiêu

huyết mạch:… – Đỉnh cấp 18 cấp - thần giai 24 cấp. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 502: Nội Quỷ Đường


“Lời này của Sở đường chủ có chút không đúng rồi.”

Tào Hiên một tay cầm cốc trà, một tay dưới bàn đá thì bắt đầu kết linh quyết

pháp ấn.

Hắn híp mắt nói: “Ngươi bây giờ là đường chủ đường khẩu lớn nhất của Thiết

Kỳ Bang. Bang chúng dưới trướng lên đến ngàn người, thực lực đuổi sát tổng

đà, nghe nói Thiết Cuồng Nhân còn chuẩn bị đưa ngươi lên làm phó kỳ chủ,

một chuyện lớn như mua ‘Tứ Tí tru thần nỏ’ thì làm sao ngươi có thể không

biết?”

Tuy nhiên, điều để hắn kỳ quái chính là, Sở Hi Thanh ở đối diện vẫn khỏe re,

sắc mặt như thường, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Ta mới gia nhập Thiết Kỳ Bang bao lâu? Hơn nữa, thời gian gần đây ta rất bận,

nào có thời gian quan tâm nhiều chuyện như vậy?”

Sở Hi Thanh cười một tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Ngươi nói Cuồng thúc muốn

đưa ta lên làm phó kỳ chủ? Đây là tin tức từ đâu?”

Tào Hiên lại nghi ngờ không thôi, cái tên này thế mà lại không biết chuyện gì

cả?

Rốt cuộc là hắn đang giả bộ, hay là thật sự không biết gì?

Hắn lại cúi đầu nhìn bàn tay trái dưới bàn đá của mình.

Chẳng lẽ trí nhớ của mình sai lầm? Kết pháp ấn cũng sai?

Tào Hiên nhìn kỹ, lòng thầm nói không hề sai mà.

Pháp ấn rất hoàn mỹ, mỗi một ngón tay đều nằm ở vị trí chính xác toàn thân

như hoa lan.

Có điều, Tào Hiên vẫn đề phòng chuyện chẳng may, nên vẫn kết pháp ấn một

lần nữa.

“Cách đây không lâu, Thiết Cuồng Nhân đã nói chuyện này trước khi xuất

chinh Thập Thất Liên Hoàn Ổ, còn nói nếu sau này hắn gặp chuyện không may,

thì ngươi sẽ kế thừa Thiết Kỳ Bang. Khi đó, có rất nhiều người nghe thấy những

lời này.”

Hắn nói đến chỗ này, lại cười lạnh một tiếng: “Sở đường chủ cần gì gạt ta? Tứ

Tí tru thần nỏ cần mười vạn lượng bạc một chiếc, ba chiếc chính là ba mươi

vạn. Thiết Cuồng Nhân muốn dùng tiền bạc trong bang để mua, hắn há có thể

không hỏi qua đường chủ Tây Sơn Đường như ngươi?”

“Không biết chính là không biết.” Sở Hi Thanh vẫn nhàn nhã uống trà như cũ:

“Tư lịch của Sở mỗ còn nông cạn, nên không có duyên nghe chuyện này. Đúng

là quy mô của Tây Sơn Đường chúng ta khá lớn, nhưng đến giờ vẫn không nộp

một xu lên tổng đà, người ta dựa vào cái gì mà hỏi ý kiến của ta? Còn về phần

chuyện phó kỳ chủ, hiển nhiên là Cuồng thúc thuận miệng thôi.”

Hắn lại bật cười một tiếng: “Hơn nữa, dù chuyện Tứ Tí tru thần nỏ có là thật,

vậy thì cũng không có gì. Rất nhiều thế lực sở hữu Tứ Tí tru thần nỏ mà. Theo

ta biết, trước kia Thiết Kỳ Bang cũng có ba chiếc.”

“Có người nói, trong trận chiến ở thượng du gần quận Tầm Dương mấy ngày

trước, Thập Thất Liên Hoàn Ổ đã sử dụng Tứ Tí tru thần nỏ, bọn họ còn nhiều

hơn Thiết Kỳ Bang ta một chiếc. Cuồng thúc đề phòng Thập Thất Liên Hoàn Ổ,

cho nên bỏ số tiền lớn mua Tứ Tí tru thần nỏ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Cẩm y vệ các ngươi cần gì phải lo lắng như vậy?”

Tào Hiên nhíu chặt lông mày.

Thiết Cuồng Nhân mua Tứ Tí tru thần nỏ, mục đích không chỉ là cường hóa sức

chiến đấu của Thiết Kỳ Bang.

Hiển nhiên là người này đang chuẩn bị cho việc thăng cấp tứ phẩm.

Nghe đồn Thiếp Giáp Hỗn Nguyên Công, muốn lên cấp tứ phẩm thì phải phong

ấn thân thể vào bên trong núi, trong vòng ba ngày không thể động đậy.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh miệng kín như bưng với chuyện Tứ Tí tru thần nỏ,

mình muốn hỏi thời gian và địa điểm thăng cấp của Thiết Cuồng Nhân, thì quả

thực là si tâm vọng tưởng.

Mấu chốt là người này vẫn không có bất kỳ dị thường nào.

Giống như là hắn chưa từng tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân

vậy.

Tào Hiên lại bắt đầu hoài nghi bản thân mình, chẳng lẽ lúc trước mình cầm

nhầm rồi?

Đưa Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân bình thường cho tên đối điện này

rồi?

Chuyện này không phải là không thể, ngày đó hắn tiện tay lấy từ trên giá sách

xuống, cũng không có lật ra để xem.

Ngoài ra, còn có một trường hợp nữa, đó là thể chất của người này tương đối

đặc thù, Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân tầng ba vẫn không thể nào

khống chế được hắn.

Cần phải luyện đến tầng năm tầng tám gì đó, thậm chí còn phải luyện đến tầng

cao hơn, thì mới xuất hiện triệu chứng đau ngứa, đau đến mức không muốn

sống, rồi bị Cẩm y vệ bọn họ khống chế.

Trước kia cũng từng xuất hiện nhiều trường hợp như này, đại khái khoảng năm

sáu người thì lại có một người như vậy.

Tào Hiên miễn cưỡng đè mấy suy nghĩ rối loạn trong đầu xuống, lặng lẽ nói:

“Nếu Sở đường chủ không biết, vậy thì coi như xong. Nhưng sau này, nếu như

Thiết Kỳ Bang muốn mua quân giới nặng nào đó, kính xin đường chủ chú ý

nhiều hơn.”

Sau đó, hắn lại nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt suy tư: “Đường chủ cũng đã

ngưng tụ ngoại cương, chứng tỏ đã luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim

Thân đến tầng thứ ba, tiến bộ nhanh thật.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, vẻ mặt nhất thời hơi động, nơi sâu xa trong con ngươi

hiện lên một tia kỳ dị.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 503: Nội Quỷ Đường (2)


Sở Hi Thanh nở nụ cười thản nhiên: “Cũng bình thường, chủ yếu là do Thiên hộ

đại nhân cho đủ đan dược. Nhưng cái môn Bá thể này, dường như không tốt cho

lắm, chỉ cần đao của người khác nhanh hơn một chút thì sẽ không phòng ngự

được.”

