- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 421,456
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 20
Chương 20
Chương 20: Dắt chó đi dạo giúp tôi
***
Hai rưỡi chiều ngày chủ nhật, mọi người hẹn gặp ở trước cổng trường.Năm người còn lại trong nhóm nhỏ đều tới tập trung đúng giờ, chỉ có Lâm Hòa Tây là mãi chưa thấy tới.
Không ai muốn gọi cậu trên Wechat, cuối cùng Dương Quyển chỉ đành gọi cho cậu.Khi Lâm Hòa Tây nhận được điện thoại, cậu nói đang trên đường tới đó rồi.Dương Quyển cúp máy, chuyển lời của Lâm Hòa Tây với bốn người còn lại.Có người lập tức chẳng hề nể mặt, cao giọng phàn nàn cậu không tuân thủ thời gian.Dương Quyển không nhịn được giải thích hộ cậu: - Biết đâu cậu ấy có việc gấp nên đến muộn thì sao?Bạn cùng phòng còn lại tên Triệu Độ nhỏ giọng phản bác: - Tôi thấy làm gì có việc gấp nên mới muộn.
Có mà tối qua chiến đấu kịch liệt quá nên bây giờ còn chưa dậy ấy chứ.Chu Huyên quay đầu lại hỏi: - Chiến đấu cái gì?Ngay cả Du Trùng không quan tâm tới mấy chuyện đồn đại cũng quay đầu qua nhìn.Triệu Độ ngạc nhiên: - Mấy ông không xem diễn đàn trường mình à?Chu Huyên nghe vậy thì không khỏi cau mày: - Diễn đàn trường toàn mấy tin đồn vớ vẩn về Lâm Hòa Tây, ai muốn ngày nào cũng đi xem cậu ta đâu?- Hôm qua tôi tình cờ nhìn thấy thôi mà.
- Triệu Độ nhỏ giọng - Mấy ông biết hotgirl khoa Diễn viên được bỏ phiếu kín trên diễn đàn trường mình không?Dương Quyển nghĩ ngợi, vẻ mặt hoang mang: - Tôi biết, hình như là sinh viên mới năm nhất, tên là...Chu Huyên tiếp lời cậu ta: - Phương Thanh Ninh.- Đúng.
- Triệu Độ gật đầu - Chiều qua có người chụp được cảnh cậu ta và Phương Thanh Ninh đi vào cửa hàng tình thú ở gần nhà ga, còn tung ảnh lên diễn đàn kìa.- Cậu ta tốc độ thật đấy, - Chu Huyên khẽ hừ - Nhanh vậy mà đã câu được sinh viên năm nhất rồi.Một người khác trong nhóm cũng nói: - Tôi cũng đã xem bài post đó, ảnh chụp thật sự rất rõ ràng, nhìn góc nghiêng thì đúng thực là cậu ta.Mấy người bắt đầu đếm ngón tay số lần Lâm Hòa Tây bị chụp được hay bị nhìn thấy khi đi thuê phòng cùng bạn giường.Từ đầu tới cuối Du Trùng đều không nói gì, bấy giờ bất chợt cất tiếng hỏi: - Chắc chắn là ảnh chụp ngày hôm qua hả?Triệu Độ nghe vậy, sững người nói: - Ông có muốn xem ảnh không?Du Trùng không hề do dự:- Có.Triệu Độ lấy điện thoại đăng nhập vào diễn đàn, tìm ảnh cho anh xem.Chu Huyên đứng bên cạnh nhìn anh với vẻ buồn bực:- Ông hứng thú với chuyện này từ khi nào thế?Du Trùng không tỏ rõ thái độ: - Xem thì làm sao?Quả nhiên Chu Huyên không hỏi thêm nữa, chỉ khẽ hất hàm nói với anh: - Được, cậu là thiếu gia, cậu nói là đúng.Bài post vẫn còn ở trang đầu chưa chìm xuống, thậm chí đã thành bài hot được ký hiệu ngọn lửa.
Triệu Độ phóng to ảnh chụp bên trong cho Du Trùng xem.Chỉ nhìn lướt qua thôi là Du Trùng có thể nhận ra, gương mặt nghiêng trong ảnh chụp chính là Lâm Hòa Tây.
Hơn nữa quần áo cậu mặc trên người cũng là bộ mà hôm qua anh nhìn thấy cậu mặc.Du Trùng trả điện thoại cho cậu ta: - Tấm ảnh này chụp khi nào thế?Triệu Độ cúi đầu gạt gạt tới nội dung của bài post: - Khoảng tầm bốn, năm giờ chiều.Biểu cảm của Du Trùng kỳ quái: - Bốn, năm giờ chiều ấy hả?
