Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 510: Truyền nhân Huyết Nhai? (3)


Vòng phù văn thứ bảy sáng lên, chứng tỏ Sở Hi Thanh có thể tu luyện Nhai Tí

đao ý lên đến tầng mười bốn.

Chỉ là không biết vòng thứ tám có sáng lên hay không?

Vòng thứ tám chính là ngưỡng cửa để tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao, đến vòng

thứ chín mới có thể tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao đến đại thành.

Nhưng vào lúc này, vòng phù văn thứ tám kia bỗng nhiên hiện ra một màu vàng

óng ánh.

Sở Hi Thanh thấy thế thì cũng không hiểu vì sao ba người kia lại hiện ra ý vui

mừng mãnh liệt.

Nhưng cái ánh sáng màu vàng óng kia chỉ lóe lên vài lần, sau đó lại trở nên ảm

đạm lần nữa.

“Đáng tiếc!”

Diệp Tri Thu vô cùng tiếc hận, tố chất của Sở Hi Thanh chỉ thiếu một chút xíu

nữa, là có tư cách tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao rồi.

“Đúng là đáng tiếc!”

Kiếm Tàng Phong cũng lắc đầu đầy tiếc nuối, nhưng trên mặt hắn vẫn còn ngậm

lấy vài phần vui mừng: “Có điều, tiểu Sở có hi vọng tu luyện Nhai Tí đao ý lên

tầng thứ mười bốn! Hắn có thể tu luyện hai con đường tiến giai của Truy Phong

đao pháp là Thần Phong Minh Kính Đao và Thiên Thù Thần Ý Đao đến viên

mãn. Tiền đồ rộng lớn, tương lai tất thành một thành viên trên Thiên Bảng, là

lương đống của Vô Tướng Thần Tông chúng ta.”

Ngày xưa, Bá Võ Vương cũng chỉ tu luyện Nhai Tí đao ý lên tầng mười hai,

liền tu luyện Thần Phong Minh Kính Đao đến viên mãn, cũng đã trở thành nhân

vật lấy một địch vạn, không ai địch nổi ở trên chiến trường!

Sở Hi Thanh cũng âm thầm cảm thấy đáng tiếc.

Tuy nhiên ,hắn cũng hiểu nguyên do trong đó.

Sở Vân Vân nói tố chất của hắn vẫn còn kém một chút xíu, nên phải cộng thêm

Linh sát tiểu Tóc Húi Cua trong cơ thể hắn mới có thể làm được.

Bởi vậy, xét nghiệm máu là không thể kiểm tra được.

Sở Hi Thanh có thể xác định trăm phần trăm là mình có tố chất tu luyện Thần Ý

Xúc Tử Đao, nhưng hắn không thể nói với ba người này như vậy được.

Trước mắt, tiểu Tóc Húi Cua vẫn trong trạng thái sơ sinh, linh khế cộng sinh với

hắn cũng không vững chức.

Một khi bại lộ chuyện này, liền sẽ có vô số hậu hoạn, sẽ bị một đám võ tu nhất

phẩm và nhị phẩm mơ ước và cướp đoạt.

Tại một trình độ nào đó, mức độ quý giá của tiểu Tóc Húi Cua cũng có thể sánh

vai với Nghịch Thần Kỳ.

Nghịch Thần Kỳ là một thần binh có uy lực mạnh mẽ, còn có thể nghịch thiên

cải mệnh, để người sở hữu nó tiến vào nhất phẩm với tốc độ nhanh nhất, còn sở

hữu lwucj lượng nghịch phạt chư thần.

Tiểu Tóc Húi Cua và Toan Nghê của Sở Vân Vân, thì lại có thể để cho võ tu

nhất phẩm đánh vỡ giới hạn nhân thần, tiến vào cấp độ Siêu Phẩm trong truyền

thuyết.

Thậm chí trong mắt của rất nhiều võ tu nhất phẩm, hai con Linh sát non này còn

có giá trị hơn Nghịch Thần Kỳ nhiều.

Nghịch Thần Kỳ đúng là một bảo vật đỉnh cấp, lại bị rất nhiều thần linh kiêng

kỵ, coi là tử địch.

Toan Nghê và tiểu Tóc Húi Cua thì lại có thể để cho bọn họ bình an bước vào

Siêu Phẩm.

Tông Lệnh Thư lại nhìn chằm chằm vào mâm ngọc thêm một lát, sau đó hắn

ngẩng đầu lên với vẻ dị dạng, nói với Sở Hi Thanh: “Sở đường chủ, có thể lấy

thêm một giọt tinh huyết nữa không? Giọt tinh huyết này sẽ được đưa về bản

sơn, ta nguyện dùng nguyên thần để lập thời thề, đảm bảo sẽ không dùng giọt

tinh huyết này vào việc khác. Nếu làm trái lời thề, sẽ phải chết dưới thiên lôi.”

Khi hắn nói chuyện, còn lấy một chiếc bình ngọc từ trong tay áo ra, lấy mắt ra

hiệu với Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh cảm thấy hơi khó hiểu, Tông Lệnh Thư còn muốn tinh huyết của

hắn làm gì?

Đòi lấy tinh huyết của người khác, đây là một chuyện rất kiêng kị.

Thế giới này có chú thuật cổ thuật, lấy tinh huyết hoặc lông tóc của người khác

để thi triển, có thể giết người ngoài ngàn dặm, vô hình vô tích, vô cùng quỷ dị.

Nhưng dù sao Tông Lệnh Thư cũng xuất thân từ Vô Tướng Thần Tông, lúc này

còn dùng nguyên thần để thề độc, ở đây còn có hai người Diệp Tri Thu và Kiếm

Tàng Phong chứng kiến, nên sẽ không có chuyện gì.

Hắn chần chờ một lát, rồi vẫn ép một giọt tinh huyết ra, nhỏ vào trong bình

ngọc.

Giọt tinh huyệt này vừa xuất hiện, Sở Hi Thanh liền thấy thân thể hơi khó chịu,

cột tuổi thọ trong màn hình huỳnh quang hư ảo của hắn, lại giảm mất một ngày.

Khóe môi Sở Hi Thanh giật giật vài cái, lòng thầm nói quá thua thiệt.

Tông Lệnh Thư thì lại cẩn thận cất cái bình ngọc kia vào trong tay áo, trên mặt

cũng xuất hiện ý cười.

Hắn móc một bình thuốc ra, nhét vào trong tay Sở Hi Thanh.

“Không sao, đây là hai viên Thần Huyết Cố Nguyên Đan của tông môn, được

tinh luyện từ Tiên Thần Chi Huyết, có thể bồi dưỡng nguyên khí, gia tăng tu vị.

Còn nữa, mấy tháng gần đây, tốt nhất là Sở đường chủ không nên đi quá xa,

phải giữ liên lạc với võ quán.”

Sở Hi Thanh biết hai viên đan dược này là bồi thường cho hai giọt tinh huyết

của hắn.

Hắn âm thầm cảm thấy hơi quái dị mà nhận bình thuốc, chỉ cảm thấy như mình

đang bán máu để đổi lấy tiền vậy.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 511: Truyền nhân Huyết Nhai? (4)


Tuy nhiên, khi hắn cảm thấy chuyện này đã xong, chuẩn bị cáo từ rời đi, thì

Kiếm Tàng Phong đột nhiên mở miệng: “Tiểu Sở, theo ta được biết, đám gian tế

và nội quỷ trong võ quán đã chạy đến Tây Sơn Đường của ngươi hết rồi, đây là

vì sao?”

Hôm nay, hắn và Tông Lệnh Thư đến Tây Sơn, cũng có một phần là vì chuyện

này.

Bằng không thì một đệ tử chân truyền Kiếm tu như hắn, cần gì phải đi theo

Tông Lệnh Thư đến Tây Sơn? Để Lôi Nguyên đi là được.

Tông Lệnh Thư là đặc sứ, là đệ tử chân truyền, lẽ nào hắn không phải sao?

Trong lòng Sở Hi Thanh cả kinh, Kiếm Tàng Phong biết thân phận nằm vùng

của đám người kia?

Trên mặt hắn lại có hơi bối rối, trợn tròn mắt, ra vẻ kinh ngạc không thôi: “Gian

tế nội quy? Ngài đang nói những sư huynh đệ mới gia nhập Tây Sơn Đường

trong thời gian gần đây à?”

“Đừng có giả bộ ở trước mặt ta.” Kiếm Tàng Phong cười đắc ý, trong mắt lộ ra

ý trêu tức: “Ngươi cho rằng ta không biết đường chủ Tây Sơn Đường còn là

Phó bách hộ Cẩm y vệ à?”