“Hơn nữa, càng luyện thì thân thể càng nặng, ảnh hưởng đến tốc độ đao và thân

pháp của ta. Mấu chốt là còn phải dùng một lượng lớn thời gian để mài giũa

ngoại cương, để cho ta không đủ thời gian luyện đao.”

Tào Hiên nghe vậy thì âm thầm cau mày.

Cái tên này chuẩn bị không luyện tiếp à?

Lúc này, hắn lắc đầu nói: “Đó là do Sở đường chủ chưa luyện Cửu Luyện Cực

Nguyên Tử Kim Thân lên tầng cao hơn. Sau khi tu luyện đến tầng thứ tư, thì

Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân mới bắt đầu thể hiện hiệu quả của nó.

Ngươi tu luyện đến tầng thứ sáu, không chỉ không ảnh hưởng đến tốc độ đao và

thân pháp của ngươi, mà còn có thể cường hóa thêm một bước.”

“Rất nhiều người trong Cẩm y vệ chúng ta đều tu luyện môn ngoại công này,

nội ngoại kiêm tu, thực lực cực mạnh. Ngay cả Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y

vệ chúng ta cũng tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân đến tầng mười

sáu, không chỉ ngoại cương cực kỳ mạnh mẽ, có thể chống lại một đòn toàn lực

của thần binh lợi khí, mà cơ thể của hắn cũng mạnh hơn cao thủ cùng cấp đến

vài lần. Bởi vậy, sức chiến đấu của vị này cực mạnh, lấy tu vị nhị phẩm để leo

lên Thiên Bảng, có thể đối kháng chính diện với cao thủ nhất phẩm.”

Hắn cười nhìn Sở Hi Thanh: “Vừa hay, tình báo liên quan đến Nghịch Thần Kỳ

của ngươi lần trước rất chuẩn xác và kịp thời, ta đã mang phần thưởng của phía

trên đến cho ngươi. Là Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân tầng bốn tầng

năm, nhưng ngươi chỉ có thể giữ quyển sách này một tháng, một tháng sau phải

trả sách lại, trên đó có Chân Ý Đồ, rất quý giá, Thiên hộ sở quận Tú Thủy

chúng ta chỉ có hai quyển thôi.”

Hắn vừa nói chuyện, vừa móc một quyển sách mỏng ra, đặt ở trước mặt Sở Hi

Thanh.

Tào Hiên mang quyển sách này đến, vốn là định ép hỏi thời gian và địa điểm

Thiết Cuồng Nhân thăng cấp tứ phẩm, sau đó mới dùng quyển sách này làm

phần thưởng cho Sở Hi Thanh, cũng đẩy Sở Hi Thanh đến gần đáy vực hơn một

bước.

Nhưng tình hình bây giờ có biến cố, Tào Hiên không thể không thay đổi ý định,

đưa quyển sách này cho Sở Hi Thanh sớm hơn.

Sau khi Sở Hi Thanh tiếp nhận quyển sách, tiện tay lật xem một lượt, sau đó

không có hứng thú mà ném qua một bên.

“Vô vị! Thiên phú của ta không quá tốt, đuổi theo đám siêu thiên kiêu ở trên

Thanh Vân Tổng Bảng đã là rất tốn sức, còn phải phân tâm tu luyện Cửu Luyện

Cực Nguyên Tử Kim Thân này nữa.”

Sở Hi Thanh lắc đầu không thôi: “Muốn thu luyện đến tầng thứ sáu mới có thể

không ảnh hưởng đến tốc độ đao và thân pháp của ta, vậy thì phải lãng phí bao

nhiêu thời gian chứ? Hơn nữa, đây còn không có nội dung của tầng thứ sáu.

Thiên hộ đại nhân, không bằng cho ta chút lợi ích thật sự đi, ví dụ như pháp khí

lục phẩm, hoặc là bí dược Dưỡng Nguyên Công gì gì đó cũng được.”

Khóe môi Tào Hiên co quắp vài cái.

Một pháp khí lục phẩm, ít nhất cũng phải mười ngàn lượng, binh khí và áo giáp

thì còn đắt hơn, phải hai mươi ngàn lượng cất bước.

Bí dược lên cấp thất phẩm của Dưỡng Nguyên Công, loại đỉnh cấp cũng phải

15.000 lượng.

Vì sao phải cho cái tên không nghe lời như ngươi chứ?

Hắn cười uống trà, nói với vẻ xem thường: “Thật ra thì cũng không tốn bao

nhiêu thời gian, Sở đường chủ có thể mua thêm một ít Tứ chuyển Kim Thân

Đan và Ngũ chuyển Kim Thân Đan. Đây là đan dược chuyên môn dùng để tu

luyện cấp tốc Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân, lại được Cẩm y vệ chúng

ta thay đổi, độc trong thuốc cực ít.”

“Sở đường chủ là phó bách hộ của cẩm y vệ chúng ta, có thể mua với giá nội

bộ, giảm 8%. Bây giờ có Tây Sơn Đường cung cấp tài nguyên cho ngươi tu

hành, ngươi hoàn toàn có thể tu luyện được. Còn Cửu Luyện Cực Nguyên Tử

Kim Thân tầng thứ sáu. . .”

Hắn lấy năm mươi bảy tờ giấy ra, đặt ở trước Sở Hi Thanh: “Đây là đám cao

thủ ma đạo và trọng phạm triều đình đang lẩn trốn trong quận Tú Thủy thời gian

gần đây, thực lực nằm trong khoảng từ bát phẩm đến lục phẩm. Cẩm y vệ quận

Tú Thủy chúng ta đang nguyên khí đại thương, không thể để ý đến bọn họ.

Ngươi dùng tài nguyên của Thiết Kỳ Bang để trừ khử một hai tên, liền có thể

đổi được công pháp tầng thứ sáu.”

Sở Hi Thanh tiện tay lật xem, phát hiện đây đều là cáo thị của các trọng phạm bị

truy nã.

Hắn lại cau mày, nhìn Tào Hiên với vẻ ngờ vực.

“Tại sao ta có cảm giác như thiên hộ đại nhân rất muốn ta tu luyện cái môn

ngoại công này vậy?”

Tào Hiên rùng mình, trong lòng biết biểu hiện của mình quá hấp tấp và nóng

ruột rồi.

