Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Không Được Đâu Đại Vương Ơi! - Nhĩ Đích Vinh Quang

[Đam Mỹ] Không Được Đâu Đại Vương Ơi! - Nhĩ Đích Vinh Quang
Chương 49: Hạ mình


Biên tập: Yanxixi

Di Cảnh nói muốn lựa chọn kỹ lưỡng rồi mới đưa kinh thư cho Tiêu Dung.

Tiêu Dung không có ý kiến gì, ung dung trở về phòng.

Ngồi trên ghế, tư thế của Tiêu Dung hết sức thảnh thơi.

Cậu chống cằm bằng một tay, trong đầu bắt đầu tự rà soát, bổ sung những chỗ còn thiếu sót trong kế hoạch.Trước mặt Cao Tuân Chi cậu nói sẽ dùng danh nghĩa Văn Xương Đế Quân để truyền bá Tàng Thư Các, nhưng trước mặt Di Cảnh cậu lại bảo sẽ in kinh Phật trước, mượn danh nghĩa của Phật tổ để khiến mọi người dễ chấp nhận hơn.Tất nhiên Tiêu Dung không phải muốn đắc tội với tín đồ của cả hai tôn giáo mà ngược lại, cậu muốn lấy lòng cả hai bên.Bề ngoài, cậu sẽ tuyên bố việc xây dựng Tàng Thư Các là ý tưởng Văn Xương Đế Quân báo mộng về.

Còn việc in kinh Phật, đó là lợi ích mà Di Cảnh đã đấu tranh để mang về cho Phật môn.Nhờ vậy việc in ấn sẽ không quá gây chú ý, thay vào đó sẽ bị lu mờ bởi sự tranh chấp giữa Phật giáo và Đạo giáo.

Phải biết rằng từ ngày đầu tiên hai tôn giáo này gặp nhau, cả hai bên đều chẳng ai chịu nhường ai.

Đây không phải thời kỳ sau này, khi Nho – Phật – Đạo hợp nhất đâu.

Vào lúc này, tăng nhân và đạo sĩ chẳng khác gì những nhân viên sale đang tranh giành khách hàng, gặp nhau là ngấm ngầm công kích, sau lưng thì nói xấu đối thủ, bị phát hiện cũng không chịu nhận.Thời điểm này kinh thư đều là bản chép tay, vì vậy mức độ lưu truyền cực thấp.

Mà giá cả cũng đắt đỏ, người bình thường chẳng thể mua được, chỉ còn cách đến chùa hoặc đạo quán nghe người trong đó tụng từng câu giảng từng từ.

Hòa thượng và đạo sĩ lẽ ra là những người sốt ruột nhất với tình trạng này, nhưng họ cũng không có cách nào.

Hòa thượng thì sai đệ tử ngày ngày chép kinh mà vẫn không đủ cung ứng, đạo sĩ thì loay hoay biên soạn đạo kinh mới nhưng lại không có nhiều tài liệu tham khảo.Nếu Tiêu Dung in kinh Phật, thì sau khi Cao Tuân Chi biết chuyện chắn chắn cũng sẽ đưa thêm mấy quyển đạo kinh để in.

Đến lúc đó các tăng nhân và đạo sĩ ở nơi khác nghe tin, nhất định sẽ mang tâm thế dò xét mà tìm đến.

Khi họ đến, họ sẽ phát hiện không chỉ có người mình, mà cả "đối thủ" cũng có mặt, vậy thì cảnh tượng đó chắc chắn náo nhiệt vô cùng.Lợi dụng tình hình đó, Tiêu Dung có thể in thêm nhiều kinh thư rồi phát miễn phí với danh nghĩa phổ độ chúng sinh.

Thế gia tuy nắm giữ quyền lực về văn học nhưng lại chẳng để tâm tới những kinh sách tôn giáo này.

Đến khi họ nhận ra mình đang dần bị rơi vào một cái bẫy, thì e là lúc ấy Thư Cục của Tiêu Dung cũng đã chính thức đi vào hoạt động rồi.Nhưng đây chỉ là lợi ích bề ngoài.Lợi ích thực sự, và cũng là điều tuyệt đối không thể tiết lộ, chính là việc Tiêu Dung muốn cả hai tôn giáo phải dựa vào cậu.

