Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 510: Truyền nhân Huyết Nhai? (3)


Vòng phù văn thứ bảy sáng lên, chứng tỏ Sở Hi Thanh có thể tu luyện Nhai Tí

đao ý lên đến tầng mười bốn.

Chỉ là không biết vòng thứ tám có sáng lên hay không?

Vòng thứ tám chính là ngưỡng cửa để tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao, đến vòng

thứ chín mới có thể tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao đến đại thành.

Nhưng vào lúc này, vòng phù văn thứ tám kia bỗng nhiên hiện ra một màu vàng

óng ánh.

Sở Hi Thanh thấy thế thì cũng không hiểu vì sao ba người kia lại hiện ra ý vui

mừng mãnh liệt.

Nhưng cái ánh sáng màu vàng óng kia chỉ lóe lên vài lần, sau đó lại trở nên ảm

đạm lần nữa.

“Đáng tiếc!”

Diệp Tri Thu vô cùng tiếc hận, tố chất của Sở Hi Thanh chỉ thiếu một chút xíu

nữa, là có tư cách tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao rồi.

“Đúng là đáng tiếc!”

Kiếm Tàng Phong cũng lắc đầu đầy tiếc nuối, nhưng trên mặt hắn vẫn còn ngậm

lấy vài phần vui mừng: “Có điều, tiểu Sở có hi vọng tu luyện Nhai Tí đao ý lên

tầng thứ mười bốn! Hắn có thể tu luyện hai con đường tiến giai của Truy Phong

đao pháp là Thần Phong Minh Kính Đao và Thiên Thù Thần Ý Đao đến viên

mãn. Tiền đồ rộng lớn, tương lai tất thành một thành viên trên Thiên Bảng, là

lương đống của Vô Tướng Thần Tông chúng ta.”

Ngày xưa, Bá Võ Vương cũng chỉ tu luyện Nhai Tí đao ý lên tầng mười hai,

liền tu luyện Thần Phong Minh Kính Đao đến viên mãn, cũng đã trở thành nhân

vật lấy một địch vạn, không ai địch nổi ở trên chiến trường!

Sở Hi Thanh cũng âm thầm cảm thấy đáng tiếc.

Tuy nhiên ,hắn cũng hiểu nguyên do trong đó.

Sở Vân Vân nói tố chất của hắn vẫn còn kém một chút xíu, nên phải cộng thêm

Linh sát tiểu Tóc Húi Cua trong cơ thể hắn mới có thể làm được.

Bởi vậy, xét nghiệm máu là không thể kiểm tra được.

Sở Hi Thanh có thể xác định trăm phần trăm là mình có tố chất tu luyện Thần Ý

Xúc Tử Đao, nhưng hắn không thể nói với ba người này như vậy được.

Trước mắt, tiểu Tóc Húi Cua vẫn trong trạng thái sơ sinh, linh khế cộng sinh với

hắn cũng không vững chức.

Một khi bại lộ chuyện này, liền sẽ có vô số hậu hoạn, sẽ bị một đám võ tu nhất

phẩm và nhị phẩm mơ ước và cướp đoạt.

Tại một trình độ nào đó, mức độ quý giá của tiểu Tóc Húi Cua cũng có thể sánh

vai với Nghịch Thần Kỳ.

Nghịch Thần Kỳ là một thần binh có uy lực mạnh mẽ, còn có thể nghịch thiên

cải mệnh, để người sở hữu nó tiến vào nhất phẩm với tốc độ nhanh nhất, còn sở

hữu lwucj lượng nghịch phạt chư thần.

Tiểu Tóc Húi Cua và Toan Nghê của Sở Vân Vân, thì lại có thể để cho võ tu

nhất phẩm đánh vỡ giới hạn nhân thần, tiến vào cấp độ Siêu Phẩm trong truyền

thuyết.

Thậm chí trong mắt của rất nhiều võ tu nhất phẩm, hai con Linh sát non này còn

có giá trị hơn Nghịch Thần Kỳ nhiều.

Nghịch Thần Kỳ đúng là một bảo vật đỉnh cấp, lại bị rất nhiều thần linh kiêng

kỵ, coi là tử địch.

Toan Nghê và tiểu Tóc Húi Cua thì lại có thể để cho bọn họ bình an bước vào

Siêu Phẩm.

