Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  2. [Đam Mỹ | Done] - Ngày Càng Tốt Hơn

[BOT] Mê Truyện Dịch
2. [Đam Mỹ | Done] - Ngày Càng Tốt Hơn
Chương 9


Dư Văn Gia cúp máy rồi đi xuống lầu.“Nãy giờ em cứ ở sau anh đấy à?”

Trì Kính hỏi.“Vâng.”

“Đi theo sau người ta mà không gọi một tiếng.”

“Đông người quá, em có gọi anh cũng không nghe thấy.”

“Vậy nếu anh không gọi cho em thì định im lặng luôn hay sao?

Tính theo đuôi anh tới tận đâu?”

Từ “theo đuôi” rơi vào tai Dư Văn Gia nghe có gì đó là lạ.“...Nói như em là tội phạm ấy.”

Trì Kính bật cười.Ngoài trời hơi lạnh thật.

Mùa này nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch lớn, mặt trời vừa lặn là gió bắt đầu se sắt.“Tối nay muốn ăn gì?”

Trì Kính quay sang hỏi Dư Văn Gia.Dư Văn Gia liếc nhìn anh, thấy Trì Kính chẳng biết đã bỏ áo vest đâu mất, chỉ mặc mỗi cái sơ mi mỏng.“Áo khoác của anh đâu rồi?”

“Cởi ra rồi, nhờ người mang về.

Mặc vest đi loanh quanh trong trường thấy hơi lố.”

“Anh thế này dễ bị cảm lạnh lắm.”

Trì Kính lơ đễnh đáp: “Anh yếu đuối đến vậy à.”

Dư Văn Gia liền cởi áo khoác gió trên người ra, đưa cho anh.Trì Kính quay đầu nhìn cậu.

Cởi áo khoác ra rồi, bên trong Dư Văn Gia cũng chỉ mặc một lớp áo mỏng, nhìn chẳng ấm hơn anh là bao.“Anh không cần đâu, em mặc đi.”

Trì Kính từ chối.Dư Văn Gia nhìn anh, rồi bất ngờ nói: “Tay.”

“Hả?”

“Giơ lên chút.”

Trì Kính không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ tay.Dư Văn Gia dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mu bàn tay của anh, tay Trì Kính lạnh buốt, chỉ cần chạm nhẹ là cảm nhận được ngay.Cái chạm ấy nhẹ như một chiếc lá rơi khẽ lướt qua.

Trì Kính còn chưa kịp phản ứng thì Dư Văn Gia đã không nói gì nữa, vươn tay khoác áo lên người anh.

Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, có vẻ không mặc thì không xong rồi.

Trì Kính bất lực bật cười, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác của cậu.Áo của Dư Văn Gia rộng hơn một cỡ, mặc lên người Trì Kính trông hơi thùng thình.

Trên áo có mùi thơm nhẹ của nước giặt và cả hơi ấm còn sót lại của Dư Văn Gia.Chiều nay Dư Văn Gia không đến phòng thí nghiệm.

Có một đàn em trong nhóm gặp trục trặc, không tìm được ai hỏi, đành gọi điện cầu cứu cậu.Người gọi là Tô Văn, học trò mà giáo sư Tề mới nhận, cũng là người duy nhất trong nhóm học thạc sĩ, mới vào năm nhất, còn lạ lẫm với nhiều quy trình trong phòng.

Tuy bằng tuổi với Dư Văn Gia nhưng cậu ta cứ gọi Dư Văn Gia là sư huynh, chỉ vì cậu vào nhóm trước.

Dư Văn Gia là người lâu năm nhất trong nhóm, nhưng lại không phải lớn tuổi nhất, các anh chị năm hai, năm ba đều lớn hơn cậu.“Sư huynh, xin lỗi đã làm phiền anh, em có chút vấn đề muốn hỏi.”

“Cậu nói đi.”

“Em đang ủ kháng thể, nhưng hết dung dịch tách kháng thể rồi.

Màng đã phủ kháng thể mục tiêu, em rửa sạch bằng TBST rồi, có thể dùng tiếp để ủ nội chuẩn không ạ?

Kháng thể mục tiêu và nội chuẩn khá gần nhau.”

“Nếu protein không trùng nhau thì dùng tiếp được.”

“Vậy nội chuẩn có dễ bị nhiễm không ạ?”

“Nếu thao tác đúng thì không sao.

Rửa bằng TBST hai ba lần, mỗi lần ba bốn phút, kháng thể thì ủ liền mạch không cách đoạn.

Sau khi hiển thị thì dùng QuickBlock khóa mười phút rồi ủ tiếp cái khác, miễn sao hai vạch phân tách rõ là được.”

“Hiểu rồi, cảm ơn sư huynh!”

Cúp máy xong, Trì Kính liếc sang nhìn cậu một cái.“Đàn em ở phòng thí nghiệm.”

Dư Văn Gia giải thích rồi hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

“Anh đang hỏi em mà.

Em muốn ăn gì, anh mời.”

“Anh có muốn ăn cơm ở căn tin trường bọn em không?

Đa số món nào cũng ngon.”

“Vậy thì căn tin đi.”

“Tiệm bánh ở nhà ăn số 1 có món bánh dẻo khoai môn rất ngon, ăn xong mình có thể ghé mua.”

Trì Kính hơi nhướng mày, có chút bất ngờ: “Không phải em không thích đồ ngọt sao?

Vậy mà còn biết cái này.”

“Nghe đàn em trong phòng nói thôi.”

Dư Văn Gia đúng là không thích đồ ngọt, nhưng Trì Kính thì có.“Được, lát nữa anh phải nếm thử xem ngon cỡ nào.”

Chưa đầy mấy phút sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Văn, Dư Văn Gia lại nhận được thêm cuộc gọi nữa, vẫn là đàn em trong phòng thí nghiệm.

Dự án mới của thầy hướng dẫn do Dư Văn Gia phụ trách chính, bình thường cuối tuần cậu đều ở phòng.

Hôm nay hiếm khi nghỉ một hôm, mà cả phòng như ruồi mất đầu, rối loạn cả lên.Trì Kính liếc sang màn hình điện thoại hiện dòng tên “Đàn em phòng thí nghiệm số 2”, không nhịn được bật cười: “Em đặt tên vậy làm sao phân biệt ai với ai được?”

Dư Văn Gia nói: “Phân biệt được.”

Tên ghi chú của Tô Văn trong điện thoại là “Đàn em phòng thí nghiệm số 6”.

Dư Văn Gia vẫn nhớ rõ tên của họ, chỉ là ghi chú thế này sẽ trực quan hơn, chỉ cần nhìn vào là biết ngay cuộc gọi liên quan đến phòng thí nghiệm và dự án nghiên cứu nào.Lại là vấn đề liên quan đến thí nghiệm, nhưng khác với phần cơ bản mà Tô Văn hỏi, câu hỏi lần này phức tạp hơn một chút.

Lúc trưa Dư Văn Gia để quên bình nước trong phòng nghỉ của phòng thí nghiệm, giờ thuận tiện qua lấy luôn, nên cậu nói với đàn em phòng số 2: “Cậu đợi chút, tôi qua phòng thí nghiệm nói trực tiếp với cậu.”

“Vâng vâng, phiền sư huynh rồi.”

Cúp máy xong, Dư Văn Gia nói với Trì Kính: “Em qua phòng thí nghiệm một chút, để quên bình nước ở đó, tiện thể cũng có việc cần giúp, em qua trao đổi luôn.”

“Ừm.”

Tòa nhà phòng thí nghiệm cần quét khuôn mặt để vào, Trì Kính không vào được, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.Dư Văn Gia nói với anh: “Đợi em mười phút.”

Trì Kính đùa: “Mười phút trôi qua rồi thì sao, anh đi đến căn tin trước nhé?”

“Em nói mười phút là mười phút, đợi em.”

Ý là không cho anh đi trước.

Trì Kính bật cười: “Đi đi, anh bắt đầu bấm giờ đây.”

Trước tiên Dư Văn Gia đi lấy bình nước trong phòng nghỉ sinh viên, sau đó đến phòng thí nghiệm.

Lúc ấy, thí nghiệm của Tô Văn vừa xong, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn.Dư Văn Gia sải bước đến chỗ của đàn em phòng số 2.Cậu ta ngạc nhiên quay phắt lại: “Sư huynh đến nhanh vậy!”

Dư Văn Gia mất năm phút để giải đáp vấn đề, đến vội, đi cũng vội.

Tô Văn cũng thu dọn đồ, chuẩn bị đi ăn tối.

Cậu ta đi xuống tầng cùng Dư Văn Gia, trong thang máy hỏi: “Sư huynh đi ăn tối ở căn tin không?”

Bình thường trong phòng thí nghiệm Tô Văn không nói nhiều, nhưng thật ra là người khá hướng ngoại, có gì nói nấy, trước mặt giáo sư Tề cũng tự nhiên thoải mái, không rụt rè.“Tôi có hẹn rồi.”

Dư Văn Gia đáp.“Vậy em đi một mình vậy.”

Cả hai cùng bước ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm, Tô Văn vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông đứng ngay cửa, dáng người cao thẳng, hình như đang mặc chiếc áo khoác màu đen mà Dư Văn Gia đã mặc sáng nay, đang quay lưng nghe điện thoại, rồi bất chợt ngoảnh lại nhìn về phía họ.Vì là một người đàn ông điển trai nên Tô Văn nhìn thêm hai lần, cũng xác nhận được người đó đang mặc áo của Dư Văn Gia.“Sư huynh, bạn anh à?”

Tô Văn quay đầu hỏi.“Ừ.”

“Bạn kiểu nào thế?”

Tô Văn hỏi rất thẳng thắn.Dư Văn Gia quay sang nhìn cậu ta, chưa kịp hiểu, ánh mắt thoáng chút ngờ vực.Tô Văn gãi mũi cười: “Xem ra không phải rồi, em nghĩ nhiều quá.”

Nghe vậy, Dư Văn Gia mới hiểu ra ẩn ý trong lời Tô Văn.

Cậu không rõ sao Tô Văn lại có thể vòng vo mà nghĩ đến chuyện đó, bình thường ít nói nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy, nói chuyện chẳng quanh co gì.Dư Văn Gia không đáp lại, bước đến trước mặt Trì Kính hỏi: “Mấy phút rồi?”

“Hửm?”

Trì Kính chưa kịp phản ứng.“Anh nói là bấm giờ mà, em vào rồi ra mất mấy phút?”

“Không bấm.”

Trì Kính thuận miệng trêu, “Lừa em nhỏ thôi mà, em tin à?”

Đúng lúc đó, Tô Văn đi ngang qua, nghe vậy liền bật cười sang sảng, rồi nhanh chóng tiếp lời Trì Kính: “Em nhỏ cao mét tám mấy lận cơ à.”

