Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 100



“Hạng nhì, Dung Nhược Dao, số phiếu yêu thích cá nhân: 834 phiếu. Đội xếp thứ hai, cộng thêm 90 điểm, tổng cộng: 924 phiếu.”

Giọng của MC như kéo Dung Nhược Dao ra khỏi cơn hỗn loạn cảm xúc.

Hạng nhì.

Ha… cô trở thành người về nhì.

Nếu là thua Lisa, cô ta còn có thể tâm phục khẩu phục. Dù sao Lisa cũng có tiếng tăm ở nước ngoài, độ phổ biến không thấp.

Nhưng mà… lại là Dung Ngộ.

Tại sao cứ phải là Dung Ngộ?

Tại sao lại là người chị gái cùng cha khác mẹ của mình chứ? Tại sao?!

Nhưng, chẳng ai có thể trả lời cho cô ta.

MC tiếp tục công bố thứ hạng:

“Hạng sáu, Lisa, số phiếu yêu thích cá nhân: 824 phiếu. Đội xếp hạng bảy, cộng 40 điểm, tổng cộng: 864 phiếu.”

Lisa mặt căng như dây đàn.

Thực tế, độ yêu thích cá nhân của Lisa không hề giảm, chỉ là đội cô ta xếp hạng thấp, điểm cộng không cao, khiến tổng điểm bị kéo tụt xuống.

“Hạng bảy, Tô Điềm…”

Lời vừa dứt, Tô Điềm c.h.ế.t lặng, lấy tay bịt miệng, không dám tin hét lên:

“Là tên của tôi! Là tôi sao? Tôi hạng bảy á?! Trời ơi, điên thật rồi! Tôi thật sự lên tới hạng bảy rồi sao?!”

Chương trình này cuối cùng chỉ chọn 9 người ra mắt, hạng 7 vẫn nằm trong hàng ngũ debut, khó trách cô ấy lại kích động đến vậy.

Dung Ngộ mỉm cười mở lời:

“Giọng hát hát hí của cậu thật sự rất xuất sắc, đạt được thứ hạng này là hoàn toàn xứng đáng.”

“Hu hu hu!” Tô Điềm lập tức ôm đầu Dung Ngộ hôn lấy hôn để, “Nếu không có chị khích lệ, em căn bản không dám thử hát hí đâu! Gặp được chị đúng là quý nhân trong đời em đó!”

Dung Ngộ: “…”

Cô lặng lẽ đưa tay lau vết son môi trên mặt.

Vừa lau sạch bên này, bên kia lại bị Lý Ảnh Nhi hôn thêm một cái:

“Á á á, chị Ngộ! Em hạng mười lăm rồi! Trời ơi sao em lại được yêu thích thế này chứ… chụt! Chị Ngộ, em không kiềm chế nổi cảm xúc nữa rồi!”

Dung Ngộ âm thầm lùi xa ra một chút.

Cả nhóm cô dẫn dắt lần này, độ yêu thích cá nhân đều tăng vọt, cả đội như phát cuồng vì vui sướng.

Tưởng Sương ở kỳ trước xếp hạng 16, còn kỳ này tụt xuống hạng 26.

Toàn thân cô ta run lên bần bật.

Cô ta không nên… thật sự không nên chọn Lisa.
Đáng ra cô ta phải tiếp tục đi cùng Dung Ngộ.

Cô ta thực sự rất hối hận.

Cô ta muốn đến gần Dung Ngộ để nói vài câu.

Nhưng cả bảy cô gái trong nhóm Dung Ngộ đã vây quanh cô, khiến Tưởng Sương chẳng có cách nào chen vào.

“Công bố bảng xếp hạng yêu thích cá nhân đến đây là hết.” MC nói. “Thông báo một quy tắc mới, tuần này chương trình sẽ mở kênh bình chọn đội trưởng nhóm online, top 8 người được bình chọn cao nhất sẽ trở thành nhóm trưởng vòng sau. Người xếp càng cao, quyền chọn thành viên càng lớn…”

Dung Nhược Dao lập tức lấy lại tinh thần.

Cô ta nhất định phải giành lấy vị trí đầu tiên trên bảng bình chọn online.

Tuyệt đối không thể để Dung Ngộ lại đè đầu cô lần nữa.

Sau vài câu khách sáo, buổi ghi hình kỳ này chính thức kết thúc.

Từ 8 giờ sáng quay đến tận 7 giờ tối, dù có là người máy cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi, Dung Ngộ bắt đầu thấy hơi đuối sức.

Sau khi thay đồ, tẩy trang xong, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, liền thấy người nhà họ Dung chờ sẵn ở cửa.

Dung Vọng Thiên, Thẩm Lâm, còn có Dung Nhược Dao.

Mắt Dung Nhược Dao đỏ hoe, cả mũi cũng đỏ, nhìn là biết vừa khóc xong.

“Tiểu Ngộ, ghi hình cả ngày rồi, có mệt không?” Thẩm Lâm mỉm cười, “Ba con đã đặt sẵn phòng ăn ở khách sạn, chúng ta cùng đi ăn chút gì nhé?”

Dung Ngộ: “Không cần đâu, cảm ơn.”

“Chúng ta là người một nhà, đã bao lâu rồi chưa cùng nhau ăn bữa cơm?” Dung Vọng Thiên nhíu mày, “Hiếm lắm mới có dịp tụ họp thế này, ăn một bữa mất bao nhiêu thời gian? Với lại, kỳ này con giành được hai giải nhất, coi như mừng cho con một chút.”

Dung Nhược Dao cũng lên tiếng: “Phải đó chị, cùng ăn một bữa đi.”

Trong lòng cô ta vốn dĩ chẳng hề muốn ngồi ăn chung bàn với Dung Ngộ.

Nhưng vừa rồi, ba mẹ đã khuyên cô ta, nói rằng nếu là người một nhà, việc gì phải phân biệt rạch ròi như thế?

Hiện tại Dung Ngộ đang rất nổi, là em gái ruột cùng cha khác mẹ, tại sao không tận dụng cơ hội hưởng ké chút hào quang của chị gái?

Nghe nói, vì độ hot tăng đột biến, rất nhiều nhãn hàng đã chủ động liên hệ hợp tác. Chương trình cũng sẽ chọn một số thí sinh quay quảng cáo chèn giữa các tập phát sóng.

Lần trước là Dung Ngộ.

Lần này, thế nào cũng phải đến lượt cô ta.
Cô ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này.

“Chị à, cùng đi ăn đi mà?”

Dung Nhược Dao nén lại sự phản cảm, bước lên nắm tay Dung Ngộ.

Chỉ cần có bức ảnh cả nhà cùng ăn cơm bị chụp lại, thì tin tức cô ta và Dung Ngộ là chị em ruột chắc chắn sẽ leo hot search…

Thẩm Lâm gật đầu đầy hài lòng.

Con gái bà cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi, biết phải nắm bắt nhiệt độ.

