Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 85



Thứ Hai, đến trường như thường lệ.

Kỷ Chu Dã dù dạo này học hành có tiến bộ rõ rệt, nhưng cuối tuần vẫn không bỏ được thói quen chơi game thâu đêm.

Tối qua lại chơi đến ba, bốn giờ sáng, sáng nay vừa lái xe vừa chờ đèn đỏ, suýt nữa ngủ gật.

Dung Ngộ không nói không rằng, thụi thẳng vào đầu cậu ta hai phát.

Kỷ Chu Dã lập tức tỉnh táo:

“Bà cố ơi, cháu đang suy nghĩ về nhân sinh, chứ không phải ngủ đâu…”

Dung Ngộ nhếch môi:

“Buổi sáng có bài kiểm tra Văn nhỏ, không được 120 điểm thì cứ chuẩn bị tinh thần bị xử lý đi.”

“………”

Đến cổng trường, Dung Ngộ nhìn thấy hiệu trưởng cùng thầy giám thị đang đứng chờ người ở ngoài.

Lúc đầu cô không quan tâm lắm.

Nhưng liếc mắt thấy người vừa bước xuống xe, lại là sư huynh của cô – Lâm Nhượng.

“Giáo sư Lâm, vất vả rồi.”

Hiệu trưởng nhiệt tình bắt tay, “Cảm ơn giáo sư đã tranh thủ thời gian đến trường Nhất Trung để giảng dạy cho đội học sinh ôn thi Olympic Toán.”

Lâm Nhượng mỉm cười khiêm tốn:

“Nhất Trung là trường trung học hàng đầu của Hải Thành, các em học sinh ở đây chính là đại diện cho trình độ toán học đỉnh cao, là những ngôi sao tương lai của giới toán học. Có thể đến giảng bài cho các em, là vinh hạnh của tôi.”

Hiệu trưởng âm thầm cảm thán, Giáo sư Lâm không chỉ tài giỏi, mà còn khiêm tốn.

Chỉ tiếc là… anh bị liệt, phải ngồi xe lăn…

Hiệu trưởng đích thân dẫn Lâm Nhượng đến phòng học.

Đội ôn tập Olympic Toán gồm sáu học sinh, trong đó năm người từ lớp chọn, chỉ duy nhất một người đến từ lớp Văn, chính là Dung Nhược Dao.

Cô ta cũng là nữ sinh duy nhất trong nhóm.

Dung Nhược Dao đi phía sau cùng năm bạn nam, theo sát hiệu trưởng vào lớp.

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, cô ta liền ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin bước đi.

Kỳ thực, bản thân cô ta cũng không ngờ được chọn.

Vì suốt năm lớp 12 này, cô ta dành nhiều tâm sức cho show tuyển chọn, lơ là việc học rất nhiều.

Vậy mà vẫn được chọn!

Điều đó chứng minh, cô ta đủ giỏi.

Đủ thiên phú.

Là học Văn thì sao? Là con gái thì sao?

Cô ta vẫn bước chân vào chiến trường toán học như thường!

Cô ta ngồi cạnh Tống Hoài, nghiêm túc nghe Lâm Nhượng giảng bài.

Lâm Nhượng là giám khảo chính của vòng chung kết Olympic Toán toàn quốc, có kiến thức chuyên sâu và kinh nghiệm thực tế phong phú.

Tống Hoài chăm chú ghi chép như nuốt từng chữ.

Còn Dung Nhược Dao lại có phần… mơ màng.
Cô ta luôn cảm thấy… hình như nghe không hiểu mấy.

Rõ ràng bài thi lần trước không quá khó, sao mà giáo sư Lâm giảng, toàn là thứ gì đó… sâu như biển?

Hết tiết.

Tống Hoài đứng lên:

“Anh muốn tìm giáo sư Lâm hỏi vài vấn đề, Nhược Dao, em đi cùng không?”

“Đi!” Dung Nhược Dao vội gật đầu.

Lâm Nhượng rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng giải thích từng điểm thắc mắc cho cả hai.

Đúng lúc ấy, điện thoại anh vang lên, anh nhìn qua rồi cúi đầu trả lời một tin nhắn.

Dung Nhược Dao vốn tinh mắt, liếc nhìn qua, lập tức sững người.

Ảnh đại diện của người nhắn tin, giống hệt ảnh của Dung Ngộ!

Cô ta nhìn kỹ hơn, phần ghi chú còn viết là: “Sư muội”.

Cô ta cười lạnh một tiếng trong lòng.

Ai mà chẳng biết, Giáo sư Lâm là học trò duy nhất của Viện sĩ Vân Tiêu Nguyên, người nổi tiếng khó tính, mấy chục năm chỉ nhận mỗi một học trò.

Dung Ngộ chỉ là học sinh cấp 3, còn đang học lại lớp 12, sao có thể là học trò của viện sĩ?

Chắc là trùng avatar thôi, đừng hoang tưởng.

Nhắn xong tin, Lâm Nhượng mỉm cười nói:

“Tôi còn chút việc, hôm nay đến đây thôi.”

Anh lăn xe rời lớp, vừa quẹo qua hành lang, đã thấy Dung Ngộ đang chờ sẵn.

Dung Ngộ tiến lên, giúp anh cầm sách vở:

“Sư huynh, hiệu trưởng ra lệnh bắt buộc, phải giữ anh lại dùng cơm trưa ở căng-tin trường.”

Lâm Nhượng hơi bất đắc dĩ:

“Anh tới Nhất Trung chỉ để giảng dạy, không cần long trọng thế…”

Nhưng nghĩ lại, sư muội còn phải ở trường một thời gian, ăn bữa cơm với hiệu trưởng cũng không sao.

Căng-tin trường Nhất Trung có hai tầng.

Tầng một là khu vực ăn uống của học sinh.

Tầng hai là khu dành cho giáo viên.

Hiệu trưởng đã chuẩn bị một phòng riêng lớn.

Ngồi bên trong là hiệu trưởng, hiệu phó, giám thị, cô chủ nhiệm của Dung Ngộ…

Toàn bộ đều là giáo viên, chỉ có mỗi Dung Ngộ là học sinh, lẽ ra không nên có mặt.

Nhưng để tạo không khí thoải mái cho Lâm Nhượng, hiệu trưởng đặc biệt giữ Dung Ngộ lại, mời cô ngồi cùng.

Cô giáo Bùi còn lo, sợ Dung Ngộ căng thẳng quá.

Dù sao thì, chẳng có học sinh nào lại muốn ngồi ăn với cả đám giáo viên.

Thế nhưng mọi người lại phát hiện, Dung Ngộ hoàn toàn thảnh thơi, tự nhiên tự tại, như thể đang ăn cơm cùng bạn bè, chứ chẳng hề có chút rụt rè hay căng thẳng nào.

