An đang ngồi ăn bánh flan trong phòng khách, mặc chiếc áo hoodie dài thượt, gương mặt ngơ ngác như con mèo nhỏ thì nhận được tin
nhắn từ Duy.Chưa kịp trả lời thì Duy cùng Phong Hào và cả Kiều tông cửa bước vào lôi An đi mất.An vừa đặt chân xuống resort, còn chưa kịp gỡ kính mát thì ba người bạn đã bao vây cậu như bảo vệ tổng thống.– "Điện thoại đâu?
Giao nộp!" – Duy chìa tay.– "Sao lại..."– "Không liên lạc với hai người kia.
Tour thư giản tâm hồn "Phong Hào thì hí hửng lôi ra một set mặt nạ than tre, đắp luôn cho An giữa nắng:– "Không ôm hôn, không vận động mạnh.
Tụi tui tuyên bố: từ giờ phút này, An là di sản quốc dân và không ai được đụng vào."
Kiều đứng khoanh tay, phán chắc nịch:– "Mày nhìn cái cổ mày đi.
Hôm qua mẹ còn đếm được 3 dấu hickey mới một đêm đã thành 10 rồi.
Hai thằng chồng mày chịu khó vận động ghê ha."
An đỏ mặt, muốn chui xuống đất quá đi.Trong khi đó, tại nhà riêng của ba người... chỉ còn haiAn chỉ nhắn với 2 anh người yêu là em ấy đi chơi với nhóm bạn, kể rõ Duy sẽ giữ điện thoại của em ấy nên hai anh đừng nhắn.Phòng khách vắng lặng.
Căn bếp sạch bóng.
Sofa không còn An nằm vắt vẻo.
Gối ôm An thường dùng vẫn để nguyên đó — nhưng không ai dám đụng.Khang ngồi gục đầu lên bàn ăn, ánh mắt mờ mịt:– "Mới có một ngày mà em tưởng như đã qua cả mùa xuân."
Hiếu ngồi bên, tay bấm điện thoại liên tục:– "Nhắn ba lần mà không rep.
Còn đọc rồi...bị bọn nó giữ máy thật rồi.
Duy mà đã nhúng tay vô là... không còn lối thoát."
Im lặng một lát, Khang ngẩng đầu, giọng khàn:– "Hôm qua em mở tủ quần áo, thấy cái áo sơ mi An hay mặc khi ngủ...
Mùi còn nguyên.
Em phải nằm ôm nó mới ngủ được."
Hiếu thở dài, ánh mắt mệt mỏi:– "Anh... không dám nằm giường.
Vì nằm là nhớ cái cảm giác An hay cuộn vào người mình."
Khang siết tóc, gằn giọng:– "Em đang phát điên đây.
Cái kiểu bị 'cấm dục' mà không có An bên cạnh, mỗi đêm là một lần giày vò...
Hôm nay nhìn thấy ly cam ép còn nhớ An."
Hiếu chống cằm, giọng khô khốc:– "Mỗi lần đi ngang ghế sofa là anh nhớ buổi tối tụi mình đè nhau ra đó mà..."
Khang trợn mắt:– "Đừng nhắc nữa.
Em mà nhớ thêm một tí là đêm nay phải đi tắm nước đá đấy."
Cả hai im lặng.
Một phút sau...– "Tụi mình phải làm gì đó.
Đưa An về." – Khang gằn.– "Đúng.
Không thì tuần sau chắc hai đứa mình phải đi gặp bác sĩ tâm lý." – Hiếu chốt.Khang mở laptop, mắt bừng sáng:– "Lập kế hoạch tác chiến.
Cướp lại An."
Cùng lúc đó ở resortAn đang ngồi xếp vỏ sò, ánh hoàng hôn nhuộm cam làn da.
Cậu hơi chạnh lòng.– "Không biết giờ này... hai người ấy có nhớ mình không nhỉ?"
Duy từ đâu nhảy ra, dúi vào tay An ly sinh tố:– "Nhớ cái gì!
Hai người đó giờ chắc đang hưởng thụ đời độc thân tự do lắm rồi."
Phong Hào cười nham hiểm:– "Hoặc đang ở nhà... cào tường."
Buổi chiều ở resort, gió biển lồng lộng.
Duy đang live story "Cuộc sống chill của tụi mình và An", Phong Hào đang chỉnh góc để chụp ảnh đùi trắng của An cho "góc nghệ thuật".
Kiều thì vừa cắt xoài vừa bôi kem chống nắng lên gáy An, miệng vẫn than:– "Da trắng vậy mà để tụi kia chà xát suốt ngày, sớm muộn gì cũng lão hóa."
