Lãng Mạn 3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav HieuKhang

3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Biệt phủ nhà An. Lần đầu ra mắt mẹ vợ


Hôm đó, trời mưa.

Nhưng nhà ba người không ướt vì mưa — mà ướt vì... nước mắt của An.Chỉ một câu vô tình của Khang, một ánh mắt không đúng lúc của Hiếu,trong lúc cãi nhau cuối cùng dẫn đến đỉnh điểm: An khóc.

An gói đồ.

An bắt taxi về nhà mẹ ruột.Không nói một lời.

Sáng hôm sau.Khang thức dậy không thấy An, tưởng cậu đi siêu thị.

Hiếu tưởng cậu sang nhà Duy chơi.

Cả hai tưởng tượng lạc quan cho tới khi... thấy tờ giấy trên bàn:"Em về nhà mẹ rồi.

Hai anh đừng gọi."

Im lặng.Hiếu và Khang nhìn nhau.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây..."

Chết rồi."

Hiếu và Khang đang ngồi trên xe, Hiếu cầm lái, cả hai mặc áo sơ mi đàng hoàng.

Trên ghế là giỏ trái cây nhập khẩu, còn Khang ôm bó hoa mẫu đơn to gần bằng cái mặt.

Họ đến địa chỉ mẹ An mà An từng lỡ miệng nói một lần: ở ngoại ô, đường dẫn vào toàn cây xanh và đá trắng rải đều như lối vào khu nghỉ dưỡng cao cấp.Rồi... cả hai khựng lại khi thấy cánh cổng trước mặt.Một cánh cổng gỗ lim chạm rồng, cao ba mét, trạm trổ tinh xảo, đằng sau là bức tường cao phủ dây thường xuân, bên trên có cả camera xoay tròn.

Xe họ chưa vào mà đã có chuông báo an ninh vang lên một tiếng "ting" khe khẽ.Hiếu nhíu mày.

"Nhà...

An đây hả?"

Khang cũng cứng họng: "Anh tưởng biệt thự nhà mình to lắm rồi..."

Nhưng cái thứ hiện ra sau cổng khi cánh cổng gỗ tự động mở ra, là một biệt phủ rộng như trong cổ tích vừa hiện đại, các nhà kính sang trọng trồng hoa, hồ cá koi dài cả chục mét, sân đá trắng xen lối đi gỗ,sân tennis , sân bóng rổ,có cả sân gold nữa, tháp chuông đồng phía sau,gara xe thì xe nhiều như bãi đổ ở trung tâm thương mại , toàn là Rolls-Royce, Lexus , BMW, Land Rover.....và xa xa là khu nhà chính ba tầng sơn màu trắng ngà, phủ đầy dây leo tím biếc.Chiếc xe chầm chậm đi vào, cả hai ngồi im, mắt ngước nhìn."

Chết rồi...

Làm con nhà người ta buồn, mà còn là... con của tỷ phú nữa"Hiếu và Khang vừa bước vào thì đã thấy một người phụ nữ ngoài bốn mươi, tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ, mặc váy lụa thêu, đeo kính đang xem livestream của chị Phiến lò tôn,Tay cầm tách trà hoa hồng ở đài thuỷ tạ trên hồ sen.

Bà nhìn họ, ánh mắt dò xét:"Hai đứa là... shipper hả?

Nhà có đặt gì đâu ta."

Cả hai vội vàng cúi đầu chào.

Khang nói:"Dạ... con là Khang.

Đây là anh Hiếu.

Tụi con là... là người yêu của An."

Hiếu thêm vô:"Tụi con biết tụi con sai rồi ạ.

Tụi con đến xin lỗi... và xin phép rước An về."

Mẹ An chớp mắt vài lần."

Ủa... hai người yêu nó luôn hả?"

Hiếu gật.Khang gật."

Cùng lúc hả?"

Gật tiếp."

Ủa vậy là... ba đứa yêu nhau?

Vậy là một An hai người yêu?

Hay hai người yêu một An?"

Hiếu: "...

Dạ, là... ba đứa đồng thuận..."

Khang (mặt đỏ như gấc): "Dạ không có chia chác gì hết, tụi con thiệt lòng."

Mẹ An im lặng ba giây.

Rồi bà bưng ly trà lên uống một hớp, nhướng mày nhẹ:"Thôi kệ.

Mấy đứa lớn hết rồi, miễn An nó vui.

Mà làm nó giận phải không?"

Hiếu cúi đầu: "Dạ... con biết lỗi..."

Khang thêm vô: "Tụi con cãi nhau, không để ý cảm xúc của An."

"Rồi biết sai là được.

Ở đó đi, để cô gọi An xuống cho."

Hiếu và Khang lập tức quỳ rạp, không chút do dự.

Mẹ An cũng chị biết cười trừ, tay lấy chiếc chuông bạc trên bàn lắc nhẹ thì ngay lập tức quản gia dẫn theo hai hầu nam và hai hầu nữ xuất hiện."

Kêu bé An xuống đây, nói nó có hai người muốn gặp nó"Một lát sau...An xuất hiện bước đến ngồi kế bên mẹ mình mặc áo thun trắng đơn giản, tóc hơi rối, mắt vẫn còn giận nhẹ.

Nhưng khi thấy hai người yêu đang quỳ gối giữa sân đá trắng của biệt phủ, tay cầm giỏ trái cây và hoa mẫu đơn to như cái mâm... cậu bật cười, dù vẫn cố giữ mặt lạnh.Mẹ An liếc con, nói nhỏ:"Giận tụi nó nữa không?"

An: "...Hết giận rồi, nhưng chưa tha đâu."

Mẹ An gật đầu, vỗ vai Hiếu với Khang:"An nhà mẹ khó chiều lắm đó.

Hai đứa ráng mà nịnh.Thôi cũng tối rồi hai đứa ở lại ăn tối với cô,xong tối ở lại đây rồi bàn cách mà xin lỗi ông trời con này"Tối đóKhông khí buổi tối ở biệt phủ nhà An có một kiểu sang trọng nhẹ nhàng, không cần phô trương mà vẫn khiến người ta... ngậm ngùi nhận ra mình là thường dân.Khi cánh cửa phòng ăn vừa mở, Hiếu và Khang cùng lúc khựng lại trước khung cảnh bên trong.Một dãy dài bàn tiệc được trải khăn trắng thêu tay, trên bàn là hàng loạt món ăn bày biện theo phong cách ẩm thực Âu – Á, từng món đều được đặt lên những chiếc đĩa sứ viền vàng.

Hai hàng hầu gái và hầu nam ăn mặc chỉnh tề xếp hàng hai bên, lần lượt bưng từng món đi ngang qua họ như thể đang ở giữa một... buổi quốc yến."...Đây là ăn tối bình thường?" – Khang lắp bắp, gần như nghiêng đầu hỏi An."

Còn bình thường lắm đó," – An ngồi sẵn ở đầu bàn, khoanh tay chống cằm nhìn họ với ánh mắt thích thú – "Hôm nào mẹ em vui thì gọi cả dàn nhạc giao hưởng đến nữa cơ."

Hiếu và Khang đồng loạt quay sang nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt.

Nếu hôm nay chỉ là "tối thường ngày", thì mấy buổi quan trọng chắc phải có... cả Adele đến hát luôn ấy chứ!Họ ngồi xuống, cố giữ phong thái đàn ông trưởng thành, nhưng bàn tay vẫn có chút căng cứng.

Mỗi khi hầu gái rót rượu, dọn món, họ lại gật đầu cảm ơn một cách... rón rén.Trong khi đó, An ngồi bên cười khúc khích, thỉnh thoảng còn ghé sát tai Khang:"Anh đừng có cầm dao như cầm dao mổ bò vậy, nhìn quý tộc vô..."

"Còn anh Hiếu, cái nĩa là để ăn salad chứ không phải để xắn thịt nướng đâu đó..."

Hai anh chỉ biết dở khóc dở cười.

Ở nhà thì "gắt" là vậy, mà về đây lại bị An trêu như gà công nghiệp.

Dù vậy, họ cũng không dám cãi gì nhiều – phần vì đang cố giữ điểm trước mặt mẹ An.Mẹ An ngồi phía đối diện, từ tốn ăn uống, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng món này ngon, món kia nêm vừa miệng.

Bà có khí chất của một quý phu nhân lâu năm, nhưng lại mang nụ cười... cực kỳ xì tin."

Hai đứa dễ thương ghê, nhìn cái mặt thấy là quý rồi," – mẹ An cười tít mắt – "Mẹ nghe An nói tụi con có mở công ty riêng nữa hả?

Nhìn phong độ là biết sẽ làm ăn ra trò."

"Dạ... tụi con cũng mới khởi nghiệp thôi ạ," – Khang lễ phép."

Chủ yếu là đừng để thằng nhỏ nhà mẹ nó buồn," – bà nghiêm giọng một chút, ánh mắt liếc qua An đang giả vờ cúi mặt ăn."

Nó mà giận bỏ nhà đi thì mẹ cũng không để yên đâu nghen."

Hiếu và Khang cùng vội cúi đầu:"Dạ con xin lỗi bác, là lỗi của tụi con ạ..."

An phì cười khi thấy hai anh răm rắp như học sinh cấp một bị gọi phụ huynh.

Cậu nghiêng đầu nói nhỏ:"Mẹ em dữ hơn em đó, mẹ mà giận là có thể tiễn công ty hai anh bay mất tiêu luôn đó 😈..."

Bữa tối kết thúc bằng món tráng miệng là bánh dừa non lạnh và chè tuyết yến nấu đường thốt nốt.

Hiếu ăn một miếng mà suýt rơi lệ:"Anh tưởng chè này chỉ có mấy nhà hàng 5 sao mới có..."

" Mẹ em thích món này nên mẹ thuê luôn bếp trưởng riêng chỉ để làm nó thôi đó" – An đáp tỉnh bơ,tay thì theo thói quen đút cho Hiếu thêm miếng nữa.Cả Khang lẫn Hiếu chỉ biết nhìn nhau câm nín.Bây giờ thì họ mới hiểu tại sao hôm đó An bỏ về một cách rất quyết liệt – vì cậu không phải kiểu người giận bừa, mà là giận có...

điều kiện.

Và nếu không làm lành cho đúng chuẩn,thì có cánh cũng không có mạng không bước ra được cái biệt phủ này.Cũng may, mẹ vợ tương lai đã mở lòng, chỉ ra điều kiện duy nhất bà mong: "Đừng làm con trai mẹ tổn thương là được."

Sau bữa tối mà Hiếu vẫn còn miệng chữ O chưa kịp khép, An khoanh tay đứng lên, liếc hai người kia một cái rõ dài, rồi xoay gót đi thẳng lên tầng hai.Hiếu định đứng dậy theo ngay, nhưng bị mẹ An chặn lại bằng một tiếng gọi ngọt như rót mật vào tai:"Hiếu à, từ từ đã con.

Mẹ nói thiệt nha, con với thằng Khang...