Mặt hắn lại không lộ ra thứ gì khác thường, chỉ khẽ thở dài nói: “Sở đường chủ

đã tu luyện môn công pháp này đến nhập môn, không tu luyện nữa thì thật đáng

tiếc. Ngươi không biết, ngày xưa ta cũng tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử

Kim Thân, sau đó vì tiền tài không đủ mà dừng giữa chừng, đến giờ vẫn hối hận

không thôi.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 504: Nội Quỷ Đường (3)


Tào HIên nói tiếp: “Ngươi bây giờ chính là thời điểm tốt đẹp nhất để tu luyện

Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân, qua cái tuổi này, xương cốt và gân mô

đã định hình, tu luyện sẽ khó khăn hơn nhiều.”

“Môn công pháp này không chỉ có thể sử dụng đan dược để nhanh chóng tăng

lên tầng thứ tám, sau đó chỉ cần vượt qua hai tầng khó khăn là tầng chín và tầng

mười, vậy con đường tu hành sau này sẽ đơn giản hơn mấy môn Bá thể khác

nhiều lắm. Hơn nữa, mỗi khi tăng một tầng, đều có thể cường hóa thân thể trên

diện rộng, để cho người tu luyện được rất nhiều lợi ích. Xưa nay, người tu luyện

môn công pháp này lên cảnh giới cao thâm, thì đều có sức chiến đấu vượt cấp.”

Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn Tào Hiên một lát, sau đó nở nụ cười, cất quyển sách

và một đống cáo thị kia vào trong ngực.

“Cũng được, vậy ta thử một lần xem sao. Đúng rồi, Thiên hộ đại nhân còn

chuyện gì khác không, hay là chỉ hỏi chuyện của Tứ Tí tru thần nỏ, và những tội

phạm bị truy nã này thôi?”

Tào Hiên lại âm thầm cười khổ.

Hắn cũng muốn hỏi nhiều chuyện khác, nhưng bây giờ chỉ có thể coi như thôi.

Điều duy nhất để cho hắn vui mừng chính là, lúc trước mời chào Sở Hi Thanh

vào Cẩm y vệ, vẫn có chút tác dụng.

Ít nhất thì Sở Hi Thanh có thể giúp đỡ trong chuyện tróc nã đám cao thủ ma đạo

và trọng phạm đang lẩn trốn trong quận Tú Thủy.

. . .

Một khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh từ chối lời mời dự tiệc của tào Hiên, rời

khỏi cửa hàng bánh bao Phúc Mãn Hương từ cửa sau.

Người áo đen vẫn không nói gì kia, trực tiếp ngồi xuống đối diện Tào Hiên.

Lúc này, khí thế của hắn đã thay đổi, thần thái cũng rất tùy tiện, còn dùng ánh

mắt nhìn kỹ để đánh giá Tào Hiên một phen.

Hắn nhìn trông không giống một tên tùy tùng, mà giống thủ trưởng của Tào

Hiên hơn.

“Ngươi cố tình đưa ta đến đây, là vì để ta nghe những thứ này?”

Tiếng nói của người này rất kỳ quái, không nam không nữ, khó phân biệt sống

mái, tựa như đang cố tình thay đổi giọng nói.

“Đặc sứ đại nhân thứ tội, hôm nay ra có chút chuyện ngoài ý muốn.” Tào Hiên

nhíu chặt lông mày, vẻ mặt kính cẩn, chắp tay nói: “Ta cho hắn tu luyện Cửu

Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân tầng ba của bản truyền ngoài, kết quả người

này lại vẫn bình thường, không bị ảnh hưởng bởi pháp ấn của ta.”

Người trước mắt hắn, không chỉ quan chức cao hơn hắn nửa phẩm, mà còn là

đặc sứ của Đông trấn phủ ty, Tào Hiên không thể không kính cẩn.

Đây là di chứng sau khi đại lao của Cẩm y vệ bị cướp.

Đông trấn phủ ty và Vạn hộ của Đông Chây đã không còn tin tưởng hắn nữa.

Người áo đen lại nhướng mày lên, ánh mắt thoải mái: “Là do thể chất sao?

Trong năm sáu người thì sẽ có một người như vậy, không có gì kỳ lạ, để cho

hắn tu luyện đến tầng bảy tầng tám, thì hắn muốn thoát cũng khó.”

Sau đó, giọng nói của hắn lại âm trầm lạnh lẽo: “Như vậy, người này có gì đặc

biệt mà đáng giá để ngươi coi trọng như vậy?”

“Như đã nói, người này chấp chưởng một đường khẩu ngàn người, thực lực có

thể đối kháng chính diện với Long gia trong nội thành, thậm chí còn có thể vượt

qua. Hơn nữa, dựa theo phán đoán của ta, chỉ vài ngày nữa là hắn có thể thu

phục sáu ngàn thợ săn Tây Sơn, thế lực sẽ tăng mạnh. Thậm chí sau này còn có

thể kế thừa Thiết Kỳ Bang, trở thành người đứng đầu con đường vận chuyển

trên sông của Đông Châu.”

Tào Hiên ngưng thần giải thích, mặt hiện lên một tia kỳ dị: “Ngoài ra, hắn có

quan hệ mật thiết với Nghịch Thần Kỳ. Khi bản bút ký và bản đồ của Tần Mộc

Ca bị phát hiện, thì Sở Hi Thanh cũng ở hiện trường. Điều khiến người ta kinh

ngạc chính là, sau đó không lâu, hai nhân vật mấu chốt trong lúc đó là Hướng

Quỳ và Vương Chính, tất cả đều gia nhập Tây Sơn Đường, trở thành thuộc hạ

của Sở Hi Thanh. Theo ta biết, thời gian gần đây, có rất nhiều thế lực đã phái

người nằm vùng trong Tây Sơn Đường, mục đích không rõ.”

“Mà trận chiến Tây Sơn này, Tây Sơn Đường cũng đã bộc lộ ra một cao thủ cấp

bậc ngũ phẩm thượng, vô thanh vô tức g**t ch*t sáu vị lục phẩm. Còn nữa, thiên

phú và võ đạo mà người này thể hiện cũng rất kinh người, đã có hi vọng tiến

vào Thanh Vân Tổng Bảng. Nhưng nửa năm trước, hắn vẫn thường thường

không có gì lạ. Nói tóm lại, trên người kẻ này có rất nhiều bí mật.”

Người áo tên lộ vẻ bừng tỉnh.

Phía trên vẫn luôn rất quan tâm đến Thiết Kỳ Bang ở quận Tú Thủy.

Tuy nhiên, mấu chốt vẫn là Nghịch Thần Kỳ. . .

Như Tào Hiên đã nói, Sở Hi Thanh này đúng là một nhân vật mấu chốt.

Hắn nhìn cốc trà kia của Sở Hi Thanh, rồi chìm vào suy tư.

Tâm thần người áo đen bỗng nhiên hơi động: “Ngươi nói thời gian này, đám thợ

săn kia sẽ đầu hàng Sở Hi Thanh?”

Tào Hiên không hiểu lắm, nhưng vẫn kính cẩn trả lời: “Đúng vậy! Thủ đoạn của

người này rất tốt, chỉ trong thời gian ngắn mà đã khuất phục được tất cả thợ săn

Tây Sơn.”

