Lãng Mạn 3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav HieuKhang

3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 19


An bước khỏi thư viện khi trời đã tối hẳn.

Gió đêm thổi nhẹ qua vạt áo, mang theo mùi hương nhè nhẹ từ khu vườn sau trường.

Tim cậu đập không ngừng sau cuộc đối thoại với Khang.

Rõ ràng... tránh né không khiến mọi thứ nhẹ nhàng hơn.Cậu bước chậm rãi, nhớ lại từng lời của Khang:"Em nghĩ anh bây giờ không như vậy nữa sao?"

"Anh cũng không muốn em buồn, An à."

Từng chữ như khắc sâu vào lòng.

Cậu chưa từng nghĩ... mình lại khiến Khang tổn thương như vậy.

Nhưng nếu tiến thêm một bước, cậu cũng sẽ khiến anh Hiếu tổn thương.

Và đó là điều An sợ nhất.Cùng lúc ấy, tại một quán café gần ký túc xá, Hiếu ngồi đối diện với Hậu – bạn học cùng khoa.

Hậu hay tám chuyện, nhưng hôm nay anh im lặng, mắt nhìn vào điện thoại rồi khẽ hỏi:– " Mày với Khang dạo này lạ lắm.

Hai người... vẫn còn là người yêu chứ?"

Hiếu ngẩng lên.

Anh cười nhạt.– "Không biết nữa."– "Hả?

Không biết nghĩa là sao?" – Hậu trợn mắt.Hiếu dựa lưng ra sau, ánh mắt xa xăm:– "Tai cứ nghĩ là còn.

Nhưng gần đây... tao cảm thấy em ấy không còn ở đây nữa." – anh đặt tay lên ngực – "Khang đang dần... nhìn về một người khác."

Hậu chớp mắt.

Rồi như chợt hiểu, anh nghiêng đầu:– "Là An hả?"

Hiếu không trả lời.

Nhưng ánh mắt anh đã nói lên tất cả.Sau khi rời quán, Hiếu đi lang thang trong khuôn viên trường.

Ánh đèn sân bóng đá phía xa hắt lại, làm bóng anh đổ dài trên vỉa hè.Anh lấy điện thoại ra, mở khung chat với Khang — rồi lại tắt.Lòng anh nặng trĩu.

Không phải vì bị phản bội.

Mà vì chính anh đang đứng trước lựa chọn: giữ Khang ở lại, hay để người mình yêu đi theo cảm xúc thật của họ?Nhưng... nếu là người yêu nhau, tại sao lại phải để người đó đi?Hiếu siết chặt điện thoại.

Anh biết, mình không thể đứng nhìn được nữa.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 20


Buổi chiều trong khuôn viên Đại học ATSH phủ một màu nắng nhạt.

Hàng cây bằng lăng đã bắt đầu nở tím cả một góc trời, và trong khung cảnh yên bình ấy, An ngồi một mình trên ghế đá trước thư viện, mắt chăm chú vào quyển sách mở dở nhưng tâm trí lại trôi về nơi khác.Cậu vẫn không quên ánh mắt Khang sáng hôm qua khi cậu từ chối đi ăn chung.

Một ánh nhìn thất vọng xen lẫn chút gì đó... yếu đuối.

Hiếm khi An thấy Khang như thế."

Em đang trốn anh thật à?"

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

An giật mình, quay lại thấy Khang đang đứng đó, tay đút túi quần, khuôn mặt không che giấu vẻ buồn bã.An khép sách lại, nhìn xuống đất.

"Em không có."

"Vậy tại sao lại né anh?"

"...

Em nghĩ như vậy sẽ tốt hơn."

"Cho ai?" – Khang bước đến, ngồi xuống cạnh – "Cho em?

Hay cho anh?

Hay... cho Hiếu?"

An cắn môi, không trả lời.

Cậu biết điều gì cũng nói ra lúc này sẽ chỉ khiến mọi thứ phức tạp hơn.

Nhưng Khang thì không để cậu im lặng mãi."

An à...

Em có biết, khi em cười với Hiếu, anh cảm thấy như mình bị gạt ra khỏi thế giới của em không?"

An ngẩng lên, ánh mắt ngỡ ngàng.

"Nhưng... em biết anh với anh Hiếu là..."

"Là người yêu."

Khang ngắt lời, "Phải, đúng.

Nhưng chuyện đó... không còn đơn giản như vậy nữa."

Khang nói tiếp, chậm rãi, như thể đang dốc hết can đảm để đối mặt với cảm xúc của chính mình."

Anh nghĩ anh vẫn yêu Hiếu.

Nhưng anh không thể phủ nhận được rằng... anh cũng yêu em."

An như bị kéo khỏi thực tại.

Tai cậu ù đi trong vài giây.

Cậu không biết phải phản ứng thế nào, không biết đây là mơ hay thật."

Anh đừng nói vậy...

Em không muốn là người xen vào giữa hai người..."

"Em không xen vào."

Một giọng nói khác chen vào.

Cả An và Khang đều giật mình quay lại.Hiếu đứng cách đó vài bước, tay cầm ly cà phê, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ."

Anh Hiếu..."

Hiếu bước đến, đưa cà phê cho An, sau đó quay sang nhìn Khang."

Anh nghe hết rồi."

Không khí im lặng trong vài giây trước khi Hiếu thở dài, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh."

Anh không ngạc nhiên." – Hiếu nhìn An – "Anh cũng thích em."

An sững người.

"Hả...?"

"Anh thích em từ lúc em lúng túng cảm ơn vì chiếc ô đầu tiên ở cổng trường.

Chỉ là, lúc đó anh nghĩ Khang sẽ là người chịu đựng giỏi hơn anh.

Ai ngờ..."

Khang liếc sang, không nói gì, nhưng ánh mắt cũng không phủ nhận.An nhìn hai người con trai trước mặt mình – một người dịu dàng nhưng nóng nảy, một người trầm ổn mà sâu sắc – và trong lòng trào lên cảm giác không tên.Cậu thấy sợ.Nhưng cũng thấy... hạnh phúc.Khang đưa tay ra.

"An, em có muốn thử không?"

Hiếu gật nhẹ.

"Bọn anh không bắt em chọn.

Chỉ cần em không bỏ chạy nữa."

An cắn môi, nhìn xuống lòng bàn tay đang run lên của chính mình.

Cậu đặt tay vào tay Khang, rồi chậm rãi nhìn sang Hiếu – đôi mắt đang dịu dàng chờ đợi.Khang siết nhẹ tay An, còn Hiếu thì khẽ cười, đưa tay lên xoa đầu cậu."

Vậy thì chúng ta cùng thử, được không?"
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 21


*flashback*

Trời Đại học ATSH đổ mưa bất chợt.Hiếu vừa rời thư viện khu A, một tay che cặp, tay kia kéo nhẹ cổ áo khoác lên đầu.

Cơn mưa đầu mùa không quá lớn, nhưng lạnh và dai dẳng.

Cậu định quay về ký túc thì bất chợt thấy một bóng người đứng co ro dưới mái hiên tầng trệt.Một cậu trai nhỏ nhắn, người ướt gần hết vì vừa chạy từ đâu đó tới.

Trên tay cậu là chiếc ba lô cũ, dây đeo trễ xuống một bên vai.

Cậu ngẩng lên nhìn bầu trời, ánh mắt mơ hồ — như không biết nên đi đâu tiếp.Hiếu lặng người một chút.

Không phải vì cậu ấy đẹp, mà vì gương mặt đó... có điều gì khiến người ta muốn dừng lại, nhìn lâu hơn một chút.Anh bước chậm đến gần."

Em không mang dù à?"

Cậu trai giật mình, vội quay sang, hơi cúi đầu.

"Dạ... em quên.

Cũng không nghĩ mưa."

Hiếu mở balo, rút ra cây dù gấp màu đen.

"Dùng cái này đi.

Anh còn cái áo khoác, anh chạy được."

Cậu trai luống cuống xua tay.

"Dạ, em không dám..."

"Lỡ ốm thì phiền đấy." – Hiếu cười nhẹ, vẫn đưa ra.

"Anh ở gần đây, không sao đâu."

Cậu trai cuối cùng cũng cầm lấy cây dù bằng hai tay.

