Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1700: Đại âm mưu, tru tâm mưu (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Từ lúc bà nhìn thấy chiếc vòng cổ màu đỏ bà liền biết bà đã gả cho người đàn ông mang trong mình sứ mệnh trọng đại.

Tuy bà không biết nhiệm vụ cụ thể của người đeo vòng cổ màu đỏ nhưgn mà bà biết sợi dây này nhất định chứa bí mật làm người ta sợ hãi, không giống suy nghĩ bình thường.

Quả nhiên bà đoán đúng.

Vương Dần ôm bà, nói nhỏ bên tai bà: “Rất nhớ em.”

Nước mắt của bà lại mãnh liệt trào ra.

Ông xoa tóc bà hỏi: “Hill vương chân chính là ai, có tổn thương đến em không?”

Bạch Chỉ lắc đầu: “Không có.” Bà quay đầu chỉ vào phía sau người kia, đoàn người nhìn thấy một chiếc hộp chứa cánh tay và chân bị cắt.

Bạch Chỉ chỉ vào người đàn ông ở trong bình: “Đó là Hill vương cũ, hiện tại chính là người đàn bà này. Cô ta đoạt vị trí của cha mình, cưa đứt hai tay hai chân của ông ta đặt vào bình, còn ném đầy giòi và rắn vào trong. Cô ta cắt đứt dây thanh quản của cha mình vì không muốn nghe tiếng kêu thảm thiết đau đớn của ông ta.”

“Ưmmm.” Người đàn ông kia như xác khô, bộ dạng khủng bố làm người ta không dám nhìn thêm một chút.

Người đàn bà kia lạnh lẽo nhìn qua, đám người lập tức dùng tấm vải đen che đi người kia.

Sau đó liếc mọi người lạnh lẽo nói: “Nếu hôm nay đã tới thì nói thẳng cho các người, nếu không phải năm tháng trước các người vây quét cha ta, ta vẫn không thể bắt được lão già kia, đúng là phải cảm ơn các người hỗ trợ.”

Cô ta nhìn thoáng qua bên cạnh sau đó các cửa từ bốn phương tám hướng áp giải mấy người đàn bà.

Mấy người đàn bà bị trói bị người đẩy ra ngoài.

Lăng Vi ngẩng đầu liền thấy hai người bị áp tại lâu hai thì một người chính là… Diệp Khanh!

Từ cánh cửa khác chính là… Kỷ Nhu.

Sau dó Phương Di, Lôi Đình, Lôi Niễu… bọn họ bị ép ra ngoài.

Thế cục lập tức khẩn trương.

Ánh mắt Diệp Đình lạnh lẽo, Lý Thiên Mặt gào lên: “A Đạt, đồ tiện nhân này, cô bắt bọn họ làm gì?”

Người truyền tin của Hll vương trầm thấp nói: “Ai cho phép mày nói chuyện như vậy với Hill vương?” Noí xong ná một phát súng về phía Lý Thiên Mặc.

Diệp Đình đẩy Lý Thiên Mặc ra, đạn sượt qua bả vai anh ta, nguy hiểm làm cho người ta hít thở không thông.

Người đàn bà mang theo mặt nạ Hill vương lạnh giọng nói: “Bắt đám đàn bà này quá dễ dàng, dẫn đám người các ngươi mắc câu mới là khó.”

Cô ta nhẹ nhàng giơ tay lên, người truyền tin nhận lệnh ấn một cái nút.

Trong cung điện có ba người nữ bị áp giải ra… Lôi Thiếu Triệt, Lý Vân Hào, Trần Bá Tích.

Người đàn bà cười lạnh nói: “Bảy kẻ có sợi dây chuyền thì đã chết ba, hiện tại còn bốn, còn một người đằng dưới, bắt lại cho tôi.”

“Rầm rầm” tiếng bước chân truyền đến, đám người cầm súng tiến lên.

Người đàn bà cười cười: “Dẫn đám người kia tới thật khiến chúng ta vất vả một phen. Các người đừng tưởng rằng các người quan trọng thế nào, bắt các người chỉ là một lợi thế trao đổi mà thôi.

Sau đó nói ra âm mưu lần này… muốn viện nghiên cứu khoa học kĩ thuật… có trung tâm nghiên cứu kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới càng hữu ích hơn bất cứ tiền tài và quyền lực.

Nháy mắt Lăng Vi tức giận, đám người này quá đê tiện, lợi dùng bọn họ để đổi lấy vô số thành quả của các tiền bối nghiên cứu.

“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách! Chúng ta hôm nay cho dù chết tại đây cũng không thể trở thành lợi thế cho chó trao đổi.”
 
Chương 1701: Làm người không thể không ngông nghênh (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ồ, biết ngay các người rất có cốt khí mà.” Người đàn bà nở nụ cười.

“Nếu đã có cốt khí như vậy vậy thì giải quyết từng người đi.”

Diệp Khanh, Kỷ Nhu, Phương Di, Lôi Đình, Lôi Niễu Nhiễu nháy mắt bị súng dí vào đầu.

Lúc này đột nhiên Lôi Niễu Niễu gào lên: “Đình Ca, chị dâu, Thiên Mặc, em không sợ chết… mội người cũng đừng sợi, làm người không thể có ngạo khí nhưng không thể không ngông nghênh, người Lôi gia chúng ta có cốt khí, chúng ta không thể để người trong nhà mất mặt được.”

Nháy mắt hốc mắt Lý Thiên Mặc ửng đỏ, Lôi Niễu Niễu lại gào lên: “Chết thì sao chứ, vậy thì người một nhà chúng ta cùng chết coi như ông trời hậu đãi rồi.”

Lăng Vi hét lên: “Đừng nói linh tinh, ai chết cũng không phải chúng ta chết.”

“Ầ…” trên người có tiếng súng bắn lén, sau đó một ông già bị áp giải ra… Lôi lão gia.

Lôi lão gia từ trong cửa đi ra, ông đứng đầu lan can nhìn thoáng phía dưới cười ảm đảm: “Xem như đủ người.”

Người đàn bà trên đài đột nhiên nói: “Vẫn chưa tính là đủ.”

Âm thanh của cô ta vừa dứt, người truyền tin vỗ tay một cái: “Oa, oa, oa…”

“Là Duệ Duệ, Đô Đô và tiểu Mỹ.”

Bọn chúng bắt lấy đứa bé của Lăng Vi và Lôi Đình, hai chân Lăng Vi mềm nhũn, nước mắt trào lên, Diệp Đình duỗi tay ôm cô.

Lôi Đình khóc nát tâm can: “Tiện nhân, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày.”

Ba đứa bé vừa sinh ra không lâu bị treo trên không trung, thân thể bé nhỏ không ngừng lắc lư, tiếng khóc làm người ta đau như bị dao cắt.

Lôi lão gia gấp hỏa công tâm nháy mắt nôn ra ngụm máu, khóe mắt như muốn nứt ra, cắn răng hét người đàn bà trên đài: “Lôi gia ta nhiều đời trung lương, người đàn bà độc ác như cô sẽ bị sét đánh tuyệt hậu.”

Bắt con trai, con dâu, cháu trai, cháu dâu của ông hiện tại cả chắt trai chắt ngoại đều bắt.

Đúng là khinh người quá đáng.

“…” Lúc này Diệp Đình tiến lên bắt một phát súng.

Sắc mặt anh nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng.

Người đàn bà cười lạnh: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, anh cho là anh còn có lợi thế gì, đứa bé nhà anh đều nằm trong tay tôi.”

Đột nhiên Diệp Đình híp mắt.

Cánh tay anh vung lên, toàn bộ quân sĩ cầm súng ở cung điện đều nhắm ngay người đàn bà trên đài.

A Đạt cả kinh, cô ta lấy mặt nạ xuống nhìn bốn phương tám hướng, vậy mà đám người này đều phản bội phản chiến? Không thể nào, rõ ràng những người này đều là tử sĩ cô ta tin tưởng nhất.

Lúc này Diệp Đình mới nở nụ cười.

Sau đó chỉ thấy Lôi Thiếu Dục từ cánh cửa khác đi ra, giọng nói bình tĩnh: “Từ lúc chúng ta vây bắt tên thủ lĩnh đã bày ra thiên la địa võng. Vì nhổ tận gốc Dạ đế quốc khối u ác tính này mà chúng ta đổi hết từng tên tử sĩ bên cạnh các người.”

A Đạt tức giận mắng: “Ông cho là ông khống chế được đám người này thì có thể uy hiếp được tôi? Ông sẽ không ngu ngốc cho rằng tôi chỉ có chút não thế chứ”

A Đạt quay đầu chỉ thấy người bên cạnh cô ta cũng lấy mặt nạ xuống sau đó kéo ra người trên mặt, cũng là giả.
 
Chương 1702: Làm người không thể không ngông nghênh (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặt nạ trong tay a Đạt rơi xuống đất, cô ta không dám tin mở to mắt mình, thối lui đến vị trí lan can, cô ta nhìn thấy mọi người đều nhắm súng vào đầu cô ta.

Còn có mấy trăm họng súng xung quanh đều nhắm mỗi mình cô ta.

A Đạt ác độc trừng mắt: “Dù tính tôi chết thì Dạ đế quốc còn có nhiều cọc ngầm, các người không thể thực hiện được.”

Lăng Vi hất cằm cười vui vẻ: “Hôm nay đúng là để cô thất vọng rồi.”

Lúc này Lý Thiên Mặc và tiểu Bát cùng nhau tiến lên.

Lăng Vi nói: “Trò hay phải xem tận mắt, mời cô đừng nháy mắt.”

Sau đó bên trong cung điện xuất hiện hình ảnh lập thể… toàn bộ tin tức khắp nơi trên thế giới, tất cả các kênh tin tức đều bị gián đoạn.

Tất cả các kênh của truyền hình quốc gia đều bị người ta cài vào sự kiện tập kích bắt cóc.

Trên tivi đổi thành tình hình cung điện, mọi người lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Bởi vì giờ phút này dân chúng đang xem tin tức vừa lúc nhìn thấy mấy chục người bị thế lực xã hội đen Dạ đế quốc bắt cóc.

Giữa không trung còn treo ba đứa bé và hai người gia…

Hai người già trên người đều là máu mà ba đứa bé đều đang khóc thảm thiết.

Là ai ác độc như vậy?

Toàn bộ mọi người xem tin tức đều phẫn nộ và đồng tình chưa bao giờ có, loại u ác tính này phải nhổ, quân đội không làm được thì để bọn họ biến đi.

Trong tin tức còn có người đang nói, đó chính là Vương Tử. Anh ta dùng ngôn ngữ quốc tế giảng giải cho mọi người Dạ đế quốc bắt cóc ba mẹ anh ta, là hai bị giáo sư bình thường.

Sau đó anh ta và một nhóm bạn ra sức đi cứu kết quả bị mấy trăm người dí súng vào đầu.

A Đạt phẫn nộ: “Làm sao có thể, tôi đã chắn hết tín hiệu của cung điện, chỉ bằng kĩ thuật của các người làm sao có thể công phá tường lửa của tôi?”

Lần trước cô ta cố ý kiểm tra năng lực của Diệp Đình và Lý Thiên Mặc, lần đó cô ta cố ý để cho bọn họ tấn công tường lửa của cô ta, sau đó truy tung ngược lại là một xem thực lực thật sự của bọn họ, cô ta vẫn vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng mà…

“Làm sao tín hiệu có thể truyền ra?”

A Đạt cảm thấy da đầu run lên, những người này làm sao có thể làm được? Cô ta che chắn vô số phòng tuyến bên trong cung điện.

Diệp Đình và Lý Thiên Mặc đứng đó, bọn họ không hề chạm tới máy tính nhưng mà người bên ngoài làm sao nhận được tín hiệu?

