Lãng Mạn 3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav HieuKhang

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397831454-256-k289879.jpg

3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Tác giả: TrinhBinhZukitori
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu truyện tình tay ba Tags: blboylovehieuankhanghieugavhieuthuhaihurrygavhurrykhngjsolnickykhangannegavrhycap​
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Giới Thiệu


Đặng Thành An

Sinh viên năm nhất khoa thiết kế.

Phạm Bảo Khang , sinh viên năm 3 , đang là người yêu của Trần Minh Hiếu.

Trần Minh Hiếu , sinh viên năm 3 , đang là người yêu của Phạm Bảo Khang.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 1


An là sinh viên năm nhất ngành Thiết kế tại Đại học ATSH – một ngôi trường nghệ thuật nằm khuất mình giữa thành phố đông đúc.

Cậu sống một mình trong ký túc xá, hướng nội, hiền lành và luôn mang theo sổ vẽ cùng bút chì.

Những ngày đầu nhập học, An chưa quen ai, thường chỉ loanh quanh trong thư viện hoặc lang thang tìm cảm hứng trong khuôn viên trường.Một chiều muộn, khi đang trên đường về, An bị chặn lại bởi vài gã lạ mặt lảng vảng gần khu phố tối.

Chúng gạ gẫm rồi chuyển sang đe dọa khi An từ chối.

Sự sợ hãi khiến An không biết phải làm gì.

Ngay lúc đó, một giọng nam vang lên:– Buông cậu ấy ra.Người vừa lên tiếng là Khang – sinh viên năm tư khoa Truyền thông, cao lớn, điềm tĩnh, có ánh mắt sắc lạnh và khí chất áp đảo.

Không cần nhiều lời, anh nhanh chóng khiến đám người kia bỏ đi.An ngơ ngác nhìn Khang.

Cậu lắp bắp:– Cảm... cảm ơn anh...Khang nhìn An, ánh mắt dịu lại:– Không sao.

Lần sau đừng đi một mình giờ này.Từ đó, An bắt đầu chú ý đến Khang hơn.

Và rồi, như một phản xạ tự nhiên, mỗi lần An cần giúp đỡ, Khang luôn là người đầu tiên xuất hiện.

Sự quan tâm ấy dần tạo ra một mối liên kết giữa hai người – nhẹ nhàng, chưa rõ ràng, nhưng đủ để khiến trái tim An rung lên trong im lặng.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 2


Khang không nghĩ nhiều khi giúp An hôm ấy.

Anh chỉ đơn giản không thể làm ngơ.

Nhưng sau vài lần trò chuyện, anh bắt đầu thấy An...

đặc biệt.An ít nói nhưng luôn lắng nghe.

Cậu không ồn ào như những người xung quanh, luôn dịu dàng, lễ phép, và có chút gì đó khiến người ta muốn bảo vệ.

Khang bắt đầu chủ động hơn – hỏi han chuyện học, rủ An đi ăn sau lớp học, thậm chí dẫn cậu tham quan các góc "bí mật" trong trường mà chỉ sinh viên kỳ cựu mới biết.An cảm kích sự thân thiện của Khang.

Cậu không biết rằng đằng sau sự ấm áp ấy, Khang đã có người yêu – Hiếu, sinh viên năm cuối khoa Âm nhạc.

Mối quan hệ giữa Khang và Hiếu vốn kín đáo, không ai trong trường biết rõ.

Cả hai đều trưởng thành và không muốn tình cảm ảnh hưởng đến việc học hay tai tiếng trong trường.Nhưng khi Khang về phòng kể chuyện An – một cậu bé nhỏ tuổi đáng yêu, lễ phép, và dễ thương lạ kỳ – đôi mắt Hiếu ánh lên sự đề phòng.– Em thấy cậu nhóc đó thú vị đến vậy sao? – Hiếu hỏi nửa đùa nửa thật, tay vuốt nhẹ phím đàn.Khang bật cười:– Cậu ấy dễ mến thôi.

Anh đừng nghĩ lung tung.Hiếu chỉ khẽ cười.

Nhưng trong lòng đã gợn lên điều gì đó.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 3


Thời gian trôi qua, An và Khang ngày càng thân thiết.

Khang không rõ từ khi nào, anh bắt đầu để ý từng biểu cảm của An, lắng nghe mọi câu nói vụn vặt cậu kể, và cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ mỗi lần An cười.Một ngày nọ, khi cả hai đang ăn trưa ở sân sau thư viện, An vô tình thốt lên:– Em thấy... em hình như thích một người rồi.Khang bất ngờ.

Đôi đũa anh cầm khựng lại trên tay.

Giọng anh khàn nhẹ:– Vậy à...

Ai thế?An cười ngại:– Bí mật ạ...

Em cũng không rõ có phải thích thật không nữa.Từ lúc đó, Khang thấy lồng ngực mình như bị siết lại.

Một cảm giác là lạ – không hẳn là tức giận, cũng không buồn – nhưng có gì đó rất khó chịu.

Anh thậm chí không hiểu mình đang ghen.

Ghen đến mức khi thấy An nói chuyện với bạn nam khác trong lớp, lòng anh lại dậy sóng.Hiếu thì nhận ra sự thay đổi trong Khang.

Mỗi lần Khang kể gì, An luôn xuất hiện trong câu chuyện.

Dù Khang nói mọi thứ vẫn ổn, nhưng sự thiếu vắng không gian riêng tư giữa hai người yêu nhau bắt đầu khiến Hiếu cảm thấy mất mát.Một hôm, Hiếu hẹn Khang đi xem phim – chỉ hai người.Khang mím môi, ái ngại:– Anh ơi... hôm đó em hẹn An rồi.

Mình đi xem mấy địa điểm chụp ảnh trong trường cho bài tập của em ấy...Hiếu im lặng một lúc, rồi gật đầu:– Ừ.

Anh hiểu.

Vậy đi đi.Tối hôm đó, thay vì hủy hẹn, Khang dẫn luôn An đến buổi hẹn.

Ba người gặp nhau ở quán cà phê.An lúng túng:– Em... em không biết là anh Khang có hẹn với anh trước...

Em xin lỗi, lẽ ra em nên...Khang lắc đầu:– Không sao.

