Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1660: Anh chàng đen tối giả bộ ngây thơ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lão Hắc cố ý nhìn bầu trời toàn mây đen, gã nói: “Sắp sửa mưa như trút nước rồi, chúng ta phải trú lại đây.”

Anh chàng phiên dịch dịch xong những lời này, Lăng Vi và Diệp Đình liền nhìn nhau một cái, trong lòng hai người cùng hiểu rõ, kẻ địch đang muốn động thủ đây mà!

Trái tim Lăng Vi nháy mắt đập nhanh tốc độ, trong lòng cô vô cùng khẩn trương, nhưng bề ngoài vẫn không cho là đúng, cười nhạt một tiếng.

Cô nói: “Rừng cây nơi này quá rậm, không thích hợp tránh mưa! Tầng mây nhiều như vậy, chắc chắn không ít sấm sét, lỡ như có đợt sét nào không có mắt đánh trúng những cái cây này, chúng ta cũng sẽ bị đốt thành tro!”

Vinh Phỉ cũng nói: “Tiểu Vi nói đúng, chúng ta phải tìm một cái sơn động nào đó để tránh, hạ trại ở đây tuyệt đối không thích hợp.”

Vương Dần cũng gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy hẳn là nên tìm một chỗ để tránh mưa, trú dưới những cây to này quả thật không thích hợp.”

Lão Hắc rõ ràng nhíu mày một cái, những người này rõ ràng rất không dễ lừa!

Chỗ này chính là điểm phục kích của bọn chúng, cũng không còn điểm phục kích nào tốt hơn nữa! Nếu như không phải đám người này cho gã ăn cái thứ không rõ là độc dược gì kia, gã đá sớm cho người bắn lén rồi!

Gã sắp xếp bọn đàn em phục kíc tại đây, chính là vì muốn chống chế đám người này, sau đó ép giao thuốc giải ra, sau đó giết hết tất cả!

Lăng Vi, Vinh Phỉ và Vương Dần đều tỏ vẻ không muốn dừng chân ở chỗ này.

Ánh mắt Lão Hắc liền híp lại.

Động thủ ngay lúc này, sẽ không có cách nào khống chế được toàn bộ bảy người này… rõ ràng bảy người này đều cùng một phe, nếu như có một người chết, sáu người khác cũng sẽ không giao thuốc giải ra, cho nên hiện giờ gã chỉ có thể khống chế bọn họ trước!

Lão Hắc nói: “Khí hậu và địa hình của rừng mưa nhiệt đới, tôi hiểu rõ hơn mấy người nhiều lắm! Mặc dù vùng này cây cối rậm rạp, nhưng quanh đây lại không có loài cây nào đặc biệt cao, cho nên cũng sẽ không dễ dàng kéo sấm sét đến! Đi lại trong rừng rậm, kỵ nhất chính là hành quân lúc trời mưa. Ý kiến của tao là phải trú lại ngay tai đây!”

Gã nhìn Lý Thiên Mặc, trong cả đám bảy người này, chỉ có mỗi tiểu tử này nhìn qua không thấy xảo quyệt. Sáu kẻ còn lại đều rất khó đối phó!

Lão Hắc hỏi Lý Thiên Mặc: “Mày thì sao? Tao cho rằng nghỉ luôn tại đây khá được, bởi vì sắp sửa mưa to rồi, chúng ta nhiều người, nhiều hành lý. Nếu như tiếp tục đội mưa đi về phía trước sẽ lãng phí rất nhiều thể lực, hơn nữa trong rừng mưa nhiệt đới nguy hiểm trùng trùng! Lỡ như gặp phải mãng xà lớn, tất cả chúng ta sẽ không chạy kịp! Tao là người dẫn dường, tao phải phụ trách cả mạng sống của tất cả chúng mày nữa, chúng ta trú đóng tại đây, để hai người đứng gác, những người còn lại nghỉ ngơi, một tiếng đổi ca một lần. Chúng ta có thể nghỉ ngơi thật tốt, lại có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm!”

Anh chàng phiên dịch nói lại với Lý Thiên Mặc, hiển nhiên Lý Thiên Mặc có vẻ xúc động. Anh chàng mặt đầy lo lắng đi đến bên cạnh Lão Hắc, hỏi gã: “Nếu như tiếp tục đội mưa đi về phía trước, sẽ phát sinh nguy hiểm sao?”

“Đó là đương nhiên!” Lão Hắc thấy tiểu tử này rõ ràng bị mình nói đến động tâm rồi, liền đặt tay lên bả vai Lý Thiên Mặc, ra vẻ thân thiết, Lão Hắc không ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Lão đệ, tao nói với mày này. Đi ra khỏi nhỏ, muôn ngàn lần không thể tự do phóng khoáng, chuyện mà các người cho là đúng, cũng chưa chắc đã thích hợp với nơi đây. Lần trước, tao cũng dẫn một nhóm người vào rừng mưa nhiệt đới, nhóm người kia cũng không nghe lời tao, cuối cùng chết mất một đứa… chuyện này có thể trách tao được sao? Là do họ không nghe lời tao mà!”

Anh chàng phiê dịch trẻ đứng bên cạnh dịch lại hết. Lý Thiên Mặc gật đầu một cái, nói: “Không sai, là phải nghe mày.”

Lý Thiên Mặc vừa nói, vừa rút một cây súng lục nhỏ màu đen từ trong ống tay áo ra, họng súng đặt thẳng vào eo lưng Lão Hắc.

Lý Thiên Mặc mặc áo mưa, không một ai có thể nhìn thấy anh cầm trong tay một khẩu súng.

Lúc này Lão Hắc vẫn còn ôm lấy bả vai anh chàng, bỗng cảm giác eo lưng mình có một thứ đồ ép sát, cả người gã đột nhiên cứng đờ!

Gã nghiêng đầu nhìn sang Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc vẫn ngây thơ nhìn gã: “Tao cảm thấy ấy mà, mày nói cái gì cũng đúng. Mày thử nói xem, chúng ta nên tiếp tục đi về phía trước, hay là nên trú đóng tại đây?”

Lý Thiên Mặc cố ý cầm súng đụng vào bên hông gã một cái.

Lão Hắc giận đến mức nghiến răng ken két, đệch… thằng này nhìn qua có vẻ biết điều, không nghĩ đến nó lại là đứa xấu xa nhất!

Trong nháy mắt Lão Hắc liền cảm giác ngày hôm nay cờ mờ nờ chó má thật.
 
Chương 1661: Trong ứng ngoài hợp (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lý Thiên Mặc liếc mắt nhìn Lão Hắc, Lão Hắc ngượng ngùng cười một tiếng: “Nhất định là trú lại đây…”

Súng của Lý Thiên Mặc hơi giật giật, Lão Hắc hừ một tiếng, nói tiếp: “Nhất định là trú lại đây… tương đối nguy hiểm! Lỡ như có tia sét nào không có mắt đánh xuống, chúng ta sẽ bị đốt thành tro ngày!”

Gã học theo cách Lăng Vi nói, nháy mắt ra dấu với đám đàn em xung quanh, ý bảo bọn chúng đừng có hành động thiếu suy nghĩ!

Anh chàng phiên dịch trẻ vừa dịch, vừa nhìn sang phía Vinh Phỉ, Vinh Phỉ động động ngón tay, ý bảo anh ta làm không tồi, thêm tiền!

Anh chàng phiên dịch nuốt nước miếng, dịch lại không sót một chữ.

Lăng Vi đứng cạnh xem cuộc vui, chỉ cảm thấy gã Lão Hắc này chọn Lý Thiên Mặc để đột phá, đúng là quá ngu xuẩn.

Lăng Vi vẫn khá hiểu tính cách của Lý Thiên Mặc, trong lòng cậu bạn này nhiều mưu trí lắm đấy!

Ai thua thiệt thì không biết, chứ cậu ấy tuyệt đối sẽ không bị lỗ đâu.

Đám người thấy Lão Hắc sửa lại lời, liền biết ngay là anh chàng Thiên Mặc này phát uy rồi.

Lý Thiên Mặc quay về phía mọi người cười một tiếng: “Đi nhanh lên đi, lúc nãy tao khảo sát qua rồi, sức gió ở phía trước chếch về bên trái khu vực này yếu hơn một chút, cho thấy bên trái phía trước có một núi nhỏ.

Lão Hắc bị dí súng sát người, chậm chạp đi về phía trước.

Bọn lâu la đã chuẩn bị phục kích sẵn ở xung quanh thấy lão đại của nhà mình đang ôm bả vai của một anh chàng, tiếp tục đi về phía trước?

“Không phải là lão đại nói… muốn trú lại ở đây, sau đó bảo chúng ta đánh lén sao?”

“Đúng mà, thế giờ là cái tình huống gì?”

Bọn lâu la rối rít không hiểu.

“Chuyện gì xảy ra?”

Cả đám lơ ngơ nhìn nhau, ai cũng không biết nên làm cái gì.

Trước kia, bọn chúng cũng thường xuyên dẫn người vào rừng, hầu như đều toàn động thủ tại đây.

Bởi vì theo như tốc độ đi, khi đến nơi này cũng đã chạng vạng tối rồi, trú đóng tại đây vốn chính là một chuyện vô cùng bình thường.

Huống chi thời tiết hôm nay lại còn sắp sửa mưa như trút nước! Trú đóng ở đây lại càng hợp lý hơn nữa. Sao lão đại lại chưa ra lệnh động thủ với đám người này?

“Tổ trưởng, làm thế nào bây giờ? Ra khỏi cánh rừng này cũng không thích hợp phục kích nữa!”

Tiểu tổ trưởng khoát tay một cái nói: “Vẫn là chờ lão đại ra lệnh đi. Có thể là lão đại tạm thời đổi chủ ý.”

Bọn lâu la tiếp tục đi theo.

Đi đầu tiên, Lý Thiên Mặc cầm máy khảo sát sức gió, bọn họ vẫn luôn đi về trước chếch sang hướng trái, quả nhiên nhìn thấy một ngọn núi nhỏ, ở một bên còn có một sơn động nhỏ, hiển nhiên là có người đã cố ý đào một cái động ở chỗ này.

Sắc mặt Lão Hắc đen như đít nồi, cái sơn động này chính là do các huynh đệ của gã đào ra…

Bởi vì bọn chúng hàng năm vẫn luôn ra ra vào vào khu rừng cho nên mới cố ý đào ra cái động núi này, vì muốn có một chỗ dừng chân, nếu như gặp phải mưa lớn như thác đổ cũng sẽ có một chỗ để tránh mưa.

Tình huống hiện giờ lại hoàn toàn trái ngược! Bây giờ gã phải dẫn đoàn người Diệp Đình vào sơn động này, các huynh đệ của gã sẽ không có có trú mưa nữa.

Lão Hắc nín một bụng lửa giận không phát ra được.
 
Chương 1662: Trong ứng ngoài hợp (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc này, mưa to trút nước đã bắt đầu xối xả! Lão Hắc nhìn xung quanh một vòng, các huynh đệ của gã núp trong rừng cây đều ướt như chuột lột.

Nhìn ngược lại đoàn người Diệp Đình, bước chân nhẹ nhàng chui vào động núi, vừa nói vừa cười, đúng là tức chết người!

Diệp Đình bọn họ chui vào động tránh mưa, diện tích chỗ này cũng không nhỏ.

Đoàn người tháo hết túi đeo trên lưng xuống, đốt đuốc, Vinh Phỉ và Lôi Tuấn sợ trong động có rắn nên cầm đuốc soi chiếu khắp một vòng.

“Nơi này rất an toàn, mọi người nghỉ ngơi đi.”

Mười mất phút trước đám lâu la kia đều trốn tại đây, cho nên mấy thứ côn trùng rắn rết bên trong động đều đã bị chúng đuổi hết ra ngoài.

Lăng Vi cời áo mưa, tháo túi đeo lưng ném xuống đất. Cô tùy tiện ngồi xuống dựa vào túi đeo lưng, ha ha… tự nhiên kiếm được một cái động thật tiện nghi, phải hưởng thụ cho tốt một chút. Có tiện nghi mà không chiếm thì là quá ngu ấy! Trong động rất tối, mặc dù có đốt đuốc, nhưng cũng không thấy rõ được cái gì.

Lôi Tuấn phục trách tìm đồ ăn cho đoàn người.

Lý Thiên Mặc vãn đang cầm súng chĩa vào Lão Hắc, lúc này, Vinh Phỉ đến thay ca cho anh. Cách tay Lý Thiên Mặc cũng mỏi lắm rồi, nói thật, bảo anh chàng nổ súng thì chưa chắc anh ta đã biết ấy, còn lấy thứ đồ chơi này hù dọa người ấy à, thì anh chàng vẫn có thể thích ứng…

An Kỳ Nhi ngồi cạnh Vinh Phỉ, Vinh Phỉ đột nhiên nói: “Lần tới đừng có mà ngốc nghếch như vậy?”

“???” An Kỳ Nhi không biết anh đang nói gì, nhất thời không phản ứng kịp.

Vinh Phỉ dán sát vào lỗ tai cô: “vừa nãy, lúc Thiên Mặc bị dính vào vũng nước, em chạy đến làm cái gì? Anh kéo cậu ấy là bởi cậu ấy là anh em của anh, anh không thể nhìn thấy cậu ấy bị rơi vào đó được.”

Lúc đấy quả thực anh ta còn nghĩ rằng đấy là đầm lầy nữa kìa. Không nghĩ tới An Kỳ Nhi cũng chạy đến!