Bốn giờ hay là năm giờ?Triệu Độ nói: - Chủ thớt nói mình cũng không nhớ rõ lắm.Du Trùng gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng lại chậm rãi cau mày.Chiều hôm qua anh gặp Lâm Hòa Tây ở sau quán bar vào khoảng năm giờ chiều, anh không cho rằng việc thuê phòng có thể khống chế trong vòng nửa tiếng đồng hồ.Không biết lời đồn này truyền ra thế nào, nhưng chỉ nghĩ tới mức độ lan truyền của lời đồn và sự thật đằng sau nó thôi cũng đủ khiến cho sắc mặt Du Trùng trở nên khó coi.
Anh không lên tiếng giải thích cho Lâm Hòa Tây, cũng không đưa ra thêm bất cứ thắc mắc nào với ảnh chụp, mà trong lòng dần nảy sinh nghi vấn về tính chân thực và tính khả năng của những lời đồn trước đây liên quan tới cậu.Khoảng năm phút sau, Lâm Hòa Tây đi từ bên kia đường sang.Trong ánh mặt trời chói chang hơn ba mươi độ, cậu lại mặc một chiếc áo dài tay, đúng là cực kỳ bất thường, dường như muốn che đi những dấu vết không thể để lộ trên cơ thể.
Vừa khéo lại chứng thực lời đồn cậu đi thuê phòng với người ta.Sắc mặt năm người đứng dưới tàng cây mỗi người một kiểu.Nhận thấy ánh mắt thăm dò của bọn họ dừng lại quá lâu trên người mình, Lâm Hòa Tây không hề mất tự nhiên, thậm chí còn nghiêng đầu cười với Du Trùng.Chu Huyên là người đầu tiên mất kiên nhẫn, nói: - Cậu không có khái niệm về thời gian à?
Mấy người bọn tôi phải đội nắng đứng chờ cậu đấy.Lâm Hòa Tây nhìn Chu Huyên, khóe môi còn chưa dứt cười, giọng điệu thờ ơ: - Chẳng lẽ mắt tôi mù rồi sao?
Dưới tàng cây lấy đâu ra nắng?Chu Huyên sa sầm mặt nhìn chằm chằm cậu.Lâm Hòa Tây không nhìn cậu ta, kiềm chế lại nụ cười lưu manh bên môi, quay đầu lại nói xin lỗi với những người khác: - Xin lỗi, tôi đến muộn là tôi sai.Du Trùng nhìn lướt qua cậu, không nhắc lại chuyện đến muộn nữa, chỉ nói: - Thôi được rồi, mọi người đến đủ thì đi thôi.Bọn họ tới cửa hàng thiết bị thuê ba chiếc lều hai người và hai cái cần câu cá.
Vốn dĩ định mang lều về ký túc xá, tuần sau mang luôn tới vườn cây, nhưng sau đó bọn họ lại quyết định đặt cọc trước, tuần sau mới tới cửa hàng lấy đồ.Sau khi ra khỏi cửa hàng, sáu người chia nhau ra về.
Chu Huyên có việc nên đi trước, Dương Quyển và Triệu Độ đi thẳng về ký túc luôn, hai thành viên khác trong nhóm cũng về phòng của mình, chỉ còn lại hai người Lâm Hòa Tây và Du Trùng, trùng hợp lại cùng nhau về khu chung cư Thành Nam.Lâm Hòa Tây chủ động bắt chuyện với Du Trùng, giọng hơi cao lên: - Ban nãy cậu giải vây cho tôi đấy hả?Du Trùng nhìn cậu, hỏi ngược lại: - Lúc nào?- Lúc Chu Huyên nói tôi đến muộn ấy.
- Lâm Hòa Tây híp mắt đón ánh mặt trời.Du Trùng nghe vậy, khẽ cười một tiếng không rõ có ý gì: - Tôi chỉ nói sự thật.- Vậy à?
- Ánh mặt trời rọi thẳng vào khiến mắt không mở nổi, Lâm Hòa Tây vô thức lấy tay che đi, giọng nói thoải mái vô tư - Vậy tôi cứ coi như cậu đã giải vây cho tôi nhé.Du Trùng không có ý kiến gì, híp mắt đánh giá góc nghiêng của cậu một lát, chợt vươn tay nắm lấy cánh tay đang giơ lên của cậu.Ánh nắng trong tầm nhìn bỗng dưng bị che đi phân nửa, cổ tay truyền tới độ ấm và cảm giác khô ráo từ lòng bàn tay Du Trùng.
Lâm Hòa Tây thoáng ngây người, không khỏi dừng bước nhìn anh.Du Trùng vẫn ra vẻ bình thường, nắm lấy ống tay áo cậu kéo cao lên, nhìn thẳng vào băng vải trắng trên cánh tay: - Áo dài tay bí lắm, dễ làm miệng vết thương bị sưng.Lâm Hòa Tây chợt hoàn hồn, rút tay trái ra khỏi tay anh, cũng không để ý tới lời anh nói: - Không sao.Quả nhiên, Du Trùng không quan tâm tới cậu nữa, dời mắt đi chỗ khác: - Cậu có nhìn thấy bài viết trên diễn đàn trường mình không?- Tối qua có thấy.