Tông Lệnh Thư lại nhìn chằm chằm vào mâm ngọc thêm một lát, sau đó hắn

ngẩng đầu lên với vẻ dị dạng, nói với Sở Hi Thanh: “Sở đường chủ, có thể lấy

thêm một giọt tinh huyết nữa không? Giọt tinh huyết này sẽ được đưa về bản

sơn, ta nguyện dùng nguyên thần để lập thời thề, đảm bảo sẽ không dùng giọt

tinh huyết này vào việc khác. Nếu làm trái lời thề, sẽ phải chết dưới thiên lôi.”

Khi hắn nói chuyện, còn lấy một chiếc bình ngọc từ trong tay áo ra, lấy mắt ra

hiệu với Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh cảm thấy hơi khó hiểu, Tông Lệnh Thư còn muốn tinh huyết của

hắn làm gì?

Đòi lấy tinh huyết của người khác, đây là một chuyện rất kiêng kị.

Thế giới này có chú thuật cổ thuật, lấy tinh huyết hoặc lông tóc của người khác

để thi triển, có thể giết người ngoài ngàn dặm, vô hình vô tích, vô cùng quỷ dị.

Nhưng dù sao Tông Lệnh Thư cũng xuất thân từ Vô Tướng Thần Tông, lúc này

còn dùng nguyên thần để thề độc, ở đây còn có hai người Diệp Tri Thu và Kiếm

Tàng Phong chứng kiến, nên sẽ không có chuyện gì.

Hắn chần chờ một lát, rồi vẫn ép một giọt tinh huyết ra, nhỏ vào trong bình

ngọc.

Giọt tinh huyệt này vừa xuất hiện, Sở Hi Thanh liền thấy thân thể hơi khó chịu,

cột tuổi thọ trong màn hình huỳnh quang hư ảo của hắn, lại giảm mất một ngày.

Khóe môi Sở Hi Thanh giật giật vài cái, lòng thầm nói quá thua thiệt.

Tông Lệnh Thư thì lại cẩn thận cất cái bình ngọc kia vào trong tay áo, trên mặt

cũng xuất hiện ý cười.

Hắn móc một bình thuốc ra, nhét vào trong tay Sở Hi Thanh.

“Không sao, đây là hai viên Thần Huyết Cố Nguyên Đan của tông môn, được

tinh luyện từ Tiên Thần Chi Huyết, có thể bồi dưỡng nguyên khí, gia tăng tu vị.

Còn nữa, mấy tháng gần đây, tốt nhất là Sở đường chủ không nên đi quá xa,

phải giữ liên lạc với võ quán.”

Sở Hi Thanh biết hai viên đan dược này là bồi thường cho hai giọt tinh huyết

của hắn.

Hắn âm thầm cảm thấy hơi quái dị mà nhận bình thuốc, chỉ cảm thấy như mình

đang bán máu để đổi lấy tiền vậy.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 511: Truyền nhân Huyết Nhai? (4)


Tuy nhiên, khi hắn cảm thấy chuyện này đã xong, chuẩn bị cáo từ rời đi, thì

Kiếm Tàng Phong đột nhiên mở miệng: “Tiểu Sở, theo ta được biết, đám gian tế

và nội quỷ trong võ quán đã chạy đến Tây Sơn Đường của ngươi hết rồi, đây là

vì sao?”

Hôm nay, hắn và Tông Lệnh Thư đến Tây Sơn, cũng có một phần là vì chuyện

này.

Bằng không thì một đệ tử chân truyền Kiếm tu như hắn, cần gì phải đi theo

Tông Lệnh Thư đến Tây Sơn? Để Lôi Nguyên đi là được.

Tông Lệnh Thư là đặc sứ, là đệ tử chân truyền, lẽ nào hắn không phải sao?

Trong lòng Sở Hi Thanh cả kinh, Kiếm Tàng Phong biết thân phận nằm vùng

của đám người kia?

Trên mặt hắn lại có hơi bối rối, trợn tròn mắt, ra vẻ kinh ngạc không thôi: “Gian

tế nội quy? Ngài đang nói những sư huynh đệ mới gia nhập Tây Sơn Đường

trong thời gian gần đây à?”

“Đừng có giả bộ ở trước mặt ta.” Kiếm Tàng Phong cười đắc ý, trong mắt lộ ra

ý trêu tức: “Ngươi cho rằng ta không biết đường chủ Tây Sơn Đường còn là

Phó bách hộ Cẩm y vệ à?”

