- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 434,173
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 59 : Thành phố B
Chương 59 : Thành phố B
Chương 30: Giải trí đến chết【3】 "Ồ?
Không ra... sữa được à?" (1) Ở thị trấn Alpha, gần như mỗi ngày đều có thể thấy những thực tập sinh điên loạn trên đường phố.
Người dân đã quen với cảnh tượng ấy, họ thản nhiên báo cáo với cảnh sát an ninh, vết máu sẫm màu trên mặt đường nhanh chóng bị xóa sạch.Con đường lớn lại trở về vẻ sạch sẽ không tì vết như ban đầu.Đàm Gian tái mặt, đứng ngẩn ngơ nơi đầu phố, chớp mắt một cách mơ hồ và chậm chạp.Ngay bên cạnh em là một tiệm bánh, hương vị béo ngậy của kem tỏa ra thơm nức.
Một người thợ làm bánh béo mập, khoác chiếc tạp dề, đang đứng trước cánh cửa gỗ để thay đổi thực đơn trên bảng thông báo.Nhìn thấy cảnh tượng ấy, ông ta tặc lưỡi lắc đầu, thở dài:"Công ty Barnum nào có dễ vào như vậy?
Ở một nơi hẻo lánh như ngoại thành này, chỉ cần chọn được một hai người là đã quá lắm rồi..."
"Nội thành còn có biết bao nhiêu 'thực tập sinh' nữa kia kìa."
Đàm Gian nhớ rất rõ, công ty thực tập sinh nơi em thuộc về chính là Barnum.
Em khẽ ngước mắt, ánh nhìn e dè hướng về người thợ làm bánh đang vật lộn xé bỏ tờ quảng cáo cũ trên bảng thông báo, cất giọng nhỏ nhẹ:"Công ty Barnum...?"
Không ngờ phía sau lại có người, khiến thợ làm bánh béo giật bắn mình.
Ông ta hoảng hốt lùi lại hai bước, sau đó vội vã chỉnh lại chiếc mũ đầu bếp trên đỉnh đầu.Thế nhưng, khi nhắc đến Barnum, giọng điệu của ông ta lại tràn đầy sự cuồng nhiệt."
Cậu đến Barnum mà cũng không biết?
Đó chính là công ty giải trí vĩ đại nhất ở thành phố B!
Các thực tập sinh trực thuộc công ty có thể mang đến niềm vui tột cùng cho mọi cư dân!
Họ làm gì cũng đáng được thần tha thứ!"
Thợ làm bánh béo nheo mắt nhìn kỹ Đàm Gian đang đứng trước mặt mình.
Một thiếu niên phương Đông thanh tú, đôi mắt màu trà nhạt trong suốt như lưu ly, làn da trắng ngần, dáng người nhỏ nhắn.Ông ta đánh giá em từ trên xuống dưới, rồi nặn ra một nụ cười đầy ẩn ý, có chút nhờn nhợt."
Lại là một đứa không muốn làm cải tạo mà liều mình muốn làm thực tập sinh à?
Hay là... cậu đã được cải tạo rồi?
Em trai song tính?"
Sau khi quét mắt một lượt qua Đàm Gian, thái độ của ông ta rõ ràng trở nên bỡn cợt và khinh miệt hơn hẳn."
Cậu không nghĩ rằng chỉ với khuôn mặt xinh đẹp này mà có thể vào Barnum đấy chứ?
Những người vào được đó ai mà chẳng là nhân vật lớn có suất biểu diễn trong nội thành.
Nếu không được chọn mà lại không nộp nổi 'thuế hạnh phúc'..."
Thợ làm bánh béo đột nhiên im bặt, ánh mắt liếc về giữa đường phố, ám chỉ rằng kết cục của em có lẽ sẽ giống như kẻ lang thang chết giữa đường kia."
Nhưng nếu có ngày cậu biến thành kẻ lang thang..."
Ông ta nhếch môi cười nham hiểm, "Có khi tôi còn có thể bố thí cho cậu một hai đồng xu hạnh phúc, hoặc vài mẩu bánh mì thừa, chỉ cần cậu chịu vào khách sạn với tôi một đêm..."
