[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
3.P ( Hieuankhang) Hieugav Khanggav Hieukhang
Biệt phủ nhà An. Lần đầu ra mắt mẹ vợ
Biệt phủ nhà An. Lần đầu ra mắt mẹ vợ
Hôm đó, trời mưa.
Nhưng nhà ba người không ướt vì mưa — mà ướt vì... nước mắt của An.Chỉ một câu vô tình của Khang, một ánh mắt không đúng lúc của Hiếu,trong lúc cãi nhau cuối cùng dẫn đến đỉnh điểm: An khóc.
An gói đồ.
An bắt taxi về nhà mẹ ruột.Không nói một lời.
Sáng hôm sau.Khang thức dậy không thấy An, tưởng cậu đi siêu thị.
Hiếu tưởng cậu sang nhà Duy chơi.
Cả hai tưởng tượng lạc quan cho tới khi... thấy tờ giấy trên bàn:"Em về nhà mẹ rồi.
Hai anh đừng gọi."
Im lặng.Hiếu và Khang nhìn nhau.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây..."
Chết rồi."
Hiếu và Khang đang ngồi trên xe, Hiếu cầm lái, cả hai mặc áo sơ mi đàng hoàng.
Trên ghế là giỏ trái cây nhập khẩu, còn Khang ôm bó hoa mẫu đơn to gần bằng cái mặt.
Họ đến địa chỉ mẹ An mà An từng lỡ miệng nói một lần: ở ngoại ô, đường dẫn vào toàn cây xanh và đá trắng rải đều như lối vào khu nghỉ dưỡng cao cấp.Rồi... cả hai khựng lại khi thấy cánh cổng trước mặt.Một cánh cổng gỗ lim chạm rồng, cao ba mét, trạm trổ tinh xảo, đằng sau là bức tường cao phủ dây thường xuân, bên trên có cả camera xoay tròn.
Xe họ chưa vào mà đã có chuông báo an ninh vang lên một tiếng "ting" khe khẽ.Hiếu nhíu mày.
"Nhà...
An đây hả?"
Khang cũng cứng họng: "Anh tưởng biệt thự nhà mình to lắm rồi..."
Nhưng cái thứ hiện ra sau cổng khi cánh cổng gỗ tự động mở ra, là một biệt phủ rộng như trong cổ tích vừa hiện đại, các nhà kính sang trọng trồng hoa, hồ cá koi dài cả chục mét, sân đá trắng xen lối đi gỗ,sân tennis , sân bóng rổ,có cả sân gold nữa, tháp chuông đồng phía sau,gara xe thì xe nhiều như bãi đổ ở trung tâm thương mại , toàn là Rolls-Royce, Lexus , BMW, Land Rover.....và xa xa là khu nhà chính ba tầng sơn màu trắng ngà, phủ đầy dây leo tím biếc.Chiếc xe chầm chậm đi vào, cả hai ngồi im, mắt ngước nhìn."
Chết rồi...
Làm con nhà người ta buồn, mà còn là... con của tỷ phú nữa"Hiếu và Khang vừa bước vào thì đã thấy một người phụ nữ ngoài bốn mươi, tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ, mặc váy lụa thêu, đeo kính đang xem livestream của chị Phiến lò tôn,Tay cầm tách trà hoa hồng ở đài thuỷ tạ trên hồ sen.
Bà nhìn họ, ánh mắt dò xét:"Hai đứa là... shipper hả?
Nhà có đặt gì đâu ta."
Cả hai vội vàng cúi đầu chào.
Khang nói:"Dạ... con là Khang.
Đây là anh Hiếu.
Tụi con là... là người yêu của An."
Hiếu thêm vô:"Tụi con biết tụi con sai rồi ạ.
Tụi con đến xin lỗi... và xin phép rước An về."
Mẹ An chớp mắt vài lần."
Ủa... hai người yêu nó luôn hả?"
Hiếu gật.Khang gật."
Cùng lúc hả?"
Gật tiếp."
Ủa vậy là... ba đứa yêu nhau?
Vậy là một An hai người yêu?
Hay hai người yêu một An?"
Hiếu: "...
Dạ, là... ba đứa đồng thuận..."
Khang (mặt đỏ như gấc): "Dạ không có chia chác gì hết, tụi con thiệt lòng."
Mẹ An im lặng ba giây.
Rồi bà bưng ly trà lên uống một hớp, nhướng mày nhẹ:"Thôi kệ.
Mấy đứa lớn hết rồi, miễn An nó vui.
Mà làm nó giận phải không?"
Hiếu cúi đầu: "Dạ... con biết lỗi..."
Khang thêm vô: "Tụi con cãi nhau, không để ý cảm xúc của An."
"Rồi biết sai là được.
Ở đó đi, để cô gọi An xuống cho."
Hiếu và Khang lập tức quỳ rạp, không chút do dự.