Tên nhóc trước mặt này vô cùng thú vị.

Thân kiêm hai chức đường chủ Tây Sơn Đường và Phó bách hộ Cẩm y vệ, làm

đi vào đại lao của Cẩm y vệ để cứu người, cướp bộ hạ cũ của Thần Sách Đô ra

khỏi ngục.

Diệp Tri Thu nghe vậy thì kinh ngạc mà há hốc miệng, lại nhìn Sở Hi Thanh với

ánh mắt không dám tin.

Cái tên này còn là Phó bách hộ Cẩm y vệ?

Mặt Sở Hi Thanh lại đỏ lên vì thấy hơi lúng túng.

Tâm trạng của hắn cũng thấp thỏm không thôi.

Thân phận Cẩm y vệ của mình bị bại lộ rồi?

Tuy nhiên, dường như là Kiếm Tàng Phong không thèm để ý chuyện này.

“Yên tâm!” Kiếm Tàng Phong nhìn ra tâm tư của hắn, hơi lắc đầu nói: “Tiểu

Sở, sau trận phong ba ở Tàng Kinh Lâu, thì ngươi bị Thiên hộ Tào Hiên của

Cẩm y vệ c**ng b*c gia nhập vào Cẩm y vệ. Việc này bắt nguồn từ Cẩm y vệ,

tiểu Sở ngươi chưa từng sai. Sai chính là tên khốn Tào Hiên kia, lại muốn tai

họa thiên tài của tông ta. Nhưng nể tình cái thân phận Cẩm y vệ này vẫn còn có

ích với ngươi, nên ta tạm thời không tính toán với hắn.”

Hắn cảm thấy nên làm rõ ràng chuyện này, miễn cho Sở Hi Thanh dính líu quá

sâu với Cẩm y vệ.

Tông môn mới là căn bản, bên phía Cẩm y vệ thì coi như là công việc kiếm tiền

nuôi gia đình đi.

Đệ tử nội môn ngoại môn của Vô Tướng Thần Tông, có tất cả hơn một ngàn

người nhậm chức trong Cẩm y vệ, nhưng xưa nay đều chỉ trung thành với Vô

Tướng Thần Tông.

Nội tâm Sở Hi Thanh thả lỏng, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Kiếm đặc sứ, ngài đã

biết thân phận của bọn họ? Nhưng mà vì sao ngài không khai trừ bọn họ ra khỏi

võ quán, mà lại mặc kệ bọn họ?”

Nếu như vị này đã đám người kia ra khỏi võ quán Chính Dương từ trước, thì

bây giờ hắn không phải đau đầu như vậy.

Kiếm Tàng Phong lại thấy buồn cười: “Ta ở võ quán Chính Dương lâu như vậy,

nếu như ta còn không tra được thân phận của bọn họ, vậy há không phải là ta rất

vô dụng sao? Bao quát cả Lục Loạn Ly ở Tây Sơn Đường của ngươi, tổng cộng

có mười chín người không tâm thường. Trong đó có mười hai cửu phẩm, bảy

người bát phẩm, thật ra thì còn có cả thất phẩm hạ, thậm chí là thất phẩm

thượng.”

“Tình hình của bọn họ, ta đều rõ như lòng bàn tay. Tuy nhiên, võ quán Chính

Dương là nơi dạy học, chỉ cần trả tiền thì liền có thể học võ trong võ quán. Bọn

họ nộp đủ tiền học, chỉ cần không vi phạm quy củ của võ quán, thì ta không tiện

đuổi bọn họ ra ngoài.”

Thật ra thì là do những người này dễ khống chế.

Hiện giờ, tất cả mọi cử động của đám người này đều nằm dưới mi mắt của hắn.

Nếu như đuổi những người này ra khỏi võ quán, thế lực sau lưng họ lại phái

một nhóm người khác đến, khi đó lại càng vướng tay vướng chân hơn. Kiếm

Tàng Phong còn phải mất công đi điều tra từng người một nữa.

Ngoài ra, mấy người do Lục Loạn Ly cầm đầu kia, đều là hạt giống võ đạo rất

tốt.

Thiên phú của bọn họ, ngay cả bản sơn Vô Tướng Thần Tông cũng phải trông

mà thèm.

Những người này đúng là nội quỷ ẩn núp trong võ quán Chính Dương, nhưng

chưa chắc là sau này sẽ không có tình cảm với Vô Tướng Thần Tông.

Bọn họ sinh sống ở Vô Tướng Thần Tông, trưởng thành ở Vô Tướng Thần

Tông, tất cả bạn bè, tất cả các mối quan hệ của họ đều ở Vô Tướng Thần Tông!

Thậm chí công pháp mà bọn họ tu hành, tiền đồ tương lai của bọn họ, cũng đều

ở Vô Tướng Thần Tông!

Tương lai, rốt cuộc là đám đệ tử này sẽ đi theo ai, vậy thì khó nói rồi.

Đường đường là Vô Tướng Thần Tông, có thể hải nạp bách xuyên!

Đây chính là khí phách của thần tông nhất phẩm bọn họ.

Nếu như thực sự không nuôi được, vậy gạt bỏ cũng không muộn.

Sở Hi Thanh thì lại âm thầm hoảng sợ, lòng thầm nói vị Kiếm đặc sứ này mới

thật sự là nhìn rõ mọi việc.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 512: Truyền nhân Huyết Nhai? (5)


Khá lắm!

Hắn vốn tưởng rằng chỉ có 13 tên khốn khiếp gia nhập Tây Sơn Đường, thì ra

lại có khoảng mười chín người!

Tây Sơn Đường có tổng cộng tám mươi người xuất thân từ huynh đệ đồng môn

võ quán Chính Dương, thế mà nội quỷ lại chiếm một phần tư rồi.

Hắn còn chưa điều tra ra sáu người còn lại là ai.

Cùng lúc đó, hắn cũng sinh ra ý đồng tình với Lục Loạn Ly.

Cô bé này luôn tự cảm thấy hài lòng, lại không ngờ rằng thân phận nội quỷ của

nàng đã bị bại lộ từ lâu.

Hắn tỏ vẻ bừng tỉnh, sau đó trả lời thật: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng từ khi ba

người Lục Loạn Ly, Hướng Quỳ và Vương Chính gia nhập Tây Sơn Đường, thì

những người này cũng như ong vỡ tổ mà gia nhập Tây Sơn Đường của ta, có

thể là bọn họ cho rằng trong đường khẩu của ta có manh mối liên quan đến

Nghịch Thần Kỳ đi.”

Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì sững sờ, hắn hơi suy tư một lát, liền hiểu ra.

Đám người ở phía sau, là bị mấy người Lục Loạn Ly dẫn qua.

Gương mặt trắng mập tròn tròn của hắn nhất thời hiện lên một tia trào phúng:

“Thì ra là như vậy! Cái đám ngu xuẩn này lại còn rất thú vị.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, thì lại âm thầm bất đắc dĩ.

Những tên khốn khiếp này đúng là rất ngu, nhưng bọn họ ngu xuẩn thì cũng có

phúc của kẻ ngu.

Cột cờ Nghịch Thần Kỳ, đúng thật là đang nằm trong Tây Sơn Đường.

Sau đó, hắn ôm quyền: “Nếu như ba vị sư trưởng không còn chuyện gì khác, xin

cho phép đệ tử cáo từ trước! Đệ tử còn có một chuyện quan trọng, nhất định

phải nhanh chóng trở về Tây Sơn.”

Kiếm Tàng Phong đã chú ý đến ý sốt ruột ở giữa hàng mày của Sở Hi Thanh,

thần sắc hắn bừng tỉnh: “Là vì chuyện của Tả gia? Vậy người phải chú ý một

chút, tình hình nhà bọn họ không ổn lắm đâu, ngươi đi đi.”

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, vị Kiếm tuần sát sứ này quả thật là thâm tàng bất lộ.

Nhưng lời nói của Kiếm Tàng Phong lại càng làm cho nội tâm của hắn chìm

xuống.

Hắn ôm quyền về phía Kiếm Tàng Phong, sau đó liền quất ngựa chạy nhanh về

phía Tây Sơn.

Mà ngay khi hắn đang quật ngựa chạy nhanh, mới chạy ra được mười trượng,

thì Kiếm Tàng Phong ở phía sau lại mở miệng, cất cao giọng nói: “Tiểu Sở, thời

gian gần đầy ngươi tranh đấu với Thượng Quan gia và Thẩm gia ở Tú Thủy,

nhưng đây là ân oán giang hồ, tông môn không tiện nhúng tay vào. Có điều, nếu

như có một ngày ngươi gặp phải cục diện không thể ứng phó nổi, thì có thể trốn

vào võ quán. Chỉ cần vào võ quán, thì toàn bộ quận Tú Thủy này, mặc kệ là

người nào cũng không dám động đến một cọng tóc của ngươi.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, sau đó cảm kích mà ôm quyền về phía Kiếm

Tàng Phong.