Lăng Vi không để ý tới cô ta, vẫy tay làm cho người ta hạ hai vị giáo sư và bảo bảo xuống. Lôi Đình từ trên lầu lao xuống, cô vừa mới biết Đình ca và chị dâu đã có chuẩn bị, vừa nãy cô bị hù chết rồi.

Lăng Vi ôm lấy tiểu Mỹ, cả trái tim muốn tan nát.

Diệp Đình cùng Lăng Vi ôm lấy Duệ Duệ và Đô Đô, ba đứa bé khóc oa oa, Lăng Vi hận không thể cho a Đạt thiên đao vạn quả.

A Đạt vẫn ngẩn ra.

Lăng Vi nói: “Vẫn chưa hiểu ra sao?”

Cô chỉ vào xung quanh: “Xung quanh tòa cung điện của cô bị chúng ta sắp xếp mấy chục dụng cụ thu tín hiệu.”

“Cái gì? Các người làm vào lúc nào?” A Đạt hoàn toàn không tin nổi.

Hai mắt mày lam của cô ta mở to nhìn Lăng Vi, Lăng Vi nói: “Cô cho là chúng tôi ngu ngốc như vậy hôm nay mới phát hiện Phật tượng thứ năm sao?”

Lăng Vi cười khinh miệt: “Lúc chúng tôi vừa đến đã phát hiện ra rồi. Sở dĩ không ‘đoán’ nhanh như vậy là vì muốn lừa được ‘tiểu phiên dịch’ người báo tin của cô mà thôi.”

Lăng Vi xoay tay bắt lấy tiểu phiên dịch, sau đó nhìn hắn ta, ác độc nói: “Không phải anh truyền tin cho a Đạt sao? Truyền không tệ đâu, chúng tôi đều hy vọng anh báo toàn bộ cho cô ta, chuyện này có thể thành công, công lao của anh không nhỏ đâu.”

Tiểu phiên dịch hoảng sợ rụt đầu, hắn ta không ngừng xua tay: “Tôi truyền tin cho cô ta là vì cô ta đồng ý với tôi có thể báo thù cho người nhà của tôi, tên ác nhân này bị rắn độc cắn chết là A Đạt âm thầm trợ giúp, nhưng ác nhân này thiêu đốt toàn bộ bộ lạc của chúng tôi.”

Lăng Vi lại gần anh ta, tiểu phiên dịch nói: “Trước khi tôi báo thù, tôi thật sự truyền tin cho cô ta, nhưng mà sau khi tên ác nhân kia bị báo ứng, tôi không còn truyền tin cho cô ta nữa.”
 
Chương 1703: Như sống lại một đời (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi buông cổ áo tên phiên dịch ra.

Bởi vì hắn ta nói đúng, hắn đạt được hứa hẹn của mình cũng không mật báo chuyện gì với a Đạt nữa. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không làm khó xử hắn.

Tiểu phiên dịch thấy sắc mặt Lăng Vi hòa hoãn nhưng vẫn từng bước rời khỏi vòng bảo vệ, vẻ mặt xấu hổ đứng một mình trong góc.

Lúc này đột nhiên a Đạt giơ súng bắn vào đầu tiểu phiên dịch: “Hấn nhất là loại người cỏ đầu tường như mày.”

Cỏ đầu tường: Ý chỉ người không có lập trường, gió chiều nào che chiều đó.

Tiểu phiên dịch thầm biết mình chết chắc rồi.

Nhưng mà lúc hắn vừa lùi ra, Lăng Vi và Lôi Tuấn duỗi tay kéo hắn trở lại.

Tiểu phiên dịch nghe vèo một tiếng, viên đạn phá không sượt qua lỗ tai hắn ta.

Giống như tình hình lúc nãy của Lý Thiên Mặc vậy, viên đạn sượt qua hắn cắm vào mặt đất, a Đạt tức giận phát cuồng.

Lúc này Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi tới.

An Kỳ Nhi giơ thủ thế ok cho mọi người tỏ vẻ cô đã hoàn thành, không có việc gì.

A Đạt nhíu mày.

Lăng Vi ngẩng đầu nhìn a Đạt: “Cô cho rằng anh Tư và chị dâu An Kỳ của tôi vì bệnh cấp tính mới rời khỏi nơi này sao? Haha...’

Cô lạnh lùng cười, khiến a Đạt sởn tóc gáy.

Lăng Vi nói: “Chị dâu an Kỳ của tôi căn bản không bị bệnh, túi máu trắng kia ở bệnh viện vốn dĩ là men sữa bò mà vị bác sĩ kia chính là người của chúng tôi.”

Sắc mặt a Đạt nháy mắt đen lại.

Lúc này An Kỳ Nhi rất phối hợp lắc bình sữa bò trong tay.

Lăng Vi lạnh giọng nói: “A Tư và chị dâu giả vờ bệnh rời khỏi bệnh viện là chuyện chúng tôi thương lượng từ lâu rồi.”

Cô nhìn a Đạt nói: “Bọn họ rời đi trước chính là để máy bay trực thăng mang đồ tới cho chúng tôi. Đương nhiên không chỉ là đồ ăn nước uống mà còn có mấy cái túi bên trong đều là máy tăng tín hiệu và thu tín hiệu được thu nhỏ. Mấy thứ nay đều là thành quả của giáo sư Vương phòng nghiên cứu nước chúng tôi nghiên cứu ra, cô muốn lắm đúng không?”

Lăng Vi cố ý nói: “Cô muốn cũng không lấy được đâu.”

A Đạt tức giận tái mét cả mặt mày: “Đồ đê tiện các người.”

“Ôi sao lại nói những lời này chứ?” Lăng Vi lắc lắc ngón tay: “Đê tiện thì ai so được với cô đây?”

Lăng Vi cho cô ta ánh mắt xem thường: “Cô dấu tai mắt vì tiếp cận chúng tôi, vì dụ chúng tôi vào bẫy mà ngay cả mẹ mình cũng giết.”

Trong mắt a Đạt lộ ra hung dữ, gương mặt dữ tợn.

Sắc mặt Lăng Vi càng lạnh hơn, cô ngẩng đầu chất vấn cô ta: “A Đạt, cô dám nói virut trong người mẹ cô không phải là kíp nổ? Năm tháng trước cô lật đổ ba mình ngồi lên vị trí Hill vương. Ba tháng trước mẹ cô bị bệnh, nếu không phải cô tự tay cho kíp nổ vào trong người bà ấy thì sao bà ấy có thể nằm trên giường không dậy nổi?”

Sắc mặt a Đạt trắng bệch, phảng phất như máu trong người đều bị rút cạn.

Lăng Vi còn nói: “Loại ác độc như cô ngay cả mẹ ruột mình cũng giết được thì cô còn mặt mũi sống trên đời này sao?”

Lăng Vi nói: “Vốn nghĩ bắt được Hill vương chân chính còn phải tốn chút công phu, còn phải cmar ơn cô xử lý xong ông ta, tự mình là thủ lĩnh Dạ đế quốc... haha... đáng tiếc mông cô còn chưa ngồi nóng thì đã bị bắt sống. Hom nay không thể giữ cô lại được đâu a Đạt.”
 
Chương 1704: Như sống lại một đời (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nói ba chữa xin lỗi cô dù ai cũng biết cô đang nói mát.

Đội trưởng đội quốc tế đặc biệt ra lệnh một tiếng: “Bắt cô ta và Hill vương cho tôi, mang đi.”

Thành viên đội đặc chiến nhanh chóng xông lên huyền đài xốc miếng vải đen lên thì phát hiện Hill vương đã chết...

Thành viên đội đặc chiến lập tức chế trụ a Đạt.

A Đạt ngây ngốc bị người ta kiềm chết cánh tay, đầu bị ép xuống.

Cô ta không phục, Dạ đế quốc sáng lập công lao rất lớn từ cô ta, làm thủ lĩnh của Dạ đế quốc là vị trí cô ta nên có.

Vốn còn cho rằng lợi dụng chiến đội quốc tế để lật đổ Hill vương thì cô ta có thể trở thành bá chú thế lực bóng tối, lại không nghĩ tới cô ta ở vị trí này ngắn ngủi năm tháng... đã bị hất đi. Hiện tại chút thế lực cuối cùng của Dạ đế quốc cũng đã sụp đổ....

Đoàn người tụ lại khó nén khỏi kích động, Lôi lão gia lắc đầu cảm than, có cảm giác như vừa được sống lại, nếu không phải tụi nhỏ nhạy bén... hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Đúng thật là cuộc đấu làm cho người ta chấn động kinh tâm, cảnh tượng kinh tâm động phách như thé đột nhiên gióng trống khua chiêng không đánh mà thắng.

Ai có thể nghĩ tới Hill vương lại chẳng tốn một viên đạn cũng bắt được, nhưng mà những ai phát hiện bí mật này đều phải hy sinh.

Bạch Chỉ và Vương Dần đỡ nhau xin lỗi hai vị giáo sư, nếu không phải bọn họ thì hai vị giáo sư cũng không chịu khổ như vậy.

Hai giáo sư lắc đầu, giáo sư Trần nói: “Không tính là gì... chúng tôi không sao hết... chỉ cần đứa bé không sao là tốt rồi.”

Trong lòng Bạch Chỉ rất thống khổ lại cảm thấy hổ thẹn.

Bà nhìn Vương Dần áy náy nói: “A Dần, con của chúng ta đã lớn... nhưng mà em chưa một lần làm tẫn trách nhiệm của người mẹ, từ lúc đứa bé sinh ra đã gửi nhờ hai vị giáo sư nuôi nấng... em thật có lỗi với con, cũng có lỗi với hai giáo sư. Nhưng mà hiện tại anh đã trở về, em không biết nên đối mặt với anh như thế nào... bởi vì từ đầu đến cuối em chưa nghĩ tới sẽ nhận lại đứa bé này.”

Vương Dần nói: “Em không cần áy náy với anh, nếu con đã gửi cho hai giáo sư anh cũng không nói một lời nào, chỉ cần con tốt, hai vị giáo sư khỏe mạnh, chúng ta hạnh phúc, ai làm ba mẹ của đứa bé anh đều không có ý kiến gì.”

Giáo sư Vương và giáo sư Trần lắc đầu, giáo sư Trần nói: “Không sao, chúng tôi không phải người lắm miệng, thương yêu đứa bé không một chút suy nghĩ, chúng tôi có thể từ từ nói cho nó.”

Đúng lúc này Vương Tử yên lặng đóng màn hình lớn...

A Đạt bị bắt, anh ta gửi hình ảnh qua, muốn hỏi ba mẹ có bị thương nặng hay không.

Lại không nghĩ tới... mình lại nghe được lời như vậy...

Ba mẹ anh ta... hai người đó... lại là Bạch Chỉ và Vương … Dần…

Hốc mắt chua xót, anh ta nhắm mắt vùi mặt vào lòng bàn tay, mười ngón tay luồn vào tóc, không thể tin vào sự thật mà anh ta nghe thấy.

Nhưng mà… cái tên Vương Dần đã chứng minh tất cả.

Khó trách từ bé đến lớn mỗi lần mình nghe ba mẹ gọi tên mình đều nghiêm túc nói cho mình rằng: “Tên của con chính là mạng của con, không ai có tư cách thay đổi.”

Vương Tử hít một hơi thật sâu, cầm báo cáo trên mặt bàn, đây là báo cáo anh ta xin nghỉ.

Ba mẹ bị bắt cóc làm anh ta đột nhiên sợ hãi.

Trong giây lát ý thức được thời gian mình làm bạn với ba mẹ thật ít ỏi, cho nên ở trong báo cáo nói tỉ mỉ quá trình bắt cóc lần này.

Anh ta muốn nghỉ nửa năm về ở bên cạnh ba mẹ.

Vương Tử nắm chặt phần báo cáo, trong đầu on gong.

Ba mẹ anh ta… không phải là Vương Văn Lâm, cũng không phải là Trần Thu đồng. Mà là…… Bạch Chỉ và Vương Dần!