Nói xong còn liếc Dư Văn Gia một cái.Dư Văn Gia nghiêng đầu nhìn cậu ta.Tô Văn lập tức vẫy tay chào rồi chạy đi: “Em đi đây sư huynh, hẹn gặp lại!”

“Có phải thấy mất mặt trước em khoá dưới không?”

Trì Kính nhìn theo bóng Tô Văn xa dần rồi nói.“Cậu ấy hỏi điều mà em cũng muốn hỏi.”

Dư Văn Gia đáp.Trì Kính quay đầu lại nhìn cậu.“Có ai gọi người cao lớn như này là ‘em nhỏ’ đâu.”

Dư Văn Gia nhìn anh nói.Hồi đó Dư Văn Gia không thích bị Trì Kính gọi là “em nhỏ”.

Lớn lên rồi, cậu lại thấy chẳng sao, dù gì Trì Kính cũng cứ thích trêu cậu như vậy.

Thứ cậu từng thấy khó chịu, không phải vì cái cách gọi ấy, mà là cái thân phận “em trai” mà cậu không thể vượt qua.Giờ phút này, ngay tại đây, Trì Kính lại giống như thời niên thiếu, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Dư Văn Gia, khẽ xoa một cái rồi thở dài: “Thời gian trôi nhanh thật.”

Bảy ngày sau Dư Văn Gia mới lại gặp Trì Kính.

Trong khoảng thời gian đó Trì Kính đi công tác nước ngoài.Ông nội tổ chức một bữa cơm gia đình, địa điểm là ngay trong khu nhà ông ở, còn mời cả nhà họ Trì đến.

Ông cụ rất thích tụ họp đông vui, mấy bữa tiệc kiểu này cứ cách một thời gian là lại muốn tổ chức một lần, lần nào cũng mời không ít người.

Nơi ông ở rộng rãi, sân nhà đủ chỗ để tiếp đãi.Trì Kính vẫn đang ở đơn vị thì nhận được cuộc gọi từ mẹ, hỏi khi nào anh về, dặn anh đừng quên bữa tiệc ở nhà ông Dư hôm nay.“Con sắp xong rồi.”

Trì Kính đáp.“Đừng có đến muộn đấy, tan làm đi thẳng sang luôn nhé.

À, mà con có đi ngang qua trường của Gia Gia không?

Nếu tiện thì đón nó về luôn, để thằng bé đỡ phải đi tàu điện một mình.”

“Em ấy ở trường à?

Không phải ở bệnh viện sao?”

“Không, ông Dư hỏi rồi, thằng bé còn đang bận làm cái gì mà nghiên cứu trong trường ấy, cuối tuần rồi, về sớm chút cũng không sao.”

Trì Kính cười nhẹ: “Có phải em ấy không muốn đến không?

Mọi người cứ ép quá.”

“Bậy nào, đây là tiệc gia đình đấy.”

Thật ra Trì Kính đã đoán đúng, Dư Văn Gia quả thật không muốn đi.

Mỗi lần có tiệc gia đình là cậu lại ngại.

Tiệc nhỏ thì còn được, toàn người thân trong nhà.

Chứ tiệc lớn, có cả đám họ hàng xa lạ, xã giao rất mệt mỏi.

Lần này cậu còn hỏi kỹ từ trước: tiệc nhỏ hay tiệc lớn?

Ông nội nói là tiệc vừa.Ông nội vốn không muốn ép người.

Nếu là tiệc lớn mà Dư Văn Gia không muốn đi, ông cũng chẳng bao giờ bắt buộc.

Lần này ông chỉ nhắc nhẹ một câu.

Dư Văn Gia nghe được trong lời ông có nhắc đến nhà họ Trì, liền hỏi thẳng: “Trì Kính có đến không ạ?”

“Chắc chắn phải đến chứ.”

Ông nội cười.

Dư Văn Gia không hiểu sao ông cụ lại vui đến thế, “Thằng nhóc nhà con, cả ngày chỉ biết Trì Kính Trì Kính.”

Ông nội là người nhìn hai đứa lớn lên từ nhỏ.

Tình cảm giữa Dư Văn Gia và Trì Kính ông đều rõ cả.

Hồi mới thân nhau, thằng bé cứ gọi Trì Kính trống không.

Sau này lớn hơn một chút mới chịu gọi là “anh”.

Mà Trì Kính cũng chiều cậu hết mực, đến em ruột là Trì Minh cũng chưa chắc kiên nhẫn được như thế.Lần này, lý do duy nhất đáng để đi dự tiệc chính là vì Trì Kính cũng sẽ đến.

Vì thế Dư Văn Gia mới đồng ý.

Ông nội cậu còn mắng cho một trận, bảo rằng già đến mức xương cốt cũng lỏng lẻo cả rồi mà vẫn không bằng mặt mũi của anh Trì Kính nhà cậu.Dư Văn Gia cười cười, đùa lại ông, bảo ông đừng tự hạ thấp bản thân như vậy.Ông cụ nghe xong chỉ nói cây gậy đã chuẩn bị sẵn, lát nữa đến thì nhớ nhận phần thưởng.Dư Văn Gia đáp một câu ngắn gọn: “Rõ ạ.”

Chỗ làm của Trì Kính không cùng đường với trường Dư Văn Gia, nhưng anh vẫn nói với mẹ: “Con biết rồi, con sẽ đón em ấy về cùng.”

“Ừ, thế thì tốt quá!”

Hôm nay tâm trạng mẹ Trì có vẻ rất vui, nói năng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.Trì Kính chợt nhớ ra có hai thùng thịt bò khô do bạn anh gửi từ chuyến du lịch ở Nội Mông, vẫn còn để ở cơ quan chưa kịp ăn.

Anh định mang đến cho Dư Văn Gia nên đã chất lên xe rồi lái xe đến trường cậu.Dư Văn Gia hoàn toàn không biết Trì Kính sẽ đến đón.

Cậu vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, đang định về ký túc xá thay đồ thì nhận được cuộc gọi.“Em đang ở phòng thí nghiệm à?”

Trì Kính hỏi.“Vừa ra, đang trên đường về ký túc.

Sao vậy ạ?”

“Chẳng phải hôm nay nhà em có tiệc sao?

Mẹ anh bảo anh qua đón em.”

“Anh đang trên đường rồi à?”

“Ừ, gần đến rồi.”

“Vậy em ra cổng trường luôn.”

“Không cần, em cứ về ký túc xá đợi anh.

Anh mang theo hai thùng bò khô, để luôn ở phòng em.

Gửi cho anh vị trí ký túc đi, anh lái xe qua.”

Dư Văn Gia hơi ngạc nhiên: “Anh đến phòng ký túc của em sao?”

“Sao?

Không được đến à?”

Dư Văn Gia im lặng hai giây rồi khẽ đáp: “…Được.”

Cậu lập tức quay người về ký túc, vào phòng là bắt đầu dọn dẹp ngay: bàn học, giường ngủ, cả giá giày cũng sắp xếp lại cho ngay ngắn.

Cậu đi một vòng quanh phòng, chăm chú kiểm tra từng chi tiết xem có gì chưa gọn gàng không.

Thực ra chẳng có gì để dọn, vì bình thường Dư Văn Gia đã là người cực kỳ ngăn nắp, sạch sẽ, đến mức có chút ám ảnh.

Bàn làm việc và giường chiếu luôn tinh tươm, sách trên giá cũng được xếp theo màu từ nhạt đến đậm.Học kỳ này cậu mới chuyển đến ký túc xá mới, là phòng tiến sĩ dành cho 2 người.

Bạn cùng phòng vừa bước vào đã nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu, chẳng rõ cậu bận rộn dọn dẹp cái gì, cứ như đang lau chùi trong vô vọng vậy.Đây là lần đầu tiên bạn cùng phòng thấy Dư Văn Gia hối hả như thế, động tác nhanh như tua tốc độ: lúc thì kiểm tra bàn, lúc thì sắp xếp giá giày, rồi còn mở chăn ra xếp lại từ đầu.

Xếp xong lại sắp gối, mỗi lần chỉnh xong lại lùi về hai bước ngắm nghía, thấy lệch lại chỉnh tiếp, cứ thế làm đi làm lại, như chẳng biết mệt.Cái tật này đúng là hơi nặng thật.Bạn cùng phòng buồn cười quá, bèn trêu: “Cậu làm gì thế?

Cái gối sắp khóc luôn rồi kìa, có cần ghé sát tai nghe thử không?”

Tay của Dư Văn Gia đang đặt bên gối ngừng lại một chút.Tâm trạng dao động mạnh có thể làm bộc phát chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, điển hình như lo lắng, căng thẳng hay phấn khích.Bình thường cậu không như vậy.“Cậu sao thế?”

Bạn cùng phòng hỏi, “Người yêu đến kiểm tra đột xuất hả?”
 
2. [Đam Mỹ | Done] - Ngày Càng Tốt Hơn
Chương 10


“Tôi không có người yêu.”

Dư Văn Gia vừa nói vừa nhấc gối lên chỉnh lại một lần nữa.“Thế sao tự nhiên phát bệnh thế này?”

Bạn cùng phòng nghiêng người nhìn cái gối tội nghiệp đang bị cậu xoay qua xoay lại.

“Tội cái gối thật đấy, cậu tha cho nó đi.”

Dư Văn Gia nhíu mày, cảm thấy dù chỉnh thế nào cái gối cũng vẫn lệch.“Lát nữa có ai đến hả?”

Bạn cùng phòng hỏi.Dư Văn Gia khẽ “ừ” một tiếng.“Không phải người yêu thật chứ?”

“Không phải.”

Dựa vào kinh nghiệm của mình, bạn cùng phòng nghĩ rằng với biểu hiện của Dư Văn Gia lúc này, người sắp đến nếu không phải người yêu thì chắc chắn cũng là kiểu đang trong giai đoạn mập mờ.

Thế là cậu ta cũng bắt đầu háo hức chờ đợi, đoán già đoán non suốt nửa ngày, cuối cùng lại thấy một chàng trai vừa cao ráo vừa có khí chất xuất hiện.Trì Kính tới dưới ký túc xá thì gọi cho Dư Văn Gia.

Anh không biết cậu ở tầng mấy, cũng không thể tự quét mặt vào được.

Lúc Dư Văn Gia xuống tới nơi đã thấy Trì Kính đứng trong sảnh tầng một, bên cạnh là hai thùng bò khô.Lúc ấy cậu mới hiểu vì sao Trì Kính nhất định muốn lên phòng mình, hai thùng thịt bò khô to vậy cơ mà.Trì Kính đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên, nhét điện thoại lại vào túi.“Nhiều thế ạ?”

Dư Văn Gia nhìn hai thùng đồ dưới chân anh.“Bạn anh gửi cho, ai ngờ gửi hẳn hai thùng lớn thế này.

Để ở chỗ anh cũng không có thời gian ăn.

