Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 95



Dung Ngộ trở về Phù Dung trang viên, thì thấy trong nhà có một vị khách.

Là Đường Triệt.

“A Ngộ.”Gương mặt đầy nếp nhăn của ông mang theo nụ cười nhã nhặn, lịch sự “Cháu vẫn giống hệt trước đây, học hành lúc nào cũng chăm chỉ thế.”

Thấy ông định đứng dậy, Dung Ngộ vội bước nhanh tới, ấn ông ngồi xuống ghế:

“Ông đừng ngã đấy.”

“Sức khoẻ của tôi tốt hơn nhiều rồi.” Đường Triệt đưa tay nhận bức tranh cuộn từ quản gia Đường“Mấy hôm nay tinh thần thoải mái, tôi tranh thủ vẽ một bức, A Ngộ, cháu xem thử còn giữ được tay nghề ngày xưa không?”

Dung Ngộ mở bức tranh ra, liền ngẩn người.

Đó là tạo hình sân khấu công diễn lần trước của cô trong chương trình, nhưng gương mặt cô gái trong tranh không phải dung mạo hiện tại, mà là diện mạo của cô… bảy mươi năm về trước.

Nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà Đường Triệt vẫn còn nhớ, bên vành tai cô khi ấy có một nốt ruồi nhỏ.

Thì ra, ông vẫn chưa từng buông bỏ.

“Oa, chú Đường vẽ đẹp quá!” Kỷ lão gia mở miệng phá tan không khí có chút kỳ lạ, ông giành lấy bức tranh trong tay Dung Ngộ, ngắm tới ngắm lui, yêu thích không rời “Mẹ ơi, bức tranh chú Đường tặng mẹ, con có thể treo trong phòng con không?”

Dung Ngộ nhìn sang Đường Triệt:

“Anh thấy sao?”

Đường Triệt vẫn nở nụ cười hiền hòa:

“Đương nhiên là được.”

Ông hơi ngập ngừng, rồi nói:

“A Ngộ, ngày mai em công diễn, chú có thể tới hiện trường xem em biểu diễn không?”

“Không được!” Dung Ngộ dứt khoát từ chối “Anh Bảo ở cái tuổi đó mà đi hiện trường em còn lo nơm nớp, anh thì đừng thử thách khả năng chịu đựng tim em nữa.”

Có vẻ như sớm đoán được cô sẽ trả lời như vậy, Đường Triệt cũng không vội, từ tốn nói:

“Vậy thì cho anh một cơ hội được đưa em đến hiện trường nhé?”

Dung Ngộ: “…”

Đầu cô hơi đau.

Anh Bảo gây rối thì thôi đi, dù sao cũng gần 80 tuổi, còn có thể lăn lộn vài lần.

Nhưng Đường Triệt…

“A Ngộ, nếu không cho anh cơ hội này… có lẽ, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.”Đường Triệt đầu tóc bạc trắng, ánh mắt già nua tĩnh lặng nhìn cô.

Tim Dung Ngộ mềm nhũn hẳn.

Cô còn có thể làm gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, cô vừa mới tỉnh dậy, liền nghe thấy giọng Đường Triệt vọng từ tầng dưới:

“Anh Bảo, ‘hội fan’ là gì vậy, chú có thể tham gia không?”

“Anh Bảo, mấy biểu cảm này bấm ở đâu ra thế, dạy chú với?”

“Anh Bảo, cái gọi là ‘ăn dưa’… là gì?”

Dung Ngộ đi xuống lầu, thì thấy hai cụ già, một trăm tuổi, một bảy tám chục tuổi, đầu bạc phơ dí sát vào nhau, nghiên cứu thứ gì đó cả buổi mà vẫn chưa thông.

Kỷ lão gia lớn tiếng gọi:

“Đoá Đoá, lại đây xem, cái này vừa mới thoát ra rồi, giờ phải bấm vào đâu để vào lại nhỉ?”

Đừng thấy Đoá Đoá còn nhỏ, học cái gì cũng nhanh cực kỳ.

Con bé bấm vào màn hình, vừa thao tác vừa giảng giải:

“Như vầy, rồi như vầy, rồi như vầy nữa… xong rồi. Lưu trang này lại, sau này từ đây vào cho nhanh.”

Kỷ lão gia vỗ đùi:

“Ai dô Đoá Đoá, cháu thông minh quá đi mất!”

Đoá Đoá cười tít mắt.

Dung Ngộ đi xuống lầu:

“Anh Bảo, hôm nay đừng tới hiện trường nữa, ở nhà ngoan ngoãn đọc sách.”

“Ờ…”Kỷ lão gia không dám nhìn thẳng cô, cúi đầu gặm bánh bao“Biết rồi biết rồi, nhất định sẽ đọc một cuốn sách.”

Còn đọc ở đâu, thì ông tự quyết định.

Dung Ngộ chọt một cái lên đầu ông.

Cái tên này, hồi bảy, tám tuổi cũng thế, ngoài mặt nghe lời mà sau lưng thì lén lút chạy ra ngoài chơi.

Giờ tuổi cao rồi, còn dùng chiêu đó.

Cô lắc đầu:

“A Uyên, cháu cho đi theo thêm mấy người.”

Sau bữa sáng, Dung Ngộ ngồi xe nhà họ Đường đến Giải trí Kỷ thị, Đường Triệt cố ý chọn một chiếc xe giản dị, đưa thẳng đến cửa sảnh ghi hình.

Ông tiễn cô xuống xe, trên mặt vẫn là nụ cười hiền từ:

“A Ngộ, được đưa cháu đi một lần như vậy, tiếc nuối lớn nhất đời tôi… cũng xem như được bù đắp rồi.”

Cô mãi mãi ghi nhớ, năm đó khi chuẩn bị sang du học, hai người đã hứa với nhau, sẽ do anh tiễn cô ra bến cảng.

Thế nhưng, vì biến động chính trị, anh đã lỡ mất cơ hội đưa tiễn cô lên thuyền.

Cũng từ lần đó, cô gặp người đàn ông kia, còn anh thì chẳng một lời báo trước, âm thầm rút khỏi cuộc đời cô…

Dung Ngộ mím môi:

“Đã hứa sẽ cùng ngắm tuyết, ít nhất cũng phải sống đến mùa đông năm nay.”

Đường Triệt nhẹ nhàng gật đầu:

“Yên tâm, tôi rất có ý chí cầu sinh.”

Trước đây, không con không cháu, đơn độc một mình, ông từng mong được rời khỏi thế gian sớm một chút.

Nhưng bây giờ, đã khác rồi.

Dung Ngộ xuống xe, bước đến thảm đỏ, đi vào trước ống kính, buổi livestream chính thức bắt đầu.

Ở đây từ lâu đã vây kín hàng trăm hàng nghìn người hâm mộ, tiếng hò reo vang trời, tên các nhà lần lượt dâng lên như sóng.

Cô vừa ký tên xong, đang định bước vào trường quay thì chợt liếc mắt, phát hiện trong đám fan lại có một nhóm người rất quen mặt.

