- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,927
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đam Mỹ] Không Được Đâu Đại Vương Ơi! - Nhĩ Đích Vinh Quang
Chương 39: Nước Vu Điền
Chương 39: Nước Vu Điền
Biên tập: Yanxixi
Trong lòng gào lớn nhưng thực tế thì im thin thít.
Khuất Vân Diệt nhìn lại hướng Đan Nhiên vừa chạy, sau đó quay đầu nhìn bàn trà đầy vỏ hoa quả sót lại.Hắn làm ra vẻ hờ hững hỏi Tiêu Dung: "Ngươi đã gặp Hoàng Khắc Kỷ rồi à?"
Tiêu Dung: "..."
Cứ làm như không nghe thấy câu hỏi của cậu vậy.Hôm nay tâm trạng Tiêu Dung khá ổn nên không so đo với Khuất Vân Diệt, chỉ nhẹ nhàng bỏ qua.
Cậu vén tà áo ngồi xuống, nhấc ấm trà lên, nhìn than hồng cháy dưới đáy.Cậu vừa dùng kẹp lật mấy cục than vừa trả lời: "Gặp rồi, đứa nhỏ này chịu nhiều ấm ức lắm, thái độ của Hoàng Ngôn Quỳnh với mình thế nào nó đều nhìn thấy cả nên trong lòng không phục, không muốn rời đi dễ dàng như vậy."
Khuất Vân Diệt không hiểu: "Cậu ta còn muốn làm gì nữa?"
Dù sao Hoàng Ngôn Quỳnh cũng là chú ruột của cậu ta, chẳng lẽ cậu ta định ra tay với gã?Chính điều này mới là cái lệ lệch lạc nhất thời nay.
Cha giết con thì không sao, con dám không nghe cha thì bị tống vào ngục ngay.
Mà dù quan phủ không bắt, chỉ cần chuyện lọt ra ắt sẽ có "người vì chính nghĩa" đến dạy dỗ, nhẹ thì đấm đá, nặng thì có khi mấy sát thủ của Thanh Phong giáo lẻn đến lấy mạng, xong chuyện lại hùng hổ tuyên truyền rằng mình đã làm một việc tốt biết bao.Khổ nỗi phong tục là vậy, từ hoàng gia đến dân chúng đều cho rằng đây là chuyện bình thường.
Dù Hoàng Ngôn Quỳnh không phải cha ruột của Hoàng Khắc Kỷ nhưng vẫn là chú ruột, vẫn là người thân nên Hoàng Khắc Kỷ không thể công khai làm gì gã.Sau khi hỏi xong, Khuất Vân Diệt chỉ nghe thấy tiếng thác đổ va vào đá và tiếng than củi lách tách.
Còn Tiêu Dung lại giả vờ không nghe thấy, rồi bất ngờ chuyển sang chuyện Đan Nhiên: "Ta có đề xuất với Đan Nhiên cô nương, không biết đại vương thấy thế nào?"
Đề xuất của Tiêu Dung là để tộc Bố Đặc Ô khám chữa bệnh miễn phí.
Khuất Vân Diệt ngẩn ra, không phản đối, chỉ là—"Những người như La Ô không thích gặp người sống."
Tiêu Dung hỏi: "Là không thích gặp người sống, hay không thích gặp người Trung Nguyên?"
Khuất Vân Diệt mím môi: "Cả hai.
Tộc Bố Đặc Ô không giỏi giao tiếp với người ngoài, mà người Trung Nguyên thì lại rất có thành kiến với họ."
Tiêu Dung cười: "Người Trung Nguyên có địch ý với người Hồ, mà tộc Bố Đặc Ô trông khác người Trung Nguyên nên bị gộp vào đó, chỉ cần nói rõ là được.
Để tộc Bố Đặc Ô chia sẻ y thuật, dùng quan hệ giữa thầy thuốc và bệnh nhân để gắn kết hai bên.