đúng là rất đẹp trai.

Nhưng An nhà mẹ khó tính lắm, ai làm nó giận thì phải biết đường xin lỗi thiệt tử tế nghe chưa."

Khang toát mồ hôi, còn Hiếu cười trừ."

Dạ... tụi con biết lỗi rồi mẹ."

Chỉ sau đó vài phút, hai người đàn ông bảnh bao nhất nhì Đại học ATSH — chủ tịch và phó chủ tịch công ty lớn dù tuổi còn rất trẻ làm mọi người chỉ biết nhìn mà ghen tị— giờ đây đang lén lút đi lên cầu thang như hai tên trộm.Cánh cửa phòng bật mở nhẹ nhàng.Và rồi — bùm.

Cả hai như bị sét đánh.Phòng của An... không phải là phòng.

Mà là thánh địa dễ thương!Trên tường là giấy dán pastel xanh mint điểm xuyết hình mây, kệ sách cong cong hình gà con , đèn ngủ hình gà nhấp nháy nhẹ, gấu bông xếp thành hàng dài đủ size, Đặt biệt là con gấu Hiếu tặng vào valentines đầu tiên của cả ba mà lúc an bỏ đi mang theo.Nhưng thứ khiến Khang và Hiếu chết đứng là bức tường bên phải — góc ảnh kỷ niệm.

Không chỉ có ảnh của cả ba đang cười rạng rỡ, mà còn nguyên một album dày chỉ toàn hình của hai anh: lúc ngồi ăn mì, lúc ngủ gật trên ghế sofa, lúc vô tình nắm tay An, thậm chí có tấm chụp lúc Hiếu với Khang giành nhau gắp đồ ăn cho An..."

Em giữ nhiều hình của hai anh như vậy hả ?"

Khang thốt lên.An lúc này ngồi bắt chéo chân trên giường, tay ôm con thỏ bông, môi mím lại cố nhịn cười:"Ừ, vào lâu rồi.

Nhưng không chắc sau vụ này còn giữ không."

Hiếu bước tới, ngồi xuống quỳ một chân trước mặt An, giọng trầm khàn:"Anh xin lỗi.

Là lỗi của anh khi nóng tính và không chịu lắng nghe.

Anh sai rồi."

Khang theo sau, ngồi xuống bên cạnh:"Anh cũng vậy.

An có quyền giận, nhưng đừng lặng lẽ bỏ đi như vậy.

Hai người tụi anh lo lắm."

An nhìn hai người đàn ông đang cúi đầu xin lỗi mình mà trong lòng chợt mềm như kẹo.

Dù đã giận, dù đã thấy tủi thân, nhưng nhìn thấy họ như vậy... cảm giác được yêu thương thật ra vẫn trọn vẹn lắm.Cậu bước xuống, cúi người kéo cả hai lên, rồi ôm chặt."

Đồ ngốc... em tha lỗi rồi.

Nhưng mai phải dẫn em đi ăn lẩu nha.

Gấp đôi topping bù cho hôm nay."

Hiếu bật cười.

Khang thở phào.

Ba người ôm nhau giữa căn phòng thơm mùi lavender dịu nhẹ, ánh đèn vàng phủ quanh, và tấm ảnh ba người bên nhau như một gia đình nhỏ treo cao trên đầu giường.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Gặp bố vợ tổng tài


Hôm nay là một ngày trọng đại.Công ty của Hiếu và Khang đang tiến hành đàm phán ký kết một hợp đồng hợp tác chiến lược với một trong những tập đoàn đa quốc gia lớn nhất khu vực châu Á — một cú bứt phá để bước vào thị trường quốc tế.Hiếu, vốn dày dạn thương trường, cũng phải chỉnh lại cà vạt ba lần trước khi bước vào phòng họp.

Khang thì ít nói hơn thường ngày, tay nắm chặt cặp tài liệu như muốn nghiền nát nó ra."

Nghe nói chủ tịch của tập đoàn là người cực kỳ khó tính, vừa lạnh lùng vừa thâm sâu." — Khang thì thầm.Hiếu khẽ gật, ra vẻ điềm tĩnh: "Ừ, anh nghe nói ông ấy là người không bao giờ cười khi làm việc, chỉ cần thấy không hài lòng là hủy hợp đồng ngay không cần thương lượng."

Trước cửa phòng họp, trợ lý lên tiếng nhắc nhở:"Chủ tịch đang đợi bên trong.

Hôm nay ngài sẽ đích thân xét duyệt mọi điều khoản hợp tác.

Mong hai anh giữ thái độ chuyên nghiệp tuyệt đối."

Hiếu và Khang nhìn nhau.

Dù từng tham dự không biết bao nhiêu thương vụ tiền tỷ, nhưng không hiểu sao cả hai lại thấy... tim đập nhanh hơn bình thường.Họ bước vào.Người đàn ông ngồi ở ghế đầu bàn dài đang chăm chú lật qua các trang hồ sơ.

Ông mặc vest đen cắt may chuẩn Ý, ánh mắt sâu thẳm như đá lạnh, thần thái cao cao tại thượng.Vừa thấy hai người, ông chỉ ngẩng lên một chút, gật nhẹ, mặt vẫn lãnh đạm.Không giới thiệu tên, cũng không bắt tay.

Thay vào đó là một loạt câu hỏi dồn dập:"Các anh điều hành công ty bao lâu rồi?"

"Có bao nhiêu nhân sự cốt lõi?"

"Định hướng mở rộng trong ba năm tới?"

"Đã từng gặp khủng hoảng truyền thông chưa?

Giải quyết ra sao?"

"Đạo đức nghề nghiệp của anh – anh định nghĩa thế nào?"

Không khí trong phòng ngột ngạt đến mức không ai dám ho.Hiếu trả lời rành mạch từng câu hỏi, tay vẫn giữ bút mà không run.

Khang đứng phía sau, thỉnh thoảng đưa tài liệu bổ trợ, giọng trầm ổn, đúng chất phó chủ tịch.Cứ mỗi khi tưởng đâu sẽ được ký ngay bản hợp đồng trên bàn, thì ông chủ tịch lại đan tay vào nhau, nhìn cả hai như thể vẫn chưa ưng ý."

Trình độ thì có vẻ ổn..." — ông lẩm bẩm, rồi liếc mắt hỏi một câu lửng lơ:"Vậy nếu sau này đối tác của các anh là người quan trọng với... người thân của tôi, thì các anh có đảm bảo sẽ đối xử công bằng không?"

Hiếu khựng lại.Khang hơi nhíu mày."

Dạ, chắc chắn rồi ạ." — Hiếu đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Với chúng tôi, không có gì quan trọng hơn sự tử tế và minh bạch trong mọi mối quan hệ."

"Phải không?" — Ông chủ tịch nhướng mày, chống cằm.

"Vậy tôi hỏi thêm...

Nếu như con tôi có bạn trai.

Mà hai bạn trai đều là chủ công ty này.

Thì sao?"

Hiếu: "..."

Khang: "..."

Không khí chết lặng.Hiếu chớp mắt nhìn kỹ lại người đàn ông trước mặt — gương mặt ấy sao... quen quen...Khang từ từ mở to mắt, như bị đánh một cú sét ngang tai.Đúng lúc ấy, ông chủ tịch nhẹ nhàng tháo cặp kính xuống, môi nhếch lên một nụ cười chậm rãi:"Chào hai cậu.

Hai cậu là người yêu của con trai tôi đúng không ?"

Toàn bộ khí thế lãnh đạo vừa nãy của Hiếu và Khang rơi rụng như lá cuối mùa.Hiếu đứng bất động như tượng đá, còn Khang thì cảm thấy chân mình đang run lên không kiểm soát."

B-bác..." — Khang lắp bắp."

Khoan, không phải... bố..." — Hiếu sửa lại, giọng lọng cọng như học sinh gặp giám thị.Ông bố bật cười thành tiếng:"Cái mặt hai đứa lúc này y chang An khi bị mẹ nó bắt quả tang ăn vụng bánh lúc nửa đêm.

Thú vị thật."

Không còn chút nào là chủ tịch lạnh lùng.

Ông chống cằm, nghiêng đầu cười khẽ."

Mẹ An nói hai đứa ngoan lắm.

Tôi tin bà ấy.

Nhưng tôi phải đích thân kiểm tra mới yên tâm được.

Con tôi, tôi thương lắm.

Không dễ để ai dắt về mà tôi gật đầu đâu."

Hiếu và Khang đồng thanh:"Chúng con sẽ chăm sóc An suốt đời ạ!"

Ông bố cười to, vỗ bàn:"Vậy thì ký hợp đồng đi.

Xong rồi về nhà ăn cơm.

Tôi muốn xem hai đứa có giống như mẹ An khoe không."

Trợ lý bên ngoài vừa mở cửa bước vào đã giật mình vì thấy hai chủ tịch trẻ tuổi đang... gật đầu như gà mổ thóc trước mặt ông chủ tịch quyền lực nhất châu Á.Mà ai biết đâu...

đó là bố vợ tương lai của họ.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Chuyện sính lễ tương lai


Sau khi biết được thân phận thật sự của An — con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhì châu Á — Khang bắt đầu có dấu hiệu... mất ngủ.Hiếu thì vẫn bình thản như nước lọc, một phần vì anh là dân chủ tịch chính hiệu, đã quen với việc tiếp xúc với nhân vật "máu mặt".

Nhưng Khang thì khác.

Anh là dân kinh tế, từng nghĩ nhà mình bự là oách lắm rồi.

Vậy mà cái hôm đến nhà An xin lỗi, vừa bước vào cổng biệt phủ rộng gấp mười lần nhà mình, Khang đã muốn xỉu.Tối hôm đó, khi cả ba người đã nằm cạnh nhau trên giường lớn trong phòng An — sau một buổi tối đầy món ăn quý hiếm và màn tra khảo nhẹ nhàng từ bố An — Khang vẫn cứ trằn trọc mãi.An xoay người nhìn, thì thấy Khang đang chống cằm, mắt lơ ngơ nhìn trần nhà.

"Anh không ngủ được à?"

"Không phải không ngủ được, mà là...

đang suy nghĩ."

Khang thở dài như người gánh vác thế sự.

"Giờ biết nhà em như vậy rồi... mai mốt mà muốn cưới em... phải chuẩn bị sính lễ kiểu gì đây?"

An bật cười: "Anh định đem cả công ty ra đổi à?"

"Anh nói nghiêm túc đó.

Nhà em có biệt phủ, xe toàn siêu xe, mẹ em đeo kim cương như đeo kẹp tóc, giờ anh đem mấy món truyền thống như trầu cau, bánh phu thê tới... người ta cười vô mặt cho coi."

Hiếu từ bên cạnh chen vào, giọng vẫn bình thản: "Vậy thì thêm nhà – xe – cổ phần công ty vào.

Chủ tịch tương lai mà, không lẽ không dám cưới con trai nhà tài phiệt?"