Có Anh bảo và Đoá Đoá thì không nói, sao còn có cả Hải lão gia và Tư lão gia?

Ba ông già một đứa trẻ, ai nấy đều đeo khẩu trang, lén la lén lút trong đám đông.

Nhưng dù đã cải trang, vẫn dễ nhận ra tuổi tác không nhỏ, giới trẻ xung quanh ngại va vào các cụ lớn tuổi, sợ đụng phải rồi phải bồi thường, nên lần lượt tránh ra.

Hải lão gia cau mày:

“Sao tụi nó cứ thấy mình là tản ra hết vậy?”

Tư lão gia chậm rãi đáp:

“Có lẽ vì trên người chúng ta có… mùi người già?”

“Không phải đâu.”Đoá Đoá dịu dàng lên tiếng “Họ sợ va trúng các ông, mà ngã một cái là đền không nổi.”

Kỷ lão gia giơ bảng đèn lên:

“Chờ tôi hô một câu, các người hô theo nhé.”

Ông hắng giọng:

“Dung Ngộ, Dung Ngộ!”

Hải lão gia lau mặt:

“Không hô nổi… thật sự không hô nổi… mà lỡ bị người ta phát hiện Chủ tịch Tập đoàn Hải thị đang đu idol, mặt mũi tôi biết giấu vào đâu!”

“Ông còn có thể vì Dung Ngộ mà hợp tác với Dung Vọng Thiên, thế mà giờ không thể cổ vũ một câu sao?” Kỷ lão gia kéo khẩu trang lên, “Dù sao cũng ngụy trang kín như thế, không ai nhận ra được đâu!”

“Ông ơi, là ông đúng không? Ông ơi!”

Lớp phó học tập của lớp 20 từ xa đã nhận ra Kỷ lão gia và Đoá Đoá.

Cô nhớ rất rõ, một già một nhỏ này là fan của Dung Ngộ, lần trước công diễn kết thúc còn cùng nhau ăn cơm nữa kìa.

Kỷ lão gia bực bội:

“Sao cũng nhận ra được nữa vậy trời?”

Bí thư chi đoàn cũng chen lại:

“Ông cũng chuẩn bị bảng đèn rồi hả, nhìn còn xịn hơn cả bảng của chúng cháu nữa.”

“He he he!” Kỷ lão gia cười ngốc.

Dĩ nhiên bảng đèn này xịn rồi, ông bỏ không ít tiền riêng ra mà.

Lớp trưởng cau mày.

Trong chương trình lần trước, chủ tịch tập đoàn Kỷ thị – Kỷ lão gia, từng lộ mặt vì chuyện của Hà Kỳ Kỳ, mà sao càng nhìn ông cụ trước mặt, càng giống ông ấy vậy ta?

Nhưng nhìn qua khẩu trang, cậu ta cũng không dám chắc.

Lớp phó học tập chuyển mắt nhìn sang hai cụ ông còn lại:

“Hai ông cũng là fan của Dung Ngộ à?”

Hải lão gia và Tư lão gia, gật đầu không xong, lắc đầu cũng không xong.

Bọn họ đâu phải fan, bị lão Kỷ lôi tới đây, nói là đến góp mặt để cảm nhận sự xuất sắc của Dung Ngộ…

“Chắc chắn là fan rồi!” lớp phó tự hỏi tự trả lời “Dung Ngộ là học bá, nhất định có nhiều fan là các mẹ và ông bà.”

Kỷ Chu Dã cũng có mặt trong đám đông, vội vàng lên tiếng:

“Đừng lắm lời nữa, mau hô khẩu hiệu, đừng để người khác lấn át!”

“Dung Ngộ Dung Ngộ! Ánh sao sáng mãi!”

“Dung Ngộ Dung Ngộ! Ánh sao sáng mãi!”

Giới trẻ khí thế bừng bừng, cả lớp tụ lại, tinh thần đoàn kết, tiếng hô đồng đều đến mức muỗi bay ngang cũng sợ hãi bỏ chạy.

Kỷ lão gia cũng hô theo.

Hải lão gia nhìn trái.

Tư lão gia nhìn phải.

Không khí sục sôi, khiến hai ông cụ cảm thấy không hô theo thật quá lạc lõng.

Thế là không hiểu sao, hai cụ cũng mở miệng hô theo, từ người qua đường biến thành fan cuồng…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 96



Phía sau hậu trường trường quay.

Tất cả các thành viên đều đã sẵn sàng.

MC cầm micro nói lớn:

“Sau một tuần luyện tập căng thẳng, chắc chắn trình độ hát nhảy của mọi người đều đã có bước đột phá vượt bậc. Khán giả đang rất mong đợi màn trình diễn của các bạn. Trước khi bắt đầu, chúng ta hãy chơi một trò chơi nhỏ để thư giãn nhé.”

Dung Nhược Dao hơi cau mày.

Lúc nào rồi còn chơi trò chơi? Không phải nên tranh thủ thời gian để tổng duyệt sao?

MC vẫn mỉm cười tiếp tục:

“Luật chơi rất đơn giản, tiếp sức hít đất theo nhóm. Nhóm nào thực hiện được nhiều lần nhất sẽ được quyền ưu tiên chọn thứ tự biểu diễn.”

Lời vừa dứt, cả sân khấu vang lên một tràng kêu than:

“Tôi vốn không biết hít đất!”

“Mà lại liên quan đến thứ tự biểu diễn nữa, không biết cũng phải cố mà làm.”

“Một nhóm tám người, mỗi người mười cái là được tám mươi rồi. Cố lên chị em ơi!”

Ngay cả với những người học vũ đạo chuyên nghiệp, hít đất cũng không phải chuyện đơn giản, huống chi là những thí sinh chuyên hát.

Dung Nhược Dao trầm ngâm suy nghĩ giây lát, rồi giơ tay lên:

“Nhóm của tôi chỉ có bảy người, có thể xin thêm một người hỗ trợ được không?”

Do Hà Kỳ Kỳ tự mình gây họa nên bị loại, nhóm của Dung Nhược Dao đúng là thiếu người thật.

MC dùng bộ đàm trao đổi với tổ chương trình một lúc, sau đó đáp:

“Cô có thể chọn một người trong ê-kíp hậu trường.”

Dung Nhược Dao lập tức chỉ tay vào một quay phim:

“Anh ấy.”

Người quay phim đó là đàn ông, dáng người rất to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên luyện tập thể hình.

Ngay khi Dung Nhược Dao đưa tay chỉ.

Trên livestream lập tức xuất hiện những bình luận đầy ý kiến trái chiều:

[Một nhóm toàn con gái chơi trò chơi, Dung Nhược Dao lại chọn đàn ông? Thú vị thật đấy.]

[Tôi cứ tưởng cô ta xinh đẹp lại tốt bụng, ai ngờ cũng biết chơi chiêu thế.]