Khi người dân trong thành quen với tộc Bố Đặc Ô, chúng ta mới làm rõ họ không phải là người Hồ.
Càng trốn xa thì quan hệ hai bên càng lạnh nhạt, chắc đại vương cũng không muốn bên ngoại mình phải sống mãi ngoài thành và bị hiểu lầm, đúng không?"
Khuất Vân Diệt cau mày, dù trong lòng bị thuyết phục nhưng vẫn cảm thấy chưa hợp lý: "Ngươi không phải là người dị tộc nên không hiểu cái khó của việc bước ra ngoài."
Tiêu Dung trầm ngâm một lúc rồi bật cười: "Đại vương nói đúng, ta thật sự không thể cảm thông hoàn toàn.
Vậy đại vương đừng nghĩ nhiều nữa, cứ xem như ra lệnh cho cấp dưới đi.
Sau này ngài sẽ còn phải ra nhiều lệnh kiểu như thế.
Không phải ai cũng thích nghe lệnh, nhưng làm người thì ai mà chẳng có phần ích kỷ, điều đó không sai.
Nhưng ngài là người cầm quyền, là bề trên của mọi người, không thể chỉ nghĩ cho một người, một tộc, mà phải nghĩ cho tất cả."
Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung, trong mắt có chút do dự.Tiêu Dung tiếp tục, hạ giọng xuống: "Tộc Bố Đặc Ô chỉ là khởi đầu thôi.
Trên đời còn biết bao tộc đang chịu khổ.
Người Hồ tàn ác, khi không tấn công Trung Nguyên thì lại bắt nạt các tộc khác.
Dù trong người Hồ không phải ai cũng chịu được đời sống ăn lông ở lỗ, có người sinh ra là người Hồ nhưng lại mơ về Trung Nguyên lễ nghĩa.
Đại vương cũng từng mất quê hương, cảm giác không nhà, đi đâu cũng bị xem như người ngoài, ngài hiểu chứ?"
Khuất Vân Diệt không trả lời, ngược lại còn cảnh giác nhìn Tiêu Dung: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Giọng hắn đột ngột cao hơn: "Ngươi muốn nhận người dị tộc vào Kinh?!
Ngươi đúng là hoang tưởng, dị tộc không thể tin cậy được đâu!"
Tiêu Dung: "..."
Không ngờ phản ứng của Khuất Vân Diệt lại mạnh vậy.
Tiêu Dung ngẩn ra, thấy chưa đến lúc bèn đổi giọng: "Đại vương đừng lo, ta không ngây thơ vậy đâu."
Khuất Vân Diệt thấy Tiêu Dung nói thế mới từ từ thả lỏng, nhưng vẫn nhìn cậu với vẻ khó chịu: "Vậy ngươi nói vậy là ý gì?"
Tiêu Dung sợ chọc giận hắn nữa, đành ngẫm một lúc mới nói: "Chuyện sau này thì để sau hẵng tính, dung nạp người dị tộc là một động thái rất lớn, khi đại vương chưa đứng vững ta tuyệt đối không nghĩ đến điều đó.
Ta chỉ muốn tộc Bố Đặc Ô xuất hiện trước thiên hạ, để người ta thấy rằng họ yêu chuộng hòa bình, mang theo y thuật cứu người.
Khi họ có danh tiếng tốt thì danh tiếng đại vương cũng tốt.
Hơn nữa đây cũng là tín hiệu thiện chí.
Đại vương biết chuyện Nhu Nhiên đối địch với Tiên Ti không?
Còn nước Thiện Thiện đã ký hiệp ước hòa bình với đại vương, họ cũng không sống yên ổn gì, nhiều người phải làm lính đánh thuê.
Nhưng làm lính đánh thuê thì sao mà ổn định được, bất cẩn lùi một bước là thành cướp rồi."
Nghe Tiêu Dung nhắc đến Nhu Nhiên, ánh mắt Khuất Vân Diệt thoáng chút phức tạp.Nhu Nhiên và Tiên Ti thực ra cùng một tộc, sau này chia rẽ vì tranh đấu nội bộ mà thành hai nước.