Thật may mắn đó cũng chỉ là một vũng nươc, nếu như thật sự là đầm lầy thì chắc chắn ba người họ sẽ đều mất mạng!

An Kỳ Nhi trợn mắt nhìn Vinh Phỉ một cái, cô vươn tay dùng sức ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình.

Cô nhìn chăm chú vào mắt anh, nói: “Cậu ấy là anh em của anh, cho nên anh mới giơ tay cứu. Chẳng nhẽ không phải là anh em của em sao? Anh không phải là chồng em sao? Anh không đành lòng nhìn anh em minh bị vùi lấp trong đầm lầy, còn em nhìn đành lòng nhìn hai người ngã xuống đó chắc? Trong lòng anh em máu lạnh như thế à?”

Ánh mắt Vinh Phỉ hơi thẫm lại, anh cười cười ôm cô vào ngực mình, dùng sức hôn một cái trên mặt cô: “Anh không có cái ý kia…” Anh cắn cắn môi cô, nói: “Anh chết, anh không sợ. Anh chỉ sợ em sẽ chết theo anh thôi.”

An Kỳ Nhi trợn mắt nhìn Vinh Phỉ: “Cùng chết thì có gì mà phải sợ? Ngược lại em chỉ sợ cảnh anh chết rồi mà còn mỗi mình em sống…”

“Được rồi được rồi, không nói nữa.” Vinh Phỉ ôm cô, động tình hôn cô.

“Đờ mờ! Ông đây xui xẻo vãi!” Lão Hắc ở bên cạnh tức đến mức trợn trắng mắt.

Vinh Phỉ nhíu mày một cái, tay phải cầm súng, đặt trên cằm Lão Hắc: “Cho mày lên tiếng đấy à?”

Lão Hắc liếc nhìn anh ta.

“Người anh em, mày không đứng đắn mà!” Vinh Phỉ cong khóe miệng cười một tiếng lạnh lùng, Lão Hắc chợt thấy run lập cập.

“Mày muốn làm gì? Muốn tự mình tìm chết à?” đám đàn em của Lão Hắc lập tức rút súng nhắm vào đầu Vinh Phỉ.

Tròng mắt đen của Vinh Phỉ trừng gã kia, họng súng gõ gõ vào cằm Lão Hắc.

Lão Hắc vội vàng giơ tay nói với đám đàn em: “Tất cả chớ động! Tất cả ngồi xuống!”

Gã sợ hãi dòm Vinh Phỉ: “Lão huynh à, có gì từ từ nói… súng đạn không có mắt mà…”

Vinh Phỉ bật cười, nói: “Đừng sợ, cây súng trong tay tao tổng cộng mới có sáu viên, bắn vào đầu mày còn thiếu một viên.”

Anh chàng phiên dịch không ngừng khoa tay múa chân phiên dịch cho Lão Hắc: “Anh ta nói, đầu anh có bảy cái lỗ, mà anh ta chỉ có bảy viên đạn, anh ta đang suy nghĩ hay là trước tiên nên làm mắt anh mù, hay là cho mũi tịt bây giờ.”

Lão Hắc nghe xong, sắc mặt lại tối thêm.

Lão Hắc tức giận không ngừng nghiến răng, khóe miệng lão co rút giật giật. Bọn đàn em trợn tròn mắt: “Lão đại! Chiến luôn với bọn nó!”

Gã này nói xong liền trừng mắt với anh chàng phiên dịch, anh chàng phiên dịch hơi rụt cổ, không dịch lại lời này cho Vinh Phỉ.

Lão Hắc làm bộ tức giận lầm bầm, nói với đám đàn em của gã: “Trước cứ chờ chút đã, thạt ra thì cái động này cũng là một đọa điểm phục kích khá tốt. chờ lát nữa mày liên lạc với các anh em, bảo bọn nó bao vây cái sơn động này lại, đến lúc đó chúng ta sẽ trong ứng ngoài hợp!”

Lũ đàn em của Lão Hắc gật đầu một cái: “Vâng, giờ em sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho bọn nó.”

Lão Hắc nói: “Mày con mẹ nó ngu thế? Giờ mày liên lạc với các anh em, đám người này cũng còn có phòng bị, chờ bọn chúng ăn uống no đủ, thấy uể oải rồi, thì mày hãy gửi tín hiệu cho anh em. Như vậy mới có thể đảm bảo không để lọt lưới!”
 
Chương 1663: Bắt ba ba trong rọ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lão Hắc trầm mặt, tỏ vẻ bọn mày đừng có hành động thiếu suy nghĩ.

Vinh Phỉ lại nhìn anh chàng phiên dịch một cái, anh chàng tùy tiện phiên dịch cho Vinh Phỉ nghe.

Bởi vì anh chàng phiên dịch này là Lão Hắc mời đến, trước đấy đã nhận đút lót rồi.

Sao mà Vinh Phỉ lại không biết.

Vinh Phỉ cười một tiếng, bảo An Kỳ Nhi thưởng cjo anh ta hai mươi tờ tiền giấy.

An Kỳ Nhi đếm đủ 20 tờ thưởng cho người phiên dịch. Anh chàng kia thèm đến mức con ngươi cũng sắp sửa rơi ra ngoài, không ngừng nuốt nuốt nước bọt!

Anh ta nhận tiền, không ngừng cúi người gật lia lịa với Vinh Phỉ: “Cám ơn thần tài! Cám ơn thần tài gia!”

Lão Hắc trừng mắt với người phiên dịch, anh ta ra dấu OK với gã, ý tứ chính là… bên ngoài thì tôi cầm tiền nghe theo người này, nhưng vẫn luôn theo sự chỉ huy của anh.

Vinh Phỉ ra vẻ như cái gì cũng không biết, rộng rãi cười một tiếng. Anh khoát tay với người phiên dịch kia, thờ ơ nói: “chút tiền cỏn con này chẳng là cái gì cả, cậu cứ làm cho tốt đi, lúc về cho cậu hai cây vàng!”

Vinh Phỉ bày ra dáng vẻ ‘ông đây là người có tiền’.

Anh chàng phiên dịch mắt nổ đom đóm, chỉ hận không thể quỳ xuống liếm đầu ngón chân của Vinh Phỉ.

Diệp Đình và Lăng Vi ở bên cạnh cười nhạt, Lăng Vi nói: “Người phiên dịch này không phải là người của Lão Hắc sao? Nhanh như vậy đã thành người của tứ ca rồi.”

Diệp Đình nói: “Em nhìn thử tứ ca ma xem, cả người đều atrn ra khí thế ‘ta là người có tiền’ khí tức cường đại, ai mà chẳng nịnh bợ? Huống chi suốt cả đoạn đường tứ ca vẫn thưởng cho cậu ta, không thấy đâu dáng vẻ thiếu tiền.”

“Nào, đi ăn cái gì đi.” Lôi Tuấn mở ra ba hộp thịt bữa trưa ra, đoàn người tranh nhau ăn.

Sáu người Lão Hắc chỉ có thể nhìn, đói bụng đến mức nuốt nước bọt ừng ực, nhưng Lão Hắc không lên tiếng, bọn chúng cũng không dám lôi đồ ra ăn.

“Ăn ngon! Ăn ngon! Thật đúng là thơm!” Lăng Vi cầm dĩa, xiên một miếng thịt lớn bỏ vào trong miệng.

“Ưm… thơm thật…” cho đến giờ vẫn chưa từng cảm thấy đồ hộp ăn ngon như vậy!

Bởi vì quá đói lại mệt cho nên lúc này đừng có nói là đồ hộp, cho dù là lá cây, đến lúc đói hoa cả mắt bọn họ cũng có thể nhai như thường.

Đoàn người ăn đến mức thích thú.

Lão Hắc vừa nghiến răng, vừa nuốt nước miếng, đi đường suốt một ngày ai mà chẳng mệt mỏi, ai mà chẳng đói? Nhưng mà tên khốn họ Vinh kia vẫn luôn chĩa súng vào gã, gã không dám lộn xộn.

Các huynh đệ của gã cũng giương mắt dòm, bụng chúng cũng kêu ùng ục.

Lý Thiên Mặc cố ý xiên một miếng lớn đưa cho Vinh Phỉ và skn: “Tứ ca, thịt hộp này mua không tồi đâu, mùi vị này… thật là thơm!”

Lý Thiên Mặc cố ý quơ quơ trước mặt Lão Hắc, mùi thơm kia khiến Lão Hắc vẫn luôn không ngừng nuốt nước bọt.

Đói vãi! Lão Hắc thèm ăn, chỉ hận không thể há miệng nuốt luôn miếng thịt kia.

Lúc này, Vinh Phỉ đã cầm lấy dĩa xiên một miếng thịt, anh xử lý nhanh gọn một miếng, ngay tức khắc Lão Hắc liền thấy sụp đổ luôn rồi!

Gã cảm thấy mình sắp té xỉu đến nơi! Vừa đói vừa tức!

Lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng bước chân dồn dập.

“Ai?” Lôi Tuấn lập tức nhảy bật lên, anh giơ cây đuốc chiếu ra phía ngoài?

Chẳng lẽ kẻ địch muốn vây công sơn động? Hẳn là sẽ không nhanh như vậy chứ?

Lôi Tuấn cầm cây đuốc, đi tra ngoài xem xét một chút, hóa ra là Giang Quân!
 
Chương 1664: Bắt ba ba trong rọ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Giang Quân dẫn theo thành viên trong đội của mình chạy nhanh về phía này, trong tay họ có mang theo súng, gióng như là lúc nào cũng có thể khai chiến ngay được vậy!

Lôi Tuấn giật mình, đây là thế nào? Chẳng lẽ Quân ca gặp phải mai phục? Bọn họ sẽ không ác đấu với người ta ở bên ngoài rồi chứ?

Thế nhưng không nghe thấy tiếng súng mà!

Giang Quân mang theo người của anh ta, nhanh chóng vọt về hướng sơn động.

Giang Quân vẫn luôn đuổi theo phía sau họ, mấy lần bị ngắt tín hiệu nhưng về phương hướng thì bọn họ vẫn có thể nắm rõ.

Lúc có tín hiệu lại, Giang Quân liền phát hiện Diệp Đình bọn họ giống như hơi lệch đi rồi? Nghiêng về phía trước nhưng chếch bên trái.

Anh ta cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng dẫn người vọt tới.

Trên mặt Giang Quân đầy vẻ khẩn trương! Nhưng khi hìn rõ người giơ cây đuốc thò đầu ra, anh ta lập tức tỉnh táo lại.

“What the… bọn họ không sao!” Một đội viên trong đội Giang Quân mắng một tiếng, đoàn người vội vàng thu súng lại

Giang Quân chạy đến cửa sơn động phát hiện mấy người bên trong đang vô cùng thích thú sưởi ấm, ăn đồ đóng hộp, anh ta lắc đầu, tức đến phát cười. Cả đoạn đường này bọn họ liều mạng chạy sợ đoàn người này xảy ra nguy hiểm, thế mà đoàn người này ngược lại vẫn tốt, ung dung tự tại…

Giang Quân làm bộ không quen biết họ, cẩn thận từng tí, cũng không lâp tức vào sơn động.

Lăng Vi nói: “Bằng hữu, mấy người đi du lịch sao?”

Giang Quân không lên tiếng.

Lăng Vi nháy mắt với anh chàng phiên dịch, anh ta liền dùng tiếng anh hỏi: “Cô ấy hỏi các người tới rừng mưa nhiệt đới làm gì?”

Giang Quân vẫn không nói chuyện.

Diệp Đình vẫy vẫy tay với Giang Quân, tỏ ý bọn họ không cần khách khí đâu.

Giang Quân và đội viên của mình vẫn không vào sơn động, bọn họ dính mưa ở bên ngoài, thật sự có chút không chống đỡ nổi, một lúc sau mới lần lượt lê bước đi vào.

Đám người Giang Quân ngồi một lúc sau đó cũng lấy đồ ra ăn.

Thứ họ mang theo cũng là thịt… còn có cả lương khô.

Mùi thịt kia khiến hai mắt Lão Hắc thèm ăn cũng biến thành màu đen.

Giang Quân vừa ăn, vừa cảnh giác quan sát đám người Diệp Đình, Vinh Phỉ, Lão Hắc.

Anh ta thấy Lão Hắc đói bụng đến mức ánh mắt long sòng sọc luôn rồi, cố ý xiên một miếng thịt giơ đến trước mặt Lão Hắc.

Giang Quân hơi hất cằm một cái, tỏ ý bảo gã ăn đi.

Lão Hắc ngay cả suy nghĩ đâm đầu vào tường cũng có luôn rồi, con mẹ nó! Sau lưng gã vẫn còn có cây súng đây này! Gã dám ăn sao?

Vinh Phỉ buồn cười, nói: “Người ta cho rồi thì mày cứ ăn đi! Ở nhà bám cha mẹ, ra ngoài dựa bạn be! Người ta cho mày mà mày còn khách khách khí khí cái gì?”

Lão Hắc tức muốn chết, phẩy tay với Giang Quân một cái, sau đó quay mặt sang một bên, làm bộ không nhìn thấy.

Lũ đàn em của Lão Hắc sắp không thể ngồi yên được nữa! Loại uất ức này bọn chúng không chịu nổi!

Lão Hắc phát hiện đám đàn em của gã muốn móc súng, gã liền vội vàng nháy mắt ra dấu: “Chờ thời cơ!”

Mục tiêu cuối cùng của bọn chúng chính là cùng các anh em bên ngoài trong ứng ngoài hợp!

