Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 490: Một bụng ý xấu


Trong đại sảnh yên tĩnh đủ ba cái hô hấp, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mãi đến khi Lý Thần Sơn cười lạnh một tiếng, yên tĩnh mới bị phá vỡ.

“Đám thợ săn này, đơn giản chính là thấy đường chủ hiền lành có thể bắt nạt!

Khi Lưu Định Đường khống chế Tây Sơn, liều mạng bóc lột nghiền ép bọn họ,

thì bọn họ lại ngoan ngoãn như cừu non, muốn gì thì lấy. Đổi thành đường chủ,

đối xử với bọn họ hiền lành, khiến cho bọn họ muốn nhảy nhót lên rồi.”

“Lời này của Lý đàn chủ không sai.” Lỗ Bình Nguyên nghe vậy thì hơi gật đầu,

trong lời nói còn ngậm lấy vài phần trào phúng: “Trong lời nói của bọn họ, cũng

xác nhận là đường chủ ngày không nghiêm khắc và thô bạo như Lưu Định

Đường, là người có thể nói đạo lý. Đường chủ là quân tử, cho nên có thấy lấy

quy tắc để lừa dối.”

“Có điều, đám thợ săn này không muốn dựa vào chúng ta, cũng có một phần lý

do là vì Thẩm gia, Nam Lộc và Đông Lộc ở Tây Sơn vẫn nằm trong sự khống

chế của quận quân Tây Sơn, còn có Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại uy h**p.”

“Do đó bọn họ không dám không nghe theo mệnh lệnh của Thẩm gia, cũng

không muốn cuốn vào tranh đấu giữa chúng ta và Thẩm gia. Đương nhiên, căn

nguyên của vấn đề vẫn là tiền bạc, bọn họ không muốn phải nộp thuế bình an

nữa, bọn họ cho rằng có quận quân Tây Sơn che chở, đám Cửu Đao Ổ và Bạch

Vân Trại sẽ không gây sự với bọn họ nữa, nhờ đó mà có thể yên ổn sinh sống ở

Tây Sơn này, vì thế nên cần gì phải giao một khoản tiền cho đường chủ chứ?

Còn phải làm việc cho đường chủ ngài nữa.”

Lúc này, rất nhiều đàn chủ và phó đàn chủ ở trong đại sảnh, đại đa số người đều

là mặt mũi âm trầm, hiện lên vẻ giận dữ.

Lục Loạn Ly thì lại là vẻ mặt xem thường: “Thú vị, đám thợ săn này thật là tiện.

Thẩm gia cầm đao nói chuyện với bọn họ, bọn họ liền cung cung kính kính,

không dám trái lệnh, đã quên trước kia Thẩm gia nghiền ép bóc lột bọn họ thế

nào rồi à? Hơn sáu ngàn hán tử kia cũng có một thân tu vị, vì sao lại nhát gan

ngu xuẩn như vậy?”

Bên trong Tây Sơn Đường cũng có bốn vị phá đàn chủ xuất thân từ thợ săn Tây

Sơn.

Bọn họ nghe vậy, sắc mặt đều ửng đỏ, vẻ mặt hơi xấu hổ và lúng túng.

“Đây cũng là chuyện bình thường.” Sở Hi Thanh tiếp tục uống một hớp ô mai

ướp lạnh, giọng nói không mặn không nhạt: “Chỉ là bọn họ không muốn giao

nộp thuế bình an thì thôi, vì sao phải đuổi gia quyến của người trong bang

chúng ta ra ngoài?”

Bây giờ, Tây Sơn Đường có khoảng 250 người xuất thân từ thợ săn Tây Sơn,

gia quyến của bọn họ vẫn ở trên núi.

“Bọn họ cho rằng gia quyến của bang chúng của Tây Sơn Đường sẽ mang lại

rắc rối cho bọn họ.”

Con ngươi của Lỗ Bình Nguyên lóe lên một tia lệ ý: “Thật ra thì ngày hôm

trước, bọn họ không chỉ muốn xua đuổi gia quyến của người trong bagn chúng

ta. Dựa theo tin tức của ta, mấy ngày trước, quản sự của Thẩm gia đã đi vào

trong núi một chuyến.”

“Sau đó đám thủ lĩnh thợ săn kia đã bí mật thảo luận, muốn giao người nhà của

bang chúng chúng ta cho Thẩm gia. May mà trong những người này vẫn còn có

người tỉnh táo, đã phủ quyết chuyện này.”

“Đến sáng ngày hôm nay ta mới biết được chuyện này, hôm qua Tây Sơn

Đường chúng ta đại thắng, Thẩm gia bị tổn thất nặng nề, mới có người bên

trong đám thợ săn kia truyền tin tức cho ta.”

Giọng nói của hắn chưa dứt, trong đại sảnh đã là một mảnh tiếng mắng chửi

giận dữ.

“Gan chó của bọn họ thật lớn!”

“Tiên sư cha nó chứ! Cái đám tạp chủng này cho rằng Tây Sơn Đường chúng ta

dễ bắt nạt sao?”

“Một đám không có trứng chim, lại dám có ý tưởng như vậy? Đây là coi đao

của Tây Sơn Đường chúng ta không sắc à?”

“Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại có thể nắm quyền sinh sát của bọn họ, Tây Sơn

Đường chúng ta cũng không phải không thể!’

“Đường chủ! Chúng ta xuất binh đánh tan đám tạp chủng này đi, để cho bọn họ

biết thế nào là lợi hại!”

Mọi người hết sức bức xúc, tất cả đều giận không nhịn nổi.

Bốn vị phó đàn chủ xuất thân từ thợ săn Tây Sơn cũng ngây người một trận, sau

đó vẻ mặt cũng đã đỏ bừng lên vì giận dữ không thôi.

Tuy rằng bọn họ cũng xuất thân từ thợ săn, nhưng đây là lần đầu tiên họ biết

chuyện này.

Sắc mặt Lý Thần Sơn thì lại âm trầm như nước, hắn ôm quyền nói: “Đường

chủ, nếu như đám thợ săn Tây Sơn này đã không muốn mặt, không biết phân

biệt thiện ác, vậy thì xuất binh càn quét là được. Ngài cho Lý mỗ ba phân đàn,

thuộc hạ đảm bảo trong vòng năm ngày, đám thợ săn Tây Sơn này sẽ cung cung

kính kính, không dám làm càn.”

Sắc mặt Ngụy Dương cũng lạnh lùng: “Nếu đường chủ muốn bình định Tây

Sơn, Ngụy mỗ nguyện làm tiên phong.”

Cũng có rất nhiều bang chúng ở đàn chữ Dương dưới trướng hắn, đều xuất thân

từ thợ săn Tây Sơn, Ngụy Dương không thể không ra mặt cho những bang

chúng này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 491: Một bụng ý xấu (2)


Trong lòng Sở Hi Thanh cũng đang tức giận, nhưng hắn vẫn thả bát xuống bàn

trà, ngước mắt quét nhìn mọi người một chút: “Càn quét cái gì? Người trong

Tây Sơn đều là người nghèo khổ, giãy dụa mưu sinh mà thôi, bọn họ không

muốn đến thì không cần đến, không muốn giao tiền bình an thì không cần giao,

không cần phải động binh làm gì.”

Mọi người nghe vậy thì sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lẫn nhau.

Tất cả đều nghĩ thầm, việc này bỏ qua như vậy sao?

Tính tình của đường chủ không khỏi quá tốt rồi, cái này mà vẫn nhịn được?

Lục Loạn Ly cũng cau mày.

Lòng thầm nói cái tên Sở Hi Thanh này đang nghĩ cái gì vậy?

Đám thợ săn Tây Sơn không biết phân biệt tốt xấu này, khiến cho nàng cảm

thấy rất bực tức.

Lục Loạn Ly lại không phát hiện, nàng đã không tự chủ mà coi mình là một

thành viên của Tây Sơn Đường, cho nên cũng bức xúc với đám thợ săn Tây Sơn

kia.

Lỗ Bình Nguyên cũng hơi ngẩn ngơ, hắn cũng thấy khá là bất ngờ.

Sau đó, hắn liền chắp tay nói: “Nếu đường chủ không muốn động đao binh, vậy

thuộc hạ nguyện lên núi một chuyến. Trong vòng mười ngày, nhất định có thể

thuyết phục đám thợ săn kia dựa vào chúng ta.”

Hắn tự nhận tài ăn nói của mình rất tốt, có thể nói cho đám thủ lĩnh thợ săn kia

biết lợi và hại.

Mấu chốt là sáu ngàn bộ đao cung của thợ săn Tây Sơn này, cũng là một phần

lực lượng không nhỏ với Tây Sơn Đường, có thể để cho cơ nghiệp của Tây Sơn

Đường càng vững chắc hơn.