Tên nhóc trước mặt này vô cùng thú vị.

Thân kiêm hai chức đường chủ Tây Sơn Đường và Phó bách hộ Cẩm y vệ, làm

đi vào đại lao của Cẩm y vệ để cứu người, cướp bộ hạ cũ của Thần Sách Đô ra

khỏi ngục.

Diệp Tri Thu nghe vậy thì kinh ngạc mà há hốc miệng, lại nhìn Sở Hi Thanh với

ánh mắt không dám tin.

Cái tên này còn là Phó bách hộ Cẩm y vệ?

Mặt Sở Hi Thanh lại đỏ lên vì thấy hơi lúng túng.

Tâm trạng của hắn cũng thấp thỏm không thôi.

Thân phận Cẩm y vệ của mình bị bại lộ rồi?

Tuy nhiên, dường như là Kiếm Tàng Phong không thèm để ý chuyện này.

“Yên tâm!” Kiếm Tàng Phong nhìn ra tâm tư của hắn, hơi lắc đầu nói: “Tiểu

Sở, sau trận phong ba ở Tàng Kinh Lâu, thì ngươi bị Thiên hộ Tào Hiên của

Cẩm y vệ c**ng b*c gia nhập vào Cẩm y vệ. Việc này bắt nguồn từ Cẩm y vệ,

tiểu Sở ngươi chưa từng sai. Sai chính là tên khốn Tào Hiên kia, lại muốn tai

họa thiên tài của tông ta. Nhưng nể tình cái thân phận Cẩm y vệ này vẫn còn có

ích với ngươi, nên ta tạm thời không tính toán với hắn.”

Hắn cảm thấy nên làm rõ ràng chuyện này, miễn cho Sở Hi Thanh dính líu quá

sâu với Cẩm y vệ.

Tông môn mới là căn bản, bên phía Cẩm y vệ thì coi như là công việc kiếm tiền

nuôi gia đình đi.

Đệ tử nội môn ngoại môn của Vô Tướng Thần Tông, có tất cả hơn một ngàn

người nhậm chức trong Cẩm y vệ, nhưng xưa nay đều chỉ trung thành với Vô

Tướng Thần Tông.

Nội tâm Sở Hi Thanh thả lỏng, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Kiếm đặc sứ, ngài đã

biết thân phận của bọn họ? Nhưng mà vì sao ngài không khai trừ bọn họ ra khỏi

võ quán, mà lại mặc kệ bọn họ?”

Nếu như vị này đã đám người kia ra khỏi võ quán Chính Dương từ trước, thì

bây giờ hắn không phải đau đầu như vậy.

Kiếm Tàng Phong lại thấy buồn cười: “Ta ở võ quán Chính Dương lâu như vậy,

nếu như ta còn không tra được thân phận của bọn họ, vậy há không phải là ta rất

vô dụng sao? Bao quát cả Lục Loạn Ly ở Tây Sơn Đường của ngươi, tổng cộng

có mười chín người không tâm thường. Trong đó có mười hai cửu phẩm, bảy

người bát phẩm, thật ra thì còn có cả thất phẩm hạ, thậm chí là thất phẩm

thượng.”

“Tình hình của bọn họ, ta đều rõ như lòng bàn tay. Tuy nhiên, võ quán Chính

Dương là nơi dạy học, chỉ cần trả tiền thì liền có thể học võ trong võ quán. Bọn

họ nộp đủ tiền học, chỉ cần không vi phạm quy củ của võ quán, thì ta không tiện

đuổi bọn họ ra ngoài.”

Thật ra thì là do những người này dễ khống chế.

Hiện giờ, tất cả mọi cử động của đám người này đều nằm dưới mi mắt của hắn.

Nếu như đuổi những người này ra khỏi võ quán, thế lực sau lưng họ lại phái

một nhóm người khác đến, khi đó lại càng vướng tay vướng chân hơn. Kiếm

Tàng Phong còn phải mất công đi điều tra từng người một nữa.

Ngoài ra, mấy người do Lục Loạn Ly cầm đầu kia, đều là hạt giống võ đạo rất

tốt.

Thiên phú của bọn họ, ngay cả bản sơn Vô Tướng Thần Tông cũng phải trông

mà thèm.