Bà dịu dàng khuyên:

“Tiểu Ngộ, ba con đã đặc biệt gọi vài món con thích ăn nhất đấy, đừng phụ lòng tốt của ba con được không?”

“Vậy sao?” Dung Ngộ ngẩng đầu, “Vậy cho tôi hỏi, món tôi thích nhất là món gì?”

Dung Vọng Thiên sững người.

Thẩm Lâm lúng túng.

Bà chỉ nói lời khách sáo thôi mà, nào ngờ đứa con riêng này lại bắt bẻ thật.

Một lúc lâu bà chẳng biết phải nói gì.

Cũng hơi trách ông chồng bên cạnh, đến cả món con gái ruột thích ăn là gì mà cũng không biết?

“Mười tám năm không quan tâm gì đến tôi, giờ tôi trưởng thành rồi, lại càng không cần quan tâm nữa.”

Dung Ngộ bình thản nói, “Tôi còn việc phải làm, xin phép đi trước.”

Cô dư sức đoán ra, họ tiếp cận mình là có mưu đồ.

Muốn gì thì không cần nói, cô cũng biết.

Tại sao cô phải phối hợp?

Dung Ngộ xoay người bước đi.

“Đứng lại cho ba!”

Dung Vọng Thiên giận đến gân xanh nổi đầy trán, “Dù con có lớn cỡ nào, trên người cũng chảy dòng m.á.u nhà họ Dung! Ba sinh ra con, chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt con nữa sao?!”

Dung Ngộ mỉm cười:

“Đúng vậy, trong mắt tôi, công lao duy nhất của Dung tiên sinh chính là sinh ra tôi.”

So với cha ruột của cô, Dung Vọng Thiên không xứng đáng với hai chữ “cha” này chút nào.

Dung Vọng Thiên tức đến môi run lên:
“Mày, mày…”

Dung Ngộ không buồn đôi co, quay lưng rời đi.

“Chị sao lại như vậy chứ…”

Dung Nhược Dao cắn môi, nói đầy uất ức, “Ba đã bỏ tiền cho chị học ở Nhất Trung, chị không biết cảm ơn thì thôi, lại còn nói ra những lời bất hiếu như vậy…”

Dung Vọng Thiên bỗng giật mình nhớ lại.

Trừ lần đầu con gái lớn quay về Hải Thành, ông có tiêu chút tiền, sau đó thật sự không bỏ thêm đồng nào cho cô nữa.

Tiền sinh hoạt, tiền quần áo, tiền học, tiền bạn bè… cô lấy từ đâu ra?

Nhược Dao mỗi tháng ba vạn tiền tiêu vặt.
Còn Tiểu Ngộ có không?

Nghĩ đến đây, Dung Vọng Thiên không khỏi thở dài.

Đúng là do ông quá thiếu quan tâm đến con bé, mới khiến tình hình đến mức này.

Ông quay sang nói với Thẩm Lâm:

“Sau này mỗi tháng, Nhược Dao được bao nhiêu tiền, em cũng chuyển cho Tiểu Ngộ từng ấy. Nó có nhận hay không là việc của nó, nhưng mình phải có trách nhiệm cho.”

Thẩm Lâm gật đầu:

“Được, em biết rồi.”

Dung Ngộ vừa bước ra ngoài, lập tức bị một nhóm lớn bạn học vây quanh, chúc mừng cô giành hạng nhất.

Kỷ Chu Dã hét lớn:

“Để chúc mừng Dung Ngộ giành được thành tích tuyệt vời như vậy, tôi đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc nướng ngoài trời! Mọi người có muốn đi chơi không?”

Hôm nay là thứ Bảy, mai không phải đi học, mọi người được dịp xả hơi nên ai cũng hưởng ứng.

Cả đám người kéo nhau rôm rả bước ra ngoài.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 101



Xe dừng lại trước cổng Phù Dung trang viên.
Các bạn học lớp 20 đều ngẩn người.

“Khoan đã, tôi tưởng là tới biệt thự nhà Kỷ Chu Dã chứ, đây là chỗ nào vậy?”

“Sân cỏ với vườn hoa rộng quá trời, nhìn y như mấy trang viên riêng trên tivi ấy.”

“Có nhiều người hầu ghê…”

Kỷ Chu Dã vẫy tay gọi mọi người:

“Đi thôi, ra bãi cỏ, đồ nướng chuẩn bị sẵn hết rồi.”

Mọi người có chút ngần ngại.

Vì cách bài trí nơi này quá sang trọng, khiến họ mấy học sinh nghèo cảm thấy mình không hợp cảnh.

Lúc này, Kỷ lão gia từ bên trong bước ra.

Buổi tiệc nướng tối nay là do ông đích thân sắp xếp, chẳng vì lý do gì khác, chỉ muốn gặp gỡ bạn học của “mẹ”, cảm ơn họ đã luôn ủng hộ cô trong thời điểm lớp 12 căng thẳng thế này. Nhân tiện cũng muốn nghe kể vài chuyện vui của “mẹ” lúc ở trường…

Đi bên cạnh ông còn có Hải lão gia và Tư lão gia. Hai người nghe nói nhà họ Kỷ tổ chức tiệc liền mặt dày đòi ở lại.

Người già mà, lúc nào cũng muốn được ở gần đám trẻ, hút tí sinh khí, như vậy cũng cảm thấy trẻ ra vài tuổi.

“Các cháu, mau vào đi!” Kỷ lão gia cười hiền hậu, “Cứ ngồi thoải mái, muốn ăn gì, uống gì thì cứ tự nhiên, cứ như ở nhà mình, đừng khách sáo.”

Năm chục cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía ông.

Chương trình truyền hình thực tế kia, bọn họ chưa bỏ sót tập nào.

Tập trước, vụ kiện tụng liên quan đến Hà Kỳ Kỳ vẫn còn rõ mồn một trong đầu.

Giờ nhìn lão gia không đeo khẩu trang, dễ dàng nhận ra ông giống hệt vị Chủ tịch tập đoàn Kỷ thị từng xuất hiện trong chương trình…

Lớp trưởng không nhịn được, lên tiếng:

“Chủ… chủ tịch Kỷ?”

“Hề hề, không phải người đầu tiên gọi ông như vậy đâu, chẳng qua là giống mặt thôi.” Ông cười hề hề, “Chủ tịch Kỷ đó là người thông minh, tài ba, học rộng, tính tình hòa nhã, dung mạo hơn người, là một đại thương gia. Có thể giống ông ấy, đúng là vinh hạnh của ông.”

Hải lão gia: “…”

Tư lão gia: “…”

Lão già này còn biết xấu hổ không vậy?

Dung Ngộ khẽ chửi thầm:

“Lão già thối.”

Rồi quay lại giới thiệu:

“Đây là ông nội của Kỷ Chu Dã. Chu Dã là người nhà, nên ông nội cậu ấy cũng là người nhà. Đi thôi, chúng ta đi chơi.”

Kỷ Chu Dã hét lớn:

“Đi nào, đừng đứng ngây ra đó nữa!”