Khi Tiên Ti hùng mạnh, chúng không cho phép ai gọi Nhu Nhiên là Nhu Nhiên, mà gọi họ là Nhung Nhúc, ý là không đáng làm người mà chỉ là lũ côn trùng loe ngoe vô dụng.Tiên Ti đúng là quá quắt, Nhu Nhiên không đánh lại được đành phải chịu đựng, đến khi Tiên Ti suy yếu mới đổi lại tên mình.Ngày xưa khi người Hồ tập kích Nhạn Môn Quan, Nhu Nhiên thật sự không có trong số đó vì Tiên Ti còn coi thường họ, không thèm kết đồng minh.
Nhưng nói Khuất Vân Diệt có thiện cảm với người Nhu Nhiên thì cũng không.Chúng không tràn vào Trung Nguyên thì thôi, còn những chuyện bẩn thỉu mà người Hồ làm chúng cũng không thiếu phần.Dù vậy Khuất Vân Diệt vẫn hiểu ý Tiêu Dung: "Ngươi nói vì ta mang huyết thống Bố Đặc Ô nên dân của ta cũng quen với sự hiện diện của bộ tộc Bố Đặc Ô, từ đó cho người ta cảm giác ta thân thiện với dị tộc, và đám người lưu vong sẽ muốn đến đây bán mạng cho ta."
Tiêu Dung cười: "Đúng vậy, khi thuê họ đại vương còn có thể ép giá.
Những kẻ thật sự liều mạng vì tiền sẽ đi tìm người trả nhiều hơn, đây chính là cơ chế sàng lọc.
Kẻ biết sợ, muốn sống an ổn sẽ đến với đại vương.
Còn bọn bất chấp mạng sống sẽ đi chỗ khác.
Đánh trận là điều không tránh khỏi, mà quân Trấn Bắc là điểm tựa lớn nhất của đại vương, không thể tùy tiện động đến.
Ngược lại đám lính đánh thuê này có thể giúp đại vương xử lý vài việc vụn vặt."
Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung, bỗng nở nụ cười không rõ ý.Hắn đặt tay lên bàn đá, lật qua lật lại một quả dâu, giọng nói trầm thấp: "Trước kia, có lẽ quân Trấn Bắc là chỗ dựa của bản vương, nhưng giờ không phải nữa."
"Bây giờ, chỗ dựa của bản vương là ngươi."
Tiêu Dung: "..."
Được khen bất ngờ lại còn được đánh giá cao thế này Tiêu Dung hơi lúng túng, cậu chớp chớp mắt rồi thử nói: "Đa tạ đại vương?"
Nghe ra sự do dự trong giọng cậu, Khuất Vân Diệt cười nhẹ.
Trừ lúc nổi giận thì cảm xúc của cậu khá là kín đáo.Tiêu Dung thấy không thoải mái với Khuất Vân Diệt như thế này, thế là cậu quyết định chuyển đề tài: "Ta vẫn rất tò mò, rốt cuộc đại vương sợ Đan Nhiên cô nương nói gì với ta?"
Khuất Vân Diệt: "..."
Câu hỏi vừa dứt, bầu không khí ngại ngùng biến mất ngay.
Khuất Vân Diệt trông như muốn nổi giận mà không nổi được, đành bực bội nói: "Bản vương không sợ!"
Biểu cảm Tiêu Dung khẽ đổi, cố gắng che giấu nhưng Khuất Vân Diệt vẫn nhìn ra.
Trên mặt cậu như viết rõ ràng: Ngài nói sao thì là vậy.Khuất Vân Diệt đảo mắt, nhanh trí nói: "Đan Nhiên là con của a huynh ta.
Ta không sợ con bé nói gì với ngươi mà sợ ngươi nói gì với con bé."
Tiêu Dung ngẩn người: "Ta có thể nói gì với Đan Nhiên cô nương chứ?"