Ngay khi Sở Hi Thanh quất ngựa rời đi, Diệp Tri Thu nhìn về phía Tông Lệnh

Thư với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu.

“Tông sư huynh, vừa rồi ngươi đã nhận ra thiên phú huyết mạch của Sở Hi

Thanh, vì sao còn muốn lấy thêm một giọt tinh huyết của hắn?”

Kiếm Tàng Phong nghe vậy, cũng liếc mắt nhìn về phía Tông Lệnh Thư.

Hắn cũng cảm thấy rất nghi ngờ với chuyện này: “Tông đặc sứ, thiên phú của

tiểu Sở vẫn kém một đường đúng không? Ngươi lấy tinh huyết của hắn là muốn

làm gì?”

Vẻ mặt Tông Lệnh Thư lại nghiêm túc, giơ mâm ngọc trong tay lên.

“Thiên phú của người này, vẫn chưa thể xác nhận. Các ngươi nhìn kỹ vòng phù

văn thứ tám và thứ chín đi.”

Hai người Kiếm Tàng Phong và Diệp Tri Thu lại ngưng thần nhìn chằm chằm

vào cái mâm ngọc kia lần nữa.

Một chớp mắt sau, con ngươi của bọn họ cũng co lại, sắc mặt ngưng trọng

nghiêm túc.

Vòng phù văn thứ tám và thứ chín kia, thế mà lại có ánh huỳnh quang lóng

lánh.

Cái ánh huỳnh quang này chỉ nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, nếu như

không nhìn kỹ thì căn bản là không nhận ra được.

“Vòng thứ tám và thứ chín đều có ánh sáng huỳnh quang.” Diệp Tri Thu hơi

ngẩn ngơ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh rời đi: “Lẽ nào tiểu Sở

chính là người mà Huyết Nhai Đao cảm ứng được?”

Nội tâm của nàng rất kích động.

Tuy rằng Diệp Tri Thu vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng nàng cũng biết ý

nghĩa của Thần Ý Xúc Tử Đao với tông môn.

“Vẫn chưa thể xác định.” Tông Lệnh Thư lắc đầu, sắc mặt khó hiểu: “Tình

huống này quá kỳ lạ, chỉ sáng một chút chứ không sáng hẳn, để cho người ta

không biết đường nào mà lần. Có lẽ người chế tạo cái pháp khí này cũng không

hiểu tình huống này.”

Hắn vừa nhìn về phía bình ngọc trong tay mình vừa nói: “Rốt cuộc là thế nào,

thì phải chờ mang giọt tinh huyết này về Vô Tướng Thần Tông mới biết được.

Tuy nhiên, võ quán Chính Dương nhất định phải nhìn chằm chằm vào vị Sở

đường chủ này, nhất định phải quan tâm nhiều hơn.”

Sắc mặt Kiếm Tàng Phong nghiêm túc.

Hắn và Lôi Nguyên đã rất coi trọng Sở Hi Thanh.

Nhưng bây giờ xem ra, trình độ coi trọng của bọn họ vẫn chưa đủ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 513: Thần Tú Thập Kiệt Đao


Sở Hi Thanh chạy như bay mấy chục dặm, khi hắn trở về Sở trạch ở trấn Tây

Sơn, liền nhìn thấy Ngô Mị Nương đang đứng ở cửa nhà mình.

Nàng cầm tẩu thuốc lá, lưng dựa vào sư tử đá ở cổng chính, mày liễu nhíu chặt,

tinh thần uể oải.

Sắc mặt Sở Hi Thanh âm trầm như nước, hắn đi qua, dùng ánh mắt lạnh lùng để

nhìn nàng: “Chuyện của Thanh Vân là thế nào? Vì sao hắn xảy ra chuyện mà

ngươi không nói với ta một tiếng?”

“Sở đường chủ là đang hưng sư vấn tội ta à?” (dẫn binh hỏi tội)

Sau khi Ngô Mị Nương định thần lại, hơi lắc đầu nói: “Là Thanh Vân không

cho ta nói, hắn không muốn ngươi cuốn vào chuyện này. Ta cũng cảm thấy

ngươi nên đứng ngoài chuyện này thì hơn, chuyện này không phải là chuyện mà

ngươi có thể nhúng tay.”

Nàng gõ gõ tàn thuốc lá trong tẩu, giọng nói trầm thấp: “Tuy nhiên, nếu như

người chủ động hỏi, vậy thì ra liền nói rõ ràng cho ngươi biết. Đây là kẻ thù của

Tả Thiên Lộ muốn đưa cả nhà hắn vào chỗ chết.”

Sở Hi Thanh nhíu mày: “Kẻ thủ? Kẻ thù nào có thể làm cho ta không có tư cách

nói một câu?”

“Là Đại lý tự thiếu khanh đương triều!” Ngô Mị Nương phun một làn khói

trắng: “Ngày xưa, khi Tả Thiên Lộ làm ngự sử ở Đô sát viện, đã từng kết tội

người này đến mức làm hắn mất chức, còn bị biếm đến Nam Cương làm quan,

kết quả là năm trong số bảy người nhà của hắn bị chết bởi ôn dịch. Bây giờ

người này khôi phục chức quan, tất nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để trả

thù xưa. Tả Thiên Lộ vốn có căn cơ rất vững chắc trong triều, còn có rất nhiều

đồng liêu làm ô dù, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại ngu đến mức đi kết

tội Đương thập đại tiền, để cho người khác có cơ hội.”

Ngô Mị Nương nhìn Sở Hi Thanh: “Đại lý tự thiếu khanh là ‘Đình úy chính’, là

trợ thủ của đình úy, nắm giữ hình ngục, phụ trách thẩm lý và điều tra tất cả các

vụ án lớn trong thiên hạ, quyền cao chức trọng. Người này muốn đẩy Tả gia vào

chỗ chết, là chuyện dễ như trở bàn tay. Hắn muốn b*p ch*t một bát phẩm như

ngươi, cũng dễ dàng giống như b*p ch*t một con kiến.”

“Đừng thấy ngươi bây giờ là nhân vật có số má trong quận Tú Thủy, nhưng ở

trong mắt Đại lý thiếu tự khanh thì ngươi chẳng là cái thá gì. Hắn có thể dễ

dàng để cho người trở thành trọng phạm bị triều định truy nã. Vô Tướng Thần

Tông cũng sẽ không thu nhận đệ tử có án cũ và kẻ đã vi phạm pháp luật. Bởi

vậy, vì tiền đồ của ngươi, vì muội muội của ngươi, ngươi vẫn nên tránh ra một

bên thì hơn.”

Mắt Sở Hi Thanh hơi co lại, sắc mặt hắn âm trầm: “Vậy là không còn bất kỳ

biện pháp nào sao?”

“Vụ án này là do thiên tử định ra, Tả gia không lật án được. Hiện giờ, chỉ có thể

dùng bạc để khơi thông, cố gắng giảm bớt hình phạt.”

Ngô Mị Nương cười một tiếng: “Thanh Vân đã ủy thác tài sản của hắn cho ta,

để ta đi khơi thông cho hắn, nên ngươi không cần quan tâm chuyện này nữa.”

Nàng nói xong câu này, liền đi về phía một chiếc xe ngựa ở cách đó không xa.

Sở Hi Thanh nhìn theo bóng lưng của nàng.

Ngay khi Ngô Mị Nương sắp sửa leo lên xe, Sở Hi Thanh bỗng nhiên mở

miệng: “Ngươi có nghĩ đến hay không? Có thể Đại lý thiếu tự khanh không

định cho Tả gia có cơ hội vào kinh thành? Mà sẽ giải quyết bọn họ ở trên đường

áp giải vào kinh?”

Ngô Mị Nương nghe vậy thì kinh ngạc, quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Vì sao lại

nói như vậy?”

“Đám Thiên nha Cẩm y vệ kia có vấn đề, hơn nữa còn có vấn đề lớn, không biết

ngươi có điều tra hay không?” Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, giọng nói lạnh

lùng: “Bọn họ cho Tả gia ở phòng giam kém cỏi nhất, cho bọn họ ăn cơm thiu

canh cặn, thậm chí còn tra tấn người của Tả gia bằng những phương pháp

không gây thương tích. Thanh Vân đã từng ám chỉ với ta bằng lời nói, nói hắn

dùng tiền cũng vô dụng.”