Những người này đúng là nội quỷ ẩn núp trong võ quán Chính Dương, nhưng

chưa chắc là sau này sẽ không có tình cảm với Vô Tướng Thần Tông.

Bọn họ sinh sống ở Vô Tướng Thần Tông, trưởng thành ở Vô Tướng Thần

Tông, tất cả bạn bè, tất cả các mối quan hệ của họ đều ở Vô Tướng Thần Tông!

Thậm chí công pháp mà bọn họ tu hành, tiền đồ tương lai của bọn họ, cũng đều

ở Vô Tướng Thần Tông!

Tương lai, rốt cuộc là đám đệ tử này sẽ đi theo ai, vậy thì khó nói rồi.

Đường đường là Vô Tướng Thần Tông, có thể hải nạp bách xuyên!

Đây chính là khí phách của thần tông nhất phẩm bọn họ.

Nếu như thực sự không nuôi được, vậy gạt bỏ cũng không muộn.

Sở Hi Thanh thì lại âm thầm hoảng sợ, lòng thầm nói vị Kiếm đặc sứ này mới

thật sự là nhìn rõ mọi việc.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 512: Truyền nhân Huyết Nhai? (5)


Khá lắm!

Hắn vốn tưởng rằng chỉ có 13 tên khốn khiếp gia nhập Tây Sơn Đường, thì ra

lại có khoảng mười chín người!

Tây Sơn Đường có tổng cộng tám mươi người xuất thân từ huynh đệ đồng môn

võ quán Chính Dương, thế mà nội quỷ lại chiếm một phần tư rồi.

Hắn còn chưa điều tra ra sáu người còn lại là ai.

Cùng lúc đó, hắn cũng sinh ra ý đồng tình với Lục Loạn Ly.

Cô bé này luôn tự cảm thấy hài lòng, lại không ngờ rằng thân phận nội quỷ của

nàng đã bị bại lộ từ lâu.

Hắn tỏ vẻ bừng tỉnh, sau đó trả lời thật: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng từ khi ba

người Lục Loạn Ly, Hướng Quỳ và Vương Chính gia nhập Tây Sơn Đường, thì

những người này cũng như ong vỡ tổ mà gia nhập Tây Sơn Đường của ta, có

thể là bọn họ cho rằng trong đường khẩu của ta có manh mối liên quan đến

Nghịch Thần Kỳ đi.”

Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì sững sờ, hắn hơi suy tư một lát, liền hiểu ra.

Đám người ở phía sau, là bị mấy người Lục Loạn Ly dẫn qua.

Gương mặt trắng mập tròn tròn của hắn nhất thời hiện lên một tia trào phúng:

“Thì ra là như vậy! Cái đám ngu xuẩn này lại còn rất thú vị.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, thì lại âm thầm bất đắc dĩ.

Những tên khốn khiếp này đúng là rất ngu, nhưng bọn họ ngu xuẩn thì cũng có

phúc của kẻ ngu.

Cột cờ Nghịch Thần Kỳ, đúng thật là đang nằm trong Tây Sơn Đường.

Sau đó, hắn ôm quyền: “Nếu như ba vị sư trưởng không còn chuyện gì khác, xin

cho phép đệ tử cáo từ trước! Đệ tử còn có một chuyện quan trọng, nhất định

phải nhanh chóng trở về Tây Sơn.”

Kiếm Tàng Phong đã chú ý đến ý sốt ruột ở giữa hàng mày của Sở Hi Thanh,

thần sắc hắn bừng tỉnh: “Là vì chuyện của Tả gia? Vậy người phải chú ý một

chút, tình hình nhà bọn họ không ổn lắm đâu, ngươi đi đi.”

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, vị Kiếm tuần sát sứ này quả thật là thâm tàng bất lộ.

Nhưng lời nói của Kiếm Tàng Phong lại càng làm cho nội tâm của hắn chìm

xuống.

Hắn ôm quyền về phía Kiếm Tàng Phong, sau đó liền quất ngựa chạy nhanh về

phía Tây Sơn.

