- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,931
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đam Mỹ] Không Được Đâu Đại Vương Ơi! - Nhĩ Đích Vinh Quang
Chương 29: Mê tiền
Chương 29: Mê tiền
Biên tập: Yanxixi
Khuất Vân Diệt vừa xuống xe ngựa, Tiêu Dung vốn định ngồi lại trong xe nhưng nghĩ đến Ngu Thiệu Thừa là kiểu người thế nào, cậu liền không ngồi yên nổi.
Lỡ mà để Ngu Thiệu Thừa chém Khuất Vân Diệt một phát thì cậu chắc là chết oan uổng lắm.
Cậu bảo dừng xe rồi nhảy xuống nhanh chân đuổi theo.Trên đường đi Ngu Thiệu Thừa không mấy suôn sẻ.
Từ ban đầu dẫn theo sáu nghìn người, trên đường đã mất vài trăm người đào ngũ, rồi vài trăm lính không muốn đầu quân vào quân Trấn Bắc nên bỏ trốn, giờ chỉ còn không tới năm nghìn người.Năm nghìn người này mặc giáp Nam Ung, người nào người nấy lấm lem mỏi mệt.
Ngu Thiệu Thừa cũng biết đoàn người của mình nhìn thảm hại cỡ nào, nên khi quân trinh sát báo tin gặp quân Trấn Bắc, hắn ta ngoan ngoãn dừng lại cách một dặm rồi sai người đi báo tin.Đương nhiên Khuất Vân Diệt không vội đến gặp ngay mà theo phép tắc cho gọi Ngu Thiệu Thừa đến diện kiến mình.Ngu Thiệu Tiếp đã đứng chờ sẵn, thấy Tiêu Dung, anh vui vẻ nở nụ cười với cậu.Tiêu Dung: "..."
Cậu lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía xa.Không lâu sau Ngu Thiệu Thừa một mình một ngựa phi tới.
Đến cách họ chừng hai trượng, hắn ta ghìm cương rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, dễ dàng nhận ra Khuất Vân Diệt là ai, liền chạy nhanh tới trước quỳ một gối hành lễ."
Kẻ hèn Ngu Thiệu Thừa đến bái kiến Đại vương, nguyện dốc sức cho Đại vương!"
Tư thế quỳ chuẩn đến từng chi tiết, không hổ là con cháu quan lại Nam Ung.
Tiêu Dung tròn mắt nhìn Ngu Thiệu Thừa từ đầu đến chân, nhìn một lúc, cậu chợt sững lại.Sao lại có thể... trông bình thường thế này?!Khuất Vân Diệt cũng ngạc nhiên không kém, chỉ là hắn ngạc nhiên vì Ngu Thiệu Thừa không hề giống một tướng quân.
Hắn nghĩ bụng, lại thêm một tên mặt búng ra sữa như Nguyên Bách Phúc, thật phiền phức, chẳng lẽ giờ Nam Ung đào tạo tướng quân theo hướng thư sinh à?Tuy không ưng mặt mũi Ngu Thiệu Thừa lắm, nhưng hắn đánh giá cao tinh thần của hắn ta.
Dẫn quân đào thoát khỏi Nam Ung không phải chuyện dễ dàng, quân lực Nam Ung hầu hết ở phía sông Hoài và Kim Lăng.
Người này dẫn một đám binh lính mà chạy thoát được tới đây đã cho thấy tài năng ra sao.
Hơn nữa vượt qua hành trình gian khổ mà Ngu Thiệu Thừa vẫn giữ được tinh thần sáng láng, đủ biết thể lực hắn ta dồi dào thế nào.Trên chiến trường cổ đại thuần túy, điều quan trọng nhất đối với tướng quân là sức bền dẻo dai, nếu giết vài người đã hết hơi thì sao khiến người ta phục?Ngoài chuyện dung mạo không hợp ý thì Khuất Vân Diệt khá hài lòng.
Nhìn Ngu Thiệu Thừa, hắn có chút ngỡ mình thấy lại bản thân hồi trẻ.
Thế là hắn bảo Ngu Thiệu Thừa đứng dậy, ngay tại chỗ bổ nhiệm hắn ta làm Thống lĩnh vệ binh, tạm thời chịu trách nhiệm bảo vệ các tiên sinh.Tiêu Dung: "..."