Mẹ An cũng chị biết cười trừ, tay lấy chiếc chuông bạc trên bàn lắc nhẹ thì ngay lập tức quản gia dẫn theo hai hầu nam và hai hầu nữ xuất hiện."
Kêu bé An xuống đây, nói nó có hai người muốn gặp nó"Một lát sau...An xuất hiện bước đến ngồi kế bên mẹ mình mặc áo thun trắng đơn giản, tóc hơi rối, mắt vẫn còn giận nhẹ.
Nhưng khi thấy hai người yêu đang quỳ gối giữa sân đá trắng của biệt phủ, tay cầm giỏ trái cây và hoa mẫu đơn to như cái mâm... cậu bật cười, dù vẫn cố giữ mặt lạnh.Mẹ An liếc con, nói nhỏ:"Giận tụi nó nữa không?"
An: "...Hết giận rồi, nhưng chưa tha đâu."
Mẹ An gật đầu, vỗ vai Hiếu với Khang:"An nhà mẹ khó chiều lắm đó.
Hai đứa ráng mà nịnh.Thôi cũng tối rồi hai đứa ở lại ăn tối với cô,xong tối ở lại đây rồi bàn cách mà xin lỗi ông trời con này"Tối đóKhông khí buổi tối ở biệt phủ nhà An có một kiểu sang trọng nhẹ nhàng, không cần phô trương mà vẫn khiến người ta... ngậm ngùi nhận ra mình là thường dân.Khi cánh cửa phòng ăn vừa mở, Hiếu và Khang cùng lúc khựng lại trước khung cảnh bên trong.Một dãy dài bàn tiệc được trải khăn trắng thêu tay, trên bàn là hàng loạt món ăn bày biện theo phong cách ẩm thực Âu – Á, từng món đều được đặt lên những chiếc đĩa sứ viền vàng.
Hai hàng hầu gái và hầu nam ăn mặc chỉnh tề xếp hàng hai bên, lần lượt bưng từng món đi ngang qua họ như thể đang ở giữa một... buổi quốc yến."...Đây là ăn tối bình thường?" – Khang lắp bắp, gần như nghiêng đầu hỏi An."
Còn bình thường lắm đó," – An ngồi sẵn ở đầu bàn, khoanh tay chống cằm nhìn họ với ánh mắt thích thú – "Hôm nào mẹ em vui thì gọi cả dàn nhạc giao hưởng đến nữa cơ."
Hiếu và Khang đồng loạt quay sang nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt.
Nếu hôm nay chỉ là "tối thường ngày", thì mấy buổi quan trọng chắc phải có... cả Adele đến hát luôn ấy chứ!Họ ngồi xuống, cố giữ phong thái đàn ông trưởng thành, nhưng bàn tay vẫn có chút căng cứng.
Mỗi khi hầu gái rót rượu, dọn món, họ lại gật đầu cảm ơn một cách... rón rén.Trong khi đó, An ngồi bên cười khúc khích, thỉnh thoảng còn ghé sát tai Khang:"Anh đừng có cầm dao như cầm dao mổ bò vậy, nhìn quý tộc vô..."
"Còn anh Hiếu, cái nĩa là để ăn salad chứ không phải để xắn thịt nướng đâu đó..."
Hai anh chỉ biết dở khóc dở cười.
Ở nhà thì "gắt" là vậy, mà về đây lại bị An trêu như gà công nghiệp.
Dù vậy, họ cũng không dám cãi gì nhiều – phần vì đang cố giữ điểm trước mặt mẹ An.Mẹ An ngồi phía đối diện, từ tốn ăn uống, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng món này ngon, món kia nêm vừa miệng.
Bà có khí chất của một quý phu nhân lâu năm, nhưng lại mang nụ cười... cực kỳ xì tin."
Hai đứa dễ thương ghê, nhìn cái mặt thấy là quý rồi," – mẹ An cười tít mắt – "Mẹ nghe An nói tụi con có mở công ty riêng nữa hả?
Nhìn phong độ là biết sẽ làm ăn ra trò."
"Dạ... tụi con cũng mới khởi nghiệp thôi ạ," – Khang lễ phép."
Chủ yếu là đừng để thằng nhỏ nhà mẹ nó buồn," – bà nghiêm giọng một chút, ánh mắt liếc qua An đang giả vờ cúi mặt ăn."
Nó mà giận bỏ nhà đi thì mẹ cũng không để yên đâu nghen."
Hiếu và Khang cùng vội cúi đầu:"Dạ con xin lỗi bác, là lỗi của tụi con ạ..."
An phì cười khi thấy hai anh răm rắp như học sinh cấp một bị gọi phụ huynh.
Cậu nghiêng đầu nói nhỏ:"Mẹ em dữ hơn em đó, mẹ mà giận là có thể tiễn công ty hai anh bay mất tiêu luôn đó 😈..."