Nếu động thủ lúc này bọn chúng chắc chắn sẽ thua thiệt, đối phương bảy người, mà bọn chúng mới có sáu.

Hơn nữa, đám người mới tới cũng là sáu người, nói không chừng hai cái nhóm này là một hội!

Bây giờ mà không nhẫn thì rất có thể bọn chúng sẽ bị làm thịt!

Mặt Lão Hắc đầy hung dữ, trừng mắt với đám đàn em!

Anh chàng phiên dịch giả vơ ca hát, báo tin cho bọn chúng: “Lão đại bảo phải nhẫn nại nha… không nhẫn được thì chúng ta đều phải chết ấy a… đợi các anh em bên ngoài mai phục cho tốt lá la… là la động thủ sau há…”

Vinh Phỉ đá một cước vào sau lưng anh ta: “Ngươi hát cái cái thứ quỷ gì thế?”

Anh chàng phiên dịch ‘ối’ một tiếng, giơ tay sờ eo mình, đột nhiên thấy Vinh Phỉ đưa cho mình hai tờ tiền giấy, Vinh Phỉ cười một cái nói: “Hát không tệ, thưởng. Đây là ca khúc địa phương à? Giống kiểu 18 điệu sờ đúng không?”

Anh chàng phiên dịch vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, tương tự mười tám điệu sờ… một sờ sờ bàn tay nhỏ, hai lần sờ đến cánh tay…”

Lý Thiên Mặc, Diệp Đình, Lôi Tuấn ngồi chung một chỗ, ba người họ ai cũng bận việc riêng của mình. Lý Thiên Mặc phụ trách lục soát, dò xét tín hiệu, Diệp Đình phụ trách bố trí nhiệm vụ cho tiểu tổ Ám Ảnh.

Lôi Tuấn phụ trách ở cửa quan sát tình hình kẻ địch.

Lăng Vi và Vương dần cản trở tầm mắt mọi người, không để cho nhóm người kia thấy Diệp Đình và Lý Thiên Mặc đang bận rộn chuyện gì.

Qua chừng hai tiếng sau, khoảng hơn sáu giờ tối, trời đã đen như mực.

Lão Hắc nháy mắt ra dấu với đám đàn em.

Đám đàn em của Lão Hắc giả bộ ra ngoài đi tiểu, phát hiện hiệu cho các anh em của mình, ý bảo bọn chúng hãy lập tức tra tay! Bao vây sơn động!

Đến bắt ba ba trong rọ đi thôi!
 
Chương 1665: Đánh bất ngờ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi tựa vào ngực Diệp Đình, có vẻ mệt rã rời.

Lão Hắc thấy thời cơ chín muồi, liền nháy mắt ra dấu cho đám đàn em.

Kẻ kia vừa mới đi ra khỏi sơn động về phía bên cạnh được mười mấy thước, liền mở ra mấy quả đạn khói. Bởi vì tín hiệu trong rừng không được tốt, lúc được lúc mất, cho nên mỗi lần bọn chúng hành động đều luôn dùng thứ đạn khói này.

Nhưng mà bên ngoài đang mưa to, hiệu quả của đạn khói cũng rõ ràng, nên gã chơi một lúc mấy quả.

Gã sợ đám anh em không thấy được tín hiệu liền nhanh chóng gửi tin cho cả đám: “Chuẩn bị hành động! Lập tức vây công sơn động!”

Cũng không để ý xem ai nhận được ai không, dù sao nếu có người nhận được thì đương nhiên sẽ truyền mệnh lệnh đi.

Lôi Tuấn thấy đàn em của Lão Hắc ra khỏi sơn động, trong lòng anh biết rõ, kẻ địch sắp sửa muốn hành động rồi.

Anh ra dấu tay với Diệp Đình và Lý Thiên Mặc.

Diệp Đình thông báo chp Giang Quân, Giang Quân không tiếng động gật đầu một cái, Lý Thiên Mặc ném cho Vinh Phỉ một điếu thuốc.

Vinh Phỉ biết kẻ địch muốn đánh lén.

Mặc dù Lăng Vi và Vương Dần đang giả vờ ngủ, nhìn qua trông có vẻ rất mẹt mỏi, nhưng thực ra bọ họ vẫn không hề thả lỏng, vẫn luôn giữ vững cảnh giác.

Bên ngoài, cơn mưa trút nước: “rào rào” che giấu tất cả âm thanh.

“Pằng pằng ——” tiếng súng bỗng nhiên vang lên!

Lão Hắc nghe được tiếng súng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng ngay sau đó gã liền giơ súng bắn rơi cây đuốc xuống đất, mấy tên đàn em của gã cũng đạp đổ đuốc trong sơn động, nháy mắt cả sơn động liền đen ngòm!

“Pằng ——” đột nhiên một viên đạn bắn về phía Diệp Đình. “ Phực ——” Diệp Đình nghiêng người né sang bên cạnh nhưng viên đạn vẫn bắn trúng ngực trái anh! “Hự…” Diệp Đình thống khổ ôm lấy ngực mình.

“Đình ca ——”

“Chồng!” Lăng Vi nhào đến cạnh anh, đỡ đạn hộ anh: “Phựt phựt” hai phát súng nữa nã thẳng vào sau lưng Lăng Vi!

“Đờ mờ!” Vinh Phỉ gấp đến độ ánh mắt cũng đỏ bừng! “Đoàng đoàng đoàng…” Một chuỗi đạn liên tiếp bắn ra. Đám người Giang Quân cũng đồng thời nổ súng.

Đám người Lăng Vi ôm đầu chạy loạn, trong nháy mắt có hai kẻ bị thương, một kẻ gục.

Đồng thời phía cửa sơn động lại có người xông vào: “Đoàng đoàng đoàng ——”

“Đoàng đoàng đoàng ——” đám đàn em của Lão Hắc cũng liều mạng giơ súng bắn càn quét!

Đám người Giang Quân một người kiềm một kẻ, trong nháy mắt lại có ba kẻ bị đánh gục.

“Đoàng đoàng đoàng ——”

Giang Quân nổ súng về phía Lão Hắc, Lão Hắc kéo một đứa đàn em đã chết ngăn phía trước mình.

“Phựt..” Một phát, viên đạn xuyên vào người gã kia, máu tươi phun khắp nơi.

Lão Hắc không thả tay, từ đầu đến cuối đều lôi bọn đàn em ra đỡ đạn cho mình! Con mẹ nó!

Gã biết ngay là hai nhóm này chung hội mà! Cũng may mà gã đã sớm chuẩn bị!

Anh em bên ngoài đã đánh đến cửa hang. 45 người đối phó 13 người, mặc dfu đàn em của gã đã ngã mấy người, nhưng đám bên ngoài xông vào mới là chủ lực! Ba mươi mấy người, bắn loạn xạ cũng có thể quét chết bọn người này!

Gã vốn định khống chế những người này trước, lấy thuốc giải đã, nhưng giờ nhìn lại, mười mấy kẻ này cũng không phải hiền lành gì, nếu không giết chết thì gã cũng đừng hòng sống!

Cho nên gã chỉ cần để lại một người sống, lại ép đối phương giao thuốc giả ra là được rồi.
 
Chương 1666: Đánh bất ngờ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lão Hắc ẩn núp phía sau đám đàn em, dùng thân thể của người kia che chắn. Bên cạnh vẫn vang lên những tiếng súng ‘pằng pằng’ đinh tai, trừ những âm thanh trúng đạn ‘phựt phựt’ ra, thì cũng chính là những tiếng kếu ‘á á’ thảm thiết. Nháy mắt sơn động đã loạn hết lên.

Lão Hắc đã không còn phân biệt được người phe mình kêu thảm, hay là người của đối phương đang kêu nữa, gã trốn phía sau đám đàn em, không ngừng bắn lén về phía Diệp Đình.

“Nhanh xông vào đi ——” không biết tại sao, đám anh em của gã rõ ràng đã đến cửa hang rồi mà từ đầu đến cuối vẫn không chiếm thế chủ động!

Lòng Lão Hắc trầm xuống, đột nhiên thấy một đứa đàn em còn sót lại bên cạnh mình bị một anh em bên ngoài mới vào bắn một phát súng thẳng đầu chết tươi!

Lão Hắc nổi giận! “Mẹ nó! Mày không có mắt a? Con mẹ nó bắn lung tung thế hả?”

“Pằng ——” lại một phát súng nữa nhắm về phía gã —— Lão Hắc kinh hãi, vội vàng tránh về phía sau. Gã cẩn thận liếc nhìn về chỗ cửa động.

Cái nhìn rất nhanh này, thiếu chút nữa khiến gã hộc máu!

Cửa động đã được đốt đuốc sáng, dưới ánh lửa, gã nhìn thấy…

Đám anh em vừa mới từ ngoài xông vào, làm gì có người của gã? Tất cả đều là người của đối phương đã đổi thành quần áo của họ!

Cờ mờ nờ! Lão Hắc bị hoảng sợ run người, người của gã bị giết toàn bộ rồi à? Ba mươi chín người mai phục ở bên ngoài? Tất cả đều đã bị giết chết sao?

Chuyện này xảy ra lúc nào?

Lão Hắc bị dọa, cả người cũng run: “Không được nhúc nhích!” chỉ nháy mắt ba mươi mấy người kia nhanh chóng vây lại! Gã bị kéo vào cơn mưa đang trút nước, ba mươi mấy khẩu súng nhắm thẳng đầu một người!

Gã bị súng áp giải, quỳ xuống trên đất cạnh một nhánh cây hôi thối.

Bên cạnh gã là tên phiên dịch mê tiền bị sợ sắp tè ra quần. Tiểu tử này nhát gan, sợ chết, mới vừa rồi lúc đánh nhau tên này vẫn luôn ôm đầu trốn phía dưới một tên lính lâu la bị hạ gục.

Cánh tay của hắn bị thương, nhưng máu phía sau lưng mới là thứ đáng sợ!

Toàn bộ quần áo sau lưng đều bị máu thấm ướt, lúc này cơn mưa trút xuống, máu sau lưng hắn cũng ‘lã chã’ chảy xuống dưới. Máu kia căn bản cũng không phải máu của anh ta, mà là của tên lính lâu la phía trên anh ta. Kẻ kia bị súng bắn trúng ngực, cho nên máu cũng chảy ra cả sau lưng gã.

“Hừ…” Lão Hắc cười lạnh một tiếng, nhìn khắp xung quanh, quang can tư lệnh (1), người của gã đều đã chết hết ngay trong cánh rừng này.

(1) quang can tư lệnh: tướng không binh

Toàn quân chết hết cũng không quá kinh khủng như trong tưởng tượng, không phải là có thêm một lỗ trên đầu thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ?

Ít nhất, gã còn kéo theo hai tên chịu tội thay! Kẻ cầm đầu Diệp Đình và Lăng Vi kia, không phải đã bị gã tiêu diệt rồi đấy sao?

Lão Hắc híp mắt, mặt đầy khinh thường. Lúc này, đột nhiên thấy có hai người đi tới bên cạnh gã.

Gã ngẩng đầu nhìn, cư nhiên là một nam một nữ… Nam là Diệp Đình, nữ là Lăng Vi!

Hai người hoàn hảo không tổn hao gì! Chuyện gì xảy ra?

Diệp Đình lạnh lùng liếc gã: “Kinh ngạc đến thế sao? Mày không biết có thứ gọi là áo chống đạn à?”

Lăng Vi có chút tức giận! “Sao mặc áo chống đạn rồi mà vẫn đau như vậy?”

Vừa rồi ở trong sơn động An Kỳ Nhi đã giúp cô cởi áo chống đạn ra. An Kỳ Nhi nói: “Sau lưng tím bầm hết rồi!”



Trước lúc này.

Bên phía tiểu bát, đồng hồ cát vẫn đang chảy từng chút xíu một.

Thời gian đã qua 2 tiếng 55 phút! Đồng hồ cát sắp sửa chay hết rồi!

Liệu tiểu bát có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?

Cả nhóm người đầu đầy mồ hôi, tính mạng quan trọng, bọn họ phải tăng nhanh tốc độ thí nghiệm!

Nửa giơ trước bọn họ nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nói là trong rừng nhiệt đới có mười ba đồng bào bị hơn bốn chục kẻ bao vây, đối phương cực kỳ hung ác, trên người chúng có giấu vũ khí!

Vương Tử A chuyên chú tiến hành thí nghiệm, thời gian trôi qua bao lâu, anh ta hoàn toàn không biết.

Đột nhiên, tín hiệu thu và phát —— kết nối thành công!

“Thành công rồi?”

“Thành công rồi!”

“Thật sự thành công rồi!” Tất cả mọi người đều đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phương hướng chiếc đồng hồ cát đang chảy.

Đồng hồ cát chảy từng giọt cuối cùng xuống!

“Trời ơi! Trong vòng ba tiếng, chúng ta đã hoàn thành thí nghiệm!”

“Mau! Nhanh chóng hành động!”
 
Chương 1667: Có bản lĩnh đấy sao? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thí nghiệm thành công!

Vương Tử A lập tức chuyển hình ảnh thành trong rừng mưa nhiệt đới, những mảnh bản đồ vừa nãy còn mơ hồ không rõ chữ bây giờ đã vô cùng rõ nét.

Anh ta cẩn thận soát, phát hiện vị trí của mấy người Đình ca đang mưa như trút nước.

Hình ảnh mưa như trút nước vô cùng rõ nét, tốt hơn trước đó đến mấy trăm lần!

Tiểu bát thấy gần một sơn động có rất nhiều kẻ địch đang âm thầm mai phục!

