Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  ( James X Severus) Ánh Sáng Và Tro Tàn

( James X Severus) Ánh Sáng Và Tro Tàn
Chương 10


Severus nằm trên chiếc giường hẹp trong ký túc xá nhà Slytherin, trần nhà đá xám phủ bóng tối lờ mờ đè nặng lên đôi mắt đang mở trừng của cậu.

Không một tia sáng nào lọt vào ngoài ánh lập lòe mờ nhạt từ ngọn nến đang cháy dở, thứ ánh sáng vàng úa khiến những đường nứt trên tường như đang ngọ nguậy.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi, từng hạt nước đập lên khung cửa sổ đá lạnh buốt.

Tiếng mưa không ngớt, đều đặn, dai dẳng, như tiếng thì thầm kéo dài vô tận, len vào trong tai, chạm vào tận nơi sâu kín nhất trong lồng ngực.Tim Severus nhói buốt.

Cảm giác ấy không giống với thứ đau đớn của những lời lăng mạ, cũng chẳng giống nỗi sỉ nhục cậu đã quen gánh chịu.

Nó lạ lẫm, âm ỉ và khiến cậu khó thở.Không phải vì Rosier.

Không hề.

Rosier chỉ là một cái cớ, một bóng dáng tạm thời để Severus tự lừa mình, một tấm bình phong để tránh né điều cậu thực sự sợ phải đối mặt.Cũng không hoàn toàn vì những lời James nói ban nãy.

Dẫu cho từng chữ, từng câu của James vẫn đang vang vọng trong đầu cậu, như một thứ ma chú không chịu tan biến.Không, nỗi đau này đến từ một nơi khác.

Một sự thật mà Severus không muốn thừa nhận.Chính cậu.Severus Snape – đứa trẻ lớn lên cùng những vết thương, kẻ đã học cách khóa chặt bản thân trong sự lạnh lùng và lý trí – giờ đây lại lạc lối trong một mê cung do chính trái tim mình dựng nên.Cậu nghĩ đến James.

Quá nhiều.

Nhiều đến mức đáng sợ.Nhớ ánh mắt ấy – đôi mắt sáng bừng, khiêu khích, nhưng cũng có lúc ẩn chứa một sự dịu dàng mà Severus không muốn tin là thật.

Nhớ giọng nói ấy – đôi khi ngang ngược, đôi khi bướng bỉnh, nhưng cũng có khi run lên như thể đang chạm đến tận cùng nỗi sợ hãi.

Cậu nhớ đến cả những chi tiết nhỏ nhặt, tầm thường nhất: cách James cắn môi khi tức giận, cách hàng mày chau lại khi cố kìm nén điều gì, và cả cái cách cậu ta cụp mắt xuống, giấu đi sự thất vọng dưới vẻ ngoài bướng bỉnh.Tất cả những mảnh vụn ấy, như những cơn sóng, dội đi dội lại trong đầu Severus, không ngừng nghỉ.

Mỗi khi cậu nhắm mắt, những hình ảnh ấy lại ùa về rõ ràng đến mức như đang sống ngay trước mắt.

Càng muốn xóa đi, chúng càng hằn sâu.Severus Snape – kẻ từng cho rằng mình đủ mạnh để không cần bất kỳ ai, kẻ tưởng rằng lý trí có thể áp chế tất cả – giờ đây lại không thể kiểm soát nổi trái tim mình.Và trong tiếng mưa gõ đều ngoài kia, cậu bỗng nhận ra một điều còn đáng sợ hơn cả sự thù ghét, sự nhục nhã hay sự cô độc.Đó là nỗi sợ phải thừa nhận rằng mình đang bắt đầu… cần đến James Potter.____Severus bước vào thư viện vào buổi sáng hôm sau, khi ngoài kia trời vẫn mưa.

Những giọt nước nặng trĩu bám trên khung cửa sổ cao, chảy dài thành từng vệt mờ nhòe, khiến ánh sáng lọt vào cũng trở nên lạnh lẽo và buồn bã.

Tiếng mưa rơi đều, xa xăm nhưng không ngừng, như một tấm màn u ám phủ lên mọi thứ.

Không khí ẩm lạnh khiến Severus rùng mình khẽ, nhưng cậu vẫn tiếp tục tiến sâu hơn vào bên trong.Và ở đó, James đang ngồi.

Một mình.

Không giở sách, không giả vờ đọc, không tìm cớ bận rộn.

Chỉ ngồi yên, lặng lẽ, như thể sự kiên nhẫn là vũ khí duy nhất mà cậu ta mang đến.

Trên khuôn mặt ấy không còn nét bông đùa hay kiêu ngạo thường thấy, mà thay vào đó là một sự chờ đợi trần trụi đến mức khiến Severus thoáng khựng lại.Ánh mắt họ chạm nhau.

Khoảnh khắc ấy, Severus cảm thấy tim mình thắt lại, như bị một sợi dây vô hình siết chặt.

Không có lối thoát.

Không còn nơi nào để trốn.James chậm rãi đứng dậy.

Từng động tác dường như nặng nề, nhưng chắc chắn, như thể mọi bước đi đều đã được chuẩn bị từ trước.

Cậu tiến đến trước mặt Severus, không nói một lời.

Chỉ để khoảng cách giữa cả hai ngắn lại dần, cho đến khi Severus gần như có thể nghe được hơi thở của James.Severus lên tiếng trước, giọng nhỏ, nhưng không giấu được sự run rẩy trong đó: “...Mày làm gì ở đây?”

“Đợi mày.”

James đáp, không chút do dự.

Giọng cậu khàn đi, có lẽ vì mất ngủ, nhưng vẫn chắc chắn đến mức khiến Severus thấy bối rối.Severus nheo mắt, một thoáng sắc lạnh lóe lên.

“Mày nghĩ tao sẽ tha thứ cho mày, sau tất cả những chuyện mày đã làm từ năm nhất đến giờ à?”

James khẽ lắc đầu.

“Không.

Tao không mong mày tha thứ.

Tao chỉ nghĩ… tao sẽ không ngừng thích mày được.

Kể cả khi mày ghét tao.”

Lời nói rơi xuống, nặng nề, quẩn quanh giữa không gian tĩnh mịch của thư viện.

Severus im lặng.

Cậu không quay đi, cũng không đáp lại ngay, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt James – đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn bùng sáng lên một thứ ánh sáng khiến Severus không thể nào quay lưng lại.Cậu mím môi, lồng ngực dồn nén đến nghẹt thở.

“Tao… tao không chắc tao có thể thích lại mày được đâu.”

James mỉm cười khẽ.

Nụ cười không kiêu ngạo, không ngạo mạn, mà dịu dàng đến mức khiến Severus thấy tim mình nhói lên.

“Tao không cần mày chắc chắn.

Tao chỉ cần… mày đừng đẩy tao ra nữa.”

