Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 1035: Cuối cùng (7)


Để người ta kinh ngạc chính là, một nửa thân thể của nghiệt thú là máu thịt,

nhưng lại gầy gò trơ xương, lộ ra khung xương cốt khổng lồ. Một nửa còn lại

thì khá cường tráng, nhưng tựa như là chất gỗ, tay chân và thân thể đều bao

trùm một lớp vỏ cây dày đặc.

Ngũ quan của cự nhân cũng giống như vậy, một nửa thì khô gầy như xương sọ,

một nửa thì lại là chất gỗ.

Ngoài ra, cự nhân này bước đi rất gian nan, tựa như đang bị xiềng xích khóa

chặt lấy tay chân, mỗi bước đi đều run run rẩy rẩy, động tác chậm chạp.

Sở Hi Thanh cũng không dám coi thường con nghiệt thú này.

Vô số tiền bối của Vô Tướng thần tông đã ăn quả đắng trong tay của nó.

Thực lực của con nghiệt thú này cao đến tam phẩm, có sức chiến đấu của Địa

Bảng.

Theo lý thuyết, đám người bọn họ không thể đối kháng chính diện với con

nghiệt thú này.

May mắn là con nghiệt thú này không có lý trí, cũng không có trí tuệ.

Đám tiền bối của Vô Tướng thần tông đã tìm ra rất nhiều phương pháp đặc thù

để g**t ch*t nó, hơn nữa mười lần như một.

Sau đó, Sở Hi Thanh đưa mắt nhìn chung quanh, tìm kiếm tung tích của mấy

người Kiếm Thị Phi.

Nhưng dù hắn kích phát thị lực đến mức tận cùng, thì cũng không tìm được đám

người kia.

Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày lên, nơi khóe môi hiện lên một tia giễu

cợt: “Đám người này ẩn giấu sâu thật.”

“Bọn họ nhất định đã đến rồi.” Lãnh Sát Na ôm kiếm trong ngực, híp mắt nói:

“Hẳn là dùng một loại pháp khí ẩn giấu hành tung nào đó.”

Hắn cũng không cảm ứng được vị trí của những người này.

Sở Hi Thanh cũng không muốn tốn nhiều công sức với mấy người này.

Bọn họi không chịu hiện thân thì mặc kệ, nếu như dám mạo hiểm ló đầu ra, vậy

thì trực tiếp đánh chết, coi như báo thù cho đám đồng môn bị ép phải rời khỏi

tầng ba.

Dưới thực lực tuyệt đối, hắn không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.

Sở Hi Thanh chuyển sự chú ý đến bên trong hố Thần Thạch, cố gắng tìm kiếm

manh mối cuối cùng của kiếm pháp Cửu Thiên Thời Luân.

Hố Thần Thạch chính là trung tâm của toàn bộ Cửu Khúc Ma Tràng quật và

tầng thứ ba.

Sở Hi Thanh cũng ý thức được, nơi này nhất định có ẩn giấu một bí mật lớn.

Thời điểm này, kinh nghiệm của các tiền bối Vô Tướng thần tông đã vô dụng

với hắn.

Thứ Sở Hi Thanh muốn, khác với những vị tiền bối kia của hẳn.

Nếu như hắn muốn phá giải bí ẩn ở nơi này, cứu Mộc Kiếm Tiên ra khỏi đây,

nhận được cơ duyên băng trời này, nhất định phải quan sát cẩn thận, bày mưu

rồi mới hành động.

Nhưng mấy người ở phía sau hắn, thì Chu Lương Thần đã hơi không khắc chế

được.

Hai mắt Chu Lương Thần dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, tay cầm kiếm nổi

gân xanh: “Chủ thượng!”

Sở Hi Thanh không cần nhìn cũng biết là chuyện gì.

Chu Lương Thần đang bị dụ dỗ bởi tin tức do Cửu khúc Thời Ngân thảo phát

tán ra.

Trong đám người bọn họ, tu vị của Chu Lương Thần là yếu nhất, cũng bị ảnh

hưởng nặng nhất.

Lúc này, Sở Hi Thanh đè vai Chu Lương Thần, trợ giúp hắn đối kháng lại:

“Không vội, Thời Ngân thảo ở chỗ đó, không chạy được. Trước khi hái, chúng

ta phải tìm hiểu một chút đã.”

Lý trí của Chu Lương Thần lập tức khôi phục lại bình thường.