Cậu đâu phải Khuất Vân Diệt?
Cậu tốt bụng, đáng yêu, chính trực thế này sao lại đi bắt nạt trẻ con được!Khuất Vân Diệt hiểu được vẻ mặt của Tiêu Dung, nhưng nếu là biểu cảm phức tạp thì không.
Giờ hắn chỉ thấy Tiêu Dung trông như đang tự tâng bốc bản thân, nhưng lại không hiểu cậu đang tâng bốc đến tận mây xanh."...
Đan Nhiên được La Ô nuôi lớn.
Sau khi a huynh qua đời, a tẩu tự tay giao Đan Nhiên cho La Ô, dặn sau này chỉ làm người của tộc Bố Đặc Ô.
Nếu không có gì thay đổi, sau này Đan Nhiên sẽ là tộc trưởng kế tiếp.
Ngươi nhiều ý tưởng như vậy, nhỡ khiến nó lung lay, muốn quay lại làm người Trung Nguyên thì sao?"
Tiêu Dung nhướn mày: "Đó cũng là lựa chọn của Đan Nhiên!
Nếu chỉ nói vài câu mà đã thay đổi suy nghĩ của cô bé, chứng tỏ ban đầu cô bé cũng không quyết tâm, chẳng lẽ lại đổ lỗi cho ta?"
Tiêu Dung không vui lắm, vì cậu từng trải qua tình cảnh này.
Hồi nhỏ cậu muốn học múa, cha mẹ đều đồng ý nhưng ông nội không cho, khiến cậu lỡ mất hai năm.
Giờ gặp chuyện tương tự, Tiêu Dung cảm thấy bất bình giùm người khác.
Trẻ con tuy nhỏ nhưng không ngốc, chẳng lẽ nó không biết mình thực sự muốn gì à!Tiêu Dung đã sẵn sàng cãi nhau to với Khuất Vân Diệt, nhưng cậu lại thấy Khuất Vân Diệt quay đầu, ánh mắt như thầm thở phào nhẹ nhõm.— Cậu ấy tin rồi, cậu ấy thực sự tin rồi.— Ha ha ha, Tiêu Dung cũng không thông minh như hắn tưởng nhỉ...Cứ tưởng chuyện này thế là xong, nhưng tối trước khi ngủ lại xảy ra bất ngờ.
Chu Lương bỏ trốn.Người phát hiện ra trước tiên dĩ nhiên là Hoàng Ngôn Quỳnh, nhưng đây là chuyện mất mặt, gã không báo ngay cho Khuất Vân Diệt và mọi người.
Đến khi tìm không ra và không giấu được nữa, gã đành quay lại, mặt đen như đáy nồi, giận dữ nói nếu gặp lại Chu Lương nhất định sẽ xé xác ông ta.Lúc đó Tiêu Dung đang nằm trên giường, nghe vệ binh báo tin thì lập tức bật dậy, khoác áo rồi vội vã đi ra, vừa hay gặp Cao Tuân Chi.Tiêu Dung hỏi ngay: "Chu Lương trốn lúc nào?"
Cao Tuân Chi cau mày: "Có lẽ tầm giờ Mùi, A Dung à, đại vương đã đuổi theo rồi."
Tiêu Dung ngơ ngác trong giây lát, sau đó sững sờ: "Đại vương đuổi theo Chu Lương?"
Cao Tuân Chi càng cau mày chặt hơn: "Phải, thuộc hạ của Hoàng Ngôn Quỳnh trốn thì thôi, cớ gì đại vương phải đích thân đuổi theo, thực sự không cần thiết."
Tiêu Dung: "..."
Cậu thoáng đoán ra ý định của Khuất Vân Diệt, vì hắn đã nhịn lâu lắm rồi, lần này mới có cơ hội "ăn mặn" một lần, tất nhiên không muốn để Chu Lương trốn thoát.Trong quân Trấn Bắc, người giỏi truy đuổi nhất chính là Khuất Vân Diệt, hắn đi thì người khác chỉ còn cách chờ thôi.