Anh là người rủ em.

Nếu ai có lỗi thì là anh.Hiếu nhìn Khang, rồi nhìn An – nụ cười anh mang chút gì đó không thể đoán được.

Sự xuất hiện của An như một cơn sóng nhỏ, nhưng có sức mạnh len lỏi, âm ỉ, và sẵn sàng nhấn chìm nếu một trong hai người không kịp nhận ra.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 4


Từ sau buổi gặp mặt ba người ở quán cà phê, An bắt đầu cảm thấy bầu không khí giữa anh Khang và người bạn đi cùng – Hiếu – có điều gì đó lạ lùng.Dù cả hai đều rất lịch sự, hòa nhã, nhưng ánh mắt Hiếu khi nhìn Khang... có điều gì đó không giống "bạn bè".

An không dám chắc, nhưng trong lòng cứ gợn gợn.

Và có một khoảnh khắc – khi Hiếu chậm rãi nhấp cà phê, mắt nhìn qua lớp kính về phía Khang đang cười với An – An thấy ánh mắt ấy nặng nề, chậm rãi, như đang che giấu điều gì.Cậu quay đi, tự trách bản thân nghĩ linh tinh.Từ sau hôm đó, An cố gắng giữ khoảng cách vừa phải với Khang.

Không phải vì cậu thấy khó chịu – ngược lại, cậu đã bắt đầu quen với việc có Khang bên cạnh.

Nhưng chính vì vậy mà cậu sợ.

Một cảm giác quá gần gũi với ai đó luôn khiến An bất an, đặc biệt khi người đó không thực sự thuộc về mình.Nhưng Khang thì khác.Anh cảm nhận được sự thay đổi rất nhẹ trong thái độ của An – những tin nhắn trả lời chậm hơn, lời nói khách sáo hơn, và khoảng cách vật lý giữa hai người cũng bắt đầu tăng lên chút ít.

Điều đó khiến anh bứt rứt không yên.– An... dạo này em tránh mặt anh à?An thoáng giật mình khi nghe Khang hỏi vậy vào một buổi chiều sau giờ học.

Cậu cố gắng mỉm cười, tránh ánh mắt Khang:– Dạ không đâu ạ...

Em chỉ bận bài tập một chút thôi.– Vậy lần sau anh rủ đi ăn nhé?– Dạ...

để em xem lại lịch học rồi trả lời sau nha anh.Lần đầu tiên, An từ chối một cách không rõ ràng như vậy.Khang ngẩn người nhìn theo bóng dáng An đi khuất.

Lần đầu tiên trong lòng anh xuất hiện một nỗi sợ – sợ đánh mất một thứ mà chính bản thân còn chưa định nghĩa rõ.Đêm đó, anh trở về phòng với một cảm giác trống rỗng khó chịu.

Hiếu đang ngồi đọc sách, thấy Khang bước vào liền hỏi:– Em đi với An à?– Ừm...– Hôm nay cậu ấy có gì lạ không?Khang ngập ngừng, rồi thành thật:– Em nghĩ An đang cố tránh mặt em.Hiếu gập sách lại, nghiêng đầu nhìn Khang.

Một lúc sau, anh thở dài:– Có thể vì cậu ấy biết em... có người yêu.Khang ngẩng lên nhìn Hiếu, đôi mắt thoáng bối rối:– An biết rồi?Hiếu không trả lời ngay.

Anh chỉ nói:– Em nghĩ An sẽ dễ chịu khi biết điều đó sao?Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn tiếng quạt quay đều đều.

Khang không nói thêm lời nào.

Anh đang dần nhận ra, mình không còn hiểu rõ trái tim mình nữa.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 5


Buổi chiều hôm ấy, An đang ngồi trong thư viện, tay lật từng trang sách về lịch sử nghệ thuật, miệng khẽ lẩm nhẩm ghi chú.

Cạnh bên cậu là Dương – bạn cùng lớp, người mà dạo gần đây hay bắt chuyện với An trong các giờ học nhóm.Dương là kiểu người hoạt bát, dễ thương, và cũng khá được nhiều bạn nữ để ý.

Nhưng Dương lại hay nhìn An bằng ánh mắt đặc biệt.– An, cuối tuần đi xem triển lãm không? – Dương nghiêng đầu, tay đẩy nhẹ quyển sách qua phía An – "Triển lãm tranh trừu tượng ở gallery trong quận đó, nghe nói nghệ sĩ chính là cựu sinh viên của trường mình luôn."– Ừm... nghe cũng thú vị. – An mỉm cười – Để mình xem lịch học trước nha.– Hứa với mình đi.

Mình chờ dịp đi riêng với An từ lâu rồi đó!Ngay lúc đó, một giọng nói trầm vang lên từ phía sau:– Triển lãm gì mà hứa chắc dữ vậy?An và Dương đồng loạt ngẩng lên – là Khang.Anh đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt không hề che giấu sự khó chịu.

Nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày.– Anh Khang... – An lúng túng.– Ủa, anh Khang? – Dương hơi nghiêng đầu – À, người lần trước đi cùng An trong giờ ăn hả?– Ừ. – Khang nhếch môi, ánh mắt quét qua Dương rồi dừng lại ở An – Anh tưởng em bận học, nên nhắn mãi mà chưa trả lời?An khựng lại.

Thật ra cậu cố tình chưa trả lời để... tránh.– Dạ... em định nhắn sau ạ...Dương cảm nhận được sự căng thẳng mơ hồ, liền chống tay lên cằm cười trừ:– Thôi, mình ra ngoài gọi nước uống.

Hai người cứ nói chuyện nha!Dương rời đi.Không khí giữa An và Khang lập tức đặc quánh.– Em với cậu đó thân lắm à?An cúi đầu, không trả lời.

Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Khang bực hơn.– Anh hỏi nghiêm túc.

Em định đi chơi riêng với cậu ta?– Dạ... nếu đi thì cũng là bạn học, đi xem tranh thôi.

Không có gì đâu anh.– Vậy mà còn hứa hẹn đi riêng với nhau?– ...Khang siết nhẹ nắm tay, rồi nửa cười nửa tức:– Em nói em tránh mặt anh vì bận học.