“Điều kỳ lạ chính là, khi ta ở trong thành, thì chỉ dùng một ngàn lượng bạc là đã

có thể đi vào gặp mặt Thanh Vân. Mà bọn họ còn cực kỳ ôn hòa với ta, người

thấy điều này có kỳ lạ hay không? Rốt cuộc là phải như thế nào chứ?”

Ban đầu, Ngô Mị Nương còn không hiểu lắm, sau đó, sắc mặt của nàng từ từ

thay đổi: “Ngươi muốn nói là, có thể là do bọn họ có tật giật mình?”

Đám Cẩm y vệ kia tràn đầy ác ý với người của Tả gia, vậy thì hoàn toàn có thể

từ chối cho Sở Hi Thanh gặp mặt Tả Thanh Vân.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại đồng ý.

Trừ phi là đám người này không muốn chọc giận Sở Hi Thanh, khiến cho Sở Hi

Thanh có hành động mạnh mẽ hơn, khiến cho chuyện của bọn họ gặp rắc rối.

Ngô Mị Nương lại nhớ lại cảnh tưởng ngày hôm qua khi nàng đi vào đại lao gặp

mặt Tả Thanh Vân, sắc mặt của hắn cũng biến thành màu đen.

Thật ra thì có rất nhiều chi tiết nhỏ để cho nàng nhận ra.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 514: Thần Tú Thập Kiệt Đao (2)


“Điều tra một chút đi, xem xem đám Cẩm y vệ kia thế nào. Tất cả người nhà

của nha nội đều bị bọn họ giam giữ, hắn có rất nhiều lo lắng, nên có gì cũng

không dám nói với chúng ta.”

Ánh mắt Sở Hi Thanh lại âm trầm, trừng mắt mang tính cảnh cáo với Ngô Mị

Nương: “Có tin tức gì, thì phải lập tức báo cho ta biết ngay.”

Sau khi hắn nói xong, liền đi thẳng vào cổng lớn của Sở gia.

Ngô Mị Nương thì lại ngây người tại chỗ, lông mày nhíu chặt.

Nàng cho rằng suy đoán của Sở Hi Thanh là rất có đạo lý.

Tình huống của Tả gia còn ác liệt hơn những gì nàng tưởng tượng nhiều lắm!

Vị Đại lý thiếu tự khanh kai cũng càng ác độc hơn những gì nàng tưởng tượng.

Ngô Mị Nương suy tư giây lát, sau đó liền dứt khoát leo lên xe: “Đi, chúng ta

mau trở về thành.”

Nàng phải điều tra đám Thiên nha Cẩm y vệ này, xem xem bọn họ rốt cuộc là

nhân mã của ai, lại có liên quan gì với vị Đại lý thiếu tự khanh kia.

. . .

Sở Hi Thanh đi vào cổng lớn nhà mình, liền nhìn thấy có rất nhiều người đang

quỳ trong giáo trường. Đại đa số đều là quần áo ngắn, khoác áo da thú.

Hắn nhìn thấy cảnh này thì nhất thời sửng sốt.

Xem cách ăn mặc của những người này, tựa như là thợ săn trong Tây Sơn.

Sở Hi Thanh lại sinh lòng ngờ vực, không thể xác định.

Hắn thầm nghĩ, sẽ không nhanh như vậy chứ?

Hắn mới phong tỏa chưa đến mười ngày mà.

Theo Sở Hi Thanh đánh giá, thợ săn Tây Sơn phải chống đỡ được hai ba tháng

là ít, lúc đó mới sẽ cúi đầu trước hắn.

Hắn vẫy vẫy tay, gọi người phụ trách tọa trấn đường khẩu ngày hôm nay là

Hướng Quỳ đến.

“Đám thợ săn này là thế nào? Trong Tây Sơn có chuyện gì rồi à?”

“Đường chủ đại nhân!”

Hướng Quỳ hành lễ xong lại nhìn đám người kia một chút, khóe môi lộ ra vài

phần châm biếm: “Tặc phỉ Tây Sơn trắng trợn cướp đoạt ở trong núi, đặc biệt là

những thứ như đồ ăn và các loại củi gạo dầu muối. Đám thợ săn Tây Sơn này

không chịu nổi nữa, nào là Ngưu gia thôn, Thích gia thôn, Kế gia thôn, Nguyên

gia thôn. . . tổng cổng hai mươi bảy thôn trang, nên đến đều đến, không nên đến

cũng đến rồi.”

“Người bị cướp thì hận đám tặc phỉ Tây Sơn thấu xương, người không bị cướp

thì cũng lo lắng cho tiền tài và lương thực của nhà mình. Bởi vậy nên đã dắt tay

nhau đến đây, thỉnh cầu Tây Sơn Đường chúng ta che chở. Đàn chủ nhà chúng

ta hận bọn họ không biết điều, trước ngạo mạn sau cung kính, lấy lý do đường

chủ không có nhà để mặc kệ bọn họ.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhướng mày lên: “Đám tặc phỉ Tây Sơn kia rất thiếu

lương thực à? Không chịu nổi nhanh như vậy?”

“Việc này thì thuộc hạ không rõ lắm.” Hướng Quỳ cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tuy

nhiên, đám tặc phỉ này có Thẩm gia và quận quân Tây Sơn nuôi dưỡng, ngày

tháng ăn sung mặc sướng. Bọn họ không có thói quen tích trữ lương thực, đây

cũng không phải chuyện lạ.”

Sở Hi Thanh thầm nghĩ lời này rất có lý.

Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của bọn họ, cụ thể thế nào thì vẫn phải để Lỗ

Bình Nguyên đi tìm hiểu.

Lúc này, đám thợ săn quỳ trên mặt đất cũng đã phát hiện ra Sở Hi Thanh, bọn

họ dồn dập xoay người, chạy đến bao quanh Sở Hi Thanh, lên tiếng cầu xin.

“Sở đường chủ, cuối cùng chúng ta cũng chờ được ngài trở về rồi.”

“Sở đường chủ, chúng ta nguyện ý giao nộp tình bình an, mời Tây Sơn Đường

ra tay, bảo vệ bình an cho chúng ta.”

“Trước kia là chúng ta ngu muội, bị Thẩm gia che mắt. Xin Sở đường chủ bỏ

qua hiềm khích lúc trước, cứu thợ săn Tây Sơn chúng ta ra khỏi biển lửa.”

“Đám tặc phỉ Tây Sơn kia quá càn rỡ! nếu tiếp tục như vậy, thì chúng ta không

sống nổi trong Tây Sơn nữa.”

“Chúng ta đã không còn biện pháp nào khác, lại nghe nói Sở đường chủ làm

người nhân nghĩa, lúc này mới mặt dày đến đây cầu xin. Nhắc đến thì mới nhớ,

con cháu trong thôn chúng ta cũng đang làm việc dưới trướng của ngài, xin Sở

đường chủ nể tình bọn họ, mà cho chúng ta một cơ hội ăn năn.”

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, nào có chuyện tốt như vậy?

Chuyện này, tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy được.

Trên mặt hắn tươi cười, thần thái cực kỳ hiền lành.

“Dễ nói dễ nói.”

“Lão gia, ngài đứng lên đi, Sở mỗ còn trẻ, không chịu được đại lễ như vậy.”

“Chuyện tiền bình an có thể bàn lại, chư vị để cho ta suy nghĩ đã.”

“Chư vị làm như vậy thì là làm khó ta rồi, tiền bình an là bóc lột bách tính, thật

ra ta cũng đã cân nhắc hủy bỏ nó. Còn về phần đám tặc phỉ trong Tây Sơn kia,

Tây Sơn Đường chúng ta bây giờ có lòng mà không đủ lực, chư vị cũng biết,

Thiết Kỳ Bang chúng ta đang tranh đấu rất gay gắt với đám thế gia đại tộc trong

thành, không thể phân tâm được.”

Giọng điệu Sở Hi Thanh rất thành khẩn, còn đỡ từng ông lão ở dưới đất lên,

trong miệng thì lại không chịu nói lời thật.

Đám trưởng thôn và tộc trưởng này đều là lão hồ ly tinh, vừa nghe liền biết tình

huống không ổn, tất cả đều kiên trì quỳ trên mặt đất, nói gì cũng không chịu

đứng lên.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 515: Thần Tú Thập Kiệt Đao (3)


“Sở đường chủ, xin ngài cứu chúng ta, hai mươi bảy tòa thôn trang và mấy ngàn

gia đình thợ sơn chúng ta, tất cả đều hi vọng ngài cứu mạng.”

“Chúng ta đồng ý giao nhiều tiền bình an hơn, dù là bằng với Lưu Định Đường

cũng được, chỉ cần thôn chúng ta có thể bình an là được.”