Quá nguy hiểm! Nếu như có nhiều người như vậy đồng thời xông vào trong sơn động thì Đình ca bọn họ còn mạng sống sao?

Trong nháy mắt tiểu bát liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, thử kết nối với Giang Quân. Nhưng tín hiệu trong sơn động quá yếu, hoàn toàn không liên lạc được!

Nhưng mà thời gian vẫn trôi qua từng chút một.

Kẻ địch cũng sắp sửa hành động! Phải nghĩ biện pháp mới được!

Tiểu bát vội vàng tăng cường tín hiệu xung quanh sơn động.

“Các huynh đệ, nhận được tín hiệu hãy trả lời.” tiểu bát gửi một mật lệnh cho tất cả mọi người gần khu vực sơn động.

Nếu như là người phe mình thì bọn họ lập tức biết ngay đây là ý gì.

Nếu như kẻ địch nhận được thì bọn chungs ẽ hoàn toàn không hiểu, chỉ cho rằng nhận nhầm tin tức.

Cho dù có hoài nghi nhưng bọn chúng cũng sẽ không biết là chuyện gì xảy ra. Hơn nữa tin này cũng không phải tất cả mọi người đều nhận được, có tầm hai, ba người nhận được cũng coi như không tồi rồi!

“Tút ——” đột nhiên có một người nhắn lại cho anh ta một tin: “A1”!

A1, thành viên số 1 tổ A tiểu tổ Ám Ảnh! Quá tốt!

Tiểu bát kích động, vội vàng kết nối với anh ta: “A1, gần chỗ các anh, hướng 9 giờ, vị trí cách 103 thước bọn chúng có một trạm hình tam giác, bây giờ có một kẻ rời khỏi tiểu tổ đang di chuyển về chỗ các anh, tôi đoán gã muốn đi tiểu. Các anh nhanh chóng hành động, ba kẻ này, hẳn là các anh đối phó rất dễ!”

“A1 nhận được!”

A1 dẫn thành viên trong tổ mình nhanh chóng đánh bất ngờ về hướng 9 giờ, giữa đường gặp cái tên lâu la đã rời khỏi đội.

Dưới cơn mưa như trút nước, bọn họ hành động cực nhanh xử lý xong kẻ này, sau đó, tiếp tục đánh bất ngờ về hướng 9 giờ.

“Khực khực” hai phát liền quật ngã nốt hai kẻ trong tổ, tiểu bát nói: “Các anh thay áo mưa của bọn chúng! Có lâu la binh đến, cách chỗ các anh chừng 120 thước!”

Thành viên tiểu tổ A1 nhanh chóng đổi sang áo mưa của đối phương, đến lúc đám lính lâu la kia nhìn thấy bọn họ, A1 liền ra dấu OK với đối phương.

Tỏ ý bên này không có vấn đề.

Nhóm lính lâu la cũng ra dấu OK, tỏ ý chúng đang chờ lệnh.

Tiểu bát chỉ huy tiểu tổ A1 nhanh chóng kích phá được ba tiểu đội của kẻ địch.

Mặc dù tốc độ của bọn họ rất nhanh nhưng thời gian không chờ đợi người! Thời gian vẫn đang nhích từng chút một ——

Nếu như lúc nay Lão Hắc đột nhiên ra lệnh cho đám đàn em phát động tổng tấn công thì Đình ca bọn họ liền gặp nguy hiểm!

Tiểu bát nhìn thời gian, 5 giờ 05 phút, đối phương còn 24 người, bởi vì trước đó tiểu tổ Ám Ảnh đã thu thập mấy nhóm lạc đàn.

Có tiểu bát chỉ huy, quá trình dọn dẹp vô cùng thuận lợi, mặc dù địa điểm mai phục của họ rất gần đó nhưng không có ai chỉ huy, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có tiểu bát chỉ huy rồi, tiểu tổ Ám Ảnh chẳng khác nào có thêm một đôi mắt.
 
Chương 1668: Có bản lĩnh đấy sao? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bọn họ hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh như lòng bàn tay, bên phía kẻ địch có tổ nhóm nào lạc đàn, tổ nhóm nào thích hợp đánh bất ngờ, bọn họ cũng rõ ràng!

Tiểu bát chỉ huy tiểu tổ A1, nhìn xem có thể kết nối với những đội viên khác không, bởi vì cánh rừng này quá lớn! Tiểu tổ A1 mạo hiểm mưa to chạy tới chạy lui không chỉ lãng phí thời gian mà còn lãng phí cả thể lực.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, kẻ địch nhiều người, căn bản sẽ không dọn dẹp hết được!

A1 lập tức kết nối với những tiểu tổ khác, nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được. Tín hiệu của anh ta lúc có lúc không.

Tiểu bát gấp gáp, anh chỉ có thể hi vọng Đình ca bọn họ trì hoãn thêm đươc một chút thời gian, anh ta sẽ hỗ trợ cho thành viên tiểu tổ Ám Ảnh dọn dẹp được nhiều kẻ mai phục bên ngoài hơn!

Tiểu tổ A1 đang chạy đến vị trí ba trăm thước để dọn dẹp tổ nhóm tiếp theo, đột nhiên tiểu bát gửi tin đến: “Các anh tạm thời ẩn núp đi! Tôi liên lạc với Lý Thiên Mặc rồi! Bây giờ sẽ để cho một tiểu tổ khác qua đó, các anh cứ đợi lệnh trước!”

Tiểu bát gửi tin rất gấp, chỉ sợ A1 không nhận được nên gửi liền hai lần.

“Nhận được!”

Tiểu bát và Lý Thiên Mặc đang kết nối được với nhau, cứ nghĩ chính mình đang nằm mơ ——

Tiểu bát vô cùng kích động, vội vàng nói tình hình xung quanh cho anh chàng. Lý Thiên Mặc kết nối với thành viên tổ D, dựa theo hình ảnh chỉ thị, chỉ huy bọn họ giết chết ba nhóm binh lâu la gần chỗ họ.

Lúc này, tiểu bát phát hiện tình huống mới! Anh chàng vội vàng nói cho Lý Thiên Mặc: “Trong rừng cây lại có một nhóm người nữa! Bọn chúng có 9 người, phương hướng đại khái chính là về chỗ các cậu!”

Lý Thiên Mặc liền vội vàng nói: “Gửi hình ảnh cho tôi.”

Tiểu bát gửi hình ảnh đi, Lý Thiên Mặc cẩn thận nhìn một chút, đám người này trông giống như ba người trong chiến đội quốc tế mà Giang Quân dẫn theo!

“Bọn họ là chiến đội quốc tế, bọn họ tới tiếp viện chúng ta.”

Tiểu bát gật đầu, sau đó thấy chín người trong chiến đội quốc tế này nhanh chóng tiêu diệt lính lâu la mà họ gặp phải.

Thời gian đột nhiên trở nên dư dả!

5 giờ 45 phút, đối phương còn lại hai tổ nhỏ, tức 6 người. Sáu giờ 03 phút, tiểu tổ Ám Ảnh và chiến đội quốc tế hợp tác với nhau tiêu diệt sach sẽ lính lâu la của đối phương, cũng thay áo mưa của đối phương lên người.



Trong cơn mưa như trút nước, Lão Hắc quỵ xuống đất, bị ba mươi mấy cây súng chĩa vào!

Gã còn không biết tại sao người của gã đều mất hút… chỉ còn lại mỗi mình gã?

Diệp Đình híp tròng mắt đen lại, cây súng lục màu đen trong tay chĩa vào thái dương Lão Hắc: “Ba người mày bắt, đang bị nhốt ở đâu?”

Diệp Đình bóp cò, cây súng lên nòng.

Lão Hắc run một cái, cười lạnh: “Là con đĩ và hai giáo sư kia?”

Diệp Đình đột nhiên đá thẳng vào ngực gã, ‘pằng——” viên đạn bắn vào cạnh Lão Hắc, nhánh cây hôi thối bên cạnh bị trúng đạn, vỡ tan tành.

Lão Hắc hít một hơi, nói: “Từ trước đến giờ tao đều không biết ba người này ở đâu cả! Tao nhận được một mệnh lệnh là mang người vào rừng mưa nhiệt đới, giết chết bọn dế nhũi khốn kiếp chúng mày!”

Tên phiên dịch dịch lại hết câu nói: “pằng ——” lại nghe thấy một tiếng súng nữa.

Một phát này bắn vào bên chân Lão Hắc, lần này giày của gã đã bị bắn nát.

Độ ấm trên chân đột nhiên mất đi, chân gã liền co rút một cái! Loại sợ hãi này còn đáng sợ hơn cả việc phế luôn chân gã đi…

Lão Hắc hoảng sợ trừng mắt, gã nhìn khắp một lượt những người trước mặt.

Giang Quân nói: “Tính tình bạn tao không tốt, mày đang chọn khiêu khích tính nhẫn nại của anh ta đấy. Cho đến giờ chưa từng có một kẻ nào có thể thoát được ba phát súng của anh ta đâu.” Ý của Giang Quân chính là, Diệp Đình vừa nổ hai phát súng rồi, nếu còn không nói thật thì phát thứ ba sẽ trực tiếp nhắm vào đầu gã.

Lão Hắc nhìn tên phiên dịch một cái, anh ta bị sợ sắp tè ra quần đến nơi, quay mặt sang một bên coi như không quen biết Lão Hắc.

Lão Hắc buông xuôi, để cho tên phiên dịch nói với bọn họ: “Mấy người kia đã sớm bị đưa đến căn cứ hút máu! Lần này nhiệm vụ của tao không phải đưa họ đến căn cứ hút máu, mà là tiễn bọn mày lên tây thiên.”

Vinh Phỉ cười xì một tiếng: “Mày cũng có bản lĩnh đấy sao!”
 
Chương 1669: Căn cứ hút máu (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Bớt cùng ông ta nói nhảm, để cho ông ta dẫn chúng ta đi đến căn cứ hút máu!”

Lôi Tuấn đưa tay, túm lấy cổ áo Lão Hắc, xách lão lên.

“Dẫn đường cho chúng ta, nếu không, đến lúc độc dược phát tác, ông sẽ phải chịu cảm giác đau đớn như hàng ngàn con kiến bò cắn khắp người ông!”

Lão Hắc đột nhiên kích động gầm thét: “Nơi đó, là ai cũng có thể đến sao? Rừng lớn như vậy! Lão tử không có người dẫn đường, căn bản không thể đến được!”

Ông ta đột nhiên nhìn xung quanh chỉ một cái, hét: “Lão tử đối với cánh rừng này còn tương đối quen thuộc, đi về phía trước nữa, Lão tử cũng không biết nên con đường nào!”

Tiểu phiên dịch rất sợ những người này u mê không tỉnh đi vào trong rừng sâu, vội vàng thêm dầu thêm mỡ nói cho một tràng.

Anh ta so đo nói: “Lão Hắc không biết đường, xa nhất ông ấy cũng chỉ dẫn được đến đây! Rừng mưa nhiệt đới rất kinh khủng, quái thú, dã thú gì đều có! Cuộc sống ở đây các người không quen, lỡ may bị độc trùng cắn, chết thế nào cũng không biết. Đừng nghĩ các người đều có súng! Tôi nói cho mọi người biết, súng, ở trong rừng cũng không có hữu dụng gì đâu! Đối phó với một vài dã thú lớn một chút còn thích hợp, còn đối phó cái loại leo vừa nhanh, độc tính lại mạnh, các loài bò sát, súng vật này hoàn toàn không có tác dụng!”

Vinh Phỉ nghe anh ta rống lên, trong lòng phiền não! Lão Hắc người ta nói đôi ba câu, cái tên tiểu phiên dịch này nói thôi thôi không xong!

Tiếng mưa rơi lại lớn, tiểu phiên dịch nói chuyện lại mang giọng địa phương, làm cho người nghe muốn đánh chết anh ta!

Lúc này, Thiên Mặc nói bên tai Diệp Đình hai câu.

Diệp Đình đến bên cạnh Thiên Mặc để nói vài lời riêng.

Hai người đi tới một một chỗ yên tĩnh, Lý Thiên Mặc nói: “Không cần Lão Hắc dẫn đường, chúng ta cũng có thể tìm được căn cứ hút máu, anh thử suy nghĩ anh Bát làm cái gì? Mới vừa rồi anh Bát phát cho chúng ta cái bản đồ đó, rất rõ ràng, ngay cả mưa nặng hạt cũng có thể thấy rõ.”

Diệp Đình suy nghĩ một chút, để cho anh ta liên lạc với Tiểu Bát.

Lý Thiên Mặc và Diệp Đình trở về sơn động: “Ai? Hiện có ít hơn một người đúng không?” Mới vừa rồi trong sơn động nằm năm người, bây giờ tại sao chỉ còn lại bốn người?

Vừa rồi bọn họ kiểm đã kiểm tra, rõ ràng năm người đều là bị vết thương đạn bắn chết người! Cho dù không chết, cũng tuyệt đối không cử động được!

Diệp Đình đột nhiên híp mắt, nói: “Người này có thể có chỗ nào đó khác biệt... Cho chiến đội quốc tế đuổi theo, không thể để tên tiểu tử này chạy! anh ta bị thương, khẳng định chạy không xa!”

Lý Thiên Mặc chạy nhanh ra ngoài, thông báo cho Giang Quân. Giang Quân cùng đội viên của anh, còn có chín tên đội viên đặc chiến quốc tế cùng đi đuổi bắt.

Bốn tổ tiểu tổ Bóng Tối cũng lên đường.

