- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 434,177
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 69 : Thành phố B
Chương 69 : Thành phố B
Chương 35: Giải trí đến chết【8】 – Dịch vụ lưu trữ nụ hôn chúc ngủ ngon (1) Khi Lancelot trở về, Đàm Gian đang nằm ngửa trên gối, nửa khuôn mặt vùi vào chăn lông vũ, sắc hồng nhàn nhạt lan đến tận vành tai.Hàng mi dài và dày rủ xuống, dưới ánh đèn đổ một bóng mờ sâu thẳm, nhìn từ góc độ của hắn – từ trên xuống – gương mặt ấy càng thêm thuần khiết, lại thấp thoáng chút mê hoặc, vô tình mang theo nét dụ hoặc mơ hồ.Lancelot gần như ác ý mà nghĩ, nếu vừa rồi hắn không đến cứu em, có khi giờ này em đã bị người ta mang theo đôi tai thỏ mà ăn sạch đến từng chút rồi cũng nên.Đúng là ngốc nghếch.Nhưng thật sự quá đẹp.Khóe môi Lancelot khẽ nhếch, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Đàm Gian khi em ngẩng lên.
Chàng trai nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, cứ như vẫn đang ngoan ngoãn chờ đợi hắn mang đến thông tin mới hoặc đáp án nào đó.Trên người em vẫn còn khoác chiếc sơ mi ướt đẫm, rõ ràng vừa bị tơ tinh thần của người khác nuốt chửng, suýt chút nữa đã hoàn toàn bị cuốn vào và tiêu hóa, vậy mà bây giờ lại ngây ngô đến lạ.Lớp vải bán trong suốt dán chặt vào làn da trắng như tuyết, thấp thoáng ẩn hiện, trông chẳng khác gì đang mời gọi.Nhưng đôi mắt ấy lại trong veo đến mức vô tội, khiến lòng người mềm nhũn.Chậc.Đàm Gian còn đang ngửa đầu đợi người quản lý của mình nói tiếp, thế mà lại bị một chiếc áo sơ mi trắng mới ném thẳng vào mặt.Áo sơ mi rộng thùng thình, mang theo chút mùi thuốc lá thoang thoảng."
Đi tắm đi."
Lancelot nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét, giơ tay chỉ về phía phòng tắm bên cạnh phòng ngủ, đằng sau lớp kính mờ.Giọng điệu hắn còn có chút bực bội."
Chậc, trên người toàn mùi chó."
Đàm Gian theo phản xạ cúi đầu ngửi thử, trên người vẫn còn phảng phất thứ mùi tanh nồng từ tơ tinh thần của Yến Hợp, quả thực có hơi khó chịu.Em ngoan ngoãn ôm bộ quần áo mới, định bước vào phòng tắm, nhưng chưa kịp đi được bao xa đã bị Lancelot chặn lại."
Đợi đã."
Đàm Gian ôm lấy chiếc áo sơ mi mềm mại, lớp vải lụa nhẹ nhàng chạm vào cằm em.
Đột nhiên bị gọi lại, em hơi nghiêng đầu, gương mặt thuần khiết nhưng yêu dã ánh lên một tia ngơ ngác.Người đàn ông châu Âu có khung xương vốn dĩ đã cao lớn, khi Lancelot tiến sát lại gần, bóng hắn phủ xuống, gần như nuốt trọn em vào trong.Trong lòng Đàm Gian có chút sợ hãi người quản lý này, em theo bản năng lùi về sau hai bước, muốn chạy vào phòng tắm phía sau.Nhưng giây tiếp theo, cánh cửa phòng tắm đã bị bàn tay to lớn của hắn đẩy ra, không gian chật hẹp bên trong khiến em vừa lùi vài bước đã bị dồn sát vào bồn rửa mặt lạnh băng.Mặt đá cẩm thạch đen buốt giá khiến Đàm Gian rùng mình, còn chưa kịp phản kháng, bàn tay thon dài xương gầy đã dễ dàng giam chặt em trong vòng tay, vây lại giữa lồng ngực hắn và tấm gương lớn."
Cách."
Là tiếng cửa nhà tắm khép lại.Không gian càng thêm kín kẽ, chật hẹp.
Đàm Gian hoảng hốt ngẩng đầu, đầu ngón tay trắng nõn đặt trên mặt đá cẩm thạch cũng co lại đầy bất an."
A-Lancelot..."
Em hơi run rẩy gọi tên hắn, thấp thỏm ngước nhìn, sợ mình lỡ chọc giận điều gì mà bị hắn giết người diệt khẩu.Những ngón tay mềm mại bị hắn siết chặt, khoảng cách giữa hai người vốn đã vô cùng gần, giờ đây khi Lancelot cúi xuống, da thịt nóng bỏng của hắn nhẹ chạm vào em.Hương thơm ngọt lịm của em bị giam chặt trong vòng tay hắn, theo từng nhịp thở run rẩy mà thấm vào hơi thở.
Đàm Gian nhỏ bé, lồng ngực khẽ phập phồng đầy gắng gượng, cố tỏ ra bình tĩnh.Hắn siết chặt cằm em, giọng nói lạnh lùng xen lẫn chút độc ác: "Đàm Gian, có phải em lúc nào cũng thế này không?
Dùng đôi mắt vô tội ấy để quyến rũ mọi người vì em mà bán mạng?
Yến Hợp khao khát được làm xoa dịu tinh thần cho em, ngay cả tôi cũng..."
Giọng của Lancelot đột ngột ngừng lại.
Hắn gần như bực bội mà chặn ngang lời nói của chính mình, phát ra một tiếng tặc lưỡi đầy thất vọng.Đàm Gian bị câu hỏi đột ngột của hắn làm cho tức giận.
Khuôn mặt trắng nõn vốn đã ửng hồng một chút, lúc này vì kích động mà càng trở nên rực rỡ, xinh đẹp đến lạ thường.Em hung hăng cắn lên bàn tay đang siết chặt nửa khuôn mặt mình của Lancelot, nhìn dấu răng nhỏ, tròn trịa in hằn trên làn da ấy.Lancelot nhíu mày vì đau, ngón tay bóp nhẹ má em, đôi chân dài bước lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa cả hai đến mức hoàn toàn bằng không.Khuôn mặt góc cạnh với những đường nét sắc sảo của người đàn ông phương Tây nở ra một nụ cười mang theo chút tà khí.
Hắn nâng cằm em lên, đột nhiên cúi xuống, môi lướt nhẹ trên cánh môi em, quấn quýt, nghiền ngẫm.Đàm Gian rên khẽ trong miệng, âm thanh nhỏ như tiếng mèo con bị người ta giữ chặt mà xoa nắn.
Vừa tủi thân kêu khe khẽ, vừa không thể làm gì khác ngoài để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.Đôi chân mảnh khảnh của em khẽ đá loạn lên trong nỗ lực giãy giụa.
Lancelot vốn đang bóp lấy khuôn mặt mềm mại của em, ngón tay chợt đổi vị trí, trượt xuống, chậm rãi nựng lấy dái tai nhỏ nhắn.Phần thịt mềm bị hắn nắm nhẹ hai cái.Đàm Gian gần như lập tức mất hết sức lực, cả người mềm nhũn như nước xuân, đầu ngón tay bấu chặt lấy bờ vai rộng của hắn, bị động ngửa đầu đón nhận nụ hôn sâu đầy chiếm đoạt.Mềm mại đến khó tin....