Hiệu trưởng cười híp mắt nói:

“Giáo sư Vân có sắp xếp gì cho em Dung Ngộ, phía nhà trường chúng tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức…”

Lâm Nhượng trò chuyện với hiệu trưởng.

Dung Ngộ thì ăn một cách rất tự nhiên, ăn xong liền tiễn Lâm Nhượng ra cổng trường.

Lâm Nhượng nhìn cô, nói:

“Báo cáo dự án lần trước em nộp, rất xuất sắc. Cô giáo đã giao cho bên chính phủ bắt đầu thực hiện rồi…”

Dự án này, sẽ ghi lại cái tên Dung Ngộ.

Sau này, nó sẽ trở thành bước khởi đầu đầu tiên trong sự nghiệp toán học của cô, là viên gạch đầu tiên trên con đường chinh phục giới học thuật.

Anh tin tưởng rằng, sư muội rồi sẽ đi xa hơn anh.

Sau khi Lâm Nhượng rời đi, Dung Ngộ ghé thư viện một vòng.

Dạo này, cô mượn rất nhiều sách và đọc không ngừng nghỉ, gần như đã đọc hết sách liên quan trong thư viện.

Cô chọn một cuốn tập luận văn toán học mới nhất rồi ngồi xuống đọc.

Bỗng bên tai vang lên tiếng người thì thầm:

“Bài này làm thế này… rồi dùng định lý này… sau đó… kết quả là ra thôi, hiểu chưa?”

“Tống Hoài, có phải em rất ngốc không, vẫn không hiểu gì cả…”

Dung Ngộ ngẩng lên.

Quả nhiên là Dung Nhược Dao và Tống Hoài.

Đây là thư viện, cần giữ im lặng, mà hai người này thì thào mãi không dứt, thật phiền.

Cô khép sách lại, đứng dậy rời đi.

Tiếng động nhỏ khi cô đứng dậy, khiến Dung Nhược Dao vô thức quay sang nhìn, lập tức ngẩn người.

Thì ra là Dung Ngộ.

Cuốn sách trong tay Dung Ngộ, lại là tập luận văn nghiên cứu mới nhất trong giới toán học.

Thể loại bài nghiên cứu sâu xa đến cả Tống Hoài còn chưa chắc hiểu hết, vậy mà Dung Ngộ lại đọc?

Con nhỏ này, đúng là giỏi giả vờ.

Tống Hoài lại cau mày.

Hắn đang suy nghĩ, Dung Ngộ đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi Olympic Vật lý, không có lý do gì lại không đủ điều kiện vào đội tuyển Olympic Toán.

Có phải trường đã sơ suất trong kỳ chọn lọc?

Nhưng Dung Ngộ không phải là người bất cẩn…

Vậy chẳng lẽ là cô ấy không muốn tham gia?

Dù Toán học Olympic và Vật lý Olympic đều là cuộc thi cùng cấp bậc, nhưng cô ấy lại chỉ chọn thi Vật lý?

Tại sao?

Dung Ngộ chẳng nghĩ nhiều như thế.

Cô tham gia Olympic Vật lý hoàn toàn là trùng hợp, cô giáo Bùi từng bước dẫn dắt cô đăng ký.

Còn về Olympic Toán, trường không bắt buộc tham gia, vậy thì hà cớ gì phải tốn thời gian?

Buổi chiều tan học, Dung Ngộ thu dọn cặp sách, tan học về sớm.

Tối nay là tiệc mừng thọ 100 tuổi long trọng của Đường Triệt, bằng mọi giá cô cũng phải đến.

Bảy mươi năm xa cách, gặp lại người xưa, không hiểu sao lại có chút bối rối như người xa quê lâu ngày trở về.

Nhà họ Đường, cũng như nhà họ Kỷ, đều là những danh gia vọng tộc bậc nhất ở vùng này.

Trang viên của nhà họ Đường được xây bên sườn núi, chưa đến hoàng hôn, con đường núi ngoằn ngoèo đã bị hàng dài siêu xe đậu kín.

Xe không thể chạy tiếp, phải dừng lại dưới chân núi.

Dung Ngộ xuống xe và đi bộ lên.

Kỷ lão gia gọi điện đến:

“Mẹ, mẹ tới đâu rồi? Con cho người xuống đón mẹ nhé?”

Dung Ngộ trả lời:

“Khoảng mười lăm phút nữa đến, cứ chờ ở cổng là được.”

Cô mặc đồng phục học sinh đơn giản, đeo ba lô, bước trên đường núi, nhìn rất lạc lõng.

Dù sao thì hôm nay là tiệc mừng đại thọ trăm tuổi Đường lão gia tử.

Họ đặc biệt tổ chức linh đình, mời đến gần như nửa thành phố, ai cũng ăn mặc lộng lẫy.

Một người ăn mặc quá giản dị, đương nhiên dễ bị chú ý.

“Ba ơi, kia có phải là chị không?”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 86



Xe nhà họ Dung đỗ ven đường.

Dung Nhược Dao mặc một chiếc váy hoa phong cách tiểu thư, ăn mặc hết sức trang trọng.

Khi đến cửa đại sảnh, cô ta tinh mắt nhìn thấy phía trước có một cô gái đi một mình, trông lẻ loi.

Cô ta khựng lại.

Đó chẳng phải là Dung Ngộ sao?

Nhà họ Đường phát thiệp mời rất rộng rãi, nhưng mỗi thiệp chỉ cho phép tối đa hai người tham dự. Vì thế, mẹ cô ta đã dặn cha nhất định phải dẫn cô ta đến dự tiệc cho biết sự đời.

Dung Ngộ chui vào đây làm gì chứ?

“Đúng là con bé đó.”

Dung Vọng Thiên cau mày:

“Loại tiệc như thế này không phải nơi con bé nên đến.”

Ông sải bước lên trước, mấy bước đã đuổi kịp Dung Ngộ, đưa tay giữ lấy vai cô.

Dung Ngộ lớn lên trong thời kỳ chiến loạn, trong nước bất ổn, kiều bào ở nước ngoài bị ức h**p, thường xuyên có người âm thầm tấn công.

Cô đã lén luyện được một thân võ nghệ tuy không quá cao siêu nhưng đủ để tự vệ.

Cô phản tay khóa chặt cổ tay người phía sau, suýt nữa thì thực hiện một cú quật qua vai.

Nhưng khi nhìn rõ gương mặt, cô liền buông tay, không tự chủ nhíu mày.

Dung Vọng Thiên sững sờ:

“Con bé này… sao lại khỏe đến thế? Quả nhiên, trẻ lớn lên ở quê thì toàn thân đều là sức mạnh thô thiển.”

Ông kìm nén cảm xúc, mở lời:

“Tối nay ở đây tổ chức tiệc lớn, không có thiệp mời thì không được vào. Con không lo học hành, lén lút đến đây làm gì?”

Dung Ngộ nhíu mày:

“Ba có thể đến, sao con lại không thể?”