“Đường chủ thần uy hiển hách, chiến tích kinh người! Ngay cả Thẩm gia và

quận quân Tây Sơn cũng không phải đối thủ của ngài, chỉ cần ngài chịu ra tay,

chín tên ở Cửu Đao Ổ và mười ba đương gia của Bạch Vân Trại, tất cả đều

chẳng đáng là gì.”

Sở Hi Thanh lại vẫn hơi cau mày, vẻ mặt hiện lên tia bất đắc dĩ và khó xử.

Mãi cho đến khi một ông lão trong đó, bỗng nhiên cắn răng nói: “Chỉ cần Tây

Sơn Đường đồng ý bảo vệ cho chúng ta, 273 gia đình thợ săn, 273 cung đao của

Kế gia thôn chúng ta, đều sẽ nghe theo Tây Sơn Đường như thiên lôi chỉ đâu

đánh đó, đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của Sở đường chủ!”

Ánh mắt Sở Hi Thanh lóe lên, lòng thầm nói rốt cuộc cũng có người thông

minh.

Đám thợ sơn đang quỳ trên mặt đất kia nghe vậy liền yên lặng, sau đó liền tranh

nhau mở miệng.

“Đường chủ, Thích gia thôn cũng như vậy, nguyện nghe theo đường chủ như

thiên lôi chỉ đâu đánh đó.”

“320 thanh đao cung trong thôn chúng ta, cũng nguyện ý nghe theo đường chủ.”

Trên mặt Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng hiện ra vài phần chân thành.

Hắn do dự giây lát, liên tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Chư vị đứng lên trước đi! Xin

mời vào trong đại sảnh uống trà, ta sẽ nói tỉ mỉ với các vị.”

Khóe môi của hắn lại cong lên, lộ ra một vệt ý cười.

Từ này về sau, Tây Sơn Đường liền danh chính ngôn thuận mà sử dụng đám thợ

săn Tây Sơn này rồi.

Đây chính là thợ săn Tây Sơn tự mình đến nhà cầu xin hắn nha. . .

Thật ra thì Sở Hi Thanh vốn định bỏ mặc đám thủ lĩnh thợ săn này một thời

gian nữa.

Nhưng hắn đang lo lắng đến chuyện của Tả Thanh Vân, không muốn mất quá

nhiều thời gian và sức lực lên đám người thợ săn Tây Sơn này.

Vừa hay đám thủ lĩnh thợ săn này cũng sốt ruột, bọn họ lo lắng Bạch Vân Trại

và Cửu Đao Ổ sẽ càng càn quấy hơn, nên chỉ hận không thể mời Tây Sơn

Đường cứu viện ngay lập tức.

Bởi vậy, chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, song phương đã bàn bạc xong

xuôi.

Tiền bình an là vẫn thu tiếp, nhưng 24.000 lượng bạc mà đám thợ săn Tây Sơn

giao nộp một tháng, sẽ được sử dụng trên người bọn họ.

Tây Sơn Đường sẽ chiêu mộ thêm bốn trăm bang chúng từ thợ săn Tây Sơn,

thành lập bốn cái phân đàn, dùng để bảo vệ hai mươi bảy thôn trang ở trong Tây

Sơn.

24.000 lượng bạc này, khẳng định là không đủ xài, nên Tây Sơn Đường còn bỏ

một vạn lượng trong công quỹ ra để trợ giúp.

Các thôn trang cũng hứa hẹn sẽ hoàn thiện tường thôn và cửa thôn, thành lập

đội tuần tra núi, dựng Phong hỏa đài.

Đảm bảo có thể lan truyền tin tức, cũng có lực lượng tự vệ nhất định. Ít nhất

cũng có thể chống đỡ đám tặc phỉ và yêu vật trong núi, chống đỡ đến khi viện

quân của Tây Sơn Đường đến.

Tây Sơn Đường còn có thể bao tiêu tất cả sản vật núi rừng của thợ săn, dược

liệu, da lông, xương thú . . . vân vân, tất cả đều có có giá cả vừa phải.

Tuy nhiên, nếu như sau này có tình huống khẩn cấp, thì tất cả hai mươi bảy thôn

trang trên Tây Sơn, phải nghe theo hiệu lệnh của Tây Sơn Đường mà xuất

chiến, không thể từ chối, cũng không thể làm trái.

Đương nhiên, Tây Sơn Đường cũng sẽ căn cứ theo tình hình, sẽ ban thưởng chia

tiền hoa hồng cho thợ săn Tây Sơn, ngoài ra còn trợ cấp tiền đốt chôn vân vân,

tất cả đều ngang ngửa với bang chúng Tây Sơn Đường.

Mấy người Lý Thần Sơn, Lục Loạn Ly đều chạy đến ngồi nghe, tất cả đều cảm

thấy điều kiện này quá rộng rãi, để cho đám thợ săn này hưởng lợi.

Sở Hi Thanh lại rất hài lòng.

Nếu như tốn thời gian thêm một chút, thì có thể bức ép đám thủ lĩnh thợ săn này

đáp ứng nhiều điều khoản hà khắc.

Nhưng đại đa số đám thợ săn Tây Sơn này đều là hán tử nghèo, có thể kiếm

được bao nhiêu tiền ở trên người bọn họ chứ?

Thứ Sở Hi Thanh coi trọng nhất, chính là võ lực của đám thợ săn này.

Nhân khẩu của hai mươi bảy tòa thôn trang này còn nhiều hơn những gì người

ngoài nghĩ, bọn họ có đến 7500 tên thợ săn, 7500 thanh cung lớn mười thạch.

Cho mỗi người bọn họ một mũi tên, là có thể giết sạch tất cả quận quân Tây

Sơn tại trong đường núi rồi.

Hơn nữa, năng lực cá nhân của bọn họ cũng rất không tầm thường, đã tiếp cận

trình độ biên quân, sức chiến đấu cũng lớn hơn đám c* li và thuyền công trên

bến tàu nhiều lắm.

Sở Hi Thanh tự nhỉ, nếu như hắn nắm giữ cỗ lực lượng này, sau này quan phủ

cũng phải kiêng kị ba phần.

Giống như là quận nha ném chuột sợ vỡ đồ với Thiết Kỳ Bang vậy.

Sở Hi Thanh muốn đám thợ săn Tây Sơn này cam tâm tình nguyện bán mạng

cho mình, thì không thể quá keo kiệt được.

Hắn vừa phải thi ân thi nghĩa, đồng thời còn phải cam lòng bỏ tiền.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 516: Thần Tú Thập Kiệt Đao (4)


Sở Hi Thanh cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của Lưu Định Đường.

Trước kia, khi bọn họ vây giết Lưu Định Đường, thì cung tên của đám thợ săn

Tây Sơn này chỉ mềm nhũn vô lực, cũng không có bất cứ độ chính xác gì đáng

nói.

Những thợ săn này đều rõ ràng, bọn họ không thể nào chống cự mệnh lệnh của

Lưu Định Đường, nhưng vẫn có thể qua loa lười biếng, mười phần sức lực thì

chỉ dùng một phần.

Còn cả Tây Sơn nữa, trong Tây Sơn có rất nhiều vật liệu gỗ và các sản vật núi

rừng, nhưng nếu không thể vận chuyển ra, thì sẽ không thể phát huy ưu thế của

kênh đào, vì thế hắn không thể không bình định đám tặc phỉ trong Tây Sơn

được.

Mà một khi Tây Sơn bị bình định, số lượng thợ săn và người hái thuốc trong

Tây Sơn nhất định sẽ tăng lên trên diện rộng, cũng có thể tăng cường lực lượng

của Tây Sơn Đường.

Đây thật ra là một mũi tên trúng mấy con chim.

Đáng tiếc là tất cả mọi người ở trong đường khẩu, bao quát cả Lục Loạn Ly đều

là mấy tên đầu toàn đao kiếm và cơ bắp, không hiểu suy nghĩ của hắn.

Đám thủ lĩnh thợ săn kia cũng không hiểu được hùng tài đại lược của Sở đại

đường chủ nhà ta.

Nhưng mà bọn họ rất hài lòng, những điều kiện của Tây Sơn Đường rộng rãi

hơn so với những gì bọn họ tưởng tượng nhiều lắm.

Mọi người đều đồn rằng, vị đường chủ Tây Sơn Đường này là người nhân nghĩa

phúc hậu, rộng rãi hào phóng, thật sự là không giả chút nào.

Có vài người trong số họ còn hối hận không thôi, sau khi ra ngoài thì đấm ngực

dậm chân, oán thán không ngớt.

Nếu biết Sở đại đường chủ nghĩa khí như vậy, thì bọn họ đã đi theo từ lâu rồi,

làm sao còn bị đám tặc phỉ kia cướp bóc?