Khang trợn mắt nhìn Hiếu: "Dễ nói ha.

Anh nghỉ công ty mình được bằng cái móng chân công ty ba vợ không!"

An không nhịn được cười, chui vô lòng Khang dụi dụi, rồi lại quay qua ôm cả Hiếu:"Mẹ nói rồi, chỉ cần em hạnh phúc là được.

Còn ba thì... tuy hay làm màu vậy chứ cưng em lắm, chỉ cần tụi anh đối xử tốt với em, thì đừng nói sính lễ, ông còn đòi gả ngược em cho hai anh nữa."

Khang nghe vậy vẫn không yên tâm: "Không được, mai phải bắt đầu lên kế hoạch sính lễ.

Dù gì thì cũng phải làm cho đàng hoàng.

Đúng không, Hiếu?"

Hiếu gật đầu rất nghiêm túc: "Ừ.

Cưới An thì nhất định phải long trọng.

Dù An có không cần... nhưng mình muốn thể hiện sự trân trọng."

An nghe tới đó thì đỏ mặt, lén dụi mặt vô cổ Khang trốn luôn.Và thế là, kế hoạch "sính lễ đẳng cấp đại gia" chính thức được hai anh lên danh sách.

Mà item đầu tiên trong danh sách lại là..."

Giao kèo độc quyền ôm An ngủ trọn đời – không ai chen giữa."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Sinh nhật mẹ An


"An, sinh nhật mẹ tuần sau đó.

Nhớ dắt bạn bè đến chơi nha, và... mang theo hai chàng rể quý của mẹ nữa."

Tin nhắn từ mẹ An xuất hiện kèm theo icon trái tim màu hồng và sticker con gấu ôm bó hoa.An mới vừa ăn sáng xong thì thấy tin, trợn mắt quay sang hai người bên cạnh:

"Mẹ em nói sinh nhật mẹ em.

Bảo em dẫn hai anh với bạn bè tới."

Khang gật đầu cái rụp, chẳng chút hoang mang: "Ừ.Để anh chuẩn bị quà cho mẹ."

Hiếu thì vẫn thong thả như mọi khi: "Mẹ nhắn vậy tức là tiệc lớn rồi.

Phải chuẩn bị đồ cho đàng hoàng."

An nhìn hai anh một cách nghi ngờ:"Bình thường người ta nghe tới chuyện gặp phụ huynh là lo lắng, mà hai người thì như sắp đi fashion show vậy đó."

Hiếu cười nhẹ, hôn lên trán An: "Tụi anh quen nhà em mấy lần rồi, cũng hết sốc rồi."

Khang chen vào: "Lúc đầu còn lạc đường trong sân biệt thự nữa mà... giờ nhớ rõ từng khúc quanh."

Và rồi hôm đó đến.Chiếc xe sang dừng lại trước cổng biệt phủ nhà An.

Cổng hoa giăng kín, khách mời toàn giới thượng lưu, rượu champagne thay nước lọc, còn cả ban nhạc sống chơi nhạc jazz trong khu vườn phía sau.Bạn của An đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.Duy vừa bước qua bậc tam cấp, há hốc mồm nhìn chùm đèn pha lê xoay lấp lánh giữa sảnh:"Ủa trời ơi... nhà bạn tôi hả?

Nhà chứ có phải cung điện hoàng gia đâu trời..."

Quang Anh đi cạnh, tay vẫn cầm tay Duy, cười khẽ: "Nè em, bớt ngơ đi.

Gãy cổ tới nơi."

Nicky nhảy chân sáo vô trong, quay vòng giữa hành lang:"Anh ơi chụp cho em kiểu giống công chúa gặp hoàng tử đi, cái cảnh này mà không sống ảo là có lỗi với cái phông nền!"

Chỉ có Kiều là vẫn bình thản.

Cậu bước vào, còn sà vào lòng mẹ An ôm một cái rõ nồng nhiệt:"Happy birthday mẹ yêu!

Mẹ đẹp quá trời đẹp luôn á!

Nay mẹ mặc váy tím mà sang như nữ hoàng đó!"

Mẹ An cười tít mắt, hôn lên má Kiều:"Con gái mẹ hôm nay cũng đẹp, bạn An có ai như con đâu.

Còn đẹp hơn mấy đứa diễn viên kia nữa!"

Đám bạn đứng phía sau trố mắt:"Ủa?

Ủa?

Kiều sao thân với mẹ An dữ vậy?"

Kiều cười duyên, nhún vai: "Thì mẹ nuôi của tao đó, ngạc nhiên gì trời,hồi nhỏ tai hay qua nhà An chơi nên mẹ nhận tao làm con nuôi luôn."

Trong khi đó, Hiếu và Khang – dù đã quen khung cảnh này – vẫn giữ phong thái chỉn chu.

Hiếu tặng mẹ An một bó hoa lan hồ điệp tím, kèm theo hộp quà nhỏ mà bà vừa nhìn đã gật gù:"Trưởng thành, tinh tế...

đúng là chủ tịch."

Khang thì tặng một chiếc khăn lụa do chính tay anh đặt thiết kế riêng, màu sắc và hoạ tiết y hệt bộ váy mẹ An đang mặc trong bức ảnh lúc trẻ.

Bà nhìn, sững người vài giây, rồi ôm tim:"Trời ơi... tụi con làm mẹ cảm động muốn khóc.

Có hai đứa rể thế này, mẹ yên tâm gả con trai đi quá."

An từ phía sau lò dò bước tới, mặt đỏ như trái cà chua:"Mẹ ơi con chưa nói đồng ý gả mà..."

Mẹ An khoác tay An, cười hề hề:"Con đồng ý hay không không quan trọng.

Mẹ thấy hai thằng này chịu chơi, chịu chiều, chịu hiểu, là đủ rồi."

Khang – nghe vậy – ghé tai Hiếu:"Anh nghe chưa... mẹ gật đầu rồi.

Còn ba thì lần trước cũng bật đèn xanh luôn..."

Hiếu chỉnh lại cà vạt, cười nhạt:"Giờ chỉ còn thiếu... màn cầu hôn."

An nghe thấy câu đó, ho sặc sụa.Duy từ sau chạy lại, hí hửng:"Gì đó gì đó, em nghe nói cầu hôn hả, cho em làm photographer chính nha!!

Em có máy full-frame luôn á!"

Nicky bưng ly mocktail đi ngang, chen ngang như sấm chớp:"Trời ơi có cầu hôn nhớ mặc đồng phục để tui design layout nha.

Tui lo phần vũ đạo nữa!"

Cả sân vườn rộn tiếng cười.Bỗng nhiên, bố An bước ra giữa sân khấu nhỏ, tay cầm hộp quà to được gói kỹ lưỡng bằng giấy ánh kim.Ông mỉm cười:"Món quà năm nay cho em đây, bà xã."

Mọi người vỗ tay rần rần.

Mẹ An nhận hộp quà, mở ra — bên trong là một bản quyền sở hữu... biệt thự tại Kyoto, Nhật Bản, view nhìn ra rặng anh đào.Cả đám bạn An há hốc mồm.

Một người lắp bắp:"Trời ơi, biệt thự bên Nhật?!"

Mẹ An bật cười, không chút bất ngờ, còn quay sang nói với chồng bằng giọng điệu ngọt xớt:"Cái thứ 20 rồi đó anh yêu, không có gì mới à?"

"..." – Cả sân tiệc im bặt 3 giây, rồi nổ tung vì sốc.Hiếu với Khang nhìn nhau cười khổ.

Khang nhỏ giọng nói với Hiếu:"Chắc cưới An tụi mình phải bán luôn cả công ty..."

Hiếu gật đầu:"Ờ, hoặc vay bố vợ vậy..."

An đứng phía xa, vừa nghe vừa phì cười.

Cậu lắc đầu, đến bên hai người, kéo tay mỗi người một bên:"Yên tâm.

Em cưới hai anh, không cưới vàng cưới bạc gì đâu.

Em chỉ cần hai anh là đủ rồi."

Hiếu: "Anh cũng chỉ cần em thôi."

Khang thì cúi sát tai An, thì thầm: "Nhưng nếu nhà em có tặng thêm biệt thự... anh cũng không từ chối."

An búng trán Khang một cái.Phía xa, mẹ An ngồi tựa vào vai chồng, cười mãn nguyện:"Con mình hạnh phúc thật rồi ha."

Ông gật đầu, cầm tay vợ, đáp nhẹ:"Ừ, mà hôm nay tặng nhà bên Nhật rồi, mai mình đi tìm đảo nào nhỏ nhỏ mua thêm nhỉ?"

"Thôi đi ông!

Có tiền để dành mai cưới vợ cho con trai mình kìa!"

"Thì xem như một phần trong của hồi môn cũng được mà."

Và đêm sinh nhật ấy khép lại bằng pháo hoa, tiếng cười, và hạnh phúc.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Déjà vu


Trời đổ mưa lâm râm buổi chiều tan học.

An không mang dù.Mà cũng đâu ngờ được chỉ vừa ra khỏi tiệm bánh đầu hẻm, đã bị ba thanh niên xăm trổ cản lại.

An lùi bước, tay nắm chặt quai cặp, miệng run run định gọi điện thì một giọng trầm ấm vang lên từ sau lưng:"Mấy anh định làm gì bạn tôi vậy?"

Người vừa bước tới mặc áo sơ mi trắng dính vài vệt mưa, tóc rối nhẹ vì gió, mắt sắc lạnh nhưng miệng vẫn nở nụ cười.

Cực phẩm.

Chuyện sau đó diễn ra nhanh đến mức An chẳng kịp nhớ rõ.

Chỉ nhớ có một bàn tay kéo mình về sau, một cú đấm mạnh, vài tiếng "biến đi" từ một giọng nói đầy uy lực.Khi yên ổn trở lại, anh ta quay sang nhìn An."

Em ổn chứ?

Anh là Đỗ Hải Đăng.

Bạn bè gọi anh là Doo."

Vài hôm sau...Cái tên "Đăng" bắt đầu xuất hiện dày đặc trong tin nhắn nhóm.Chíp Bông: Mai anh dẫn anh Đăng đi ăn chung nha.Và rồi ngày đó cũng tới.

An hào hứng dắt Đăng đến quán quen, nơi cả nhóm tụ họp.Hiếu đang ngồi nhâm nhi ly cà phê đen.

Khang thì lật menu nhưng chưa gọi món.An vừa vào tới, gương mặt rạng rỡ:"Đây là anh Đăng!

Người đã cứu em tuần trước đó.

Em rủ ảnh đi ăn cùng cho vui!"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Đăng.

Người ngồi bên cạnh An.

Người rót nước cho An.

Người gắp đồ ăn bỏ vào chén An.Hiếu nhíu mày.

Khang đặt đũa xuống bàn.Cảnh tượng quen thuộc đến lạ...Cũng là một ngày mưa.

Cũng là An bị côn đồ chặn đường.

Và cũng là một người đàn ông bước tới, cứu lấy An.Hiếu liếc Khang.