Cơ nghiệp của Tây Sơn Đường càng vững chắc, bát cơm của hắn cũng càng ổn

định.

Tuy nhiên, mọi người trong đại sảnh lại phản đối.

Tất cả đều nghĩ đây không phải là trò đùa sao?

Với tính cách của đám thợ săn Tây Sơn kia, há không phải càng đắc ý hơn? Sau

đó chỉ sợ còn được đà lấn tới, không thèm để Tây Sơn Đường bọn họ vào mắt.

Vẫn là trực tiếp giết qua, dùng đao dùng thương để cho bọn họ nghe lời là được,

vừa hả giận lại vừa hữu hiệu.

“Dưa hái xanh không ngọt.” Sở Hi Thanh cũng lắc đầu: “Nhưng mà việc này

cũng không thể bỏ qua như vậy, Tây Sơn Đường chúng ta không cho khinh

thường. Lương Thần, mấy ngày nay ngươi dẫn người đi vào núi một chuyến,

làm thịt mấy tên đề nghị giao người nhà của bang chúng chúng ta cho Thẩm gia,

đem đầu bọn họ treo ở cửa Nhất Tuyến hạp để thị chúng.”

Chu Lương Thần nhướng mày lên: “Lương Thần lĩnh mệnh!”

Chu Lương Thần kế thừa tính cách dứt khoát mạnh mẽ của phụ thân hắn.

Hắn quyết định lát nữa dẫn người vào núi, mau chóng làm xong chuyện này

luôn.

Mà mọi người ở trong đại sảnh nghe thấy lời này, rốt cuộc cũng yên tĩnh hơn

một chút.

Tuy rằng vẫn rất khó chịu, nhưng cũng không khó chịu như lúc trước nữa.

Sở Hi Thanh tiếp tục nói: “Còn cả chuyện gia quyến nữa, để bọn họ ở Tây Sơn

thì đúng là một mầm họa. Phân phó xuống, tất cả bang chúng xuất thân từ thợ

săn Tây Sơn, bảo bọn họ mau về đón người nhà ra khỏi núi, rồi thu xếp cho bọn

họ ở biệt viện của Thẩm gia bên cạnh đi. Việc này sẽ do Lỗ đàn chủ chỉ huy,

nhất định phải làm ổn thỏa, không thể để cho người nhà của bang chúng bị ủy

khuất.”

“Những bang chúng còn lại muốn đưa người nhà đến đây, đường khẩu cũng sẽ

giúp đỡ một tay. Nếu như có chuyện gì khó xử, có thể dùng tiền công quỹ để trợ

giúp, tất cả bang chúng đều được đối xử bình đẳng.”

Biệt viện Thẩm gia trong miệng hắn, nằm ở trong trấn Tây Sơn, ngay bên cạnh

Sở trạch.

Khi Lưu Định Đường xây dựng tường thành cho trấn Tây Sơn, hắn vì lấy lòng

Thẩm gia, đã thuận tiện xây một tòa biệt viện cho Thẩm gia ở trong trấn.

Hôm qua, sau khi Tây Sơn Đường tấn công tiêu diệt hai tòa trang viên của

Thẩm gia, Sở Hi Thanh cũng thuận tiện chiếm luôn cái biệt viện này của Thẩm

gia.

Tòa biệt viện này rất rộng lớn, quy mô còn hơn cả Sở trạch, có mấy trăm phòng,

chỉ cần chỉnh sửa lại một chút, thừa sức thu xếp cho 250 gia đình.

Ngoài ra, trong tay Sở Hi Thanh còn có không ít giấy tờ nhà đất, tất cả đều ở

khu vực góc viền của trấn Tây Sơn. Đây đều là nơi ở của bang chúng Hải Thanh

Bang trước kia, hiện giờ không có ai ở lại, cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Mà khi đám đàn chủ và phó đàn chủ cho rằng chuyện của thợ săn Tây Sơn sẽ

kết thúc tại đây, thì Sở Hi Thanh lại vừa cười vừa nhìn về phía đàn chủ Đơn

Xích Linh của đàn chữ Đơn: “Đơn đàn chủ, người nhà ngươi đã thu binh từ khe

núi kia chưa?”

Đơn Xích Linh vốn đang thần du thiên ngoại, nói cách khác là phát ngốc tại

chỗ.

Trưa ngày hôm nay, hắn nhận được tin phù thông báo của Sở Hi Thanh, nên đã

chạy đến tham gia nghị sự.

Hắn đường đường là một cao thủ ngũ phẩm, lại phải cong người làm một cái

đàn chủ nho nhỏ của Tây Sơn Đường, cảm giác rất mất mặt, nhưng lại không

thể không làm.

Đơn Xích Linh vốn ôm thái độ qua loa cho có, chứ không coi mình là một thành

viên của Tây Sơn Đường, cũng không để chuyện của Tây Sơn Đường vào trong

lòng, bởi vậy toàn bộ quá trình đều mất tập trung, chỉ suy nghĩ cách thoát thân

khỏi Tây Sơn Đường.

Hắn nghe thấy ba chữ ‘Đơn đàn chủ’ thì còn không kịp phản ứng, một lát sau

mới ý thức được là Sở Hi Thanh đang gọi mình.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 492: Một bụng ý xấu (3)


Lúc này, Đơn Xích Linh hoàn hồn, lên tinh phần: “Đã thu binh vào canh tư hôm

nay, đêm qua thám mã nhà chúng ta đã phát hiện binh mã của Cửu Đao Ổ và

Bạch Vân Trại đã lùi vào sâu trong Tây Sơn, trong phạm vi ba mươi dặm chung

quanh đã không có tặc nhân, hơn nữa, đám gia binh cũng vất vả không thôi, nên

thuộc hạ tự ý chủ trương thu binh về trang.”

Đây cũng là một chuyện khiến cho hắn khó chịu.

Đêm qua Sở Hi Thanh trắng trợn ăn mừng, một đám người ăn ngon uống say,

còn chia rất nhiều bạc, đám người Đơn gia lại phải canh giữ khe núi một đêm,

uống gió mát.

Đàn chữ Đơn bọn họ tốt xấu gì cũng là một thành viên của Tây Sơn Đường, cái

đãi ngộ này cũng quá khác biệt rồi.

“Không có lệnh đã thu binh, đây chính là cái gọi phụng mệnh làm việc, như

thiên lôi sai đâu đánh đó của ngươi?”

Mặt Sở Hi Thanh trầm xuống, cười lạnh một tiếng, rồi lạnh lùng nhìn Đơn Xích

Linh.

Vị cao thủ ngũ phẩm thâm tàng bất lộ này đã đỏ mặt, không biết nói gì hơn.

Ngay khi Đơn Xích Linh âm thầm xấu hổ, cân nhắc xem có trực tiếp lật mặt mà

không thèm để ý hậu quả hay không, thì sắc mặt Sở Hi Thanh hơi hòa hoãn lại:

“Niệm tình ngươi mới vào Tây Sơn Đường, không biết quy củ của đường khẩu,

nên lần này coi như xong. Tất cả mọi người trong đường chúng ta, đều cần phải

có kỷ luật nghiêm minh! Ai cũng không thể ngoại lệ.”

“Đơn đàn chủ, nếu như ngươi có lần sau, vậy đừng trách ta không nể tình! Còn

nữa, các huynh đệ trông coi khe núi đã vất vả rồi, ngươi phải cố gắng động viên

và ban thưởng, không thể để cho các huynh đệ chịu ủy khuất.”

Đơn Xích Linh chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, tức đến muốn phun máu.

Không phải là do Sở Hi Thanh răn dạy hắn như thuộc hạ, mà là một câu sau của

Sở Hi Thanh.

Cái gì gọ là ‘Cố gắng động viên và ban thưởng’? Nói dễ dàng thế, ngươi không

đưa tiền mà chỉ nói một câu như vậy?

Lẽ nào còn muốn Đơn gia hắn bỏ tiền ban thưởng?

Sở Hi Thanh lại chuyển đề tài: “Những năm gần đây, Cửu Đao Ổ và Bạch Vân

Trại cầm đầu đám tặc phỉ, nhiều lần xuống núi cướp bóc, làm hại bách tính, làm

cho dân chúng vùng Tây Sơn rơi vào cảnh lầm than, bách tính lưu vong, ruộng

đất bị bỏ hoang.”