Giờ thì ra là vì có bạn mới?– Không phải vậy...– Anh ghen đấy thì sao?Câu nói đó khiến An đứng hình.

Mắt cậu mở to, tim đập rộn lên một nhịp.– Em... em không phải là gì của anh mà...Khang tiến lại gần, giọng trầm xuống:– Anh biết.

Nhưng anh vẫn không chịu được khi thấy em cười với người khác...

Không phải với anh.An cắn môi, không dám nhìn vào mắt Khang.

Trong lòng cậu rối tung, nhưng vẫn cố giữ khoảng cách.

Vì cậu biết rõ – Khang có người yêu rồi.

Là anh Hiếu.Khang khẽ thở ra, rồi rời đi, để lại một khoảng lặng chênh vênh trong lòng An.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 6


Hiếu ngồi trong quán cà phê quen thuộc đối diện cổng trường đại học ATSH, tay xoay nhẹ ly cà phê đen đã nguội từ lúc nào.

Anh nhìn đồng hồ lần thứ ba trong vòng năm phút.

Lịch hẹn hôm nay là do anh chủ động rủ Khang – một buổi hẹn đơn giản, chỉ để ăn tối cùng nhau như trước đây họ vẫn hay làm.Vậy mà..."

Anh ơi, em xin lỗi.

Tự nhiên An gọi nhờ em giúp đưa vài món đồ, chắc em đi với em ấy luôn rồi.

Hẹn anh dịp khác nha."

Tin nhắn của Khang vẫn nằm trên màn hình điện thoại."

An?"

Hiếu thầm nhắc tên đó trong đầu.Cậu sinh viên nhỏ hơn Khang ba tuổi, người mà dạo gần đây được nhắc đến trong câu chuyện của Khang một cách quá thường xuyên.Ban đầu, Hiếu không bận tâm.

Anh vẫn luôn tin tưởng Khang, cũng như hiểu rõ tính cách của anh – sống đơn giản, thẳng thắn, không vòng vo.

Nhưng không hiểu từ khi nào, mỗi lần Khang cười khi nhắc đến An, tim Hiếu lại nhoi nhói.Anh từng nghĩ... có lẽ chỉ là Khang thương người nhỏ hơn, quý mến theo kiểu đàn anh.

Nhưng khi thấy tin nhắn huỷ hẹn hôm nay, vì một lý do quá "tình cờ", anh mới thấy bất an len lỏi.Hiếu thở dài, rút điện thoại, nhấn gọi cho Khang.– Alo? – Giọng Khang vang lên, có tiếng gió và cả tiếng nói chuyện của ai đó bên cạnh.– Anh đang ở đâu?– Ở gần trường.

Em với An mới đi mua vài món đồ cần cho bài nhóm.– Anh tưởng hôm nay mình ăn tối?– À... xin lỗi.

Em quên mất...Lặng vài giây.– Em đừng quên nhiều như vậy nữa. – Hiếu nói, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng có gì đó cứng lại.– Em biết.

Em sẽ đền anh buổi khác nha?– Ừ. – Hiếu khẽ đáp rồi cúp máy, không để Khang nói thêm.Anh tựa người ra ghế, mắt nhìn về phía cổng trường, vô thức mong nhìn thấy dáng người cao gầy của Khang xuất hiện.

Nhưng tất nhiên, Khang giờ đang ở bên cạnh người khác – An.⸻Tối hôm đó, Hiếu ngồi trước màn hình laptop, mở lại thư viện ảnh.

Trong hàng loạt bức ảnh chụp chung là những khoảnh khắc anh và Khang đã cùng trải qua: buổi picnic lần đầu, ngày Khang thi đậu vào khoa thiết kế, những lần cùng nhau thức trắng để hoàn thành đồ án...Tất cả vẫn nguyên vẹn.Chỉ có cảm giác trong anh là đã khác.Vì sự xuất hiện của một người tên An.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 7


Khang ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống cuốn sổ vẽ đang bỏ dở.

Nhưng thay vì tập trung vào bản thiết kế cho đồ án kỳ này, cậu chỉ chăm chăm nhìn vào tên người được ghi ở góc trái trang giấy."

An – nhóm 3 – lớp Mỹ thuật ứng dụng 1B"Lẽ ra chỉ là một cái tên, một người đàn em cùng khoa.

Nhưng mấy tuần nay, cái tên đó lởn vởn trong đầu Khang không dứt.

Mỗi lần An ngại ngùng gật đầu chào, mỗi lần ánh mắt cậu ấy tránh né mình, rồi cả khi cậu ấy cười — dù chỉ một chút — tim Khang lại khẽ chệch nhịp.Cảm giác này... rất khó chịu.Đặc biệt là khi chính cậu đang có người yêu — là Hiếu.Và đáng nói hơn: chính An cũng biết điều đó.An không nói ra, nhưng ánh mắt cậu khi Khang vô tình chạm tay hay rủ rê đi ăn cùng, đều khiến Khang cảm nhận được rõ ràng... một khoảng cách vô hình đang giãn ra.Hôm đó, An từng nói rất nhỏ, nhưng lại như vết xước dài trong lòng Khang:– Em nghĩ... anh nên đi với người yêu.

Em ngại lắm.– Nhưng Hiếu cũng đâu giận đâu.

Với lại, đi ba người cho vui mà.An chỉ cười, rồi quay đi, không đáp.Cái cách An trốn tránh, cái cách mà cậu ấy lễ phép nhưng không gần gũi, khiến Khang càng cảm thấy mất mát kỳ lạ.⸻Tối muộn, điện thoại Khang sáng lên — tin nhắn từ Hiếu:"Tối mai rảnh không?

Đi ăn với anh một bữa, lâu rồi mình chưa hẹn hò tử tế."

Khang chần chừ.

Cùng lúc đó, An cũng nhắn:"Mai anh có tiết nào không ạ?

Em nhờ chút việc nhóm, nếu không phiền."

Khang nhìn hai tin nhắn.Một bên là người yêu đã gắn bó bao năm — Hiếu.