Severus hơi há miệng, định nói điều gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra thì James đã bước đến gần hơn.

Cực kỳ gần.

Gần đến mức khoảng cách giữa cả hai chỉ còn là hơi thở nóng hổi, mỏng manh và run rẩy.“Cho tao một lần…

được không?”

James thì thầm, giọng trầm khàn như đang cố níu kéo cả thế giới bằng chỉ một câu nói.Severus không trả lời.

Không gật.

Không lắc.

Chỉ đứng yên, mắt dán chặt vào James.

Tim cậu đập dồn dập, dữ dội như tiếng trống trận vang vọng trong lồng ngực.

Toàn thân căng cứng, nhưng không một cơ bắp nào chịu nhúc nhích.Và thế là…

James cúi xuống.Nụ hôn đầu tiên chạm lên môi Severus nhẹ như một cánh lông vũ, mong manh đến mức tưởng chừng sẽ tan biến trong chớp mắt.

Nhưng chỉ một chạm ấy thôi đã khiến cả cơ thể Severus run rẩy dữ dội.

Cậu đông cứng, nhưng không đẩy James ra.

Không phản kháng.

Không còn sức để dựng lên bức tường nào nữa.Môi họ chạm nhau giữa làn hơi ấm nồng mùi sách vở cũ kỹ, giữa tiếng mưa gõ nhịp xa xăm ngoài khung cửa.

Một khoảnh khắc im lặng, nhưng dữ dội.

Từng lớp phòng ngự mà Severus đã mất cả đời để dựng lên, nay nứt ra – từng mảnh, từng mảnh, vỡ vụn dưới sức nặng của khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.Khi James rời khỏi môi cậu, cả hai đều thở gấp, hơi thở hòa quyện trong không gian chật hẹp.

James nhìn Severus thật lâu, ánh mắt run rẩy nhưng tha thiết, rồi khẽ thì thầm: “Lần sau, nếu mày ghét tao, hãy tát tao.

Đừng im lặng như vậy.

Tao sợ lắm.”

Severus lặng yên.

Đôi mắt tối sâu của cậu khóa chặt lấy James, như đang cân nhắc, dò xét, như muốn tìm một khe hở để thoát thân.

Nhưng rồi, tất cả những gì thốt ra chỉ là một tiếng lẩm bẩm, nhẹ như gió thoảng: “…Đồ ngu.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng khác biệt hơn bao giờ hết.

Lần đầu tiên, từ “đồ ngu” ấy không mang sự khinh bỉ.

Nó mang theo chút run rẩy, chút xấu hổ, cùng một vết nứt trong lồng ngực đang lan ra – vừa đau, vừa ngọt ngào.

Một cơn sóng ngầm bắt đầu len lỏi, cuốn phăng mọi thứ Severus tưởng rằng mình có thể kiểm soát.Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết: sẽ không còn đường quay lại.
 
( James X Severus) Ánh Sáng Và Tro Tàn
Ngoại truyện: Sirius x Remus


Sau khi câu chuyện về “con mèo hóa thành ấm trà” khép lại cùng tràng cười của cả bàn, tiếng ồn ào ở Đại Sảnh Đường vẫn tiếp tục sôi lên như một bản nhạc nền bất tận.

Mọi người đang mải trò chuyện, nhưng Sirius bỗng thôi không nói nữa.

Hắn vẫn ngồi cạnh Remus, khuỷu tay chống lên bàn, đầu hơi nghiêng, ánh mắt như thể đang mổ xẻ từng biểu cảm nhỏ nhất của cậu bạn.Remus, tất nhiên, giả vờ không nhận ra.

Cậu cúi xuống tách trà, xoay xoay nó như một cách thoát khỏi tia nhìn quá rõ ràng kia.

Nhưng Sirius không để yên.“Moony…”

Giọng hắn trầm xuống, chỉ đủ cho hai người nghe, khác hẳn sự ồn ào vừa rồi.

“Mày biết không, tao ghét khi có ai khác để ý đến mày.”

Remus ngước lên, đôi lông mày khẽ nhíu.

“Mày đang nói cái gì thế, Padfoot?”

Sirius cười, nhưng nụ cười này chẳng ồn ào như mọi khi.

Nó kéo dài, chậm rãi, và có gì đó hơi nguy hiểm.

“Cái cô Ravenclaw đó… tao thấy ánh mắt cô ta nhìn mày suốt buổi sáng.

Thậm chí lúc mày đọc sách, cô ta còn…”

Sirius dừng lại, nghiêng người sát hơn, “nhìn mày như thể mày là cái gì đó có thể bị lấy mất.”

Remus khẽ thở dài, quay lại trang sách như muốn kết thúc câu chuyện, nhưng bàn tay đặt trên gối đột nhiên bị Sirius nắm lấy.

Không phải kiểu nắm hờ hững, mà là nắm chắc như tuyên bố quyền sở hữu.“Padfoot, bỏ tay ra, người ta nhìn kìa.”

“Cứ để họ nhìn.”

Giọng Sirius không còn là tiếng đùa.

“Tao muốn họ biết mày là của ai.”

Remus im lặng.

Không phải vì cậu không có câu trả lời, mà vì trong khoảnh khắc ấy, cả gian Đại Sảnh Đường dường như mờ đi — chỉ còn bàn tay ấm áp kia và ánh mắt như muốn thiêu đốt của Sirius.Bữa trưa kết thúc, mọi người lục tục rời bàn.

Peter bị James lôi đi đâu đó, Sirius và Remus cũng đứng lên, nhưng thay vì ra hành lang đông đúc, Sirius kéo Remus vòng qua lối cửa phụ dẫn ra hành lang đá vắng người.Tiếng giày của cả hai vang nhẹ trên nền gạch lạnh.

Khi chắc chắn xung quanh không ai, Sirius mới dừng lại, một tay chống lên tường ngay cạnh đầu Remus, tay kia vẫn giữ cổ tay cậu như thể sợ tuột mất.“Moony, tao nói thật đấy.

Tao không muốn chia sẻ mày với ai.

Kể cả là ánh nhìn.”

Remus cố giữ giọng bình tĩnh: “Tao đâu phải món đồ để mày tuyên bố chủ quyền.”

“Ừ, mày không phải món đồ,” Sirius cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm đến lạ, “mày là tất cả những gì tao không bao giờ muốn đánh mất.”

Khoảng cách chỉ còn vài phân.

Mùi gỗ cũ từ áo choàng, mùi bạc hà thoang thoảng từ trà Remus vừa uống, tất cả hòa vào nhau.

Remus không né, nhưng cũng không tiến lại.Cuối cùng, Sirius buông cổ tay cậu, chỉ để ngón tay lướt nhẹ qua mu bàn tay trước khi rời đi.

“Đi thôi.

Trước khi James nghi ngờ.”