Đi một Trang Duy Chi, đến một Ngu Thiệu Thừa.Ngu Thiệu Thừa không chút phản đối.
Dù sao mới đến nơi, có chức vị là tốt rồi, mà thống lĩnh vệ binh lại gần Đại vương, cũng gần anh trai mình.Ngu Thiệu Thừa đứng dậy, hô lớn một tiếng vâng rồi quay sang cười rạng rỡ với Ngu Thiệu Tiếp.Ngu Thiệu Tiếp hơi ngại ngùng nhưng ánh mắt rất tự hào.Ngu Thiệu Thừa nhìn càng vui hơn.Tiêu Dung quan sát cảnh tượng anh em thân thiết, mặt không biểu cảm.
Thấy đã gần tới giờ ngọ, Khuất Vân Diệt định lệnh cho đại quân dừng lại bổ sung cỏ và lương khô, nghỉ ngơi rồi tiếp tục lên đường.
Hắn xoay người, bỗng thấy Tiêu Dung thần sắc khó hiểu nhìn Ngu Thiệu Thừa.Khuất Vân Diệt: "..."
Hắn hỏi: "Sao ngươi cũng xuống đây?"
Tiêu Dung trả lời chậm rãi: "Ta không yên tâm về Đại vương."
Cũng chẳng yên tâm về bản thân mình.Khuất Vân Diệt: "..."
Vốn trong lòng có chút kỳ quặc, nghe xong câu này như gió xuân thổi vào tim, nét mặt hắn dịu lại ngay.
Trước khi đi hắn còn quan tâm Tiêu Dung một câu: "Hôm nay trời đẹp, ra ngoài đi dạo một chút có lợi cho sức khỏe."
Tiêu Dung ừ đại một tiếng, đợi Khuất Vân Diệt đi rồi, cậu tiếp tục lặng lẽ nghe trộm hai anh em nhà họ Ngu nói chuyện.
Ngu Thiệu Tiếp và Ngu Thiệu Thừa đã xa cách hai năm, giờ gặp lại cả hai đều rất vui nhưng không tỏ ra quá mức.
Ngu Thiệu Tiếp hỏi chuyện hành trình của Ngu Thiệu Thừa, hắn ta thì hỏi về cuộc sống gần đây của Ngu Thiệu Tiếp.Tiêu Dung lập tức dựng tai nghe ngóng, sợ Ngu Thiệu Tiếp nói gì không tốt.Thế nhưng Ngu Thiệu Tiếp lại cười bảo: "Tốt lắm, quân Trấn Bắc là nơi tuyệt vời, huynh sẽ không hại đệ đâu."
Ngu Thiệu Thừa đỏ mặt: "A huynh nói gì vậy, được ở bên huynh Thừa đã mãn nguyện lắm rồi."
Tiêu Dung: "..."
Mặt cậu như vừa bị sét đánh, đây là cách hai anh em nói chuyện với nhau à?
Đây là thứ cậu có thể nghe sao?Bên kia hai người hỏi thăm thêm vài câu rồi Ngu Thiệu Thừa đi sắp xếp thuộc hạ, Ngu Thiệu Tiếp giục hắn ta đi mau.
Đến khi Ngu Thiệu Thừa cưỡi ngựa đi rồi, Ngu Thiệu Tiếp mới nhớ tới Tiêu Dung vẫn đang đứng đó.Ngu Thiệu Tiếp mời Tiêu Dung: "Tiêu đệ, có muốn cùng đi ăn không?"
Khi hành quân thì bữa ăn hàng ngày không cố định, dừng lại ăn tùy theo thời tiết và địa hình, nhưng luôn có hai bữa một ngày.
Thời này mọi người cũng chỉ ăn hai bữa, còn kiểu ăn ba bữa một ngày rồi thỉnh thoảng ăn thêm của Tiêu Dung thật sự hiếm có.May là cậu đã đến quân Trấn Bắc, chút đồ ăn thôi mà, cho dù cậu có ăn bảy bữa một ngày quân Trấn Bắc cũng dư sức lo liệu.Người duy nhất cảm thấy khó hiểu là Cao Tuân Chi, ngày nào cũng đổi cách nấu cho Tiêu Dung ăn, thế mà cơ thể cậu vẫn chẳng thấy khỏe lên là sao?Tiêu Dung nhìn chằm chằm vào Ngu Thiệu Tiếp, khiến anh gần như phát hoảng.