“Làm sao giống nhau được!”

Dung Vọng Thiên giận đến mức suýt bùng nổ, nhưng nghĩ đến việc người ra người vào đây toàn là giới quý tộc, ông vội đè thấp giọng:

“Nhược Dao đứng nhất kỳ thi vừa rồi, vào trường top thì chắc chắn rồi.

Con bé học giỏi, đến dự tiệc thư giãn cũng hợp lý.

Còn con thì sao? Xếp hạng đội sổ, quá tệ!

Ngoài việc làm mất mặt nhà họ Dung, con còn làm được gì?

Tranh thủ lúc chưa ai thấy, mau rời khỏi đây đi, đừng để ba phải mất mặt dạy dỗ con giữa chốn đông người!”

Dung Nhược Dao cũng xen vào, giọng ngọt ngào:

“Đúng đó chị. Hôm nay sẽ có rất nhiều đối tác của Tập đoàn Dung thị đến. Nếu họ thấy ‘tiểu thư nhà họ Dung’ bị đuổi ra khỏi tiệc, thì ba sẽ mất hết mặt mũi. Chị không thể nghĩ cho ba một chút sao?”

Thực ra cô ta sợ nhất là Dung Ngộ vào được tiệc, rồi dính lấy ba, ba nhất định sẽ giới thiệu rằng Nhà họ Dung có hai người con gái.

Đến lúc đó, thiên hạ sẽ biết cô ta và Dung Ngộ là chị em ruột.

Mặc dù bây giờ Dung Ngộ đang rất nổi tiếng, nhưng cô ta không muốn bị ràng buộc với Dung Ngộ chút nào.

Mặt Dung Vọng Thiên tối sầm:

“Nhược Dao còn biết điều hơn con, con định bao giờ mới để ba bớt lo lắng đây?”

Dung Ngộ nhếch môi cười lạnh:

“Vậy thì đừng lo vớ vẩn nữa. Yên tâm đi, con sẽ không làm mất mặt đại danh đỉnh đỉnh của Dung tổng đâu.”

Ông ta lập tức nghe ra ý chế nhạo trong lời nói, hít sâu một hơi:

“Ba không trông mong con xuất sắc, chỉ mong con đừng gây rắc rối trong mấy dịp quan trọng như thế này, được chứ?”

Tấm thiệp của nhà họ Đường, với đẳng cấp như nhà họ Dung, theo lý thì không thể có.

Chỉ vì gần đây Dung thị hợp tác với Tập đoàn Hải thị, mà Hải thị lại là đối tác của nhà họ Đường, nên họ mới nể mặt cấp một tấm thiệp.

Bữa tiệc hôm nay là cơ hội lớn để kết giao với nhiều tổng tài tập đoàn.

Nếu Dung Ngộ phá hỏng, ông không dám tưởng tượng sẽ giận đến mức nào…

Ông định kéo tay Dung Ngộ, bắt cô rời đi ngay lập tức.

Đúng lúc ấy, một người có dáng vẻ quản gia bước nhanh từ trong đại sảnh ra, cất tiếng hỏi:

“Ai là Dung tiểu thư?”

Dung Vọng Thiên lập tức quay sang nhìn.

Không phải là quản gia nhà họ Đường sao?

Chẳng lẽ…

Nhược Dao giỏi đến mức người nhà họ Đường cũng biết tới rồi?!

Dung Nhược Dao liền nhấc váy bước tới, mặt mày tươi cười:

“Là tôi đây. Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Quản gia cung kính hỏi:

“Là Đại tiểu thư Dung Ngộ của nhà họ Dung, đúng không ạ?”

Nụ cười trên mặt Dung Nhược Dao lập tức đông cứng.

“Dung… Dung Ngộ?”

Người quản gia này… tìm Dung Ngộ?

Một con bé quê mùa, học lại lớp 12, chẳng là gì hết.

Vậy mà… quản gia lại đích thân ra đón?

Chuyện… chuyện này sao có thể?

Dung Vọng Thiên cũng ngẩn người.

Ông còn tưởng con bé đến giả vờ chen chân vào tiệc…

Sao mà nó thực sự được mời đến?

Rốt cuộc là… Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Dung Ngộ không thèm liếc nhìn hai cha con họ một cái, chỉ đi thẳng tới chỗ người quản gia:

“Lão gia phái ông ra đón tôi đúng không?”

Quản gia lập tức xác nhận thân phận, cung kính đưa tay ra:

“Dung tiểu thư, mời lối này.”

Cô theo quản gia đi vào, không cần đưa thiệp mời, đã được dẫn thẳng vào trong sảnh tiệc.

Dung Vọng Thiên nuốt khan một ngụm nước bọt:

“Nhược Dao… sao chị con lại quen quản gia nhà họ Đường?”

“Con… con cũng không biết…”

Dung Nhược Dao cắn môi, trong lòng bất an.

Chẳng lẽ là Kỷ Chu Dã giúp Dung Ngộ có được đặc quyền?

Hai cha con vẫn còn bàng hoàng chưa kịp hoàn hồn, phải mất một lúc mới điều chỉnh được cảm xúc, móc thiệp mời ra chuẩn bị vào trong.

Tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, ông cụ Đường cũng chưa xuất hiện.

Dung Ngộ được quản gia dẫn đến khu vực ban công để nghỉ ngơi.

Trong phòng nghỉ, có ba ông lão đang ngồi trò chuyện.

Một người là Kỷ lão gia, Kỷ Thuấn Anh.

Một người là Hải lão gia, Hải Đại Đôn.

Người còn lại là Tư lão gia, Tư Mã Cương.

Ba ông cụ chơi với nhau từ nhỏ, lúc nhỏ thì không vừa mắt nhau, lớn lên thì cạnh tranh nhau, già rồi vẫn âm thầm ganh đua.

Không ai chịu thua ai.

Hải lão gia cười to, không chút khách khí:

“Lão Kỷ, hôm kia tôi thấy ông lên báo lá cải rồi đấy. Già đầu rồi còn bị tố quấy rối nữ sinh, ông còn biết xấu hổ không!”

Tư lão gia góp lửa:

“Chơi bời cũng tới bến quá ha!”

Kỷ lão gia trợn mắt:

“Hai ông không lướt mạng à? Không biết diễn biến sau đó sao? Còn dám nói linh tinh nữa, tôi cho cả hai vào đồn cảnh sát ngồi chơi đấy!”

Hai ông còn lại chỉ là cố ý trêu chọc, cười cho vui.
Chuyện qua rồi, lại tiếp tục tám chuyện khác.

Hải lão gia hỏi:

“Dạo này không thấy ông đâu, đang đầu tư dự án lớn gì thế? Nói thử cho chúng tôi góp ý nào.”
Kỷ lão gia lập tức hứng khởi:

“Tôi Amway cho mấy ông một người…”

Tư lão gia giơ tay cắt lời:

“Khoan đã, Amway là cái gì?”