Remus đứng lại một nhịp, cảm giác ấm nóng trên mu bàn tay vẫn chưa tan, rồi mới bước theo sau, đôi tai đỏ hơn cả ánh lửa trong Đại Sảnh Đường ban nãy....Tối hôm ấy, ký túc xá Gryffindor chìm trong ánh sáng vàng ấm áp của ngọn lửa trong lò sưởi.

Những đốm than hồng khẽ nổ lách tách, hắt lên trần phòng những mảng sáng tối đan xen như nhịp thở của một con thú đang ngủ.

James đã lên giường từ sớm, cuộn mình trong chăn với tiếng ngáy nhẹ đều đặn, còn Peter thì say giấc ở góc phòng, hơi thở hòa vào tiếng gỗ cháy tạo thành một bản nhạc ru êm dịu.Remus ngồi tựa lưng vào đầu giường, tấm chăn len quấn quanh vai như một vòng ôm mềm mại.

Trên đùi cậu, quyển “Các Loại Thảo Dược Và Độc Dược Hiếm” mở ra, những trang giấy ngả vàng phảng phất mùi thời gian.

Thỉnh thoảng, cậu khẽ cúi xuống, hít một hơi thật sâu, để mùi giấy cũ quyện cùng hương bạc hà từ tách trà tối vẫn còn vương vấn len vào từng nhịp tim.Tiếng bản lề cửa kêu khe khẽ.

Remus không cần ngẩng đầu, cũng biết ai vừa bước vào.Sirius, trong bộ đồ ngủ màu xám bạc, mái tóc rối bời hơn cả buổi trưa, ánh mắt vẫn mang chút tinh quái chưa kịp dập tắt.

Hắn tiến thẳng đến giường Remus, không buồn liếc sang hai chiếc giường còn lại, như thể con đường ấy đã được mặc định từ lâu.“Mày có ngủ không?” – giọng Sirius trầm thấp, nhưng không đợi câu trả lời.

Hắn đã trèo lên giường, khiến tấm chăn len tuột xuống một bên, để lộ phần vai gầy của Remus.“Sirius… mày làm gì vậy?”

Remus nhíu mày, nâng quyển sách lên ngang ngực như dựng một bức tường mong manh.“Không ngủ được,” Sirius đáp, giọng khàn khàn, hơi ấm từ lời nói như chạm thẳng vào cổ Remus.

“Tao nghĩ… nhìn thấy mày sẽ dễ ngủ hơn.”

Hắn nhích lại gần, đôi chân dài vắt hờ lên giường, bàn tay chống xuống nệm, thu hẹp khoảng cách cho đến khi bóng của hắn phủ lên cậu.

Mùi xà phòng vương trên da, xen lẫn chút hương khói thuốc còn sót, quẩn quanh trong không khí khiến Remus buộc phải ngẩng lên.“Ban ngày mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao,” Sirius nói, ánh mắt khóa chặt ánh nhìn của Remus.

“Gu của mày là gì?”

Remus mím môi, chọn im lặng.

Một phần vì không muốn thừa nhận, một phần vì khoảng cách này khiến cậu cảm nhận rõ từng nhịp thở nóng hổi của Sirius đang lướt trên làn da mình.Sirius khẽ cười, đưa tay gạt quyển sách sang bên.

Ánh mắt hắn tối lại, sâu thẳm và đầy ẩn ý.

Ngón tay lười biếng vuốt dọc theo đường vải mỏng, lướt nhẹ trên phần xương quai xanh vừa lộ ra, khiến từng sợi thần kinh của Remus rung lên.“Có phải… tao?” – giọng hắn như lời khẳng định hơn là câu hỏi.Remus định phản đối, nhưng Sirius đã cúi xuống, trán chạm nhẹ vào trán cậu, hơi thở hòa quyện.

Không phải nụ hôn vội vã, mà là sự kề sát cố ý, khiến từng giây kéo dài thành vô tận.“Ngủ đi, Remus” Sirius thì thầm, ngón tay vẫn chạm khẽ cổ tay Remus, như ban trưa.

“Để tao canh mày.”

Remus biết mình nên đẩy hắn ra, nhưng bàn tay lại ngoan ngoãn nằm yên trong tay Sirius.

Ấm áp, dồn dập, và lạ lẫm, như một loại bùa mê.Căn phòng im lặng, chỉ còn ánh lửa bập bùng — và hai người sát nhau đến mức, chỉ cần nghiêng đầu thêm chút nữa, khoảng cách ấy sẽ tan biến....

Ánh lửa trong lò đã lụi tàn, chỉ còn than hồng âm ỉ, ánh sáng đỏ quét ngang căn phòng im ắng, đổ dài những bóng tối mềm mại lên tường đá lạnh.

Tiếng gió ngoài cửa sổ khe khẽ rít qua khung gỗ, hòa với mùi khói than còn vương lại, tạo thành một thứ không khí nửa ấm áp, nửa mơ hồ.Remus chợt tỉnh giấc giữa đêm.

Ban đầu, cậu không hiểu vì sao mình lại thức dậy — cho đến khi nhận ra có gì đó ấm áp, nặng nề đang áp sát vào hông.

Khi mắt đã quen với bóng tối, Remus nhận thấy Sirius không còn nằm ở mép giường như lúc trước.

Hắn đã dịch hẳn vào trong, áp sát đến mức gần như quấn trọn lấy cậu.Cánh tay dài và mạnh mẽ của Sirius vòng qua eo Remus, bàn tay đặt ngay phần hông dưới.

Những ngón tay khẽ co lại, như thể dù trong mơ hắn cũng không chịu buông.

Một chân hắn gác hờ lên chân cậu, hơi thở đều đặn phả vào gáy, ấm nóng và có nhịp, khiến Remus không biết phải thở thế nào để không lộ sự bối rối.“Sirius…”

Remus thì thầm, cố cựa nhẹ để tạo khoảng cách, nhưng ngay lập tức bàn tay kia siết lại.

Không đau, nhưng rõ ràng mang theo một mệnh lệnh âm thầm: đừng đi đâu cả.Sirius vẫn nhắm mắt, nhưng giọng trầm khàn vang lên sát tai Remus, đầy hơi ấm: “Ngủ tiếp đi.

Mày… của tao.”

Remus khựng lại.

Tim đập nhanh hơn khi cảm giác nóng bỏng của hơi thở kia trườn dọc vành tai.

Sirius cọ nhẹ mũi vào gáy cậu, động tác vô thức nhưng đầy tính chiếm hữu, như đánh dấu một lãnh thổ.“Ban ngày tao nói nghiêm túc đấy,” hắn tiếp tục, giọng mơ màng nhưng chắc nịch.

“Dù là mơ… tao cũng không muốn mày biến mất.”

Remus không đáp.