Một chút ấm áp lan ra giữa buổi chiều xám xịt."

Cảm ơn anh nhiều ạ.

Em là An, năm nhất ngành thiết kế"Hiếu khựng một chút.

Rồi gật đầu.

"Anh là Hiếu.

Năm ba kinh tế."

Từ cơn mưa ngắn ngủi đó, một kỷ niệm nhỏ được gieo vào tim.

Khi ấy, An không biết người này là người yêu của đàn anh tên Khang.

Còn Hiếu... cũng không thể ngờ, chỉ vì một chiếc dù, lòng anh lại bắt đầu xao động bởi một người mới.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chap 22-end


An ngồi giữa, hai bên là Hiếu và Khang.

Không khí tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng nhịp tim đập — của cả ba.Cậu không còn lùi bước nữa.

Sau bao ngày trốn tránh, phủ nhận và bối rối với chính lòng mình, An hiểu... trái tim mình chưa từng chọn chỉ một người."

Ừ." – An cất giọng, nhỏ, nhưng đủ khiến tim ai đó lệch đi một nhịp.Khang siết nhẹ cổ tay An,bất ngờ về câu trả lời của cậu, ngón tay vẫn còn run nhẹ.

"An... em biết em đang nói gì không?"

Hiếu không nói gì, chỉ nhìn cậu thật sâu, trong mắt là cả một bầu trời kiềm nén lẫn hy vọng.An gật đầu.

"Em biết.

Em biết rõ từ rất lâu rồi...

Em từng cố né tránh, vì em nghĩ mình là người chen vào chuyện tình của hai anh.

Nhưng chính ánh mắt của Khang, sự dịu dàng của Hiếu, những buổi hẹn vô tình chồng nhau, những lần em định rời đi nhưng hai anh cứ kéo em lại..."

"Em không còn muốn chạy nữa."

Hiếu khẽ thở ra, nhẹ như trút bỏ.

Anh đưa tay vuốt tóc An, nụ cười thoáng buồn: "Anh từng rất giận Khang, vì chẳng nói rõ với em.

Nhưng hóa ra, chính anh cũng không rõ lòng mình.

Anh thích em.

Cũng không muốn buông Khang."

"Nếu như tất cả chúng ta đều đau khổ khi thiếu vắng nhau..." – Khang nói – "Vậy thì sao không chọn cách cùng nhau?"

An không nói.

Cậu nhào vào lòng cả hai người, rưng rưng.Ba trái tim, không còn ràng buộc bởi định kiến, không còn sợ hãi bị tổn thương.

Họ chọn dũng cảm ở bên nhau, như cách mà thanh xuân nên là – một lần sống thật với lòng mình.———————————————————————

Còn ngoại truyện nha, số lượng ngoại truyện không giới hạn.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Ngoại truyện :Valentine


An đang ngồi gọt cam, tay cầm con dao bé xíu mà lưỡi dao thì run bần bật vì hai người đàn ông trước mặt mình cứ như chuẩn bị... tổ chức đấu vật phiên bản lãng mạn.Khang khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn hộp quà màu đen mà anh vừa đặt xuống bàn.Hiếu không chịu kém, đặt ngay một hộp quà màu trắng bên cạnh, nhấn mạnh: "Limited edition nha.

Không bán đại trà."

An ngước lên, cười gượng: "Hai anh... cùng tặng em?"

Khang chỉnh lại cổ áo, nói giọng trầm ấm:"Của anh là nước hoa em thích.

Tụi mình từng đi ngang shop đó, em dừng lại nhìn gần 5 phút."

Hiếu liếc sang, nhếch môi:

"Còn của anh là vòng cổ em từng nói em thích mà đắt quá em không nỡ mua.

⸻Trưa hôm đó.Ba đứa đi ăn.

An đang gắp rau thì Khang lôi từ túi áo ra... một hộp sô-cô-la đen, có thắt nơ, nói nhỏ:"Anh tự làm đó."

Hiếu lập tức kéo ghế sát vào An hơn, rút ra một... con gấu bông cao bằng nửa người từ sau lưng ghế.

"Cái này anh đặt bên Nhật gửi về đó."

Khang nheo mắt: "Anh tưởng em không thích đồ công nghiệp, An?"

An đang ngậm rau mà suýt phun ra vì không khí cà khịa cấp độ vũ trụ.⸻Tối.Về đến nhà, An tưởng đã yên.

Nhưng không.Khang và Hiếu...

đồng thời tặng thêm một món quà phụ!Khang đưa ra một bó hoa lavender khô, gói bằng giấy kraft, ghi trên tấm thiệp:

"Cái này không héo.

Như tình anh vậy."

(An đọc xong nổi hết da gà, vừa vì cảm động, vừa vì... cringe quá trời.)Hiếu thì đơn giản hơn.

Một hộp nhỏ, mở ra là... một cặp vé đi Thái Lan."

Hai vé.

Nhưng nếu An muốn... anh có thể mua thêm một vé nữa.

Cho người còn lại đi ké."

Cả ba cùng im lặng.An nhìn qua nhìn lại, cười khổ: "Sao em thấy hôm nay giống... game show chọn chồng quá vậy?"

Khang và Hiếu cùng nhìn An, cùng nói:"Thì Valentine là ngày thể hiện tình yêu.

Phải làm hết sức."

An gãi đầu: "Thôi vậy... em cũng có quà!"

Cậu rút từ túi áo ra... ba bịch snack rong biển."

Một bịch cho anh Khang.

Một cho anh Hiếu.

Một bịch... em ăn."

Cả hai đàn ông già đầu ngồi đó, nhìn bịch rong biển, im lặng 3 giây... rồi phì cười.⸻Kết cảnh:Tối Valentine, ba người ngồi bóc rong biển ăn, gối sát nhau xem phim hoạt hình.Khang gác tay lên vai An.

Hiếu gác chân lên đùi An.An nhai snack, mỉm cười:"Valentine vậy là ấm áp rồi.

Không cần siêu phẩm gì đâu."

Hiếu: "Vẫn sẽ tặng."

Khang: "Mỗi năm đều phải khiến em nhớ mãi."

An (ôm đầu): "Ờ... nhớ vì bị hai ông dọa stress!"
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chuẩn bị hành lý đến Thái Lan thôi


Một buổi tối mát trời tại căn hộ nhỏ, An đang hí hoáy kéo vali từ gầm giường ra, mở toang.

Trong khi đó, Hiếu đang gấp đồ, còn Khang đứng kế bên... liếc không tin tưởng lắm.Khang: "An, em tính mang cái áo len này qua Thái thật đấy à?"

An: "Biết đâu tối ở khách sạn lạnh!"

Hiếu: "Khách sạn 5 sao có máy điều hoà chỉnh nhiệt độ mà..."

An (ôm áo): "Nhưng em mặc cái này dễ thương!"

Hiếu và Khang nhìn nhau, rồi...

đầu hàng.

Hiếu mang theo:

•Quần áo gấp gọn, 3 cái áo sơ mi trắng y chang nhau

•Kem chống nắng, cạo râu mini, thuốc tiêu hoá

•1 cuốn sách du lịch, và... passport để riêng 1 túi zipKhang mang theo:

•Kính râm, nón lưỡi trai, 1 áo tanktop "khoe múi"

•Pin sạc dự phòng to như viên gạch

•Kẹo bạc hà để ngậm khi đi máy bayAn mang theo:

•5 bộ outfit màu mè: "mỗi ngày 1 concept"

•1 túi phụ chuyên đựng skincare mini

•Một cái... gấu bông mini tên "Chíp Bông"

•Và quên sạch... sạc điện thoạiKhang: "Anh xách vali của em."

Hiếu: "Không, để anh xách vali."

An: "Em có thể tự—"

Hai người đồng thanh: "Không.

Em đi chơi, không được mệt."

An cười trộm, rồi đưa vali... cho Hiếu xách.

Khang nhướng mày.

Hiếu cười đắc thắng.

An chớp mắt vô tội:"Mai em đổi."

An lục tung vali:

"Ủa, có mang dầu gội chưa ta?"

Khang: "Anh có."

Hiếu: "Anh có loại thơm tóc."

An: "...Em mang hai chai."

Hiếu: "Mỗi người một chai vậy?

3 đầu tóc, 3 mùi hương."