[Xin lỗi, Nhược Dao nhà chúng tôi có vi phạm luật chương trình không? Chương trình cho phép thì cô ấy có quyền chọn bất kỳ ai, mắc gì phải chê bai?]

[Cô ta có quyền chọn, thì bọn tôi cũng có quyền khinh bỉ, sao?]

[Ha ha, nhóm của cô ấy thiếu người, chọn ai là quyền của cô ấy, chỉ muốn giành vị trí biểu diễn tốt hơn thôi, vậy cũng bị ném đá?]

[Mấy người chắc là anti gửi đến đây cắn bậy chứ gì!]



Phòng livestream bắt đầu chia phe chiến nhau kịch liệt.

Trong trường quay, sắc mặt của hàng chục cô gái cũng không khá hơn là bao.

Nhưng dưới hàng chục ống kính, bao nhiêu cặp mắt dõi theo, dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn, cũng không ai dám thể hiện ra ngoài, sợ bị fan của Dung Nhược Dao công kích.

MC thì cực kỳ khoái chí khi thấy cảnh này, có xung đột là có đề tài, có thảo luận, độ hot chương trình càng tăng!

Thời buổi này, muốn nổi bật, chẳng nhờ mấy “chiêu trò” thì nhờ gì?

Anh ta lập tức lớn tiếng:

“Cho mọi người năm phút khởi động, năm phút sau chính thức bắt đầu!”

Tô Điềm sắp khóc:

“Trước giờ thể dục, bị ép lắm tôi mới gắng làm được năm cái, lần này chắc kéo team tụt sau mất.”

Lý Dĩnh Nhi lộ cơ bắp cánh tay, tự tin nói:

“Đừng lo, tôi có thể làm bốn mươi cái!”

“Vậy cậu làm trước đi, mở màn bằng khí thế áp đảo.”Dung Ngộ lên tiếng. “Còn lại ai làm lúc nào cũng được, tôi làm cuối cùng.”

Mấy người còn lại trình độ xấp xỉ nhau, thứ tự không quan trọng.

Năm phút trôi qua rất nhanh, vừa nghe hiệu lệnh bắt đầu, trận tiếp sức hít đất khai hỏa.

Nhóm của Dung Nhược Dao sắp xếp quay phim nam làm đầu tiên, anh ta tuy hơi căng thẳng trước máy quay nhưng cũng có h*m m**n thể hiện cực mạnh.

Ba cái, năm cái, mười cái… rất nhanh đã hơn năm mươi cái, mà vẫn còn sức để tiếp tục.

Trong khi các nhóm khác đã tới thành viên thứ ba, thứ tư.

“Sáu mươi bảy, sáu mươi tám… bảy mươi hai!”

Con số này khiến cả trường quay sững sờ.

Tổng số của cả nhóm khác, chưa chắc đã bằng một mình anh quay phim này.

Dung Nhược Dao khẽ cong khóe môi.

Cô ta biết, làm vậy là không đẹp mặt.

Nhưng cô ta phải giành lấy hạng nhất ở vòng này.

Như vậy, cô ta mới có thể chọn vị trí biểu diễn cuối cùng, giống như lần trước nhóm của Dung Ngộ được diễn cuối và giành giải nhất.

Lần này, cô ta cũng muốn được là người biểu diễn cuối cùng.

Cô ta liếc nhìn sang nhóm của Dung Ngộ.

Người đầu tiên là Lý Dĩnh Nhi làm được bốn mươi mốt cái, Tô Điềm chỉ làm được ba cái, mấy cô gái tiếp theo thì càng tệ hơn, tổng cộng cộng lại cũng chỉ hơn sáu mươi cái…

Dung Nhược Dao khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười châm chọc.

Cô ta là người cuối cùng của nhóm mình, và lúc này, cũng vừa vặn là lúc đến lượt Dung Ngộ lên sàn.

Nhóm của cô ta đã tích được tổng cộng một trăm ba mươi cái, cô ta chỉ cần làm tượng trưng ba cái là đủ.

“Chị Ngộ, đừng tự tạo áp lực cho bản thân quá.” Tô Điềm vừa bóp vai cô vừa nói, “Dù gì cũng có nhóm đứng bét rồi, cùng lắm bọn mình đứng áp chót, chẳng sao hết.”

Nhóm đứng bét – nhóm của Lisa – im lặng hút một ngụm trà sữa.

Dung Ngộ cởi áo khoác, bước lên sàn.

Cô cúi người dứt khoát, hai tay chống xuống đất, chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong mềm mại.

Ở thời đại của cô, gần như ai cũng từng đi lính. Mấy người anh em của cô đều là quân nhân, bản thân cô cũng thường xuyên theo họ đến doanh trại luyện tập cùng các tân binh.

Hít đất với cô mà nói, hoàn toàn không khó.

Chỉ là, cơ thể hiện tại này chưa từng trải qua huấn luyện cường độ cao, nên cô cũng không chắc bản thân làm được bao nhiêu cái.

Dung Ngộ không hề chớp mắt, thân thể lên xuống nhịp nhàng, mũi gần như chạm đất khi hạ xuống, tay duỗi thẳng hoàn toàn khi đẩy lên…

Tất cả các cô gái tham gia đều đã làm xong từ lâu, chỉ còn lại một mình cô trên sân khấu.

Cả trường quay ồn ào náo nhiệt, bỗng dưng lặng như tờ.

Nhưng phòng livestream thì như bị kích nổ, hoàn toàn bùng cháy.

[Má ơi! Quá đỉnh luôn!]

[Tư thế hít đất của Dung Ngộ chuẩn kinh khủng, cô ấy từng được huấn luyện hả?]

[Như kiểu trong người cô ấy có máy đếm nhịp ấy, siêu đều luôn!]

[Lực core của cô ấy mạnh khủng khiếp, không thể tin nổi…]

Tô Điềm c.h.ế.t lặng cả người.

Cô còn tưởng Dung Ngộ lắm thì làm được mười cái, nào ngờ lại làm gần cả trăm!

“Dung Ngộ!”

“Dung Ngộ!”

Lý Dĩnh Nhi hét lớn.

Cả nhóm cũng không kiềm được mà hô vang tên cô.

Lisa đặt ly trà sữa xuống, hô theo:

“Dung Ngộ, cố lên!”

Trong mắt Lisa, chiến thắng của Dung Nhược Dao không quang minh chính đại.

Thà để Dung Ngộ thắng, còn hơn nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý kia.

“Dung Ngộ! Dung Ngộ!”

Tiếng hô vang rền như sấm dậy.

Dung Ngộ ngẩng đầu nhìn MC:

“Bao nhiêu cái rồi?”

Cô nói mà không hề thở gấp, rõ ràng vẫn còn sức lực.

MC đờ người đáp:

“Nhóm của các bạn… đã đạt một trăm bốn mươi cái rồi.”

Hiện tại, nhóm đang dẫn đầu là nhóm của Dung Nhược Dao – một trăm ba mươi ba cái.