Đám bạn học vẫn chưa hoàn hồn, nhưng vẫn rối rít đi theo.

Thịt nướng đủ loại, sò nướng, hàu sống, tôm tươi, cừu quay nguyên con… Mùi hương ngào ngạt khiến ai nấy hoa mắt chóng mặt.

Chính giữa có đốt một đống lửa trại, không khí sôi động hẳn lên.

Kỷ Chu Dã bật loa, một tay cầm xiên nướng, một tay cầm micro, hét lên:

“Cảm ơn mọi người đã đến, tôi xin hát tặng một bài!”

Cậu chọn bài Kẻ Dũng Cảm Cô Độc.

“Yêu cậu, người dũng cảm đi trong hẻm tối…”

“Yêu cậu, người không quỳ gối trước khó khăn…”

Trần Niên bịt tai lại:

“Trời đất ơi Chu Dã, cái giọng vịt đực đó đừng có múa rìu qua mắt thợ nữa!”

“Bài này ông biết!” Kỷ lão gia đá bay Kỷ Chu Dã, giành micro, bắt đầu gào lên:

“Đi không? Xứng không? Với chiếc áo choàng rách nát này…”

Tư lão gia uống cạn ly sâm panh, nuốt xuống:
“Hèn gì dạo này thằng già này nhìn trẻ ra mấy chục tuổi, thì ra là ngày nào cũng hát hò nhảy nhót thế này.”

Hải lão gia cũng bị cuốn theo.

Ông tiến lên, giành micro:

“Ai bảo chỉ có người đứng trong ánh sáng mới là anh hùng…”

Đúng ngay câu cuối bài.

Ông hét to:

“Làm lại lần nữa!”

Tư lão gia cũng không chịu thua, lao lên.

Ba ông già cùng nhau gào thét, vung vẩy tay múa loạn, giọng thì lạc điệu, phô không chịu nổi.

Mấy chục học sinh lớp 20, mặt đứa nào đứa nấy đều cứng đờ.

Giờ mới biết, mấy ông già này còn sung hơn cả chúng ta, chịu thua thật rồi…

Ba ông già hát mệt, lục tục ngồi xuống cạnh Dung Ngộ, rót rượu uống.

Cả ba bắt đầu nói chuyện về cổ phiếu, tình hình kinh tế trong và ngoài nước, bàn luận hăng say.

Dung Ngộ không nhịn được, bật cười.

Hải lão gia liếc nhìn cô:

“Cười cái gì?”

Ông cảm thấy, theo đuổi thần tượng thì cũng nên giữ khoảng cách.

Ví dụ như bây giờ, ở gần quá rồi, tự nhiên thấy hơi rợn rợn.

Dung Ngộ cười mà không nói.

Chẳng lẽ cô lại bảo… cô nhớ lại cảnh ba ông lão này thời thơ ấu đánh nhau, chơi đùa ngốc nghếch sao?

Ba đứa nhóc nghịch ngợm năm nào, cuối cùng cũng trưởng thành thành những người lớn nghiêm túc.

Cái buồn cười ấy… chắc chẳng ai hiểu nổi ngoài cô.

Tầm hơn chín giờ tối, Hải Trường An và Tư Lâm tới nhà họ Kỷ đón người.

Vừa bước vào cổng, hai người đã c.h.ế.t lặng khi nghe thấy đủ loại nhạc mạng vang trời, rồi nhìn thấy một đám nam nữ thanh thiếu niên đang nhảy nhót hỗn loạn trên bãi cỏ.

Điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa là ông nội nhà mình lại đang ngồi cạnh Dung Ngộ, giống hệt một học sinh ngoan ngoãn, chăm chú lắng nghe cô nói chuyện.

Hải Trường An cực kỳ tò mò, không biết Dung Ngộ đang nói gì.

“Xem lịch sử cận đại rồi, tôi mới nhận ra tốc độ phát triển của nước Hoa Hạ mình thật sự quá nhanh, gần như trái với lẽ thường.”

“Bảy mươi năm trước, nhiều người đến cháo cũng không có mà ăn. Thử hỏi, lúc đó nếu có ai nói Hoa Hạ sẽ hưng thịnh như ngày nay, chắc chắn chẳng ai tin nổi.”

“Nghĩ xem, cái thời ấy, cả nước đến chiếc xe đạp còn không làm nổi, thế mà bây giờ, đội hàng không vũ trụ Hoa Hạ đã có thể chạm tới các vì sao trên trạm không gian…”

Dung Ngộ cảm thán từ tận đáy lòng, không kìm được nên nói hơi nhiều.

Hải Trường An trợn tròn mắt.

Một nữ sinh trung học mà lại nói chuyện như một cán bộ già, nào là giáo dục chính trị, nào là nhớ về thời khốn khó?
Quá phi lý rồi đấy!

“Ai mà chẳng nghĩ vậy.” Hải lão gia lên tiếng, “Chỉ có người Hoa Hạ mới có thể tạo nên kỳ tích trên mảnh đất này.”

Tư lão gia lắc đầu:

“Sống sung sướng thế này rồi, trong nước vẫn còn nhiều người bất mãn, suốt ngày tung hô Nhật với Mỹ… nói mày đấy, thằng nhãi!”

Ông ngẩng đầu nhìn thấy cháu trai nhà mình, lập tức mắng lớn:

“Ra nước ngoài du học mấy năm là bắt đầu chê bai trong nước chỗ này chỗ kia, tạch! Mày đúng là chưa từng chịu khổ, ngồi xuống cho tao, nghe Dung tiểu thư nói cho đàng hoàng vào!”

Hải lão gia cũng kéo Hải Trường An lại:

“Ngồi xuống!”

Tư Lâm: “…”

Hải Trường An: “…”

Dung Ngộ còn nhỏ hơn họ, lại đang học cấp ba, tại sao họ lại phải ngồi nghe một con nhóc nói chuyện?

Hải Trường An vội vàng đánh trống lảng:

“À, Dung tiểu thư này, hiện tại Hải thị đang làm việc với tổ chương trình ‘Kế hoạch Ngôi Sao’, dự định chọn một tuyển thủ làm gương mặt đại diện cho sản phẩm mới. Cô có hứng thú không?”

Kỷ lão gia tỏ vẻ tự hào:

“Coi như cháu còn biết chọn người.”

“Không, tôi không có thời gian.” Dung Ngộ từ chối thẳng, “Anh chọn người khác đi.”

Cô tham gia chương trình này, chỉ để hoàn thành tâm nguyện còn dang dở khi còn trẻ, chứ không phải để lăn lộn trong giới giải trí, kiếm hợp đồng đại diện.

Những thứ đó với cô mà nói, chẳng có mấy ý nghĩa, lại còn tốn thời gian.

Hải Trường An hơi sững người.

Dung tiểu thư này có biết tài nguyên đại diện Hải thị có bao nhiêu người giành giật không?

Anh ta dâng tận miệng mà cô dám từ chối?

Đúng là quá “chảnh” rồi.