Cậu sẽ kiểm soát sự phát triển của họ, tạo thế cân bằng để không bên nào trội hơn bên nào.Tiêu Dung không phải người vô thần cũng chẳng phải kẻ sùng đạo, cậu giữ một tư duy cởi mở, sẵn sàng tiếp nhận mọi luồng quan điểm khác nhau.

Cậu tin rằng sự tồn tại của bất cứ điều gì cũng có lý do, dù thứ đó có vẻ vô dụng trong mắt con người, nhưng có thể là cứu tinh của một loài khác.Dù là Phật giáo hay Đạo giáo, cả hai đều không thể bị cấm đoán.

Bởi lẽ chúng đã phát triển qua hàng trăm năm, lý luận cũng đã hoàn chỉnh.

Nếu cưỡng ép cấm đoán, cùng lắm chỉ khiến dân chúng lén lút hơn chứ không thể khiến nó biến mất thật sự.

Hơn nữa cấm đoán sẽ làm dân chúng bất mãn, mà lòng dân thì quan trọng không cần phải bàn cãi.Nếu không thể cấm, vậy hãy để chúng phát triển tốt.

Điều này cũng được xem là một phần của việc kế thừa văn hóa.

Huống chi hiện tại chẳng có mấy thú tiêu khiển, lên chùa thắp hương hay tham gia các lễ hội tín ngưỡng cũng là hoạt động giải trí yêu thích nhất của dân chúng rồi.Bởi vậy đừng tưởng Tiêu Dung coi trọng Di Cảnh là vì ưu ái Phật giáo.

Sự thật là Tiêu Dung không chỉ định mời Phật tử, mà còn đang có ý định mời thêm mấy đạo sĩ nữa.

Phía Phật giáo, chỉ cần một vị Phật tử là đủ, bởi thanh danh của y đã bằng cả trăm đạo sĩ nổi tiếng cộng lại.

Còn với Đạo giáo, Tiêu Dung lại không định mời danh nhân, mà chuẩn bị dắt họ đi một con đường khác.Một con đường gần gũi với dân chúng, tuy lợi ích ngắn hạn không lớn, nhưng lợi ích dài hạn sẽ kéo dài hàng nghìn năm.Thôi được rồi, tuy cậu cũng muốn đối xử khách quan với hai tôn giáo này, nhưng xét cho cùng thì Đạo giáo là tín ngưỡng bản địa nên Tiêu Dung vẫn không kìm được mà dành cho họ chút ưu đãi...Nhưng hiện tại không cần vội, câu nói mà Tiêu Dung nhắc đến nhiều nhất gần đây là "chuyện sau này để sau này tính".

Công tác chuẩn bị giai đoạn đầu cậu gần như đã làm xong, tiếp theo chỉ cần chờ người bên dưới dần hoàn thành nhiệm vụ mà cậu đã giao.

Trong khoảng thời gian này, cậu có thể yên tâm vắng mặt một thời gian.

Hạ tay đang chống cằm xuống, Tiêu Dung vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn vài cái như đang chơi đàn piano, hơi nheo mắt rồi đột nhiên đứng dậy.

Ở trong vương phủ bao lâu nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Dung đến nhà bếp, khiến nhóm đầu bếp ở đây hoảng hốt đến mức làm rơi cả hành trong tay.Nhìn quanh, Tiêu Dung nhận ra toàn bộ đội ngũ bếp núc đều là đàn ông, cậu không khỏi cảm thán.Đến giờ mà Quân Trấn Bắc vẫn là quân đoàn toàn trai tân, đến cả một đầu bếp nữ cũng không có.

Đáng thương làm sao!𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼

Khuất Vân Diệt ngồi trong thư phòng, mắt nhìn chằm chằm vào một tờ công văn, nhưng tâm trí đã lang thang đi tận đâu.

Hắn đang tính xem đã bao lâu rồi mình không giết người.Lần gần nhất hắn sử dụng Tuyết Ẩm Cừu Mâu để lấy mạng người là với tên khốn Lý Tu Hành, mà đây đã là chuyện của hai tháng trước.Khuất Vân Diệt không biết khái niệm "kỷ lục cao nhất", nhưng đây thực sự là lần đầu tiên kể từ khi dẫn binh, hắn có một khoảng thời gian trống lâu đến vậy.

Thật trống rỗng, thật cô đơn, thật muốn dùng máu nóng của kẻ khác để cảm nhận chút hơi ấm...Đôi ngươi Khuất Vân Diệt dần trở nên mơ màng.

