- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 417,446
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đam Mỹ] Không Được Đâu Đại Vương Ơi! - Nhĩ Đích Vinh Quang
Chương 19: Lành ít dữ nhiều
Chương 19: Lành ít dữ nhiều
Biên tập: Yanxixi
Khuất Vân Diệt vừa bước vào đã thấy thanh trường kiếm treo trên tường ngoài.
Từ nhỏ hắn đã tiếp xúc với binh khí, chỉ liếc mắt một cái là biết ngay thanh kiếm này chắc chắn do một bậc thầy đúc kiếm làm ra.Theo phản xạ, Khuất Vân Diệt định bước tới lấy xuống để xem kỹ, nhưng vừa nhấc chân thì hắn nhớ ra mình đến đây làm gì, liền chuyển hướng đi vào bên trong.Trống không.Cậu nhóc kia không có ở đây, trên chiếc ghế dài (*) cũng chẳng thấy bóng dáng Tiêu Dung.
Chăn mền thì xộc xệch, một góc chăn còn bị rơi xuống đất.
(Không biết mọi người còn nhớ không, có chi tiết khi người Hồ xâm lược Trung Nguyên thì có mang giường mang ghế của họ sang, thì trong raw tác giả dùng là 胡床 - giường của người Hồ, nhưng thực chất nó là kiểu ghế như này nè, nên mình để là ghế dài nha)Khuất Vân Diệt đứng khựng lại, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là Tiêu Dung không chịu nổi hắn nữa, đã lén bỏ trốn như những người khác.Mãi ba giây sau hắn mới nhớ ra Tiêu Dung chẳng có đủ sức khỏe để làm điều đó.
Bình thường cậu đi ba bước đã thở dốc, năm bước thì phải nghỉ, bây giờ còn đang sốt cao thì sao có thể tự chạy trốn?Sau khi nhận ra điều này, Khuất Vân Diệt lập tức hành động, nhanh chóng lục lọi xung quanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra A Thụ ngất xỉu trong góc.Khuất Vân Diệt xách A Thụ lên như xách gà con, lắc mạnh hai cái A Thụ mới mơ màng tỉnh dậy.Khuất Vân Diệt hỏi: "Chủ nhân của ngươi đâu?!"
A Thụ ngơ ngác nhìn hắn, chớp mắt một cái, sau đó trợn to mắt: "Lang chủ...!
Trang thống lĩnh đánh con, lang chủ gặp nguy hiểm rồi!"
Sắc mặt Khuất Vân Diệt khó coi tột độ.
Hắn vứt A Thụ xuống đất, nhanh chóng tiến đến ghế dài sờ thử... lạnh ngắt.Hắn nghiến răng nói: "Trang, Duy, Chi!"
"Ngươi... muốn chết rồi!"
Bên kia, Tiêu Dung cũng bị xóc nảy đến tỉnh.Vừa mở mắt cậu đã nhận ra mình đang bị treo ngược đầu xuống, trước mặt là đám lông ngựa màu nâu, bản thân thì bị trói như một món hàng treo trên mình ngựa.Lúc mê man thì Tiêu Dung chẳng cảm nhận được gì, nhưng giờ đã tỉnh, cậu cảm thấy như muốn ói hết cả bữa cơm hôm qua ra."
Dừng... dừng lại đi!"
Cậu hét lên, cố ngẩng đầu xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chẳng ai thèm nghe lời cậu, họ vẫn đang hối hả phóng ngựa.
Tiêu Dung không thấy được ai đang bắt mình, nhưng cậu nhìn thấy người cưỡi ngựa bên cạnh, khi nghe tiếng cậu, ông ta quay đầu lại liếc nhìn.Mặt có vết sẹo dài, tay cầm dây cương có một nốt ruồi đen to tướng trên ngón tay cái...
Là Lý Tu Hành.Tiêu Dung trợn tròn mắt, không hiểu tại sao mình lại rơi vào tay kẻ này.
Còn Lý Tu Hành sau khi nhìn cậu, thấy cậu chẳng làm được trò trống gì liền tiếp tục tập trung vào việc phi ngựa.Họ đang băng qua một khu rừng rậm, theo lẽ thường thì nơi này không thể phóng ngựa, nhưng họ lại di chuyển rất nhanh.
Tiêu Dung không thấy rõ, chỉ có thể lắng nghe âm thanh để đoán xem có bao nhiêu người.Cũng may không đông lắm, có lẽ chỉ khoảng năm sáu người, hoặc nhiều nhất là bảy.Cậu cố gắng ngẩng đầu lên, hơi nghiêng người, nhưng khi cậu vừa cựa quậy, con ngựa khó chịu giở chứng định đá hậu.
Người cưỡi ngựa chẳng có phản ứng gì, nhưng Lý Tu Hành đã nhanh chóng quất roi về phía cậu: "Im lặng đi!"
Chiếc roi vụt qua không trung, không chạm đến người cậu vì khoảng cách hơi xa, mà nếu đánh trúng Tiêu Dung thì cũng trúng luôn cả ngựa, khiến nó hoảng loạn thì lại càng làm chậm thời gian.Dù vậy Tiêu Dung vẫn biểu hiện ra vẻ sợ hãi, cúi gằm đầu xuống.Thấy cậu biết sợ, Lý Tu Hành mới an tâm.Trong khi cúi đầu, Tiêu Dung thầm chửi rủa.Cái quái gì vậy!