Khang: "Không.

Dùng chung.

Anh không để tóc An có mùi người khác."

Hiếu: "Anh cũng không."

An: "...Vậy dùng mùi em chọn nha?"

Cả hai gật răm rắp.

An cười gian."

Mùi vani ngọt.

Ngửi phát biết là của em liền."

Trước khi ngủ, ba người cùng nằm ôm nhau trên giường, An ở giữa.Khang: "Đi Thái chơi gì trước?"

Hiếu: "Đưa An đi xem múa.

Truyền thống."

An: "Em muốn đi ăn hải sản ngoài chợ đêm trước!"

Khang thơm trán An:

"Anh đồng ý."

Hiếu thơm má còn lại:

"Anh cũng vậy."

An lẩm bẩm:

"Sáng mai mà không ai chịu dậy sớm là em phạt đó nha..."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Trên máy bay đến Thái


7h sáng, tại sân bay quốc tế.

Ba chiếc vali nối đuôi nhau trên băng chuyền, còn ba người... thì đang ngồi đợi lên máy bay máy bay vừa cất cánh, An đang lim dim buồn ngủ.Khang nghiêng sang, kéo nhẹ dây an toàn của An, cài lại cho ngay ngắn.

Hiếu đưa nước, thì thầm:"Em uống miếng nước cho đỡ ù tai nè."

An uống một ngụm, rồi thở ra... rất mềm mại."

Em mệt quá... ai có gối cổ cho em mượn ngủ chút..."

Chưa dứt lời — cả hai người cùng lôi ra gối cổ:

•Gối của Hiếu: màu kem, hình con cún

•Gối của Khang: màu xám, hình con ngỗngỦa sao hai anh chuẩn bị kỹ vậy?!"

Khang tỉnh bơ:

"Anh biết em hay ngủ nghiêng về trái."

Hiếu khoanh tay:

"Còn anh biết em thường tỉnh giấc vì lạnh, nên gối anh có sưởi nhẹ.".......10 phút sau.......An ngồi giữa, hai tay mỗi tay ôm một gối."

Vậy... em thử nằm bên trái trước nha."

Gối Khang thắng lượt đầu.

Đầu An tựa lên vai anh, mắt nhắm lại.Hiếu lườm:"Em ơi, vai bên này chắc hơn.

Anh tập gym nhiều hơn ảnh."

Khang nhướng mày: "Nhưng vai anh có hương gỗ, An thích mùi này mà."

An trở mình sang phải, thử vai Hiếu.

Rồi... quay lại giữa."

Cả hai bên ngon như nhau.

Em buồn ngủ, hai anh khỏi giành nữa..."........40 phút sau......Hiếu kéo nhẹ chăn mỏng phủ lên chân An, tay anh đặt hờ lên đầu gối cậu.Khang không chịu thua, cởi áo khoác vắt qua bụng An."

Chăn mỏng quá, lạnh bụng."

"Anh ấy có cái quạt điều hoà cá nhân, để anh che gió phía này."

An lim dim ngủ, vừa mơ vừa lẩm bẩm:"Gối gối... vai nào cũng thơm thơm... mơ thấy được sandwich hai lớp..."......Khi hạ cánh.......Khi máy bay hạ độ cao, tiếp viên đi kiểm tra, thấy cảnh:

• Một An nhỏ ngủ gật giữa hai anh to

• Cổ gối bằng gối bên trái, bụng phủ áo bên phải

• Tay Hiếu nắm tay An, còn Khang thì...

để cằm tựa nhẹ lên đầu cậuTiếp viên bật cười nhẹ:"Ba người là... bạn thân hả?"

Khang và Hiếu đồng thanh:"Không, là bạn trai."

An vừa tỉnh giấc, mắt còn đỏ hoe ngái ngủ, nghe vậy thì thều thào:"Là hai anh giành nhau suốt... em chỉ muốn ngủ thôi mà..."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Ngày Đầu Ở Thái


Sáng đầu tiên tại Bangkok.An vừa thức dậy đã nhảy tưng tưng trong phòng khách sạn:"Dậy dậy dậy dậy!!!

Hôm nay phải đi chợ nổi, ăn tom yum, coi chùa, mua móc khóa và...

đi BTS tàu điện nữa!"

Khang dụi mắt:"Em mới ngủ có 5 tiếng."

Hiếu vừa đánh răng vừa nói vọng ra:

"Lịch trình như đi công tác."

An quay lại, chống nạnh:"Là đi chơi!

Đi chơi với hai người yêu thì phải tận dụng thời gian từng phút giây!"

Khang và Hiếu nhìn nhau... rồi nhìn An đang mặc áo thun + quần đùi + túi đeo chéo hình con gà.

Khang: "Áo hơi mỏng ."

Hiếu: "Quần hơi ngắn."

An: "Thời tiết hơi nóng.

Mặc vậy mới dễ thương!"

Chợ nổi Pattaya

An hí hửng ngồi giữa chiếc thuyền gỗ, tay cầm nước dừa, miệng ăn xoài lắc.Hiếu ngồi trái, Khang ngồi phải.

Tình trạng: cả hai liên tục...

"canh sóng" để An không ngã về phía nào quá lâu.Người chèo thuyền cười nói tiếng Thái:"แฟนของคุณน่ารักมากเลย"

(Người yêu của cậu đáng yêu quá!)An: "Ủa, chú ấy nói gì vậy?"

Khang: "Nói em... dễ thương."

Hiếu: "Không cần hiểu tiếng Thái cũng biết."

Người chèo còn thả nhẹ một câu nữa khiến Hiếu lập tức rút ví... tip gấp đôi rồi nói nhỏ:"Đi nhanh lên chú ơi.

Hết đoạn lãng mạn rồi."

Buổi trưa

An gọi món tom yum "mức cay bình thường".

Hiếu gọi "medium".

Khang (cay mặt không đổi sắc): "Cho tôi spicy nhất đi."

An vừa ăn vừa mồ hôi mướt trán:"Ủa cay ghê... nhưng ngon quá!"

Hiếu đổ mồ hôi, đưa khăn giấy:"Anh đã nói là vừa cay vừa nóng rồi."

Khang thì... nhón muỗng nhỏ đút An:

"Của anh cay hơn nhưng có vị chanh rõ hơn.

Em thử đi."

An dám thử.

Và rồi... mặt đỏ tía tai.An: "Ugh...

ớt nhảy múa trong đầu em luôn á!"

Hiếu: "Tại ai ham thử?" (đưa nước)

Khang: "Nhưng ngon đúng không?" (cười cưng chiều)Buổi chiềuCả ba chọn một quán cà phê trên tầng thượng.

View thành phố đẹp muốn xỉu.An giơ điện thoại:"Hai anh đứng sát vô!

Em chụp story!"

Khang kéo An vào giữa, Hiếu ôm vai bên kia.

Nhưng ảnh được đăng lại là:

→ Một story có caption:"Không biết chọn bên nào... thì ngồi giữa hai người luôn."

→ Và gắn hashtag: #TeamKhôngChọnAiCảHiếu cười tủm:"Vậy là tuyên bố độc thân à?"

Khang lạnh giọng:

"Về phòng tính tiếp."

An liếc:"Tính sao?

Cả hai ai cũng không chịu đứng xa em."

Cả hai đồng thanh:"Vì không ai muốn người khác chạm vào em."

Về khách sạn lúc 9 giờ tối:An đang nằm trên giường đầu thì kê trên tay Hiếu, Khang thì ôm em từ phái sau lưng."

Hôm nay vui ghê.

Mai đi đâu nữa đây ta?"

Hiếu xoa đầu:"Miễn không có người lạ nào nhìn em quá 3 giây thì đâu cũng được."

Khang đắp chăn lên người An:"Mai đi biển.

Nhưng áo choàng phải dài hơn hôm nay."

An nhắm mắt, mỉm cười:"Dạ dạ.

Có hai vệ sĩ b#TeamKhôngChọnAiCảHiếu anh cũng ý kiến hết trơn..."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Hồ bơi khách sạn


Buổi chiều, sau một ngày ăn uống mệt nhoài, An hí hửng xách khăn tắm xuống hồ bơi của khách sạn."

Đi bơi nè hai anh!!

Hồ bơi vô cực nhìn thấy nguyên bầu trời Bangkok luôn đó!!"