Vậy ra là, - Lâm Hòa Tây trả lời thờ ơ, thậm chí còn cười cười vẻ đăm chiêu - Khi tôi tới đây, các cậu đang bàn chuyện đó hả?Quả nhiên Du Trùng nhìn chằm chằm thăm dò cậu: - Cậu không định làm sáng rõ mọi chuyện à?- Tại sao tôi lại phải làm rõ?
- Lâm Hòa Tây hỏi ngược lại với giọng tự nhiên - Có đôi khi cậu chủ động làm rõ mấy rắc rối nho nhỏ này sẽ khiến cho cậu rước tới rắc rối lớn hơn.
Cậu cong khóe môi, bổ sung thêm một câu nửa đùa nửa thật: - Tôi chính là người ghét rắc rối.Mặc dù thân phận của Du Trùng hoàn toàn khác biệt với Lâm Hòa Tây, nhưng cũng cùng lớn lên trong hoàn cảnh tiền tài và quyền thế.
Cho dù không thể đồng cảm với những lời cậu nói, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng có thể hiểu được ẩn ý và ám chỉ trong câu nói của cậu.Nhớ lại sự căm thù và ghét bỏ của Chu Huyên khi nhắc tới vợ bé hay con riêng bên ngoài, cũng đủ biết Lâm Hòa Tây đã phải sống những ngày tháng thế nào trong nhà họ Lâm.- Bố cậu thì sao?
- Du Trùng khẽ nhướng mày, thản nhiên hỏi - Là ông ấy bảo cậu tới xem đua xe vào dịp cuối tuần lần trước mà.- Cậu cũng biết hả?
- Lâm Hòa Tây ngạc nhiên, sau đó khẽ nhíu mày - Ông ấy cũng đâu có thích tôi.
Khi nói ra những lời này, vẻ mặt của cậu bình tĩnh tới mức gần như hờ hững: - Nhà họ Lâm đón nhận tôi, không phải bởi vì ông ấy áy náy với tôi và mẹ, mà bởi vì bà Lâm có dụng ý khác.Đây không phải là một đáp án khiến người ta vui vẻ.
Du Trùng khẽ sầm mặt.Cũng may Lâm Hòa Tây không định tiếp tục đề tài này, dù sao chăng nữa thì cậu với Du Trùng còn không phải là bạn bè, dẫu cho cậu có muốn dốc bầu tâm sự thì cũng chưa chắc anh đã muốn nghe.Huống hồ, cậu cũng không có gì để tâm sự hết.
Nếu như con người phải tâm sự mới có thể lớn lên và sinh hoạt bình thường vậy thì nhất định cậu sẽ không trưởng thành thuận lợi đến giờ.Lâm Hòa Tây nói lảng sang chuyện khác, cố ý hỏi anh: - Nếu như biết bài viết trên diễn đàn là giả, tại sao cậu lại không thanh minh cho tôi?Du Trùng liếc mắt nhìn cậu: - Cậu là gì của tôi?Lâm Hòa Tây nghĩ ngợi, rồi trả lời sự thật: - Chẳng là gì.Du Trùng bình tĩnh: - Nếu như đã không là gì, thì tại sao tôi lại phải thanh minh cho cậu?Lâm Hòa Tây sững người, sau đó mới chậm rãi gật đầu: - Nói cũng đúng.Anh nói thực sự có lý.Phần lớn con người trên thế gian này đều như vậy, trong mắt luôn chỉ nhìn thấy người mình quan tâm.Ví dụ, nếu như người bị đồn là Chu Huyên hay Lâm Đông, chắc chắn Du Trùng sẽ không mặc kệ.Bỗng dưng Lâm Hòa Tây lại cảm thấy thật sự hụt hẫng, cậu không tìm được người nào có thể đối xử với cậu như vậy.Đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, thậm chí cậu còn không cảm thấy bước chân mình đang dần chậm lại.Một lát sau, khi Du Trùng quay sang, Lâm Hòa Tây đã rớt lại một khoảng rất dài.Anh dừng lại đợi.Lâm Hòa Tây vẫn đi rất chậm, ánh nắng chói chang bao phủ lên khuôn mặt cậu, Du Trùng có thể nhìn thấy rõ ràng đuôi mắt cậu khẽ rủ xuống, môi mím chặt, đôi đồng tử trống rỗng không có niềm vui.Du Trùng đứng yên tại chỗ, khẽ cau mày.Ngay sau đó, ma xui quỷ khiến anh mở miệng: - Lâm Hòa Tây, cậu có muốn dắt chó đi dạo giúp tôi không?