Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 90



Sảnh tiệc của nhà họ Đường, toàn là những nhân vật quyền quý trong giới hào môn.

Dung Vọng Thiên chỉ vừa đi một vòng đã thu về hơn chục tấm danh thiếp, thu hoạch không nhỏ.

Dung Nhược Dao luôn ngoan ngoãn đi bên cạnh ông ta, dựa vào hình tượng ngọt ngào dịu dàng mà giành được thiện cảm của không ít quý phu nhân.

Cô ta đảo mắt khắp sảnh hết vòng này đến vòng khác, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Dung Ngộ đâu.

Trong lòng cô ta như có lửa đốt, không ngừng suy nghĩ: “Giờ Dung Ngộ đang ở đâu, đi với ai, lại quen thêm những người nào nữa…?”

“Dao Dao, Hải tổng ra rồi.” Dung Vọng Thiên cầm lên một ly champagne “Nhà họ Dung chúng ta có thể trèo lên được vị trí hôm nay là nhờ dựa vào nhà họ Hải. Con đi với ba, qua chào hỏi Hải tổng một tiếng.”

Nhà họ Hải là một trong Tứ đại thế gia của Hải Thành, là hào môn thế tộc huy hoàng, là tồn tại mà Dung Nhược Dao chỉ có thể ngưỡng vọng.

Nếu được Hải tổng nhìn trúng và nâng đỡ, cô ta có thể đứng vững trong giới danh viện hào môn.

Cô ta nở nụ cười dịu dàng, đi theo sau lưng Dung Vọng Thiên tiến về phía đó.

“Hải tổng!” Dung Vọng Thiên bước đến trước mặt lão gia “Cả buổi không thấy ngài, còn tưởng ngài không đến.”

Kỷ lão gia liếc nhìn Dung Vọng Thiên một cái.
Thì ra đây chính là người đàn ông là cha ruột của mẹ mình.

Loại người như vậy, đúng là không xứng làm cha.

Ông hừ một tiếng rồi bước đi.

Dung Vọng Thiên vẻ mặt ngơ ngác.

Ông ta dĩ nhiên biết Kỷ lão gia, từng có may mắn gặp qua trong một bữa tiệc, nhưng chưa từng trò chuyện.

Chẳng lẽ mình đắc tội với ông ta sao?

Hay là vì vừa rồi mình chào hỏi Hải lão gia trước, chưa kịp chào ông ta, nên ông ta giận?

“Ông ta vẫn thế đấy.” Hải lão gia nhẹ giọng “Chúng tôi vừa mới nhắc tới, nói Dung tổng có một cô con gái rất ưu tú, khác hẳn với cái thằng cháu không nên thân nhà tôi.”

Dung Nhược Dao mừng rỡ vô cùng.

Hải tổng… lại nói về mình?

“Đây là con gái tôi, Dao Dao.” Dung Vọng Thiên cười nói “Dao Dao từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến người làm cha như tôi vô cùng yên tâm. Được ngài khen ngợi, chắc kiếp trước nó tích được đức lắm.”

Hải lão gia nhìn Dung Nhược Dao một cái, nhíu mày:

“Dung tổng… chẳng phải còn một cô con gái tên là Dung Ngộ nữa sao?”

Nụ cười bên môi Dung Vọng Thiên lập tức đông cứng lại.

Hải tổng… sao lại biết tên Dung Ngộ?

À đúng rồi, tối nay Dung Ngộ cũng đến dự tiệc.

Ông ta nhớ đến lần trước, dẫn Dung Ngộ tới một buổi tiệc, giữa sảnh tiệc đông người, con bé dám gọi thẳng tên Kỷ lão gia, khiến Tổng giám đốc Kỷ Chỉ Uyên mặt đen như đáy nồi.

“Không lẽ lần này… nó lại đắc tội Hải lão gia?”

Cô con gái lớn này, đúng là khiến người ta không thể bớt lo nổi.

“Hải tổng, Dung Ngộ là con gái lớn của tôi.” Dung Vọng Thiên gượng gạo giải thích “Tôi và mẹ nó ly hôn từ sớm, con bé lớn lên ở quê với mẹ, từ nhỏ không được dạy dỗ đàng hoàng, không biết lễ nghi, khó mà ra mặt được. Nếu nó có chỗ nào thất lễ với ngài, xin ngài rộng lượng bỏ qua, đừng chấp nhặt với một đứa con nít. Về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó cho nghiêm.”

Lời khen dành cho Dung Ngộ vừa đến miệng Hải lão gia, lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.

Thiên tài như thế, mà trong mắt cha ruột… lại là “không đủ tư cách ra mặt”?

Mặc dù lần đầu gặp mặt, con bé đó đúng là có hơi xốc nổi khi gọi thẳng tên ông, hơi vô lễ thật…

Nhưng nghĩ lại, dường như… Dung Ngộ vốn nên gọi ông như vậy. Không có gì là sai.

Thiên tài mà, vốn dĩ nên khinh thường mấy thứ quy củ tầm thường.

Nhìn thấy sắc mặt Hải lão gia trở nên khó coi, trong lòng Dung Vọng Thiên không khỏi hoảng hốt:

“Lần sau… không, ngày mai, tôi sẽ đích thân đưa Dung Ngộ đến xin lỗi ngài. Ngài muốn đánh hay mắng, đều tùy ngài…”

“Đủ rồi.” Hải lão gia lạnh giọng “Dung tổng đối xử với con ruột cũng quá khắt khe rồi đấy.”

Ông liếc sang Kỷ lão gia một cái.

Thấy Kỷ lão gia tặng ông nguyên một cái lườm trắng mắt.

Bỗng nhiên, ông dường như hiểu ra… vì sao ông bạn già lại yêu quý Dung Ngộ đến vậy, mà chưa từng hợp tác với tập đoàn Dung thị.

Cũng chẳng nhắc nhở cho ông một câu.

Sắc mặt ông hoàn toàn trầm xuống:

“Dự án hợp tác giai đoạn một giữa Dung thị và Hải thị, luôn cảm thấy vẫn còn chỗ chưa ổn. Giai đoạn hai của hợp đồng, tạm thời… không ký nữa.”

Dung Vọng Thiên c.h.ế.t trân tại chỗ.

Ông ta chỉ là muốn tới chào hỏi Hải tổng một tiếng, nhân cơ hội thắt chặt thêm quan hệ, sao lại tự dưng bị hủy hợp tác giai đoạn hai?

Chẳng phải chỉ nói vài câu về Dung Ngộ thôi sao?

Chẳng lẽ… nói sai gì rồi?

Chỉ mới phê bình Dung Ngộ thôi mà.

Phê bình Dung Ngộ không phải là hợp ý Hải tổng lắm sao?

Tại sao lại thành ra như vậy…?