Vương Tử cảm giác vừa nóng vừa lạnh.
 
Chương 1705: Tình duyên tám lần (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Kỳ đi vào nhìn thấy anh vẫn luôn đổ mồ hôi.

Cô đi tới duỗi tay sờ trán anh, kinh hãi: “Anh sốt rồi.” Cô sốt ruột rót một ly nước ấm: “Nhanh uống nước đi.”

Mấy ngày nay anh vất vả, thân thể hư nhược, lại lo lắng hãi hung, cô sợ anh bị bệnh mất.

Vương Tử ngước mắt nhìn cô nói cảm ơn.

Cô trừng anh một cái: “Còn nói cảm ơn làm gì.” Nói xong lại cảm thấy thái độ mình hơi sai sai liền vội vàng thu liễm, cố ý cau mày nói: “Tôi sợ anh bị bệnh lại lây sang tôi… nhanh uống thuốc đi, căn phòng này chỉ có hai chúng tôi, tôi cũng không tốt được chỗ nào….”

Cô không giám biểu hiện quá tốt với cô, bởi vì cô phát hiện mỗi lần có nữ sinh biểu hiện thái độ quan tâm đặc biệt với anh, anh đều trực tiếp nói với người đó sau này không nên xuất hiện trước mặt anh.

Tuy cô là trợ lý của anh nhưng cũng sẽ cẩn thận không đụng đến điểm mấu chốt của anh.

Vương Tử nhìn cô, thấy cô không còn kiên nhẫn thúc giục anh uống thuốc.

Ánh mắt anh tối lại, gật đầu uống thuốc vào lại như nhớ tới gì đó.

Anh đưa báo cáo cho cô nói: “Tôi muốn xin nghỉ nửa năm không biết cấp trên phê chuẩn hay không. Cô giúp tôi nộp báo cáo lên, dù sao lần này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ nghiên cứu khoa học từ sớm, các thực nghiệm khác tôi vẫn chưa nhận, có lẽ kỳ nghỉ sẽ thuận lợi phê duyệt.”

Sau đó đưa báo cáo vào tay cô.

Vương Tử Kỳ mở to mắt, cô rất muốn nổi trận lôi đình, nửa năm? Nghỉ nửa năm, không phải nữa năm cô sẽ không nhìn thấy anh sao?

Nhưng mà hiện tại cô lại… cô làm bộ như không có việc gì: “Được, tôi lập tức đi nộp.”

Xoay người đi ra ngoài vừa muốn rơi nước mắt… sao không có tiền đồ vậy chứ. Nửa năm không thấy anh… cô làm sao bây giờ?

Thật muốn xé rách tờ giấy này, càng muốn quấy rối anh, trực tiếp làm hỏng báo cáo để cấp trên bác đơn của anh.

Nhưng mà nhìn báo cáo anh viết muốn về chăm sóc ba mẹ bị thương, hốc mắt cô lại đỏ lên, lau nước mắt nơi khóe mắt, cắn răng đi nộp.

Lần hành động này cô có tham dự.

Vương Tử sốt ruột bao nhiêu không phải cô không biết, anh nôn nóng, dày vò cô đều nhìn trong mắt đau trong lòng.

Mặc dù nửa năm không được nhìn thấy anh cô cũng không muốn làm anh thất vọng.

Cấp trên hạ chỉ thị cho anh nghĩ 4 tháng.

Vương Tử Kỳ nhìn anh rời đi…

Trước khi anh đi đột nhiên quay đầu hỏi cô: “Muốn ăn gì tôi mang lên cho cô?”

Cô vội vàng xua tay: “Không cần, không cần.” Tuy trong lòng muốn hét to cái gì cũng được nhưng lời này lại không dám nói ra.

Sợ người ta khách khí với cô, nếu cô nói vậy không phải làm khó người ta sao? Đến lúc đó còn phải nhớ mua quà vặt cho cô.

Chờ anh trở lại đi làm mang về cho cô còn được, nếu quên không mua thì càng xấu hổ hơn…

Vương Tử Kỳ hít một hơi thầm nghĩ: Vốn anh chẳng để chuyện của cô ở trong lòng, may mà không muốn gì hết, không cần hy vọng xa vời thì sẽ không dễ bị tổn thương.

Yêu thầm nhiều năm như vậy cô hiểu sâu đạo lý đó.

“Vậy tôi đi đây.” Anh lên xe chuẩn bị rời khỏi trụ sở. Cô mỉm cười vẫy tay với anh: “Đi nhanh đi, đi nhanh đi, anh đi tôi càng nhàn rỗi, không ai sai tôi làm việc cả.”

Anh nhìn cô một hồi, không biết vì sao lại đen mặt.
 
Chương 1706: Tình duyên tám lần (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc xe lăn bánh, cô còn thấy anh cau mày trừng cô.

Giống như muốn nói: “Tôi đi rồi cô vui lắm phải không? Cô nghĩ hay ho quá, chờ tôi về nhà rồi, cô gặp chuyện gì cũng đừng gọi cho tôi.”

Tiểu Kỳ nhìn xe dần đi, biến mất khỏi chỗ rẽ, cô vô cùng khó chịu…

Cô cũng muốn xin nghỉ, loại trợ lý bé nhỏ như cô không có thành tựu, cũng không có năng lực,xin nghỉ hai ngày cũng không sao, càng đừng nói là bốn tháng, huống hồ trong nhà Vương Tử đúng là có chuyện lớn.

Vương Tử quay đầu nhìn, không thể nào hiểu, rốt cuộc cô gái này hận anh bao nhiêu, chê phiền anh bao nhiêu… từ lúc vào đại học đã bắt đầu gây họa cho anh.

Sau đó lại tránh anh như rắn độc, dù tốt với cô một chút cô cũng như mọc phải thủy đậu…. cả người không yên, ngứa, gãi, đổ mồ hôi, mắc tiểu…

Anh cảm thấy mình sắp trở thành ôn dịch, vừa đến bên cạnh cô thì cô sẽ khó chịu đủ thể loại.

Vương Tử lấy mắt kính xuống, xoa xoa huyệt thái dương phát đau, thật sự rất đau đầu…

Không biết tại sao lại để bụng cô gái này như vậy, từ lần đầu tiên khai giảng đại học đã làm anh ngột ngạt, đủ lại tai hoa không sao hiểu nổi ập đến với anh.

Cả trường bao nhiêu người anh không nhớ chỉ nhớ mỗi cái tên Vương Tử Kỳ, nhiều hơn tên anh một chữ.

Cô gái này vô cùng gây chuyện, kiêu căng ngạo mạn, tính khi vô cùng ương ngạnh, là kiểu anh vô cùng chán ghét. Hơn nữa cô không có việc gì liền thích trêu chọc anh, làm cho anh càng thêm phản cảm.

Mỗi lần nhìn thấy cô liền hận không thể vê cô thành bóng mà ném xuống đất.

Nhưng mà chẳng hiểu làm sao, anh là nam sinh lý tính, thường ngày ngoại trừ học tập, làm thực nghiệm thì không làm gì khác cũng không tính có dây dưa với cô.

Con gái hả, không hiểu chuyện, thích gây sự là bình thường. Ai bảo thành tích của anh tốt, cô gái kia từng hợp tình hợp lý tới trước mặt anh nói: “Vì tên của hai chúng ta hơn kém nhau một chữ, tôi trở thành trò cười cho cả trường. Anh luôn thi đứng thứ nhất, thật không biết xấu hổ, có biết lúc tôi thi xếp đứng đầu tính từ dưới lên bị người ta chống hông cười nhạo khó chịu biết bao, mất mặt biết bao không?”

Lúc đó anh thật muốn đánh cô một trận, mình không biết cố gắng còn đi trách người khác? Có bản lĩnh thì thi đứng thứ nhất đi, không phải không ai chê cười cô nữa sao?

Tất cả anh đều nhịn.

Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà lâu lâu cô gái này lại tới gây họa cho anh một lần, sau đó phần lớn anh luôn bị cô hấp dẫn.

Ngày cô không xuất hiện thì cảm thấy cuộc sống có chút nhạt nhẽo..

Mỗi ngày thấy cô hoạt sắc sinh hương còn cảm thấy cô sống như vậy thật vui vẻ.

Nhưng mà đột nhiên có một ngày anh phát hiện mình kỳ lạ, có lẽ là lần cô bảo ba anh đổi tên cho anh..

Lúc đó anh giận đến dựng lông, anh chất vấn cô, đám chuyện xấu đó có phải cô làm hay không.

Lúc cô ngẩng đầu, đàng hoàng đáp lại anh mọt câu: “Là tôi làm đấy, thì sao nào?” Anh bị câu nói của cô suýt chút nữa thì ngã nhào.

Từ ngày đó, anh như bị ma chướng, khuôn mặt cô luôn lắc lư trước mặt anh.

Anh cảm thấy mình điên rồi! Đáng lẽ anh phải ghét cô mới đúng, phiền cô mới đúng, tính cách kiêu căng như thế, mỗi ngày không đánh tám lần thì thật xin lỗi cho khuôn mặt đáng đánh của cô.

Nhưng mà cô gái này đột nhiên ngã bệnh, có phải anh nói nặng lời quá hay không làm cô nghỉ học một học kì…

Anh tự nói với bản thân cô gái này rốt cuộc không làm phiền mày nữa, mày phải vui vẻ mới đúng, tính cách phiền chán như vậy bệnh cũng tốt, nhưng mà trong lòng lại vô cùng dày vò…

Đau đớn khó nhịn.
 
Chương 1707: Loạn điểm uyên ương phổ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Tử trong lòng cháy sạch khó chịu.

Anh cũng không hiểu rõ! Tại sao kiểu tính cách cô gái này lại làm cho anh nhớ mãi không quên?

Chứng kiến cô bị bệnh nửa năm, thật rất khó chịu. Nhưng là, anh chắc chắn anh là ghét cô. Cho nên, không thèm nghĩ về cô nương này nữa, mỗi ngày chịu đựng, chịu đựng đến lồng ngực đều muốn nổ tung...

Anh cũng không biết mình mắc trúng gió độc gì, đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn ngắn. Bởi vì, mỗi ngày nhìn thấy dáng vẻ bị bệnh của cô, thật là hành hạ anh muốn chết...

Anh không nhịn được, viết một tin nhắn ngắn. Từ ngày đó bắt đầu, cô tựa hồ lại sống đến giờ. Nhưng là tính tình của cô cũng thay đổi, làm chuyện gì đều giống như không quan tâm dáng vẻ.

Nói chuyện khí thế cũng yếu đi rất nhiều, ngay cả ánh mắt cũng không giống trước kia, mặt mày ủ dột.

Thật giống như một ông lão già nua nhìn thấu sự đời.

Anh nhìn dáng vẻ này của cô, thấy khó chịu thế nào! Thấy làm sao không được tự nhiên!

Anh phải nói cho cô! Lúc ấy, anh ôm cái ý nghĩ này, đi tìm cô, nói bổ túc cho cô học thêm.

Biểu tình của cô lúc ấy, anh bây giờ suy nghĩ lại đều cảm thấy buồn cười. Thật giống như anh đang thiếu tiền!

Nghĩ tới đây, ngực lại bắt đầu nhói! Anh chủ động dạy thêm cho cô, vốn cho như vậy có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút, không đúng có thể phát hiện ưu điểm của đối phương, nói không chừng có thể chứng minh mình thích cô nương này.

Nếu không, làm gì lại muốn người ta.

Nhưng là, cái cô nương này! Anh nghiếng răng nghiến lợi, tại sao cô lại sợ anh như sợ quỷ, anh tới gần cô một chút, cô liền run run...

Cách cô còn có nửa mét xa đâu, cô giống như bị lửa thiêu mông, bên trái nữu nữu, bên phải nữu nữu, thật giống như anh cầm bật lửa đốt cô a.