Hắn nhất thời cả kinh, sau đó liền khoanh chân ngồi xuống, một mặt sử dụng

Hàn pháp của tiểu Huyền Vũ để trấn áp tâm linh của mình, một mặt điều động

lực lượng lôi đình của bản thân để đánh tan và loại bỏ các suy nghĩ lung tung ở

trong đầu.

Mọi người chung quanh cũng đã phát hiện ra điều khác thường.

Bọn họ đều cau mày, bắt đầu áp chế d*c v*ng với Cửu khúc Thời Ngân thảo ở

trong đầu.

Đúng lúc này, ánh mắt Sở Hi Thanh bỗng nhiên hơi động.

Hắn phát hiện con nghiệt thú nửa máu thịt nửa gỗ kia kia đang di chuyển chậm

chạp về phía một cây Lục khúc Thời Ngân thảo.

Nó nhấc tay vồ một cái, nhổ cây Thời Ngân thảo này lên, rồi cho cả bùn đất lẫn

cỏ vào trong miệng.

Hai người Sở Hi Thanh và Lãnh Sát Na nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt

không khỏi xuất hiện một tia kỳ dị.

Bọn họ nhìn thấy rõ ràng, sau khi cự nhân này nuốt gốc Lục khúc Thời Ngân

thảo kia, thì phần máu thịt trên người nó dường như đã tăng thêm một ít.

Phần vỏ cây ở bên ngoài cơ thể nó đang chuyển hóa thành da thịt bình thường.

“Con nghiệt thú này có chút quái lạ!”

Lãnh Sát Na vuốt cằm, rơi vào suy ngẫm: “Máu thịt trên người nó tăng mạnh,

chất gỗ giảm nhiều, đây là vì sao?”

Sở Hi Thanh đưa mắt nhìn chung quanh: “Càng thú vị là, số lượng của Thời

Ngân thảo lại không thay đổi.”

Hắn phát hiện, sau khi con nghiệt thú kia dùng Lục khúc Thời Ngân thảo xong,

thì có một cây Tam khúc Thời Ngân thảo trong hố Thần Thạch này đã biến

thành Lục khúc.

Đồng thời còn có một cây Thời Ngân thảo mới xuất hiện, nó mọc ra từ trong

khe núi, gió thổi qua cũng đung đưa yểu điệu.

Số lượng Lục khúc Thời Ngân thảo vẫn là ba mươi sáu cây, Tam khúc Thời

Ngân thảo vẫn là 108 cây.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, trong này nhất định có cổ quái.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 1036: Vô thượng tiên duyên


“Sở huynh, vì sao phải nghĩ mấy thứ này?” Phong Đao Điện Kiếm – Nhân

Trung Thủ mới không quan tâm về cái biến hóa này.

Trong lòng hắn thật ra đã thấy hơi hoảng hốt, hắn càng ngày càng có một loại

cảm giác, mình giúp đỡ Sở Hi Thanh chính là một sai lầm lớn.

Nhân Trung Thủ cố gắng an ủi bản thân, liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Ta cảm

thấy vẫn nên nhanh chóng ra tay đi, lấy Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết

càng tốt càng tốt, chậm thì sinh biến.”

Sở Hi Thanh lại hơi lắc đầu, tay đè đao bên hông: “Còn phải quan sát một chút,

Nhân huynh yên tâm, ta đã nói rồi, ta sẽ chưa cho ngươi một phần. Tiền đề là

người của Quy Nguyên kiếm phái phải nghe lệnh của ta.”

Nhân Trung Thủ thấy thế thì sắc mặt hơi đen.

Hắn hiểu động tác này của Sở Hi Thanh là có ý gì, nếu như không muốn bị

chém, vậy thì câm miệng!

Nhân Trung Thủ giận dữ, chợt có xúc động muốn trở mặt.

Nhưng hắn vẫn nhịn xuống.

Hắn là người rất giỏi về ẩn nhẫn, chuyên về giấu dốt.

Hiên thú và sức chiến đấu của hắn bây giờ, cũng xem như là ngũ phẩm hạ cấp

Siêu thiên trụ.

Nhưng hắn chỉ miễn cưỡng bước qua ngưỡng cửa đó thôi, là hạng bét trong cấp

Siêu thiên trụ.