Một trò chơi nhỏ thôi, Dung Ngộ cũng chẳng cần chứng minh gì cả.

Cô chống một tay xuống đất, tay còn lại đặt sau lưng, giữ nguyên tư thế đó ba giây, rồi bật người dậy gọn gàng, đứng thẳng lưng.

Không biết ai vỗ tay trước, sau đó tiếng reo hò vang lên như sóng dậy.

Tô Điềm, Lý Dĩnh Nhi và mấy người khác ùa tới, nhấc bổng Dung Ngộ lên cao.

“Dừng lại! Dừng lại!”Dung Ngộ vội la lên. “Mới thắng trò chơi thôi mà, đâu phải thắng công diễn, làm gì mà kích động vậy?”

“Haha, tại cảm giác quá m.á.u rồi!”Tô Điềm phấn khích “Chị Ngộ, chị đúng là quá đỉnh, em tuyên bố từ giờ chị là idol của em!”

“Chúc mừng nhóm của Dung Ngộ, giành được hạng nhất trong trò chơi! Được quyền ưu tiên chọn thứ tự biểu diễn.”MC lên tiếng “Mời đội trưởng Dung Ngộ cùng các thành viên thảo luận và đưa ra quyết định.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 97



Dung Nhược Dao sững người tại chỗ.

Cô ta chọn cả một người đàn ông làm viện binh rồi, vậy mà vẫn thua Dung Ngộ?

Sớm biết nhóm Dung Ngộ có thể làm đến một trăm bốn mươi cái, thì lúc nãy cô ta đã không chỉ làm có ba cái, rõ ràng là vẫn còn sức cơ mà!

Nếu Dung Ngộ chọn lên sân khấu cuối cùng, thì cô ta chỉ có thể chọn áp chót.

Mà cô ta lại không muốn ở gần Dung Ngộ, cô ta sợ mình sẽ trở thành cái nền cho Dung Ngộ toả sáng…

Người đứng bên cạnh Dung Nhược Dao là Tưởng Sương, thành viên từng cùng nhóm với Dung Ngộ ở vòng trước.

Lúc thấy Dung Ngộ kéo mấy thành viên có xếp hạng thấp lập nhóm, trong lòng Tưởng Sương còn thầm mừng rỡ, vì mình nhanh tay chọn được Lisa.

Nhưng giờ nhìn thấy sức mạnh của Dung Ngộ, dù chỉ là một trò chơi nho nhỏ thôi, không hiểu sao, trong lòng cô ta lại dâng lên chút ít hối hận…

Cô ta nuốt ngược cảm giác khó hiểu đó vào lòng, lặng lẽ quan sát cục diện.

Dung Nhược Dao đang tính toán.

Ba vị trí đầu tiên không phải lựa chọn tốt, vì khán giả khi ấy chưa có điểm so sánh rõ ràng, nên thường sẽ rất thận trọng trong việc bình chọn.

Vậy chỉ còn có thể chọn vị trí thứ năm hoặc thứ sáu.

Cô ta vừa định lên tiếng, thì đã nghe thấy Dung Ngộ giơ bảng viết, giọng rõ ràng vang lên:

“Nhóm chúng tôi, chọn lên sân khấu đầu tiên.”

“Cái gì?”

“Lên sân khấu đầu tiên?”

“Vậy thì cố hết sức làm hít đất để làm gì chứ?”

Cả hội trường xôn xao bàn tán.

Lisa ngẩn người: “Lên đầu là bất lợi nhất đấy, Dung Ngộ, cô chắc chứ?”

“Chắc.” Dung Ngộ mỉm cười “Được khán giả mong đợi vạn phần mà được lên sân khấu, chẳng phải là một điều tuyệt vời sao?”

Lisa giơ ngón tay cái: “Cô ngầu thật.”

Lên đầu tiên, là có rất nhiều bất lợi.

Vì khán giả thường vô thức lấy người đầu tiên làm chuẩn, nên sẽ rất cẩn thận khi đánh giá và bình chọn.

Trong các chương trình thi đấu hát múa, số lần người đầu tiên đạt hạng nhất gần như bằng không.

Có thể nói, Dung Ngộ quá tự tin.

Lisa thật lòng khâm phục sự dũng cảm và bản lĩnh của cô ấy.

Phòng livestream thì náo loạn:

[Chọn lên đầu tiên? Tôi chỉ có thể nói một chữ: Đỉnh.]

[Không thể không nói, có hơi quá tự tin rồi, mà tự tin quá thì gọi là ngạo mạn.]

[Vòng trước đứng nhất thì nghĩ mình là “chân ái” à? Cười c.h.ế.t mất.]

[Cả nhóm chỉ có mỗi cô ấy hạng cao, còn lại toàn đội sổ, chọn lên đầu sân khấu là đang dắt đồng đội đi nộp mạng đấy à?]

[Hát ballad mà lên mở màn? Không sợ c.h.ế.t chậm à…]

[…]

Dung Nhược Dao nhếch môi cười khẩy.

Tuy cô ta không thắng trò chơi hít đất, nhưng vẫn giành được vị trí biểu diễn cuối cùng, đạt mục tiêu là được rồi, đúng không?

Cô ta cầm bút lên, viết số 8 lên bảng.

Các nhóm khác cũng lần lượt chọn vị trí ra sân.

Mặc dù không ai đánh giá cao thực lực nhóm của Dung Ngộ, nhưng vì vòng trước cô giành hạng nhất, lại còn được yêu thích vượt trội, nên mọi người vô thức không muốn biểu diễn sát cô, sợ bị khán giả mang ra so sánh.

Thế là vị trí thứ hai chẳng ai chọn.

Cuối cùng, là nhóm Lisa, nhóm có thành tích tệ nhất trong trò chơi bị đẩy lên vị trí thứ hai.

“Thứ tự biểu diễn đã được xác định!” MC lớn tiếng tuyên bố “Tiếp theo, mời mọi người đến phòng hóa trang chuẩn bị. Hẹn gặp lại trên sân khấu!”

Nhóm của Dung Ngộ nhanh chóng đi vào phòng hóa trang.

Đạo diễn sân khấu đã chuẩn bị sẵn trang phục biểu diễn cho họ, đây là yêu cầu mà Dung Ngộ đưa ra trước đó với ban tổ chức.

Khi ấy, toàn bộ ê-kíp đạo diễn đều phản đối:

“Yêu cầu này thật vô lý, không được thông qua.”

Nhưng đạo diễn Trần chỉ phẩy tay:
“Cứ làm theo lời cô ấy đi.”

Ông biết thân phận của Dung Ngộ không hề tầm thường, thay vì tranh cãi, chi bằng cứ để cô ấy chơi, ông cũng tò mò muốn xem cô ấy sẽ biến sân khấu này thành dạng gì.

Khán giả đã ổn định chỗ ngồi.

Ở góc khuất sát tường là khu dành cho người nhà, có các bạn học lớp Hai Mươi, Kỷ lão gia, Hải lão gia, Tư lão gia, và cả bé Đoá Đoá.