Một người luôn dịu dàng, kiên nhẫn và bao dung.Một bên là cậu đàn em khiến cậu cảm thấy hỗn loạn, bối rối, nhưng cũng không thể rời mắt.Cuối cùng, cậu nhắn cho Hiếu:"Tối mai chắc em bận mất rồi.

Mình để dịp khác nha?"

Và gửi cho An một dòng:"Mai anh rảnh.

Gặp em lúc 3 giờ nhé."⸻Ở một góc khác, Hiếu đặt điện thoại xuống bàn, mỉm cười nhạt.Anh không ngốc.Chỉ là, anh vẫn muốn xem...

Khang sẽ đi bao xa vì người tên An đó.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 8


Chiều hôm sau, An đang đợi Khang tại góc sân sau thư viện — nơi ít người qua lại, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng lá rơi.

Cậu đứng im, tay cầm quyển sổ nhóm và điện thoại, lòng thấp thỏm không yên.Vừa định nhắn tin hỏi thì một giọng trầm vang lên phía sau:– Em là An, đúng không?An giật mình quay lại.

Là Hiếu.Hiếu hôm nay mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay đút túi quần, nụ cười trên môi rất nhã nhặn.

Nhưng ánh mắt lại không đơn thuần.– Dạ, anh là...?– Anh là Hiếu.

Bạn trai của Khang.Câu nói đơn giản, nhưng cách anh nhấn chữ "bạn trai" khiến An hơi khựng lại.– À...

Dạ vâng.Hiếu tiến lại gần hơn một chút, dừng lại khi chỉ còn cách An khoảng một sải tay.

Ánh mắt anh không rời khỏi cậu.– Em thân với Khang lắm nhỉ?An siết chặt quyển sổ, gương mặt thoáng đỏ.– Dạ không có...

Tụi em chỉ làm việc nhóm thôi ạ.

Em với anh Khang đâu có thân.Hiếu mỉm cười, nghiêng đầu nhìn An như thể đang cố đọc ra thứ gì đó sau ánh mắt ấy.– Thế sao anh ấy từ chối hẹn hò với anh để đi gặp em?An ngẩn người.

Môi mím chặt.– Em... không biết.

Em chỉ nhờ chút việc nhóm thôi mà...– Em biết bọn anh là gì của nhau chứ?Câu hỏi này làm An nghẹn hẳn.Cậu gật khẽ, như sợ làm ồn cả khoảng không.– Em biết... nên em luôn giữ khoảng cách...

Anh đừng hiểu lầm.Hiếu nhếch môi, nhưng lần này không cười.– Nhưng Khang lại không giữ khoảng cách với em.

Em không thấy à?An không nói được gì.Hiếu ngắm gương mặt cậu thêm vài giây nữa rồi nhẹ giọng:– Em là người dễ thương, An à.

Nhưng đừng vô tình đứng giữa hai người khác nếu em không chắc mình muốn gì.Nói rồi, Hiếu quay đi.Cậu đứng đó rất lâu.Lúc Khang đến, nhìn thấy An đứng lặng, ánh mắt đỏ hoe, Khang vội chạy tới:– Em chờ lâu chưa?

Sao trông em vậy?An lắc đầu, không nhìn Khang.– Mình vào thư viện đi anh.Khang cảm nhận rõ có điều gì đó đã thay đổi.

Không phải ở An, mà là ở khoảng cách giữa hai người.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 9


Buổi tối hôm ấy, Khang nằm dài trên giường, tay cầm điện thoại nhưng màn hình vẫn tối đen.

Tin nhắn gửi cho An ba tiếng trước vẫn chưa được xem.

Điều này chưa từng xảy ra.Cậu lật người, gối đầu lên cánh tay, mắt nhìn lên trần nhà.

Trong đầu cứ hiện lên ánh mắt lảng tránh của An chiều nay, cả sự im lặng khó hiểu trong suốt buổi học nhóm.Trước đây, mỗi khi Khang nói gì, An đều đáp lại, dù chỉ là gật đầu.

Nhưng giờ cậu ấy cứ tránh ánh mắt cậu, nói chuyện thì cụt ngủn, thậm chí còn né cả ngồi cạnh.– Sao lại đột nhiên như vậy chứ...Điện thoại rung nhẹ.

Là Hiếu gửi ảnh món ăn kèm một dòng tin:"Nhớ món em thích nè, lần sau đi ăn cùng anh không?"

Khang chau mày, không trả lời.Cậu bật dậy, lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng.

Gió đêm thổi qua hành lang đại học ATSH khiến tóc cậu rối tung.Khang không đi đâu cụ thể.

Cậu chỉ cần được ra ngoài để suy nghĩ.⸻Ngày hôm sau, tại căn-tin, Khang đang lấy nước thì thấy An đang ngồi với bạn cùng lớp khác — là một bạn nam tên Dương.

Hai người cười nói rất vui vẻ.Nhưng điều làm tim Khang nhói lên là khi An nghiêng người, ghé sát tai Dương nói gì đó, rồi cả hai phá lên cười.Khang không hiểu vì sao tim mình như bị ai bóp chặt.Cậu bước nhanh về phía bàn.– An, em ăn xong chưa?

Hôm nay tụi mình có buổi duyệt bài mà?An hơi giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:– À, em ăn xong rồi.

Em đi liền.Cậu chào Dương, rồi đi theo Khang.Khang không nói gì.

Nhưng tay nắm quai cặp siết chặt.– Người đó là ai?– Bạn cùng lớp em.

Tụi em học môn phân tích thiết kế cùng nhau.– Em thân với cậu ta lắm à?An ngước lên nhìn Khang, giọng bình thản:– Dạ, cũng bình thường.Khang dừng lại, xoay người đối diện An.– Em đang né tránh anh đúng không?An khựng lại.

Một lát sau cậu gật đầu.– Em... chỉ không muốn tạo rắc rối cho anh thôi.– Em đang tạo rắc rối cho anh đấy, An à.– Em xin lỗi.Khang nhìn cậu bé trước mặt mình, cảm giác như có gì đó vuột khỏi tay.Cậu muốn bước tới, ôm lấy An, nhưng lại không đủ can đảm.

Vì phía sau là Hiếu.

Và Khang chưa từng nghĩ một ngày nào đó, người khiến mình rối loạn không phải Hiếu... mà là An.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 10


Buổi tối, sân thượng khu Ký túc xá B lại yên tĩnh như mọi khi.