Có một lần, anh ở cửa phòng học, nghe được trong phòng học có một nữ sinh nói: “Người đàn bà Vương Tử Kỳ này, tâm cơ cũng quá sâu đi! Cô ta dụ dỗ "Tiểu vương tử" có phải không? "Tiểu vương tử" bây giờ chỉ tìm cô làm thí nghiệm, giúp cô ta học thêm! Bọn họ có phải sống chung rồi hay không?”

Vương Tử nghe xong lời này, đột nhiên cảm giác trong lòng một trận ngọt ngào. Nguyên lai, mọi người đều biết anh muốn cùng ở chung một chỗ với cô? Có phải đã đến lúc bày tỏ rồi hay không?

Nhưng là, lúc này đột nhiên Vương Tử Kỳ từ cửa sổ bên kia nhảy ra nói: “Kéo xuống! Kéo xuống! Tha tôi, được không? Tôi và anh ta, làm sao có thể? Các cô đang suy nghĩ gì thế?”

Vương Tử không có đến lớp, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên anh cúp cua. Trong lòng quá khó chịu...

Cũng không hiểu rõ rốt cuộc mình là ghét cô nhiều hơn một chút, hay là thích cô nhiều hơn một chút.
 
Chương 1708: Loạn điểm uyên ương phổ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cứ như vậy qua hết cuộc sống đại học, người khác lảo đảo tìm việc làm, tìm đơn vị. Cũng có một bộ phận người tiếp tục học nghiên cứu. Anh vốn cũng muốn tiếp tục nghiên cứu, nhưng là, anh trực tiếp được mời đến quốc gia nhất quyền uy khoa nghiên bộ cửa. Thượng cấp nói, có thể vừa làm việc vừa nghiên cứu, học tiến sĩ, không hề mâu thuẫn.

Anh thấy đây là cơ hội tốt như vậy, cũng đồng ý.

Bạn học khác tốt nghiệp đều đến đây tìm việc, Vương Tử Kỳ thật giống như thở phào nhẹ nhõm! Có thể coi tốt nghiệp như là muốn thoát ly khỏi khổ ải.

Nhìn thấy biểu tình của cô, anh quá nháo tâm! Sau khi tốt nghiệp, bọn họ không có lý do gì gặp mặt, cô lại vui vẻ như vậy?

Vương Tử trong đầu nghĩ, cô gieo họa cho tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng không thể để cho cô thư thái như vậy!

Tiếp đến, anh liền xinh Thượng cấp cho cô làm trợ lý bên cạnh anh. Bọn họ lúc ở đại học, vốn chính là hợp tác. Mặc dù, quan hệ... Cũng cứ như vậy. Nhưng là, trình độ học vấn và lý lịch của cô nương này đều bày ở kia, làm trợ lý quả thật... Rất thích hợp.

Thượng cấp nhắm mắt gật đầu, bất đắc dĩ cho cô gái này vào.

Vương Tử có chút ão não, vốn nghĩ anh và cô cùng làm việc với nhau, tình cảm sẽ có điểm tiến triển tốt? Nhưng là... So với trước kia càng tệ hại hơn.

Bây giờ, cô ngay cả nói chuyện với anh, đều dè đặt. Lúc cô gái khác đến tìm anh nói chuyện, cô vội vàng tránh ra ngoài, giống như rất sợ làm kỳ đà cản mũi.

Thật ra thì anh cũng đã bày tỏ với cô ba lần! Anh sợ cô nghe không hiểu, cho nên, mỗi lần đều là trực tiếp nói cho cô, “Vương Tử Kỳ, tôi thích cô. Cô suy nghĩ như thế nào về chuyện này?”

Những lời này, anh thật nói ba lần.

Nhưng là, mỗi lần... Anh nói xong, cô đều dùng biểu tình “Anh thích biến tôi thành trò cười lắm sao?” tự chế giễu nhìn anh.

Cứ nghĩ đến cô nương này, Ruột gan Vương tử như bị hỏng bét vậy!

Anh thất tình... Thật giống như thất tình, trong lòng vô cùng khó chịu.

Về nhà lần này, chăm sóc ba mẹ đồng thời, cũng là lúc có thể làm rõ ràng mớ tình cảm hỗn loạn này...

Nếu quả thực không được, coi như bỏ đi. Buông tha cho người ta, cũng như giải thoát cho chính mình.

Trên đường về nhà, anh gọi điện thoại cho Diệp Đình.

Diệp Đình nghe anh nói về tới, lập tức nói: “Tối nay đến Đế Hào cho anh vui vẻ!”

Tối hôm nay tham gia tụ họp có rất nhiều người đặc biệt, sức khỏe của ba mẹ anh không có gì đáng ngại, đều là bị thương ngoài da, nuôi ít ngày là có thể khỏe.

Lạc Y tan việc, ngay cả quần áo cũng không thay.Trực tiếp mặc quần tây màu xám tro đi thẳng đến Đế Hào.

Cô vào cửa phượng hoàng, lập tức cảm giác bầu không khí có gì không đúng.

Không biết là do cô đa nghi, nhưng cô cảm giác... Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn cô chằm chằm.

Cô ngượng ngùng cười một tiếng, sờ lên đầu một cái, “Trên đầu tôi có cắm sừng sao?”

Nói xong, lại nhìn sau lưng một chút: “Cũng không không có đuôi nha... Mọi người đều nhìn tôi làm gì?”

Đoàn người “Ha ha” cười to. Lôi Lão gia nói: “Tới đây, tới đây, Lạc Y đại pháp quan, đến bên cạnh ông ngồi.”

Lạc Y ngồi xuống, mới biết... Bữa tiệc hôm nay, thật ra là một buổi xem mắt được sắp đặt trước...

Nhân vật chính trong buổi coi mắt này, là cô và... Vương Tử?

Lôi Lão Gia cố ý giữ lại vị trí bên cạnh ông cho cô. Toàn trường cũng chỉ có một vị trí như vậy.

Bên cạnh cô... Vương Tử cũng giống như cô, cau mày, hiển nhiên cũng là bị mắc bẫy.

Lạc Y rất phản đối coi mắt, nhưng đối phương là Vương Tử, cô ngược lại không làm sao từ chối...

Lần trước ở hôn lễ Lăng Vi và Diệp Đình, cô có ấn tượng với anh rất tốt.

Nếu là thật có thể phát triển, cô cũng vui vẻ. Chính là công việc của anh, phải giành thời gian dài ở căn cứ? Nếu như anh có ý định kết hôn, sẽ xin điều trở về làm việc chứ?

Lạc Y nghĩ như vậy, liền ngoẹo đầu, cười với Vương Tử một tiếng.

Vương Tử hách khí hướng cô gật đầu một cái.

Lạc Y vừa mới ngồi xuống, hai người còn chưa lên tiếng, liền nghe Lôi Lão Gia tử “Ha ha” cười một tiếng.

Ông nói: “Ai nha, chúng ta lần này là thật mạo hiểm... Thiếu chút nữa thì không thể trở lại. Chúng ta đã lớn tuổi rồi, cũng từng trãi hơn mấy chục năm, thật giao phó ở đó, cũng không có gì đáng tiếc. Chỉ đáng tiếc người tuổi trẻ, thời gian phía sau còn dài! Bây giờ nha, trong đại gia tộc chúng ta, chỉ còn lại cháu và Lạc Y vẫn chưa xếp đặt.”

Lão Gia Tử nói xong lời này, đoàn người ai cũng hiểu lòng, đều liếc sang Tiểu Bát và Lạc Y.

Ý tứ rất rõ ràng, hai ngươi hẳn là đến đối với con a! Tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, rất xứng đôi!
 
Chương 1709: Nhịp tim, nhịp tim (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lạc Y cười xấu hổ, phát hiện Vương Tử Âm lại như không coi lời ông cụ ra gì. Anh đang cầm di động nhìn màn hình, bởi vì điện thoại anh đang rung.

Anh nhìn dãy số, lập tức ấn nghe.

“Tiểu Kỳ? Em đang ở cửa nhà anh?” Vương Tử Âm nhíu mày.

Vương Tử Âm đứng dậy, hỏi: “Em chạy tới đây làm gì? Sao em lại thế? Cái gì? Em từ chứ? Sao lại từ chức?”

Giọng điệu của anh vô cùng kinh khủng, người trong phòng đều kinh ngạc nhìn anh.

Vương Tử Âm không vui đi tới cửa, anh vừa đi vừa nói: “Chuyện em từ chức lớn như vậy mà nói với anh một tiếng sao? Anh đồng ý chưa?” Giọng điệu của anh như muốn ăn thịt người.

“Không cần nói gì nữa, anh qua đón em.”

Rất nhanh, Vương Tử Âm dẫn một cô gái vào. Lôi Niểu Niểu hét to lên: “Mỹ nữ --------“

Lôi Tuấn và Lăng Vi lập tức nhận ra cô, Lôi Tuấn nói: “Nha, đây chẳng phải trợ lý Tiểu Kỳ sao? Cô cũng nghỉ à?”

Vương Dần cũng nhận ra cô, cô gái này chính là cô gái lén hôn con trai ông...

Tiểu Kỳ vội khoát tay nói: “Tôi từ chức rồi.”

Lôi Tuấn “Ôi” một tiếng: “Công việc tốt như vậy, sao lại từ chức a?”

Nếu anh đoán không sai, hình như cô gái này thích tiểu Bát, nếu như từ chức... chẳng phải sau này không gặp được nhau nữa sao?

Tiểu Kỳ cắn môi, không trả lời. Ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao cô lại muốn từ chức.

Từ sai khi anh rời khỏi căn cứ, lòng của cô liền đi theo anh... Cả người cô tê liệt, như thể không có xương cốt.

Bước chân nhẹ bẫng, vẻ mặt hốt hoảng. Bốn tháng không gặp, có thể cô sẽ chết... cô nghĩ như vậy, bèn quyết định đến tìm anh! Nhưng, cấp trên lại không phê duyệt đơn xin nghỉ phép, cô đành đệ đơn từ chức.

Vương Tử Kỳ cắn môi, cúi đầu. Cô chính là người kém cỏi như thế, cô không thể bốn tháng không gặp được anh. Đừng nói là bốn tháng, chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, cô cũng không chịu được... cô không biết liệu anh có đi ăn cơm, ca hát, hẹn hò với cô gái nào khác không... Nghĩ như vậy, lúc nộp đơn từ chức, chưa cần phê cuẩn, cô đã vội vã chạy đến cửa nhà anh.

Khi đệ đơn từ chức, cô cũng từng mâu thuẫn... Giờ từ chức, vậy sau này phải làm sao? Anh quay về làm việc, cô đã không thể trở về được nữa rồi.

Nhưng, cô nghĩ kĩ, lần này xem như đập nồi dìm thuyền đi!

Quyết tâm một lần, có thể được thì được, không được, vừa hay đã từ chức, sau này không cần gặp lại anh, cô có thể tùy tiện tìm một chỗ chữa thương, cô độc sống nốt quãng đời còn lại là được.

“Ôi, cháu gái, đến đây... đến bên cạnh ông này.”

Ông cụ Lôi gọi cô tới. Sảnh Phượng Hoàng này vô cùng lớn, có thể chức được mấy chục người.

Vương Tử Kỳ đi theo Vương Tử Âm đến trước bàn tròn, Vương Tử Âm vội bảo người đưa ghế cho cô.

Ghế này đặt ở bên trái Vương Tử Âm.

“Cháu chào chú, dì, em chào anh, chị.” Tiểu Kỳ chào hỏi đám người xong, ngồi xuống cạnh Vương Tử Âm, cô phát hiện, phía bên cạnh Vương Tử Âm là một cô gái rất xinh đẹp, rất có linh khí.

Tiểu Kỳ nở nụ cười với cô ấy, cô ấy nói: “Chào cô, tôi tên Lạc Y.”

