Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ánh Sáng Và Bóng Tối

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
580,852
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401195215-256-k207200.jpg

Ánh Sáng Và Bóng Tối
Tác giả: AuralisRose
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

tập tành viết truyện nên cốt truyện hơi lố một chút=) Tags: girllove​
 
Ánh Sáng Và Bóng Tối
1. Em không còn là con nít


Trời cuối thu, gió se lạnh, những chiếc lá vàng khẽ rơi xuống sân trường.

Minh Thư bước chậm rãi từ cổng vào, tay cầm chồng tập dày cộp.

Mái tóc dài buộc gọn sau gáy, tà áo sơ mi trắng giản dị nhưng toát lên nét dịu dàng, trưởng thành.

Dù chỉ mới hai mươi bảy tuổi, cô đã là giáo viên được nhiều học trò quý mến – không chỉ vì dạy giỏi mà còn vì tính cách ấm áp.“Chị Thư.”

Giọng gọi quen thuộc vang lên phía sau.

Minh Thư vừa kịp xoay lại thì một chiếc áo khoác được phủ lên vai cô.

Người làm chuyện ấy không ai khác ngoài Ngọc An, cô bé mà Minh Thư đã nuôi từ năm năm tuổi, giờ đã trở thành thiếu nữ mười tám.Minh Thư khẽ cười:
– An, em không cần phải đưa áo cho chị.

Chị đâu lạnh đến thế.Ngọc An nhíu mày, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ bướng bỉnh.
– Ngoài này gió lắm, chị lúc nào cũng quên giữ gìn.

Em không thích thấy chị như vậy.Minh Thư chỉ im lặng.

Từ lâu, cô đã quen với cách An quan tâm một cách… có phần thái quá.

Cứ như cô không phải chị gái nuôi mà là người yêu của An vậy.Cả hai cùng bước về phía lớp học.

Ngọc An đi kè sát bên, tay vẫn giữ chặt vạt áo khoác trên vai Thư, như thể chỉ cần buông ra thì chị sẽ biến mất.– Tối nay chị về sớm nhé, – An cất giọng nhẹ nhưng đầy chắc nịch. – Em sẽ nấu cơm.Minh Thư khẽ thở dài:
– Không cần đâu, An.

Em còn bài tập, mai lại kiểm tra toán.

Để chị lo là được.– Em làm được. – An ngắt lời, mắt ánh lên tia cứng rắn. – Chị không được cãi.Thái độ ấy khiến Minh Thư thoáng sững người.

Rõ ràng đây không còn là cô bé An hay khóc nhè năm nào nữa.

Thiếu nữ trước mặt đã lớn, đã biết cãi, thậm chí còn…

áp đặt chị nuôi của mình.---Trưa hôm đó, sau khi xong tiết dạy, Minh Thư lặng lẽ ngồi trong phòng giáo viên.

Ngoài cửa sổ, sân trường rợp bóng nắng, tiếng học trò nô đùa vang vọng.

Thế nhưng trong lòng cô lại gợn lên nhiều suy nghĩ.Mười ba năm trước, vào một buổi chiều mưa lạnh buốt, Thư còn là sinh viên năm cuối.

Khi ấy, cô cùng nhóm bạn đi tình nguyện ở trại trẻ mồ côi.

Ở một góc phòng, cô bé An năm tuổi ngồi co ro, mắt đỏ hoe, chẳng chịu nói với ai câu nào.“Em tên gì?” – Minh Thư khi ấy khẽ ngồi xuống, chìa bàn tay ra.Đứa trẻ im lặng.

Mãi một lúc sau mới lí nhí: “Ngọc An…”

Bàn tay nhỏ xíu đặt lên tay cô, lạnh lẽo đến nỗi Thư thấy tim mình thắt lại.Từ hôm đó, An quấn lấy Thư, đi đâu cũng bám, thậm chí ngủ cũng phải nắm tay.

Người quản lý trại trẻ còn đùa: “Con bé này chắc xem cô là mẹ rồi.”

Nhưng Thư không phải mẹ.

Cô chỉ là một sinh viên trẻ, chưa đủ khả năng.