Tiêu Dung và Cao Tuân Chi liếc nhau rồi quyết định về ngủ tiếp.Lúc tờ mờ sáng Khuất Vân Diệt trở về, trên người còn vương sương đêm.Ngày hôm trước Tiêu Dung đã ngủ đủ, hôm nay trở lại nhịp sinh hoạt đều đặn, sáng dậy sớm như mọi khi.
Vốn cậu ngủ rất nông, vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài là dậy ngay.Ra đến nơi thấy Khuất Vân Diệt đang nói chuyện với Giản Kiệu, Tiêu Dung vội bước tới hỏi: "Đã bắt được người chưa?"
Khuất Vân Diệt không vui đáp: "Không, dọc đường không thấy bóng dáng Chu Lương đâu, một mình ông ta không thể chạy nhanh như vậy, chắc đã cải trang rồi trốn đi."
Tiêu Dung cũng không ngạc nhiên, trong sử sách Chu Lương vốn đã trốn thoát khỏi tay Hoàng Ngôn Quỳnh, nhưng lần này ông ta chạy sớm hơn, không biết sẽ đi đâu, liệu có lại đến chỗ Hạ Đình Chi không?Nếu ông ta thật sự đến chỗ Hạ Đình Chi, Tiêu Dung cũng không làm gì được ông ta.Nghĩ vậy Tiêu Dung chỉ lắc đầu: "Thôi, để ông ta chạy thì chạy, từ giờ chúng ta cẩn thận hơn là được.
Đại vương, chỉ là một tên tiểu nhân thôi, có cần ngài đích thân đuổi theo không?
Lại còn để phí công một đêm."
Giản Kiệu kinh ngạc nhìn Tiêu Dung, mấy ngày không gặp, vị Tiêu tiên sinh này càng ngày càng tự tin nhỉ.Có điều Khuất Vân Diệt không hề phản đối thái độ của Tiêu Dung, chỉ tháo giáp trên người xuống, hờ hững đáp: "Dù sao cũng rảnh, có mất gì đâu."
Tiêu Dung nhướn mày: "Không mất gì?
Đại vương thức trắng đêm, chẳng lẽ không định về ngủ bù?
Đến lúc tỉnh dậy, công việc tồn đọng không biết bao nhiêu nữa kìa."
Khuất Vân Diệt: "...
Ta không buồn ngủ."
Tiêu Dung nhìn quầng thâm dưới mắt hắn mà không nói gì.Còn tưởng ngài mới mười bốn, mười lăm tuổi chắc?
Ngài đã hai mươi bốn rồi, thời này ngài cũng có thể làm cha của sáu đứa con đấy!Tiêu Dung lại lắc đầu quay lưng đi, lẩm bẩm rồi phất tay: "Đại vương cứ đi nghỉ đi, công việc của ngài ta sẽ xử lý cho."
Bóng Tiêu Dung khuất dần sau cổng vòm, động tác tháo giáp của Khuất Vân Diệt ngừng lại một chút, hắn khẽ nhếch môi cười rồi tiếp tục cởi giáp.Vừa tháo xong giáp tay, hắn định đưa cho vệ binh thì bắt gặp ánh mắt kỳ quái của Giản Kiệu.Khuất Vân Diệt: "...
Có chuyện gì?"