Hiếu và Khang đi sau, mỗi người một túi đồ.

An quay lại nhìn, tim ngừng đập trong một giây.Vì... cả hai đều cởi trần.•Khang: quần bơi đen, cơ bụng 8 múi lấp ló, vai rộng rãi đầy nắng

•Hiếu: quần bơi trắng, bụng săn chắc kiểu boxer, mồ hôi lấp lánhCả hai đi sóng đôi — mà không ai thèm mặc áo choàng!

An đứng chôn chân, tay ôm khăn trước ngực như cái khiên."

Hai anh...

định thiêu rụi hồ bơi này luôn hả?"

Khang (tỉnh rụi): "Nóng mà.

Em cũng mặc áo lưới đó thôi."

Hiếu (nhướng mày): "Em ghen ngược à?"

An ngồi một lúc thì bỗng có một cô gái nước ngoài tiến lại gần.Cô ta cười rất tươi với Hiếu – lúc ấy đang ngồi thả chân dưới hồ, cơ bắp nổi bật dưới ánh nắng."

Hi, do you know if the water is deep on this side?"

Hiếu lịch sự gật đầu, trả lời bằng tiếng Anh.Khang đứng gần đó cũng bị một cậu phục vụ người Thái nói chuyện, kiểu tò mò:"You look like an actor!"

An...

đang uống nước dừa, khựng lại.

Lông mày nhíu lại, mắt đảo một vòng rồi lặng lẽ đứng dậy... chen vào giữa.An chống tay lên đùi Hiếu, cười mỉm với cô gái:"Hi.

He's my boyfriend." (Cười hơi khiêu khích thảo mai nha các mom)Cô gái sững lại 0.5 giây, rồi cười trừ.An quay sang phía Khang, kéo tay áo anh:"Anh ơi, em bị lạc đường dưới nước nè, cứu em lên với."

Khang hiểu ngay, kéo An vào lòng, thì thầm sát tai:"Em đang ghen đúng không?"

An: "Không.

Em chỉ giữ tài sản chung thôi."

Sau khi bơi xong, An choàng khăn tắm, ngồi giữa ghế dài.

Khang và Hiếu mỗi người một bên, vẫn... cởi trần như chưa từng biết xấu hổ.An (bĩu môi): "Từ mai cấm cởi trần trước mặt người khác ngoài em."

Hiếu: "Vậy cởi trước em thì được?"

Khang: "Em chịu trách nhiệm nhìn cho kỹ nha."

An đỏ mặt: "Em mặt kệ hai anh đó".

Rồi quay lưng chạy đi mất.Hai anh nhìn nhau cười.Mission accomplished: Làm An ghen 100% thành công.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Strip dance


Buổi tối tại khách sạn ở Bangkok.

An đang hào hứng vuốt màn hình điện thoại, quay sang hai người yêu:"Tối nay tụi mình thử đi gay bar đi nha?

Ở đây có mấy quán nổi tiếng lắm, còn có... strip dance!"

Hiếu đang mặc áo sơ mi, cài cúc tay, ngẩng lên:"Strip... dance?"

Khang ngồi kế bên, tay lật tạp chí khách sạn:"Em vừa nói 'có vũ công bán khỏa thân nhảy giữa sân khấu', đúng không?"

An gật đầu chắc nịch, mắt sáng rỡ:"Ừa!

Mấy anh đó múa cột với nhảy á.

Em nghe nói rất nghệ thuật, không phải kiểu dung tục đâu!"

Cả hai người đàn ông lập tức... dừng mọi hoạt động.10 phút sau: Trên taxiAn ngồi giữa, tay ôm balo, vui vẻ như đi hội.

Hiếu khoanh tay, nhìn ra cửa sổ.

Khang chống cằm, nhìn gương chiếu hậu.Hiếu (trầm giọng): "Nếu vũ công tới gần em thì sao?"

An: "Thì em... cười xã giao?"

Khang: "Nếu họ tặng em hoa?"

An: "Thì em cho lại hai anh giữ."

Hiếu liếc sang:"Anh không giữ.

Anh giữ em."

Khang (gật gù): "Đồng quan điểm."

An: "...Mấy người ghen thiệt luôn á?"

Tại gay bar strip danceKhông khí sôi động, nhạc remix sập sình, ánh đèn laser nhấp nháy.

Một vũ công bước lên sân khấu — làn da trắng thoa dầu bóng bẩy, múi hiện rõ, chỉ mặc chiếc quần dài bó sát.An: "Woa... múa đẹp ghê..."

Hiếu đặt tay lên eo An.

Khang siết nhẹ vai An.Một vũ công khác đi ngang, chớp mắt với An.An cười ngại.

Hiếu lập tức ghé tai thì thầm:"Cười nữa là anh đặt vé về khách sạn."

An: "Ủa ủa sao không cho em nhìn mấy anh đó múa?"

Khang ghé sát hơn:"Em muốn xem múi thì anh với Hiếu về khách sạn múa riêng cho em coi."

An: "...Tính dụ em hả?"

2 tiếng sau, khi về tới khách sạn

Khi về tới khách sạn, An vẫn cười tủm tỉm:"Gay bar vui thiệt.

Nhưng công nhận hai anh múi chắc hơn mấy người trên sân khấu nhiều."

Hiếu: "Biết rồi thì lần sau khỏi đi nữa."

Khang: "Anh định đầu tư thêm múi để khỏi cho em ra ngoài luôn đó."

An: "Tính nhốt em hả?

Có dám múa trước mặt em không?"

Cả hai đồng loạt cởi nút áo."

Dám."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Strip dance 2


Khang cười nhạt, rút điện thoại, bấm mở... playlist "Strip Dance For Him" trên YouTube.Nhạc nổi lên – ánh đèn dịuHiếu tháo áo đầu tiên.Từng nút áo bung ra, lộ làn da trắng , cơ ngực rắn chắc và đường múi hoàn hảo.Anh chậm rãi bước lại gần An — ánh mắt lừ đừ nhưng ngập tràn tự tin."

Không cần nhiều ánh sáng.

Em chỉ cần nhìn anh thôi."

Khang ở phía sau, nút áo từ từ tháo ra.Áo trong mỏng manh trượt khỏi vai, để lộ phần cơ cổ và xương quai xanh.Anh ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhìn An như đang săn mồi.An: "...Các anh... làm thật hả?"

Hiếu bắt đầu lắc hông.

Khang vươn tay chỉnh cổ áo An, khẽ thì thầm:"Múa cho mỗi em xem mà.

Đặc quyền đó."

An ngồi giữa giường, hai tay che mặt, tai đỏ bừng.Hiếu áp sát, cúi xuống nói nhỏ:"Em muốn nhìn rõ múi không?"

"Muốn." – An lí nhí"Vậy sờ thử đi."

Khang từ phía sau đặt tay lên vai An, nhẹ giọng:"Nếu em khen vũ công kia nữa... bọn anh sẽ múa cả đêm đấy."

An lúc này mặt đỏ như cà chua, nhưng không rời mắt nửa giây.Hai anh tiếp tục động tác, mỗi người mỗi kiểu:•Hiếu: gợi cảm, nhịp chậm, ướt át

•Khang: lạnh lùng, cường độ mạnh, chuẩn nhịp

An: "...Mấy anh học ở đâu hay vậy trời?!"

Hiếu nháy mắt: "Học để chiều em thôi."

Khang liếm môi:" Còn một tiết mục đặc biệt nữa chỉ dành riêng cho em thôi"

—————————Sau màn trình diễn, An... nằm ngửa ra giường, thở dốc."

Tự hiểu sao An thở dốc doa🤭""Thôi, không cần đi xem ai múa nữa...

Hai anh đủ tiêu chuẩn làm vũ công rồi."

Hiếu cười: "Vậy mai bọn anh mặc đồ dancer cho em chụp hình nha?"

Khang (nhướng mày): "Miễn em không mang hình đi khoe khắp nơi."

An (ôm gối cười gian):"Em chỉ... giữ làm tài sản cá nhân thôi~"
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Ghen với idol


Ngày tiếp theo, ba người dắt nhau đến fan-meeting nhỏ của ca sĩ Quang Hùng MasterD, tổ chức ngay tại trung tâm thương mại ở Bangkok — vì trùng chuyến quảng bá với kỳ nghỉ của họ.An là fan lâu năm, mắt sáng rỡ ngay từ khi thấy poster:"Trời ơi ảnh thiệt kìa!