“Nếu như Tây Sơn Đường chúng ta đã cầm tiền bình an của dân chúng, vậy thì

không thể ngồi yên không để ý. Hai nhà này cũng là kẻ địch của Tây Sơn

Đường chúng ta, tuyệt đối không thể cho phép bọn họ lớn mạnh. Đơn đàn chủ,

bắt đầu từ ngày mai, Đơn gia các ngươi thành lập đồn biên phòng ở Nhất Tuyến

hạp ở Đông Lộc Tây Sơn, Dã Lang khẩu và Bạch Vân hạp ở Nam Lộc, mỗi một

đồn biên phòng không thể ít hơn ba trăm người, nhất định phải phong tỏa tất cả

chỗ rẽ ở Tây Sơn, không thể để cho bất kỳ tên tặc phỉ nào xuôi nam, bằng

không thì ta sẽ hỏi tội ngươi.”

Đơn Xích Linh nghe vậy thì âm thầm cười gằn, lòng thầm nói dựa vào cái gì?

Ta chỉ làm một cái đàn chủ, lương bổng và tiền thưởng đều không có, ngươi lại

muốn sai bảo toàn bộ Đơn gia ta.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên từ chối như thế này, đột nhiên nghe thấy Sở Hi

Thanh mở miệng nói tiếp: “Ta cho phép nhà các ngươi thay thế Thẩm gia và

quận quân Tây Sơn, có thể thu phí qua đường ở mấy ngã rẽ đó, coi như là tiền

trợ giúp cho nhà các ngươi.”

Lúc này, Đơn Xích Linh nuốt lời muốn nói vào bụng, đuôi lông mày của hắn

hơi nhếch lên, ánh mắt kỳ dị: “Lời này của đường chủ là thật? Việc này chỉ sợ

không thích hợp, cũng không hợp với pháp độ của triều đình.”

Sở Hi Thanh cũng lười trả lời, chỉ nhìn hắn với ánh mắt chứa ý cười.

Đơn Xích Linh cũng biết câu hỏi này quá dư thừa.

Tiền bình an của Tây Sơn Đường cũng không phù hợp với pháp độ của triều

đình.

Nhưng Tây Sơn Đường vẫn cứ thu bình thường, quan phủ cũng mắt nhắm mắt

mở với chuyện này, coi như không biết.

Quận quân Tây Sơn thiết lập trạm kiểm tra ở các chỗ rẽ để thu tiền, cũng không

được quan phủ cho phép, nhưng vẫn cứ thu bình thường.

Đơn Xích Linh đè ý vui mừng xuống, vẻ mặt ngưng trọng, giọng nói kính cẩn:

“Đường chủ, xin hỏi đồn biên phòng này có quy củ gì không?”

Nam bắc Tây Sơn kéo dài sáu bảy trăm dặm, bên trong còn có ba cái huyện

thành, phía tây bắc Tây Sơn là quận Thương Ngô. Mà chỉ có mấy con đường để

đi qua mấy chỗ này mà thôi.

Bởi vậy, có rất nhiều đội buôn đi qua các con đường này, một phần ba tiêu cục

trong quận Tú Thủy này, đều làm ăn trên các con đường ở Tây Sơn.

Nếu như Đơn gia bọn họ thật sự có thể thiết lập trạm kiểm tra ở các chỗ đó, thì

nhất định có thể một ngày thu đấu vàng.

Sau khi Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang đánh bại Thẩm gia và quận quân

Tây Sơn, đúng là có tư cách làm như vậy.

Nói vậy, khách qua đường sẽ không có ý kiến gì, đơn giản chỉ là đưa tiền cho

Thẩm gia hay là cho Tây Sơn Đường mà thôi.

Còn về phần quận quân Tây Sơn, bọn họ có lá gan ra khỏi doanh trại, vậy lực

lượng của một mình Đơn gia cũng có thể phá tan bọn họ
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 493: Một bụng ý xấu (4)


Tuy nhiên, Đơn Xích Linh biết, Sở Hi Thanh nhất định sẽ không cho không

Đơn gia bọn họ.

“Tất cả phí qua đường, Đơn gia cần nộp năm phần cho đường khẩu, các ngươi

chỉ cần không để cho đám tặc phỉ trong Tây Sơn bước một bước ra ngoài núi là

được.”

Sở Hi Thanh híp mắt, hiện ra vài phần ý cười: “Ngoài ra, vì bình định nạn trộm

cướp của Tây Sơn, tất cả đội buôn đều phải mở hàng ra để lục soát. Các loại

hàng hóa khác thì ta mặc kệ, chỉ có lương thực, dầu tương, rượu giấm, đá tiêu. .

. Bắt đầu từ hôm nay, một phần cũng không được tiến vào Tây Sơn.”

Ban đầu, Đơn Xích Linh vẫn không hiểu, nhưng sau đó thần sắc của hắn hơi

động, đã đoán được vài phần nguyên nhân.

Lúc trước, khi hắn ngồi nghe thì còn tưởng rằng cái tên này thật sự là hiền lành

lương thiện, đồng tình đám thợ săn Tây Sơn kia nghèo đói khó khăn, cho nên

muốn thả cho họ một con đường. Nhưng hóa ra là vị này muốn sử dụng thủ

đoạn khác lên người đám thợ săn Tây Sơn này.

Mấy con đường giao thương bên trong Tây Sơn đều chật hẹp gồ ghề, lầy lội khó

đi, nên hầu như các đội buôn đều không kinh doanh lương thực và dầu giấm

mắm muối.

Những thứ này đều vô cùng nặng nề, muốn vận chuyển đến ba tòa huyện thành

và quận Thương Ngô ở đối diện, thì còn không thu nổi vốn.

Bởi vậy, các đội buôn đều bán các loại đá tiêu, rượu giấm, lương thực và dầu

tương cho đám thợ săn Tây Sơn có khoảng cách gần hơn, ngoài ra cũng bán cho

đám sơn tặc như Bạch Vân Trại và Cửu Đao Ổ.

Đơn Xích Linh thầm nghĩ, người này quả nhiên là xấu bụng, ác độc.

Có vẻ như nhân nghĩa thật thà hiền lành, nhưng thật ra là một bụng ý xấu.

Hành động này của Sở Hi Thanh quả thực là cắt đứt rễ của đám thợ săn Tây

Sơn và tặc phỉ kia.

Lương thực, dầu tương, rượu giấm . . . đều là những thứ thiết yếu trong sinh

hoạt hàng ngày, đá tiêu còn là vật tất yếu trong chế tác da lông, không có thứ

này, da lông sẽ bị hỏng rất nhanh.

Vị Sở đường chủ này không định động đao động binh với đám thợ săn Tây Sơn,

nhưng lại có thể ép đám thợ săn Tây Sơn kia quỳ xuống xin tha.

Hơn nữa, lý do còn rất đường hoàng, rất quang minh chính đại.

Đơn Xích Linh không dám chậm trễ chút nào, thần sắc hùng hồn: “Thuộc hạ

tuân mệnh! Nhiều nhất là chạng vạng ngày mai, ba tòa đồn biên phòng này sẽ

được xây dựng xong. Đơn mỗ dám lấy tính mạng ra đảm bảo, mặc kệ là Cửu

Đao Ổ hay Bạch Vân Trại, đều không thể bước một bước ra khỏi ba nơi này.”

Hắn chỉ hắn không thể bay về nhà luôn, mau chóng gọi đám gia tướng, tổ chức

nhân lực.

Cái đồn biên phòng này muộn một ngày, liền mất một đống tiền, đây chính là

cuộc làm ăn một ngày mấy ngàn lượng đấy.

Khoảng tầm một khắc thời gian sau, mọi người trong đại sảnh của Sở gia đã tản

đi.

Nghị sự vừa kết thúc, Chu Lương Thần liền vác thanh trọng kiếm, cầm địa chỉ

mà Lỗ Bình Nguyên cho, leo lên Tây Sơn chém người. Đơn Xích Linh thì vội

vã phóng ngựa về Đơn gia trang.

Tuy nhiên, mấy nhân vật quan trọng như Sở Vân Vân, Lưu Nhược Hi, Lý Thần

Sơn và Lỗ Bình Nguyên thì được Sở Hi Thanh giữ lại.

Vẻ mặt Ngụy Dương bội phục: “Vẫn là đường chủ cao tay, làm như vậy không

chỉ có thêm một khoản thu nhập, mà còn có thể khiến cho đám thợ săn và tặc

phỉ kia không chịu nổi.”

Chỉ cần là người hơi có đầu óc, thì đều nhận ra dụng tâm hiểm ác của Sở Hi

Thanh.

Chuyện này đúng là cao hơn trực tiếp dùng đao dùng binh nhiều, còn có thể

khiến cho người ta không có lời nào để nói.

Lục Loạn Ly cũng nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.