Em để ở ký túc ăn dần đi, ăn chơi cũng được, nhai nhai cho đỡ buồn miệng.”

Dư Văn Gia liếc anh một cái.Trì Kính cười: “Anh thử rồi, khá dai, nhai lên cũng vui miệng.

Chỉ hơi ngon hơn da thuộc một chút thôi.”

Dư Văn Gia cúi xuống nhấc một thùng lên, môi nhếch lên nửa đùa nửa thật: “Ồ, thì ra anh từng gặm cả da thuộc rồi.”

Trì Kính giơ tay bật nhẹ vào trán cậu, giọng chọc ghẹo: “Dạo này biết nói đùa rồi ha.”

Dư Văn Gia tay dài, một tay ôm một thùng định bê cả hai lên một lúc.

Trì Kính vội ngăn lại: “Em tưởng mình là Tarzan hả, không sợ trẹo lưng à?”

“Nhẹ thế này mà trẹo lưng được thì đúng là tài.”

Dư Văn Gia nhấc bổng lên không chút khó khăn, liếc nhìn anh một cái, “Lưng em khỏe lắm, anh lo xa rồi.”

Trì Kính bật cười: “Cũng đúng, ai bảo tiến sĩ Dư còn trẻ.”

Nói là nói vậy, cuối cùng vẫn là cả hai cùng nhau bê đồ lên.

Vừa nghe tiếng mở khóa, bạn cùng phòng liền quay ngoắt đầu lại, cổ như muốn vặn hết sang một bên để nhìn ra cửa.

Dư Văn Gia cao lớn đứng chắn hết tầm nhìn, đến khi cả hai người bước hẳn vào, cậu bạn kia mới thấy rõ người đi sau là một người đàn ông.Trì Kính lịch sự gật đầu chào, bạn cùng phòng liền nở nụ cười đáp lại, trong lòng thầm nghĩ đúng là mình suy diễn quá rồi.

Quả nhiên Dư Văn Gia là người thế nào nói thế đó, rất thẳng thắn, cậu ấy đã nói không phải người yêu thì đúng là không phải thật.Bạn cùng phòng vốn cũng không phải người hay hóng hớt, chỉ là vì Dư Văn Gia khá nổi tiếng trong học viện Y: đẹp trai, thành tích đứng đầu, là học trò cưng của giáo sư Tề bên khoa ngoại tim mạch, mới học thạc sĩ đã có mấy bài SCI.

Người như vậy đương nhiên dễ được quan tâm, nếu ngày nào đó công khai người yêu, chắc chắn sẽ thành đề tài nóng hổi của cả viện.Bạn cùng phòng của Dư Văn Gia không học cùng khoa với cậu.

Bên khoa cậu ta cũng từng có người hỏi thăm về Dư Văn Gia, thậm chí còn nhờ xin wechat hộ.

Thế nên cậu ta mới thấy tò mò, muốn biết liệu Dư Văn Gia đã “có chủ” thật chưa.

Nếu mà thật thì chắc chắn sẽ có một nhóm người trong viện thất tình hàng loạt.Phòng ký túc của họ khá rộng, lại được dọn dẹp sạch sẽ, sạch đến mức chẳng giống phòng của sinh viên nam chút nào.

Dư Văn Gia từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, rất có kỷ luật, làm gì cũng cẩn thận chỉn chu.

Nên khi thấy phòng cậu gọn gàng thế này, Trì Kính chẳng lấy làm lạ.“Phòng sạch thật đấy.”

Trì Kính đặt tay lên lưng ghế, cười nói, “Tay anh đặt lên bàn còn sợ bám bụi này.”

Bạn cùng phòng bật cười: “Không sạch mới lạ, vừa rồi còn nghe tiếng cậu ấy lục đục dọn dẹp nửa ngày.”

Cậu ta chỉ vào cái gối trên giường Dư Văn Gia, càng nói càng khoa trương: “Cái gối kia bị cậu ấy nhấc lên đặt xuống, đặt xuống lại nhấc lên, không nói quá cũng phải cả trăm lần rồi, đến nỗi méo mó chẳng ra hình gối nữa.”

“...”

Dư Văn Gia im lặng hai, ba giây, rồi mới nói: “Cậu còn có thể nói quá hơn được nữa đấy.”

Bạn cùng phòng vui vẻ: “Tôi nói quá hồi nào, là tại cậu thật sự quá sức khoa trương.

Tôi mà quay clip lại cho cậu xem chắc cậu cũng không tin mình là người làm.”

Dư Văn Gia ngượng ngùng, quay lưng nói nhanh: “Đi thôi, anh Kính.”

Không muốn nhìn Trì Kính, chỉ để lại cho anh một cái gáy.Trì Kính cười khẽ, lững thững đi theo sau.Lúc xuống cầu thang, nét mặt Dư Văn Gia vẫn nghiêm như tượng, chẳng nói câu nào.“Coi trọng chuyến thăm nom của anh dữ vậy?

Anh đâu phải cán bộ phụ trách vệ sinh.”

Trì Kính đùa.Dư Văn Gia im lặng một lúc lâu, không biết đáp lại ra sao, cuối cùng chỉ thở dài, giọng thấp đến mức gần như thì thầm: “Anh Kính...”

ý tứ rất rõ ràng như muốn nói ‘tha cho em đi mà…’Trì Kính mỉm cười không thành tiếng.Đôi khi anh cảm thấy Dư Văn Gia đã khác xưa, nhưng đôi khi lại thấy cậu chẳng hề thay đổi.

Như khoảnh khắc này, cậu vẫn mang theo dáng dấp của thiếu niên năm nào.Thời gian sẽ cuốn trôi nhiều điều, những gì còn ở lại đều đáng trân quý.Dư Văn Gia lại cảm thấy Trì Kính chẳng thay đổi gì cả.

Ở bên anh, cậu luôn thấy an tâm và thoải mái.Trì Kính từng làm việc xa nhà suốt sáu năm, khoảng thời gian ấy họ rất ít liên lạc.

Với Dư Văn Gia, sáu năm đó như một khoảng trống lớn trong ký ức.

Trong khoảng thời gian dài như thế, dù Trì Kính có dần xa cách cũng không có gì lạ.May mắn thay, mọi thứ vẫn như cũ.

Trì Kính vẫn là Trì Kính trong ký ức của cậu.Có lúc cậu cảm thấy may mắn, có lúc lại thấy phiền lòng.

May mắn vì mọi thứ vẫn vẹn nguyên, nhưng cũng phiền lòng vì... vẹn nguyên quá.

Khi người ta mong cầu quá nhiều, dễ bị chính khao khát của mình nuốt chửng.Trong ngõ nhỏ không đỗ được xe, Trì Kính đành đỗ ở ngoài lề đường, rồi cùng Dư Văn Gia đi bộ vào trong.Đi ngang qua nhà cũ của Trì Kính, Dư Văn Gia liếc mắt nhìn vào trong sân.Đã rất lâu rồi cậu không ghé lại nơi này.

Trì Kính giờ không còn sống ở đây nữa, anh đã mua nhà gần chỗ làm.Cánh cổng đã được thay bằng loại kim loại nặng nề, mái hiên trước cửa cũng được mở rộng.

Nhờ vậy mà câu đối đỏ treo hai bên không còn bị gió mưa táp vào, màu sắc chỉ phai đi một chút.Đó là một căn nhà trong khu tập thể cũ, nhà Trì Kính chỉ ở một gian nhỏ trong đó.

Về sau, các hộ khác lần lượt chuyển đi, đến lúc Trì Kính có điều kiện đổi nhà thì bà ngoại anh lại không muốn dọn.

Bà đã sống ở đây quen rồi, dù căn nhà có nhỏ, cũng đã gắn bó mấy chục năm, không nỡ rời xa.Sau đó, Trì Minh cũng mua nhà và dọn ra ở riêng.

Hai anh em nói mãi mà không thuyết phục được hai vị phụ huynh chuyển vào căn nhà mới rộng rãi hơn, đành sửa sang lại căn nhà cũ, để hai người ở đó tiếp tục sinh sống.Hai người họ còn chưa bước vào sân đã nghe tiếng cười nói rôm rả vọng ra từ bên trong.

Tiếng cười giòn giã, đầy sức sống của mẹ Trì khiến Trì Kính chỉ biết cười bất lực, vừa bước vào vừa nói: “Cả con hẻm đều nghe thấy tiếng cười của mẹ rồi đó.”

Mọi người đã tụ tập đầy đủ, chỉ còn thiếu hai người họ.

Vừa thấy họ bước vào, tất cả mọi người trong sân đồng loạt quay lại nhìn.Mẹ Trì tiến lại gần, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng tới rồi, chậm chạp quá đi, mọi người đợi mỗi hai đứa thôi đấy.”

“Bọn con đi kiểm tra vệ sinh.”

Trì Kính thuận miệng đáp.“Hả?”

Mẹ Trì bị câu nói làm cho bối rối, “Không phải con đi đón Gia Gia sao?”

“Con đón rồi mà.”

Trì Kính vỗ vỗ vai Dư Văn Gia, “Tiện thể kiểm tra luôn vệ sinh ký túc xá của bạn Gia Gia.”

Mẹ Trì chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ bật cười: “Nói cái gì lạ ghê, chẳng đâu vào đâu cả, lại trêu chọc thẳng bé rồi, lớn đầu rồi còn nghịch.”

“Câu này nói oan con quá, con vẫn còn trẻ mà.”

“Trẻ à.”

Mẹ Trì liếc mắt nhìn con trai, “Cha con bằng tuổi con bây giờ đã cưới mẹ mấy năm rồi, con còn biết ra chợ mua nước tương rồi đấy.”

Câu này là đang bóng gió chuyện tìm người yêu đây mà.

Trì Kính không trả lời, quay sang chào ông và mẹ của Dư Văn Gia.Trong sân bày một bàn tròn lớn, số người hôm nay không nhiều như Dư Văn Gia tưởng, ngoài bốn người nhà họ Trì còn có thêm một gia đình ba người của cậu họ.

Gia đình này vốn ít khi tới chơi, hôm nay cũng không phải dịp gì đặc biệt, Dư Văn Gia lấy làm lạ sao ông nội lại đột nhiên mời họ đến.

Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã hiểu, hiểu được ý đồ thật sự của bữa cơm gia đình hôm nay, cũng hiểu tại sao hôm trước lúc ông nội gọi điện lại vui vẻ đến vậy.Cậu họ của Dư Văn Gia có một cô con gái, cũng là chị họ của cậu, tên là Lâm Lang, gần ba mươi tuổi, vẫn còn độc thân.

Cô là một luật sư, thuộc kiểu phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, vừa có năng lực lại xinh đẹp.

Không phải kiểu người theo chủ nghĩa độc thân không yêu đương, chỉ là chưa gặp được ai khiến cô vừa ý.