Nhưng nếu như lần này có cơ duyên, lấy được một ít Thời Ngân thảo và Thạch

Tâm huyết, vậy thiên phú và tố chất của hắn sẽ tăng lên đáng kể, đúng là có hi

vọng kế thừa một môn thánh truyền trong tông môn.

Nhưng mà bây giờ, Nhân Trung Thủ cũng hiểu là mình tuyệt đối không phải đối

thủ của Sở Hi Thanh.

Dù sao hắn cũng không hấp thu lực lượng Cự linh như đám người Kiếm Thị

Phi.

Huống hồ hắn đã đầu tư rất nhiều vào Sở Hi Thanh, bây giờ mà trở mặt thì há

không phải là ngu xuẩn?

Sở Hi Thanh dứt khoát bảo tiểu Huyền Vũ chọn một nơi có tầm nhìn rộng rãi để

ngồi xuống, còn mình thì tiếp tục quan sát hố Thần Thạch và con nghiệt thú

khổng lồ kia.

Con nghiệt thú này nhìn thấy đám người Sở Hi Thanh thì lại mặc kệ bọn họ.

Nó tiếp tục cất từng bước một, gian nan tập tễnh mà bồi hồi trong hố trời cực

lớn này.

Theo thời gian trôi qua, Sở Hi Thanh phát hiện con nghiệt thú này có vẻ như

đang đi loanh quanh, nhưng thật ra là đang bồi hồi qua lại giữa Thời Ngân thảo

ở bốn phía và cột đá chống trời kia.

Nó đi vài bước về cột đá chống trời, rồi lại đi vài bước đến Thời Ngân thảo ở

gần đó, cứ đi tới đi lui.

Vương Hi Trúc cũng nhận ra điều khác thường, ánh mắt nàng hơi co lại: “Quả

thật là có chút quái lạ, như là có hai sợi dây thừng. . . không, là hai nguồn sức

mạnh đang lôi kéo nó.”

Trong các bút ký của các tiền bối Vô Tướng thần tông, chưa bao giờ có tình

huống này.

Vương Hi Trúc âm thầm kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy chuyện này rất bình

thường.

Những người kia đi đến chỗ này, sẽ nghĩ tất cả biện pháp để giết con nghiệt thú

kia, thu hoạch các bảo vật ở bên trong hố Thần Thạch.

Ai sẽ quan tâm đến đường đi nước bước của con nghiệt thú này?

Nội tâm Vương Hi Trúc hơi động, cực kỳ chân thành mà nhìn Sở Hi Thanh: “Sở

sư đệ, ta muốn biết ngươi đến cùng là muốn làm gì?”

Lúc này, bao quát cả phu quân của nàng là Tiết Đình Hữu và tất cả mọi người

đều liếc mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh.

Đây cũng chính là thứ mà bọn họ đang tò mò.

“Trước khi ta chắc chắn, thì ta sẽ không nói rõ ràng với chư vị được.”

Sở Hi Thanh mỉm cười, vẻ mặt thâm sâu khó lường: “Điều duy nhất ta có thể

tiết lộ chính là, đây là một phần vô thượng tiên duyên, mà còn có chỗ tốt cực

lớn với Vô Tướng thần tông chúng ta. Nếu như chư vị sư huynh đệ có thể giúp

đỡ ta hoàn thành việc này, tất sẽ có lợi ích vô cùng, thậm chí còn có thể nhận

được công huân từ tông môn, tuyệt đối sẽ không lỗ.”

“Vô thượng tiên duyên?” Nhân Trung Thủ mỉm cười: “Sở huynh có biết bốn

chữ ‘vô thượng tiên duyên’ này có ý gì không?”

Trong lòng hắn càng hoảng hốt hơn, nụ cười trên mặt cũng rất miễn cưỡng.

“Cái gọi là vô thượng tiên duyên, ít nhất là cơ duyên cấp thánh truyền, hoặc là

dính líu đến thần khí nhất phẩm, thậm chí là Siêu Phẩm, nói chung là sẽ không

kém hơn cái đầu của Sở Mính.”

Lãnh Sát Na ôm kiếm trong ngực, nở nụ cười lạnh lùng: “Việc này còn phải đa

tạ Nhân huynh, nếu không có Nhân huynh thu thập bản đồ Cửu Khúc Tràng Ma

quật, vậy Sở sư đệ sẽ không phát hiện được. Còn cụ thể thế nào thì không tiện

nói ra, bởi vì sợ có người cố tình làm hỏng chuyện, hoặc là lan truyền tin tức ra

ngoài.”