Lòng thầm nghĩ vì sao trước kia mình lại không phát hiện cái tên này xấu bụng

như vậy chứ?

Uổng công nàng vẫn cho rằng tên này hiền lành lương thiện, là một thiếu niên

anh tuấn đơn giản trong sáng.

“Kế hoạch của đường chủ quả thực là rất cao.” Lỗ Bình Nguyên cũng than thở

không thôi: “Nhưng chúng ta cần đề phòng đám tặc phỉ trên Tây Sơn chó cùng

rứt giậu, với lực lượng của một nhà Đơn gia, chỉ sợ không phải là đối thủ của

Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại. Còn cả đám thợ săn Tây Sơn kia nữa, chúng ta

cũng phải nghĩ thêm biện pháp khác. Nếu như chỉ phong tỏa gạo dầu muối rượu

và đá tiêu, thì không thể nào ép bọn họ đầu hàng được.”

Sở Hi Thanh thì lại âm thầm buồn cười, Đơn gia này thâm tàng bất lộ, đừng nói

là Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại, thêm cả quận quân Tây Sơn vào thì cũng

không phải là đối thủ của Đơn gia.

Nếu như đám tặc phỉ Tây Sơn thật sự dám tấn công mấy chỗ kia, vậy thì đúng là

việc vui lớn.

Tuy nhiên, vấn đề thứ hai của Lỗ Bình Nguyên, thì đúng là không sai.

Đội buôn không thể đưa lương thực tương giấm và đá tiểu vào Tây Sơn, không

có nghĩa là đám thợ săn Tây Sơn kia không có biện pháp.

Trong Tây Sơn có rất nhiều con đường chật hẹp quanh co, thật sự không chịu

nổi thì có thể mạo hiểm bị yêu tộc tập kích, mạnh mẽ xuyên qua rừng núi, mang

lương thực, dầu muối và đá tiêu vào núi. Bởi vậy, phong tỏa chỉ làm cho sinh

hoạt của bọn họ khó khăn hơn, chứ không thể nào ép bọn họ vào chỗ chết.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 494: Một bụng ý xấu (5)


Sở Hi Thanh thì lại như đã dự liệu từ trước, hắn cười hỏi dò: “Lỗ đàn chủ, bây

giờ ta muốn biết Độc Tí Đao – Lý Thương đang ở nơi nào? Có thể thăm dò

hành tung của hắn trong vòng ba ngày hay không?”

Nếu như Lỗ Bình Nguyên không làm nổi, thì hắn chỉ có thể dùng giá cao để

mời Ngô Mị Nương.

Lỗ Bình Nguyên không hiểu lắm, nhưng vẫn đáp lại ngay: “Việc này không cần

tìm hiểu, người này đang ở ngay trong Thương Long cư ở trong Cổ Thị tập. Đó

là tửu lâu của Độc Tí Đao – Lý Thương, ngày nào Lý Thương cũng ngồi trên

tầng cao nhất của Thương Long cư để giám sát các việc kinh doanh của hắn

trong Cổ Thị tập.”

“Địa thế nơi đó hơi cao, tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn từ trên cao xuống hơn một

nửa Cổ Thị tập, đó cũng là nơi mà Độc Tí Đao – Lý Thương thích nhất.”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, sau đó cầm Tốn Phong Chấn Lôi Đao lên, rồi

đi ra ngoài: “Đi! Mọi người đi theo ta qua sông, chúng ta đến Cổ Thị tập đòi

nợ.”

Hai người Lý Thần Sơn và Ngụy Dương liếc mắt nhìn nhau, cũng không do dự

mà cầm binh khí, đi theo sau lưng Sở Hi Thanh giống như Hanh Cáp nhị tướng.

. . .

Lý Thương đang uống rượu trên tầng cao nhất của Thương Long cư.

Lông mày hắn nhíu thành một hình chữ ‘xuyên’, tinh thần uể oải, tâm sự nặng

nề mà uống một chén rồi lại một chén.

Lý Thương đang mượn rượu giải sầu.

Người để cho hắn phát sầu chính là vị thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh kia.

Hắn không ngờ tên kia lại có thể quật khởi trong vòng mấy tháng ngắn ngủi như

vậy, còn trở thành thiêu kiêu xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng, càng ngày càng

phong quang.

Cũng không ngờ người này bỗng nhiên lắc mình một cái, liền trở thành một

nhân vật có máu mặt ở quận Tú Thủy, xưng bá Tây Sơn, thực lực hùng hậu.

Càng không ngờ Thượng Quan gia và Thẩm gia liên thủ, mà vẫn không thể làm

gì Sở Hi Thanh.

Không khéo chính là, đúng lúc hắn lại có qua lại với vị đường chủ Tây Sơn

Đường này.

Trận chiến ở Tri Vị Cư, chính hắn là người bắc cầu và giật dây giữ Thượng

Quan gia và Bạch Vân Trại, thúc đẩy Bạch Vân Trại ra tay với Sở Hi Thanh.

Bởi vậy nên hôm qua, khi hắn biết tin Sở Hi Thanh đã sang bằng Văn gia bảo,

trọng thương Thẩm gia, thì Lý Thương đã tiêu tốn mấy ngàn lượng bạc, mua

một lượng lớn tình báo liên quan đến trận chiến này, cố gắng tìm hiểu mọi

chuyện trong đó.

Sau đó, Lý Thương liền bắt đầu u sầu từ đêm hôm qua đến ngày hôm nay.

Tình hình còn xấu hơn cả những gì hắn tưởng tượng.

Tây Sơn Đường bây giờ, dù là bỏ vị cao thủ ngũ phẩm đang ẩn giấu kia, thì vẫn

không phải thứ mà hắn có thể ứng phó.

Chỉ là hai người Lý Thần Sơn và Ngụy Dương cũng đủ để chống lại hắn rồi.

Hơn nữa, thế nhân vẫn luôn quan tâm rất nhiều đến cao thủ ẩn giấu ở trong Tây

Sơn Đường, nhưng lại quên mất thực lực mạnh mẽ của Sở Hi Thanh.

Hắn còn lấy Nhai Tí đao ý để trấn áp toàn bộ Văn gia bảo.

Khi đó, tất cả võ tu cửu phẩm ở trong bảo đều không thể hành động bình

thường, cũng không thể sử dụng cung nỏ. Võ tu bát phẩm cũng bị đao ý của hắn

áp chế, khiến cho thực lực không bằng sáu phần lúc bình thường.

Nhờ vậy, Tây Sơn Đường mới thuận buồm xuôi gió, lấy số thương vong cực kỳ

nhỏ để bắt được Văn gia bảo.

Sau đó, quá trình Sở Hi Thanh gạt bỏ ba trăm tên kỵ binh của quận quân Tây

Sơn lại càng làm cho người ta kinh ngạc.

Đó là tinh nhuệ của quận quân Tây Sơn, toàn bộ đều là cửu phẩm, hơn nữa còn

tu luyện bí pháp Hoàng Đạo, khí huyết thông suốt, thần niệm giao liên. Nhưng

mà vẫn bị đao ý của Sở Hi Thanh trấn áp, toàn bộ đều tan vỡ.

Lý Thương có thể xác định trăm phần trăm là Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh đã

mạnh hơn.

Sức chiến đấu của người này càng ngày càng mạnh, mỗi một ngày đều đang

mạnh lên. Có lẽ chỉ nửa năm nữa, thì hắn có thể vào thất phẩm rồi.

Lý Thương vô cùng đau đầu, nếu hắn biết như vậy, thì dù Thượng Quan Long

Tiển có ép buộc thế nào, hắn cũng sẽ tránh xa Sở Hi Thanh này.

Dù sao ân oán của bọn họ cũng chỉ là Sở Hi Thanh chém hai tên lôi thủ trên võ

đài, để hắn thua vài trận võ đài, chứ không phải là ân oán không chết không

thôi.

Lý Thương bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào chuyện Sở Hi Thanh không biết

chuyện ngày hôm đó, hy vọng mình đã làm rất bí mật.

Ngay khi Lý Thương rót chén Thiêu Đao Tử vào trong miệng, cảm nhận loại

cảm giác cay độc đang đốt cháy cổ họng, thì hắn bỗng nhiên có cảm giác như bị

người bổ một đao vào não, tựa như có một con thần thú Nhai Tí đột nhiên nhảy

vào trong đầu óc của hắn, làm cho trong đó đang dời sông lấp biển.

“Nhai Tí đao ý?”

Con ngươi của Độc Tí Đao – Lý Thương co rút lại, bản năng sinh ra tia sợ hãi.

Tên kia. . . tìm đến cửa nhanh như vậy sao?

Lý Thương vô thức lao về phía cửa sổ ở góc tây.