Trời quá tối, mưa lại to! Đèn pin trong tay bọn họ, căn bản là không chiếu sáng được bao xa. Vết máu trên đất đã sớm bị mưa to xóa mất.

Bọn họ muốn lần theo vết máu, nhưng căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.

Khu rừng lại rộng lớn, cây cối lại nhiều, người này coi như sắp chết, nhưng cố tình trốn tránh, cũng không dễ tìm ra!

Diệp Đình và Lý Thiên Mặc bất kể tên chạy trốn, coi như anh ta trở về báo tin, cũng không có cái gì trọng dụng. Bọn họ nhất định phải đi tới căn cứ hút máu!

Lý Thiên Mặc một bên rà soát tín hiệu, vừa nói: “Căn cứ này hẳn không làm khó được anh Bát của chúng ta, chỉ bằng những kỹ thuật khoa học tân tiến mà anh Bát nắm giữ, tìm một căn cứ là chuyện không khó.”

Sau đó, Tiểu Bát liên lạc với bọn họ, Diệp Đình hỏi anh: “Có thể dựa vào bản đồ để tìm được căn cứ sao hút máu?”

Tiểu Bát nói: “Trời quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy được. Muốn tìm cũng phải để ngày mai tìm lại.”

“Ừ”, Diệp Đình, nói: “Tối hôm nay, chúng ta nghỉ ngơi trước. Sáng mai lại xuất phát.”

Lý Thiên Mặc lo lắng nói: “Cái tên bị thương chạy trốn đó, nếu anh ta trở về báo tin, sợ anh ta lại cho người tới bao vây chúng ta.”
 
Chương 1670: Căn cứ hút máu (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình nói: “Không lo, anh ta bị thương quá nặng, không thể chạy mau. Hơn nữa anh ta trở về phải tốn hơn mười giờ, sau đó dẫn người tới, lại phải mất khoảng mười giờ. Khi đó, chúng ta cũng không biết đi đến đâu rồi.”

Tiểu Bát nói: “Mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi, tôi cho người canh gác, nếu có tình huống gì xảy ra, lập tức thông báo đến mọi người. Tối hôm nay mọi người phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có thể tiếp tục đi về phía trước. Nếu tối hôm nay chúng ta đội mưa đi, không chỉ lãng phí thể lực, trời tối lại dễ xảy ra nguy hiểm. Như vậy, mệt mỏi cả một đêm, ngày mai tốc độ tiến tới ngược lại càng chậm.”

“Được!” Lý Thiên Mặc cũng cảm thấy lời nói của hai người bọn họ rất có lý.

Lúc này, Lôi Tuấn đi vào, anh nói: “Tiểu tổ Bóng Tối báo cáo nói bọn họ không tìm được tên chạy trốn.”

Diệp Đình nói: “Để cho người của chúng ta trở lại, nắm bắt thời gian cắm trại nghỉ ngơi, hôm nay bọn họ đã cực khổ.”

Đoàn người trở lại bên cạnh sơn động cắm trại. Có người đứng gác, có người nghỉ ngơi. Mưa rơi như thác đổ, ngay cả xà trùng đều không xuất xuất hiện đi đi lại lại.

Nghỉ ngơi một buổi tối, không có gì không may xảy ra.

Mưa đã tạnh, hơi ấm của ánh mặt trời chiếu xuống.

Không khí sáng sớm ẩm ướt, để cho người cảm giác cổ có vị ngọt. Đoàn người hít một hơi thật sâu.

“Lên đường thôi! Tối hôm qua có người chạy trốn, chúng ta phải nhanh chóng lên đường. Phía sau có người đuổi theo, chúng ta sẽ rất phiền toái!” Giang Quân giống như đội trưởng toàn bộ đội ngũ, ra lệnh cho đoàn người.

Bây giờ, bên này, chiến đội quốc tế và Diệp Đình cũng phải nghe anh ta chỉ huy.

Tối hôm qua bọn họ đã thay súng, là bởi vì cùng chiến đội quốc tế sớm đạt thành hiệp nghị, súng và áo chống đạn đều là do chiến đội quốc tế cho cung cấp.

Chiến đội quốc tế nhìn chăm chú cái hang tối đen này, đã rất lâu rồi! Sau này sẽ còn có người trang đến sau bọn họ tới tiếp viện.

Đoàn người thu áo mưa, áo chống đạn gọn gàng lên đường. Lăng Vi đích túi đeo lưng không có người khác đích nặng. Còn một nửa đồ, Diệp Đình mang giúp cô.

Cô vốn là không làm, nhưng Diệp Đình dù nói thế nào cũng không chịu để cho cô mang nhiều đồ, không phải nói là hôm qua lưng của cô bị thương, không thể để cô vác quá nặng.

“Em không yếu đuối như vậy!” Lăng Vi trong đầu nghĩ, ngực anh còn bị thương! Cũng bầm tím một mảng lớn, lúc ấy còn bất tỉnh hai phút.

Lăng Vi và anh tranh giành hành lý, Diệp Đình đột nhiên ôm cô, dùng sức hôn một trận. Lưng Lăng Vi bị dồn tới vách tường sơn động, những mảng đá nhấp nhô phía sau cô, Diệp Đình bá đạo hôn cô đến thần hồn điên đảo, lúc lấy lại tinh thần, cô phát hiện Diệp Đình đã đổi đồ của cô, tất cả đồ nặng anh đều lấy đi, đổi tới một ít đồ nhẹ.

“A...” Ông xã thật là tốt... Lăng Vi dựa đầu vào vai anh cọ cọ. Diệp Đình nhéo mặt cô: “Lên đường thôi!” Tay anh cầm tay nhỏ bé của cô, kéo cô lên.

Lăng Vi ôm cánh tay anh đi ra sơn động.

Bên ngoài, rất quang đãng.

Bọn họ theo sự dẫn đường của Lão Hắc, tiếp tục tiến về phía trước.

Tiểu Bát ở bên kia không ngừng bận rộn tìm căn cứ hút máu.

Giang Quân nói: “Căn cứ này, nhất định đã được che phủ, vệ tinh cũng chưa chắc có thể dò tìm đến. Bởi vì, căn cứ loại này rất có thể được thiết kế để ẩn núp đánh lạc tín hiệu.”

Lôi Tuấn nói: “Cứ đi về phía trước rồi hẵn nói, có che giấu tín hiệu cũng không phải việc khó gì. Lần trước tìm cung điện Hi Nhĩ Vương, không phải cũng có che giấu tín hiệu hay sao? Không phải cũng để cho anh Đình và Thiên Mặc tìm được sao?”

câu nói này của Lôi Tuấn, ngay lập tức tất cả các ánh mắt đều dồn sang anh.

Tất cả mấy người chiến đội quốc tế đều nghe được lời này của anh, bọn họ trố mắt nghẹn họng!

“Mới vừa rồi anh nói cái gì?” Bắt Hi Nhĩ Vương, những người này cũng tham dự? Thật giống như còn lập được công lớn ý?
 
Chương 1671: Nửa túi kim điều (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“A cáp...” Lôi Tuấn kêu lên thất thanh... Anh giơ tay lên lau miệng, môi, không cẩn thận lỡ miệng. Làm sao lại nhắc tới Hi Nhĩ Vương?

Các đội viên chiến đội Quốc tế khó hiểu nhìn anh.

Lôi Tuấn hướng về phía bọn họ khoát tay một cái, ba hoa nói: “Chuyện đó, nhà tôi sát bên nhà Vương Hi Nhĩ, tiểu tử này học không giỏi! Hằng ngày suy nghĩ làm sao dùng trộm wifi nhà tôi, làm tôi tức chết! Tôi cũng vờ như không biết gì! Tên thối tha này! Anh ta chưa trả tiền mạng, ngày ngày suy nghĩ chiếm tiện nghi của tôi!”

Anh nói xong, biểu tình các đội viên chiến đội quốc tế càng kỳ lạ...

Lăng Vi nghe mắt trợn trắng. Kẻ ngốc mới tin Hi Nhĩ của anh ta!

Quả nhiên, Lôi Tuấn là càng lau càng đen (*), đội viên chiến đội quốc tế người ta không ngốc...

(*) Kiểu càng nói càng sai

Bọn họ nhìn lẫn nhau, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút. Cảm giác có chút không chân thật, nhiệm vụ bắt Hi Nhĩ Vương khó khăn lại bí mật, đám người này là làm sao lại tham dự vào chứ?

Vốn là lúc Lôi Tuấn nhắc đến Hi Nhĩ Vương, bọn họ còn cảm giác anh đang nói khoác. Lôi Tuấn đột nhiên đổi lời nhắc Vương Hi Nhĩ... Cái này, lại làm cho bọn họ đột nhiên cảm giác tiểu tử này nói không chừng thật tham dự bắt Hi Nhĩ Vương!

Đoàn người trố mắt nhìn nhau, bọn họ cũng nhìn sang hướng đội trưởng của mình.

Bởi vì, lúc bắt Hi Nhĩ Vương, bọn họ có nhiệm vụ khác nên không có tham gia bắt Hi Nhĩ Vương.

Chỉ có đội trưởng của bọn họ tham dự vây bắt.

Đội trưởng bị đoàn người vây quanh, tất cả đều giống như đang đang hỏi anh: “Tiểu tử kia là đại lắc lư chứ?”

Đội trưởng mặt đầy nghiêm túc không lên tiếng.

Trong đó, một tiểu tử nghịch ngợm nhất, Tiểu Dã tiến tới bên cạnh đội trưởng, thanh âm thật thấp hỏi: “Đội trưởng, tiểu tử kia *** mang kéo khoen, khoác lác không được thuế! (*) Đội trưởng, anh nói, bọn họ thật đã tham dự sao?”

(*) ý là khoác lác, ba hoa không đúng sự thật

Đội trưởng gật đầu một cái: “Bọn họ không chỉ có tham dự, mà còn là tình báo viên trọng yếu.”

“...”

Lời của đội trưởng, giống như đại lôi đánh vào mặt hồ yên tĩnh, các đội viên đặc chiến các giống như bị sét đánh, mặt đầy sợ hãi đất đứng bất động.

Không chỉ có tham dự, mà còn là tình báo viên trọng yếu? Ôi chao... Đám người này thật lợi hại!

Lôi Tuấn không biết bên này đã biết hết sự thật, vẫn còn ở kia “Hạt bạch hô” sao: “Hi Nhĩ Vương, thằng nhãi con đó! Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ làm sao chiếm tiện nghi của tôi, anh ta sống trong một ngôi nhà tranh nhưng cũng phải đặc biệt treo ở cửa hai chữ "Cung điện"! Cũng không phải sao, bên cạnh nhà anh ta chính là cục "Cung cấp điện", là cùng âm chữ “Cung điện” đó sao?”

Lăng Vi ở bên cạnh cười. Hai chuyện này! Đầu đâm thủng a...

Diệp Đình “Khụ”, tỏ ý bảo anh bớt nói mấy câu vô nghĩa! Lôi Tuấn nhận được tín hiệu của Diệp Đình, lập tức ngậm. miệng.

Miệng tuy là ngậm lại. Nhưng lòng, hay là không bỏ được nha. Anh quay sang chiến đội quốc tế nhìn một vòng: “Các anh nghe đều hiểu, đúng không?”

Tiểu Dã vội vàng cướp lời: “Nghe hiểu, nghe hiểu! Nhà anh cạnh bên nhà Vương

Hi Nhĩ, cạnh bên cục cung cấp điện... Nguyên lai, anh em anh là cục cung cấp điện!”

“Phốc ——” Lôi Tuấn muốn phun một hớp máu, được được... Cục cung cấp điện thì là cục cung cấp điện... Dầu gì, sau này trong cục, chúng ta sẽ có chỗ dựa...
 
Chương 1672: Nửa túi kim điều (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Buổi trưa này, đoàn người hành quân với tốc độ thật nhanh. Bởi vì, căn cứ hút máu chắc chắn sẽ không quá gần. Bọn họ phải tăng thêm tốc độ.

Trong rừng cây đặc biệt nguy hiểm. Mỗi một bước đi, đều phải cẩn thận.

Nhất là độc trùng (côn trùng có độc), thú vật không đếm xuể!

Lão Tiêu, đội trưởng đội đặc chiến, nói: “Thác Mã Tư • nhân luân đã nói qua, rừng mưa nhiệt đới là trung tâm của nhiều loại động thực vật, đi lên một giờ sẽ không nhìn thấy giống loài cùng loại.”

Lôi Tuấn lập tức mở miệng nói: “Người nào nói? Trong một giờ, tôi có thể nhìn thấy hơn mấy chục cá thể cùng loài!” Anh gật lỗ mũi của mình, lại gật mũi của Diệp Đình, Lăng Vi, Giang Quân, còn có đội viên đặc chiến quốc tế: “Chẳng lẽ, chúng ta không phải cùng một loài sao? Mọi người không lẻ là người ngoài hành tinh?”

Đội trưởng đội đặc chiến mắt trợn trắng... suy nghĩ, chớ nên cùng anh ta nói chuyện...Đau tim...Tức giận!

Đoàn người cũng không nói lời nào, Lôi Tuấn buồn tẻ! Anh liên lạc Tiểu Bát: “Anh Bát, căn cứ hút máu căn cứ có đầu mối sao?” Anh cố ý chọc cười Tiểu Bát, cho nên hỏi Tiểu Bát kêu là “Anh Bát...”