Hắn nghĩ đến việc ra ngoài săn bắn, nhưng bản thân lại không thích săn thú.

Săn bắn dùng cung tên, trong khi hắn thích vũ khí sắc bén và cảm giác đối mặt trực tiếp hơn.Hắn bắt đầu hối hận.

Lúc mới đến Trần Lưu, hắn đã giao cho Công Tôn Nguyên nhiệm vụ quét sạch bọn thổ phỉ và sơn tặc gần đó.

Trước giờ Tiêu Dung luôn dặn hắn phải chừa mạng cho tù binh, nhưng lần này lại chẳng nói gì, vì đám người đó thực sự tội ác chồng chất, chuyên giết hại người qua đường vô tội, còn thích bắt người về sơn trại để hành hạ mua vui.

Thế nhưng nếu gặp ai có hộ vệ đi cùng, chúng lại chẳng dám động thủ, hèn nhát hơn bất cứ ai.Loại người vừa hèn vừa ác, tay nhuốm đầy máu tươi như vậy còn chẳng bằng dị tộc, đến mức ngay cả giữ lại làm khổ sai cũng khiến Tiêu Dung thấy bẩn tay.Lúc đó Khuất Vân Diệt hơi bận nên giao việc này cho Công Tôn Nguyên.

Nhưng giờ thì bận rộn ban đầu đã qua, đại quân đang rảnh rỗi, mà Trấn Bắc Vương hắn cũng đang rảnh.

Công việc trong thành phần lớn đều do Tiêu Dung xử lý, nếu cậu không xoay sở kịp thì sẽ giao cho Cao Tuân Chi và Ngu Thiệu Tiếp giúp đỡ, dù thế nào cũng không đến lượt hắn.Sớm biết vậy thì tự mình đi cho rồi!

Công Tôn Nguyên giỏi thủ thành, giỏi lấy tĩnh chế động nhưng lại không rành kiểu truy bắt nhỏ lẻ như mèo vờn chuột.

Nghe nói vì không quen địa hình, hắn ta đã để sổng tên thủ lĩnh sơn tặc những hai lần.

Nếu là mình, từ lần đầu tiên đã xé xác gã kia ra tám mảnh rồi!Khuất Vân Diệt đang phân vân giữa việc lên núi săn một con gấu đang động dục hay đi xa hơn để thay Công Tôn Nguyên, thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng.Trong vương phủ, người duy nhất gõ cửa là Tiêu Dung.

Những người khác toàn trực tiếp đẩy cửa vào, sau khi Tiêu Dung nổi cáu một lần, họ mới chuyển sang đứng ngoài cửa hô gọi.Hắn thoáng ngẩn người, vì Tiêu Dung chưa từng ghé qua thư phòng.

Khuất Vân Diệt theo bản năng đứng dậy, đưa mắt quan sát xung quanh thư phòng.May thay, thư phòng được giữ nguyên cách bài trí từ thời Thái Thú Trần Lưu cũ.

Giá trưng bày bày biện đồ trang trí, kệ sách phía sau cũng có mấy cuốn sách để làm cảnh.

Dù cho Khuất Vân Diệt chưa từng lật xem lấy một lần.Xác nhận không có vấn đề, hắn liền bước nhanh tới, một phát kéo toang cửa lớn.

Tay Tiêu Dung còn đang giơ lên định gõ tiếp thì cửa đột nhiên mở ra.

Tiêu Dung bất ngờ nhìn Khuất Vân Diệt, sau đó bật cười: "Đại vương chỉ cần nói một câu 'mời vào', ta sẽ tự đẩy cửa đi vào, hà tất phải phiền đến đại vương tự mình mở cửa?"

Khuất Vân Diệt: "..."

Nghe cũng có lý.

Nhưng vừa rồi hắn không nghĩ nhiều, cứ thế mà làm thôi.

Giờ mà thừa nhận mình sai thì chẳng phải càng mất mặt hơn à?Thế nên hắn chỉ hơi dừng một chút, sau đó tỏ vẻ thản nhiên nói: "Tiếng gõ cửa yếu ớt thế này nghe đã biết là ngươi.

Người khác ta không thèm ra mở, nhưng nếu để ngươi tự đẩy cửa, ta sợ cửa chưa mở được ngươi đã ngã lăn ra đất rồi."

Tiêu Dung: "..."