Mà ngay khi hắn đang quật ngựa chạy nhanh, mới chạy ra được mười trượng,

thì Kiếm Tàng Phong ở phía sau lại mở miệng, cất cao giọng nói: “Tiểu Sở, thời

gian gần đầy ngươi tranh đấu với Thượng Quan gia và Thẩm gia ở Tú Thủy,

nhưng đây là ân oán giang hồ, tông môn không tiện nhúng tay vào. Có điều, nếu

như có một ngày ngươi gặp phải cục diện không thể ứng phó nổi, thì có thể trốn

vào võ quán. Chỉ cần vào võ quán, thì toàn bộ quận Tú Thủy này, mặc kệ là

người nào cũng không dám động đến một cọng tóc của ngươi.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, sau đó cảm kích mà ôm quyền về phía Kiếm

Tàng Phong.

Ngay khi Sở Hi Thanh quất ngựa rời đi, Diệp Tri Thu nhìn về phía Tông Lệnh

Thư với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu.

“Tông sư huynh, vừa rồi ngươi đã nhận ra thiên phú huyết mạch của Sở Hi

Thanh, vì sao còn muốn lấy thêm một giọt tinh huyết của hắn?”

Kiếm Tàng Phong nghe vậy, cũng liếc mắt nhìn về phía Tông Lệnh Thư.

Hắn cũng cảm thấy rất nghi ngờ với chuyện này: “Tông đặc sứ, thiên phú của

tiểu Sở vẫn kém một đường đúng không? Ngươi lấy tinh huyết của hắn là muốn

làm gì?”

Vẻ mặt Tông Lệnh Thư lại nghiêm túc, giơ mâm ngọc trong tay lên.

“Thiên phú của người này, vẫn chưa thể xác nhận. Các ngươi nhìn kỹ vòng phù

văn thứ tám và thứ chín đi.”

Hai người Kiếm Tàng Phong và Diệp Tri Thu lại ngưng thần nhìn chằm chằm

vào cái mâm ngọc kia lần nữa.

Một chớp mắt sau, con ngươi của bọn họ cũng co lại, sắc mặt ngưng trọng

nghiêm túc.

Vòng phù văn thứ tám và thứ chín kia, thế mà lại có ánh huỳnh quang lóng

lánh.

Cái ánh huỳnh quang này chỉ nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, nếu như

không nhìn kỹ thì căn bản là không nhận ra được.

“Vòng thứ tám và thứ chín đều có ánh sáng huỳnh quang.” Diệp Tri Thu hơi

ngẩn ngơ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh rời đi: “Lẽ nào tiểu Sở

chính là người mà Huyết Nhai Đao cảm ứng được?”

Nội tâm của nàng rất kích động.

Tuy rằng Diệp Tri Thu vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng nàng cũng biết ý

nghĩa của Thần Ý Xúc Tử Đao với tông môn.

“Vẫn chưa thể xác định.” Tông Lệnh Thư lắc đầu, sắc mặt khó hiểu: “Tình

huống này quá kỳ lạ, chỉ sáng một chút chứ không sáng hẳn, để cho người ta

không biết đường nào mà lần. Có lẽ người chế tạo cái pháp khí này cũng không

hiểu tình huống này.”

Hắn vừa nhìn về phía bình ngọc trong tay mình vừa nói: “Rốt cuộc là thế nào,

thì phải chờ mang giọt tinh huyết này về Vô Tướng Thần Tông mới biết được.

Tuy nhiên, võ quán Chính Dương nhất định phải nhìn chằm chằm vào vị Sở

đường chủ này, nhất định phải quan tâm nhiều hơn.”

Sắc mặt Kiếm Tàng Phong nghiêm túc.

Hắn và Lôi Nguyên đã rất coi trọng Sở Hi Thanh.

Nhưng bây giờ xem ra, trình độ coi trọng của bọn họ vẫn chưa đủ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 513: Thần Tú Thập Kiệt Đao


Sở Hi Thanh chạy như bay mấy chục dặm, khi hắn trở về Sở trạch ở trấn Tây

Sơn, liền nhìn thấy Ngô Mị Nương đang đứng ở cửa nhà mình.

Nàng cầm tẩu thuốc lá, lưng dựa vào sư tử đá ở cổng chính, mày liễu nhíu chặt,

tinh thần uể oải.

Sắc mặt Sở Hi Thanh âm trầm như nước, hắn đi qua, dùng ánh mắt lạnh lùng để

nhìn nàng: “Chuyện của Thanh Vân là thế nào? Vì sao hắn xảy ra chuyện mà

ngươi không nói với ta một tiếng?”