Bên đó là sông, hắn lại tu công pháp hệ thủy, chỉ cần hắn nhảy vào sông, Sở Hi

Thanh liền không thể làm gì được hắn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 495: Một bụng ý xấu (6)


Nhưng một đại hán đeo mặt nạ bằng đồng xanh đã đứng chờ Lý Thương ở phía

này.

Người này nhảy lên trời, thanh trường thương trong tay đột nhiên nện xuống,

khóa tất cả đường đi của Lý Thương.

Độc Tí Đao – Lý Thương nhận ra người đeo mặt nạ này, chính là đàn chủ Ngụy

Dương của đàn chữ Dương Tây Sơn Đường.

Trận chiến trong Văn gia bảo ngày hôm qua, người này lấy sức một mình, áp

chê bảy vị võ tu thất phẩm, rồi tiêu diệt từng người một.

Sức chiến đấu mà người này vừa thể hiện, thì lại còn mạnh hơn hôm qua.

Khi một thương kia nện đến, tựa như một con cự lang ngửa mặt lên trời mà thét

dài, ý đồ muốn thôn thiên! Phải nuốt chửng Lý Thương mới thôi.

Đây rõ ràng là Cực chiêu – Phệ Nhật của Thần Sách Đô ở phương bắc, thức cực

chiêu này do Bá Võ Vương sáng tạo, phối hợp với chiến đồ Dạ Lang Thôn Nhật

độc nhất vô nhị của Thần Sách Đo, có thể phát huy sức chiến đấu vượt qua bản

thân một cấp.

Độc Tí Đao – Lý Thương ngơ ngác, trường đao của hắn chắn ở phía trước, đồng

thời bóng người đột nhiên lùi về phía sau với một góc độ khó tin, tốc độ cực

nhanh.

Theo một tiếng ‘cheng’ vang lên, cánh tay phải và trường đao của Lý Thương

đã bị trường thương của đối phương đánh tan, thế thương kia vẫn còn chưa hết

lực, liền cắt một vết thương dài ba tấc trên mặt Lý Thương.

Lúc này, hắn muốn lắc mình đi về phía tây, nhưng bên này cũng có một luồng

kiếm ý đang khóa chặt hắn.

Đó là Lý Thần Sơn, lúc này hắn đang đứng ở trên lan can cửa sổ phía đông, sẵn

sàng nghênh đón địch. Đồng thời quát to một tiếng, rung động mấy dặm: “Tây

Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang làm việc, người không liên quan cút cho ta.”

Phía bắc thì là hai thiếu nữ, một người trong đó mặc quần lụa mỏng có thêu hoa

hồng, dung mạo rất xinh đẹp.

Chính là Lục Loạn Ly.

Tuy rằng nữ tử này chỉ có tu vị bát phẩm hạ, nhưng không biết vì sao mà Lý

Thương có cảm giác nữ tử này còn nguy hiểm hơn cả hai tên kia.

Một người khác thì có dung mạo thanh tú, ăn mặc áo xanh mộc mạc, tay cầm

song đao, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Sự chú ý của hắn lại bị hấp dẫn bởi bóng dáng của thiếu niên từ phía nam.

Người này dáng người cao lớn, ngũ quan anh tuấn tuấn dật, có một đôi mắt

phượng hẹp dài khiến người ta khó quên, đáy mắt còn bao hàm vài phần ý cười.

Da thịt của hắn trắng nõn đến gần như trong suốt, không có chút màu máu nào,

dáng vẻ ốm yếu như gió thổi là ngã.

Độc Tí Đao – Lý Thương nhìn thấy người này, trái tim không chịu nổi mà bắt

đầu run sợ: “Sở Hi Thanh!”

Hắn thở dài một hơi, ánh mắt ngưng trọng lạnh lùng: “Xin hỏi Sở đường chủ,

Lý mỗ đã đắc tội với ngươi ở nơi nào? Mà lại không để ý đến quy củ giang hồ,

vây giết Lý mỗ ở trước mặt mọi người?”

Trong lòng Lý Thương lại rất lo lắng, bên trong Thương Long cư này còn có rất

nhiều hộ vệ của hắn, còn có một võ tu lục phẩm mà hắn dùng lương cao mời về,

nhưng vì sao không có động tĩnh gì?

Một chớp mắt tiếp theo, sắc mặt hắn đã chuyển qua màu trắng bệch.

Hắn cảm ứng được một đạo khí cơ từ bên trong nhảy ra, sau đó bỏ chạy về

phương xa.

Tên kia cầm nhiều tiền bạc và đan dược của hắn như vậy, giờ lại lâm trận bỏ

chạy. . .

Không chỉ người này, mà còn có mấy võ tu thất phẩm cũng chạy, tất cả đều

chạy tán loạn ra bốn phương tám hướng.

Sở Hi Thanh thấy thế thì mở miệng cười một tiếng: “Cũng khó trách người khác

muốn trốn, các hạ còn làm ra chuyện như ném thi thể của lôi thủ cho chó ăn, trừ

khi là kẻ không có não, bằng không thì sẽ không ai bán mạng cho các hạ đâu.”

Sau đó, ánh mắt hắn co lại, hiện ra vài phần kỳ dị: “Thật ra thì ta cũng muốn

biết, ngươi đã đắc tội với ta ở đâu, vì sao lại chột dạ như vậy? Vừa nhìn thấy ta

đã muốn bỏ trốn rồi?”

Sắc mặt Lý Thương trắng bệch như tờ giấy, lại giả vờ bình tĩnh: “Chuyện cười!

Ngươi dùng đao ý chém nguyên thần của ta, rõ ràng là không có ý tốt. Nếu như

ta không trốn, vậy ở lại chờ chết sao?”

Sở Hi Thanh lại không tin, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thương một lát, sau đó

thu hồi lòng tò mò.

“Quên đi, mặc kệ ngươi đắc tội ta ở nơi nào cũng vậy, động thủ!”

Mặc kệ là chuyện gì thì cũng không quan trọng. Chỉ vì người này chắc chắn

phải chết!

Không cần thiết phải để ý đến một kẻ đã chết!

Trong khoảnh khắc này, kiếm của Lý Thần Sơn, thương của Ngụy Dương, song

đao của Lưu Nhược Hi, đồng loạt đánh về phía Lý Thương.

Lục Loạn Ly không có ra tay, nàng chỉ dùng một luồng đao ý như ảo mộng của

mình để che đậy cảm ứng của Lý Thương.

Lý Thương cố gắng đón đỡ né tránh.

Mà ngay hai mươi cái hô hấp sau, bóng người của Lý Thương đã bị ba người

kia ép đến trước người Sở Hi Thanh.

Sặc!

Đây là tiếng trường đao của Sở Hi Thanh ra khỏi vỏ.

Hắn dùng thanh Thiền Dực đao ma văn dự bị, thân đao nhẹ nhàng, tốc độ đao

lại nhanh đến kinh người.

Nó hóa thành một luồng ánh sáng trắng, chặt đứt cổ của Lý Thương.

Đầu của Lý Thương bay lên trời, lại bị Sở Hi Thanh tiện tay chém vào trong

Thương Long cư.

Sau đó, hắn đi đến bên lan can, lạnh lùng nhìn đám người đang xem náo nhiệt ở

bên dưới.

“Đây chính là kết cục khi phi tàng cho tặc phỉ! Từ hôm nay trở đi, bất cứ người

nào dám cấu kết và phi tang cho đám tặc phỉ của Bạch Vân Trại và Cửu Đao Ổ

ở Tây Sơn, thì Sở mỗ sẽ diệt toàn tộc hắn!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 496: Luận Võ Thần Cơ tháng ha


Ngày 15 tháng 2, là ngày phát hành của Luận Võ Thần Cơ.

Khi Luận Võ Lâu ở khắp nơi mới mở cửa bán, thì một quyển Luận Võ Thần Cơ

và Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí mới đã đưa đến thư phòng trong đại

trạch của Thẩm gia, đưa đến tay quận úy Thẩm Chu.

“Hạng 29 Đông Châu – Thanh Vân Bảng?”

Thẩm Chu híp mắt, lòng thầm nói cái xếp hạng này thật đúng là. . .

Sở Hi Thanh hiện giờ là bát phẩm thượng, đao pháp, đao ý và thiên phú huyết

mạch mà hắn thể hiện ra đều vô cùng đáng sợ.

Hai tháng gần đây, người này đã gây bao nhiêu sóng gió trong quận Tú Thủy,

trước còn liên thủ với Thiết Ngưu – Giả Đại Lực, đánh tan toàn bộ quận quân

Tây Sơn, chấn động Đông Châu.

