- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 424,148
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 29 : Thành phố A
Chương 29 : Thành phố A
Chương 16 : Mùa mưa kéo dài - Em hút thuốc, uống rượu sau lưng tôi à ? (1) "Rầm——"Cùng với tiếng nổ vang trời, lưỡi rìu bổ xuống, những vệt máu bám trên đó văng tung tóe, cánh cửa gỗ đỏ nặng nề lập tức bị chém làm đôi.Đôi giày da sáng bóng bước qua những mảnh vụn vương vãi trên sàn, phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai giữa căn ký túc xá tĩnh lặng.Khoác trên người chiếc sơ mi lụa đắt tiền, nếu bỏ qua lưỡi rìu dính đầy máu thịt trên tay, trông Kha Phàn chẳng khác gì thường ngày."
Tiểu Đàm... ngoan nào..."
Lưỡi rìu lê trên sàn, để lại âm thanh ken két ghê rợn.
Kha Phàn chậm rãi nói, âm điệu nhấn nhá từng chữ, phần đuôi còn mang theo sự vui vẻ bệnh hoạn."
Không, em không ngoan.
Em mãi mãi không chịu học ngoan."
Giọng điệu vốn dịu dàng bỗng chốc trở nên khàn khàn, chất chứa sự giận dữ và điên cuồng."
Lâm Giản Hoàn, Thẩm Khê...
Em còn muốn quyến rũ bao nhiêu người nữa?
Hay là... em thích bị bọn nó chơi hư?"
Rìu bổ xuống, sàn giường gỗ lập tức bị chẻ làm đôi.
Người đàn ông nhấc cổ tay, dễ dàng rút lưỡi rìu cắm sâu dưới sàn, bàn tay còn lại vẫn nhàn nhã chỉnh lại gọng kính viền vàng."
Đến đây nào, Tiểu Đàm, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."
"Anh sẽ ôm lấy xương thịt em, hôn lên, và cuối cùng hòa làm một với em."
Hơi thở của Kha Phàn dồn dập, đôi mắt dài và hẹp cong lên, nụ cười trên môi dịu dàng đến lạ, tựa như một chàng trai trẻ vừa chìm đắm trong tình yêu, đang thổ lộ những lời tha thiết với người tình trốn tránh mình.Nhưng ánh trăng nhạt nhòa xuyên qua khe cửa sổ, phủ lên bóng dáng hắn một lớp sắc trắng quỷ dị.Và khi ánh sáng lướt qua Kha Phàn, phía sau hắn, trên chiếc giường chật hẹp, những xúc tu đỏ sậm chợt nhấp nhô một thoáng.Đàm Gian co người thu lại trong góc giường, ngay cả thở cũng không dám.Hoặc có lẽ... em vốn không thể thở nổi.Giữa cơn mộng mị quái đản và phi lý, Đàm Gian cảm giác mình như bị giam cầm trong một chiếc kén đỏ lạnh lẽo và ẩm ướt.
Xung quanh là những xúc tu đang cuộn chặt lại, dệt thành một chiếc lưới máu bao bọc lấy em, tựa hồ như một con bướm bị nhện vây bắt, đôi tay trắng nõn bất lực bị dính chặt bởi lớp dịch nhớp nháp.Mỗi lần hô hấp, khoang mũi đều tràn ngập một mùi tanh nồng kỳ lạ.Chiếc lưới quỷ dị này càng lúc càng thu hẹp, xúc tu phủ trên người cũng dần hé mở những chiếc giác hút nhỏ, mỗi lần cử động đều tiết ra chất dịch trơn nhầy và dính nhớp.Ngay phía trước, một thân hình cao lớn và đầy xâm lược phủ xuống, đôi môi lạnh lẽo áp lên khóe môi và cằm em.
Trong từng hơi thở run rẩy của Đàm Gian, người đó tham lam nuốt trọn, ngấu nghiến từng chút ngọt ngào ấm nóng.Ngay bên dưới, tiếng bổ rìu vang lên từng nhát, từng nhát, gần trong gang tấc.Mà em lại bị Thẩm Khê ép chặt vào lồng ngực, bàn tay lạnh lẽo nâng cằm em lên, buộc em hé miệng, tùy ý để hắn dây dưa nuốt trọn từng sợi hô hấp ướt át.Thẩm Khê từng nói với em rằng, những con quái vật như Kha Phàn, những con chó thối hoắc này, mũi và tai rất thính.Mà hiện giờ, xúc tu của hắn chỉ vừa mới mọc ra, chưa thể rời khỏi ký túc xá.