Lãnh Sát Na vừa mới nói xong, ba tên đệ tử của Quy Nguyên kiếm phái đều

trợn mắt nhìn Nhân Trung Thủ, Nhân Trung Thủ cũng cảm thấy rất khó chịu.

Chẳng lẽ mình thật sự làm ra một chuyện ngu xuẩn rồi?

Còn về phần câu nói tiếp theo của Lãnh Sát Na, đến cùng là đang gõ bọn họ hay

là ám chỉ tên nội quỷ trong đám người, thì Nhân Trung Thủ không quan tâm

lắm.

Dù thế nào thì mấy tên khốn khiếp Vô Tướng thần tông này cũng sẽ không coi

bọn họ thành người một nhà.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 1037: Vô thượng tiên duyên (2)


Vương Hi Trúc thì lại nghi ngờ không thôi, nàng quay đầu nhìn các vị sư huynh

đệ ở đây một chút, sau đó liền khôi phục yên lặng.

Vô thượng tiên duyên sao?

Lời nói của Sở Hi Thanh rất hoang đường, nhưng nàng tin tưởng cách làm

người của Sở sư đệ.

Ánh mắt của Sở Hi Thanh lại càng ngày càng sắc bén hơn.

Trong khi bọn họ nói chuyện, con nghiệt thú kia thế mà lại đi thẳng đến cột đá

chống trời, đứng ngay cạnh hố lõm của Thạch Tâm huyết kia.

Theo con nghiệt thú này há miệng hút một cái, lập tức có một giọt Thạch Tâm

huyết bị nó nuốt vào miệng.

Nghiệt thú lại còn muốn hút giọt thứ hai, sau đó nó lại bắt đầu giãy dụa chần

chờ, rồi quay người đi ra xa xa.

Cảm giác của mọi người ở đây đều rất nhạy cảm, bọn họ phát hiện một bộ phận

máu thịt của con nghiệt thú này lại biến thành chất gỗ.

Sở Hi Thanh còn không kịp suy nghĩ rõ ràng, hắn liền nhìn thấy ba bóng người

xuất hiện ở trước một cửa hang khác.

Đó chính là Sở Mính và hai Đạo thị Sở Sơn Sở Thạch của nàng.

Ba người này cũng phát hiện bóng người của đám người Sở Hi Thanh.

Sở Mính nhìn về bên này một chút, sau đó ánh mặt nóng rực đã tập trung và

Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết ở bên trong hố Thần Thạch.

Bọn họ đầu tiên là thảo luận vài câu, Sở Sơn và Sở Thạch liền đi dọc theo vách

hố Thần Thạch, tiến về phía mấy người Sở Hi Thanh.

Sở Mính thì đứng yên tại chỗ.

Nàng chờ đến khi hai người Sở Sơn và Sở Thạch đi được mấy ngàn trượng, thì

mới lấy một bình sứ ra rồi đổ thẳng vào miệng.

Cũng không biết trong bình sứ là thứ gì, khiến cho khí cơ của Sở Minh gần như

biến mất, bóng người cũng lập lòe, không ngừng biến ảo giữa hư và thật.

Hình như thứ Sở Mính vừa dùng có thể vặn vẹo giác quan và linh thức của

người khác, khiến cho người ta vô thức không để ý đến nàng.

Nếu như không cố tình quan tâm đến nàng, vậy hoàn toàn không cảm giác được

sự tồn tại của nữ nhân này.

Sở Hi Thanh thì là ngoại lệ.

Thái Thượng Thông Thần của hắn là thiên phú loại cảm giác đỉnh cấp nhất.

Đám người còn lại thì phải ra sức vận chuyển chân nguyên, mới có thể miễn

cưỡng khóa được bóng người của Sở Mính.

Sau đó, bọn họ trơ mắt nhìn Sở Mính bước từng bước một về phía Cửu khúc

Thời Ngân thảo.

Bước đi của nàng rất cẩn thận, không lộ một chút chân nguyên nào, không phát

ra một tiếng động nào.

Tất cả mọi người đều hiểu ý tưởng của nàng, ánh mắt cũng bắt đầu hơi chìm

xuống.

Vương Hi Trúc làm người đanh đá, lúc này đã mắng một tiếng: “Cái con mụ

này! Da mặt của nàng thật là dày.”