Tiểu Kỳ nói: “Chào cô, tôi tên Vương Tử Kỳ.”

Cô nói xong, đám người chợt cười ha ha, ông cụ Lôi trêu chọc giáo sư Vương và giáo sư Trần: “Tên cô gái này chỉ khác Tử Âm của chúng ta một chữa nha. Chuyện gì vậy?”

Lôi Tuấn trả lời: “Chẳng lẽ là anh em thất lạc nhiều năm?”
 
Chương 1710: Nhịp tim, nhịp tim (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giáo sư Trần trừng Lôi Tuấn: “Nói càn nói bậy!”

Cái này vui nha. Vương Tử Kỳ cũng cười theo, cô nói: “Vấn đề này, cháu đã từng thảo luận với Vương Tử Âm, nhưng anh ấy lớn hơn cháu nửa năm, khẳng định không phải anh em!”

Ông cụ Lôi khẽ gật đầu, nghĩ đến chuyện giáo sư Trần và giáo sư Vương ủy thác cho ông hôm nay...

Bèn hỏi Tiểu Kỳ: “Cháu thấy Tử Âm thế nào?”

Nháy mắt mặt Vương Tử Kỳ đỏ lên, cô vội nói: “Anh ấy rất tốt ạ! Làm việc cẩn thận, đầu óc thông minh. Nghiêm cẩn, chăm chỉ, an tâm. Tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.”

Lôi Niểu Niểu chợt nói: “Ông nội em không hỏi cái này, ông muốn hỏi chị, bát ca nhà em đối xử với chị như nào?”

“A?” Mặt tiểu Kỳ đỏ bừng. Cô làm bộ đưa tay quệt mũi, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh ấy với cháu... rất hung dữ... nếu cháu làm sai thí nghiệm, anh ấy hận không thể lột da cháu.”

Vừa nói, cô vừa hít thở sâu. Trái tim đập cực kỳ lợi hại! Mặt của cô như sắp nổ.

“Ồ? Lợi hại như vậy?” Lôi Tuấn hỏi cô: “Chỗ của hai người chẳng phải là đơn vị nghiên cứu khoa học lợi hại nhất quốc gia sao? Người có thể vào đó, nghe nói thần kinh não vô cùng phát triển, sao... em có thể làm sai thí nghiệm được?”

Trong nháy mắt Tiểu Kỳ: “...” Không phản bác được, cô vào bằng cửa sau nha...

Vương Tử Âm ho khan: “Làm thí nghiệm sẽ có lúc thất bại! Em hung dữ với cô ấy là muốn thái độ làm việc của ấy nghiêm túc hơn, không có ý gì khác!”

Đám người đều “à à à”... Không có ý gì khác? Là ý gì?

Tiểu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ đam mê bát quái của mọi người, cô vội đánh trống lảng: “Chủ nhiệm Vương rất lợi hại, anh ấy là tiến sĩ nghiên cứu khoa học vô cùng lợi hại trong sở nghiên cứu của bọn em.”

“Ôi! Tiến sĩ Vương! Thất kính thất kính!” Lôi Tuấn nâng chén: “Nào, chúng ta cùng kính tiến sĩ Vương một ly! Lần này nếu không phải bác sĩ Vương cho chúng ta kỹ thuật tiên tiến, chúng ta sẽ không dễ dàng bắt được... cái kia, đúng không?”

Đám người cười ha ha nâng chén với Tiểu Bát.

Tiểu Bát vội khiêm tốc: “Anh Tuấn, anh cứ đùa em... Hôm nay tha cho em đi, đừng trêu em nữa.”

Mặt Tiểu Bát hơi đỏ.

“Vậy sao được chứ? Hôm nay em là nhân vật chính mà!” Lôi Tuấn quay sang bên cạnh: “Nhìn thấy chưa? Anh Đình em, tứ ca của em, anh Sênh của em, còn có Quân Dương, Tiểu Yến, Thiên Mặc, còn anh. Các anh em của em, đều đã có chủ nhân...”

Ông cụ Lôi cười to, nói: “Chỉ còn lại Tiểu Bát!”

Người trẻ tuổi đều thích gọi như vậy, ông cũng tham gia náo nhiệt, gọi Tiểu Btas.

Ông cụ Lôi nhìn Tiểu Kỳ và Tử Âm, thầm nghĩ, hai đứa trẻ này mà không có gì á? Nếu như có gì đó, mỗi ngày sớm chiều ở chung, đã sớm ở bên cạnh nhau rồi!

Cho nên, còn cần phải để Lạc Y dùng sức.

Ông cụ Lôi nói: “Các cháu đã yên bề hết rồi, chỉ còn lại hai người Tử Âm và Lạc Y bao giờ mới có tin đây? Lạc Y có bạn trai chưa?”

Lạc Y quẫn, nhíu mày nói: “Cháu không vội!”

“A.” Ông cụ Lôi hiểu rõ: “Vậy là không có.”

Ông lại nhìn sang Vương Tử Âm: “Tử Âm thì sao? Cháu và trợ lý của cháu là quan hệ bạn trai bạn gái à?”

Vương Tử Âm nhìn sang Vương Tử Kỳ, Vương Tử Kỳ cũng kinh hãi làm đổ chén trà, hai người đối mặt. Tim Vương Tử Kỳ đập rộn lên, nghe thấy anh nói: “Tạm thời không phải.”

Đại não của Vương Tử Kỳ thiếu dưỡng khí, ngay cả thở cũng khó khăn. Vương Tử Âm rót đầy chén trà cho cô.
 
Chương 1711: Làm sáng tỏ! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tạm, thời, không phải... mấy chữ này, như có thâm ý khác nha!

Đám người ngẫm nghĩ.

Vương Tử Kỳ xấu hổ cúi đầu uống trà, hận không thể nấp ra sau lưng Vương Tử Âm.

Cô càng lúc càng đỏ mặt, thời gian trôi qua còn đổ mồ hôi, đang quẫn đến không tìm được đường ra, Vương Tử Âm chợt đưa một tờ giấy qua.

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy giấy, lau mồ hôi.

Vương Tử Kỳ vừa uống trà, vừa nhìn thoáng qua Lạc Y, giờ cô đã biết rõ.... Đây là một đại hội xem mặt, mà nhân vật chính là Vương Tử Kỳ và Lạc Y.

Trong lòng cô rất khó chịu... không biết là trà đắng, miệng đắng, hay lòng đắng, mà không nuốt trôi nước trà này.

Ông cụ Lôi hỏi tiếp: “Tiểu Bát có sốt ruột không? Cháu nghĩ sao? Giờ đã trưởng thành rồi, đã hai mươi lăm, có không ít người bằng tuổi cháu đã có con bế rồi đấy.”

Lúc này, Duệ Duệ, Đô Đô, còn có tiểu mỹ nhân, lập tức kêu a a, cha mẹ chúng ta đều là yêu sớm a.

Tiểu Bát nhìn liếc qua Vương Tử Kỳ, nói: “Cháu cũng rất sốt ruột... Nhưng cháu đã ra hiệu mấy lần, con gái nhà người ta vẫn không có phản ứng.”

“A? không thể nào? Tiểu Bát nhà ta thổ lộ mà không hề thành công? Còn là nhiều lần?”

Lôi Tuấn kinh hãi muốn vỗ bàn, Lôi Niểu Niểu vội kéo anh: “Nhị ca, nhị ca.. bình tĩnh bình tĩnh!”

Lôi Tuấn hỏi Tiểu Bát: “Nói vậy, Tiểu Bát,e m có người thích rồi?”

Vương Tử Âm sợ bọn họ nghĩ sai lệch, bèn gật đầu nói: “Phải, em có người thích!”

Vương Tử Kỳ miết môi, cúi đầu yên lặng uống trà.

Vương Tử Âm chợt quay sang, nhìn cô nói: “Anh nói em đó, sao lại không rõ vậy? Sao em không thể nhìn thẳng vào vấn đề của mình? Lúc làm thí nghiệm cũng thế, hỏi em sai chỗ nào thì em chỉ miết môi, không nói gì! Không thổ lộ với em thì chắc em cũng vờ như không biết quá.”

Vương Tử Kỳ che miệng, ngước mắt nhìn anh. Trong mắt cô đầy nước mắt.

Nét mặt của anh vô cùng nghiêm túc, không giống đang nói đùa. Có một giây cô đã cho rằng anh lấy cô làm bia đỡ đạn, bởi vì không muốn xem mặt, nên mới nói có người thích.

Nhưng nét mặt của anh rất kích động, như thể anh rất đau lòng không theo đuổi được người anh thích... nhưng, người anh nói, thật sự là cô sao? Vương Tử Kỳ hơi khó tin.

Cô nhìn trái nhìn phải, vì sao đám người lại nhìn cô vậy? Trái tim cô đập thình thích, đỏ mặt, phát sốt...

Cô lau khóe mắt, hỏi anh: “Anh nói em à?”

Vương Tử Âm cạn lời! Anh hung hăng ‘ừ’ một tiếng.

Đây là anh làm sáng tỏ trước hơn mười vị gia trưởng hả?!

Cô gái! Nếu cô không đồng ý, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa!

Vương Tử Kỳ chợt rơi nước mắt tí tách, cô đưa tay lau nước mắt, vừa cười vừa khóc nói: “Em nghe không hiểu, anh lặp lại lần nữa được không? Ban nãy là anh nói chuyện với em sao?”

Lạc Y không nhìn nổi nữa, cô nói với Vương Tử Kỳ: “Nếu cô hỏi lại, tôi cũng nghi ngờ anh ta nói tôi...”

Vương Tử Kỳ khẽ gật đầu: “Từ lúc bắt đầu tôi cũng cho rằng anh ấy nói cô...”

Mẹ ơi... Lăng Vi đỡ trán, bày tỏ đau lòng cho Tiểu Bát 3 giây.

Vương Tử Âm lau trán, giận đến đau đầu.

Lăng Vi lập tức hiểu rõ giữa hai người có chuyện gì...
 
Chương 1712: Làm sáng tỏ! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi thầm nghĩ, phải cho hai người này thêm mồi lửa. Mặc dù tiểu Bát thích con gái nhà người ta, nhưng bình thường luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, dù thổ lộ cũng là đức hạnh ‘ông đây thích cô, cô mau tạ chủ long ân với tôi đi!” thế sao được a?

Khó trách con gái nhà người ta nghe thấy Tiểu Bát thổ lộ, còn cho là mình làm sai chuyện gì...

Cô gái này không dám hi vọng xa vời Tiểu Bát sẽ thích cô ấy! Cho nên đối mặt với tình cảnh lúc này, cô ấy hơi ngơ ngác.

“Anh em là tốt!” Lăng Vi gật đầu, thầm nghĩ, Tiểu Bát nhà chúng ta, vô cùng trong sáng đó!

Trước mặt nhiều người như vậy, không hề suy đoán mập mờ chút nào, trực tiếp thổ lộ với con người nhà người ta, chuyện này thật bá đạo!

Lôi Tuấn ở bên cạnh, tự động giơ ngón cái.

Lăng Vi thầm nghĩ, chuyện hôm nay, Tiểu Bát làm quá đẹp! Nếu hiểu lầm xem mặt không được làm rõ, Tiểu Bát sẽ chết oan!

Chuyện này, để cô quản!

Đôi mắt sáng của Lăng Vi đảo tròn, cô nói với Tiểu Kỳ: “Tiểu Kỳ, Tử Âm nói thích em. Chị biết cậu ấy thật lòng với em! Tiểu Bát nhà chị làm việc nghiêm cẩn, em cũng biết rồi. Cậu ấy sẽ không nói đùa chuyện này đâu.”

Lăng Vi thấy Vương Tử Kỳ chao đảo, nói tiếp: “Tiểu Kỳ, chẳng phải em cũng thích tiểu Bát nhà chị sao? Hôm đó em còn hôn trộm cậu ấy, mọi người đều nhìn thấy.”