Cậu mới tới quân Trấn Bắc được vài ngày, còn chưa được một tháng, không thù không oán gì với Lý Tu Hành, sao ông ta lại phải bắt cóc cậu?
Ủa, cũng không đúng, bọn họ có oán hận đấy chứ, chính vì cậu cung cấp thông tin nên kế hoạch của Lý Tu Hành và đồng bọn mới thất bại mà.Vậy là bọn họ bắt cóc cậu, mang về hang ổ tối tăm để tra tấn, trút giận ư?
Không giống lắm, nhìn bọn họ lao đi như có quỷ đuổi theo, chẳng ai dám liều mạng chỉ vì một mối thù nhỏ nhoi.
Người bình thường không làm vậy, Lý Tu Hành lại càng không.Người này từng bị Khuất Vân Diệt truy đuổi mười năm trời, phải trốn chui trốn nhủi để sống sót.
Về khoản ham sống, Tiêu Dung có khi còn chẳng bì được với ông ta.Vậy không phải để xả giận... mà nhất quyết phải mang cậu theo như một gánh nặng...Tiêu Dung im lặng suy nghĩ một lát rồi lại ngẩng đầu lên, lần này cậu dồn hết sức hét to: "Thả ta xuống!
Ta sắp bị dằn xóc chết rồi, các ngươi không muốn phải lo dọn xác thì thả ta xuống!"
Một khi nhận ra bản thân còn có giá trị với Lý Tu Hành, Tiêu Dung đoán ông ta sẽ không giết cậu giữa đường.
Thế là cậu bắt đầu giãy giụa, dù chúng doạ cậu cỡ nào cậu cũng không im.
Lý Tu Hành bực quá bèn ra lệnh cho tất cả dừng lại, Trang Duy Chi nhăn mày nhưng vẫn xuống ngựa.Tiêu Dung bị treo ngược đầu, nhìn thấy Trang Duy Chi trước mặt mình, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa ngộ ra.Thực ra cậu không biết nội gián trong quân Trấn Bắc là ai, đội quân này nhìn có vẻ đoàn kết nhưng cũng chẳng khác gì một mớ hỗn độn.
Không phải ai cũng đủ nổi tiếng để được ghi vào sử sách.Cậu chỉ dựa vào suy luận logic, biết kẻ đó chắc chắn có địa vị không thấp nhưng cũng chẳng phải nhân vật quan trọng, vì liên lạc với người Tiên Ti là hành động quá tệ bạc.
Nếu đó là người có tên tuổi như Giản Kiệu, chắc chắn mọi người sẽ ghim mãi.Trang Duy Chi là thống lĩnh vệ binh, hoàn toàn phù hợp với dự đoán cao không tới, thấp không xong này.Thống lĩnh vệ binh vốn phải là cánh tay đắc lực của thủ lĩnh, vì đó là người gần gũi và được thủ lĩnh tin tưởng nhất, phụ trách mọi việc từ ăn ở đến an toàn của thủ lĩnh.Nhưng vấn đề ở đây là, thủ lĩnh của quân Trấn Bắc là Khuất Vân Diệt.
Một, hắn không quen có người hầu hạ; hai, hắn không thích có ai lởn vởn trước mặt mình.
Còn về chuyện bảo vệ, nói thẳng ra nếu có kẻ địch tấn công thì chỉ có Khuất Vân Diệt bảo vệ các vệ binh, chứ không ai bảo vệ được hắn.Vì thế dù Trang Duy Chi đã là thống lĩnh vệ binh nhưng thực tế chẳng có chút quyền hành nào.
Nói là cánh tay đắc lực của Khuất Vân Diệt, nhưng thực chất chẳng khác gì đội trưởng đội bảo vệ vương cung.
Khuất Vân Diệt rất hào phóng với những tướng sĩ có tài, cho chức vụ, cho chiến công, thậm chí cho cả tiền, nhưng lại để Trang Duy Chi làm công việc lặt vặt trong cung.
Đó là cách hắn ngầm bảo rằng tên này không đáng trọng dụng.Khuất Vân Diệt là người thẳng thắn, không biết và cũng chẳng bận tâm đến việc che giấu điều gì, thế nên Trang Duy Chi rất rõ vị trí của mình bên cạnh hắn.Không được trọng dụng, nảy sinh oán hận rồi tìm đường khác, điều đó quá đỗi bình thường.Trang Duy Chi đưa tay, tháo Tiêu Dung xuống khỏi lưng ngựa, động tác vô cùng trầm lặng, không nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dung.Trái ngược với sự im lặng của Trang Duy Chi, Lý Tu Hành lại luôn chăm chú quan sát họ.
Ánh mắt ông ta cứ như con hổ rình mồi, không rời khỏi hai người bọn họ.Lý Tu Hành ra lệnh cho Trang Duy Chi: "Để cậu ta ngồi sau lưng ngươi."
Sau đó ông ta quay sang nhìn Tiêu Dung với vẻ âm trầm, nói giọng đe dọa: "Lần này mà ngươi còn la lối nữa thì..."
Tiêu Dung đang xoa cổ tay tê dại, không để ý đến lời đe dọa, cậu hỏi thẳng: "Các ngươi định đưa ta đi đâu?"
Lý Tu Hành khựng lại, nhìn sắc mặt Tiêu Dung với vẻ kỳ lạ rồi hỏi: "Ngươi không sợ?"