Giản Kiệu cũng chẳng biết mình có chuyện gì, chỉ là nhìn Khuất Vân Diệt và Tiêu Dung cứ cảm thấy ghen tị.Ý nghĩ bỗng chợt đến trong đầu, sao phu nhân của ta không thể san sẻ công việc với ta nhỉ?Giờ Tỵ ba khắc, Tiêu Dung xoa cổ buông sổ sách xuống, thấy xung quanh không có ai liền đứng lên vươn vai duỗi người.Dân học múa ấy mà, chuyện kéo chân, uốn người là bình thường.Tiêu Dung ngả người ra sau, tay vừa chạm đất thì nghe tiếng cửa phòng nghị sự mở ra, cậu giật mình ngồi thẳng lại, động tác nhanh đến mức Di Cảnh tròn mắt kinh ngạc.Y từng thấy pháp sư ở Thiên Trúc có thể vừa tọa thiền vừa gác một chân lên tai, nhưng pháp sư ấy làm mọi thứ rất chậm rãi, không giống như Tiêu Dung, thay đổi tư thế cái vèo.Di Cảnh ngạc nhiên nhìn cậu, lo lắng không biết có phải Tiêu Dung ngồi yên thì yên thật nhưng lưng đã gãy rồi không.Tiêu Dung: "..."
Cậu giữ nguyên vẻ bình tĩnh, bịa chuyện không chớp mắt: "Ta đang luyện công.
Sau khi hay ốm đau ta đã gặp một cao nhân, người ấy chỉ cho ta một bộ công pháp, tập mỗi ngày sẽ kéo dài tuổi thọ.
Phật tử có muốn thử không?"
Di Cảnh: "..."
Không không, sợ luyện xong ta trực tiếp diện kiến Phật tổ mất.Hai người đều thấy lúng túng nên chẳng nhắc đến chuyện này nữa, Tiêu Dung mời Di Cảnh ngồi xuống rồi pha trà cho y.Tiêu Dung pha trà đúng kiểu, không thích đun, chỉ thích pha.
Cậu còn thích đặt các vật trang trí lên khay trà, mỹ danh là 'thú cưng của người yêu trà'.
Dù mọi người không hiểu vì sao cậu nhất quyết phải uống trà theo cách này, nhưng phải nói là khi cậu pha trà thì nhìn rất đẹp mắt, từng động tác lưu loát nhẹ nhàng.Di Cảnh ngắm dòng trà chảy xuống mấy món trang trí rồi chợt nói: "Tiêu công tử gặp được nhiều cao nhân thật."
Tiêu Dung: "..."
Cậu giơ ấm trà lên, cười đáp: "Có người cả đời không gặp nổi một cao nhân, cũng có người gặp được mười người.
Ta thuộc số ít trong số ít, trải nghiệm này tuy hiếm nhưng không phải không có."
Di Cảnh gật đầu, cũng cười: "Quả thực là vậy, Tiêu công tử đúng là người có duyên gặp quý nhân."
Người có duyên gặp quý nhân?Tiêu Dung ngẩn người, thấy câu nói này mới lạ nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ đưa chén trà cho Di Cảnh: "Phật tử tìm ta có chuyện gì không?"
Di Cảnh: "Cũng không có gì to tát, chỉ là khi về từ Tây Vực, quốc vương các nước Tây Vực có tặng vài món quà.
Người xuất gia vốn không cần những vật ngoài thân, nhưng thấy công tử có thể cần nên mang đến cho cậu."
Tiêu Dung trợn tròn mắt, nhìn Di Cảnh mở cái túi mang theo.
Khi lớp vải mở ra, ánh sáng từ đống bảo vật bên trong suýt làm lóa mắt cậu...
Trời má!!!Ngọc châu to như nắm đấm!
Vòng ngọc xanh biếc!
Chuỗi Phật châu 108 hạt trắng như tuyết, mỗi hạt to như mắt người!
Khoan đã, đây là vương miện?!Di Cảnh thấy mắt cậu không rời khỏi vương miện bèn cười: "Đây là vương miện của vương hậu nước Vu Điền.
Quốc vương và vương hậu Vu Điền mời ta đến dự yến tiệc, vương hậu nhất quyết tặng ta thứ này nên ta đành nhận lấy."
Tiêu Dung: "..."
Cậu ngơ ngác nhìn Di Cảnh, thầm nghĩ tên này được hời còn ra vẻ khiêm tốn nữa!Ý ngươi là ngươi còn thấy chiếc vương miện này phiền phức chứ gì!Đúng là... người so với người tức muốn chết.