“Hải tổng.” Dung Nhược Dao vội vàng lên tiếng
“Cháu có thể hỏi một chút, rốt cuộc thì Dung thị chúng cháu thiếu sót ở điểm nào? Mong ngài chỉ rõ, ba cháu nhất định sẽ khắc phục.”

Hải tổng chỉ liếc cô ta một cái, rồi nhấc chân bỏ đi.

Dung Nhược Dao đứng c.h.ế.t trân, vô cùng lúng túng.

Chẳng phải Hải tổng rất thích cô ta sao?

Từng lời từng lời đều khen cô ta ưu tú, thậm chí vì cô ta mà đồng ý hợp tác với Dung thị.

Tại sao lại nhìn cô ta bằng ánh mắt như thể… cực kỳ chán ghét?

Dung Vọng Thiên rối như tơ vò:

“Dao Dao, con đi với ba thêm lần nữa, qua trò chuyện với Hải tổng xem sao…”

Dung Nhược Dao mím môi, nói:

“Hải tổng đã nói như vậy, chứng tỏ sản phẩm của chúng ta đúng là có vấn đề.”

“Linh kiện trong xưởng đều là ba đích thân giám sát từng lô một, sao lại xảy ra vấn đề được?” Dung Vọng Thiên thì thầm, “Chắc chắn là còn có nguyên nhân khác…”

Dung Nhược Dao ngẩng đầu:

“Trước nay Dung thị chỉ hợp tác với doanh nghiệp vừa và nhỏ, đây là lần đầu tiên hợp tác với một tập đoàn lớn, mà tập đoàn lớn thì đòi hỏi chất lượng nghiêm ngặt hơn… Chỉ có thể nói, nền tảng của Dung thị vẫn quá thấp, dù có cơ hội tốt như vậy, cũng không giữ nổi.”

Hai cha con, khi rời khỏi sảnh tiệc, sắc mặt đều u ám.

Vừa bước xuống bậc thềm, đã có hai người chạy tới đón.

Đó là vợ và cha vợ của Dư Thanh Bách.

Sau tiệc đầy tháng hôm qua, cha Hồng đã bị giám đốc Trịnh bên phía Tập đoàn Kỷ thị chặn liên lạc.

Rất rõ ràng: Giám đốc Trịnh là vì nhà họ Dung mà ngừng hợp tác với siêu thị nhà ông ta.

Cha Hồng chạy ngược chạy xuôi, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng biết được Dung tổng có đến dự tiệc nhà họ Đường, nên đã đợi ngoài sảnh hơn hai tiếng, rốt cuộc cũng chờ được người ra.

“Dung tổng!”

Cha Hồng vội vàng niềm nở bước lên bắt chuyện.

Dung Vọng Thiên căn bản không biết ông ta là ai.

Hồng Hà liền chen vào nói:

“Dung Ngộ cũng thật là… lúc tôi và Thanh Bách kết hôn, sao lại không mời Dung tổng tới uống ly rượu mừng chứ.”

Dung Vọng Thiên lập tức nhíu mày.

Dư Thanh Bách… con trai của Dư Thuận.

Đây là người nhà họ Dư?

Ông ta lạnh giọng hỏi:

“Có chuyện gì?”

Cha Hồng vội vàng nói:

“Dung tổng, ngài có thể giúp nói với Giám đốc Trịnh bên Tập đoàn Kỷ thị một tiếng không? Nói rằng Dung Ngộ và nhà họ Hồng chúng tôi là người nhà, bảo Giám đốc Trịnh đừng hủy bỏ hợp tác với siêu thị của chúng tôi được không…?”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 91



Dung Vọng Thiên nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy bực bội:

“Tôi không quen biết vị Giám đốc Trịnh nào hết.”

Chính ông ta còn cả đống chuyện phải lo, đâu có rảnh hơi đi giúp đỡ cái nhà họ Dư kia.

“Dung tổng đúng là biết đùa.” Cha Hồng cười gượng “Nếu ngài không quen Giám đốc Trịnh, thì sao Giám đốc Trịnh lại vì Dung Ngộ mà giận dỗi, hủy bỏ hợp tác với siêu thị Hồng Vận nhà tôi chứ… Chuyện hôm đó, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu tôi biết sớm Dung Ngộ là con gái của ngài, thì đã sớm coi như thượng khách, tuyệt đối không để chuyện đi xa như vậy. Mong Dung tổng đại lượng, giúp chúng tôi một tay…”

Dung Nhược Dao không dám tin, mở miệng:

“Ông nói… một giám đốc của Tập đoàn Kỷ thị vì Dung Ngộ mà hủy bỏ hợp tác với siêu thị nhà các người?”

Cha Hồng vội vàng gật đầu lia lịa.

“Dung Ngộ chỉ là học sinh cấp ba, làm gì có năng lực như vậy.” Dung Vọng Thiên bóp trán, nói “Tôi không quen Giám đốc Trịnh nào cả. Con gái tôi lại càng không thể quen được. Chắc chắn là bên siêu thị các người có chỗ nào không đạt yêu cầu, nên phía bên kia mới hủy hợp tác.”

Ông ta không muốn dây dưa thêm nữa, kéo Dung Nhược Dao rời đi.

Cha Hồng vội đuổi theo:

“Dung tổng, Dung tổng, xin ngài làm người trung gian nói giúp một tiếng! Tôi bằng lòng nhường cho ngài 2% lợi nhuận! Dung tổng!”

Dung Vọng Thiên lên xe, xe lăn bánh vút đi như gió.

Cha Hồng nhíu mày:

“Chẳng lẽ… thật sự không liên quan đến nhà họ Dung?”

“Hừ!” Hồng Hà cười lạnh “Con đã điều tra rõ rồi. Dung Ngộ về nhà họ Dung sau này thì chẳng được coi trọng gì cả, nghe nói còn bị đuổi ra ngoài, phải ở ký túc xá cơ mà. Một đứa con gái không được cưng chiều như vậy, sao có thể có bản lĩnh khiến Giám đốc Trịnh đổi ý được chứ?”

Cha Hồng nghĩ lại thấy cũng đúng.

Dung tổng chắc không đến mức lừa mình đâu.

Dung Ngộ bắt xe tới thẳng Viện Hàng không Vũ trụ số 4.

Có vẻ đang có dự án cực kỳ quan trọng, toàn bộ viện sáng đèn, xe cộ đậu kín lối vào.

Lâm Nhượng đang đứng đợi dưới bậc tam cấp.

Cô bước nhanh tới:

“Sư huynh!”