Bao quát cả Tiêu Di và Phiên Thiên Kiếm – Lôi Bân và Ích Thủy Kiếm – Tào

Phong, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.

Sở Mính rõ ràng là muốn lấy chỗ tốt lớn nhất ở đây, còn tất cả nguy hiểm thì để

bọn họ gánh chịu.

Tiêu Di nghĩ thầm, dựa vào cái gì?

Mọi người ngầm thừa nhận là Sở Hi Thanh sẽ lấy Cửu khúc Thời Ngân thảo,

nhưng đó là do Sở Hi Thanh bảo vệ tất cả mọi người, khiến bọn họ cảm kích và

chịu phục.

Sở Mính lại có tư cách gì?

Tiêu Di tức giận không thôi, lòng thầm nói tông môn coi trọng Sở Hi Thanh

hơn, không hi vọng Sở Mính có thể tu luyện Nhai Tí đao, quả nhiên là có

nguyên do.

Nếu như để nữ nhân này kế thừa truyền thừa Huyết Nhai, vậy thì đó mới là tai

nạn của Vô Tướng thần tông bọn họ.

Tiêu Di cũng cảm thấy sốt ruột thay cho Sở Hi Thanh.

Nàng nhìn Sở Hi Thanh một chút, lại phát hiện vị sư huynh nội môn trẻ tuổi này

vẫn bình tĩnh tự nhiên, dường như không thèm để ý.

Tiêu Di hơi cau mày, lòng thầm nói vì sao Sở sư huynh còn trơ mắt nhìn? Là

kiêng kỵ thân phận đồng môn, không tiện ra tay sao?

Nàng đã lặng lẽ đè kiếm.

Muốn chờ thời cơ thích hợp để ra tay, thay Sở Hi Thanh ngăn cản tiện nhân kia.

Sở sư huynh nghĩa bạc vân thiên, tuân theo quy củ, không muốn ra tay với Sở

Mính.

Nàng lại không thèm kiêng kỵ, dù bị tông môn trừng phạt cũng chấp nhận.

Mặc kệ là ba đao sáu lỗ hay là bị giam cầm ở Giới Luật viện, thì Tiêu Di cũng

không quan tâm, coi như trả nợ ân đức cho Sở sư huynh.

Lúc này, Sở Sơn và Sở Trạch đã đến gần bọn họ.

Tiêu Di lập tức hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén như đao như kiếm mà trợn mắt

nhìn bọn họ.

Mấy vị sư huynh còn lại của Vô Tướng thần tông cũng đều trợn mắt nhìn bọn

họ.

Dù là Phong Đao Điện Kiếm – Nhân Trung Thủ và Sát Kiếm – Cầm Nhâm thì

cũng là lạnh lùng như băng.

Sở Sơn và Sở Thạch bị những ánh mắt lạnh lẽo này nhìn vào, nhưng vẫn bình

chân như vại.

Mọi người đều là đồng môn, những người này còn dám ra tay với bọn họ hay

sao?

Nếu như bọn họ gặp phải nguy hiểm, lẽ nào những người này còn dám thấy chết

không cứu?

Nhưng hai người cũng không mặt dày đến mức đi lên lưng tiểu Huyền Vũ, mà

chỉ đứng ở ngoài.

Sở Hi Thanh đúng là không thèm để ý đến Sở Mính.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bộ phận vỏ cây ở trên người con nghiệt thú kia,

rồi rơi vào suy ngẫm.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 1038: Vô thượng tiên duyên (3)


Sở Mính càng ngày càng đến gần Cửu khúc Thời Ngân thảo, khoảng cách đã

không đến trăm trượng.

Nhưng đúng lúc này, tại một miệng hang ở phía nam đã phát sinh biến hóa.

Nơi đó vốn là một mảnh trống trải không người, lúc này bỗng nhiên lại có mấy

trăm cái ám khí và phi châm, giống như mưa to gió lớn mà bắn thẳng về phía

Sở Mính.

Sở Mính lại cười gằn một tiếng, thân thể của nàng đang ở ranh giới giữa hư và

thật, hoàn toàn không coi đám ám khí này ra gì.

Những ám khí và phi châm kia đúng là không thể tổn thương đến nàng, tất cả

đều xuyên qua thân thể của nàng.

Nhưng những ám khí này đánh vào mặt đất tạo ra tiếng động và đá vụn, đã hấp

dẫn sự chú ý của con nghiệt thú kia.