Biệt danh Tiểu Bát, tất cả là do anh đặt cho! Vốn là họ Vương, còn xếp hàng lão Bát, Lôi Tuấn còn lão Quản kêu “Anh Bát...” Giống như cái lưỡi của con két vậy!

Tiểu Bát trả lời anh: “Bản đồ quá lớn, phải tìm từ từ.”

Lôi Tuấn “Ô” một tiếng: “Tiểu Bát, tối hôm qua tè ra giường sao? Bản đồ vẽ lớn như vậy? Vội vàng tắm drap trải giường a!”

Tiểu Bát: “...” Lặng lẽ đóng máy truyền tin... Nếu anh là anh anh ta, anh lập tức ném hỏa tiển, chở anh lên trên cầu!

Lão Hắc bị áp giải, dẫn bọn họ một đường đi về phía nam.

Đi ba ngày, Lão Hắc dừng lại bên cạnh một lòng sông rộng rãi.

Đồ hộp, áp súc bánh quy, còn dư lại không nhiều lắm. Bọn họ vẫn chưa tìm được căn cứ hút máu.

Tiểu Bát bên kia đang dùng dụng cụ đắt tiền tiến hành thảm thức lục soát, cho nên độ tiến triển chậm chạp, tin tức vẫn chưa truyền tới.

Lão Hắc nhìn xung quanh một vòng, sông lớn mờ mịt, nước chảy chậm chạp, chung quanh cây cối mọc như rừng, cổ thụ cao chọc trời.

Lão đặt mông ngồi xuống đất nói: “Chính là chỗ này.”

Lão ngồi dưới đất: “Ôi chao” một tiếng, thì ra một cành cây ghim vào mông lão, lão xoa xoa cái mông, rồi dời sang bên cạnh một chút.

Lúc này, dù nói gì Lão Hắc cũng không chịu đi về phía trước.

Lão Hắc thật sự là bế tắc, đối với đoàn người nói: “Tôi trước giờ tới nơi này hai lần, mỗi lần đều là tới chỗ này liền dừng lại. Tôi chỉ nghe nói gần đây có năm tượng phật, nếu tìm được năm tượng phật, là có thể đi vào địa giới căn cứ hút máu, nhưng là, năm tượng phật đó ở đâu, tôi thật sự không biết!”

Tiểu phiên dịch tỏ ra sợ sệt, anh ta rúc cổ cho đoàn người phiên dịch.

Phiên dịch Hoàn, anh ta nhìn Vinh Phỉ chà xát ngón tay, tỏ ý cho anh ta kết toán thù lao.

Vinh Phỉ đi tới, ôm cổ tiểu phiên dịch nói: “Em gấp cái gì? Hành trình của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.”

Tiểu phiên dịch rúc cổ, vẻ mặt đau khổ nói: “Đại ca... anh đây là làm khó tôi rồi! Cái căn cứ đó hút máu, ai dám vào nha... Đi đến đây, là đúng nơi rồi thì phải...”

Anh ta còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn đến sắc mặt của “Thần tài gia” ngày càng đen đen, anh ta cứng họng, trong lòng vùng vẫy một cái...

Anh ta cắn răng, còn nói: “Đại ca thần tài gia... Các ngươi trước khi tới, nói tìm "Kim ty cuốn"...Tôi phải biết các ngươi là tới tìm căn cứ hút máu, tôi nhất định không thể tiếp tục chuyến đi này...” Càng nói thanh âm của anh ta càng nhỏ...

Vinh Phỉ nhìn anh ta cười một tiếng, chỉ chỉ túi đeo lưng của mình: “Biết trong túi ta chứa cái gì không?”

Tiểu phiên dịch ánh mắt gian xảo lưu chuyển một cái, cười đùa cợt nhã lắc đầu nói: “Không... Biết...” Anh ta nói chữ “không” thật là lộ, nghe rất buồn cười.

Vinh Phỉ nói: “Trong túi của tôi, có một nửa là vàng.”

Ánh mắt tiểu phiên dịch ngay lập tức xanh biếc, chiếu lấp lánh nhìn chằm chằm vào túi Vinh Phỉ, đột nhiên, Anh ta kịp phản ứng, mình thật giống như bị đùa bỡn! Ai tới rừng mưa nhiệt đới còn mang nửa túi vàng? Ăn no chống đói sao?

Đồ hộp, nước còn không đủ, ở đó còn nói là vàng! Thật coi anh ta ngu ngốc sao!

Vinh Phỉ nhìn anh ta liếc miệng mặt đầy khinh thường, Vinh Phỉ ôm bả vai anh ta nói: “Tới đây,tới đây, tôi cho anh xem một chút.”

Vinh Phỉ vừa mở túi đeo lưng ra, vừa nói: “Không tin đúng không? Hôm nay anh Tứ sẽ cho anh mở mang tầm mắt!”
 
Chương 1673: Năm tượng phật (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vinh Phỉ mở túi đeo lưng của mình ra, ở lớp bên trong vùn vụt lục lọi, lấy ra một viên dạ minh châu!

Vinh Phỉ quơ quơ trước mắt tiểu phiên dịch: “Vật này trị giá mấy cây vàng?”

Tiểu Tài Mê mặt đầy rạo rực, chắc ăn đoán: “Ít nhất có thể đổi hai cây!”

Vinh Phỉ cầm đầu ngón tay của anh ta, cười một cái nói: “Sai rồi, cái này là vật hiếm, loại này lão phật gia đã dùng qua, ít nhất có thể đổi mười lăm cây.”

“Ôi mẹ ơi...”Ánh mắt của Tiểu Tài Mê nhìn chằm chằm vào hạt minh châu, anh liếm miệng một cái, hạt minh châu này có thể trị giá rất niều tiền!

Vinh Phỉ lại thả hạt minh châu vào trong túi, Anh nhìn Tiểu Tài Mê nhíu mày nói: “Tôi để hạt minh châu này ở đây, có bản lãnh anh cứ lấy, không cần biết bằng cách nào, chỉ cần anh có thể lấy, tôi tuyệt đối không lấy lại.”

“Thật sao? Mẹ ơi...” Tiểu Tài Mê chà chà hai tay, nuốt nước miếng một cái.

Vinh Phỉ cười gian xảo, nói: “Nếu là đồ giả, liền đập làm đồ chơi, Anh Tứ tôi đây, trong túi còn nhiều thứ đáng tiền hơn cái này nhiều.”

“Ai má ơi... Má ơi...” Giọng nói Tiểu Tài Mê cũng thay đổi theo Vinh Phỉ...

“Được! Công việc này, tiểu gia tôi nhận!”

Lúc này, Diệp Đình Đình đi tới bên cạnh Lão Hắc, hỏi ông: “Chỉ cần tìm được năm tượng phật, là có thể tìm được cửa vào, đúng không?”

Lão Hắc nói: “Theo truyền thuyết là như vậy, tôi cũng chưa đi vào bao giờ, làm sao tôi biết?”

Lôi Tuấn đột nhiên nhấc chân, đạp vào ngực ông ta một cái: “Thái độ gì đó? Có biết đang nói chuyện với ai không? không biết sao?”

Lão Hắc bị anh đạp ngã nhào.

Lão ta đau đến không ngừng toét miệng, nhưng vẫn là bò dậy nói xin lỗi Diệp Đình: “Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, thái độ tôi không tốt. Tôi chỉ nói sự thật, tôi thật sự không biết cửa vào ở đâu. Năm tượng phật cũng chỉ là nghe nói, mọi người truyền tai nhau là vậy, nhưng không có ai tìm thấy. Chỉ có chị A Đạt mới biết năm tượng phật kia ở đâu. Nếu mọi người muốn vào căn cứ hút máu, phải nhanh chóng tìm năm tượng phật kia. Trễ nữa, đồ ăn và nước cũng không đủ dùng.”

Phiên dịch Tiểu Tài Mê giao phiên dịch Hoàn cho bọn họ, Diệp Đình và Vương Dần nhìn nhau một cái.

Vương Dần trước ở Đại Hồ Tử Đạ Lợi nói chuyện, chuyển lời

Trên căn bản cũng nói giống như Lão Hắc.

Vương Dần nói: “Lúc Đại Hồ Tử Đạt Lợi nói, Tòng Ước Khắc Trấn một mực đi về phía nam, sau đó thấy năm tượng phật, tượng phật bên cạnh có một cái bị phá... Cái gì, anh chưa nói xong.”

Diệp Đình suy nghĩ nói: “Cái chữ "Phá" đó là hồ hay không? Mật ngữ hồ cũng là phát âm "Po" này.”

Mắt Vương dần sáng lên, gật đầu một cái nói: “Có khả năng.”

Diệp Đình xoay đầu hỏi Tiểu Tài Mê: “Mật ngữ hồ phát âm như thế nào?”

Anh mắt Tiểu phiên dịch nhìn chằm chằm túi Vinh Phỉ, anh ta cười hì hì, nói: “Hồ phát âm chính là "Po", thế nào?

Diệp Đình không trả lời, anh cùng Vương Dần nhìn nhau một cái. Vương Dần nói: “Cửa vào căn cứ hút máu, có lẻ là ở gần đây.”

Diệp Đình lại hỏi Tiểu Tài Mê: “Anh hẳn thường xuyên vào rừng chứ? Anh đã từng tới đây sao?”
 
Chương 1674: Năm tượng phật (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Tài Mê nhìn chằm chằm túi Vinh Phỉ, nuốt nước miếng nói: “Tôi vào đây mấy lần, nhưng tất cả đều là tới chỗ này, trước kia những người đó, cũng có người tới tìm năm tượng phật, nhưng đều tìm không thấy.”

“Vậy tối nay chúng ta chúng ta nghỉ ngơi ở đây.” Diệp Đình nói với Giang Quân nói: “Để cho bọn họ tìm một chỗ dựng lều, chúng ta đi xung quanh tìm một chút.”

“Ừ,“ Giang Quân dặn dò đoàn người dựng lều.

Tiểu phiên dịch tức tối! Trói anh ta ở nơi này, Anh ta làm sao còn lấy được hạt minh châu kia a!

Thật là tức chết!

Giang Quân và Diệp Đình đi về phía nam, Lăng Vi cũng theo sau.

Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi bên kia, Vương Dần và Lý Thiên Mặc đi phía đông, Lôi Tuấn dụ dỗ Tiểu Dã cùng anh đi phía tây.

Lôi Tuấn phát hiện, toàn bộ đội ngũ anh và Tiểu Dã có chung đề tài...

Nói cách khác, hai người bọn họ có thể “Hai” tới một chỗ.

Đoàn người phân tán ra, Tiểu tổ Bóng Tối cũng đi theo, cùng nhau tìm năm tượng phật.

Thời gian từ từ trôi, ánh nắng chiều đã rất khó chiếu qua cây lá rậm rạp.

Tầm nhìn xung quanh càng ngày càng hạn chế.

Bọn họ tìm kiếm xung quanh một giờ, căn bản cũng không tìm thấy manh mối về tượng phật nào...

Tiểu tổ Bóng tối cũng báo cáo: “Không có bất kỳ phát hiện nào.”

Giang Quân nhìn một vòng cây cối xung quanh, nói: “Nếu đã có rất nhiều người đều tới tìm năm tượng phật, như vậy năm tượng phật hẳn là không rõ ràng như vậy. Có lẽ, năm tượng phật, không phải cụ thể tượng là phật, mà là cùng tượng phật tương tự, hoặc là vật có liên quan.”

Lăng Vi và Diệp Đình gật đầu, bọn họ đều đồng với suy luận của Giang Quân.

Giang Quân đang đứng trước một cây đại thụ, Lăng Vi đột nhiên nhìn anh chằm chằm nói: “Đừng cử động!”

Giang Quân cứng đờ, ánh mắt không tự chủ liếc về phía sau: “Là rắn sao?” Anh sợ nhất là rắn!

Trong ánh mắt Lăng Vi không có sợ hãi, nói đúng hơn là ngạc nhiên! Giang Quân còn đang đứng bất động, anh sợ rắn tới cắn anh a! Nhưng là, Tiểu Vi và Diệp Đình sững sờ ở đó là sao? Tại sao không đuổi rắn đi?

Lúc này, Lăng Vi đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào cây đại thụ sau lưng anh nói: “Anh Quân, anh đứng chỗ này... Anh quay đầu nhìn cái thân cây đó một chút, vị trí đỉnh đầu của anh... Cái đường vân đó, có giống một mặt tượng phật hay không?”

Mồ hôi Giang Quân rơi xuống, anh còn tưởng rằng là rắn, làm anh sợ mất vía...

Anh xoay đầu nhìn sang thân cây đó, anh nhìn chằm chằm lên đường vân thân cây, từ từ khởi vặn chân mày.

Anh chăm chú nhìn hồi lâu: “Là có chút giống... Bất quá, nếu em không nói, anh thật nhìn không ra...”

Lăng Vi học mỹ thuật, đối với bố cục cấu trúc đặc biệt nhạy cảm.

Cô mới vừa rồi liếc mắt một cái, cũng cảm giác thấy một mặt phật đang nhìn cô cười.

Giang Quân nói: “Cái này... Là một trong năm tượng phật đó sao?” Anh đưa tay lên sờ thân cây, lại đè lên mặt phật một cái: “Cũng không có bộ phận cơ quan gì...”

Anh lại nhìn một vòng xung quanh, bên cạnh đều là các loại dạng cây.

Anh có chút không hiểu: “Cái mặt phật này, ở trên cây, là có ý gì?”

Diệp Đình lắc đầu, nói: “Đợi tới lúc chúng ta tìm ra bốn tượng phật còn lại, chúng ta nhìn thêm chút nữa, có mối liên hệ gì.”