Mấy anh đi với em nhaaa!"

Hiếu liếc Khang.

Khang liếc Hiếu.

Cả hai cùng có một suy nghĩ: "Ờ thì đi.

Nhưng đi để canh."

Đến nơi, An đứng giữa, Hiếu một bên, Khang một bên.Quang Hùng bước ra sân khấu.

Áo sơ mi trắng, tóc bồng nhẹ, ánh đèn rọi thẳng vào gương mặt chuẩn idol.An thì gần như bật sáng như bóng đèn.

Hai tay vỗ không ngừng, miệng khẽ kêu "trời ơi cuteee!!" dù chưa thốt ra thành lời, nhưng ánh mắt long lanh kia...

đủ khiến hai anh gồng cứng vai.Hiếu thì thầm:"Anh hát hay bằng ảnh không?"

An (ngây thơ): "Hả?

Ai cơ?"

Khang cúi đầu hỏi nhỏ:"Em nhìn gì dữ vậy?"

An: "Nhìn idol mà cũng không cho hả trời..."

Hiếu nhíu mày.

Khang cắn nhẹ môi dưới.An thì vẫn... say mê ngắm người trên sân khấu.Một khoảnh khắc, MC hô:"Bạn nam mặc áo sơ mi trắng kia – đúng rồi!

Mời bạn lên sân khấu nhận quà từ anh Hùng nha!"

An quay người lại nhìn hai người.Hiếu: "Không."

Khang: "Không."

An: "Em chỉ lên lấy quà rồi xuống, không tới 1 phút!"

Hiếu nắm tay phải.

Khang giữ tay trái.

Cả hai kéo An lại gần như canh trộm trong đám đông.Trên đường về khách sạn, cả hai người im lặng một cách đáng sợ.An quay sang chọc:"Ủa rồi sao nãy không cho em lên sân khấu?"

Hiếu cộc lốc:"Muốn nhận quà thì anh cũng có.

Muốn ôm thì khỏi mơ."

Khang lườm:"Muốn ai ký tên thì để tụi anh viết tên lên người em."

An: đỏ mặt, úp mặt vô gối sau xeTối đó, An ngồi giữa hai anh, mỗi tay một cái gối ôm, chọc nhẹ:"Em chọn idol làm chồng được không?"

Hiếu (ghì cổ): "Vậy để anh làm idol cho em."

Khang (nâng cằm): "Và chồng luôn."

An cười toe:"Thôi chồng idol này em ưng rồi."

———————————————

Cho em xin lỗi tổng tài Quang Hùng nhoa 🫣 Em lỡ lấy ah làm bia cho 2 người đó bắn 🙂))
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Ăn xiên côn trùng 🦗


Tối nay, ba người rảo bước trong khu chợ đêm sầm uất nhất Bangkok.

Ánh đèn vàng, mùi xiên nướng, tiếng nhạc Thái vang vang.

Bỗng — An dừng lại trước một

quầy hàng đặc biệt:"Ơ... mấy con này nhìn lạ ghê á!

Côn trùng chiên giòn kìa mấy anh!"

Hiếu lùi một bước.

Khang nhíu mày.

Còn An thì... mắt sáng lên như sao."

Có dế, nhộng, bọ cạp nữa kìa.

Ai dám ăn không?"

Bà chủ hàng nhìn ba người bằng ánh mắt đầy thách thức, rồi lôi ra một xiên dế chiên giòn, nói bằng tiếng Anh:"Try one, strong man only!"

An quay sang cười tủm tỉm:"Chắc phải chọn ai mạnh mẽ nhất mới ăn được hen~"BẠCH!Tiếng tự ái của hai người đàn ông rơi xuống đất.Hiếu gằn giọng:"Anh ăn được hết."

Khang nhướng mày:"Em nghĩ ai là người từng sống ở trại hè 5 ngày không cơm?"

An: "Ủa... ai nói gì đâu, em mới nói chơi chơi..."

Hiếu cầm cây xiên dế đầu tiên.Khang cầm cây bọ cạp sau đó.An: "Khoan!

Để em quay đăng tóp tóp làm kỷ niệm đã."

Camera mở lên.

Gương mặt hai trai cứng đờ, nhưng vẫn cười như không sợ gì.Hiếu cắn một miếng, nhai..."

Mùi như snack vị lạ... không tệ."

Khang gặm nửa cái càng bọ cạp, bình thản nuốt xuống:"Như thịt gà chiên chảo sâu.

Em thử không?"

An: "Em...

ăn 1 chân dế thôi là được rồi..."

Tối đó, Hiếu ngồi ôm bụng:"Anh không sao... chỉ hơi... cảm thấy mình bị lừa bởi ánh mắt của em."

Khang thì rên nhẹ:"Anh thề không sợ gì... trừ mấy con có càng với râu."

An ngồi giữa, đút từng thìa cháo, mà cười muốn nội thương:"Thấy chưa?

Đòi làm anh hùng chi để giờ nằm vật ra vậy?"

Hiếu túm An lại, thơm lên má:"Tại vì em kêu ai 'mạnh mẽ' nên hai anh không dám thua nhau đó."

Khang cũng không thua:"Lần sau có thử gì nguy hiểm, em đứng xa ra.

Anh chỉ muốn thể hiện cho mình em thấy thôi."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Traditional outfic


Sau bữa "bọ cạp chiên nhớ đời", An quyết định kéo hai người vào một cửa hàng thuê trang phục truyền thống Thái để đổi vibe."

Tụi mình chụp bộ hình kỷ niệm nha!

Em chọn đồ cho hai anh luôn, khỏi cãi~"Hiếu và Khang liếc nhau – không tin tưởng lắm với câu "khỏi cãi" này.Hiếu được An chọn cho bộ chut thai màu vàng kim, ôm vai, cổ cao, quấn Chong kraben có hoa văn rồng.

Khang thì mang bộ chut Thai màu xanh lam xám, gài thắt lưng bạc, có khăn choàng bên vai trái.An nhìn hai người mặc xong, đứng trước gương mà không biết nên vỗ tay hay xỉu liền:"Hai anh đúng kiểu... thái tử bước ra từ phim truyền hình luôn á!"

An thách thức:"Ai catwalk đẹp, thần thái nhất, em sẽ ôm người đó trước."

Hiếu bước ra trước, vai thẳng, mắt hướng về An như đang đóng phim cổ trang.

Miệng thì hơi cười, ánh mắt nói rõ: "Cái ôm đó là của anh."

Khang không chịu thua.

Bước ra như đi fashion show Paris, chân dài, dáng ngầu.

Mắt thì dán chặt vào An, như muốn nói: "Ôm ai, em biết rồi đó."

An tiến tới ôm Khang trước."

Tại anh có bước xoay người cuối nên thêm điểm."

Hiếu: "Ơ... thiên vị."

An quay sang ôm Hiếu sau, rồi nhón chân hôn má:"Nhưng anh có ánh mắt 'sát thương' cao hơn."

Cả hai cùng gật gù, tạm hài lòng.

Nhưng ánh mắt vẫn đang thách thức nhau âm ỉ.Về khách sạn, An bị đè giữa hai "Thái tử"Khang ghé tai An:"Lúc em chọn đồ cho tụi anh... anh thấy em liếc ngực tụi anh mấy lần đó."

Hiếu kéo An lại gần hơn:"Mặc đồ Thái không nghĩa là em trốn được tụi anh đâu.

Bây giờ tới lượt em... diễn lại màn ôm nha.

Nhưng là ôm tụi anh... bằng cả người."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Ái tình


Căn phòng khách sạn cao cấp giữa lòng Bangkok.

Đèn vàng ấm áp, rèm buông nhẹ, tiếng xe ngoài phố mờ dần như tan trong bầu không khí mờ sương.An bước ra khỏi phòng tắm, chỉ mặc áo choàng tắm trắng, tóc còn ướt.

Cậu ngạc nhiên khi thấy...

Hiếu và Khang đều đã thay đồ ngủ — nhưng là dạng... không áo.Hiếu nằm dựa vào thành giường, tóc ướt rũ, tay cầm quyển tạp chí mà không đọc nổi một chữ.

