- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 434,104
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 49 : Thành phố A
Chương 49 : Thành phố A
Chương 25 : Mùa mưa kéo dài - Ăn sạch bọn chúng! (2) Trước mắt, những chiếc xúc tu đỏ sẫm đang vặn vẹo, tạo thành một hình trái tim nhỏ bé trước mặt em.
Bên cạnh đó, những xúc tu màu xanh thẳm cũng không chịu thua kém, toàn thân phát sáng với những hoa văn xanh lam rực rỡ—Những con quái vật dưới đáy biển luôn có cách riêng khi tán tỉnh nhau.Đàm Gian khẽ xoay xoay đầu ngón tay, cảm giác mình như vô tình lạc vào một vườn thú khổng lồ, nơi những con công đực đang tranh nhau xòe đuôi khoe sắc."
Tiểu Đàm, em sẽ chọn anh chứ?"
Đôi mắt xanh biếc của Kha Phàn trở nên dịu dàng, hắn cúi đầu, đáng thương hỏi em.Bị kẹp giữa hai người, Đàm Gian: "..."
Không, nhất định phải chọn một người sao?Em không thể làm một con người bình thường sao?Lâm Giản Hoàn nghe câu hỏi đầy tính đạo đức ràng buộc của Kha Phàn, sắc mặt lập tức sa sầm, anh ta nhếch môi châm chọc, giọng đầy khinh miệt.
"Hừ, em ấy mà chọn cậu mới là chuyện lạ đấy."
Kha Phàn vốn đã bực bội vì bị cướp ngang, nay lại bị Lâm Giản Hoàn – cái kẻ đáng ghét này – tiếp tục chọc tức, anh nghiến răng quát lên: "Ông nói đủ chưa?"
Những chiếc xúc tu lập tức phồng lên, vô số giác hút nhỏ chi chít trên bề mặt chúng đang không ngừng co giật, quấn chặt lấy nhau, trông như một con mãng xà đầy phẫn nộ đang siết chặt con mồi.Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.Đàm Gian mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tua cảm mềm mại vô hại của hải quỳ.
Vậy mà lúc này, những hoa văn xanh lam xinh đẹp kia không ngừng biến đổi, những tua thịt đàn hồi ấy như được bao phủ bởi một lớp kịch độc chết người, nhẹ nhàng xuyên qua xúc tu của Kha Phàn, để lại từng lỗ máu loang lổ.Lâm Giản Hoàn vẫn đứng yên tại chỗ, trên người khoác chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, ngay ngắn.Anh ta đẩy gọng kính, ánh mắt lạnh lẽo.
Bình tĩnh lấy khăn giấy, chậm rãi lau vết máu bắn lên đầu ngón tay."
Phiền phức quá."
"Vậy thì... giết cậu trước đi."
Cả căn phòng giống như biến thành một tổ quái vật ghê rợn, tim Đàm Gian đập thình thịch, như thể muốn vọt ra khỏi lồng ngực.Ngay sau đó, em mới kịp nhận ra tình thế trước mắt—Hai kẻ kia đang giằng co nhau, mà tình thế này, lại cực kỳ có lợi để em... chạy trốn.Không chần chừ thêm một giây nào, em xoay người lao ra khỏi cửa.Nhưng bên ngoài đã không còn là văn phòng quen thuộc nữa.Cả thế giới dường như đã hoàn toàn dị hóa.Trên tường, những mạch máu khổng lồ đang không ngừng co bóp, bao phủ bởi lớp màng nhầy nhụa trắng bệch tanh tưởi, trông hệt như khí quản của một sinh vật khổng lồ vẫn còn đang hoạt động.Dưới chân, tứ phía đều là những thi thể bị cắn xé đến mức chỉ còn lại từng mẩu xương trắng hếu.Trên trần nhà, vô số con mắt sưng tấy, đỏ lòm với những sợi huyết quản chằng chịt, dường như đang chớp động, chăm chú theo dõi từng bước chạy của em.Đàm Gian mặt mày tái mét, đôi chân trắng nõn run rẩy dữ dội.Kha Phàn và Lâm Giản Hoàn nhất định sẽ nhanh chóng nhận ra em đã bỏ chạy.Mặc dù sợ hãi đến cùng cực, em vẫn cắn răng, gắng gượng lao về phía trước.Từng bước chân giẫm xuống nền đất đều giống như dẫm lên một vũng huyết nhầy nhớp dính bết, nồng nặc thứ mùi tanh nồng của biển sâu.Tiếng lách tách của xúc tu đang bò trườn dần tới gần, xen lẫn trong đó là tiếng gọi rợn người của hai kẻ đáng sợ phía sau—"Tiểu Đàm..."