"Lúc trước em cũng vậy nhỉ?"

Khang nhìn ly nước, giọng đều đều.

"Lịch sử đúng là biết cách lặp lại."

Tối đó, tại nhà riêng ba người.An vừa bước vào phòng đã thấy hai người đàn ông kia ngồi im lặng như hai pho tượng.An vừa tắm xong, tóc còn nhỏ giọt.

"Sao im re vậy?"

Khang ngẩng đầu, hỏi gọn lỏn.

"Em thích cái người tên Đăng đó à?"

Hiếu tiếp lời, không kém phần trầm thấp.

"Em hay đem người lạ về giới thiệu lắm sao?"

An chớp mắt, hơi lùi lại.

"Ơ... tụi anh bị gì vậy?

Anh Đăng cứu em đó.

Em chỉ cảm ơn thôi mà."

Khang đứng dậy, đi tới gần, kéo nhẹ lọn tóc còn ướt của An, nhìn vào mắt cậu."

Lần trước anh cứu em, em có dẫn anh về giới thiệu ai không?"

Hiếu đứng cạnh bên, khoanh tay.

"Lúc đó còn ngại né tránh tụi anh, giờ thì rủ người ta ăn lẩu chung hả?"

An nuốt nước bọt.

Thôi rồi.

Déjà vu thiệt.

Nhưng mình đâu có ý gì đâu."

Em đâu có... trời ơi, hai người đừng có suy diễn!

Em không thích ảnh!

Em chỉ quý anh Đăng vì ảnh tốt bụng thôi!"

Khang cúi thấp hơn, thủ thỉ sát tai.

"Quý rồi mai mốt ngủ với người ta luôn hả?"

Hiếu nhếch mép, thêm một cú đâm nữa.

"Hay em muốn rủ ảnh về ngủ chung sofa như lần trước với anh?"

An đỏ mặt, giận quá cầm gối đập mỗi người một cái.

"Hai người bị điên à?!chỉ hai anh thôi em đã điên đầu lắm rồi!!"⸻Sáng hôm sau, Đăng gửi tin nhắn:

Haidangdoo: Hôm qua vui ghê, bạn em nhìn có vẻ không thích anh lắm ha? 🙂)An gõ rồi lại xoá.

Cuối cùng trả lời:Chíp Bông: Anh đừng để ý, họ hay... ghen vớ vẩn lắm. 🙂)
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Gemdoo-Từ ngày thấy anh giây đầu tiên


"Ê!

Ê!

Ra lẹ!

Trễ rồi nè!

Tụi tao giữ ghế không nổi nữa đâu!"

Giọng Pháp Kiều vang như chuông chùa trong điện thoại khiến Đăng giật mình.

Cậu đang loay hoay kéo áo ra khỏi mắc treo."

Từ từ!

Tao đang chọn áo.

Mặc cái nào cho bớt đô vậy?"

"Tao không biết.

Mày đô kiểu gì mặc cũng lòi múi thôi.

Thôi miễn cưỡng đi.

Vác người tới đây lẹ!"

Đăng rên rỉ trong cổ họng.

Cậu cúp máy, nhét vội điện thoại vào túi quần rồi phóng xe tới hội trường.Tối nay là buổi biểu diễn tổng kết lớp dancer, mà mấy đứa bạn thân trong nhóm bot của An cứ nằng nặc kéo Đăng đi xem.

Đăng ban đầu định từ chối, vì không quen nhiều người bên khoa nghệ thuật, mà cũng không nghĩ có gì hấp dẫn... cho đến khi Kiều nhấn mạnh một cái tên:"Có Huỳnh Hoàng Hùng nha mày."

Đăng hỏi: "Ai?"

An nhai snack, trả lời tỉnh rụi: "Một trong những dancer đẹp nhất trường.

Coi như thiên thần nhưng là top nha.

Cực lạnh, cực đỉnh, chưa ai cua được."

Duy bổ sung: "Nhưng đẹp kiểu khiến anh muốn phạm tội luôn."

Đăng nghe tới đó thì tò mò thật.Cậu không ngờ, cái giây phút đó... lại tới tối hôm nay.⸻Đăng vừa chen vào được hàng ghế giữa thì ánh đèn sân khấu chuyển dần sang màu tím lạnh.

Nhạc nổi lên.

Cậu còn chưa kịp hỏi ai biểu diễn thì một người bước ra.Trên sân khấu là một dáng người cao, gọn gàng, mặc đồ đen xẽ sâu .

Ánh sáng phản chiếu khiến người đó trông như phát sáng.

Gương mặt sắc sảo, mắt lạnh tanh, biểu cảm không thừa một chút nào.

Đăng nuốt khan.

Không phải vì căng.

Mà vì tự nhiên... tim đập mạnh thật.Người đó bắt đầu nhảy.

Không ồn ào.

Không phô trương.

Chỉ là từng bước, từng chuyển động nhẹ nhàng như thể có gió theo chân.Cả khán phòng im phăng phắc.Rồi ở khoảnh khắc xoay người giữa bài, ánh mắt của Hùng nhìn thẳng xuống khán đài.

Ánh mắt đó thoáng lướt qua Đăng.

Chỉ một tích tắc.Nhưng Đăng biết tim mình vừa bỏ một nhịp.Cậu há miệng, nhìn trân trối.

Trong đầu trống rỗng.Kiều thì thào bên cạnh: "Thấy chưa... thấy chưa...

Là cậu ấy đó."

An ghé lại, cười khẩy: "Rồi.

Dính rồi."

Đăng chưa kịp phản ứng.

Khi bài nhảy kết thúc, Hùng rời sân khấu bằng bước chân chậm rãi.

Không chào, không cười.

Không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta nhớ suốt.Duy huých cùi chỏ vào Đăng: "Rồi.

Thấy gì chưa?"

Đăng không trả lời.

Cậu vẫn nhìn về phía sân khấu trống."

Gọi hồn đi cha nội.

Cậu ấy về rồi." – Kiều lắc vai cậu.Đăng thở ra một hơi.

Đầu óc vẫn chưa quay lại với cơ thể."...

Tao... tao bị sao vậy tụi bây?"

An nhếch môi.

"Gọi là tiếng sét ái tình đấy, cha nội."

Duy cười khúc khích: "Tự nhiên thấy người ta nhảy mà tim mày đập như đánh trống, thì còn gì nữa."

Kiều chống cằm: "Mày tính làm gì?"

Đăng nuốt nước bọt, tay đan vào nhau.

Cơ bắp trên vai khẽ giật nhẹ vì căng."...

Tao muốn biết tên người đó."

An nói tỉnh bơ: "Huỳnh Hoàng Hùng.

Lớp trên.

Học nhảy 8 năm.

Đẹp, lạnh, chưa ai cua được.

Anh thử không?"

Đăng lắc đầu.

"Tao mà đứng gần chắc đỏ mặt chết."

Kiều cười khẩy: "Còn đỏ mặt được là còn sống.

Mày quên tụi này là ai hả?

Nhóm bot cứu người mê trai chuyên nghiệp, sẵn sàng huấn luyện từ A tới... yêu."

Duy nói thêm: "Tụi mình sẽ giúp mày.

Nhưng mày phải nghe lời.

Không được acting lố.

Không được hùng hục như đi casting Fast & Furious."

Đăng rướn môi cười, ngập ngừng: "...

Được.

Tụi bây giúp tao nha."

An khoanh tay, gật đầu chắc nịch.

"Tán crush là chuyện nghiêm túc.

Từ mai bắt đầu.

Tụi tao sẽ biến mày từ đô con thành đáng yêu cấp độ nguy hiểm."

Cả nhóm cùng nổ cười.Riêng Đăng — cậu nhìn vào màn sân khấu đã đóng rèm, trong đầu chỉ còn một ánh mắt lạnh và một bước xoay người chạm tim."

Huỳnh Hoàng Hùng..."

Cái tên đó, từ nay sẽ là sợi chỉ đỏ kéo cả mùa hè này của cậu đi đến đâu thì chưa biết.

Nhưng chắc chắn... sẽ không yên bình.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Gemdoo-Tỏ tình ❤️


Đăng luôn nghĩ crush của mình sẽ là kiểu người lạnh lùng, khó gần, hơi khó tính chút cũng được — miễn là đẹp.

Mà Huỳnh Hoàng Hùng thì không chỉ đẹp, mà đẹp tới mức khiến Đăng tin rằng chắc hẳn ông trời từng trót lỡ tay rắc nhầm cả hũ "ánh sáng thiên đường" xuống đầu cậu ta.Vấn đề là... cậu ấy trông lạnh lùng quá.Từ ngày đầu Đăng gặp Hùng trong lớp nhảy đương đại, cậu ấy hầu như chỉ cười nhẹ, gật đầu với mọi người, ánh mắt lúc nào cũng như không để tâm đến xung quanh, chỉ chuyên chú vào động tác của mình.Đăng từng nghĩ: "Kiểu người này chắc khó gần lắm.

Đẹp kiểu này chắc chảnh choẹ luôn á."

Đăng đã chuẩn bị sẵn tinh thần crush đơn phương dài hạn.

Vậy mà... một chuyện nhỏ xảy ra khiến mọi định kiến trong đầu cậu vỡ tan như bong bóng xà phòng.⸻Buổi tối hôm ấy, lớp nhảy tập động tác sàn.

Đăng, với cơ thể đô con và linh hoạt kiểu... tập gym hơn là múa, lúng túng tới mức trông như con gấu bị trượt vỏ chuối.

Trong lúc cố gắng trườn người trên sàn cho đúng kỹ thuật, cậu trượt tay — và rầm — nằm dài ra nền gạch lạnh ngắt."

A!!" – Đăng la lên."

Bạn không sao chứ?" – giọng một người vang lên, rất gần, rất trầm, rất dịu.Là Hùng.Cậu ấy chạy tới, nhíu mày nhìn Đăng như thể vừa chứng kiến ai đó té từ sân khấu Broadway xuống.

Cậu khụy gối xuống, tay đặt hờ lên vai Đăng."

Bạn đau chỗ nào không?

Có gập tay sai không?

Mình thấy bạn đập lưng hơi mạnh."

Đăng gần như không còn cảm nhận được cơn đau.

Mắt cậu dán vào gương mặt thiên thần đang cúi sát lại, giọng nói như mật ong rót vào tai.

Trong một thoáng, cậu nghĩ: Chắc mình sắp chết thật rồi, tại sao thiên thần lại hiện ra sát mặt vậy nè..."

Mình không sao... chỉ hơi... bất ngờ thôi," Đăng lắp bắp."

Vậy thì tốt.

Lần sau cẩn thận nha.

Mình thấy bạn hay lấy lực bằng vai, dễ trượt lắm."

Hùng còn...

để ý tới cách mình nhảy?Và chưa hết, sau đó suốt buổi học, Hùng vẫn lén liếc Đăng vài lần.

Khi nghỉ giữa giờ, cậu ấy còn đem một chai nước đến, để xuống cạnh Đăng, nói:"Uống đi.