Kỷ lão gia khinh bỉ:

“Ông là đồ cổ sống à? Đến từ đời nào mà không biết Amway nghĩa là gì?”

Ông ta rút điện thoại ra, mở một tấm ảnh:

“Chương trình tuyển chọn của Giải trí Kỷ thị mấy ông có xem không?
Dung Ngộ, thí sinh đó cực kỳ xuất sắc, hát hay nhảy giỏi, sân khấu nổ tung luôn.
Cô ấy là độc nhất vô nhị, theo cô ấy thì không bao giờ thất vọng!”

Hải lão gia: “……”

Tư lão gia: “……”

Lão già này bị trúng tà rồi à?

Mở miệng toàn ngôn ngữ mạng, nghe chẳng hiểu gì.

Hải lão gia nhếch mép:

“Da nhăn nheo cả đống rồi còn mê idol? Tôi thua ông luôn đấy. Người trong giới giải trí toàn là hàng dựng hình ảnh thôi, Trên tivi một kiểu, ngoài đời một kiểu. Đừng để đến lúc vì nâng đỡ tiểu minh tinh, mà đốt sạch tiền hưu của ông nhé.”

Tư lão gia tiếp lời:

“Lão Kỷ, từ nhỏ đầu óc ông đã không thông minh, nghe lời anh cả đi…”

“Ai bảo đầu óc không thông minh?”

Dung Ngộ đẩy cửa bước vào.

Kỷ lão gia lập tức bày ra vẻ mặt uất ức, trên mặt như đang viết to: Mẹ ơi, mẹ xem đi, chính là hai lão già này suốt ngày bắt nạt con đấy.

Dung Ngộ liếc nhìn hai ông già kia.

Hải Đại Đôn lúc nhỏ gầy tong teo, giờ thì thành một ông già béo tròn mũm mĩm.

Tư Mã Cương lúc nhỏ đã lùn, ừm… giờ vẫn lùn như vậy…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 87



Hình nền điện thoại của Kỷ lão gia chính là ảnh của Dung Ngộ.

Khi cô xuất hiện trước cửa phòng nghỉ, Hải lão gia và Tư lão gia lập tức nhận ra cô ngay.

Dù các ngôi sao trong giới giải trí có lộng lẫy đến đâu, trong mắt những gia tộc thế lực như nhà họ Hải và nhà họ Tư, vẫn chỉ là tầng lớp thấp kém.

Huống chi Dung Ngộ lúc này mặc đồng phục học sinh, tuổi còn nhỏ, hai ông cụ lại càng xem thường.

Hải lão gia nhếch môi:

“Lão Kỷ à, nửa chân ông sắp bước vào quan tài rồi, còn đuổi theo thần tượng gì chứ? Đừng để người ta dụ dỗ rồi cho tên vào sổ hộ khẩu nhà họ Kỷ, đến lúc đó lừa mất nửa gia sản thì khổ.”
“Đúng đấy đúng đấy!” Tư lão gia cũng tiếp lời “Nếu ông thật sự cưới một cô bé mới mười mấy tuổi, thì thiên hạ cười vỡ bụng mất thôi!”

Kỷ lão gia trừng mắt, chộp luôn hai ly cà phê trên bàn định hắt lên đầu hai ông kia.

Dung Ngộ bước lại, ấn tay ông xuống, rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh ông.

Kỷ lão gia lập tức như chú mèo nhỏ được vuốt lông, ngoan ngoãn lại ngay.

Hải lão gia cau mày liên tục.

Con bé này vừa vào đã không chào hỏi câu nào, cứ thế ngang nhiên ngồi xuống, có coi mấy ông già này ra gì không chứ?

Chút lễ phép cũng không có, vậy mà cũng làm được minh tinh?

Dung Ngộ nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó mới ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên nụ cười như có như không:

“Hải Đại Đôn? Tư Mã Cương?”

Hải lão gia trợn tròn mắt!

Tên này ông đã bỏ dùng từ nhiều năm trước, còn đặc biệt nhờ một bậc thầy văn học nổi tiếng đặt cho một cái tên đầy ý nghĩa, học thức và đẳng cấp hơn.

Cô gái này sao lại biết được cái tên “Hải Đại Đôn”?

Quan trọng hơn là cô còn dám gọi thẳng tên!

Ông lớn hơn cô bao nhiêu vòng tuổi, thế mà lại không tôn trọng chút nào!

“Vô lễ!” Tư lão gia đập bàn quát “Con nhỏ ở đâu tới vậy, đây không phải chỗ cô nên đến! Người đâu, mời ra ngoài!”

Kỷ lão gia không hề hốt hoảng.

Vì mẹ ông xưa nay không nói những lời vô căn cứ.

“Ồ, xin lỗi nhé.” Dung Ngộ nhún vai “Cha mẹ hai người lúc nào cũng gọi mấy cái tên này trước mặt tôi, nên tôi quen miệng gọi vậy thôi.”

“Cô… cô nói bậy cái gì đấy?”

Hải lão gia và Tư lão gia trông như thể vừa gặp ma.

Cha mẹ họ mất cả chục, hai chục năm rồi, mà lúc ấy con bé này còn chưa ra đời cơ mà?

Dung Ngộ mỉm cười:

“Hải Đại Đôn, hồi nhỏ ông tè dầm suốt ngày, cả nhà họ Hải có đến mấy chục tấm ga trải giường, tấm nào cũng dính nước tiểu của ông. Chuyện này chắc chưa quên nhỉ?”

Hải Đại Đôn suýt chút nữa bịt miệng cô lại.

Chuyện này là từ tận sáu, bảy chục năm trước, nếu cô không nhắc thì ông đúng là đã quên mất rồi.

Lúc nhỏ, vì tật tè dầm đó, ông thường bị người khác chọc ghẹo, đó là nỗi nhục cả đời không gột rửa được.

Dung Ngộ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tư lão gia.

Tư lão gia ban nãy còn đang cười vì nhớ lại chuyện hồi nhỏ Hải Đại Đôn tè dầm bị mình chọc phá, giờ bị ánh mắt của Dung Ngộ quét qua, bỗng dưng rùng mình một cái, không hiểu sao lại thấy sợ…

“Tư Mã Cương, nhà ông thật ra họ Tư, nhưng năm đó ở Hải Thành có nhà họ Tư Mã khá danh tiếng, nên ông nội ông vì muốn kết thân mới đặt tên ông là Tư Mã Cương.” Dung Ngộ chống cằm nói tiếp “Ông là cháu đích tôn đời đó của nhà họ Tư, được ông nội cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên. Từ đường trăm năm của nhà họ Tư, chính là bị ông chơi đốt lửa mà cháy rụi. Sau đó ông bị ăn đòn nhừ tử rồi phải nhập viện, còn nhớ không?”

Vừa nghe cô mở miệng, Tư lão gia còn định mắng cô ăn nói bậy bạ.