“Ừ, vậy chúng ta thông báo bọn họ, để cho bọn họ chú ý nhiều vào đường vân trên cây.”

Sau khi các tiểu tổ khác nhận được tin tức, bắt đầu chú ý trên cây, mặt đất... những nơi có vân vân kỳ kỳ.

Nhưng, cũng không có phát hiện gì.

Lý Thiên Mặc phát tin tức cho Tiểu Bát, Tiểu Bát một mực lục soát ở khu vực này.

Nhưng là, anh nhìn tổng thể hình ảnh, cùng góc độ bọn họ nhìn cũng không quá giống nhau, tìm ra được càng tốn sức.

Thời gian càng ngày càng chậm, Giang Quân nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi trước, ngày mai tìm tiếp. Chúng ta đã tìm ra một bức tượng, bốn bức còn lại, hẳn sẽ không quá khó.”

“Ừ,“ Tối hôm nay, đoàn người thay nhau nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Thiên Mặc đột nhiên nhận được hình ảnh Bát ca gửi tới: “Cách vị trí mọi người 306 thước, theo hướng 12 giờ, mặt đất, có một dòng nước, giống như hình mặt phật.”

Đoàn người vội vàng chạy tới.
 
Chương 1675: Tượng phật thần bí thứ 5 (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đoàn người chạy đến vị trí mà Tiểu Bát đã chỉ định, quả nhiên thấy một dòng nước xiết!

Bởi vì nơi này rất lớn, cho nên trên mặt đất, bọn họ rất khó nhìn ra hình dáng của những vũng nước này.

Lý Thiên Mặc cầm máy vi tính xách tay cho đoàn người xem hình ảnh của Tiểu Bát phát tới.

Quả nhiên, hình dáng này... Giống như một mặt phật đang khóc.

Lăng Vi trong đầu nghĩ, ngày hôm qua cô tìm được mặt phật cười, Tiểu Bát tìm là mặt phật khóc... Liệu cái mà bọn họ thật sự đang tìm là “Tượng phật” hay sao?

Cảm giác có chút kỳ lạ…

Diệp Đình nói: “Bất kể như thế nào, cuối cùng cũng có phát hiện mới, chúng ta cứ tiếp tục tìm. Hơn nữa, phải nắm chắc thời gian. Cái tên tiểu tử chạy trốn lần trước, hẳn là nhanh chóng dẫn người đuổi theo. Chúng ta phải nhanh chóng vào được căn cứ hút máu, nhất định còn phải tiến hành một trận ác chiến với bọn họ!”

“Được! Nắm chắc thời gian, nhanh chóng tìm!” Đội trưởng chiến đội Quốc Tế cho ra lệnh các cho đội viên của anh.

Đoàn người lại phân tán ra, chia nhau hành động.

Rất nhanh, Giang Quân phát hiện một động cây! Hình dáng cái này động cây, có chút giống như một mặt phật cười, bên trong đường vân, giống như một đôi mắt, miệng còn hướng lên trên.

Giang Quân lập tức liên lạc Tiểu Bát, Tiểu Bát ghi xuống ba vị trí của ba mặt phật, anh nói: “Ba vị trí này, theo thứ tự là là ba hướng đông, nam, tây. Theo tôi đoán, hai cái còn lại, hẳn là phía bắc và trung tâm.”

Đoàn người đều tập trung ở phía bắc và trung tâm tiến hành lục soát, rất nhanh, An Kỳ Nhi phát hiện ở phía bắc có một gò đất nhỏ, cái gò đất này không có gì lạ, cũng không giống như tượng phật.

Nhưng là... Bóng của nó có ý tứ... Gò đất này rất ít cây nằm bên cạnh rừng, Khi ánh mặt trời chiếu xuống, cái bóng mờ của gò đất giống như một mặt phật khóc...

Đoàn người chạy tới nhìn “Mặt phật”, Lôi Tuấn nói: “Thật không ngờ... Chị dâu An Kỳ Nhi lại tỉ mỉ như vậy...”

Vinh Phỉ cong môi, híp mắt cười một tiếng, ý kia thật giống như nói: “Không nhìn thử xem là vợ ai.”

Lôi Tuấn trợn trắng mắt, trong lòng buồn nôn, tôi không có khen anh... Tại sao tôi và các anh cùng một đức hạnh...

Lôi Tuấn nhìn chằm chằm cái bóng mờ, lắc đầu, liên tục khen ngợi: “Lợi hại lợi hại, loại địa phương này cũng có thể tìm... Đổi là tôi, cả đời này cũng không tìm ra mấy cái loại địa phương này...”

Tiểu Vi là họa sỹ tranh manga, đối với hình vẽ rất nhạy cảm. Giang Quân là thám tử, năng lực nhìn rõ cực mạnh.

Tòng Gia Tiểu Bát lại là nhân tài công nghệ cao, sở trường của bọn họ cũng không giống nhau...

Còn nữa, An Kỳ Nhi càng không cần phải nói, quanh năm cuộc sống sát thủ, chú trọng nhất chính là chi tiết, dù là một chút xíu “Dấu vết”, cũng không chạy khỏi ánh mắt của cô.
 
Chương 1676: Tượng phật thần bí thứ 5 (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Ttuấn suy nghĩ một chút, thật chính xác khi những người này cùng tới đây, thiếu một người, có lẻ “Năm tượng phật” cũng rất khó gọp đủ.

“Bây giờ, chỉ còn lại cái cuối cùng, mọi người đến khu trung tâm tìm đi.” Tiểu Bát thu thập được hình ảnh, dồn sự tất cả chú ý đều tập trung đến khu trung tâm.

Nhưng là, tượng phật thứ năm, thật sự là quá khó khăn. Bọn họ tìm suốt một ngày, cũng không có tìm được bất kỳ “ Mặt phật “ tương tự hoặc là liên quan nào.

Khi trời chập chờn tối, Tiểu Bát nói: “Chẳng lẽ tìm kiếm sai phương hướng rồi sao? Đông tây, nam, bắc, trung tâm... Chẳng lẽ không phải là năm phương hướng?”

Anh nghi ngờ, bây giờ... Đông, tây, nam, bắc cũng tìm được, cái “Trung tâm” này... Chẳng lẽ không đúng sao?

Tiểu Bát lẩm bẩm: “Viết nam bắc, viết đông tây, cái này là hướng tứ phương, tương ứng là trung tâm...

Lăng vi nói: “Dựa theo chúng ta nước suy nghĩ của người trung quốc chúng ta, có đông nam tây bắc, đầu tiên nghĩ tới, chính là trung gian. Nhưng là người nước ngoài sẽ không biết suy nghĩ như thế này.”

Tiểu Bát gật đầu nói: “Tôi tính toán công thức một chút, xem thử có thể tìm ra được đột phá hay không.”

Đoàn người cũng đang nỗ lực tìm.

Vinh Phỉ suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh cây nhỏ, Anh đưa tay xách cổ áo tiểu phiên dịch.

Tiểu phiên dịch bị còng ở trên cây, anh đang ngồi lim dim trên túi đeo lưng.

Vinh Phỉ rống lên: “Ngủ cái gì mà ngủ? Mau đứng lên!”

Phiên dịch Tài Mê Tiểu nhíu mày một cái, anh ta mở hai mắt đang buồn ngủ ra, đầu tiên liếc nhìn ngay về phía túi Vinh Phỉ.

Vinh Phỉ trong đầu nghĩ, rất tốt! Chỉ cần anh nhớ cái túi xách của tôi, anh sẽ không chạy khỏi!

Vinh Phỉ hỏi anh ta: “Anh biết bao nhiêu tiếng nước ngoài?”

Tiểu phiên dịch nói: “Bốn năm gì đó. Đều là ngôn ngữ phổ biến trên thế giới, có thể sử dụng ngôn ngữ cơ bản. Chủ yếu nhất, tôi vẫn tương đối thông thạo Hán ngữ”

Lời nói này nghe rất hay!”

Tểu phiên dịch rất chân thành nói: “Lời này của tôi không phải là nói xạo! Hán ngữ đúng là phổ biến, bây giờ Trung Quốc giàu mạnh, kinh tế ngoại quốc rõ ràng đang suy thoái, người ngoại quốc đều chen chúc chạy vào Trung Quốc, có thể không học Hán ngữ sao?”

Vinh Phỉ cười một chút, giơ tay lên gõ đầu anh ta: “Đồ lắm lời! Tôi hôm nay phải thử một chút bản lãnh của anh, tôi muốn xem đối với văn hóa Trung Quốc chúng tôi, anh có thể hiểu được bao nhiêu.”

Vinh Phỉ nói: “Người Trung Quốc chúng tôi có một câu cổ thoại, nói như vậy: Viết nam bắc, viết đông, tây, này là hướng tứ phương, ứng hô... Cái gì?”

“Cái gì?” Tiểu phiên dịch nghe không hiểu...

Vinh Phỉ giận đến không ngừng cắn răng, lặp lại cho anh một lần! Vinh Phỉ thấy anh ta mặt đầy mơ hồ, anh nhanh chóng đi tới bên cạnh túi đeo lung của mình, từ bên trong lấy ra viên dạ minh châu.

“Ngao ——” Tài Mê a! Ánh mắt tiểu phiên dịch lập tức xanh biếc! “Anh nói lại lần nữa, lần nữa! Cái gì? Anh vừa mới nói gì?”

Vinh phỉ lại nói một lần, ứng hô... Cái gì?

Tiểu phiên dịch lập tức vỗ bắp đùi: “Ứng hô... Trung a! Đông tây nam bắc trung mà! Có ai mà không biết chứ!”

Vinh Phỉ khen hắn: “Không sai, đúng là thông minh.”

Tiểu Tài Mê chà chà hai tay, cười đùa cợt nhã chỉ chỉ viên dạ minh châu: “Tôi trả lời đúng, cái này là nên đưa tôi chứ?”

“Phi —— suy nghĩ! Bất quá, tôi có thể cho anh cái này.”Vinh Phỉ từ trong túi móc ra một bật lửa loại hạn chế.

Tiểu Tài Mê miệng một liệt, răng nhỏ một chi: “Nga hống hống hống... Có thể, có thể, có thể... Mau đưa cho tiểu gia tôi!”

Ánh mắt Tiểu tử thúi xanh biếc! Vinh Phỉ nói: “Muốn sao? Trả lời tôi một vấn đề.”

“Nói mau nói mau!” Tiểu Tài Mê sốt ruột! Vinh Phỉ lại hỏi anh: “Anh biết văn hóa ngoại quốc, xác định đông tây nam bắc, phương hướng thứ năm là cái gì?”

“Nga...” Tiểu Tài Mê trầm tư một chút, khóe mắt quét đến bật lửa trong tay Vinh Phỉ, đột nhiên nói: “Anh có thể cho tôi sử dụng điểm chi khói sao? Anh cho tôi viên khói, tôi liền nói cho anh.”

“Hắc, cái tên tiểu tử thúi này!” Vinh Phỉ đưa tay muốn đánh anh ta! Vinh Phỉ suy nghĩ một chút vẫn còn phải dùng tiểu tử này, liền cầm ra một viên khói, đốt cho anh ta. Tiểu Tài Mê hít một hơi thuốc lá, mặt đầy say mê nói: “Ngoại quốc... Còn phải xem là quốc gia nào...”

Vinh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Ai Khố Nhĩ? “

Tiểu Tài Mê hút một hơi thuốc, khạc khói mù nói: “Ai Khố Nhĩ cũng là đông tây nam bắc trung. “

Vinh Phỉ lại hỏi: “Nước A?”

“Nước A... Cũng là đông tây nam bắc trung!”

“...” Vinh phỉ trợn mắt nhìn hắn: “Vậy anh thử nói, quốc gia nào không phải đông tây nam bắc trung?”

Tiểu Tài Mê toét miệng cười, thần thần bí bí ở bên tai anh nói: “Không có...”

Vinh Phỉ nổi giận, một cước đạp bay Tiểu Tài Mê!

Bên kia Lăng Vi đã lên mạng lục soát một vòng, phương hướng “Trung” này, không lẽ sai sao!

Đoàn người lo lắng tìm tượng phật, nhưng, làm sao cũng tìm không ra. Diệp Đình trong đầu nghĩ, tối hôm nay nhóm người kia rất có thể sẽ đuổi theo!

Bọn họ phải khẩn trương tìm được tượng phật mới được!
 
Chương 1677: Quỷ dị (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Buổi tối, hơn chín giờ, trong rừng đặc biệt yên tĩnh. Lăng Vi và Diệp Đình đình đứng gác ở bên ngoài. Còn có mấy tên đội viên đặc chiến, trông chừng mấy cái lều khác.

Những người khác đang nghỉ ngơi.

Lăng Vi nói: “Tiểu Bát đã chỉ rõ cho chúng ta là khu vực này, chắc chắn sẽ không sai. Theo lý mà nói, không thể tìm không ra. Hay là chúng ta chưa đủ tỉ mỉ.”

Diệp Đình nói: “Nếu tìm dễ dàng như vậy, đã không có nhiều người sau khi đến, lại trở về vô công.”

Anh nhìn xung quanh một vòng, nói: “Qua đêm nay, anh phỏng đoán nhóm người kia sắp đuổi kịp chúng ta. “Lăng Vi có chút lo lắng, cô ôm eo anh, dựa vào trong ngực anh. “Nếu không, đem các anh em cũng quát lên chứ?”