Lúc nãy bạn đổ mồ hôi nhiều quá."

Đăng nhìn chai nước mà như nhìn chiếc nhẫn đính hôn.

Tim cậu đập liên tục như chuông cảnh báo cháy.⸻Sau buổi học hôm đó, Đăng lăn lộn cả đêm trong nhóm chat toàn các bạn bot — team thân thiết của An.Đăng (Haidangdoo): Tao thề là cậu ấy quan tâm tao nhiều bất thường luôn á.

Đăng: Chai nước đó là gì?

Là định mệnh, là sợi dây gắn kết, là... tình đầu nảy mầm chứ gì nữa.An (Chíp Bông): Cũng có thể là chai nước thừa Hùng mang từ nhà đi?Pháp Kiều (Xà Nữ): Mày thôi ảo tưởng được chưa.

Cậu đó ai cũng lịch sự như vậy.Duy (Cừu Có Cánh): Nhưng mà Hùng nhìn Đăng kỹ thiệt đó.

Em thấy luôn.

Đúng kiểu nhìn ai đó "đáng yêu".⸻Từ hôm đó trở đi, mỗi buổi học nhảy đều là một bữa tiệc cảm xúc với Đăng.Hùng không hay nói nhiều, nhưng cứ luôn nhẹ nhàng, luôn để ý, luôn sẵn sàng chìa tay ra khi có ai vấp, mệt, sai động tác.

Cậu ấy luôn mang thêm khăn nhỏ, luôn có nước dư, luôn là người chậm rãi rời lớp sau cùng để gom mấy cái ghế đổ.Một hôm, thấy Đăng loay hoay chưa nhớ được chuỗi tổ hợp động tác, Hùng nhẹ giọng:"Bạn muốn mình nhảy lại chậm cho xem không?"

Trái tim Đăng trượt beat ba nhịp.

Cậu gật đầu như con rối.Hùng xoay người, giơ tay, bước chân bắt đầu di chuyển... từng động tác mềm mại, vừa đủ chậm, đủ rõ để Đăng nhìn ra nhịp, nhìn ra độ nghiêng.

Nhưng mắt cậu lúc đó không còn biết nhìn gì khác — ngoài Hùng.Lúc kết thúc, Hùng quay lại, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn thấy dễ hơn chút nào chưa?"

Đăng gật đầu.

Môi cười, tim run, đầu chỉ nghĩ: Nếu thiên thần mà ngọt thế này thì ai chịu cho nổi.Ba ngày sau buổi tổng duyệt, Đăng vẫn chưa hoàn hồn.

Cậu ôm cái chai nước Hùng đưa như báu vật, thậm chí còn không dám rửa — An phải đe dọa "đổ nước tẩy vô cho sạch khuẩn" thì Đăng mới chịu bỏ vào tủ kính nhỏ trong phòng, đặt cạnh mô hình Gundam và... hình cắt dán mặt Hùng cỡ A4.Hôm nay là ngày diễn văn nghệ.

An, Hiếu, Khang cùng cả nhóm bot kéo nhau đi cổ vũ Hùng.

Nhưng Đăng — sau khi được đội bạn thân ép make up, vuốt tóc, xịt thơm — thì đang đứng lấp ló ở cánh gà với nụ cười ngốc xít trên môi, lòng quyết tâm rần rần như chuẩn bị ra trận."

Cậu chắc chưa?" – An hỏi lần thứ mười."

Chắc!

Hôm nay là ngày em tỏ tình.

Nếu không phải hôm nay thì là... vài hôm sau.

Nhưng chắc là hôm nay!" – Đăng vừa nói vừa run run chỉnh lại cổ áo sơ mi.Sân khấu sáng đèn.

Huỳnh Hoàng Hùng xuất hiện với áo sơ mi trắng, quần đen, tóc vuốt nhẹ, ánh mắt sắc sảo như một vị thần bước ra từ truyện tranh.

Mỗi bước nhảy của Hùng đều khiến khán giả hú hét điên cuồng — nhưng Đăng thì không nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng tim đập trong lồng ngực.Khi tiết mục kết thúc, Hùng đi vào cánh gà, lau mồ hôi.

Đăng từ chỗ trốn phóng ra đứng chắn đường."

Anh Hùng!"

Hùng nhướng mày, ngạc nhiên."

Em có chuyện muốn nói...

à không, muốn hỏi... cũng không... nói luôn nha!" – Đăng thở một hơi thật sâu – "Em thích anh.

Rất thích.

Em biết em hơi vụng, hơi ngố, không biết nhảy... nhưng em có thể học.

Em có thể học bất cứ gì anh dạy, miễn là được ở gần anh."

Hùng im lặng.Một giây... hai giây...Đăng bắt đầu thấy tim mình chìm xuống như viên đá.Nhưng rồi, Hùng cười.

Không phải nụ cười mỉm như lần trước, mà là nụ cười lớn — rạng rỡ, ấm áp, khiến cả hậu trường như chao đảo."

Anh biết rồi mà," – Hùng nói, giọng nhẹ như gió – "Em nhìn anh như muốn nuốt luôn vậy, sao anh không biết được."

Đăng đỏ mặt."

Vậy... vậy anh thấy sao...?"

"Anh thấy... em dễ thương.

Mỗi lần thấy em đỏ mặt là anh muốn trêu."

"Trêu là... thích đúng không?" – Đăng lắp bắp.Hùng bước lại gần, cúi xuống thì thầm: "Trêu là muốn giữ em bên mình thôi."

ẦM.Đăng chết máy.

Toàn bộ hệ thống thần kinh của cậu ngưng hoạt động trong 5 giây.Phía xa xa, An ôm Khang la lên: "Anh Hiếu ơi!

Nó... nó tán crush thành công rồi kìa!"

Khang vỗ tay như bà hàng xóm được mời cưới, còn Hiếu thì móc điện thoại ra quay lại đoạn Đăng ngơ ngẩn như nai vàng bên Hùng.Còn Huỳnh Hoàng Hùng — chàng thiên thần sân khấu tưởng như xa cách — thì đang nắm lấy tay cậu trai nhỏ hơn mình, người mang tên Haidangdoo, mỉm cười nói:"Sau buổi diễn, anh rảnh.

Đi ăn với anh không?"

"Em... em ăn nhiều lắm á!" – Đăng lỡ miệng, nói như đứa con nít."

Càng tốt.

Ăn nhiều, có sức học nhảy."

"Học... nhảy ạ?"

"Ừ, anh dạy em.

Nhưng em phải làm bạn trai anh trước đã."

Đăng ngẩng lên, đôi mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc."

Deal!" – cậu reo lên – "Em đồng ý làm bạn trai thiên thần!"
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
BBQ


Chiều cuối tuần, sân sau nhà An rộn ràng tiếng nói cười.

Đèn lồng giấy treo cao, dây đèn LED uốn quanh giàn cây xanh mướt, từng chiếc bàn gỗ bày sẵn nước ép, thịt tẩm ướp, và vô số dụng cụ nướng.Một buổi BBQ – đông vui, ấm áp, và cực kỳ...

"phân vai rõ ràng".An xắn tay áo, mang tạp dề hồng in hình con heo, hí hửng nhìn quanh:"Rồi mấy ông đó, chia team đi!

Ai phụ nướng, ai dọn bàn, ai phụ em chuẩn bị rau!"

Duy từ trong nhà bước ra, tay cầm chổi quét bụi, nhưng chưa kịp phẩy phát nào thì đã bị Quang Anh bế ngang như cắp mèo."

Em đặt cái chổi xuống.

Không có động tay vào mấy chuyện này."

Duy vùng vẫy, mặt đỏ lên: "Ơ!

Em chỉ... quét cái bàn thôi mà!"

"Không.

Anh lo hết.

Em ngồi uống nước đi."

An nhìn cảnh đó, bật cười rồi quay sang Đăng.

Đăng đang hí hửng rửa xiên tre, gấp gáp nói:"Để em xiên thịt, cái này em làm giỏi lắm, em còn học trên mạng—""Không cần," Hùng xuất hiện phía sau, cầm khăn lau tay, "vợ anh chỉ cần ngồi đẹp trai thôi."

Phong Hào vẫy tay gọi Sơn:"Anh Sơn ơi, lấy giùm em cái găng tay nướng á!"

Sơn vừa bê bếp điện ra sân, nghe vậy liếc mắt nhìn cậu từ đầu đến chân:"Làm gì?

Em định chạm vào bếp thiệt hả?"

"Ờ... em định lật xúc xích."

"Không được.

Nằm xuống ghế đệm đó.

Em vừa gội đầu hôm qua đúng không?

Khói bám vô là anh khỏi cho thơm."

Kiều đứng bên cạnh An, hai tay chống hông,mặc bộ đồ beach style rực rỡ.

Cậu nhìn quanh một lượt rồi buông tiếng:"Ủa rồi tụi bây tụ họp ở đây để... ngồi chơi hết hả?

Có chồng đứa nào cho làm gì đâu!"

An xụ mặt: "Tao còn chưa được đụng miếng rau luôn đó Kiều..."

Hiếu vừa gắp thịt lên bếp vừa nói:"Em chỉ cần nằm chơi xơi nước là được rồi."

Khang tiếp lời, cầm quạt tay quạt cho An:"Còn thiếu nước trái cây không?

Anh pha ly khác."

Duy ngồi cạnh An, bưng ly soda, lẩm bẩm: "Cảm giác mình đang đi resort 5 sao..."

Phong Hào giơ điện thoại lên:"Cảm giác mình là hoàng hậu được ba ông thái giám chăm á!"

Cả sân bật cười rôm rả.

Những chiếc ghế lót nệm đặt dưới bóng cây, nhóm "vợ" nằm ườn thư giãn, vừa ăn trái cây vừa tám chuyện, trong khi "các anh" đứng nướng thịt, canh rau, bày đĩa, mở nhạc, phục vụ tận răng.Đăng lén nghiêng đầu tựa vào vai Hùng, thỏ thẻ:"Hồi đó anh lạnh lùng lắm, sao giờ khác quá vậy, xuống bếp nấu ăn đồ ha."

Hùng bật cười, đặt tay lên đầu cậu, xoa nhẹ:"Vì em là người duy nhất làm anh muốn xuống bếp."

An nhìn cảnh đó, cắn miếng dưa hấu, mắt lấp lánh:"Sao giống mình hồi xưa ghê."

Kiều cười khúc khích:"Giống gì, thằng Đăng có một người à, còn mày có hẵng hai anh tổng tài lận, giống gì."

Lát sao Khang bước ra , tay cầm đĩa thịt nướng ngồi xuống ghế."

Này, thử tay nghề của anh nè"Nói ồi Khang gắp miếng thịt bón cho An.Khang vừa bón cho An vừa nhớ lại lúc còn đi học , mới quen biết An không lâu anh thường xuyên làm như vậy."