Nhưng khi thấy ba lão gia tử vây quanh Dung Ngộ, chăm chú nghe cô nói, anh đành phải thừa nhận, cô gái này, có khi thật sự có tư cách “chảnh” như vậy.

Một đám người chơi đến tận hơn mười giờ mới tan.

Lúc tạm biệt, Kỷ lão gia không quên dặn dò đám học sinh:

“Nhớ vote cho Dung Ngộ, nhất định phải để con bé giành hạng nhất!”

Lớp trưởng đập tay vào n.g.ự.c cam kết:

“Cháu sẽ kéo toàn bộ họ hàng nhà cháu vote luôn, bao trọn hạng nhất cho chị Ngộ!”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 102



Buổi tiệc nướng ngoài trời với lửa trại bị mấy nữ sinh chụp lại, đăng lên vòng bạn bè.

Sau khi luyện đàn xong, Dung Nhược Dao mở điện thoại lên, vừa nhìn đã thấy một nữ sinh lớp 20 đăng ảnh.

Thảm cỏ rộng rãi xinh đẹp, dê quay tinh tế, đồ nướng đủ loại, bánh kẹo nước uống màu sắc phong phú, lửa trại bốc cháy hừng hực… cùng với ảnh chụp tập thể lớp 20.

Thêm dòng caption:

“Ăn mừng Dung Ngộ lớp chúng ta giành được hạng nhất, yeah yeah yeah!”

Dung Nhược Dao nghẹn họng một cái, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi đến bật máu.

Buổi tiệc lửa trại này chẳng phải đang tát thẳng vào mặt cô ta sao?

Rõ ràng, người hạng nhất phải là cô ta mới đúng!

Cô ta mở ngay trang bình chọn trực tuyến do tổ chương trình vừa mở.

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, lượt vote của cô ta đã vượt 60 ngàn, hiện đang đứng nhất.

Còn Dung Ngộ thì chẳng đáng ngại, chỉ hơn 10 ngàn lượt.

Cô ta đã nói rồi mà, trong số các thí sinh năm nay, người có độ nổi tiếng cao nhất, chỉ có thể là cô ta!

Nhưng đến sáng hôm sau, vừa mở mắt ra xem…
Vị trí số một, lại là Dung Ngộ.

Dung Ngộ vượt hơn hai trăm ngàn vote, mà cô ta chỉ có hơn một trăm ngàn.

Khoảng cách bị bỏ xa như vậy, chẳng khác gì một cái tát thật đau, khiến cô ta mất hết mặt mũi.

Dung Nhược Dao cắn chặt môi, “Mẹ ơi, con cũng muốn mua vote!”

Thẩm Lâm nhíu mày:

“Kênh bình chọn của tập đoàn Kỷ thị có cơ chế lọc phiếu ảo cực kỳ chính xác, nếu thật sự là mua phiếu, chắc chắn sẽ bị loại bỏ ngay. Lượt vote của nó, chắc là thật đấy.”

Bằng không, làm sao có thể đạt hạng nhất ở hạng mục yêu thích cá nhân?

Dù bà không có tình cảm gì với cô con gái riêng này, nhưng nói một cách khách quan, ba lần trình diễn của Dung Ngộ gần đây, quả thực rất xuất sắc.

Có thể được khán giả chú ý, một phần là may mắn, nhưng phần lớn vẫn là thực lực.

“Nhược Dao, mẹ vẫn giữ nguyên ý kiến đó. Phải biết tận dụng mọi tài nguyên có thể tận dụng.” Thẩm Lâm nói, “Dung Ngộ đang có độ hot, thì cứ tranh thủ hưởng ké, chẳng có gì phải xấu hổ cả.”

Dung Nhược Dao ngẩng đầu:

“Nếu lộ ra scandal của Dung Ngộ thì sao?”

Thẩm Lâm sững người:

“Scandal gì cơ?”

“Sống chung với bạn trai cấp ba, cả đêm không về ký túc xá.” Dung Nhược Dao cong môi cười, “Có tính là bê bối không?”

Thẩm Lâm sững sờ:

“Thật à?”

“Con đã hỏi mấy bạn ở ký túc xá nữ, mấy hôm nay giường của Dung Ngộ đều trống không, chưa từng thấy cô ta ngủ lại đêm nào.” Dung Nhược Dao nói, “Chỉ cần chụp được bằng chứng cô ta sống chung với con trai…”

“Không không, mẹ không đồng ý làm vậy.” Thẩm Lâm lắc đầu, “Dù gì hai đứa cũng họ Dung, trong mắt người ngoài vẫn là chị em ruột. Nếu chị gái bị phốt đời tư, người ta cũng sẽ nghi ngờ đến con.”

Dung Nhược Dao không nói gì thêm.

Suốt cả ngày Chủ nhật, lượt vote của Dung Ngộ đã lên đến hơn năm trăm ngàn.

Đến sáng thứ Hai, đã sắp chạm mốc một triệu.

Còn Dung Nhược Dao, chỉ vỏn vẹn hơn hai trăm ngàn.

Cô ta rất rõ ràng, muốn vượt mặt Dung Ngộ là điều không thể.

Trừ phi… có thể đá Dung Ngộ ra khỏi cuộc chơi.

Vừa bước xuống xe nhà họ Dung, cô ta đã nhìn thấy Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã đi sóng đôi.

Cặp sách của Dung Ngộ được Kỷ Chu Dã xách giúp, vừa uống xong một cốc sữa đậu nành, cậu lập tức chạy đi vứt ly cho Dung Ngộ.

Lúc này, một nam sinh chen ngang qua Dung Nhược Dao, chạy đến trước mặt Dung Ngộ.

Hai tay đưa một món đồ ra:

“Dung Ngộ, tiết mục hát nhảy của cậu quá đỉnh! Tôi bị cậu chinh phục rồi!”

Nam sinh mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ, hét to: “Tôi thích cậu, Dung Ngộ, cậu có thể làm bạn gá… um um!”

Miệng cậu ta bị Kỷ Chu Dã bịt lại:

“Con mẹ nó, coi như tôi không tồn tại à!”

Nam sinh oan ức cực độ, cố giải thích:

“Tôi có hỏi người lớp 20 rồi! Họ nói hai người không phải là người yêu mà!”

“Ba mẹ cậu không dạy cậu là học sinh cấp ba không được yêu đương à?”

Kỷ Chu Dã giáng cho cậu ta mấy cú, sau đó nhìn đám người xung quanh:

“Nghe cho rõ đây! Ai dám tỏ tình với Dung Ngộ, tức là ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, cẩn thận nhận được thư khiêu chiến từ tôi đấy!”

Mấy nam sinh đang ngứa ngáy lập tức tản ra như ong vỡ tổ.

Ở phía xa, Dung Nhược Dao tức đến suýt ngất.

Trước kia, người được công khai tỏ tình luôn là cô ta.

Rốt cuộc là từ khi nào… lại biến thành Dung Ngộ?

Một học sinh cũ, đến từ vùng quê, đang học lại lớp 12, dựa vào đâu mà trở thành nhân vật nổi bật nhất Nhất Trung?

