Chương 8: Chìa khóa xe đâu.
***
Du Trùng gọi điện thoại cho người phụ trách trường đua.
Nhân viên nhanh chóng bê một chiếc sô pha nhỏ vào trong.
Lâm Đông không muốn ngồi đối diện Lâm Hòa Tây cho nên đứng dậy đổi chỗ với Dương Quyển, để Dương Quyển ngồi gần cậu.Lâm Hòa Tây nghe theo lời Du Trùng, ngồi trên sô pha suốt cả buổi sáng không đi đâu hết, thậm chí cậu còn chẳng đứng dậy đi chọc ngoáy Du Trùng.Thi đấu xếp hạng kết thúc vào đúng giờ ăn trưa, mọi người rời khỏi phòng tới nhà hàng của trường đua dùng bữa.Nói là nhà hàng, dùng từ căn tin để hình dung thì chính xác hơn.
Tất cả mọi người xếp hàng lấy khay như khay cơm trong nhà ăn đại học, sau đó tự đi tới các ô thức ăn lấy đồ.Thời tiết tháng Chín vẫn rất nóng, mặt trời buổi trưa chiếu ánh nắng gay gắt xuống đầu.
Ăn cơm xong, mấy người cũng không vội quay lại phòng mà ngồi điều hòa trong nhà hàng, còn mượn ông chủ bộ bài board game để chơi.Lâm Hòa Tây đương nhiên bị bọn họ gạt ra ngoài, cậu ngồi tại chỗ cúi đầu nghịch điện thoại.
Nhìn thấy cảnh báo lượng pin trên điện thoại, cậu mới đứng dậy hỏi ông chủ có thể sạc pin điện thoại ở đâu.Ông chủ lắc đầu: - Chỗ chú không có.
Cháu có thể ra ngoài xem thử, bên chỗ khán đài thể nào cũng có người cho thuê sạc dự phòng.Lâm Hòa Tây nói cảm ơn với ông rồi xoay người ra khỏi nhà hàng.Trên khán đài chỉ có lẻ loi vài người, nhưng phía sân đằng sau cho khán giả lái xe Go-Kart phía xa xa vọng lại tiếng người nói ồn ào.Cậu tìm được người cho thuê sạc dự phòng ở khu vực thi đấu xe Go-Kart, bỏ tiền ra thuê một chiếc sạc, sau đó đứng tránh nắng dưới chiếc ô che bên cạnh đường đua.Đứng đó chừng năm phút, Lâm Hòa Tây tự dưng lại hứng lên muốn lái xe Go-Kart.
Chẳng qua xe Go-Kart đều có hai chỗ ngồi, lòng thầm cảm thấy tiếc thì lại nhìn thấy Dương Quyển đang đi về phía này.Dương Quyển ban đầu ở trong nhà hàng, cậu ta không biết chơi board game nên chỉ ngồi bên cạnh xem Du Trùng và Chu Huyên chơi.Chẳng qua trời nóng quá mà thể chất của cậu ta lại dễ đổ mồ hôi, đeo kính áp tròng lâu mắt sẽ khó chịu, cậu ta bèn mượn chìa khóa xe của Du Trùng, định bụng tới bãi đỗ xe lấy kính áp tròng ra đeo kính gọng lên.Bãi đỗ xe gần sát khu vực lái xe Go-Kart, sáng sớm đến đây đường đua xe Go-Kart còn chưa mở.
Dương Quyển không muốn đi vòng xa cho nên định đi xuyên thẳng qua giữa đường đua xe Go-Kart.Đến gần mới phát hiện có xe đang chạy trên đường đua, Dương Quyển đành đi men theo khu vực bên ngoài lan can bảo vệ đường.
Mắt càng ngày càng mờ và khó chịu, cậu ta không nhịn được vươn tay dụi mắt.Nhưng lại không cẩn thận làm rơi kính áp tròng ra ngoài, tầm mắt thoáng cái chuyển từ rõ ràng sang mơ hồ.Dương Quyển đứng ngây ra, sau khi hồi thần lại, cậu ta dựa vào trí nhớ về đường rơi thẳng của kính áp tròng sau đó cúi người vươn tay sờ soạng dưới mặt đất.
Cách lan can bảo vệ vừa tầm, tiếng bánh xe ma sát mặt đất thoáng cái trở nên rõ ràng hơn, lẫn trong đó còn có tiếng kêu vội vã của những người khác.Dương Quyển chưa kịp đứng dậy, đã có người vươn tay túm cổ áo cậu ta kéo sang bên cạnh.Người trong xe kịp thời đánh tay lái, xoay chuyển chiếc xe Go-Kart sắp mất khống chế vào quỹ đạo đua ban đầu.Tiếng người nói ồn ào bên tai cuối cùng cũng yên xuống.
Dương Quyển chậm chạp nhận ra mình vừa mới gặp nguy hiểm.