Thẩm gia kia thật sự là hại người quá nặng! Những năm này không chỉ nghiền

ép và bóc lột bọn họ, lần này còn nói dối lừa gạt bọn họ, làm cho bọn họ hiểu

lầm người tốt.

Sở Hi Thanh vốn muốn tổ chức tiệc rượu, mời đám thủ lĩnh thợ săn này ăn bữa

cơm.

Nhưng tâm trí của đám người này đã không còn ở nơi đây, tất cả chỉ hận không

thể bay về thôn, báo tin tức tốt này cho thôn dân biết.

Sở Hi Thanh cũng đang nóng lòng vì chuyện của Tả Thanh Vân, cho nên cũng

không giữ bọn họ lại nữa.

Mà ngày khi hắn đưa tiễn đám thủ lĩnh thợ săn này ra khỏi cửa, chỉ thấy một

ông lão tóc trắng, thân thể cường tráng, tuổi chừng năm mươi đang đứng ở cửa

lớn chứ không rời đi.

Sau lưng người này còn có hai người, một người là thanh niên trẻ tuổi tầm mười

bảy tuổi, một người là một cô bé xinh đẹp tầm hơn hai mươi một chút.

Cô gái kia có dáng người cao gầy, màu da hơi đen do quanh năm phơi nắng,

nhưng lại bóng loáng và sáng loáng như ngọc thạch.

Ngũ quan của nàng thanh lãnh, mày kiếm mắt sao, lộ ra vài phần ý vị sắc bén.

Trên cổ có xăm một bức chiến đồ Đại Nhật Kim Ô, kéo dài từ xương quai xanh

xuống dưới cằm.

Sở Hi Thanh nhìn ba người này một chút, hắn nhận ra ông lão kia, là trưởng

thôn Kế gia thôn, hình như tên là Kế Sơn thì phải?

Vừa rồi, người này là kẻ đầu tiên nói ra câu ‘nghe theo Tây Sơn Đường như

thiên lôi chỉ đâu đánh đó’.

Lúc này, trên mặt Sở Hi Thanh nổi lên ý cười, ôm quyền hỏi dò với vẻ nghi

ngờ: “Kế thôn trưởng, chẳng lẽ ngài còn muốn nói chuyện gì với ta sao?”

Hắn thấy rên mặt đối phương không có vẻ khó xử, chứng tỏ người này ở lại

cũng không phải là cầu xin hắn hỗ trợ gì cả.

“Đúng là có một chuyện, muốn xin đường chủ cho phép.”

Kế thôn trưởng quay người, giới thiệu hai người sau lưng với Sở Hi Thanh:

“Đôi tỷ đệ này là con cái của một vị bà con xa của ta. Một người tên là Kế Tiễn

Tiễn, tu vị thất phẩm thượng, đao cung song tuyệt. Một người là Kế Nguyên, tu

vị bát phẩm hạ. Hai người bọn họ muốn gia nhập Tây Sơn Đường, muốn hiệu

lực cho đường chủ, nên nhờ ta dẫn tiến.”

“Bọn họ đều là thợ săn có thiên phú xuất chúng nhất của Kế gia thôn ta, tuổi

còn nhỏ mà đã có tu vị không tầm thường, nếu như tiếp tục ngốc trong núi thì sẽ

làm lỡ tiền đồ. Đáng tiếc là tính cách của hai tỷ đệ bọn họ kiêu ngạo, không lọt

mắt đám giang hồ cường hào trong quận Tú Thủy, nói muốn tìm một minh chủ,

cho nên tiền đồ bị trì hoãn đến tận bây giờ. Chỉ có Sở đường chủ nhân nghĩa vô

song, mới có thể để cho bọn họ kính phục, vui lòng phục tùng.”

“Ồ?”

Ánh mắt Sở Hi Thanh co lại, nhìn hai người này một chút.

Nam tử tên Kế Nguyên kia, xác thực là có thiên phú không tệ, đã sắp đến

ngưỡng cửa thăng cấp.

Trong thợ săn Tây Sơn có lưu truyền một bộ Vân Hải Thần Cung quyết, có

người nói là công pháp do Cung Thần – Thiên Nghệ truyền xuống.

Tuy nhiên, công pháp truyền thừa của bọn họ không hoàn chỉnh, nhiều nhất

cũng chỉ có thẻ tu luyện đến ngũ phẩm.

Thiên phú huyết mạch cũng có vẻ rất không tầm thường, chỉ là không biết

người này đã tiếp xúc với Huyết Nguyên Đồ Trụ hay chưa?

Với điều kiện của những thợ săn Tây Sơn này, chắc hẳn là chưa từng tiếp xúc

với Huyết Nguyên Đồ Trụ.

Nhưng người này có một tỷ tỷ tu vị thất phẩm thượng, nên cũng chưa chắc.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 517: Thần Tú Thập Kiệt Đao (5)


Sở Hi Thanh lại nhìn về phía cô gái tên Kế Tiễn Tiễn.

Nữ tử này khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, lại có tu vị thất phẩm thượng,

với gia cảnh của bọn họ thì đúng là không dễ dàng.

Sở Hi Thanh không nhìn thấu người này, chỉ cảm thấy đối phương cao thâm

khó dò.

Có điều, tu vị của hắn bây giờ vẫn khá thấp, chọn bừa một cao thủ lục phẩm

thất phẩm, thì hắn cũng sẽ cảm thấy cao thâm khó lường.

Hắn tò mò hỏi: “Tiễn Tiễn cô nương, không biết cô nương có thể để cho Sở mỗ

xem xạ thuật và đao pháp của ngươi không?”

Hắn phải xem trình độ của đối phương trước, rồi mới an bài chức vụ cho nàng.

Hơn nữa, không phải ai cũng có thể gánh nổi bốn chữ ‘đao cung song tuyệt’

này.

Kế Tiễn Tiễn ôm quyền, nở nụ cười, giọng nói giòn tan: “Đương nhiên là có

thể! Nhưng bắn bia bình thường thì rất vô vị! Vừa hay trên trời có một đám

Thiên yến cánh bạc, mời đường chủ xem.”

Nàng trực tiếp tháo cung săn dài ở phía sau xuống, một chớp mắt tiếp theo đã

lập tức bắn liền năm mũi tên lên bầu trời.

Sở Hi Thanh ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cảm thấy hơi hoảng sợ.

Tại khoảng cách hai ngàn trượng trên bầu trời mây, có một đám Thiên yến cánh

bạc nhỏ.

Thiên yến cánh bạc là yêu cầm có thực lực bát phẩm, chúng nó không chỉ có tốc

độ bay lượn rất nhanh, mà lực phản ứng cực mạnh và hết sức sắc bén.

Con cầm đầu kia, hai cánh chim của nó đã trộn lẫn màu vàng nhạt, chứng tỏ tu

vị đã tiếp cận thất phẩm.

Với thị lực của Sở Hi Thanh bây giờ, cũng chỉ miễn cưỡng bắt được quỹ tích

phi hành của đội yêu cầm này.

Mũi tên của Kế Tiễn Tiễn lại bay nhanh như chớp, tốc độ vượt xa đạn ở hiện

đại, hơn nữa, khi lên cao đến 1800 trượng thì lại có biến hóa, giống như tên lửa

đạn đạo tìm mục tiêu ở thời hiện đại, làm cho Thiên yến cánh bạc không thể

trốn được, bị năm mũi tên của nàng bắn rụng sáu con.

Có hai con trong đó, là một mũi tên xuyên đôi!

Sau khi Kế Tiễn Tiễn thu cung lại, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Cái cung săn thất

phẩm này là di vật của phụ thân ta, thật ra không quá quen tay. Nếu như đường

chủ cam lòng cho ta một cây cung tốt, ba bức chiến đồ, thì xạ thuật của ta sẽ

mạnh hơn nhiều.”

“Tất cả thất phẩm không vào Thanh Vân bảng, trong phạm vi ba trăm trượng thì

ta có thể dùng một mũi tên bắn chết bọn họ. Lục phẩm hạ xếp hạng dưới 80 trên

Danh Hiệp Bảng, ta cũng có thể dùng xạ thuật kiềm chế, làm cho bạn họ không

thể động đậy. Còn đao pháp thì mời đường chủ ngài chọn một đối thủ.”

Sở Hi Thanh lại được mở mang tầm mắt rồi, lòng thầm nói hôm nay thật sự là

nhặt được bảo.

Một Tây Sơn nho nhỏ, lại có một thần xạ thủ như này?

“Không cần, chỉ bằng xạ thuật của Tiễn Tiễn cô nương, thực lực của cô nương

đã có thể lọt vào ba vị trị đầu trong Tây Sơn Đường rồi.”