Lâm Nhượng vẻ mặt nặng nề, trầm giọng nói:

“Trạm vũ trụ Hoa Hạ bị ảnh hưởng bởi từ trường của vệ tinh nước Đăng Tháp, bất ngờ gặp sai lệch quỹ đạo, xuất hiện hiện tượng lệch nhẹ không thể dự đoán được, hơn nữa độ lệch đang tăng lên theo cấp số nhân. Nếu không xử lý kịp thời, sẽ đúng như ý nguyện của nước Đăng Tháp — trạm vũ trụ Hoa Hạ sẽ rơi vào không gian sâu…”

Dung Ngộ chăm chú lắng nghe.

Vừa bước vào sảnh lớn, đã đụng ngay một nhóm người đông đúc, ít nhất hai ba chục người.

“Giáo sư Lâm.” Một người đàn ông tầm hơn bốn mươi lên tiếng trước, ánh mắt rơi lên người Dung Ngộ “Vị này chẳng phải là sinh viên mới được Viện sĩ Vân nhận làm học trò sao?”

Lâm Nhượng dịu giọng giới thiệu:

“Tiểu sư muội, đây đều là học trò của Viện sĩ Mẫn. Vị này là Giáo sư Lý, đây là Giáo sư Vương, mấy vị bên kia là tiến sĩ, còn đám bên kia là nghiên cứu siinh…”

Dung Ngộ: ”…”

Cô chợt phát hiện mình… mù mặt.

Gặp cùng lúc nhiều người như vậy, từng cặp mắt, từng cái mũi, cái miệng, thêm mấy chục cái danh xưng… đúng là khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

“Không nhớ được cũng không sao.” Lâm Nhượng mỉm cười an ủi “Ngay cả Viện sĩ Mẫn là thầy của họ đôi khi cũng gọi nhầm tên, người ngoài như chúng ta nhầm cũng là bình thường.”

Giáo sư Lý khóe miệng giật giật, nụ cười gượng gạo:

“Xem ra Giáo sư Lâm ngưỡng mộ không khí sôi động bên phía chúng tôi lắm. Cũng đúng thôi, Viện sĩ Vân chỉ nhận có hai học trò, một thì phải ngồi xe lăn, một thì vẫn còn học cấp ba, bên ấy vắng hoe, làm nghiên cứu chắc cũng chẳng có ai giúp, có cần tôi sắp xếp vài sư đệ qua hỗ trợ không?”

Lâm Nhượng không nói nổi câu nào.

Vì đôi chân không tiện, cô giáo anh – Viện sĩ Vân – phải tự làm nhiều việc.

Với tư cách học trò, anh quả thật… hơi bất lực.

“Cảm ơn Giáo sư Lý đã có lòng.” Ánh mắt Dung Ngộ sáng trong, bình thản nói “Nhưng nếu Viện sĩ Mẫn đã có nhiều học trò hỗ trợ đến vậy, thì vì sao thành quả nghiên cứu vẫn chưa vượt được thầy tôi là bao nhiêu?”

Lâm Nhượng nghe vậy liền phì cười.

Câu này, đúng là chọc thẳng vào tim đen người ta rồi.

Sắc mặt Giáo sư Lý lập tức xanh lét.

Dung Ngộ vội vàng nói thêm:

“Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý nói Viện sĩ Mẫn không bằng cô giáo tôi đâu.”

Hàm ý rất rõ ràng: có mấy chục người hỗ trợ mà kết quả chẳng ra gì, chẳng trách được ai khác…

Sắc mặt đám người đứng sau lưng Giáo sư Lý, xanh còn hơn tàu lá chuối.

“Giáo sư Lâm, Giáo sư Lý… mọi người đứng đây nói chuyện gì thế?” Tiến sĩ Vương Hiểu Lệ bước ra “Mọi bộ phận gần như đã đến đủ, rất cần sự phối hợp của các anh.”

Cô dẫn mọi người vào khu vực lõi trung tâm.

Tất cả những người liên quan đến dự án từ nhiều ngành nghề khác nhau đều lần lượt ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn lớn.

Chỉ có lãnh đạo cấp cao, viện sĩ, giáo sư, và chuyên gia mới được ngồi vào bàn.

Những người khác chỉ được đứng bên ngoài quan sát.

Với thân phận một học sinh trung học, Dung Ngộ rõ ràng là người có “thân phận thấp” nhất ở đây.

Cô ngoan ngoãn đứng sau lưng cô giáo, trên tay cầm quyển sổ ghi chép, tốc ký lại toàn bộ thông tin mà các vị đại lão đang thảo luận.

“Hệ thống kiểm soát tư thế báo lỗi liên tục, nhưng kiểm tra phần cứng thì lại bình thường…”
“Radar mặt đất cho thấy thông số quỹ đạo đang d.a.o động hỗn loạn…”

“Phải dùng mô hình tuyến tính để hiệu chỉnh lại quỹ đạo…”

Một đám học giả đầu ngành cùng ngồi lại, bàn bạc đủ mọi biện pháp, đồng thời từng phòng ban cũng phối hợp xử lý.

Nhiệm vụ phân cho tổ toán học là thiết lập lại phương trình tham số hỗn loạn, để hiệu chỉnh lại mô hình quỹ đạo.

Viện sĩ Vân Tiêu Nguyên và Viện sĩ Mẫn Thận Ngôn thường xuyên cộng tác giải quyết loại vấn đề này.

Lúc này, hai người gác lại bất đồng, cùng nhau bắt đầu dựng phương trình.

“Không đúng… rất không đúng…” Viện sĩ Vân nhíu mày “Tại sao sai số lại càng ngày càng lớn?”

Viện sĩ Mẫn nói:

“Phần này là do Lâm Nhượng phụ trách tính toán. Lâm Nhượng, em kiểm tra lại toàn bộ quá trình xem có bước nào tính sai không.”

Lâm Nhượng vẻ mặt nghiêm trọng:

“Em đã kiểm tra ba lần, đúng là sai số càng lúc càng tăng. Theo như mô hình này mô phỏng, không đến 24 tiếng nữa, trạm vũ trụ sẽ rơi khỏi quỹ đạo…”

Giáo sư Lý có phần không tin tưởng, nhận lấy giấy nháp:

“Để tôi xem.”

Bên phía hắn có đến bảy tám sinh viên cùng lúc bắt đầu tính toán.

Hơn một tiếng sau, tất cả mọi người sắc mặt đều nặng nề.

Phương trình hỗn loạn vừa dựng lại không những không giải quyết được vấn đề d.a.o động, mà ngược lại còn khiến thời điểm trạm rơi xảy ra sớm hơn…

Viện sĩ Vân cau mày chặt hơn:

“Rốt cuộc là sai ở đâu?”

“Đồ khốn Nước Đăng Tháp!” Viện sĩ Mẫn đập mạnh xuống bàn “Sợ bị Hoa Hạ vượt mặt, mà giở trò bỉ ổi đến vậy!”