Nhớ ngày xưa ghê ha, lúc dẫn em đi ăn thịt nướng , anh lúc nào cũng làm vậy với em suốt."

Hiếu đang đứng nướng thịt bên kia nheo mắt nhìn sang, giọng không cảm xúc: "Đừng nói nữa, anh cũng nhớ rồi.

Hồi đó anh còn đứng nhìn từ xa, xem Khang đi với ai."

An cười ngại ngùng."

Ha..hah....em không nhớ gì hết, em ra chụp hình với Duy đáy"Khang và Hiếu nhìn em ôm mặt ngại ngùng trốn mất , hai người chỉ nhìn nhau mĩm cười.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Rhycap- vỡ


Đêm khuya.

2 giờ sáng.Điện thoại của Duy rung lên trong căn phòng tối chỉ le lói ánh đèn từ chiếc đèn ngủ nhỏ đặt nơi góc bàn.

Cậu vốn là người ngủ rất sâu, nhưng đêm nay — không hiểu sao lại chập chờn mãi không yên.Mắt Duy nhíu lại vì ánh sáng chói.

Tin nhắn đến từ một số lạ."

Cậu là người yêu của Quang Anh đúng không?

Xin lỗi...

Nhưng anh tối nay không về đâu.."

Kèm theo đó là một tấm ảnh chụp.

Góc ảnh không rõ, mờ nhòe... nhưng Duy nhận ra rất nhanh cái dáng lưng ấy, mái tóc ấy... và chiếc vòng tay cậu từng tặng anh dịp kỷ niệm một năm.Tay Duy buông thõng.

Tim như rơi từ tầng cao nhất xuống mặt đất lạnh toát.Không khóc.

Cậu không khóc.

Nhưng cổ họng thì nghẹn lại như nuốt cả ngàn mũi kim nhỏ.Quang Anh đã nói: "Anh không uống rượu nếu không có em."

Đêm nay, anh đi uống.

Và giờ đây, anh ngủ cạnh một người khác.Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.Duy bước xuống giường, thu dọn đồ trong im lặng.

Mỗi bước chân như mang theo từng nhát dao nhỏ cứa vào lòng.

Cậu không để lại gì.

Không một mảnh giấy, không một dòng từ biệt.Chỉ lặng lẽ kéo vali ra khỏi căn nhà mà cậu từng gọi là "nhà".⸻Sáng hôm sau – Nhà AnTiếng chuông cửa vang lên vào lúc 6 giờ sáng khiến An giật mình.

Cậu ngái ngủ lê bước ra cửa, chỉ kịp mở hé thì một thân ảnh nhỏ gầy đổ sầm vào ngực mình."

Duy?!"

An bối rối đỡ lấy cậu, nhận ra gương mặt sưng lên vì mất ngủ, đôi mắt đỏ hoe như vừa qua một trận khóc không thành tiếng."

Cho em ở nhờ vài hôm được không?"

Giọng Duy khản đặc.

Như rơi xuống từ vực sâu.An không hỏi gì.

Chỉ siết chặt lấy cậu và kéo vào nhà.

"Không cần nói gì hết.

Vào đây.

An đây rồi."⸻Cuộc họp khẩn được diễn raMười phút sau, trong group chat "Hội Vợ Quyền Lực", Kiều là người bùng nổ đầu tiên.Pháp Kiều🐍: "Thằng đó làm vậy !!!

Tao gặp nó tao sẽ giết nó!"

Phong Hào🐱: "Khóa cửa nhà lại , tao chắc chắn nó sẽ tìm tới nhà thằng An."

Hải Đăng 🦈: "Gặp nó, tôi phang thẳng dép cao gót vô mặt!"

Cả nhóm xôn xao như sắp mở phiên tòa.Duy ngồi giữa phòng khách nhà An, quấn chiếc chăn mỏng, hai tay ôm gối mà không nói lời nào.

Cậu vẫn chưa đủ sức để tức giận.

Cảm xúc như bị rút sạch.

Trống rỗng.An mang đến cốc sữa nóng, ngồi xuống bên cạnh."

Có muốn khóc thì cứ khóc đi, không ai cười em đâu."

Duy lắc đầu."

Em không muốn khóc vì một người... không còn xứng đáng."

An nghe mà thấy tim mình đau nhói thay Duy.Cùng lúc đó – Trước cổng nhà AnQuang Anh đứng đó, áo sơ mi nhăn nhúm, mắt thâm quầng.

Tay anh run khi bấm chuông, nhưng cổng không mở.

Chỉ có tiếng Phong Hào từ trong vọng ra:"Biến đi!

Ở đây không chứa mấy thể loại người khốn nạn."

"Cho em gặp Duy một chút thôi, làm ơn..."

"Mày thấy người nằm cạnh mày hôm qua chưa đủ sao?!"

Bên trong, Duy nghe thấy giọng Quang Anh.

Trái tim cậu co rút.

Nhưng cậu không bước ra.

Không thể.An ngồi sát lại, nắm chặt tay Duy."

Anh ở đây.

Đừng mở cửa.

Em không đáng phải tổn thương thêm lần nào nữa."

Hiếu gãi đầu, giọng bất lực:"Cái này... tụi mình không dám xen vào."

Khang nhìn An đứng chắn trước Duy, ánh mắt lạnh đi thấy rõ:"Các em ấy xử lý rồi.

Giờ chỉ còn việc đứng ngoài mà chờ..."

Hùng nói nhỏ:"Dám làm thì dám chịu đi anh Quang Anh à.

Giờ tụi anh không bảo kê nổi đâu."

Quang Anh vẫn đứng đó, trời thì bắt đầu xuất hiện những giọt mưa như đang nói lên tâm trạng của cả hai người lúc này.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Kẻ ngốc


Quang Anh về nhà, căn hộ bỗng chốc trở nên quá rộng, quá lặng, quá... không có Duy.

Mỗi vật dụng nhỏ đều in dấu tay của em: cái gối tựa cún con, ly uống nước hình cừu, chiếc áo hoodie mà Duy thường hay trộm mặc mỗi lúc ở nhà.Anh đứng giữa phòng khách, lặng nhìn tấm hình treo trên tường – khoảnh khắc Duy ôm chầm lấy anh dưới bầu trời đầy pháo hoa, nụ cười hạnh phúc đến mức ánh đèn cũng phải ghen tị.

Anh run run đưa tay chạm vào ảnh, rồi thở hắt:"Quang Anh sao mày có thể ngu ngốc như vậy được chứ, rõ ràng mày đang có một cuộc sống hạnh phúc, vậy mà mày lại tự tay phá nó đi?"

Rồi anh bắt đầu viết — không phải một tin nhắn, cũng chẳng phải một lời xin lỗi cộc lốc.

Là một bức thư.

Viết bằng tay.



"Gửi Duy,ánh sáng của đời anh

...

Anh không đổ lỗi cho rượu.

Cũng không biện hộ rằng người kia dụ dỗ hay rằng anh vô tình.

Anh chỉ muốn nói... anh đã sai.

Và nếu nỗi đau này em đang mang nặng, thì hãy để anh gánh gấp đôi.

Anh không đòi hỏi em tha thứ, không dám mong em quay lại.

Chỉ là nếu một ngày, em còn nhớ anh từng yêu em biết bao... xin hãy cho anh một cơ hội được sửa.

Anh không hứa rằng sẽ khiến em cười lại ngay, nhưng anh hứa... từ giờ trở đi, nước mắt của em sẽ không vì ai khác ngoài hạnh phúc.

Yêu em.

– Quang Anh,kẻ ngốc làm người mình yêu đau"Anh đặt bức thư vào hộp gấu bông mà Duy từng thích nhất – một con cừu đội nón phi hành gia – rồi lặng lẽ gửi đến nhà An, nơi Duy đang ở.—Buổi chiều hôm ấy, trời vẫn chưa tạnh hẳn.

Duy ngồi bên ban công, tay ôm ly sữa nóng, mắt nhìn xa xăm.An bước đến, chìa ra cái hộp nhỏ:

"Có người gửi.

Tự tay mang đến.

Không dám gõ cửa."

Duy im lặng.

Nhưng cuối cùng vẫn mở nắp.Con cừu hiện ra trước mắt, mềm mại như chính hơi ấm từng tồn tại trong vòng tay Quang Anh.

Và lá thư — chữ nghiêng cẩn thận, từng dòng một như mang theo hơi thở của người anh yêu.Cậu đọc hết.

Không bỏ sót dòng nào.Đến dòng cuối cùng, nước mắt rơi lúc nào không hay.

Nhưng lần này, không còn dữ dội như hôm trước.

Nó lặng lẽ, như một giọt mưa cuối cùng của mùa bão.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Lần cuối cùng thôi... được không


Cơn mưa Sài Gòn không lớn, nhưng dai dẳng.

Lạnh len lỏi vào từng kẽ áo, từng mảng tường ướt, từng nhịp tim cô độc đứng giữa trời.Quang Anh vẫn đứng ở đó — trước cổng nhà An, ướt đẫm.

Đôi mắt đỏ hoe nhưng không chớp, như đang chờ điều gì đó mà chính anh cũng không dám gọi tên.Cửa bật mở.Duy bước ra, tay cầm một cây dù nhỏ.

Cậu không nhìn anh ngay.

Chỉ lặng lẽ che dù cho người đàn ông trước mặt."

Ngốc thật đấy.

Muốn bị cảm à?" – giọng cậu nhỏ, nhưng vẫn nghe rõ được cả một biển nén nhịn.Quang Anh mím môi.

Đôi mắt anh ngước lên, chạm vào ánh nhìn của Duy.

Một giây thôi, mọi tội lỗi, hối hận, nhớ nhung trào dâng trong anh như vỡ đê."

Cho anh thêm một cơ hội được không?" – anh khẽ hỏi, giọng khàn vì lạnh, vì khóc, vì cả những nỗi đau không tên."

Anh xin lỗi.

Anh thật sự xin lỗi...

Anh không cầu mong em quên, chỉ xin được bù đắp.

Được làm lại.

Được yêu em lần nữa, lần đúng cách."

Duy đứng im.

Mưa vẫn rơi trên vành tai, gió lạnh lùa vào lòng bàn tay đang run nhẹ.Một lúc lâu, cậu mới khẽ nói:

"Em với anh... không còn cơ hội nữa đâu."

Lời nói như một nhát cắt, không mạnh, nhưng sâu.

Quang Anh cúi đầu, đôi mắt tối sầm lại, nhìn bàn chân Duy bước lùi một nhịp rồi quay đi.Duy không khóc.

Nhưng từng bước cậu rời xa như kéo theo cả hơi ấm cuối cùng trong lòng anh.Cậu đi được khoảng vài mét...

Thì một âm thanh vang lên — không to, nhưng rất rõ.

"Cạch..."

Âm thanh của một đầu gối đập xuống nền gạch lạnh.Rồi là tiếng nghẹn lại của hơi thở.

Tiếng nấc bị bóp nghẹt giữa cổ họng.