Khang đang rót nước từ quầy mini bar, cơ bắp lưng chuyển động theo từng cử động như một lời khiêu khích.An định bước qua... thì Hiếu kéo cậu lại, tay nhẹ nhàng xoa lên vai."

Sao em cứ thơm kiểu gì mà anh nghiện hoài vậy hả?"

Khang từ phía sau vòng tay ôm An, thì thầm:"Em vừa tắm xong, người ấm... anh muốn ôm chút."

An bị kẹp giữa hai thân nhiệt nóng hơn thường.

Mặt cậu đỏ dần, tim đập nhanh."

Hai người...

định làm gì em?"

Khang ghì nhẹ eo An:"Lúc nãy em ôm Hiếu lâu hơn."

Hiếu cười nhếch:

"Còn lúc mặc đồ truyền thống, em khen Khang 'soái' trước."

An: "Gì vậy, trời ơi..."

Cậu chưa kịp nói thêm gì, thì Hiếu đã hôn nhẹ lên gáy, còn Khang cúi xuống gặm tai cậu một cái."

Đêm nay, em phải bù đắp công bằng nha."

"Không bên nào được thiệt."

Áo choàng rơi xuống sàn.

Lưng An tựa vào ngực Khang, còn Hiếu ở phía trước nâng mặt cậu lên.Tay đan tay.

Môi chạm môi.

Lưỡi cuốn lấy nhau như vẽ những vệt lửa trên da thịt.

Từng chiếc hôn sâu dần.

Từng ngón tay siết chặt hơn.

Tiếng thở khẽ khàng ban đầu, dần trở thành âm điệu không thể giấu.An mềm người trong vòng tay hai người.

Không còn suy nghĩ gì ngoài cảm giác được yêu.

Được trân trọng.

Được chiếm lấy... cùng lúc.Khi mọi thứ lắng xuống, An nằm giữa hai người, cả ba đều thở nhẹ, mồ hôi thấm trên trán, nhưng ai cũng mỉm cười.Hiếu luồn tay dưới cổ An:

"Anh xin lỗi nếu đôi khi anh ghen quá đáng."

Khang đặt nụ hôn lên vai An:

"Anh chỉ sợ... không được cùng em nữa."

An cười khẽ, vòng tay ôm cả hai người, giọng ngái ngủ:"Em ở đây mà.

Không đi đâu cả."

Ngoài trời Bangkok vẫn náo nhiệt.Còn trong phòng, chỉ có...Ba chiếc bóng nằm cạnh nhau.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Crush cũ


An vừa thắt lại dây giày vừa lẩm bẩm:"Anh ấy về nước rồi hả, cũng lâu không gặp..."

Câu nói không lớn, nhưng vừa đủ lọt vào tai Khang, đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, và Hiếu, đang uống cà phê cạnh cửa sổ.Cả hai khẽ liếc nhau một cái.

Cái liếc mang tên: Cảnh báo cấp độ nhẹ.Hiếu (nhẹ giọng): "Ai vậy em?"

An: "Anh Tuấn Tài, hồi cấp ba học mỹ thuật chung á.

Ảnh từng giúp em ôn thi năng khiếu.

Hôm nay ảnh mời đi café trò chuyện."

Khang: "Từng giúp em hả?"

An: "Ừ.

Từng là crush cũ nữa.

Nhưng qua lâu rồi."

Một khoảng im lặng kéo dài đúng... ba giây.

Rồi Hiếu gật đầu, cười nhẹ:"Ừ, vui vẻ nha."

Nhưng chỉ năm phút sau, khi An vừa bước ra khỏi nhà, cả hai đồng loạt thay đồ đen, mang khẩu trang và đội mũ.Mission: Theo dõi đàn anh cũ tên Tuấn Tài.Quán cà phê – 17h

An ngồi trong quán cà phê nhìn ra phía của kính, hiện tại đang mưa phùn nhẹ

Tuấn Tài xuất hiện đúng giờ — cao ráo, phong độ, sơ mi trắng mở hai nút,gi-lê đen, tay mang theo một chiếc ô đen che đi cơn mưa.

An: "anh ơi em đây nè" An ra hiệu cho anh

Anh tiến đến ngồi xuống đối diện An , theo thói quen cũ lấy tay xoa đầu An ."

An lớn thật rồi.

Lúc trước nhìn em nhỏ xíu, vẽ gì cũng toàn hoa với gấu bông."

"Giờ em vẽ loài người... nhiều cảm xúc hơn." – An cười nhẹ.Ở bàn cách đó vài mét, Khang đang ngồi sau chậu cây cảnh, cầm menu úp ngược.Hiếu đang giả làm khách order ở quầy nhưng đã nhìn qua vai 4 lần.Khang (thì thào): "Cười cái kiểu đó là đang ve vãn.

Rõ ràng."

Hiếu: "Tên đó còn xoa đầu em ấy nữa."

Khang: "Vượt ngưỡng xã giao rồi"Bỗng An bị thứ gì đó làm cay mắt.:"A, có gì đó bay vào mắt em thì phải""Đừng dụi, để anh xem giúp em" Tuấn Tài ngăn An lại rồi tiến sát vào mặt của An.Thấy anh ấy tiến sát mặt lại gần An thì cả Khang và Hiếu bật dậy như lò xo.Không hẹn mà gặp, cả hai tiến về bàn, không quên kéo khẩu trang xuống đầy khí thế.Hiếu: "An!

Trùng hợp ghê.

Em cũng ở đây à?"

Khang: "Ủa, anh với Hiếu đi ngang, thấy em nên ghé luôn."

An (há hốc): "Hai người theo dõi em hả?"

Hiếu: "Không.

Tình cờ.

Trùng hợp."

Khang: "Chỉ đi ngang thôi mà.

Gặp bạn cũ của em... tiện thể ngồi luôn."

Tuấn Tài: "Hai em là...?"

Hiếu (đưa tay ôm vai An): "Người yêu."

Khang (nắm tay còn lại): "Cũng người yêu.

Cùng người yêu."

Tuấn tài:"ồ...anh hiểu rồi".Tuấn Tài lịch sự cười, đứng dậy xin phép về."

Anh có việc bận đột xuất.

Hôm khác mình nói chuyện tiếp nha An."

An tiễn đàn anh đi mà mặt nóng ran.Lúc chuẩn bị lên xe anh có nói nhỏ với An:" Hai cậu người yêu của em thú vị thật đấy,à mà nhớ chú ý sức khoẻ nha em , đừng vui quá mức, sinh hoạt chuyện đó điều độ thôi."

An nghe mà đỏ mặt hết lên.Quay lại nhìn hai "thám tử nghiệp dư" đang vô cùng mãn nguyện.An (thở dài): "Hai anh làm quá rồi đó..."

Khang: "Tụi anh chỉ... bảo vệ tài sản chung thôi."

Hiếu: "Với lại, trùng hợp thiệt mà.

Tụi anh hay uống quán này."

An lườm cả hai, rồi bĩu môi cười:"Trùng hợp tới mức biết đúng cái bàn em ngồi luôn hả?"

Khang + Hiếu (đồng thanh): "Tụi anh yêu em nên có cảm ứng đặc biệt."

Chiều hôm đó, An ngồi vẽ, tay vẫn dính màu nước.

Hiếu vòng tay ôm từ sau, đặt cằm lên vai An."

Lần sau gặp ai thì đừng thân mật quá."

"Em biết rồi mà, lần sao không như vậy nữa được chưa."

Khang đưa cốc nước cam tới:"Không sao.

Miễn em đừng để người ta chạm vào em lần nữa."

An: "Không có ai chạm được nữa đâu...

Em thuộc về hai người rồi mà."

Hiếu và Khang liếc nhau — đồng lòng, không nói, chỉ cúi xuống đặt nụ hôn lên má người họ yêu nhất.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Sinh nhật Hiếu


Một tuần trước ngày sinh nhậtAn hí hoáy viết gì đó trong sổ tay, ngồi co chân bên cửa sổ.

Khang đi ngang nhìn thấy:Khang (nghiêng đầu): "Ghi nhật ký hả?"

An (che vội): "Không!

Em đang... lên danh sách."