Cơn nghẹn trong ngực, làm sao cũng nuốt không trôi…

Tối thứ Hai sau giờ tự học, Dung Nhược Dao rời khỏi trường, bước lên xe của nhà họ Dung.

Tài xế vừa định khởi động xe, cô ta bỗng trầm giọng nói:

“Chờ một lát, đừng vội.”

Cô ta ngồi đợi trước cổng trường khá lâu, cuối cùng cũng thấy Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã cùng nhau đi ra, Kỷ Chu Dã vẫn y như một tên chạy việc, ân cần đến mức khiến người ta phát bực.

Hai người sóng đôi đi về phía khu biệt thự cạnh hồ trong khuôn viên trường.

Dung Nhược Dao biết, ông nội của Kỷ Chu Dã từng mua cho cậu một căn biệt thự ở đó.

Chẳng lẽ, hai người họ đang sống chung ở đấy?

Cô ta lập tức ra lệnh:

“Đi theo họ.”

Tài xế đạp nhẹ chân ga, cho xe chạy sát lề, chậm rãi tiến về phía trước.

Cô ta nhìn thấy Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã dừng trước một căn biệt thự, nơi đó đang đỗ một chiếc xe sang trọng cực kỳ.

Cô ta không nhận ra thương hiệu xe, nhưng trực giác mách bảo, giá chắc chắn không rẻ.

Kỷ Chu Dã rút chìa khóa bấm mở cửa, lịch thiệp mở cửa cho Dung Ngộ trước, sau đó mới vòng qua ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự.

Dung Nhược Dao nhíu mày.

Giờ này rồi, bọn họ còn đi đâu nữa?

Chẳng lẽ… không phải ở đó?

Cô ta hít sâu một hơi, ra lệnh:

“Tiếp tục bám theo.”

Trong xe, Kỷ Chu Dã đang hớn hở khoe khoang:

“Hôm nay kiểm tra toán, cháu được hơn chín mươi điểm đó, từ mười điểm nhảy vọt lên hơn chín mươi, chứng tỏ cháu cũng di truyền được tí thiên phú từ bà cố đúng không… Ê khoan!”

Cậu nheo mắt nhìn vào gương chiếu hậu:

“Móa, có người đang theo dõi chúng ta, bà cố, có phải fan cuồng của bà không đấy?”

Dung Ngộ khó hiểu:

“Fan cuồng là gì?”

“Á ha, bà cố cũng có lỗ hổng kiến thức, giờ thì cháu thấy nhẹ lòng rồi.” Kỷ Chu Dã nhếch môi, lưỡi chạm vòm họng, “Dám theo dõi ông đây? Để ông cho mấy người biết ‘hối hận’ viết thế nào!”

Cậu bất ngờ đạp ga, xe lao vút lên phía trước.

Tài xế của Dung Nhược Dao bắt đầu căng thẳng:

“Nhị tiểu thư, đã muộn lắm rồi, hay là mình về đi ạ…”

“Không, tiếp tục bám theo.” Dung Nhược Dao kiên quyết, “Nếu để lạc, tôi sẽ bảo mẹ tôi đuổi việc anh.”

Tài xế bất đắc dĩ, chỉ còn cách tiếp tục lái xe theo.

Xe phía trước bất ngờ rẽ vào một con đường ít người, xe tải lớn thì lại rất nhiều.

Mà xe kia thì chạy quá nhanh, tài xế cuống lên, đạp mạnh ga, xe lao vút đi.

Đột nhiên phát hiện xe trước dừng lại sát lề đường, anh ta đạp phanh gấp, xoay mạnh vô lăng, xe đ.â.m thẳng vào hàng rào chắn.

Dung Nhược Dao đập đầu vào cửa kính, choáng váng mất mấy giây.

Cho đến khi cửa xe bị người khác mở ra.

“Ồ, tôi còn tưởng ai theo dõi, hóa ra là Dung hoa khôi à. Không ngờ hoa khôi cũng có sở thích ‘thú vị’ ghê.”

Kỷ Chu Dã dựa người vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi nhếch lên đầy lạnh lùng.

Dung Nhược Dao một lúc sau mới hồi thần lại, cố gắng mở miệng:

“Tôi không có theo dõi hai người… Tôi chỉ là muốn gọi chị tôi, Dung Ngộ, cùng về nhà thôi. Ai ngờ xe hai người càng chạy càng nhanh, thành ra hiểu lầm…”

Kỷ Chu Dã chẳng buồn nghe cô bịa chuyện:

“Bất kể cô định làm gì, nhớ cho rõ, đừng có lần sau. Bằng không, tôi không ngại khiến cô mất mặt trước toàn trường.”

Nói xong, cậu quay người lên xe, đóng sầm cửa lại, xe rồ ga lao vút đi.

Từ đầu đến cuối, Dung Ngộ vẫn không hề xuống xe.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 103



Sáng thứ Ba, vừa đến trường.

Sư huynh gửi tin nhắn cho Dung Ngộ, nói rằng trung tâm nghiên cứu hàng không vũ trụ tháng sau sẽ có một rắc rối lớn cần giải quyết, có thể sẽ cần cô hỗ trợ.

Biết rõ mỗi khi làm việc cô thường ăn quên ngủ quên, giáo sư còn đặc biệt giúp cô xin một phòng ký túc xá đơn tại trung tâm, để buổi trưa và buổi tối có thể nghỉ ngơi một chút.

Dung Ngộ gửi lại một nhãn dán đáng yêu, là một con mèo đang làm nũng.

Lâm Nhượng nhìn cái biểu cảm ngốc nghếch đó, thật sự khó mà gắn kết nổi với cô sư muội ổn trọng, điềm tĩnh trong ấn tượng của anh.

Sư muội khí chất ổn định, cảm xúc vững vàng, xử lý việc gì cũng như nước chảy mây trôi, ngược lại còn giống sư huynh hơn cả anh…

Tiết đầu tiên là tiết Vật Lý.

Cô Bùi cầm bài kiểm tra nhỏ hôm qua đi vào lớp, bắt đầu phát bài từng người một.

“Chà chà, tôi thi được 40 điểm cơ đấy?” Kỷ Chu Dã nhận bài xong, vui như điên.

Phải biết là trước đây, tổ hợp tự nhiên ba môn của cậu cộng lại còn không được bốn mươi điểm.

Dưới ảnh hưởng của bà cố, lại thêm lịch học hành ma quỷ mà lớp trưởng sắp xếp, mới ngần ấy thời gian đã tiến bộ nhiều đến thế.

Cậu hí hửng đi khoe với Trần Niên, nhưng vừa nhìn điểm Trần Niên liền đứng hình:

“Móa, cậu được 63 điểm? Trần Niên, khai thật đi, cậu có phải mỗi đêm thức học trộm không?”

Trần Niên cười hì hì:

“Sao Anh Dã biết được?”

Kỷ Chu Dã: “…”

Thôi được rồi, mình đêm nào cũng cày game, bị 40 điểm cũng đáng đời.