Sở Hi Thanh tươi cười rạng rỡ: “Sở mỗ nguyện dùng một ngàn lượng một

tháng, để mời Kế cô nương gia nhập đường. Lại cho người mượn 35.000 lượng

bạc trong công quỹ với lãi suất là một phần, để ngươi mua sắm chiến cung lục

phẩm và hai bức chiến đồ.”

“Cân nhắc đến chuyện ngươi chưa lập được công, không tiện tăng lên làm đàn

chủ, nên ta cho rằng Kế cô nương tạm thời làm thị vệ của ta. Còn vị tiểu huynh

đệ này, tạm thời làm chức hương chủ quản lý mười người trước, không biết hai

vị thấy thế nào?”

Kế Tiễn Tiễn nhướng mày, trong mắt lộ ra ý mừng: “Tỷ đệ chúng ta đều hiểu

quy cũ, đây cũng là thứ mà tại hạ mong muốn.”

Sở Hi Thanh vô cùng nhiệt tình với tỷ đệ Kế Tiễn Tiễn, còn cố tình bảo Lỗ Bình

Nguyên đi sắp xếp nơi dừng chân cho bọn họ.

Tuy nhiên, khi hắn đi vào sân sau thì sắc mặt lại hơi chìm xuống, rơi vào suy tư.

Đôi tỷ đệ Kế gia này có hơi quái lại, nhân vật xuất sắc giống như bọn họ, vì sao

lại không có thanh danh gì?

Thân phận của hai người tựa hồ không có vấn đề, tỷ đệ Kế gia trưởng thành tại

Kế gia thôn, nếu như bọn họ là nội quỷ của các thế lực khác, vậy rất khó để giấu

diếm tai mắt của Tây Sơn Đường bọn họ.

Vừa rồi, hắn cũng ám chỉ Lỗ Bình Nguyên, nghĩ biện pháp đi điều tra và thăm

dò hai tỷ đệ nhà này.

Sau đó, Sở Hi Thanh liền lắc đầu, đi vào trong phòng của mình, lấy ngân phiếu

trị giá 95.000 lượng từ trong ngăn bí mật ở dưới giường ra.

Sở Vân Vân ở phía sau chỉ lặng lẽ nhìn, nàng khoang tay trước ngực nói: “Xem

ra tình hình của Tả Thanh Vân rất không ổn?”

“Ta phải xa nhà một chuyến!” Sở Hi Thanh hít một tiếng, đồng thời giơ số ngân

phiếu trong tay lên: “Số tiền này cũng không giữ được.”

Đây vốn là khoản tiền để cho hắn và Sở Vân Vân tu hành.

Sở Vân Vân cũng không để ý lắm.

Hiện giờ, mỗi tháng bọn họ đều có thấy lấy 12.000 lượng bạc từ trong Tây Sơn

Đường. Sau khi kênh đào hoàn thành, thì thu nhập còn có thể cao hơn.

Nàng hơi gật đầu: “Đây là tình nghĩa bạn bè, nên làm! Tuy nhiên, ngươi định

làm thế nào với với chuyện trong đường?”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 518: Thần Tú Thập Kiệt Đao (6)


“Giao cho ngươi!”

Sở Hi Thanh sờ sờ sống mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thượng Quan Thần Hạo và

Thẩm gia vẫn đang lên kế hoạch phản công, không có ngươi ở đây, thì ta không

yên lòng với mảnh cơ nghiệp này.”

“Còn cả đám tặc phỉ trên Tây Sơn kia nữa, khi đám tặc phỉ này bị bức ép phải

xuống núi, chính là lúc Thẩm gia phản kích lại.”

“Tuy nhiên, những thứ này đều dễ đối phó, mấu chốt là đám nội quỷ ở trong

đường, chúng ta không cẩn thận, thì sẽ có tai họa đấy.”

“Lúc nãy, Kiếm tuần sát sứ có nói với ta, có ít nhất 19 tên nội quỷ trong Tây

Sơn Đường, quả thực là gặp quỷ!”

“Nhiều như vậy cơ à?” Sở Vân Vân cũng lấy làm kinh hãi, sau đó cũng bắt đầu

đau đầu.

Công nhận, nếu bây giờ trong đường không có một nhân vật mạnh mẽ, thì sẽ

không trấn áp được đám yêu ma quỷ quái này.

“Vậy ngươi dẫn Loạn Ly theo đi.”

Không có Lục Loạn Ly đi theo, nàng cũng không yên lòng về an toàn của Sở Hi

Thanh.

“Không cần, nàng còn đang nhìn chằm chằm vào Nghịch Thần Kỳ kìa, có thể

nàng sẽ đáp ứng, nhưng nhất định là bất đắc dĩ. Hơn nữa, ta cần phải mượn lực

lượng của nàng để bảo vệ cho đám thợ săn Tây Sơn kia.”

Sở Hi Thanh lại bật cười một tiếng: “Ta mang Kế Tiễn Tiễn kia theo là được,

cộng thêm số tiền trong tay ta, cũng đủ để mua bình an rồi.”

“Kế Tiễn Tiễn?”

Sở Vân Vân cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc nãy, nàng cũng nhìn thấy mấy mũi tên kia của Kế Tiễn Tiễn.

Nàng trầm ngâm giây lát, nói: “Nữ tử này có thực lực không tầm thường,

35.000 lượng có thể đổi cho nàng một thanh cung tốt và hai bức chiến đồ mạnh

mẽ, nhưng nữ tử này có đáng tin cậy không?”

Sở Hi Thanh bật cười nói: “Mặc kệ nàng có đáng tin cậy hay không, nhưng nhất

định có thể làm việc cho ta. Nếu như nữ tử này không có vấn đề, vậy thì dĩ

nhiên là không cần lo lắng. Như nếu như nàng cũng đến vì Nghịch Thần Kỳ,

vậy thì nàng sẽ không ngồi xem ta chết trong tay người khác.”

Mày liễu của Sở Vân Vân nhướng lên, vẻ mặt hiểu rõ.

Nếu như Sở Hi Thanh chết rồi, đám nội quỷ này biết tìm manh mối của cột cờ

Nghịch Thần Kỳ ở đâu?

. . .

Cùng lúc đó, tại góc bắc của kinh thành Đại Ninh, trong một mảnh kiến trúc

như hang động ở dưới lòng đất kinh thành.

Hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai đang ngồi đối mặt trong một căn phòng nhỏ

hẹp, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phong thư trước người bọn họ.

Phong thư này là do Sở Hi Thanh nhờ Ngô Mị Nương chuyển đến, nội dung là

hỏi han ân cần hai người họ, sau đó ‘thuận tiện’ thỉnh cầu hai người họ hỗ trợ,

giúp hắn dương danh.

Theo phong thư này, còn có tổng cộng 100 tấm ngân phiếu không ký tên trị giá

trăm lượng bạc, có thể trực tiếp đổi ra bạc từ các tiền trang trong kinh thành.

“Tiền tài động lòng người! Trước kia ta không cảm thấy câu này thế nào, nhưng

giờ thì đã hiểu rồi.”

Hồ Lai thở dài một hơi.

Sống ở kinh thành rất khó, hai người họ ở đây nửa năm, tiền tài trong tay đã rất

quẫn bách.

Khoản tiền này của Sở Hi Thanh, quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết

rơi!

Hồ Lai nhìn về đối diện: “Huynh trưởng, cầm tiền tài của người khác liền phải

làm việc cho người ta. Ta cảm thấy đao pháp và thiên phú của Sở sư đệ, hoàn

toàn có thể trúng cử Thần Tú Thập Kiệt Đao khóa này.”

Đây là một mánh lới của Thiên Cơ Quán, mỗi ba năm sẽ bình chọn mười vị

thiếu niên đao khách có thiên phú xuất chúng, tuổi tác từ mười tám trở xuống,

được xưng là Thần Tú Thập Kiệt Đao.

Thiếu niên đao khách trúng cử đều xuất thân từ Thần Châu, đất thiêng sinh anh

tài, lại thần lại tú. Bởi vậy mà được gọi là Thần Tú Thập Kiệt Đao, là hạt giống

đao đạo của tương lai.

Còn có Thần Tú Thập Kiệt Kiếm, Thần Tú Thập Kiệt Quyền . . . vân vân, có thể

nói là nhiều vô số.

Lại do Thần Tú Thập Kiệt Đao mà Thiên Cơ Quán bình chọn, đại đa số người

đều tiến vào Địa Bảng, cho nên rất đáng giá tin tưởng và có uy tín.