“Không cần, đã có Tiểu Bát trông chừng, có động tĩnh, anh ta sẽ thông báo trước cho chúng ta. Các anh em đã quá mệt mỏi, để cho bọn họ nghỉ ngơi nhiều một lát.”

Buổi tối 11 giờ 05 phút, đột nhiên nghe được máy truyền tin vang lên: “Là Tiểu Bát!”

Lăng Vi nhấn mở máy truyền tin, cứ tưởng là kẻ thù đuổi theo tới, lại không nghĩ rằng Tiểu Bát nói: “Tôi đã tính ra vị trí tượng phật thứ năm.”

“Ở nơi nào?” Lăng Vi vội vàng hỏi.

Tiểu Bát nói: “Chỗ này cách mọi người hơi xa một chút. Đi về hướng ba giờ khoảng 1908 thước. Chúng ta hôm qua tìm kiếm phương hướng quả thật sai rồi, tôi thử dùng công thức tính toán một chút, phát hiện bốn tượng phật rải rác là có quan hệ vận toán (operation), tôi cùng Thiên Mặc thử tính một chút, trung gian còn dùng đến công thức hắc khách. Mọi người cứ đến nơi này tìm trước, tôi nhìn vòng ngoài một chút xem có động tĩnh gì không.”

Lúc này, Lý Thiên Mặc từ trong lều chui ra, anh mang túi đeo lưng của mình, hiển nhiên Tiểu Bát và Diệp Đình cũng chui ra sau đó, Lý Thiên Mặc đã thu dọn xong hành lý của mình.

Lý Thiên Mặc nói: “Tôi và anh Bát tính ra vị trí tượng phật thứ năm, không biết có đúng hay không, chúng ta phải đến đó xem thử.”

Diệp Đình suy nghĩ, nói: “Chờ một chút, để tôi báo cho Giang Quân một tiếng.”

Diệp Đình gọi cho Giang Quân, Giang Quân sau khi nghe, nói: “Tất cả các anh em đều phải tập trung. Sau nửa đêm nhóm người kia muốn tấn công chúng ta, chúng ta phải có sự chuẩn bị. Nghỉ ngơi hai giờ, cũng đã đủ dùng.”

“Được, vậy chúng ta đi tìm tượng phật trước.”

Giang Quân thông báo cho đoàn người, những đội viên đặc chiến và thành viên tiểu tổ Bóng Tối nghiêm chỉnh huấn luyện, nghỉ ngơi hai giờ, thật giống như nạp đầy năng lượng, nhanh chóng sửa sang lại hành lý, lập tức lên đường.

Diệp Đình dựa theo chỉ định phương hướng của Tiểu Bát đi ba giờ liên tục.

Đi mấy trăm mét, Lôi Tuấn đột nhiên nói: “Chúng ta xác định phải đi xa như vậy sao?”

Anh nhìn sang Lý Thiên Mặc: “Chúng ta cũng đã đi cách bốn tượng phật kia mấy trăm mét, nhưng là thật xa Sơn Tây.”

“...” Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ nói: “Vậy chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết! Công thức này, là tôi cùng anh Bát tính ra, hẳn sẽ không sai. Nếu như sai, đi xem xét một chút cũng không phải gọi là. Nói không chừng sẽ phát hiện được cái gì hữu ích. Huống chi trong này còn vận dụng đến công thức hắc khách, tôi đoán năm tượng phật nhất định là dự tính của A đạt. Bởi vì, hắc khách cũng có suy nghĩ quán tính giống chúng ta. Ví như tôi, nhìn cái gì cũng có mật mã. A đạt nhìn cái gì cũng đều là công thức. Cho nên, năm tượng phật nằm rải rác không thể không vận dụng đến công thức.”

“...” Lôi Tuấn ách ở, nghe anh nói chuỗi dài, anh chắp tay bái phục Lý Thiên Mặc: “Anh ngạo mạn, nghe anh.”
 
Chương 1678: Quỷ dị (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đoàn người lại đi một hồi, Vinh Phỉ đột nhiên đưa tay ngăn cản mọi người tiến về trước: “Chờ một chút, tôi cảm giác có điều không đúng!”

Vinh Phỉ đưa tay trái ra, giơ đến trước người, anh cảm giác sức gió. Anh nói: “Gió từ bên trái và bên phải thổi tới.”

Đội trưởng đội đặc chiến cũng vội vàng cầm ra hai lá cờ: “Quả thật như vậy, thật là kỳ lạ, tại sao có thể có gió thổi đến?”

Lý Thiên Mặc cầm tham trắc nghi, dò xét xung quanh một chút: “Gió là từ bên trái tới, nhưng là, phía trước bên phải chúng ta có ngăn che, cho nên gió bị cản lại, hình thành đối với hướng gió.”

“Phía trước có ngăn che? “ Vinh Phỉ đột nhiên dựng tóc gáy. Anh nói: “Rừng mưa nhiệt đới, hàng năm bị nước sông cọ rửa, đều là một vùng đất bằng phẳng. Nơi này làm sao có thể có ngăn che? Quá kỳ lạ!”

Lý Thiên Mặc đưa máy đưa cho anh nhìn: “Anh nhìn kỹ một chút, tôi đã phát ra ra đa tín hiệu đều bị bắn trở lại, giống như là một vách đá, nhìn tần số tín hiệu báo về, cảm giác khối vách đá này, thật giống như còn nguyên vẹn.”

Lúc này, đoàn người cũng lại gần nhìn, đội đặc chiến nhíu mày một cái nói: “Tham trắc nghi... Vật này các ngươi cũng có thể có sao?”

Đồ như vậy, đều là dụng cụ cao cấp dùng trong quân sự quan trọng. Càng lạ chính là, loại máy tham trắc nghi trong tay Lý Thiên Mặc, tuyệt đối không phải loại thông thường được bán trong thành phố, máy tham trắc nghi này trong tay anh thậm chí còn tốt hơn so với cái trong tay bọn kỹ thuật viên.

Lý Thiên Mặc sờ mũi, nói: “Ách... Đây là phát minh của bạn tôi, còn chưa có xin bản quyền, toàn thế giới chỉ có một cái. Nếu các anh là muốn, tôi trở về tìm anh ta nói một tiếng.”

Đội trưởng kia nhìn anh từ trên xuống dưới một cách kỳ lạ. Toàn thế giới chỉ một máy... Đây là “Hắc Khoa Hỹ “ a?

Những người này cũng đã đủ tài giỏi, bạn bè của bọn họ cũng là các thần thông quảng đại. Ngày hôm qua có một Tiểu Bát, cho bọn họ mở mang tầm mắt, hôm nay lại có “Hắc Khoa Hỹ”...

Lý Thiên Mặc ‘Khụ’: “Chúng ta mau tiến về phía trước! Phương hướng là đúng, còn không xa lắm. Tượng phật thứ năm, nói không chừng sẽ đâu đó gần vách đá đó.”

Càng đi về phía trước, tín hiệu báo về càng rõ.

Vinh Phỉ đột nhiên có dự cảm xấu, anh nói với đoàn người: “Dừng lại trước! Không khí nơi này không đúng lắm!”

Diệp Đình và Lăng Vi vội vàng ngăn cản đoàn người tiến về trước. Anh Tứ mấy năm này đều là ở trong rừng mưa nhiệt đới. Rừng mưa nhiệt đới toàn thế giới, anh đều chạy tốt.

Mặc dù nơi này anh chưa tới, nhưng đối với môi trường rừng mưa đới nhiệt, so với bất người nào khác thì anh là người hiểu rõ nhất.

Độ bén nhạy khứu giác của anh, cũng vượt qua người bình thường.

An Kỳ Nhi cũng nói: “Khu này rất kỳ lạ, tôi cũng cảm giác có cái gì không đúng.” An Kỳ Nhi vốn được gọi là vua rừng rậm,cô và Vinh Phỉ đồng thời nói không đúng, vậy khẳng định khu này rất nguy hiểm!

Vinh Phỉ nói: “Mọi người nghe thử, xung quanh ngay cả trùng kêu cũng không có. Không nên đi về phía trước nữa.”

“Đúng vậy: “An Kỳ Nhi nói: “Mọi người chớ lộn xộn!”

Tất cả mọi người đều cảnh giác. Vễnh tai nghe thanh âm...

Quả nhiên, hoàn toàn yên tĩnh!

Ở rừng mưa nhiệt đới, khắp nơi đều là tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót. Trước mặt, lại không có bất kỳ âm thanh, yên lặng đến đến đáng sợ!

Không có côn trùng kêu, chim hót, nói rõ ra là côn trùng, chim chóc cũng không dám tới chỗ này, hoặc là... Đều đã chết hết!

Vinh Phỉ nói: “Chỗ này rất nguy hiểm, không nên tùy tiện tiến về trước. Chúng ta tìm một chỗ đợi một chút, đợi đến sáng sớm ngày mai, thấy rõ tình hình nói sau.”

“Lã chã...” Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng động kỳ lạ!

“Âm thanh gì?” Chẳng lẽ có dã thú? Hay là mãng xà?

Đoàn người tóc dựng đứng, vội vàng nghiêng đầu, cầm đèn pin chiếu khắp nơi ——
 
Chương 1679: Gian tế (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mười mấy đèn pin, đồng thời chiếu sáng,tiểu phiên dịch đang chạy trốn: “Ùm” một chút ngã xuống đất.

“Thằng nhóc! Chạy đằng nào!” Vinh Phỉ xông lên, túm lấy anh ta.

Tiểu tử này bị Giang Quân khảo ở một đặc chiến đội viên đích túi đeo lưng khóa lại. Không nghĩ tới, lại để cho tiểu tử này xúi giục mở ra.

Tiểu phiên dịch bị Vinh Phỉ túm lấy, liên tục cầu xin tha thứ: “Thần tài gia! Anh đừng làm khó tôi, chỗ này... Làm tôi sợ muốn tè ra quần! Tôi cũng không dám vào —— các anh muốn vào, các anh vào đi, cũng đừng mang tôi theo!”

“Tê ——” đột nhiên, đoàn người nghe được âm thanh kỳ lạ.

Hai mươi mấy đèn pin, đồng thời chiếu xung quanh. Xung quanh không có gì cả, nhưng là đoàn người nghe được âm thanh rắn lè lưỡi!

Lăng Vi nổi da gà, cô cực kỳ sợ rắn!

Diệp Đình đưa tay ôm cô, bảo vệ cô trong ngực. Lăng Vi nhìn xung quanh, không nhìn thấy thứ gì.

“Rời chỗ này trước rồi nói sau!” Vinh Phỉ tóm lấy tiểu phiên dịch, cùng đoàn người tức tốc chạy trở về.

Tiểu phiên dịch bị anh túm cần cổ, chạy lảo đảo. Anh ta một bên lớn tiếng kêu gào, một bên từ trong túi ném một truy tung khí ra ngoài.

Đêm quá tối, không ai chú ý tới động tác nhỏ của anh ta.

Đoàn người chạy cực nhanh, chạy mấy trăm thước, lúc dừng lại, đoàn người theo như tiểu tổ kiểm tra số lượng.

“Một người cũng không thiếu!” Đoàn người thở phào nhẹ nhõm, Diệp Đình nói: “Chúng ta ẩn núp ở chỗ này trước, nhóm người kia hẳn sẽ đuổi đến rất nhanh, chúng ta mai phục bọn họ một chút.”

“Được!” Giang Quân ra lệnh cho đội trưởng đội đặc chiến: “Ẩn núp tại chỗ!”

Đội đặc chiến lập tức theo như bố trí của tiểu tổ, ẩn núp xung quanh.

Qua hơn một giờ.

Diệp Đình liên lạc Tiểu Bát: “Bên kia có phát hiện gì không? “

Tiểu Bát nói: “Tạm thời an toàn, không có dấu hiệu của kẻ thù.”

Tiểu Bát không đem hình ảnh thiết quá xa, bởi vì đem hình ảnh thiết quá xa, khi thu trở về, vô cùng khó xác định được vị trí.

Anh ngay tại cách vị trí giám sát hai ngàn mét về phía bên trái, một khi có người đánh bất ngờ, anh lập tức báo cáo.

Thời gian cách hai ngàn mét, đủ để anh Đình và mọi người chuẩn bị.

Lúc này, trợ thủ Tiểu Kỳ bưng tới cho anh một ly nước ấm: “Khoa trưởng, anh không nghỉ ngơi một chút sao? Anh cũng đã hai ngày không ngủ...”

Vương Tử quay đầu, thấy mặt Tiểu Kỳ đầy mệt mỏi, anh có chút kinh ngạc: “Tại sao cô còn chưa ngủ?”

Tiểu Kỳ khoác mái tóc dài có chút xốc xếch, một đôi mắt to xinh đẹp cũng sắp không mở ra được.

Bình thường cô “Kỷ kỷ tra tra” giống như con chim nhỏ, lúc này, ngay cả nói chuyện cũng không đủ sức lực.

Cô đi theo anh hai ngày hai đêm... Không ngủ.

Tiểu Kỳ không trả lời, Vương Tử nhận lấy nước cô đưa tới.

Anh nói với Tiểu Kỳ: “Cô đã cực khổ, cô mau đi nghỉ ngơi. Cha mẹ tôi bị bắt cóc, đến nay chưa rõ tung tích... Tôi không thể nào đi ngủ được, huống chi, cũng không ngủ được.”

Tiểu Kỳ làm sao biết không trong lòng anh đau khổ, anh cho tới bây giờ đều là như vậy, bất kể gặp phải chuyện gì, anh đều không nói ra. Trong lòng khó chịu đi nữa, cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top