Cậu quay đầu, nhặt bài kiểm tra Vật Lý đạt điểm tuyệt đối của Dung Ngộ, bắt đầu dò đáp án, chỗ nào sai thì nghiêm túc hỏi cô.

Cậu lẩm bẩm nhỏ:

“Câu này, lúc đầu tôi chọn đúng mà… kiểm tra lại xong lại đổi sai, đúng là không nên kiểm tra…”

Dung Ngộ lườm cậu:

“Vậy nói xem, vì sao chọn C?”

“À thì có câu mẹo đó mà,” Kỷ Chu Dã hắng giọng, “Ba ngắn một dài thì chọn dài, ba dài một ngắn thì chọn ngắn, lộn xộn thì chọn C, nên em chọn C.”

Dung Ngộ: “…”

Tuyệt thật.

Thật sự tuyệt thật.

Hóa ra bốn mươi điểm là đến từ đây.

Cô không nhịn được tát nhẹ lên sau đầu cậu một cái:

“Nghe cho kỹ đây, trọng tâm câu này là…”

Học xong cả buổi sáng, đầu Kỷ Chu Dã như muốn nổ tung.

Buổi trưa đi ăn ở căn tin, Dung Ngộ gọi mấy món mặn bổ não cho cậu, nào là thịt kho tàu, cá chua cay, thêm canh sườn, phải nói là quá thịnh soạn.

Quanh đó bắt đầu vang lên tiếng xì xào:

“Ăn sang ghê, đúng là nhà giàu mà.”

“Con nhà nghèo ai ăn một bữa ba món mặn chứ, nhà này chắc có mỏ than.”

“Tôi nghe nói Kỷ Chu Dã nhà ở biệt thự, chắc chắn là nhà giàu mới mua nổi biệt thự ở Hải Thành.”

“Nhanh lên coi diễn đàn trường kìa, có người tố Kỷ Chu Dã chiếm danh ngạch học bổng hộ nghèo!”

“Má ơi, bài đăng mới lên có nửa tiếng mà nổ rồi…”

Ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Dung Nhược Dao móc điện thoại ra xem.

[Học sinh lớp 20 Kỷ Chu Dã không đủ điều kiện nhận học bổng hộ nghèo. Xin hỏi ban giám hiệu Nhất Trung, vì sao lại cấp học bổng cho cậu ta?]

Phía dưới bài đăng còn đính kèm hàng loạt bằng chứng:

Giá tiền thương hiệu quần áo Kỷ Chu Dã mặc,
Hình ảnh tổ chức sinh nhật tại biệt thự,
Chiếc xe sang đưa đón đi học…

[Tất cả bằng chứng đều rõ ràng. Mong nhà trường hủy tư cách nhận học bổng hộ nghèo của Kỷ Chu Dã, và truy cứu trách nhiệm cá nhân cậu ta…]

Dung Nhược Dao khẽ cong khóe môi.

Nhà Kỷ Chu Dã rõ ràng giàu, còn dám giả nghèo giành học bổng, bị bóc phốt là đáng đời.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, Kỷ Chu Dã dám dọa cô ta mất mặt trước toàn trường, nụ cười nơi khóe môi cô ta trở nên lạnh lẽo.

Kỷ Chu Dã muốn cô ta bẽ mặt trước bạn học?

Vậy cô ta sẽ khiến Kỷ Chu Dã bẽ mặt trước cả nước.

Dung Nhược Dao mở Weibo ra.

Cô ta nghĩ một lúc, rồi chụp ảnh bữa trưa của mình, đăng lên kèm một dòng chữ:

“Bữa trưa hôm nay, dùng học bổng đổi lấy.”

Bình luận vụt lên vài trăm chỉ trong chớp mắt.

[Hu hu hu Nhược Dao nhà ta giỏi quá trời ơi!]

[Học cấp ba mà đã nhận được học bổng, đủ thấy Dao Dao mới thật sự là học bá.]

[Học bổng Nhất Trung phát bao nhiêu tiền vậy?]

[Nghe nói đứng nhất kỳ thi hàng tháng thì được ba ngàn.]

[Sao mình nghe có người thi tháng mà nhận hơn một vạn, là sao thế?]

[Đó là trợ cấp học bổng, nghe nói là Tập đoàn Kỷ thị lập ra quỹ lớn để hỗ trợ học sinh nghèo.]

[Tập đoàn Kỷ thị đúng là hào phóng, muốn vào học quá.]

[…]

Dung Nhược Dao lướt bình luận, thấy fan cứ trò chuyện loanh quanh mãi không đi vào trọng tâm.

Cô ta dứt khoát chuyển sang tài khoản phụ, đăng nhập và trả lời một câu:

[Trợ cấp học bổng của Tập đoàn Kỷ thị quả thực rất cao, nhưng cũng vì thế mà bị một số người có ý đồ xấu chiếm dụng mất suất…]

Câu nói vừa đăng, lập tức có người lần theo mạng lưới mà truy ra thông tin.

Lần ra một cái là gây nổ toàn mạng.

Kỷ Chỉ Uyên đang tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Tập đoàn Kỷ thị, gần kết thúc thì có một phóng viên bất ngờ xông lên.

“Kỷ tổng, có người tố cáo rằng Tập đoàn Kỷ thị đã lập quỹ học bổng lớn cho Nhất Trung Hải Thành, việc này có đúng không ạ?”

Kỷ Chỉ Uyên điềm đạm gật đầu:

“Tuy xã hội đang phát triển nhanh chóng, nhưng vẫn có nhiều gia đình vì đủ loại biến cố mà rơi lại phía sau về kinh tế. Việc Tập đoàn Kỷ thị làm là để học sinh nghèo có thể hoàn thành việc học một cách bình thường.”

Phóng viên truy hỏi tiếp:

“Nhưng nghe nói tại Nhất Trung Hải Thành có học sinh chiếm dụng suất học sinh nghèo. Vậy Tập đoàn Kỷ thị có thực sự kiểm tra kỹ điều kiện của các học sinh được trợ cấp không? Nếu có trường hợp sai phạm, Kỷ thị sẽ xử lý thế nào?”

Kỷ Chỉ Uyên hơi nhíu mày:

“Chiếm dụng suất?”

Mọi người xung quanh lập tức mở điện thoại, click vào bài đăng hot trên diễn đàn của Nhất Trung.

Kỷ Chỉ Uyên nhìn lướt qua bài viết, thần sắc vẫn không đổi:

“Định nghĩa học sinh nghèo bao gồm cả đối tượng trẻ mồ côi. Học sinh bị tố cáo này, không cha không mẹ, một hộ khẩu đơn lẻ, hoàn toàn đủ điều kiện.”

Phóng viên sững người:

“Kỷ tổng sao lại nắm rõ thế ạ?”

“Vì học sinh bị tố cáo tên là Kỷ Chu Dã, là em ruột cùng cha cùng mẹ của tôi.”