An ngồi giữa, miệng cười trừ nhưng tay thì đã mò điện thoại...
định nhắn tin cho ai đó.Thì đúng lúc đó...KÉÉÉÉÉTTTTTTTT!!!Một chiếc SUV đen bóng lao thẳng vào bãi đỗ, cửa bật mở.Từ trong xe, Khang bước xuống trước với gương mặt lạnh như băng, sát khí vờn quanh.
Cà vạt hơi lỏng, tay xắn tay áo đến khuỷu, tóc rối như mới bứt tung khỏi deadline — hoặc khỏi đêm mất ngủ.Ngay sau đó là Hiếu.
Gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại đỏ quạch, gân tay nổi rõ trên cổ như vừa chạy marathon.
Áo sơ mi trắng bó sát, 2 nút cổ mở tung, giày còn dính bụi.Cả bãi biển im bặt.Duy há hốc miệng.
Phong Hào suýt đánh rơi điện thoại.
Kiều thì bật dậy như lò xo.– "Ơ... hai người..."– "Không nói nhiều." – Khang lên tiếng, ánh mắt lia tới An. – "Đi về."
An vẫn còn ngơ ngác thì Hiếu đã bước tới.
Nhanh như chớp, anh bế bổng An lên vai, như đang vác... bao gạo (hay báu vật quốc gia), rồi quay về hướng xe.An ú ớ vùng vẫy:– "Khoan!
Đồ!
Còn đồ em chưa lấy mà!"
Kiều thì đập quạt xuống ghế:– "Ủa alo?!
Gì vậy trời!
Ai cho mấy anh bắt cóc người ngay giữa thanh thiên bạch nhật?"
Khang cười lạnh, bước đến mở cửa xe, Hiếu đã đặt An ngồi yên sau ghế, rồi kéo dây an toàn cho cậu như sợ cậu lại bị cướp lần nữa.– "Người là của tụi tôi.
Chuyện nhà tụi tôi, tụi tôi xử.
Ai cấm nữa, lần sau là bế cả ba đi đổ biển."
Và thế là...Chiếc SUV rồ ga lao vút khỏi cổng resort, để lại sau lưng một đám bạn thân đứng như trời trồng, gió biển thổi phần phật vào... cảm giác thất bại ê chề.Trên xe, vài phút sau...Hiếu đang cầm lái, còn Khang thì ôm an chặt trong lòng giống như sợ em sẽ chạy mất.– "Một tuần không chạm vào, em biết tụi anh đã chịu đựng cỡ nào không?".Hiếu vừa lái xe vừa nói.Khang kề sát, ghé tai thì thầm:– "Về nhà, tụi anh phạt em nhẹ thôi... nếu em ngoan."
An đỏ mặt.
Nhưng cũng rúc đầu vào vai Hiếu, tay níu tay Khang, lí nhí:– "Em cũng nhớ... dữ lắm..."
Tới nơi, vừa bước vào nhà, cậu còn chưa kịp thở đã bị ép ngồi xuống ghế sofa, một ly sữa được đặt vào tay, còn bản thân thì bị vây hai bên.– "Uống vào.
Tí còn có sức." – Khang nói, mắt không rời khỏi cổ An.– "Nói trước là không được van xin nha." – Hiếu cúi sát tai, giọng ngọt mà nguy hiểm hơn thuốc độc.An đỏ bừng mặt, lí nhí:– "Em mới đi có ba hôm...
Hai anh làm như em bỏ nhà trốn theo trai vậy..."
Khang:– "Còn không?"
Hiếu:– "Không phải thì sao em mặc cái áo ba lỗ mỏng dính đi chụp hình, còn để Kiều bôi kem chống nắng?"
An uống sữa vào miệng, uống đại một miếng cho qua chuyện.
Nhưng ngay lúc đó, Khang cúi xuống uống một ngụm sữa đang trong miệng cậu.– "Anh đói." – Khang nói, giọng khàn khàn.Hiếu ghé sát, hôn vào vành tai An, răng cắn nhẹ:– "Còn anh thì khát."
An:– "...Hông.
Không có được.
Em mệt.
Với lại... uống xong rồi ngủ thôi nha..."
Hiếu và Khang cùng cười nhẹ.Chỉ vậy thôi cũng khiến An thấy sống lưng mình lạnh toát.6 tiếng sauAn đang nằm sấp trên giường, tóc rối tung, cái gối bị cắn méo mó, còn hai anh thì ngồi đầu giường, tay mỗi người ôm một bên An, thở hổn hển như vừa leo đèo Bảo Lộc bằng tay không.Khang, giọng trầm thấp:– "Cấm dục là một chuyện... nhưng dụ vợ đi phơi nắng ba ngày, để lại hai thằng chồng vật vã ở nhà, là chuyện khác."