Nụ cười trên mặt cậu đông cứng.Khuất Vân Diệt không nhận ra, chỉ nhìn hộp thức ăn trong tay Tiêu Dung, tò mò hỏi: "Gì vậy?"

Tiêu Dung muốn đáp rằng: "Cám lợn."

Nhưng sau một lúc cân nhắc, cậu đè nén cảm xúc, thay vào một nụ cười tươi tắn: "Là đồ ăn ta làm cho đại vương."

Khuất Vân Diệt thoáng giật mình, kinh ngạc nhìn Tiêu Dung: "Ngươi tự tay làm?"

Tiêu Dung gật đầu.Khuất Vân Diệt đưa tay ra, Tiêu Dung liền đưa hộp thức ăn cho hắn.

Cậu vừa bước lên hai bước, Khuất Vân Diệt rất tự nhiên tự đi đóng cửa lại.Hộp thức ăn trong tay Tiêu Dung vốn vừa vặn, nhưng khi rơi vào tay Khuất Vân Diệt lại trông như phiên bản thu nhỏ.

Thấy vậy Tiêu Dung thầm nghĩ, không chừng mình đã làm hơi ít.Khuất Vân Diệt nhìn hộp thức ăn đỏ nâu với vẻ thích thú, không vội mở ra mà ngẩng đầu hỏi: "Chẳng phải người ta nói "quân tử không vào bếp" à?"

Tiêu Dung cười: "Vậy Đại Vương thấy ta giống quân tử lắm hả?"

Khuất Vân Diệt nhìn cậu một lát rồi rời mắt đi.Hắn không trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ Tiêu Dung không giống quân tử, nhưng lại là quân tử duy nhất mà hắn từng gặp.Cũng may Tiêu Dung không bận tâm đến sự im lặng thường xuyên của Khuất Vân Diệt.

Với người khác, sự im lặng có thể mang nhiều ý nghĩa.

Nhưng với một người thẳng thắn đơn giản như Khuất Vân Diệt, im lặng chỉ đơn thuần là im lặng, không cần suy diễn nhiều.Khuất Vân Diệt dọn đống giấy tờ trên bàn sang một bên, mở hộp thức ăn ra.

Tiêu Dung cũng không ngồi yên mà bắt đầu quan sát thư phòng.Thư phòng này vốn Khuất Vân Diệt định biến thành phòng trưng bày vũ khí, nhưng Tiêu Dung đã kiên quyết phản đối.

Theo cậu, một căn phòng nằm ở trung tâm, nơi dễ thấy nhất thì nên có vẻ văn nhã hơn.Thấy vài cuốn sách trên giá, Tiêu Dung tiện tay lấy một cuốn.

Đó là một quyển binh thư.Tiêu Dung không xem nội dung, chỉ quan sát cách đóng sách và quy cách trình bày.

Không ngoài dự đoán, đây cũng là một bản chép tay.

Tuy nhiên kích cỡ của nó lớn hơn nhiều so với những cuốn sách mà cậu quen dùng.

Quyển này không thể cầm một tay, mà phải đặt lên bàn hoặc dùng cả hai tay để giữ, trông chẳng khác gì một cuốn sổ kế toán.Cầm quyển sách trên tay, Tiêu Dung hỏi: "Đại Vương từng đọc quyển này chưa?"

Khuất Vân Diệt vừa mở hộp thức ăn, nghe cậu hỏi thì liếc mắt nhìn bìa sách, sau đó cúi đầu trở lại: "Chưa.

Vì bảy năm trước ta đã đọc một lần rồi."

Tiêu Dung nhướng mày.

Trí nhớ của Khuất Vân Diệt thật sự rất tốt.

Hắn có thể nhớ chính xác năm tháng và từng sự việc xảy ra.

Theo lý thuyết, người như vậy chắc chắn sẽ học hành rất giỏi.

Nhưng đáng tiếc, Khuất Vân Diệt lại chẳng mấy hứng thú với sách vở, hắn chỉ yêu đao kiếm.

Mà có tài năng nhưng không sử dụng, thành ra không tiến bộ gì.Nhưng cũng phải nói, trí nhớ tốt đi đôi với khả năng... ghi thù.

Tiêu Dung đã phát hiện ra điều này.

Mỗi lần hai người tranh cãi, Khuất Vân Diệt đều lôi chuyện cậu mắng hắn ra để nhai lại.