Vậy mà, sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn đưa An về nhà, trở thành “chị nuôi” của đứa bé ấy.---– Chị, chị nghe em nói không?Tiếng gọi khiến Thư giật mình trở lại thực tại.

Trước mặt cô là gương mặt của An, giờ đã chẳng còn ngây ngô nữa.

Đôi mắt ấy giống như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ.– Chị nghĩ gì mà thẫn thờ thế? – An hỏi, hơi nghiêng đầu.– Không có gì, – Thư mỉm cười. – Chỉ nhớ lại chuyện cũ thôi.– Chuyện hồi nhỏ hả? – An nhướng mày, khóe môi cong lên. – Lúc đó em bám chị như đỉa ấy à?– Ừ. – Thư bật cười, nhưng chưa kịp đáp gì thêm thì An đã ghé sát mặt cô.Khoảng cách gần đến mức Minh Thư có thể cảm nhận hơi thở của đối phương.

Cô vội nghiêng đầu tránh:
– An, đừng đùa kiểu này ở trường.

Người khác thấy sẽ hiểu lầm.– Hiểu lầm thì đã sao? – An hỏi ngược, giọng trầm xuống. – Em không quan tâm.Câu trả lời ấy khiến Thư lúng túng.

Cô chưa kịp phản ứng thì chuông báo vào tiết vang lên, kéo hai người tách ra.---Buổi tối, trong căn hộ nhỏ mà hai chị em cùng sống, mùi cơm nóng lan tỏa khắp gian bếp.

An đứng bên bếp ga, mái tóc buộc cao, động tác thành thạo đến bất ngờ.Minh Thư bước đến, khẽ nhíu mày:
– Em còn nhỏ, không cần phải lo mấy chuyện này.– Nhỏ? – An khẽ cười, ánh mắt lóe lên sự bất mãn. – Chị lúc nào cũng xem em là con nít.

Nhưng em mười tám rồi, chị biết không?– Biết chứ, – Thư dịu giọng. – Nhưng trong mắt chị, em vẫn là đứa trẻ ngày nào.– Em ghét nghe câu đó. – An quay lại, ánh nhìn kiên định. – Em không muốn làm em gái của chị nữa.Minh Thư chết lặng.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Câu nói ấy… chẳng lẽ An nhận ra điều gì?– An, em đừng nói linh tinh. – Thư cố giữ bình tĩnh. – Chúng ta đã là chị em bao nhiêu năm rồi.– Nhưng em không muốn làm em của chị. – An nhấn mạnh từng chữ, bước lại gần, đôi mắt sáng rực. – Em muốn… làm người giữ chị lại.Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân.

Minh Thư lùi lại, va vào cạnh bàn.– An, đừng…– Chị sợ gì? – An cúi người, giọng khàn đi. – Chẳng lẽ chị không nhận ra tình cảm của em sao?Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tiếng đồng hồ tích tắc như gõ nhịp vào tim Minh Thư.Cô run run đáp:
– Em còn nhỏ, em chưa hiểu được.

Đây chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.– Không. – An dứt khoát. – Em đã chờ ngày này từ lâu rồi.

Từ cái ngày chị nắm tay em trong cơn mưa năm ấy, em đã biết… em chỉ muốn ở bên chị.Giọng nói ấy không phải lời bồng bột.

Nó mang theo cả sự kiên định của một người trưởng thành.Minh Thư nghẹn lại.

Bao năm qua, cô luôn nghĩ mình là chỗ dựa cho An, là người nuôi dạy, bảo vệ em.

Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có ngày… chính An lại muốn bảo vệ và giữ cô lại theo cách này.Ngọc An mỉm cười nhạt, đưa tay khẽ chạm vào bàn tay run rẩy của Thư.
– Em không còn là đứa bé khóc nhè nữa.

Em lớn rồi.

Và chị… không thoát được đâu.Lời khẳng định như một sợi xích vô hình, quấn chặt lấy trái tim Minh Thư.Trong thoáng chốc, cô nhận ra: có lẽ cuộc sống yên bình mà mình nghĩ sẽ tiếp diễn mãi…

đang bắt đầu rung chuyển.
 