Khang nheo mắt nhìn chữ "Hiếu – 28/9 Birthday" to tướng trên đầu trang.Khang (cười): "Em định tặng gì cho ảnh vậy?"

An (ngập ngừng): "Em chưa nghĩ ra...

Nhưng chắc phải đặc biệt..."

Khang gật gù, quay đi.

Nhưng tối đó anh cũng mở laptop... tìm "quà tặng sinh nhật cho người yêu lâu năm".Khang bí mật đặt làm một chiếc bút máy khắc tên Hiếu và An lẫn Khang trên thân, kèm ghi chú:"Để anh ghi tiếp những điều ngọt ngào của chúng ta."

Còn An thì lặng lẽ gói một hộp quà nhỏ: bên trong là chiếc khăn tay thêu tay, từng mũi chỉ do chính An thức đêm làm."

Để anh dùng mỗi ngày.

Gần tim."

Cả hai người đều giấu quà kỹ, không ai biết người kia chuẩn bị gì.Ngày sinh nhật – Buổi tối tại nhàHiếu được hai người yêu kéo về nhà sau khi kết thúc công việc.

Bước vào phòng khách, đèn sáng rực, bánh kem ba tầng đặt giữa bàn, thiệp viết tay, ảnh dán kín một góc tường.Hiếu: "...Hai người... làm từ khi nào vậy?"

An (mắt sáng rỡ): "Tụi em lên kế hoạch từ cả tuần trước rồi!"

Khang (giả bộ chỉnh tóc): "Không có ai lỡ quên sinh nhật anh đâu nha."

Hiếu cười — ánh mắt mềm ra.

Cả ba cùng ăn tối, thổi nến và chụp hình.Khi Hiếu bước vào phòng ngủ của ba người thì anh bỗng thấy 2 lá thu được đặt lên giường.An viết:

"Em vẫn còn hậu đậu, nhưng em học từng chút một để thương anh đúng cách.

Hôm nay là sinh nhật của anh, nhưng mỗi ngày có anh là ngày đặc biệt với em rồi."

Khang viết:

"Anh không giỏi nói ngọt, nhưng có một điều luôn rõ ràng — em và An là gia đình của anh, và sinh nhật của em là dịp để tụi anh cảm ơn vì đã có một người như anh."

Hiếu đặt hai lá thư xuống, không nói gì, chỉ vươn tay ôm cả hai người yêu đang ngồi cạnh.Hiếu: "Cảm ơn vì đã bên anh, và thương anh nhiều như vậy."

Tối đóCả ba nằm trong vòng tay nhau.

An ở giữa, Hiếu một tay nắm lấy An, tay kia vòng qua siết nhẹ bàn tay Khang.

Không ai nói gì nhiều.

Chỉ có nhịp tim dịu dàng của ba người hòa chung, nhè nhẹ như lời chúc ngủ ngon.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
cuộc hẹn hâm nóng tình cảm


Một buổi chiều chủ nhậtAn ngồi ở bàn ăn, chống cằm nhìn hai người đàn ông đang cãi nhẹ nhau vì chuyện... mua nhầm nước giặt."

Anh kêu mua loại mùi nhẹ mà Khang mua mùi hoa nhài, nó nồng muốn xỉu."

"Anh thì chỉ biết chọn loại chai đẹp thôi chứ biết gì đâu!"

An nhìn hai người, thở dài, rồi cười nhẹ."

Hai anh dạo này chẳng có tí... lãng mạn gì hết á."

Khang ngước lên: "Có em ở đây rồi, còn cần gì lãng mạn nữa."

An nhướng mày, cầm điện thoại:"Không.

Em ra lệnh.

Tối mai, hai anh phải đi hẹn hò riêng.

Không có em."

Hiếu chớp mắt."

Hẹn hò... với Khang?"

Khang ngơ ngác: "Nhưng đi đâu?"

"Em lo hết rồi." – An cười tươi.

"Xe, chỗ ăn, vé xem phim, thậm chí combo bắp nước em cũng book sẵn.

Tối mai chỉ cần mặc đồ đẹp, tới đó là xong."

Buổi tối hôm sauHiếu và Khang ngồi xe,Hiếu cầm lái, Khang ngồi ở ghế phụ, không ai nói gì suốt 10 phút đầu tiên.

Bầu không khí kỳ lạ."

Tụi mình đang... hẹn hò hả?" – Khang hỏi."

Chắc vậy." – Hiếu cười khẽ.

"Lâu lắm rồi tụi mình không đi riêng."

Tại nhà hàngAn đặt chỗ tại một nhà hàng Pháp yên tĩnh, có ánh nến vàng dịu.

Trên bàn có một tấm thiệp:"Tối nay, làm ơn nhìn nhau và nhớ lại tại sao hai người yêu nhau nha. – Vợ An."

Khang bật cười, cầm thiệp giơ lên:"An đáng yêu ghê."

Hiếu gật đầu.

"Anh nhớ lần đầu gặp Khang, ở sân trường, mặt lạnh tanh mà cứ nhìn người ta hoài."

"Còn anh lúc đó cứ cười nhếch mép, tưởng tôi không để ý..."

Hai người từ từ cười, rồi kể lại chuyện cũ – chuyện những lần giận nhau, những lần bỏ đi, những lần tha thứ, và rồi cùng nhau vượt qua tất cả.Rạp phim Vào rạp, họ ngồi sát nhau như thuở còn yêu lần đầu.

Bộ phim là một phim tình cảm nhẹ nhàng – chính gu của Hiếu, và Khang vốn... không ưa lắm.

Nhưng hôm nay, Khang không chê nữa.Khi phim chiếu đến cảnh hai nhân vật ôm nhau trong mưa, Hiếu khẽ nghiêng sang nói:"Em có nhớ lần đầu tiên nói 'anh yêu em' là khi nào không?"

Khang nhìn anh, hơi ngạc nhiên.

"Lúc tụi mình cãi nhau, anh nói ra trong lúc em chuẩn bị xách vali bỏ đi."

Hiếu gật đầu."

Vậy mà em ở lại."

"Vì em cũng yêu anh."

Họ lặng đi, rồi nhìn nhau."

Và giờ tụi mình có thêm An..."

Về đến nhàVề đến nhà, An đang ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, nghe tiếng mở cửa thì quay lại nhìn cười toe toét :

"Hai anh về rồi à , sao rồi, hẹn hò vui không? có thấy yêu nhau lại chưa?

Đủ lửa chưa"Khang bước lại, xoa đầu An:"Cảm ơn vợ nha."

Hiếu cúi xuống thơm má:"Em là người đặc biệt thật đấy."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Quá Khứ


Sân trường đại học vào buổi chiều cuối thu mát rượi.

Lá vàng bay lả tả giữa nắng loang qua tán cây xà cừ.

Trong khung cảnh có phần chậm lại ấy, Khang bước vào cổng trường, tay cầm tập tài liệu, vai đeo balo, gương mặt trầm lặng như mọi khi.Cậu nổi bật.

Không phải vì cố gắng làm gì cả.

Chỉ đơn giản vì cậu có dáng người cao gầy, sống mũi thẳng, ánh mắt hơi sắc nhưng luôn như đang mải nghĩ điều gì đó.

Khang không hay cười.

Cậu thường đi thẳng, không bận tâm mấy tới thế giới quanh mình.Nhưng hôm ấy, có một người đã khiến Khang dừng bước ,ít nhất là ánh mắt.Ở cuối sân, một nhóm sinh viên khóa dưới đang chuẩn bị cho buổi tập múa cho lễ hội truyền thống.

Tiếng nhạc phát lên từ loa kéo cũ, xen lẫn tiếng cười trong trẻo.

Khang không định để ý.

Nhưng cậu đã bị hút vào bởi một ánh nhìn.Một người trong nhóm ấy,tóc nâu nhạt, dáng người mảnh khảnh, đang nỗ lực sửa tư thế cho bạn diễn.

Ánh mắt cậu ấy sáng lấp lánh khi nói, khuôn miệng nhỏ nhưng rắn rỏi, toát lên vẻ dịu dàng đến kỳ lạ.Đó là lần đầu tiên Khang thấy Hiếu.Cậu không biết tại sao lại nhìn lâu như thế.