Lông mày đạo diễn Trần giật liên tục.

Ông lên tiếng nhắc nhở:

“Không được lia máy quay về khu vực này, cũng không được bật đèn, nếu không thì tự chịu hậu quả.”

Người trong phòng đạo diễn lập tức tắt camera chiếu về khu vực khán giả ấy.

Đèn dần tối xuống.

Màn sân khấu được kéo ra, một luồng ánh sáng ấm áp rọi xuống, chiếu lên một chiếc máy hát cổ. Loa đồng hơi ánh lên, giống như đã được năm tháng chạm vào vô số lần.

Dung Ngộ từ trong bóng tối chậm rãi bước ra. Cô quàng một chiếc khăn len cũ màu vàng nhạt, từng bước tiến về chính giữa sân khấu, âm nhạc nhẹ nhàng cũng vang lên.

Khán giả bắt đầu rì rầm:

“Mở màn không phải nên là hát nhảy sao? Phải khuấy động không khí chứ?”

“Hát ballad á? Trên sân khấu thi đấu kiểu này, bất lợi lắm.”

“Không có điểm bùng nổ thì rất khó lôi kéo được bình chọn từ khán giả.”

“Tự tin quá đấy, lần này chắc phải nếm mùi thất bại rồi.”

“…”

“Ồn c.h.ế.t mất!” Kỷ lão gia quay đầu lại, cau có nói “Không để người ta yên mà thưởng thức tiết mục à?”

Mấy khán giả trẻ bên cạnh: “…”

Âm thanh sân khấu to thế, bọn họ nói vài câu, mà cũng bị cho là gây ồn ào?

Mà cũng kỳ thật, một ông cụ già thế kia, còn theo đuổi thần tượng cái gì, loa lớn như vậy không sợ đau tim à?

Còn nữa, bên cạnh ông cụ có cả một bé gái chừng bốn năm tuổi, con nít thế kia, không ra ngoài chơi đất nặn, vào đây làm gì?

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Kỷ lão gia trừng mắt nhìn đám thanh niên ồn ào “Im miệng hết đi!”

Hải lão gia không khỏi giật giật khoé miệng:
“Lão Kỷ, sao tôi thấy dạo này ông không còn điềm tĩnh nữa, thua cả Đoá Đoá đấy.”

Tư lão gia gật gù đồng tình:
“Như một thằng nhóc dậy thì.”

Kỷ lão gia hừ lạnh một tiếng.

Giờ ông có mẹ rồi, thì làm thằng nhóc thì sao, ông còn muốn làm em bé nữa kia.

Thật muốn hét lên cho hai ông già này biết ông có mẹ rồi, để bọn họ ghen nổ mắt.

Tiếc là, bí mật này chỉ có thể chôn trong lòng.

Không được khoe ra, thật sự khó chịu c.h.ế.t mất.

Nhạc dạo trên sân khấu kết thúc, phần hát bắt đầu.

Tất cả mọi người đều nghĩ người mở giọng đầu tiên sẽ là Dung Ngộ, nhưng không phải, là Tô Điềm.

Tô Điềm hát giọng hí kịch.

Cô mặc đồng phục học sinh đơn giản, nhưng lại kết hợp với động tác đặc trưng của hí kịch cổ truyền. Giọng hát trầm bổng, đoạn kết có chút khản đặc, không còn trong trẻo, giống như chiếc chiêng đồng rỉ sét của người gác đêm, nhưng lại vì thế mà chan chứa cảm xúc, khiến người nghe bất giác cay cay sống mũi.

Tô Điềm ghi nhớ kỹ chỉ dẫn của Dung Ngộ, tiết chế âm lượng rất nghiêm ngặt.

Cô trân quý cơ hội mở màn này, càng trân quý cơ hội được đứng trên sân khấu, chỉ bốn câu hát đã khiến cả khán phòng lặng như tờ.

Dung Ngộ bước tới, nhẹ nhàng xoay chiếc đĩa than. Âm nhạc quen thuộc vang lên.

Lời ca bắt đầu trào ra từ cổ họng cô, các thành viên còn lại cũng lần lượt cất tiếng…

Trong livestream, khi lời bài hát hiện lên màn hình, cư dân mạng lập tức bùng nổ:

[Trời ơi! Bài này đã được cải biên rồi!]

[Bản gốc là bài tình ca, nhóm của Dung Ngộ đã sửa nhạc, giờ nghe giống như đang tưởng nhớ người thân đã mất vậy.]

[Giai điệu này như gõ vào tim tôi, tôi lại nhớ đến mẹ tôi mất vì bệnh năm ngoái…]

[Khóc mất… sao lại có thể hát khiến người ta đau lòng đến thế…]
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 98



Khán giả tại hiện trường hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu của ca khúc.

Mỗi câu hát, mỗi giai điệu, đều như đánh vào nơi mong manh nhất trong trái tim, khiến không ít người lặng lẽ rơi nước mắt.

Kỷ lão gia đột nhiên bật khóc nức nở.

Năm tám tuổi, ông mất mẹ, những cảm xúc cô đơn, đau khổ, tuyệt vọng khi ấy… đều từng chân thật đến vậy.

Dù mẹ đang ở ngay trên sân khấu, nhưng ông vẫn thấy nhớ mẹ đến thắt tim.

Hải lão gia đưa tay lau khoé mắt, vỗ nhẹ vai ông:

“Lão Kỷ à, không sao đâu. Chúng ta cũng sống chẳng còn được bao lâu nữa, mẹ con hai người sớm muộn gì cũng được đoàn tụ thôi.”

Nước mắt Kỷ lão gia lập tức tắt ngấm.

Ông phồng má tức giận:

“Đừng có rủa tôi! Tôi còn phải sống đến trăm tuổi!”

Một trăm tuổi còn chưa đủ, tốt nhất là sống tới 130, 140, phá luôn kỷ lục Guinness thế giới…

Bài hát kết thúc.

Tiếng thút thít nức nở trong khán phòng vẫn còn văng vẳng, rất rõ ràng.

Một lúc lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Hải lão gia và Tư lão gia, cả khán phòng bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Dung Ngộ dẫn cả nhóm bước ra, cúi chào cảm ơn khán giả.

Tô Điềm nghẹn ngào cất giọng:

“Đội trưởng không chê chúng tôi thứ hạng thấp, vẫn kéo bọn em vào đội, vì vậy mà ảnh hưởng đến quyền chọn bài hát. Cuối cùng phải chọn một bài ballad. Nhưng đội trưởng nói, cho dù là bài hát tệ nhất, chúng tôi vẫn có thể chơi đẹp. Huống hồ, bài này không hề tệ, mà là một món quà may mắn trời ban.”

Lý Dĩnh Nhi tiếp lời:

“Là đội trưởng đề nghị chuyển hướng sang chủ đề tình thân, rất nhiều đoạn là đội trưởng tự tay biên soạn. Sân khấu này, đội trưởng đã dốc rất nhiều tâm sức… Dù mọi người có nghĩ thế nào, riêng tôi cảm thấy phần biểu diễn của chúng tôi vô cùng xuất sắc. Tôi thật sự rất thích nhóm của mình!”