“...”

Trên bàn chợt truyền đến tiếng hít không khí.

Nhất là Vương Tử Âm, gần như trợn mắt nhìn Vương Tử Kỳ. Như thể đang nói, em dám... hôn trộm anh? Em hôn trộm anh làm gì?

Tiểu Kỳ căng thẳng níu cánh tay anh, biểu cảm của anh, như thể đang muốn đánh cô vậy...

“Không phải... hôm ấy em, mẹ ơi, em muốn đi vệ sinh...”

Vương Tử Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, nhưng sợ cô đang mót, bèn để cô đi vệ sinh.

Lăng Vi chợt nói: “Tiểu Kỳ, đừng vội, chị dâu tin tưởng em nhất định có thể nhịn được, nói rõ ràng với mọi người trước đã!”

“Phụt –“ Những người lớn tuổi trên bàn cơm bị sốc.

Tiểu Kỳ bình tĩnh lại, cô nhìn Lăng Vi nói: “Được.”

Lăng Vi hỏi cô: “Em thích Vương Tử Âm không? Em phải nói thật!”

Lăng Vi thấy cô ấy hơi xấu hổ, chắc cô ấy sợ nói trước mặt nhiều người.

Lăng Vi trịnh trọng nói với Vương Tử Kỳ: “Tiểu Kỳ, chị không phải hù dọa em. Lúc này, em phải suy nghĩ cho kĩ, câu nói này rất quan trọng. Thích, hoặc không thích, một hai chữ này, rất có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời còn lại của em và Vương Tử Âm.”

Vương Tử Kỳ hít sâu một hơi, cô cảm thấy máu trong người cháy rừng rực.

Cô nắm chặt nắm đấm, đứng dậy, vô cùng nghiêm túc nói: “Em thích Vương Tử Âm, rất thích.”

Cô nói xong, chợt đưa tay lên che mặt, bởi vì Vương Tử Âm ở bên phải nhìn cô, ánh mắt như thể muốn đốt cháy cô!

Vương Tử Âm chợt đứng bật dậy, cầm lấy tay cô. Cô nhìn sang anh, chỉ thấy đôi mắt đen của anh như có hai ngọn lửa rực cháy, anh nhìn cô chằm chằm, nét mặt của anh cực kỳ phức tạp.

Anh có chút không dám tin hỏi: “Chẳng phải em rất ghét anh sao? Ngày nào cũng giày vò anh, trông mong anh không tốt sao?”

Tiểu Kỳ nói: “Đó là chuyện của bao năm trước rồi... khi đó em cũng là vì thích anh nha... Anh không để ý đến em... nên em chỉ muốn khiến anh chú ý thôi...”
 
Chương 1713: May mắn thay, anh cũng thích em (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Kỳ nói xong, phát hiện cả người mình đổ mồ hôi. Cô cảm giác mình bị thiêu đốt đến sắp nổ tung!

Cô nhìn thấy Vương Tử Âm đờ người, rõ ràng anh rất sửng sốt, như không dám tin cô vì muốn khiến anh chú ý mới hại anh.

Anh chợt nhíu mày, hỏi: “Vậy anh dạy bổ túc cho em, biểu hiện khi đó của em là gì? Anh cách xa em tận nửa mắt, em còn ngọ nguậy suốt, như thể rất khó chịu!”

Lúc này, không đợi Tiểu Kỳ nói gì, Lôi Niểu Niểu bỗng đứng dậy, kêu: “Mẹ ơi, lúc anh Thiên Mặc đến gần em, em cũng vậy nha. Ai da... em hận không thể cào tường!”

Lý Thiên Mặc mím mím môi, vẻ mặt bình tĩnh kéo Lôi Niểu Niểu ngồi xuống. Lôi Niểu Niểu lập tức xấu hổ che mặt, cô nói gì vậy...

Lăng Vi giải thích cho Tiểu Bát: “Con gái đều như vậy... nếu cô ấy thích em, khi em ở gần cô ấy, cô ấy sẽ căng thẳng.”

Tiểu Bát nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cười với anh, như muốn nói: “Em trai ngốc, sao EQ thấp vậy.”

Còn có cô gái kia, còn thấp hơn cả Tiểu Bát...

Hai EQ thấp ở bên cạnh nhau, khó trách bao năm mà vẫn không hiểu rõ.

Tiểu Bát và Tiểu Kỳ nhìn thoáng qua nhau, thấy được vẻ mặt sét đánh của đối phương.

Mọi người không kìm được thấy... thú vị.

Giáo sư Vương và giáo sư Trần đập bàn. Hai người này vui, mọi người cũng cười lên.

Nhưng, không ai biết giáo sư Vương và giáo sư Trần cười cái gì.

Giáo sư Vương thầm nghĩ, đứa con trai này mặc dù là ông nuôi lớn, nhưng EQ nhất định là di truyền từ cha ruột cậu...

EQ của Bạch Bình rất cao, nhưng Vương Dần... khẳng định là âm điểm.

“Được rồi, đi thôi...” Ông cụ Lôi khoát tay áo: “Bọn nhỏ đã có chủ kiến của mình, vậy chúng ta đừng nhúng tay vào!”

Ông còn chưa nói hết câu, thấy tên nhóc kia chợt ép con gái người ta vào tường, bá đạo hôn. Bầu không khí nháy mắt tăng vọt!

Ở đây, trưởng bối bị mù mắt. Đám người còn chưa kịp nghĩ ra câu gì để hòa hoãn bầu không khí, đột nhiên nhìn thấy Vương Tử Âm kéo tay Tiểu Kỳ, bước nhanh ra ngoài.

Anh quay đầu nói với mọi người: “Em có lời muốn hỏi cô ấy, mọi người ăn cơm trước đi, không cần chờ em.”

Trong nháy mắt Lăng Vi phục Tiểu Bát sát đất, ôi, tốc độ này, không hổ là chế tạo tên lửa!

Vừa thổ lộ thành công, tên kia đã muốn khai hỏa a!

Sau khi hai người ra ngoài, vẻ mặt của mọi người, rất đặc sắc --------

Lôi Niểu Niểu giơ di động của cô ấy ra, chụp ảnh bọn họ: “Ha ha ha, mọi người nhìn biểu cảm của mọi người nảy!”

Lôi Niểu Niểu gửi ảnh chụp vào trong nhóm, nhóm này bao gồm tất cả mọi người.

Già, trẻ đều có.

Mọi người xem ảnh xong, đều vô cùng vui vẻ.

Giáo sư Trần ngượng ngùng nhìn Lạc Y.

Bà nói: “Y Y à, cháu xem... Hôm nay là hiểu lầm, thật ngại quá. Mọi người tưởng rằng Tử Âm không có bạn gái...”

Lạc Y vội nói: “Không sao đâu ạ! Như bác nói, lúc đầu anh ấy không có bạn gái, nhưng chẳng phải giờ đã có rồi sao?”

“Ha ha ---“ mọi người lại nở nụ cười. Lạc Y thật là một cô gái thông minh, biết thời biết thế.

Lôi Tuấn chợt nói: “Chúng ta có nên đi xem trộm không?”

Hạ Tiểu Hi cho anh một đấm: “Nói gì đó? Già rồi còn không đứng đắn!”

Vẻ mặt Lôi Niểu Niểu lại hưng phấn: “Đi đi, em tán thành xem lén!”

...

Vương Tử Âm mở cửa một căn phòng, đẩy Vương Tử Kỳ vào trong, dáng vẻ gấp gáp dọa Tiểu Kỳ run chân...
 
Chương 1714: May mắn thay, anh cũng thích em (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong phòng rất tối, rèm cửa không kéo. Cửa cũng khóa lại, thẻ phòng chưa bỏ vào, cho nên không có đèn sáng, trong bóng tối chỉ có hơi thở của đối phương vờn quanh.

Cơ thể của anh dán chặt lấy cô, kính mắt bị anh tháo xuống, không biết ném đi đâu.

Sau lưng Tiểu Kỳ chạm vào cửa, đằng trước anh áp bách như một ngọn núi.

Cơ thể của bọn họ dính chặt vào nhau. Cô không thể động đậy được, xung quanh toàn hơi thở của anh. Cảm nhận được nhịp tim anh đập thình thịch, hô hấp của cô như đốt lên hơi nóng, cả người cô đầy mồ hôi.

“Em thích anh sao?” Vương Tử Âm dán vào bên tai cô, quấn quýt si mê hỏi cô.

Bàn tay cô níu áo anh, cố hô hấp chút không khí. Giọng cô yếu ớt: “Thích, thích rất nhiều năm.”

Vương Tử Âm vừa giận vửa buồn cười: “Sao anh lại không cảm nhận được vậy?”

Tiểu Kỳ quay mặt đi, cắn môi nói: “Anh ngốc!”

Anh đưa tay giữ chặt cằm cô, môi anh dán lên môi cô, anh nói: “Thật quá may mắn, anh cũng thích em.”

Tiểu Kỳ cảm thấy choáng đầu, chân cô mềm nhũn, sắp không đứng vững được. Cô chờ câu nói này, chờ suốt bao năm, từ trước tới giờ không dám hi vọng xa vời, hốc mắt cô rất nóng, như muốn rơi lệ, cô cố nén nước mắt hỏi: “Em chưa từng dám nghĩ đến...”

“Vì sao lại không dám nghĩa? Chẳng phải anh đã làm rõ với em ba lần rồi sao? Nhưng, em lại không có chút phản ứng nào... mỗi lần anh đều nghĩ, đây là lần cuối cùng, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn đi hỏi em. Tính cả lần này, anh đã bày tỏ với em bốn lần. Nếu lần này em không đồng ý nữa, anh không biết liệu có còn lần sau không.”

Anh nói xong, cẩn thận nghĩ ngợi, nói: “Có lẽ vẫn sẽ có, bởi vì, anh không thể buông em được.”

Anh đang nói, chợt cảm thấy cô nức nở, cô nói: “Anh thổ lộ với em bao giờ? Sao em không biết?”

Vương Tử Âm cả giận: “Nói chuyện phải có tâm tí chứ? Anh không thổ lộ với em bao giờ?”

Anh vội vã nói: “Có một lần trong phòng học lớn, có rất nhiều bạn học, bọn họ hỏi em có phải thích anh không, lúc ấy em còn cãi nhau ầm ĩ với người ta. Lúc đó anh đi vào, thấy em nhếch miệng mắt đỏ bừng. Lúc ấy anh tức muốn nổ tung, anh đi đến bên cạnh em, nhìn thẳng vào mắt em nói, Vương Tử Kỳ, anh thích em, còn em thì sao? Em có thích anh không?”

Anh nói xong, bắt lấy hai cổ tay cô, đặt lên vai anh, để đối phương ôm anh, anh nặng nề hỏi: “Lúc ấy có phải anh nói vậy không?” tay anh bóp eo cô, sợ cô nói không nhớ rõ.

Tiểu Kỳ cau mày, hỏi: “Vậy cũng tính là thổ lộ sao?”

Cô cảm thấy buồn cười: “Khi đó mọi người đang cãi nhau, ai lại đi cho rằng đó là thật nha! Khi đó em đang hợp tác với anh, em cho rằng anh cố ý nói vậy để giải vây cho em, dù sao người ta cũng nhắc đến tên anh, em tức giận vì anh...”

Tiểu Kỳ nghe thấy rõ anh hít sâu một hơi, lấy sự hiểu biết của cô về anh, cô biết tên này sắp xù lông, anh cả giận nói: “Vậy lần thứ hai? Lần thứ hai...”

Anh chưa nói xong, Tiểu Kỳ chợt dán lên mặt anh, nói: “Lãng phí bao năm như vậy, đừng ầm ĩ nữa, giờ em chỉ muốn hôn anh, em có thể... hôn anh không?”