Bà ngoại Trì luôn lo lắng chuyện lập gia đình của Trì Kính, nhiều lần tâm sự với ông nội Dư, thế là ông nghĩ tới cô cháu gái của em trai mình, người có đủ cả tài năng lẫn ngoại hình, rất hợp với Trì Kính.

Sau đó, theo lời nhờ vả của bà ngoại Trì, ông cụ mới sắp xếp buổi gặp mặt hôm nay.Các bậc phụ huynh cũng sợ tạo áp lực khiến con cái phản cảm nên không nói rõ ra, chỉ rủ ăn bữa cơm để làm quen, tạo ấn tượng ban đầu.

Còn sau này phát triển thế nào thì để tụi nhỏ tự quyết định.Trì Minh đã tới đây từ nãy, vừa thấy chị họ của Dư Văn Gia là biết hôm nay không chỉ đơn giản là ăn cơm.

Y hạ giọng nói với Dư Văn Gia: “Hôm nay có người lại sắp đau đầu rồi đấy.”

Dư Văn Gia quay sang liếc y một cái.Trì Minh tưởng Dư Văn Gia chưa hiểu, lại nói nhỏ: “Không thấy à?

Đang định làm mai chị họ cậu với anh tôi đấy.”

Dư Văn Gia không đáp, khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì.“Làm gì mà nghiêm túc dữ vậy.”

Trì Minh bật cười, “Bộ cậu tưởng mình mới là người đi xem mắt à?”
 
2. [Đam Mỹ | Done] - Ngày Càng Tốt Hơn
Chương 11


Ông nội Dư gọi mọi người vào bàn.

Bà ngoại Trì ghé sát tai Trì Kính thì thầm: "Hôm nay cô gái tới là chị họ của Gia Gia đấy."

Trì Kính liếc nhìn bà ngoại, lập tức hiểu ra ý đồ thực sự của bữa cơm hôm nay không đơn giản chỉ là tụ họp gia đình."

Cỡ tuổi con, làm luật sư."

Bà nói tiếp, "Lát nữa ăn xong con..."

"Bà ăn chút rau đi ạ."

Trì Kính gắp thức ăn cho bà, ngắt lời một cách khéo léo."

Con lại đánh trống lảng rồi."

"Nếu không thì con ăn không nổi bữa này mất."

Bà ngoại biết mình hơi nôn nóng, bèn vỗ nhẹ tay anh: "Thôi không nói nữa, con ăn đi."

Trì Kính rót cho bà ly nước lọc: "Gần đây đường huyết của bà lại tăng phải không ạ?

Mẹ bảo mấy hôm trước bà lại lén uống sữa đậu phộng."

"Bà chỉ uống có chút xíu thôi."

Bà ngoại giơ ngón cái và ngón trỏ tạo thành vòng tròn, thành thật nói, "Một ly nhỏ xíu, bà uống bằng ly rượu ấy, đo lượng cẩn thận lắm."

Trì Kính bật cười: "Bà còn nói được.

Một ngụm cũng không nên uống, bà không biết đường huyết của mình cao đến mức nào sao?"

Sau khi vào bàn, ông nội Dư lần lượt giới thiệu từng người thân bạn bè có mặt hôm nay.

Đến lượt giới thiệu Trì Kính, ông đặc biệt liếc nhìn chị họ của Dư Văn Gia, ý tứ rõ ràng mà không cần nói ra.

Dù vậy, ông vẫn giữ chừng mực, trong suốt bữa ăn không hề nhắc đến hai người trẻ, chỉ xem như buổi cơm thân mật, trò chuyện rất nhẹ nhàng.

Trì Kính và cô chị họ kia gần như chẳng ai để ý tới nhau.Để tạo cơ hội cho hai người trẻ trò chuyện, sau bữa chính, ông nội Dư còn sắp xếp một buổi tiệc nướng ngoài trời.

Mọi thứ đều thuê người làm, có cả đầu bếp riêng, món ăn do ông đích thân chọn, toàn phần nhỏ để còn bụng ăn đồ nướng sau.Ngoài trời có gió, mẹ Dư khoác áo cho ông nội rồi cười nói: "Ba đúng là biết bày vẽ."

Thấy Trì Kính vẫn chưa mở lời với cô gái kia, bà ngoại Trì bắt đầu sốt ruột.

Bà bê một đĩa thịt nướng chín đưa cho Trì Kính, bảo anh mang sang cho Lâm Lang.Đĩa thịt này là của Trì Minh nướng, thấy vậy y vội vàng can thiệp: "Ôi bà ơi, bà ngoại yêu dấu của con...

Cái đó con vừa nướng xong, con đói muốn xỉu rồi đây này."

"Thằng bé này, mới ăn xong đã kêu đói, bà thấy nãy con cũng ăn không ít mà.

Đĩa này cho bà, con đi nướng đĩa khác đi."

Cố gắng cứu viện bất thành, Trì Minh nhún vai ra hiệu cho anh trai - "em hết cách rồi nhé."

Trì Kính hiểu rõ, nếu hôm nay không nói vài câu với cô gái kia, bà ngoại anh sẽ còn tiếp tục "tác chiến".

Anh trả lại đĩa thịt cho Trì Minh, rồi lấy một đĩa khác bên cạnh mang đến chỗ cô gái.

Vốn dĩ nhóm phụ nữ đang ngồi uống trà bên cạnh, việc cánh đàn ông nướng thịt rồi mang sang cũng chẳng có gì lạ."

Vừa mới nướng xong."

Trì Kính đưa đĩa thịt tới, "Ăn lúc còn nóng nhé."

Cô gái hơi bất ngờ, nhận lấy rồi nói "Cảm ơn", sau đó hỏi: "Anh là Trì Kính đúng không?"

"Ừ."

Trì Kính gật đầu."

Chào anh."

Cô chìa tay ra, "Tôi là Lâm Lang."

Ông nội Dư lúc nãy đã giới thiệu qua, Trì Kính biết tên cô nên cũng bắt tay lại.Lâm Lang liếc nhìn đĩa thịt trong tay, thành thật nói: "Giờ tôi không đói lắm, bình thường cũng ít ăn mấy món này.

Tôi để tạm qua bên cạnh được chứ?"

"Không sao, tùy ý cô."

Lâm Lang đặt đĩa thịt lên bàn bên cạnh, rút khăn giấy lau tay, tiếp tục trò chuyện với Trì Kính."

Hôm tiệc mừng Văn Gia đậu đại học, anh cũng tới phải không?"

"Đúng vậy."

Lâm Lang mỉm cười: "Tôi nói rồi mà, nhìn anh thấy quen quen.

Hóa ra hôm đó anh cũng có mặt."

Hôm ấy, dù cô và Trì Kính không ngồi cùng bàn, nhưng anh là người đến muộn nhất, lại có gương mặt khiến người ta ấn tượng sâu sắc, khó mà không nhớ ra."

Anh với Văn Gia quen nhau lâu chưa?"

Dù sao Lâm Lang cũng là luật sư, rất giỏi dẫn dắt câu chuyện.

Cô là người thông minh, biết đưa chủ đề về hướng nào để khơi gợi trò chuyện.

Trong hoàn cảnh cả hai còn xa lạ, Dư Văn Gia là điểm chung giúp họ dễ bắt chuyện nhất."

Khá lâu rồi, từ nhỏ đã quen nhau."

"Thời gian trôi nhanh thật đấy, tôi còn nhớ trước đây gặp em ấy vẫn là một đứa trẻ, thoắt cái đã thi đậu tiến sĩ rồi."

Lâm Lang nâng ly trà, nhấp một ngụm, "Nhà tôi với nhà em ấy không qua lại nhiều, lần gần nhất gặp em ấy là ở buổi tiệc mừng vào đại học.

Lúc đó tôi ngạc nhiên lắm, không ngờ em ấy cao lớn thế rồi."

Trì Kính cúi đầu cười khẽ: "Tôi cũng không ngờ."

Lâm Lang cảm thấy mình đã chọn đúng chủ đề, cô nhìn Trì Kính, muốn tiếp tục trò chuyện thêm."

Trước khi đến, anh không biết hôm nay bữa cơm này là để mai mối chúng ta à?"

Lâm Lang mỉm cười hỏi, cô thấy Trì Kính khá hợp gu mình, đã nói chuyện rồi thì chẳng cần vòng vo nữa."

Đúng là tôi không biết."

Trì Kính đáp."

Còn tôi thì biết từ sớm rồi.

Nghe ông bác nói trước kia anh làm việc ở nước ngoài?"

"Ừ."

"Công tác ở nước ngoài chắc vất vả lắm nhỉ, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi được gặp người nhà."

"Quen rồi thì cũng không sao."

"Anh từng đến những nước nào vậy?"

Lâm Lang hơi ngập ngừng một chút, "Hỏi vậy, không phiền chứ?"

"Không đâu."

Trì Kính từng làm việc ở ba quốc gia.

Khi nghe đến cái tên Lekitan, Lâm Lang hơi ngạc nhiên: "Lúc anh đến đó hình như vẫn còn đang chiến sự mà?"

"Giờ vẫn còn.

Chiến tranh và xung đột ở đó chưa bao giờ thực sự chấm dứt."

Trì Kính ngừng lại một chút, rồi trầm giọng nói: "Không chỉ riêng quốc gia ấy, trên thế giới còn rất nhiều nơi người dân vẫn đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nhiều lắm."

Lâm Lang khẽ thở dài: "Đúng là vậy."

Trên bầu trời, một chiếc máy bay nhỏ lấp lánh ánh sáng bay ngang qua, trông giống như một ngôi sao đang chớp sáng.

Trì Kính nhìn về phía "ngôi sao" ấy, nhẹ giọng nói: "Cho nên... chúng ta rất may mắn.

Đất nước của chúng ta rất vĩ đại." [ =))))))))) ]Khi Trì Kính nói những lời này, vẻ mặt anh rất điềm tĩnh, giọng nói nhẹ như làn gió đêm.

Nhìn anh, Lâm Lang bỗng thấy xúc động, khẽ "ừ" một tiếng.Ở bên kia, Trì Minh cố vươn cổ nhìn về phía anh trai mình, rồi dùng khuỷu tay huých huých Dư Văn Gia bên cạnh: "Hình như tôi đoán sai rồi, ai kia có vẻ trò chuyện khá ổn đấy?"

Dư Văn Gia không đáp.

Còn bà ngoại Trì ở bên cạnh đã tươi cười như hoa, vui mừng ra mặt.Mẹ Trì nhìn về phía Trì Kính, nét mặt vô cùng mãn nguyện, mỉm cười nói với mẹ mình: "Quả nhiên mấy chuyện này phải dựa vào duyên số, nhìn hợp mắt rồi tự khắc sẽ trò chuyện được thôi."

Bà ngoại Trì gật đầu: "Mẹ thấy hai đứa đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi.

Cô bé kia trông vừa xinh xắn lại có thần sắc, Tiểu Kính không lý nào lại không có cảm tình."