“Sở đường chủ là đang hưng sư vấn tội ta à?” (dẫn binh hỏi tội)

Sau khi Ngô Mị Nương định thần lại, hơi lắc đầu nói: “Là Thanh Vân không

cho ta nói, hắn không muốn ngươi cuốn vào chuyện này. Ta cũng cảm thấy

ngươi nên đứng ngoài chuyện này thì hơn, chuyện này không phải là chuyện mà

ngươi có thể nhúng tay.”

Nàng gõ gõ tàn thuốc lá trong tẩu, giọng nói trầm thấp: “Tuy nhiên, nếu như

người chủ động hỏi, vậy thì ra liền nói rõ ràng cho ngươi biết. Đây là kẻ thù của

Tả Thiên Lộ muốn đưa cả nhà hắn vào chỗ chết.”

Sở Hi Thanh nhíu mày: “Kẻ thủ? Kẻ thù nào có thể làm cho ta không có tư cách

nói một câu?”

“Là Đại lý tự thiếu khanh đương triều!” Ngô Mị Nương phun một làn khói

trắng: “Ngày xưa, khi Tả Thiên Lộ làm ngự sử ở Đô sát viện, đã từng kết tội

người này đến mức làm hắn mất chức, còn bị biếm đến Nam Cương làm quan,

kết quả là năm trong số bảy người nhà của hắn bị chết bởi ôn dịch. Bây giờ

người này khôi phục chức quan, tất nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để trả

thù xưa. Tả Thiên Lộ vốn có căn cơ rất vững chắc trong triều, còn có rất nhiều

đồng liêu làm ô dù, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại ngu đến mức đi kết

tội Đương thập đại tiền, để cho người khác có cơ hội.”

Ngô Mị Nương nhìn Sở Hi Thanh: “Đại lý tự thiếu khanh là ‘Đình úy chính’, là

trợ thủ của đình úy, nắm giữ hình ngục, phụ trách thẩm lý và điều tra tất cả các

vụ án lớn trong thiên hạ, quyền cao chức trọng. Người này muốn đẩy Tả gia vào

chỗ chết, là chuyện dễ như trở bàn tay. Hắn muốn b*p ch*t một bát phẩm như

ngươi, cũng dễ dàng giống như b*p ch*t một con kiến.”

“Đừng thấy ngươi bây giờ là nhân vật có số má trong quận Tú Thủy, nhưng ở

trong mắt Đại lý thiếu tự khanh thì ngươi chẳng là cái thá gì. Hắn có thể dễ

dàng để cho người trở thành trọng phạm bị triều định truy nã. Vô Tướng Thần

Tông cũng sẽ không thu nhận đệ tử có án cũ và kẻ đã vi phạm pháp luật. Bởi

vậy, vì tiền đồ của ngươi, vì muội muội của ngươi, ngươi vẫn nên tránh ra một

bên thì hơn.”

Mắt Sở Hi Thanh hơi co lại, sắc mặt hắn âm trầm: “Vậy là không còn bất kỳ

biện pháp nào sao?”

“Vụ án này là do thiên tử định ra, Tả gia không lật án được. Hiện giờ, chỉ có thể

dùng bạc để khơi thông, cố gắng giảm bớt hình phạt.”

Ngô Mị Nương cười một tiếng: “Thanh Vân đã ủy thác tài sản của hắn cho ta,

để ta đi khơi thông cho hắn, nên ngươi không cần quan tâm chuyện này nữa.”

Nàng nói xong câu này, liền đi về phía một chiếc xe ngựa ở cách đó không xa.

Sở Hi Thanh nhìn theo bóng lưng của nàng.

Ngay khi Ngô Mị Nương sắp sửa leo lên xe, Sở Hi Thanh bỗng nhiên mở

miệng: “Ngươi có nghĩ đến hay không? Có thể Đại lý thiếu tự khanh không

định cho Tả gia có cơ hội vào kinh thành? Mà sẽ giải quyết bọn họ ở trên đường

áp giải vào kinh?”

Ngô Mị Nương nghe vậy thì kinh ngạc, quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Vì sao lại

nói như vậy?”