Tiêu Dung bình thản trả lời: "Làm con cừu vào miệng cọp, sống hay chết đều là do các ngươi quyết định.
Ta chỉ là một kẻ văn nhược, yếu ớt không trói nổi con gà, sợ thì có ích gì?
Nghe nói ngươi có liên quan đến Thanh Phong giáo, ngươi không định dẫn ta đến gặp người của bọn họ đấy chứ?"
Lý Tu Hành khinh thường cười nhạt, chẳng buồn đáp lại.Tiêu Dung nhìn nét mặt ông ta, gật gù: "À, vậy là không phải rồi."
Lý Tu Hành: "..."
"Đừng phí lời nữa, tiếp tục đi!
Đừng tưởng ta không dám giết ngươi, muốn sống thì ngoan ngoãn mà theo!"
Nói xong Lý Tu Hành hùng hổ bước đi, những người còn lại đều lũ lượt đi theo ông ta, chỉ có Trang Duy Chi là bị bỏ lại phía sau.Trang Duy Chi định kéo Tiêu Dung lên ngựa, nhưng Tiêu Dung lùi lại một bước, tự trèo lên yên rồi hỏi: "Người hầu của ta còn sống không?"
Trang Duy Chi ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dung với vẻ lạnh nhạt, đáp một tiếng "còn" rồi cũng leo lên ngựa.Sau đó lại là hành trình chạy trốn không hồi kết.
Lý Tu Hành ở phía trước chạy rất nhanh, nhưng ông ta cũng chỉ làm ra vẻ vậy thôi, chẳng bao lâu lại giảm tốc, chờ Trang Duy Chi chỉ đường.Mười năm qua nơi này đã thay đổi quá nhiều, Lý Tu Hành hoàn toàn không biết nơi nào an toàn, nhưng Trang Duy Chi thì biết, gã có thể tránh xa quan đạo, lẩn vào những chỗ hoang vắng làm giảm nguy cơ bị phát hiện.Tiêu Dung ngồi sau lưng gã, nhìn bụi đất cuốn lên phía sau rồi lại nhìn thân hình căng thẳng của Trang Duy Chi.Những người này đều quá căng thẳng.
Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Dung quyết định im lặng, trong tình huống bị đe dọa tuyệt đối như thế này, đấu khẩu cũng chẳng có ích gì, tốt hơn là dưỡng sức suy nghĩ cách tự cứu mình.Còn về việc sau khi phát hiện cậu bị bắt quân Trấn Bắc có đến cứu cậu không, Tiêu Dung nghĩ là có thể.
Dù Khuất Vân Diệt có không quan tâm sống chết của cậu, Giản Kiệu và Cao Tuân Chi chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, vì vậy cậu cần kéo dài thời gian và tạo ra vài tình huống bất ngờ.Khi trời sáng, họ dừng lại trong một khu rừng để lấy nước, ăn lương khô và cho ngựa nghỉ ngơi.Cả đêm chạy hết tốc lực, ngoại trừ ngựa của Trang Duy Chi còn khỏe một chút, ngựa của những người khác đều thở phì phò.
Có vẻ như Lý Tu Hành sống lang thang bên ngoài cũng chẳng khá khẩm gì, đến nỗi không mua nổi một con ngựa tốt.Tổng cộng có sáu người, thêm Trang Duy Chi là bảy.
Sáu người kia ngồi túm tụm lại ăn uống, còn Trang Duy Chi thì đẩy Tiêu Dung ngồi xuống dưới một gốc cây khác rồi ném cho cậu một miếng bánh và một túi nước.Tiêu Dung nhận lấy mà không nói gì.Cậu đâu có dễ cảm động chỉ vì một chút đồ ăn thức uống.
Nhìn xem, Trang Duy Chi đang làm cái gì đây?
Biết rõ Khuất Vân Diệt và Lý Tu Hành có thù lại còn cấu kết với ông ta.
Biết rõ Lý Tu Hành liên lạc với người Tiên Ti vẫn giúp chuyển thông tin để người Tiên Ti thuận lợi tiến vào Trung Nguyên.Con người này ích kỷ đến tột cùng, sự bình tĩnh và chăm sóc của gã dành cho Tiêu Dung bây giờ chẳng qua chỉ vì Tiêu Dung vẫn còn giá trị lợi dụng.
Tính cách của gã vốn trầm lặng nên nhìn có vẻ tử tế hơn so với Lý Tu Hành thôi.Gió lạnh thổi cả đêm, nếu Tiêu Dung thật sự bị sốt cao, giờ này có lẽ đã đi chầu tổ tiên rồi.
Nhưng cậu lại cảm thấy khá hơn hôm qua một chút.
Cậu mở túi nước, ngửa cổ lên đổ nước vào miệng làm ướt cổ họng.
Sau đó vừa trả túi nước cho Trang Duy Chi, vừa nhìn về phía Lý Tu Hành và đám người kia.Tiêu Dung nói nhỏ: "Lý Tu Hành là kẻ hai mặt, vì mạng sống của mình mà không từ thủ đoạn.
Ta không rõ là ông ta bỏ rơi Thanh Phong giáo hay Thanh Phong giáo bỏ rơi ông ta, nhưng việc bắt ta có lẽ là ý tưởng của ông ta?"