Ánh Sáng Và Bóng Tối
2. Cấm chị cười với người khác


Buổi sáng, ánh nắng nhẹ len qua khung cửa.

Minh Thư mở mắt, giật mình khi thấy ai đó đang ngồi ở mép giường.

Ngọc An, vẫn trong bộ đồng phục học sinh, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn chị.– Em… ngồi đó từ khi nào? – Thư bật dậy, tim đập mạnh.– Lâu rồi. – An mỉm cười, giọng bình thản. – Em muốn chắc rằng chị không mệt.Thư khẽ thở dài, bước xuống giường.
– Em có tiết đầu mà, sao không đi trước?– Em muốn chờ chị. – An trả lời ngắn gọn, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Thư. – Em thích đi cùng chị.Cử chỉ ấy quá tự nhiên, nhưng trong mắt Thư, nó mang cảm giác khác thường.

Cô cố rút tay ra, nhưng An lại siết chặt.– Thư này. – Giọng An hạ thấp, như nhấn mạnh. – Từ giờ chị không được cười với người khác quá nhiều.Thư ngẩn người:
– Em nói gì vậy?– Ở trường, có thầy Nam hay nói chuyện với chị. – An nhìn thẳng, ánh mắt tối lại. – Em không thích.Minh Thư bật cười, cố gắng xua tan sự căng thẳng.
– Em ghen hả?

Thầy Nam chỉ là đồng nghiệp thôi, hơn chị tận năm tuổi.– Em không quan tâm. – An dứt khoát. – Em không muốn ai khác làm chị cười ngoài em.Câu nói ấy khiến Thư khựng lại.

Trái tim cô vừa buồn cười, vừa bất an.---Ở trường, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.

Minh Thư vào lớp, giảng bài cho học sinh.

Ngọc An ngồi ở bàn cuối, chống cằm, mắt không rời chị.

Cái nhìn ấy khiến Thư nhiều lúc lúng túng, như bị soi mói.Sau tiết học, khi Thư đang thu dọn giáo án, thầy Nam – đồng nghiệp cùng tổ – bước vào.

Anh đưa một tập tài liệu, nở nụ cười thân thiện.
– Cô Thư, chiều nay họp tổ, tôi photo thêm phần tài liệu này, cô cầm về xem trước nhé.– Cảm ơn anh, – Thư đáp, nở nụ cười xã giao.Nhưng ngay lúc ấy, cô cảm nhận ánh mắt sắc bén từ phía cửa.

An đang đứng đó, hai tay khoanh lại, mặt lạnh tanh.Thư thoáng run, vội cất tập tài liệu rồi chào thầy Nam.

Khi bước ra, An liền đi sát bên, giọng thấp:
– Em đã nói rồi.

Đừng cười với người khác.– An, em không thể ích kỷ như thế. – Thư khẽ cau mày. – Đó chỉ là phép lịch sự thôi.– Nhưng em không thích. – An nhấn mạnh từng chữ. – Nếu chị không nghe, em sẽ làm chị không còn cơ hội cười với ai khác.Câu nói ấy chẳng khác nào một lời đe dọa ngọt ngào, khiến Thư vừa giận vừa sợ.---Chiều hôm đó, Thư quyết định ghé chợ.

Cô muốn mua ít cá và rau cho bữa tối.

Nhưng khi vừa bước vào chợ, An đã lặng lẽ đi theo.– An, em không cần phải bám sát như vậy, – Thư nói khi chọn cá. – Chị tự đi được.– Em không yên tâm. – An đứng ngay sau, tay đút túi quần, dáng vẻ như một người bảo vệ.Người bán cá vui vẻ hỏi:
– Hai chị em đi chợ cùng nhau à?

Nhìn như mẹ với con gái ấy.Thư cười trừ, định gật đầu thì An đã chen vào:
– Không phải.

Cô ấy là của em.Câu nói ấy khiến bà bán cá tròn mắt, còn Thư thì đỏ bừng mặt, hoảng hốt kéo An đi.
– Em nói linh tinh gì thế hả?– Em chỉ nói sự thật. – An thản nhiên. – Chị cứ quen với việc người ta nghĩ chị là chị của em đi.