Kỷ Chỉ Uyên lạnh lùng nói tiếp, “Nhà họ Kỷ đã cắt thẻ tín dụng của Chu Dã, nó chỉ có thể cố gắng học tập để nhận trợ cấp. Vậy, có vấn đề gì sao?”

Toàn trường sững sờ.

Dung Nhược Dao ngồi trong căng tin, nghe những lời chỉ trích Kỷ Chu Dã vang lên từ bốn phía, cô ta nhẹ nhàng bật cười.

Cô ta mở lại bài đăng kia, thấy rất nhiều học sinh đã vào bình luận kêu gọi lãnh đạo trường đưa ra lời giải thích.

Chỉ cần việc này được chứng thực, thì Kỷ Chu Dã nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người.

Cô ta vốn không định làm quá tay.

Nhưng ai bảo Kỷ Chu Dã dám đe dọa cô ta trước?

Trên điện thoại Dung Nhược Dao, đột nhiên hiện một tiêu đề tin tức lớn:

[Ngũ thiếu gia Tập đoàn Kỷ thị lộ diện, hóa ra vẫn còn là học sinh cấp ba.]

Trong lòng cô ta bỗng dâng lên một dự cảm bất an, vội vàng nhấn vào xem.

Trong ảnh là Kỷ Chu Dã mặc đồng phục trường học, phía dưới ghi rõ:

[Kỷ Chu Dã, ngũ thiếu gia của Tập đoàn Kỷ thị.]

Chỉ trong một khoảnh khắc, đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng.

Tập đoàn Kỷ thị?

Ngũ thiếu gia?

Kỷ Chu Dã là người của Nhà họ Kỷ?

Chuyện này… sao có thể?

Nhưng nghĩ lại, tất cả đều có dấu vết.

Sinh nhật Kỷ Chu Dã, thiếu gia nhà Nhà họ Hải và Nhà họ Tư cũng có mặt.

Bốn đại gia tộc Hải Thành – Nhà họ Hải, Nhà họ Tư, Nhà họ Đường, Nhà họ Kỷ – có thể ngồi ngang hàng với thiếu gia của hai gia tộc kia, thì còn có thể là ai ngoài con cháu danh giá?

Cô ta… cô ta từng từ chối lời tỏ tình của ngũ thiếu gia Nhà họ Kỷ?
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 104



Trên mạng, một loạt từ khóa leo thẳng top hotsearch:

#Tập đoàn Kỷ thị – Quỹ học bổng khổng lồ#

#Ngũ thiếu gia tập đoàn Kỷ thị#

#Ai mà không muốn có một người anh trai như vậy#

Phần bình luận nổ tung:

[Ngũ thiếu gia nhà họ Kỷ nhận học bổng do nhà mình cấp phát thì có vấn đề gì? Cho hỏi có vấn đề gì không?]

[Kỷ tổng đúng là người anh trai tuyệt vời nhất thế gian! Dùng cách này để khích lệ em trai học hành chăm chỉ, hu hu hu, quốc gia còn thiếu tôi một người anh như thế!]

[Nếu trường tôi cũng có học bổng lớn thế này, tôi chắc chắn sẽ chăm học thật sự!]

[Tôi tra thử rồi, có rất nhiều doanh nghiệp lập quỹ học bổng, nhưng chỉ có Kỷ thị là mức hỗ trợ cao đến vậy, đúng là quá hào phóng.]

[Xin Kỷ thị cho tôi cơ hội làm trâu làm ngựa cũng được!]

[Tôi học cùng trường với Kỷ Chu Dã, đăng một tấm ảnh nhé.]

[Nhuộm tóc hồng, đeo khuyên bạc, dáng vẻ phóng khoáng bất kham, hu hu hu, đẹp trai quá, muốn theo đuổi cậu ấy ghê.]

[…]

Kỷ Chu Dã đang ăn cơm trưa, vẫn mải nghe Dung Ngộ giảng giải kiến thức cơ bản môn Vật lý.

Cậu không hứng thú nghe cho lắm, nhưng buộc phải tập trung vì nếu không trả lời đúng khi Bà cố hỏi thì sẽ bị trừ tiền.

Mà bây giờ cậu không còn tiền để trừ nữa rồi.

Sau khi hiểu sơ mấy điểm cơ bản, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy một đống bạn học trong căng tin đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía mình.

Đặc biệt là Trần Niên, nước mắt rưng rưng:

“Anh Dã, em đã nói rồi mà, sao Kỷ thị lại g*** h*p đồng lớn như thế cho bà nội em… Thì ra là anh lặng lẽ giúp đỡ em!”

Một đám bạn học lớp 20 cũng vây lại:

“Anh Dã, em biết anh không thiếu tiền, nhưng không ngờ anh lại giàu đến mức này… Bình thường kín tiếng quá trời.”

“Ngũ thiếu gia của tập đoàn Kỷ thị, thật sự… Em khóc mất… Em thật may mắn vì được quen biết anh.”

“Hôm qua chúng ta đến nơi đó… có khi nào là nhà chính của Nhà họ Kỷ không?”

“Ngũ thiếu gia, em có thể làm… lông chân của anh được không?”

“…”

Kỷ Chu Dã c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Từ nhỏ, khi đi học, người nhà đã dặn cậu tuyệt đối không được để lộ quan hệ với Tập đoàn Kỷ thị.

Bởi vì Kỷ thị quá giàu, nếu để lộ thân phận, nhẹ thì bị lợi dụng, nặng thì có thể bị bắt cóc.

Thế nên bao nhiêu năm nay, rất ít người biết cậu là ngũ thiếu gia của Nhà họ Kỷ.

Cậu rút điện thoại ra, nhìn một cái thì ra là do vụ học bổng bị người ta tố cáo.

Theo lý, chuyện này chỉ nên gây sóng gió trong phạm vi nội bộ Nhất Trung Hải Thành, sao lại thành tin tức toàn quốc?

Mà ông anh cả gần đây vừa thất tình, tâm trạng cực kỳ tệ.

Giờ còn bị đám phóng viên vây lấy vì chuyện của cậu, thế nào về nhà cũng bị mắng té tát.

Bạn bè cũng bắt đầu gửi meme chế giễu:

Hải Trường An: [Cậu gây ra họa gì to tát vậy mà bị Nhà họ Kỷ cắt cả thẻ tín dụng?]

Tư Lâm: [Sủa một tiếng tôi cho cậu một vạn.]

Kỷ Chu Dã rủa thầm trong bụng vài câu, nheo mắt lần theo dấu vết, cuối cùng cũng tìm ra được điểm khởi đầu.

Là từ bài đăng khoe học bổng trên Weibo của Dung Nhược Dao, sau đó, có một tài khoản vào phần bình luận nói đến trợ cấp học bổng ở Nhất Trung Hải Thành.

“Bà cố…” Kỷ Chu Dã đưa điện thoại cho Dung Ngộ, “Có thể tra ra được thông tin của cái tài khoản này không?”

Dung Ngộ từ sau khi đến thế giới này, ngày nào cũng đắm mình học đủ loại thứ mới lạ.