Trang Duy Chi ngừng nhai, không đáp lại.
Tiêu Dung liếc gã một cái rồi tiếp tục: "Ông ta hứa hẹn với ngươi bao nhiêu lợi ích, ngươi thực sự tin là sẽ nhận được chúng sao?"
"Công lao mà ông ta có thể nuốt trọn, liệu ông ta có chia cho ngươi không?"
Trang Duy Chi bất ngờ nhìn thẳng vào cậu, thốt ra hai chữ: "Im đi."
Tiêu Dung nhún vai, lần này im thật.
Sau đó cậu duỗi thẳng tay, làm một động tác kéo khóa miệng lại.Trang Duy Chi không hiểu nên cũng chẳng để tâm, nhưng gã không biết rằng từ lúc Tiêu Dung và gã bắt đầu nói chuyện, Lý Tu Hành đã dán mắt nhìn họ.
Động tác kéo khóa miệng của Tiêu Dung nhìn kiểu gì cũng giống như ra ám hiệu sẽ giết người diệt khẩu.Ánh mắt Tiêu Dung vô tình chạm phải Lý Tu Hành, cậu lập tức dời mắt đi, dịch người về phía Trang Duy Chi.Sắc mặt Lý Tu Hành càng thêm u ám.Thực ra Lý Tu Hành và Trang Duy Chi chẳng có tình nghĩa gì với nhau.
Ông ta biết cha của Trang Duy Chi, người này từng là thuộc hạ của ông ta.
Nhưng trước khi thảm kịch mười năm trước xảy ra, cha của Trang Duy Chi đã chết.
Lý Tu Hành cũng chưa từng coi mình là người lớn trong nhà mà phải có trách nhiệm gì với gã.
Nếu không phải ông ta cần một tay nội gián, ông ta còn chẳng nhớ ra có người như Trang Duy Chi.Nói cách khác, hai người họ chỉ đang lợi dụng lẫn nhau, mà mối quan hệ này từ lúc kế hoạch thất bại đã trở nên bấp bênh.Trang Duy Chi không tin Lý Tu Hành, Lý Tu Hành cũng chẳng tin Trang Duy Chi.Trước đây họ cùng nhau chạy trốn vì có chung kẻ thù, nhưng bây giờ họ đã ra khỏi quận Nhạn Môn, có vẻ như kẻ thù trước mắt còn nguy hiểm hơn những kẻ đuổi theo phía sau.Không khí trở nên căng thẳng hơn.
Lý Tu Hành hối thúc mọi người đứng dậy.
Tiêu Dung bám vào thân cây, giả vờ như không nghe thấy.
Lý Tu Hành giận dữ bước tới.
Trang Duy Chi đứng quay lưng về phía ông ta, định nâng Tiêu Dung dậy nhưng Tiêu Dung nhìn Lý Tu Hành tiến lại gần, cậu bất chợt làm vẻ mặt kinh hãi, nói nhanh: "Cẩn thận!"
Trang Duy Chi vốn đã rất cảnh giác, nghe vậy không chút do dự, rút kiếm chém ra sau.Lý Tu Hành theo phản xạ lùi lại và cũng rút vũ khí ra.Đã rút kiếm ra rồi thì còn nói gì nữa, huống chi lời Tiêu Dung nói không sai, để Trang Duy Chi sống chỉ làm ông ta phải chia bớt công lao.
Bây giờ Tiêu Dung đã bị ông ta bắt rồi, Trang Duy Chi chẳng còn giá trị gì nữa.Hai bên chẳng thèm nói thêm câu nào mà lao vào đánh nhau.
Tiêu Dung vội trốn ra sau gốc cây.
Một chọi sáu, võ công của Trang Duy Chi cũng chỉ đến thế, Tiêu Dung không cần nhìn cũng biết kẻ thua chắc chắn là gã.Đúng là làm người không nên quá thiếu đạo đức.Nếu Trang Duy Chi chỉ đơn thuần đào tẩu, không cấu kết với Lý Tu Hành và người Tiên Ti, có khi gã còn thuyết phục được vài thuộc hạ chạy cùng mình, đâu đến nỗi phải theo Lý Tu Hành để giờ đây không còn đường nào khác.Tiếng đánh nhau dần ngừng lại, Tiêu Dung vẫn nắm chặt thân cây cố tỏ ra run rẩy.Lý Tu Hành bước tới, cầm đao chưa kịp nói gì thì Tiêu Dung đã hoảng loạn hét lên: "Đừng giết ta!
Ngươi bảo ta làm gì cũng được, chỉ xin...
đừng giết ta..."
Lý Tu Hành hừ lạnh một tiếng, thu đao lại, ra lệnh cho một tên thuộc hạ xách Tiêu Dung lên rồi tiếp tục lên đường.Giết người xong thì sướng, nhưng khi giết xong rồi Lý Tu Hành mới nhớ ra rằng ông ta vừa mất đi người dẫn đường.Nhưng dù sao cũng đã ra khỏi quận Nhạn Môn, suy cho cùng chẳng phải cứ đi về phía Nam là được sao, có gì khó đâu.Tiêu Dung được đổi sang một con ngựa khác, nhưng cũng chẳng thoải mái hơn là bao.