Mỗi khi Thiên Cơ Quán bắt đầu bình chọn, đều sẽ làm cho vô số võ tu trong

thiên hạ quan tâm.

“Vấn đề là, tiêu chuẩn thấp nhất để bình chọn Thần Tú Thập Kiệt, chính là nằm

trong mười vị trí đầu của bảng danh sách các châu.”

Hồ Khản thì lại híp mắt, trầm ngâm giây lát, nói: “Mấy tháng trước, Sở sư đệ

từng đánh bại Tư Hoàng Tuyền, mà bây giờ Tư Hoàng Tuyền đã là người xếp

thứ 99 trên Thanh Vân Tổng Bảng.”

“Thời gian trôi qua mấy tháng, thực lực của Sở sư đệ cũng phải tiến bộ rất

nhiều, đặc biệt là hắn còn tiếp xúc lần đầu với Huyết Nguyên Đồ Trụ. Đông

Châu – Thanh Vân Bảng đánh giá hắn quá thấp rồi. Nhưng dù là như vậy, hắn

muốn đi vào Thần Tú Thập Kiệt Đao thì vẫn là quá miễn cưỡng, có điều. . .”

Ánh mắt Hồ Khản lóe lên: “Đi, chúng ta đi tìm phường chủ đi.”

Hắn tiến lên trước, đi vào nơi sâu xa ở bên trong.

Tuy rằng trong Thiên Cơ Các có một chữ ‘Các’, nhưng bởi vì bị triều đình đả

kích, cho nên không thể không ẩn núp ở một mảnh hang động bên dưới lòng đất

của kinh thành.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 519: Thần Tú Thập Kiệt Đao (7)


Thiên Cơ Các có tổng cộng năm phương đông tây nam bắc và trung, phân chia

quản lý ba mươi sáu châu.

Hai người Hồ Khản và Hồ Lai nhậm chức ở Đông phường.

Phường chủ của bọn họ là một người hơn ba mươi tuổi, tướng mạo gầy gò, khí

chất văn nhã.

Sau khi người này nghe thấy ý đồ của hai người bọn họ, liền đi đến giá sách bên

cạnh, bắt đầu tìm kiếm tất cả tư liệu có liên quan đến Sở Hi Thanh.

“Xếp Sở Hi Thanh vào trong Thần Tú Thập Kiệt Đao? Các ngươi nghĩ thế nào

vậy?”

“Người này xếp hạng 29 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng, tuổi đã gần mười

sáu, tu vị mới bát phẩm thượng.”

“A. . . đúng là hắn từng đánh bại Tư Hoàng Tuyền, nhưng mà đó là trước khi Tư

Hoàng Tuyền tìm được lá phổi. Hiện giờ, sức chiến đấu của vị Thiết Tu La này

đã vượt xa mấy tháng trước.”

“Đại nhân, đúng là Tư Hoàng Tuyền đã lấy lại được lá phổi của hắn, nhưng Sở

Hi Thanh cũng trải qua một lần ‘Nhiên huyết pháp tế’. Dựa vào tình báo của

chúng ta, thiên phú huyết mạch của người này đã được cường hóa.”

“Hơn nữa, dựa theo những trận chiến mà Sở Hi Thanh trải qua sau khi tiếp xúc

với Nhiên huyết pháp tế, đến giờ vẫn chưa có người nào có thể khiến cho hắn

dùng toàn lực! Không ai có thể biết tốc độ đao cực hạn của hắn là ở đâu!”

Sau khi Hồ Khản nói xong, liền ôm quyền, trong con ngươi hiện lên một tia kỳ

dị: “Ngoài ra! Kỳ Thần Tú Thập Kiệt Đao lần này, đã xác định được tám người,

nhưng tất cả đều đến từ Bắc vực và hai châu Hà, Lạc. Mười lăm châu phía nam

lại không có một người nào trúng cử. Phương chủ, ngài không cảm thấy chuyện

này rất không thích hợp sao?”

Phường chủ Đông phường không khỏi sững sờ, lại rơi vào trầm tư.

Thiên Cơ Võ Phổ, đương nhiên là lấy danh dự làm căn bản.

Nhưng ngoài cái này ra, bọn họ cũng phải suy tính cho lượng tiêu thụ của mỗi

kỳ.

Nếu như trong Thần Tú Thập Kiệt Đao không có một người phương nam nào,

như vậy đám võ tu phía nam sẽ càng ngày càng không có hứng thú với cuộc

bình chọn này.

Hắn không khỏi ngưng thần, nhìn tư liệu liên quan đến Sở Hi Thanh ở trong tay

một lần nữa.

Dường như cũng có thể nhỉ?

Thực lực của người này kém một chút, nhưng Sở Hi Thanh ở Đông Châu,

không có nhiều khả năng gặp mặt những người còn lại trên Thần Tú Thập Kiệt

Đao, nên không sợ lòi đuôi.

. . .

Trong đêm hôm đó, Sở Hi Thanh liền cầm khoản tiền kếch xù là 95.000 lượng

đi đến Cổ Thị tập.

Đầu tiên, hắn đi đến tiệm thuốc lớn nhất ở trong chợ là Thiên Dược phường, bỏ

16.000 lượng để mua một viên Hỗn Độn Vũ.

Đây là một mảnh lông chim của hung thú Hỗn Độn, cũng là tài liệu chính của bí

dược Dưỡng Nguyên Công tầng sáu.

Hỗn Độn, là một loại Hung thú không phân thanh trọc, không rõ âm dương,

không có thất khiếu và ngũ quan, nó có thể nuốt bất cứ kỳ gì, rồi chuyển đổi

sang trạng thái Hỗn Độn.

Có người nói chúng nó như một con chó lớn, mọc thêm một đôi cánh.

Thật ra thì không phải vậy, trong mắt những người khác nhau, Hỗn Độn lại có

những hình thái khác nhau.

Chúng nó cũng có thể biến hóa ra bất kỳ hình thái nào, có thể thích ứng với mọi

hoàn cảnh xung quanh, hoặc là để phát huy sức chiến đấu của chúng nó.

Có người nói khởi nguồn của công pháp Vô Tướng Thần Công, có một phần bắt

nguồn từ Hỗn Độn.

Mà Hỗn Độn Vũ mà Dưỡng Nguyên Công cần, nhất định phải rơi từ trên người

của Hỗn Độn tam phẩm trở lên, hơn nữa càng mới thì càng tốt.

Mảnh lông vũ mà Sở Hi Thanh mua, lại chính là nhất phẩm, giá cả 16.000

lượng.

Thật ra thì hắn bị mua đắt, nếu như mua từ con đường của Thiết Kỳ Bang, thì

còn có thể rẻ hơn hai ngàn lượng, khuyết điểm là phải chờ một thời gian ngắn.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại che mặt, nặc danh đến Vạn Tinh Các ở Cổ Thị tập.

Đây là một nhà tương tự như phòng đấu giá ở thời hiện đại, giúp người đấu giá

các loại thiên tài địa bảo, dược liệu pháp khí, rồi thu tiền hoa hồng.

Có người nói sau lưng phòng đấu giá này chính là Tinh Tú Thần Tông.

Bởi vậy, uy tín của Vạn Tinh các rất tốt, không chỉ buôn bán công bằng, mà còn

bảo vệ khách hàng rất tốt.

Toàn bộ phạm vị quận Tú Thủy này, không có người nào dám liều lĩnh đắc tội

với Tinh Tú thần tông, nên không ai dám gây sự ở Vạn Tinh Các.

Điều may mắn chính là, một ngày sau, lại có một viên Hỗn Độn vũ nhất phẩm

được bán ở đây.

Sở Hi Thanh đợi một ngày, cuối cùng dùng 15.000 lượng bạc để mua mảnh Hỗn

Độn Vũ này.

Mảnh Hỗn Độn Vũ này còn rẻ hơn cả mảnh mà hắn mua được từ Thiên Dược

phường, bởi vậy có thể thấy được đám thương gia buôn bán dược liệu này ăn

nhiều như thế nào.

Kế Tiễn Tiễn đồng hành cùng với Sở Hi Thanh, nàng cũng bỏ 19.000 lượng

bạc, mua một chiến cung lục phẩm.

Khoản bạc này là vay từ công quỹ của đường, tổng cộng vay 35.000 lượng như

Sở Hi Thanh đã hứa hẹn.

Tối hôm qua, Kế Tiễn Tiễn cũng đã vẽ thêm ba bức chiến đồ.

Trong vùng Tú Thủy này, có vô số thợ săn tu luyện Vân Hải Thần Cung quyết,

tổng cộng phải có mấy vạn người, vì vậy chiến đồ liên quan đến Vân Hải Thần

Cung quyết cũng rất thường thấy
 
Back
Top