Nhưng càng nghe, lưng càng lạnh toát.

Chuyện này là bao nhiêu năm trước rồi, sao cô bé này lại biết rành rọt như vậy?

Cô ấy là ai?

Là người thế nào?

Hải lão gia nuốt nước miếng:

“Cô… cô… sao có thể biết được!”

Dung Ngộ mỉm cười:

“Vì tôi quen cha mẹ của hai người mà, đương nhiên biết rõ mấy chuyện xấu hổ hồi nhỏ của các người rồi.”

Tư lão gia: “!!!”

Hải lão gia: “!!!”

Dung Ngộ nhìn rõ biểu cảm kinh ngạc đến mức sợ hãi của hai ông cụ, sau đó khẽ cười tinh nghịch:

“Ấy da, tôi chỉ là không nhịn được đùa một chút thôi mà, Hải lão gia, Tư lão gia, hai ông không phải là… tin thật đấy chứ?”

“Ha ha ha ha!” Kỷ lão gia cười lớn, “Nhìn hai ông già này kìa, sợ đến toát mồ hôi hột, chậc chậc, người cầm lái nhà họ Hải, gia chủ nhà họ Tư, đều là nhân vật hàng đầu ở Hải Thành, vậy mà bị một cô bé dọa cho tè ra quần, hai người ngu ngốc đến mức nào vậy, đúng là buồn cười c.h.ế.t mất thôi!”

Lâu lắm rồi Kỷ lão gia mới có thể thoải mái cười lớn thế này trước mặt hai người bạn già.

Quả nhiên, vẫn là mẹ ông ra tay mới lợi hại.

Mặt mũi Hải lão gia đầy nghi hoặc.

Thật sự chỉ là nói đùa thôi sao?

Vậy tại sao từng chi tiết cô ấy nói… đều chính xác đến rợn người?

Còn Tư lão gia thì thật sự bị dọa sợ rồi.

Con bé này… quá tà môn.

Chỉ cần một ánh nhìn, đã khiến ông có cảm giác bị nhìn thấu tâm can.

Kỷ lão gia cười đến không thể dừng lại, liên tục vỗ đùi:

“Buồn cười quá, ha ha ha ha!”

“Chuyện gì mà cười vui vậy?”

Giọng nói vang lên từ cửa phòng nghỉ, cánh cửa mở ra, là ba người cháu Kỷ Chỉ Uyên, Hải Trường An, Tư Lâm, đến mời các ông ra đại sảnh dùng tiệc.

Tư Lâm vừa nhìn thấy Dung Ngộ đang ở đây, liền nhếch môi cười, bước nhanh tới:

“Gặp được Dung tiểu thư ở đây, đúng là có duyên thật đấy. Sau buổi tiệc, cô có rảnh đi xem phim cùng tôi không?”

Bốp!

Một cái gối bay thẳng vào đầu Tư Lâm.

Kỷ lão gia mặt lạnh như tiền:

“Lão Tư, ông không quản cháu mình thì nó thật sự muốn làm loạn rồi. Nó có nhìn xem Dung Ngộ là ai không? Nó có xứng để theo đuổi người ta à?!”

Nếu là mười mấy phút trước, Tư lão gia sẽ nghĩ cháu mình theo đuổi một ngôi sao nhỏ, chẳng có gì là sai.

Nhưng bây giờ…

Sau khi nghe những lời vừa nãy của Dung Ngộ, ông không dám chắc tất cả chỉ là trò đùa.

Một cô gái nhỏ mà thật sự biết cha mẹ ông?

Có những chuyện, một khi dính đến huyền học, con người ta sẽ sinh lòng kính sợ khó giải thích.

“Thằng nhóc thối tha!” Tư lão gia đá cho Tư Lâm một cú vào m.ô.n.g “Mau… là họ Dung đúng không, mau xin lỗi Dung tiểu thư đi, nhanh lên!”

Tư Lâm ôm mông, không phục nói:

“Cháu chỉ mời Dung tiểu thư đi xem phim thôi mà, cháu làm gì sai đâu mà phải xin lỗi?”

“Bảo xin lỗi thì xin lỗi!” Tư lão gia tát một cái vào sau đầu hắn “Còn lèm bèm nữa thì ông cắt thẻ ngân hàng ngay lập tức!”

Tư Lâm đành phải mở miệng:

“Xin lỗi Dung tiểu thư.”

Dung Ngộ mỉm cười hiền hòa:

“Người ngốc như Tư lão gia đây, lý do vẫn kế thừa được sản nghiệp nhà họ Tư, là vì thế hệ đó chỉ có mỗi ông là con trai. Nhưng cậu thì khác, còn có một anh trai, bốn cô em gái, hai em trai, cứ tiếp tục ngốc nghếch như thế, đến lúc chia tài sản sẽ chẳng có phần đâu đấy.”

Tư Lâm không nghe rõ phần sau, chỉ nghe thấy đoạn đầu, liền trợn tròn mắt:

“Cô… cô dám nói ông tôi ngốc? Mẹ nó, cô có biết mình đang nói gì không hả? Cô mắng ông tôi ngốc? Ông đây giết… Á, đau đau đau! Ông ơi, buông tay! Đau quá!!”

Tư lão gia chẳng dám đụng đến Dung Ngộ.

Sợ lại nghe cô nói ra điều gì còn đáng sợ hơn.

Ông túm lấy tai Tư Lâm, vội vàng lôi thằng cháu ra khỏi phòng.

Hải lão gia nhìn Dung Ngộ một cái, muốn hỏi thêm, nhưng lại không dám, đành quay đầu bước ra theo.

“Mẹ, mẹ lợi hại thật đấy.” Kỷ lão gia cười hề hề “Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 88



Nhà họ Đường là thế gia trăm năm, gia chủ tổ chức yến tiệc mừng thọ tròn một trăm tuổi, nửa thành phố, người có m.á.u mặt đều tới dự.

Trong đại sảnh rộng lớn, tráng lệ, người người tấp nập, từng nhóm ba năm người tụ lại chuyện trò, trao đổi danh thiếp, không ngừng mở rộng mối quan hệ xã giao.

Dung Ngộ đứng giữa đám đông, ánh mắt hướng về chính giữa đại sảnh.

Chỉ thấy một cụ ông khoảng hơn sáu mươi tuổi từ nhà họ Đường bước ra, hướng về phía khách mời nói với vẻ áy náy:

“Cảm ơn mọi người đã tới dự tiệc mừng thọ trăm tuổi của lão gia tử nhà tôi, nhưng cơ thể ông cụ có hơi mệt, tạm thời sẽ không ra gặp mặt mọi người. Xin cứ tự nhiên ăn uống, chơi vui vẻ.”

Khách khứa thì thầm bàn tán về người nhà họ Đường này.