Người áo đen nghe vậy thì mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 505: Nội Quỷ Đường (4)


Sau khi Sở Hi Thanh trở về Sở trạch, liền ném quyển Cửu Luyện Cực Nguyên

Tử Kim Thân trong tay cho Sở Vân Vân.

Hắn mở miệng cười một tiếng: “Xem ra vị Thiên hộ đại nhân kia nhất định phải

để ta lu luyện cái môn Kim thân Bá thể này. Cái môn công pháp này, nhất định

phải có chức quan Bách hộ trong Cẩm y vệ, còn phải có một lượng lớn công

huân để đổi, thế mà hắn lại cho không ta.”

Sở Vân Vân tiện tay lật qua lật lại một phen, rơi vào suy ngẫm: “Nội dung lần

này hơi phức tạp, cho ta sáu ngày.”

Trong vòng sáu ngày, nàng có thể loại bỏ tất cả hạn chế và mầm họa ở trong

công pháp này.

Sau đó, nàng nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Hắn càng muốn ngươi tu luyện môn

công pháp này, thì chứng tỏ hắn càng coi trọng ngươi, tâm tư của người này cẩn

mật, tiếu lý tàng đao, ngươi nhất định phải đề phòng cẩn thận.”

“Ta há có thể không biết?”

Trong mắt Sở Hi Thanh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sau đó lại bất đắc dĩ mà

vỗ trán: “Vấn đề là bây giờ ta có chút khó lòng phòng bị.”

Lần này, hắn mở rộng quy mô của Tây Sơn Đường lên một ngàn người, cũng

thuận tiện mời chào hai mươi vị cao thủ bát phẩm.

Đại đa số người trong đó đều xuất thân từ võ quán Chính Dương.

Phần lần người trong đó lại có lai lịch rất khả nghi.

Buồn cười chính là, trước đây không lâu, Sở Hi Thanh đã từng đưa tên và điểm

đáng ngờ của họ cho Tào Hiên, dùng để đổi lấy công huân.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, Tây Sơn Đường của mình bây giờ sắp biến thành

Nội Quỷ Đường rồi, tất cả đều là tên khốn khiếp nằm vùng.

Hết lần này đến lần khác, hắn lại không có cách nào từ chối.

Những người này đều dùng danh nghĩa sư huynh đệ đồng môn, nếu như Sở Hi

Thanh mở miệng từ chối, vậy sẽ tổn hại danh vọng của hắn.

Vì thế nên Sở Hi Thanh đau đầu không thôi.

Ai có thể tin tưởng, số lượng cao thủ thất phẩm của Tây Sơn Đường bây giờ đã

có thể vượt qua tổng đà chứ?

Những người này ra vào Sở trạch, lại giống như lơ đãng mà hỏi dò bốn phía,

khiến cho hai huynh muội bọn họ không thể tu hành ở trong nội viện.

Chỉ có khi Lưu Nhược Hi đích thân trông coi bọn họ, thì Sở Hi Thanh mới có

thể yên tâm một chút.

Mấu chốt là những người này vừa đến, cũng làm cho Tây Sơn Đường của hắn

trở thành trung tâm của cơn bão, trở thành nơi đầu sóng ngọn gió.

Ngay cả Lục Loạn Ly cũng bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ rồi.

Đại đa số những người nằm vùng này, Lục Loạn Ly đều nhận ra hết. Bọn họ

muốn cái gì đây?

Chẳng lẽ manh mối của cột cờ Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Liệt Vương được

giấu ở Tây Sơn Đường?

Vì vậy, mấy ngày hôm nay, cặp mắt trắng đen rõ ràng củ Lục Loạn Ly lại giống

như đèn pha, quét mắt nhìn bốn phía, không ngóc ngách nào là thoát khỏi cặp

mắt của nàng.

Tây Sơn Đường bây giờ, nhìn như oai phong lẫm liệt, nhưng thật ra là loạn

trong giặc ngoài, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị lật úp.

“Đúng rồi!” Sở Hi Thanh lại nghĩ đến một chuyện: “Vừa rồi, bên phía Lâm Hải

Chu gia truyền tin cho ta, pháp khí của Thẩm Vân Tường và Nhạc Nguy đã

được bán ra ngoài ở thị trường chợ đen, đổi được 42.000 lượng bạc.”

“Hiện giờ, trong tay chúng ta có 95.000 lượng bạc, khấu trừ ba vạn lượng cho

hai phần bí dược lên thất phẩm của ta, tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử

Kim Thân cần hai mươi viên Tứ chuyển Kim Thân Đan, cũng cần 28.000

lượng. Mười ngàn lượng để ngươi tu hành pháp thuật, còn lại 27.000 lượng, ta

muốn mua vài bức chiến đồ cho ngươi. Vân Vân ngươi muốn cái gì?”

Đây chính là lợi ích khi hắn gia nhập Thiết Kỳ Bang, và thành lập hương

đường, tự xây thế lực.

Đổi thành công việc khác, thì hắn không biết phải mất thời gian bao lâu mới có

thể thu hoạch được số tiền lớn như vậy.

Dù là làm mấy chức quan thu thuế ở quận Tú Thủy, thì thu nhập một tháng của

Sở Hi Thanh cũng chỉ khoảng hai ngàn lượng là cực hạn. Hiện giờ một tháng

hắn liền có mấy vạn.

Sở Hi Thanh còn có mấy vạn tiền nợ ở trong đường, nhưng hắn coi số tiền đó

như đầu tư, tạm thời không có ý định đòi lại.

27.000 lượng trong tay hắn, đã có thể đổi lấy pháp khí hoặc chiến đồ rất tốt rồi.

Sau khi Tần Mộc Ca ‘tử vong’, một thân chiến đồ đều bị tẩy đi.

Sở Hi Thanh vẫn nhớ việc này.

“Chiến đồ của ta thì chưa vội.” Sở Vân Vân lắc đầu: “Bằng vào trạng thái bây

giờ của ta, chiến đồ bình thường không tăng lên được bao nhiêu, hoàn toàn là

lãng phí tiền. Chiến đồ có thể tăng cường thực lực của ta, ít nhất phải trăm vạn

lượng cất bước, chúng ta bây giờ vẫn chưa mua nổi.”

Sắc mặt Sở Hi Thanh nhất thời cứng đờ.

Sau khi hoàn thành chuyện con kênh đào kia, hắn coi mình đã rất giàu có, coi

mình đã có chút vốn liếng.

Nhưng khoảnh khắc này, hắn lại cảm nhận được là mình rất nghèo.

“Bây giờ còn có một chuyện gấp hơn cả chuyện chiến đồ của ta.” Khuôn mặt

nhỏ nhắn của Sở Vân Vân hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Vừa rồi, Lỗ Bình Nguyên

đã đến bẩm báo, nói là một ngày trước trong quận đã phát sinh biến cố. Có một

Giám sát ngự sử phụng chỉ đến quận Tú Thủy, để cách chức quận thừa Tả Thiên

Lộ.”