Tiêu Dung động đậy, kéo Ngu Thiệu Tiếp lên xe ngựa của mình.Dưới ánh mắt vừa bối rối vừa căng thẳng của Ngu Thiệu Tiếp, Tiêu Dung khó hiểu hỏi: "Sao huynh lại tự nhiên với em trai mình được thế?"
Ngu Thiệu Tiếp: "..."
Ra là chỉ vì chuyện này, làm ta lo lắng cả buổi.Ngu Thiệu Tiếp dở khóc dở cười: "Ta với Thừa lớn lên bên nhau, máu mủ tình thâm, tự nhiên là chuyện bình thường.
Sao, Tiêu đệ hỏi thế, phải chăng là lo không hòa hợp với em mình?"
Tiêu Dung nhìn chăm chăm rồi phủ nhận: "Không phải."
Ngu Thiệu Tiếp: "..."
Nhưng nhìn mặt ngươi đâu có giống vậy.Ngu Thiệu Tiếp cũng không biết phải giải thích thế nào.
Dù mười hai tuổi đã rời nhà đi học nhưng anh không đi xa, vẫn quanh quẩn ở khu vực hồ Xạ Dương, Ngu Thiệu Thừa lại thường mang đồ đến cho anh nên hai người không xa cách bao giờ.
Còn Tiêu Dung hiếm khi nhắc tới người nhà, nhưng nghe cách nói thì dường như nhiều năm đi học xa nhà cậu gần như không về.Mà cũng dễ hiểu thôi, Tiêu Dung giỏi nhiều thứ, chắc chắn đã học từ không ít thầy, trong đó có cả những người tài ẩn cư trên núi, nên mới có thể bất ngờ xuất hiện với tài năng đầy mình như vậy.Nghĩ mãi, Ngu Thiệu Tiếp chỉ biết khuyên cậu: "Người thân lâu ngày không gặp có thể sẽ xa cách, nhưng tình cảm anh em ruột thịt không dễ gì phai mờ.
Nhìn nhân phẩm của Tiêu đệ, ta đoán em trai của đệ chắc chắn cũng là một chàng trai hiếu thảo lễ phép, giàu lòng nhân ái.
Đệ thật sự không cần lo cậu ấy quên cách giao tiếp với mình."
Tiêu Dung im lặng: "Chuyện đó thì ta không lo."
Ngu Thiệu Tiếp cười rồi nghe cậu nói nốt vế sau: "Ta lo mình không biết cách nói chuyện với nhóc ấy thôi."
Ngu Thiệu Tiếp: "..."
----------------------------
Khi quân Trấn Bắc đến Giao Thành ở khu vực cao nguyên Hoàng Thổ, nhóm A Thụ cũng đã tới Tân An rồi.Trương Biệt Tri cùng đồng đội cởi giáp, cải trang thành thương nhân bình thường qua sông Hoài, từ phía Nam vào Nam Ung rồi cứ thế lặp lại hành trình ngồi thuyền, cưỡi ngựa, ngồi thuyền, cưỡi ngựa.Trương Biệt Tri: "..."
Cậu ta say thuyền.Đi trên sông lâu đến mức phát cáu.
Sao ở phương nam lại nhiều sông ngòi thế nhỉ, chẳng trách trong quân bắt đầu có tin đồn sẽ luyện thủy quân.
Dù cậu ta từ quận Nhạn Môn đi xuống không qua thành Trần Lưu mà đi từ phía nam của Quản Thành, nhưng cũng đủ thấy rằng Trần Lưu là một nơi sông ngòi chằng chịt không kém.Ngày tháng sau này phải sống thế nào đây?
Đám thư sinh đúng là phiền, cứ thích đẩy Đại vương đến nơi nhiều sông nước, sao mà cưỡi ngựa cho sướng tay được...Trương Biệt Tri vừa tròn mười tám tuổi.