Một phần vì không muốn thừa nhận rằng cậu cũng chẳng muốn rời khỏi vòng tay này.

Bàn tay của Sirius từ từ lướt lên phần bụng dưới, qua lớp áo ngủ mỏng.

Cảm giác ấy khiến Remus rùng mình, nhưng hắn chỉ dừng lại ở đó, giữ chặt, như thể nếu buông ra, cả thế giới sẽ sụp đổ.Hơi ấm ấy bao trọn lấy cậu, khiến Remus có cảm giác vừa an toàn, vừa như bị giam trong một cái kén.

Cậu khép mắt lại, cố ngủ tiếp, nhưng từng nhịp tim và hơi thở của Sirius vẫn cứ hằn sâu trong tiềm thức, trở thành một lời hứa không cần ngôn từ.Đêm đó, cho đến khi bình minh len lỏi qua khung cửa sổ, Sirius vẫn chưa một lần buông tay....Ánh sáng buổi sớm tràn qua khung cửa sổ cao của ký túc xá Gryffindor, nhuộm vàng những hạt bụi nhỏ li ti đang lơ lửng trong không khí.

Remus dần tỉnh giấc, đôi mắt còn ngái ngủ mở ra, và ý thức đầu tiên vụt qua là… cậu vẫn đang nằm gọn trong vòng tay Sirius.Cánh tay rắn chắc của hắn quấn chặt quanh eo cậu như một sợi xích ấm áp và cố chấp.

Cằm của Sirius tựa hờ trên vai Remus, hơi thở đều đặn và ấm nóng phả vào làn da nhạy cảm nơi cổ.

Chiếc gối mà Remus dùng tối qua đã bị bỏ quên đâu đó; giờ đây, lồng ngực Sirius mới là điểm tựa của cậu.

Và rõ ràng, Sirius chẳng hề có ý định nhường lại sự gần gũi này.Remus cựa nhẹ, thử thoát ra, nhưng thay vì bị siết chặt như mọi khi, Sirius chỉ khẽ kéo tấm chăn cao hơn, cuốn cả hai vào vòng ấm áp, sát hơn nữa.“Ngủ thêm đi,” giọng hắn trầm khàn, lười biếng, nhưng có chút mệnh lệnh dịu dàng, “còn sớm mà.”

Remus định đáp lại thì nghe tiếng bước chân lộc cộc từ phía cửa.

Peter bước vào, mái tóc rối bù như vừa trải qua một cơn gió lớn, tay cầm cây chổi Quidditch.

Ánh mắt cậu ta quét qua căn phòng, dừng lại một thoáng ở chiếc giường của Remus.

Chỉ một thoáng thôi, đủ để nhận ra hai cơ thể đang quấn lấy nhau dưới chăn.Peter nhướng nhẹ một bên mày, nhưng chẳng buông lời trêu chọc ngay.

Cậu đi thẳng đến tủ quần áo, lục tìm thứ gì đó.“Buổi sáng tốt lành,” Peter nói, giọng đều đều.

“Hai đứa ngủ ngon chứ?”

Sirius chẳng bận tâm giấu diếm, thậm chí còn cong môi thành nụ cười đầy ẩn ý.

“Ngon hơn bất cứ thứ gì mày tưởng tượng được, Wormtail.”

Remus khẽ đá chân vào ống chân Sirius dưới lớp chăn, ý nhắc hắn đừng quá lố, nhưng Sirius thì như cố tình bỏ qua.

Hắn lại siết cậu sát hơn, lồng ngực rắn chắc kề lưng Remus, như thể đang tuyên bố chủ quyền trước toàn thế giới.Peter rút ra một chiếc áo chùng, quay người lại, ánh mắt vẫn bình thản.

“Ờ, miễn là hai đứa không giành hết chăn, tao chẳng quan tâm.”

Cửa khép lại sau lưng Peter.

Trong khoảng lặng ngọt ngào còn sót lại, Sirius áp môi lên mái tóc rối mềm của Remus, giọng hắn trầm xuống như một lời hứa: “Thấy chưa?

Tao nói rồi.

Chẳng ai có quyền tách tao khỏi mày.”

Remus không nói gì.

Cậu chỉ khẽ xoay người lại, để gương mặt tựa sát hơn vào lồng ngực kia, cảm nhận tiếng tim đập đều đặn.

Ngoài kia, Hogwarts đang bừng dậy đón một ngày mới.

Nhưng ở đây, trong vòng tay Sirius, thế giới của Remus vẫn tĩnh lặng và trọn vẹn....

Phòng học Biến Hình sáng nay như được rửa sạch bởi nắng sớm.

Ánh sáng len qua từng ô cửa kính cao, vẽ thành những vệt vàng dịu trên nền gỗ bóng, phản chiếu lung linh trên mặt bàn dài đã thấm đậm dấu thời gian.

Tiếng chân học sinh vang lên khẽ khàng trên sàn, xen lẫn mùi gỗ cũ và mùi mực mới mở.Remus vẫn giữ thói quen, chọn bàn cuối cùng – nơi vừa đủ yên tĩnh để nghe giảng, vừa tránh khỏi ánh mắt tò mò của những người khác.

Cậu đặt cặp xuống, mở sách, cẩn thận chuẩn bị bút lông và lọ mực.

Nhưng trước khi kịp mở trang đầu tiên, một cái bóng quen thuộc đã đổ xuống ghế bên cạnh.Sirius.

Không hỏi, không chờ, hắn thản nhiên ngồi xuống như thể chỗ ấy sinh ra để dành cho mình.“Ngồi thẳng lên, Moony,” hắn khẽ huých khuỷu tay vào hông cậu, giọng nói đủ nhỏ để không ai khác nghe, nhưng đủ gần để hơi thở ấm áp phả vào da.Remus liếc sang, mắt đầy vẻ bất cần.

“Mày ngồi học thì nhìn bảng, nhìn tao làm gì?”

“Nhưng nhìn mày thú vị hơn.”

Câu trả lời đến gọn gàng, kèm theo cái xoay nhẹ của cây đũa phép trong tay hắn, trong khi ánh mắt lại không rời khỏi Remus một giây.Tiếng phấn lách tách vang lên từ bục giảng khi Giáo sư McGonagall bắt đầu bài mới.

Remus cúi xuống ghi chép, từng dòng chữ hiện lên đều đặn trên giấy.

Nhưng chỉ vài phút sau, một luồng hơi nóng phả nhẹ bên tai khiến tay cậu chững lại.“Moony…”

Âm điệu của Sirius như một lời rủ rê.Remus cố giữ mắt vào trang giấy.

“Gì nữa?”

Sirius không trả lời ngay.

Hắn nghiêng người, giả vờ kéo quyển sách của Remus lại gần mình, nhưng đầu ngón tay cố tình lướt qua mu bàn tay cậu, chậm rãi, như để khắc lại cảm giác ấy.