Cậu bị xóc nảy đến mức muốn nôn, đùi thì chắc đã bị cọ xát đến rách da.Yên ngựa mới xuất hiện không lâu, bây giờ có một số người đã quen cưỡi ngựa với yên, nhưng vẫn có người thích cưỡi ngựa không cần yên, và đám người của Lý Tu Hành chính là kiểu đó, khiến Tiêu Dung khổ không để đâu cho hết.Dù cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần Tiêu Dung không dễ gì khuất phục.
Không gì có thể ngăn cậu tiếp tục thả mồi moi thông tin: "Rốt cuộc các ngươi định mang ta đi đâu?
Đến Nam Ung à?"
Không ai trả lời."
Nhưng ta nhớ ngươi đã đi khắp các thế lực lớn nhỏ ở Nam Ung rồi mà.
Khuất Vân Diệt từng nói ngươi là kẻ không còn nơi nào để đến mới phải dựa vào Thanh Phong giáo."
Mạch máu trên trán Lý Tu Hành giật giật, nhưng vì đang bận rộn di chuyển, ông ta không thèm đôi co với Tiêu Dung.Tiêu Dung ngẫm nghĩ một lát, lướt qua tất cả các thế lực hiện có ở Nam Ung trong đầu rồi chợt bừng tỉnh: "À, ta hiểu rồi, các ngươi muốn nương nhờ Thái thú Kiến Ninh, Hoàng Ngôn Quỳnh!"
Trong tương lai Hoàng Ngôn Quỳnh sẽ là người có thể hạ bệ cả tộc của Khuất Vân Diệt, nhưng hiện tại gã chỉ là một viên thái thú ở vùng đất xa xôi mà thôi.Hoàng Ngôn Quỳnh và Khuất Vân Diệt không phải là kẻ thù sau khi họ nổi danh, mà đã biết nhau từ rất sớm, khi cả hai chưa có danh tiếng gì.Mười năm trước khi Khuất Vân Diệt cùng tàn quân tháo chạy khỏi người Hồ, hắn cũng đến Nam Ung.
Lúc ấy Khuất Vân Diệt có binh nhưng không có lương thực, không thể nuôi sống được cả đội quân nên buộc phải tìm người nương tựa.Người mà hắn chọn lúc bấy giờ là Hoàng Ngôn Cần, Thái thú Lư Giang, anh trai của Hoàng Ngôn Quỳnh.So với người em, Hoàng Ngôn Cần có tiếng là nhân nghĩa và rất được triều đình yêu quý.
Ông ấy tiếp đón Khuất Vân Diệt và còn rất coi trọng hắn, đến mức một thời danh tiếng của ông còn lấn át cả em trai.Nhưng Hoàng Ngôn Quỳnh không có bụng dạ rộng lớn như anh mình.
Gã thù ghét Khuất Vân Diệt, ghét cả đám tàn quân mà Khuất Vân Diệt dẫn theo, khiến Khuất Vân Diệt chịu không ít bực tức.
Một mặt Khuất Vân Diệt muốn báo thù, mặt khác hắn không cam lòng làm việc cho một triều đình suy đồi nên chẳng bao lâu sau hắn rời khỏi đó.Trước khi đi Khuất Vân Diệt đã từ chối quân lệnh của triều đình, còn mang theo rất nhiều lương thực và đánh một trận với quân Nam Ung, dùng ít thắng nhiều khiến Nam Ung mất hết thể diện.Triều đình Nam Ung không vui vẻ gì, và dĩ nhiên Hoàng Ngôn Cần - người từng giúp đỡ Khuất Vân Diệt cũng bị vạ lây.
Ông bị tước binh quyền, chức Thái thú cũng bị cách, sống buồn bã cho đến ba năm sau thì qua đời.Nhưng gia tộc họ Hoàng là một thế gia, nên Hoàng Ngôn Cần bị hạ bệ thì Hoàng Ngôn Quỳnh sẽ kế thừa.
Tuy nhiên so với một vùng phồn hoa như Lư Giang, Kiến Ninh chỉ là một vùng đất hoang vu hẻo lánh.Hoàng Ngôn Quỳnh vốn đã không ưa Khuất Vân Diệt, giờ lại càng coi hắn là cái gai trong mắt.
Tuy nhiên lúc này gã vẫn khá lý trí, biết bản thân chưa đủ sức để đối đầu với Khuất Vân Diệt nên tạm thời rút về ẩn nấp ở quận Kiến Ninh để phát triển lực lượng.Dù Tiêu Dung đã đoán trúng mục tiêu của bọn họ, Lý Tu Hành vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Theo ông ta, Tiêu Dung chỉ là một món hành lý vô dụng, không thể gây ra sóng gió và cũng chẳng thể trốn thoát.Tiêu Dung lại thể hiện vẻ mặt ngộ ra, cuối cùng cậu đã hiểu vì sao mình bị sốt cao.Không phải do Lý Tu Hành, cũng không phải vì sự phản bội của Trang Duy Chi, mà là do khi Trang Duy Chi tới gặp Hoàng Ngôn Quỳnh sẽ dâng lên thêm nhiều thông tin về Khuất Vân Diệt, đó mới là nguyên nhân thật sự.Bây giờ mọi người bên ngoài vẫn cho rằng Hoàng Ngôn Quỳnh chỉ là một viên thái thú nhỏ bé không đáng chú ý, nhưng Tiêu Dung thì biết gã đã tích trữ rất nhiều binh mã và lương thực, chỉ chờ thời cơ để hành động.Nhưng để làm phản trong thời đại đạo lý là trên hết này, bất kể là ai cũng phải nghĩ ra một lý do cực kỳ chính đáng mới có thể hành động.Mặt trời đã lên cao, lúc này chắc tầm khoảng giờ Tỵ một khắc.