Vừa nghe nói là Dung Ngộ đề xuất chuyển đổi bài hát theo hướng tình thân, anti-fan trong livestream lập tức nhảy dựng lên:

[Hê hê, bài hát tình yêu mà sửa thành tình thân, không thấy buồn cười sao?]

[Tình yêu với tình thân là hai thứ hoàn toàn khác nhau, đừng có mà vớ vẩn.]

[Rõ ràng là không tôn trọng nguyên tác!]

[Kiến nghị tác giả kiện đi!]

Thế nhưng đúng lúc này, một bài đăng Weibo bất ngờ leo top hot search.

Là chính ca sĩ sáng tác ca khúc này lên tiếng: #Đây mới là câu chuyện tôi thật sự muốn kể.#

Bài hát này, anh viết ra là để tưởng nhớ người mẹ đã mất.

Thế nhưng sau đó, người hâm mộ lại hiểu sai thành bài hát viết cho người yêu đã khuất.

Fan còn ra sức lan truyền giả thuyết ấy, khiến nhiều người ngoài cuộc cũng tin là vậy.

Khi ấy, bài hát nổi tiếng rầm rộ.

Công ty quản lý không cho anh đính chính, sợ ảnh hưởng đến hiệu quả tuyên truyền.

Thế là hiểu lầm cứ kéo dài đến tận bây giờ.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người hiểu được điều anh muốn gửi gắm…

Phần bình luận dưới bài đăng khiến ai cũng vừa cười vừa khóc:

[Anti-fan giờ tính sao, còn muốn kiện nữa không?]

[Dung Ngộ đúng là có thiên phú về mảng này, ghen tỵ quá à?]

[Tôi thực sự bị màn biểu diễn của nhóm Dung Ngộ chạm tới, tiếc là tôi không có quyền bình chọn.]

[…]

“Tiếp theo, mời khán giả tại hiện trường bắt đầu bỏ phiếu!” MC lớn tiếng tuyên bố “Thời gian bỏ phiếu là một phút, mời mọi người cầm thiết bị bỏ phiếu lên…”

Kỷ lão gia nhìn chằm chằm sang khu khán giả bên cạnh, thèm thuồng chiếc máy bỏ phiếu.

Hải lão gia bình thản nói:

“Dung Ngộ ưu tú như vậy, dẫn dắt cả nhóm có sức truyền cảm như thế, yên tâm đi, phiếu chắc chắn sẽ không thấp đâu.”

Tư lão gia lấy điện thoại ra:

“Ông xem, hot search kìa, tác giả còn đích thân lên tiếng cơ mà…”

Khán giả trong hội trường không bị thu điện thoại, nên cũng đã biết tin tức trên mạng.

Có thể được chính tác giả công nhận, chính là sự khẳng định lớn nhất cho màn biểu diễn này.

Chỉ thấy trên màn hình lớn, biểu đồ cột số phiếu bầu tăng vọt như tên bắn…

Cuối cùng dừng lại ở con số: 914 phiếu!

Cả khán phòng bùng nổ!

[Trời ơi, số phiếu này khủng thật sự!]

[Kỷ lục trước là 912 phiếu, nhóm Dung Ngộ lần này phá kỷ lục của chính mình rồi!]

[Xem livestream mà đã khóc bù lu bù loa, không dám tưởng tượng cảm giác trực tiếp tại hiện trường sẽ mãnh liệt thế nào.]

[Tôi đây ngồi trước màn hình mà đã khóc muốn nát ruột rồi, sân khấu này thật sự xứng đáng với số phiếu ấy…]

“A a a a!” Tô Điềm hét lên, “Chúng ta có hơn 900 phiếu! Trời ơi trời ơi! Tôi sắp phát điên rồi! A a a a a!”

Các thành viên kích động ôm chầm lấy nhau.

Dưới sân khấu, khán giả đồng thanh gọi to tên các thành viên:

“Dung Ngộ! Dung Ngộ!”

“Tô Điềm! Tô Điềm!”

“Lý Dĩnh Nhi…”

Tô Điềm, Lý Dĩnh Nhi và mấy người khác khóc òa.

Họ vốn là những thí sinh ít nổi tiếng nhất, từ khi tham gia chương trình đến giờ, chưa từng được ai gọi tên trước đám đông thế này, thì ra được gọi tên lại mang cảm giác hạnh phúc đến thế!

Cả nhóm ôm nhau, gục đầu khóc nức nở.

Người xem trong livestream cũng nghe thấy tiếng hò reo:

[Tô Điềm cuối cùng cũng ngẩng đầu được rồi.]

[Nhóm này chọn đúng người để theo rồi, tập này kiểu gì độ nổi tiếng cũng không thấp.]

[Nãy giờ tôi hình như còn nghe thấy giọng của mấy cụ già… Khán phòng còn có cả người già à?]

[Người già cũng thích xem mấy chương trình thế này á?]

[…]

Dung Ngộ đứng trên sân khấu, liếc mắt lạnh lùng quét xuống dưới.

Kỷ lão gia — người nãy giờ hét to nhất — tức thì im bặt, lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Ông đứng dậy:

“Màn biểu diễn của Dung Ngộ kết thúc rồi, chúng ta chuyển sang chỗ khác xem cho thoải mái.”

Chỉ có phần biểu diễn của mẹ ruột, ông mới chịu chịu đựng cái không khí hỗn loạn ở hiện trường thế này.

Ông dẫn mấy người khác lên tầng cao nhất, nằm dài trên ghế sofa, ăn trái cây, uống trà thượng hạng, thoải mái không gì sánh được.

Trong khi đó, các nhóm đang chờ trong hậu trường đều rối loạn tâm lý.

Bọn họ vẫn tưởng nhóm của Dung Ngộ cao lắm cũng chỉ 800 phiếu, không ngờ lại vượt qua 900.

Mà một khi đã vượt mốc 900, gần như chắc chắn là giành hạng nhất.

Còn ai dám thi tiếp nữa chứ?

So kiểu gì đây? So làm sao cho lại?!

Tâm lý Tưởng Sương hoàn toàn sụp đổ.

Nếu lúc đầu cô không chọn Lisa, mà chọn về chung nhóm với Dung Ngộ, thì giờ chẳng phải cô cũng là người thuộc nhóm dẫn đầu sao…

Hối hận dâng lên như thủy triều, suýt nữa nhấn chìm cả cô ta.

Sắc mặt Dung Nhược Dao xấu tới cực điểm.

Ra sân đầu tiên mà còn được điểm cao thế này, khán giả phát điên rồi à?

Tổ đạo diễn không kiểm soát phiếu à?

Vậy để mấy nhóm sau còn diễn với tâm lý gì nữa đây?