Đã vậy lần nào cũng dùng thành ngữ khác nhau, khiến Tiêu Dung có cảm giác hắn sẽ nhắc chuyện này đến tận khi trời đất hoang tàn.Tiêu Dung đặt lại quyển sách lên giá rồi đi đến chỗ Khuất Vân Diệt.

Cậu thấy hắn đang cau mày nhìn một đĩa đồ ăn vàng óng ánh.Nghe tiếng cậu đến gần, Khuất Vân Diệt ngẩng đầu hỏi: "Món này là gì?"

Tiêu Dung đáp ngay: "Đồ chiên hỗn hợp."

Trong đĩa có ức gà rán, cánh gà chiên, thịt sườn chiên, củ sen tẩm bột chiên...Tất nhiên không có món khoai tây chiên.

Thời đại này chưa có khoai tây, mà nơi nó được trồng cách xa vùng đất này hàng vạn dặm.

Tiêu Dung đời này chắc không có cơ hội nếm lại vị ngon của khoai tây.Nhưng bù lại, thời đại này cũng có nhiều món ngon mà cậu chưa từng được thử qua.

Cũng coi như bù đắp.Để làm đĩa đồ chiên này, Tiêu Dung đã đổ hết lượng dầu dự trữ đáng lẽ dùng được cả tuần của nhà bếp vào chảo.

Điều này khiến nhóm đầu bếp xót ruột vô cùng.

Ai đời lại lãng phí dầu đến mức đó!Nhưng kết quả làm ra cũng không tệ lắm.

Dù dùng mỡ động vật, trong quá trình ướp cũng thiếu mất nhiều nguyên liệu mà Tiêu Dung thích, nhưng có một số nguyên liệu vốn đã đủ xuất sắc.

Không nói gì khác, ít nhất thì những con gà mà bọn họ có thể mua được bây giờ toàn là loại gà rừng nuôi thả chính gốc trên núi.

Một khi thời thế thay đổi, e rằng muốn ăn cũng chẳng còn nữa.Thực phẩm giàu tinh bột và dầu mỡ là thứ mà loài người yêu thích, đặc biệt là loại đàn ông ăn thịt không ngán như Khuất Vân Diệt.

Hắn sai vệ binh mang vào hai đôi đũa, rồi cùng Tiêu Dung ngồi ăn ngay trong thư phòng.Tiêu Dung không ăn, cậu vốn không thích đồ nhiều dầu mỡ, chỉ cầm đũa ngồi nhìn Khuất Vân Diệt ăn.Khuất Vân Diệt gắp trước một miếng cánh gà, món có hình dạng quen thuộc nhất với hắn.

Cắn một miếng, lớp da giòn rụm vỡ ra, lộ phần thịt trắng mềm nóng hổi, béo ngậy vẫn còn tươm dầu bên trong.

Hương thơm tỏa ra nồng hơn so với lúc đầu.Lần đầu tiên trong đời được nếm thử thứ gọi là "đồ chiên", Khuất Vân Diệt hơi sững người, sau đó đặt đũa xuống, gọi vệ binh bên ngoài vào, bảo cậu ta đi khiêng hai vò rượu tới.Tiêu Dung nhìn mà không nhịn được bật cười.Cậu cũng đặt đũa xuống, chống cằm, hơi nghiêng người về phía Khuất Vân Diệt, nhỏ giọng hỏi: "Đại vương thích món này à?"

Khuất Vân Diệt hơi ngượng gật đầu, "Không ngờ ngươi cũng có nghiên cứu về ẩm thực."

Tiêu Dung: "Đây không phải ta sáng tạo ra, mà là cách ăn của người nước khác.

Dù thơm ngon nhưng món này rất ngậy, không nên ăn nhiều.

Ta cũng chỉ thỉnh thoảng mới làm để tự thưởng cho mình."

Khuất Vân Diệt ngẩng đầu: "Tự thưởng?"

Tiêu Dung chỉ vào mình: "Là để thưởng cho bản thân ta."

Khuất Vân Diệt nhướng mày: "Ồ?

Thế còn với bản vương thì sao?"

Tiêu Dung mỉm cười: "Là để cảm ơn.

Phật tử đã kể với ta, Đại Vương chịu đích thân xin lỗi y lại còn giải thích mọi hiểu lầm.

Ta thực sự rất vui."

Khuất Vân Diệt: "..."