Đã sáu canh giờ trôi qua kể từ khi Tiêu Dung bị bắt cóc.Tiêu Dung ngồi trên lưng ngựa, trầm ngâm suy nghĩ xem còn có cách nào để khiến họ dừng lại nghỉ ngơi nữa không.
Đúng lúc đó, tai cậu bỗng khẽ giật giật.Hình như cậu nghe thấy tiếng gì đó ầm ầm như tiếng tuyết lở...
Nhưng ở quan đạo này thì làm sao có tuyết lở được.Đang lúc còn bối rối, người cầm cương ngựa chở Tiêu Dung bỗng lớn tiếng hét: "Tướng quân, có truy binh đang đến gần!"
Lý Tu Hành hoảng hốt, truy binh đuổi kịp rồi sao?"
Có bao nhiêu người?!"
Tiêu Dung chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm như sấm rền, nhưng người kia lại nghe được nhiều hơn, sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng: "Năm trăm... không, một nghìn...
Tướng quân, hình như là ba nghìn người, mà toàn là kỵ binh mặc giáp nặng!"
Lý Tu Hành: "..."
Ba nghìn kỵ binh giáp nặng?!
Chỉ để đuổi theo ông ta và Trang Duy Chi thôi?!Khoa trương quá thể!
Dù là mấy năm đầu sau khi anh trai Khuất Vân Diệt mất, Khuất Vân Diệt cũng chưa bao giờ ra tay hoành tráng như thế!Lý Tu Hành nghĩ mãi không ra, nhưng cũng chẳng còn thời gian mà suy nghĩ.
Từ khi nghe thấy tiếng động, ông ta đã biết mình xong đời.
Binh lính thì nhanh mà Khuất Vân Diệt lại càng nhanh hơn, hắn luôn dẫn đầu xông pha trận chiến, không hề e ngại việc truy đuổi kẻ thù hàng trăm dặm nên chúng sắp bị bao vây đến nơi rồi.Đám thuộc hạ của Lý Tu Hành hoảng hốt không biết phải làm gì, còn Tiêu Dung thì vẫn bình thản quay đầu lại, nheo mắt nhìn vào đám bụi mịt mù phía sau, cố gắng nhìn xem có phải quân Trấn Bắc không.Một lúc sau cậu khẽ nghiêng đầu.Quân Trấn Bắc chưa thấy đâu, nhưng Khuất Vân Diệt thì cậu thấy rồi.Khuất Vân Diệt cưỡi ngựa một mình phóng như bay trên vùng hoang dã mênh mông, chỉ có mình hắn lao đến với tốc độ chóng mặt.
Hắn khoác bộ giáp đen, phía sau là một cây giáo dài sáng loáng với sợi tua đỏ phấp phới trong gió, như điểm sáng duy nhất giữa vùng hoang vu khô cằn.Tiêu Dung gắng hết sức quay đầu, mặc dù cổ đã hơi đau, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn không dứt mắt ra khỏi Khuất Vân Diệt.Khuất Vân Diệt giật dây cương, cũng hơi nheo mắt lại.Hình như hắn nhìn thấy Tiêu Dung rồi.
Còn sống.Khuất Vân Diệt cúi xuống, hét lớn một tiếng, thúc mạnh vào bụng ngựa.
Con ngựa đau, lập tức tăng tốc lao nhanh hơn.Trong khi đó bên phía Lý Tu Hành thì sợ chết khiếp, chúng ra sức thúc ngựa chạy thục mạng, la hét Khuất Vân Diệt đang sắp đuổi tới.
Nhưng cuối cùng chúng vẫn bất lực trước sự truy đuổi.
Khi đầu ngựa của Khuất Vân Diệt xuất hiện sau lưng nhóm người này, chúng đã tưởng đầu mình sắp lìa khỏi cổ.
Thế nhưng thay vì chém giết, Khuất Vân Diệt chỉ vung cây Cừu Mâu Tuyết Ẩm của mình, dùng thân giáo kéo Tiêu Dung xuống ngựa.Tiêu Dung: "..."
Cậu trừng lớn mắt nhìn, vừa định kêu cứu thì phát hiện mình lại đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng lần này là ngựa của Khuất Vân Diệt.Tiêu Dung: "..."
Ngươi là trâu à?
Sao khỏe thế?!Ngồi yên trước mặt Khuất Vân Diệt, Tiêu Dung không còn gì để lo lắng nữa.
Khuất Vân Diệt cũng chẳng cần phải giữ gìn nữa, trong nháy mắt, hắn đã giết sạch năm người kia.Có người bị đâm chết, có người bị cắt cổ, Tiêu Dung còn chưa nhìn rõ động tác của hắn thì tất cả đã gục xuống rồi.Thấy Khuất Vân Diệt định giết nốt Lý Tu Hành mà hắn căm thù nhất, Tiêu Dung vội la làng: "Đại vương, không thể!
Hãy giữ mạng ông ta lại, đưa về quận Nhạn Môn rồi giết cũng chưa muộn!"