Nó quay đầu nhìn chằm chằm về phía Sở Mính, sau đó lại gãi gãi đầu như

không hiểu.

Lúc này, lại có mấy đạo kiếm cương chém thẳng về phía Sở Mính.

Những kiếm cương kia thế mà lại có thể ảnh hưởng đến thời gian và không gian

ở chung quanh, làm cho bóng người của Sở Mính bị vặn vẹo.

Nhưng khi những kiếm cương kia xẹt qua, Sở Mính vẫn bình an vô sự.

Một cái chớp mắt tiếp theo, lại có ba quả ngọc phù bay về phía Sở Mính.

Những ngọc phù này đều nổ tung giữa không trung, tạo thành những pháp thuật

mạnh mẽ.

Đó là ba loại thần thông tam phẩm trên Địa bảng (Địa sát), Thâu Thiên Hoán

Nhật! Yểm Đảo đại pháp! Định Thân đại pháp!

Ba loại thần thông này, một loại có thể can thiệp vào không gian, một loại là

huyễn thuật mạnh mẽ có thể mê hoặc người khác, còn một loại là pháp môn

thần kỳ ngậm lấy thiên quy đỉnh cấp.

Chỉ là ba môn pháp thuật thần thông cấp độ tam phẩm này lại không thể làm

khó được Sở Mính.

Khóe môi Sở Mính cong lên, cũng hiện ra một vệt ý cười.

Nàng đã rất gần với Cửu khúc Thời Ngân thảo rồi, chỉ cách không đến hai mươi

trượng.

Đối với một võ tu như nàng mà nói, khoảng cách này chỉ là một bước.

Chỉ cần lấy được Cửu khúc Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết, nàng có thể

bình tĩnh đối mặt với mọi thứ, thậm chí là rời khỏi bí cảnh luôn.

Ba tháng thời gian tu hành kia, không cần cũng được.

“Hình như nàng vừa dùng ‘Hư Vô huyền dịch’, là đồ vật diễn sinh ra từ Thần

Hư Tạo Hóa đan của Đan sư nhất phẩm.”

Khóe môi Tiết Đình Hữu giật giật vài cái, vẻ mặt khá là bất đắc dĩ: “Thật không

hổ là con gái của Kinh Tây Sở thị, lại có thể lấy ra bảo vật cỡ này. . .”

Hắn còn chưa nói hết câu, Sở Hi Thanh ở bên cạnh chợt cả kinh, bỗng nhiên

giẫm lên lưng tiểu Huyền Vũ một cái.

“Chúng ta lùi về phía sau! Tiểu Huyền Vũ. . .”

Tiểu Huyền Vũ rất thông minh, vừa nghe Sở Hi Thanh cảnh báo liền hóa thành

một đạo ánh sáng màu xanh băng, nhanh chóng trượt về phía sau.

Mọi người thấy thế thì đều không hiểu ra sao, tất cả đều liếc mắt nhìn nhau một

cái.

Sở Mính xa xa thì lại càng bối rối.

Nàng vốn cho rằng Sở Hi Thanh tuyệt đối không ngồi nhìn nàng lấy Cửu khúc

Thời Ngân thảo, rất có thể người này sẽ vứt bỏ mặt mũi mà ra tay cản trở.

Nếu Sở Hi Thanh dám làm như vậy, nàng nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của

kẻ này, để cho người trong tông môn biết, Sở Hi Thanh này chỉ là một ngụy

quân tử, bản chất chính là một tên tiểu nhân.

Kết quả lại nằm ngoài dự đoán của nàng.

Sở Hi Thanh chẳng những không ra tay can thiệp, mà còn lùi khỏi hố Thần

Thạch.

Còn là vừa kinh hoàng vừa lùi lại, giống như nhìn thấy ác ma lệ quỷ gì đó, sợ

hãi tránh không kịp.

Đây là vì sao?

Sở Mính nghĩ mãi không hiểu, sau đó nàng liền đè suy nghĩ này xuống, đưa mắt

nhìn Cửu khúc Thời Ngân thảo.

Ngay khi Sở Mính đang vui mừng, chuẩn bị đưa tay ra lấy, nàng chợt nghe thấy

một tiếng nổ tung.

Sở Mính còn chưa kịp ý thức là chuyện gì xảy ra, toàn thân đã bị một lượng

lượng thời gian và không gian vô cùng sắc bén bổ đôi.