Cậu ta híp đôi mắt cận thị mức trung bình quay đầu lại, mở miệng định cảm ơn người kia, lại mơ hồ nhìn thấy đường nét khuôn mặt quen thuộc.Dẫu vậy, trong lòng cậu ta không dám chắc chắn.
Cậu ta giật mình há miệng, nhưng lại không thể nói ra câu nào.Lâm Hòa Tây buông cổ áo cậu ta ra, lười biếng nhếch môi:- Không nói cảm ơn tôi à?Giọng nói vang lên, Dương Quyển lập tức nghe ra chủ nhân của giọng nói ấy, cậu ta hơi xấu hổ cất lời: - Cảm ơn.Lâm Hòa Tây lại khẽ cười ra tiếng: - Chỉ cảm ơn ngoài miệng thôi thì chưa đủ đâu, hành động thực tế chút đi.Khuôn mặt Dương Quyển không khống chế được căng thẳng.Kết hợp với hình tượng hỏng bét của Lâm Hòa Tây từ miệng người khác, trong đầu cậu ta hiện lên vô số khả năng bị uy hiếp và yêu cầu vô lý.Lại còn không nhìn rõ mặt đối phương lúc này khiến mồ hôi trên trán Dương Quyển lặng lẽ đổ xuống, cuối cùng biến thành một câu nói lắp bắp: - Cậu muốn tôi cảm ơn kiểu gì?Lâm Hòa Tây cố ý chọc cậu ta, thấp giọng ung dung hỏi: - Cậu là bạn cùng phòng của Du Trùng hả?Dương Quyển hơi đứng hình, sau đó lại lắp bắp nói: - Tôi sẽ không giúp cậu làm chuyện xấu đâu.Lâm Hòa Tây cố ý gằn giọng: - Vậy thì tôi sẽ quăng cậu ở đây, cậu không đeo kính, không nhìn rõ đường còn đứng ở bên cạnh đường đua.
Tôi đây muốn xem xem cậu định về thế nào được đấy.Giọng Dương Quyển yếu dần, cậu ta thử vòng vo với Lâm Hòa Tây trước: - Cậu muốn tôi giúp cậu làm gì?Lâm Hòa Tây nhìn khuôn mặt căng thẳng cực độ của cậu ta, cuối cùng không nhịn nổi nữa cười phá lên.
Cậu đặt tay lên vai cậu ta, vỗ nhè nhẹ mấy cái: - Tôi muốn cậu lái xe Go-Kart cùng tôi.Dương Quyển đã chuẩn bị tốt tâm lý chỉ đợi cậu kích thích tới giới hạn đạo đức của mình, giờ đây lại nghệt mặt ra, một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng nói của mình, kinh ngạc lắp bắp: - Lái xe Go-Kart?Lâm Hòa Tây dẫn Dương Quyển không nhìn rõ đường về xe Du Trùng lấy kính.
Cậu ta không nhìn rõ biển số xe của Du Trùng nên Lâm Hòa Tây thuận tay lấy chìa khóa trong tay cậu ta để mở khóa chiếc xe Du Trùng lái tới.Dương Quyển mở cốp xe lấy ba lô của mình ra và ngồi xổm xuống đất tìm kính.Lâm Hòa Tây nhìn cậu ta, lại nhớ tới sáng nay khi Lâm Đông ra ngoài có vác theo một ba lô căng phồng hệt thế này, lòng cậu dự cảm được một đáp án, nhưng vẫn bình tĩnh lên tiếng hỏi: - Tối nay bọn cậu định qua đêm ở đây hả?- Đúng thế.
- Dương Quyển không biết chuyện cho nên gật đầu - Cậu không biết à?Hỏi xong cậu ta mới dần nhớ lại hình như sáng nay Lâm Hòa Tây chỉ lên xe tay không, không mang theo bất cứ thứ gì, có lẽ là Lâm Đông cố ý không nói với cậu.Mặc dù Dương Quyển thật thà tốt tính, nhưng không phải là đứa trẻ đơn thuần chưa trải sự đời.
Cho nên cậu ta biết ngay có lẽ Lâm Đông cố ý không nói với cậu.Hiển nhiên là Dương Quyển đã quên sạch mình phải "cùng chung mối thù" với bạn cùng phòng, cậu ta đeo chiếc kính gọng đen của mình lên, ánh mắt nhìn Lâm Hòa Tây mang theo chút đồng tình: - Vậy tối nay cậu phải làm thế nào?Khóe miệng Lâm Hòa Tây vẫn tươi cười như vậy, chỉ quăng chìa khóa xe của Du Trùng lên cao nghịch nghịch chứ không trả lời cậu ta.Dương Quyển đặt ba lô vào chỗ cũ, vươn tay đóng cốp xe lại.