“Ưm...” Đột nhiên, anh hôn cô! Cả cơ thể cả trái tim cô bị anh ôm lấy, anh hung mãnh bá đạo hôn cô.
 
Chương 1715: Thích nhìn dáng vẻ kiêu căng, ương ngạnh của em (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ở khách sạn ba ngày, Tiểu Kỳ cảm giác mình như đang nằm mơ...

Cô và anh, cứ thể ngủ cùng nhau, suốt ba ngày!

Nam sinh cô thầm mến bao năm, đột nhiên nói thích cô. Lúc đầu cô cảm thấy không thể tin được, nhưng, ba ngày này... nụ hôn của anh, vòng ôm của anh, bá đạo như vậy, dùng sức hư thế, như thể muốn ép khô bản thân dâng hiến hết cho cô.

Buổi sáng khi tỉnh dậy, Tiểu Kỳ chợt nghe thấy anh nói bên tai cô: “Anh và em về nhà lấy sổ hộ khẩu...”

Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến Tiểu Kỳ không nhịn được run rẩy.

Cô nhìn anh, không chắc chắn hỏi: “Anh... anh muốn... kết hôn với em?”

Vương Tử Âm nói: “Dĩ nhiên rồi?”

Tiểu Kỳ đột nhiên ngồi dậy, hai tay ôm mặt. Vương Tử Âm cho rằng cô đang vui, lại không ngờ là, cô lại khóc.

“Sao vậy?” Anh ôm cô: “Tại sao lại khóc? Đừng khóc đừng khóc, khóc lên nhìn rất xấu.”

Cô đẩy anh ra.

“...”

Cô quệt mũi, nhìn anh.

Cô mấp máy môi, nói: “Từ khi em bắt đầu thích anh, anh đã bá đạo như vậy, bất kể làm chuyện gì, đều không hỏi cảm nhận của người khác, chỉ cần anh vui, thì anh nhất định phải làm! Tỏ tình cũng thế, kết hôn cũng thế, đều là anh thích làm. Anh thích em, nhưng em cũng muốn được tôn trọng, em chợt cảm thấy hơi sợ hãi, nếu em thật sự gả cho anh, sau này em sẽ phải sống thế sao? Sống không có tôn nghiêm, sống không có giá trị, sống không có bản thân?”

Vương Tử Âm quả thực bị cô chọc tức, muốn đánh cô một trận. Anh nắm chặt bờ vai cô, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Sao em lại sống không có tôn nghiêm, không có giá trị, không có bản thân vậy? Anh nói muốn kết hôn với em, là vì anh đã xác định được em thích anh, biểu hiện mấy ngày nay của em nhiệt tình như vậy, anh khẳng định em cũng rất muốn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh cảm nhận sai rồi?”

Cô hầm hừ quay mặt đi, anh chợt cười, nói: “Anh thích con người em, tính cách em như nào, anh cũng thích. Em không cần vì anh mà thay đổi bản thân. Thật ra, anh càng thích dáng vẻ lúc trước của em hơn, hồi trước con người em rất hoạt bát, lanh lợi.”

Vương Tử Kỳ chấn động, cô chậm rãi quay đầu nhìn anh, anh nở nụ cười nói: “Nước mũi chảy ra rồi kìa.”

Cô dùng sức véo tay anh.

Anh vừa cười vừa cầm khăn lau cho cô: “Tính tình đỏng đảnh chút cũng không có thì không tốt, đôi lúc cãi nhau tình cảm sẽ ấm lên. Luôn nhường nhịn chịu đựng, tình cảm sẽ phai nhạt.”

“Nói mò!” Cô cầm khăn tay lau nước mắt, nước mắt tràn ra nhiều hơn.

Anh đau lòng vươn tay ôm cô: “Coi như anh nói mò đi, nhưng câu nói đó của anh là thật, anh thích tính cách đỏng đảnh của em, anh thích nhìn dáng vẻ kiêu căng, ương ngạnh của em.”

Vương Tử Kỳ phì một tiếng, nín khóc mỉm cười: “Đây là anh đang khen em sao?!”

Vương Tử Âm ôm lấy cô từ đằng sau, cằm anh đặt lên vai cô, anh nói bên tai cô: “Anh chợt nghĩ đến một bài hát.”

Cô hít mũi, cười hỏi anh: “Bài hát gì?”

Anh cắn vành tai cô, giọng nói dễ nghe vang lên: “Không ngừng yêu em.”

Hai ngàu sau, Vương Tử Âm và Tiểu Kỳ cùng nhau về nhà. Bọn họ dự định ở nhà anh hai ngày, thuyết phục cha mẹ anh, rồi về nhà cô báo kết hôn.

Hai người tay trong tay về đến nhà.

Giáo sư Vương thầm nghĩ, cũng biết đường về nhà cơ đấy!

Ai nha, năng lực của con trai ông thật lớn a! May mà không sinh ở cổ đại, nếu không chẳng may làm Hoàng đế, khẳng định là hôn quân ngày ngày không tảo triều!
 
Chương 1716: Thích nhìn dáng vẻ kiêu căng, ương ngạnh của em (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mẹ Vương Tử Âm là giáo sư Trần thấy dáng vẻ chồng mình dựng râu,trừng mắt, vội ‘khụ khụ’, bà dùng sức ho khan, lúc con trai không quay về, không biết là ai ngày nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ!

Giờ, người đã về, còn không cho người ta sắc mặt tốt?

Bà Trần chợt kêu ‘ai u...”: “Ôi cái eo của tôi... ác nữ A Đạt kia... dám quất vào eo tôi, khiến eo đau mấy ngày nay.”

Vương Tử Kỳ vội chạy đến xoa cho bà: “Bác, hay là chúng ta đến bệnh viện đi.”

Vừa nói vừa cắn môi tự trách, cha mẹ Tử Âm bị thương thật nghiêm trọng, anh với cô lại không hề nghĩ đến cha mẹ... ở khách sạn tận năm ngày.

Lúc này, Vương Tử Âm chợt nói: “Mẹ, mẹ đừng trêu cô ấy nữa. Chẳng phải sẽ đã nhắn tin bảo con ở khách sạn, đừng về vội sao?”

“Khụ khụ --------“ Giáo sư Trần nghẹn đỏ mặt.

Bà lăcđầu, vỗ tay Vương Tử Kỳ nói: “Xong rồi, xem như nuôi thằng con trai này không công, chỉ hướng về vợ, coi nhẹ mẹ.”

“Ha ha...” Vương Tử Kỳ chợt cười: “Không phải đâu! Anh ấy không phải người như thế! Anh ấy rất thương hai bác, đây là anh ấy cố ý xin phép nghỉ để về, hai bác đừng mắng anh ấy.”

BàTrần nói: “Nha, cô con dâu này không tệ chút nào, còn trừng mắt to mắt nhỏ với bác, biết nói chuyện cho chồng mình.”

“A...” Vương Tử Kỳ không biết nói gì thêm. Lúc này, Vương Tử Âm đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà, anh lấy cao đặc chế bôi cho ẹm, vừa nói với Vương Tử Kỳ: “Em đừng giống hai người họ, em đừng nhìn số tuổi lớn đùng của hai người họ, tính cách của hai người này cực kỳ trẻ cond dấy.”

Vương Tử Kỳ cong môi cười, cũng đưa tay dính chút cao, bôi lên vết thương cho bà Trần, Vương Tử Âm còn nói: “Dù em nhỏ tuổi hơn hai người họ, nhưng khi nói chuyện với bọn họ, nên nói đơn giản chút, em nói nghiêm túc quá, bọn họ nghe không hiểu đâu.”

“Ha ha ha ha...” Vương Tử Kỳ cười không ngừng, nào có ai nói cha mẹ mình như thế chứ.

Cô nhìn sang hai người, thấy hai người đang nhăn mặt.

Được a... giờ cô đã tin tưởng, đây đúng là một đôi vợ chồng đáng yêu! Cuộc sống thật tươi đẹp, sau này không cần lo có bố chồng, mẹ chồng khó tính!

Bà Trần chợt nói: “Hai con muốn kết hôn, chúng ta phải mời mọi người ăn bữa cơm để nói chuyện đúng không?”

Dù sao, cũng phải nói chuyện này cho Bạch Bình và Vương Dần biết.

Vương Tử Âm nói: “Được, để tối ngày mai đi. Hôm sau con phải đưa Tiểu Kỳ về nhà cô ấy.”

Hai vị giáo sư khẽ gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại thông báo cho bạn bè.

Trong tiệc rượu, mọi người vô cùng vui vẻ. Nhất là Bạch Bình và Vương Dần, hai người cầm tay nhau, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Vương Dần nhìn hai người trẻ tuổi, không ngừng gật đầu.

Bạch Bình cũng thế, trong lòng kích động, nước mắt lấp lánh.

Giáo sư Trần qua ôm bà, Bạch Bình cũng nhìn bà mỉm cười.

Vào ban đêm, buổi tiệc kết thúc, lúc Bạch Bình và Vương Dần về đến nhà, phát hiện trước cửa nhà mình... đặt một bó hoa cẩm chướng và một bó hoa hướng dương.
 
Chương 1717: Nhận nhau (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạch Bình và Vương Dần liếc nhìn nhau.

Hoa cẩm chướng đại biểu cho tình yêu vĩ đại, thần thánh, hiền hòa.

Hoa hướng dương tượng trưng cho gia đình, người cha là trụ cột của gia đình. Hoa hướng dương đại biểu cho tình cảm nhiệt thành, tích cực, và ẩn tàng.

Bạch Bình và Vương Dần ôm hoa vào ngực, nhìn nhau.

Hoa này, chẳng lẽ là...

- --------------------------

Vương Tử Âm đưa Tiểu Kỳ về nhà.

Cha Vương Tử Kỳ vừa nhìn thấy Vương Tử Âm, lập tức xù lông!

“Ơ! Là tên nhóc này à! Năm đó trêu chọc con gái tôi đến không còn hình người! Giờ đến nhà chúng tôi làm gì?”

Vương Tử Kỳ thấy sắc mặt cha cô không tốt, lập tức nhướng màu nói: “Cha muốn nửa đời sau của con sống trogn chùa, thì cứ việc đuổi anh ấy ra ngoài!”

“Ôi, đây là con rể cha sao? Ôi, quả nhiên là tuấn tú lịch sự!” Vương Tử Kỳ thấy cha mình lập tức vui vẻ ra mặt: “Con gái cha thích thì cha cũng thích! Vương Hữu Khang cha chính là người không có nguyên tắc như thế!”

Mẹ Vương cười không đi nổi.

Từ khi con gái bắt đầu lên địa học, liền dây dưa không dứt với chàng trai này...

Giờ thì tốt rồi, có thể thấy rõ chàng trai này thật lòng thích con gái bà.

Chỉ nhìn ánh mắt của cậu ta thôi, rõ ràng đã không giống trước kia. Trước kia, hai người này vừa nhìn thấy mặt nhau, thì nhất định phải cãi nhau ta sống ngươi chết mới chịu bỏ qua.

Giờ, hai người nhìn nhau, ngọt như bôi mật.

Rất tốt rất tốt!

Cha của Vương Tử Kỳ cũng cười không khép miệng lại được.

Ông vỗ bả vai Vương Tử Âm, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới: “Mau để cha được bế cháu gái! Ôi, ngoại hình nhìn rất đẹp trai! Xứng!”

Mẹ Vương Tử Kỳ cũng cắn răng nói: “Xứng! Rất xứng!”

...

Vương Tử Kỳ quýnh, nói: “Xứng thì xứng nha, sao phải cắn răng nghiến lợi? Mẹ đừng dọa Tử Âm nha!”

Hai ông bà già vội mời người vào nhà.

Cơm nước xong xuôi, Vương Tử Kỳ kéo anh lên trên tầng, hai người đứng trước cửa phòng cô, cô chợt nhỏ giọng hỏi: “Anh nhắm mắt lại.”