“Tức giận thì không giải quyết được gì cả.” Viện sĩ Vân mở lời “Thời gian không còn nhiều. Chúng ta thiết lập lại tham số hỗn loạn, hiệu chỉnh lại phương trình. Lâm Nhượng, các em sinh viên tiếp tục mô phỏng, mỗi bước đều phải có ba người cùng lúc kiểm toán, tuyệt đối không để xảy ra sai sót nhỏ nào…”

Viện sĩ Mẫn lẩm bẩm:

“Thấy chưa, lúc này mới thấy đông người vẫn hơn.”

Viện sĩ Vân lườm ông một cái.
Ông im bặt.

Lúc này, một giọng nói vang lên:

“Em cảm thấy, phương trình không sai về tổng thể… mà là thiếu một biến số.”

Dung Ngộ từ đầu tới cuối vẫn giữ một sự tồn tại cực kỳ mờ nhạt, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Cô vẫn cầm quyển sổ trong tay, ngồi ở một góc khuất, đầu cúi thấp, không ngừng diễn toán suốt mấy tiếng đồng hồ liền.

Bốn, năm tiếng trôi qua, cô vẫn giữ nguyên một tư thế.

Giáo sư Lý còn đang nghĩ, “Con bé này thật không biết điều, bận rộn thế này, không biết đi rót nước cho mọi người.”

Nhưng nó là học trò của người khác, không phải sư muội hắn, không có tư cách sai bảo, chứ không thì hắn đã mắng từ lâu.

Dù gì, Lâm Nhượng mà nổi điên thì đúng là… biết cắn người thật.

Thế mà giờ, khi hai vị viện sĩ đang họp bàn, cô gái này lại dám mở miệng chen ngang…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 92



Dung Ngộ vừa đứng dậy, hai chân lập tức tê dại, suýt nữa ngã lăn ra đất.

Cô phải vịn vào bàn để điều chỉnh một lúc, rồi mới đi tới chỗ Viện sĩ Vân Tiêu Nguyên, đưa tờ giấy cuối cùng trong tay ra:

“Cô ơi, dùng chỉ số Lyapunov có thể xác định nguồn cộng hưởng từ trường. Em cho rằng, chỉ cần thực hiện một cú đẩy chính xác tại điểm nguồn đó là có thể phá vỡ trạng thái hỗn loạn hiện tại, loại bỏ nhiễu loạn từ trường.”

Một lần nữa, Mẫn Thận Ngôn lại bị thiên phú toán học của Dung Ngộ làm chấn động.

Một học sinh trung học… không những biết đến chỉ số Lyapunov mà còn có thể đưa ra nhận định đột phá như vậy.

Cho dù phương án này có đúng hay không, thì ít nhất cô đang suy nghĩ, nỗ lực tìm giải pháp, và quan trọng nhất, có dũng khí lên tiếng.

Giáo sư Lý nhíu mày:

“Cô nói là… tăng lực đẩy?”

Dung Ngộ gật đầu:

“Phóng một bộ đẩy là có thể tăng lực đẩy. Nhưng cần phải tính chính xác giá trị lực, em cần ít nhất hai mươi người hỗ trợ tính toán…”

“Khoan đã.” Giáo sư Lý giơ tay “Cô biết bộ đẩy hàng không vũ trụ đắt giá thế nào không? Vì một đề xuất của cô mà tiêu tốn một bộ đẩy? Lỡ như gây phản tác dụng, khiến trạm không gian rơi xuống, hậu quả cô gánh nổi à?”

“Sẽ không có phản tác dụng.” Dung Ngộ bình thản “Và càng sẽ không xảy ra hậu quả như Giáo sư Lý nói.”

“Làm theo lời Tiểu Ngộ nói đi.” Viện sĩ Vân quyết đoán “Thay vì thay đổi toàn bộ quỹ đạo, chi bằng trực tiếp phá vỡ cộng hưởng từ trường. Lâm Nhượng, em hỗ trợ sư muội của mình. Cô đi báo cáo với Viện trưởng về phương án cuối cùng.”

Giáo sư Lý trợn tròn mắt.

Đây… chính là phương án cuối cùng rồi sao?

Hắn nhìn sang Mẫn Thận Ngôn, hy vọng thầy mình sẽ phản bác vài câu.

Nhưng chỉ thấy ông đang chăm chú nhìn Dung Ngộ bằng ánh mắt tán thưởng…

Hắn là học trò đầu tiên của Mẫn Thận Ngôn, quá hiểu ánh mắt này đại diện cho điều gì: Muốn thu nhận làm học trò. Rất muốn.

Giáo sư Lý bao nhiêu lời muốn hỏi, nuốt hết vào trong.

Hắn lên tiếng:

“Tiểu sư muội, bên tôi sẽ cử hai mươi người hỗ trợ cô.”

Một khi Dung Ngộ chìm vào trạng thái làm việc, liền hoàn toàn quên mình.

Đến khi tính ra kết quả cuối cùng, giao nộp cho hai vị viện sĩ xong, cô mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng chói chang.

Từ tối qua tầm bảy, tám giờ, cô đã ở đây đến tận hai giờ chiều hôm sau.

Suốt quãng thời gian ấy, không ăn, không uống, không ngủ, đến cả nhà vệ sinh cũng không đi một lần…

Viện sĩ Vân vẫn còn bận xử lý công việc, tranh thủ ngẩng đầu nói:

“Tiểu Ngộ, em mau về nghỉ ngơi đi, dưỡng sức một chút. Chút nữa cô sẽ nộp hồ sơ xin giấy khen danh dự cho em.”

Dung Ngộ ngáp một cái, đi ra ngoài.

Ra đến cổng, vừa định gọi xe thì thấy xe của Kỷ Chỉ Uyên đã đậu sẵn ở cửa.

Cô bước đến gõ cửa kính:

“Cháu đợi bao lâu rồi?”

Kỷ Chỉ Uyên xuống xe, mở cửa cho cô:

“Cháu cũng mới đến thôi.”

Sự thật là từ khi bà cố bị gọi khẩn cấp vào viện nghiên cứu, anh đã lập tức lái xe tới đây đợi.

Tưởng rằng bà sẽ ra nhanh, không ngờ… một đợi là tới giờ này.

Nhưng không sao cả.

Công việc của anh phần lớn đều có thể xử lý trên xe.

Ban đầu Kỷ Chỉ Uyên định đưa cô đi ăn gì đó.

Kết quả là cô vừa ngồi lên xe đã ngủ thiếp đi.

Xe chạy về tới biệt thự, Kỷ lão gia đau lòng không thôi, lập tức sai hai người hầu gái bế Dung Ngộ vào phòng ngủ thật cẩn thận.

Dung Ngộ từ khoảng ba, bốn giờ chiều, ngủ thẳng một mạch đến hơn tám giờ tối.

Ngủ xong, tinh thần phấn chấn trở lại.