“Người này còn lấy năm loại tội danh lớn là chửi bới triều đình, lừa dối đại

thần, xâm hại của công, ăn hối lộ, trái pháp luật để bắt toàn bộ già trẻ Tả Thiên

Lộ vào trong nhà lao. Trong đó cũng bao quát cả Tả nha nội, mà trong vòng vài

ngày nữa, sẽ áp giải bọn họ về kinh thành để trị tội.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 506: Nội Quỷ Đường (5)


Sở Hi Thanh nghe vậy liền kinh hãi đến biến sắc, hắn bỗng nhiên ngồi bật dậy

từ chỗ ngồi.

Hắn đứng dậy quá nhanh, làm cho tay áo bay lên, cương lực cuốn lên, khiến cho

bàn trà bên cạnh bị lật tung.

“Chửi bới triều đình, lừa dối đại thần? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta nghe

nói, tuy Tả quận thừa bị quận trưởng lấy hết quyền lực, nhưng hắn vẫn còn có

quan hệ rất tốt ở trong triều. Thầy của hắn từng là Đế sư đấy.”

Sắc mặt Sở Vân Vân lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Lỗ Bình

Nguyên nói là vì triều đình sắp phát hành ‘Đương thập đại tiền’, Tả Thiên Lộ và

rất nhiều đồng liêu, liền viết tấu chương kết tội Hộ bộ thượng thư.”

Thật ra thì từ hai năm trước, thiên tử và Hộ bộ thượng thư đã từng muốn pháp

hành Đương thập đại tiền này.

Lúc đó cả triều ngăn cản, tất cả đều công kích Hộ bộ thượng thư.

Khi đó Sở Vân Vân cũng từng dâng tấu chương, bày tỏ thái độ phản đối chuyện

này.

Nàng cho rằng, dù triều đình có thiếu tiền, cũng không thể trắng trợn bóc lột

bách tính như vậy được.

Cho nên thiên tử bị ép phải thu hồi ý chỉ, nhưng vẫn bảo vệ Hộ bộ thượng thư.

Không ngờ thời gian trôi qua hai năm, cái Đương thập đại tiền này lại quay trở

lại.

Sở Hi Thanh nhíu mày, sau đó dứt khoát nhanh chân bước ra ngoài.

. . .

Đương thập đại tiền cũng khá hiểu biết về cái gọi Đương thập đại tiền này.

Tại thế giới cũ của hắn, Vương Mãnh cũng từng phát hành ‘thập tiền’, Lương

Nguyên đế cũng từng phát hành qua, Chu Vũ đế phát hành qua, Đường Túc

Tông cũng phát hành, Thái Kinh cũng từng phát hành qua.

Nguyên do đều là vì triều đình thiếu tiền, bởi vậy phát hành Đương thập đại

tiền, hòng hóa giải khủng hoảng tài chính.

Cái Đương thập đại tiền này, nếu như là thời hiện đại thì cũng không có gì. Đơn

giản chính là một tiên tiền đồng nặng hơn một chút, thay thế cho giá trị của

mười đồng tiền.

Hiện đại có một đồng, hai đồng, năm đồng, một trăm đồng, thậm chí còn không

phải tiền kim loại, mà là tiền giấy, cơ bản là không khác gì nhau.

Nhưng mà tại cổ đại, thì đây là bóc lột trắng trợn, nghiền ép bách tích.

Triều đình dùng một đồng tiền có thêm một ít đồng, lại có thể mua được của cái

có giá trị của mười đồng.

Khi vừa mới bắt đầu, thì có thể sẽ không có hậu quả xấu nào, thậm chí còn có

thể phát triển kinh tế một phen.

Nhưng mà sau này, dân gian nhất định sẽ xuất hiện một lượng lớn tiền đúc trộm.

Thành phẩm của mười đồng tiền đúc trộm, chỉ nhiều hơn một đồng tiền một

chút, chắc chắn sẽ có rất nhiều người làm cái này.

Đạo lý này giống như tiền giả ở hiện đại, hầu như là đều là đồng tiền mệnh giá

đắt.

Ít người làm tiền giả mệnh giá thấp, bởi vì không có lãi.

Mà một khi Đương thập đại tiền bị đúc trộm, sẽ mang lại một hậu quả rất xấu.

Ví dụ như giá hàng tăng cao, tài sản của bách tính co lại. . . vân vân.

Cuối cùng, triều đình sẽ tự ăn phải quả ác của mình, chỉ vì triều đình cũng phải

mua đồ, nếu như thương phẩm càng ngày càng đắt, mà tiền càng ngày càng mất

giá, vậy há có thể không khủng hoảng?

Chỉ có thương nhân và đám thế gia hào cường là sẽ không bị hao tổn, bọn họ sẽ

cự tuyệt sử dụng Đương thập đại tiền, chuyển tất cả nguy cơ lên trên người bách

tính và triều đình.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh bây giờ cũng lười quan tâm đến nguy hại của Đương

thập đại tiền, hắn chỉ quan tâm đến Tả Thanh Vân.

Cái tên này đang yên đang lành thì lại bị bắt giam hạ ngục, lúc trước lại không

có chút tiếng gió nào, sau đó cũng không gửi một tin tức nào cho hắn.

Sở Hi Thanh càng không tự chủ được mà sinh ra một tia oán giận với Ngô Mị

Nương.

Nữ tử này là bạn tốt của Tả Thanh Vân, vì sao lại không truyền tin tức cho hắn?

Chẳng lẽ còn muốn hắn bỏ tiền mua sao?

Sở Hi Thanh cưỡi con ngựa tốt nhất ở trong chuồng ngựa, chỉ dùng vẻn vẹn hai

khắc thời gian là đã chạy đến thành Tú Thủy.

Hắn chạy thẳng đến nha môn quận, sau đó được một bị bộ đầu thất phẩm áo đỏ

dẫn vào bên trong đại lao của quận nha.

Hiện giờ, đường chủ Tây Sơn Đường như hắn cũng có chút mặt mũi, mà lại

chịu bỏ tiền bạc.

Bởi vậy, một tên bộ đầu áo đỏ mới nhậm chức của Lục phiến môn rất vui lòng

hỗ trợ, sắp xếp cho Sở Hi Thanh gặp mặt Tả Thanh Vân.

Đại lao của quận nha có một nửa nằm dưới lòng đất. Chỉ có tầng thứ nhất là ở

trên mặt đất, tầng hai, tầng ba, tầng bốn đều nằm dưới lòng đất. Có người nói

nền đất và vách tường bốn phía của đại lao, đều có đá bazan dày đến ba trượng,

cao thủ ngũ phẩm cũng có khó thể trốn thoát khỏi đây.

Khi Sở Hi Thanh đi theo người này vào trong đại lao, xuyên qua một các hành

lang chật hẹp, cùng với từng tầng từng tầng cửa sắt nặng nề và dày cộm để đi

đến tầng bốn, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày.