Bữa tối kết thúc bằng món tráng miệng là bánh dừa non lạnh và chè tuyết yến nấu đường thốt nốt.
Hiếu ăn một miếng mà suýt rơi lệ:"Anh tưởng chè này chỉ có mấy nhà hàng 5 sao mới có..."
" Mẹ em thích món này nên mẹ thuê luôn bếp trưởng riêng chỉ để làm nó thôi đó" – An đáp tỉnh bơ,tay thì theo thói quen đút cho Hiếu thêm miếng nữa.Cả Khang lẫn Hiếu chỉ biết nhìn nhau câm nín.Bây giờ thì họ mới hiểu tại sao hôm đó An bỏ về một cách rất quyết liệt – vì cậu không phải kiểu người giận bừa, mà là giận có...
điều kiện.
Và nếu không làm lành cho đúng chuẩn,thì có cánh cũng không có mạng không bước ra được cái biệt phủ này.Cũng may, mẹ vợ tương lai đã mở lòng, chỉ ra điều kiện duy nhất bà mong: "Đừng làm con trai mẹ tổn thương là được."
Sau bữa tối mà Hiếu vẫn còn miệng chữ O chưa kịp khép, An khoanh tay đứng lên, liếc hai người kia một cái rõ dài, rồi xoay gót đi thẳng lên tầng hai.Hiếu định đứng dậy theo ngay, nhưng bị mẹ An chặn lại bằng một tiếng gọi ngọt như rót mật vào tai:"Hiếu à, từ từ đã con.
Mẹ nói thiệt nha, con với thằng Khang...
đúng là rất đẹp trai.
Nhưng An nhà mẹ khó tính lắm, ai làm nó giận thì phải biết đường xin lỗi thiệt tử tế nghe chưa."
Khang toát mồ hôi, còn Hiếu cười trừ."
Dạ... tụi con biết lỗi rồi mẹ."
Chỉ sau đó vài phút, hai người đàn ông bảnh bao nhất nhì Đại học ATSH — chủ tịch và phó chủ tịch công ty lớn dù tuổi còn rất trẻ làm mọi người chỉ biết nhìn mà ghen tị— giờ đây đang lén lút đi lên cầu thang như hai tên trộm.Cánh cửa phòng bật mở nhẹ nhàng.Và rồi — bùm.
Cả hai như bị sét đánh.Phòng của An... không phải là phòng.
Mà là thánh địa dễ thương!Trên tường là giấy dán pastel xanh mint điểm xuyết hình mây, kệ sách cong cong hình gà con , đèn ngủ hình gà nhấp nháy nhẹ, gấu bông xếp thành hàng dài đủ size, Đặt biệt là con gấu Hiếu tặng vào valentines đầu tiên của cả ba mà lúc an bỏ đi mang theo.Nhưng thứ khiến Khang và Hiếu chết đứng là bức tường bên phải — góc ảnh kỷ niệm.
Không chỉ có ảnh của cả ba đang cười rạng rỡ, mà còn nguyên một album dày chỉ toàn hình của hai anh: lúc ngồi ăn mì, lúc ngủ gật trên ghế sofa, lúc vô tình nắm tay An, thậm chí có tấm chụp lúc Hiếu với Khang giành nhau gắp đồ ăn cho An..."
Em giữ nhiều hình của hai anh như vậy hả ?"
Khang thốt lên.An lúc này ngồi bắt chéo chân trên giường, tay ôm con thỏ bông, môi mím lại cố nhịn cười:"Ừ, vào lâu rồi.
Nhưng không chắc sau vụ này còn giữ không."
Hiếu bước tới, ngồi xuống quỳ một chân trước mặt An, giọng trầm khàn:"Anh xin lỗi.
Là lỗi của anh khi nóng tính và không chịu lắng nghe.
Anh sai rồi."
Khang theo sau, ngồi xuống bên cạnh:"Anh cũng vậy.
An có quyền giận, nhưng đừng lặng lẽ bỏ đi như vậy.
Hai người tụi anh lo lắm."
An nhìn hai người đàn ông đang cúi đầu xin lỗi mình mà trong lòng chợt mềm như kẹo.
Dù đã giận, dù đã thấy tủi thân, nhưng nhìn thấy họ như vậy... cảm giác được yêu thương thật ra vẫn trọn vẹn lắm.Cậu bước xuống, cúi người kéo cả hai lên, rồi ôm chặt."
Đồ ngốc... em tha lỗi rồi.
Nhưng mai phải dẫn em đi ăn lẩu nha.
Gấp đôi topping bù cho hôm nay."
Hiếu bật cười.
Khang thở phào.
Ba người ôm nhau giữa căn phòng thơm mùi lavender dịu nhẹ, ánh đèn vàng phủ quanh, và tấm ảnh ba người bên nhau như một gia đình nhỏ treo cao trên đầu giường.