“Đám Thiên nha Cẩm y vệ kia có vấn đề, hơn nữa còn có vấn đề lớn, không biết

ngươi có điều tra hay không?” Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, giọng nói lạnh

lùng: “Bọn họ cho Tả gia ở phòng giam kém cỏi nhất, cho bọn họ ăn cơm thiu

canh cặn, thậm chí còn tra tấn người của Tả gia bằng những phương pháp

không gây thương tích. Thanh Vân đã từng ám chỉ với ta bằng lời nói, nói hắn

dùng tiền cũng vô dụng.”

“Điều kỳ lạ chính là, khi ta ở trong thành, thì chỉ dùng một ngàn lượng bạc là đã

có thể đi vào gặp mặt Thanh Vân. Mà bọn họ còn cực kỳ ôn hòa với ta, người

thấy điều này có kỳ lạ hay không? Rốt cuộc là phải như thế nào chứ?”

Ban đầu, Ngô Mị Nương còn không hiểu lắm, sau đó, sắc mặt của nàng từ từ

thay đổi: “Ngươi muốn nói là, có thể là do bọn họ có tật giật mình?”

Đám Cẩm y vệ kia tràn đầy ác ý với người của Tả gia, vậy thì hoàn toàn có thể

từ chối cho Sở Hi Thanh gặp mặt Tả Thanh Vân.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại đồng ý.

Trừ phi là đám người này không muốn chọc giận Sở Hi Thanh, khiến cho Sở Hi

Thanh có hành động mạnh mẽ hơn, khiến cho chuyện của bọn họ gặp rắc rối.

Ngô Mị Nương lại nhớ lại cảnh tưởng ngày hôm qua khi nàng đi vào đại lao gặp

mặt Tả Thanh Vân, sắc mặt của hắn cũng biến thành màu đen.

Thật ra thì có rất nhiều chi tiết nhỏ để cho nàng nhận ra.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 514: Thần Tú Thập Kiệt Đao (2)


“Điều tra một chút đi, xem xem đám Cẩm y vệ kia thế nào. Tất cả người nhà

của nha nội đều bị bọn họ giam giữ, hắn có rất nhiều lo lắng, nên có gì cũng

không dám nói với chúng ta.”

Ánh mắt Sở Hi Thanh lại âm trầm, trừng mắt mang tính cảnh cáo với Ngô Mị

Nương: “Có tin tức gì, thì phải lập tức báo cho ta biết ngay.”

Sau khi hắn nói xong, liền đi thẳng vào cổng lớn của Sở gia.

Ngô Mị Nương thì lại ngây người tại chỗ, lông mày nhíu chặt.

Nàng cho rằng suy đoán của Sở Hi Thanh là rất có đạo lý.

Tình huống của Tả gia còn ác liệt hơn những gì nàng tưởng tượng nhiều lắm!

Vị Đại lý thiếu tự khanh kai cũng càng ác độc hơn những gì nàng tưởng tượng.

Ngô Mị Nương suy tư giây lát, sau đó liền dứt khoát leo lên xe: “Đi, chúng ta

mau trở về thành.”

Nàng phải điều tra đám Thiên nha Cẩm y vệ này, xem xem bọn họ rốt cuộc là

nhân mã của ai, lại có liên quan gì với vị Đại lý thiếu tự khanh kia.

. . .

Sở Hi Thanh đi vào cổng lớn nhà mình, liền nhìn thấy có rất nhiều người đang

quỳ trong giáo trường. Đại đa số đều là quần áo ngắn, khoác áo da thú.

Hắn nhìn thấy cảnh này thì nhất thời sửng sốt.

Xem cách ăn mặc của những người này, tựa như là thợ săn trong Tây Sơn.

Sở Hi Thanh lại sinh lòng ngờ vực, không thể xác định.

Hắn thầm nghĩ, sẽ không nhanh như vậy chứ?

Hắn mới phong tỏa chưa đến mười ngày mà.

Theo Sở Hi Thanh đánh giá, thợ săn Tây Sơn phải chống đỡ được hai ba tháng

là ít, lúc đó mới sẽ cúi đầu trước hắn.

Hắn vẫy vẫy tay, gọi người phụ trách tọa trấn đường khẩu ngày hôm nay là

Hướng Quỳ đến.

“Đám thợ săn này là thế nào? Trong Tây Sơn có chuyện gì rồi à?”

“Đường chủ đại nhân!”