Cô ta hít sâu mấy hơi, nhẹ giọng nói:

“Chắc là tập này khán giả bao dung hơn, mấy nhóm sau chắc cũng sẽ được nhiều phiếu. Đừng hoảng loạn trước, cứ giữ vững tâm thái bình thường đã…”

Cô ta đang nói dở, thì nhóm Dung Ngộ đã quay lại hậu trường.

Mọi người vây lại, không biết là thật lòng hay giả vờ, ai nấy đều nói lời chúc mừng.

Dung Nhược Dao cắn môi, do dự một lát rồi tiến đến:

“Chúc mừng chị đạt hơn 900 phiếu. Có cơ hội, chúng ta hợp tác nhé.”

Dung Ngộ nhếch môi cười nhạt, không trả lời.

Cô không thích Dung Nhược Dao.

Thế thì việc gì phải gượng ép mình hợp tác với người mình không thích?

Sắc mặt Dung Nhược Dao càng khó coi.

Chị em ruột đấy, một câu khách sáo cũng không muốn nói là sao?

Lisa là nhóm biểu diễn kế tiếp sau nhóm Dung Ngộ.

Các thành viên trong nhóm Lisa, một số người đã lộ rõ vẻ hoảng hốt, căng thẳng đến mức gần như phát run.

Bản thân Lisa cũng đang rất lo lắng, không còn tâm trí để trấn an đội viên, tám người một nhóm trong tâm trạng bất an bước lên sân khấu.

Khán giả vẫn còn chìm trong cảm xúc của tiết mục trước, mà nhóm Lisa lại là tiết mục nhảy sôi động, cảm xúc khán giả hoàn toàn không bắt nhịp được…

Tiết mục kết thúc.

Khán giả bỏ phiếu: 719 phiếu.

Chênh lệch gần 200 phiếu.

“Nói một cách công bằng, tiết mục của Lisa không tệ.”

“Tiếc là xui xẻo phải diễn ngay sau nhóm Dung Ngộ, bị cảm xúc của khán giả đè bẹp rồi.”

“Chỉ có thể nói, Lisa không gặp may thôi.”

“…”

Lisa cúi gằm mặt quay về hậu trường.

Cả nhóm uể oải, sĩ khí tụt xuống đáy.

Khiến cho những nhóm biểu diễn phía sau càng thêm lo lắng.

Thậm chí sân khấu còn gặp sự cố.

Ngồi dựa trên sofa, Kỷ lão gia lắc đầu thở dài:

“Không ai bằng mẹ tôi… Khụ khụ, không ai bằng Dung Ngộ. Nếu nhóm đó mà đạt 900 phiếu, tôi – ông lão tám mươi tuổi – livestream đứng ngược gội đầu luôn!”

“Được rồi, đừng lải nhải nữa.”Hải lão gia cầm điện thoại, nhíu mày “Không phải ông cứ bắt tôi vào hội fan gì đó sao, vào bằng cách nào, ở đâu?”

Vừa nghe đến đây, mắt Kỷ lão gia lập tức sáng lên.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 99



Kỷ Chỉ Uyên đang xử lý tài liệu.

Anh ngẩng đầu liếc nhìn khu vực ghế sofa.

Người ta thường nói: “Ba người phụ nữ là một vở kịch”, nhưng nếu so ra, ba ông lão cũng chẳng kém là bao. Thêm cả Đoá Đoá, tiếng líu ríu trong văn phòng không ngớt chút nào.

Người nhỏ tuổi nhất – Đoá Đoá – lại là người rành điện thoại nhất, ngồi đó điều khiển cả ba ông cụ.

“Đoá Đoá, chỗ này bình luận sao vậy?”

“Đoá Đoá, xem giúp ông với, sao biểu cảm gửi không được?”

“Đoá Đoá, cái này xoá thế nào?”

Người này một câu, người kia một câu, khiến đầu óc Đoá Đoá như muốn nổ tung.

Kỷ Chỉ Uyên: “…”

Anh thật sự thấy tội nghiệp cho Đoá Đoá.

Đúng lúc này, anh lên tiếng:

“Ba ông à, thế này nhé, cháu cho người đưa các ông đến trung tâm đào tạo sử dụng điện thoại cho người cao tuổi, học vài buổi cho thạo.”

Đoá Đoá thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói:

“Ba ơi, con cũng còn nhiều cái không biết lắm, con đi học cùng được không ạ?”

Đã đến nước này thì mấy ông cụ cũng không tiện mặt dày tiếp tục nhờ đứa trẻ chỉ nữa.

Sợ họ đổi ý, Kỷ Chỉ Uyên lập tức gọi trợ lý, gom luôn ba ông với một bé con, gói gọn đưa đi.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Chương trình tuyển chọn vẫn tiếp tục.

Từng nhóm lần lượt lên sân khấu biểu diễn, tình hình đều không khả quan, nhóm cao điểm nhất là nhóm thứ năm, cũng chỉ được 852 phiếu.

Cuối cùng, đến lượt nhóm của Dung Nhược Dao.

Qua quãng chờ đợi dài dằng dặc, tâm trạng Dung Nhược Dao không những không ổn định lại, mà còn ngày càng nôn nóng bất an.

Là nhóm trưởng, tâm trạng cô ta mà lên xuống thì các thành viên càng hoảng hơn.

Tưởng Sương, người đã chọn Lisa thay vì Dung Ngộ, giờ như chìm trong hối hận, đến mức lòng bàn tay cũng sắp bị cô ta bấu rách.

“Tới lượt chúng ta lên sân khấu rồi.”

Dung Nhược Dao hít sâu một hơi, dẫn theo các thành viên, tiến về phía sân khấu.

Cô ta chọn bài hát này là do Ngôn Đình sáng tác và thể hiện. Khi phát hành năm đó, bài hát gây bão khắp Trung Quốc, Đài Loan và Hồng Kông.

Trên sân khấu, cô ta đã thảo luận với tổ đạo diễn để thêm rất nhiều hiệu ứng đặc biệt.

Trên nền sân khấu đổ nước, các thành viên nhảy múa trên mặt nước.

Đồng thời, trong đoạn cao trào, trên trời đổ xuống lửa, nước và lửa, hai yếu tố cực đoan hòa quyện, mang lại cú sốc thị giác cực mạnh cho khán giả.

Phần kết thúc, toàn bộ nhóm treo dây bay lên không trung…

Phòng livestream bùng nổ.

[Woa, đỉnh thật!]

[Sân khấu do nhà Dao Dao dựng lên, quả nhiên mãn nhãn!]

[Sân khấu này mà không nhất thì ai dám nhất nữa?]

[Cảm giác hiệu ứng thị giác hơi nhiều quá.]

[Cái người phía trên chắc là fan của Dung Ngộ rồi, toàn chê bai vô lý, biến đi!]

[…]

Biểu diễn kết thúc.

Nhóm của Dung Nhược Dao từ từ hạ xuống từ trên không trung, đứng vững trên sân khấu.

Cô ta nhìn thấy phản ứng khán giả, biết rõ màn biểu diễn của mình rất thành công.