Di Cảnh không phải người đầu tiên đi Thiên Trúc hành hương, trong mấy chục năm qua có hàng nghìn tăng nhân đi trên con đường này, nhưng người thì chết giữa đường, người về thì rách rưới như kẻ hành khất, nào có ai như Di Cảnh, càng đi càng giàu.Tiêu Dung không dám tưởng tượng Di Cảnh được yêu mến thế nào ở xứ người, họ tặng cả vương miện cho y.
Y mà mở miệng nói, có khi lập tức được phong làm đại pháp sư hộ quốc luôn.Điều này cũng giải đáp thắc mắc trong lòng Tiêu Dung.
Lúc trước mật thám nói nhìn Di Cảnh trông rất giàu có, cậu còn ngạc nhiên sao y lại giàu.
Giờ thì hiểu rồi."
Lúc quân Trấn Bắc gặp phật tử lần đầu tiên, ngài có nghĩ họ muốn đòi tiền qua đường không?"
Di Cảnh ngạc nhiên: "Sao công tử biết được?"
Tiêu Dung: "..."
Biết ngay mà.Tiêu Dung nở nụ cười không thiết gì: "Cảm ơn ý tốt của phật tử, nhưng mấy món này vốn là quà của người khác tặng ngài, ngài cứ giữ lại mà cất đi.
Thành Trần Lưu tuy không giàu có, nhưng cũng không cần phải đem mấy thứ này để lấp vào lỗ hổng tài chính."
Di Cảnh: "Ta biết đám châu báu này có đổi cũng chỉ là giọt nước giữa biển, nhưng đây là tấm lòng của ta với quân Trấn Bắc và với thành Trần Lưu.
Xây dựng vương đô không được sơ suất, công tử có lòng tốt, không muốn vắt kiệt dân chúng nhưng thiếu hụt vẫn cần được bù đắp.
Công tử nhận đi, không thì Di Cảnh áy náy lắm."
Tiêu Dung chớp mắt, thấy y kiên trì vậy thì đành đồng ý: "Được thôi, nhưng đến lúc bất đắc dĩ ta mới dùng đến.
Nhất là chiếc vương miện này, nó tượng trưng cho tình bạn giữa Phật tử và nước Vu Điền mà."
Di Cảnh cười tươi, Tiêu Dung cũng cười theo, nhưng rồi cậu bỗng "ồ" lên: "Trung Nguyên có nhiều đội buôn của nước Vu Điền lắm, nếu ta cầm vương miện này đi tìm họ, liệu họ có tặng thêm nhiều quà không nhỉ?"
Di Cảnh: "..."
Nụ cười trên mặt y sượng ngắt, Tiêu Dung thấy vậy thì cười phá lên: "Phật tử yên tâm, ta chỉ đùa thôi."
Lúc này Di Cảnh mới thở phào, nhưng ngay sau đó lại nghe Tiêu Dung nói: "Sao lại đòi quà người khác được, ta chỉ muốn họ đầu tư thôi.
Chúng ta sẽ mời người đứng đầu đội buôn đến Trần Lưu làm khách nhờ chiếc vương miện này, rồi mời họ xây một trạm dịch của Vu Điền tại đây.
Từ giờ các đội buôn sẽ ghé lại Trần Lưu nghỉ ngơi.
Nếu họ muốn làm ăn với Nam Ung thì cũng dễ thôi, ta sẽ cho người thay họ buôn bán.
Người của ta nhiều lại rành đường xá Trung Nguyên, không phải đi lại vòng vèo.
Họ chỉ cần đưa giá hợp lý là được."
Nói xong Tiêu Dung cười hỏi Di Cảnh: "Phật tử thấy kế hoạch này thế nào?"
Di Cảnh: "..."
Ta thấy Tiêu công tử mà không đi kinh doanh thì đúng là uổng phí tài năng.