Không khí nói này vẩn đục, còn có một luồng tanh tưởi quanh quẩn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 507: Nội Quỷ Đường (6)


Điều nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là, thủ vệ ở nơi này rất nhiều,

ngoại từ ngục tốt của đại lao ra, còn có rất nhiều người ăn mặc trang phục Cẩm

y vệ.

“Đều là người của Thiên nha Cẩm y vệ, là vị Giám sát ngự sử kia mang đến.”

Vị bộ đầu áo đỏ kia nhỏ giọng nhắc nhở Sở Hi Thanh một câu: “Ta chia cho bọn

họ một nửa, để bọn họ dàn xếp một hai. Nhưng Sở đường chủ vẫn phải cẩn

thận, cố gắng đừng đắc tội với bọn họ.”

Sở Hi Thanh nhìn đám Thiên nha Cẩm y vệ này, rồi rơi vào suy tư.

Cẩm y vệ của thế giới này được chia làm ba nha, Thiên, Địa, Quân.

Thiên nha, phụ trách giám sát bách quan. Bọn họ không có bất kỳ cơ cấu ở địa

phương nào, ngoại trừ quy mô ba vạn người cẩm y ra, cũng chỉ có mười hai vị

Vạn hộ, bảy mươi hai tên Thiên hộ, đi tuần tra khắp thiên hạ.

Quân nha, thì lại được thiết lập trong quân, phân bố trong các biên quân và quận

quân ở các nơi, phụ trách giám sát và quản giáo tất cả binh mã của Đại Ninh.

Sở Hi Thanh và Tào Hiên thuộc về Địa nha, phụ trách truy bắt tuần tra, quản

chế thế lực địa phương.

Quy mô của Địa nha là lớn nhất, bọn họ dùng năm đại trấn phủ ty là ‘đông nam

tây bắc trung’ để chưởng khống các châu. Địa phương còn có Vạn hộ sở và

Thiên hộ sở, Bách hộ, Tổng kỳ, Tiểu kỳ. . . xúc tua mở rộng đến mỗi một góc

của Đại Ninh, quy mô gần một triệu người.

Nhưng quyền lực nặng nhất, chính là Thiên nha.

Chỉ huy sứ của Thiên nha cũng có thực lực cao nhất, nằm trên hàng đầu ở Thiên

Bảng.

Sở Hi Thanh nhìn thấy Tả Thanh Vân ở trong một phòng giam tại góc nam ở

tầng bốn.

Trạng thái của Tả Thanh Vân không tốt lắm, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất,

quần áo xốc xếch, râu tốc ngổn ngang, tinh thần cũng rất uể oải, chán nản.

Hắn nhìn thấy Sở Hi Thanh thì cười khổ một tiếng: “Ngươi vẫn đến rồi, thật ra

thì ra không muốn để cho ngươi nhìn thấy dáng vẻ chán nản và chật vật này của

ta.”

Sở Hi Thanh không nói gì, hắn quét mắt nhìn chung quanh một cái.

Không khí nơi này rất không tốt, lại âm hàn tận xương, một bộ phận rơm rạ

trong góc tường cũng đã mục nát vì ẩm ướt.

Còn dấu vết của cơm nước bị đánh đỏ ở bên ngoài rào chắn, cũng đã tỏa ra mùi

thiu.

Sở Hi Thanh quét mắt một vòng, liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tả Thanh

Vân: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao tự nhiên lại bị hạ ngục? Ngươi cũng

không khỏi quá không coi ta là bạn bè, nhiều ngày như vậy rồi mà còn không

nói một tiếng. Theo ta biết, triều đình đã an bài tội danh rất nặng cho Tả quận

thừa?”

Hắn cũng nhớ đến, thời gian này không thấy Tả Thanh Vân xuất hiện.

Sở Hi Thanh cũng từng hỏi dò qua nguyên do, nhưng lại bị Tả Thanh Vân nói

quanh co cho qua.

Bây giờ xem ra, Tả Thanh Vân đã biết được kết cục này từ hơn hai mươi ngày

trước rồi.

“Còn không phải là do cha ta, ngu đến mức muốn đi kết tội Hộ bộ thượng thư.

Đầu hắn bị nước vào rồi, rõ ràng là thiên tử quyết tâm muốn phát hành Đương

thập đại tiền, hắn có thể ngăn được sao? Còn liên lụy đến người nhà nữa.”

Tả Thanh Vân cười một tiếng: “Việc này ta cũng không nói sớm được, nói cũng

vô dụng, chỉ để ngươi bận tâm mà thôi. Nhưng ngươi yên tâm, tuy rằng tội danh

lần này rất nặng, nhưng nhà ta vẫn có rất nhiều quan hệ ở kinh thần. Những

đồng liêu kia của cha ta cũng đang nỗ lực vì nhà ta. Chờ đến khi thiên tử hết

giận, thì có thể bị điều đến làm quan ở biên quân.”

Sở Hi Thanh lại nhìn Tả Thanh Vân một chút, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

“Chậc! Người không thấy ta vẫn yên lành sao? Ở trong này có ăn có uống,

không có chuyện gì.”

Tả Thanh Vân mở hai tay ra, ra hiệu mình không có việc gì, sau đó hắn lại kêu

lên với bên ngoài: “Chương bách hộ, làm phiền cho lão tử chút rượu thịt, mốn

hai con vịt quay ở bên cửa hiệu đối diện nha môn, mười cân thịt kho, lại cầm

thêm chút đồ nhắm rượu, cộng thêm loại rượu vàng tốt nhất.”

Sau khi hắn vừa mở miệng, một người niên ăn mặc trang phục Bách hộ đã đi

đến cửa nhà giam, hắn liếc mắt nhìn vào trong một cái, đầu tiên là cau mày lại,

sau đó lại hừ một tiếng rất nhỏ.

Theo hắn phất tay áo một cái, không lâu sau liền có người vội vã mang một

khay thức ăn vào trong.

Quả nhiên là bên trong có vịt quay, có thịt kho, có đậu tương, có rượu vàng.

“Xem đi, ta ở trong này rất tốt.”

Tả Thanh Vân thấy Sở Hi Thanh vẫn là dáng vẻ muốn nói lại thôi, liền lặng lẽ

nói: “Sở Hi Thanh, ngươi coi ta là bạn, vậy thì đừng nói nhảm, chỉ cần uống

rượu ăn thịt là được. Ba ngày sau chúng ta sẽ bị áp giải đến kinh thành, sau khi

ngươi đi ra ngoài, có lẽ sẽ không nhìn thấy ta nữa. có thể đây là lần cuối cùng

ngươi và ta uống rượu ở quận Tú Thủy này. A, không đúng, còn có bữa tiễn đưa

nữa, khi đó ngươi cũng đến.”