Hắn biết chuyện này không giấu được, nhưng không ngờ lại bị lộ nhanh đến vậy.

Khoảnh khắc này, hình tượng của Phật tử trong lòng hắn lại tụt xuống một bậc...Chuyện này là do chính hắn làm.

Trước khi làm Khuất Vân Diệt cũng đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

Mặc dù hắn vẫn cảm thấy Di Cảnh không thực sự quan tâm đến sống chết của Tiêu Dung, nhưng Tiêu Dung nói đúng, Di Cảnh có giá trị đối với quân Trấn Bắc.Hơn nữa y cũng chỉ là một hòa thượng, dù thường xuyên xuất hiện bên cạnh mọi người nhưng lại không có thực quyền gì.

Nếu vậy, bản thân hắn cũng không nên vì một câu nói của Di Cảnh mà nổi giận.Huống gì Tiêu Dung cũng đã hạ quyết tâm đi Kim Lăng.Khuất Vân Diệt bỗng nhiên lĩnh ngộ cái gọi là "nhiều bạn nhiều đường".

Trong tình huống hắn xâm nhập vào doanh trại địch, ngay cả bản thân và mấy chục vạn đại quân cũng khó mà ứng cứu kịp thời.

Ngược lại, một người chỉ có danh tiếng mà không có thực quyền như Di Cảnh lại có thể khiến sĩ phu ở Kim Lăng quay lưng với triều đình chỉ bằng một bức thư, coi Tiêu Dung như một người có nghĩa khí mà hết lòng bảo vệ.Thế nhưng dù nghĩ thông suốt thì cũng không có nghĩa là Khuất Vân Diệt có thiện cảm gì với Di Cảnh.Hắn hoàn toàn là bịt mũi mà đi tìm Di Cảnh, còn rất không muốn để người khác biết chuyện này.

Cứ cảm thấy nếu bị phát hiện, thể diện đàn ông của hắn sẽ bị tổn hại.Khuất Vân Diệt cụp mắt, không nói một lời.

Hắn biết Tiêu Dung sắp nói gì.

Lại giống Cao Tuân Chi, tâng bốc hắn lên tận trời, bảo hắn sau này nên làm nhiều chuyện "chiêu hiền đãi sĩ" thế này hơn.Nhưng hắn không ngờ rằng, Tiêu Dung lại đổi giọng: "

Sau này tốt nhất là Đại Vương đừng làm thế nữa."

Khuất Vân Diệt: "???"

Hắn ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên, chẳng lẽ hắn làm lành mà cũng sai à?Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hắn, Tiêu Dung bỗng thấy dáng vẻ lơ ngơ này của hắn lại có chút đáng yêu.Cậu không nhịn được bật cười rồi mới giải thích: "Nếu có tranh chấp với thuộc hạ, Đại Vương đích thân đi xin lỗi một hai lần còn được.

Nhưng nếu làm nhiều, họ sẽ nảy sinh ý nghĩ không nên có, cũng khó giữ được ý thức về vị trí của mình.

Cách đúng đắn nhất vẫn là, ngay từ đầu đừng để xảy ra tranh cãi.

Chén sứ đã vỡ, dù có dán lại vẫn còn vết nứt.

Lần này thì không sao, vì người đó là Phật tử.

Y khác với những kẻ khác.

Vì theo đuổi lý tưởng của mình, chỉ cần đạt được điều mong muốn, ngay cả loại người như Hoàng Ngôn Quỳnh y cũng có thể tận trung.

Vậy nên y sẽ không vì một câu nói khó nghe của đại vương mà ghi hận trong lòng."

Khuất Vân Diệt: "..."

Hóa ra cái tên trọc đầu ấy ở lại đây không phải vì tin tưởng mình, mà vì cảm thấy ở đây có lợi?

Quả nhiên là tên hòa thượng ranh ma!Hắn bàng hoàng.

Hắn từng nghĩ Di Cảnh là một người chính trực, nhưng giờ lại thấy hợp lý hơn khi nghĩ y là người thực dụng.

Bởi vậy Di Cảnh mới không bao giờ nhắc đến sự an nguy của Tiêu Dung.

Trong mắt y, có lẽ tất cả mọi người trên đời đều như nhau, chẳng có gần xa thân sơ.Khi Khuất Vân Diệt đang âm thầm điều chỉnh lại ấn tượng về Phật tử, Tiêu Dung vẫn tiếp tục nói: "Thật ra ngay cả khi không xảy ra tranh cãi, chỉ cần ở chung, mâu thuẫn chắc chắn sẽ xuất hiện.