Trì Minh bật cười: "Anh con nông cạn vậy sao?

Thấy người ta xinh là thích ngay à?

Mà nói mới nhớ, ảnh từng yêu đương bao giờ chưa nhỉ?

Khoản này thì con mù tịt, hình như chưa từng thấy ảnh hẹn hò với ai bao giờ."

Mẹ Trì cười khẽ: "Nó yêu đương còn phải báo với con à?

Ra nước ngoài bao nhiêu năm như thế."

Trì Minh tặc lưỡi: "Nói cũng phải.

Biết đâu hồi đại học đã yêu rồi.

Anh con làm việc gì cũng kín như bưng."

Dư Văn Gia cầm chai nước khoáng bên cạnh, mở ra uống một ngụm, rồi xách chai nước đến bên ông nội, khẽ nói cậu phải về trước."

Mới có chút xíu đã về rồi à?"

Ông nội hỏi."

Con về trường, có việc."

"Lại về làm cái nghiên cứu gì đó của con chứ gì?"

"Vâng ạ."

Ông nội thở dài: "Thôi được, con bận thì ông không giữ."

"Hay để mẹ đưa con về nhé?"

Mẹ cậu đề nghị."

Không cần đâu, con đi tàu điện ngầm là được rồi."

Lưu Dục nhìn con trai, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, đưa tay sờ trán: "Con bị cảm lạnh rồi à?

Sao mặt mày khó coi thế?"

Dư Văn Gia siết nhẹ tay mẹ: "Không sao đâu mẹ.

Con đi đây."

Dư Văn Gia đi thẳng ra cửa, không chào Trì Kính một tiếng.

Từ trước đến nay, cậu vốn không phải người dễ bị chi phối bởi cảm xúc, nhưng lúc này đây, chính cậu cũng thấy mình đang rất cảm tính.

Cậu không muốn tiến lại gần Trì Kính, không muốn nhìn thấy anh đứng cạnh người phụ nữ khác, cũng không muốn nghe anh nói chuyện với cô ấy.

Nếu lúc này còn tiếp tục ở gần Trì Kính, cậu sẽ chỉ càng bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc, để mặc cho tâm trạng tiêu cực điều khiển.Trì Kính nhìn thấy Dư Văn Gia đi thẳng ra cửa, không thèm ngoái đầu lại, thậm chí chẳng chào lấy một tiếng.

Anh kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Lang rồi lập tức đi theo."

Về mà không chào anh một câu à?"

Giọng Trì Kính vang lên từ phía sau, Dư Văn Gia dừng lại, đứng yên tại chỗ.Tiếng bước chân ngày càng đến gần, Dư Văn Gia vẫn không quay đầu lại, chỉ đứng quay lưng nói: "Em đi trước đây, anh Kính."

"Đi sớm vậy?

Có việc gấp à?"

"Em về trường."

Không trả lời thẳng vào câu hỏi, tức là không có việc gì gấp."

Không có việc gì mà vội vàng thế?"

"Chán rồi."

Dư Văn Gia đáp.Trì Kính hơi bất ngờ.

Ba chữ ấy nói ra rất nhạt, nếu không thực sự hiểu rõ Dư Văn Gia, e là khó mà nhận ra chút cảm xúc ẩn sâu trong đó.Dư Văn Gia quay đầu liếc nhìn anh một cái: "Ở đây chẳng có gì thú vị.

Em về trường trước."

"Để anh đưa em về."

Dư Văn Gia liếc nhìn về phía bà ngoại và mẹ của Trì Kính, nói nhỏ: "Em đi tàu điện ngầm."

"Anh nói là anh đưa em về."

"Anh mà đi rồi, bà với mẹ chắc không vui đâu."

Cuối cùng, Dư Văn Gia không để Trì Kính tiễn, một mình bắt tàu điện ngầm về trường.Thân phận "em trai" không thể vượt qua, từ đầu đến cuối luôn là một ngọn núi vô hình đè nặng lên lòng Dư Văn Gia, khiến cậu chẳng thể bước tiếp.Không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước.

Nhưng một khi bước ra khỏi ranh giới ấy, rất có thể cả thân phận "em trai" cũng sẽ chẳng còn nữa, điều này, cậu đã tự nhắc mình ngay từ lần đầu nổi giận vì Trì Kính thân thiết với một cô gái khác.Hồi đó Dư Văn Gia đã là sinh viên đại học, học cùng thành phố với Trì Kính.

Trường hai người nằm trong cùng một quận, chỉ cách nhau một tuyến tàu điện.

Khi ấy Trì Kính làm thêm ở một quán cà phê gần trường của Dư Văn Gia.

Một lần tình cờ cậu bắt gặp anh ở đó, từ đó về sau thường xuyên lui tới quán ấy.

Khi không có tiết, cậu sẽ đến đọc sách, làm bài tập, có khi ngồi rất lâu.Không phải lúc nào Trì Kính cũng đến, anh thường chỉ làm vào cuối tuần.

Có một thời gian, hay có một cô gái đến quán chờ Trì Kính tan ca.

Cô ấy thấy Dư Văn Gia còn chào hỏi, cứ như thể quen biết cậu.

Dư Văn Gia thì chẳng có ấn tượng gì, sau mới biết cô ấy là bạn học cấp ba của Trì Kính, sau này lại học chung đại học.Từ đó về sau, Dư Văn Gia không còn lui tới quán cà phê ấy nữa.

Nhưng rồi một ngày, cậu vẫn gặp lại cô gái ấy - ngay tại nhà Trì Kính.Hôm đó cậu tới nhà Trì Kính để đưa đồ, theo thói quen đi thẳng vào phòng anh, lại bất ngờ thấy cô gái kia đang ở đó.

Cô cúi người nhấc một món đồ chơi đặt trên giường của Trì Kính lên, đó là một con gấu bông mặc đồ phi hành gia.

Cô tưởng người vào là Trì Kính, liền quay lại, cười nói: "Anh vẫn còn thích món này à?

Dễ thương ghê."

Đó là con gấu mà Dư Văn Gia đã tặng Trì Kính từ nhiều năm trước.

Gấu màu nâu, mặc bộ đồ phi hành gia có thể tháo rời.

Đã cũ, màu sắc cũng phai đi nhiều, thỉnh thoảng Trì Kính còn tháo bộ đồ ra giặt, giặt đến mức màu nâu sậm thành nâu nhạt.Lúc đó, một cơn giận vô cớ trào lên trong lòng Dư Văn Gia, tâm trạng vốn dĩ đã bực bội giờ càng thêm tồi tệ.

Không đợi cô gái phản ứng, cậu liền giật lấy con gấu từ tay cô, vừa quay người thì đúng lúc gặp Trì Kính bước vào.Trì Kính nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cậu, hơi ngơ ngác: "Sao thế?"

Anh liếc nhìn con gấu trong tay Dư Văn Gia, càng thấy khó hiểu, lại quay sang nhìn cô bạn học.Cô gái cũng hoảng hốt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra."

Em sao vậy?"

Trì Kính hạ giọng, đưa tay xoa nhẹ sau đầu Dư Văn Gia, cúi xuống nhìn cậu.

Khi đó, Dư Văn Gia chỉ cao tới vai anh, muốn nói chuyện còn phải ngẩng đầu lên một chút."

Đồ em tặng anh, tại sao người khác có quyền chạm vào?"

Trong mắt Dư Văn Gia lấp lánh cảm xúc mà Trì Kính không thể hiểu thấu.

Anh hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn con gấu trong tay cậu.

Còn chưa kịp mở miệng, Dư Văn Gia đã đẩy anh ra rồi bỏ đi.Rời khỏi đó, cậu ném luôn con gấu vào thùng rác ven đường.

Về đến nhà, cậu đóng sầm cửa phòng, nằm úp mặt xuống gối, ngực nghẹn lại, khó chịu đến mức không thở nổi.Cậu biết rõ nguyên nhân là vì ghen, một thứ cảm xúc tiêu cực cuốn lấy khiến cậu mất hết kiểm soát.

Lúc nãy khi đứng trước mặt Trì Kính, cậu chỉ thấy bản thân như một thằng hề đáng thương.Chẳng bao lâu sau, có người gõ cửa.

Là giọng của Trì Kính.Dư Văn Gia khóa trái cửa, Trì Kính đứng bên ngoài hỏi: "Không định nói chuyện với anh nữa à?"

Dư Văn Gia hít sâu, đứng dậy, cố lấy lại giọng bình tĩnh: "Em ngủ rồi."

"Mới bảy giờ mà ngủ gì chứ?

Mở cửa đi."

Trên gối còn in vài vệt nước mắt, Dư Văn Gia khẽ dụi mắt, đi đến đứng sau cánh cửa, nói nhỏ: "Em thật sự muốn ngủ, anh Kính."

Giờ cậu không thể nào để Trì Kính vào được, cậu không biết phải đối mặt ra sao, với dáng vẻ bây giờ lại càng không thể."

Cô ấy không biết đó là món quà em tặng anh."

Trì Kính nói.Nghĩ đến con gấu nhỏ bị ném vào thùng rác, tim Dư Văn Gia lại nhói lên.

Cậu thậm chí không dám hỏi Trì Kính và cô gái kia có quan hệ gì."

Em biết."

Dư Văn Gia cúi đầu nói."

Sau này anh sẽ cất kỹ hơn, không để ai đụng vào nữa."

Dư Văn Gia khựng lại, ngẩng đầu nhìn cánh cửa trước mặt.Trì Kính đang cầm con gấu nhỏ vừa nhặt lại từ thùng rác, nói tiếp: "Em ném anh thì không sao, ném nó làm gì chứ.

Giờ người anh toàn mùi rác, có phải tại em không?"

Dư Văn Gia khe khẽ "ừm" một tiếng, giọng nhỏ xíu: "Tại em."

"Cũng may là trong thùng rác chỉ toàn bìa giấy," Trì Kính vỗ nhẹ vào mũi con gấu."

Xin lỗi..."

Dư Văn Gia tựa trán vào cánh cửa, gọi nhỏ: "Anh Kính..."

Trì Kính dịu giọng hỏi: "Em có thể nói cho anh biết, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Anh thực sự không hiểu vì sao Dư Văn Gia lại đột nhiên nổi giận như thế, hoàn toàn không giống cậu chút nào."

Không có gì...

Ở trường em cãi nhau với bạn, tâm trạng không tốt."

Dư Văn Gia khẽ chạm tay vào cửa, như thể đang vuốt ve gương mặt Trì Kính qua lớp gỗ, "Anh Kính..."

"Ừ, em nói đi, anh đang nghe."

Dư Văn Gia im lặng rất lâu, rồi mới khẽ nói: "Em hơi đau đầu, em muốn ngủ một lát."

Từ ngày hôm đó, Dư Văn Gia bắt đầu hiểu rằng, so với những điều bản thân mong muốn, cậu càng hy vọng Trì Kính có thể sống một cuộc đời an yên và bình thường hơn.
 