Sở Hi Thanh hơi nhường máy lên, yên lặng không nói gì, chỉ rót rượu cho Tả

Thanh Vân, lại cụng chén với Tả Thanh Vân
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 508: Truyền nhân Huyết Nhai?


“Vậy mới tốt chứ.” Tả Thanh Vân đổ rượu vào miệng, sau đó cầm một con vịt

quay lên, bắt đầu gặm như hùm như sói: “Đúng rồi, khế đất ruộng của ngươi đã

được quyết định. Đám người trong quận này rất tàn nhẫn, nhưng cha ta vẫn

tranh thủ ba trăm khoảnh ruộng tốt cho ngươi, tất cả thủ tục đều ổn thỏa rồi,

cũng đã sang tên rồi, ngươi chỉ cần đi tìm Lý chủ bạc để lấy khế đất là được.”

Sở Hi Thanh nhìn trái nhìn phải, rơi vào suy tư: “Nhà các ngươi không dùng

bạc ở trong đại lao này sao? Lát nữa ta sẽ đưa cho đám người Thiên nha Cẩm y

vệ kia một chút.”

“Không cần.” Tả Thanh Vân thấy buồn cười, sau đó dứt khoát lắc đầu: “Nghe

ta, ngươi cho bạc cũng vô dụng. Dù cho nhiều hơn nữa, bọn họ cũng không tốt

hơn với ta, không cho, bọn họ cũng không dám làm gì ta.”

Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó liền nở nụ cười: “Vậy thì nghe lời ngươi,

không cho.”

Hắn lại rót một chén rượu cho Tả Thanh Vân: “Nào, uống rượu, hôm nay chúng

ta không say không nghỉ.”

Đáng tiếc là Cẩm y vệ cho quá ít rượu, nên Sở Hi Thanh vẫn không thể uống

say, còn Tả Thanh Vân thì lại uống đến mơ mơ hồ hồ.

Khi Sở Hi Thanh vừa đi ra khỏi đại lao quận nha, sắc mặt hắn liền âm trầm như

nước.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, cái tên ngu Tả Thanh Vân này, hắn cho rằng hắn

còn giấu được tình cảnh của mình bây giờ sao?

Cùng lúc đó, tại tầng thứ tư trong đại lao quận nha.

Bách hộ họ Chương của Cẩm y vệ kia, cất bước đi vào trong phòng giam của Tả

Thanh Vân, hắn nhìn Tả Thanh Vân đang say như chết với ánh mắt căm ghét,

sau đó một cước đá cái khay thức ăn kia bay ra ngoài.

Sau đó, hắn lại đạp lên tay của Tả Thanh Vân, làm cho sắc mặt của Tả Thanh

Vân đột nhiên trở nên vặn vẹo, còn hét thảm một tiếng.

Chương bách hộ bình tĩnh nhìn Tả Thanh Vân, tiếng nói phun ra lại lạnh lẽo

như băng: “Ngươi cho rằng ta không muốn để người khác nhìn ra, cho nên

không thể làm gì ngươi đúng không? Chương mỗ biết rất nhiều biện pháp có thể

để người đau đến mức sống không bằng chết, mà lại không làm ngươi bị

thương. Lại còn dám sai khiến ta? Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là nha nội nhà

quận thừa sao?”

Tả Thanh Vân mở mắt ra, bình tĩnh nhìn người này một cái, sau đó liền ‘phi’

một tiếng, một ngụm nước bọt bay thẳng vào mặt Chương bách hộ.

Nhưng sau đó, hắn lại bị một cảm giác đau đớn hơn bao phủ.

. . .

Sở Hi Thanh quất ngựa đi ra khỏi thành Tú Thủy, lông mày hắn vẫn nhíu chặt.

Hắn đã gửi một tấm tin phù cho Ngô Mị Nương, tạm thời còn chưa nhận được

câu trả lời.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vẫn cảm giác được, tình hình của Tả Thanh Vân rất

không ổn.

Tả gia rất có tiền, riêng Tả Thanh Vân cũng đã có mấy chục vạn lượng bạc rồi.

Bọn họ cũng không phải phạm nhân hung ác gì cả, dù cho bị triều đình cách

chức và hỏi tội, thì vẫn có thân phận quan lại sĩ tộc, nhưng lại bị giam giữ trong

tầng dưới chót, nơi có hoàn cảnh ác liệt nhất của đại lao.

Điều này chứng tỏ tiền tài là không thể sử dụng, cho bạc cũng vô dụng, bối

cảnh của Tả gia cũng là vô nghĩa.

Đám Thiên nha Cẩm y vệ kia cũng rất có vấn đề.

Thái độ của bọn họ rất tốt, luôn tươi cười chào đón Sở Hi Thanh.

Nhưng Sở Hi Thanh không nhìn thấy một chút nhiệt độ nào ở trong mắt của bọn

họ.

Bọn họ còn canh phòng ở trong đại lao, không muốn giao chuyện của Tả gia

cho người khác.

Khi Sở Hi Thanh uống rượu và nói chuyện với Tả Thanh Vân, đám người này

cực kỳ cảnh giác, tập trung cao độ, đề phòng nghiêm ngặt.

Thậm chí có vài lần, Sở Hi Thanh còn nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của bọn họ

với Tả Thanh Vân.

Nhưng mà đám Thiên nha Cẩm y vệ này, rõ ràng là tràn đầy ác ý với Tả gia, vậy

vì sao lại cho hắn gặp mặt Tả Thanh Vân?

“Hi Thanh!”

Bỗng nhiên có một tiếng nói quen thuộc đánh gãy suy nghĩ của Sở Hi Thanh.

Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Tri Thu đang cưỡi một con ngựa ở cửa

thành, nàng đang vẫy tay về phía hắn.

Bên cạnh còn có Kiếm Tàng Phong, và mộ thuật sư tầm ba mươi tuổi, ngũ quan

lạnh lùng, thân hình cao to, mặc một cái áo đạo sĩ màu xanh.

Hai người này cũng đang nhẹ nhàng nhìn hắn.

Sở Hi Thanh thấy thế liền hơi ngẩn ngơ, sau đó lập tức tiến lên nghênh đón.

“Giáo đầu! Kiếm tuần sát sứ!”

Sở Hi Thanh nhẹ nhàng ôm quyền ở trên lưng ngựa, mở miệng chào hỏi.

Sở Hi Thanh không nhận ra người cuối cùng kia.

Nhưng chỉ nhìn khí độ và phong thái của vị thuật sư ba mươi tuổi này, Sở Hi

Thanh cũng biết người này có thân phận bất phàm, chắc hẳn là đại nhân vật đến

từ Vô Tướng Thần Tông.

Trong ba người này, tựa như là thuật sư kia cầm đầu, còn Kiếm Tàng Phong và

Diệp Tri Thu thì như là đi cùng thôi.