Gió lùa qua lớp áo mỏng khiến Khang rùng mình.

Nhưng cậu không vào phòng, chỉ đứng dựa lan can, tay cầm lon nước chưa khui.– Em tránh mặt anh cả ngày nay. – Giọng Hiếu vang lên phía sau.Khang không quay lại.

Cậu biết Hiếu sẽ tìm đến mình.– Em không sao.– Em nói vậy bao nhiêu lần rồi?

Mỗi lần em giấu cảm xúc, là mỗi lần anh phải tự đoán.

Giống như bây giờ.Hiếu bước đến gần, đứng cạnh Khang.

Cả hai im lặng một lúc, chỉ có tiếng gió xào xạc trên những tán cây dưới sân.– Là vì An đúng không?Khang khựng người.– Em không hiểu câu hỏi.– Đừng quanh co nữa, Khang.

Anh không mù.

Anh thấy rõ cách em nhìn An, thấy sự thay đổi từ em.

Như cách em từng nhìn anh.Khang quay đầu nhìn Hiếu.

Trong đôi mắt đó không còn là sự vui vẻ, mà là một nỗi tổn thương kìm nén.– Em vẫn ở đây, vẫn bên anh.

Chỉ là... em đang hoang mang.Hiếu bật cười nhẹ, nhưng ánh mắt không hề vui.– Em có biết anh ghét cảm giác này không?

Cảm giác bị so sánh với người khác.

Em nghĩ anh không thấy em im lặng khi An né tránh?

Em nghĩ anh không nhận ra ánh mắt em tìm cậu ấy giữa đám đông?Khang cúi đầu, không thể nói gì.– Em đã từng là người nắm tay anh không do dự, Khang à.Câu nói ấy như nhát dao, không đâm vào da thịt mà rạch đôi lòng Khang.– Vậy... bây giờ anh định sao? – Khang hỏi.Hiếu tiến đến sát hơn, chạm vào vai Khang.– Anh sẽ không buông tay.

Nếu em lay động vì người khác, thì anh càng phải giữ chặt hơn.

Cả anh và người đó... sẽ cùng đứng ở vị trí công bằng.

Cùng cạnh tranh.Khang ngẩng lên.

Trong ánh mắt Hiếu là sự quyết đoán, không còn là người yêu hiền lành, kiên nhẫn ngày trước.– Từ giờ, anh sẽ không nhường nữa.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 11


An ngồi lặng trong thư viện của Đại học ATSH, ánh mắt dán vào trang sách nhưng đầu óc thì trống rỗng.

Từ sau buổi đi chơi hôm ấy, mọi thứ như đổi khác.

Khang không còn vui vẻ nhắn tin mỗi tối, còn Hiếu... lại hay xuất hiện bất ngờ ở những nơi An có mặt."

Mình...

đã làm gì sai sao?"

An khẽ thở dài.

Cậu biết rõ, cảm xúc của bản thân dành cho Khang không đơn thuần là cảm ơn nữa.

Cậu cũng không còn thấy nhẹ nhõm mỗi khi Khang mỉm cười hay gọi tên mình.

Nhưng khi biết Khang đã có người yêu — mà lại không rõ người đó là ai — An lập tức muốn thu mình lại.– An, em ra ngoài với anh một chút được không?Giọng nói quen thuộc khiến An giật mình.

Là Hiếu.Cậu gật nhẹ và theo anh ra khỏi thư viện.

Họ ngồi ở ghế đá phía sau tòa nhà Hành chính, nơi ít sinh viên qua lại.

Không khí giữa hai người ban đầu có chút ngượng ngập, cho đến khi Hiếu lên tiếng.– Em thấy Khang dạo này lạ không?An cắn môi, khẽ gật.– Ừm... em có cảm giác anh ấy đang giận em.

Nhưng em không biết lý do.Hiếu nhìn An chăm chú một lúc.

Đôi mắt anh, hôm nay, không còn dịu dàng như mọi khi mà mang theo chút gì đó... buồn và quyết đoán.– Em biết không, trước đây Khang là người luôn rõ ràng.

Nhưng bây giờ, chính anh cũng không hiểu em ấy nữa.– Anh... là người yêu của anh Khang ạ? – An bất giác hỏi, rồi chợt nhận ra mình vừa buột miệng điều không nên nói.Hiếu sững người một thoáng.

Nhưng rồi anh gật đầu, như một lời khẳng định không cần giấu giếm nữa.– Phải.

Anh và Khang đã bên nhau một thời gian.

Nhưng giờ thì... mọi thứ đang thay đổi.An cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Có một thứ cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong tim — giống như hụt hẫng, nhưng cũng là một chút nhẹ nhõm không tên.– Em xin lỗi... nếu em là lý do.– Em không cần xin lỗi, An.

Thật ra, anh mới là người cần nói điều đó.

Anh ích kỷ khi muốn giữ Khang cho riêng mình.

Nhưng nếu em cũng thích em ấy, thì anh không thể cứ đứng yên.An ngẩng lên nhìn Hiếu.

Lần đầu tiên, cậu thấy rõ trong mắt người này là sự tổn thương – nhưng vẫn ấm áp và trưởng thành.– Em... không biết cảm xúc của mình là gì nữa, anh Hiếu à.

Em không muốn làm tổn thương ai hết.– Không ai muốn bị tổn thương cả.

Nhưng tình cảm không phải thứ có thể kiểm soát, An ạ.

Vấn đề không phải là ai đúng – ai sai, mà là... ai dám tiến tới.Hiếu đứng dậy, chỉnh lại áo khoác rồi khẽ nói thêm:– Em hãy thành thật với trái tim mình.

Vì sau tất cả, chính em là người phải sống với lựa chọn đó, không phải anh, cũng không phải Khang.An ngồi đó rất lâu sau khi Hiếu rời đi.

Gió lùa qua mái tóc cậu, xô nhẹ trang sách đã lật từ lúc nào.