Em không dám quay đầu lại.Dây thần kinh trong đầu căng như dây đàn sắp đứt.Chỗ nào mới là nơi an toàn?
Em có thể trốn ở đâu?Nếu cả thành phố này đã hoàn toàn biến thành một khối ung khổng lồ, liệu em có thể thoát khỏi đây hay không?Cảm giác tuyệt vọng như một cơn sóng lớn, từng đợt từng đợt nhấn chìm em.Đàm Gian mơ hồ nhận ra thị giác của mình bắt đầu nhòe đi.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài, nhưng em nhanh chóng dùng tay nhỏ bé lau sạch, không cho phép mình suy sụp.Nghĩ đi, Tiểu Đàm, nhất định phải nghĩ ra cách!Đàm Gian cắn chặt môi, trong khoảnh khắc lao qua một khúc quanh, hình ảnh những tờ giấy ghi chép trong văn phòng của Thẩm Khê bỗng hiện lên trong đầu em.Những dòng nhật ký đó...Em nhớ rõ ràng.Người đã được thần linh đáp lại ước nguyện—"Tôi hy vọng thành phố A mãi mãi là những ngày nắng đẹp."
"Như vậy, tôi sẽ không bị vứt bỏ vào ngày mưa nữa."
Thẩm Khê!Tìm Thẩm Khê!
Đến phòng mỹ thuật!Nếu Thẩm Khê thực sự là người được vị thần lựa chọn, thì ít nhất... những kẻ trộm này sẽ không dám xuất hiện ngang nhiên trước mặt chủ nhân của chúng.Ánh sáng hy vọng vụt sáng lên trong đôi mắt vốn đã chìm trong tuyệt vọng của em.Cơ thể gầy yếu của em siết chặt lại, đã đến cực hạn.Giọng nói của Kha Phàn ngay sát bên tai—Ngay khoảnh khắc xúc tu sắp quấn lấy cổ chân em—Đàm Gian nhìn thấy tấm biển treo trên cửa phòng.Không hề chần chừ, em lao cả người vào cánh cửa đóng chặt."
RẦM!"
Âm thanh va chạm vang lên giòn tan.Cả người em ngã nhào xuống nền xi măng lạnh lẽo.Bên ngoài cánh cửa, những chiếc xúc tu vừa nãy còn đang điên cuồng truy đuổi, nay lại bất chợt dừng lại.Trong đôi mắt tràn đầy bất cam của Kha Phàn, chúng rụt nhanh lại, biến mất hoàn toàn.Em thở hổn hển, tâm trí rối bời.Cuối cùng... cũng trốn thoát rồi.Nhưng cánh tay va vào cửa vẫn còn đau rát, nước mắt vốn dĩ bị kìm nén lập tức trào ra.Em vùi đầu vào đầu gối, từng giọt từng giọt trong veo không thể khống chế được mà lăn dài.Những ngón tay nhỏ bé cố lau đi dòng nước mắt, nhưng càng lau càng ướt, đến đầu ngón tay cũng phủ đầy ánh nước long lanh.Trong cơn tức tối xen lẫn tủi thân, Đàm Gian bực bội hướng về phía 001 mà trút giận—"Huhu!
Về rồi tôi sẽ ăn thật nhiều bạch tuộc viên và hải quỳ xào cay!"
"Ăn sạch bọn chúng luôn!"