Cô xuống tầng, Kỷ lão gia và Đoá Đoá đang ngồi trên sofa, cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía cô.

“Lão Du!” Kỷ lão gia hô một tiếng đầy khí thế “Chuẩn bị cơm!”

Ông chạy tới trước mặt Dung Ngộ:

“Mẹ à, mẹ còn chưa chính thức làm nghiên cứu viên, mà bọn họ đã vắt kiệt sức mẹ như vậy, chúng ta mặc kệ đi có được không?”

Dung Ngộ ngồi xuống cạnh bàn ăn, thản nhiên nói:

“Con mặc kệ, mẹ cũng mặc kệ, để nước Đăng Tháp thống trị vũ trụ luôn hả?”

Nhắc tới nước Đăng Tháp, không người dân Hoa Hạ nào không phẫn nộ.

Từng là cường quốc ngang hàng, đến thời bình rồi vẫn giở trò mờ ám, nào là chiến tranh thương mại, rồi đến chiến tranh sinh học, giờ lại tới chiến tranh không gian…

Kỷ lão gia một lòng yêu nước, nghe đến đây thì cũng không nói được gì nữa, chỉ biết gắp cho Dung Ngộ một cái đùi gà thật to.

Dung Ngộ vừa ăn đến nửa bữa thì Quản gia Du hớt hải chạy vào phòng ăn:

“Lão gia, Dung tiểu thư, Tiểu Nguyệt tiểu thư đến rồi.”

Chưa kịp để Kỷ lão gia lên tiếng, Kỷ Chỉ Uyên đang ngồi trên sofa xem máy tính đã ngẩng đầu trước:

“Tiểu Nguyệt?”

“Tiểu Nguyệt Tiểu thư đến một mình, Lam tiểu thư không đi cùng.” Quản gia Du ngẩng đầu nói “Có cần mời vào không ạ?”

“Ba ơi!”

“Con muốn ba!”

Tiếng khóc của Lam Nguyệt từ cổng vọng vào, xé lòng xé ruột.

“Giữa đêm hôm khuya khoắt, sao lại để con nít tự chạy đến tận đây? Lam Nhu Tuyết đúng là chẳng biết làm mẹ gì cả!” Kỷ lão gia cau mày “Lão Du, sắp xếp tài xế, đích thân đưa con bé về. Đừng để đến lúc xảy ra chuyện gì, lại đổ lên đầu nhà họ Kỷ chúng ta.”

Quản gia Du vừa định đi lo việc.

Nhưng Lam Nguyệt đã vùng khỏi tay người hầu, lao thẳng vào phòng ăn, như một mũi tên, chạy ào về phía Kỷ Chỉ Uyên.

Lúc này trên đùi Kỷ Chỉ Uyên đang đặt máy tính xách tay, bên trong là tài liệu cực kỳ quan trọng, anh phản xạ bảo vệ lấy máy tính, đứng dậy theo bản năng.

Lam Nguyệt nhào vào khoảng không, ngã nhào xuống tấm thảm.

“Ba ơi, ba không cần con nữa rồi sao?” Con bé ngồi phịch dưới đất, ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt

“Con nhớ ba lắm, con chỉ muốn được ba ôm một cái thôi…”

Trái tim Kỷ Chỉ Uyên không khống chế nổi mà mềm xuống.

Năm đó, Lam Nguyệt vừa chào đời, chính anh là người đầu tiên bế cô bé vào lòng.

Anh đã yêu thương đứa trẻ này bao nhiêu năm, sao có thể nói buông là buông.

Thế nhưng, ký ức về sự phản bội của Lam Nhu Tuyết nhanh chóng dội về.

Lam Nhu Tuyết để Lam Nguyệt đến nhà họ Kỷ, chắc chắn lại đang bày trò gì đó…

Anh không có thời gian để chơi mấy trò tâm lý với cô ta.

“Ba ơi, sao ba không nói gì với con cả…” Lam Nguyệt vừa khóc vừa thở gấp “Mỗi ngày mẹ tan làm lúc mười một, mười hai giờ đêm, con phải ở nhà một mình, con sợ lắm. Con muốn đến công ty với mẹ, nhưng chú Khấu không cho, nói con phiền phức… Con không thích chú Khấu, con thích ba, con muốn ba với mẹ kết hôn…”

Kỷ Chỉ Uyên cau mày.

Sau sự cố virus trojan, Khấu thị Khoa học Công nghệ thiệt hại nặng nề, tụt dốc không phanh.
Lam Nhu Tuyết lại chọn đúng thời điểm đó để vào làm giám đốc hành chính tại Khấu thị.

Cô ta đã lựa chọn Khấu Hạnh, vậy thì giữa họ cũng không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.

Mối quan hệ giữa anh và Lam Nguyệt, vốn dĩ chỉ tồn tại khi Lam Nhu Tuyết còn là bạn gái anh.
Giờ đã chia tay, thì với Lam Nguyệt, anh cần gì phải quan tâm nữa?

Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên căng cứng, lạnh giọng ra lệnh:

“Quản gia Du, đưa con bé về đi.”

“Ba ơi, đừng mà!” Lam Nguyệt gào lên, gần như mất kiểm soát “Con xin ba, cho con ở lại nhà họ Kỷ được không? Con không muốn ở nhà một mình đâu, con sợ lắm, con thật sự rất sợ!”

Đoá Đoá cắn môi.

Cô bé bắt đầu thấy Lam Nguyệt tội nghiệp rồi thì phải…

Nhưng không được!

Một khi để Lam Nguyệt ở lại, cô ta sẽ giành mất ba.

Cô bé không thể mềm lòng!
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 93



Lam Nguyệt ôm chặt lấy chân Kỷ Chỉ Uyên.

Cô bé ngẩng đầu, những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, thấm ướt cả một mảng thảm.

“Tiểu Nguyệt, chú không phải là ba cháu, cháu nên gọi là chú Kỷ.” Kỷ Chỉ Uyên cúi người, đỡ cô bé dậy “Chỉ có người đàn ông thực sự kết hôn với mẹ cháu mới có thể gọi là ba, nhớ kỹ chưa?”

Lam Nguyệt mắt đẫm lệ, nằm lăn ra đất gào lên:

“Không nhớ! Con không nhớ! Con cứ muốn gọi là ba! Ba ơi, ba ơi! Ba chính là ba của con!”

“Tiểu Nguyệt!”

Lam Nhu Tuyết vừa bước chân vào nhà họ Kỷ, liền thấy ngay cảnh tượng này.

Kỷ Chỉ Uyên ngồi trên sofa, còn con gái cô thì ngã sõng soài dưới đất, khóc lóc đến nỗi gần như ngất đi, vậy mà trong nhà nhiều người lớn như vậy, không một ai bước tới đỡ con bé lên.