Nhưng em sẽ không để ai hiểu lầm lâu đâu.Thư im lặng, chẳng biết nên phản ứng thế nào.---Tối về, căn hộ nhỏ ngập tràn mùi cá kho.

Minh Thư dọn bàn ăn, lòng còn vương sự bối rối.

An thì ung dung ngồi đối diện, ánh mắt chẳng rời khỏi chị một giây.– Ăn đi, An. – Thư múc cơm cho em.– Chị cũng ăn đi. – An múc lại cho Thư, động tác tự nhiên như một thói quen.Giữa bữa, Thư cố gắng mở lời:
– An này… chị biết em quan tâm chị.

Nhưng cách em thể hiện…

đôi khi làm chị khó xử.– Khó xử vì chị coi em là em gái à? – An hỏi thẳng, không vòng vo.Thư lặng người, không biết đáp sao.– Em nói rồi, – An tiếp, giọng kiên quyết. – Em không muốn làm em gái của chị nữa.– Nhưng chúng ta… – Thư cắn môi. – Chúng ta sống với nhau bao năm, sao có thể…– Sao không thể? – An đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt rực lửa. – Em đã chờ đủ lâu rồi.

Chị muốn chạy cũng không thoát.Căn phòng nhỏ im phăng phắc, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

Minh Thư cúi đầu, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, trong lòng rối bời.Ngọc An đứng dậy, vòng qua phía Thư.

Cô cúi xuống, ghé sát bên tai chị, giọng khẽ nhưng chắc nịch:
– Chị không cần phải sợ.

Em sẽ không làm chị đau.

Nhưng… chị phải thuộc về em.Câu nói ấy giống như một lời khẳng định quyền sở hữu, vừa dịu dàng vừa áp đặt.Minh Thư ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt.
– An, em còn quá trẻ.

Chị sợ sau này em sẽ hối hận.– Em không bao giờ hối hận. – An nhìn sâu vào mắt chị. – Từ nhỏ đến giờ, chị là tất cả của em.Trái tim Minh Thư run rẩy.

Cô đã nuôi đứa bé này lớn lên, dạy nó cách đi, cách nói, cách sống.

Thế nhưng giờ đây, chính đứa bé ấy lại muốn dạy cô cách yêu.Cả hai lặng im, chỉ có ánh mắt nói thay tất cả.

Và trong khoảnh khắc ấy, Thư nhận ra: con đường phía trước sẽ không còn bình yên nữa.---Đêm xuống.

Sau bữa cơm, Thư định vào phòng làm việc soạn giáo án, nhưng An đã chặn lại.– Ngồi với em một lát. – An kéo tay chị ngồi xuống sofa. – Chị lúc nào cũng bận rộn, còn em thì chỉ muốn có chị thôi.– Em… – Thư định nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt khẩn thiết ấy, lời nghẹn lại.An dựa đầu vào vai chị, khẽ nói:
– Em đã chờ mười ba năm rồi.

Chị còn bắt em chờ đến bao giờ nữa?Bên ngoài, gió thu khẽ lùa qua khung cửa.

Trong căn phòng nhỏ, hai bóng người dựa vào nhau.

Một người run rẩy không biết phải đi tiếp thế nào, một người kiên định siết chặt, quyết không buông.Minh Thư nhắm mắt, lòng tràn ngập mâu thuẫn.

Nhưng sâu thẳm, cô biết: Ngọc An không còn là cô bé ngày nào nữa.

Con bé đã lớn – và đang dần biến chị thành thế giới duy nhất của mình.
 
Ánh Sáng Và Bóng Tối
3. Giam giữ bằng dịu dàng


Cuối tuần, Minh Thư hiếm hoi có thời gian rảnh.

Cô đang dọn lại giá sách thì điện thoại reo.

Là Lan – bạn thân từ thời đại học, hiện cũng làm giáo viên.– Thư này, chiều nay đi cà phê nhé?

Lâu rồi chúng ta chưa gặp. – Giọng Lan hồ hởi.Minh Thư thoáng vui, lập tức gật đầu:
– Ừ, để chiều chị qua.Ngồi bên sofa, Ngọc An nghe hết cuộc trò chuyện.