Lòng cậu rối như những dòng chữ không đọc nổi.Giữa hai ánh mắt – một ấm áp bao dung, một luôn dõi theo đầy thấu hiểu – An không biết... mình nên quay đầu nhìn về phía nào.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 12


Khang đứng tựa vào lan can tầng 3 của khu B, từ chỗ này có thể nhìn thấy sân sau – nơi Hiếu vừa rời đi, để lại An ngồi một mình.Ánh mắt Khang tối lại.Cậu đã thấy tất cả.

Từ lúc Hiếu bước vào thư viện, rủ An ra ngoài.

Thấy cả cách An đi theo – chần chừ, lo lắng, rồi cả khoảnh khắc họ ngồi cạnh nhau, gần đến mức... như đã thân quen từ trước."

Cảm giác này là sao?

Tại sao lại khó chịu đến vậy..."

Khang siết chặt tay vịn.

Tim cậu nhói lên một nhịp.

Cảm giác như bị phản bội – dù chính cậu cũng chẳng có quyền gì để trách móc An hay Hiếu.An không biết.

An chỉ là một người ngoài.

Là em trai khóa dưới được cậu giúp đỡ một lần.

Là người dần bước vào thế giới của Khang – mang theo nụ cười dịu dàng và giọng nói nhỏ nhẹ khiến tim cậu thắt lại mỗi lần nghe.– Khang...Giọng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ.

Là Dương.– Cậu đang nhìn gì mà thất thần vậy?– Không có gì. – Khang quay đi, cố giấu nét mặt.Dương nheo mắt nhìn bạn, rồi lại nhìn xuống dưới sân.– Là An à?Khang không trả lời.

Nhưng sự im lặng đó chính là lời xác nhận rõ ràng nhất.– Cậu thích cậu ấy rồi.Khang nhắm mắt lại.– Không được.

Tớ không nên như vậy.

Tớ... có Hiếu rồi.– Nhưng lòng cậu đang hướng về An.

Cậu có thể dối tớ, nhưng cậu không dối được chính mình.Khang cười khổ.

Cậu biết điều đó.

Biết rất rõ là mình đã vượt qua ranh giới vốn không nên vượt.

Nhưng cậu không thể quay đầu.

Không thể giả vờ rằng những nhịp tim loạn lên kia không tồn tại.– An nói... cậu ấy có crush.Dương hơi sững lại.– Cậu ấy nói vậy à?

Crush ai?– Không nói.

Nhưng cậu ấy cười khi kể.

Mắt sáng lên như ánh nắng.

Tớ chưa từng thấy ai kể về người khác mà lại dễ thương như thế.Khang siết chặt tay.– Tớ thấy ghen.

Dù tớ không có quyền gì cả.– Cậu đang yêu đó, Khang.Lần đầu tiên có người nói thẳng điều đó với Khang.

Và lần đầu tiên, cậu không thể phủ nhận.Cậu đang yêu.

Một người không nên yêu.

Một người khiến mọi thứ giữa cậu và Hiếu rạn nứt.Nhưng trái tim...

đã chọn mất rồi.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 13


Hiếu gác tay lên trán, nằm trên giường ký túc xá, ánh đèn trần mờ mờ soi xuống gương mặt không giấu được mỏi mệt.– Khang lạ lắm.

Mấy hôm nay rõ ràng có gì đó không ổn...Cậu tự lẩm bẩm, nhớ lại buổi hẹn dở dang hôm nọ.

Cậu đã lên kế hoạch cả tuần – một buổi tối đơn giản chỉ có hai người như trước.

Vậy mà Khang lại dẫn An theo.

Dù cậu không nói ra, nhưng trong lòng đã rối tung lên từ lúc thấy ánh mắt Khang nhìn An – thứ ánh mắt mà đáng ra, phải dành cho Hiếu.Hiếu lật người, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ.– Khang có bao giờ em nhìn anh như vậy nữa không?Lòng cậu thắt lại.Cậu biết Khang là người hay quan tâm, hay giúp đỡ người khác.

Nhưng với An...

điều gì đó đã vượt quá mức quen thuộc.

Là sự dịu dàng không kiểm soát.

Là ánh mắt dài hơn bình thường.

Là nụ cười khẽ nở khi thấy An từ xa chạy tới gọi mình."

Chết tiệt...

Mình đang ghen.

Mình đang sợ mất em ấy."

Hiếu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm giác này.

Cậu luôn tự tin vào mối quan hệ của hai người.

Từ năm nhất đến giờ – gần ba năm, cả hai vẫn luôn bên nhau dù không phô trương.

Nhưng giờ, chỉ vì một người mới xuất hiện... mà lòng tin ấy bắt đầu rạn vỡ.– An là gì với em, Khang?Cậu thở dài.

Tối mai, Hiếu định rủ Khang đi ăn để nói rõ mọi chuyện.

Nhưng phần nào trong cậu lại do dự.

Nếu hỏi thẳng... nếu Khang thực sự đang rung động... liệu cậu có chịu nổi câu trả lời?"

Nhưng mình không thể im lặng.

Mình không muốn đứng nhìn cậu rời xa."

Hiếu siết chặt điện thoại trong tay.

Trên màn hình, khung chat với Khang vẫn còn mở, dòng tin nhắn cuối cùng là:"Mai tan học rảnh không?

Anh muốn gặp."

Tin nhắn đã được xem.

Nhưng chưa có hồi âm.Cậu gập máy lại, ánh mắt dần tối đi.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 14


An ngồi một mình ở góc yên tĩnh của thư viện, laptop mở trước mặt nhưng mắt thì chẳng còn dán vào bài tập nữa.Trong đầu cậu, chỉ toàn là hình ảnh của Khang và Hiếu.Mọi chuyện lẽ ra không rối rắm đến thế... nếu hôm đó Khang không cứu cậu... nếu cậu không rung động trước một người đã có người yêu.– Em là đồ ngốc, An ơi...Cậu thì thầm, khẽ lắc đầu để xua đi cái cảm giác chua chát nơi đáy lòng.Cậu biết Hiếu và Khang là một đôi.

Dù họ không công khai, nhưng ánh mắt Hiếu nhìn Khang hôm đi chơi hôm trước không giấu nổi được sự thân quen đầy chiếm hữu.