Cánh tay của Khuất Vân Diệt thoáng dừng lại, rồi hắn hạ mũi giáo xuống, đâm mạnh vào chân con ngựa.Con ngựa bị thương, điên cuồng đá loạn rồi hất Lý Tu Hành xuống đất.
Ông ta lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng dừng lại với vẻ đau đớn.
Có lẽ ông ta bị gãy xương, ôm lấy chân mình ngẩng đầu lên nhìn Khuất Vân Diệt đang cầm dây cương trong một tay, tay kia nắm cây Tuyết Ẩm, cưỡi ngựa bước chậm quanh mình.Khuất Vân Diệt nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một người chết.Còn Tiêu Dung cuối cùng cũng đã được an toàn, chẳng suy nghĩ gì mà hơi ngả người ra sau.
Khuất Vân Diệt không khó chịu, còn khẽ kéo dây cương về phía cậu như để đảm bảo cậu không bị ngã.Tiêu Dung cũng nhìn xuống Lý Tu Hành nằm trên mặt đất, một lát sau, cậu mỉm cười.Rõ ràng người nắm giữ sinh mạng của Lý Tu Hành là Khuất Vân Diệt, nhưng ông ta lại cảm thấy Tiêu Dung còn khiến mình kinh sợ hơn nhiều.Đại quân ở phía sau cũng đuổi kịp.
Phải thừa nhận tên thuộc hạ đã chết kia có đôi tai thính thật, quả nhiên là ba nghìn kỵ binh giáp nặng, còn có thêm hai vị tướng.Một người là Giản Kiệu, một người là Nguyên Bách Phúc.Cả hai đều biết Lý Tu Hành.
Nhìn thấy ông ta bị bắt, Giản Kiệu sảng khoái cười lớn ba tiếng, còn Nguyên Bách Phúc thì biểu cảm phức tạp nhìn ông ta.Sau đó y thở dài, tự tay trói Lý Tu Hành lại rồi đi tìm chỗ chờ.Giản Kiệu thấy Tiêu Dung bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm: "May mà đuổi kịp, Tiêu tiên sinh không biết đâu, cả vương cung loạn hết lên đấy."
Tiêu Dung nghĩ thầm, cả vương cung?Vương cung có mấy người thôi mà loạn gì chứ.Cậu chẳng buồn đáp lại mấy câu mà cậu cho là chỉ để nịnh nọt đó, quay đầu hỏi Khuất Vân Diệt: "Đại vương, A Thụ nhà ta không sao chứ?"
Khuất Vân Diệt liếc cậu một cái: "Không sao, chỉ khóc nhiều phát phiền."
Tiêu Dung: "..."
Suy nghĩ một lát, cậu lại khách sáo hỏi: "Vậy còn Cao thừa tướng, ông ấy có hoảng sợ gì không?"
Lần này Khuất Vân Diệt liếc cậu hơi lâu: "Cũng tạm, Cao thừa tướng không hề nao núng, chỉ là lo cho ngươi thôi."
Tiêu Dung ồ lên một tiếng, vừa định cúi đầu thì nhận ra Khuất Vân Diệt vẫn đang nhìn mình, cậu không khỏi chớp mắt.Cuối cùng cậu cũng kịp phản ứng: "Phải rồi, vẫn chưa kịp cảm tạ đại vương đã cứu mạng."
Khuất Vân Diệt mới hừ một tiếng khó hiểu: "Ngươi là mưu sĩ của ta, ta cứu ngươi là chuyện đương nhiên."
Tiêu Dung bật cười: "Cũng phải."
Khuất Vân Diệt: "..."
Giản Kiệu lặng lẽ nhìn hai người họ.
Hắn ta phát hiện mỗi lần đại vương và Tiêu tiên sinh ở cùng nhau, dường như hắn ta trở thành người vô hình.Đợi đến khi họ không nói chuyện nữa, Giản Kiệu mới lên tiếng: "Tiêu tiên sinh, cậu còn đang sốt cao, có cảm thấy không khỏe ở đâu không?
Để ta sai lính chuẩn bị xe ngựa cho cậu."
Người đông nên chuẩn bị một chiếc xe ngựa không phải là chuyện khó.
Khuất Vân Diệt cau mày chưa kịp nói gì thì Tiêu Dung đã đảo mắt, ho khan hai tiếng, giả bộ yếu ớt nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, bây giờ ta thực sự chẳng còn chút sức lực nào nữa, đại vương, có thể cho ta nói vài lời với ngài được không?"
Giản Kiệu: "..."
Vừa nãy trông cậu đâu có yếu như bây giờ.Hắn ta nhìn Tiêu Dung với vẻ khó hiểu, nhưng rồi vẫn bước sang chỗ khác.Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung, trong mắt thoáng chút lo lắng.Người bị sốt thì không nên dầm gió, nhưng Khuất Vân Diệt phát hiện ra quá muộn và truy đuổi quá chậm, Tiêu Dung đã bị giam ngoài trời sáu canh giờ, không lẽ...?Đã quen biết nhau bao lâu nay, nếu Tiêu Dung không nhận ra Khuất Vân Diệt sợ người bị bệnh đến mức nào thì cậu cũng không đáng làm mưu sĩ của hắn nữa.Khuất Vân Diệt kéo cương, cho ngựa bước chậm đến chỗ vắng người.
Ngựa bước từng bước chậm rãi, Tiêu Dung cũng từ từ cất lời: "Những ngày gần đây, là ta có lỗi với đại vương."