Cô khẽ nheo mắt, môi mím chặt.– Chị đi đâu? – An hỏi khi Thư đặt điện thoại xuống.– Gặp Lan.

Bạn chị đó. – Thư cười nhẹ. – Chỉ đi chút thôi, em ở nhà nghỉ ngơi.– Em đi cùng. – An dứt khoát.– Không cần đâu, An. – Thư dịu giọng. – Đây là buổi gặp gỡ của người lớn.– Em mười tám rồi, không còn là con nít. – An nhìn thẳng. – Em không để chị đi một mình.Thư ngập ngừng, nhưng ánh mắt cương quyết của An khiến cô khó từ chối.

Cuối cùng, đành gật đầu.---Quán cà phê nhỏ nép mình trong con phố yên tĩnh.

Lan ngồi sẵn ở bàn, thấy Thư bước vào thì mỉm cười vẫy tay.

Nhưng khi thấy An đi kè kè bên cạnh, cô hơi sững người.– Ô, An cũng đi hả? – Lan ngạc nhiên. – Cứ tưởng chỉ hai chị em mình thôi.– Em rảnh, muốn đi cùng chị. – An ngắn gọn, rồi ngồi sát Thư, ánh mắt cảnh giác.Lan thoáng liếc, mỉm cười như hiểu ra điều gì.

Cô bắt đầu trò chuyện, phần lớn hướng về Thư.– Dạo này công việc thế nào?

Học sinh có ngoan không?– Cũng ổn. – Thư đáp, nụ cười hiền.An ngồi im, nhưng ánh mắt không rời môi Thư.

Mỗi lần Lan khiến chị bật cười, cô lại chau mày.

Cuối cùng, An chen ngang:
– Chị, uống nước kìa.Cô tự tay đẩy ly trà sữa về phía Thư, giọng pha chút áp đặt.

Lan nhìn cảnh ấy, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt như cười như không.– An chăm chị kỹ ghê. – Lan buột miệng. – Cứ như người yêu ấy.Câu nói vô tình khiến Thư nghẹn lại, mặt đỏ bừng.
– Lan, đừng nói linh tinh…Nhưng An thì bình thản, thậm chí còn nghiêng đầu, cất giọng đều đều:
– Em vốn muốn như vậy.Lan tròn mắt.

Thư vội vã chuyển chủ đề, cố che đi sự bối rối.

Cả buổi, An gần như không rời khỏi Thư, thậm chí khi ra về còn vòng tay qua lưng chị, giữ thật chặt.---Trên đường về, Thư khẽ trách:
– An, em làm Lan hiểu lầm rồi đó.– Hiểu lầm gì? – An hỏi ngược. – Em nói đúng sự thật.– Nhưng chúng ta… là chị em nuôi. – Thư cắn môi. – Em không nên nói những lời đó.An dừng bước, xoay người đối diện.
– Chị nuôi em lớn, nhưng em không muốn làm em gái của chị.

Bao nhiêu lần em phải nhắc nữa?– An…– Em không muốn ai nhìn chị bằng ánh mắt khác. – An nắm tay chị, giọng kiên quyết. – Chị chỉ được để em nhìn thôi.Thư run rẩy.

Cô biết An đang ghen, nhưng cái cách An thể hiện không phải bồng bột trẻ con, mà là sự chiếm hữu đáng sợ.---Buổi tối, Thư định soạn giáo án thì cửa phòng bật mở.

An bước vào, tay cầm ly sữa nóng.– Uống đi, chị hay thức khuya sẽ hại sức khỏe.– Cảm ơn em. – Thư nhận lấy, khẽ cười.An không đi ngay, mà ngồi xuống mép bàn, mắt dõi theo từng cử chỉ của chị.

Không chịu nổi, Thư buột miệng:
– An, em định ngồi đây bao lâu nữa?– Cho đến khi chị ngủ. – An đáp chắc nịch. – Em không muốn rời chị.– Em… em đang giam chị đấy à? – Thư khẽ thì thầm.– Giam bằng dịu dàng. – An cúi xuống, nụ cười nhàn nhạt. – Chị có thấy khó chịu không?Thư cắn môi, trái tim rối loạn.