“Đó là Đường Hữu Nghĩa, người thừa kế tương lai của nhà họ Đường. Từ hơn ba mươi tuổi đã được định làm người kế vị, mà giờ hơn sáu mươi rồi vẫn chưa nắm quyền toàn bộ.”

“Ông ta đâu phải con ruột của Đường lão gia tử, đương nhiên ông cụ phải đề phòng.”

“Cả đời Đường lão gia tử không lấy vợ sinh con, nhiều người đồn ông ấy là… thật không vậy?”

“Cậu nghe từ đâu đấy? Tôi lại nghe nói, trong lòng Đường lão gia tử có một mối tình đầu, suốt đời chờ người ấy quay về. Nhưng nhiều năm trôi qua rồi, tình đầu cũng chẳng còn trẻ nữa, chắc là… sớm đã…”

Mọi người xôn xao cảm thán.

Dung Ngộ đứng lặng như bị sét đánh.

Cô cứ nghĩ, sau khi mình c.h.ế.t đi, Đường Triệt nhất định sẽ lấy vợ. Dù sao khi ấy, anh ta cũng mới ba mươi tuổi.

Thế mà bao nhiêu năm qua, anh ta lại chưa từng buông bỏ cô sao?

Rốt cuộc là chấp niệm sâu đến mức nào?

Cô khẽ hỏi:

“Anh bảo, chú Đường của con có đến không?”

Kỷ lão gia gật đầu:

“Phía sau đại sảnh là một tiểu viện phong cách Giang Nam, bình thường chú Đường con ở đó tĩnh dưỡng. Mẹ muốn qua không?”

Nhà họ Hải và nhà họ Tư vốn cũng là thế giao với nhà họ Đường, nên hai ông già kia cũng đòi đi theo.

Đi qua một hành lang, họ đến tiểu viện yên tĩnh phía sau. Người hầu canh cửa nhận ra mấy ông lão, lập tức vào báo một tiếng rồi dẫn cả đoàn vào trong.

Tâm trạng Dung Ngộ vẫn rất trầm lặng.

Hải lão gia và Tư lão gia đi sau cô vài bước, thỉnh thoảng lại liếc nhìn, trong lòng rất không hiểu, con nhóc này theo tới đây làm gì không biết?

Nhưng mà tới rồi thì cứ thế đi thôi.

Càng đi sâu vào, càng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, bên trong đặt đủ loại thiết bị y tế như trong bệnh viện. Một cụ già tóc bạc da nhăn, nằm trên giường bệnh.

Dung Ngộ sững sờ đứng ở cửa.

Hình ảnh của Đường Triệt trong ký ức cô là một chàng trai nhiệt huyết, nho nhã ôn tồn, có lý tưởng, có hoài bão, có chí tiến thủ…

Nhưng giờ đây, anh nằm đó, đeo mặt nạ dưỡng khí, nhìn qua… chẳng lạc quan gì.

“Chú Đường!”

Kỷ lão gia lao đến như tên bắn.

Đường Triệt đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng thì chậm rãi mở mắt, tháo mặt nạ dưỡng khí ra, ra hiệu cho Kỷ lão gia đỡ mình ngồi dậy.

Hải lão gia vội vàng đứng sang bên kia giúp một tay.

Tư lão gia giúp chỉnh lại chăn mền.

“Cảm ơn mấy đứa đã đến thăm chú.” Lời của Đường Triệt khiến cả ba ông già suýt rơi lệ.

Sống đến tuổi này, cha mẹ sớm đã khuất núi, chỉ trước mặt một ông lão trăm tuổi như Đường Triệt, họ mới có thể cảm nhận chút cảm giác được làm “trẻ con”.

“Chú Đường thấy trong người thế nào rồi?” Hải lão gia hỏi. “Bác sĩ nói sao?”

“Người già rồi, các cơ quan đều suy yếu, là chuyện sớm muộn thôi.” Đường Triệt bình thản nói “Sau khi chú đi, nhà họ Đường sẽ giao cho Đường Hữu Nghĩa. Thằng bé ấy quá thích tính toán, đầu óc hơi cứng nhắc. Nói thật, chú không yên tâm lắm. Hy vọng ba đứa vì nể mặt chú Đường mà giúp nó một tay.”

Ông đang nói thì cảm thấy một ánh mắt mãnh liệt rơi lên người mình.

Ông khẽ nhướng mi, nhìn về phía cửa, thấy không biết từ lúc nào đã có một cô gái đứng đó.

Tuổi chừng mười mấy, rất trẻ, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người.

“Chú Đường, để cháu giới thiệu.” Kỷ lão gia đè nén cảm xúc, trịnh trọng nói “Đây là Dung Ngộ.”

Vừa nghe hai chữ “Dung Ngộ” nói ra.

Đường Triệt từ tư thế tựa lưng lập tức bật dậy ngồi thẳng.

Đôi mắt già nua đục ngầu của ông, c.h.ế.t trân nhìn cô gái: “Cháu… cháu nói… cháu họ Dung… là Dung Ngộ?”

Hải lão gia không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cái tên đó… có gì đặc biệt sao?

Tư lão gia đột nhiên vỗ đùi cái “đét”, hạ giọng nói:

“Còn nhớ không? Mẹ của Kỷ Thuấn Anh, hình như cũng tên là Dung Ngộ, chính là vị trưởng bối mà hồi nhỏ chúng ta vẫn gọi là dì Dung ấy.”

“Hình như… đúng thật là tên đó.” Hải lão gia hít sâu một hơi “Vậy nên… Lão Kỷ đ.â.m đầu theo đuổi thần tượng, là vì con bé này trùng tên với mẹ ruột đã mất từ sớm của ông ấy sao?”

Tư lão gia lắc đầu:

“Không rõ nữa.”

Dung Ngộ từ từ bước tới bên giường, đối diện gần hơn với gương mặt đầy nếp nhăn kia, trong lòng càng thêm rối bời.

Cô cố gắng cong môi, nở một nụ cười:

“Tôi tên Dung Ngộ. Tôi chuẩn bị một món quà sinh nhật cho ông, không biết ông có thích không?”

Một người trẻ, trước mặt một cụ ông tuổi tác cao như thế, đúng ra phải xưng hô tôn trọng, gọi là ngài.

Thế nhưng cô lại trực tiếp gọi là “ông”, không có chút kính ngữ nào. (cái này xưng hô là ta – ngươi nên là kiểu không có kính ngữ, em cứ để tạm xưng hô tôi – ông nha :’ chứ tuổi tác vậy em cũng không biết để xưng hô kiểu gì -_-)

Nhưng Hải lão gia và nhà họ Tư lại không thấy điều đó có gì sai.

Dù sao thì cô bé này còn dám mắng thẳng họ là “ngu ngốc” kia mà.

Đường Triệt nhận lấy món quà sinh nhật.

Chỉ là một bức tranh chì đơn sơ, đến màu sắc cũng không có.

Hải lão gia rướn cổ nhìn qua, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt.