Và cuối cùng là giọng Quang Anh bật ra giữa màn mưa trắng xoá:

"Anh sai rồi...

Là anh sai rồi...

Đừng bỏ anh..."

Duy khựng lại.

Tim cậu như bị ai bóp nghẹt.Cậu quay đầu.

Quang Anh đang quỳ trên mặt đường ướt sũng, hai tay chống xuống đất, bả vai run lên không kiểm soát được.

Mái tóc dính bết vào trán, đôi mắt nhắm nghiền mà nước mắt vẫn chảy.Một giây.

Hai giây.

Ba giây.Duy chạy ngược lại.

Nhanh đến mức nước văng tung toé.

Cậu quỳ xuống, vòng tay siết chặt lấy người đàn ông đang run rẩy trước mặt.Quang Anh đơ cứng.Như không tin được.

Như không dám nhúc nhích.

Như sợ, chỉ cần anh động nhẹ thôi... cậu sẽ biến mất lần nữa."

Lần cuối cùng thôi...

được không?" – Duy thì thầm, giọng nghẹn ngào.

"Em không chịu nổi thêm một lần nào nữa đâu.

Cảm giác bị phản bội... nó giết em từng chút."

Quang Anh run lên, khẽ gật đầu.

Không nói được gì.

Chỉ ôm chặt lấy Duy, như ôm lấy sự sống vừa được trả lại.Dù mưa vẫn rơi, gió vẫn lạnh, nhưng có một vòng tay đang níu lấy nhau bằng tất cả những gì họ còn.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Cp mới -XáiTus


Chiều thứ Bảy, nắng dịu dàng rơi nghiêng trên con đường dẫn vào quán cà phê mà An hẹn cả nhóm.

Cậu chọn một chỗ yên tĩnh ngoài hiên, bàn tay vô thức vuốt nhẹ lên vành ly trà đào trước mặt.

Trên mặt bàn, điện thoại nhấp nháy dòng tin nhắn:[Phạm Lưu Tuấn Tài]: "Anh đến rồi, ra đón anh đi cậu nhóc."

Một giây chần chừ.

An khẽ cười.

Cậu không nghĩ mình lại có thể thoải mái đến vậy khi gặp lại người từng khiến tim mình rung động đến nghẹt thở một thời.Tài xuất hiện sau cánh cửa kính, vẫn phong thái tự tin và nụ cười nửa miệng.

Nhưng lần này, cạnh anh là một chàng trai khác – cao ráo, làn da rám nắng, đôi mắt sáng và có chút tinh nghịch.

Anh khoác vai cậu ấy đầy tự nhiên, như một thói quen đã rất thân thuộc."

An à," Tài cười, "Đây là Tú – người yêu anh.

Gọi là Atus cũng được, ai thân thân hay gọi vậy."

An khựng lại nửa giây, rồi bật cười thật lòng.

"Rất vui được gặp anh, Atus."

Ở phía sau, Khang và Hiếu đứng gần khung cửa gỗ, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi lên vai Tài đang khoác hờ người yêu mình."

Anh, sao tay ảnh đặt lố vậy?"

Khang nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng ánh mắt thì chẳng dịu chút nào.Hiếu nheo mắt.

"Ờ, cổ tay cũng to gớm ha.

Nhưng mà không to bằng của ai đó suốt ngày bưng vợ đâu."

"Em cũng thấy vậy," Khang nhếch môi, tay nắm chặt tay An hơn chút nữa khi cậu quay lại mời họ tới ngồi cùng bàn.An có cảm giác lạ lạ hình như có ai đang theo dõi mình thì y như rằng là hai tên bạn trai hay ghen của mình lại nữa rồi.An đứng lên bước tới chỗ hai người , Hiếu và Khang biết mình đã bị lộ nên định đánh bài chuồn thì cả hai đã bị xách tai bởi An."

Hai anh chừng nào mới bỏ cái tật theo dõi em đây hả ?"☺️💢Thế là từ bàn ba người ngồi đã trở thành năm .

Tài kể chuyện tình cờ gặp Atus trong buổi workshop ở Hà Nội, rồi mê mẩn giọng cười của cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên.

An cười vui vẻ, không một gợn gió quá khứ nào trong đôi mắt trong veo của cậu.

Nhưng đối với Khang và Hiếu, chuyện chẳng hề nhẹ nhàng như vậy.Cứ mỗi lần Tài khen An khéo chọn quán, hay Atus kêu An "dễ thương ghê", là cả hai anh top lại thấy như có gì chọc vào tim mình.Đến cuối buổi, khi Tài đứng dậy vẫy tay tạm biệt:

"Rảnh thì qua nhà anh chơi,lúc trước Tú nghe anh kể về em nên một hay muốn gặp em lắm luôn nên hôm nay anh mới hẹn em nè "Atus thêm vào: "Thật á, anh ấy kể về em anh thấy em dễ thương lắm kìa, giờ gặp em đúng là không uổng phí,dễ thương thật!"

Nói rồi anh bẹo má An."

Thật hả anh, em mốn nghe ảnh kể gì về cho em quá"Hiếu mỉm cười, tay khoác vai An, kéo nhẹ cậu về phía mình."

Em khỏi cần nghe đâu.

Anh với Khang kể mỗi ngày luôn."

Khang gật đầu phụ họa, giọng nhẹ như bông mà sắc như dao:"Với lại, nhà anh xa lắm.

An không đi lung tung được, người nhà không cho."

An đỏ mặt cười, còn Tài chỉ bật cười nhẹ, vẫy tay rồi dắt tay Atus rời đi.Khi hai người họ khuất sau cánh cửa, Hiếu mới thở dài, tay vẫn chưa buông khỏi vai An."

Crush cũ gì nhìn vẫn thấy ghét."

Khang gật mạnh.

"Nhưng giờ có người yêu rồi, cho qua."

An cười nghiêng đầu nhìn hai người.

"Hai người ghen à?"

Cả hai cùng quay qua:

"Không!"

"Không hề!"

Nhưng tay thì vẫn siết chặt lấy An, không rời.———————

Mn người ơi ai đọc thấy hợp gu thì like cho mình được không,🥲 Thấy chuyện mình flop kinh luôn 😭
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Hiểu lầm thui


Chiều hôm đó, An đang ngồi gọt trái cây thì điện thoại reo:Hiếu:"An ơi, tí có anh shipper giao hàng tới, anh đang họp không nhận được, em ra nhận giúp anh nha!"

"Ừa, để em nhận dùm."

Năm phút sau.Ding dong...An chạy ra cửa,rồi ôm hộp hàng to tướng mang vào phòng khách.

Mà sao nó che thông tin hết vậy ta ??Tò mò nhẹ, vừa tính đặt xuống bàn thì... bụp! — đái hộp bung ra.Một loạt... roi da, còng tay, dây trói, bịt mắt,kẹp ti, cả cái gì đó rung rung kêu o o rớt xuống sàn.An đứng hình.

Khang vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy cảnh tượng trước mặt, cũng chết trân."...An, thì ra em còn có sở thích này à, thú vậy đấy,em muốn thử với anh không?"

Khang cầm cái còng tay rớt dưới sàn lên."...Em không biết.....không phải em....của..của Hiếu á.."

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng nhìn đống "dụng cụ" kia.Khang chớp mắt, nhìn An, rồi nhẹ giọng:"Hmmm,không ngờ Hiếu lại có sở thích này..."

Ngay lúc đó, Hiếu bước vào, vừa tháo cà vạt vừa nói:"Ê, anh đặt được mấy đôi dép cute lắm nha..."

Rồi anh ngừng lại khi thấy An và Khang đang đứng trân trân, bên cạnh là một đống "đạo cụ BDSM".

Cả nhà yên lặng ba giây."

Ủa cái gì vậy?" – Hiếu gằn giọng.Khang khoanh tay, mắt nheo lại:"Em không biết dạo này anh thích chơi SM đó?"

An chỉ vào hộp:"Trong thùng hàng của anh đó..."

Hiếu lao tới hộp,nhìn thì toàn đồ chơi BDSM."

Anh không có đặt mà, hai đứa phải tin anh."

"Không anh thì ai, shipper giao tận cửa mà, em không chơi trò này với anh đâu nha, anh muốn thì chơi với Khang đi"Lúc đó thì có tiếng bấm chuông.An ra mở cửa thì ra là Quang Anh bấm chuông."

An ơi, mày có nhận thùng hàng nào không, tao để lộn số nhà,nên giao lộn qua bên mày."

An nghe vậy thì đã hiểu hết. , phì cười chỉ vào nhà."

Nó ở trên bàn đó vô lấy đi."

Vài phút sau, trong group chat nhóm bạn, Quang Anh gửi icon 😅 rồi nhắn:"Ờ... lỡ đặt vài thứ tình thú chút.

Mà shipper giao nhầm.

Ngại quá hen..."

Duy gửi icon 😡 kèm câu:"Anh An sao anh không đốt hết đi, để ổng nhận chi vậy."

"Vậy là tôi bị oan nãy giờ??

Tôi là nạn nhân??

Tôi chỉ đặt mấy đôi dép cho An với Khang thôi mà!!"

An và Khang che miệng nhịn không cười phá lên.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Hmmm


Hmmm, mọi người chắc cũng biết mấy bữa nay vụ gì rồi ha, mình cũng ko biết sao nữa, nhưng mình sẽ không vội kết luận gì, chỉ chờ bên có thẩm quyền thông báo thôi.

Nghe đâu công ty chủ quản mới trình đơn lên bộ an ninh mạng điều tra.

Nên mình chỉ biết là chờ thông báo chính thức thôi.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Hm


Mình giờ không biết sao nữa , mọi chuyện sao càng ngày càng tệ á mọi người, mình suy nghỉ rất nhiều, nhưng thôi giờ chỉ biết thuận theo tự nhiên thôi , chuyện tới đâu thì tới đó, mình sẽ tiếp tục ra bộ này còn việc của An thì mình chỉ biết lơ nó đi thôi, đợi kết quả của cái drama này thui.Chứ mình càng theo dõi càng.......ừ kiểu vậy á , mọi người biết mà.

Mà mọi người đọc thấy thích hay không thích gì mọi người bình luận cho mình tương tác nha chứ viết rồi đăng thấy đọc mà không ai bình luận gì thấy buồn sao á.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Lấy lại cảm xúc của nhau


An ngồi vắt chân trên ghế sofa, tay cầm ly trà sữa, vừa coi điện thoại vừa thở dài.

Mấy ngày gần đây, Hiếu với Khang cứ là lạ.

Không cãi nhau gay gắt, nhưng ánh mắt trao nhau toàn sự khó xử.Không phải An không thấy.

Chỉ là cậu im lặng, chờ một trong hai người chịu mở lời."

Anh Khang với anh Hiếu cần nói chuyện riêng với nhau." – An lẩm bẩm, rồi nhấn gửi tin nhắn cho cả hai."

Tối nay em không về nhà.

Em qua nhà chị Kiều ngủ.