Hắn vẫn còn rất yếu.Thế nên phải nghĩ cách để che giấu, không để Kha Phàn tìm thấy hai người họ.Nhưng Đàm Gian không ngờ rằng, cách "che giấu" của Thẩm Khê lại là thế này—Dìm em vào biển thịt lạnh lẽo sâu hoắm, cưỡng đoạt từng nhịp thở.Mà hắn còn cố tình trêu chọc em, hơi thở băng lãnh phả bên vành tai nhạy cảm, khiến vùng da trắng nõn nhanh chóng loang lổ màu đỏ ửng.Hắn khoác lên người chiếc hoodie đen rộng thùng thình, che phủ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Gian trong khoảng tối ngột ngạt.
Mỗi lần em thở ra, hơi nóng đều bị hắn nuốt lấy, bao bọc, ngay cả tiếng nức nở khe khẽ cũng bị giam lại trong chiếc tổ nhỏ hẹp này.Ngăn cách với họ chỉ bằng một tấm ván giường mỏng manh, Đàm Gian có thể nghe rõ mồn một giọng nói dịu dàng đến bệnh hoạn của Kha Phàn."
Tiểu Đàm, em không muốn mãi mãi bên anh sao?"
Đôi mắt Đàm Gian đã phủ một tầng nước, mông lung ngước nhìn Thẩm Khê.Hắn đáp lại em bằng một đôi mắt đen thẫm, sâu không thấy đáy, như vực thẳm vô tận nuốt chửng mọi tia sáng.Bên ngoài trời vẫn mưa.
Bình thường, thời tiết ở thành phố A vốn khô ráo, vậy mà trận mưa này lại dai dẳng hơn hẳn mọi khi.Ánh sáng u ám len qua khe hở của rèm cửa, dù đang là ban ngày nhưng vẫn mang theo một cảm giác âm trầm khó tả.Đàm Gian lơ mơ ngồi dậy khỏi giường.
001 đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cá nhân cho em, chiếc cốc đánh răng màu hồng in hình thỏ nhỏ được đặt ngay ngắn trên bồn rửa mặt trong suốt, quai cốc còn được xoay ra ngoài một cách đầy chu đáo.Căn phòng ký túc xá miễn cưỡng được khôi phục về trạng thái ban đầu.
Chiếc cửa gỗ bị phá nát đã được dán lại bằng chất nhầy, dù trông xấu xí nhưng ít ra vẫn còn dùng được.
Còn người bạn cùng phòng chỉ xuất hiện vào ban đêm thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.Em ngậm một ngụm nước sạch, hàng mi dài run rẩy khẽ nâng lên, trên cằm còn lờ mờ hiện lên một vết đỏ nhạt.Thực ra, dấu vết dưới lớp quần áo còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Những xúc tu lướt qua đã để lại những vệt đỏ không thể xóa nhòa trên làn da trắng nõn, như những dấu ấn cắm sâu xuống, tuyên bố quyền sở hữu của dã thú.Đàm Gian không nhớ rõ chuyện đã xảy ra sau nửa đêm.Em bị hôn đến mức gần như ngạt thở, rồi trong cơn kích thích tột độ mà thiếp đi.Lúc tỉnh dậy, chỉ còn lại—Cánh cửa nát vụn.
Chiếc giường bị hủy hoại và người cảm thấy rã rời..Em liếc nhìn bảng dữ liệu mà 001 gửi đến, chỉ sau một đêm, chỉ số dị hóa của Thẩm Khê đã tăng vọt lên một cách đáng sợ.Chỉ số dị hóa vốn là đơn vị dùng để đo lường mức độ quái vật hóa.
Hôm qua suýt nữa em đã bị Thẩm Khê hôn đến chết rồi.Không tăng vọt mới là lạ!Em bực bội đóng bảng dữ liệu lại, quay người kéo rèm cửa sổ ra.
Nhưng bên ngoài, cơn mưa dai dẳng vẫn chưa dứt.
Không khí ẩm ướt tràn vào, mang theo mùi tanh nồng của nước mưa, bám riết không buông.Hôm nay là cuối tuần, hầu hết sinh viên đều không có tiết học.
Cả khuôn viên trường vắng lặng đến mức đáng sợ.
Những tòa nhà cao lớn quanh đó chìm trong ánh sáng ảm đạm, bị phủ lên một lớp màng nhợt nhạt như xác chết, trông chẳng khác nào những bức tượng sáp đứng lặng im trong bóng tối....