Hiếu tiếp lời, ôm An vào lòng,tay không yên phận mà sờ soạn khắp nơi:– "Lần sau mà còn trốn đi chơi... anh sẽ dán biển 'tạm ngừng phục vụ người khác, vì đang bận phục vụ chồng' lên trán em."
An rên rỉ:– "Mấy người... dã man vừa thôi...
Người ta còn đang kì nghỉ dưỡng mà..."
Khang:– "Anh đang giúp em nghỉ dưỡng đây...."
Hiếu:– "...Và tiêu hao năng lượng dư thừa."
An:– "Em thề... từ nay... không đi du lịch với tụi nó nữa..."
Ngày hôm sau.
Duy:" Anh Khang , anh Hiếu mở cửa mau!!!!"
Phong Hoà:" Hai tụi bây thả An ra mau!!!!"
Kiều:"Kêu cửa làm chi , để mẹ ra tay".
Rầm một tiếng,cửa nhà An mở toang.
Duy, Kiều và Hào xông vào với khí thế của hội giải cứu công chúa, dù công chúa lần này... là một cậu bot vừa bị người yêu "cưỡng chế về từ resort" trước mặt bàn dân thiên hạ.
Duy vừa tháo dép vừa rít lên:– "AN ƠIIIIII!!
Hai người đó có làm gì anh khôngggg???"
Phong Hào thì lầm bầm:– "Cướp trắng trợn giữa ban ngày.
Hai thằng không biết xấu hổ..."
Kiều đi trước tiên, mặt đanh lại:– "Nếu con tôi có trầy một cọng tóc nào, hai người khỏi sống yên với mẹ!"
Ba người hùng hổ mở cửa phòng...Và rồi, họ đứng hình.Cảnh tượng không thể nào quên được trong đời:An ngồi trên giường trên người mặt chiếc áo sơ mi của Hiếu, lưng thì dựa vào lòng của Hiếu, còn Khang đang nằm trên đùi em.Khung cảnh y như thiếu gia được phục vụ bởi hai anh trai sáu múi.
Quan trọng nhất là... trông cậu rất vui vẻ, rất... mãn nguyện.Phong Hào là người phá tan im lặng trước:– "Ủa??
Nạn nhân đây hả??
Sao nó cười như trúng vé số vậy mấy bồ??"
Duy lắp bắp:– "Anh... không bị gì hả?"
An chớp chớp mắt:– "Bị gì là bị gì ?"
Kiều chớp mắt liên tục:– "Khoan...
Mẹ nhớ rõ ràng tụi nó cướp con trước mặt mẹ?
Con còn la 'cứu em!' rõ ràng nha!"
An vuốt tóc, thở dài như nữ chính truyền hình:– "Thì em la vậy thôi cho có kịch tính, chứ... cũng hơi nhớ hai người mà..."
Duy, Kiều, Hào: ...?!!Hiếu lúc này thong thả,vòng tay ôm lấy An từ phía sau, cười tủm tỉm:– "Anh có nói rồi, nhóc nhà tụi anh đóng kịch giỏi lắm."
Khang chống tay vào tường, bình thản:– "Còn tụi em thì vào vai 'kẻ cướp' hơi đạt."
Kiều há hốc mồm.
Rồi như nhớ ra gì đó, quay ngoắt lại, gằn từng chữ:– "Khoan.
Vậy là nãy giờ... ba đứa tụi tôi bỏ tiền túi quay về thành phố, lo lắng sợ An bị ép buộc... ai dè?"
An chu môi:– "Thì... cũng có bị ép... nhưng mà..."
Phong Hào nói thay:– "Nhìn mặt mày vậy là biết không phản đối gì mấy đâu..."
Duy đứng một góc, ánh mắt rưng rưng như cô dâu bị lừa cưới:– "Anh dám phản bội tụi em...
Anh chọn hai người đàn ông thay vì tụi em..."
An nhìn ba người bạn thân.
Cậu đứng dậy, đi tới từng đứa, ôm nhẹ một cái rồi cười:– "Cảm ơn vì đã quay về vì anh.
Nhưng anh ổn.
Thật đấy."
Phong Hào lườm:– "Vậy tụi tui ăn cơm ké.
Đổi lại, tối nay cho nằm chung giường theo dõi sức khỏe."
Khang và Hiếu:– "Khoan đã..."
Kiều búng tay:– "Tao sẽ đếm số lần hai người để lại vết tích trên người nó!
Mỗi lần vượt ngưỡng tao quy định, tao bắt nó về nhà tao ở!"
An:
– "Ủa alo, là sao nữa...?????"