Hai anh nhớ ở nhà với nhau, có gì cần nói thì nói hết đi.

Em không muốn tụi mình cứ mãi như vầy."

Chưa đầy 1 phút sau, Hiếu gọi."

Em sao vậy?

Sao lại qua chỗ khác ngủ?"

An cười nhạt: "Em không bỏ đi đâu mà lo.

Chỉ là... em cảm thấy hai anh cần thời gian bên nhau.

Không phải vì em.

Mà là vì tụi mình."

Hiếu im lặng, thở dài.

Khang cũng nhắn lại một câu gọn lỏn:"Ừ.

Anh hiểu."⸻Tối hôm đó, căn nhà ba người sống chung bỗng trở nên yên ắng một cách kỳ lạ.

Không còn tiếng An than đói, không còn ai tranh giành cái remote TV.Hiếu ngồi bên bàn ăn, tay xoay xoay ly nước.

Khang đứng dựa vào bồn rửa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chẳng thấy gì cả."

Anh... nghĩ tụi mình thay đổi rồi." – Hiếu lên tiếng trước."

Ừ, em và anh ngày càng xa cách." – Khang đáp, giọng trầm lại.Một lúc lâu, không ai nói gì nữa.

Nhưng rồi Khang quay sang nhìn Hiếu, đôi mắt mềm lại:"Anh vẫn thương An đúng không?"

Hiếu gật đầu, không chút do dự."

Em cũng vậy." – Khang bước đến gần, tay đặt lên vai Hiếu.

"Vậy thì... mình phải thương cả nhau nữa."

Hiếu nhìn anh, ánh mắt ban đầu còn nghi hoặc, nhưng rồi cũng buông một nụ cười nhỏ.⸻Tối đó là lần đầu tiên sau nhiều tuần họ không tranh cãi.

Không phân bì.

Không dằn vặt nhau.

Chỉ có hai người đàn ông, cùng yêu một người, ngồi bên nhau, uống chút rượu, và...

ôm lấy nhau.Không phải kiểu đắm chìm vì dục vọng.Mà là để lấp lại những nứt gãy, để hiểu rằng:Nếu không giữ được mối liên kết này, họ sẽ cùng đánh mất An.Hiếu bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ còn chiếc áo thun trắng và quần ngủ.

Anh nhìn thấy Khang đã ngồi trên giường, tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt không giấu nổi bối rối."

Lâu lắm rồi..." – Khang cất tiếng trước, tay vô thức siết lấy gối – "tụi mình chưa có đêm nào... như vầy."

Hiếu không trả lời.

Anh bước đến ngồi cạnh Khang, nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa hai người, rồi nhẹ nhàng nói:"Đúng thật lâu rồi, anh và em dường như đã không để ý nó lâu rồi."

Khang quay sang, lần đầu tiên trong đêm nay ánh mắt anh không còn né tránh.

"Nhưng em vẫn muốn... chạm vào anh như xưa."

Lời nói đó như một mồi lửa chạm vào bấc.

Hiếu nghiêng người, tay luồn ra sau gáy Khang kéo anh lại gần.Nụ hôn đầu tiên của họ sau bao ngày xa cách – chậm, nhẹ, và có chút run rẩy.

Không cuồng nhiệt như những lần cũ, nhưng lại khiến người ta rơi vào cảm giác nhớ nhung khôn xiết.⸻Bàn tay Khang chạm vào má Hiếu, dịu dàng như đang chạm vào ký ức."

Anh nhớ tiếng thở của em..." – anh thì thầm."

Em cũng nhớ cách anh siết eo em như vầy." – Hiếu đáp, tay khẽ vòng ra sau lưng Khang.Họ quấn lấy nhau, không vội vàng, không vồ vập.

Mỗi cái chạm là một lời xin lỗi, mỗi hơi thở lẫn vào nhau là một lần tha thứ.Khang nằm xuống trước, kéo Hiếu xuống theo.

Cơ thể họ đan vào nhau, hơi thở bắt đầu dồn dập hơn nhưng vẫn trong giới hạn của sự trân trọng.

Họ không nói thêm lời nào, chỉ để bàn tay và môi lấp đầy những khoảng trống đã từng bị bỏ quên.Hiếu cởi từng cút áo của Khang, đưa bàn tay của mình khẻ chạm vào lòng ngực Khang, cảm nhận nhịp đập của tim Khang.Anh cúi đầu hôn lên từng thớ thịt của Khang, môi anh đi đến đâu thì để lại nơi đó những vết đỏ."

Lâu rồi anh mới để ý, em vẫn quyến rũ như xưa nhỉ."

Nói rồi anh tiếp tục lưu giữ những ký hiệu của mình trên người Khang.Khang cuốn vào những cơn mê tình, đưa tay cỡi chiếc áo thun của Hiếu ra , trước mắt Khang là cơ thể đẹp không tì vết, những múi cơ lỗ rõ, cơ thể Hiếu cân đối không quá đô con như những gymer, mà là theo dạng vừa thon gọn vừa cơ bắp.

"Hình như anh đô hơn trước đúng không ?"

Khang vừa lấy tay sờ vào từng múi cơ của anh vừa nói.

"Anh tập lâu rồi, tại em không để ý thôi.

Ở dưới của anh còn đô hơn nữa đấy, tối nay anh sẽ cho em hưởng thức."

Tối đó hai người cùng nhau tìm lại cảm xúc của nhau một lần nữa.



Trời mới vừa hửng sáng, An đã lén lút trở về nhà, sau một đêm ngủ lại chỗ Kiều để "né" cho hai anh nhà hâm nóng tình cảm.An lén lên phòng kiểm tra kết quả.Không khí yên tĩnh một cách lạ thường.An rón rén bước vào, tháo giày nhẹ nhàng như sợ đánh thức cả một thế giới.

Ánh nắng sớm lùa vào từ cửa sổ, tạo thành một lớp ánh sáng mỏng mịn phủ lên căn phòng.Và rồi, cậu khựng lại.Cửa phòng ngủ khép hờ.

An ghé mắt vào khe cửa nhìn thử....Đập vào mắt là cảnh tượng khiến An muốn xịt cả máu mũi ra.Hiếu – Khang nằm trên giường, chăn tụt xuống ngang hông.

Cả hai cởi trần, tóc rối bù, da còn vương vết đỏ nhàn nhạt như... hậu quả của một trận chiến "không lời".Không gian im lặng nhưng ấm áp lạ thường.

Nắng chiếu nghiêng vào từ rèm cửa, làm cảnh hai người ôm nhau hiện lên rõ nét – đẹp như một bức tranh, hai anh chồng mình đôi lúc khùng khùng nhưng lúc ngủ thì đẹp trai vãi.An che miệng suýt bật cười."

Chà... mới có một đêm mà đã như vậy, biết vậy mình lắp camera ẩn để quay lại rồi."

Cậu lùi nhẹ lại, không muốn phá tan khoảnh khắc riêng tư của hai anh.Vừa quay ra ngoài, An liền bị một bàn tay chụp lại."

Em đi cả đêm giờ mới về mà còn muốn trốn à ?"

Là Hiếu, Anh bế sốc em lên rồi đặt lên giường, An vừa được đặt xuống thì bị Khang lập tức ôm lại.

"Hôm qua hai anh đã tìm lại cảm xúc của nhau rồi, giờ em phải thưởng tụi anh chứ."

"Thưởng gì,...em giúp hai anh như vậy em mới là người đòi phần thưởng chứ."

"Được vậy anh và Khang sẽ thưởng cho em dịch vụ đặt biệt nhé."

"Khoan..khoan...mới sáng sớm...hai anh bình tỉnh!!!"

Khang liền cởi phăn áo An ra, ném đi.

Hiếu liên đè em xuống mà hưởng thức cùng Khang.

Sáng sớm hôm đó , cả căn biệt thự to lớn chỉ toàn tiếng kêu ám mụi của An và tiếng da thịt va vào nhau liên tục.
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Giận hờn vu vơ


Mọi chuyện bắt đầu từ một cuộc cãi vã tưởng chừng nhỏ nhặt."

Anh lúc nào cũng tự cho mình đúng hết!" – Khang gắt, mặt đỏ bừng."

Anh chỉ nói sự thật thôi.

Em quá cố chấp." – Hiếu đáp trả, giọng đanh lại.Không khí trong biệt thự căng như dây đàn.

An đứng giữa, luống cuống:"Thôi mà, hai anh...

đừng cãi nữa..."

Nhưng Khang đã nắm tay An, kéo đi:"Về nhà mẹ anh.

Để Hiếu ở lại đây."

"Ơ...

ơ khoan..." – An bị kéo đi, chỉ kịp ngoái lại nhìn Hiếu với ánh mắt cầu cứu.⸻Nhà mẹ Khang.Khang lặng im, chỉ ngồi ôm gối.

An thở dài, đặt tay lên vai anh:"Anh Khang...

đừng giận anh Hiếu nữa.

Thật ra anh ấy cũng đâu muốn làm anh buồn..."

Khang nghiến răng:"Anh không muốn nghe.

Lần nào cũng vậy, ảnh coi anh như đứa nhỏ, chẳng bao giờ tôn trọng ý kiến của anh."

An vòng tay ôm lấy Khang từ phía sau, thì thầm:"Em biết anh tự ái.

Nhưng anh Hiếu thương anh nhiều lắm.

Nếu không, sao ảnh cứ hết lần này tới lần khác nhường nhịn, chịu đựng tính bướng bỉnh của anh chứ?"

Khang im lặng.

Đôi mắt chùng xuống, không còn gay gắt như trước.⸻Ngày hôm sau.Cửa nhà mẹ Khang vang lên tiếng gõ.Hiếu đứng đó, áo sơ mi nhăn nhúm vì cả đêm mất ngủ.

Anh cúi đầu, giọng trầm khàn:"Anh xin lỗi.

Anh sai rồi.

Đáng ra anh phải lắng nghe em nhiều hơn."

Khang quay mặt đi, chưa chịu nhìn.

An lập tức chen vào, mắt long lanh:"Anh Hiếu thật lòng mà, anh tha thứ đi.

Em không muốn thấy hai anh giận nhau, tim em đau lắm."

Cuối cùng, Khang thở dài, nhìn thẳng vào Hiếu:"Anh nói thì dễ.

Anh dám hứa từ nay không coi thường ý kiến của em không?"

Hiếu bước tới, nắm chặt tay Khang:"Anh hứa.

Với em, với An, anh sẽ học cách lắng nghe."

Khang mím môi, không trả lời, nhưng bàn tay cũng siết lại.An nhìn hai anh nắm tay nhau, khẽ cười nhẹ nhõm:"Đó, vậy mới là gia đình của em chứ."
 
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Idea mới


Mọi người ơi , mình tính làm fic về An , Quang Hùng và Quang Huy á mọi người.

Coi xong tập 1 thì thấy Quang Huy khen An dễ thương kìa 🥰 hai anh em mê đúng 1 người lun kìa
 
Back
Top Bottom