Hướng Quỳ hành lễ xong lại nhìn đám người kia một chút, khóe môi lộ ra vài

phần châm biếm: “Tặc phỉ Tây Sơn trắng trợn cướp đoạt ở trong núi, đặc biệt là

những thứ như đồ ăn và các loại củi gạo dầu muối. Đám thợ săn Tây Sơn này

không chịu nổi nữa, nào là Ngưu gia thôn, Thích gia thôn, Kế gia thôn, Nguyên

gia thôn. . . tổng cổng hai mươi bảy thôn trang, nên đến đều đến, không nên đến

cũng đến rồi.”

“Người bị cướp thì hận đám tặc phỉ Tây Sơn thấu xương, người không bị cướp

thì cũng lo lắng cho tiền tài và lương thực của nhà mình. Bởi vậy nên đã dắt tay

nhau đến đây, thỉnh cầu Tây Sơn Đường chúng ta che chở. Đàn chủ nhà chúng

ta hận bọn họ không biết điều, trước ngạo mạn sau cung kính, lấy lý do đường

chủ không có nhà để mặc kệ bọn họ.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhướng mày lên: “Đám tặc phỉ Tây Sơn kia rất thiếu

lương thực à? Không chịu nổi nhanh như vậy?”

“Việc này thì thuộc hạ không rõ lắm.” Hướng Quỳ cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tuy

nhiên, đám tặc phỉ này có Thẩm gia và quận quân Tây Sơn nuôi dưỡng, ngày

tháng ăn sung mặc sướng. Bọn họ không có thói quen tích trữ lương thực, đây

cũng không phải chuyện lạ.”

Sở Hi Thanh thầm nghĩ lời này rất có lý.

Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của bọn họ, cụ thể thế nào thì vẫn phải để Lỗ

Bình Nguyên đi tìm hiểu.

Lúc này, đám thợ săn quỳ trên mặt đất cũng đã phát hiện ra Sở Hi Thanh, bọn

họ dồn dập xoay người, chạy đến bao quanh Sở Hi Thanh, lên tiếng cầu xin.

“Sở đường chủ, cuối cùng chúng ta cũng chờ được ngài trở về rồi.”

“Sở đường chủ, chúng ta nguyện ý giao nộp tình bình an, mời Tây Sơn Đường

ra tay, bảo vệ bình an cho chúng ta.”

“Trước kia là chúng ta ngu muội, bị Thẩm gia che mắt. Xin Sở đường chủ bỏ

qua hiềm khích lúc trước, cứu thợ săn Tây Sơn chúng ta ra khỏi biển lửa.”

“Đám tặc phỉ Tây Sơn kia quá càn rỡ! nếu tiếp tục như vậy, thì chúng ta không

sống nổi trong Tây Sơn nữa.”

“Chúng ta đã không còn biện pháp nào khác, lại nghe nói Sở đường chủ làm

người nhân nghĩa, lúc này mới mặt dày đến đây cầu xin. Nhắc đến thì mới nhớ,

con cháu trong thôn chúng ta cũng đang làm việc dưới trướng của ngài, xin Sở

đường chủ nể tình bọn họ, mà cho chúng ta một cơ hội ăn năn.”

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, nào có chuyện tốt như vậy?

Chuyện này, tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy được.

Trên mặt hắn tươi cười, thần thái cực kỳ hiền lành.

“Dễ nói dễ nói.”

“Lão gia, ngài đứng lên đi, Sở mỗ còn trẻ, không chịu được đại lễ như vậy.”

“Chuyện tiền bình an có thể bàn lại, chư vị để cho ta suy nghĩ đã.”

“Chư vị làm như vậy thì là làm khó ta rồi, tiền bình an là bóc lột bách tính, thật

ra ta cũng đã cân nhắc hủy bỏ nó. Còn về phần đám tặc phỉ trong Tây Sơn kia,

Tây Sơn Đường chúng ta bây giờ có lòng mà không đủ lực, chư vị cũng biết,

Thiết Kỳ Bang chúng ta đang tranh đấu rất gay gắt với đám thế gia đại tộc trong

thành, không thể phân tâm được.”

Giọng điệu Sở Hi Thanh rất thành khẩn, còn đỡ từng ông lão ở dưới đất lên,

trong miệng thì lại không chịu nói lời thật.

Đám trưởng thôn và tộc trưởng này đều là lão hồ ly tinh, vừa nghe liền biết tình

huống không ổn, tất cả đều kiên trì quỳ trên mặt đất, nói gì cũng không chịu

đứng lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back