Năm năm trước Khuất Vân Diệt dẫn quân đánh đuổi người Hồ khỏi quận Chương Vũ, cứu sống không ít dân chúng, trong đó có gia đình Trương Biệt Tri.
Nhà họ Trương là một gia đình giàu có ở quận Chương Vũ, tuy chưa tới mức hào môn nhưng cũng là phú hộ.
Ông cụ Trương cảm kích quân Trấn Bắc cứu giúp, cũng muốn tìm chỗ dựa cho gia đình nên đã gả cô con gái như hoa như ngọc cho Tướng quân Giản Kiệu.Quả là gừng càng già càng cay, khi ấy cả quân Trấn Bắc là tập đoàn độc thân, vậy mà ông cụ Trương lại chọn ngay Giản Tướng quân không hẳn đẹp trai nhất, không mạnh nhất, thậm chí hơi yếu bóng vía trong quân.
Còn bất chấp sự phản đối mà ném cả con gái lẫn con trai vào quân Trấn Bắc.Thời thơ ấu Trương Biệt Tri như sống trong mật ngọt, nhưng tám tuổi gặp biến, nhà họ ẩn nấp dưới hầm mới thoát chết.
Sau này người Hồ cai trị vùng này, cha cậu ta nhiều lần bị triệu đến, lúc thì bị đòi tiền lúc thì bị đe dọa, mà hàng xóm láng giềng không biết chuyện còn tưởng ông đã nương nhờ người Hồ.Khoảng thời gian ấy Trương Biệt Tri sống chẳng dễ dàng gì, đi đâu cũng bị lườm nguýt.
Tính cậu ta vốn nóng nảy, lại như kẻ chuyên bắt nạt, thấy ai không vừa mắt là đánh là chửi, chỉ cần không bị nhốt trong nhà thì ngày nào cũng gây sự.Sau đó quân Trấn Bắc đến, chỗ dựa mới của cậu ta cũng có rồi, bao cơn giận dữ dồn nén khiến cậu ta trở thành kẻ gây sự chính hiệu, đã thế lại có Giản Kiệu là anh rể, dù gây ra chuyện gì cũng cứu cậu ta hết lần này đến lần khác.
Càng khiến người ta khó chịu hơn là cậu ta có chút tài năng thật, hơi động tay động chân thôi là người bình thường không đánh lại rồi.Kết quả cậu ta biến thành kẻ thô lỗ, nói năng không kiêng nể, ức hiếp kẻ yếu, hung hăng không biết điều.Tổng lại, là một kẻ lưu manh có chút địa vị.Khi chưa gặp Tiêu Dung, Trương Biệt Tri chẳng thấy gì đặc biệt về cậu, nhưng từ khi phải đến đón bà nội của cậu, Trương Biệt Tri cảm thấy người này đúng là phiền phức.
Một sĩ phu thôi mà cũng phải nhờ mình đi đón gia đình hộ nữa chứ!Cậu ta dám nghĩ vậy và cũng dám nói thẳng ra trước mặt A Thụ.
Mà tính A Thụ rất trầm, chỉ yên lặng nghe, đôi khi trông cậu nhóc như đang thả hồn, chẳng chú ý gì tới những lời lèm bèm của cậu ta.
Nhưng mỗi lần Trương Biệt Tri nghĩ cậu nhóc chẳng nghe thấy, lại phát hiện ánh mắt A Thụ liếc về bên trái, đợi mình nói xong cậu nhóc mới nhìn xuống.Giá mà Trương Biệt Tri biết chút tâm lý học thì đã hiểu rằng A Thụ đang thuộc lòng từng câu cậu ta nói để sau này đem ra tố cáo.Đến Tân An, A Thụ bồn chồn muốn mau chóng về nhà.
Hồi trước cậu nhóc không ở đây lâu, nhưng vẫn nhớ đường.
Trương Biệt Tri bực bội đi theo, cuối cùng họ dừng lại trước một cánh cổng nhỏ.
A Thụ cố kìm nén sự háo hức, nhẹ nhàng gõ hai cái.Trương Biệt Tri: "..."
