Sân trường đại học vào buổi chiều cuối thu mát rượi.
Lá vàng bay lả tả giữa nắng loang qua tán cây xà cừ.
Trong khung cảnh có phần chậm lại ấy, Khang bước vào cổng trường, tay cầm tập tài liệu, vai đeo balo, gương mặt trầm lặng như mọi khi.Cậu nổi bật.
Không phải vì cố gắng làm gì cả.
Chỉ đơn giản vì cậu có dáng người cao gầy, sống mũi thẳng, ánh mắt hơi sắc nhưng luôn như đang mải nghĩ điều gì đó.
Khang không hay cười.
Cậu thường đi thẳng, không bận tâm mấy tới thế giới quanh mình.Nhưng hôm ấy, có một người đã khiến Khang dừng bước ,ít nhất là ánh mắt.Ở cuối sân, một nhóm sinh viên khóa dưới đang chuẩn bị cho buổi tập múa cho lễ hội truyền thống.
Tiếng nhạc phát lên từ loa kéo cũ, xen lẫn tiếng cười trong trẻo.
Khang không định để ý.
Nhưng cậu đã bị hút vào bởi một ánh nhìn.Một người trong nhóm ấy,tóc nâu nhạt, dáng người mảnh khảnh, đang nỗ lực sửa tư thế cho bạn diễn.
Ánh mắt cậu ấy sáng lấp lánh khi nói, khuôn miệng nhỏ nhưng rắn rỏi, toát lên vẻ dịu dàng đến kỳ lạ.Đó là lần đầu tiên Khang thấy Hiếu.Cậu không biết tại sao lại nhìn lâu như thế.
Có lẽ vì cậu bạn kia vừa điềm tĩnh vừa ngọt ngào-một thứ đối lập hoàn toàn với thế giới của Khang.
Không xô bồ, không ồn ào, không lạnh lẽo.Khang cứ đứng đó, tay kẹp tài liệu mà mắt không rời khỏi Hiếu.
Đến khi bạn của Khang vỗ vai:-Ê, mày đứng ngó gì đấy?
Mày không đi họp à?Khang giật mình.
Lúc đó mới nhận ra mình đã... nhìn hơi lâu.Chỉ là không hiểu sao, từ lần đầu gặp ấy, cậu đã muốn biết tên người kia.
Còn Hiếu?
Có lẽ chưa từng để ý có một ánh mắt lạnh lạnh, lặng lẽ dõi theo mình từ bên kia sân trường.Họ bắt đầu thân nhau sau vài lần chạm mặt ở thư viện.
Là do Khang cố ý đi vòng lên tầng ba nơi khoa Sân khấu hay luyện tập chỉ để tiện "tình cờ" gặp người mà cậu chẳng thể dứt ánh mắt từ buổi chiều thu ấy.Còn Hiếu, dù nhận ra, cũng không nói gì.
Cậu lớn hơn Khang một tuổi, điềm đạm, biết rõ ánh nhìn kia có nghĩa gì và Hiếu không từ chối.
Cậu không bao giờ là người dễ rung động, nhưng một ai đó cứ âm thầm đến gần, không vồ vập, không vội vã, chỉ đơn giản là ở cạnh, kiên trì, thì rất khó để làm ngơ.Họ bắt đầu đi chung vài buổi ăn trưa, cùng về sau giờ học, và rồi một ngày, chẳng biết từ bao giờ, Khang gọi Hiếu là "anh" một cách tự nhiên.Cãi nhau lần đầu là vào một chiều mưa nhẹ.
Khang hẹn Hiếu ở sảnh dưới khu học xá, nhưng cậu đợi gần một tiếng, Hiếu vẫn chưa đến.Lúc ấy, Khang không giận vì bị cho leo cây.
Cậu giận vì bản thân mình quá quan tâm.
Vì cái cảm giác thấp thỏm khi thấy tin nhắn không được trả lời, cuộc gọi bị lỡ, và đầu óc cậu cứ quay vòng suy nghĩ "Anh ấy có sao không?
Có quên mình rồi không?"
Và khi Hiếu cuối cùng cũng đến ướt nhẹp, tay cầm dù, mặt mỏi mệt.Khang đã buột miệng:-Anh làm cái gì vậy?
Em đứng chờ ở đây cả tiếng, anh không biết em lo à?Hiếu hơi ngạc nhiên.
Nhưng thay vì giải thích ngay, cậu lại nhẹ nhàng đặt dù xuống, nói một câu:-Em có phải người yêu tôi đâu mà lo?Tim Khang như bị bóp nghẹt.Sự im lặng bao trùm.
Mưa ngoài trời mỗi lúc một nặng hạt.Khang lùi một bước, cười nhạt:-Đúng rồi.
Em là gì của anh đâu.Rồi cậu quay đi.
Tay siết chặt quai balo.-Em đi đây.
Đừng để em phiền anh nữa.Hiếu nhìn theo, lòng thắt lại.
Không rõ là vì gì, nhưng khi thấy bóng lưng Khang khuất dần, một nỗi sợ mơ hồ chạy dọc sống lưng.Và cậu lao tới, chụp tay Khang lại khi cậu vừa bước ra khỏi mái hiên.-Khoan đã...
đừng đi.-...-Tôi... tôi chỉ muốn nói là... tôi không chắc em có cảm giác giống tôi không, nên tôi không dám nhận mình là gì với em.Khang quay đầu lại, đôi mắt cậu lúc đó đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn:-Em yêu anh đấy.
Vậy đủ chưa?Hiếu đứng yên.Còn Khang, cố giấu ánh mắt run rẩy sau cái cau mày lạnh lùng, nhưng giọng nói lại rất khẽ:-Mà dù anh có yêu em hay không... em cũng không trách gì anh đâu.Một giây im lặng.
Rồi Hiếu siết chặt tay Khang lại, kéo cậu vào lòng, giọng trầm và run:- Anh yêu em.
Anh yêu em , chỉ là vì anh ngu ngốc không nhận ra thôi.Rồi anh kéo Khang lại gần trao cho nhau nụ hôn thật nồng thấm .
Khang đứng hình, không ngờ đến việc này nhưng rồi cũng đáp lại nụ hôn đó.Mưa vẫn rơi.-Vậy anh được làm người yêu của em rồi đúng không.-Ừm.dưới mái hiên cũ kỹ ấy, hai người đứng trong vòng tay của nhau.Không còn xa cách nữa.
Có ai tương tác với mình ik😥 chứ viết mà không ai bình luận gì bị buồn quá mọi người