Chẳng hiểu sao thứ này lại có thể đem ra làm quà mừng thọ trăm tuổi?

Thế nhưng, đôi tay Đường Triệt lại khẽ run lên.

Ông nhẹ nhàng v**t v* những nét chì trên giấy, từng chút một…

Rồi ngẩng đầu lên, giọng nói đầy kìm nén:

“Anh Bảo, Đại Đôn, Mã Cương… các cháu ra phòng khách ngồi trước một lát.”

Kỷ lão gia lập tức kéo hai ông bạn ra ngoài, nhưng họ cũng không đi xa, chỉ ngồi ở phòng khách nhâm nhi trà.

“Cháu…” Đường Triệt nhìn Dung Ngộ “Cháu vẽ bức tranh này là vì sao vậy? Có thể nói cho ông biết không?”

Trên giấy là một bức tranh phong cảnh tuyết bằng chì.

Cảnh vật quen thuộc, nét vẽ rất đặc trưng và riêng biệt.

Khiến ông lập tức nhớ đến một người xưa.

“Có một năm, ở Hải Thành tuyết rơi rất dày.” Ánh mắt Dung Ngộ trống rỗng “Hai nhà chúng ta hẹn nhau hôm sau sẽ cùng nhau đi tìm hoa mai giữa tuyết. Nhưng đêm đó, quân địch tấn công trên không, cảnh tuyết hóa thành cảnh máu. Chúng ta cố tìm niềm vui trong đau thương, hẹn rằng sang năm sẽ đi ngắm tuyết, tìm mai. Thế nhưng… mãi chẳng có dịp. Giờ đã là tháng Mười Một rồi, không biết mùa đông năm nay… liệu chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành lời hẹn năm xưa không?”

“Cháu… cháu là!”

Đồng tử của Đường Triệt co rút dữ dội, cả người lập tức bật dậy khỏi giường.

“Tít tít tít!”

Ông th* d*c, huyết áp tăng vọt, đám máy móc trong phòng lập tức đồng loạt phát ra tiếng cảnh báo inh ỏi.

Ngay sau đó, một đoàn bác sĩ xông vào, vội vã đeo mặt nạ thở cho ông, đồng thời tiến hành kiểm tra cấp cứu.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 89



Đôi môi của Dung Ngộ đã mất hết sắc máu.

Cô sợ Đường Triệt không chịu đựng nổi, nên đã lựa chọn thẳng thắn tiết lộ thân phận.

Nhưng cô lại quên mất rằng, cảm xúc của Đường Triệt giờ đây không thể chịu nổi cú sốc quá lớn như vậy…

Cô có chút hối hận.

“Chú Đường!”

Kỷ lão gia cùng mọi người lập tức nhào lên vây quanh.

“Tránh ra hết đi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên “Chính vì ông cụ đang bệnh, nên mới không dự tiệc. Các người đến đây làm loạn cái gì?”

Kỷ lão gia quay đầu lại.

Thấy là Đường Hữu Nghĩa, sắc mặt ông liền trầm xuống vài phần.

Đường Hữu Nghĩa là con trai của em trai ruột Đường Triệt.

Đường Triệt không có con nối dõi, trong khi dưới danh nghĩa lại có cả một cơ nghiệp lớn, Đường Hữu Nghĩa đã dẫn theo các trưởng lão trong tộc ép Đường Triệt giao quyền.

Vì vậy, Kỷ lão gia cực kỳ coi thường hắn.

Tất nhiên, Đường Hữu Nghĩa cũng không có chút thiện cảm gì với Kỷ lão gia.

Đường Triệt là bác cả ruột của hắn, thế nhưng trong lòng ông, người cháu ruột là hắn lại không bằng một Kỷ Thuấn Anh xa lạ. Hắn không tức mới là lạ.

Nếu năm đó hắn không quyết đoán dẫn theo tộc trưởng đoạt quyền, thì giờ đây, phần lớn sản nghiệp nhà họ Đường có khi đã bị Kỷ Thuấn Anh lừa sạch…

“Đường Tổng, ông cụ chỉ là xúc động quá mức, thân thể không có gì nguy hiểm.” Bác sĩ kiểm tra xong liền báo cáo “Người cao tuổi như vậy, chủ yếu là phải tĩnh dưỡng, giữ tinh thần vui vẻ là quan trọng nhất.”

Ngón tay Đường Hữu Nghĩa khựng lại, rồi bước tới trước, cúi người nói:

“Bác cả, bên ngoài có rất nhiều khách quý đến chúc thọ, không bằng ngài ra ngoài một chút gặp họ?”

Mấy năm nay, bên ngoài liên tục có tin đồn rằng nhà sáng lập Đường thị đã qua đời.

Mỗi lần có tin như vậy, cổ phiếu Đường thị lại sụt giá.

Giờ trông bác cả tinh thần khá tốt, nếu ra mặt bị truyền thông chụp lại, ít nhất trong vòng nửa năm tới sẽ không ai dám tung tin nhảm nữa.

“Không nghe thấy bác sĩ bảo phải tĩnh dưỡng à?” Kỷ lão gia lạnh giọng “Chú Đường tuổi cao như thế rồi, chẳng lẽ còn phải gồng mình đi tiếp khách?”

Đường Hữu Nghĩa ngẩng đầu:

“Đây là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bác cả, ngài ra gặp khách một chút là lễ nghi, không phải tiếp khách.”

“Tiệc thọ cái gì? Rõ ràng là bữa tiệc ông tổ chức để củng cố quyền lực ở Đường thị!” Tư lão gia nổi giận “Chú Đường đúng là uổng công thương yêu đứa cháu như ông!”

“Ông là người ngoài, nơi này có phần cho ông lên tiếng sao?” Đường Hữu Nghĩa nghiến răng “Dù là tiếp khách hay gì đi nữa, tôi cũng là vì nhà họ Đường. Nếu không giữ vững vị thế, nhà họ Đường sớm muộn cũng bị đá khỏi tứ đại gia tộc Hải Thành!”

“Đủ rồi!”

Tiếng của Đường Triệt vang lên, nghiêm nghị và trầm ổn.

Ông đã làm chủ nhiều năm, khí thế phát ra lập tức khiến không khí xung quanh đông cứng lại, những lão tướng từng tung hoành thương trường cũng lập tức im bặt.

Ông chậm rãi lên tiếng:

“Dung…”

Giọng ông nhẹ nhàng, không nghe ra cảm xúc, nhưng chỉ có ông biết, trong lòng mình đang cuồn cuộn sóng lớn đến nhường nào.

“Dung Ngộ.” Ông khẽ gọi “Cháu có thể lại đây đỡ ta ngồi lên xe lăn, đẩy ta ra ngoài hóng chút gió đêm không?”

Đường Hữu Nghĩa vội tiến lên:

“Bác cả, để cháu…”

“Không gọi cậu.” Một ánh mắt lạnh lẽo của Đường Triệt quét sang.