Lâm Hòa Tây cầm chìa khóa xe, thuận tay đút vào trong túi quần mình.Dương Quyển ngập ngừng muốn nói mấy lần, nhìn thấy Lâm Hòa Tây không có ý trả lại chìa khóa, đang định mở miệng đòi thì Lâm Hòa Tây chuyển đề tài thúc giục cậu ta: - Đi thôi, đi lái Go-Kart với tôi.Dương Quyển gật đầu máy móc, cũng quên sạch sẽ nguyên tắc không được lại gần Lâm Hòa Tây mà cứ thế để cậu khoác vai kéo khỏi khu vực bãi đỗ xe.
Còn nhanh chóng quăng chuyện chìa khóa xe ra sau đầu.Sân thi đấu Go-Kart cũng có cuộc đua quy mô nhỏ đơn vị theo nhóm, hai người giành thắng lợi trong cuộc đua sẽ nhận được phần quà tặng bí mật.Lâm Hòa Tây khẽ nhướng mày, quyết tâm nhóm mình phải giành được thắng lợi.
Cậu quay đầu hỏi Dương Quyển ở bên cạnh: - Cậu có bị say xe không?Còn chưa ý thức được lời của Lâm Hòa Tây có ý gì, Dương Quyển ngơ ngơ gật đầu: - Không say, sáng nay tới đây tôi ngồi xe vẫn ổn lắm.Lâm Hòa Tây vừa lòng gật đầu, vỗ vai cậu ta như trấn an trước, giọng điệu thờ ơ nhưng lại đầy hàm ý: - Vậy thì tốt.Một lát sau, hai người đội mũ bảo hiểm ngồi song song trên xe Go-Kart.Trên xe có hai vô lăng, Lâm Hòa Tây đặt chân lên phanh xe, nghiêng đầu nói với Dương Quyển: - Khi đánh tay lái nhớ nghe theo khẩu lệnh của tôi.
Nếu như cậu không kịp phản ứng hay sợ hãi thì chỉ ngồi im là được.Dương Quyển hoang mang gật đầu.Lúc sau nhớ lại màn này, cậu ta phát hiện quả nhiên lời Lâm Hòa Tây đã dự báo trước.Khi tiếng súng bắn chỉ thiên ra hiệu xuất phát vang lên, xe Go-Kart lập tức tăng tốc phi thẳng về phía trước, mức độ ổn định kém xa so với ngồi trong xe của Du Trùng.Còn chưa kịp nghĩ phải đánh tay lái thế nào, Dương Quyển đã bị dọa xanh mặt.
Hai tay cậu ta bấu chặt vào đai an toàn trước người, môi khẽ rung lên trong tiếng gió phần phật.Xe của bọn họ vượt qua vạch đích đầu tiên.Khi nhân viên giúp Dương Quyển tháo đai an toàn, cả người cậu ta như lâng lâng, còn không cẩn thận đập vào vô lăng trước xe.Lâm Hòa Tây đã bước xuống, lúc này mới dở khóc dở cười đi vòng qua phía Dương Quyển xách người ra khỏi vô lăng, sau đó còn giúp cậu ta tháo chiếc mũ bảo hiểm vừa nặng vừa bí trên đầu.Có lẽ Dương Quyển là dạng người chỉ ru rú trong phòng ngủ không ra ngoài cho nên da rất trắng.
Mặc dù khi cậu ta ngã đập đầu vào vô lăng có đội mũ bảo hiểm nhưng trên gò má trắng bệch của cậu ta khó tránh khỏi bị hằn một dấu vết đỏ ửng.Cộng thêm cả mái tóc rối tung vểnh cao cao do đội mũ bảo hiểm khiến cậu ta giống như vừa mới bị bọn lưu manh cho một trận.Điều này cũng dẫn tới việc gần một tiếng đồng hồ sau Dương Quyển vẫn đắm chìm trong tốc độ đáng sợ của xe Go-Kart.
Khi cậu ta mang cái sắc mặt trắng bệch và hai tay trống trơn quay lại nhà hàng, mọi người nhìn thấy vết đỏ rõ rệt trên khuôn mặt và mái tóc ngắn rối tung của cậu ta đã nhao nhao sửng sốt hỏi: - Cậu đi thay kính thôi cơ mà?
Tại sao lại giống như bị ai đánh một trận thế kia?Dương Quyển mím đôi môi khô khốc, còn chưa kịp lên tiếng giải thích đã bị Du Trùng cắt ngang: - Chìa khóa xe đâu?Trên khuôn mặt cậu ta thoáng vẻ hoảng hốt, sau đó ảo não hồi hồn về: - Chìa khóa xe ở chỗ Lâm Hòa Tây.Còn chưa dứt lời, Chu Huyên đã nổi giận đùng đùng đập bàn đứng dậy.
Rõ ràng cậu ta tự mình suy diễn ra, giọng nói vô cùng nguy hiểm: - Lâm Hòa Tây đánh cậu sau đó cướp mất chìa khóa xe hả?