Đàm Gian mới đặt chân đến thành phố này được một ngày, lại còn bị tên kiêu ngạo mắt cao hơn đầu Lancelot bắt nạt, trong lòng đã bực tức đến cực điểm.Em cảm thấy vô cùng chán ghét, đôi mày thanh tú nhíu chặt, cơn giận dữ làm khuôn mặt trắng trẻo của em càng thêm rực rỡ, như thể tỏa ra ánh sáng chói mắt.Thợ làm bánh béo nhìn thấy biểu cảm ấy, khuôn mặt lộ ra vẻ thèm thuồng, bàn tay thô ráp phủ đầy bột mì và bơ đưa về phía cánh tay trắng nõn của em."
A—!"
Chưa kịp chạm vào Đàm Gian, ông ta đã rú lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm chặt hạ bộ, đau đớn ngồi thụp xuống đất.Đàm Gian đi một đôi giày da nhỏ, mũi nhọn.
Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn vì giận dữ mà ửng đỏ, đôi mắt màu trà xinh đẹp bừng lên hai ngọn lửa nhỏ.Có vẻ vẫn chưa hết tức giận, em lại hung hăng đá thêm hai cú.Sau đó, em dứt khoát hất luôn phần hải sâm cay mà 001 đã chuẩn bị lên đầu thợ làm bánh béo.Gương mặt ông ta đỏ lựng, đôi mắt trợn trừng đầy tơ máu, vừa đau đớn vừa giận dữ hét lên:"Thằng oắt chết tiệt!
Tao sẽ báo cảnh sát an ninh cho mày chết chắc!
Cảnh sát—!"
Ông ta phẫn nộ đến mức cổ đỏ bừng, khuôn mặt căng cứng, há miệng định gọi mấy viên cảnh sát mặc đồng phục đứng xa xa.Nhưng giây tiếp theo, một chiếc giày da bám bụi đã giẫm lên mặt ông ta.Đàm Gian từ trên cao nhìn xuống, từ góc độ của tên béo, ông ta chỉ có thể thấy chiếc cằm tinh xảo, trắng nõn của em, cùng với nụ cười nhẹ như có như không trên đôi môi đỏ nhạt.Một tấm thẻ mạ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên đó là dòng chữ tiếng Anh viết theo lối thư pháp nét bút mạnh mẽ—Barnum Company.Mắt thợ làm bánh béo trợn trừng, giọng nói đang gào thét cũng dần yếu đi, ông ta run rẩy đổi tư thế, lắp bắp cầu xin tha thứ:"Xin lỗi!
Tôi không biết cậu là thực tập sinh!"
Ông ta bật khóc, nước mắt nước mũi ròng ròng, dập đầu không ngừng."
Tôi không nên vô lễ với những thực tập sinh mang đến niềm vui cho chúng tôi..."
"Cậu muốn tôi làm gì để tha thứ cho tôi đây?
Tôi có thể chết!
Tôi có thể chết ngay lập tức!"
Gương mặt gã méo mó vì sợ hãi, giọng nói đầy kích động và quái dị.Lần đầu tiên dọa người bằng uy danh của Barnum, Đàm Gian cũng bị giật mình một phen.
Em lập tức rụt chân về, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ngẩng cao cằm.Mặc dù thực sự không muốn tha thứ, nhưng em cũng không thực sự muốn đẩy ông ta vào chỗ chết.
Gánh thêm một mạng người trên lưng đối với em hoàn toàn không có lợi.Phải cho ông ta một bài học vừa đủ.Đàm Gian vắt óc suy nghĩ, cuối cùng học theo những vị đại hiệp trong tiểu thuyết mà em từng đọc, cố tỏ ra huyền bí, chỉnh lại vạt áo của mình."
Thế thì...
đưa hết tiền của ông đây!
Cả bánh mì nữa!"
Vừa dứt lời, đầu óc em chợt khựng lại một giây.Hình như học theo sai rồi......