Ngươi gõ cho chuột nghe chắc?Cậu ta đẩy A Thụ sang bên và đấm vào cửa liên tục.
Cánh cửa nhỏ bằng gỗ kêu rầm rầm, lung lay như sắp sập.Ngôi nhà này là do Tiêu Dung thuê, giá vừa phải, bên trong có hai gian chính, một phòng góc và một sân nhỏ.A Thụ sợ cậu ta đấm gãy cửa, vội vàng chen vào, đúng lúc đó cửa bật mở.Một bà lão tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt đề phòng thò đầu ra.Bà không nhìn A Thụ mà nhìn Trương Biệt Tri chằm chằm: "Ngươi là tên lưu manh vừa đập cửa đó hả?"
Trương Biệt Tri: "..."
Cậu ta tức đến mức muốn nhảy dựng: "Bà nói ai là lưu manh!
Ta là người tốt đến đón bà đi gặp người thân đấy!"
Bà lão vừa nghe vậy mặt liền biến sắc, vội xua tay: "Cái gì?!
Ta đã già, đâu thể thành thân với ngươi nữa, hơn nữa gái ngoan không thờ hai chồng, không được không được!"(raw tác giả dùng 投亲, sát nghĩa là nương nhờ người thân, nhưng mình để là gặp người thân cho hợp ngữ cảnh hơn.
Ngoài ra, gặp người thân = tóuqīn, thành thân = chéngqīn, bà nội lãng tai nên nghe nhầm =))) Trương Biệt Tri: "..."
Mặt cậu ta xanh lè: "Ta... ta có nói là sẽ thành thân với bà đâu!
Bà—"A Thụ vừa nhìn là biết bà cụ lại phát bệnh, mà lần này cũng khá nghiêm trọng, sợ Trương Biệt Tri nóng giận làm chuyện dại dột nên nhanh chóng kéo bà cụ lại, dịu dàng nói: "Lão phu nhân, là con A Thụ đây.
Phu nhân còn nhớ con không?
Năm ngoái con và Lang chủ đi xa, Lang chủ đã nói sau này sẽ đến đón phu nhân và tiểu Lang chủ mà, người còn nhớ không ạ?"
Bà lão khựng lại, ngước nhìn A Thụ vẻ nghi hoặc: "Ngươi là...
A Thụ?"
A Thụ mắt sáng lên, gật đầu liên tục: "Vâng, là con đây!"
Bà cụ xúc động, chực trào nước mắt: "A Thụ à, sao giờ ngươi mới về, ba mươi năm trước thê tử của ngươi đã đợi không được mà đi mất rồi đó!"
A Thụ: "..."
Ba mươi năm trước đến cả cha cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ mới biết bò.Nhìn vẻ mặt như đang cố nhịn đau bụng của A Thụ, Trương Biệt Tri mới thấy hả hê.Ra là bà lão này đối xử với ai cũng như vậy, không chỉ riêng cậu ta.May là Tiêu Dật đã trở về sau khi ra ngoài mua đồ, thấy trước cửa có nhóm người, cậu nhóc nghĩ ngay là có ai đến gây khó dễ, nhưng khi nhận ra A Thụ thì sững sờ, vành mắt đỏ lên.Đã gần chín tháng không gặp, Tiêu Dật cao thêm một chút, nhưng trông cũng không khác lắm.
Có cậu nhóc ở đây mọi việc dễ dàng hơn nhiều, bà lão tuy hơi lẩm cẩm nhưng ít ra vẫn nghe lời cháu.
Nghe A Thụ nói Tiêu Dung muốn họ đến Trần Lưu, Tiêu Dật lập tức bắt tay vào thu dọn.Đang dọn dẹp, nhóc mới hỏi A Thụ về tình hình của Tiêu Dung, không biết sức khỏe anh mình có khá hơn không.A Thụ: "..."
Cậu bé không trả lời thì hơn.Lúc này A Thụ mới báo cho Tiêu Dật nhiệm vụ thứ hai mà Tiêu Dung đã giao.