Thật ra thì người này vẫn có thể xếp hạng cao hơn một chút.

Thẩm Chu cho rằng, thực lực của Sở Hi Thanh đủ để tiến vào Thanh Vân Tổng

Bảng.

Điều kiện để tiến vào Thanh Vân Bảng là mười tám tuổi trở xuống, không hạn

cấp bậc.

Quy tắc này là nhìn tuổi tác và thời gian tu hành, để quyết định thiên tư tu hành

của một người, tiếp đó là thiên phú, sức chiến đấu, thành tích và tu vị. . . vân

vân.

Bởi vậy, trên Thanh Vân Bảng của các châu, tu vị bát phẩm leo lên mười vị trí

đầu là chỗ nào cũng có.

Tư Hoàng Tuyền từng bại dưới tay Sở Hi Thanh, cũng đã xếp thứ 20 trên Lạc

Châu - Thanh Vân Bảng, nhờ vậy mà cũng bước lên Thanh Vân Tổng Bảng.

Nhưng mà tuổi tác của bọn họ, đại đa số người đều chưa mười bốn tuổi là cái

gọi ‘Siêu thiên kiêu’, tất cả đều có hy vọng tiến vào địa bảng trong vòng hai

mươi năm.

Sở Hi Thanh vẫn chịu thiệt ở phương diện tuổi tác, tất cả chiến tích của hắn đều

phát sinh ở địa phương, thanh danh cũng không ra khỏi châu quận, nên không

được Luận Võ Tổng Lâu tán thành.

Sau đó, quận úy Thẩm Chu lại lật quyển sách, tìm thấy bài văn chương mà Luận

Võ Thần Cơ mời Sở Hi Thanh viết: Truy Phong đao pháp nhập môn.

Nhìn đọc trang đầu tiên, sau đó liền mở miệng cười một tiếng.

Truy Phong đao pháp của người này, quả nhiên là ở tầng thứ sáu. Trình độ đao

pháp nông cạn như vậy, thế mà cũng có tự tin viết văn chương trên Luận Võ

Thần Cơ – Đông Châu Chí, quả thực là làm trò cười cho người trong nghề.

Tuy nhiên. . . trình độ của Sở Hi Thanh bây giờ cũng đã rất tốt. . .

Thẩm Chu không có quá nhiều hứng thú, nhưng hắn vẫn cố gắng xem tiếp.

Mà chỉ một lát sau, sắc mặt của Thẩm Chu từ từ phát sinh biến hóa.

Sau khi xem xong bài ‘Truy Phong đao pháp nhập môn’ này, Thẩm Chu liền thả

sách xuống, suy tư nhìn về phía Long Hành ở đối diện: “Ngươi cảm thấy thế

nào?”

Thời gian gần đây, người này và Thượng Quan Thần Hạo đã đứng cùng thuyền

với hắn, nên thường xuyên ra vào phủ đệ của hắn.

Thẩm Chu rất bất mãn với chuyện hai nhà Thượng Quan gia và Long gia vẫn

tích trữ quá nhiều thực lực.

Tuy nhiên, tình cảnh bây giờ đã quá ác liệt, hắn không thể không nhẫn nhịn.

Ba nhà nhất định phải liên lạc nhiều hơn, bắt tay nhiều hơn, mới có thể chống

lại Thiết Kỳ Bang.

“Nói như thế nào đây?” Long hành cau mày nói: “Lời nói của hắn rõ ràng ngắn

gọn, đâu ra đó, dễ hiểu dễ học. Bài văn chương này rất bình dị gần gũi, không

có những câu từ khó hiểu hay hàm nghĩa cao xa tối nghĩa. Mà lại rất chu đáo,

không, là quá toàn diện, không có bất cứ khuyết điểm nào. Quả thực. . . quả

thực là . . .”

Dường như hắn không biết nên hình dung ra sao, suy ngẫm một lát mới nói:

“Hầu như tất cả đao thức đều đạt đến trạng thái lý tưởng rất của Truy Phong đao

pháp tầng sáu, quả thực là tiêu chuẩn cao nhất của Truy Phong đao pháp ở tầng

thứ này. Bài văn chương này vừa xuất hiện, nhất định sẽ được vô số võ tu cấp

thấp tu luyện Truy Phong đao pháp coi làm tiêu chuẩn!”

Thẩm Chu gật đầu, thần sắc phức tạp: “Đúng là toàn diện đến mức khiến người

ta kinh ngạc, mỗi một chiêu mỗi một thức đều đã đến cực hạn của tầng thứ này.

Bởi vậy có thể thấy được căn cơ vững chắc, nói riêng Truy Phong đao pháp thì

là có một không hai trong thiên hạ. Ngộ tính của người này vốn vô cùng đáng

sợ, lại có có năng lực và tính cách chịu mài giũa căn cơ.”

Long Hành đã không có hứng thú với chuyện này.

Sở Hi Thanh luyện Truy Phong đao pháp toàn diện đến mức nào đi nữa, có viên

mãn đến đâu đi nữa, thì tạm thời vẫn là tầng thứ sáu mà thôi.

Nghiên cứu đao pháp của Sở Hi Thanh, hoàn toàn vô nghĩa với cục diện trước

mắt của bọn họ.

“Vẫn nên nói chuyện Tây Sơn đi.” Long Hành nhấp một ngụm trà, chuyển đề

tài: “Quận úy đại nhân nghĩ thế nào về cục diện của đám thợ săn Tây Sơn bây

giờ? Ta nghe nói mấy ngày gần đây, tình hình bên kia rất không tốt? Thiết Kỳ

Bang rất được mấy vạn c* li và người kéo thuyền, thuyền công ở bến tàu quận

Tú Thủy ủng hộ, cỗ lực lượng này đã cực kỳ đáng sợ, nếu như có thêm sáu ngàn

thợ săn kia, tình hình của chúng ta sẽ càng khó khăn hơn.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 497: Luận Võ Thần Cơ tháng hai (2)


“Không thể nào tưởng tượng nổi.”

Thẩm Chu hít một tiếng.

Do đại chiến với Thiết Cuồng Nhân vài ngày trước, vết thương vẫn còn chưa

khôi phục, nên sắc mặt của hắn có hơi uể oải: “Đơn gia đã bố trí đồn biên

phòng, phong tỏa ba con đường vận chuyển hàng hóa, tất cả các loại vật tư như

lương thực, dầu ăn, tương giấm, vải vóc. . .đều không đưa được đến Cửu Đao Ổ

và Bạch Vân Trại. Thậm chí muối tư nhân của chúng ta cũng không đi qua

được.”

Long Hành hơi gật đầu, mặt ủ mày chau: “Ta cũng nghe nói đến việc này, có

người nói không chỉ ba con đường vận chuyển hàng ở trên Tây Sơn, mà hai con

đường thủy của Bạch Vân Trại và Cửu Đao Ổ ở trên sông Thần Tú cũng đã bị

chiến thuyền của Thiết Kỳ Bang phong tỏa.”

“Còn nữa, tất cả nhân vật hắc đạo từng phi tang cho tặc phỉ Tây Sơn, bao quát

cả Độc Tí Đao – Lý Thương, đều bị Sở Hi Thanh chém giết. Mấy ngày nay,

toàn bộ Cổ Thị tập đều là thần hồn nát thần tính, các hiệu buôn cũng không dám

làm ăn với đám tặc phỉ Tây Sơn nữa.”

Sắc mặt Thẩm Chu âm trầm, tiếng nói bình thản: “Đám hiệu buôn này nhìn như

bị Sở Hi Thanh ép buộc, không thể không phối hợp, nhưng thật ra là biết thời

biết thế, ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của chúng ta. Tuy nhiên mấy năm gần

đây, thế lực của Cửu Đao Ổ phát triển quá nhanh, cướp quá nhiều trên Tây Sơn,

khiến cho đám hiệu buôn rất tức giận. Tình hình của bọn họ bây giờ cũng là cực

kỳ gian nan.”

Theo hắn biết, mấy ổ tặc phỉ ở trong Tây Sơn kia đều không bán được đồ, cũng

không mua được củi gạo dầu muối.

Sở Hi Thanh chọn thời gian rất tốt, vừa mới qua năm mới, đúng vào thời kỳ

nhập hàng.

Tuy rằng Sở Hi Thanh chỉ mới phong tỏa Tây Sơn được mấy ngày ngắn ngủi,

nhưng cũng đã có chút hiệu quả rồi.

Thẩm Chu lại thở dài một hơi, nhìn về phương hướng Tây Sơn: “Không phải ta

không nghĩ biện pháp, ví dụ như điều lương thực từ quận Thương Ngô sang,

nhưng vấn đề là mấy trăm dặm đường núi rất khó đi, thành phẩm lại rất lớn,

phải gấp năm lần bên Tây Sơn.”