Ngón tay trượt lên cổ tay, áp nhẹ vào làn da mỏng nơi mạch đập.“Mày biết không,” giọng hắn trầm xuống, “khi mày tập trung viết bài… trông quyến rũ chết đi được.”

Remus khựng tay.

Mặt nóng bừng.

“Sirius, mày—”Chưa kịp hết câu, Sirius đã nghiêng sát hơn, đến mức cằm hắn chạm nhẹ vào vai Remus, hơi thở lùa ấm vào cổ cậu.

Cả người Remus như bị ghim giữa hơi ấm và mùi hương đặc trưng của Sirius.“Đừng ngồi xa tao quá,” hắn thì thầm, giọng mang ý cười, “không thì tao lại làm gì mày giữa lớp mất.”

Remus rút tay ra, lườm hắn một cái sắc lẻm, nhưng tai và gáy lại đỏ ửng.

McGonagall thoáng nhìn xuống hàng cuối, khiến Remus vội cúi đầu, bút lông nhanh chóng trở lại trang giấy, còn Sirius thì chỉ ngồi ngả lưng, khóe môi cong lên như vừa giành được phần thắng.Cả tiết học, những cú chạm tưởng chừng vô tình vẫn tiếp diễn: đầu bút lông chạm nhẹ lên ngón tay khi chuyền, đầu gối áp khẽ dưới bàn, và mỗi khi Remus quay sang, hắn chỉ đáp lại bằng một cái nháy mắt – ngắn ngủi nhưng đủ để cậu phải quay đi nhanh chóng.Khi McGonagall giao bài tập, tiếng xôn xao nổi lên, ghế kéo kèn kẹt.

Remus thu dọn sách vở, thì cảm giác một lần nữa có hơi ấm ghé sát tai.“Bài tập tối nay…”

Sirius thì thầm, “tao sẽ giúp mày.

Nhưng đổi lại, mày phải ngồi cạnh tao như thế này suốt cả buổi.”

Remus không đáp.

Cậu chỉ đeo cặp lên vai, bước nhanh ra cửa.

Nhưng Sirius nhìn theo, và cái dáng đi hơi vội, cộng với vành tai đỏ rực, đã nói cho hắn biết: mình lại thắng thêm một ván....

Phòng sinh hoạt chung của Gryffindor vào buổi tối vẫn luôn mang một sức sống đặc biệt.

Ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi nhuộm vàng cả căn phòng, phản chiếu lên những bức tường đá cũ kỹ và trần nhà gỗ cao vút.

Tiếng bài Phù Thủy lách tách xen lẫn những tiếng cười rúc rích từ nhóm học sinh năm nhất ở góc phòng, trong khi vài học sinh năm ba thì thầm trao đổi bài tập.

Mùi gỗ cháy quyện với hương trà bạc hà tỏa ra từ bàn trà gần cửa sổ.Remus chọn một góc khuất cạnh kệ sách cao ngất, nơi ánh sáng từ cây đèn dầu hắt xuống vừa đủ để cậu đọc và viết.

Cậu sắp xếp gọn gàng tập vở, lọ mực và bút lông.

Trang giấy mới tinh, hàng chữ đầu tiên vừa được viết thì tiếng ghế cọt kẹt vang lên bên cạnh.Sirius xuất hiện, nhưng thay vì ngồi đối diện, hắn kéo ghế xích sát đến mức đầu gối gần chạm vào nhau.

“Được rồi, Moony.

Đưa đây.”

Giọng hắn vừa ra lệnh vừa như trêu chọc.Remus ngẩng đầu, mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.

“Giúp thật hay định phá bài của tao?”

“Hôm nay tao nghiêm túc.”

Nụ cười nửa miệng của Sirius lại hiện ra, vừa bất cần vừa nguy hiểm.

Hắn cầm lấy bút lông, nhưng thay vì viết, Sirius nghiêng người, khuỷu tay tỳ nhẹ lên bàn, thân hình áp sát vào vai Remus.

Mùi xà phòng ấm áp lẫn hương da thuộc từ áo chùng phảng phất.“Công thức biến vật thể thành động vật…”

Sirius đọc chậm rãi, nhưng bàn tay còn lại của hắn lại lặng lẽ đặt lên đùi Remus dưới gầm bàn.

Những ngón tay gõ nhịp nhẹ, rồi trượt dần xuống đầu gối, khiến Remus bất giác căng cứng.“Sirius…”

Remus cảnh cáo khẽ.“Ừ?”

Giọng hắn khàn khẽ, hơi thở nóng phả vào tai.

“Tao đang tập trung viết bài mà.”

Remus định quay sang lườm, nhưng khoảng cách quá gần khiến hơi ấm của Sirius như bao trùm cả cậu.

Một nụ cười nguy hiểm lướt qua môi hắn.“Mày đang cố làm tao phân tâm,” Remus nói, giọng trầm thấp.“Đúng.”

Sirius đáp ngay, không chút ngập ngừng.

“Vì khi mày phân tâm, mày dễ đỏ mặt… và tao thích nhìn mày như thế.”

Hắn chụp lấy bàn tay Remus, cùng cầm cây bút lông, kéo tay cậu viết từng chữ.

Mỗi lần chữ nghiêng lệch, Sirius lại cúi xuống thì thầm bên tai, giọng như mơn trớn: “Nhìn này… tay mày run rồi.”

Remus hít sâu, cố gạt đi làn sóng nhiệt đang trào lên mặt, nhưng bàn tay kia của Sirius giờ đã siết nhẹ hơn, như muốn trói cậu lại ở đúng vị trí này.Một tiếng ho nhẹ vang lên.

Peter bước ngang qua, trên tay là một chồng sách.

Cậu liếc một cái, thấy Sirius kề sát Remus thì chỉ nhún vai, đi thẳng.Sirius cười khẽ, chờ James đi khuất rồi mới buông bút, chống cằm nhìn Remus: “Thấy chưa?

Không ai cản được tao ngồi cạnh mày cả.”

Remus dời mắt sang trang giấy, cố lờ đi cảm giác nóng lan từ bàn tay trên đùi kia.

Nhưng khi Sirius nghiêng người, thì thầm ngay bên tai: “Tối mai… tiếp tục nhé?”

Remus đóng mạnh tập vở, giọng nhỏ nhưng gắt:
“Padfoot, mày có thể ngừng làm phiền tao một tối không?”

Sirius cười, đôi mắt xám ánh lên vẻ hứng thú.

“Không.”

Rồi trước khi Remus kịp mở lời phản đối, Sirius đã nghiêng người sang, một tay nắm nhẹ cổ tay cậu, tay kia chống lên cạnh bàn.

Khoảng cách giữa hai người thu hẹp chỉ trong một nhịp tim, và môi hắn chạm vào môi Remus.Không ồn ào.

Không vội vàng.