Lúc đó nếu Đại Vương muốn làm lành với cấp dưới, điều đó là cần thiết, nhưng cách làm lành thì không nên như lần này."

Khuất Vân Diệt nhíu mày: "Lần này làm sao?"

Tiêu Dung hơi ngập ngừng, định nói một cách uyển chuyển nhưng lại không nghĩ ra nên đành nói thẳng: "Làm kiểu lén lút, giấu giếm như thể sợ bị người khác phát hiện ấy."

Khuất Vân Diệt: "..."

Hắn thoáng xấu hổ, Tiêu Dung lại khẽ cười: "Tại sao lại không để người khác biết?

Nếu không ai biết, ai mà nhận ra Đại Vương rộng lượng đến thế?

Nếu không ai biết, thì việc làm lành này chẳng phải vô ích sao?"

Khuất Vân Diệt: "..."

Hóa ra trong mắt cậu, việc làm lành chẳng qua là để làm màu thôi à?Hắn không kìm được nói: "Ngươi vừa bảo ta sau này đừng làm như vậy nữa mà."

Tiêu Dung gật đầu: "Đúng vậy, nhưng ta cũng nói, một hai lần như thế này thì không sao cả.

Lần này coi như xong, nhưng nếu sau này lại có cơ hội tương tự, Đại Vương nên nhớ, hãy chọn một dịp đông đủ mọi người, gọi người kia đứng lên, rồi nói với họ vài lời chân thành.

Nhưng cần nhớ kỹ, đừng trực tiếp nói lời xin lỗi.

Đại Vương dù sao cũng là Đại Vương, ngài có thể cảm thấy áy náy, nhưng không thể chính thức thốt ra lời xin lỗi.

Một khi ngài nói ra, thì trên danh nghĩa, ngài đã nợ người ta một ân tình.

Đại Vương còn nhớ Hoàng Ngôn Cần không?

Nợ ân tình không phải chuyện dễ trả."

Nói đến đây, Tiêu Dung ngả người ra sau: "Còn về sau này, Đại Vương không cần tự mình ra mặt nữa.

Nếu lại xảy ra chuyện tương tự, ngài cứ để ta hoặc Cao thừa tướng thay mặt.

Chúng ta nói vài lời, Đại Vương chỉ cần gật đầu là đủ.

Ngài là Trấn Bắc Vương, việc như thế vốn dĩ nên để chúng ta thay ngài làm."

Khuất Vân Diệt nhìn cậu với ánh mắt khó đoán.Tiêu Dung nghiêng đầu, nghĩ hắn không đồng tình với lời mình vừa nói.Khuất Vân Diệt hơi mím môi, sau đó lặp lại lời Tiêu Dung vừa nói: "Ý ngươi là, sau này ngươi sẽ thay ta xin lỗi, bất kể là ai?"

Tiêu Dung cảm giác giọng điệu của hắn có chút kỳ lạ, nhưng cậu không hiểu ý hắn nên đành cẩn thận trả lời: "Chỉ là vài câu nói thôi mà, đây vốn là trách nhiệm của ta với tư cách là một mưu sĩ."

Khuất Vân Diệt: "......"

Khuất Vân Diệt không nhìn Tiêu Dung nữa.

Hắn cúi đầu, cầm đũa tiếp tục ăn những món chiên Tiêu Dung chuẩn bị.Tiêu Dung bối rối nhìn hắn nhanh chóng tiêu diệt hết đĩa đồ chiên, nhưng cách ăn này không còn vẻ thích thú như trước nữa.

Nếu phải miêu tả, thì giống như đang...

ăn để hả giận.Ăn được vài miếng, Khuất Vân Diệt chợt đặt đũa xuống.

Hắn hạ mắt, bất thình lình nói một câu: "Từ nay, ta sẽ không làm thế nữa."

Tiêu Dung chớp mắt hỏi lại: "Không còn âm thầm đi làm lành nữa?"

Khuất Vân Diệt: "...

Không tranh cãi lời qua tiếng lại nữa."

Bởi vì, như vậy thì Tiêu Dung sẽ không cần phải vì hắn mà hạ mình đi xin lỗi người khác.
 
Back
Top Bottom