Có lẽ vì cậu bạn kia vừa điềm tĩnh vừa ngọt ngào-một thứ đối lập hoàn toàn với thế giới của Khang.

Không xô bồ, không ồn ào, không lạnh lẽo.Khang cứ đứng đó, tay kẹp tài liệu mà mắt không rời khỏi Hiếu.

Đến khi bạn của Khang vỗ vai:-Ê, mày đứng ngó gì đấy?

Mày không đi họp à?Khang giật mình.

Lúc đó mới nhận ra mình đã... nhìn hơi lâu.Chỉ là không hiểu sao, từ lần đầu gặp ấy, cậu đã muốn biết tên người kia.

Còn Hiếu?

Có lẽ chưa từng để ý có một ánh mắt lạnh lạnh, lặng lẽ dõi theo mình từ bên kia sân trường.Họ bắt đầu thân nhau sau vài lần chạm mặt ở thư viện.

Là do Khang cố ý đi vòng lên tầng ba nơi khoa Sân khấu hay luyện tập chỉ để tiện "tình cờ" gặp người mà cậu chẳng thể dứt ánh mắt từ buổi chiều thu ấy.Còn Hiếu, dù nhận ra, cũng không nói gì.

Cậu lớn hơn Khang một tuổi, điềm đạm, biết rõ ánh nhìn kia có nghĩa gì và Hiếu không từ chối.

Cậu không bao giờ là người dễ rung động, nhưng một ai đó cứ âm thầm đến gần, không vồ vập, không vội vã, chỉ đơn giản là ở cạnh, kiên trì, thì rất khó để làm ngơ.Họ bắt đầu đi chung vài buổi ăn trưa, cùng về sau giờ học, và rồi một ngày, chẳng biết từ bao giờ, Khang gọi Hiếu là "anh" một cách tự nhiên.Cãi nhau lần đầu là vào một chiều mưa nhẹ.

Khang hẹn Hiếu ở sảnh dưới khu học xá, nhưng cậu đợi gần một tiếng, Hiếu vẫn chưa đến.Lúc ấy, Khang không giận vì bị cho leo cây.

Cậu giận vì bản thân mình quá quan tâm.

Vì cái cảm giác thấp thỏm khi thấy tin nhắn không được trả lời, cuộc gọi bị lỡ, và đầu óc cậu cứ quay vòng suy nghĩ "Anh ấy có sao không?

Có quên mình rồi không?"

Và khi Hiếu cuối cùng cũng đến ướt nhẹp, tay cầm dù, mặt mỏi mệt.Khang đã buột miệng:-Anh làm cái gì vậy?

Em đứng chờ ở đây cả tiếng, anh không biết em lo à?Hiếu hơi ngạc nhiên.

Nhưng thay vì giải thích ngay, cậu lại nhẹ nhàng đặt dù xuống, nói một câu:-Em có phải người yêu tôi đâu mà lo?Tim Khang như bị bóp nghẹt.Sự im lặng bao trùm.

Mưa ngoài trời mỗi lúc một nặng hạt.Khang lùi một bước, cười nhạt:-Đúng rồi.

Em là gì của anh đâu.Rồi cậu quay đi.

Tay siết chặt quai balo.-Em đi đây.

Đừng để em phiền anh nữa.Hiếu nhìn theo, lòng thắt lại.

Không rõ là vì gì, nhưng khi thấy bóng lưng Khang khuất dần, một nỗi sợ mơ hồ chạy dọc sống lưng.Và cậu lao tới, chụp tay Khang lại khi cậu vừa bước ra khỏi mái hiên.-Khoan đã...

đừng đi.-...-Tôi... tôi chỉ muốn nói là... tôi không chắc em có cảm giác giống tôi không, nên tôi không dám nhận mình là gì với em.Khang quay đầu lại, đôi mắt cậu lúc đó đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn:-Em yêu anh đấy.

Vậy đủ chưa?Hiếu đứng yên.Còn Khang, cố giấu ánh mắt run rẩy sau cái cau mày lạnh lùng, nhưng giọng nói lại rất khẽ:-Mà dù anh có yêu em hay không... em cũng không trách gì anh đâu.Một giây im lặng.

Rồi Hiếu siết chặt tay Khang lại, kéo cậu vào lòng, giọng trầm và run:- Anh yêu em.

Anh yêu em , chỉ là vì anh ngu ngốc không nhận ra thôi.Rồi anh kéo Khang lại gần trao cho nhau nụ hôn thật nồng thấm .

Khang đứng hình, không ngờ đến việc này nhưng rồi cũng đáp lại nụ hôn đó.Mưa vẫn rơi.-Vậy anh được làm người yêu của em rồi đúng không.-Ừm.dưới mái hiên cũ kỹ ấy, hai người đứng trong vòng tay của nhau.Không còn xa cách nữa.

Có ai tương tác với mình ik😥 chứ viết mà không ai bình luận gì bị buồn quá mọi người
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Quá khứ-extra


Hôm đó là một ngày cuối tuần.Không có kế hoạch rình rang, cũng không hoa hay nến.

Chỉ là Khang gửi tin nhắn ngắn gọn lúc 8 giờ sáng:

"Anh rảnh không?"

Và Hiếu trả lời bằng hai chữ:

"Đợi anh."

Họ gặp nhau ở trạm xe buýt gần cổng trường.

Khang mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu, balo nhỏ vắt chéo sau vai.

Còn Hiếu, vẫn kiểu áo phông tối giản và quần jean sẫm, như mọi ngày ,nhưng hôm nay, cậu lại xịt nước hoa.

Mùi gỗ nhẹ, thoảng qua khi gió lướt.-Em muốn đi đâu?

-Hiếu hỏi khi cả hai cùng ngồi lên xe.Khang nhìn ra cửa kính, khẽ mỉm cười.-Em không biết.

Chỉ cần đi cùng anh.Hiếu khẽ nghiêng đầu sang nhìn người bên cạnh, lồng ngực bất giác ấm lên.

Cậu không quen kiểu ngọt ngào này.

Nhưng lại không thấy khó chịu chút nào.Cuối cùng họ xuống ở một điểm khá xa gần bờ sông, nơi có khu chợ nghệ thuật nhỏ được mở vào mỗi cuối tuần.

Những gian hàng xếp dọc, treo đầy tranh vẽ tay, vòng tay thủ công, xà phòng thảo mộc, sổ tay may vải thô...Khang kéo Hiếu đi từ sạp này sang sạp khác.

Có lần cậu dừng lại thật lâu trước một gian hàng có bức tranh khổ nhỏ vẽ hai chú chim sẻ ngồi sát nhau trên dây điện, nền trời đầy sao.-Dễ thương không anh?-Ừ.

Đơn giản mà đẹp.-Em sẽ mua.

Treo trong phòng, kế bên góc học bài.-Sao không để trong phòng ngủ?

-Hiếu hỏi, mắt nheo lại vì nắng.Khang quay sang nhìn, mặt nghiêm túc một cách ngốc nghếch:-Vì nếu treo trong phòng ngủ, mỗi sáng thức dậy em sẽ nhớ ra là...

à, hôm qua mình đã đi chơi với người mình thích.Hiếu bật cười.

Cúi đầu che đi vành tai đỏ rực.-Nói mấy câu kiểu đó hoài... người ta chịu không nổi thì sao?Khang không đáp.

Cậu chỉ nhún vai, rồi lẳng lặng bước về phía gian hàng kế bên.

Một lát sau quay lại, tay giấu sau lưng.-Cho anh nè.Đó là một chiếc móc khóa gỗ nhỏ, khắc hình... cái vali.Hiếu nhìn, hơi nhíu mày.-Ý là sao?Khang nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật:-Để anh không bỏ đi nữa.Hiếu bật cười lớn lần đầu tiên trong ngày.

Còn Khang, ngắm nụ cười ấy mà tim đập thình thịch.Trên chuyến xe buýt về lại trường, Khang ngủ gục trên vai Hiếu.

Hiếu ngồi yên, không cựa quậy, không đánh thức.Cậu chỉ ngắm người kế bên, một tay giữ quai balo của Khang, tay kia khẽ siết chiếc móc khóa trong túi áo.Và lúc đó, Hiếu chợt nghĩ:

"Nếu có thể bình yên như vậy mãi thì tốt biết mấy."
 
Back
Top Bottom