Chỉ là một nụ hôn ngắn nhưng đủ sâu để hơi thở hai người hòa làm một.

Mùi mực và giấy cũ, lẫn với mùi bạc hà từ tách trà Remus uống lúc nãy, tan trên đầu lưỡi.Remus mở to mắt trong thoáng chốc, rồi dần khép lại, không đẩy Sirius ra.

Tim cậu đập dồn, còn bàn tay bị nắm giữ kia như bị ghim tại chỗ.Khi rời ra, Sirius vẫn giữ khoảng cách đủ gần để trán mình chạm nhẹ vào trán Remus.

Nụ cười hắn mềm hơn mọi khi, nhưng giọng thì vẫn trầm và đầy tự tin:
“Giờ thì… làm tiếp bài chứ, Moony?

Hay mày muốn tao làm mày mất tập trung thêm lần nữa?”

Remus quay đi, cố che đôi tai đỏ ửng: “Im đi.”

Nhưng Sirius biết, chỉ cần muốn, hắn vẫn sẽ nhận lại câu trả lời mình mong đợi — không phải bằng lời, mà bằng một nụ hôn khác.
 
( James X Severus) Ánh Sáng Và Tro Tàn
Chương 11: Thứ Gọi Là Hy Vọng


Tuần kế tiếp, Severus không còn tránh James nữa.Cậu không chủ động tìm, nhưng cũng không lảng tránh ánh mắt của James trong lớp Độc dược, không đứng dậy bỏ đi khi James ngang nhiên ngồi xuống cạnh mình ở thư viện, và đôi lúc...

Severus thậm chí còn buông vài câu mỉa mai quen thuộc.

Chỉ khác là, những câu mỉa mai ấy không còn gai nhọn, không còn sức công phá.

Chúng như vỏ bọc quen thuộc mà cả hai cùng hiểu: chỉ còn là thói quen hơn là vũ khí.James nhận ra điều đó.

Với cậu, đó không phải một sự nhượng bộ nhỏ bé – mà là một bước ngoặt.

Một khe sáng mong manh lọt qua bức tường kiên cố Severus đã dựng lên suốt bao năm.

Cậu biết, Severus không giỏi nói lời mềm mỏng, không giỏi để lộ trái tim.

Nhưng ánh mắt của Severus, đôi khi chỉ thoáng qua, lại có thể thay cậu nói hết tất cả.Họ như đang bước trên một cây cầu hẹp, lắc lư và mong manh, phía dưới là vực thẳm của thù hận, định kiến và quá khứ.

Nhưng mỗi bước đi, mỗi lần không né tránh, lại là một minh chứng chân thành.

---
Một buổi tối, trời đổ mưa lớn.

Mưa xối xả trút xuống như muốn cuốn phăng cả lâu đài cổ kính, khiến từng bức tường đá dày dạn cũng run lên dưới sức nặng của bão tố.

Tiếng sấm nổ rền, hòa lẫn với tiếng mưa như trống trận, dội thẳng vào lòng người.

Giữa sự hỗn loạn ấy, James bất chợt nắm chặt tay Severus, kéo cậu rời khỏi hành lang ồn ào, nơi học sinh đang túa chạy để tìm chỗ trú.

Bàn tay ấm nóng của James nắm lấy những ngón tay lạnh giá của Severus, mạnh mẽ nhưng không hề thô bạo, như sợ rằng nếu buông lỏng, Severus sẽ biến mất trong cơn mưa mịt mù.

Cậu dẫn Severus lên tầng sáu, bước chân vội vã vang vọng trên nền đá trơn trượt, tiếng vọng ấy hòa cùng tiếng mưa, gấp gáp và khẩn thiết, như thể thúc giục họ phải chạy trốn khỏi thế giới ngoài kia.Cánh cửa gỗ ọp ẹp mở ra với một tiếng kẽo kẹt dài, để lộ một căn phòng bỏ hoang bị quên lãng từ lâu.

Không gian tối mờ, bụi phủ dày đặc trên những tấm rèm rách nát và bàn ghế cũ kỹ.

Sirius từng khoe nơi này là chỗ trốn lý tưởng mỗi khi bị Filch truy đuổi – một bí mật mà James giờ đây chia sẻ cùng Severus.

Trong sự hoang tàn ấy, vẫn hiện diện một chiếc ghế sô pha lớn với lớp vải nhung cũ bạc màu, và một lò sưởi nhỏ, trông như đã từ lâu không còn được ai chạm đến.

James không nói gì, chỉ rút đũa, khẽ vung nhẹ.

Ngọn lửa bùng lên, sáng rực và ấm áp, soi rõ những đường nét rạng ngời trên gương mặt cậu.

Ánh lửa cam nhảy múa trên tường, xua đi cái giá lạnh, phủ khắp căn phòng một thứ ánh sáng êm dịu, đối lập hoàn toàn với cơn bão ngoài kia.Severus đứng tựa lưng vào tường, tay khoanh chặt trước ngực, bóng dáng cậu chìm nửa trong sáng lửa, nửa trong bóng tối.

Khuôn mặt nhợt nhạt của cậu được ánh sáng cam phủ lên, đôi má bất giác nhuốm một chút hồng, chẳng rõ vì hơi nóng từ ngọn lửa hay vì thứ cảm xúc khó gọi tên đang lan khắp cơ thể.

Đôi mắt sâu thẳm của cậu ánh lên vẻ cảnh giác thường trực, nhưng giọng nói trầm thấp, có phần khàn đặc, lại để lộ sự bối rối ẩn giấu:“...Mày kéo tao đến đây làm gì?”

James nhún vai, nụ cười nơi môi mang dáng dấp nửa đùa nửa thật, song ánh mắt thì không còn chút bỡn cợt nào.

Trong đôi mắt ấy là sự chân thành hiếm thấy, như thể James đã cất giấu nó quá lâu rồi nay mới dám bày ra:“Chỉ là... tao muốn một chỗ yên tĩnh.

Chỉ có hai đứa.

Không ai nhìn.

Không ai phán xét.”

Severus lặng im.

Lời đáp dường như mắc nghẹn nơi cổ họng.

Cậu bước chậm rãi đến gần lò sưởi, từng bước như đang dò xét chính bản thân mình nhiều hơn là căn phòng này.

Khi đứng trước ánh lửa, Severus dừng lại, ánh mắt xa xăm, rồi sau vài giây cân nhắc, cậu ngồi xuống chiếc ghế sô pha phủ bụi.

Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đen sẫm – đôi mắt vốn quen với vẻ lạnh lùng, khép kín – nay trở nên dịu hơn, như thể lớp băng dày quanh trái tim cậu đang rạn ra đôi chút.James tiến đến, ngồi xuống bên cạnh Severus.

Cậu giữ khoảng cách vừa phải, không quá gần để khiến đối phương thấy ngột ngạt, nhưng cũng chẳng quá xa để bị xem như người ngoài.