Thân thể nàng bị lực lượng này bổ ra làm hai nửa, vết cắt phẳng như gương.

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể Sở Mính đã hóa thành hai mảnh

ngọc rồi rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất.

Cùng lúc đso, khối đá xanh to năm trượng ở bên cạnh cũng bị cắt ra làm hai

nửa.

Đây là một ngọc phù tam phẩm Giá Vật đại pháp trong Địa Sát, cũng là một

loại thần thông mạnh mẽ, nó có thể chuyển tất cả thương thế của cơ thể đến một

vật nào đó ở gần.

Bóng người của Sở Mính lại hiện thân ở cách đó hơn trăm trượng.

Sau khi nàng hiện thân, ánh mắt nàng nhìn về phía con nghiệt thú kia với vẻ

không dám tin.

“Thời Chi Ngân?”

Con nghiệt thú này thế mà lại loại bỏ được Hư Vô huyền dịch của nàng, chỉ vẻn

vẹn một đòn mà suýt nữa đã đưa nàng vào chỗ chết.

Điều làm cho Sở Mính sợ hãi hơn là, con nghiệt thú này đang bĩnh tình nhìn

nàng, trong mắt như có ngọn lửa đang bốc cháy, tựa như ngậm lấy vô cùng tức

giận, sát ý tràn trề, thần thái như một con sư tử bị linh cẩu cướp mất đồ ăn.

Vấn đề là con nghiệt thú này làm thế nào để phát hiện ra nàng?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 1039: Vô thượng tiên duyên (4)


Sở Mính không chút do dự, lập tức bóp nát một viên Lôi độn ngọc phù tam

phẩm, lắc mình phi độn ra xa.

Thực lực của con nghiệt thú này cao đến tam phẩm, còn nắm giữ loại sức mạnh

kinh khủng như Thời Chi Ngân này.

Nó chỉ cần một chớp mắt là có thể g**t ch*t nàng.

Trước khi Sở Mính kịp hóa thành lôi đình để phi độn ra ngoài, thân thể con

nghiệt thú kia đã tiến về phía trước, phát ra một tiếng gào rống điên cuồng.

Tiếng rống này phát ra từ cái miệng to như chậu máu tràn đầy răng nhọn trắng

ởn kia, đã quét sạch bốn phương tám hướng.

Kẻ chịu đựng tiếng gầm này đầu tiên không phải là Sở Mính, mà là đám người

Kiếm Thị Phi trốn ở cửa hang phía nam.

Bọn họ cách gần nhất, thân thể đều bị tiếng rống này làm cho trượt lùi về phía

sau tận mấy chục trượng, miệng mũi đầy máu.

Sở Mính cũng là người đứng mũi chịu sào, miệng phun ra một ngụm máu tươi,

còn có một tia máu tràn ra từ thất khiếu.

Nàng không chỉ phải chịu đựng tiếng gầm này, nguyên thần còn bị thần niệm

mạnh mẽ của đối phương đánh vào.

Tựa như một thanh chùy sắt khổng lồ đánh thẳng vào nguyên thần của nàng, chỉ

vẻn vẹn một đòn, suýt nữa đã đánh tan ý thức của Sở Mính.

Nếu như nguyên thần của Sở Mính không có bảo vật trấn áp, thì thậm chí thần

thức của nàng đã tan vỡ, trở thành một xác chết di động.

Sở Mính chỉ có thể chịu đựng cơn đau nhức này, cố gắng bỏ trốn về phía tây.

Hướng đó, chính là hướng miệng hang của mấy người Sở Hi Thanh.

Sở Mính suy nghĩ rất nhanh, vẫn là từ bỏ ý định rời khỏi bí cảnh ngay.

Lần thứ nghiệm này đã thất bại, nhưng trong tay nàng vẫn còn một bí bảo, vẫn

còn cơ hội.

Còn nếu như không được, vậy cũng phải lấy một phần Lục khúc Thời Ngân

thảo và mấy chục giọt Thạch Tâm huyết, cái này có thể bù đắp thiếu hụt của

nàng, giúp nàng bước vào cấp Siêu thiên trụ, mà không phải chỉ dựa vào ‘Dịch

Thiên cải mệnh’ của quốc sư để lấy được huyết mạch Nhai Tí.