Cô không biết phải trả lời thế nào.---Đêm muộn.

Khi Thư tắt đèn, định nằm nghỉ, thì cánh cửa khẽ mở.

An chui vào, mang theo hơi ấm.– An, em không thể ngủ cùng chị mãi được. – Thư nhỏ giọng.– Tại sao không? – An kéo chăn, ôm lấy eo chị. – Em ngủ ngon nhất khi ở cạnh chị.– Nhưng em lớn rồi, không còn là con nít…– Đúng. – An áp má vào vai chị, thì thầm. – Em lớn rồi.

Và em muốn giữ chị như thế này cả đời.Minh Thư nằm im, lồng ngực dồn dập.

Cô biết mình đang dần bị bao vây bởi thứ tình cảm vừa dịu dàng vừa trói buộc.

Nhưng điều đáng sợ nhất là… trái tim cô không thể ghét bỏ nó.---Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày tràn qua khung cửa, An vẫn ôm chặt chị, như thể sợ chỉ cần buông ra, chị sẽ biến mất.Minh Thư mở mắt, lặng lẽ nhìn khuôn mặt bình yên ấy.

Trong thoáng chốc, cô nhớ lại bé gái năm nào, đôi mắt ướt nhòe trong cơn mưa, run rẩy nắm lấy tay cô.Ngày ấy, cô đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi An.

Nhưng cô không ngờ, đến lúc này, chính An lại biến lời hứa ấy thành một sợi xích vô hình, buộc chặt cả cuộc đời cô.
 
Ánh Sáng Và Bóng Tối
4. Vòng tay không lối thoát


Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng nhẹ tràn qua khung cửa.

Minh Thư mở mắt, thấy Ngọc An vẫn ôm chặt mình, hơi thở đều đều trên vai.

Cảnh tượng ấy khiến tim cô run rẩy.

Dù biết không nên, cô vẫn để yên, lặng lẽ ngắm khuôn mặt ấy.Thư khẽ rút tay ra, định ngồi dậy.

Nhưng ngay lập tức, cánh tay An siết chặt hơn.
– Chị định đi đâu? – giọng An trầm khàn, dẫu mắt vẫn nhắm.– Chị… xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng thôi. – Thư thì thầm.– Đừng đi. – An mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm. – Cho em ôm thêm một lát.Thư khựng lại.

Trái tim cô dồn dập, nhưng rồi vẫn gật đầu.

Chỉ thêm một lát thôi, cô tự nhủ.---### Trong lớp họcHôm ấy là thứ hai.

Thư lên lớp dạy, cố gắng giữ sự bình tĩnh.

Nhưng mỗi khi quay xuống cuối lớp, ánh mắt An lại dính chặt vào cô, khiến cô như bị soi thấu.Ra chơi, khi Thư còn đang viết bảng, thì một đồng nghiệp mới – thầy Duy – bước vào.

Anh là giáo viên thể dục, trẻ trung, nhiệt tình, mới chuyển về trường vài tuần.– Cô Thư, trưa nay trường tổ chức giao lưu thể thao, cô có rảnh tham gia không? – anh cười thân thiện.– À… tôi không giỏi mấy trò vận động… – Thư ngập ngừng.– Không sao, chỉ là vui thôi. – Duy vẫn kiên nhẫn. – Tôi sẽ phụ cô.Thư định từ chối thì bất giác liếc xuống dưới lớp.

Ánh mắt An như dao nhọn, lạnh ngắt.

Cô chột dạ, vội cười nhạt:
– Tôi sẽ cân nhắc, cảm ơn thầy.Khi Duy rời đi, An vẫn ngồi yên, nhưng đôi tay nắm chặt.---### Buổi trưaGiờ nghỉ, Thư ra khỏi phòng giáo viên thì thấy An đứng chờ trước cửa.
– An, em chưa về nhà ăn cơm sao?– Em đợi chị. – An bình thản. – Có người rủ chị tham gia thể thao đúng không?Thư thoáng giật mình:
– Em nghe lén à?– Em không cần nghe lén. – Ánh mắt An tối lại. – Em thấy rõ rồi.– An, em không thể cứ phản ứng thế này.