Ánh mắt James, dẫu kiềm chế, vẫn không giấu nổi sự chăm chú.

Đó là ánh nhìn dai dẳng, như thể từng chuyển động, từng hơi thở của Severus đều có sức hút không thể cưỡng lại.“Potter...” – Severus bắt đầu cất lời, giọng còn nặng nề.

Nhưng ngay lập tức, James đưa tay lên, khẽ đặt đầu ngón tay lên môi cậu, ngăn lời.James nhìn thẳng vào mắt Severus, ánh lửa phản chiếu khiến đôi mắt nâu vàng của cậu sáng rực: “Đừng gọi tao là Potter như vậy.

Hãy gọi tao là James, được không?”

Severus khựng lại.

Bàn tay James ấm áp, chạm vào môi cậu trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng để lại dư âm lạ lùng.

Cậu nhìn thẳng vào mắt James, đôi môi khẽ run.

Im lặng kéo dài, dường như nuốt trọn cả căn phòng.

Cuối cùng, Severus mở miệng, giọng nhỏ đến mức như bị hòa tan vào tiếng mưa rào ngoài kia:“James...” – tên gọi ấy vang lên lạ lẫm, mang theo chút do dự.

“Tao vẫn không hiểu... vì sao lại là tao?”

James hơi khựng lại, rồi khẽ thở ra.

Trong ánh mắt cậu không còn bất cứ sự đùa cợt nào.

Chỉ có thành thật, chỉ có sự trần trụi của cảm xúc:“Vì mày thật.

Mày giận thật, lạnh thật, cô đơn thật... và đau thật.

Tao ghét cái cảm giác phải nhìn mày một mình chịu đựng tất cả.”

Tim Severus thắt lại.

Cậu chớp mắt, hàng mi dài khẽ run.

Một khoảng lặng rơi xuống trước khi Severus cất tiếng, giọng lạc đi: “...Mày từng ghét tao.”

James gật đầu, chẳng chút chối bỏ.

“Ừ.

Vì tao ngu.

Nhưng đến lúc nhận ra tao không thể ngừng nghĩ về mày... thì tao cũng nhận ra mình đau gấp đôi vì những gì đã gây ra.”

Severus ngẩng đầu, để ánh mắt cậu chạm thẳng ánh mắt James.

Trong đôi mắt kia, cậu thấy một điều vừa xa lạ vừa thân thuộc: sự dịu dàng không chút giả vờ, không che giấu bằng vẻ ngạo mạn thường ngày.

Lần đầu tiên, Severus cảm nhận được James Potter không phải kẻ luôn hăm hở đối đầu, không phải kẻ chỉ biết kiêu hãnh ngạo nghễ, mà là một con người cũng mang trong mình những tổn thương và khao khát không thể thốt ra.James đưa tay, chạm nhẹ vào mu bàn tay Severus.

Chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng như một luồng điện truyền khắp người.

Severus không rụt tay lại.

Không gian quanh họ như đông cứng, không còn tiếng gió hú, không còn tiếng mưa xối xả.

Chỉ còn sự im lặng mong manh, chờ đợi, trĩu nặng nhưng không ngột ngạt.“Có thể... tao chưa biết rõ mình muốn gì,” Severus thì thầm, giọng mơ hồ lẫn vào tiếng mưa.

“Nhưng khi ở cạnh mày... tao không thấy sợ nữa.”

Nụ cười khẽ hiện trên môi James.

Không phải nụ cười tinh nghịch quen thuộc, không phải sự ngạo mạn thường ngày.

Đây là một nụ cười dịu dàng, thành thật, mang theo sự kiên nhẫn lạ thường.

“Vậy thì... cứ ở cạnh tao.

Chúng ta có thể chậm thôi.

Tao không vội.”

Severus quay sang, nhìn James thật lâu.

Trong đôi mắt đen sâu ấy là cả sự nghi ngờ, đấu tranh, lẫn những bức tường phòng vệ đã bắt đầu lung lay.

Cậu ngả người về phía trước, cử động khẽ khàng, dè dặt như sợ chính bản thân mình.

Rồi, trong khoảnh khắc dừng lại ấy, Severus đặt lên môi James một nụ hôn ngắn ngủi.Không phải James hôn cậu.

Là Severus hôn James.Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, cả thế giới như im bặt.

Tiếng mưa ngoài kia lùi xa thành một lớp nền mơ hồ.

Chỉ còn hơi thở hòa vào nhau, run rẩy và bối rối.

Nụ hôn ấy vụng về, lạ lẫm, nhưng lại chứa đựng sự can đảm lớn lao mà Severus chưa từng cho ai.Khi Severus rụt lại, không ai nói gì.

James vẫn bất động, tim cậu đập loạn nhịp trong lồng ngực, gương mặt bàng hoàng rồi dịu lại.

Severus quay đi, giọng lí nhí, lẩn tránh, như sợ rằng nếu ngẩng lên, James sẽ nhìn thấu hết:“...Đừng nói gì cả.

Tao chưa làm điều đó bao giờ.”

James khẽ bật cười, không phải tiếng cười giễu cợt, mà là sự ấm áp lan tỏa.

Cậu không đáp lời.

Thay vào đó, James vươn tay ôm lấy Severus, vòng tay siết nhẹ, không gấp gáp, không đòi hỏi, không chiếm hữu.

Chỉ đơn giản là một vòng tay để mang đến hơi ấm.

Severus cứng người trong một thoáng, rồi dần thả lỏng.

Cậu nghe được nhịp tim James, vững vàng và thật gần.Ngoài kia, mưa vẫn rơi dồn dập, trút xuống lâu đài như chưa có điểm dừng.

Trong căn phòng bỏ hoang, ngọn lửa trong lò tí tách cháy, ánh sáng nhảy múa soi rõ hai dáng người ngồi cạnh nhau.

Và giữa vòng tay ấy, Severus – lần đầu tiên trong nhiều năm – cho phép mình tin rằng... có lẽ cậu cũng xứng đáng được hạnh phúc.
 
( James X Severus) Ánh Sáng Và Tro Tàn
Chương 12


Buổi tối nọ, Severus bước vào Thư viện với tâm trạng chẳng dễ chịu gì.

Không phải vì đống bài tập Độc dược đang chồng chất, cũng chẳng vì mấy ánh mắt khinh khỉnh của bọn Ravenclaw thường nhìn cậu như thể cậu là một kẻ bẩn thỉu ở tận đáy xã hội.

Những thứ đó, Severus đã quen từ lâu rồi.

Nhưng thứ làm tim cậu bực bội đến mức tay run lên khi mở cánh cửa gỗ nặng nề của Thư viện, chính là hình ảnh vừa thấy ở hành lang tầng ba.James đang đứng nói chuyện, thậm chí còn cười đùa với một cô Hufflepuff tóc vàng xoăn nhẹ, dáng điệu có phần quá thoải mái.