Toán và vật lý là sở trường, còn các kỹ năng về lập trình máy tính, cô cũng đang học điên cuồng.

Với năng lực hiện tại, tra một tài khoản mạng đơn giản như vậy chẳng là gì.

Kỷ Chu Dã luôn mang theo một cái túi nhỏ, trong đó có laptop của Dung Ngộ.

Cô mở máy, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, chưa đến năm phút, đã nói:

“Tài khoản này phát ra từ Nhất Trung Hải Thành, chính xác hơn, định vị ngay tại… căn tin Nhất Trung.”

“Bốp!” Kỷ Chu Dã đập tay xuống bàn đứng phắt dậy, lớn tiếng:

“Mọi người đứng lại hết cho tôi!”

Trần Niên khoanh tay:

“Tôi phải xem cho bằng được là kẻ nào ở sau màn âm thầm bôi nhọ Anh Dã của chúng tôi!”

Kỷ Chu Dã vốn dĩ là bá vương m.á.u mặt của Nhất Trung.

Trước đây ai cũng tưởng cậu là dân nghèo, đã sợ cậu đến phát khiếp…

Bây giờ biết cậu ta là Ngũ thiếu gia nhà họ Kỷ, thuộc gia tộc đứng đầu Hải Thành, thì càng không ai dám đắc tội.

Cả căn tin im lặng như tờ, không một ai dám rời đi.

Dung Nhược Dao ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Chu Dã, sắc mặt trắng bệch.

Ba cô ta ngày nào cũng nằm mơ được hợp tác với nhà họ Kỷ, còn cô ta, lại ngu ngốc bỏ lỡ cơ hội tiếp cận nguồn tài nguyên lớn nhất bên cạnh mình.

Cô ta cố nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất Kỷ Chu Dã từng thích cô ta, nếu bây giờ cô ta đề xuất hợp tác giữa hai nhà, Kỷ Chu Dã có lẽ… chắc là… đại khái… cũng có thể sẽ đồng ý?

Cô ta còn đang nghĩ miên man, đã thấy Kỷ Chu Dã sải bước đi thẳng đến trước mặt cô ta.

Khóe môi cậu cong lên một nụ cười ngạo nghễ:
“Dao Dao tử thích uống cocktail?”

Dung Nhược Dao cứng đờ tại chỗ.

—— Đó là tên tài khoản phụ của cô ta trên Weibo.

Sao Kỷ Chu Dã lại biết được?

“Thì ra nữ thần ngọt ngào nổi tiếng khắp trường như cô, ngoài đời là hoa khôi ai cũng yêu quý,”
Kỷ Chu Dã bĩu môi bật cười,“Còn trên mạng thì là một con rắn độc bò trong tối, chuyên đi phun nọc.”

“Ngày nào cũng tự khen mình thì thôi đi, lại còn chê bai người khác, nói Dung Ngộ làm màu, nói Lisa kiêu ngạo, nói Hà Kỳ Kỳ ngu ngốc…”

“Tất cả thành viên trong đội tuyển chọn, bị cô chửi không sót ai.”

“Đạo diễn Trần của chương trình bị cô gọi là ‘con heo béo c.h.ế.t tiệt’, hóa trang thì bị mắng là quê mùa…”

Ầm!

Đầu Dung Nhược Dao như nổ tung.

Gương mặt cô ta trắng bệch, cả người loạng choạng suýt ngã.

Sao có thể như vậy?!

Tài khoản nhỏ cô ta giấu kỹ như thế, sao Kỷ Chu Dã lại tìm ra được?!

“Không phải tôi! Không phải tôi! Cậu nhận nhầm người rồi!”

Dung Nhược Dao bật dậy, hét lên thanh minh, “Cậu đang vu oan cho tôi!”

Kỷ Chu Dã nhoẻn miệng cười:

“Thế thì lấy điện thoại ra, cho mọi người xem là rõ.”

Mọi người đều biết, chỉ cần mở giao diện chuyển tài khoản trên Weibo, là có thể thấy nick phụ đã đăng nhập.

Cả trăm ánh mắt đổ dồn về phía cô ta.

Mặt Dung Nhược Dao từ trắng bệch biến thành tím tái như gan heo, liên tục lùi lại phía sau.

Bộ dạng này rơi vào mắt đám đông, chẳng khác gì nhận tội.

Tiếng xì xào bắt đầu vang lên:

“Không ngờ nữ thần ngọt ngào như cô ta, ngoài đời dịu dàng, mà trên mạng lại là kẻ xấu miệng như thế.”

“Lần đầu tiên tôi thấy một ‘anh hùng bàn phím’ trông thế này, đúng là mở mang tầm mắt.”

“Hồi trước tôi còn vote cho cô ta nữa kìa, không ngờ lại là người độc miệng đến vậy, người như này mà cũng muốn làm idol à?”

“Tôi chuyển từ fan sang anti rồi đấy.”

Dung Nhược Dao lùi từng bước, chao đảo suýt ngã nhào, một bàn tay đưa ra đỡ lấy cô ta.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Hoài.

Đôi mắt đỏ hoe lập tức rơi nước mắt, cô ta núp sau lưng hắn, che mặt khóc òa.

“Mọi người đều là bạn học, có cần nói chuyện ác ý như vậy không?”

Tống Hoài lạnh giọng.

“Ai ở đây dám vỗ n.g.ự.c bảo rằng mình chưa từng nói xấu người khác sau lưng?”

Cả căn tin lặng ngắt như tờ.

Tống Hoài đưa khăn giấy cho Dung Nhược Dao, nhẹ giọng:

“Với tâm trạng thế này, em không nên ở lại trường nữa. Chiều nay xin nghỉ đi.”

Dung Nhược Dao đúng là không còn dũng khí đối mặt với ánh mắt của các bạn học.

Cô ta cũng thấy có người quay clip…

Mà những video như thế, lên mạng thể nào cũng lọt top tìm kiếm, cô ta còn mặt mũi nào để xử lý truyền thông, làm sao mà gỡ gạc lại được danh tiếng?

Nghĩ tới đó, cô ta chỉ muốn lập tức chui xuống đất.

Tống Hoài lấy điện thoại của cô ta:

“Tạm thời đừng đọc Weibo nữa, anh đưa em về nhà.”

Dung Nhược Dao khẽ gật đầu.

Cái gọi là không cam lòng với Kỷ Chu Dã, giờ đây hoàn toàn tan biến.

Nhà họ Kỷ tuy có tiền, nhưng Kỷ Chu Dã chỉ xếp hàng thứ năm, rõ ràng con cháu Nhà họ Kỷ rất đông, mà cậu lại là một thiếu gia ăn chơi vô tích sự, thì sau này cũng chẳng có tiền đồ gì.

Tống Hoài thì khác, hắn vừa xuất sắc, gia thế nhà họ Tống cũng không hề thấp.

Cô ta tự thôi miên bản thân hết lần này đến lần khác: Tống Hoài mới là người đàn ông thật sự tốt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back