Đó chỉ là đồng nghiệp.– Em không quan tâm. – An tiến gần, giọng hạ thấp. – Chị cười với anh ta, nhưng chị quên là em đã nói gì rồi sao?Thư nghẹn lại.

Cô nhớ rõ lời An: *“Chị không được cười với ai khác ngoài em.”*– Em… em ghen sao? – Cô cố gượng cười.– Đúng. – An thẳng thắn. – Và em sẽ không cho phép bất kỳ ai đến gần chị.---### Buổi chiềuTrường tổ chức giao lưu bóng chuyền.

Dưới sân, giáo viên và học sinh cười nói rộn ràng.

Thư vốn định lặng lẽ đứng ngoài, nhưng Duy lại nhiệt tình kéo cô vào đội.– Cố lên cô Thư! – học sinh hò reo.Thư đỏ mặt, vừa bối rối vừa buồn cười.

Duy đứng cạnh, nhiệt tình chỉ cách phát bóng.

Cảnh tượng ấy lọt vào mắt An – đang ngồi trên khán đài.Ánh mắt cô gái mười tám tuổi tối sầm.

Bàn tay siết chặt đến trắng bệch.Khi trận đấu kết thúc, Thư mệt đến toát mồ hôi.

Duy đưa chai nước, ân cần:
– Cô uống chút đi.– Cảm ơn… – Thư vừa đón lấy thì bàn tay khác đã chen vào.An xuất hiện, giật chai nước, ánh mắt lạnh lùng:
– Tôi sẽ lo cho chị ấy.Duy thoáng ngạc nhiên, còn Thư thì đỏ mặt, lúng túng.– An, em làm gì thế? – Thư nhỏ giọng trách.– Em làm đúng. – An nhìn thẳng chị, không chút nao núng. – Chị không cần ai khác.---### Buổi tốiTrong căn hộ nhỏ, không khí nặng nề.

Thư ngồi ở bàn ăn, im lặng.

An đặt chén cơm xuống, giọng đều đều:
– Chị giận em à?– An, em không thể cư xử như thế trước mặt đồng nghiệp chị. – Thư thở dài. – Em làm vậy, chị rất khó xử.– Khó xử vì chị sợ người ta hiểu lầm, hay khó xử vì trong lòng chị có anh ta?Câu hỏi thẳng thừng khiến Thư chết lặng.– Không phải… – cô lắc đầu. – Chị chỉ muốn mọi thứ bình thường.– Bình thường là chị xa em, cười với người khác? – An siết tay. – Em không cần sự bình thường đó.Thư nghẹn ngào, mắt nhòe đi.

Cô không biết nên làm sao với sự chiếm hữu này.An chợt dịu giọng, vòng qua ôm chị từ phía sau.
– Xin lỗi.

Nhưng em không chịu được khi thấy chị bên người khác.

Em đã chờ quá lâu để có chị.Hơi ấm từ cái ôm khiến Thư run rẩy.

Cô muốn đẩy ra, nhưng đôi tay ấy lại dịu dàng, chắc chắn như một sợi xích.– An… chị thật sự sợ. – Thư khẽ nói.– Đừng sợ. – An thì thầm bên tai. – Em sẽ không làm chị đau.

Em chỉ muốn giữ chị… mãi mãi.---### Đêm muộnKhi Thư định vào phòng làm việc, An chặn cửa.
– Ngủ cùng em.– An, em lớn rồi… – Thư lắc đầu.– Chính vì em lớn rồi, nên em càng muốn ở cạnh chị. – An nhìn sâu vào mắt chị, nụ cười nhàn nhạt. – Chị càng trốn, em càng giữ.Không chờ phản ứng, An nắm tay kéo Thư vào phòng ngủ.Trong bóng tối, Thư nằm cứng ngắc, tim đập thình thịch.

An vòng tay qua eo, ghì sát hơn.
– Em không cần thế giới.

Em chỉ cần chị.Giọng nói ấy như lời nguyền.

Minh Thư nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi.

Cô biết mình đã bị nhốt trong vòng tay ấy – vòng tay không lối thoát.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back