Nụ cười của James… không, chính xác hơn là cái cách James để mặc cho tay cô gái ấy chạm lên vai mình khi cô ta bật cười, khiến dạ dày Severus xoắn lại một cách kỳ lạ.

Cậu không biết đó là gì – chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, máu dồn lên đầu, tim đập nhanh đến mức khó chịu.Không giỏi diễn tả cảm xúc, càng chẳng quen nhận diện mớ hỗn loạn trong lòng, nhưng Severus biết rất rõ cái cảm giác ấy.

Lồng ngực đau nhói, bàn tay lạnh ngắt, và toàn bộ suy nghĩ chỉ xoay quanh khuôn mặt James khi cười với một kẻ khác.

Đơn giản thôi: đó là ghen.

Một chữ ngắn gọn nhưng khiến Severus nghẹn lại nơi cổ họng.“Đồ khốn,” Severus lẩm bẩm, giở trang sách trước mặt không biết lần thứ bao nhiêu, mặc cho chữ nghĩa nhảy múa vô nghĩa trước mắt.

Mỗi lần cố đọc, hình ảnh James đứng sát bên cô gái ấy lại ùa về, như một nhát dao cứa thêm.---Một tiếng sau, cánh cửa Thư viện kẽo kẹt mở.

James bước vào, trên mặt vẫn còn sót lại chút vẻ tươi tỉnh như vừa thoát khỏi một trận cười.

Đôi mắt nâu đảo quanh, và khi dừng lại ở góc khuất nơi Severus ngồi, cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi tiến lại gần.

Cái dáng đi vô tư ấy càng khiến Severus khó chịu, như thể chẳng có gì đặc biệt vừa xảy ra.“Ê, tao—”Rầm!Cuốn sách dày cộp trên bàn bị Severus đóng sầm lại, âm thanh vang vọng khắp gian phòng yên ắng.

Cậu bật dậy, bóng áo choàng phủ một màu tối lạnh lẽo lên mặt bàn.James giật mình, hơi khựng lại.

“Gì đấy?” – giọng cậu có chút ngạc nhiên, lẫn một tia bối rối hiếm thấy.Severus không gào, không quát.

Nhưng giọng cậu, nhỏ thôi, lại sắc bén như lưỡi dao rạch thẳng qua không khí: “Vui lắm nhỉ?

Ngồi cười cợt với con nhỏ Hufflepuff đấy.”

James chớp mắt, vẻ mặt từ bối rối chuyển sang ngạc nhiên tột độ.

“…Mày đang ghen?”

Hai chữ ấy khiến Severus nóng bừng.

Nhưng cậu không phủ nhận.

Ngược lại, cậu bước lên một bước, ánh mắt bừng lửa giận: “Mày nghĩ tao sẽ không để ý sao?

Tao ngu thật khi tưởng mày nghiêm túc.”

James mở miệng định cãi, nhưng chưa kịp thốt ra lời, Severus đã tóm lấy cổ áo cậu, kéo mạnh xuống.

Khoảng cách giữa hai đứa rút ngắn trong tích tắc.

Hơi thở nóng hổi của Severus phả sát tai James.“Mày muốn đùa thì đi mà đùa với mấy đứa xinh xắn ngoài kia.” – giọng thì thầm, khàn khàn, như chứa cả một cơn bão bị kìm nén.

“Nhưng đừng để tao thấy lần nữa.”

James đứng sững.

Không phải vì sợ, mà vì cả khuôn mặt cậu đang đỏ bừng như bị lửa bén.

Tim James nện thình thịch, hỗn loạn chẳng khác gì Severus.“Chết tiệt…”

James khẽ lắp bắp, đôi mắt chao đảo nhưng kiên quyết.

“Tao không có ý gì với cô ta.

Chỉ là hỏi bài thôi.

Mày biết mà, tao không quan tâm đến mấy chuyện khác.”

Severus dừng lại, nhìn chằm chằm vào James.

Ánh mắt đen láy như dò xét từng kẽ hở trong lời cậu.

Vài giây sau, Severus buông tay, cổ áo James nhăn nhúm nhưng cậu chẳng để ý.“Lần sau mà tao còn thấy mày cười với người khác như vậy…” – giọng cậu lạnh đi, nhưng đôi môi khẽ run – “Tao sẽ không chỉ kéo mày ra thư viện đâu.”

James há hốc, rồi bất chợt bật cười.

Không phải kiểu cười bỡn cợt thường ngày, mà là một tiếng cười nhẹ nhõm, xen lẫn niềm vui sâu kín.

Cậu đưa tay, nắm lấy cổ tay Severus, kéo cậu lại gần, mạnh mẽ nhưng không thô bạo.“Mày vừa ghen,” James nói khẽ, nụ cười thoáng run, “và tao thề, trông mày lúc đó… quyến rũ chết tiệt.”

Severus đỏ bừng mặt, nhưng thay vì đẩy James ra, cậu lại khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu hút ghim chặt vào James.

Ánh sáng đèn dầu trong Thư viện chiếu xuống, làm đôi mắt ấy ánh lên một vẻ vừa nguy hiểm, vừa mê hoặc.“Vì mày là của tao.

Đừng quên điều đó.”

Rồi Severus chủ động hôn James.

Không phải cái chạm môi rụt rè, ngập ngừng như lần trước.

Mà là một nụ hôn sâu, mãnh liệt, như một lời tuyên bố chủ quyền, như cách một kẻ dùng tất cả cảm xúc trong lòng để khắc dấu lên người đối diện.James gần như không thở nổi, nhưng cậu vẫn đáp lại, cuồng nhiệt chẳng kém.

Nụ hôn giữa kệ sách cũ, trong không gian nặng mùi giấy và mực in, là minh chứng cho một mối ràng buộc không tên – của hai kẻ từng ghét nhau, từng gây tổn thương cho nhau, nay lại không thể dứt ra.Khi môi rời môi, hơi thở họ hòa lẫn trong khoảng cách mong manh.

Severus thì thầm, giọng nghèn nghẹn nhưng kiên quyết:“Lần sau đừng khiến tao phải nổi điên.”

James cười hổn hển, nụ cười say sưa đến mức như vừa uống thứ rượu mạnh nhất: “Cảnh báo đã nhận.

Nhưng… nếu lần nào mày cũng hôn như vậy thì tao cũng không ngại bị ghen đâu.”

Severus nắm chặt tay, rồi đấm khẽ vào vai James – cú đấm không hề đau, nhưng đủ để James hiểu: Severus đã thuộc về cậu, thật sự.

Chắc tui sẽ drop một thời gian dài á, nhưng không mãi mãi đâu, mà chương trình lớp 11 khó thiệc á.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back