Nghe xong Tiêu Dật có hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng nhóc luôn coi Tiêu Dung là gia đình, việc cậu muốn làm nhất định phải giúp cậu hoàn thành.Giao việc nhà lại cho A Thụ, Tiêu Dật trầm ngâm một lúc rồi bước ra ngoài.Trước khi đi Tiêu Dung đã dặn cậu nhóc rất nhiều chuyện, đầu tiên là không được tiếp xúc với những người quen cũ của anh trai để tránh gây rắc rối.
Thứ hai là không nên tùy tiện bái sư.
Là em trai của Tiêu Dung, sớm muộn gì cậu nhóc cũng sẽ được chú ý, nếu bái nhầm một người thầy không nổi tiếng, có thể những văn nhân danh giá sau này sẽ không thu nhận nhóc nữa.
Dù sao danh tiếng ở thời này rất quan trọng, những văn nhân cũng thích so bì đẳng cấp với nhau.Tiêu Dung chỉ nghĩ mình đang làm việc cần thiết, trước khi đi phải sắp xếp mọi thứ cho đứa trẻ này.
Cậu không ngờ rằng thái độ đó đã khiến Tiêu Dật rất cảm động, hơn nữa lại cho thấy cậu không hề có ý định bỏ rơi cậu nhóc.
Cũng vì vậy mà Tiêu Dật trung thành tuyệt đối với cậu.Vậy nên sau khi cậu rời đi, Tiêu Dật tuân thủ mọi lời dặn, mấy tháng qua chỉ ở nhà đọc sách, ra ngoài cũng chỉ để dự các buổi văn hội.
Văn hội là nơi tụ tập của giới văn nhân thời này, và dù tuổi còn nhỏ, Tiêu Dật cũng được tham gia do có chút tài năng và nhờ danh tiếng nhà họ Tiêu.Đến nơi tụ tập, Tiêu Dật mím môi, có chút căng thẳng, sau một lúc mới bước vào.Chưa đầy một ngày tin tức về việc Phật tử Di Cảnh từ Thiên Trúc trở về hành hương đã lan truyền khắp giới sĩ phu Tân An.
Điều đáng chú ý là Phật tử vừa về đã đến ngay vùng cai trị của Trấn Bắc vương, giờ còn sống chung với thừa tướng của Trấn Bắc vương, chuẩn bị cùng nhau dời đến Trần Lưu.Nhưng đó chưa phải là tin chấn động nhất.
Theo một nguồn tin đáng tin cậy, Trấn Bắc vương sẽ tổ chức một buổi văn hội ngàn người ở Trần Lưu, ra ba câu hỏi để mọi người tranh biện.
Ai trả lời đúng ba câu sẽ nhận được một vạn vàng!Một vạn vàng là khái niệm gì chứ, tương đương 400 vạn quan lớn, 8000 vạn quan nhỏ, đủ để một người nhảy lên hàng ngũ hào tộc rồi!Tài vật dễ làm lòng người dao động, văn nhân cũng không ngoại lệ.
Dù nhiều người khi nghe đến số tiền một vạn lượng thì ngớ người, nhưng họ vẫn không quên chế giễu hành vi phô trương kiểu đại gia mới nổi của Trấn Bắc vương, còn đùa rằng liệu có phải sau khi tổ chức văn hội sẽ giết hết các sĩ phu tham dự không.Hiển nhiên lời đó vẫn chưa đủ để họ quyết định lên đường.
Sau đó, người tiết lộ thông tin thở dài nói anh trai mình đang ở quân Trấn Bắc, thực ra một vạn lượng đó chẳng liên quan gì đến sĩ phu miền Nam.
Trấn Bắc vương không tin là sĩ phu miền Nam có thể trả lời được câu hỏi của sĩ phu miền Bắc, số vàng ấy cuối cùng chắc chắn sẽ rơi vào tay miền Bắc mà thôi.Đám người: "..."
Quá đáng!
Tên thô lỗ mà dám coi thường chúng ta, văn chương sao phân biệt Nam Bắc được chứ.
Chúng ta, sĩ phu miền Nam, cũng có một nửa là di dân từ phương Bắc xuống!Ngày nay một cái bánh ú còn khiến họ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, huống chi là chuyện liên quan tới thể diện của văn nhân.