Cô ta giận đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng chạy tới, ôm Lam Nguyệt vào lòng.

“Kỷ Chỉ Uyên, anh sao mà lạnh lùng đến thế? Cho dù là người xa lạ ngã xuống đất, cũng nên đỡ dậy một chút chứ…” Mắt cô ta đỏ hoe “Huống hồ Tiểu Nguyệt gọi anh là ba suốt bốn năm trời, trong lòng con bé chỉ có mình anh là ba, vì sao… vì sao anh lại tàn nhẫn với nó như vậy?”

“Chị Nhu Tuyết, không đúng đâu.” Kỷ Chu Dã, đang chơi game, ngẩng đầu nói chen vào “Tối hôm đó ở bờ sông, chúng em rõ ràng nghe thấy Tiểu Nguyệt gọi người đàn ông khác là ba mà. Đã có người mới rồi, anh cả em còn chen chân vào làm gì nữa?”

Lam Nhu Tuyết cứng đờ cả người, m.á.u như ngưng chảy.

Đêm hôm đó, ở bờ sông, chính là lần đầu tiên cô ta gặp lại Khấu Hạnh sau bao năm xa cách.

Thì ra… ngay từ lúc ấy, Kỷ Chỉ Uyên đã biết đến sự tồn tại của Khấu Hạnh?

Người đàn ông này, đã sớm không còn tin cô ta, vậy mà còn giả vờ đóng vai bạn trai ngọt ngào, tâm cơ thật sâu, thủ đoạn thật độc.

Cũng may cô ta đã kịp rút chân kịp lúc. Nếu không, tương lai chỉ e xương cốt cũng chẳng còn.

Quản gia Du lên tiếng:

“Lam tiểu thư, đã sắp xếp xe đưa hai mẹ con về…”

“Con không về đâu!” Lam Nguyệt khóc lóc giãy giụa “Chú Khấu chẳng tốt với con gì cả, con không muốn ở với chú ấy, con muốn ba!”

Nhưng sự kiên nhẫn của Kỷ Chỉ Uyên đã cạn sạch.

Anh cầm lấy laptop, đi thẳng vào thư phòng, đóng cửa lại.

“Thấy chưa, người ta sớm đã không nhận con nữa rồi! Con còn mặt dày bám lấy làm gì!” Lam Nhu Tuyết vừa quát vừa kéo con gái khóc lóc rời đi, cũng chẳng cần xe nhà họ Kỷ, gọi một chiếc taxi, trực tiếp đến tập đoàn Khoa Học Kỹ Thuật Khấu Thị.

Cô ta hiện đang làm việc ở Khấu thị, công việc bận rộn, tăng ca mỗi ngày.

Đang mải suy nghĩ về công việc, điện thoại liền đổ chuông, là Khấu Hạnh gọi đến.

“Nhu Tuyết, em đi đâu rồi? Mấy tổng giám đốc mà anh bảo em liên hệ, đã liên lạc được chưa?”

Lam Nhu Tuyết vội giải thích:

“Tiểu Nguyệt vừa tự ý chạy khỏi nhà, em ra ngoài tìm con bé, sắp về công ty ngay đây.”

“Con bé này đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả.” Giọng Khấu Hạnh đầy bất mãn “Người lớn bận rộn như vậy, nó không thể bớt làm phiền à? Em nhanh chóng thuê bảo mẫu đi, chăm lo cho nó là được.”

Lam Nhu Tuyết sắc mặt tái nhợt:

“Em chẳng từng nói rồi sao, mấy năm trước thuê ba, bốn người bảo mẫu, kết quả toàn lén đánh đập Tiểu Nguyệt, cho nên em mới…”

“Được rồi, đừng nhắc mấy chuyện đó nữa.” Khấu Hạnh lạnh giọng ngắt lời “Tóm lại em quay lại công ty ngay đi, mấy vị tổng giám đốc đó nhất định phải do em liên hệ.”

Nói xong, dập máy không một lời dư thừa.

Lam Nhu Tuyết cắn chặt môi.

Mấy vị tổng giám đốc đó, là những khách hàng cô ta từng tiếp đãi khi còn làm ở tập đoàn Kỷ thị, họ đều rất khách sáo với cô ta.

Khấu Hạnh giờ muốn dựa vào các mối quan hệ của cô ta để đạt được hợp tác.

Ở bên Khấu Hạnh, cô ta chẳng khác nào một quân cờ bị vắt kiệt giá trị…

“Mẹ ơi, con không thích chú Khấu…” Lam Nguyệt nghẹn ngào “Chú ấy cứ nói con không ngoan, không nghe lời. Ở bên chú ấy, con rất buồn. Con vẫn thích Kỷ ba ba hơn, Kỷ ba ba yêu con, chiều con, bảo vệ con…”

“Hừ!” Lam Nhu Tuyết cười lạnh “Nếu thật sự yêu con, vừa rồi đã không đuổi hai mẹ con mình ra khỏi cửa!”

Cô ta đã chọn Khấu Hạnh.

Vậy thì, cho dù con đường phía trước là vực sâu, cô ta cũng nghiến răng mà bước tiếp.

Cô ta không phải kém cỏi gì, chỉ cần giúp Khấu thị vượt qua khủng hoảng, chẳng bao lâu sau cô ta sẽ là bà chủ của Khấu thị!

Còn về phía Dung Ngộ, cô chẳng buồn để tâm tới mấy chuyện rối rắm này.

Dùng cơm xong, cô ra ban công, bắt đầu luyện hát.

Nhóm của cô yêu cầu mỗi người mỗi ngày phải chấm công hát đủ 100 lần, hôm nay vì nhiều việc mà mất cả nửa ngày, buổi tối cô phải tranh thủ bù lại.

Giọng hát của cô trong trẻo và đầy cảm xúc, từng lời ca nhẹ nhàng tuôn ra từ cổ họng, khiến người nghe chìm đắm trong từng giai điệu…

Phòng tập đàn của Đoá Đoá cũng ở bên ban công.

Cô bé nghe bài hát vài lần liền nhớ được giai điệu, bắt đầu phối nhạc cho Dung Ngộ bằng tiếng đàn của mình.

Khi có thêm phần nhạc đệm, bài hát nghe càng thêm da diết và cuốn hút.

Một bài hát kết thúc, dưới lầu đã tụ tập một đám đông người hầu.

“Dung tiểu thư hát hay quá!”

“Lần này chắc chắn Dung tiểu thư sẽ giành hạng nhất!”

“Đợi Dung tiểu thư debut, chúng ta chính là fan kỳ cựu rồi!”

“Xí xí xí, mấy người tính là gì mà fan kỳ cựu!” Kỷ lão gia lão gia ló đầu ra từ dưới lầu, lớn tiếng “Tôi mới là fan nguyên lão!”