Vương Tử Âm nở nụ cười, hỏi cô: “Có bất ngờ à?”

Cô ‘hừ’ một tiếng: “Bảo anh nhắm thì anh nhắm, sao nói nhiều vậy!”

Vương Tử Âm nhắm mắt lại, thầm nghĩ... cô nương này thay đổi nhanh quá đi. Lúc chưa ở bên nhau thì ngày nào cũng như cái bánh bao, khi ở bên nhau thì lập tức biến thành cọp cái...

Cọp cái thì cọp cái, ai bảo anh thích chứ? Anh cũng không phải không biết tính cách cô là gì.

“Cạch”, cửa mở.

Cô kéo anh vào, ‘cách’ một tiếng, đomgs cửa.

Cô chợt ôm cổ anh, ghé vào tai anh nói: “Mời mở to mắt.”

Vương Tử Âm chầm chậm mở mắt, ông trời ơi...

Đập vào mắt anh... là tất cả ảnh chụp của anh! Hàng trăm hàng ngàn tấm ảnh dán đầy tường!

Anh chợt cảm thấy khủng bố, dựng tóc gáy: “Em dán nhiều hình anh như vậy làm gì? Ban đêm em đi ngủ không cảm thấy sợ à?”

Giờ, anh thật sự tin! Cô gái này thật lòng thích anh rất nhiều năm!

Vương Tử Kỳ bĩu môi, nói: “Dù sao... lúc chụp ảnh, em nghĩ: nếu hai chúng ta thành đôi, đây sẽ là kỷ niệm, nếu hai chúng ta không thành đôi, mỗi năm em sẽ cầm những bức hình này đi tế đàn... em sẽ đặt một bông hoa cúc lên mỗi bức hình...”

Vương Tử Âm không chỉ không tức giậm, còn buồn cười gần chết: “May mà anh yêu em, nếu không, mỗi năm anh sẽ tự dưng chết một lần...”

Anh biết, cô chỉ nói chơi, cô tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Cô, không nỡ.
 
Chương 1718: Nhận nhau (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Tử Kỳ ôm cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú: “Anh không biết, mỗi lúc trời tối... em lại tưởng tượng anh có thể ôm em ngủ. Hôm nay, anh sẽ thực hiện cho em nhé.”

Cô vừa nói, vừa đưa tay cởi cúc áo sơ-mi của anh, bàn tay nhỏ của cô run rẩy dữ dội. Vương Tử Âm cười nói bên tai cô: “Mỗi lúc trời tối, em đều nghĩ làm cách nào để cởi áo anh à?”

Mặt cô đỏ bừng lên: “Không phải! Xấu xa! Em nào có sắc như vậy?”

Tay của cô dừng lại, nhưng anh lại giữ chặt tay cô, dẫn dắt cô tiếp tục cởi cúc áo, anh nói bên tai cô: “Thế nhưng, rất nhiều đêm, anh tưởng tưởng, em làm chuyện bây giờ với anh.”

Cả cơ thể Vương Tử Kỳ nóng lên, hạnh phúc tới quá đột ngột, như thể bị một quả sầu riêng nện lên đầu!

...

“Tử Âm, Tử Kỳ -------- mau xuống đây, tất cả mọi người đang chờ hai đứa đấy.”

Hôm nay đã hẹn xong với mọi người, cùng đến nhà Lôi Đình ăn cơm.

“Tới đây --------“ Vương Tử Kỳ từ trên tầng nói vọng xuống.

“Tử Âm, Tử Âm, mau nhìn giúp em xem váy nào đẹp.” Vương Tử Kỳ lục tung tủ quần áo, buồn bực nói: “Ngây người ở căn cứ lâu như vậy, không mua được bộ quần áo nào! Suốt ngày mặc áo khoác trắng!”

Lực chú ý của Vương Tử Âm không hề đặt trên vấn đề của cô, anh rất không vui, bao giờ mới có thể gọi anh là chồng đây? Ban đầu anh rất vội đi đăng ký, nhưng do là thứ bảy nên bọn họ phải đợi đến ngày kia.

Vương Tử Kỳ không nghe thấy câu trả lời, cô quay đầu nhìn anh: “Em đang hỏi anh đó! Hôm nay em nên mặc váy nào?”

Vương Tử Âm nhìn cô chăm chăm, cười nói: “Em mặc cái gì cũng đẹp.”

“...” Vương Tử Kỳ đang định nổi giận, chợt cong môi cười, liếc nhìn anh, thầm nghĩ: ai bảo tên này EQ thấp? Chẳng phải rất biết nói chuyện sao?

Sau đó, cô nghe thấy nửa câu còn lại: “Em chỉ cần không để trần ra ngoài, mặc cái nào cũng được.”

Vương Tử Kỳ trợn mắt, cô có thể thu lại câu nói ban nãy được không? Mẹ kiếp! Quả nhiên là thiếu EQ! Còn thiếu nghiêm trọng là đằng khác!

Vương Tử Kỳ không hỏi anh nữa, lấy ra hai bộ váy, tay chân loay hoay. Cô đóng cửa tủ lại, đi đến trước gương thử, cô cầm trogn tay hai bộ váy, một trắng thuần, một vàng nhạt.

Cô muốn mặc màu trắng, hôm nay gặp gỡ nhiều người, cô không muốn quá chói mắt.

Lúc này, chợt nghe thấy Vương Tử Âm nói: “Mặc bộ vàng nhạt đi, rất hoạt bát, thích hợp với em hơn.”

Vương Tử Kỳ hơi sửng sốt, đã bao lâu cô không mặc quần áo màu sắc rực rỡ rồi?

“Sao? Nghĩ lung tung gì vậy? Muốn anh thay cho em hả?” Anh đột nhiên đứng sau lưng cô, hai tay vòng qua ôm lấy cô, cằm chống lên trán cô.

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm tay anh, tức giận muốn cắn anh: “Tay anh đặt đâu đấy! Dưới nhà có bao người đang chờ cúng ta đấy, thành thật chút đi!”

Anh lưu luyến dời tay đi, giúp cô cởi áo ngủ. Cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ửng hồng của anh, đột nhiên trêu anh: “Có phải anh... không muốn ra cửa không?”

Anh cho cô ánh mắt hiểu rõ, cánh tay vươn ra ghì chặt cô vào lòng. Cô bị anh chọc cho cười khánh khách, cô dùng sức giẫm mạnh lên chân anh.

Cô nhân lúc anh buông tay, ôm váy chạy cực nhanh vào phòng quay quần áo, cô khóa cửa lại, hô to: “Anh mau thay quần áo đi, bao người đang chờ bên dưới đây, em không muốn bị người ta nói là, “mau nhìn hai người này đi... ngày nào cũng lăn lộn không dứt, như dính vào nhau không thể tách rời vậy” đâu.”

Vương Tử Âm thầm nghĩ, đó chẳng phải chuyện bình thường sao?

Hai người thay quần áo xong, Vương Tử Âm nắm tay Vương Tử Kỳ, lúc đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy Lăng Vi đang nói chuyện với Bạch Bình trong phòng khách.

Bạch Bình nhìn thấy anh, cười dịu dàng: “Hoa rất đẹp, bác cảm ơn.”
 
Chương 1719: Công ơn sinh thành (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Tử Âm sửng sốt.

Cơ thể anh hơi cứng lại, rồi nhanh chóng gật đầu: “Rất vui vì bác đã thích.”

Bạch Bình bỗng run người, bà chỉ định thăm dò chút, không ngờ... hoa đó, thật sự là Tử Âm tặng bà?

Trái tim Bạch Bình nhảy thình thịch, đứa nhỏ này biết chân tướng rồi?

Nhưng, bước tiếp theo nên làm thế nào, bà chưa nghĩ ra!

Mắt thấy hốc mắt Bạch Bình đỏ lên, Lăng Vi vội nói: “Chúng ta lên đường thôi, Tiểu Đình còn đang chờ chúng ta.”

Lăng Vi vừa nói, vừa đẩy xe em bé.

Xe em bé Lăng Vi đẩy rất thú vị, là gồm hai khoang xe, xem ra đặc biệt chuẩn bị vì thai sinh đôi.

Bạch Bình bèn giúp cô đẩy xe.

Bọn họ cùng đến nhà Lôi Đình, trong phòng rất thoải mái dễ chịu, còn trải thảm sắc xanh, khiến cho người ta có cảm giác như đang ngồi trên bãi cỏ.

Ba bảo bảo vui chươi trên đồng cỏ.

Duệ Duệ và Đô Đô đã hơn bốn tháng, hai đứa rất hăng hái, mặc bỉm lăn khắp nơi.

Tiểu Mỹ Nhân mới hơn một tháng, còn chưa biết xoay người. Tiểu Mỹ Nhân nhìn hai người kia vui vẻ lăn quả lăn lại, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo: “Hừ, đợi hai tháng nữa, tôi cam đoan sẽ lăn vui hơn các cậu!”

Hình nhưu Duệ Duệ rất hứng thú với Tiểu Mỹ Nhân, vèo một cái nhào đến bên cạnh Tiểu Mỹ Nhân, gặm mặt Tiểu Mỹ Nhân. Ôi, miếng pho mát này không tệ a.

Duệ Duệ hôn Tiểu Mỹ Nhân mặt đầy nước bọt.

Tiểu Mỹ Nhân đưa tay đập bốp lên khuôn mặt núc thịt của Duệ Duệ.

Duệ Duệ sửng sốt, há mồm cắn một phát lên mặt Tiểu Mỹ Nhân, “Oa” một tiếng, Tiểu Mỹ Nhân gào lên.

Lăng Vi và Lôi Đình vội tách hai đứa ra, Đô Đô thấy Tiểu Mỹ Nhân gào lên, cô bé cũng khóc theo.

Lăng Vi vội ôm Đô Đô vào lòng.

Lôi Đình ôm Tiểu Mỹ Nhân, cười ngất: “Răng Duệ Duệ còn chưa dài ra đâu, sao có thể đau được? Đừng gào lên nữa.”

“Ha ha...” Mọi người cười phá lên.

Chốc lát sau, mấy đứa bé yên ổn, lại đặt xuống đất để bọn chúng tự chơi.

Mọi người ngồi một lúc, Lôi Đình nói: “Em vào phòng bếp nấu cơm.”

“Chị giúp em.” Lăng Vi và Tiểu Kỳ giúp Lôi Đình nấu cơm, trong phòng chỉ còn lại Bạch Bình và Vương Tử Âm.

Bạch Bình giả vờ lơ đãng hỏi anh: “Ở đơn vị vẫn thuận lợi chứ?”

Vương Tử Âm ngẩng đầu nhìn bà, thấy vẻ mặt bà đầy lo lắng, ánh mắt cháy bỏng, tha thiết, căng thẳng như sợ nói sai gì, lại vô cùng muốn biết cuộc sống của anh có thuận lợi không.

Loại cảm giác này khiến Vương Tử Âm xúc động. Anh khẽ gật đầu, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh: “Rất tốt...”

Nhưng, anh phát hiện, giọng anh hơi run run.

Bạch Bình ôn hòa nhìn anh, chợt nghe thấy anh nói: “Hai bác thì sao?” Vương Tử Âm nhướng mày, nhìn bà: “Vết thương của bác có khá hơn không?”

Bạch Bình sửng sốt, nhìn người mình, lúc này mới nhớ ra, anh biết chuyện bà bị bắt ở rừng mưa nhiệt đới.

Bà cười nói: “Bác không sao, bác đã quen rồi. Chút vết thương nhỏ này với bác mà nói, không là gì cả, bác...” Bà làm đặc công bao năm như vậy, chút vết thương ngoài da ấy, không là gì với bà.

Nhưng, bà không nói hết câu, bởi vì bà thấy Vương Tử Âm nhíu mày, nét mặt của anh rõ ràng rất đau lòng.

Bạch Bình chợt đứng dậy, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top