Buổi sáng, ánh nắng nhẹ len qua khung cửa.
Minh Thư mở mắt, giật mình khi thấy ai đó đang ngồi ở mép giường.
Ngọc An, vẫn trong bộ đồng phục học sinh, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn chị.– Em… ngồi đó từ khi nào? – Thư bật dậy, tim đập mạnh.– Lâu rồi. – An mỉm cười, giọng bình thản. – Em muốn chắc rằng chị không mệt.Thư khẽ thở dài, bước xuống giường.
– Em có tiết đầu mà, sao không đi trước?– Em muốn chờ chị. – An trả lời ngắn gọn, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Thư. – Em thích đi cùng chị.Cử chỉ ấy quá tự nhiên, nhưng trong mắt Thư, nó mang cảm giác khác thường.
Cô cố rút tay ra, nhưng An lại siết chặt.– Thư này. – Giọng An hạ thấp, như nhấn mạnh. – Từ giờ chị không được cười với người khác quá nhiều.Thư ngẩn người:
– Em nói gì vậy?– Ở trường, có thầy Nam hay nói chuyện với chị. – An nhìn thẳng, ánh mắt tối lại. – Em không thích.Minh Thư bật cười, cố gắng xua tan sự căng thẳng.
– Em ghen hả?
Thầy Nam chỉ là đồng nghiệp thôi, hơn chị tận năm tuổi.– Em không quan tâm. – An dứt khoát. – Em không muốn ai khác làm chị cười ngoài em.Câu nói ấy khiến Thư khựng lại.
Trái tim cô vừa buồn cười, vừa bất an.---Ở trường, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.
Minh Thư vào lớp, giảng bài cho học sinh.
Ngọc An ngồi ở bàn cuối, chống cằm, mắt không rời chị.
Cái nhìn ấy khiến Thư nhiều lúc lúng túng, như bị soi mói.Sau tiết học, khi Thư đang thu dọn giáo án, thầy Nam – đồng nghiệp cùng tổ – bước vào.
Anh đưa một tập tài liệu, nở nụ cười thân thiện.
– Cô Thư, chiều nay họp tổ, tôi photo thêm phần tài liệu này, cô cầm về xem trước nhé.– Cảm ơn anh, – Thư đáp, nở nụ cười xã giao.Nhưng ngay lúc ấy, cô cảm nhận ánh mắt sắc bén từ phía cửa.
An đang đứng đó, hai tay khoanh lại, mặt lạnh tanh.Thư thoáng run, vội cất tập tài liệu rồi chào thầy Nam.
Khi bước ra, An liền đi sát bên, giọng thấp:
– Em đã nói rồi.
Đừng cười với người khác.– An, em không thể ích kỷ như thế. – Thư khẽ cau mày. – Đó chỉ là phép lịch sự thôi.– Nhưng em không thích. – An nhấn mạnh từng chữ. – Nếu chị không nghe, em sẽ làm chị không còn cơ hội cười với ai khác.Câu nói ấy chẳng khác nào một lời đe dọa ngọt ngào, khiến Thư vừa giận vừa sợ.---Chiều hôm đó, Thư quyết định ghé chợ.
Cô muốn mua ít cá và rau cho bữa tối.
Nhưng khi vừa bước vào chợ, An đã lặng lẽ đi theo.– An, em không cần phải bám sát như vậy, – Thư nói khi chọn cá. – Chị tự đi được.– Em không yên tâm. – An đứng ngay sau, tay đút túi quần, dáng vẻ như một người bảo vệ.Người bán cá vui vẻ hỏi:
– Hai chị em đi chợ cùng nhau à?
Nhìn như mẹ với con gái ấy.Thư cười trừ, định gật đầu thì An đã chen vào:
– Không phải.
Cô ấy là của em.Câu nói ấy khiến bà bán cá tròn mắt, còn Thư thì đỏ bừng mặt, hoảng hốt kéo An đi.
– Em nói linh tinh gì thế hả?– Em chỉ nói sự thật. – An thản nhiên. – Chị cứ quen với việc người ta nghĩ chị là chị của em đi.
Nhưng em sẽ không để ai hiểu lầm lâu đâu.Thư im lặng, chẳng biết nên phản ứng thế nào.---Tối về, căn hộ nhỏ ngập tràn mùi cá kho.
Minh Thư dọn bàn ăn, lòng còn vương sự bối rối.
An thì ung dung ngồi đối diện, ánh mắt chẳng rời khỏi chị một giây.– Ăn đi, An. – Thư múc cơm cho em.– Chị cũng ăn đi. – An múc lại cho Thư, động tác tự nhiên như một thói quen.Giữa bữa, Thư cố gắng mở lời:
– An này… chị biết em quan tâm chị.
Nhưng cách em thể hiện…
đôi khi làm chị khó xử.– Khó xử vì chị coi em là em gái à? – An hỏi thẳng, không vòng vo.Thư lặng người, không biết đáp sao.– Em nói rồi, – An tiếp, giọng kiên quyết. – Em không muốn làm em gái của chị nữa.– Nhưng chúng ta… – Thư cắn môi. – Chúng ta sống với nhau bao năm, sao có thể…– Sao không thể? – An đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt rực lửa. – Em đã chờ đủ lâu rồi.
Chị muốn chạy cũng không thoát.Căn phòng nhỏ im phăng phắc, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.
Minh Thư cúi đầu, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, trong lòng rối bời.Ngọc An đứng dậy, vòng qua phía Thư.
Cô cúi xuống, ghé sát bên tai chị, giọng khẽ nhưng chắc nịch:
– Chị không cần phải sợ.
Em sẽ không làm chị đau.
Nhưng… chị phải thuộc về em.Câu nói ấy giống như một lời khẳng định quyền sở hữu, vừa dịu dàng vừa áp đặt.Minh Thư ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt.
– An, em còn quá trẻ.
Chị sợ sau này em sẽ hối hận.– Em không bao giờ hối hận. – An nhìn sâu vào mắt chị. – Từ nhỏ đến giờ, chị là tất cả của em.Trái tim Minh Thư run rẩy.
Cô đã nuôi đứa bé này lớn lên, dạy nó cách đi, cách nói, cách sống.
Thế nhưng giờ đây, chính đứa bé ấy lại muốn dạy cô cách yêu.Cả hai lặng im, chỉ có ánh mắt nói thay tất cả.
Và trong khoảnh khắc ấy, Thư nhận ra: con đường phía trước sẽ không còn bình yên nữa.---Đêm xuống.
Sau bữa cơm, Thư định vào phòng làm việc soạn giáo án, nhưng An đã chặn lại.– Ngồi với em một lát. – An kéo tay chị ngồi xuống sofa. – Chị lúc nào cũng bận rộn, còn em thì chỉ muốn có chị thôi.– Em… – Thư định nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt khẩn thiết ấy, lời nghẹn lại.An dựa đầu vào vai chị, khẽ nói:
– Em đã chờ mười ba năm rồi.
Chị còn bắt em chờ đến bao giờ nữa?Bên ngoài, gió thu khẽ lùa qua khung cửa.
Trong căn phòng nhỏ, hai bóng người dựa vào nhau.
Một người run rẩy không biết phải đi tiếp thế nào, một người kiên định siết chặt, quyết không buông.Minh Thư nhắm mắt, lòng tràn ngập mâu thuẫn.
Nhưng sâu thẳm, cô biết: Ngọc An không còn là cô bé ngày nào nữa.
Con bé đã lớn – và đang dần biến chị thành thế giới duy nhất của mình.