“Còn có cháu nữa!” Đoá Đoá giơ tay “Cháu là tiểu fan nguyên lão!”

Dung Ngộ bật cười thành tiếng.

Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm đến trường. Trên đường đi, xe ngang qua toà nhà trụ sở tập đoàn Kỷ thị.

Đây là một trong những công trình mang tính biểu tượng của Hải Thành, toà nhà cao chọc trời, vào giờ cao điểm sáng sớm, người đến người đi tấp nập, tràn đầy sức sống và năng lượng.

Đột nhiên…

Cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

“A Dã, dừng xe.”

Kỷ Chu Dã lập tức tấp xe vào lề.

Dung Ngộ đẩy cửa xuống xe, bước nhanh về phía toà nhà Kỷ thị.

Quả nhiên, người đang bị đám đông vây quanh kia chính là họ hàng của nguyên chủ, anh họ Dư Thanh Bách.

“Cậu là giám đốc của siêu thị Hồng Vận, ai cho phép cậu đến làm ở Kỷ thị!” Cha Hồng lớn tiếng quát tháo “Đi! Về nhà với tôi!”

“Kỷ thị ỷ mình là tập đoàn đầu rồng của Hải Thành, dám công khai đào tường nhà chúng tôi, còn phép tắc gì nữa không!” Hồng Hà hét toáng lên.

Cô ta không thể nào ngờ được, Dư Thanh Bách lại một lần nữa được Kỷ thị tuyển dụng!

Chồng cô ta, phải ở lại siêu thị làm trâu làm ngựa, cô ta tuyệt đối không cho phép Dư Thanh Bách đủ lông đủ cánh mà bay đi mất!

“Vợ chồng một hồi, cô nhất định phải làm mọi chuyện tuyệt tình đến thế sao?” Dư Thanh Bách mặt mày xám xịt.

“Chẳng lẽ anh không phải giám đốc của siêu thị Hồng Vận?” Hồng Hà cười lạnh “Siêu thị chúng tôi chưa từng nhận được đơn xin nghỉ việc của anh, cũng chưa phê duyệt đơn từ chức, thậm chí anh chưa hề làm thủ tục nghỉ việc. Hồ sơ nhân sự của anh còn ở chỗ chúng tôi, vậy mà sau lưng đi ứng tuyển Kỷ thị, tôi không tin Kỷ thị dám vi phạm hợp đồng lao động mà tuyển anh vào!”

Cảnh tượng gây náo động ngay trước sảnh toà nhà.

Giám đốc sảnh của tập đoàn Kỷ thị đã nghe tin, vội vàng ra xem xét tình hình.

Hiểu rõ đầu đuôi sự việc, giám đốc nhìn Dư Thanh Bách hỏi:

“Giấy xác nhận nghỉ việc của cậu đâu? Cho tôi xem trước.”

Dư Thanh Bách cứng họng, không nói nên lời.

Anh quả thực đang giữ chức giám đốc tại Hồng Vận, nhưng đó là chức vụ bị ép buộc mà phải ngồi vào.

Gia đình bên vợ nhất quyết không cho anh nghỉ việc, làm gì có cái gọi là “giấy xác nhận nghỉ việc”.

Giám đốc ánh mắt sắc như dao:

“Xem ra lời bọn họ nói là thật. Nếu việc rời công ty cũ của anh chưa được xử lý rõ ràng, vậy xin lỗi, Tập đoàn Kỷ thị sẽ buộc phải chấm dứt hợp đồng lao động…”

Trong khoảnh khắc đó, tim Dư Thanh Bách như c.h.ế.t lặng.

Anh chỉ muốn thoát khỏi vũng bùn nhà họ Hồng, mà sao… lại khó đến vậy…

“Khoan đã!”

Tiếng nói trong trẻo vang lên.

Chính là Dung Ngộ.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 94



Dung Ngộ chen vào giữa đám đông.

Vừa thấy cô, cha con nhà họ Hồng lập tức giật giật lông mày.

Tuy Dung tổng từng nói chuyện của Giám đốc Trịnh không liên quan đến Dung Ngộ, nhưng không hiểu sao, trực giác mách bảo họ: Dung Ngộ không phải người đơn giản.

“Hai người nói Dư Thanh Bách là giám đốc của siêu thị Hồng Vận phải không?” Dung Ngộ bình tĩnh lên tiếng “Nhân viên đang làm việc thì công ty phải đóng bảo hiểm xã hội, tiền quỹ công ích, đồng thời phải khai thuế. Nếu tra không ra mấy thông tin này, vậy chứng tỏ siêu thị Hồng Vận đã vi phạm luật lao động và công khai trốn thuế. Không thì, mời cơ quan cảnh sát điều tra thử xem?”

Cha Hồng lập tức đờ người.

Ông ta coi con rể như trâu ngựa mà sai bảo, đến lương còn không phát, thì lấy đâu ra bảo hiểm xã hội, công ích, khai thuế?

Nếu thật sự bị tra ra… không phải cơ quan chức năng sẽ nghĩ cái siêu thị bé tí của họ đang trốn thuế thật sao?

Ông ta không dám hó hé nửa lời, kéo Hồng Hà chạy mất dép.

Dư Thanh Bách nhìn Dung Ngộ, ánh mắt đầy phức tạp:

“Tiểu Ngộ, nếu không phải em xuất hiện đúng lúc, anh thật không biết nên làm thế nào…”

“Chuyện đến nước này rồi, anh còn chưa ly hôn sao?” Dung Ngộ nhịn không được nói.

“Anh đã đề xuất ly hôn rồi.” Dư Thanh Bách thở dài “Ngôi nhà đó là do ba mẹ anh dốc cả đời dành dụm mua, vậy mà không biết lúc nào đã bị chuyển sang tên Hồng Hà. Nếu ly hôn, coi như anh tay trắng ra đi, quyền nuôi con cũng không giành được. Anh có chút không cam tâm… nhưng thôi, chỉ cần được ly hôn là được, anh còn trẻ, có thể làm lại từ đầu.”

“Không được tính như vậy.” Dung Ngộ nói “Cậu mợ đã cực khổ cả đời, vất vả lắm mới tích cóp đủ tiền mua được nhà, sao có thể để người khác cướp mất. Em sẽ tìm luật sư giúp anh, chuyện này cứ giao cho luật sư xử lý.”

Cô nhìn đồng hồ:

“Em còn phải đến lớp, đi trước đây!”

Dung Ngộ gửi tin nhắn cho Kỷ Chỉ Uyên, nhờ anh sắp xếp.

Lớp 12, bài vở căng thẳng nhưng cũng rất phong phú, Dung Ngộ rất thích cảm giác bận rộn này.

Cô vừa giải xong một phương trình, liền nghe một nhóm học sinh đang xì xào bàn về kế hoạch thứ Bảy.