Cậu không mù.Và càng không mù khi thấy ánh mắt Hiếu nhìn mình – một thứ gì đó không hẳn là thù ghét, nhưng rất rõ ràng: không muốn An lại gần Khang.Nhưng... tại sao Khang lại khác như vậy?Sao Khang cứ quan tâm, cứ nhẹ nhàng, cứ như đang bước qua ranh giới mà chính An không dám vượt?– Chỉ là một người bạn thôi... cậu ấy chỉ tốt bụng...Cậu tự nhủ, nhưng tim thì cứ thắt lại mỗi lần nhớ đến ánh mắt Khang nhìn cậu.

Như hôm qua, chỉ vì An nhắc đến một đàn anh cùng khoa rất dễ thương mà Khang lầm lì suốt cả buổi học nhóm.An thấy rồi.

Cậu thấy rõ sự ghen trong mắt Khang.

Nhưng cậu không hiểu nổi...

Khang đang ghen với ai?Vì An nói chuyện với người khác?

Hay vì...

Hiếu cũng bắt đầu tỏ ra quá thân thiết với An?Một tuần trở lại đây, Hiếu hay tìm An bất chợt.

Có hôm mời trà sữa, có hôm thì nói đến tìm mượn sách, nhưng An không ngốc đến mức không nhận ra ánh mắt Hiếu đã thay đổi.– Mình...

đang bị cả hai người để ý sao?Ý nghĩ đó khiến An ngồi thẳng người lên, tim đập nhanh hơn.Không, cậu không muốn điều đó.

Cậu không được trở thành người xen vào giữa họ.

Cậu chỉ là một sinh viên năm nhất nhỏ hơn ba tuổi, một người vô tình bước vào thế giới của họ.Và giờ, cậu lại trở thành lý do khiến cả hai người yêu nhau bắt đầu xa cách.An gập laptop lại, ôm lấy cặp sách.

Cậu phải rời đi, phải tránh xa họ.

Dù trái tim vẫn day dứt, cậu không thể ích kỷ hơn nữa.– Em xin lỗi, Khang... em không nên ở giữa hai người.Cậu bước ra khỏi thư viện, không biết rằng từ phía xa, có một đôi mắt vẫn dõi theo cậu từng bước – ánh mắt mang theo hỗn độn giữa tức giận, đau lòng và không cam tâm.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 15


Cánh cửa thư viện đóng sập lại.

Khang vẫn đứng im phía cuối hành lang, nơi cậu vừa kịp đến nhưng không đủ can đảm để gọi An lại.Cậu thấy rồi.

An đã né tránh cậu.

Không phải tình cờ, không phải trùng hợp, mà là né có chủ ý.– Em biết rồi đúng không, An...?Khang cắn nhẹ môi, ngửa đầu dựa vào tường.

Cảm giác mất mát lấn át mọi thứ.

Không giống với những lần cãi nhau cùng Hiếu.

Không giống những lần giận dỗi trong các mối tình trước.Cái đau lần này rất... riêng.An không giống bất kỳ ai Khang từng gặp.

Cậu bé nhỏ hơn cậu ba tuổi, luôn lễ phép nhưng cũng rất bướng bỉnh.

Có lần còn giận Khang cả tuần vì dám gọi cậu là "trẻ con" trước mặt bạn học.Và chính cái bướng bỉnh đó lại làm tim Khang đập nhanh mỗi khi An cười, mỗi khi An cố ý né tránh ánh mắt cậu.– Em làm anh rối thật rồi đấy, An...Khang khẽ lẩm bẩm, rồi quay bước đi, lòng vẫn dính chặt nơi khung cửa thư viện.Tối hôm đó, căn phòng trọ của Khang và Hiếu lạnh lẽo một cách kỳ lạ.Hiếu ngồi ở bàn học, chăm chú đánh máy báo cáo, nhưng mắt thì chẳng đọc được chữ nào.Khang đứng bên cửa sổ, im lặng.Không khí như căng ra bởi một sợi dây vô hình.

Cuối cùng, chính Hiếu là người cất tiếng:– Em tránh mặt anh dạo này.Khang không đáp.Hiếu khẽ thở dài, khép laptop lại:– Là vì An đúng không?Khang quay lại, mắt hơi sững.– Anh đừng nói vậy...– Anh thấy hết rồi, Khang à.

Cái cách em nhìn An.

Cái cách em chọn An thay vì anh.Giọng Hiếu không lớn tiếng, nhưng chứa đầy cảm xúc bị kìm nén.Khang nhíu mày, bước lại gần:– Em chưa từng nói mình hết yêu anh.– Nhưng em đâu còn nhìn anh như trước.Hiếu bật cười, nhưng là nụ cười buồn.– Khang...

Em thay đổi rồi.

Và em cũng biết An đang dần rút lui.

Em có biết tại sao không?Khang im lặng.– Vì cậu ấy biết mình không nên chen vào giữa tụi mình.

Còn em, em thì sao?

Em để mặc cậu ấy đi như thế?Câu hỏi của Hiếu như một nhát dao.

Khang khựng lại.– Vậy... anh muốn em làm sao?– Chọn đi, Khang.

Em không thể cứ mập mờ như vậy mãi được.Căn phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.Khang không trả lời.

Cậu quay mặt đi, tránh ánh nhìn của Hiếu.

Và ngay khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết: chuyện giữa họ... không còn như xưa nữa.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 16


An không nhớ mình đã dán mắt vào trang giáo trình bao lâu.

Con chữ nhảy múa trước mắt như trò đùa.

Cậu cắn môi, cố dằn lại cảm giác nhói lên trong ngực.Đã gần một tuần kể từ lúc cậu bắt đầu né tránh Khang.

Không đến căng tin đúng giờ cậu hay ăn.

Không đi ngang qua giảng đường Khang thường đứng chờ.

Không online khi Khang nhắn tin.– "Mày đang làm đúng rồi, An.

Mày chỉ là người ngoài thôi."

Nhưng sao mỗi khi nghe tiếng bước chân quen thuộc đâu đó trong hành lang, tim lại lỗi một nhịp?An buông bút, tựa đầu vào bàn, nhắm mắt lại.Hôm nọ, cậu thấy Khang.

Đứng ở cuối hành lang, cách cậu chỉ vài bước chân.