Họ ngay lập tức thi nhau mắng Trấn Bắc vương, quyết tâm dùng tài học để đáp trả sự coi thường của hắn!Tiêu Dật chính là người khơi mào chuyện này, thấy họ phẫn nộ khí thế dâng trào, cậu nhóc lặng lẽ rời đi.
Tân An là một trong hai thành lớn ở Nam Ung, văn nhân rất đông, mà Tân An và Hội Kê gần đó chiếm đến một phần ba số văn hội của Nam Ung, một phần ba còn lại ở Kim Lăng.
Chỉ cần có một điểm bùng phát, chuyện này sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Tân An rồi đến toàn Nam Ung.Tiêu Dật cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, vui vẻ về nhà chuẩn bị lên đường cùng A Thụ.——————————
Ở một nơi khác, Cao Tuân Chi, Ngu Thiệu Tiếp và Tiêu Dung ngồi quanh đống lửa đã tàn.Nghe đến con số một vạn vàng, Cao Tuân Chi suýt trừng to mắt: "Một vạn?!
A Dung, ta làm gì có nhiều tiền như vậy!"
Tiêu Dung cầm que cời cời đống lửa, xoa tai nói: "Ta biết chứ, nhưng hiện tại không có không có nghĩa là sau này không có.
Văn hội này sẽ không chỉ diễn ra một ngày hai ngày, mà kéo dài tới mười ngày nửa tháng.
Với khoảng thời gian đó, những người tham dự đều đến từ xa, họ sẽ cần ăn, cần chỗ ở, lại cần mua bút mực giấy nghiên, thứ nào cũng phải chi tiền, thứ nào cũng là cơ hội kinh doanh.
Những hào tộc chắc chắn sẽ muốn chen chân, mà Trấn Bắc vương nhân từ, sẽ không tranh lợi với dân, chỉ cần mỗi nhà đóng góp chút tài trợ, văn hội sẽ giao cho họ tổ chức."
Ngu Thiệu Tiếp: "Nếu họ không chịu tài trợ thì sao?"
Tiêu Dung nhướng mày: "Vậy thì giao cho kẻ thù không đội trời chung của họ tổ chức, không ai muốn tự gây thù với tiền đâu."
Cao Tuân Chi nghe mà ngẩn ra: "Chỉ riêng phí tài trợ liệu có đủ một vạn không?"
Tiêu Dung rút que củi lại, quả quyết lắc đầu: "Chắc chắn là không đủ."
Cao Tuân Chi: "..."
Vậy cậu nói mấy lời này làm gì.Thấy nét mặt lo lắng của Cao Tuân Chi, Tiêu Dung không nhịn được cười: "Đây chỉ là một cách.
Văn hội mở ra thì chợ phiên cũng mở, tiền phải lưu thông mới gọi là tiền, không thì chỉ là đống giấy vụn.
Ta làm vậy để vực dậy sức sống và tài lực của Trần Lưu, một vạn vàng chỉ là cái cớ thôi.
Thừa tướng yên tâm, sẽ không ai lấy được một vạn đâu.
Họ đến vì một vạn vàng, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được.
Đến khi không ai thắng thì văn hội cũng xong rồi.
Nên điều quan trọng không phải một vạn vàng, mà là xây dựng Trần Lưu để khi văn nhân nhìn thấy sẽ chẳng muốn rời đi."
Những lời này khiến hai người kia ngơ ngác, rõ ràng họ đều là văn nhân mà không hiểu nổi vật gì có thể khiến mình nhìn mà chẳng muốn rời.Tiêu Dung không giải thích, chỉ dùng que khều đống lửa, khi thấy đã ổn, mắt cậu sáng lên: "Chắc là ăn được rồi."
Cậu đào một cục đất sét từ dưới đống lửa ra, đập vỡ thì hương thơm lan tỏa.
Tiêu Dung nheo mắt thưởng thức một miếng, thích thú ra mặt.Cậu chỉ vào đó rồi nhìn hai người kia: "Hai người nghĩ cái này có thể mang ra chợ bán không?
Mười lăm quan lớn một con gà có đắt không?"
Ngu Thiệu Tiếp: "..."
Cao Tuân Chi: "..."
Quân Trấn Bắc đúng là làm khổ cậu rồi, xem cậu đã mê tiền đến nhường nào kìa!