“Sáng bảy giờ tụ tập trước cổng Giải Trí Kỷ Thị, chiếm vị trí đẹp nhất.”

“Tớ đi làm bảng đèn và bảng cổ vũ, có thể sẽ tới trễ chút.”

“À đúng rồi, nhớ mang theo ghế gấp, đứng mỏi có thể ngồi nghỉ, lần trước ai cũng ngồi bệt xuống đất…”

Dung Ngộ sững người.

Cô nhớ đến thứ Bảy hai tuần trước, lần công diễn thứ hai. Các bạn trong lớp không vào được trường quay nên đã tụ lại ở quảng trường ngoài trời, cùng nhau xem buổi phát sóng trực tiếp để cổ vũ cho cô.

Tình cảm bạn bè cùng lớp, thực sự rất đáng quý.

Cô cất tiếng:

“Không cần phiền phức vậy đâu, mọi người cứ vào sân khấu xem, có ghế ngồi hết.”

Lớp trưởng sửng sốt:

“Thật á?”

Những người được vào xem buổi công diễn đều do chương trình chọn lọc, là khán giả trung lập, không phải fan. Họ là fan ruột của Dung Ngộ, liệu có được vào không?

“Nhưng mà sẽ không có quyền bầu chọn.” Dung Ngộ lấy điện thoại ra “Tôi gửi cho mọi người mỗi người một mã QR, đến lúc đó chỉ cần quét mã là vào.”

Vốn trong khán đài còn một khu lớn để trống, là khu vực gia đình dành cho buổi công diễn cuối cùng, bây giờ dọn ra trước cũng chẳng sao cả.

“A a a! Dung Ngộ, cậu siêu quá đi mất!” Cán sự học tập gần như phát cuồng “Tôi chưa từng được xem công diễn trực tiếp bao giờ, đây là lần đầu tiên! Không dám tưởng tượng tôi sẽ hạnh phúc cỡ nào đâu!”

Cả lớp hò reo sung sướng, ai nấy đều bàn tán rộn ràng.

Dung Ngộ ho nhẹ một tiếng:

“Nếu ảnh hưởng đến việc học quá thì… thôi vậy.”

Cả lớp lập tức im bặt.

Mọi người ngoan ngoãn, cắm đầu làm bài thi, viết lia lịa, sợ bị Dung Ngộ đá văng ra ngoài.

Phó chủ nhiệm lớp – Bùi Nhã Như hoàn toàn ngỡ ngàng.

Mấy đứa học sinh này sao tự nhiên chăm ngoan đột xuất thế?

Tan học buổi tối, một đám học sinh vẫn quây quanh Dung Ngộ, nhiệt tình đưa ra các ý kiến:

“Dung Ngộ, góc nghiêng bên trái của cậu đẹp siêu cấp, mai cậu cứ hướng góc đó về phía ống kính nhé!”

“Dung Ngộ, cậu mặc đồ đỏ đẹp lắm, bảo chương trình chuẩn bị cho cậu bộ diễn đỏ!”

“Hát ballad mà mặc đỏ sao được, trắng mới hợp chứ…”

Mọi người ríu rít bàn tán không dứt.

Đứng trước cổng trường, Dung Nhược Dao nhìn bóng Dung Ngộ giữa đám đông, trong lòng khó chịu vô cùng.

Chị gái này, lúc mới chuyển đến Nhất Trung thì học cùng lớp với cô ta. Khi đó, Dung Ngộ bị cả lớp cô lập, không có lấy một người bạn.

Vậy mà bây giờ, Dung Ngộ đã chuyển sang lớp Tự nhiên, cả lớp trai gái ai nấy đều đối xử tốt với Dung Ngộ, thậm chí còn đều là fan hâm mộ của Dung Ngộ.

Còn lớp của cô ta thì sao? Không có lấy một người bạn nào chịu đi xem cô ta biểu diễn.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng.

Lớp của cô ta là lớp chọn Văn, toàn học sinh ưu tú, ai có thời gian mà đi xem biểu diễn chứ?

Còn lớp 20 nổi tiếng là lớp toàn học sinh kém, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn chơi nhảy múa, một đám người ô hợp, đến lúc thi trượt đại học thì sẽ biết hối hận thôi.

“Dao Dao.” Tống Hoài đi tới “Trong buổi học bồi dưỡng Toán Olympic hôm nay, em làm sai mấy bài. Anh giảng lại cho em nhé?”

Vừa nhắc đến Toán Olympic, Dung Nhược Dao liền đau đầu.

Cô ta vẫn luôn tự tin vào điểm toán của mình, nghĩ rằng Toán Olympic cũng không khác gì mấy, nhưng mấy ngày liền tham gia bồi dưỡng, khiến cả người cô ta bị vắt kiệt sức. Dành toàn bộ thời gian cho toán, nhưng học càng nhiều lại càng rối, chẳng tiến bộ chút nào.

Quan trọng hơn là, thời gian luyện tập vũ đạo và ca hát của cô ta cũng bị lấn mất.

“Cảm ơn anh Tống Hoài, nhưng em hiểu rồi.” Dung Nhược Dao cố gắng nở nụ cười “Cũng muộn rồi, em phải về đây.”

Tống Hoài hơi cau mày.

Những bài mà cả ngày hôm nay hỏi mãi chưa ra, một mình Dung Nhược Dao lại tự nghĩ ra được?

Cậu ta hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm.

Dung Nhược Dao lên xe về nhà, mặt mày đầy mệt mỏi.

Thẩm Lâm đưa cho Dung Nhược Dao ly trà dưỡng họng:

“Hôm nay ở trường có tranh thủ luyện tập ca hát và vũ đạo không?”

“Cả ngày dính chặt vào lớp bồi dưỡng Toán Olympic, mệt muốn c.h.ế.t luôn.” Dung Nhược Dao than thở “Mẹ ơi, con có thể rút khỏi lớp Toán Olympic không?”

Thẩm Lâm ánh mắt trầm xuống:

“Không được.”

Giọng bà dịu xuống một chút:

“Học vấn mới là chỗ dựa lớn nhất của con. Chỉ cần đoạt giải cuộc thi Olympic Toán, có huy chương công khai, con biết nó có giá trị cỡ nào trong giới giải trí không?”

Dung Nhược Dao cắn môi.

Giới giải trí phần lớn đều học vấn không cao, thế nên hình tượng học bá mới được công chúng yêu thích đến vậy.

Nhưng mà, Toán Olympic thật sự quá khó đi…

Thẩm Lâm giọng kiên quyết:

“Mẹ thấy Toán Olympic quan trọng hơn. Ca hát nhảy nhót có thể tạm gác lại, dù sao con cũng đang đứng đầu bảng yêu thích, lần này dù có biểu diễn tệ cũng không bị loại, mấy tập sau kéo lại là được.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back