Lấy được hơn 900 phiếu chắc cũng không khó.

Nhưng!

Nhóm của Dung Ngộ lấy điểm quá cao, cô ta liệu có vượt nổi không?

“Được rồi, tiếp theo là phần bỏ phiếu. Các vị khán giả yêu thích tiết mục của nhóm Dung Nhược Dao, xin hãy cầm máy bỏ phiếu lên…”

Dung Nhược Dao cắn môi.

Do dự thật lâu, cô ta bất ngờ ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào, bước xuống khán đài tiến về phía khán giả.

Cô ta vừa xuống, khán phòng lập tức sôi trào, mọi người phấn khích vẫy tay chào.

Cô ta nắm lấy tay một khán giả, mỉm cười nói:

“Có thể giúp tôi một phiếu được không? Nhấn số 8 là được, tôi thực sự rất cần lá phiếu này, làm ơn nhé…”

Khán giả làm sao mà chịu nổi kiểu này, lập tức cầm máy lên, nhấn ngay số 8.

Các thành viên trong nhóm cô ta cũng bắt chước theo.

Những thí sinh đang ngồi trong phòng chờ, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt.

Hóa ra còn có thể “vận động hành lang” kiểu này sao?!

Lisa nhếch môi cười lạnh: “Không ngờ luôn đấy, Dung Nhược Dao mà cũng hạ mình đến mức đó. Xin hỏi khác gì đi xin ăn đâu?”

Một nhóm trưởng khác thản nhiên nói: “Xin mà có người cho, thì cũng là bản lĩnh của người ta thôi.”

Thời gian bỏ phiếu kết thúc rất nhanh.

Dung Nhược Dao lập tức quay lại sân khấu.

Tim cô ta như nhảy lên tận cổ họng, đôi mắt to tròn dán chặt vào màn hình lớn.

Con số cuối cùng nhanh chóng dừng lại.

“908 phiếu!” MC lớn tiếng, “Hãy cùng chúc mừng nhóm Dung Nhược Dao đã giành được vị trí thứ hai trong vòng thi đồng đội lần này!”

Toàn thân Dung Nhược Dao như muốn gục ngã.

Cô ta dốc toàn lực dựng nên một sân khấu hoành tráng đến thế.

Cô ta còn mất mặt đến mức xuống sân khấu xin từng phiếu một.

Vậy mà… chỉ được từng ấy phiếu?

Vẫn bị Dung Ngộ đè bẹp, sao cô ta có thể cam tâm nổi?

Cô ta biết có vô số máy quay đang nhắm vào mình, nhưng dù cố gắng thế nào, cô ta cũng không thể gượng nổi một nụ cười, nét mặt còn khó coi hơn cả khi khóc.

Trong phòng livestream, fan của Dung Nhược Dao đau lòng vô cùng.

[Ôm Dao Dao một cái, Dao Dao đáng thương quá rồi.]

[Thật sự không hiểu, sân khấu hát – nhảy đỉnh cao thế mà lại thua một bài hát nhẹ nhàng của nhóm Dung Ngộ?]

[Chắc chắn có dàn xếp! Tôi phải tố cáo chương trình này gian lận phiếu bầu!]

[…]

“Tất cả các tiết mục biểu diễn đến đây là kết thúc!” MC thông báo. “Tiếp theo, xin mời quý vị khán giả hãy chọn ra ba thí sinh mà bạn yêu thích nhất. Kết quả sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến bảng xếp hạng độ yêu thích cá nhân, và có ý nghĩa quyết định đối với việc đi tiếp hay bị loại. Mong quý vị lựa chọn kỹ càng…”

Tất cả thí sinh đều trở lại hậu trường.

Chỉ thiếu một người, Dung Nhược Dao.

Cô ta tránh máy quay, lặng lẽ chui vào nhà vệ sinh nữ, bịt miệng khóc một lúc lâu, chờ đến khi chỉnh đốn lại tâm trạng mới cố gắng nở nụ cười, trở về phòng đội.

“Chúc mừng mọi người đã giành được hạng nhì.” Lisa nở nụ cười, lên tiếng, “Tôi còn tưởng sau màn vận động vừa rồi, cô có thể vượt qua Dung Ngộ cơ đấy.”

Lời nói đầy mùi mỉa mai.

Dung Nhược Dao sao nghe không ra? Cô ta vẫn giữ nụ cười ngọt ngào:

“Chỉ cần đứng trong top 2 là cả đội an toàn, không ai bị loại. Lisa, nhóm các cô có ai đang ở vùng nguy hiểm không?”

Sắc mặt Lisa lập tức trầm xuống.

Nhóm cô xếp áp chót, kết quả rất thảm, ít nhất sẽ có hai đến ba người bị loại…

Lisa không nói thêm lời nào, quay về chỗ ngồi.

Mọi người ngồi yên chờ đợi.

MC bước vào:

“Chúc mừng các bạn đã hoàn thành công diễn vòng này. Thứ hạng vòng thi đồng đội mọi người đều đã biết, vậy tiếp theo tôi sẽ công bố bảng xếp hạng yêu thích cá nhân. Top 16 thí sinh xếp cuối sẽ phải rời chương trình.”

Không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt.

“Bây giờ, công bố người đứng đầu bảng yêu thích cá nhân.”

Dung Nhược Dao bất giác ngồi thẳng người.

Không giành được top 1 nhóm thì đã sao?
Chỉ cần vẫn giữ được top 1 cá nhân, cô ta vẫn là người có độ hot cao nhất chương trình!

“Hạng nhất – Dung Ngộ. Số phiếu yêu thích cá nhân: 841. Cộng với thưởng 100 điểm vì nhóm đạt hạng nhất, tổng cộng: 941 phiếu.”

“Cái gì?!”

“Dung Ngộ đứng đầu á?!”

“Không phải Dung Nhược Dao sao?!”

Cả phòng thí sinh đều trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

Phải biết rằng, Dung Ngộ vốn xuất phát từ hạng 70 – 80, kỳ trước bất ngờ leo lên hạng 3, đã khiến người ta kinh ngạc lắm rồi.

Không ai ngờ kỳ này biểu diễn xong, lại vọt thẳng lên vị trí số một.

Cả hai thí sinh có độ hot cao nhất chương trình trước đó đều bị cô vượt qua.

Quá khủng khiếp.

Dung Nhược Dao ngồi mà suýt nữa cũng không vững, cả người như muốn ngã.

Cô ta cứ ngỡ tai mình nghe nhầm.

Hoặc là… MC đọc nhầm tên?

Nhưng khi nhìn thấy Tô Điềm, Lý Ảnh Nhi và những người khác đang vây quanh Dung Ngộ reo hò, cô ta hiểu rằng không hề sai.

Cô ta đã mất vị trí hạng nhất.

Vị trí đó… đã bị Dung Ngộ giành mất.

Sao có thể như vậy được…?

Sao lại như vậy chứ…?!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back