“Vị này là đặc sứ đến từ bản sơn của Vô Tướng Thần Tông, đệ tử chân truyền,

thuật sư Tông Lệnh Thư .”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 509: Truyền nhân Huyết Nhai? (2)


Diệp Tri Thu giới thiệu cho hai người: “Tông sư huynh, đây chính là Sở Hi

Thanh mà ngươi muốn tìm, cũng là đường chủ Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ

Bang, bây giờ cũng là một nhân vật có máu mặt trong giang hồ quận Tủ Thủy,

cũng là sư đệ tương lai của chúng ta.”

Diệp Tri Thu nói đến mấy chữ nhân vật có máu mặt trong giang hồ, thì trong lời

nói còn ngậm vài phần trêu chọc.

Sau đó, nàng cười tủm tỉm với Sở Hi Thanh: “Đúng là trùng hợp, chúng ta đang

chuẩn bị chạy đến trấn Tây Sơn tìm ngươi, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”

Trong lòng Sở Hi Thanh cảm thấy hơi khó hiểu, ba người này đi trấn Tây Sơn

tìm hắn để làm gì?

Trên mặt hắn lại hiện vẻ nghiêm túc, cung kính hành lễ: “Đệ tử gặp qua đặc sứ!

Không biết đặc sứ đại nhân tìm ta là có chuyện gì?”

Tông Lệnh Thư khẽ mỉm cười, dùng pháp lực nâng Sở Hi Thanh dậy: “Sở

đường chủ không cần đa lễ.”

Thiếu niên trước mắt hắn là nhân vật đứng hàng đầu trên Đông Châu – Thanh

Vân bảng. Nhai Tí đao ý đã lên đến cảnh giới rất cao, tương lai có hi vọng trở

thành nội môn của Vô Tướng Thần Tông, tiền đồ rộng lớn.

Bởi vậy, thái độ của Tông Lệnh Thư với Sở Hi Thanh cũng có ba phần khách

khí.

Giọng nói của hắn ôn hòa, mở miệng giải thích lý do: “Lần này đến tìm Sở

đường chủ, thật ra là vì một ít việc của tông môn. Không biết Sở đường chủ có

nghe nói đến chuyện đao ý của Huyết Nhai Đao trên bản sơn chúng ta đã hóa

hình không?”

Sở Hi Thanh nghe vậy, ánh mắt hơi động, lên tinh thần nói: “Đệ tử có nghe qua

một vài lời đồn, có người nói hai tháng trước, Huyết Nhai thần đao của Huyết

Nhai Đao Quân đã rung động một đêm, đao khí ngút trời, mà lại đao ý hóa hình,

hóa thành thần thú Nhai Tí, chấn động trời xanh.”

Tất nhiên là hắn đã nghe nói đến chuyện này.

Kỳ Luận Võ Thần Cơ này, cũng có một bài văn chương về chuyện này.

Nói đến mới nhớ, khi Huyết Nhai Đao rung động, trùng hợp lại đúng vào ngày

hắn và Sở Vân Vân thu được hai tên nhóc kia.

Sở Hi Thanh nghĩ đến chỗ này, trái tim không khỏi nhảy lên một cái.

Hắn đã đoán được mục đích của ba vị này rồi.

Rất có thể là bọn họ đang tìm kiếm truyền nhân của Huyết Nhai Đao Quân.

Mà hai tháng trước, Sở Vân Vân đã nói hắn có tư cách tu luyện Thần Ý Xúc Tử

Đao rồi.

Điều này có nghĩa là, hôm nay hắn có cơ hội một bước lên trời, trực tiếp lấy

thân phận truyền nhân Huyết Nhai Đao Quân để tiến vào Vô Tướng Thần Tông.

“Chấn động trời xanh? Ngươi đọc thứ này ở trên Luận Võ Thần Cơ đúng

không?”

Tông Lệnh Thư bật cười một tiếng: “Lời đồn này không giả, nhưng chấn động

trời xanh thì hơi quá rồi. Có điều, khi đó Nhai Tí đao ý đã bao trùm trong phạm

vi trăm dặm. Đây là thần thông trên Huyết Nhai Đao của Huyết Nhai Đao Quân,

chuyên dùng để cảm ứng tất cả những người có thể kế thừa Thần Ý Xúc Tử Đao

trong thiên hạ. Mà Tông mỗ phụng mệnh tông môn đến Đông Chây, chính là

tìm kiếm người có tố chất kế thừa y bát của Huyết Nhai Đao Quân.”

“Sở đường chủ đứng hàng 29 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng, hơn nữa cách

đây không lâu, ngươi còn hợp lực với người khác, lấy Nhai Tí đao ý để đối đầu

với ngàn ngươi, nhờ đó có thể thấy được Nhai Tí đao ý của ngươi đã rất cao,

cũng rất có thiên phú trên môn đao ý này. Bởi vậy, Tông mỗ cố tình đến đây,

muốn xem xem Sở đường chủ có phải là người mà Huyết Nhai Đao cảm ứng

hay không.”

Sau đó, hắn lấy ra một cái pháp khí có hình dáng như mâm ngọc, vẻ mặt

nghiêm nghị nói với Sở Hi Thanh: “Sở đường chủ, có thể cho Tông mỗ một giọt

tinh huyết của ngươi không? Tông mỗ cần dùng tinh huyết của ngươi để thi

triển bí pháp, để nhận biết thiên phú huyết mạch của ngươi có phù hợp với Thần

Ý Xúc Tử Đao hay không.”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, lúc này liền vươn tay ra: “Có gì là không

thể.”

Tuy rằng đối phương dùng câu hỏi, nhưng giọng nói lại như chém đinh chặt sắt,

thần thái cũng cực kỳ mạnh mẽ, hiển nhiên là không cho hắn từ chối.

Bản thân Sở Hi Thanh cũng rất chờ mong.

Hắn dựa theo chỉ thị của Tông Lệnh Thư, đặt ngón giữa tay trái lên mâm ngọc,

éo một giọt tinh huyết ra khỏi đầu ngón tay, nhỏ xuống vị trí trung tâm của mâm

ngọc.

Lúc này, hai người Kiếm Tàng Phong và Diệp Tri Thu cũng nhìn chằm chằm

vào mâm ngọc.

Sở Hi Thanh chính là người tu luyện Nhai Tí đao ý lên trình độ cao nhất trong

phạm vi Đông Châu tại những năm gần đây, trình độ võ đạo và thiên phú huyết

mạch cũng rất tốt, vì vậy bọn họ cũng rất chờ mong.

Trên mâm ngọc kia có tổng cộng chín vòng phù văn huyền dị.

Theo giọt máu của Sở Hi Thanh rơi xuống mâm ngọc, cái vòng phù văn đầu

tiên lập tức sáng lên, màu vàng óng ánh anfy lập tức mở rộng ra ngoài, mãi cho

đến vòng thứ bảy.

Lúc này, hai người Diệp Tri Thu và Kiếm Tàng Phong cũng đều thất căng

thẳng, lòng thầm nói thiên phú tu luyện Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh rất cao.
 
Back
Top