“Ta cũng bảo người đi theo đám thợ săn kia, vụng trộm vận chuyển lương thực

vào trong Tây Sơn. Nhưng vấn đề là Tây Sơn Đường kiểm tra rất nghiêm, bọn

họ chẳng quan tâm đến đám thợ săn Tây Sơn, nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn với

người của Thẩm gia ta, đến giờ đã có hơn hai mươi người chết rồi.”

Hắn nói đến đây thì lại nhớ đến Lỗ Bình Nguyên.

Lỗ Bình Nguyên từng làm việc dưới trướng Lưu Định Đường, nhưng khi đó hắn

không cảm thấy gì. Nhưng khi người này vừa rơi vào trong tay Sở Hi Thanh, thì

hắn lại cảm thấy người này là một nhân tài.

Khống chế toàn bộ vùng Tây Sơn không chê vào đâu được.

Long Hành cũng nhíu chặt lông mày: “Người này thực là ác độc!”

Hậu quả của việc phong tỏa đám tặc phỉ Tây Sơn là gì?

Khi bọn họ quẫn bách thì sẽ không do dự mà ra tay với đám thợ săn Tây Sơn

kia, nghiền ép tiền tài của thợ săn Tây Sơn, cướp đoạt lương thực của thợ săn

Tây Sơn.

Sở Hi Thanh không chỉ ép cho đám thợ săn Tây Sơn phải quỳ xuống xin tha,

chủ động giao nộp thuế bình an, mà còn muốn thu phục bọn họ!

Đám thợ săn Tây Sơn kia thì sẽ không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy

đám tặc phỉ Tây Sơn kia càng ngày càng ác liệt với bọn họ.

Nếu như không có Tây Sơn Đường che chở, thì đám tặc phỉ này muốn gì cứ lấy,

thậm chí còn ép cho bọn họ phải cửa nát nhà tan.

Bọn họ chỉ có thể cầu xin Sở Hi Thanh ra tay cứu viện, cầu xin đối phương thu

thuế ‘máu’ của mình.

Trừ phi Thẩm gia có thể khống chế đám tặc phỉ Tây Sơn kia, không cho bọn họ

đi cướp đoạt vật tư và lương thực của thợ săn Tây Sơn.

Vấn đề là đám cướp này có kỷ luật nghiêm minh, không tai họa địa phương, thì

đã không gọi là sơn tặc, tặc phỉ rồi.

Có điều, hôm nay Long Hành đến đây, cũng chính là vì giải quyết vấn đề này.

“Không ngại ra tay từ Đơn gia.” Long Hành hơi suy tư, trong mắt lộ ra vẻ bối

rối: “Bọn họ thật to gan! Dám tiếp nhận tài nguyên của quận úy đại nhân, lập

trạm kiểm tra ở Tây Sơn. Đơn Xích Linh không sợ tương lai Thiết Kỳ Bang

thua, thì sẽ bị quận úy đại nhân tính sổ sao?”

Nếu như Đơn Xích Linh biết điều một chút, thì sẽ không phong tỏa chặt chẽ đến

mức này, ít ra cũng phải để cho bọn họ một con đường.

Thẩm Chu lại cười lạnh, cầm chén trà trong tay lên thưởng thức: “Ngươi đã tính

sai rồi, trong đêm hôm qua, Đơn Xích Linh đã đưa ba vạn lượng bạc cho quận

trưởng đại nhân rồi.”

Dù Thiết Kỳ Bang thua thì có làm sao?

Đơn gia là bất đắc dĩ nên mới đầu hàng Tây Sơn Đường, bọn họ có quận trưởng

đại nhân che chở, cần quan tâm cái nhìn của Thẩm Chu hắn sao?

Người ta nhìn rất rõ ràng, vào thời điểm này, Thẩm Chu hắn còn có tiền để

chiếm cái chức quận úy quận Tú Thủy hay không còn chưa biết, dựa vào cái gì

mà Đơn gia không được làm ăn cái này?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 498: Luận Võ Thần Cơ tháng hai (3)


Long Hành hơi ngẩn ngơ, sau đó tâm tình trở nên hết sức phức tạp.

Hắn vừa bất đắc dĩ vì quận trưởng đại nhân tham tài, lại bội phục kẻ dối trá Đơn

Xích Linh này.

Sau đó, Long Hành thu liễm tâm tình, ánh mắt hiện lên một tia lăng lệ: “Mềm

dẻo không được thì mạnh bạo thôi. Đơn Xích Linh dùng sức một nhà để phong

tỏa ba cái lối đi, có thể nói là không tự lượng sức mình. Không ngại để mấy nhà

tặc phỉ trên Tây Sơn liên thủ, mạnh mẽ đột phá một con đường, cho Đơn gia

một bài học.”

Thẩm Chu nghe vậy thì khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng.

Lòng thầm nói việc này mà còn cần Long Hành ngươi nói?

Hắn khẽ lắc đầu: “Ta đã lên kế hoạch cho việc này rồi, nhưng mà phải chờ thời

cơ thích hợp.”

Thời cơ nào mới là thích hợp nhất?

Đương nhiên là khi Sở Hi Thanh không thể cứu viện kịp thời rồi.

Bằng không thì người này có thể dùng Nhai Tí đao ý để trấn áp một còn đường

núi chật hẹp, có thể nói là ‘một người chắn quan, vạn người không thể qua’.

Dù mấy ổ tặc phỉ trên Tây Sơn có nhiều người hơn nữa thì cũng không đủ dùng.

. . .

Cùng thời gian đó, tại một tòa thôn trang nhỏ tên là Kế gia thôn ở Nam Lộc Tây

Sơn.

Thợ săn Kế Nguyên mười bảy tuổi, vẻ mặt tức giận và bất đắc dĩ mà nhìn mấy

tên tặc phỉ xông vào trong nhà mình.

Đám người này đều như hổ như sói, cướp đoạt tất cả vật tư ở trong phòng.

Bọn họ vác túi gạo nhà hắn đi, còn lấy thịt thú và thịt khô được treo dưới mái

hiên, cũng lấy luôn cả da thú mà hắn đã phơi nắng mấy hôm.

Bọn họ gần như là lấy hết tất cả những thứ có thể lấy được ở trong gian nhà lá

này, ngay cả dầu muối ở trong bếp cũng không tha.

Trong đó có một cây Long Huyết Thảo, là tài liệu chính của bí dược mà Kế

Nguyên phải mạo hiểm tính mạng mới có thể hái được.

Thứ này vốn là hy vọng để hắn lên cấp bát phẩm thượng.

Đám thợ săn trong núi sâu bọn họ sống rất khó khăn, đại đa số đều phải mua

muối gạo ở bên ngoài với giá cao, bị đám thương nhân bên ngoài bóc lột.

Mà thịt thú và da lông lại không bán được giá, giá cả của muối gạo và đá tiêu

thì lại gấp đôi ở bên ngoài.

Tuy nhiên, về phương diện tu hành thì bọn họ lại tiện lợi hơn bách tính ở bên

ngoài nhiều.

Mà muốn thoát khỏi cái cuộc sống khốn khó này, cũng chỉ có tu hành.

Kế Nguyên cắn chặt răng, hai tay nổi gân xanh, đang suy nghĩ xem có nên liều

mạng ngăn cản hay không?

Hắn có một thân tu vị bát phẩm hạ, đao cũng cũng ở trên người, có sức đánh

một trận.

Tuy nhiên, ba tên tên tặc phỉ áo đỏ đang cầm đao chặn trược người Kế Nguyên.

Một người trong đó cười hiền lành: “Tiểu huynh đệ không cần sốt sắng, huynh

đệ chúng ta chỉ cầu tài. Lương thực trong trại không đủ, cho nên mới đến đây

mượn một ít của các vị.”

Hắn nhìn về phía tay cầm đao của Kế Nguyên, hai mắt hơi co lại: “Tiểu huynh

đệ có tu vị không tầm thường, nhưng người phải hiểu rõ, Bạch Vân Trại chúng

ta có hơn 800 huynh đệ, san bằng cái thôn trang nhỏ này của ngươi là chuyện

rất dễ dàng.”

“Tiểu huynh đệ có thể đánh, nhưng người nhà của ngươi thì chưa chắc đâu. Nếu

không muốn bọn họ chết, thì biết điều một chút! Đồ vật không còn thì người có

thể kiếm lại, nhưng nếu người không còn thì sẽ không còn gì cả.”

Kế Nguyên không nói gì, nỗi không cam lòng và căm phẫn ở trong lòng hắn lại

càng nồng nặc hơn.