2. [Đam Mỹ | Done] - Ngày Càng Tốt Hơn
Chương 12


Sau khi quay lại trường, Dư Văn Gia đi thẳng tới phòng thí nghiệm và tình cờ gặp Tô Văn ở đó.

Cậu bạn này đúng là "mọt nghiên cứu" chính hiệu, Dư Văn Gia vốn đã là người thường xuyên tới phòng thí nghiệm, vậy mà gần như lần nào đến cũng thấy Tô Văn đang cặm cụi làm việc.Tô Văn mải mê làm thí nghiệm đến mức Dư Văn Gia vào được một lúc rồi cậu ta mới phát hiện ra.

Trong lúc xoay cổ giãn gân cốt, Tô Văn quay đầu liền thấy có người ngồi cách đó không xa, suýt nữa làm rơi ống nghiệm trong tay vì giật mình.“Trời đất ơi!”

Tô Văn vẫn còn hoảng, “Sư huynh làm em hết hồn!”

Dư Văn Gia không đáp, cúi đầu tiếp tục việc của mình.Tô Văn cũng không nói gì nữa, lại tiếp tục tập trung vào thí nghiệm.Đến tận mười giờ tối, hai người mới rời khỏi phòng thí nghiệm, cùng nhau đi xuống tầng.

Lúc vào thang máy, Tô Văn nhấn số tầng rồi quay sang nhìn Dư Văn Gia, bất chợt hỏi: “Sư huynh, anh không vui à?”

Dư Văn Gia liếc cậu ta một cái.Tô Văn vốn là người trầm lặng trong phòng thí nghiệm, luôn tập trung vào công việc của mình và rất ít nói.

Nhưng một khi đã lên tiếng thì thường đánh trúng ngay trọng tâm.Dư Văn Gia không trả lời, Tô Văn nói tiếp: “Em mời anh đi ăn khuya nhé, mình đi ăn đồ nướng ở phố Bắc được không?”

Cứ như cố ý chạm vào chỗ đau, lại còn nhắc đến đồ nướng, lúc này mà thấy đồ nướng là Dư Văn Gia chỉ muốn đá bay cả cái lò than đi cho rồi.Tô Văn sờ bụng, ban đầu còn thấy ổn, nhưng nhắc đến lại thấy đói thật.Phố Bắc cũng không xa lắm, Tô Văn nói: “Đi thôi.”

“Tôi không ăn.”

Dư Văn Gia đáp.“Ăn đi mà, tâm trạng không tốt thì ăn chút gì đó ngon ngon biết đâu sẽ khá hơn.

Bạn cùng phòng em nói ở phố Bắc có một quán nướng khá ổn đó.

Đi đi, em mời.”

Ăn đồ nướng à?Không phải giải tỏa mà là chuốc thêm bực mình thì có.Cuối cùng Dư Văn Gia vẫn đi dạo một vòng phố Bắc cùng Tô Văn.

Hai người không ăn đồ nướng, nhưng khi đi ngang qua một quầy bán hủ tiếu xào, hương thơm ngào ngạt khiến Tô Văn dừng lại.

Cậu quay sang hỏi Dư Văn Gia có muốn ăn không.Dư Văn Gia đáp: “Tôi không ăn.”

Tô Văn gọi một phần, còn Dư Văn Gia thì lấy điện thoại ra để quét mã thanh toán.“Rõ ràng là em mời mà.”

Tô Văn nói.“Ai nói với cậu là ‘rõ ràng’?”

Dứt lời, Dư Văn Gia quét mã, thanh toán xong rồi nói: “Tôi đi trước đây.”

“Ơ kìa, sư huynh,” Tô Văn gọi với theo.Dư Văn Gia quay đầu lại.“Chủ nhật tuần sau có hội thảo ở trung tâm triển lãm, anh đi cùng giáo sư Tề à?”

“Ừ.”

Dư Văn Gia gật đầu.Những hội thảo học thuật lớn thường do giáo sư dẫn học trò đi cùng.

Lần này giáo sư Tề chắc chắn sẽ tham dự vì ông có báo cáo trình bày.

Sinh viên nào muốn đi chỉ cần đăng ký với ông.

Dư Văn Gia có một bài nghiên cứu được chọn, nên lần này không chỉ đến nghe mà còn phải lên trình bày.Tô Văn mỉm cười: “Vậy nhé.

Cảm ơn phần hủ tiếu của anh, lần sau nhất định em sẽ mời lại.”

Sáng hôm sau, Dư Văn Gia đến bệnh viện từ rất sớm, bận rộn suốt buổi sáng đến mức không có thời gian uống nước.

Đến giờ nghỉ trưa, cậu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chị họ.

Lâm Lang biết cậu bận, nên cố ý chọn giờ nghỉ để gọi.Lúc đó Dư Văn Gia đang ăn cơm ở căn tin trường, ngồi đối diện là Lý Triệt và Lục Tư Viễn, hai người thân nhau như hình với bóng, hễ không làm việc là lại tụ tập với nhau.Dư Văn Gia bắt máy, Lâm Lang cười nhẹ ở đầu dây bên kia: “Văn Gia, là chị đây.”

“Vâng, chị họ.”

“Có làm phiền em không?”

“Không ạ.

Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì lớn đâu, chị chỉ muốn hỏi em chút chuyện về Trì Kính.

Chị nghe ông nói hai người thân nhau lắm.”

Dư Văn Gia cụp mắt xuống: “Chị muốn hỏi gì?”

“Chị định mời anh ấy đi ăn trưa vào chủ nhật tuần sau, ở nhà hàng riêng của bạn chị.

Muốn biết anh ấy có món nào thích hoặc không ăn được để còn chuẩn bị trước, tránh làm anh ấy mất hứng.”

Lâm Lang là kiểu người chủ động, đã có cảm tình với Trì Kính thì đương nhiên sẽ không ngồi yên, từ lời nói đến hành động đều rất chu toàn.“Những chuyện này chị hỏi trực tiếp anh ấy chẳng phải nhanh hơn sao?”

Dư Văn Gia nói.“Nghe giọng em là biết chưa từng theo đuổi ai rồi.”

Lâm Lang cười nói.Dư Văn Gia hơi nhíu mày.“Có những chuyện không thể nói thẳng được, tế nhị một chút sẽ hiệu quả hơn.

Vậy... em có thể tiết lộ cho chị điều gì không?

Cho chị chút thông tin để chuẩn bị.”

Dư Văn Gia im lặng một lúc rồi nói: “Anh ấy dị ứng với khoai tây.”

Lý Triệt và Lục Tư Viễn ngồi đối diện vừa nghe xong câu đó thì đồng loạt ngẩng đầu nhìn Dư Văn Gia, bởi vì cả hai đều đang gắp một đũa khoai tây xào chua cay đưa lên miệng.“Anh ấy không ăn ớt chuông,” Dư Văn Gia nói thêm.“Được rồi, chị nhớ rồi.

Còn gì nữa không?

Anh ấy còn kiêng gì khác hay đặc biệt thích món gì không?”

“Anh ấy không kén ăn, chỉ có hai thứ đó là không ăn thôi.”

Dư Văn Gia liếc nhìn quả chuối bên cạnh, lại bổ sung: “Anh ấy thích đồ ngọt.”

Tiếng cười trong trẻo của Lâm Lang vang lên từ đầu dây bên kia: “Vậy à, nhìn bề ngoài thì không đoán được đâu.

Được rồi, chị hiểu rồi.

Cảm ơn em nhiều nhé, Văn Gia.”

Lý Triệt nghe loáng thoáng nội dung cuộc trò chuyện, nhìn gương mặt lạnh tanh của Dư Văn Gia mà phản ứng cực nhanh: “Gì đây?

Làm quân sư cho tình địch à?”

Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn hắn.Lý Triệt suy nghĩ cực kỳ nhanh nhạy, chỉ tay vào điện thoại của Dư Văn Gia, đoán chắc sư đệ bị người khác tranh mất người trong lòng, thế mà còn phải “giúp đỡ” đối thủ, nên có chút không cam tâm: “Không ăn ớt chuông?

Là người cậu thích à?”

Thật ra, Lục Tư Viễn cũng đã nhận ra, chỉ là y không nói thẳng như Lý Triệt.

Lý Triệt lại hay nhảy chủ đề, nói chuyện cứ không đầu không đuôi.

Lục Tư Viễn quay sang liếc hắn: “Tư duy của cậu có thể bớt nhảy nhót chút không?”

“Tôi nói không đúng à?”

Lý Triệt nhìn Dư Văn Gia, giọng điệu cứ như bố già: “Không phải người cậu để ý thì sao mặt cậu cứ trầm ngâm như vậy?

Ai mà hỏi cậu về sở thích ăn uống thế?

Anh nói này, Văn Gia à, cậu như vậy là không ổn đâu.

Tính cậu kín đáo quá, chuyện gì cũng giữ trong lòng, không tốt chút nào…”

“Rồi rồi rồi, cậu ăn cơm đi.”

Lục Tư Viễn cắt ngang, rõ ràng là Dư Văn Gia rất không muốn nói về chuyện này, mà cũng rất rõ là Lý Triệt đoán trúng rồi.“Đừng để ý cậu ta.”

Lục Tư Viễn nói với Dư Văn Gia, “Chắc tối qua uống nhầm rượu giả, không thì sáng nay ra khỏi nhà quên uống thuốc.”

“Tối qua tôi trực đêm đấy nhé.”

Lý Triệt tức tối đến bật cười, “Rượu giả gì mà rượu giả.”

“Thế cậu có thể im miệng chưa?”

Lục Tư Viễn nhân lúc Dư Văn Gia không chú ý, nháy mắt ra hiệu bảo hắn dừng lại, đừng nói thêm nữa.Lý Triệt thở dài, không nói thêm lời nào nữa.

Hắn cảm thấy mình đúng là già thật rồi, không theo nổi mấy trò lòng vòng của đám trẻ bây giờ.Mãi đến chủ nhật, trong ngày diễn ra hội thảo học thuật, Tô Văn mới biết Dư Văn Gia cũng sẽ lên sân khấu trình bày báo cáo nghiên cứu.

Những người có tư cách lên phát biểu tại hội thảo đều là "cao thủ", cậu ta vốn biết Dư Văn Gia rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này.“Anh giỏi thật đấy.”

Tô Văn ngồi cạnh Dư Văn Gia, không nhịn được mà cảm thán.Dư Văn Gia đang xem lại slide thuyết trình của mình, mắt không rời khỏi màn hình: “Khoa mình có nhiều người giỏi lắm.”

Ngón tay cậu đặt trên bàn phím gõ vài chữ, nói thêm: “Tương lai cậu cũng sẽ giỏi như vậy thôi.”