Lúc này, vô số trường mâu bằng lôi đình rơi từ trên trời xuống, đánh thẳng về

phía Sở Mính đang hóa thân thành lôi đình kia.

Còn cả Thời Chi Ngân kia nữa, từng đạo từng đạo Thời Chi Ngân đang truy

kích bóng người của Sở Mính.

Sở Mính cảm thấy may mắn chính là Thời Chi Ngân của con nghiệt thú này

không quá thành thạo, thời gian súc lực và chuẩn bị tương đối dài, khiến cho

nàng có không gian để né tránh.

Phiền phức lớn nhất bây giờ là những trường mâu lôi đình kia, mỗi một cái đều

sẽ kéo theo một phần lôi đình của nàng.

Điều này có nghĩa là một phần máu thịt, thậm chí là sinh mệnh bản nguyên của

nàng đã rời khỏi thân thể.

Con nghiệt thú kia lại cất bước đuổi theo, đồng thời nó lại há cái miệng lớn như

chậu máu, lần này nó phát ra tiếng rít gào chấn động, nhưng lại phun ra vô số

cương khí sắc bén.

Cái này giống như kiếm khí của võ tu, tất cả đều đánh thẳng về phía Sở Mính.

Nhưng trước khi kiếm khí đến nơi, Lôi độn của Sở Mính cũng đã không chống

nổi rồi.

Điều làm cho nàng tức giận chính là, đám người Sở Hi Thanh không chỉ trốn

vào trong miệng hang.

Mà con tiểu Huyền Vũ kia còn gia tăng tốc độ, chạy trốn vào sâu bên trong.

Khoảng cách của bọn họ chẳng những không rút ngắn, trái lại còn càng ngày

càng xa.

Sở Mính tức giận không thôi, Sở Hi Thanh kia quả nhiên là tạp chủng, hắn lại

thật sự thấy chết không cứu?

Còn cả hai Đạo thị Sở Sơn và Sở Thạch của nàng nừa, hai tên này do dự một

chút, rồi cũng cất bước trốn vào trong miệng hang.

Lý trí của Sở Mính cũng có thể hiểu được cách làm của bọn họ.

Hai người kia ở lại cũng không có tác dụng gì, bọn họ không ngăn cản con

nghiệt thú kia một cái hô hấp, chẳng bằng quay người bỏ chạy, giữ tính mạng

chờ đến khi phát huy tác dụng.

Nhưng Sở Mính lại không thể tiếp nhận được chuyện này.

Trong lòng nàng tức giận đến phát điên.

Hai tên tạp chủng này dám bỏ chủ mà chạy, sao hai tên này không chết luôn đi?

Sở Mính vốn đang súc lực, chuẩn bị thi triển lực lượng Dực Ma để thuấn đi,

trốn vào nơi sâu xa trong hang động.

Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa thể súc lực xong.

Sở Mính không thể không kết thúc Lôi độn, sau đó lại bóp nát một quả ngọc

phù nữa.

Đây là một tấm Thổ độn phù tam phẩm, khiến cho toàn thân nàng biến thành

bùn đất, rồi chìm xuống lòng đất.

Sở Mính lòng đau như cắt.

Nàng cũng chỉ có vài món đồ giữ tính mạng như Thổ độn phù tam phẩm và Lôi

độn phù tam phẩm mà thôi.

Lúc này dùng một cái liền ít một cái, khiến cho năng lực bảo vệ tính mạng của

nàng giảm xuống rất nhiều.

Ba cái hô hấp sau, bóng người Sở Mính rốt cuộc cũng đã tiến vào nơi sâu xa

trong hang động.

Đến nơi này liền an toàn, dường như con nghiệt thú kia bị sức mạnh nào đó hạn

chế, không thể rời khỏi hố trời cực lớn kia.

Nó chỉ có thể đứng ở trước miệng hang, điên cuồng rít gào và gầm rú.

Sở Mính không dám dừng lại, tiếp tục dốc sức bỏ chạy.

Bây giờ nàng không sợ con nghiệt thú kia, mà là sợ đám người Kiếm Thị Phi.

Bởi vì tình trạng của nàng đã thê thảm đến cực điểm, toàn thân đều là máu thịt

đầm đìa, nhiều nơi trên cánh tay và chân chỉ còn lại xương trắng ơn ởn, hơn nữa

còn rất khó khép lại. Đôi cánh dơi sau lưng cũng rách nát như bị chó gặm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back