Đường Hữu Nghĩa lập tức đứng khựng lại.

Hắn khó tin nhìn về phía Dung Ngộ, trong phòng này, từ bao giờ lại có thêm một cô gái lạ hoắc như vậy?

Dung Ngộ bước lên, đỡ Đường Triệt ngồi dậy.
Ông tuổi tác đã cao, đi lại rất vất vả, hiện tại đều dùng xe lăn để di chuyển.

Sau khi được đỡ ngồi lên xe, ông mỉm cười nói:
“Đi thôi.”

Dung Ngộ đẩy ông đi ra ngoài, hướng về phía sân sau.

Chỗ đó có không ít người hầu, nhưng đều bị Đường Triệt phất tay cho lui hết.

Trong khu vườn thanh nhã rộng lớn ấy, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Một người ngồi trên xe lăn.

Một người ngồi trên ghế đá bên cạnh.

Đang nói chuyện gì đó rất khẽ.

Rõ ràng có thể nhìn ra, Đường Triệt rất vui vẻ.

Còn Dung Ngộ, đối với ông, dường như không hề có sự cung kính hay dè dặt nào, giống như đang trò chuyện với một người bạn đồng lứa.

Không khí vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng lại là bầu không khí… người ngoài không thể xen vào.

“Lão Kỷ, cái cô minh tinh nhỏ mà ông mê ấy, rốt cuộc là lai lịch gì vậy?” Hải lão gia kinh ngạc hỏi “Đừng nhìn bề ngoài chú Đường có vẻ hòa nhã điềm đạm, chứ thật ra rất bài xích người lạ bước vào cuộc sống của mình. Đây là lần đầu con bé đó đến nhà họ Đường chứ gì? Mà nhìn kiểu gì cũng giống tri kỷ lâu năm của chú Đường vậy?”

Tư lão gia tiếp lời:

“Tuổi còn nhỏ mà đã khiến chú Đường phải phá lệ, đúng là không đơn giản. Bảo sao lão Kỷ ông lại mê mệt cô minh tinh này.”

Kỷ lão gia cười toe toét:

“Thế nào? Hai ông có muốn cân nhắc tham gia hội fan của Dung Ngộ nhà tôi không?”

Ngay lúc ấy, Đường Hữu Nghĩa đã cho người điều tra lý lịch của Dung Ngộ.

Chỉ là con gái cả của tập đoàn Dung thị không mấy nổi bật, mới mười tám tuổi, còn đang học cấp ba, tham gia một chương trình của giải trí Kỷ thị, còn chưa chính thức ra mắt. Một cô gái bình thường như vậy, rốt cuộc làm cách nào khiến bác cả hắn coi trọng?

Hai người trò chuyện khoảng hai mươi phút, Đường Triệt có vẻ hơi mệt rồi.

Dung Ngộ mỉm cười nói:

“Ông phải sống khỏe mạnh, dưỡng bệnh cho tốt. Sau này chúng ta có thể gặp nhau trò chuyện mỗi ngày, đâu cần vội trong một lúc.”

Đường Triệt gật đầu:

“Nghe cháu vậy.”

Bạn bè bên cạnh ông đã lần lượt rời đi, chỉ còn mình ông lẻ loi, ngày càng thấm thía mùi vị cô đơn.

Nhiều khi ông nghĩ, c.h.ế.t sớm có khi lại là một sự giải thoát.

Ai mà ngờ, ngay trong ngày sinh nhật trăm tuổi, ông trời lại tặng cho ông một món quà kinh ngạc đến vậy.

Bạn cũ năm xưa, vẫn trẻ trung như vậy, khiến ông dường như cũng trẻ lại mấy chục tuổi.

Ông muốn sống thêm vài năm nữa, để tận hưởng chút ánh sáng hiếm hoi cuối đời…

Vừa lúc Dung Ngộ đẩy xe lăn đi tới, Đường Hữu Nghĩa lập tức tiến lên tiếp lấy, khom lưng nói:

“Bác cả, muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi…”

Hắn đẩy xe đưa Đường Triệt về phòng ngủ.

Kỷ lão gia đang khoan khoái trong lòng, khoác vai Dung Ngộ:

“Đói rồi đúng không? Đi thôi, đến đại sảnh ăn chút gì.”

Điện thoại của Dung Ngộ rung lên, cô lấy ra xem thì thấy sư huynh nhắn: [cô giáo đã đến Hải Thành, hiện đang ở Viện Hàng không Vũ trụ, có chuyện rất quan trọng cần gặp ngay lập tức.]

Làm nghiên cứu khoa học là vậy đấy, bất kể giờ nào, cần là phải có mặt.

Cô nói:

“Tôi phải tới Viện Hàng không Vũ trụ một chuyến, đi trước đây.”

Cô bước qua hành lang, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Tư lão gia kéo nhẹ khóe miệng:

“Viện Hàng không Vũ trụ? Ở Hải Thành chỉ có Viện số 4 thôi nhỉ, là đơn vị bảo mật cấp quốc gia. Con bé đó vào được à?”

“Xem ông nói kìa!” Kỷ lão gia trợn mắt thổi râu “Tôi cho ông xem cái này.”

Ông rút điện thoại, tìm một bản tin rồi đưa ra:
“Hơn nửa tháng trước, Dung Ngộ được Viện Hàng không Vũ trụ số 4 mời đến một lần rồi. Giờ đến lần nữa thì có gì lạ?”

“Khoan đã!” Hải lão gia sững người “Dung Ngộ… họ Dung, đúng không? Là tiểu thư tập đoàn Dung thị?”

Kỷ lão gia không muốn thừa nhận chuyện này.
Nhưng, dù không muốn cũng phải gật đầu miễn cưỡng:

“Coi như… đúng là vậy.”

“Ông nói sớm thế có phải tôi nhớ ra luôn rồi không!” Hải lão gia bật cười “Hồi đó con bé này giúp Viện Hàng không một việc lớn. Viện trưởng có quen biết với tôi, còn gọi điện nhờ tôi để ý tới Dung thị… Viện trưởng còn nói, Dung Ngộ là thiên tài được công nhận ở nhiều nơi, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều viện nghiên cứu tranh giành.”

Tư lão gia trợn tròn mắt:

“Thật á? Sao viện trưởng không gọi cho tôi căn dặn gì hết vậy?”

Hải lão gia cười nhạt:

“Tôi với viện trưởng là quan hệ gì, ông là quan hệ gì? Tất nhiên người ta phải ưu tiên thân thiết rồi.”

Khóe miệng Kỷ lão gia giật giật.

Lẽ ra lúc này, đáng ra bọn họ nên ngạc nhiên cảm thán tại sao một cô gái trẻ tuổi như vậy lại là thiên tài cơ chứ?

Nhưng thôi… đầu óc của hai lão già này từ trước đến nay vốn dĩ đã khác người rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back