Tô Văn nhìn lên sân khấu, khẽ cười: “Sư huynh, thật ra em lớn hơn anh ba tháng đấy.”

Dư Văn Gia cũng không để ý cậu biết tháng sinh của mình từ khi nào, chỉ nhìn màn hình rồi lơ đãng đáp: “Thế cậu muốn tôi gọi cậu là ‘anh’ à?”

“Thôi đừng, em không dám.

Em chỉ thấy ngưỡng mộ thôi, đúng là trẻ mà tài cao.”

Hội thảo diễn ra suốt cả ngày, buổi trưa có giờ nghỉ giải lao.

Suốt cả buổi sáng Dư Văn Gia chưa hề nhìn điện thoại.

Đến trưa cậu mới tranh thủ kiểm tra tin nhắn.Cậu không ghim bất kỳ cuộc trò chuyện nào lên đầu, avatar của Trì Kính cũng vì thế mà nằm tít dưới cuối danh sách.

Trì Kính vốn không thường dùng wechat, có chuyện gì cần sẽ trực tiếp gọi điện cho cậu.Từ sau buổi họp mặt gia đình hôm đó, hai người không liên lạc gì nữa, thậm chí một cuộc gọi cũng không có, đã một tuần trôi qua rồi.Nghĩ kỹ lại thấy thật nực cười, dù là trước đây hay bây giờ, người giận dỗi vô lý bao giờ cũng chỉ có mình cậu.Lúc bốn giờ rưỡi chiều, hội thảo kết thúc.

Giáo sư Tề cùng mấy người bạn lâu năm trong giới y học rời đi trước.

Mọi người trong khoa rôm rả bàn nhau tối nay ăn một bữa ngon, Lý Triệt nói sẽ mời.“Trưa nay tôi ăn cũng kha khá rồi đấy.”

Một sinh viên năm hai cao học chân thành lên tiếng, “Tôi mê nhất mấy buổi trà giữa giờ của hội thảo học thuật!

Buffet đúng là chân ái!”

“Gọi cậu là ‘châu chấu học thuật’ chắc hợp hơn đấy.”

Có người vỗ vào ngực cậu trêu đùa.“Cậu đừng có nói tôi.”

Cậu ta gạt tay người đó ra, “Trưa nay cậu ăn cũng đâu có ít.”

Hội thảo vừa kết thúc, không khí lập tức trở nên thoải mái hơn hẳn.

Mọi người ríu rít bàn tán xem tối đi ăn ở đâu.

Dư Văn Gia cúi đầu thu dọn đồ, điện thoại đặt trên bàn rung nhẹ một cái.

Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua, màn hình hiện lên tin nhắn của Trì Kính.

Cậu lập tức cầm điện thoại lên xem.Trì Kính: Hội thảo kết thúc chưa?Dư Văn Gia gõ trả lời: Kết thúc rồi.Sau đó hỏi tiếp: Sao anh biết hôm nay em có hội thảo?Trì Kính: Nghe Trì Minh nói.Trì Kính: Tối qua nhà anh ăn cơm nhé?Có lẽ Trì Kính vẫn không quen nhắn tin bằng wechat, vừa nhắn xong đã gọi điện tới.

Thời gian gửi tin đúng lúc hội thảo vừa tan, rõ ràng anh đã canh giờ rất chuẩn.“Em còn đang ở hội trường à?”

Trì Kính hỏi.“Anh… hôm nay không đi ăn với chị em à?”

Trì Kính dừng lại một chút: “Em biết chuyện đó sao?”

“Em không biết.”

Trì Kính bật cười: “Giỏi thật đấy, nói dối không chớp mắt.

Sao thế, còn định giúp chị họ em theo đuổi anh à?”

“Sao em có thể…”

Giọng Dư Văn Gia đột nhiên trầm hẳn xuống.

Mấy người xung quanh đang cười nói cũng quay lại nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu.Dư Văn Gia khẽ nhắm mắt, im lặng vài giây mới thấp giọng nói: “Sao em có thể làm chuyện như thế.”

“Anh không có tình cảm với chị ấy sao?”

Dư Văn Gia hỏi.

Cậu không quan tâm ánh mắt của người xung quanh, vẫn bình thản nói chuyện qua điện thoại.“Em nghĩ sao, mới gặp có một lần, sao mà có tình cảm được?”

“Ý anh là, gặp thêm vài lần thì sẽ có à?”

Trì Kính khẽ cười, không rõ là tức giận hay buồn cười: “Dư Văn Gia, anh thấy em bây giờ sao lại lươn lẹo hơn hồi nhỏ thế?

Nói chuyện càng ngày càng đáng ăn đòn.”

“Em không có.”

Dư Văn Gia hạ giọng, “Em sai rồi.”

Một đám người ngồi bên cạnh nhìn Dư Văn Gia bằng vẻ mặt hoảng hốt.

Ba chữ ấy từ miệng cậu thốt ra thật quá kỳ lạ, vốn giọng cậu đã trầm, lại chẳng mang theo chút cảm xúc nào, nghe vào càng kỳ quặc, như kiểu một người đàn ông lạnh lùng đang… làm nũng.
 
2. [Đam Mỹ | Done] - Ngày Càng Tốt Hơn
Chương 13


“Tha cho em đấy.”

Trì Kính vừa nói vừa đánh lái quẹo sang đường khác.

“Anh sắp đến trung tâm hội nghị rồi, có muốn về nhà anh ăn cơm không?”

“Ừm.”

“Anh đến đón em, xe đậu ở ngoài.”

Trì Kính tìm chỗ đỗ xe gần cổng nhất có thể.

Hôm nay bãi xe ngoài trời của trung tâm hội nghị kín đặc xe, may mà hội nghị vừa kết thúc, xe cộ bắt đầu rời đi dần.

Anh bị kẹt giữa đường, nhìn dòng người túa ra từ cổng hội trường.

Trì Kính đánh xe tới gần cổng, đậu lại và chờ Dư Văn Gia.Chưa đầy vài phút sau, Dư Văn Gia theo sau một nhóm người bước ra.

Hôm nay cậu mặc đồ công sở, một bộ vest đen phẳng phiu, dáng người cao ráo nổi bật.

Đây là lần đầu tiên Trì Kính thấy cậu mặc đồ như vậy, cảm giác hoàn toàn khác lạ.

Có lẽ vì đã lâu không gặp, trong mắt Trì Kính, Dư Văn Gia vẫn luôn là cậu thiếu niên trong ký ức.

Nhưng từ ngày anh về nước, Trì Kính đã dần nhận ra những thay đổi nơi người đối diện, không chỉ là vóc dáng, mà còn là nét mặt, khí chất, tất cả đều trưởng thành hơn nhiều.Bình thường Dư Văn Gia hay mặc hoodie với quần thể thao, trông rất ra dáng sinh viên, chẳng thể hiện rõ khí chất như hôm nay.

Nhưng vừa khoác lên bộ vest, cả người lập tức toát ra vẻ chững chạc, lạnh lùng mà cuốn hút.Trì Kính bật đèn xi nhan cảnh báo, Dư Văn Gia liếc về phía anh.Những người đi cùng cậu cũng nhìn theo.

Lý Triệt thấy Trì Kính thì hơi bất ngờ, từ xa vẫy tay chào.

Ngồi trong xe mà chào người ta thì có hơi thiếu lịch sự, Trì Kính liền mở cửa bước xuống, mỉm cười gật đầu chào Lý Triệt.Dư Văn Gia lên xe trong ánh mắt dõi theo của mọi người.“Hôm nay em mặc đẹp đấy.”

Trì Kính thắt dây an toàn, khởi động xe.

“Em hợp với vest lắm.”

Dư Văn Gia không quá quan tâm chuyện mình có đẹp trai hay không, trước khi ra ngoài thậm chí còn chẳng thèm soi gương, hoàn toàn không biết bản thân trông như thế nào.

Nhưng lời khen của Trì Kính lại khiến cậu hiếm khi để ý đến ngoại hình của mình.

Cậu quay đầu liếc nhìn hình bóng phản chiếu trên cửa kính xe, như thể muốn kiểm tra lại bản thân.Trì Kính nghiêng đầu: “Nhìn gì thế?”

Dư Văn Gia quay lại nhìn dòng xe phía trước, hỏi: “Anh thấy đẹp à?”

Trì Kính bật cười: “Em mặc gì mà chẳng đẹp.”

Dư Văn Gia từ nhỏ đã là một cậu bé rất ưa nhìn, lớn lên càng khỏi phải nói, gương mặt vẫn là gương mặt ấy, nhưng nét non nớt đã biến mất, thay vào đó là vẻ sắc sảo, góc cạnh.

Đôi mắt đào hoa của cậu đặc biệt đẹp, đường nét mềm mại, nhưng ánh nhìn thường rất lạnh lùng, khiến người đối diện cảm thấy hơi sắc bén, khó gần.Từ nhỏ đến lớn Dư Văn Gia đã nghe rất nhiều lời khen về ngoại hình, nhưng những lời ấy chỉ khi xuất phát từ miệng Trì Kính mới khiến cậu có cảm xúc.Từ lúc đó, cậu im lặng không nói gì nữa, trong xe trở nên yên ắng hẳn.

Trì Kính hỏi:
“Sao em biết chị họ hẹn anh ăn cơm?

Cô ấy nói với em à?”

“Ừm.

Sao anh không đi?”

“Anh từ chối rồi.”

“Tại sao lại từ chối?”

Trì Kính cười nhẹ: “Người mình không hứng thú, em sẽ đồng ý đi ăn với họ à?”

“Em thấy hôm đó mọi người ăn cơm chung, hai người nói chuyện cũng khá vui vẻ.”

“Vậy à?

Theo em nói, anh nói chuyện vui vẻ với ai là có hứng thú với người đó?”

Xe dừng ở đèn đỏ, Trì Kính quay đầu nhìn Dư Văn Gia, “Vậy thì anh nói chuyện với em cũng rất vui đấy.”

Trì Kính đưa tay ra, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cậu: “Dù gì cũng là nghiên cứu sinh tiến sĩ của trường danh tiếng mà, nói chuyện gì mà thiếu logic vậy.”

Dư Văn Gia im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy anh sẽ thích kiểu người như thế nào?”

Trì Kính bật cười: “Sao lại hỏi thế?”

“Chỉ tò mò thôi.”

“Giờ thì chưa rõ.

Đây là câu hỏi mở, khó mà trả lời được.”

Trì Kính bật xi-nhan đổi làn đường, vừa nhìn gương chiếu hậu vừa nói bâng quơ: “Anh ấy mà, thật ra chưa từng nghĩ đến mấy chuyện đó.”

Dư Văn Gia quay đầu nhìn anh: “Gì cơ?”

“Chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Trì Kính rẽ phải, tiếp tục nói.Dư Văn Gia trầm ngâm một lúc, hỏi: “Lý do là gì?”

“Anh không hợp để kết hôn.