Khuất Vân Diệt im lặng."
Ta chỉ muốn giúp đại vương tạo dựng thanh thế, thu hút thêm nhiều người dân và gặt hái được danh tiếng tốt đẹp hơn, nhưng lại quên mất rằng đại vương trước hết là một vị đại tướng dũng mãnh trên chiến trường, rồi mới là một vị Vương cai trị vùng đất phía Bắc sông Hoài.
Đại vương, ngài là một tướng quân, dĩ nhiên ngài có sở thích riêng, vậy mà ta cứ liên tục ép buộc ngài, thực sự là..."
Nói đến đây, Tiêu Dung cười khổ một tiếng: "Ta sống được mấy năm nữa đâu?
Nói cho cùng chỉ là ta bướng bỉnh, muốn trong những năm còn lại được nhìn thấy đại vương đem đến hòa bình cho thiên hạ, nhưng không ngờ lại vì chuyện của Phật tử mà nảy sinh hiềm khích với đại vương."
Khuất Vân Diệt: "..."
Hắn nghe mà thấy không thoải mái chút nào, liền đáp: "Hiềm khích gì chứ, trong quân Trấn Bắc không có thứ đó."
Tiêu Dung khựng lại: "Nhưng còn chuyện của Phật tử..."
Phật tử, Phật tử, lại là Phật tử.Khuất Vân Diệt cảm thấy phiền phức, cúi xuống nhìn vào đôi mắt đen láy của Tiêu Dung.
Sau một lúc trầm ngâm, hắn quyết định nói ra điều đã suy nghĩ từ lâu: "Nếu ngươi nghĩ Phật tử tốt, thì cứ mời hắn đến, nhưng đừng để ta nhìn thấy hắn."
Tiêu Dung vô cùng sửng sốt, mà sự sửng sốt này không hề giả vờ.
Cậu mừng rỡ ngồi thẳng dậy: "Cảm ơn đại vương, thế này dân chúng sẽ cảm kích ân huệ của ngài vô cùng!
Nếu Phật tử đã đến, quận Nhạn Môn lại không thích hợp để xây dựng chùa chiền lớn, vậy chi bằng..."
Khuất Vân Diệt mặt không cảm xúc nhìn về phía trước: "Tiêu Dung, đừng được voi đòi tiên."
Tiêu Dung ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, đại vương."
Tiêu Dung biết điều xuống ngựa đi tìm Giản Kiệu, nhờ hắn ta chuẩn bị cho mình một chiếc xe ngựa hoặc xe ba gác gì đó.
Dù thế nào thì cậu cũng không muốn ngồi trên lưng ngựa nữa.Lồng ngực Khuất Vân Diệt chợt trống rỗng, hắn cau mày lại nhưng không nói gì.Tiếp theo hắn cùng đại quân quay về, chứ không như những lần trước, luôn trở về một mình sau khi hoàn thành nhiệm vụ.Khi họ quay lại quận Nhạn Môn, A Thụ gần như khóc cạn nước mắt suốt hai ngày hai đêm không ngủ chạy ào tới, Cao Tuân Chi cũng theo sát phía sau.
Nhìn thấy Tiêu Dung bình an vô sự, ông không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không sao rồi.Ông cứ nghĩ...
Tiêu Dung đã mất mạng.Không chỉ ông nghĩ vậy, mà mọi người đều nghĩ thế.
Dù sao thì Tiêu Dung cũng bị bắt đi trong tình trạng sốt cao nguy kịch.
Người bắt cóc lại chính là Trang Duy Chi, kẻ phản bội phải chạy trốn vì thông tin Tiêu Dung cung cấp.
Dù xét ở khía cạnh nào Tiêu Dung cũng lành ít dữ nhiều.Chính Khuất Vân Diệt đã lập tức ra quyết định, dẫn quân lên đường truy đuổi ngay.
Nhờ có hắn mọi người mới có chỗ dựa vững chắc, không còn quá bi quan.Lý Tu Hành bị trói chặt như một con heo, xác của Trang Duy Chi cũng được mang về.
Cao Tuân Chi chỉ liếc nhìn qua họ một lần rồi nhanh chóng dẫn Tiêu Dung trở về phòng.Ông hỏi Tiêu Dung thấy trong người thế nào, Tiêu Dung đáp là đã đỡ hơn nhiều rồi, sau đó lập tức báo tin Khuất Vân Diệt đã đồng ý để cậu đi đón Phật tử.Sự ngạc nhiên của Cao Tuân Chi không kém gì Tiêu Dung khi nãy.
Ông ngây người một hồi lâu, lùi lại một bước, sau đó cảm thán: "A Dung à, thần tiên cũng chỉ đến vậy thôi!"
Tiêu Dung: "..."
Ý ngài là phải dùng đến phép tiên mới thuyết phục được Khuất Vân Diệt à.Ngẫm một lát, Tiêu Dung nói: "Chuyện này đã xong, nhưng còn một chuyện cấp bách khác.
Thừa tướng, Lý Tu Hành đã bị bắt, đây là thời điểm tốt nhất, xin ngài hãy cố gắng thuyết phục đại vương dời đô.
Quân tâm có đoàn kết được hay không, đều trông chờ vào ngài cả."
Cao Tuân Chi: "..."
Có cần phải thổi phồng lên thế không?