Nhưng Khang không gọi.

Còn cậu... cũng bước nhanh như thể không thấy gì.– "Nếu mình quay đầu lại lúc đó... có thay đổi gì không?"

Điện thoại rung lên.

Tin nhắn từ một người bạn cùng lớp:"Khang dạo này lạ lắm.

Hôm qua còn ngồi im trong lớp suốt buổi không nói gì."

An siết chặt điện thoại.Cậu biết chứ.

Cái cách Khang nhìn cậu – ánh mắt ấy không lẫn đi đâu được.

Mập mờ, dằn vặt, và... gì đó rất gần với thương nhớ.Nhưng rồi, lại là giọng Hiếu – vang lên trong ký ức:– "Tụi anh yêu nhau."

An chưa bao giờ là người thích chen vào.

Cậu cũng từng thấy người thứ ba đau đớn thế nào khi đi lạc vào mối quan hệ đã có chủ.Cậu không muốn trở thành người như vậy.Nhưng trái tim thì đâu có nghe lời.An siết chặt quai balo, đứng dậy khỏi bàn học.– "Dù chỉ một lần thôi..."– "Mình muốn... nghe anh ấy nói thật lòng."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 17


Hiếu đứng bên cửa sổ giảng đường khoa Kiến trúc, tay đút túi áo khoác, mắt hướng xuống sân trường nơi những sinh viên đang rảo bước về ký túc.Khang từng nói rất thích buổi chiều ở đây.

Gió mát, nắng nhẹ, và đủ yên để cả hai ngồi im không cần nói lời nào cũng thấy bình yên.Nhưng dạo gần đây, bình yên đó trở nên lạc lõng.– "Tụi mình vẫn là người yêu, đúng không Khang?"

Anh đã không hỏi câu đó.

Vì không dám.

Vì sợ câu trả lời không còn như trước.Gần đây Khang lạ lắm.

Anh không còn chủ động nhắn tin hay kể những điều nhỏ nhặt như ngày xưa.

Đôi mắt Khang hay nhìn xa xăm, và khi Hiếu gặng hỏi, chỉ nhận lại một nụ cười gượng gạo.Cho đến một hôm, Hiếu vô tình bắt gặp An đang bước đi cùng Khang bên dãy hành lang khu B.

Khang không cười.

Nhưng mắt anh ấy dịu dàng – cái dịu dàng mà Hiếu từng được nhận.– "Anh ghen."

Không phải vì Khang đi với người khác.Mà vì Khang dường như... chỉ cười như thế khi nhìn An.Hiếu siết chặt quai balo, quay lưng lại với khung cửa sổ.Anh không giận An.

Cậu nhóc ấy hiền lành, rụt rè, thậm chí có phần rón rén mỗi khi chạm ánh mắt với mình.

Nhưng cũng chính sự rụt rè đó lại khiến Hiếu thấy không thể ghét nổi – càng không thể trách.– "Vấn đề là ở Khang.

Và...

ở chính anh."

Phải rồi.

Anh không thể cứ đứng yên được nữa.

Nếu không giữ lấy Khang, nếu không làm rõ cảm xúc của bản thân, có khi chính anh cũng sẽ để tuột cả hai người khỏi tay.– "Dù mình cũng... bắt đầu nghĩ về An nhiều hơn mức cần thiết."

Anh cười buồn.

Rốt cuộc, không ai trong ba người là vô can.

Cũng chẳng ai có quyền sở hữu trái tim của người khác mãi mãi.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 18


Thư viện Đại học ATSH vào buổi tối thường khá vắng.

Ánh đèn trắng dịu trải đều lên những hàng kệ cao, tiếng bước chân vọng lại giữa không gian yên ắng như thở dài.An đang đứng giữa khu vực sách văn học.

Cậu lật một trang sách, nhưng mắt lại không thực sự đọc.

Cậu đến đây để yên tĩnh – không phải để học.– "Em lại ngủ gục trên bàn học đó à?" – giọng Khang vang lên, trầm thấp, nhưng rõ ràng đầy thân quen.An giật mình, đóng sách lại, hơi cúi đầu:– "Dạ... không.

Em chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh thôi."

Khang bước tới, giữ khoảng cách một kệ sách.

Ánh mắt anh không rời cậu.– "Mấy hôm nay... sao em tránh mặt anh vậy?"

An im lặng.Khang tiến gần hơn, giọng vẫn nhẹ nhưng đã mang chút gắt gỏng:– "Em cũng không trả lời tin nhắn.

Anh gọi em, em nói bận.

Lúc gặp, em lại lảng đi chỗ khác.

Em nghĩ anh không thấy sao?"

An siết chặt tay.

Cậu không muốn làm điều này.

Nhưng càng ở gần Khang, cậu càng thấy mình chỉ là người chen vào giữa mối quan hệ vốn đã tồn tại.– "Anh có người yêu rồi.

Em không nên... gần anh quá."

Khang như khựng lại.– "Ai nói với em chuyện đó?"– "Em nghe được... anh với anh Hiếu." – An cố giữ giọng đều – "Anh ấy thương anh.

Còn anh... cũng từng như vậy."

Không khí trở nên nặng nề.

Ánh đèn trên trần dường như cũng lặng đi.– "Và em nghĩ anh bây giờ không như vậy nữa sao?" – Khang hỏi.An ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Khang – không phải ánh mắt của người đang giận dữ, mà là người đang tổn thương.– "Em không muốn là người chen giữa hai người.

Em không muốn anh Hiếu buồn."

Khang mím môi.

Một lúc sau, anh thở ra, khẽ lùi một bước:– "Vậy còn em?

Em không sợ em buồn à?"

An khựng lại.– "Anh cũng không muốn em buồn, An à.

Nhưng nếu em cứ tránh mặt, cứ giả vờ không biết gì... thì anh không biết phải làm gì với cảm xúc của mình nữa."

Không ai nói thêm gì nữa.

Chỉ còn tiếng máy lạnh khe khẽ.

Khang nhìn An lần cuối, rồi quay người rời khỏi khu kệ.An đứng lại, tay vẫn nắm lấy quyển sách, dù cậu chẳng nhớ tên nó là gì.
 
Back
Top Bottom