Em cũng biết tính chất công việc của anh rồi.

Hôn nhân đối với anh chỉ là một sự ràng buộc.”

“Tại sao lại chắc chắn là ràng buộc?”

“Vì tình yêu chính là ràng buộc.”

Trì Kính cười nhẹ.

“Hoặc có thể nói, yêu là thứ ràng buộc lớn nhất.

Nó chi phối con người, khiến tinh thần, ý chí, cả tâm lý cũng trở nên mong manh.”

Dư Văn Gia im lặng.Ánh mắt Trì Kính nhìn xa xa về phía dòng xe cộ, giọng nói cũng chậm lại, trầm hơn: “Năm đầu tiên anh công tác ở nước ngoài đã gặp chiến loạn.

Khi ấy đang đi thực địa, có một viên đạn sượt qua ngay trước mặt anh.

Lúc đó anh đã nghĩ, nếu một ngày nào đó anh chết bất ngờ nơi đất khách, thì mẹ anh, bà anh, và cả Trì Minh sẽ ra sao…”

Trì Kính kể rất bình thản, như thể chỉ đang nhắc đến chuyện thời tiết: “Khi nghĩ quá nhiều, con người sẽ trở nên yếu đuối, mất tập trung.”

Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ít đi một chút ràng buộc, sống sẽ nhẹ nhõm hơn.”

Sau đó, Trì Kính còn đi qua nhiều quốc gia khác.

Mỗi nơi một hoàn cảnh, một thử thách, nhưng tâm thế thì giống nhau.

Với anh, trách nhiệm và sứ mệnh luôn được đặt lên hàng đầu, nên anh luôn sống thận trọng, từng bước như đi trên băng mỏng.

Anh biết mình không thể ở lại lâu dài, tương lai những ngày tháng bên người thân sẽ ít dần đi, nên anh lựa chọn càng ít ràng buộc càng tốt.Lần đầu tiên Dư Văn Gia nghe Trì Kính nói về những điều này, cậu chỉ chăm chú lắng nghe.Dư Văn Gia im lặng thật lâu, không nói gì thêm, chỉ khẽ: “Em hiểu rồi.”

Trì Kính bật cười: “Hiểu gì mà hiểu.”

“Anh Kính.”

Dư Văn Gia khẽ gọi một tiếng.Trì Kính quay đầu nhìn cậu.“Vất vả rồi.”

Dư Văn Gia nói.–----Mẹ của Trì Kính không biết hôm nay Lâm Lang có hẹn anh ăn cơm, nên cũng gọi anh về nhà ăn tối.

Trì Kính vốn chẳng định đi gặp Lâm Lang, thế là mượn cớ này từ chối luôn.

Hôm tụ họp lần trước, Lâm Lang chủ động xin wechat của anh.

Trước mặt bao nhiêu người lớn, anh cũng không tiện từ chối khiến cô khó xử nên mới kết bạn.Chị họ của Dư Văn Gia là một người cô gái rất xuất sắc, hiểu biết, lịch sự, xinh đẹp lại rộng lượng.

Trì Kính không có ý định gì với cô, cũng không muốn dây dưa, nên lúc ngồi trong xe đợi Dư Văn Gia, anh đã nói rõ ràng với cô.Cô chỉ gửi lại một tin nhắn thoại, nói: “Không sao đâu, chắc là không có duyên rồi.”

Trì Kính dẫn Dư Văn Gia về nhà ăn cơm, bà ngoại của anh vui ra mặt.Từ nhỏ Dư Văn Gia đã rất được bà yêu quý, vừa đẹp trai lại ngoan ngoãn, còn rất thông minh.

Nhà bà nhỏ, đông người một chút là xoay trở trong nhà cũng khó, nên bình thường cũng ít khi mời khách đến ăn cơm.

Lúc còn nhỏ, Dư Văn Gia hay sang chơi, sau này lớn lên thì ít dần.Hôm nay trong nhà chuẩn bị toàn món ngon, người cháu trai bà quý nhất là Gia Gia đến, bao công nấu nướng cũng không uổng.Dư Văn Gia mặc đồ vest chỉnh tề, vừa bước vào cửa đã bị mẹ và bà ngoại vây quanh khen ngợi không ngớt.Ngôi nhà cũ của nhà họ Trì đã được sửa sang lại, thay đổi cách bố trí, sơn lại bằng những màu sáng nên trông rất sáng sủa.

Diện tích nhà không đổi, nhưng nhìn chung có cảm giác rộng rãi hơn nhiều.Phòng khách có đặt một bàn ăn gấp, mở ra cũng khá lớn, đủ chỗ cho sáu bảy người ngồi ăn cùng lúc.Mẹ Trì múc cơm cho Dư Văn Gia, hỏi Trì Kính: “Trì Minh đâu rồi con?”

“Nó có chút việc, chắc sẽ về muộn.”

“Không biết có về nổi không nữa.”

Mẹ Trì liếc ra ngoài cửa, thở dài: “Lần nào cũng bảo có việc đến muộn, lần nào cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.

Hai anh em tụi con y như nhau, bận suốt ngày, ai mà không lo…”

“Gia Gia, ăn đi, ăn nhiều vào con.”

Bà ngoại gắp thức ăn cho Dư Văn Gia, nói: “Gầy quá, mặt hóp cả lại rồi kìa.”

Dư Văn Gia cười: “Bà nói con hay nói anh Kính vậy?

Con mà còn gầy ạ?”

“Cả hai đứa luôn.”

Bà vừa nói vừa chỉ vào Trì Kính.Mẹ Trì cũng cười: “Chừng nào hai đứa ăn uống đầy đặn tròn trịa lên thì bà ngoại mới yên tâm.”

Một lát sau, Trì Minh cũng xử lý xong việc và tới, không quá muộn.

Y thấy Dư Văn Gia thì hơi bất ngờ: “Ơ, tiến sĩ Dư sao cũng có mặt thế này?”

“Sao lại không thể đến?”

Mẹ Trì đứng dậy múc cơm cho y, trách yêu: “Con mà tới muộn hơn chút nữa là cả nhà ăn xong dọn bàn hết rồi đấy.”

Trì Minh liếc nhìn bộ vest của Dư Văn Gia, đi vòng ra sau lưng cậu vỗ vai: “Mặc thế này bảnh quá ha, giống người mẫu nam đấy.”

“Người mẫu nam, là anh tôi đi đón cậu à?”

Trì Minh hỏi từ phía sau.Dư Văn Gia khẽ “ừm” một tiếng.“Đúng là đãi ngộ đặc biệt ha.”

Trì Minh vỗ nhẹ vai cậu.Y ngồi xuống, trước tiên múc một bát canh, mẹ Trì nhìn anh cười như không cười: “Con đó, ngày nào cũng làm trò hề, không đứng đắn chút nào.”

Trì Minh kéo cổ áo sơ mi, dù gì hôm nay cũng đi làm việc nghiêm túc, mặc sơ mi trắng hẳn hoi, không nói là thân hình người mẫu thì ít ra cũng ra dáng đàng hoàng.“Con thế này mà còn không đứng đắn à?”

Trì Minh ưỡn thẳng lưng, chỉnh lại khuy tay áo, ra vẻ như tổng tài bá đạo.Mẹ Trì bị y chọc cười.“Thôi đi, đừng bắt chước mấy tổng tài ngôn tình nữa.”

Trì Kính nói.“Em vốn là tổng tài mà.”

Trì Minh không đùa nữa, uống một hớp canh rồi nói: “Phó tổng cũng là tổng tài chứ bộ.”

Đang ăn được nửa bữa, bà ngoại bất chợt nhắc đến chị họ của Dư Văn Gia, bà kéo nhẹ tay áo Trì Kính: “Còn chuyện con với chị họ Gia Gia, tiến triển tới đâu rồi?”

“Bà lại nhắc chuyện này nữa...”

Bà ngoại nghiêm mặt lại: “Bà không nhắc thì ai nhắc?

Bà chẳng phải nên sốt ruột sao?”

Trì Kính liếc nhìn bà, không nỡ cứng giọng với người già, đành nhẹ nhàng hỏi: “Bà muốn nghe thật hay nghe cho vui?”

Bà cụ nghe xong câu đó thì biết ngay lại không thành rồi, xua tay than thở: “Thôi thôi, đừng nói nữa, thật hay giả gì bà cũng thấy bực.

Haiz, sao lại thế chứ?

Bà thấy cô bé đó có vẻ thích con, hai đứa nói chuyện cũng hợp lắm mà…”

“Không có duyên thôi ạ.”

Trì Kính vừa gắp thức ăn cho bà vừa đáp.

Chuyện anh vừa nói với Dư Văn Gia, với bà ngoại thì chưa chắc bà nghe lọt.

Anh mới về nước chưa lâu, người lớn đột nhiên nổi hứng giới thiệu bạn gái cũng là chuyện dễ hiểu.

Mấy việc như vậy nên xử lý uyển chuyển, từ chối vài lần, lâu dần bà cũng sẽ nguôi ngoai.“Chưa gì đã bảo không có duyên, còn chưa tìm hiểu nhau mà đã khẳng định như thế rồi.

Ai mà gặp một lần đã hợp mắt ngay được đâu, con này, chẳng lẽ con cũng không chủ động hẹn gặp người ta lần nào à?”

“Nếu con không có ý gì thì chủ động hẹn người ta làm gì ạ.”

Trì Kính thở dài.

Anh không rõ có phải vì mình xa nhà lâu quá không mà bà lại đặc biệt sốt ruột chuyện anh lập gia đình như vậy.

Trước đây bà đâu có thế, là người phụ nữ tư tưởng rất thoáng, chưa bao giờ ép buộc cháu làm điều mình không muốn.“Thôi nào, mẹ.”

Mẹ Trì cũng không nhịn được nữa, lên tiếng: “Đang ăn cơm mà, đừng nhắc chuyện đó nữa, mẹ nhắc thì tụi nhỏ lại càng ngán.”

Bà ngoại nhìn Trì Kính rất lâu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Kính à, con…”

Bà nhìn anh đầy ẩn ý, Trì Kính ngước lên: “Sao thế bà?

Có chuyện gì bà cứ nói đi ạ.”

Bà nhìn anh chăm chú, đặt tay lên cánh tay anh đang để trên bàn, nhẹ nhàng vỗ hai cái.“Sao vậy ạ?”

Bà cụ nghiêm túc, giọng chậm rãi: “Con này, nếu con mà thích con trai, thì bà cũng chấp nhận được.”

Trì Minh suýt nữa thì phun luôn ngụm canh trong miệng, Dư Văn Gia cũng nghẹn lại một chút.“Thật đấy, chuyện này bà rất cởi mở mà.

Con thấy đó, giờ hai người con trai cũng có thể kết hôn rồi còn gì.

Nếu con thực sự có xu hướng như vậy thì đừng giấu gia đình, phải nói với mọi người chứ.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back