Tuy nhiên, khi hắn quay người nhìn về phía góc sân, thì trong lòng lại hơi căng

thẳng.

Tại bên đó, chính là tức phụ của Kế Nguyên đang ôm muội muội của hắn, đang

run lẩy bẩy trốn ở góc sân.

Kế Nguyên mím môi, vẫn kiềm chế sát ý lại.

May mắn chính là, có lẽ đám tặc phỉ này cũng kiêng kị hơn 200 vị võ tu cửu

phẩm của hơn 100 gia đình thợ sơn trong Kế gia thôn, cho nên không dám quá

đáng. Bọn họ tìm khắp phòng, sau khi phát hiện không còn lương thực và vật

tư, thì mới rút lui ra ngoài.

Sắc mặt Kế Nguyên lạnh lùng, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của mấy tên tặc

phỉ kia.

Xuyên qua hàng rào nhà hắn, có thể nhìn thấy mấy trăm tên tặc phỉ đang rời

khỏi nhà của các gia đình khác.

Mỗi người trong số họ đều vác gạo, gánh theo từng móc thịt thú khô, vẻ mặt tất

cả đều ung dung sung sướng, cười nói vui vẻ đi ra khỏi thôn trang.

Lúc này, trong thôn trang đâu đâu cũng có tiếng kêu khóc của nữ nhân.

Có vài người bởi vì tài vật trong nhà bị cướp, cũng có vài người là vì nam nhân

trong nhà không cam lòng, phản kháng lại nên bị g**t ch*t.

Kế Nguyên nhìn đám tặc phỉ này rời xa khỏi thôn trang, liền đẩy cửa đi ra, đi

thẳng đến một tòa sân vuông bằng gạch sân ở phía nam thôn.

Đó là gia đình của trưởng thôn Kế Sơn.

Người này cũng là tộc trưởng của Kế gia bọn họ, là vị cao thủ thất phẩm duy

nhất của Kế gia
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 499: Luận Võ Thần Cơ tháng hai (4)


Khi Kế Nguyên đi đến trước cửa sân vuông này, nơi này đã bị người trong thôn

vây đến nước chảy không lọt.

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt tức giận, quần tình mãnh liệt.

“Trưởng thôn, trước kia ngươi đã nói là Thẩm gia sẽ đảm bảo cho chúng ta, chỉ

cần chúng ta không nộp thuế ‘máu’, thì đám tặc phỉ trong núi này sẽ không gây

sự với chúng ta nữa mà? Nhưng chuyện ngày hôm nay là thế nào?”

“Toàn bộ thôn đều bị cướp hết rồi, thật sự là tàn nhẫn.”

“Nhị lang nhà Kế Giá chết rồi, đám tặc phỉ kia muốn động tay với tức phụ của

hắn. Lúc nãy, chúng ta không nên để bọn họ vào thôn, mọi người nên liều mạng

với bọn họ.”

“Tiên sư cha nhà nó, ban đầu ta đã nói rồi, lời của Thẩm gia là không thể tin.

Trước kia kẻ bóc lột thôn chúng ta, không phải là chân chó của Thẩm gia sao?

Nếu lời nói của bọn họ đáng tin, vậy heo mẹ cũng có thể leo cây.”

“Biết như vậy thì thà nộp thuế bình an còn hơn! Mấy hộ thôn trang ở ngoài núi

đã nộp vào tháng trước. Vị Sở đường chủ kai thu tiền bình an chỉ bằng một

phần ba so với trước kia, người ta tốt hơn tên Lưu Định Đường kia nhiều.”

“Không chỉ là tiền bình an ít, có người nói vài ngày trước, Tây Sơn Đường còn

giúp bọn họ bao tiêu dược liệu và đặc sản núi rừng, có người nói là trực tiếp bán

cho tàu buôn dười cờ Thiết Kỳ Bang, giá cả nhiều hơn năm phần mười so với

trước kia.”

Càng ngày càng nhiều có nhiều người tức giận đi đến trước cửa nhà trưởng thôn

Kế Sơn, hai mắt của tất cả mọi người đều tràn đầy lửa giận.

“Trưởng thôn đại nhân, vừa rồi là ngươi bảo chúng ta mở cửa thôn, nói người

của Bạch Vân Trại sẽ không làm gì chúng ta, bây giờ thì sao?”

“Trưởng thôn đại nhân, phải làm sao mới ổn đây! Tất cả lương thực của nhà ta

đều bị lấy rồi, ngươi bảo một nhà bảy người chúng ta phải sống thế nào đây?”

“Dù thế nào thì cũng mời trưởng thôn đại nhân cho mọi người một câu trả lời.”

“Trưởng thôn! Ngươi nói không thể đắc tội với Thẩm gia, bằng không thì hậu

hoạn vô cùng, nhưng mà bây giờ mọi người đã không sống nổi rồi. Còn nữa, ta

thấy dáng vẻ của đám tặc phỉ kia, chỉ sợ là sau này sẽ quay lại. Có một lần, thì

sẽ có lần thứ hai.”

Kế Nguyên nắm chặt song quyền, trong lòng âm thầm oán hận.

Lúc sau tết, hắn đúng là có ý định giao nộp tiền bình an.

Lưu Định Đường thu tiền bình an đúng là thuế máu, khiến cho bọn họ không

gánh nổi.

Nhưng vị Sở đường chủ bây giờ lại rất nhân nghĩa.

Người ta thu tiền bình an, liền đảm bảo bình an cho mọi người, rất công bằng.

Đấy là con chưa nói đến vài ngày trước, Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang bắt

đầu ra giá cao để thu mua sản vật núi rừng và dược liệu của thợ săn.

Nhưng mà trưởng thôn của bọn họ lại ra lệnh cho các nhà không giao nộp thuế

bình an.

Còn có cửa thôn nữa.

Tuy rằng cửa thôn và tường ngoài của Kế gia thôn rất đơn sơ, dù là không mở

cửa thì cũng không thủ được.

Nhưng bọn họ có hơn 200 tay cung thủ, hai trăm hán tử, ít nhất cũng có thể

khiến đám người Bạch Vân Trại ném chuột sợ vỡ đồ, có tư cách cò kè mặc cả

với đối phương.

Trưởng thôn Kế Sơn thì lại sắc mặt âm trầm, yên lặng không nói gì.

Hắn biết uy vọng mà mình tích lũy vài chục năm ở trong thôn, đều sụp đổ vào

trong ngày hôm này rồi.

Tuy nhiên, điều làm cho hắn tức giận và phẫn nộ, chính là đám Bạch Vân Trại

dám đến đánh cướp.

Hắn cho rằng đối phương vào thôn là để mua đồ ăn và dầu muối, nhưng không

ngờ đối phương lại trực tiếp ra tay cướp đoạt trắng trợn.

Để Kế Sơn khó chịu chính là, đối phương còn cực kỳ xảo trá.

Hôm nay Bạch Vân Trại không giết và đánh bao nhiêu người, nhưng lại cướp

một lượng lớn lương thực, khiến cho rất nhiều người trong thôn rơi vào đường

cùng.

“Câm miệng!”

Trưởng thôn Kế Sơn hừ nhẹ một tiếng, trợn mắt nhìn chằm chằm vào mọi người

ở đây.

Dù sao thì hắn vẫn còn có chút uy vọng nhiều năm, nên mọi người cũng từ từ

bình tĩnh lại.

Sau đó, hắn thở dài một hơi, giọng nói nặng nề: “Ngày mai mọi người gom góp

ít tiền, ta sẽ đi trấn Tây Sơn để cầu vị Sở đường chủ kia, cầu Tây Sơn Đường

che chở!”

Mọi người nghe vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau, rồi lại bắt đầu nghị luận ầm

ĩ.

“Gom tiền? Chúng ta nào còn tiền để mà gom chứ?”

“Đi cầu Sở đường chủ? Người ta sẽ đáp ứng sao?”

“Trước kia người ta phái tiên sinh phòng thu chi đến đây nói chuyện nhẹ nhàng,

lại bị chúng ta đuổi đi, bây giờ l**m mặt đi cầu xin, không sợ mất mặt sao?”

“Nếu như Sở đường chủ chịu hỗ trợ, vậy thì dù chúng ta có táng gia bại sản,

cũng nhất định kiếm được số tiền kia, nhưng chỉ sợ là vô dụng. Nếu như ta là vị

Sở đường chủ kia, ta không một cước đá chúng ta ra ngoài thì đã là rất tốt rồi.”

“Có người nói, lúc trước có kẻ muốn giao gia quyến của bang chúng Tây Sơn

Đường cho Thẩm gia, đây chính là tuyệt tình rồi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back